Phương Án Nghịch Tập Nam Thần
Quyển 2 - Chương 48
Nơi này là tầng cao nhất của toà thực nghiệm, từ phòng học bên kia qua đây cần ba phút, đây là lầu sáu, leo 120 bậc thang chỉ dùng hai phút?
Cậu lắc đầu.
Không có khả năng, cô làm không được. Huống chi, cậu ở đâu cô cũng chưa hỏi qua, sao có thể biết mà đến?
Trong lúc Tiêu Vũ Triết sững sờ, Từ Như Ý đã chạy tới phía sau cậu.
Trên sân thượng toà thực nghiệm, gió có chút mạnh. Tiêu Vũ Triết mặc áo sơ mi trắng, cổ áo hơi hở lộ ra da thịt màu mật của cậu.
Cậu có chút kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy tóc Từ Như Ý bị gió thổi loạn.
Mi mắt cô cong cong, giống một vòng trăng non. Thân mình mảnh mai tựa như bị gió thổi một trận một liền sẽ bay đi.
Từ Như Ý nỗ lực điều chỉnh hơi thở, cong vòng eo thở dốc.
“Triết, cậu quả nhiên ở chỗ này.”
Tiêu Vũ Triết lưng dựa rào chắn, không nói gì. Trong lòng lại nổi lên gợn sóng.
Cô vậy mà lại thật sự tìm tới! Chỉ dùng thời gian năm phút đồng hồ! Từ Như Ý so với trong tưởng tượng của cậu, còn hiểu biết cậu hơn!
Sự thật như vậy, khiến Tiêu Vũ Triết chấn động!
“Cậu, sao tìm được tới nơi này?”
Từ Như Ý bình ổn hô hấp, “Mỗi lần tâm trạng Triết không tốt, đều thích đứng ở chỗ này nhìn về nơi xa.”
Tiêu Vũ Triết nhìn cô.
Khuôn mặt thiếu nữ trắng nõn phiếm đỏ ửng, hô hấp của cô có chút mệt mỏi, bộ ngực nhỏ vừa mới phát dục hoàn thiện hơi phập phồng.
Cô quan tâm, hiểu biết cậu như thế!
Từ Như Ý lấy di động ra, bấm một dãy số: “Gọi cho tôi một chiếc phi cơ trực thăng đến trường học, đặt thêm hai vé máy bay đi Mỹ! Phải, chuyên cơ nửa giờ sau!”
Tiêu Vũ Triết vốn dĩ bình tĩnh mặt trở nên kinh ngạc, cậu nhìn cô gái trước mặt.
Ánh mắt Từ Như Ý kiên định, chính trực nhìn thẳng về phía cậu.
Tiêu Vũ Triết không động. Cậu nhìn bầu trời, có chút bi thương mà nói: “Liệu còn kịp sao?”
Bên kia đã dự đoán, bảo người nhà chuẩn bị tâm lý thật tốt. Khoảng cách nơi này với nước Mỹ hơn mười giờ, căn bản không có khả năng nhìn bà nội lần cuối.
Như vậy, giờ sang đó còn ý nghĩa gì?
Ánh mắt Từ Như Ý kiên định, “Theo kịp, tin tưởng mình!”
Miệng Tiêu Vũ Triết giật giật. Cậu muốn phản bác, nhưng cuối cùng cũng không nói cái gì cả.
Tự nhiên, cậu cảm thấy cô gái này sẽ mang đến kỳ tích cho cậu, thật sự kịp nhìn mặt bà nội lần cuối!
Chẳng bao lâu, phi cơ trực thăng cũng đã đến.
Từ Như Ý đi lên, vươn một bàn tay tới: “Triết, chúng ta cùng đi!”
Tiêu Vũ Triết chần chờ hai giây, tiến lên hai bước.
Từ Như Ý cảm giác một bàn tay mang theo lạnh lẽo nắm chặt mình. Cô lộ ra một nụ cười kiên định với cậu, nói: “Bà nội sẽ không có việc gì, hãy tin mình!”
Tiêu Vũ Triết nhìn cô.
Rõ ràng đây là một nữ sinh mong manh đến không chịu nổi, tại sao lại làm cậu cảm giác đáng tin cậy như vậy?
Bác sĩ đều không ôm hy vọng, Từ Như Ý nói bà nội sẽ không có việc gì, cậu thế nhưng tin?
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 95, độ hảo cảm đối với Đường Khả Tâm là 0. Ký chủ, quá lợi hại nha! 】
Nửa giờ sau, bọn họ đã trên chuyên cơ bay tới nước Mỹ.
“Còn đến mười mấy tiếng đồng hồ, cậu nghỉ ngơi một chút.” Từ Như Ý ngồi bên cạnh cậu, đắp chăn mỏng trên người chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Bọn họ, trước nay không có quan tâm chúng tôi nhiều.” Tiêu Vũ Triết đột nhiên mở miệng.
“Cho rằng mọi thứ đều có thể dùng tiền giải quyết.” cậu trào phúng cười cười, “Cảm thấy nợ mình rất nhiều, liền dành nhiều tiền nhất đưa mình đến trường học quý tộc. Cho rằng để bà dọn đến Mỹ thì họ có thể chăm sóc bà, nhưng mà bồi đắp nhiều năm bỏ qua như vậy……”
Từ Như Ý nhìn cậu, khuôn mặt thiếu niên không hề lạnh nhạt, thay vào đó là nhàn nhạt đau thương.
Cậu cô đơn như vậy, lại bất lực như vậy.
- -----------------------------------
-12.02.20-
Cậu lắc đầu.
Không có khả năng, cô làm không được. Huống chi, cậu ở đâu cô cũng chưa hỏi qua, sao có thể biết mà đến?
Trong lúc Tiêu Vũ Triết sững sờ, Từ Như Ý đã chạy tới phía sau cậu.
Trên sân thượng toà thực nghiệm, gió có chút mạnh. Tiêu Vũ Triết mặc áo sơ mi trắng, cổ áo hơi hở lộ ra da thịt màu mật của cậu.
Cậu có chút kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy tóc Từ Như Ý bị gió thổi loạn.
Mi mắt cô cong cong, giống một vòng trăng non. Thân mình mảnh mai tựa như bị gió thổi một trận một liền sẽ bay đi.
Từ Như Ý nỗ lực điều chỉnh hơi thở, cong vòng eo thở dốc.
“Triết, cậu quả nhiên ở chỗ này.”
Tiêu Vũ Triết lưng dựa rào chắn, không nói gì. Trong lòng lại nổi lên gợn sóng.
Cô vậy mà lại thật sự tìm tới! Chỉ dùng thời gian năm phút đồng hồ! Từ Như Ý so với trong tưởng tượng của cậu, còn hiểu biết cậu hơn!
Sự thật như vậy, khiến Tiêu Vũ Triết chấn động!
“Cậu, sao tìm được tới nơi này?”
Từ Như Ý bình ổn hô hấp, “Mỗi lần tâm trạng Triết không tốt, đều thích đứng ở chỗ này nhìn về nơi xa.”
Tiêu Vũ Triết nhìn cô.
Khuôn mặt thiếu nữ trắng nõn phiếm đỏ ửng, hô hấp của cô có chút mệt mỏi, bộ ngực nhỏ vừa mới phát dục hoàn thiện hơi phập phồng.
Cô quan tâm, hiểu biết cậu như thế!
Từ Như Ý lấy di động ra, bấm một dãy số: “Gọi cho tôi một chiếc phi cơ trực thăng đến trường học, đặt thêm hai vé máy bay đi Mỹ! Phải, chuyên cơ nửa giờ sau!”
Tiêu Vũ Triết vốn dĩ bình tĩnh mặt trở nên kinh ngạc, cậu nhìn cô gái trước mặt.
Ánh mắt Từ Như Ý kiên định, chính trực nhìn thẳng về phía cậu.
Tiêu Vũ Triết không động. Cậu nhìn bầu trời, có chút bi thương mà nói: “Liệu còn kịp sao?”
Bên kia đã dự đoán, bảo người nhà chuẩn bị tâm lý thật tốt. Khoảng cách nơi này với nước Mỹ hơn mười giờ, căn bản không có khả năng nhìn bà nội lần cuối.
Như vậy, giờ sang đó còn ý nghĩa gì?
Ánh mắt Từ Như Ý kiên định, “Theo kịp, tin tưởng mình!”
Miệng Tiêu Vũ Triết giật giật. Cậu muốn phản bác, nhưng cuối cùng cũng không nói cái gì cả.
Tự nhiên, cậu cảm thấy cô gái này sẽ mang đến kỳ tích cho cậu, thật sự kịp nhìn mặt bà nội lần cuối!
Chẳng bao lâu, phi cơ trực thăng cũng đã đến.
Từ Như Ý đi lên, vươn một bàn tay tới: “Triết, chúng ta cùng đi!”
Tiêu Vũ Triết chần chờ hai giây, tiến lên hai bước.
Từ Như Ý cảm giác một bàn tay mang theo lạnh lẽo nắm chặt mình. Cô lộ ra một nụ cười kiên định với cậu, nói: “Bà nội sẽ không có việc gì, hãy tin mình!”
Tiêu Vũ Triết nhìn cô.
Rõ ràng đây là một nữ sinh mong manh đến không chịu nổi, tại sao lại làm cậu cảm giác đáng tin cậy như vậy?
Bác sĩ đều không ôm hy vọng, Từ Như Ý nói bà nội sẽ không có việc gì, cậu thế nhưng tin?
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 95, độ hảo cảm đối với Đường Khả Tâm là 0. Ký chủ, quá lợi hại nha! 】
Nửa giờ sau, bọn họ đã trên chuyên cơ bay tới nước Mỹ.
“Còn đến mười mấy tiếng đồng hồ, cậu nghỉ ngơi một chút.” Từ Như Ý ngồi bên cạnh cậu, đắp chăn mỏng trên người chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Bọn họ, trước nay không có quan tâm chúng tôi nhiều.” Tiêu Vũ Triết đột nhiên mở miệng.
“Cho rằng mọi thứ đều có thể dùng tiền giải quyết.” cậu trào phúng cười cười, “Cảm thấy nợ mình rất nhiều, liền dành nhiều tiền nhất đưa mình đến trường học quý tộc. Cho rằng để bà dọn đến Mỹ thì họ có thể chăm sóc bà, nhưng mà bồi đắp nhiều năm bỏ qua như vậy……”
Từ Như Ý nhìn cậu, khuôn mặt thiếu niên không hề lạnh nhạt, thay vào đó là nhàn nhạt đau thương.
Cậu cô đơn như vậy, lại bất lực như vậy.
- -----------------------------------
-12.02.20-
Bình luận truyện