Phượng Hoàng Vô Song

Chương 80: 80: Dạ Hằng Nhiễm Bệnh




"Lợi dụng Tịch Dao thừa cơ hội trừ khử ta một cách quang minh chính đại."
" Vương gia.

Không có quân chi viện cũng được.

Chúng ta cùng đột phá vòng vây.

Nếu cái mạng này của Bôn Lôi có thể đổi lấy bình an cho vương gia, thuộc hạ...".
"Không được.

Bây giờ vẫn chưa đến lúc chúng ta phải chiến đấu đến chết."
"Vương gia, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao mới được?".
"Thứ huynh ấy muốn chẳng qua là cái mạng của bản vương."
Hắn đột nhiên đứng không vững, người sắp ngã may là có Bôn Lôi bên cạnh đỡ lấy, sắc mặt tái nhợt, chảy đầy mồ hôi lạnh trên trán.

Bôn Lôi cầm lấy tay hắn lên coi thì phát hiện vết mẩn đỏ xuất hiện ngày càng nhiều, hắn đã nhiễm dịch hạch.
"Vương gia.

Dịch hạch."
Doanh trại.
Nàng ở đây cầu xin hoàng thượng xuất binh chi viện, nhưng y vẫn thái độ thản nhiên.
"Về lý, Hằng vương là chiến thần của Đại Chử ta, chiến công hiển hách, lập biết bao công lao vì Đại Chử.

Về tình, huynh ấy là huynh đệ ruột thịt của Hoàng thượng.

Nay huynh ấy rơi vào hiểm nguy khó thoát chết, thần thiếp cho rằng Hoàng thượng nên phái binh chi viện mới phải."
" Hằng vương tự ý làm trái quân lệnh đến Liên Thành khiến Nam Cốc nổi giận.

Hiện nay quân Nam Cốc đã vây sát chân thành, đòi đưa ra lời giải thích.

Vì việc này, quan hệ hai nước đã trở nên căng thẳng.

Nàng nói thử xem, nàng còn muốn trẫm bao che cho đệ ấy kiểu gì đây?".
"Thần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng lập tức phái binh chi viện, cứu chiến thần Đại Chử,
cứu ngàn vạn lê dân bách tính."
Nàng quỳ xuống dập đầu cầu xin.
" Được rồi! Sau này Hoàng quý phi đừng hỏi đến chuyện trong quân nữa."
"Báo.

Khởi bẩm Hoàng thượng, Liên Thành cấp báo.

Hằng vương đại bại Nam Cốc, không may hy sinh vì nước."
"Ngươi nói gì?".
" Cái gì?".
Nàng nghe tin chấn động trong lòng sụp đổ hoàn toàn, đứng chết lặng ở đó, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hoàng thượng nghe xong trong lòng rất hài lòng, sau này thiên hạ không ai tranh giành với hoàng thượng.
"Tam đệ, lẽ nào cứ thế mà đi sao?".
"Lẽ nào đây chính là kết quả mà người muốn sao?".
"Hỗn xược.

Đó là tam đệ của trẫm, đường đường là chiến thần của Đại Chử ta.

Nay đệ ấy qua đời, sao trẫm không đau lòng cho được."
"Thần thiếp cáo lui."
Nàng rời khỏi lều của hoàng thượng lê bước chân nặng nề đi, hắn đi rồi! Dạ Hằng đi rồi nếu như Tịch Dao biết sẽ đau buồn biết mấy.
Nàng không trở về lều của mình mà đi loanh quanh một cách vô thức, đến bên một bờ hồ, nàng ngồi xuống, ánh mắt xa xăm nhìn xuống mặt hồ phẳng lặng.
"Tịch Dao".

Ý thức Tịch Dao lúc này thức tỉnh, thông qua tiềm thức nói chuyện với nàng, biết tin Dạ Hằng hi sinh, Tịch Dao đau lòng buồn bã không nói gì.
[Từ nay về sau muội lên núi đao, ta đi cùng muội, muội xuống biển lửa, ta nằm xuống lót đường cho muội.]
[Muội không được bỏ rơi ta lại một lần nào nữa.]
Nàng phi ngựa một mạch chạy thẳng đến lều của hắn, trong đầu hiện lên những câu nói lúc trước hắn nói với nàng.

Trước khi đi nàng đã sai Ân Tuyết đưa thư cho Hàn Cẩm Y.
Hai ngày sau.
"Dao Nhi."
"Dao Nhi.

Người đâu."
Hoàng thượng đến lều tìm nàng nhưng chẳng thấy nàng đâu.
"Hoàng quý phi đâu?".
"Bẩm Hoàng thượng, hôm đó nương nương đến lều của Hoàng thượng đến giờ vẫn chưa về."
"Hoàng quý phi chưa về tại sao không bẩm báo lên trẫm?".
" Hoàng thượng tha mạng.

Hoàng thượng tha mạng."
"Thiên Diện."
" Có."
" Đi tìm Hoàng quý phi ngay, tra rõ rốt cuộc nàng ấy đã đi đâu.

Nếu nàng ấy có mệnh hệ gì trẫm hỏi tội ngươi."
" Tuân lệnh."
Tối.
"Nương nương.

Vương gia có lệnh, bệnh dịch này có tính truyền nhiễm nhất định, không cho bất cứ ai lại gần."
Nàng mặc kệ lời nói của Bôn Lôi, xông thẳng vào trong, biết được hắn chưa chết nàng nhẹ nhõm trong lòng.
"Đường xá cực nhọc, mời nương nương về cho."
"Ngươi tránh ra."
"Nương nương".
"Tránh ra.

Huynh ấy lo sẽ lây bệnh cho người khác, các ngươi liền bỏ mặc huynh ấy sống chết sao?".
Nàng đẩy Bôn Lôi ra chạy thẳng đến bên giường.
"Người...".
"Dạ Hằng, Dạ Hằng".
Hắn từ từ tỉnh dậy.
" Tịch Dao".
"Sao muội lại ở đây?".
"Bôn Lôi."
" Có thuộc hạ."
" Làm trái quân lệnh, lui xuống tự nhận 20 gậy.
Đưa muội ấy lui xuống.

Đưa muội ấy lui xuống."
" Nương nương.

Nương nương."
Nàng ôm chầm lấy người hắn, cúi xuống hôn lên môi hắn.
"Bây giờ ta cũng bị lây bệnh rồi.

Huynh không được đuổi ta đi nữa."
"Bôn Lôi, ngươi mau đi lấy nhụy ngân hoa tầm gửi cây dâu, thêm cả rễ sắn, mỗi thứ nửa lạng, sắc trên lửa nhỏ rồi mang đến đây."
"Vâng, nương nương."
"Muội không nên đến đây."
"Cái gì mà nên với không nên.


Sống không thể chung chăn, chết có thể chung huyệt, vậy cũng tốt mà.

Dạ Hằng, huynh hãy tin ta.

Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho huynh."
"Ta tin muội.

Ta tin muội."
"Còn nữa...gì mà không chung chăn, muội...!muội đã là người của ta".
Nhớ lại chuyện trước đây, nàng bất giác đỏ mặt.
"Đợi đến khi báo được thù, ta sẽ theo huynh cao bay xa chạy, làm một đôi phu thê an nhàn tự tại, có được không?".
"Được.

Được."
Ngày hôm sau.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, thần tra được Hoàng quý phi một mình đi về hướng Liên Thành."
"Cuối cùng thì nàng ấy vẫn đến Liên Thành."
" Còn một việc, Hằng vương không hề hy sinh vì nước".
"Xem ra trẫm thật sự đã xem thường đệ ấy rồi."
Một ngày trước khi nàng đến Liên Thành.
Chuyện lúc đó cũng may là có người chi viện, nếu không hắn đã thực sự hi sinh.
Nhớ lại.
"Báo.

Tướng quân, đại quân Nam Cốc đang hò hét ngoài thành, nếu trong vòng một ngày
chúng ta còn không buông vũ khí đầu hàng, chúng sẽ tắm máu Liên Thành."
" Bọn cẩu tặc này.

Nếu Hoàng thượng đã nhận được tin vương gia đã chết, tại sao còn chưa cho quân chi viện?".
"Ta vốn cho rằng huynh ấy chỉ muốn ta chết.
Không ngờ huynh ấy lại mất trí đến mức này.
Bây giờ huynh ấy đang dùng bách tính và tướng sĩ toàn thành tiêu hao binh lực của Nam Cốc, còn huynh ấy há miệng chờ sung."
Doanh trại.
"Việc đến nước này, thay vì ngồi yên chờ chết, khổ sở chờ đợi Hoàng thượng nổi lòng thiện đi chi viện, chi bằng chúng ta chủ động ra tay tìm chi viện khác.

Đây là lối thoát duy nhất của chúng ta."
"Nhưng nương nương, bây giờ chúng ta tìm ai cứu viện được đây?".
" Thành chủ Vạn Hoàng Thành, Hàn Cẩm Y.

Thái tử Đại Sở, Sở Mạc Bắc."
Ba năm trước, Sở Mạn Bắc đến Đại Chử vô tình quen biết Tịch Nguyệt, cả hai nhanh chóng trở thành bằng hữu, vị thái tử này cũng rất thích Tịch Nguyệt.
[Nếu ông chủ Sở không phục thế thì chúng ta đánh cược, thế nào?]
[Cược gì?]
[Ba tháng.

Trong vòng ba tháng, người hái được nhiều thuốc và có doanh thu cao nhất sẽ thắng.
Người nào thua thì hiệu buôn phải rút khỏi Mãng Nguyên.]
[Cứ thống nhất vậy đi.

Cáo từ.]
Ba tháng sau.
[Tổng kết lợi nhuận tiệm Tinh Diêu 17.560 lượng.

Tổng kết lợi nhuận tiệm Thiên Mạch 5.860 lượng.


Ông chủ Sở, huynh thua rồi.]
[Mãng Nguyên rộng lớn như vậy, dược liệu phong phú đến thế, dĩ nhiên là cần nhiều nhân lực hơn rồi.]
[Tiệm Tinh Diêu bọn ta treo thưởng để nâng cao sản lượng, mười hạng đầu không những được thưởng, đồng thời ai có lượng thuốc hái được và doanh thu cao hơn tháng trước thì đều được thưởng.

Như vậy ai ai cũng sẽ có phần thưởng cả.

Huynh nói xem, sản lượng của bọn ta tăng lên, chẳng phải lợi nhuận cũng sẽ ngày càng cao sao.]
[ Bà chủ Bạch đúng là thông minh hơn người.
Tại hạ thua rồi.

Kể từ hôm nay hiệu buôn Thiên Mạch ta rút khỏi Mãng Nguyên.

Chúng ta đi.]
[Khoan đã.

Ông chủ Sở, hiệu buôn Thiên Mạch sở hữu nguồn tài nguyên và mạng lưới tốt nhất Mãng Nguyên.

Cứ rút lui như vậy chẳng phải rất đáng tiếc sao?]
[Có chơi có chịu.

Cô còn muốn thế nào?]
[ Hiệu buôn Tinh Diêu sẵn lòng tiếp quản tài nguyên và mạng lưới của hiệu buôn Thiên Mạch, sẽ không để hàng loạt người trồng thuốc mất đi nơi nương tựa.

Tất nhiên, ông chủ Sở sẽ có được một nửa hoa hồng hằng năm của hiệu buôn Tinh Diêu bọn ta.]
[Bà chủ Bạch khoan dung độ lượng, Sở mỗ tâm phục khẩu phục.

Thế này đi, lần này xem như Sở mỗ nợ ân tình của bà chủ Bạch.

Cứ lấy đồng tiền vàng này làm tín vật.

Phiền các vị làm chứng.

Ngày sau nếu bà chủ Bạch gặp khó khăn, Sở mỗ nhất định ra tay giúp đỡ.

Xin hãy nhận lấy.]
[Vậy thì đa tạ ông chủ Sở]
Trong thư nàng kể rõ chuyện trước đây, thái tử nhận được thư, nhận lời giúp đỡ, xuất binh chi viện.
"Điện hạ, Nam Cốc xâm phạm Đại Chử, tranh chấp lợi ích trong này rất khó lường.

Việc này không dính líu đến Đại Sở.

Điện hạ chớ dây vào làm gì, kẻo chọc lửa thiêu thân."
"Năm xưa tứ vương Đại Chử đại chiến đoạt ngôi, Cốc Dạ Quân bị bao vây, tiên hậu Đại Chử bôn ba ngàn dặm đến chỗ Cốc Dạ Hằng mới xin được quân chi viện.

Nay cục diện xoay chuyển, Cốc Dạ Hằng bị vây trong Liên Thành, nhưng Cốc Dạ Quân lại lần lữa không chịu cho quân chi viện, chắc hẳn đã có ý muốn giết từ lâu.
Thú vị đây.

"
"Chuyện của Cốc Dạ Hằng và Bạch Tịch Nguyệt người người đều biết.

Còn Hoàng quý phi Đại Chử hiện tại, Bạch Tịch Dao lại là muội muội ruột của cô ta.

Tỷ muội họ Bạch này lần lượt dây dưa với hoàng đế và Hằng vương khiến huynh đệ trở mặt, cả nước rối ren.

Bây giờ lại đến nhờ Đại Sở giúp đỡ.

Điện hạ, mong ngài cân nhắc chuyện chi viện."
" Không cần cân nhắc.

Đồng tiền vàng đã sáng lên rồi.

Ân tình này ta không thể không trả.
Muội muội của Bạch Tịch Nguyệt.

Ta muốn xem xem đó là cô gái như thế nào."
Trở lại hiện tại, lá thư đến Đại Sở và Vạn Hoàng Thành đều được đối phương nhận được.


Hai bên cùng nhau xuất binh chi viện ngày đêm đến Liên Thành.
Ba ngày sau.
Liên Thành.
Nhờ sự chăm sóc của nàng, sức khỏe hắn cũng thuyên giảm được phần nào.
"Vương gia, quân đội Nam Cốc đã đến cổng thành bắt đầu chém giết.

Xin vương gia hạ lệnh."
"Bệnh của huynh vừa thuyên giảm, huynh muốn làm gì?".
"Bôn Lôi.

Ngươi ở đây bảo vệ Tịch Dao."
" Vương gia, sức khỏe của ngài...".
" Lời bản vương nói ngươi cũng không nghe sao?".
"Rõ".
"Các huynh đệ, bây giờ đợi cũng chết, đánh cũng chết.

Có cái chết nhẹ tựa lông hồng,
nhưng có cái chết lại nặng tựa Thái Sơn.
Nay bầy lang sói Nam Cốc xâm phạm biên giới ta, giết con dân ta.

Không thể đàm phán hòa bình.

Bây giờ chúng ta chỉ có một con đường để đi, đó chính là cầm lấy vũ khí trong tay mọi người đi theo ta bảo vệ mọi thứ mà chúng ta trân trọng.

Vì lãnh thổ quốc gia, vì người nhà, tôn nghiêm của chúng ta, chúng ta liều mình chiến đấu! Hôm nay Cốc Dạ Hằng ta sẵn lòng kề vai chiến đấu cùng mọi người, quyết cùng sống chết."
" Quyết cùng sống chết.

Quyết cùng sống chết.
Quyết cùng sống chết.

Quyết cùng sống chết.

Quyết cùng sống chết.

Quyết cùng sống chết.

Quyết cùng sống chết.

Quyết cùng sống chết."
"Giết.

Giết."
"Giết.

Giết.

Giết."
Cả hai bên nhanh chóng diễn ra cảnh biển lửa rửa máu quân thù.
"Cốc Dạ Hằng.

Đừng chống cự nữa.

Nếu bây giờ ngươi đầu hàng.

Ta sẽ cho ngươi được toàn thây."
"Bắt đầu đợt tấn công thứ ba.

Giết."
"Các huynh đệ.

Giết."
"Báo.

Tướng quân, viện binh của Vạn Hoàng Thành ập đến tập kích cánh trái quân ta."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện