Phượng Hoàng

Quyển 1 - Chương 11: Ra đi



Phượng Dương sẽ không để ta đi, nhưng Mẫu hoàng cũng không để ta sống mà về kinh thành. Điều quan trọng là phải tách khỏi Phượng Dương và chặn người của Mẫu hoàng. Binh lực của ta không đủ để đối đầu với thích khách, vậy thì để người của Phượng Dương thay ta chặn đi. Mẫu hoàng muốn Phượng Dương làm Thái tử, nhất định không dám hại tính mạng nàng.

Vấn đề còn lại là làm sao thoát khỏi Phượng Dương?

Ta gọi Quân Nương lại gần, nói nhỏ:

- Ngươi để lại lời nhắn cho Vương Tả Khiết, nói hắn dụ thích khách đến đây!

Quân Nương ngạc nhiên nhìn ta, nhưng chỉ lặng lẽ làm theo. Ta thích tính cách này của Quân Nương, dù nàng không hiểu gì nhưng tuyệt đối không dám trái lệnh ta.

Ta nhìn Phượng Dương đang ngồi ở xa, nàng ấy bị thương ở tay, Kính Thiên đang băng cho nàng. Phượng Dương trở thành Hoàng đế, với Nghi quốc cũng không phải chuyện xấu, nàng ấy có thể biến Hoả Hương từ một vùng đất không có sự sống trở thành thành thị phồn vinh nhất Nghi quốc, một nơi chiến hoả không ngừng trở thành vùng đất trị an nhất cũng không dễ dàng gì. Với con dân Nghi quốc, có một Hoàng đế như vậy là phúc phận không thể cầu. Với những người đã ủng hộ ta, ít nhất Phượng Dương cũng sẽ không chướng mắt mà đuổi tận giết tuyệt. Đương nhiên sẽ không có một cuộc sống an lành, dù là ai lên làm Hoàng đế, những người có tham vọng với quyền lực đều sẽ không được sống yên lành.

Còn ta, một Thái tử nhu nhược, văn không thể trị quần thần, võ không thể bình định phiên bang, nếu lên ngôi chỉ khiến dân chúng thêm lầm than mà thôi. Nghi quốc không cần một kẻ như ta, một kẻ không có tham vọng, cũng không có dã tâm biến Nghi quốc trở thành một quốc gia hùng mạnh, khiến ba quốc gia kia xưng thần như mong ước của Mẫu hoàng. Ta chỉ muốn có một người nam nhân tốt với mình, cùng ta đi khắp thiên hạ này, ngắm nhìn những phong cảnh tươi đẹp ngoài kia. Ngày nắng thì cùng ta câu cá, ngày mưa thì cùng ta nghe đàn vẽ tranh, cùng vui vẻ bên con cháu, cùng trồng rau, cùng chia nhau bát cháo nóng ấm. Vậy là đủ.

Thiên hạ này, trách nhiệm này, cứ để kẻ có thực tài gánh vác đi!

- Thái tử, đã xong.

Ta nhìn Quân Nương, hỏi nàng:

- Quân Nương, ngươi có hối hận không?

Nàng ấy nhìn ta, kiên định lắc đầu:

- Được theo hầu hạ chủ tử, Quân Nương không có gì hối hận.

Ta nhìn nàng, mỉm cười. Tiểu cô nương ngày nào chỉ vì đánh vỡ tách trà mà khóc không còn hình người bây giờ đã lớn thật rồi. Không còn đôi mắt hoảng loạn, ngơ ngác, sợ hãi mọi thứ nữa mà thay vào đó là đôi mắt kiên cường đến bướng bỉnh.

Ta ngồi nhìn trước đống lửa, đếm thời gian trôi qua. Ta chờ đợi điều phải đến.

- Thái tử.

Kim Thuyền ngồi xuống cạnh ta, gương mặt non nớt nhưng ánh mắt lại có vẻ trưởng thành thật nhiều. Ta mỉm cười nhìn hắn, hỏi:

- Kim Thuyền, chúng ta có thể chết đấy! Sợ không?

Hắn nhìn vào ta, nói:

- Chỉ cần ở cạnh Người, ta không sợ gì cả.

Ta mỉm cười, hỏi tiếp:

- Nếu ta không phải Thái tử thì sao, ngươi vẫn không sợ sao?

Hắn nhìn ta, không chút ngỡ ngàng, nói:

- Ta không sợ.

Ta nhìn sâu vào mắt hắn, hỏi:

- Kim Thuyền, ta là gì của ngươi?

-…

Ta nhìn sâu vào mắt hắn, không cho hắn cơ hội trốn tránh, cũng không cho hắn cơ hội nói dối. Bình tĩnh nhìn gương mặt hắn đỏ bừng lên:

- Người là… Người là… nương…nương tử của ta.

Ta mỉm cười nhìn gương mặt ngốc ngốc đỏ bừng trước mặt, chợt nghĩ, nếu chuyện này thất bại ta cũng không có gì để hối tiếc cả, ít nhất ta đã tìm thấy nam nhân đối tốt với chính mình rồi.

Ta đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, nghe giọng mình dịu dàng hẳn:

- Ừ, ta là nương tử của ngươi.

- Có kẻ tấn công!

Một tiếng thét khiến ta giật mình, những mũi tên như mưa bắn về phía ta và Kim Thuyền. Phượng Dương không rõ từ đâu nhảy đến kéo ta vào phía sau một gốc cây, Kim Thuyền cũng chạy theo. Cánh tay bị Phượng Dương nắm đau nhưng ta không rên lấy một tiếng, nhìn gương mặt nàng tái nhợt vì lo lắng mà lòng ta mặn chát, nếu chúng ta sinh trong một gia đình bình thường mà không phải nhà đế vương, mọi chuyện hẳn sẽ khác chứ?

Những hắc y nhân xuất hiện, một cuộc chém giết lại diễn ra, nhìn từng người, từng người ngã xuống mà nhịp tim ta cũng chậm dần. Ta nghĩ mình đã khóc nhưng đôi mắt lại ráo hoảnh. Những người đó, từng người ta đều quen mặt, họ từng cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa ta, từng nấu nước cho ta tắm, từng thức đêm để canh chừng cho ta ngủ. Và người con gái bên kia, người đang chiến đấu đến bị thương đầy mình, vẫn áo đỏ chói chang. Người từng lạnh lùng nói ta không được nhân từ với kẻ địch, người từng mỉm cười nắm tay ta đi khắp cung điện, từ giờ có lẽ không nhìn thấy nàng ấy nữa, cũng sẽ không nghe thấy nàng ấy tuỳ tiện ngồi ăn nho, nói những chuyện không đầu không đuôi với ta nữa, cũng không còn cơ hội dạy nàng ấy quy tắc cung đình nữa.

- Âm nhi!

Nàng chạy lại đây, đẩy ta thoát khỏi một mũi tên khiến tay trái lại bị thương, máu nhỏ xuống đất đỏ rực nhưng bộ y phục của nàng ấy lại tươi đẹp như cũ. Hoá ra, nàng mặc màu đỏ để đối thủ không biết mình bị thương sao?

- Ngô Thanh, đưa Âm nhi đi trước đi.

Phượng Dương đẩy ta ra phía sau, lực đẩy của nàng ấy không mạnh lắm nhưng ta lại loạng choạng lùi lại. Quân Nương kéo ta đi, Kim Thuyền bọc hậu phía sau. Qua vai của Kim Thuyền, ta thấy thấy làn váy đỏ của Phượng Dương bay qua bay lại giữa đám người áo đen, rực rỡ mà kiêu hãnh giữa màu xanh của rừng sâu. Ta sẽ nhớ mãi hình ảnh xinh đẹp ấy, một đoá hoa xinh đẹp đỏ rực.

****

Ngô Thanh dẫn theo chúng ta băng qua rừng rậm, đến khi tiếng chém giết lắng dần xuống mà thay vào đó tiếng lá xào xạc trên đầu. Ta nhìn qua Quân Nương, nàng ấy hơi rút đao bên người ra. Ánh sáng loé lên, hai người đi bên cạnh ta gục xuống. Ngô Thanh giật mình quay đầu lại, ám khí trong cây quạt bật ra, hắn cẩn trọng nhìn xung quanh. Bốn người còn lại cũng cảnh giác nhìn xung quanh. Kim Thuyền che trước mặt ta, Quân Nương lặng lẽ đứng ở góc khuất.

- Thái tử, Người có ý gì?

Ngô Thanh nhìn ta cảnh giác, Kim Thuyền ngỡ ngàng nhìn ta rồi nhìn Vương Tả Khiết bước chậm rãi ra từ chỗ Quân Nương. Ta nhẹ đẩy Kim Thuyền, đứng đối diện với Ngô Thanh, nói:

- Ngươi không muốn có Định đan sao?

Gương mặt hắn hơi đổi, nhưng vẫn nói:

- Người nói chuyện này lúc này làm gì?

Ta nhìn hắn, cười:

- Ngô Thanh, ngươi là người thông minh, chắc đoán được người phái sát thủ tới đây và mục tiêu của bọn họ.

- …

Hắn nghi ngờ nhìn ta, ta mỉm cười:

- Thời gian không nhiều, ta không nói vòng vo nữa. Mẫu hoàng sẽ không để ta trở về kinh thành, vị trí Thái tử này ta cũng ngồi không được nữa. Người muốn giết ta sau đó để Phượng Dương lên làm Thái tử.

Gương mặt Ngô Thanh có chút tái nhợt nhưng không ngạc nhiên, hắn đã biết. Hắn tiếp tục im lặng, đôi mắt sâu thẳm không cảm xúc, ta nói tiếp:

- Ngươi cũng hiểu Phượng Dương sẽ không đồng ý, nàng ấy sẽ không lên làm Thái tử nếu ta còn sống. Nhưng ngươi không thể giết ta, nếu ta chết trong tay ngươi, Phượng Dương sẽ không bao giờ đưa ngươi Định đan, thứ nàng ấy đưa ngươi sẽ là một thanh kiếm.

Ngô Thanh cúi đầu rồi tức tối nhìn ta, ta rất vui nhìn gương mặt hắn như vậy. Ta tiếp tục:

- Đương nhiên, ngươi có thể để ta chết trong tay của thích khách. Nhưng bây giờ, ngươi có thể làm được sao? Ngô Thanh?

Hắn đột nhiên mỉm cười, nói:

- Nếu ta đưa người an toàn gặp lại Tướng quân. Vô tình gặp thích khách, người lại không may trúng tên. Tướng quân cũng không thể trách ta được.

Quả là người thông minh, chỉ tiếc…

- Rồi sau đó? Phượng Dương tức giận bỏ về Hoả Hương, đối đầu với Mẫu hoàng, Định đan vĩnh viễn không tới được tay ngươi. Sao hả? Ở bên Phượng Dương lâu như vậy mà vẫn không hiểu tính cách nàng ấy sao? Phượng Dương là người sẽ lên ngồi ở vị trí Thái tử nhuộm đỏ máu của ta sao?

Ngô Thanh dao động. Ta mỉm cười nhìn hắn, đề nghị:

- Thật ra, bây giờ ngươi có thể để ta đi, chỉ cần ta không ở Nghi quốc, Mẫu hoàng sẽ truyền ngôi cho Phượng Dương. Ta tự nguyện bỏ đi, Phượng Dương không thể oán trách ngươi, nàng ấy sẽ thực hiện lời hứa, cho ngươi Định đan. Bản thân ta sẽ thoát chết, bình an sống ở nước ngoài. Thế nào? Vẹn toàn đôi đường mà, không phải sao?

Ngô Thanh cúi đầu, ta không nhìn thấy gương mặt hắn.

- Ngô Thanh, quân tử thì không chấp nhặt chuyện trước mắt, dãn được thì co được. Quan trọng là bố cục không bị hỏng.

Ta nhẹ nhàng nói bâng quơ, nhìn Ngô Thanh chậm chạp bước qua một bên tránh đường, những kẻ còn lại cũng lùi xuống phía sau.

Ta đoán không sai, phu thị của Phượng Dương đều có thân tín riêng. Nếu vậy, tương lai của Kính Thiên không cần lo ngại nữa, hắn có thể tạo dựng một thế lực cho riêng mình, an ổn sống nốt quãng đời còn lại trong cung, bên người mà hắn yêu thương.

Ta và bọn Vương Tả Khiết đi nhanh ra bìa rừng, ta hỏi:

- Hai người lúc nãy thế nào?

- Chỉ là thuốc mê thôi, không sao đâu.

Ngoài bìa rừng có người tiếp ứng chúng ta. Một chiếc xe bò đã chờ sẵn. Ta lặng người nhìn con bò đang lắc đuôi và ông già nông phu đang thổi điếu cày. Quay qua nhìn Vương Tả Khiết, ta hận không thể giết chết hắn, chúng ta đang chạy trốn đấy, không phải đi du ngoạn đâu.

Hắn nhìn ta cười:

- Che mắt ấy mà.

Rồi hắn đẩy chúng ta lên xe, ném những bộ quần áo nông dân cho chúng ta mặc. Ta thầm khích lệ mình rồi sẽ qua thôi, ta đang chạy trốn, phải nhẫn nhịn một chút.

Xe lắc lư chạy chậm trên đường núi, ta chỉ muốn đạp Vương Tả Khiết xuống xe rồi giết chết. Bên trong khu rừng đầy rẫy thích khách mà hắn để chúng ta đi xe bò đủng đỉnh trên đường cái? Chậm một bước chúng ta có thể đến gặp Diêm Vương nhưng hắn lại đủng đỉnh như lão nông nhàn vậy. Hắn nghĩ thích khách của Mẫu hoàng là người ngu cả sao?

Xe bắt đầu xóc nảy, chạy nhanh hơn. Ta nhìn ra bên ngoài thì tim muốn ngừng đập. Chúng ta đang cheo leo trên vách núi, bên ngoài là vực thẳm, thậm chí những đám mây còn xoà xoà vào trong xe, trăng trắng. Vương Tả Khiết nói:

- Đây là đường nhanh nhất để rời núi, chỉ có người dân ở đây mới biết. Ráng chịu một chút, đừng nhúc nhích bậy.

Ta trừng mắt nhìn hắn, cố gắng nuốt cục tức vào bụng. Nhìn lại Kim Thuyền im lặng nãy giờ, ta hơi lo lắng, nói:

- Ngươi có thể ở lại.

Hắn giật mình nhìn ta, đôi mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn, hắn nói:

- Ta đi cùng Người.

Ta thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhắm mắt tựa đầu về phía sau, cảm nhận sự rung lắc của chiếc xe.

Rung lắc nhẹ dần, đường bắt đầu bằng phẳng hơn, chúng ta đã rời khỏi con đường độc đạo. Kim Thuyền đến ngồi bên cạnh ta, dựa vào hắn nhìn về phía ngọn núi xanh thẫm một màu, mây mờ trăng trắng lượn vòng quanh, ở trong đó có một bông hoa đỏ rực đang nở rộ.

Ngọn núi xa dần, ký ức của ta cũng xa dần, người con gái kia cũng xa dần, hẳn nàng sẽ tức giận nhưng rồi sẽ qua thôi, ta đã trả cho Nghi quốc vị vua của nó, Nghi quốc cũng phải trả lại cuộc đời cho ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện