Phượng Hoàng
Quyển 1 - Chương 15: Phiên ngoại 2: Đường về Kinh thành
Phượng Ngoã đón ta về Kinh thành, nàng chuẩn bị một xe ngựa long trọng, rộng rãi, cùng ngồi với ta.
Ta không gặp Phượng Ngoã thường xuyên nên có chút xa lạ. Thân hình nàng hơi mập, da căng mọng nhưng mắt thâm quầng, dù lớp trang điểm đậm cũng không che được gương mặt mệt mỏi.
Nàng nhìn vào bụng ta, nói:
- Ngươi có ăn uống được không? Trông ngươi xanh xao quá.
Ta cười với nàng. Đi biển hai tháng, không xanh được sao?
- Nghe nói ngươi vừa hạ sinh?
Phượng Ngoã gật đầu:
- Là tiểu tử. Cũng được hơn ba tháng rồi.
Nhìn Phượng Ngoã trước mặt, nàng ấy thậm chí còn không được ở cữ. Ta thở dài. Có chút áy náy xoẹt qua.
- Sao ngươi không làm Hoàng đế?
Phượng Ngoã nhìn ta, nàng cười:
- Phượng Âm, ngươi đây là đang thử ta sao?
Ta lắc đầu:
- Trông giống sao?
Phượng Ngoã dựa vào gối mềm, nàng nói:
- Nếu ta có suy nghĩ này, Phượng Dương sẽ mang quân đến tru diệt Vân Thành, đất phong của ta.
Nàng cười khẩy, nói với ta:
- Phượng Âm, ngươi ganh tỵ với Phượng Dương vì được Mẫu hoàng yêu thương nhưng ta lại ganh tỵ ngươi vì có một Phượng Dương luôn ở phía trước.
Ta không nói gì, dựa vào gối phía sau:
- Ngươi sợ Phượng Dương đến thế sao?
Phượng Ngoã im lặng. Ta nhìn nàng.
Phượng Ngoã trầm tư nhìn ta, bật cười:
- Ở Vân Thành có cửa biển, không có việc gì ta thường ra ngoài rong chơi. Một lần, thuyền ta vô tình gặp một cuộc thuỷ chiến giữa hải tặc. Hai chiến thuyền song song áp sát nhau, bên trên tiến hành hỗn chiến. Chỉ chưa đầy nửa nén nhang, cuộc chiến kết thúc, thây người nổi lềnh bềnh, một chiếc thuyền bốc cháy ngay trên mặt biển. Ta chưa kịp hoàn hồn thì thuyền bị một nhóm người nhảy lên, tiến hành đồ sát. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, chưa đầy chốc lát, ta đã bị ấn xuống sàn, đứng trước mặt là một nữ nhân đeo mặt nạ bạc. Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn ta, ra lệnh ném toàn bộ xuống biển, mang thuyền đi. Vài tháng sau, ta mới biết nàng là Huyết Vương, kẻ bình định vùng chiến loạn Hoả Hương. Lại qua vài tháng, ta mới biết Huyết Vương thật ra là Định quốc tướng quân của Nghi quốc, Nhật Lương công chúa Phượng Dương.
Phượng Ngoã dừng lại, nàng nhìn ta:
- Phượng Âm, ngươi chưa từng trải qua thuỷ chiến, ngươi sẽ không thể tưởng tượng được Phượng Dương khi ở trên chiến trường. Nàng ta không phải là người đâu, là ác quỷ đấy.
Ta nhìn Phượng Ngoã, không kiềm chế được liền hỏi:
- Ngươi và Quốc sư sao không thuận theo Mẫu hoàng, để Phượng Dương làm hoàng đế?
Phượng Ngoã nhìn ta, trầm ngâm:
- Có nhiều lý do. Quyền lực ở kinh thành chủ yếu là của ngươi, sẽ có kẻ không đồng ý, bằng mặt không bằng lòng sớm hay muộn cũng đưa Nghi quốc vào ngõ cụt. Phượng Dương lại là kẻ ham chiến, khi lên ngôi nàng nhất định đưa quân xuống phía Nam, san bằng Định Thành quốc, củng cố binh lực, tấn công ba nước còn lại, thống nhất giang sơn, đưa Nghi quốc thành cường quốc duy nhất. Ngươi rõ hơn ta, tình trạng hiện tại của Nghi quốc không thể gánh thêm bất cứ trận chiến nào nữa, hơn nữa còn là một cuộc chiến dài hơi. Phượng Dương khai hoả, trong vòng trăm năm tới, Nghi quốc nhất định chìm trong chiến tranh, dân chúng khốn khổ. Những năm tháng trị vì của Mẫu hoàng gắn liền với những cuộc phản loạn, quốc khố trống rỗng, lòng dân hoang mang, bá quan thì tham ô, đại gia tộc nhũng nhiễu. Phượng Dương đối với những chuyện này nhất định sẽ trực tiếp giết hết. Đi săn thì cần dùng chó, trị quốc thì cần người tài. Giết hết bá quan, chúng ta phải dùng kẻ nào để cai trị Nghi quốc?
Ta trầm lặng nhìn nàng:
- Ngươi chưa nói vào nguyên nhân chính.
Phượng Ngoã bật cười:
- Nguyên nhân căn bản là Phượng Dương không muốn làm Hoàng đế. Ta cũng nghĩ nàng ấy khi lên ngôi nhất định không vui.
- Ngươi rất thích Phượng Dương?
- Từ nhỏ ta đã thích Phượng Dương. Nhưng nàng chỉ biết có một mình ngươi, Phượng Âm.
Phượng Ngoã nhìn ta, tròng mắt nàng đen láy, hút ta vào bên trong.
Giật mình định thần lại, ta hoang mang nhìn ra chỗ khác.
Thu hồn! Pháp thuật cao nhất của Nghi quốc, chỉ truyền cho Quốc sư.
Phượng Ngoã bật cười:
- Không cần phải sợ. Ta không muốn khống chế ngươi, cũng không muốn biết bí mật nào của ngươi, càng không muốn bức ngươi phát điên.
Ta không tiếp lời nàng.
Ta biết! Nàng đang thử ta. Nếu định lực không mạnh nhất định trúng Thu hồn. Một đế vương, quan trọng nhất chính là định lực. Cám dỗ quyền lực là rất lớn, nếu không vững vàng, nhất định sẽ sa ngã, trở thành hôn quân, một bước không sai lầm có thể đánh đổi cả đại nghiệp.
Chỉ là, Phượng Ngoã biết dùng Thu hồn? Nàng thậm chí chỉ mới được chọn làm nữ tế. Phượng Dương làm phản đã có dự định từ lâu? Thế cục triều đình này đã có tính toán từ trước? Là ai? Phượng Dương?
- Ngươi nói tại sao Phượng Dương không muốn làm Hoàng đế?
Phượng Ngoã hỏi ta.
Lý do Phượng Dương không muốn làm Hoàng đế? Ta chưa từng nghĩ đến điều đó? Tại sao nàng không muốn làm? Vì ta sao?
Ta dựa đầu vào gối, nhìn Phượng Ngoã:
- Vì nàng không thích Phong Nghị sao?
Phong Nghị và Phượng Dương vốn là hai tính cách đối lập. Phượng Dương ngắn gọn, không thích dùng tâm kế còn Phong Nghị vừa vặn ngược lại, bên ngoài mỉm cười thuận theo nhưng không ai biết trong bóng tối, hắn âm thầm làm cái gì. Vừa vặn, Phong Nghị chính là loại người Phượng Dương căm ghét nhất.
Phượng Ngoã bật cười:
- Vì nàng căn bản đọc không hiểu tấu thư.
Ta kinh ngạc nhưng rồi bật cười:
- Ngươi nghĩ ta sẽ tin lý do ngu ngốc này sao?
Phượng Ngoã chỉ nhìn ta cười, không nói. Ta nhắm mắt lại.
Phượng Dương đọc không hiểu tấu thư? Trước kia nàng phải học rất nhiều thứ, như thế nào mà không học chữ viết? Nhưng Phượng Ngoã nói như vậy cũng khiến ta phân vân.
Một bản tấu được ném vào người, ta mở mắt ra nhìn. Là tấu chương của Hạ Cẩm, nàng nói về việc bãi miễn chức quan ở Nội phủ các. Bên cạnh là một dòng chữ đỏ nghệch ngoạc “Thấy đúng thì làm”.
Ta xoa đầu, đây là kiểu phê duyệt gì? Nếu có thể tự quyết Hạ Cẩm có thể viết tấu chương sao? Nàng ấy có thể tự quyết thì đế vị có tác dụng gì? Lại còn kiểu chữ này, vuông không vuông, tròn không tròn, thậm chí đi đúng hàng cũng là một vấn đề. Từ cách chấm mực cũng nhìn ra cách cầm viết không đúng, lực tay không đều, thậm chí còn lem nhem ra chữ của Hạ Cẩm. Ta viết bằng tay trái cũng không xấu đến thế này.
Phượng Dương thật sự đọc không hiểu tấu chương sao?
Ta nhìn Phượng Ngoã đang cười, nàng nói:
- Phượng Dương cầm kiếm lên chiến trường đã quen, bắt nàng cầm bút duyệt tấu chương căn bản là đang thử thách nàng. Phượng Dương đọc tấu chương nửa canh giờ cũng phải đập nát bốn cái bàn, tấu sớ bị nàng ấy ném có thể xếp đầy một gian phòng, thậm chí đến cung tỳ thà bị giáng xuống phòng giặt cũng không dám ở hầu hạ trong Ngự Thư phòng.
Ta nhức đầu. Đây là kiểu người gì?
Nhìn Phượng Ngoã đang cười trước mặt, nàng ấy thực sự thích Phượng Dương, thậm chí còn dung túng Phượng Dương đến mức này.
- Ngươi ghét ta sao?
Phượng Ngoã đột ngột ngừng cười. Nàng nhìn ta, gật đầu:
- Ta ghét ngươi. Ngươi căn bản cái gì cũng không hiểu, nhưng lại được làm Thái tử. An toàn, bình thản sống trong cung cấm hoàn toàn không biết những gì chúng ta phải trải qua khi ở đất phong. Dù mười năm qua Mẫu hoàng đối với ngươi không tốt nhưng không ảnh hưởng gì đến sinh mạng. Còn chúng ta, ngày ngày đều phải dùng máu để đổi lấy những giây phút được sống. Nội loạn, hải tặc, tham quan đều phải đối phó một mình, không người che chở, cũng không có ai ủng hộ. Thậm chí một thường dân nho nhỏ cũng có thể giết chết chúng ta. Ngươi không hiểu vì đã có Phượng Dương thay ngươi chịu tất cả, ngươi chỉ cần sống trong vinh hoa, gom góp quyền lực. Thậm chí đến ngôi vị Hoàng đế của ngươi cũng do Phượng Dương giành lại hộ, ngươi đã bỏ trốn khi đối mặt với Mẫu hoàng, đến cả phu quân cũng không thể bảo vệ được. Phượng Âm, ngươi nhu nhược yếu đuối như thế, có gì để ta phục chứ? Đồng ý ngươi cũng có nổi khổ của riêng mình nhưng ngươi biết ta ghét ngươi vì sao không? Vì ngươi chỉ việc đóng vai người tốt, giả vờ cái gì cũng không hiểu, Phượng Dương sẽ đóng vai người xấu cho ngươi. Chuyện ở Tử Hương tộc, người giả làm thánh nữ, để Phượng Dương thay ngươi giết người, sau đó diễn một màn kịch nhu nhược, tự trách. Ta hỏi ngươi, đám người bị Phượng Dương giết, ngươi sẽ để chúng sống sao? Không đâu, ngươi sẽ giam giữ chúng lại, tiến hành bức cung moi thông tin, vắt cạn kiệt rồi mới giết. Đúng không?
Phượng Ngoã cười khẩy, tiếp tục:
- Lần ngươi trốn đi cũng vậy. Ngươi để Phượng Dương một mình đối mặt với thích khách, bản thân thì mang người bỏ đi. Ngươi có từng nghĩ nếu thích khách nhầm lẫn, người chết sẽ là Phượng Dương không? Ngoài mặt thì giống như buông tay nhưng, Phượng Âm. Nếu ngươi thật sự buông bỏ tại sao có thể trở về? Khi Phượng Dương đã thu xếp an toàn hết thảy, giết hết những kẻ chống đối ngươi. Còn ngươi, vẫn đóng vai bất đắc dĩ lên ngôi? Phượng Âm, ta ghét ngươi vì ngươi chỉ muốn có quyền lực mà thôi, không muốn bàn tay mình nhuộm máu. Chỉ muốn mình thanh cao như một đoa sen không nhuốm nhơ nhuốc mà quên đi, thứ bùn tanh tưởi đó nuôi nấng ngươi nên người.
Ta nhìn nàng, không tiếp lời.
- Sao vậy? Sao không nói gì?
Ta hơi lắc đầu trả lời nàng:
- Ta nên nói gì?
- Ngươi không tức giận?
- Tức giận? Điều ngươi nói là sự thật, ta tức giận có ích gì?
Phượng Ngoã nhìn ta, tức tối.
Ta nhìn nàng:
- Ngươi đang định kích động ta để thực hiện Thu hồn sao?
Gương mặt Phượng Ngoã tái nhợt. Ta mỉm cười:
- Phượng Ngoã, dù ngươi thành công thực hiện Thu hồn với ta nhưng ngươi cũng không đủ nội hàm để khống chế ta, duy trì Thu hồn. Ta biết ngươi bất mãn nhưng đừng lặp lại chuyện này lần hai, không phải lúc nào ta cũng khoan dung đâu.
Phượng Ngoã cười, nàng nói:
- Ta không thích ngươi là sự thật nhưng không phủ nhận ngươi rất thông minh, chỉ ngã một lần đã có thể rút kinh nghiệm. Nghi quốc giao cho ngươi cũng không phải tệ.
Nghi quốc giao cho ta? Từ khi nào ta chấp nhận chứ?
- Phượng Ngoã, hôm nay các ngươi đưa ta lên đế vị thì ngày sau cũng đừng có hối hận.
Nàng nhìn ta, không trả lời.
Ta im lặng. Phượng Ngoã tiếp tục nói:
- Ngươi thật may mắn, có Phượng Dương thay ngươi gạt bỏ những vật cản đường. Ngươi cũng thật xui xẻo vì có một Phượng Dương đảm bảo ngôi vị Hoàng đế cho ngươi.
Phượng Ngoã nhìn ta châm chọc. Ta không nói gì, im lặng nhắm mắt.
Phượng Dương quả thật là nợ của ta từ kiếp trước.
Ta không gặp Phượng Ngoã thường xuyên nên có chút xa lạ. Thân hình nàng hơi mập, da căng mọng nhưng mắt thâm quầng, dù lớp trang điểm đậm cũng không che được gương mặt mệt mỏi.
Nàng nhìn vào bụng ta, nói:
- Ngươi có ăn uống được không? Trông ngươi xanh xao quá.
Ta cười với nàng. Đi biển hai tháng, không xanh được sao?
- Nghe nói ngươi vừa hạ sinh?
Phượng Ngoã gật đầu:
- Là tiểu tử. Cũng được hơn ba tháng rồi.
Nhìn Phượng Ngoã trước mặt, nàng ấy thậm chí còn không được ở cữ. Ta thở dài. Có chút áy náy xoẹt qua.
- Sao ngươi không làm Hoàng đế?
Phượng Ngoã nhìn ta, nàng cười:
- Phượng Âm, ngươi đây là đang thử ta sao?
Ta lắc đầu:
- Trông giống sao?
Phượng Ngoã dựa vào gối mềm, nàng nói:
- Nếu ta có suy nghĩ này, Phượng Dương sẽ mang quân đến tru diệt Vân Thành, đất phong của ta.
Nàng cười khẩy, nói với ta:
- Phượng Âm, ngươi ganh tỵ với Phượng Dương vì được Mẫu hoàng yêu thương nhưng ta lại ganh tỵ ngươi vì có một Phượng Dương luôn ở phía trước.
Ta không nói gì, dựa vào gối phía sau:
- Ngươi sợ Phượng Dương đến thế sao?
Phượng Ngoã im lặng. Ta nhìn nàng.
Phượng Ngoã trầm tư nhìn ta, bật cười:
- Ở Vân Thành có cửa biển, không có việc gì ta thường ra ngoài rong chơi. Một lần, thuyền ta vô tình gặp một cuộc thuỷ chiến giữa hải tặc. Hai chiến thuyền song song áp sát nhau, bên trên tiến hành hỗn chiến. Chỉ chưa đầy nửa nén nhang, cuộc chiến kết thúc, thây người nổi lềnh bềnh, một chiếc thuyền bốc cháy ngay trên mặt biển. Ta chưa kịp hoàn hồn thì thuyền bị một nhóm người nhảy lên, tiến hành đồ sát. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, chưa đầy chốc lát, ta đã bị ấn xuống sàn, đứng trước mặt là một nữ nhân đeo mặt nạ bạc. Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn ta, ra lệnh ném toàn bộ xuống biển, mang thuyền đi. Vài tháng sau, ta mới biết nàng là Huyết Vương, kẻ bình định vùng chiến loạn Hoả Hương. Lại qua vài tháng, ta mới biết Huyết Vương thật ra là Định quốc tướng quân của Nghi quốc, Nhật Lương công chúa Phượng Dương.
Phượng Ngoã dừng lại, nàng nhìn ta:
- Phượng Âm, ngươi chưa từng trải qua thuỷ chiến, ngươi sẽ không thể tưởng tượng được Phượng Dương khi ở trên chiến trường. Nàng ta không phải là người đâu, là ác quỷ đấy.
Ta nhìn Phượng Ngoã, không kiềm chế được liền hỏi:
- Ngươi và Quốc sư sao không thuận theo Mẫu hoàng, để Phượng Dương làm hoàng đế?
Phượng Ngoã nhìn ta, trầm ngâm:
- Có nhiều lý do. Quyền lực ở kinh thành chủ yếu là của ngươi, sẽ có kẻ không đồng ý, bằng mặt không bằng lòng sớm hay muộn cũng đưa Nghi quốc vào ngõ cụt. Phượng Dương lại là kẻ ham chiến, khi lên ngôi nàng nhất định đưa quân xuống phía Nam, san bằng Định Thành quốc, củng cố binh lực, tấn công ba nước còn lại, thống nhất giang sơn, đưa Nghi quốc thành cường quốc duy nhất. Ngươi rõ hơn ta, tình trạng hiện tại của Nghi quốc không thể gánh thêm bất cứ trận chiến nào nữa, hơn nữa còn là một cuộc chiến dài hơi. Phượng Dương khai hoả, trong vòng trăm năm tới, Nghi quốc nhất định chìm trong chiến tranh, dân chúng khốn khổ. Những năm tháng trị vì của Mẫu hoàng gắn liền với những cuộc phản loạn, quốc khố trống rỗng, lòng dân hoang mang, bá quan thì tham ô, đại gia tộc nhũng nhiễu. Phượng Dương đối với những chuyện này nhất định sẽ trực tiếp giết hết. Đi săn thì cần dùng chó, trị quốc thì cần người tài. Giết hết bá quan, chúng ta phải dùng kẻ nào để cai trị Nghi quốc?
Ta trầm lặng nhìn nàng:
- Ngươi chưa nói vào nguyên nhân chính.
Phượng Ngoã bật cười:
- Nguyên nhân căn bản là Phượng Dương không muốn làm Hoàng đế. Ta cũng nghĩ nàng ấy khi lên ngôi nhất định không vui.
- Ngươi rất thích Phượng Dương?
- Từ nhỏ ta đã thích Phượng Dương. Nhưng nàng chỉ biết có một mình ngươi, Phượng Âm.
Phượng Ngoã nhìn ta, tròng mắt nàng đen láy, hút ta vào bên trong.
Giật mình định thần lại, ta hoang mang nhìn ra chỗ khác.
Thu hồn! Pháp thuật cao nhất của Nghi quốc, chỉ truyền cho Quốc sư.
Phượng Ngoã bật cười:
- Không cần phải sợ. Ta không muốn khống chế ngươi, cũng không muốn biết bí mật nào của ngươi, càng không muốn bức ngươi phát điên.
Ta không tiếp lời nàng.
Ta biết! Nàng đang thử ta. Nếu định lực không mạnh nhất định trúng Thu hồn. Một đế vương, quan trọng nhất chính là định lực. Cám dỗ quyền lực là rất lớn, nếu không vững vàng, nhất định sẽ sa ngã, trở thành hôn quân, một bước không sai lầm có thể đánh đổi cả đại nghiệp.
Chỉ là, Phượng Ngoã biết dùng Thu hồn? Nàng thậm chí chỉ mới được chọn làm nữ tế. Phượng Dương làm phản đã có dự định từ lâu? Thế cục triều đình này đã có tính toán từ trước? Là ai? Phượng Dương?
- Ngươi nói tại sao Phượng Dương không muốn làm Hoàng đế?
Phượng Ngoã hỏi ta.
Lý do Phượng Dương không muốn làm Hoàng đế? Ta chưa từng nghĩ đến điều đó? Tại sao nàng không muốn làm? Vì ta sao?
Ta dựa đầu vào gối, nhìn Phượng Ngoã:
- Vì nàng không thích Phong Nghị sao?
Phong Nghị và Phượng Dương vốn là hai tính cách đối lập. Phượng Dương ngắn gọn, không thích dùng tâm kế còn Phong Nghị vừa vặn ngược lại, bên ngoài mỉm cười thuận theo nhưng không ai biết trong bóng tối, hắn âm thầm làm cái gì. Vừa vặn, Phong Nghị chính là loại người Phượng Dương căm ghét nhất.
Phượng Ngoã bật cười:
- Vì nàng căn bản đọc không hiểu tấu thư.
Ta kinh ngạc nhưng rồi bật cười:
- Ngươi nghĩ ta sẽ tin lý do ngu ngốc này sao?
Phượng Ngoã chỉ nhìn ta cười, không nói. Ta nhắm mắt lại.
Phượng Dương đọc không hiểu tấu thư? Trước kia nàng phải học rất nhiều thứ, như thế nào mà không học chữ viết? Nhưng Phượng Ngoã nói như vậy cũng khiến ta phân vân.
Một bản tấu được ném vào người, ta mở mắt ra nhìn. Là tấu chương của Hạ Cẩm, nàng nói về việc bãi miễn chức quan ở Nội phủ các. Bên cạnh là một dòng chữ đỏ nghệch ngoạc “Thấy đúng thì làm”.
Ta xoa đầu, đây là kiểu phê duyệt gì? Nếu có thể tự quyết Hạ Cẩm có thể viết tấu chương sao? Nàng ấy có thể tự quyết thì đế vị có tác dụng gì? Lại còn kiểu chữ này, vuông không vuông, tròn không tròn, thậm chí đi đúng hàng cũng là một vấn đề. Từ cách chấm mực cũng nhìn ra cách cầm viết không đúng, lực tay không đều, thậm chí còn lem nhem ra chữ của Hạ Cẩm. Ta viết bằng tay trái cũng không xấu đến thế này.
Phượng Dương thật sự đọc không hiểu tấu chương sao?
Ta nhìn Phượng Ngoã đang cười, nàng nói:
- Phượng Dương cầm kiếm lên chiến trường đã quen, bắt nàng cầm bút duyệt tấu chương căn bản là đang thử thách nàng. Phượng Dương đọc tấu chương nửa canh giờ cũng phải đập nát bốn cái bàn, tấu sớ bị nàng ấy ném có thể xếp đầy một gian phòng, thậm chí đến cung tỳ thà bị giáng xuống phòng giặt cũng không dám ở hầu hạ trong Ngự Thư phòng.
Ta nhức đầu. Đây là kiểu người gì?
Nhìn Phượng Ngoã đang cười trước mặt, nàng ấy thực sự thích Phượng Dương, thậm chí còn dung túng Phượng Dương đến mức này.
- Ngươi ghét ta sao?
Phượng Ngoã đột ngột ngừng cười. Nàng nhìn ta, gật đầu:
- Ta ghét ngươi. Ngươi căn bản cái gì cũng không hiểu, nhưng lại được làm Thái tử. An toàn, bình thản sống trong cung cấm hoàn toàn không biết những gì chúng ta phải trải qua khi ở đất phong. Dù mười năm qua Mẫu hoàng đối với ngươi không tốt nhưng không ảnh hưởng gì đến sinh mạng. Còn chúng ta, ngày ngày đều phải dùng máu để đổi lấy những giây phút được sống. Nội loạn, hải tặc, tham quan đều phải đối phó một mình, không người che chở, cũng không có ai ủng hộ. Thậm chí một thường dân nho nhỏ cũng có thể giết chết chúng ta. Ngươi không hiểu vì đã có Phượng Dương thay ngươi chịu tất cả, ngươi chỉ cần sống trong vinh hoa, gom góp quyền lực. Thậm chí đến ngôi vị Hoàng đế của ngươi cũng do Phượng Dương giành lại hộ, ngươi đã bỏ trốn khi đối mặt với Mẫu hoàng, đến cả phu quân cũng không thể bảo vệ được. Phượng Âm, ngươi nhu nhược yếu đuối như thế, có gì để ta phục chứ? Đồng ý ngươi cũng có nổi khổ của riêng mình nhưng ngươi biết ta ghét ngươi vì sao không? Vì ngươi chỉ việc đóng vai người tốt, giả vờ cái gì cũng không hiểu, Phượng Dương sẽ đóng vai người xấu cho ngươi. Chuyện ở Tử Hương tộc, người giả làm thánh nữ, để Phượng Dương thay ngươi giết người, sau đó diễn một màn kịch nhu nhược, tự trách. Ta hỏi ngươi, đám người bị Phượng Dương giết, ngươi sẽ để chúng sống sao? Không đâu, ngươi sẽ giam giữ chúng lại, tiến hành bức cung moi thông tin, vắt cạn kiệt rồi mới giết. Đúng không?
Phượng Ngoã cười khẩy, tiếp tục:
- Lần ngươi trốn đi cũng vậy. Ngươi để Phượng Dương một mình đối mặt với thích khách, bản thân thì mang người bỏ đi. Ngươi có từng nghĩ nếu thích khách nhầm lẫn, người chết sẽ là Phượng Dương không? Ngoài mặt thì giống như buông tay nhưng, Phượng Âm. Nếu ngươi thật sự buông bỏ tại sao có thể trở về? Khi Phượng Dương đã thu xếp an toàn hết thảy, giết hết những kẻ chống đối ngươi. Còn ngươi, vẫn đóng vai bất đắc dĩ lên ngôi? Phượng Âm, ta ghét ngươi vì ngươi chỉ muốn có quyền lực mà thôi, không muốn bàn tay mình nhuộm máu. Chỉ muốn mình thanh cao như một đoa sen không nhuốm nhơ nhuốc mà quên đi, thứ bùn tanh tưởi đó nuôi nấng ngươi nên người.
Ta nhìn nàng, không tiếp lời.
- Sao vậy? Sao không nói gì?
Ta hơi lắc đầu trả lời nàng:
- Ta nên nói gì?
- Ngươi không tức giận?
- Tức giận? Điều ngươi nói là sự thật, ta tức giận có ích gì?
Phượng Ngoã nhìn ta, tức tối.
Ta nhìn nàng:
- Ngươi đang định kích động ta để thực hiện Thu hồn sao?
Gương mặt Phượng Ngoã tái nhợt. Ta mỉm cười:
- Phượng Ngoã, dù ngươi thành công thực hiện Thu hồn với ta nhưng ngươi cũng không đủ nội hàm để khống chế ta, duy trì Thu hồn. Ta biết ngươi bất mãn nhưng đừng lặp lại chuyện này lần hai, không phải lúc nào ta cũng khoan dung đâu.
Phượng Ngoã cười, nàng nói:
- Ta không thích ngươi là sự thật nhưng không phủ nhận ngươi rất thông minh, chỉ ngã một lần đã có thể rút kinh nghiệm. Nghi quốc giao cho ngươi cũng không phải tệ.
Nghi quốc giao cho ta? Từ khi nào ta chấp nhận chứ?
- Phượng Ngoã, hôm nay các ngươi đưa ta lên đế vị thì ngày sau cũng đừng có hối hận.
Nàng nhìn ta, không trả lời.
Ta im lặng. Phượng Ngoã tiếp tục nói:
- Ngươi thật may mắn, có Phượng Dương thay ngươi gạt bỏ những vật cản đường. Ngươi cũng thật xui xẻo vì có một Phượng Dương đảm bảo ngôi vị Hoàng đế cho ngươi.
Phượng Ngoã nhìn ta châm chọc. Ta không nói gì, im lặng nhắm mắt.
Phượng Dương quả thật là nợ của ta từ kiếp trước.
Bình luận truyện