Phượng Hoàng

Quyển 2 - Chương 15: Khai đường



Sau vài ngày đi khảo sát Biển Cấm, ta nhận ra những thuỷ quái tới đây hơn toàn bộ đều đang mang thai, chúng đến đẻ trứng rồi rời khỏi. Như vậy, thuỷ quái chọn Biển Cấm làm nơi đẻ trứng, hàng năm chúng xuất hiện ở đây theo chu kỳ, không phải lúc nào cũng có.

Thuỷ quái đẻ trứng ở đây có nhiều loại, nhưng thời gian trứng nở lại gần sát nhau. Thuỷ quái con mới nở là đáng sợ nhất. Khi mới nở chỉ một ngày sau chúng nhất định sẽ đói, những con thú đang đói thường rất hung hãn, không phân biệt thứ gì, chỉ cần vào bụng đều được. Đó là lý do những con mẹ chỉ đẻ trứng nhưng không chờ nở.

Trứng thuỷ quái lại rất cứng, không thể phá vỡ chúng được. Hơn nữa…

Nhìn đám trứng la liệt trên các vách núi, trên thân cây, dưới rặng san hô mà ta mệt mỏi, ta không dám tưởng tượng chừng này trứng nở ra, mười Hoả Hương cũng không đủ lót dạ cho chúng.

- Quay về.

Ta ra lệnh quay thuyền trở về. Bây giờ là trăng non, ngày rằm tháng này là lúc trứng nở, thời gian tiêu diệt chúng chỉ có một ngày sau khi thuỷ quái con ra đời. Thời gian không còn nhiều.

Ta cho người tập trung một lượng lớn vôi bột, dầu hoả các loại, cây khô, hàng ngày đều chở đến Biển Cấm, một nửa Thuỷ Tịnh quân ăn ngủ tại đó, dồn thuỷ đống trứng lại một chỗ.

Chỉ cần tiêu diệt hết đám thuỷ quái con này thì trong một năm tới, Biển Cấm sẽ thông thoáng, nhưng đây không phải biện pháp lâu dài vì hàng năm, thuỷ quái bố mẹ sẽ lại tập trung về đây đẻ trứng. Không thể năm nào cũng đến đây đốt trứng được.

Rất nhanh tới ngày rằm, trứng thuỷ quái sắp nở.

Ta huy động toàn bộ Thuỷ Tịnh quân và chiến thuyền đến Biển Cấm, chọn vị trí phù hợp nhìn núi trứng bắt đầu rục rịch.

Trọn vẹn ba ngày sau, đám trứng từ từ nở ra.

Dưới ánh nắng sớm, từng con chui ra khỏi trứng, hình dạng chúng khác nhau nhưng điểm chung đều kêu những tiếng chát chúa, ồn ào một góc trời. Núi trứng nhỏ dần rồi sụp đổ, những con thuỷ quái con bắt đầu đánh nhau, những con nở trước ăn những con nở sau, không cần biết có phải đồng loại hay không.

Chúng ta xếp trứng giữa hai mỏm núi, quân lính đứng phía trên, tám mươi chiến thuyền chia làm hai hàng chặn hai bên biển, vây đám thuỷ quái vào giữa. Rất nhanh, màu biển xanh dần bị thay bởi màu máu đỏ.

Ta không lo lắng việc mùi máu dẫn thuỷ quái lớn đến đây. Chúng sẽ không đến, vì chúng biết, khi thuỷ quái con nở ra nhất định sẽ ăn thịt nhau, máu sẽ nhuộm đỏ biển. Khi ở quá gần, mùi máu khiến chúng mất đi lý trí, trực tiếp ăn thịt đám thuỷ quái nhỏ. Có thể trong đó có con của mình, như vậy mọi cố gắng sẽ thành công cốc. Cho nên thời điểm này, những con thuỷ quái lớn đều lặn sâu dưới biển, lặng lẽ chờ nửa năm sau quay lại nơi này tìm con.

Bình tĩnh nhìn đám thuỷ quái tự giết lẫn nhau, xác không toàn vẹn của chúng nổi lên biển, nhanh chóng bị con khác ăn mất. Có một vài con hướng chiến thuyền bơi tới, nhưng chỉ được một vài bước liền bị cung thủ bắn chết.

Với thuỷ quái con, da chúng còn yếu nên có thể dùng mũi tên thường bắn chết. Nhưng đối với con lớn, phải dùng đến nỏ lớn gắn trên chiến thuyền mới có thể bắn xuyên qua da chúng, hơn nữa còn phải bắn chính xác vào điểm chết.

Khi đám thuỷ quái chỉ còn lại một phần nhỏ, ta giơ cờ ra lệnh rải vôi bột. Thuỷ quái có một bộ phận có làn da ướt, mềm, thường chỉ sống dưới biển sâu, loại này mẫn cảm với ánh nắng nên khi gặp vôi bột vướng trên da, chúng sẽ tự chết đi.

Những con vật giãy dụa tránh khỏi làn mây vôi nhưng không thành, chúng tạo ra những đợt sóng lớn làm nghiêng ngả chiến thuyền. Ta bám vào thành thuyền mới có thể đứng vững.

Chờ những đợt sóng yếu dần, ta phất cờ ra hiệu bắn tên giết chết những con ẩn trong nước. Biển nhuộm một màu đỏ đục ngầu.

Bắn tên hơn một canh giờ, khi cả vùng biển la liệt mũi tên, ta ra lệnh ngừng lại. Hai chiến thuyền một đội, giăng lưới chặn ngang dòng nước, giữ xác thuỷ quái con tập trung vào một góc. Nhân tiện tìm ra con còn sống để tiêu diệt.

Ta đứng ở trên mũi thuyền nhìn quân lính dọn dẹp những cái xác, đột nhiên có người hét lên:

- Tướng quân!

Nhìn lại thì thấy một con thuỷ quái con màu xanh, to bằng nửa người, làn da sần sùi, cứng rắn, trên đỉnh đầu có hai cái sừng nhỏ nhô lên, hai mắt đỏ ngầu hận thù nhìn ta, hàm răng sắc nhọn hướng cổ ta cắn tới.

Ta chỉ kịp xoay người tránh, khi rút kiếm thì phía sau lưng đã đau rát. Xoay người đối diện, con thuỷ quái đè lên người ta, hàm răng và hai con mắt đều có màu đỏ.

Nó cúi mõm xuống, tay ta cũng vừa kịp hướng tim nó đâm tới.

Phập.

Trên cổ đau đớn nhưng lực đè trên người đã nhẹ hẳn. Nhiều mũi kiếm xuyên qua con thuỷ quái dừng ngay trước mặt ta, mang theo những giọt máu nóng nhỏ lên mặt, vào mắt, vào miệng mặn chát kèm đau đớn.

- Tướng quân.

Linh Lung đỡ ta dậy, nhìn con thuỷ quái thoi thóp thở bị quân lính kéo ra. Ta ngạc nhiên phát hiện nó là Địa Ôn, thiên vương của biển. Không nghĩ tới Địa Ôn vẫn còn tồn tại, ta chỉ nhìn thấy nó trong sách cổ mà thôi.

Trong sách ghi Địa Ôn là thuỷ quái to lớn của biển cả, thích sống cô độc, thường ở vùng biển sâu. Chúng bắt thuỷ quái để ăn, sống được hơn năm mươi năm, mười năm đẻ trứng một lần. Thông minh, quỷ quyệt, có thể tàn phá một ngôi làng, thường điều khiển được thuỷ quái khác.

Địa Ôn hận thù nhìn ta. Không nghĩ tới thế nhưng lại gặp được huyền thoại trong tình huống trớ trêu thế này.

Cầm thanh kiếm nhuộm máu, từng bước đến gần Địa Ôn, mắt chưa từng rời đôi mắt đỏ ngầu kia một lần. Ta chậm chạm giơ kiếm, Địa Ôn bên dưới rít gào phẫn nộ. Một đường kiếm thẳng xuống, xuyên thủng đầu nó, tiếng kêu nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Địa Ôn là loài nhỏ nhen, thậm chí khi ta thả nó đi, nó cũng sẽ quay lại giết chết ta. Hà tất phải thả đi như vậy.

- Tướng quân, bị thương rồi.

Linh Lung tới đỡ ta, dùng khăn sạch giữ miệng vết thương. Ta ngồi xuống, chạm tay vào cổ, một dòng máu nóng lập tức chảy ra.

Thở hắt dựa vào thân thuyền, chỉ mới nở đã đáng sợ như vậy, gặp phải con trưởng thành thì toàn bộ Thuỷ Tịnh quân hẳn không còn người trở về.

Linh Lung thay ta giám sát quá trình đốt xác thuỷ quái. Những loài này có độc, không thể mang về làm thức ăn, cũng không vứt lung tung trên biển được, lỡ may chúng dạt vào bờ, lại xuất hiện dịch bệnh.

Khi thuyền cập bến Hoả Hương, ta đã không còn tỉnh táo nữa. Đường đã được thông, thuyền đóng đã xong, có thể tìm Phượng Âm bất cứ lúc nào.

Trong cơn mê mang, có người đắp thuốc cho ta, cũng có tiếng người nói chuyện. Ta chợt nhớ đến phụ thân, mặc dù người không gần gũi lắm nhưng khi ta bệnh, người vẫn ngồi bên bón thuốc cho ta.

Tỉnh dậy, bên cạnh ta chỉ có Lưu Hoà, nàng đang đăm chiêu nhìn vào ta, nói:

- Tướng quân, người cứ như vậy thì sẽ không sống được đâu.

Ta tức giận cầm chiếc gối ném vào bình phong.

Rầm!

Điệp Nhã chạy vào, hỏi:

- Chuyện gì? Tiểu Dương?! Tỉnh rồi à?

Nàng lập tức chạy đến chỗ ta nằm, kê gối lại cho ta, càu nhàu:

- Cuối cùng cũng tỉnh rồi, làm ta sợ hết hồn, muội sốt hơn một ngày rồi. Có khát nước không? Uống nước nhé.

Nói rồi lật đật đi rót nước. Mắt ta chưa từng rời khỏi người Lưu Hoà, nàng bình tĩnh nhìn lại ta rồi quay lưng đi mất.

Điệp Nhã nói vọng theo:

- Lưu thái y? Người đi đâu vậy, Tiểu Dương mới tỉnh lại, người bắt mạch cho muội ấy xong hẵng đi.

Lưu Hoà nói:

- Tướng quân đã tỉnh lại rồi, không còn gì nguy hiểm đâu.

Rồi đi mất.

Ta quăng mình xuống giường, thở hắt ra. Phượng Âm có thể dùng người như vậy, hẳn cũng chịu đựng không ít.

Đến bây giờ ta vẫn không hiểu tại sao Lưu Hoà lại đi cùng ta, mỗi ngày đều bắt ta uống thuốc, hỏi cái gì cũng không nói, chỉ khẳng định rằng ta sẽ chết mà thôi. Cứ nhìn thấy, nàng ta lại trù ta chết. Nếu không phải người của Phượng Âm, ta nhất định quăng nàng ta ra giữa biển.

- Tướng quân?

Linh Lung bước vào, trên tay nàng ấy cầm chén thuốc. Nàng hỏi:

- Người làm gì để Lưu thái y giận à?

Ta hít sâu một hơi, ta thậm chí còn chưa nói gì nàng ta.

- Chuyện chuẩn bị thế nào?

Linh Lung ân cần nhìn ta, nàng nói:

- Chờ người khoẻ lại, đi bất cứ lúc nào cũng được.

Ta uống thuốc cái ực rồi lại ngủ. Ta luôn có cảm giác ai đó ở bên chạm vào người nhưng lại không thể mở mắt ra nhìn, cũng không có cảm giác ghét bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện