Phượng Hoàng
Quyển 2 - Chương 18: Dày vò
- Tướng quân, Hoàng thượng tới rồi.
Ta gật đầu, bỏ chén rượu xuống, nhìn ra cổng vòm.
Phượng Âm xuất hiện. Nàng mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, gương mặt trang điểm nhẹ, trang sức chỉ nhiều hơn ban ngày một cây trâm bạc. Nhìn thấy ta, nụ cười trên mặt nàng cứng lại.
Bạch Triển nhanh chóng khống chế được Kim Thuyền, ấn hắn quỳ xuống đất, Phượng Âm bàng hoàng nhìn ta.
Bình tĩnh nhìn lại nàng, ta cũng không biết nên làm thế nào khi xuất hiện như thế này. Ta giận Phượng Âm đã bỏ đi nhưng thấy nàng cười với Kim Thuyền, ta lại không thể nào phát hoả được.
Phượng Âm đứng lặng một lát, rồi nàng thong thả đến gần đình, ngồi xuống trước mặt ta.
Nàng nói:
- Tỷ tới thăm ta sao?
Ta nhấp ngụm rượu:
- Ta tới đón ngươi về.
Phượng Âm lắc đầu, nàng cười:
- Ta không về đâu, Mẫu hoàng sẽ không để ta trở về…
- Mẫu hoàng đã ra chiếu chỉ nhường ngôi. Bây giờ ngươi là Hoàng đế của Nghi quốc, đế hiệu là Hồng Dật.
Nàng trừng mắt nhìn ta:
- Tỷ đã làm cái gì?
Ta nhấp thêm một ngụm rượu, nói:
- Bức vua thoái vị.
Phượng Âm thẫn thờ nhìn ta, trong mắt nàng tràn ngập không thể tin cùng một chút gì đó đau lòng. Ta không tiếp tục nhìn vào mắt nàng mà nhìn lên ánh trăng trên cao.
Chúng ta cùng im lặng.
Cuối cùng, ta nói với Phượng Âm:
- Âm nhi, nên quay về thôi.
Nàng cắn môi lắc đầu:
- Cuộc sống của ta bây giờ tốt lắm…
- Nên về thôi.
Ta cứng rắn. Phượng Âm nhìn ta, cầu khẩn:
- Ta… có thể từ chối không?
- Có thể.
Ta gật đầu. Phượng Âm ngước lên nhìn ta. Nàng nghi ngờ.
Ta hơi nhìn Bạch Triển, hắn nhận lệnh lui xuống.
Từ cửa vòm lúc nãy Phượng Âm tới, đám gia nhân Vương gia lần lượt từng người được đẩy vào, Quân Nương và Vương Tả Khiết đi sau cùng. Chúng xếp một hàng giữa sân, ngay trước hồ cá.
Ta cầm chén rượu lên, xoay nhẹ. Bốn mũi tên từ mái nhà xé gió bắn xuống sân.
Ùm! Ùm! Ùm! Ùm!
Bốn người bị bắn chết ngã vào trong hồ, tiếng nước phá tan đi màn đêm yên tĩnh. Ta nói với Phượng Âm tái nhợt đang ngồi trước mặt:
- Nên về thôi.
Nàng ngước nhìn ta, nói:
- Tỷ đừng ép ta nữa.
Ta xoay chén rượu, bốn người tiếp tục ngã vào hồ.
Ta nói:
- Về thôi.
Phượng Âm nhìn ta, trong mắt nàng ngấn lệ:
- Ta từ bỏ tất cả chỉ vì muốn có cuộc sống này, ta không muốn quay về nữa.
Ly rượu xoay nửa vòng, bốn người chết.
- Dừng lại đi, họ không có tội gì cả.
Ta bình tĩnh nhìn Phượng Âm, nàng ngỡ ngàng một chút rồi lắc đầu:
- Ta không về đâu, Nghi quốc có tỷ là được rồi.
Ta tiếp tục xoay ly rượu. Phượng Âm chụp lấy tay ta, van xin:
- Đừng…
Ta mặc nàng cầm tay mình, ngước mắt lên mái nhà, bốn người tiếp tục chết.
Ta nói với Phượng Âm:
- Tới Quân Nương rồi đấy.
Phượng Âm ngỡ ngàng nhìn ra đình, Quân Nương ôm đứa bé đứng dưới ánh trăng, bên cạnh nàng là Vương Tả Khiết, đứng sau nữa là Kim Thuyền. Nếu Phượng Âm tiếp tục từ chối, họ sẽ chết.
Phượng Âm lau nước mắt đứng lên, nói với ta:
- Tỷ giết đi! Họ chết rồi, tỷ không còn gì ép ta nữa. Ta không làm Hoàng đế, tỷ ép được ta sao?
Ta nhìn Phượng Âm, không nói. Ngước nhìn lên mái nhà.
Choang!
Phượng Âm gạt toàn bộ thức ăn xuống nền, nàng hét lên:
- Cuối cùng tỷ muốn cái gì? Ta trở về làm gì? Nghi quốc không có ta vẫn tồn tại! Không phải ta thì sẽ là người khác làm Hoàng đế, tỷ bắt ta về thì có tác dụng gì?
Phượng Âm hét xong liền gục xuống, nàng khóc nói:
- A Dương, để ta yên được không? Đừng gặp lại nhau nữa, đi làm Hoàng đế của tỷ đi, van xin tỷ để ta yên đi…
Nàng khóc nấc lên. Ta đứng dậy, không nhìn tới nàng, nói:
- Âm nhi, về thôi.
Phượng Âm tuyệt vọng nhìn ta. Nàng nói:
- Tỷ giết ta luôn đi.
Ta nhìn nàng, đôi mắt nàng kiên quyết nhìn vào ta.
Cuối cùng, ta nói:
- Ta lấy Ân quốc cùng bồi táng với ngươi luôn nhé.
Phượng Âm kinh hãi nhìn ta.
Ta tiếp tục:
- Hôm nay ta có thể trở về một mình nhưng mười tháng sau, ta sẽ quay lại với quân đội Nghi quốc. Dù san bằng Ân quốc cũng nhất định mang ngươi trở về.
Phượng Âm bấm chặt vào tay ta, nàng cứng rắn:
- Nghi quốc không chịu được bất cứ cuộc chiến nào nữa.
Nhìn nàng, ta không quan tâm nhiều đến thế.
Phượng Âm ngồi bệt xuống sàn lạnh, nàng thì thào:
- Tại sao là ta?
Ta ngồi xuống đối diện nàng, nhìn vào đôi đồng tử mờ mịt, nói:
- Vì ta đã chọn ngươi.
Ánh sáng trong mắt Phượng Âm vụt tắt, nước mắt nàng lăn dài xuống má, thành một dòng suối nhỏ trượt khỏi gương mặt, thấm ướt làn váy màu vàng.
Ngước nhìn ánh trăng trên cao, ta nén một hơi thở dài.
Ta chậm rãi bước ra khỏi đình, rút kiếm trong tay áo ra, đi về phía Kim Thuyền.
Hắn bị trói tay ra phía sau, vừa vặn để lộ vòm ngực, ta có thể nghe thấy tiếng tim đập hùng hậu bên trong. Chút nữa thôi, nó sẽ không còn đập được nữa.
Giơ thanh đoản kiếm lên, Phượng Âm níu tay ta lại, nàng nói:
- Tỷ định làm gì?
- Giết hắn.
- Tại sao?
Ta nhìn Phượng Âm nước mắt giàn dụa, nàng níu ta chặt đến mức các đốt xương trắng bệch.
- Vì ngươi yêu hắn.
Phượng Âm kinh hãi nhìn ta, đột nhiên nàng dùng sức:
- Tỷ không được làm thế, huynh ấy không thể chết.
Ta nhẹ nhàng gạt Phượng Âm ra, Bạch Triển nhanh chóng giữ nàng ấy lại. Kim Thuyền nhìn về Phượng Âm, mỉm cười.
Hắn nói:
- Nàng phải bảo trọng.
Tay ta dùng lực đâm vào ngực của Kim Thuyền, đúng vị trí đang phập phồng lên xuống.
Tiếng kim loại cắt đứt da thịt bị tiếng thét tuyệt vọng của Phượng Âm át đi:
- Đừng mà…
Kim Thuyền lo lắng nhìn phía Phượng Âm, ta cũng quay đầu nhìn lại. Bạch Triển bối rối đỡ lấy nàng ấy. Toàn bộ người Phượng Âm đã gục xuống, mái tóc dài loà xoà trong gió. Nếu không phải Bạch Triển đang giữ nàng, Phượng Âm nhất định nằm giữa sân lạnh.
Nàng ngất rồi.
Lưu Hoà nhanh chóng tới đỡ Phượng Âm, nàng ra lệnh:
- Nhanh đưa Hoàng thượng vào phòng.
Bạch Triển bế bổng Phượng Âm vào phòng, ta cũng đi theo.
****
Lưu Hoà đang ép Phượng Âm nuốt cái gì đó, rồi nàng ta bắt mạch. Ta đứng ở cửa phòng, không vào.
Lưu Hoà đăm chiêu đi ra. Ta hỏi:
- Thế nào?
- Hoàng thượng bị kinh hãi, một lát sẽ tỉnh lại. Chỉ là…
Ta nhìn Lưu Hoà:
- Là thế nào?
- Hoàng thượng đang mang thai, không thể chịu kích thích nữa.
Mang thai?!
- Mấy tháng rồi?
- Hơn ba tháng một chút.
Ta thở dài.
Phượng Âm thế nhưng mang thai. Nghi quốc cần vua, Phượng Âm liệu có chịu được đoạn đường dài trở về không?
- Tướng quân.
Ta nhìn Bạch Triển. Hắn nói:
- Kim Thuyền, hắn…
Lúc nãy tiếng thét của Phượng Âm khiến ta run tay, đâm chệnh đi. Mặc dù không trúng tim nhưng máu chảy nhiều, cứ nghĩ hắn chết rồi.
Ta nói với Lưu Hoà:
- Ngươi qua đó xem thế nào.
Lưu Hoà cùng Bạch Triển đi. Ta nhìn Phượng Âm tái nhợt nằm trong phòng, thở dài.
Sáng hôm sau, Phượng Âm tỉnh dậy, ánh mắt căm hận nhìn ta, nàng nói:
- Phượng Dương, tỷ nhất định đừng cho ta cơ hội. Nếu không, ta nhất định giết tỷ.
Ta nhún vai, đặt chén cháo lên bàn, trả lời nàng:
- Muốn như vậy thì phải sống lâu hơn ta.
Người muốn giết ta rất nhiều, thêm một Phượng Âm cũng không sao.
Lưu Hoà kiên quyết đòi ở lại thêm bảy ngày để Kim Thuyền tỉnh lại, đứa bé trong bụng của Phượng Âm cũng cần được an dưỡng. Nhìn từng ngày một trôi qua mà lòng ta nóng như lửa đốt, chỉ hận bản thân hôm đó đâm trật.
Khi Lưu Hoà nói Kim Thuyền còn sống, Phượng Âm kích động đến mức chân trần chạy đi, chẳng còn chút phong thái nào của Đế vương. Từ đó, bất kể ngày hay đêm đều túc trực bên cạnh hắn, nói thế nào cũng không chịu đi. Ta chỉ đành mặc kệ, trong lòng thầm nghĩ mạng của tên nam nhân này cũng dai quá.
Bảy ngày sau, Kim Thuyền đã tỉnh. Vương Tả Khiết chuẩn bị xe ngựa cho Phượng Âm. Quân Nương không cùng chúng ta trở về, nàng chỉ tới tiễn Phượng Âm, bọn họ nói gì đó, Quân Nương quỳ xuống nhìn Phượng Âm đi xa, là kiểu quỳ của thần tử khi nhận thánh chỉ.
Theo lệnh Lưu Hoà, bên trong bọc rất nhiều lông thú, bánh xe cũng cũng được bọc hai lớp lông thú giảm xóc nảy. Đương nhiên, với cái xe như thế, ta đi bộ còn nhanh hơn.
Khi đi, chúng ta phóng ngựa mất bảy ngày, vậy mà quay về mất gần một tháng. Mỗi ngày trôi qua, ta càng nóng ruột.
Có Định đan hỗ trợ, vết thương của Kim Thuyền lành rất nhanh, bụng của Phượng Âm cũng ngày một lộ rõ. Cả quãng đường đều phải cẩn trọng tỉ mỉ, không chút sai sót.
Tử Ân đón chúng ta ở bờ biển, nàng mang đến hai chiếc thuyền giống nhau, đều là loại thuyền mới. Nàng đến nói với ta:
- Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, thuộc hạ của Kính Phó tướng cũng đã đến đủ, có cả Ngô quân sư.
Ta gật đầu:
- Chuyện kia thế nào?
- Theo lệnh của Tướng quân, đã chia làm hai. Một ở trên thuyền kia, một thuộc hạ đã giấu ở nơi bí mật.
Ta nhìn Tử Ân:
- Việc ta giao, ngươi làm được không?
Nàng gật đầu:
- Thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ, không phụ kỳ vọng của Tướng quân.
Ta nhìn nàng:
- Cần thêm người không?
Nàng lắc đầu:
- Hai mươi người Tướng quân cho đã đủ.
Ta nhìn nàng:
- Cố chờ vài năm, ta nhất định đón ngươi trở lại.
Nàng mỉm cười với ta:
- Không có thuộc hạ bên người, Tướng quân nhớ bảo trọng, phải ăn uống đầy đủ, khi bị thương cũng nhất định phải băng bó đàng hoàng, đi đêm cũng phải mặc ấm vào.
Ta gật đầu, nhìn nàng:
- Ngươi cũng phải bảo trọng, đừng gắng sức.
Tử Ân gật đầu.
Ta nhìn nàng, cô nương mang đầy đủ đặc điểm của Hoả Hương. Thân hình cao lớn, làn da nâu sậm, đôi mắt đen láy có hồn, bờ môi đầy đặn. Để nàng ở lại ta cũng không đành lòng nhưng không phải nàng thì sẽ chẳng kẻ nào làm được.
Để Kính Thiên dìu Phượng Âm lên thuyền, cùng Bạch Triển và Tử Ân đến thuyền còn lại.
Thuyền bên này rất nặng, chúng ta vào trong khoang chứa hàng. Có rất nhiều rương hòm chất kín ở đây, ta rút kiếm chém mạnh vào ổ khoá, mở nắp rương ra.
Bên trong có nhiều trang sức bằng vàng.
Những hòm khác cũng đều chứa lụa là, gấm vóc. Tổng cộng có ba mươi rương.
Ta nói với Bạch Triển phía sau:
- Đây là quê hương ngươi. Tâm trí ngươi đã ở đây thì ta cũng không ép buộc ngươi về cùng ta nữa. Những gì nên dạy ta đã dạy, trả thù được hay không hoàn toàn dựa vào thực lực của ngươi. Những thứ này là ta tặng ngươi, ủng hộ việc ngươi định làm. Sau này, nếu cá chép có hoá rồng thì cũng đừng quên vùng biển đã nuôi ngươi lớn.
Bạch Triển không nói gì, chỉ gật đầu.
Ta và Tử Ân rời khỏi thuyền. Bên ngoài, Ngô Thanh và thân tín của Bạch Triển đang đứng chờ.
Ta đi lướt qua Ngô Thanh, không nhìn hắn. Ngô Thanh nói với ta:
- Nương tử, bảo trọng.
Ta không trả lời, trong tim chợt có gì đó gợn lên. Chuyện này vốn đã biết từ trước, Ngô Thanh trở thành phu thị của ta, ngoài Định đan còn có ý định củng cố địa vị của Bạch Triển trong Thuỷ Tịnh quân. Ngày Bạch Triển rời đi, Ngô Thanh nhất định theo hắn, rời bỏ ta. Đây là con đường ban đầu hắn chọn, cũng là lý tưởng hắn theo đuổi. Chủ nhân hắn chọn là Bạch Triển, ta và hắn đơn giản như một buổi tiệc, tàn rồi ai đi đường nấy.
- Hẹn ngày gặp lại.
Ngô Thanh hình như nói thế, tiếng của hắn bị gió át đi, ta nghe không rõ.
Siết chặt sợi dậy cột tóc quấn quanh tay, màu xanh ẩn hiện dưới tay áo đỏ, nhức nhối. Nên buông tay thì buông tay, thời điểm đã tới, níu kéo được gì?
Tử Ân cùng ta tới thuyền, ta nói với nàng:
- Ngươi ở đây xây dựng lực lượng, có tin tức gì thì báo lại. Cử cả thám tử đến hai nước kia. Bốn mươi rương còn lại tuỳ tiện sử dụng.
Tử Ân gật đầu, nàng nói:
- Tướng quân yên tâm, ta nhất định giám sát Bạch Triển kỹ càng.
Ta xua tay, đã thả hắn ra rồi còn giám sát làm gì nữa?
Ta gật đầu, bỏ chén rượu xuống, nhìn ra cổng vòm.
Phượng Âm xuất hiện. Nàng mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, gương mặt trang điểm nhẹ, trang sức chỉ nhiều hơn ban ngày một cây trâm bạc. Nhìn thấy ta, nụ cười trên mặt nàng cứng lại.
Bạch Triển nhanh chóng khống chế được Kim Thuyền, ấn hắn quỳ xuống đất, Phượng Âm bàng hoàng nhìn ta.
Bình tĩnh nhìn lại nàng, ta cũng không biết nên làm thế nào khi xuất hiện như thế này. Ta giận Phượng Âm đã bỏ đi nhưng thấy nàng cười với Kim Thuyền, ta lại không thể nào phát hoả được.
Phượng Âm đứng lặng một lát, rồi nàng thong thả đến gần đình, ngồi xuống trước mặt ta.
Nàng nói:
- Tỷ tới thăm ta sao?
Ta nhấp ngụm rượu:
- Ta tới đón ngươi về.
Phượng Âm lắc đầu, nàng cười:
- Ta không về đâu, Mẫu hoàng sẽ không để ta trở về…
- Mẫu hoàng đã ra chiếu chỉ nhường ngôi. Bây giờ ngươi là Hoàng đế của Nghi quốc, đế hiệu là Hồng Dật.
Nàng trừng mắt nhìn ta:
- Tỷ đã làm cái gì?
Ta nhấp thêm một ngụm rượu, nói:
- Bức vua thoái vị.
Phượng Âm thẫn thờ nhìn ta, trong mắt nàng tràn ngập không thể tin cùng một chút gì đó đau lòng. Ta không tiếp tục nhìn vào mắt nàng mà nhìn lên ánh trăng trên cao.
Chúng ta cùng im lặng.
Cuối cùng, ta nói với Phượng Âm:
- Âm nhi, nên quay về thôi.
Nàng cắn môi lắc đầu:
- Cuộc sống của ta bây giờ tốt lắm…
- Nên về thôi.
Ta cứng rắn. Phượng Âm nhìn ta, cầu khẩn:
- Ta… có thể từ chối không?
- Có thể.
Ta gật đầu. Phượng Âm ngước lên nhìn ta. Nàng nghi ngờ.
Ta hơi nhìn Bạch Triển, hắn nhận lệnh lui xuống.
Từ cửa vòm lúc nãy Phượng Âm tới, đám gia nhân Vương gia lần lượt từng người được đẩy vào, Quân Nương và Vương Tả Khiết đi sau cùng. Chúng xếp một hàng giữa sân, ngay trước hồ cá.
Ta cầm chén rượu lên, xoay nhẹ. Bốn mũi tên từ mái nhà xé gió bắn xuống sân.
Ùm! Ùm! Ùm! Ùm!
Bốn người bị bắn chết ngã vào trong hồ, tiếng nước phá tan đi màn đêm yên tĩnh. Ta nói với Phượng Âm tái nhợt đang ngồi trước mặt:
- Nên về thôi.
Nàng ngước nhìn ta, nói:
- Tỷ đừng ép ta nữa.
Ta xoay chén rượu, bốn người tiếp tục ngã vào hồ.
Ta nói:
- Về thôi.
Phượng Âm nhìn ta, trong mắt nàng ngấn lệ:
- Ta từ bỏ tất cả chỉ vì muốn có cuộc sống này, ta không muốn quay về nữa.
Ly rượu xoay nửa vòng, bốn người chết.
- Dừng lại đi, họ không có tội gì cả.
Ta bình tĩnh nhìn Phượng Âm, nàng ngỡ ngàng một chút rồi lắc đầu:
- Ta không về đâu, Nghi quốc có tỷ là được rồi.
Ta tiếp tục xoay ly rượu. Phượng Âm chụp lấy tay ta, van xin:
- Đừng…
Ta mặc nàng cầm tay mình, ngước mắt lên mái nhà, bốn người tiếp tục chết.
Ta nói với Phượng Âm:
- Tới Quân Nương rồi đấy.
Phượng Âm ngỡ ngàng nhìn ra đình, Quân Nương ôm đứa bé đứng dưới ánh trăng, bên cạnh nàng là Vương Tả Khiết, đứng sau nữa là Kim Thuyền. Nếu Phượng Âm tiếp tục từ chối, họ sẽ chết.
Phượng Âm lau nước mắt đứng lên, nói với ta:
- Tỷ giết đi! Họ chết rồi, tỷ không còn gì ép ta nữa. Ta không làm Hoàng đế, tỷ ép được ta sao?
Ta nhìn Phượng Âm, không nói. Ngước nhìn lên mái nhà.
Choang!
Phượng Âm gạt toàn bộ thức ăn xuống nền, nàng hét lên:
- Cuối cùng tỷ muốn cái gì? Ta trở về làm gì? Nghi quốc không có ta vẫn tồn tại! Không phải ta thì sẽ là người khác làm Hoàng đế, tỷ bắt ta về thì có tác dụng gì?
Phượng Âm hét xong liền gục xuống, nàng khóc nói:
- A Dương, để ta yên được không? Đừng gặp lại nhau nữa, đi làm Hoàng đế của tỷ đi, van xin tỷ để ta yên đi…
Nàng khóc nấc lên. Ta đứng dậy, không nhìn tới nàng, nói:
- Âm nhi, về thôi.
Phượng Âm tuyệt vọng nhìn ta. Nàng nói:
- Tỷ giết ta luôn đi.
Ta nhìn nàng, đôi mắt nàng kiên quyết nhìn vào ta.
Cuối cùng, ta nói:
- Ta lấy Ân quốc cùng bồi táng với ngươi luôn nhé.
Phượng Âm kinh hãi nhìn ta.
Ta tiếp tục:
- Hôm nay ta có thể trở về một mình nhưng mười tháng sau, ta sẽ quay lại với quân đội Nghi quốc. Dù san bằng Ân quốc cũng nhất định mang ngươi trở về.
Phượng Âm bấm chặt vào tay ta, nàng cứng rắn:
- Nghi quốc không chịu được bất cứ cuộc chiến nào nữa.
Nhìn nàng, ta không quan tâm nhiều đến thế.
Phượng Âm ngồi bệt xuống sàn lạnh, nàng thì thào:
- Tại sao là ta?
Ta ngồi xuống đối diện nàng, nhìn vào đôi đồng tử mờ mịt, nói:
- Vì ta đã chọn ngươi.
Ánh sáng trong mắt Phượng Âm vụt tắt, nước mắt nàng lăn dài xuống má, thành một dòng suối nhỏ trượt khỏi gương mặt, thấm ướt làn váy màu vàng.
Ngước nhìn ánh trăng trên cao, ta nén một hơi thở dài.
Ta chậm rãi bước ra khỏi đình, rút kiếm trong tay áo ra, đi về phía Kim Thuyền.
Hắn bị trói tay ra phía sau, vừa vặn để lộ vòm ngực, ta có thể nghe thấy tiếng tim đập hùng hậu bên trong. Chút nữa thôi, nó sẽ không còn đập được nữa.
Giơ thanh đoản kiếm lên, Phượng Âm níu tay ta lại, nàng nói:
- Tỷ định làm gì?
- Giết hắn.
- Tại sao?
Ta nhìn Phượng Âm nước mắt giàn dụa, nàng níu ta chặt đến mức các đốt xương trắng bệch.
- Vì ngươi yêu hắn.
Phượng Âm kinh hãi nhìn ta, đột nhiên nàng dùng sức:
- Tỷ không được làm thế, huynh ấy không thể chết.
Ta nhẹ nhàng gạt Phượng Âm ra, Bạch Triển nhanh chóng giữ nàng ấy lại. Kim Thuyền nhìn về Phượng Âm, mỉm cười.
Hắn nói:
- Nàng phải bảo trọng.
Tay ta dùng lực đâm vào ngực của Kim Thuyền, đúng vị trí đang phập phồng lên xuống.
Tiếng kim loại cắt đứt da thịt bị tiếng thét tuyệt vọng của Phượng Âm át đi:
- Đừng mà…
Kim Thuyền lo lắng nhìn phía Phượng Âm, ta cũng quay đầu nhìn lại. Bạch Triển bối rối đỡ lấy nàng ấy. Toàn bộ người Phượng Âm đã gục xuống, mái tóc dài loà xoà trong gió. Nếu không phải Bạch Triển đang giữ nàng, Phượng Âm nhất định nằm giữa sân lạnh.
Nàng ngất rồi.
Lưu Hoà nhanh chóng tới đỡ Phượng Âm, nàng ra lệnh:
- Nhanh đưa Hoàng thượng vào phòng.
Bạch Triển bế bổng Phượng Âm vào phòng, ta cũng đi theo.
****
Lưu Hoà đang ép Phượng Âm nuốt cái gì đó, rồi nàng ta bắt mạch. Ta đứng ở cửa phòng, không vào.
Lưu Hoà đăm chiêu đi ra. Ta hỏi:
- Thế nào?
- Hoàng thượng bị kinh hãi, một lát sẽ tỉnh lại. Chỉ là…
Ta nhìn Lưu Hoà:
- Là thế nào?
- Hoàng thượng đang mang thai, không thể chịu kích thích nữa.
Mang thai?!
- Mấy tháng rồi?
- Hơn ba tháng một chút.
Ta thở dài.
Phượng Âm thế nhưng mang thai. Nghi quốc cần vua, Phượng Âm liệu có chịu được đoạn đường dài trở về không?
- Tướng quân.
Ta nhìn Bạch Triển. Hắn nói:
- Kim Thuyền, hắn…
Lúc nãy tiếng thét của Phượng Âm khiến ta run tay, đâm chệnh đi. Mặc dù không trúng tim nhưng máu chảy nhiều, cứ nghĩ hắn chết rồi.
Ta nói với Lưu Hoà:
- Ngươi qua đó xem thế nào.
Lưu Hoà cùng Bạch Triển đi. Ta nhìn Phượng Âm tái nhợt nằm trong phòng, thở dài.
Sáng hôm sau, Phượng Âm tỉnh dậy, ánh mắt căm hận nhìn ta, nàng nói:
- Phượng Dương, tỷ nhất định đừng cho ta cơ hội. Nếu không, ta nhất định giết tỷ.
Ta nhún vai, đặt chén cháo lên bàn, trả lời nàng:
- Muốn như vậy thì phải sống lâu hơn ta.
Người muốn giết ta rất nhiều, thêm một Phượng Âm cũng không sao.
Lưu Hoà kiên quyết đòi ở lại thêm bảy ngày để Kim Thuyền tỉnh lại, đứa bé trong bụng của Phượng Âm cũng cần được an dưỡng. Nhìn từng ngày một trôi qua mà lòng ta nóng như lửa đốt, chỉ hận bản thân hôm đó đâm trật.
Khi Lưu Hoà nói Kim Thuyền còn sống, Phượng Âm kích động đến mức chân trần chạy đi, chẳng còn chút phong thái nào của Đế vương. Từ đó, bất kể ngày hay đêm đều túc trực bên cạnh hắn, nói thế nào cũng không chịu đi. Ta chỉ đành mặc kệ, trong lòng thầm nghĩ mạng của tên nam nhân này cũng dai quá.
Bảy ngày sau, Kim Thuyền đã tỉnh. Vương Tả Khiết chuẩn bị xe ngựa cho Phượng Âm. Quân Nương không cùng chúng ta trở về, nàng chỉ tới tiễn Phượng Âm, bọn họ nói gì đó, Quân Nương quỳ xuống nhìn Phượng Âm đi xa, là kiểu quỳ của thần tử khi nhận thánh chỉ.
Theo lệnh Lưu Hoà, bên trong bọc rất nhiều lông thú, bánh xe cũng cũng được bọc hai lớp lông thú giảm xóc nảy. Đương nhiên, với cái xe như thế, ta đi bộ còn nhanh hơn.
Khi đi, chúng ta phóng ngựa mất bảy ngày, vậy mà quay về mất gần một tháng. Mỗi ngày trôi qua, ta càng nóng ruột.
Có Định đan hỗ trợ, vết thương của Kim Thuyền lành rất nhanh, bụng của Phượng Âm cũng ngày một lộ rõ. Cả quãng đường đều phải cẩn trọng tỉ mỉ, không chút sai sót.
Tử Ân đón chúng ta ở bờ biển, nàng mang đến hai chiếc thuyền giống nhau, đều là loại thuyền mới. Nàng đến nói với ta:
- Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, thuộc hạ của Kính Phó tướng cũng đã đến đủ, có cả Ngô quân sư.
Ta gật đầu:
- Chuyện kia thế nào?
- Theo lệnh của Tướng quân, đã chia làm hai. Một ở trên thuyền kia, một thuộc hạ đã giấu ở nơi bí mật.
Ta nhìn Tử Ân:
- Việc ta giao, ngươi làm được không?
Nàng gật đầu:
- Thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ, không phụ kỳ vọng của Tướng quân.
Ta nhìn nàng:
- Cần thêm người không?
Nàng lắc đầu:
- Hai mươi người Tướng quân cho đã đủ.
Ta nhìn nàng:
- Cố chờ vài năm, ta nhất định đón ngươi trở lại.
Nàng mỉm cười với ta:
- Không có thuộc hạ bên người, Tướng quân nhớ bảo trọng, phải ăn uống đầy đủ, khi bị thương cũng nhất định phải băng bó đàng hoàng, đi đêm cũng phải mặc ấm vào.
Ta gật đầu, nhìn nàng:
- Ngươi cũng phải bảo trọng, đừng gắng sức.
Tử Ân gật đầu.
Ta nhìn nàng, cô nương mang đầy đủ đặc điểm của Hoả Hương. Thân hình cao lớn, làn da nâu sậm, đôi mắt đen láy có hồn, bờ môi đầy đặn. Để nàng ở lại ta cũng không đành lòng nhưng không phải nàng thì sẽ chẳng kẻ nào làm được.
Để Kính Thiên dìu Phượng Âm lên thuyền, cùng Bạch Triển và Tử Ân đến thuyền còn lại.
Thuyền bên này rất nặng, chúng ta vào trong khoang chứa hàng. Có rất nhiều rương hòm chất kín ở đây, ta rút kiếm chém mạnh vào ổ khoá, mở nắp rương ra.
Bên trong có nhiều trang sức bằng vàng.
Những hòm khác cũng đều chứa lụa là, gấm vóc. Tổng cộng có ba mươi rương.
Ta nói với Bạch Triển phía sau:
- Đây là quê hương ngươi. Tâm trí ngươi đã ở đây thì ta cũng không ép buộc ngươi về cùng ta nữa. Những gì nên dạy ta đã dạy, trả thù được hay không hoàn toàn dựa vào thực lực của ngươi. Những thứ này là ta tặng ngươi, ủng hộ việc ngươi định làm. Sau này, nếu cá chép có hoá rồng thì cũng đừng quên vùng biển đã nuôi ngươi lớn.
Bạch Triển không nói gì, chỉ gật đầu.
Ta và Tử Ân rời khỏi thuyền. Bên ngoài, Ngô Thanh và thân tín của Bạch Triển đang đứng chờ.
Ta đi lướt qua Ngô Thanh, không nhìn hắn. Ngô Thanh nói với ta:
- Nương tử, bảo trọng.
Ta không trả lời, trong tim chợt có gì đó gợn lên. Chuyện này vốn đã biết từ trước, Ngô Thanh trở thành phu thị của ta, ngoài Định đan còn có ý định củng cố địa vị của Bạch Triển trong Thuỷ Tịnh quân. Ngày Bạch Triển rời đi, Ngô Thanh nhất định theo hắn, rời bỏ ta. Đây là con đường ban đầu hắn chọn, cũng là lý tưởng hắn theo đuổi. Chủ nhân hắn chọn là Bạch Triển, ta và hắn đơn giản như một buổi tiệc, tàn rồi ai đi đường nấy.
- Hẹn ngày gặp lại.
Ngô Thanh hình như nói thế, tiếng của hắn bị gió át đi, ta nghe không rõ.
Siết chặt sợi dậy cột tóc quấn quanh tay, màu xanh ẩn hiện dưới tay áo đỏ, nhức nhối. Nên buông tay thì buông tay, thời điểm đã tới, níu kéo được gì?
Tử Ân cùng ta tới thuyền, ta nói với nàng:
- Ngươi ở đây xây dựng lực lượng, có tin tức gì thì báo lại. Cử cả thám tử đến hai nước kia. Bốn mươi rương còn lại tuỳ tiện sử dụng.
Tử Ân gật đầu, nàng nói:
- Tướng quân yên tâm, ta nhất định giám sát Bạch Triển kỹ càng.
Ta xua tay, đã thả hắn ra rồi còn giám sát làm gì nữa?
Bình luận truyện