Phượng Hoàng
Quyển 2 - Chương 46: Chuẩn bị
Sau hôn lễ của Tiểu Trư, Khả Vinh và Diệp lão tiếp tục nghiên cứu trận đồ, ta và Vịnh Khanh trực tiếp huấn luyện binh lính giải trận trong vùng biển mô phỏng.
Một năm ròng rã mới có thể thuần thục đội hình, xác định chính xác thứ tự các trận.
- Tướng quân.
Lưu Hoà gọi, ta từ hải đồ ngẩng lên nhìn nàng:
- Có chuyện gì?
- Đến giờ uống thuốc rồi.
Ta đón lấy chén thuốc uống một hơi, chau mày:
- Ngươi đổi thuốc sao? Vị lạ như vậy?
- Vị lạ?
Lưu Hoà hoảng hốt đến bắt mạch cho ta, gương mặt dần dần ngưng trọng.
- Thế nào? Có thai sao?
Dạo này ta thấy cơ thể mệt mỏi, ăn cũng không ngon, cái đó cũng chưa tới. Có thể nào…
Ta nhìn nàng. Lưu Hoà chau mày, lắc đầu:
- Cơ thể người bắt đầu kháng thuốc. Hẳn phải đổi đơn…
- À…
Hoá ra không phải mang thai.
Chẳng phải bảo uống thuốc thì có thể mang thai sao? Một năm rồi mà vẫn không có động tĩnh gì.
Lưu Hoà nhìn ta, nàng nói:
- Tướng quân, không nên vội vã. Từ từ sẽ có thôi.
- Ta vội vã khi nào?
Lưu Hoà không tiếp lời, chau mày đi ra. Nhìn theo bóng nàng, ta cố nén tiếng thở dài.
Khả Vinh và Lão Diệp đi vào, trải hải đồ cùng ta bàn bạc.
- Tướng quân, mọi thứ đã chuẩn bị xong, có thể ra biển bất cứ lúc nào.
Ta gật đầu:
- Những trận đồ nhỏ thì phá bỏ luôn đi, chỉ để lại hai trận đồ lớn đến Ân quốc và Kim quốc thôi.
Khả Vinh trầm ngâm rồi nói:
- Hai trận đồ có thể khống chế. Ba trận thì rắc rối hơn.
Ta nhìn hắn:
- Những đội kia tập luyện tới đâu rồi.
Hắn gật đầu:
- Đều đã thuần thục. Ta và Vịnh Khanh ca sẽ thay nhau ra biển gỡ bỏ trận đồ.
Diệp lão bỗng nói:
- Ta đi cùng các ngươi. Phải có một người túc trực ở Biển Cấm theo dõi và giữ trận.
Ta nhìn lão, dựa vào thành ghế lắc đầu:
- Ngươi ở lại Hoả Hương đi, ta sẽ đi.
- Nhưng…
Ta xua tay:
- Ta so với ngươi còn hiểu các trận đồ hơn, ta sẽ ở lại trên biển. Sa Hà đang mang thai, ngươi ở lại giúp Tiểu Trư quản lý mọi việc đi.
Lão cúi đầu không nói.
Tiểu Trư là con heo ngu ngốc, trưởng thành lại là chức vụ quan trọng. Sa Hà lâm bồn sẽ không có ai giải quyết công việc, báo cáo lên kinh thành, Phượng Âm bên kia không biết sẽ tức giận thế nào. Kính Thiên không thể nhúng tay vào gia sự nhà Sa Hà, nếu không bọn ngự sử nhất định viết tấu nói ta chuyên quyền, Phong Nghị lại mượn cớ vu ta làm phản thì phiền lắm. Diệp lão dù gì cũng không hẳn là người của Thuỷ Tịnh quân, kinh nghiệm sống nhiều hơn Tiểu Trư. Để lão đỡ đần Sa Hà, ta cũng yên tâm phần nào.
Ta để lão vào Khả Vinh đi ra, gọi Lão Ông vào bàn chuyện.
- Ngươi ở lại cùng Điệp Nhã đốc thúc xây cảng. Cùng với Vân Nhã và Lạp Chỉ chia ra, ngày đêm đều làm, hoàn thành trong thời gian ngắn nhất.
- Vâng.
Một năm ròng rã mới có thể thuần thục đội hình, xác định chính xác thứ tự các trận.
- Tướng quân.
Lưu Hoà gọi, ta từ hải đồ ngẩng lên nhìn nàng:
- Có chuyện gì?
- Đến giờ uống thuốc rồi.
Ta đón lấy chén thuốc uống một hơi, chau mày:
- Ngươi đổi thuốc sao? Vị lạ như vậy?
- Vị lạ?
Lưu Hoà hoảng hốt đến bắt mạch cho ta, gương mặt dần dần ngưng trọng.
- Thế nào? Có thai sao?
Dạo này ta thấy cơ thể mệt mỏi, ăn cũng không ngon, cái đó cũng chưa tới. Có thể nào…
Ta nhìn nàng. Lưu Hoà chau mày, lắc đầu:
- Cơ thể người bắt đầu kháng thuốc. Hẳn phải đổi đơn…
- À…
Hoá ra không phải mang thai.
Chẳng phải bảo uống thuốc thì có thể mang thai sao? Một năm rồi mà vẫn không có động tĩnh gì.
Lưu Hoà nhìn ta, nàng nói:
- Tướng quân, không nên vội vã. Từ từ sẽ có thôi.
- Ta vội vã khi nào?
Lưu Hoà không tiếp lời, chau mày đi ra. Nhìn theo bóng nàng, ta cố nén tiếng thở dài.
Khả Vinh và Lão Diệp đi vào, trải hải đồ cùng ta bàn bạc.
- Tướng quân, mọi thứ đã chuẩn bị xong, có thể ra biển bất cứ lúc nào.
Ta gật đầu:
- Những trận đồ nhỏ thì phá bỏ luôn đi, chỉ để lại hai trận đồ lớn đến Ân quốc và Kim quốc thôi.
Khả Vinh trầm ngâm rồi nói:
- Hai trận đồ có thể khống chế. Ba trận thì rắc rối hơn.
Ta nhìn hắn:
- Những đội kia tập luyện tới đâu rồi.
Hắn gật đầu:
- Đều đã thuần thục. Ta và Vịnh Khanh ca sẽ thay nhau ra biển gỡ bỏ trận đồ.
Diệp lão bỗng nói:
- Ta đi cùng các ngươi. Phải có một người túc trực ở Biển Cấm theo dõi và giữ trận.
Ta nhìn lão, dựa vào thành ghế lắc đầu:
- Ngươi ở lại Hoả Hương đi, ta sẽ đi.
- Nhưng…
Ta xua tay:
- Ta so với ngươi còn hiểu các trận đồ hơn, ta sẽ ở lại trên biển. Sa Hà đang mang thai, ngươi ở lại giúp Tiểu Trư quản lý mọi việc đi.
Lão cúi đầu không nói.
Tiểu Trư là con heo ngu ngốc, trưởng thành lại là chức vụ quan trọng. Sa Hà lâm bồn sẽ không có ai giải quyết công việc, báo cáo lên kinh thành, Phượng Âm bên kia không biết sẽ tức giận thế nào. Kính Thiên không thể nhúng tay vào gia sự nhà Sa Hà, nếu không bọn ngự sử nhất định viết tấu nói ta chuyên quyền, Phong Nghị lại mượn cớ vu ta làm phản thì phiền lắm. Diệp lão dù gì cũng không hẳn là người của Thuỷ Tịnh quân, kinh nghiệm sống nhiều hơn Tiểu Trư. Để lão đỡ đần Sa Hà, ta cũng yên tâm phần nào.
Ta để lão vào Khả Vinh đi ra, gọi Lão Ông vào bàn chuyện.
- Ngươi ở lại cùng Điệp Nhã đốc thúc xây cảng. Cùng với Vân Nhã và Lạp Chỉ chia ra, ngày đêm đều làm, hoàn thành trong thời gian ngắn nhất.
- Vâng.
Bình luận truyện