Phượng Hoàng
Quyển 2 - Chương 73: Gặp lại Tử Ân
Ngày ngày ta vẫn như vậy, sáng sớm thì cùng Thiên nhi luyện công, ăn sáng. Buổi chiều lại luyện công với Gia Nghị, bàn chuyện ở Hoả Hương. Thỉnh thoảng đến gặp Phượng Âm nói chút chuyện nhà, rảnh rỗi lại vào Lãnh cung chơi với Mẫu hoàng. Thấm thoát cũng qua mười ngày, kể từ ngày Kính Thiên về núi Thất Nghịch.
- Tướng quân!
Một cô nương áo hồng đứng trước mặt ta, nàng mỉm cười tủm tỉm. Vui mừng kéo tay nàng, ta hỏi:
- Tử Ân, đến Kinh thành từ lúc nào? Sao không báo cho ta? Ngươi mới trở về, không ở Hoả Hương thăm người thân lại chạy đến đây?
Nàng cười tươi hơn:
- Một tháng trước ta theo thuyền của Khả Vinh về. Nghe người đang ở Kinh thành ta liền tới đây.
Kéo nàng ngồi xuống, ta mắng:
- Nha đầu, ngươi còn dám lén lún sau lưng ta?
Tử Ân cười rực rỡ:
- Ta nào giấu gì người đâu.
Nhìn nàng, so với ba năm trước thì khác biệt nhiều lắm. Da trắng hơn, nói chuyện cũng khéo léo hơn, khí chất nhẹ nhàng thanh thoát. Ta lắc đầu:
- Không nhận ra ngươi nữa.
Tử Ân hàn huyên với ta chuyện nhà, chuyện ở Hoả Hương, ta cũng không vội hỏi nhiệm vụ ta giao nàng, sớm muộn gì cũng biết mà thôi.
Cùng ăn một bữa cơm, chúng ta leo lên nóc Thiên Viên các uống rượu. Ta hỏi Tử Ân:
- Ba năm nay thế nào? Sống tốt không?
- Cũng tạm ổn, có chút nhớ nhà thôi.
- Chuyện kia thế nào?
- Đặt người ở các nước rồi, có chuyện quan trọng nhất định chúng ta sẽ biết.
- Ừ.
Uống một ngụm rượu, ta không tiếp lời. Nhìn ánh trăng trên cao, ta có chút hoài niệm thời gian ở Hoả Hương.
- Tử Ân, lần này sẽ lấy Khả Vinh chứ?
Tử Ân sặc một ngụm rượu, nàng nói:
- Tướng quân, hỏi han cũng đừng thẳng thắn thế chứ?
Ta nhìn nàng, bật cười:
- Ngươi muốn ta vòng vo cái gì? Hắn trao thân cho ngươi rồi, còn không chịu trách nhiệm.
Tử Ân trừng mắt nhìn ta, nàng nói:
- Chuyện này người cũng biết?
Ta uống một ngụm rượu, không tiếp lời nàng. Ta là tướng quân, chuyện trong doanh trướng còn muốn giấu ta? Ngu ngốc!
- Chẳng phải cũng đang đợi ngày lành sao? Hơn nữa mẫu thân của Khả Vinh có thích ta đâu!
Ta hít hít mũi:
- Ngươi trở về, vị trí Phó tướng đã nắm trong tay. Về nói Linh Lung cùng Điệp Nhã mang sính lễ đến nhà Khả Vinh, nàng còn từ chối được sao? Ngu ngốc!
Tử Ân quay sang nhìn ta, mắt nàng lấp lánh:
- Tướng quân, người tính cả rồi sao?
Ta nhấp thêm ngụm rượu:
- Ta viết thư cho Linh Lung rồi, nàng đang cùng Điệp Nhã chuẩn bị sính lễ cho ngươi. Lại bảo Tiểu Trư khuyên Sa Hà làm chủ hôn, ngươi còn mất mặt sao?
- A?
Tử Ân rục rịch cười một mình, nàng dựa vào người ta:
- Tướng quân, người anh minh!
Đẩy cái đầu nặng trên vai mình ra, ta hỏi nàng:
- Ngươi nói với Khả Vinh về người kia chưa?
Tử Ân kinh ngạc nhìn ta, bối rối cúi đầu xuống.
Gần năm năm ở Ân quốc, Tử Ân không chỉ lấy danh nghĩa của ta giúp đỡ Bạch Triển lên ngôi mà còn bí mật đặt cọc ngầm trong cung cấm của Ân quốc. Nàng lợi dụng Ngô Thanh giúp chúng ta đặt thám tử ở Kim quốc và Trường Hạp quốc, nhanh chóng thu thập thông tin quan trọng gửi về. So với những điều ta mong đợi thì tốt hơn nhiều lắm. Nhưng ở Ân quốc năm năm, để phù hợp với phong tục, Tử Ân đã lấy một người Ân quốc. Hắn ra mặt giúp nàng làm những việc xã giao. Ta không điều tra thân thế người kia. Ta tin vào mắt nhìn người của Tử Ân, nàng chọn hắn hẳn là có lý do. Nhưng, bây giờ nàng quay về, gia đình đó ắt phải tan vỡ. Dù nàng yêu thích Khả Vinh, thật tâm muốn hắn làm phu quân mình, ta cũng không thể giúp nàng giấu diếm chuyện này.
Tử Ân lập gia đình vì muốn hoàn thành nhiệm vụ, hơn ai hết ta cần phải thông cảm cho nàng nhưng Khả Vinh cũng là phó tướng của ta, ta không đành lòng nhìn hắn không biết một chút gì cả.
- Tướng quân! Ta đối với Diệp Miêu là trách nhiệm. Người ta yêu thương thật sự là Khả Vinh. Ta không dám nói với huynh ấy về Diệp Miêu, ta sợ huynh ấy không chấp nhận. Bỏ lỡ Khả Vinh… ta không đành…
Ta thở dài:
- Vì ngươi yêu thương hắn nên hãy nói cho hắn biết. Khả Vinh chờ ngươi năm năm, hắn xứng đáng biết chuyện này. Chấp nhận hay không là quyền của hắn.
- Nhưng…
Ta ngăn nàng lại:
- Nam nhân kia, ngươi muốn giấu, ta hiểu. Nhưng ngươi có từng nghĩ đến cảm giác của Khả Vinh hay không? Nghi quốc là Ân quốc giao thương làđiều chắc chắn, chuyện này ngươi giấu được bao lâu?
- Ta…
Ta lắc đầu:
- Tử Ân, Khả Vinh xứng đáng được biệt chuyện này.
Tử Ân nhìn ta, cuối cùng gật đầu. Ta thở dài:
- Về đi. Suy nghĩ cho kỹ nên nói thế nào. Ngươi làm được mà!
Tử Ân nhảy xuống khỏi mái nhà, thất thiểu về phòng. Ta uống thêm ngụm rượu, nhìn mặt trăng trên cao mà thở dài:
- Kính Thiên vẫn không có tin tức gì sao?
- Thưa, không. Đang cho người đến núi Thất Nghịch tìm Đại nhân.
Lục Nga xuất hiện phía sau trả lời. Ta lắc đầu nói:
- Đừng xuất hiện làm gì, tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra là được.
- Vâng.
Lục Nga đi mất, còn một mình, lòng ta trống rỗng. Hơn ba ngày rồi Kính Thiên không viết thư về cho ta. Tại sao? Đã xảy ra chuyện gì?
- Tướng quân!
Một cô nương áo hồng đứng trước mặt ta, nàng mỉm cười tủm tỉm. Vui mừng kéo tay nàng, ta hỏi:
- Tử Ân, đến Kinh thành từ lúc nào? Sao không báo cho ta? Ngươi mới trở về, không ở Hoả Hương thăm người thân lại chạy đến đây?
Nàng cười tươi hơn:
- Một tháng trước ta theo thuyền của Khả Vinh về. Nghe người đang ở Kinh thành ta liền tới đây.
Kéo nàng ngồi xuống, ta mắng:
- Nha đầu, ngươi còn dám lén lún sau lưng ta?
Tử Ân cười rực rỡ:
- Ta nào giấu gì người đâu.
Nhìn nàng, so với ba năm trước thì khác biệt nhiều lắm. Da trắng hơn, nói chuyện cũng khéo léo hơn, khí chất nhẹ nhàng thanh thoát. Ta lắc đầu:
- Không nhận ra ngươi nữa.
Tử Ân hàn huyên với ta chuyện nhà, chuyện ở Hoả Hương, ta cũng không vội hỏi nhiệm vụ ta giao nàng, sớm muộn gì cũng biết mà thôi.
Cùng ăn một bữa cơm, chúng ta leo lên nóc Thiên Viên các uống rượu. Ta hỏi Tử Ân:
- Ba năm nay thế nào? Sống tốt không?
- Cũng tạm ổn, có chút nhớ nhà thôi.
- Chuyện kia thế nào?
- Đặt người ở các nước rồi, có chuyện quan trọng nhất định chúng ta sẽ biết.
- Ừ.
Uống một ngụm rượu, ta không tiếp lời. Nhìn ánh trăng trên cao, ta có chút hoài niệm thời gian ở Hoả Hương.
- Tử Ân, lần này sẽ lấy Khả Vinh chứ?
Tử Ân sặc một ngụm rượu, nàng nói:
- Tướng quân, hỏi han cũng đừng thẳng thắn thế chứ?
Ta nhìn nàng, bật cười:
- Ngươi muốn ta vòng vo cái gì? Hắn trao thân cho ngươi rồi, còn không chịu trách nhiệm.
Tử Ân trừng mắt nhìn ta, nàng nói:
- Chuyện này người cũng biết?
Ta uống một ngụm rượu, không tiếp lời nàng. Ta là tướng quân, chuyện trong doanh trướng còn muốn giấu ta? Ngu ngốc!
- Chẳng phải cũng đang đợi ngày lành sao? Hơn nữa mẫu thân của Khả Vinh có thích ta đâu!
Ta hít hít mũi:
- Ngươi trở về, vị trí Phó tướng đã nắm trong tay. Về nói Linh Lung cùng Điệp Nhã mang sính lễ đến nhà Khả Vinh, nàng còn từ chối được sao? Ngu ngốc!
Tử Ân quay sang nhìn ta, mắt nàng lấp lánh:
- Tướng quân, người tính cả rồi sao?
Ta nhấp thêm ngụm rượu:
- Ta viết thư cho Linh Lung rồi, nàng đang cùng Điệp Nhã chuẩn bị sính lễ cho ngươi. Lại bảo Tiểu Trư khuyên Sa Hà làm chủ hôn, ngươi còn mất mặt sao?
- A?
Tử Ân rục rịch cười một mình, nàng dựa vào người ta:
- Tướng quân, người anh minh!
Đẩy cái đầu nặng trên vai mình ra, ta hỏi nàng:
- Ngươi nói với Khả Vinh về người kia chưa?
Tử Ân kinh ngạc nhìn ta, bối rối cúi đầu xuống.
Gần năm năm ở Ân quốc, Tử Ân không chỉ lấy danh nghĩa của ta giúp đỡ Bạch Triển lên ngôi mà còn bí mật đặt cọc ngầm trong cung cấm của Ân quốc. Nàng lợi dụng Ngô Thanh giúp chúng ta đặt thám tử ở Kim quốc và Trường Hạp quốc, nhanh chóng thu thập thông tin quan trọng gửi về. So với những điều ta mong đợi thì tốt hơn nhiều lắm. Nhưng ở Ân quốc năm năm, để phù hợp với phong tục, Tử Ân đã lấy một người Ân quốc. Hắn ra mặt giúp nàng làm những việc xã giao. Ta không điều tra thân thế người kia. Ta tin vào mắt nhìn người của Tử Ân, nàng chọn hắn hẳn là có lý do. Nhưng, bây giờ nàng quay về, gia đình đó ắt phải tan vỡ. Dù nàng yêu thích Khả Vinh, thật tâm muốn hắn làm phu quân mình, ta cũng không thể giúp nàng giấu diếm chuyện này.
Tử Ân lập gia đình vì muốn hoàn thành nhiệm vụ, hơn ai hết ta cần phải thông cảm cho nàng nhưng Khả Vinh cũng là phó tướng của ta, ta không đành lòng nhìn hắn không biết một chút gì cả.
- Tướng quân! Ta đối với Diệp Miêu là trách nhiệm. Người ta yêu thương thật sự là Khả Vinh. Ta không dám nói với huynh ấy về Diệp Miêu, ta sợ huynh ấy không chấp nhận. Bỏ lỡ Khả Vinh… ta không đành…
Ta thở dài:
- Vì ngươi yêu thương hắn nên hãy nói cho hắn biết. Khả Vinh chờ ngươi năm năm, hắn xứng đáng biết chuyện này. Chấp nhận hay không là quyền của hắn.
- Nhưng…
Ta ngăn nàng lại:
- Nam nhân kia, ngươi muốn giấu, ta hiểu. Nhưng ngươi có từng nghĩ đến cảm giác của Khả Vinh hay không? Nghi quốc là Ân quốc giao thương làđiều chắc chắn, chuyện này ngươi giấu được bao lâu?
- Ta…
Ta lắc đầu:
- Tử Ân, Khả Vinh xứng đáng được biệt chuyện này.
Tử Ân nhìn ta, cuối cùng gật đầu. Ta thở dài:
- Về đi. Suy nghĩ cho kỹ nên nói thế nào. Ngươi làm được mà!
Tử Ân nhảy xuống khỏi mái nhà, thất thiểu về phòng. Ta uống thêm ngụm rượu, nhìn mặt trăng trên cao mà thở dài:
- Kính Thiên vẫn không có tin tức gì sao?
- Thưa, không. Đang cho người đến núi Thất Nghịch tìm Đại nhân.
Lục Nga xuất hiện phía sau trả lời. Ta lắc đầu nói:
- Đừng xuất hiện làm gì, tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra là được.
- Vâng.
Lục Nga đi mất, còn một mình, lòng ta trống rỗng. Hơn ba ngày rồi Kính Thiên không viết thư về cho ta. Tại sao? Đã xảy ra chuyện gì?
Bình luận truyện