Phượng Khuynh Thiên Lan
Quyển 1 - Chương 7: Tỷ đệ Thai gia
Quay trở lại thời điểm Thái Sử Lan bị gió lớn quật ngã.
Lầu cao phía xa, gió xuân thổi nhẹ. Bên cạnh lan can cẩm thạch, Dung Sở chỉ dao về phía trời Nam.
Lúc ánh dao chạm tới mặt Thái Sử Lan, nàng từng rất không kiên nhẫn, quay đầu phẩy phẩy tay.
Khoảng cách xa như vậy, người kia chỉ tùy ý vung tay, có người đứng dưới chân tường cũng chưa chắc đã phát hiện. Nhưng mà phía lầu bên này, tay cầm dao của Dung Sở đột nhiên dừng lại.
Ngón tay vừa động, hắn đem dao cất vào trong tay áo, tạo thành một đường cong sáng ngời, như ánh mắt mĩ nhân liếc mắt đưa tình..
Hắn lập tức phi thân. Áo bào rộng lớn bay bay trong gió, như mây trôi bồng bềnh, nháy mắt đã thấy hắn đứng lặng trên mái nhà.
Đôi mắt sáng tựa sao đêm, trên tay hắn cầm một nụ hoa màu xanh ngọc, cánh hoa khép chặt như say giấc nồng. Dung Sở nhìn về phía Thái Sử Lan, tay áo khẽ phất..
Giống như cảm nhận được hương Thiên Lý hòa quyện trong gió, nụ hoa kia từ từ nở ra.
Đây chính là hoa Vị Văn, "Hoa Vị Văn nhớ thương hương Thiên Lí". Bất luận là kẻ nào, trên người chỉ cần dính chút mùi Thiên Lí, đều có thể khiến cho Vị Văn nở hoa. Hương Thiên Lí càng nồng, Vị Văn nở càng rộ.
Dung Sở nhếch môi, bông hoa trong tay từ từ rơi xuống.
Lập tức, một bóng đen tung người bay qua, đón lấy hoa Vị Văn, đáp xuống thân ngựa phía sau bờ tường. Nơi đó, một hàng dài kị sĩ đang đứng yên đợi lệnh. Trong khoảnh khắc này, đôi mắt ai nấy đều lóe sáng như chim ưng.
Người cầm hoa hô lên một tiếng, đoàn kĩ sị lập tức thúc ngựa, như gió lướt qua phố, nháy mắt mất dạng ở góc đường.
Từ lúc Dung Sở thả mình bay lên đỉnh lầu đến khi hộ vệ nhận lệnh dời đi, bất quá chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Ngựa phi băng băng trên phố lớn, áo choàng tung bay như xé rách màn đêm. Người dẫn đầu thân mình vững trãi, trong tay giơ lên một đóa hoa màu xanh ngọc.
Hoa dưới ánh trăng, hào quang lưu chuyển, dần dần nở rộ, tới khi đoàn ngựa tới gần phòng bếp của đại viện Thai thị, hoàn toàn bung nở.
Giờ phút này, chính là lúc Thái Sử Lan đem thuốc bột rắc lên miệng vết thương trên cổ Thai Thế Lan.
...
Thuốc bột vừa rắc xuống, từ miệng vết thương lập tức bay lên một làn khói mỏng, mùi hương gay mũi. Trong nháy mắt, vết thương lún xuống, lan rộng rồi nhanh chóng biến mất.
Gió đem mùi hương gay nồng ra khỏi tường vây, bông hoa trong tay kị sĩ dẫn đầu lập tức héo rũ.
Kị sĩ cúi đầu nhìn đóa hoa đã tan, sắc mặt chợt đổi, quay ngựa rời đi.
Thái Sử Lan bên trong lại hoàn toàn không biết đoạn nhạc đệm này, không hay biết bản thân thiếu chút nữa chỉ vì một đóa hoa mà bị người ta dễ dàng tóm được. Giữa không trung, tay nàng cứng đờ, sắc mặt tái mét.
Đáng chết...Bị lừa rồi!
Thế quái nào lại là thuốc hóa thi!
Thai Thế Lan mắc bệnh thần kinh gì không biết, thi thể toàn vẹn không thích, lại muốn hủy thi diệt tích?
Còn có, nàng ta làm sao thấy được mặt nàng? Thấy được lúc nào?
Thái Sử Lan đưa tay sờ mặt, chợt nhận ra không biết từ bao giờ đã vô ý dùng tay áo lau qua mặt. Thảo nào Thai Thế Lan bình tĩnh như vậy, lại còn tính kế nàng.
Như vậy...
Thái Sử Lan nghĩ đến một vài khả năng, lập tức quay đầu rời khỏi.
Vừa đứng thẳng, nàng nhịn không được hừ nhẹ một tiếng. Mắt cá chân lúc này đau như bị châm kim sát muối, vừa rồi từ trên mái ngã xuống, có khi nào bị trật chân rồi không?
Chân bị thương đi lại không tiện, trước tiên nàng cần đi tìm thuốc đã. Thời gian mới qua một lát, thi thể Thai Thế Lan đã biến mất hơn nửa, thuốc này quả nhiên lợi hại!
Thái Sử Lan lục lọi trong ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc mỡ giúp lưu thông máu, nàng vừa ngồi xuống chuẩn bị bôi thuốc, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, một thiếu niên chạy vào, la lớn:
- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ không sao chứ?
Thái Sử Lan lập tức ngẩng đầu, nhìn bốn phía xung quanh, đang muốn tìm chỗ trốn đi, thế nhưng lại phát hiện phòng này thông với gian ngoài, ra cửa chắc chắn chạm mặt người đang tới. Trốn không được, vậy phải đem thi thể Thai Thế Lan giấu đi. Bằng không, nếu để người khác thấy được, nàng chắc chắn tránh không nổi một trận kiện cáo. Chỉ có điều, trong phòng không có lấy một chỗ để giấu thi thể, mà phía ngoài kia, tiếng bước chân càng lúc càng gần. Thai Thế Lan vội vàng lôi ván giường ra, vứt lên người Thai Thế Lan, tự mình ngồi lên phía trên.
- Tỷ tỷ! - Nàng vừa ngồi xuống, "két" một tiếng, cửa mở ra. Một thiếu niên người mặc áo đơn, tùy tiện khoác ngoài áo bào vọt tới. Giây phút nhìn thấy nàng ngồi trên đất, lập tức ngây người.
Thái Sử Lan ngồi yên bất động, sắc mặt an tĩnh, lạnh lùng. Nàng lập tức hiểu ra mưu tính của Thai Thế Lan.
Người phụ nữ giản xảo này, ngoài miệng nói nàng không cần báo thù, trước khi chết ngăn nàng rời đi, có lẽ đã đoán được sẽ có người đến, cho nên mới lừa nàng dùng dược tiêu hủy thi thể.
Thai Thế Lan mất tích, Thái Sử Lan đương nhiên trở thành nghi phạm, sẽ bị bắt đưa lên quan phủ. Nếu muốn thoát khỏi cảnh này, Thái Sử Lan nhất định phải lợi dụng việc nàng và Thai Thế Lan có cùng khuôn mặt, tạm thời giả mạo một thời gian. Mà một khi Thái Sử Lan giả làm Thai Thế Lan, tỷ muội nhà này nhất định không bỏ qua cho nàng. Đến lúc đó, Thái Sử Lan đương nhiên sẽ cùng bọn họ đối đầu, cũng là gián tiếp giúp Thai Thế Lan báo thù.
Tuy rằng bây giờ nàng vô cùng tức giận, nhưng cũng không thể không tán thưởng sự thông minh của Thai Thế Lan, gần chết đến nơi mà còn nghĩ ra một nước cờ như vậy, thậm chí không tiếc hủy đi thân xác, đủ dứt khoát, đủ tàn nhẫn.
Chỉ là nàng thật sự không hiểu, một người thông minh như vậy, tại sao cuối cùng lại rơi vào tình cảnh này?
- Tỷ tỷ... - Trước cửa, thiếu niên kinh ngạc nhìn Thái Sử Lan đang ngồi xếp bằng trước mắt, mặt mũi nhem nhuốc, tóc ngắn rối bời, - Mặt của tỷ...
- Bị các nàng trát bùn vào mặt.
- Sao tỷ lại ngồi dưới đất...
- Trật chân.
- Giọng của tỷ...
- Ăn phải ớt.
Thiếu niên hoài nghi nhìn nàng một lúc lâu, rõ ràng cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng bây giờ, ở trong phòng này, ngoài Thế Lan tỷ tỷ thì còn ai vào đây nữa?
- Tỷ tỷ không có việc gì là tốt rồi. - Hẳn thả lòng tâm tình, vui vẻ nở nụ cười, ngồi xổm xuống trước mắt Thái Sử Lan, - Đệ nghe nói mấy người Thế Trúc tỷ tỷ đi về phía này, nói phải....nói phải... - Hắn đột nhiên đứng lên, nói lắp, dừng một chút mới tiếp tục, - Đệ thật sự rất lo lắng, muốn tới xem, lại bị nương giữ lại, cũng may là tỷ không có việc gì...- Hắn thở phào một tiếng.
Thái Sử Lan nhìn hắn, diện mạo thiếu niên cùng với Thai Thế Lan có vài phần tương tự. Ánh mắt trong veo, mặt mũi anh tú, mặc dù tính khi hơi trẻ con, nhưng khí chất trời sinh thanh tao thoát tục, vẻ non nớt mềm mại như tơ tằm dệt lụa, như sắc trời ngày quang, sáng sủa lại ấm áp.
Ánh mắt Thái Sử Lan dịu đi một chút, gật gật đầu nói:
- Ta không sao.
- Tỷ tỷ, chân tỷ bị thương sao? - Thiếu niên thấy hộp thuốc mỡ đặt trên đất, lập tức cầm lên, quỳ xuống bôi thuốc lên chân Thái Sử Lan, động tác không mấy thuần thục nhưng vô cùng tỉ mỉ, cuối cùng còn ngây ngô cúi đầu thổi thổi, cười nói, - Như vậy sẽ không đau nữa.
Thái Sử Lan cúi đầu nhìn xuống, thấy trên đỉnh đầu thiếu niên có hai cái khoáy, mái tóc đen bóng mềm mại. Nàng bỗng nhớ đến chó trắng Yêu Kê bé bỏng của mình. Nó cũng thường ngồi chồm hổm trước mặt nàng thế này, nhoài người trên chân nàng làm nũng.
Thái Sử Lan bỗng vươn tay, tóm lấy gáy thiếu niên, túm vào rồi mới nhớ ra, đây không phải chó, xách không nổi.
Thiếu niên sờ sờ sau gáy, ha ha cười. Xem ra tính tình đứa nhỏ này rất tốt. Thái Sử Lan cùng hắn nói chuyện phiếm, mới biết thiếu niên tên Thai Thế Đào, là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Thai Thế Lan, trên danh nghĩa gọi mẹ Thai Thế Lan là mẫu thân, tử nhỏ đã cùng nàng lớn lên. Sau khi đại phu nhân Thai thị, cũng chính là mẫu thân cảu Thai Thế Lan mất đi, nàng bị ép tiến cung. Cuối cùng, đến khi trở về mang thân phận khí phi, ngày ngày đều đến từ đường tụng kinh niệm phật. Thai Thế Đào nhiều lần muốn tới gặp tỷ tỷ đều bị ngăn cản. Hôm nay, vô tình nghe được có người đến đây gây khó dễ cho Thai Thế Lan, liền liều lĩnh chạy tới.
Thai Thế Đào gặp được tỷ tỷ, thấy nàng không có việc gì, yên tâm cười vui vẻ. Thái Sử Lan liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm, khó trách không thể nhận ra kẻ trước mắt là giả mạo, hóa ra là đã lâu không gặp tỷ tỷ. Chỉ là không thể ngờ được, Thai Thế Lan ở đại gia tộc này, tình người tàn nhẫn, lại có một đệ đệ tình nghĩa sâu nặng như vậy.
Thai Thế Đào ngồi một lúc, bỗng nhiên nghi hoặc hít hít mũi:
- Mùi gì lạ vậy?
Giời ạ...mùi thuốc tiêu xác cuối cung vẫn bị nó phát hiện!
- Chắc tại bữa tối đệ ăn nhiều rau hẹ quá đúng không? - Thái Sử Lan sắc mặt không đổi liếc hắn một cái, - Khi ăn thúc ăn có vị nồng, lúc ra mồ hôi sẽ có mùi khác thường. Điều này đệ cũng không biết à?
Thai Thế Đào ngây thơ bị người vô lương tâm nào đó nói như ném dép vào mặt, hai má nóng ran, vội vội đi tìm nước súc miệng. Lúng túng quá mà quên luôn rằng, mùi rau hẹ cùng cái mùi kì lạ kia vốn là chẳng liên quan gì đến nhau.
Lúc này, Thái Sử Lan thờ ơ đá ngón tay thò ra vào lại dưới ván giường.
Nhưng mà, Thai Thế Đào rất nhanh vội vã chạy lại, sắc mặt kinh hoàng:
- Tỷ tỷ...Nguy rồi!
Thái Sử Lan giương mắt nhìn hắn.
Thai Thế Đào nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt gần như coi thường của nàng, giật mình, bỗng nhiên cảm thấy người trước mắt trở nên xa lạ, sau khi lấy lại bình tĩnh mới vội nói:
- Nhị tỷ....Nhóm nhị tỷ tới tìm đệ! - Hắn sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, - Nơi này là chỗ ở của nữ nhân, đệ vỗn không được đến,...đệ đã dặn Tiểu Hoàn không được nói ra, nhị tỷ các nàng sao lại biết được...
Hắn vừa xoay người, trong tay áo vang lên tiếng "loạt xoạt", Thái Sử Lan liền hỏi:
- Trong tay áo của đệ có gì vậy?
Thái Thế Đào ngẩn ra, sờ sờ tay áo, lấy ra một trâm nạm ngọc phỉ thúy lưu li bát bảo.
Thiếu niên trừng mắt nhìn đồ vật trong tay, vẻ không dám tim:
- Cái này...cái này ở đâu ra vậy?
Thái Sử Lan cười lạnh, quả nhiên!
Thai Thế đào ở viện trước, cách nơi này xa như vậy, làm sao mà biết Thai Thế Lan ở đây bị người ta gây khó dễ?
Hắn một mạch chạy đến đây, nửa đêm từ viện trước đến viện sau, làm sao lại không có người phát hiện? Hắn vừa tới nơi này, lập tức có kẻ khác chạy tới?
Xem ra, mấy người Thai Thế Trúc không chỉ muốn giết Thai Thế Lan, mà còn muốn đuổi đệ đệ thân thiết nhất của nàng đi.
Tội danh gì đây....Ăn cắp? Ban đêm xông vào viện sau? Chỉ e cũng không chỉ có vậy.
Nếu không phải nàng đột nhiên tới đây, chỉ sợ giờ này, Thai Thế Lan đang trong tình trạng quần áo xộc xệch, xác phơi trên đất, cả phòng đều là mùi vị sau khi nam nữ giao hoan. Hơn nữa, y phục Thai Thế Đào đang mặc cũng không chỉnh tề, còn cầm trâm nhọn trên tay...Hiển nhiên, đây là chuyện nghịch với luân thương đạo lí, trái với tam cương ngũ thường, trở thành trò hề lớn của gia tộc: Đệ đệ ăn cắp nữ trang, thông dâm với tỷ tỷ, trong lúc sung sướng lỡ tay ngộ sát.
Nếu vậy, cái gì đang đợi tỷ đệ Thai gia ở phía trước?
Người đã chết đương nhiên đem đi mai táng, kẻ còn sống chỉ có nước bị đuổi khỏi cửa.
Kế sách tầm thường nhưng nham hiểm tuyệt đối, đúng là một lũ lòng dạ rắn rết mà!
Bên ngoài, tiếng tranh cãi càng lúc càn lớn, đèn cũng sáng, người tới cùng nhiều, hộ vệ trước giờ "mất tích" cũng đã xuất hiện. Một đám người lũ lượt kéo đến, dẫn đầu là một ông già mặt như táo bón, dáng dấp cao lớn, ngũ quan lúc này giống như hận không thể dính liền vào nhau, có thể thấy, tâm trạng vô cùng không tốt.
Phía sau hắn chính là đám người Thai Thế Trúc sớm đã thay đổi y phục, sắc mặt đắc ý đi theo.
Nàng ta làm sao có thể không đắc ý được đây? Một mũi tên trúng hai con chim, kế sách tài tình, thời gian vừa khớp, cũng không phải là việc ai cũng làm được. Nàng ngược xuôi chuẩn bị kế hoạch, mặc dù có chút rủi ro, nhưng nghĩ đến kết cục của hai người kia, một chút rủi ro ấy, có tính là gì đâu.
Nàng và Thai Thế Lan cùng là con gái tổng quản An Châu, đều là thân phận nữ nhân Thai thị. Nhưng mẫu thân Thai Thế Lan xuất thân cao quý, trở thành chính thất, mẫu thân của nàng thì chỉ là thân phận thiếp thất, thấp kém hơn không biêt bao nhiêu lần. Thêm nữa, Thai Thế Đào tuy rằng là con thứ, nhưng từ nhỏ đã được đại phu nhân nuôi dưỡng, nhận làm con trai trưởng. Luận về thân phận, tỷ đệ nàng mãi mãi không sánh bằng tỷ đệ Thai Thế Lan.
Rất rõ ràng, chỉ cần tỷ đệ Thai Thế Lan còn ở đây, trong tương lai, bất kể là thân phận hay của cải, mấy người các nàng cũng không thể nào so được với hai người kia. Giờ phút này, nàng không những trừ bỏ được cái gai trong mắt là Thai Thế Lan, lại còn đuổi được mầm tai họa Thai Thế Đào. Chỉ cần hai người bọn họ biến mất, Thai thị sau này, chính là thiên hạ dưới chân nàng.
Thai Thế Trúc càng nghĩ càng sung sướng. Trước khi đại phu nhân qua đời, toàn bộ của hồi môn đều thuộc về Thai Thế Lan. Bây giờ nàng ta chết đi, tất cả của cải đều sẽ thuộc về phụ thân, phụ thân có bạc trong tay, sau này còn không thể thăng quan tiến chức, đi lên như diều gặp gió sao? Không nói đâu xa, hiện tại Tấn quốc công còn đang ở An Châu, nghe nói đêm nay hắn tơi dự tiệc, đang ở sảnh chính thưởng thức màn kịch nổi tiếng nhất An Châu, có hắn vì nhà mình nói vài lời tốt đẹp, phụ thân thăng chức, chẳng phải là chuyện đơn giản hay sao?
Còn giờ, nghĩ đến vẻ mặt lúc sắp chết của Thai Thế Lan, khóe môi không khỏi vẽ ra một nụ cười đắc ý. Nàng nhất định phải khiến cho tiện nhân kia sau khi chết cũng phải nhục nhã thêm một lần!
Nàng càng cười càng vui vẻ, nhanh nhẹn tiến về phía trước.
Bên trong, Thái Sử Lan cũng xoay người đứng dậy.
Lầu cao phía xa, gió xuân thổi nhẹ. Bên cạnh lan can cẩm thạch, Dung Sở chỉ dao về phía trời Nam.
Lúc ánh dao chạm tới mặt Thái Sử Lan, nàng từng rất không kiên nhẫn, quay đầu phẩy phẩy tay.
Khoảng cách xa như vậy, người kia chỉ tùy ý vung tay, có người đứng dưới chân tường cũng chưa chắc đã phát hiện. Nhưng mà phía lầu bên này, tay cầm dao của Dung Sở đột nhiên dừng lại.
Ngón tay vừa động, hắn đem dao cất vào trong tay áo, tạo thành một đường cong sáng ngời, như ánh mắt mĩ nhân liếc mắt đưa tình..
Hắn lập tức phi thân. Áo bào rộng lớn bay bay trong gió, như mây trôi bồng bềnh, nháy mắt đã thấy hắn đứng lặng trên mái nhà.
Đôi mắt sáng tựa sao đêm, trên tay hắn cầm một nụ hoa màu xanh ngọc, cánh hoa khép chặt như say giấc nồng. Dung Sở nhìn về phía Thái Sử Lan, tay áo khẽ phất..
Giống như cảm nhận được hương Thiên Lý hòa quyện trong gió, nụ hoa kia từ từ nở ra.
Đây chính là hoa Vị Văn, "Hoa Vị Văn nhớ thương hương Thiên Lí". Bất luận là kẻ nào, trên người chỉ cần dính chút mùi Thiên Lí, đều có thể khiến cho Vị Văn nở hoa. Hương Thiên Lí càng nồng, Vị Văn nở càng rộ.
Dung Sở nhếch môi, bông hoa trong tay từ từ rơi xuống.
Lập tức, một bóng đen tung người bay qua, đón lấy hoa Vị Văn, đáp xuống thân ngựa phía sau bờ tường. Nơi đó, một hàng dài kị sĩ đang đứng yên đợi lệnh. Trong khoảnh khắc này, đôi mắt ai nấy đều lóe sáng như chim ưng.
Người cầm hoa hô lên một tiếng, đoàn kĩ sị lập tức thúc ngựa, như gió lướt qua phố, nháy mắt mất dạng ở góc đường.
Từ lúc Dung Sở thả mình bay lên đỉnh lầu đến khi hộ vệ nhận lệnh dời đi, bất quá chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Ngựa phi băng băng trên phố lớn, áo choàng tung bay như xé rách màn đêm. Người dẫn đầu thân mình vững trãi, trong tay giơ lên một đóa hoa màu xanh ngọc.
Hoa dưới ánh trăng, hào quang lưu chuyển, dần dần nở rộ, tới khi đoàn ngựa tới gần phòng bếp của đại viện Thai thị, hoàn toàn bung nở.
Giờ phút này, chính là lúc Thái Sử Lan đem thuốc bột rắc lên miệng vết thương trên cổ Thai Thế Lan.
...
Thuốc bột vừa rắc xuống, từ miệng vết thương lập tức bay lên một làn khói mỏng, mùi hương gay mũi. Trong nháy mắt, vết thương lún xuống, lan rộng rồi nhanh chóng biến mất.
Gió đem mùi hương gay nồng ra khỏi tường vây, bông hoa trong tay kị sĩ dẫn đầu lập tức héo rũ.
Kị sĩ cúi đầu nhìn đóa hoa đã tan, sắc mặt chợt đổi, quay ngựa rời đi.
Thái Sử Lan bên trong lại hoàn toàn không biết đoạn nhạc đệm này, không hay biết bản thân thiếu chút nữa chỉ vì một đóa hoa mà bị người ta dễ dàng tóm được. Giữa không trung, tay nàng cứng đờ, sắc mặt tái mét.
Đáng chết...Bị lừa rồi!
Thế quái nào lại là thuốc hóa thi!
Thai Thế Lan mắc bệnh thần kinh gì không biết, thi thể toàn vẹn không thích, lại muốn hủy thi diệt tích?
Còn có, nàng ta làm sao thấy được mặt nàng? Thấy được lúc nào?
Thái Sử Lan đưa tay sờ mặt, chợt nhận ra không biết từ bao giờ đã vô ý dùng tay áo lau qua mặt. Thảo nào Thai Thế Lan bình tĩnh như vậy, lại còn tính kế nàng.
Như vậy...
Thái Sử Lan nghĩ đến một vài khả năng, lập tức quay đầu rời khỏi.
Vừa đứng thẳng, nàng nhịn không được hừ nhẹ một tiếng. Mắt cá chân lúc này đau như bị châm kim sát muối, vừa rồi từ trên mái ngã xuống, có khi nào bị trật chân rồi không?
Chân bị thương đi lại không tiện, trước tiên nàng cần đi tìm thuốc đã. Thời gian mới qua một lát, thi thể Thai Thế Lan đã biến mất hơn nửa, thuốc này quả nhiên lợi hại!
Thái Sử Lan lục lọi trong ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc mỡ giúp lưu thông máu, nàng vừa ngồi xuống chuẩn bị bôi thuốc, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, một thiếu niên chạy vào, la lớn:
- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ không sao chứ?
Thái Sử Lan lập tức ngẩng đầu, nhìn bốn phía xung quanh, đang muốn tìm chỗ trốn đi, thế nhưng lại phát hiện phòng này thông với gian ngoài, ra cửa chắc chắn chạm mặt người đang tới. Trốn không được, vậy phải đem thi thể Thai Thế Lan giấu đi. Bằng không, nếu để người khác thấy được, nàng chắc chắn tránh không nổi một trận kiện cáo. Chỉ có điều, trong phòng không có lấy một chỗ để giấu thi thể, mà phía ngoài kia, tiếng bước chân càng lúc càng gần. Thai Thế Lan vội vàng lôi ván giường ra, vứt lên người Thai Thế Lan, tự mình ngồi lên phía trên.
- Tỷ tỷ! - Nàng vừa ngồi xuống, "két" một tiếng, cửa mở ra. Một thiếu niên người mặc áo đơn, tùy tiện khoác ngoài áo bào vọt tới. Giây phút nhìn thấy nàng ngồi trên đất, lập tức ngây người.
Thái Sử Lan ngồi yên bất động, sắc mặt an tĩnh, lạnh lùng. Nàng lập tức hiểu ra mưu tính của Thai Thế Lan.
Người phụ nữ giản xảo này, ngoài miệng nói nàng không cần báo thù, trước khi chết ngăn nàng rời đi, có lẽ đã đoán được sẽ có người đến, cho nên mới lừa nàng dùng dược tiêu hủy thi thể.
Thai Thế Lan mất tích, Thái Sử Lan đương nhiên trở thành nghi phạm, sẽ bị bắt đưa lên quan phủ. Nếu muốn thoát khỏi cảnh này, Thái Sử Lan nhất định phải lợi dụng việc nàng và Thai Thế Lan có cùng khuôn mặt, tạm thời giả mạo một thời gian. Mà một khi Thái Sử Lan giả làm Thai Thế Lan, tỷ muội nhà này nhất định không bỏ qua cho nàng. Đến lúc đó, Thái Sử Lan đương nhiên sẽ cùng bọn họ đối đầu, cũng là gián tiếp giúp Thai Thế Lan báo thù.
Tuy rằng bây giờ nàng vô cùng tức giận, nhưng cũng không thể không tán thưởng sự thông minh của Thai Thế Lan, gần chết đến nơi mà còn nghĩ ra một nước cờ như vậy, thậm chí không tiếc hủy đi thân xác, đủ dứt khoát, đủ tàn nhẫn.
Chỉ là nàng thật sự không hiểu, một người thông minh như vậy, tại sao cuối cùng lại rơi vào tình cảnh này?
- Tỷ tỷ... - Trước cửa, thiếu niên kinh ngạc nhìn Thái Sử Lan đang ngồi xếp bằng trước mắt, mặt mũi nhem nhuốc, tóc ngắn rối bời, - Mặt của tỷ...
- Bị các nàng trát bùn vào mặt.
- Sao tỷ lại ngồi dưới đất...
- Trật chân.
- Giọng của tỷ...
- Ăn phải ớt.
Thiếu niên hoài nghi nhìn nàng một lúc lâu, rõ ràng cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng bây giờ, ở trong phòng này, ngoài Thế Lan tỷ tỷ thì còn ai vào đây nữa?
- Tỷ tỷ không có việc gì là tốt rồi. - Hẳn thả lòng tâm tình, vui vẻ nở nụ cười, ngồi xổm xuống trước mắt Thái Sử Lan, - Đệ nghe nói mấy người Thế Trúc tỷ tỷ đi về phía này, nói phải....nói phải... - Hắn đột nhiên đứng lên, nói lắp, dừng một chút mới tiếp tục, - Đệ thật sự rất lo lắng, muốn tới xem, lại bị nương giữ lại, cũng may là tỷ không có việc gì...- Hắn thở phào một tiếng.
Thái Sử Lan nhìn hắn, diện mạo thiếu niên cùng với Thai Thế Lan có vài phần tương tự. Ánh mắt trong veo, mặt mũi anh tú, mặc dù tính khi hơi trẻ con, nhưng khí chất trời sinh thanh tao thoát tục, vẻ non nớt mềm mại như tơ tằm dệt lụa, như sắc trời ngày quang, sáng sủa lại ấm áp.
Ánh mắt Thái Sử Lan dịu đi một chút, gật gật đầu nói:
- Ta không sao.
- Tỷ tỷ, chân tỷ bị thương sao? - Thiếu niên thấy hộp thuốc mỡ đặt trên đất, lập tức cầm lên, quỳ xuống bôi thuốc lên chân Thái Sử Lan, động tác không mấy thuần thục nhưng vô cùng tỉ mỉ, cuối cùng còn ngây ngô cúi đầu thổi thổi, cười nói, - Như vậy sẽ không đau nữa.
Thái Sử Lan cúi đầu nhìn xuống, thấy trên đỉnh đầu thiếu niên có hai cái khoáy, mái tóc đen bóng mềm mại. Nàng bỗng nhớ đến chó trắng Yêu Kê bé bỏng của mình. Nó cũng thường ngồi chồm hổm trước mặt nàng thế này, nhoài người trên chân nàng làm nũng.
Thái Sử Lan bỗng vươn tay, tóm lấy gáy thiếu niên, túm vào rồi mới nhớ ra, đây không phải chó, xách không nổi.
Thiếu niên sờ sờ sau gáy, ha ha cười. Xem ra tính tình đứa nhỏ này rất tốt. Thái Sử Lan cùng hắn nói chuyện phiếm, mới biết thiếu niên tên Thai Thế Đào, là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Thai Thế Lan, trên danh nghĩa gọi mẹ Thai Thế Lan là mẫu thân, tử nhỏ đã cùng nàng lớn lên. Sau khi đại phu nhân Thai thị, cũng chính là mẫu thân cảu Thai Thế Lan mất đi, nàng bị ép tiến cung. Cuối cùng, đến khi trở về mang thân phận khí phi, ngày ngày đều đến từ đường tụng kinh niệm phật. Thai Thế Đào nhiều lần muốn tới gặp tỷ tỷ đều bị ngăn cản. Hôm nay, vô tình nghe được có người đến đây gây khó dễ cho Thai Thế Lan, liền liều lĩnh chạy tới.
Thai Thế Đào gặp được tỷ tỷ, thấy nàng không có việc gì, yên tâm cười vui vẻ. Thái Sử Lan liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm, khó trách không thể nhận ra kẻ trước mắt là giả mạo, hóa ra là đã lâu không gặp tỷ tỷ. Chỉ là không thể ngờ được, Thai Thế Lan ở đại gia tộc này, tình người tàn nhẫn, lại có một đệ đệ tình nghĩa sâu nặng như vậy.
Thai Thế Đào ngồi một lúc, bỗng nhiên nghi hoặc hít hít mũi:
- Mùi gì lạ vậy?
Giời ạ...mùi thuốc tiêu xác cuối cung vẫn bị nó phát hiện!
- Chắc tại bữa tối đệ ăn nhiều rau hẹ quá đúng không? - Thái Sử Lan sắc mặt không đổi liếc hắn một cái, - Khi ăn thúc ăn có vị nồng, lúc ra mồ hôi sẽ có mùi khác thường. Điều này đệ cũng không biết à?
Thai Thế Đào ngây thơ bị người vô lương tâm nào đó nói như ném dép vào mặt, hai má nóng ran, vội vội đi tìm nước súc miệng. Lúng túng quá mà quên luôn rằng, mùi rau hẹ cùng cái mùi kì lạ kia vốn là chẳng liên quan gì đến nhau.
Lúc này, Thái Sử Lan thờ ơ đá ngón tay thò ra vào lại dưới ván giường.
Nhưng mà, Thai Thế Đào rất nhanh vội vã chạy lại, sắc mặt kinh hoàng:
- Tỷ tỷ...Nguy rồi!
Thái Sử Lan giương mắt nhìn hắn.
Thai Thế Đào nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt gần như coi thường của nàng, giật mình, bỗng nhiên cảm thấy người trước mắt trở nên xa lạ, sau khi lấy lại bình tĩnh mới vội nói:
- Nhị tỷ....Nhóm nhị tỷ tới tìm đệ! - Hắn sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, - Nơi này là chỗ ở của nữ nhân, đệ vỗn không được đến,...đệ đã dặn Tiểu Hoàn không được nói ra, nhị tỷ các nàng sao lại biết được...
Hắn vừa xoay người, trong tay áo vang lên tiếng "loạt xoạt", Thái Sử Lan liền hỏi:
- Trong tay áo của đệ có gì vậy?
Thái Thế Đào ngẩn ra, sờ sờ tay áo, lấy ra một trâm nạm ngọc phỉ thúy lưu li bát bảo.
Thiếu niên trừng mắt nhìn đồ vật trong tay, vẻ không dám tim:
- Cái này...cái này ở đâu ra vậy?
Thái Sử Lan cười lạnh, quả nhiên!
Thai Thế đào ở viện trước, cách nơi này xa như vậy, làm sao mà biết Thai Thế Lan ở đây bị người ta gây khó dễ?
Hắn một mạch chạy đến đây, nửa đêm từ viện trước đến viện sau, làm sao lại không có người phát hiện? Hắn vừa tới nơi này, lập tức có kẻ khác chạy tới?
Xem ra, mấy người Thai Thế Trúc không chỉ muốn giết Thai Thế Lan, mà còn muốn đuổi đệ đệ thân thiết nhất của nàng đi.
Tội danh gì đây....Ăn cắp? Ban đêm xông vào viện sau? Chỉ e cũng không chỉ có vậy.
Nếu không phải nàng đột nhiên tới đây, chỉ sợ giờ này, Thai Thế Lan đang trong tình trạng quần áo xộc xệch, xác phơi trên đất, cả phòng đều là mùi vị sau khi nam nữ giao hoan. Hơn nữa, y phục Thai Thế Đào đang mặc cũng không chỉnh tề, còn cầm trâm nhọn trên tay...Hiển nhiên, đây là chuyện nghịch với luân thương đạo lí, trái với tam cương ngũ thường, trở thành trò hề lớn của gia tộc: Đệ đệ ăn cắp nữ trang, thông dâm với tỷ tỷ, trong lúc sung sướng lỡ tay ngộ sát.
Nếu vậy, cái gì đang đợi tỷ đệ Thai gia ở phía trước?
Người đã chết đương nhiên đem đi mai táng, kẻ còn sống chỉ có nước bị đuổi khỏi cửa.
Kế sách tầm thường nhưng nham hiểm tuyệt đối, đúng là một lũ lòng dạ rắn rết mà!
Bên ngoài, tiếng tranh cãi càng lúc càn lớn, đèn cũng sáng, người tới cùng nhiều, hộ vệ trước giờ "mất tích" cũng đã xuất hiện. Một đám người lũ lượt kéo đến, dẫn đầu là một ông già mặt như táo bón, dáng dấp cao lớn, ngũ quan lúc này giống như hận không thể dính liền vào nhau, có thể thấy, tâm trạng vô cùng không tốt.
Phía sau hắn chính là đám người Thai Thế Trúc sớm đã thay đổi y phục, sắc mặt đắc ý đi theo.
Nàng ta làm sao có thể không đắc ý được đây? Một mũi tên trúng hai con chim, kế sách tài tình, thời gian vừa khớp, cũng không phải là việc ai cũng làm được. Nàng ngược xuôi chuẩn bị kế hoạch, mặc dù có chút rủi ro, nhưng nghĩ đến kết cục của hai người kia, một chút rủi ro ấy, có tính là gì đâu.
Nàng và Thai Thế Lan cùng là con gái tổng quản An Châu, đều là thân phận nữ nhân Thai thị. Nhưng mẫu thân Thai Thế Lan xuất thân cao quý, trở thành chính thất, mẫu thân của nàng thì chỉ là thân phận thiếp thất, thấp kém hơn không biêt bao nhiêu lần. Thêm nữa, Thai Thế Đào tuy rằng là con thứ, nhưng từ nhỏ đã được đại phu nhân nuôi dưỡng, nhận làm con trai trưởng. Luận về thân phận, tỷ đệ nàng mãi mãi không sánh bằng tỷ đệ Thai Thế Lan.
Rất rõ ràng, chỉ cần tỷ đệ Thai Thế Lan còn ở đây, trong tương lai, bất kể là thân phận hay của cải, mấy người các nàng cũng không thể nào so được với hai người kia. Giờ phút này, nàng không những trừ bỏ được cái gai trong mắt là Thai Thế Lan, lại còn đuổi được mầm tai họa Thai Thế Đào. Chỉ cần hai người bọn họ biến mất, Thai thị sau này, chính là thiên hạ dưới chân nàng.
Thai Thế Trúc càng nghĩ càng sung sướng. Trước khi đại phu nhân qua đời, toàn bộ của hồi môn đều thuộc về Thai Thế Lan. Bây giờ nàng ta chết đi, tất cả của cải đều sẽ thuộc về phụ thân, phụ thân có bạc trong tay, sau này còn không thể thăng quan tiến chức, đi lên như diều gặp gió sao? Không nói đâu xa, hiện tại Tấn quốc công còn đang ở An Châu, nghe nói đêm nay hắn tơi dự tiệc, đang ở sảnh chính thưởng thức màn kịch nổi tiếng nhất An Châu, có hắn vì nhà mình nói vài lời tốt đẹp, phụ thân thăng chức, chẳng phải là chuyện đơn giản hay sao?
Còn giờ, nghĩ đến vẻ mặt lúc sắp chết của Thai Thế Lan, khóe môi không khỏi vẽ ra một nụ cười đắc ý. Nàng nhất định phải khiến cho tiện nhân kia sau khi chết cũng phải nhục nhã thêm một lần!
Nàng càng cười càng vui vẻ, nhanh nhẹn tiến về phía trước.
Bên trong, Thái Sử Lan cũng xoay người đứng dậy.
Bình luận truyện