Phượng Nghịch Thiên Hạ
Chương 1129: Người mang mệnh trời 3
"Hồi thánh quân, Mặc Liên tôn thượng sáng nay đi ra ngoài, vẫn chưa trở về."
"Hắn đi đâu?" Mạnh Kỳ Thiên lớn tiếng hỏi, làm thị nữ sợ run lên,"Nô tỳ không biết..."
Hoàng Bắc Nguyệt để Chi Chi mang Tiểu Hổ cùng Băng Linh Huyễn Điểu ra ngoài tìm, sau khi trở về nhìn thấy Mạnh Kỳ Thiên thần sắc khác thường liền hỏi:"Ngươi lo lắng cái gì?"
Bởi vì thiên đại Đông nhi cùng Nến Đỏ đều bị phái ra ngoài, bởi vậy Mạnh Kỳ Thiên cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Ta hoài nghi, Mặc Liên sinh ra vốn là âm mưu của Tống Mịch."
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, hắn hoài nghi như vậy nàng không hề thấy lạ, người như Tống Mịch tâm cơ quá sâu, mưu tính cũng quá xa.
Hắn nặng tình với trưởng công chúa Huệ Văn như, nhưng trưởng công chúa vừa qua đời đã cùng người khác sinh Mặc Liên, hơn nữa, hắn không hề yêu quý đứa bé này, quả thực chỉ coi Mặc Liên trở thành vũ khí, không hề có tình thân.
Dựa theo cá tính Tống Mịch, nếu chỉ nhất thời sai lầm mà sinh Mặc Liên thì hắn có thể chẳng quan tâm, hoặc là vô tình máu lạnh bỏ rơi, không cần phải dưỡng bên người, tự mình dạy dỗ.
"Mẹ Mặc Liên là ai?" Hoàng Bắc Nguyệt hỏi.
"Cái này nói rất dài, một chốc cũng không nói hết được, tuy nhiên, trong huyết mạch Mặc Liên kế thừa Thuật Chiêu Hồn, vậy mẹ của hắn nhất định là hậu nhân Kết Ngạnh. Tống Mịch tìm tới bà ta, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên."
Mạnh Kỳ Thiên đứng lên, đi tới đi lui trong phòng, chốc chốc lại cúi đầu suy tư hoặc nhẹ nhàng gõ trán của mình như chứng thực cái gì đó.
Hoàng Bắc Nguyệt trấn định ngồi không nhúc nhích "Thuật Chiêu Hồn là trụ cột của Vạn Thú Vô Cương, bởi vì phong ấn nhiều hồn phách cường đại nên nó mới có sức mạnh hủy thiên diệt địa."
"Tống Mịch sẽ không cam tâm bỏ qua Mặc Liên, hắn nhất định sẽ tìm Mặc Liên lần nữa, tuyệt đối không thể để Mặc Liên rơi vào tay hắn!"
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, cho dù không có cân nhắc như vậy, nàng cũng sẽ không để Tống Mịch gần Mặc Liên nữa! Hắn không xứng làm phụ thân!
Nếu năm đó Tiêu Viễn Trình để Bắc Nguyệt quận chúa nhận hết tủi nhục đã là tội ác tày trời thì Tống Mịch quả thực nên chết đi!
Mãi đến đêm khuya cũng không thấy Mặc Liên trở về, Mạnh Kỳ Thiên đã mất kiên nhẫn, hắn hiểu rõ Tống Mịch cùng Mặc Liên nhất, biết Mặc Liên một khi rơi vào trong tay Tống Mịch sẽ có hậu quả gì, bởi vậy sốt ruột hơn bất kỳ ai.
"Không cần lo lắng, thực lực Mặc Liên không dễ dàng bị bắt được như vậy." Hoàng Bắc Nguyệt tỉnh táo nói.
Mạnh Kỳ Thiên an tĩnh lại, sau một lát liền nghe tiếng bước chân vang lên bên ngoài cùng tiếng Chi Chi ngây thơ quở trách.
"Chỉ biết chạy loạn, làm người ta lo lắng gần chết!" Nếu bây giờ là hình thái chức mộng thú, không khó tưởng tượng Chi Chi nhất định sẽ dùng chân nhỏ tinh tế đi đá Mặc Liên.
Mặc Liên bị nàng mắng cúi đầu, như đứa trẻ làm sai chuyện đi tới, không dám cãi lại nửa câu, cả đoạn đường bị mắng mà trở về.
Nến Đỏ cùng Tiểu Hổ cũng không thể làm gì khác là lộ vẻ mặt dở khóc dở cười, vẻ mặt Thiên đại Đông nhi lại tức giận.
Vừa vào cửa, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt ở đây, Mặc Liên mới ngượng ngùng nhận lỗi: "Sau này, sẽ không."
Hoàng Bắc Nguyệt cười "Khì khì" một tiếng, trong lòng vốn lo lắng rốt cuộc có thể thả lỏng, may là Mặc Liên không có chuyện.
Bị nàng cười đến càng quẫn bách, Mặc Liên vội vàng ngẩng đầu nhìn Mạnh Kỳ Thiên, hắn có phải bỏ qua cái gì hay không? Tại sao tất cả mọi người tụ tập ở chỗ này?
Còn có lâu rồi không gặp Nguyệt, nhìn thấy nàng trong lòng vui vẻ như nở hoa.
"Mặc Liên, ngươi gần đây gặp Tống Mịch không?" Mạnh Kỳ Thiên trực tiếp hỏi.
Mặc Liên cũng không có giấu diếm, gật đầu.
"Quả nhiên a." Mạnh Kỳ Thiên mỉm cười "Hắn làm sao có thể an phận?"
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn về phía Mặc Liên nói: "Mặc Liên, có sợ chiến trường hành quân đánh giặc gian khổ không?"
Mặc Liên lắc đầu, kỳ thật chiến trường là bộ dáng gì hắn cũng không hiểu rõ.
"Không sợ thì ngày mai theo ta lên đường đi biên quan đi!" Tạm thời để Mặc Liên ở bên cạnh mình mới yên tâm nhất.
Tống Mịch càng khiến nàng lo lắng hơn Quân Ly cùng Yểm. Còn có Tư U Cảnh trong bóng tối, vô tận thần bí, vĩnh viễn không biết bước tiếp theo bọn họ làm gì.
Giật mình một cái, lập tức hiểu ý trong lời nói của nàng, Mặc Liên thoáng mừng rỡ, ánh mắt sáng quắc, bộ dáng cười rộ lên rất ngu đần khiến Chi Chi cười ha ha.
Mang Mặc Liên đi, Mạnh Kỳ Thiên cũng không nói gì, nếu ngồi cùng thuyền với nàng thì không cần băn khoăn nhiều.
Ngày thứ hai, đoàn người lên đường, xuất phát từ Thành Lâm Hoài. Sáng sớm Hoàng Bắc Nguyệt đã phái người tiến cung xin chỉ thị Chiến Dã. Chiến Dã đồng ý hết thảy quyết định của nàng, không nghi ngờ cho nàng binh quyền cùng quyền lợi.
Lúc này hắn không tự mình xuất cung tiễn đưa, tới ngoài thành, Nến Đỏ vẫn cười: "Không biết Hoàng thượng lần này làm sao, lần trước chủ nhân rời đi, hắn suýt tiễn tới tận biên quan!"
Hoàng Bắc Nguyệt cưỡi mộtcon ngựa đen như mực, tư thế oai hùng hiên ngang, nghe vậy cười, trêu ghẹo nói: "Sau khi làm hoàng đế, hậu cung ba nghìn mỹ nhân nhìn không xuể. Còn nhìn chúng ta phát chán rồi nên đành phải phái đi đánh chiến thôi!"
Nghe nàng tự đem bản thân ra vui đùa, sang sảng hào hiệp, tất cả mọi người cười ha hả, ngay cả Mặc Liên cũng kỳ dị nhìn nàng, mắt lóng lánh như nhìn một pho tượng điêu khắc kim quang lòe lòe, càng thu hút mọi người.
Chỉ Thiên đại Đông nhi tưởng nàng nói thật, mặt đỏ lên, tức giận nói: "Ngươi biết rõ Hoàng thượng đối thật lòng với ngươi, ngay cả hoàng hậu cũng không lập, làm gì có hậu cung ba nghìn? Ngươi không thích hắn cũng đừng chà đạp trái tim của hắn!"
Tiếng chỉ trích rất lớn, vừa nói ra tất cả mọi người ngừng cười, có chút xấu hổ nhìn nàng.
Chỉ là vui đùa bình thường mà thôi, sao lại coi như thật...
Nến Đỏ nói: "Chủ nhân chỉ nói giỡn mà thôi, ngươi sao không có tính hài hước như vậy?"
"Nói giỡn? Cười trên nỗi đau của người khác! Nếu Hoàng thượng nghe được, hắn càng đau lòng?"
"Đủ rồi!" Hoàng Bắc Nguyệt thu hồi tươi cười, đột nhiên lạnh lùng nói, Thiên đại Đông nhi có lầm hay không, hiện tại nàng đâu còn là Bắc Nguyệt quận chúa?
"Thiên đại các hạ, ngươi cho rằng ngươi có thân phận gì? Có tư cách gì nói với ta như vậy?"
Thiên đại Đông nhi kinh ngạc nhìn khuôn mặt xa lạ, đột nhiên cắn môi, giục ngựa chạy ra ngoài thành.
"Haiz, ngươi lại gây phiền toái cho ta rồi sao?" Mạnh Kỳ Thiên bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Hoàng Bắc Nguyệt vô sỉ cười: "Cũng không thể nuông chiều cô ấy mà để ta mất mặt trước thủ hạ? cô ấy là người của ngươi, ngươi còn không đuổi theo a!"
Mọi người mở rộng tầm mắt, tưởng nàng khí phách, không áy náy với thiên đại Đông nhi, ai ngờ nàng vì mất mặt a!
Nến Đỏ cười hì hì nói: "Hy vọng nha đầu kia sau khi thương tâm thì nghĩ rõ ràng. Chủ nhân, khi nào chúng ta xuất phát?"
"Chờ một người nữa." Hoàng Bắc Nguyệt xoay người nhìn phương hướng Thành Lâm Hoài, sau một lát, chỉ thấy bên kia bụi đất bay lên, một con ngựa chạy như bay đến.
Tới gần mới nhìn rõ là mấy tướng sĩ, mang theo một nam nhân đầu rối bù nhưng rất có tinh thần.
Bọn họ xuống ngựa, mở xiềng xích cho nam kia nhân kia, cung kính với Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Duệ hầu, mạt tướng phụng mệnh dẫn người tới!"
"Đa tạ!" Hoàng Bắc Nguyệt tiện tay ném một túi tiền cho bọn hắn, để bọn họ sau khi rời khỏi mới chậm rãi nhìn về nam nhân cúi đầu trầm mặc "Bắc Đường các hạ, đã lâu không gặp."
Người nọ xúc động, chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy bùn đen cùng vết thương có chút khủng bố, nhưng đôi mắt vẫn lợi hại cùng rạng rỡ lấp lánh.
Đại tướng Bắc Đường Du của nước Tây Nhung!
"Tại sao thả ta?" Bắc Đường Du cúi đầu, chậm rãi chuyển trên tay bị khóa liên lâu dài ma ra tới vết thương, không đau, nhưng này đại biểu cho mất nước sỉ nhục cùng bi thương.
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi ở trên lưng ngựa, ở trên cao bao quát hắn, "Ta rất cần người nhân tài ưu tú như ngươi, ngươi từng giúp ta ở Nước Tây Nhung, ta cũng giúp ngươi một lần, hy vọng ngươi dùng tài cán giúp ta".
"Bắc Đường Du vĩnh viễn chỉ thuần phục một mình nữ hoàng." Bắc Đường Du lạnh lùng nói.
Hoàng Bắc Nguyệt cười, thưởng thức nhìn nam nhân này "Chúng ta làm giao dịch đi, ngươi giúp ta giành chính quyền, ta phụ trách để Thiên Đại Doanh ăn mặc không lo, hơn nữa sau này thời cơ chín muồi sẽ cho các ngươi gặp lại!"
Thân thể chấn một chút, Bắc Đường Du lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt lợi hại nhìn Hoàng Bắc Nguyệt: "Ngươi nói được làm được?"
"Có thể lấy máu thề!" Nàng dứt khoát nói, loại sự tình này không cần dây dưa dài dòng.
"Được!" Bắc Đường Du cũng trả lời rất sảng khoái "Dẫn ngựa đến!"
Mặc dù hai người khác lập trường, tuy nhiên trận chiến Nước Tây Nhung đầu hàng ấy, bởi vì có sự can thiệp của nàng nên nữ hoàng cùng dân chúng trong nước mới bình yên vô sự, cho nên Bắc Đường Du không do dự tin tưởng nàng!
Sai người dắt một con ngựa tốt tới cho Bắc Đường Du, đoàn người đồng loạt quay đầu ngựa lại, chạy như bay theo phương bắc!
Từ đó, bên người Hoàng Bắc Nguyệt tụ tập mấy vị nhân tài ưu tú nhất!
Mạnh Kỳ Thiên thông minh tuyệt đỉnh, bày mưu nghĩ kế.
Bắc Đường Du xuất chinh thiện chiến, vũ dũng vô địch.
A Tát Lôi xuất quỷ nhập thần, giỏi về thăm dò.
Cát Khắc tỉnh táo trầm ổn, anh dũng hiên ngang
Mặc Liên quỷ dị khủng bố, sức mạnh cường đại.
Mà nàng làm thủ lĩnh, có năng lực quy tụ mọi người tính cách khác nhau, ở các nơi khác nhau về thành một mối.
Mục tiêu của nàng là cả Đại lục Tạp Nhĩ Tháp!
Nàng muốn trên đại lục này không còn chia rẽ! Nàng muốn kết thúc nguyền rủa Vạn Thú Vô Cương! Nàng muốn lên trời xuống đất, hoàn hoàn chỉnh chỉnh tự do!
Cho nên, Nước Bắc Diệu nhất định phải phá! Yểm cùng Quân Ly nhất định phải phong ấn! Tư U Cảnh, nàng cũng muốn đánh cho bọn họ vĩnh viễn bị vây trong bóng tối!
Vì mấy thứ này, nàng, Hoàng Bắc Nguyệt, nguyện ý giao tính mạng cho thần chết! Nàng đã vì điều này mà vứt bỏ rất nhiều thứ, cho nên không không tiếc trả giá, không từ thủ đoạn!
Đây mới là tính chất của nàng, Hoàng Bắc Nguyệt vĩnh viễn ngạo thị thiên hạ!
Người Mang Mệnh Trời!
Gió trên đại lúc nhất định sẽ vì nàng xuất hiện mà thổi xoay chiều...
***Bắc Nguyệt hoàng triều***
"Hắn đi đâu?" Mạnh Kỳ Thiên lớn tiếng hỏi, làm thị nữ sợ run lên,"Nô tỳ không biết..."
Hoàng Bắc Nguyệt để Chi Chi mang Tiểu Hổ cùng Băng Linh Huyễn Điểu ra ngoài tìm, sau khi trở về nhìn thấy Mạnh Kỳ Thiên thần sắc khác thường liền hỏi:"Ngươi lo lắng cái gì?"
Bởi vì thiên đại Đông nhi cùng Nến Đỏ đều bị phái ra ngoài, bởi vậy Mạnh Kỳ Thiên cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Ta hoài nghi, Mặc Liên sinh ra vốn là âm mưu của Tống Mịch."
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, hắn hoài nghi như vậy nàng không hề thấy lạ, người như Tống Mịch tâm cơ quá sâu, mưu tính cũng quá xa.
Hắn nặng tình với trưởng công chúa Huệ Văn như, nhưng trưởng công chúa vừa qua đời đã cùng người khác sinh Mặc Liên, hơn nữa, hắn không hề yêu quý đứa bé này, quả thực chỉ coi Mặc Liên trở thành vũ khí, không hề có tình thân.
Dựa theo cá tính Tống Mịch, nếu chỉ nhất thời sai lầm mà sinh Mặc Liên thì hắn có thể chẳng quan tâm, hoặc là vô tình máu lạnh bỏ rơi, không cần phải dưỡng bên người, tự mình dạy dỗ.
"Mẹ Mặc Liên là ai?" Hoàng Bắc Nguyệt hỏi.
"Cái này nói rất dài, một chốc cũng không nói hết được, tuy nhiên, trong huyết mạch Mặc Liên kế thừa Thuật Chiêu Hồn, vậy mẹ của hắn nhất định là hậu nhân Kết Ngạnh. Tống Mịch tìm tới bà ta, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên."
Mạnh Kỳ Thiên đứng lên, đi tới đi lui trong phòng, chốc chốc lại cúi đầu suy tư hoặc nhẹ nhàng gõ trán của mình như chứng thực cái gì đó.
Hoàng Bắc Nguyệt trấn định ngồi không nhúc nhích "Thuật Chiêu Hồn là trụ cột của Vạn Thú Vô Cương, bởi vì phong ấn nhiều hồn phách cường đại nên nó mới có sức mạnh hủy thiên diệt địa."
"Tống Mịch sẽ không cam tâm bỏ qua Mặc Liên, hắn nhất định sẽ tìm Mặc Liên lần nữa, tuyệt đối không thể để Mặc Liên rơi vào tay hắn!"
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, cho dù không có cân nhắc như vậy, nàng cũng sẽ không để Tống Mịch gần Mặc Liên nữa! Hắn không xứng làm phụ thân!
Nếu năm đó Tiêu Viễn Trình để Bắc Nguyệt quận chúa nhận hết tủi nhục đã là tội ác tày trời thì Tống Mịch quả thực nên chết đi!
Mãi đến đêm khuya cũng không thấy Mặc Liên trở về, Mạnh Kỳ Thiên đã mất kiên nhẫn, hắn hiểu rõ Tống Mịch cùng Mặc Liên nhất, biết Mặc Liên một khi rơi vào trong tay Tống Mịch sẽ có hậu quả gì, bởi vậy sốt ruột hơn bất kỳ ai.
"Không cần lo lắng, thực lực Mặc Liên không dễ dàng bị bắt được như vậy." Hoàng Bắc Nguyệt tỉnh táo nói.
Mạnh Kỳ Thiên an tĩnh lại, sau một lát liền nghe tiếng bước chân vang lên bên ngoài cùng tiếng Chi Chi ngây thơ quở trách.
"Chỉ biết chạy loạn, làm người ta lo lắng gần chết!" Nếu bây giờ là hình thái chức mộng thú, không khó tưởng tượng Chi Chi nhất định sẽ dùng chân nhỏ tinh tế đi đá Mặc Liên.
Mặc Liên bị nàng mắng cúi đầu, như đứa trẻ làm sai chuyện đi tới, không dám cãi lại nửa câu, cả đoạn đường bị mắng mà trở về.
Nến Đỏ cùng Tiểu Hổ cũng không thể làm gì khác là lộ vẻ mặt dở khóc dở cười, vẻ mặt Thiên đại Đông nhi lại tức giận.
Vừa vào cửa, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt ở đây, Mặc Liên mới ngượng ngùng nhận lỗi: "Sau này, sẽ không."
Hoàng Bắc Nguyệt cười "Khì khì" một tiếng, trong lòng vốn lo lắng rốt cuộc có thể thả lỏng, may là Mặc Liên không có chuyện.
Bị nàng cười đến càng quẫn bách, Mặc Liên vội vàng ngẩng đầu nhìn Mạnh Kỳ Thiên, hắn có phải bỏ qua cái gì hay không? Tại sao tất cả mọi người tụ tập ở chỗ này?
Còn có lâu rồi không gặp Nguyệt, nhìn thấy nàng trong lòng vui vẻ như nở hoa.
"Mặc Liên, ngươi gần đây gặp Tống Mịch không?" Mạnh Kỳ Thiên trực tiếp hỏi.
Mặc Liên cũng không có giấu diếm, gật đầu.
"Quả nhiên a." Mạnh Kỳ Thiên mỉm cười "Hắn làm sao có thể an phận?"
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn về phía Mặc Liên nói: "Mặc Liên, có sợ chiến trường hành quân đánh giặc gian khổ không?"
Mặc Liên lắc đầu, kỳ thật chiến trường là bộ dáng gì hắn cũng không hiểu rõ.
"Không sợ thì ngày mai theo ta lên đường đi biên quan đi!" Tạm thời để Mặc Liên ở bên cạnh mình mới yên tâm nhất.
Tống Mịch càng khiến nàng lo lắng hơn Quân Ly cùng Yểm. Còn có Tư U Cảnh trong bóng tối, vô tận thần bí, vĩnh viễn không biết bước tiếp theo bọn họ làm gì.
Giật mình một cái, lập tức hiểu ý trong lời nói của nàng, Mặc Liên thoáng mừng rỡ, ánh mắt sáng quắc, bộ dáng cười rộ lên rất ngu đần khiến Chi Chi cười ha ha.
Mang Mặc Liên đi, Mạnh Kỳ Thiên cũng không nói gì, nếu ngồi cùng thuyền với nàng thì không cần băn khoăn nhiều.
Ngày thứ hai, đoàn người lên đường, xuất phát từ Thành Lâm Hoài. Sáng sớm Hoàng Bắc Nguyệt đã phái người tiến cung xin chỉ thị Chiến Dã. Chiến Dã đồng ý hết thảy quyết định của nàng, không nghi ngờ cho nàng binh quyền cùng quyền lợi.
Lúc này hắn không tự mình xuất cung tiễn đưa, tới ngoài thành, Nến Đỏ vẫn cười: "Không biết Hoàng thượng lần này làm sao, lần trước chủ nhân rời đi, hắn suýt tiễn tới tận biên quan!"
Hoàng Bắc Nguyệt cưỡi mộtcon ngựa đen như mực, tư thế oai hùng hiên ngang, nghe vậy cười, trêu ghẹo nói: "Sau khi làm hoàng đế, hậu cung ba nghìn mỹ nhân nhìn không xuể. Còn nhìn chúng ta phát chán rồi nên đành phải phái đi đánh chiến thôi!"
Nghe nàng tự đem bản thân ra vui đùa, sang sảng hào hiệp, tất cả mọi người cười ha hả, ngay cả Mặc Liên cũng kỳ dị nhìn nàng, mắt lóng lánh như nhìn một pho tượng điêu khắc kim quang lòe lòe, càng thu hút mọi người.
Chỉ Thiên đại Đông nhi tưởng nàng nói thật, mặt đỏ lên, tức giận nói: "Ngươi biết rõ Hoàng thượng đối thật lòng với ngươi, ngay cả hoàng hậu cũng không lập, làm gì có hậu cung ba nghìn? Ngươi không thích hắn cũng đừng chà đạp trái tim của hắn!"
Tiếng chỉ trích rất lớn, vừa nói ra tất cả mọi người ngừng cười, có chút xấu hổ nhìn nàng.
Chỉ là vui đùa bình thường mà thôi, sao lại coi như thật...
Nến Đỏ nói: "Chủ nhân chỉ nói giỡn mà thôi, ngươi sao không có tính hài hước như vậy?"
"Nói giỡn? Cười trên nỗi đau của người khác! Nếu Hoàng thượng nghe được, hắn càng đau lòng?"
"Đủ rồi!" Hoàng Bắc Nguyệt thu hồi tươi cười, đột nhiên lạnh lùng nói, Thiên đại Đông nhi có lầm hay không, hiện tại nàng đâu còn là Bắc Nguyệt quận chúa?
"Thiên đại các hạ, ngươi cho rằng ngươi có thân phận gì? Có tư cách gì nói với ta như vậy?"
Thiên đại Đông nhi kinh ngạc nhìn khuôn mặt xa lạ, đột nhiên cắn môi, giục ngựa chạy ra ngoài thành.
"Haiz, ngươi lại gây phiền toái cho ta rồi sao?" Mạnh Kỳ Thiên bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Hoàng Bắc Nguyệt vô sỉ cười: "Cũng không thể nuông chiều cô ấy mà để ta mất mặt trước thủ hạ? cô ấy là người của ngươi, ngươi còn không đuổi theo a!"
Mọi người mở rộng tầm mắt, tưởng nàng khí phách, không áy náy với thiên đại Đông nhi, ai ngờ nàng vì mất mặt a!
Nến Đỏ cười hì hì nói: "Hy vọng nha đầu kia sau khi thương tâm thì nghĩ rõ ràng. Chủ nhân, khi nào chúng ta xuất phát?"
"Chờ một người nữa." Hoàng Bắc Nguyệt xoay người nhìn phương hướng Thành Lâm Hoài, sau một lát, chỉ thấy bên kia bụi đất bay lên, một con ngựa chạy như bay đến.
Tới gần mới nhìn rõ là mấy tướng sĩ, mang theo một nam nhân đầu rối bù nhưng rất có tinh thần.
Bọn họ xuống ngựa, mở xiềng xích cho nam kia nhân kia, cung kính với Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Duệ hầu, mạt tướng phụng mệnh dẫn người tới!"
"Đa tạ!" Hoàng Bắc Nguyệt tiện tay ném một túi tiền cho bọn hắn, để bọn họ sau khi rời khỏi mới chậm rãi nhìn về nam nhân cúi đầu trầm mặc "Bắc Đường các hạ, đã lâu không gặp."
Người nọ xúc động, chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy bùn đen cùng vết thương có chút khủng bố, nhưng đôi mắt vẫn lợi hại cùng rạng rỡ lấp lánh.
Đại tướng Bắc Đường Du của nước Tây Nhung!
"Tại sao thả ta?" Bắc Đường Du cúi đầu, chậm rãi chuyển trên tay bị khóa liên lâu dài ma ra tới vết thương, không đau, nhưng này đại biểu cho mất nước sỉ nhục cùng bi thương.
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi ở trên lưng ngựa, ở trên cao bao quát hắn, "Ta rất cần người nhân tài ưu tú như ngươi, ngươi từng giúp ta ở Nước Tây Nhung, ta cũng giúp ngươi một lần, hy vọng ngươi dùng tài cán giúp ta".
"Bắc Đường Du vĩnh viễn chỉ thuần phục một mình nữ hoàng." Bắc Đường Du lạnh lùng nói.
Hoàng Bắc Nguyệt cười, thưởng thức nhìn nam nhân này "Chúng ta làm giao dịch đi, ngươi giúp ta giành chính quyền, ta phụ trách để Thiên Đại Doanh ăn mặc không lo, hơn nữa sau này thời cơ chín muồi sẽ cho các ngươi gặp lại!"
Thân thể chấn một chút, Bắc Đường Du lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt lợi hại nhìn Hoàng Bắc Nguyệt: "Ngươi nói được làm được?"
"Có thể lấy máu thề!" Nàng dứt khoát nói, loại sự tình này không cần dây dưa dài dòng.
"Được!" Bắc Đường Du cũng trả lời rất sảng khoái "Dẫn ngựa đến!"
Mặc dù hai người khác lập trường, tuy nhiên trận chiến Nước Tây Nhung đầu hàng ấy, bởi vì có sự can thiệp của nàng nên nữ hoàng cùng dân chúng trong nước mới bình yên vô sự, cho nên Bắc Đường Du không do dự tin tưởng nàng!
Sai người dắt một con ngựa tốt tới cho Bắc Đường Du, đoàn người đồng loạt quay đầu ngựa lại, chạy như bay theo phương bắc!
Từ đó, bên người Hoàng Bắc Nguyệt tụ tập mấy vị nhân tài ưu tú nhất!
Mạnh Kỳ Thiên thông minh tuyệt đỉnh, bày mưu nghĩ kế.
Bắc Đường Du xuất chinh thiện chiến, vũ dũng vô địch.
A Tát Lôi xuất quỷ nhập thần, giỏi về thăm dò.
Cát Khắc tỉnh táo trầm ổn, anh dũng hiên ngang
Mặc Liên quỷ dị khủng bố, sức mạnh cường đại.
Mà nàng làm thủ lĩnh, có năng lực quy tụ mọi người tính cách khác nhau, ở các nơi khác nhau về thành một mối.
Mục tiêu của nàng là cả Đại lục Tạp Nhĩ Tháp!
Nàng muốn trên đại lục này không còn chia rẽ! Nàng muốn kết thúc nguyền rủa Vạn Thú Vô Cương! Nàng muốn lên trời xuống đất, hoàn hoàn chỉnh chỉnh tự do!
Cho nên, Nước Bắc Diệu nhất định phải phá! Yểm cùng Quân Ly nhất định phải phong ấn! Tư U Cảnh, nàng cũng muốn đánh cho bọn họ vĩnh viễn bị vây trong bóng tối!
Vì mấy thứ này, nàng, Hoàng Bắc Nguyệt, nguyện ý giao tính mạng cho thần chết! Nàng đã vì điều này mà vứt bỏ rất nhiều thứ, cho nên không không tiếc trả giá, không từ thủ đoạn!
Đây mới là tính chất của nàng, Hoàng Bắc Nguyệt vĩnh viễn ngạo thị thiên hạ!
Người Mang Mệnh Trời!
Gió trên đại lúc nhất định sẽ vì nàng xuất hiện mà thổi xoay chiều...
***Bắc Nguyệt hoàng triều***
Bình luận truyện