Phượng Nghiên Trấn Quốc

Chương 57: Ở trên đường cái gặp phải kẻ điên



Quay đi quay lại, cách lễ thành hôn của Trầm Thư Kính cùng Trác Thiếu Hằng chỉ còn một tháng. Trác Thiếu Hằng gần đây vẫn đang ở chiến trường biên giới phía Nam Bình Tây quốc  thao luyện binh sĩ, không có cách nào phân thân về gặp nàng. Nhưng thư từ cùng những món đồ chơi nhỏ ở vùng biên giới vẫn luôn được đích thân Xích Ám giao cho nàng.

Ngoại trừ phải đích thân may giá y*, thì Trầm Thư Kính những ngày qua đều vô cùng nhàn nhã. Hôm nay thấy trời trong xanh, khó được muốn ra khỏi phủ, đi dạo một vòng xem sao. 

Nói là làm, Trầm Thư Kính sai Túc Tình đi chuẩn bị một ít bạc để ra cửa cần thì dùng, chính mình lại thay một thân y phục trắng tuyết, tóc đang búi cũng thả ra, trực tiếp cột cao lên đỉnh đầu. Nếu chỉ nhìn sơ qua, không nhìn kĩ, liền sẽ nghĩ đây có lẽ là công tử nhà ai.

Trước khi ra khỏi cửa, Trầm Thư Kính dặn dò Cách Tình- trước đó là nhị đẳng nha hoàn trong Hoà Kính viên, bây giờ được Trầm Thư Kính nâng lên làm nhất đẳng nha hoàn- trông coi viện tử thật cẩn thận. Tuyệt đối không cho phép ai bước vào trong nửa bước.

Những giờ khắc này là những giờ khắc rất quan trọng, Trầm Thư Kính không cho phép bất cứ chuyện gì xảy ra ngay trước hôn lễ của nàng.

Hai người sau khi ra khỏi Trầm quốc công phủ, cứ thế một trước một sau đi trên đường cái. Trên đường lớn lúc này đầy sạp bán đồ, tất cả những thứ có người mua thì đều được bán cả, không thiếu thứ gì. Trầm Thư Kính cố tình thả chậm bước chân, cuối cùng dừng hẳn ở một sạp bán trang sức trông rất đơn sơ. 

Chủ sạp thấy là khách quý, vội vàng cất lời mời gọi:

“Quý nhân nếu đã dừng bước xin hãy đến xem một chút a. Ở đây chúng ta bán tất cả đều là trang sức tự tay làm ra, đảm bảo sắc nét đến từng chi tiết”.

Nét mặt Trầm Thư Kính không nhìn ra ái ố hỷ nộ, cứ bình lặng mà nhìn đi nhìn lại đống trang sức đang bày trên sạp. Cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại trên cây trâm trong góc khuất.

Đó là một cây trâm gỗ, không biết làm từ gỗ gì, nhưng nó có màu đen rất đẹp, nếu nhìn kĩ một chút còn sẽ ánh lên sắc đỏ. Cây trâm được vót nhọn đuôi, ở phần đầu khắc một bông hoa Bỉ Ngạn, phần hoa được nhúng vào nước màu đỏ, sắc đỏ hoà cùng màu đen, yêu nghiệt vô song.

Trầm Thư Kính vừa nhìn đến, chủ sạp liền biết nàng đã nhìn trúng cây trâm này. Vội vội vàng vàng cầm lấy nó đưa cho Trầm Thư Kính, chủ sạp bắt đầu luyên thuyên giới thiệu sản phẩm:

“Ánh mắt của tiểu thư quả thật phi thường. Cây trâm này lấy từ một loài cây thân gỗ bí ẩn, sau đó tiến hành...”.

Túc Tình không kiên nhẫn nghe ông ta nói, vội vàng móc một thỏi bạc đưa cho ông ta, lấy cây trâm cho Trầm Thư Kính. Chủ sạp cầm thỏi bạc nặng trình trịch trên tay, biết hôm nay thu được món hời rồi, liên tục cười cười tiễn khách.

Hai người Trầm Thư Kính vừa quay người, đi khỏi sạp bán trang sức được năm bước, đột nhiên bị một thanh âm âm dương quái khí chặn lại:

“Ai nha, Trầm Tam tiểu thư thẩm mỹ quả thật cao a. Đến trang sức bán ngoài chợ mà cũng dám dùng, không sợ bị bệnh à”.

Trầm Thư Kính thoáng cau đôi mày thanh lệ, nhưng vẫn bình tĩnh xoay người nhìn về hướng phát ra âm thanh. Đứng trước sạp bán trang sức lúc nãy là một vị tiểu thư cùng ba nha hoàn của nàng ta.

Vị tiểu thư kia cũng vận một bộ y phục lụa màu trắng tinh khiết, nhưng trên váy thêu đầy Mẫu Đơn hoa đủ mọi màu sắc, phủ từ thắt lưng xuống làn váy. Búi tóc Khuynh kế kì công, đã vậy còn cắm rất nhiều trâm vàng trên đầu. Trên tay, cổ và tai tất cả đều mang trang sức bằng vàng ròng. Đi trên đường cái cứ như một cục vàng tự chuyển động. Ở đai lưng có treo một miếng ngọc bội hình chiếc quạt nửa trắng nửa đen, trên ngọc bội khắc một chữ “An”- là người của An gia.

Trầm Thư Kính cẩn thận đếm, có đến sáu cây trâm a.

Bình thường nàng đều không dùng trâm, đơn giản vì nó rất nặng và phiền. Chỉ khi nào dự tiệc hoặc những dịp quan trọng, Trầm Thư Kính mới cắm một hai cây trâm tượng trưng nhưng cũng đã nặng đầu muốn chết rồi. 

Chưa kể, búi tóc Khuynh kế kia thật sự tốn rất nhiều sức. Muốn tóc phồng lên phải dùng kẹp đỡ bên trong tóc, quả thật rất là nặng nề.

Người có thể phối hai thứ nặng nề lại với nhau mà lưng vẫn thẳng cổ vẫn cao, Trầm Thư Kính quả thật cam bái hạ phong.

Nhưng là nữ tử kia tựa như tính tình không quá tốt, chờ hoài cũng không thấy lời đáp trả của Trầm Thư Kính, có chút tức giận giậm chân:

“Ai nha, Trầm Thư Kính, ngươi bị điếc à. Không nghe bổn tiểu thư nói sao? Hay là ngươi khinh thường nói chuyện cùng bổn tiểu thư- Nhị tiểu thư An gia?”.

Động một chút là “bổn tiểu thư”, Trầm Thư Kính mày nhăn càng thêm sâu, nhếch miệng nói:

“Ai nha, không ngờ An Nhị tiểu thư miệng mồm thật là lanh lợi nha. Ở trên đường cái hô to gọi nhỏ, Phượng Nghiên quận chúa ta đây quả thật là lau mắt mà nhìn đó”.

“Bổn tiểu thư” thì sao? Có cao quý bẳng “bổn quận chúa” hay không a?

An Nhị tiểu thư An Mộng vốn là thứ xuất An gia, nhưng trời sinh có một cái miệng rất biết nịnh, dỗ cho phu nhân An gia thập phần vui vẻ, cuối cùng được nuôi dưới người bà. Nhưng dẫu vậy, phu nhân An gia vẫn chưa hề ghi tên nàng ta dưới tên mình, chỉ là nhận nuôi dưỡng thế thôi. 

An Mộng phẫn hận trừng mắt nhìn Trầm Thư Kính, khăn tay đỏ chói trong tay vặn vẹo, lời đáp trả của Trầm Thư Kính như một cái bạt tai vào mặt nàng ta. 

An gia Nhị tiểu thư thì cao cả lắm hay sao? Trầm Thư Kính càng nhếch cao khoé miệng. Kể từ khi ở bên Trác Thiếu Hằng, nàng cũng học được cái tật xấu của hắn luôn.

Vốn đang chuẩn bị phát tát, nhưng Trầm Thư Kính đột nhiên lớn tiếng quát làm cho An Mộng giật bắn mình:

“Thấy bổn quận chúa còn không mau hành lễ, An gia Nhị tiểu thư muốn làm phản hay sao?”.

Đối với người không đụng đến mình, Trầm Thư Kính chính là không màng đến. Nhưng nếu có người kiếm chuyện, thì đừng trách thủ đoạn của nàng a. Nàng từ sớm đã không còn là Trầm Thư Kính ngu ngu ngơ ngơ nữa, nàng bây giờ là Nhất phẩm Quận chúa Phượng Nghiên- là một nửa hoàng thất. Người có chỗ dựa mà không dùng, mới chính là đồ ngu.

Bên này ồn ào, đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Một người trong số ba nha hoàn của An Mộng mới khẽ tiến lên, kéo lấy tay áo nàng ta. Trong mắt ngập tràn sự lo lắng quan tâm, nhưng ở nơi An Mộng không thấy được lại chứa một mảnh lạnh lùng cùng khinh bỉ:

“Nhị tỷ, bây giờ đang ở trên đường cái, đừng làm rộn, nếu không mẫu thân sẽ trách phạt”.

Trầm Thư Kính lúc này mới nhìn kĩ nàng ta, lúc nãy không chú ý, bây giờ nhịn một chút đã biết nàng ta là ai. Đó mới chính là nữ tử dòng chính đích thống của An gia- An Tam tiểu thư An Nhã, năm nay mười ba tuổi. 

Có điều Trầm Thư Kính không hiểu, thân là đích nữ chính tông, làm sao lại để bản thân trở thành nền cho thứ nữ giễu võ giương oai?

Thế nhưng ngẫm lại một chút ánh mắt khác thường vừa rồi Trầm Thư Kính vô tình bắt gặp, liền có thể đoán được sơ sơ. Chỉ sợ An Mộng này từ sớm đã bị An phu nhân tính kế. Đáng tiếc lại không nhận ra, càng ngày càng trầm luân vào bên trong âm mưu của đích mẫu.

An Mộng bị An Nhã kéo tay áo, nhất thời có chút tức giận hất tay nàng ta ra, nhưng lại không khống chế lực đạo, đã làm An Nhã ngã sấp xuống đất. Cả cánh tay An Nhã trượt trên mặt đất, máu me be bét.

Một nha hoàn phía sau bị doạ đến vỡ mật, vội vội vàng vàng lao đến nâng An Nhã dậy, lớn tiếng kêu gào:

“Tam tiểu thư a, người làm sao thế? Người là máu thịt của An phu nhân, người tuyệt đối đừng có chuyện gì a. Nếu người bị người ta đẩy đến hỏng cả chân tay, thì người bảo phu nhân phải làm sao bây giờ? Nô tì đã khuyên rồi, người đừng đi theo Nhị tiểu thư nữa, nhất định sẽ có chuyện, nhưng người không nghe vào. Người nói xem bây giờ chúng ta phải làm gì a”.

Bên đây gào khóc kịch liệt, bên kia An Mộng nhìn bàn tay đã đẩy An Nhã của mình, phút chốc hoá đá. Nàng ta rõ ràng không dùng lực, nàng ta chỉ muốn hất tay An Nhã ra thôi, không hề muốn... Phải làm sao bây giờ? Nếu mẫu thân biết mình làm bị thương An Nhã, bà ấy nhất định sẽ bóp chết mình.

Trong lúc An Mộng đang chìm trong hoảng loạn thì Trầm Thư Kính đột nhiên nở một nụ cười. Nụ cười của nàng diễm lệ như đoá hoa Mẫu Đơn thêu trên áo An Mộng, rực rỡ và chói loá. 

—Chú thích—

*Giá y: áo cưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện