Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 45: Trở về Liệt Diễm Sơn Trang



Hẹn ước một tháng của Lạc Tuyết cuối cùng cũng đến, nàng một lần nữa quay về Liệt Diễm Sơn Trang ở Tề Châu.

Tuy là Lạc Tuyết chỉ rời đi có một tháng, nhưng mà khi Phong Liệt Diễm nghe người hầu báo tin là Lạc Tuyết trở về, trong lòng cực kỳ vui mừng. Vội vàng tự mình đi ra đoán tiếp, "Vân Thiên, hoan nghênh ngươi trở về!"

Gặp lại Phong Liệt Diễm, Lạc Tuyết có một loại cảm giác, xa cách lâu ngày mới gặp lại, trong lòng cực kỳ vui mừng. Mỉm cười gật đầu: "Phong thiếu chủ, đã lâu không gặp."

"Vân Thiên, ngươi đừng gọi ta như vậy. Chúng ta bây giờ cũng coi như là bạn tốt, ngươi gọi như vậy ta thật không quen. Ta rất tức giận nha!" Phong Liệt Diễm kháng nghị việc xưng hô, giả bộ giận dỗi.

Lạc Tuyết cười nhẹ: "Người lớn tuổi hơn ta, vậy ta gọi người là Phong đại ca đi. Phong đại ca đường đường là nam tử hán, sao tâm tình lại giống như một đứa trẻ thế."

"Khụ khụ" Phong Liệt Diễm bị Lạc Tuyết trêu trọc, cả gương mặt đều đỏ bừng. Âm thanh không được tự nhiên, "Vân Thiên, ngươi đừng cười nhạo ta. Cẩn thận ta sẽ chỉnh ngươi đó!"

"A...Phong đại ca muốn tỷ thí với ta sao? Tiêu Dao Thập Tam kiếm của ta không biết có đấu lại huynh không?" Đôi mắt của Tuyết trong như nước, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng.

"Tiêu Dao Thập Tam kiếm?" Phong Liệt Diễm mở to hai mắt, đầy kinh ngạc nói: "Đi, chúng ta vào trong nói chuyện."

Hành động của Phong Liệt Diễm đầy thần bí làm cho Lạc Tuyết nghi ngờ, nhưng vẫn đi theo Phong Liệt Diễm vào trong nội đường.

"Vân Thiên, vừa nãy đệ nói là Tiêu Dao Thập Tam kiếm?" Phong Liệt Diễm đầy nghiêm túc hỏi.

"Đúng vậy. Có chuyện gì sao?" Lạc Tuyết khó hiểu nói

Nghe thấy Lạc Tuyết trả lời một cách khẳng định, Phong Liệt Diễm kích động đến nổi nắm chặt tay của Lạc Tuyết, giọng điệu rất nhanh hỏi; "Vậy kiếm của đệ có phải có tên là 'Hỏa Vân kiếm'?"

"Huynh... Làm sao biết?" Lạc Tuyết nhíu mày hỏi ngược lại.

Phong Liệt Diễm cười to, kéo Lạc Tuyết ngồi xuống, nói: "Vân Thiên, chúng ta thật là có duyên nha! Mấy năm nay ta một mực đi tìm thanh kiếm và bộ kiếm pháp này. Nhưng vẫn không có tin tức gì. Nghe các vị tiền bối trên giang hồ nói, đã từng có một vị trên giang hồ được vinh dự nhìn thấy 'Thiên hạ đệ nhất cao thủ' lão tiền bối Ngọc Trần Tử lấy ra một thanh 'Hỏa Vân kiếm' và bộ Tiêu Dao Thập Tam kiếm, đánh khắp thiên hạ không đối thủ. Nhưng mà sau đó người này liền biến mất hai mươi năm, không ai biết lão tiền bối đó đã đi đâu. Bây giờ đệ biết kiếm pháp này, vậy mau nói cho ta biết lão tiền bối Ngọc Trần Tử rốt cuộc ở nơi nào? Đệ và lão tiền bối rốt cuộc có quan hệ gì?"

Lạc Tuyết không nói gì, chỉ nhếch môi. Sau một hồi im lặnf, từ từ tiêu hóa hết lời của Phong Liệt Diễm, thật lâu sau mới nói: "Tại sao Phong đại ca lại muốn tìm lão tiền bối Ngọc Trần Tử? Huynh và ngài ấy có quanh hệ gì?"

Phong Liệt Diễm bị lời nói của Lạc Tuyết làm cho ngẩng ra. Câu hỏi của Lạc Tuyết là không hề tin tưởng hắn, vội vàng nói: "Không giấu gì đệ. Thật ra là có một sự việc, trước khi bà nội của ta qua đời, đã bảo ta phải tìm cho được Ngọc Trần Tử. Giữa họ có quan hệ gì ta không biết, chỉ là bà nội ta dặn phải tìm được người trong tay có Hỏa Vân kiếm và Tiêu Dao Thập Tam kiếm. Nói với người đó một câu, nhưng lời này chỉ có thể nói với ngài ấy."

"A...Thế thì, bà nội của Phong đại ca qua đời lúc nào?" Lạc Tuyết cực kỳ kinh ngạc, nàng biết sư tổ cả đời không có lập gia đình, vậy thì có quan hệ gì với bà nội của Phong Liệt Diễm.

Phong Liệt Diễm trả lời: "Hai mươi lăm năm trước, khi đó ta chỉ mới bốn tuổi, ba nội viết lại chuyện này ở trong thơ. Bảo phụ mẫu ta chờ ta trưởng thành thì đưa cho ta, sau khi đọc xong thì đốt đi. Mấy năm nay ta một mực đi tìm lão tiền bối Ngọc Trần Tử."

Lạc Tuyết vẫn còn nghi ngờ, tiếp tục hỏi: "Thế lệnh tôn lệnh đường (1) bây giờ đang ở đâu? Ta vẫn chưa có đi chào hỏi họ."

"Phụ thân của ta đã qua đời hơn mười năm rồi. Sau khi phụ thân ta qua đời, mẫu thân ta giao lại Liệt Diễm Sơn Trang cho ta quản lý, còng người thì chuyển tới ở phía sau hậu viên của Sơn Trang. Nơi đó gọi là "Tĩnh Tâm đường", mỗi ngày người đều tụng kinh niệm Phật. Cũng không bước ra ngoài một bước." Lúc nói tới phụ mẫu của mình, trong mắt Phong Liệt Diễm hiện lên sự đau khổ. Trong lòng Lạc Tuyết tối sầm lại, nhớ tới phu thê Lê Sinh, không biết giờ này dưỡng phụ, dưỡng mẫu (2) của nàng thế nào rồi. Bọn họ nhất định rất nhớ nàng. Lạc Tuyết đau xót, nước mắt đã muốn tràn ra ngoài, vội vàng lấy ống tay áo dụi dụi mắt, sợ Phong Liệt Diễm nhìn thấy.

"Đệ vẫn chưa nói cho ta biết lão tiền bối Ngọc Trần Tử hiện giờ đang ở đâu?" Phong Liệt Diễm cố nén tâm trạng đau khổ, nhớ tới chuyện quanh trọng, gấp gáp hỏi Lạc Tuyết.

"Phong đại ca. Ngọc Trần Tử là sư tổ của ta, nhưng mà hiện giờ tiểu đệ vẫn không thể nói cho huynh biết người đang ở đâu. Tiểu đệ còn một vài việc chưa làm xong, nhưng đệ hứa với huynh, sau khi đệ làm xong mọi chuyện nhất định sẽ dẫn huynh đi gặp sư tổ." Giọng điệu của Lạc Tuyết đầy nghiêm túc, cho dù nói rõ sự việc với Phong Liệt Diễm, nhưng hắn vẫn sẽ không có cách đi vào Hồi Hồn Cốc. Huống chi, nàng phải đi nói chuyện rõ ràng với sư tổ, mới có thể mang hắn đi vào Hồi Hồn cốc. Cho nên, trước tiên phải trấn ai Phong Liệt Diễm trước đã.

"Ừ...Ta chờ đệ." Tuy là Phong Liệt Diễm rất kích động, nhưng mà cuối cùng cũng biết được tung tích của Ngọc Trần Tử, .cho nên cũng không cần quá nóng lòng. Gật đầu đáp ứng yêu cầu của Lạc Tuyết, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: "Vân Thiên, ta nghe nói đệ đã gặp Lăng huynh ở Nghịch Kiêm các rồi à?"

"A... Chuyện này huynh cũng biết sau?" Lạc Tuyết thản nhiên nói, tin tức truyền nhanh thật.

"Lăng huynh và ta là bạn bè tốt, hắn.. đối đãi với đệ thật đặc biệt." Giọng điệu của Phong Liệt Diễm mang theo chút ghen tuông. Lạc Tuyết nhíu mày nói: "Hình như Phong đại ca không vui khi Lăng tổng đà chủ giữ tiểu đệ ở lại?"

"Không có, chỉ là ta thấy có chút kỳ quái mà thôi." Phong Liệt Diễm bị Lạc Tuyết nói trúng tim đen, có chút xấu hổ, vội vàng che giấu. "Đúng rồi, đệ còn đi tới kinh thành, sau đó còn náo loạn Trang Thân Vương phủ sao?"

Lạc Tuyết nghe tới đây thì càng nhíu chặt mày, sắc mặt lạnh xuống, "Tin tức của Phong đại ca thật là nhanh!"

Phong Liệt Diễm nhìn biểu tình của Lạc Tuyết, tưởng nàng hiểu làm, cười nói: "Ha ha ha... Ta thật phục đệ luôn! .Dám ở trước mặt nhiều người như vậy mà đùa giỡn Vương phi của Trang Thân Vương, vừa hôn vừa sờ, lần này mặt mũi của Trang Thân Vương đều mất hết! Cả thiên hạ đều truyền đi hết rồi, dĩ nhiên ta cũng phải biết chứ!"

"A..." Lạc Tuyết hừ nhẹ một tiếng, nói: "Chỉ mới là bắt đầu! Trò hay vẫn còn ở phía sau!"

"Cái gì là trò hay? Vân Thiên, chẳng lẻ Trang Thân Vương là kẻ thù của đệ?" Phong Liệt Diễm biển sắc, con ngươi đầy căng thẳng, giọng nói đầy lạnh lùng mà hỏi.

Lạc Tuyết còn chưa trả lời, Quản gia đã bước vào báo tin: "Thiếu Trang Chủ, Vân công tử, Vân Dương Lục Kiếm Tùng,. Thanh Châu Tư Mã Nam, Tê Tinh Trấn Triệu Trạch Quang, Lam Dục Thành Tống. Tất cả đều đưa ra một lệnh bài, muốn gặp Vân công tử."

Chân mày của Lạc Tuyết hơi nâng lên, "À... Bọn họ quả nhiên tuân thủ lời hứa, không hổ danh là công tử của danh môn chính phái!"

Chú thích:

(1) Lệnh tôn, lệnh đường: ý nói cha mẹ của Phong Liệt Diễm

(2) Dưỡng phụ, dưỡng mẫu: Cha mẹ nuôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện