Phượng Tê Thần Cung
Quyển 2 - Chương 38: Yến tiệc đêm thất tịch
Trời đêm màu tối như nước mát,
Ngồi xem nàng Chức gặp chàng Ngưu.[1]
[1] Đây là 2 câu thơ được trích từ bài thơ Thu tịch của Đỗ Mục. Phiên âm bài thơ:
Ngân chúc thu quang lãnh hoạ bình,
Khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh.
Thiên giai dạ sắc lương như thuỷ,
Toạ khán Khiên Ngưu, Chức Nữ tinh.
Tại lầu các màu sắc sặc sỡ bên bờ hồ, phồn hoa náo nhiệt, đèn lồng chiếu sáng khắp chốn, lung linh rực rỡ. Tiếng đàn sáo vui tươi được tấu lên kéo dài mãi, tay áo dài thướt tha của những vũ cơ cứ xoay tròn bên bờ nước, quyến rũ nhẹ nhàng tung bay.
Tại lầu gác rộng thoáng, ở giữa đặt một bàn đại tiệc kim long, từ hướng bắc đến nam, đế vương và hoàng hậu ngồi cùng nhau. Hai bên cạnh lót hai hàng dài đệm ngồi thượng phẩm, các cung tần đều mặc trang phục lộng lẫy công phu, dung nhan xinh đẹp cuốn hút.
Có điều hoàng đế có vẻ không có chút hứng thú, sau khi bảo mọi người cứ tự nhiên, rồi lo ngồi uống rượu một mình. Lộ Ánh Tịch vẫn đoan trang ngồi im, mỉm cười không nói.
Hạ Quý phi đối nhân xử thế tương đối khôn khéo hoạt bát, cười nói rộn rã: “Hạ thần nghe nói, một vùng ở Giang Nam có tập tục, mỗi lần đến đêm thất tịch, các thiếu nữ sẽ len lén một thân một mình trốn dưới giàn bí ngô.”
Một tiệp dư trẻ tuổi hiếu kỳ hỏi: “Tại sao phải trốn dưới giàn bí ngô?”
Hạ Quý phi vẻ mặt thân thiện, cười đáp: “Truyền thuyết kể rằng khi màn đêm buông xuống, vạn vật đều rơi vào tĩnh lặng, đứng dưới giàn bí ngô có thể nghe được tiếng nói cười khi Ngưu Lang gặp Chức Nữ. Mà nếu thiếu nữ đến tuổi xuất giá nghe được những lời thì thầm đó, về sau sẽ gặp được tình yêu không đổi không dời.”
Vị tiệp dư kia rất hâm mộ, vẻ mặt như vừa bừng tỉnh ngộ ra điều gì, hai tay vỗ bộp một cái, hào hứng nói: “Lãng mạn quá đi! Không biết đây là tập tục ở đâu?”
Hạ Quý phi đôi mắt khẽ lướt sang nơi khác, khóe môi ngậm cười, vẫn không trả lời.
Hàn Thục phi đang gồi bên cạnh ho khan một tiếng, mở miệng nói: “Quê quán hạ thần huyện Âm Sơn[2], nơi có truyền thuyết ấy.”
[2] Huyện Âm Sơn thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.
Hạ Quý phi dường như vô ý mà cười hỏi: “Khi Hàn Thục phi còn trẻ, phải chăng đã từng tham gia lễ hội đêm thất tịch này?”
“Hạ thần từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc, sao làm ra chuyện hoang đường như vậy.” Hàn Thục phi lạnh nhạt đáp trả.
Lộ Ánh Tịch bàng qua ngồi nghe, trong lòng biết rõ hai người kết thù kết oán đã lâu, liền lên tiếng giảng hòa: “Tối nay đẹp trời, hay là mọi người cùng nhau chơi một trò chơi nhỏ, cho có hứng thú, vui vẻ hơn.” Nàng xoay người nhìn hoàng đế, xin ý kiến hỏi: “Hoàng thượng thấy gõ trống truyền hoa[3] thế nào?”
[3] Gõ trống truyền hoa: là một trò chơi dân gian. Mọi người ngồi thành vòng tròn, có một người cầm hoa, có một người gõ trống. Khi tiếng trống vang lên, mọi người bắt đầu truyền hoa đi. Khi tiếng trống dừng lại, hoa trong tay người nào thì người đó phải lên biểu diễn một tiết mục.
“Cũng được. Trẫm cũng muốn thưởng thức tài hoa của các ái phi.” Hoàng đế thản nhiên gật đầu cười.
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều lộ vẻ háo hức chờ mong. Chỉ riêng Diêu Hiền phi từ đầu đến cuối đều thờ ơ trầm mặc, mặt không chút biến đổi.
Thái giám theo hầu bên cạnh nhanh trí dâng lên chiếc trống hoa[4] nhỏ xinh và một nhánh hoa quế tứ quý[5]. Lộ Ánh Tịch nhận chiếc trống hoa, dịu dàng lên tiếng: “Vậy để Bản cung khua trống.”
[4] Trống hoa: là một loại trống nhỏ, bề mặt khoảng lòng bàn tay người lớn, được dùng trong một thể loại ca múa dân gian của Trung Quốc.
[5] Quế tứ quý: là loại cây xanh biếc; hoa màu trắng, trắng đục, xanh, vàng; có mùi thơm; nở hoa quanh năm (nên được gọi là tứ quý – bốn mùa), nhưng mùa thu hoa sẽ thơm nhất. Dùng làm hương liệu, hoặc dược liệu.
Nàng quay lưng về phía mọi người, nhắm mắt lại, bắt đầu chậm rãi gõ trống, từng tiếng từng tiếng, hài hòa cùng nhịp nhàng. Thính giác của nàng vô cùng nhạy bén, trí nhớ lại tốt, hoàn toàn có thể khống chế để cho nhành hoa rơi vào tay ai.
Trong chốc lát, lúc tiếng trống dừng lại, thì cành hoa quế tứ quý vừa vặn đến trên tay tài nhân Tê Điệp.
“Hả?” Tê Điệp nhỏ giọng kinh ngạc, cuống quít nói: “Nô tỳ ngu dốt bất tài, không có tài nghệ…”
Những người đang có mặt ở đây, đa phần đều có địa vị hơn nàng ta, nàng ta hèn mọn tự xưng nô tỳ, cũng không tính là muốn nổi trội. Lộ Ánh Tịch âm thầm quan sát, càng nghĩ càng cảm thấy người này không đơn giản.
“Không sao, ngâm thơ cũng được.” Hoàng đế mở miệng, khuôn mặt cứng cỏi bình thản, thanh tao còn mang theo vài phần thân thiết.
“Nô tỳ không biết nhiều chữ, càng không biết làm thơ. Mong Hoàng thượng thứ tội…” Tê Điệp rụt rè đáp, cúi thấp đầu không dám ngẩng lên.
“Tài nhân Tê Điệp có thể múa?” Lộ Ánh Tịch bỗng hỏi. Nàng đang suy đoán, Tê Điệp giống nàng như vậy, biết đâu là trời sinh, nhưng cũng biết đâu là cố ý bắt chước theo. Nếu là khả năng thứ hai, chẳng nhẽ đến việc bé xíu như tài múa cũng giống y hệt?
Tê Điệp hơi ngẩng đầu, đôi mắt long lanh như chú nai con vô tội, nhỏ giọng trả lời: “Bẩm Hoàng hậu, nô tỳ có từng thấy các vũ cơ trong cung tập múa, nhưng bản thân chưa từng học qua.”
“Nói như vậy, ngươi có biết chút ít?” Lộ Ánh Tịch mỉm cười, lại nói: “Có từng xem Kinh hồng vũ[6]?”
[6] Kinh hồng vũ: là điệu múa nổi tiếng của Mai phi, vị quý phi được sủng ái của vua Đường Huyền Tông, đã thất truyền. Điệu múa mô phỏng như dáng điệu bay lượn xinh đẹp của chim hồng nhạn (Kinh hồng), vũ đạo cực kỳ đẹp đẽ, thú vị; uyển chuyển nhưng phóng khoáng, dịu dàng và thoải mái tự nhiên.
Tê Điệp gật đầu, giọng điệu ngây ngô: “Nô tỳ từng thấy, điệu múa ấy hết sức duyên dáng mê hoặc, phong thái lại phóng khoáng như tiên nữ hạ phạm vậy.”
“Vậy thì ngươi hãy múa một khúc, để cho Hoàng thượng cùng mọi người xem ra sao?” Lộ Ánh Tịch vừa nói vừa ngoảng đầu về phía hoàng đế, đôi mắt sáng trong chất chứa vẻ hứng thú, “Hoàng thượng nghĩ sao?”
“Trẫm có nghe nhắc đến điệu múa ấy, cũng từng xem vũ cơ múa rồi, nhưng rất ít người có thể thể hiện được cái dáng điệu ‘uyển chuyển như kinh hồng’ của tiên nữ.” Hoàng đế không nhanh không chậm nói, bàn tay khẽ nhấc lên hạ lệnh: “Tê Điệp, ngươi hãy múa một khúc thử xem, múa không được đẹp lắm cũng không sao. Điệu múa này dễ học nhưng khó đạt đến độ hoàn mỹ.”
Tê Điệp do dự một chút, sau đó mới thưa: “Vâng, nô tỳ tuân lệnh.”
Trong mắt những người dự bữa tiệc thấp thoáng ý khinh miệt, từng người đều thầm nghĩ, tài nhân thấp kém này, xuất thân từ cung nữ, năm nay lại mới mười sáu, sao có thể lĩnh hội được cái thần của Kinh hồng vũ? Cho dù để nàng ta múa, cũng chỉ là chuốc nhục vào thân.
Một nhạc công bên mép lan can lãnh nhiệm vụ tấu nhạc, liền nghe tiếng đàn trầm bổng chợt vang lên, như thủy triều xanh biếc, lại tựa nụ hoa trắng vừa hé mở.
Tê Điệp bước đến giữa lầu các bằng ngọc thạch, thướt tha yêu kiều, mặc chiếc váy màu hồng phấn, khoác bên ngoài dải lụa mỏng. Tà váy theo gió tung bay, phất phơ tươi đẹp.
Bản nhạc dừng một nhịp, rồi bỗng nhiên cao vút, chỉ thấy Tê Điệp xoay vòng trên mũi chân, ống tay áo cùng tà váy xòe rộng ra, cũng xoay tròn đều theo thân người, như mặt nước tĩnh lặng bị xáo động lăn tăn gợn sóng với những vòng tròn đồng tâm vô tận. Tiếng nhạc phụ họa càng lúc càng nhanh, điệu múa của nàng ta cũng trở nên sôi nổi dồn dập. Vòng eo mềm mại như cây liễu uốn cong về phía sau. Dải lụa mỏng uốn lượn tạo thành những đường cong đẹp mắt trên cao, trong phút chốc phác họa thành hai áng mây hồng nhạt. Những chiếc chuông bạc quấn quanh lưng váy của nàng ta không ngừng vang lên những tiếng leng keng véo von, vui tai lay động lòng người.
Trong hoàn cảnh này, chỉ có thể thốt lên rằng mỹ nhân nhẹ nhàng thanh thoát, quyến rũ thu hút, thanh tú khoan thai. Các cung tần khác thấy thế không khỏi bàng hoàng, sắc mặt phức tạp, biến đổi không ngừng.
Khúc ca lên cao vút rồi từ từ chậm lại, động tác múa của Tê Điệp cũng dần mềm dẻo thanh nhã, như đang dạo bước khắp phòng, cũng như đang đứng trên chiếc thuyền lững thững trôi. Nàng ta thon thả dễ dàng ngả ngửa ra sau, đầu gần như chạm đất, đôi bàn tay uốn lượn những động tác mềm dẻo, ống tay áo khẽ chuyển động theo, như đám mây ráng hồng bồng bềnh, múa điệu vũ của những khóm mây.
Âm nhạc dừng hẳn đi, đã đến hồi kết. Nàng ta ưỡn thẳng người, bước tới trước vài bước rồi dịu dàng khom người. Chiếc váy dài phủ bệt trên mặt đất, như một đóa hoa sen diễm lệ.
Khúc múa đã kết thúc, hầu hết mọi người đều nín thở, bầu không khí lặng ngắt như tờ, thất thần sững sờ.
Nữ tử còn mang nét trẻ con ngây thơ này khi múa lại hết sức thanh lịch nhã nhặn giống như cửu thiên huyền nữ[7] giáng trần.
[7] Cửu thiên huyền nữ: gọi tắt là Huyền nữ, là vị nữ thần trong thần thoại cổ đại Trung Quốc, là một vị thần pháp lực vô biên, có công trừ gian diệt ác giúp dân nên được Ngọc hoàng đại đế sắc phong làm Cửu thiên huyền nữ.
Hoàng đế lại luôn điềm nhiên, là người đầu tiên vỗ tay khen ngợi: “Múa đẹp! Rất có tài!”
Lúc này mọi người mới dần hoàn hồn bừng tỉnh, vỗ tay rần rật, sôi nổi tán thưởng.
“Tê Điệp, ngươi thật sự quá khiêm tốn, cả người tài hoa. Hôm nay ngươi thật sự khiến Bản cung mở rộng tầm mắt.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười xinh đẹp, mặt mũi vẫn tỉnh rụi. Có lẽ nàng ta vẫn đang che dấu thực lực. Có thể thấy trước được rằng, nữ tử trẻ tuổi này, qua vài năm nữa thôi, nhất định sẽ trở thành nhân vật cuốn hút nghiêng nước nghiêng thành.
“Hoàng thượng và Hoàng hậu quá khen. Nô tỳ chẳng qua học trộm vài bước múa của các vũ cơ mà thôi, không phải được tập tành bài bản.” Tê Điệp thu lại vẻ mặt tự tin khi múa, liền khôi phục lại dáng điệu nhút nhát e sợ, rủ mi cúi đầu lui về chỗ ngồi.
“Cho dù không được học đến nơi đến chốn, nhưng bài múa đúng là tuyệt mỹ.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười, đánh giá đúng trọng điểm. Có thể nàng múa đẹp hơn Tê Điệp rất nhiều lần, nhưng sư phụ từng căn dặn nàng không được tùy tiện múa trước mặt người khác. Nhưng giả sử Tê Điệp thể hiện hết thực lực thực sự, nàng cũng chưa thể khẳng định ai xuất sắc hơn ai.
“Nghe Hoàng hậu nói thế, phải chăng Hoàng hậu cũng là một một người múa giỏi?” Hoàng đế bỗng nhiên ngắm nhìn nàng, ánh mắt rực cháy, như mũi tên lửa bắn thẳng về phía nàng. Hắn từng nghe nàng đánh đàn, như là tiên nhân. Chắc hẳn nàng múa cũng hơn hẳn Tê Điệp một bậc. Nếu thật sự như thế, dáng dấp sẽ mê hoặc, cuốn hút ra sao. Chỉ tưởng tượng thôi, đã đủ làm hắn thần hồn điên đảo.
“Hạ thần không có thiên phú về múa, cũng không miễn cưỡng gắng gượng theo học.” Lộ Ánh Tịch dịu ngoan, khiêm tốn trả lời.
“Hoàng thượng.” Một giọng nói hơi khản đặc bất chợt vang lên. Diêu Hiền phi căm lặng từ đầu buổi tiệc, chỉ ngồi lặng lẽ thưởng trà, nay lại lên mở miệng, nói đều đều: “Tài nhân Tê Điệp đang mang long thai, không hợp với việc múa hao công mất sức.”
“Đúng là sơ sót của Trẫm.” Hoàng đế vội vàng xoay người nhìn Tê Điệp quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao. Đa tạ Hoàng thượng quan tâm.” Tê Điệp thẹn thùng trả lời.
“Là sơ suất của hạ thần, may mắn là tài nhân Tê Điệp không có việc gì. Hạ thần tự phạt một chén.” Lộ Ánh Tịch áy náy nâng chén hướng về phía mọi người, uống một hơi cạn sạch. Thật ra trước giờ nàng đã quên mất việc Tê Điệp đang mang thai. Nói đúng hơn là nàng chưa bao giờ tin Tê Điệp thật sự có thai.
“Hoàng thượng, tài nhân Tê Điệp đã múa một điệu đã khiến người khác ngẩn ngơ không thôi. Phải chăng nên có phần thưởng?” Diêu Hiền phi lại nói, giọng điệu không chút ấm áp, như là thuận miệng thốt ra.
Hoàng đế trầm ngâm giây lát mới nói: “Trẫm vốn định đợi Tê Điệp sinh hạ hoàng tự mới ban thưởng. Hôm nay ngày lành thế này, vậy trước tấn phong Tê Điệp làm Tam phẩm tiệp dư đi.”
“Tạ ơn Hoàng thượng long ân!” Tê Điệp vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, quỳ lạy tạ ơn.
Diêu Hiền phi cũng không nhìn bọn họ, sau khi nói xong điều muốn nói, lại tiếp tục im lặng uống trà.
Lộ Ánh Tịch thu hết mọi thứ vào tầm mắt, âm thầm suy tính. Diêu Hiền phi và Tê Điệp từ lúc nào đã ở cùng một chiến tuyến? Phải chăng giữa các nàng ấy đã có hiệp nghị gì đó?
Nàng chưa kịp nghĩ nhiều hơn, đã có một vị triều thần bước lên cầu thang lên gác, cung kính hành lễ, thưa báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, mười bảy tú nữ đang chờ ở bên ngoài, có muốn cho các nàng ấy tiến vào hiến vũ?”
“Không cần.” Hoàng đế phất tay, uể oải nói: “Trẫm mới được thưởng thức một vũ khúc tuyệt vời, hôm nay không còn tâm trí xem nữa.”
Vị quan kia rõ ràng lạ bị chúng quần thần đùn đẩy, ép buộc đưa đầu ra chịu tội, nghe thế không kiềm được có chút khẩn trương cùng ngượng ngùng khốn đốn, ngập ngừng nói: “Nhưng, nhưng mà…”
Hoàng đế không chịu nổi nữa, đằng hắng một cái, ngăn tên quan lại kia nói tiếp, ánh mắt chuyển dời về phía Lộ Ánh Tịch.
“Thị lang đại nhân.” Lộ Ánh Tịch bị ánh nhìn đầy hàm ý của hắn làm phiền, không còn cách nào khác buộc lòng phải lên tiếng: “Hai tháng nữa là ngày giỗ của tiên đế, việc tuyển tú vẫn nên tạm gác lại đến đầu mùa xuân năm sau lại bàn tiếp. Chiếu theo cung quy tổ tiên đã lập ra, ba năm tuyển chọn một lần. Đừng làm trái với quy tắc tổ tông.”
Tên lễ bộ thị lang kia ngượng nghịu thưa: “Lời của Hoàng hậu thật thấu tình đạt lý.”
Ngồi xem nàng Chức gặp chàng Ngưu.[1]
[1] Đây là 2 câu thơ được trích từ bài thơ Thu tịch của Đỗ Mục. Phiên âm bài thơ:
Ngân chúc thu quang lãnh hoạ bình,
Khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh.
Thiên giai dạ sắc lương như thuỷ,
Toạ khán Khiên Ngưu, Chức Nữ tinh.
Tại lầu các màu sắc sặc sỡ bên bờ hồ, phồn hoa náo nhiệt, đèn lồng chiếu sáng khắp chốn, lung linh rực rỡ. Tiếng đàn sáo vui tươi được tấu lên kéo dài mãi, tay áo dài thướt tha của những vũ cơ cứ xoay tròn bên bờ nước, quyến rũ nhẹ nhàng tung bay.
Tại lầu gác rộng thoáng, ở giữa đặt một bàn đại tiệc kim long, từ hướng bắc đến nam, đế vương và hoàng hậu ngồi cùng nhau. Hai bên cạnh lót hai hàng dài đệm ngồi thượng phẩm, các cung tần đều mặc trang phục lộng lẫy công phu, dung nhan xinh đẹp cuốn hút.
Có điều hoàng đế có vẻ không có chút hứng thú, sau khi bảo mọi người cứ tự nhiên, rồi lo ngồi uống rượu một mình. Lộ Ánh Tịch vẫn đoan trang ngồi im, mỉm cười không nói.
Hạ Quý phi đối nhân xử thế tương đối khôn khéo hoạt bát, cười nói rộn rã: “Hạ thần nghe nói, một vùng ở Giang Nam có tập tục, mỗi lần đến đêm thất tịch, các thiếu nữ sẽ len lén một thân một mình trốn dưới giàn bí ngô.”
Một tiệp dư trẻ tuổi hiếu kỳ hỏi: “Tại sao phải trốn dưới giàn bí ngô?”
Hạ Quý phi vẻ mặt thân thiện, cười đáp: “Truyền thuyết kể rằng khi màn đêm buông xuống, vạn vật đều rơi vào tĩnh lặng, đứng dưới giàn bí ngô có thể nghe được tiếng nói cười khi Ngưu Lang gặp Chức Nữ. Mà nếu thiếu nữ đến tuổi xuất giá nghe được những lời thì thầm đó, về sau sẽ gặp được tình yêu không đổi không dời.”
Vị tiệp dư kia rất hâm mộ, vẻ mặt như vừa bừng tỉnh ngộ ra điều gì, hai tay vỗ bộp một cái, hào hứng nói: “Lãng mạn quá đi! Không biết đây là tập tục ở đâu?”
Hạ Quý phi đôi mắt khẽ lướt sang nơi khác, khóe môi ngậm cười, vẫn không trả lời.
Hàn Thục phi đang gồi bên cạnh ho khan một tiếng, mở miệng nói: “Quê quán hạ thần huyện Âm Sơn[2], nơi có truyền thuyết ấy.”
[2] Huyện Âm Sơn thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.
Hạ Quý phi dường như vô ý mà cười hỏi: “Khi Hàn Thục phi còn trẻ, phải chăng đã từng tham gia lễ hội đêm thất tịch này?”
“Hạ thần từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc, sao làm ra chuyện hoang đường như vậy.” Hàn Thục phi lạnh nhạt đáp trả.
Lộ Ánh Tịch bàng qua ngồi nghe, trong lòng biết rõ hai người kết thù kết oán đã lâu, liền lên tiếng giảng hòa: “Tối nay đẹp trời, hay là mọi người cùng nhau chơi một trò chơi nhỏ, cho có hứng thú, vui vẻ hơn.” Nàng xoay người nhìn hoàng đế, xin ý kiến hỏi: “Hoàng thượng thấy gõ trống truyền hoa[3] thế nào?”
[3] Gõ trống truyền hoa: là một trò chơi dân gian. Mọi người ngồi thành vòng tròn, có một người cầm hoa, có một người gõ trống. Khi tiếng trống vang lên, mọi người bắt đầu truyền hoa đi. Khi tiếng trống dừng lại, hoa trong tay người nào thì người đó phải lên biểu diễn một tiết mục.
“Cũng được. Trẫm cũng muốn thưởng thức tài hoa của các ái phi.” Hoàng đế thản nhiên gật đầu cười.
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều lộ vẻ háo hức chờ mong. Chỉ riêng Diêu Hiền phi từ đầu đến cuối đều thờ ơ trầm mặc, mặt không chút biến đổi.
Thái giám theo hầu bên cạnh nhanh trí dâng lên chiếc trống hoa[4] nhỏ xinh và một nhánh hoa quế tứ quý[5]. Lộ Ánh Tịch nhận chiếc trống hoa, dịu dàng lên tiếng: “Vậy để Bản cung khua trống.”
[4] Trống hoa: là một loại trống nhỏ, bề mặt khoảng lòng bàn tay người lớn, được dùng trong một thể loại ca múa dân gian của Trung Quốc.
[5] Quế tứ quý: là loại cây xanh biếc; hoa màu trắng, trắng đục, xanh, vàng; có mùi thơm; nở hoa quanh năm (nên được gọi là tứ quý – bốn mùa), nhưng mùa thu hoa sẽ thơm nhất. Dùng làm hương liệu, hoặc dược liệu.
Nàng quay lưng về phía mọi người, nhắm mắt lại, bắt đầu chậm rãi gõ trống, từng tiếng từng tiếng, hài hòa cùng nhịp nhàng. Thính giác của nàng vô cùng nhạy bén, trí nhớ lại tốt, hoàn toàn có thể khống chế để cho nhành hoa rơi vào tay ai.
Trong chốc lát, lúc tiếng trống dừng lại, thì cành hoa quế tứ quý vừa vặn đến trên tay tài nhân Tê Điệp.
“Hả?” Tê Điệp nhỏ giọng kinh ngạc, cuống quít nói: “Nô tỳ ngu dốt bất tài, không có tài nghệ…”
Những người đang có mặt ở đây, đa phần đều có địa vị hơn nàng ta, nàng ta hèn mọn tự xưng nô tỳ, cũng không tính là muốn nổi trội. Lộ Ánh Tịch âm thầm quan sát, càng nghĩ càng cảm thấy người này không đơn giản.
“Không sao, ngâm thơ cũng được.” Hoàng đế mở miệng, khuôn mặt cứng cỏi bình thản, thanh tao còn mang theo vài phần thân thiết.
“Nô tỳ không biết nhiều chữ, càng không biết làm thơ. Mong Hoàng thượng thứ tội…” Tê Điệp rụt rè đáp, cúi thấp đầu không dám ngẩng lên.
“Tài nhân Tê Điệp có thể múa?” Lộ Ánh Tịch bỗng hỏi. Nàng đang suy đoán, Tê Điệp giống nàng như vậy, biết đâu là trời sinh, nhưng cũng biết đâu là cố ý bắt chước theo. Nếu là khả năng thứ hai, chẳng nhẽ đến việc bé xíu như tài múa cũng giống y hệt?
Tê Điệp hơi ngẩng đầu, đôi mắt long lanh như chú nai con vô tội, nhỏ giọng trả lời: “Bẩm Hoàng hậu, nô tỳ có từng thấy các vũ cơ trong cung tập múa, nhưng bản thân chưa từng học qua.”
“Nói như vậy, ngươi có biết chút ít?” Lộ Ánh Tịch mỉm cười, lại nói: “Có từng xem Kinh hồng vũ[6]?”
[6] Kinh hồng vũ: là điệu múa nổi tiếng của Mai phi, vị quý phi được sủng ái của vua Đường Huyền Tông, đã thất truyền. Điệu múa mô phỏng như dáng điệu bay lượn xinh đẹp của chim hồng nhạn (Kinh hồng), vũ đạo cực kỳ đẹp đẽ, thú vị; uyển chuyển nhưng phóng khoáng, dịu dàng và thoải mái tự nhiên.
Tê Điệp gật đầu, giọng điệu ngây ngô: “Nô tỳ từng thấy, điệu múa ấy hết sức duyên dáng mê hoặc, phong thái lại phóng khoáng như tiên nữ hạ phạm vậy.”
“Vậy thì ngươi hãy múa một khúc, để cho Hoàng thượng cùng mọi người xem ra sao?” Lộ Ánh Tịch vừa nói vừa ngoảng đầu về phía hoàng đế, đôi mắt sáng trong chất chứa vẻ hứng thú, “Hoàng thượng nghĩ sao?”
“Trẫm có nghe nhắc đến điệu múa ấy, cũng từng xem vũ cơ múa rồi, nhưng rất ít người có thể thể hiện được cái dáng điệu ‘uyển chuyển như kinh hồng’ của tiên nữ.” Hoàng đế không nhanh không chậm nói, bàn tay khẽ nhấc lên hạ lệnh: “Tê Điệp, ngươi hãy múa một khúc thử xem, múa không được đẹp lắm cũng không sao. Điệu múa này dễ học nhưng khó đạt đến độ hoàn mỹ.”
Tê Điệp do dự một chút, sau đó mới thưa: “Vâng, nô tỳ tuân lệnh.”
Trong mắt những người dự bữa tiệc thấp thoáng ý khinh miệt, từng người đều thầm nghĩ, tài nhân thấp kém này, xuất thân từ cung nữ, năm nay lại mới mười sáu, sao có thể lĩnh hội được cái thần của Kinh hồng vũ? Cho dù để nàng ta múa, cũng chỉ là chuốc nhục vào thân.
Một nhạc công bên mép lan can lãnh nhiệm vụ tấu nhạc, liền nghe tiếng đàn trầm bổng chợt vang lên, như thủy triều xanh biếc, lại tựa nụ hoa trắng vừa hé mở.
Tê Điệp bước đến giữa lầu các bằng ngọc thạch, thướt tha yêu kiều, mặc chiếc váy màu hồng phấn, khoác bên ngoài dải lụa mỏng. Tà váy theo gió tung bay, phất phơ tươi đẹp.
Bản nhạc dừng một nhịp, rồi bỗng nhiên cao vút, chỉ thấy Tê Điệp xoay vòng trên mũi chân, ống tay áo cùng tà váy xòe rộng ra, cũng xoay tròn đều theo thân người, như mặt nước tĩnh lặng bị xáo động lăn tăn gợn sóng với những vòng tròn đồng tâm vô tận. Tiếng nhạc phụ họa càng lúc càng nhanh, điệu múa của nàng ta cũng trở nên sôi nổi dồn dập. Vòng eo mềm mại như cây liễu uốn cong về phía sau. Dải lụa mỏng uốn lượn tạo thành những đường cong đẹp mắt trên cao, trong phút chốc phác họa thành hai áng mây hồng nhạt. Những chiếc chuông bạc quấn quanh lưng váy của nàng ta không ngừng vang lên những tiếng leng keng véo von, vui tai lay động lòng người.
Trong hoàn cảnh này, chỉ có thể thốt lên rằng mỹ nhân nhẹ nhàng thanh thoát, quyến rũ thu hút, thanh tú khoan thai. Các cung tần khác thấy thế không khỏi bàng hoàng, sắc mặt phức tạp, biến đổi không ngừng.
Khúc ca lên cao vút rồi từ từ chậm lại, động tác múa của Tê Điệp cũng dần mềm dẻo thanh nhã, như đang dạo bước khắp phòng, cũng như đang đứng trên chiếc thuyền lững thững trôi. Nàng ta thon thả dễ dàng ngả ngửa ra sau, đầu gần như chạm đất, đôi bàn tay uốn lượn những động tác mềm dẻo, ống tay áo khẽ chuyển động theo, như đám mây ráng hồng bồng bềnh, múa điệu vũ của những khóm mây.
Âm nhạc dừng hẳn đi, đã đến hồi kết. Nàng ta ưỡn thẳng người, bước tới trước vài bước rồi dịu dàng khom người. Chiếc váy dài phủ bệt trên mặt đất, như một đóa hoa sen diễm lệ.
Khúc múa đã kết thúc, hầu hết mọi người đều nín thở, bầu không khí lặng ngắt như tờ, thất thần sững sờ.
Nữ tử còn mang nét trẻ con ngây thơ này khi múa lại hết sức thanh lịch nhã nhặn giống như cửu thiên huyền nữ[7] giáng trần.
[7] Cửu thiên huyền nữ: gọi tắt là Huyền nữ, là vị nữ thần trong thần thoại cổ đại Trung Quốc, là một vị thần pháp lực vô biên, có công trừ gian diệt ác giúp dân nên được Ngọc hoàng đại đế sắc phong làm Cửu thiên huyền nữ.
Hoàng đế lại luôn điềm nhiên, là người đầu tiên vỗ tay khen ngợi: “Múa đẹp! Rất có tài!”
Lúc này mọi người mới dần hoàn hồn bừng tỉnh, vỗ tay rần rật, sôi nổi tán thưởng.
“Tê Điệp, ngươi thật sự quá khiêm tốn, cả người tài hoa. Hôm nay ngươi thật sự khiến Bản cung mở rộng tầm mắt.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười xinh đẹp, mặt mũi vẫn tỉnh rụi. Có lẽ nàng ta vẫn đang che dấu thực lực. Có thể thấy trước được rằng, nữ tử trẻ tuổi này, qua vài năm nữa thôi, nhất định sẽ trở thành nhân vật cuốn hút nghiêng nước nghiêng thành.
“Hoàng thượng và Hoàng hậu quá khen. Nô tỳ chẳng qua học trộm vài bước múa của các vũ cơ mà thôi, không phải được tập tành bài bản.” Tê Điệp thu lại vẻ mặt tự tin khi múa, liền khôi phục lại dáng điệu nhút nhát e sợ, rủ mi cúi đầu lui về chỗ ngồi.
“Cho dù không được học đến nơi đến chốn, nhưng bài múa đúng là tuyệt mỹ.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười, đánh giá đúng trọng điểm. Có thể nàng múa đẹp hơn Tê Điệp rất nhiều lần, nhưng sư phụ từng căn dặn nàng không được tùy tiện múa trước mặt người khác. Nhưng giả sử Tê Điệp thể hiện hết thực lực thực sự, nàng cũng chưa thể khẳng định ai xuất sắc hơn ai.
“Nghe Hoàng hậu nói thế, phải chăng Hoàng hậu cũng là một một người múa giỏi?” Hoàng đế bỗng nhiên ngắm nhìn nàng, ánh mắt rực cháy, như mũi tên lửa bắn thẳng về phía nàng. Hắn từng nghe nàng đánh đàn, như là tiên nhân. Chắc hẳn nàng múa cũng hơn hẳn Tê Điệp một bậc. Nếu thật sự như thế, dáng dấp sẽ mê hoặc, cuốn hút ra sao. Chỉ tưởng tượng thôi, đã đủ làm hắn thần hồn điên đảo.
“Hạ thần không có thiên phú về múa, cũng không miễn cưỡng gắng gượng theo học.” Lộ Ánh Tịch dịu ngoan, khiêm tốn trả lời.
“Hoàng thượng.” Một giọng nói hơi khản đặc bất chợt vang lên. Diêu Hiền phi căm lặng từ đầu buổi tiệc, chỉ ngồi lặng lẽ thưởng trà, nay lại lên mở miệng, nói đều đều: “Tài nhân Tê Điệp đang mang long thai, không hợp với việc múa hao công mất sức.”
“Đúng là sơ sót của Trẫm.” Hoàng đế vội vàng xoay người nhìn Tê Điệp quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao. Đa tạ Hoàng thượng quan tâm.” Tê Điệp thẹn thùng trả lời.
“Là sơ suất của hạ thần, may mắn là tài nhân Tê Điệp không có việc gì. Hạ thần tự phạt một chén.” Lộ Ánh Tịch áy náy nâng chén hướng về phía mọi người, uống một hơi cạn sạch. Thật ra trước giờ nàng đã quên mất việc Tê Điệp đang mang thai. Nói đúng hơn là nàng chưa bao giờ tin Tê Điệp thật sự có thai.
“Hoàng thượng, tài nhân Tê Điệp đã múa một điệu đã khiến người khác ngẩn ngơ không thôi. Phải chăng nên có phần thưởng?” Diêu Hiền phi lại nói, giọng điệu không chút ấm áp, như là thuận miệng thốt ra.
Hoàng đế trầm ngâm giây lát mới nói: “Trẫm vốn định đợi Tê Điệp sinh hạ hoàng tự mới ban thưởng. Hôm nay ngày lành thế này, vậy trước tấn phong Tê Điệp làm Tam phẩm tiệp dư đi.”
“Tạ ơn Hoàng thượng long ân!” Tê Điệp vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, quỳ lạy tạ ơn.
Diêu Hiền phi cũng không nhìn bọn họ, sau khi nói xong điều muốn nói, lại tiếp tục im lặng uống trà.
Lộ Ánh Tịch thu hết mọi thứ vào tầm mắt, âm thầm suy tính. Diêu Hiền phi và Tê Điệp từ lúc nào đã ở cùng một chiến tuyến? Phải chăng giữa các nàng ấy đã có hiệp nghị gì đó?
Nàng chưa kịp nghĩ nhiều hơn, đã có một vị triều thần bước lên cầu thang lên gác, cung kính hành lễ, thưa báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, mười bảy tú nữ đang chờ ở bên ngoài, có muốn cho các nàng ấy tiến vào hiến vũ?”
“Không cần.” Hoàng đế phất tay, uể oải nói: “Trẫm mới được thưởng thức một vũ khúc tuyệt vời, hôm nay không còn tâm trí xem nữa.”
Vị quan kia rõ ràng lạ bị chúng quần thần đùn đẩy, ép buộc đưa đầu ra chịu tội, nghe thế không kiềm được có chút khẩn trương cùng ngượng ngùng khốn đốn, ngập ngừng nói: “Nhưng, nhưng mà…”
Hoàng đế không chịu nổi nữa, đằng hắng một cái, ngăn tên quan lại kia nói tiếp, ánh mắt chuyển dời về phía Lộ Ánh Tịch.
“Thị lang đại nhân.” Lộ Ánh Tịch bị ánh nhìn đầy hàm ý của hắn làm phiền, không còn cách nào khác buộc lòng phải lên tiếng: “Hai tháng nữa là ngày giỗ của tiên đế, việc tuyển tú vẫn nên tạm gác lại đến đầu mùa xuân năm sau lại bàn tiếp. Chiếu theo cung quy tổ tiên đã lập ra, ba năm tuyển chọn một lần. Đừng làm trái với quy tắc tổ tông.”
Tên lễ bộ thị lang kia ngượng nghịu thưa: “Lời của Hoàng hậu thật thấu tình đạt lý.”
Bình luận truyện