Phượng Tê Thần Cung

Quyển 5 - Chương 4: Bệnh mất trí nhớ



Mưa gió vẫn gào thét bên ngoài, tuy lòng Lộ Ánh Tịch đang lo âu lại sốt ruột, nhưng nàng vẫn phải nhẫn nại, nén lòng đợi cơn mưa tạnh bớt.

Không ngờ, trận mưa này lại kéo dài hơn một canh giờ. Cho đến khi trời tối mù, bóng đêm dần buông xuống mới có dấu hiệu nhỏ lại.

Lộ Ánh Tịch đẩy song cửa ra, đưa mắt nhìn bên ngoài thế nào. Nàng hít sâu bầu không khí tươi mát sau cơn mưa và quyết tâm nhân màn đêm sẽ lẻn vào Thần cung.

Nhưng nàng còn chưa kịp hành động, chợt nghe bên ngoài cung truyền đến một tiếng thông báo: “Hoàng thượng giá lâm… Hoàng thượng giá lâm…”

Lộ Ánh Tịch bỗng sững người, hai chân dính chặt trên mặt đất, cả buổi cũng không nhúc nhích được.

Nhưng chỉ nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn quen tai đang tiến về phía nàng. Bức mành châu treo trước cửa phòng ngủ bị vén lên, âm thanh leng keng giòn tan vang lên.

Nàng yên lặng ngẩng đầu nhìn sang. Hàng lông mày bừng bừng khí khái anh hùng kéo dài đến tận tóc mai cùng khuôn mặt tuấn tú đập thẳng vào mắt nàng. Đôi mắt đen xanh hun hút không có chút khác thường nào, cứ như vậy nhìn sâu vào đáy mắt của nàng.

“Thần?” Nàng nhẹ giọng gọi hắn.

“Ừ.” Hắn cũng trầm giọng trả lời, nét mặt bình tĩnh không nhìn ra bất cứ tâm tình nào.

Lộ Ánh Tịch không nói gì, nàng chỉ chậm rãi đến khóa chặt cửa ra vào, rồi từ từ quay lại chỗ cũ.

Mộ Dung Thần Duệ đã tự ý ngồi xuống bên giường. Vẻ mặt biếng nhác, điệu bộ thảnh thơi ưu nhã, giống như vị Hoàng đế cao cao tại thượng như khi lần đầu gặp mặt kia.

Lộ Ánh Tịch cau mày nhìn hắn, cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không tìm ra chỗ có vấn đề.

“Trẫm ngồi một chút sẽ trở lại Thần cung.” Mộ Dung Thần Duệ bỗng nhiên mở miệng nói, giọng nói đều đều, thậm chí gần như lãnh đạm.

“Thần, chàng không có gì muốn nói với thiếp sao?” Lộ Ánh Tịch cảm thấy vô cùng quái dị, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn.

Mộ Dung Thần Duệ nghe vậy hơi chau mày lại, không hài lòng nói: “Đừng nói là rời cung quá lâu, nên nàng quên hết cung quy rồi?”

Lộ Ánh Tịch mím môi không nói. Ý của hắn là chỉ nàng đã không dùng kính ngữ.

Quả nhiên, Mộ Dung Thần Duệ lại nói: “Dám gọi tên húy của Trẫm, nàng tưởng rằng đó là chuyện nàng có thể làm sao?”

Lộ Ánh Tịch hoàn toàn không mở miệng nổi, kinh ngạc trố mắt nhìn hắn. Vầng trán của nàng bất giác nhăn nhó cả lên.

“Mà thôi.” Thấy nàng không hé răng, Mộ Dung Thần Duệ lộ vẻ bực dọc phất tay, ánh mắt tối sầm hẳn đi.

“Hoàng thượng, có phải trong triều đã xảy ra chuyện gì khó giải quyết hay không?” Lộ Ánh Tịch hỏi lại, cố gắng tìm ra nguyên nhân mà quan sát kĩ hắn.

Mộ Dung Thần Duệ lặng lẽ không đáp, tựa như hãy còn sa vào tâm tư của chính mình.

Lộ Ánh Tịch cũng im lặng chờ đợi, chỉ chốc lát sau nàng không nhịn được từ từ giơ tay lên, chầm chậm khua trước mắt hắn một chút.

“Nàng đang làm cái gì đó?” Mộ Dung Thần Duệ bỗng chốc lạnh giọng chất vấn, ánh mắt lạnh căm.

Lộ Ánh Tịch vô ý thức vội thụt tay về, nghi ngờ mà thỏ thẻ hỏi: “Thần, mắt của chàng…”

Mộ Dung Thần Duệ lạnh lùng nhíu mày, hỏi ngược lại: “Mắt của Trẫm làm sao?”

“Chàng… thấy được sao?” Lộ Ánh Tịch lấy lại bình tĩnh, hơi nheo đôi mắt sáng, âm thầm phân tích từng biểu hiện, nét mặt của hắn.

Mộ Dung Thần Duệ đanh mặt, không nói một lời.

Lộ Ánh Tịch thấy có gì đó khó hiểu, lần thứ hai huơ tay qua lại trước mặt hắn.

“Làm càn!” Mộ Dung Thần Duệ đột ngột quát lớn, lấy tay chụp lấy cổ tay của nàng, gắng sức giữ chặt lại.

Lộ Ánh Tịch nhất thời cả kinh, muốn rút tay của mình về. Nhưng hắn nắm rất chặt, dùng khá nhiều sức khiến nàng có vùng vẫy cũng không xê dịch chút nào.

Trong phòng, bầu không khí tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng hít thở phập phồng của hai người.

Lộ Ánh Tịch không cố giãy ra nữa, dặn lòng nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh. Một lúc lâu, nàng dứt khoát ngồi thẳng xuống giường, sát bên người hắn. Nàng nhỏ nhẹ lên tiếng: “Thần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chàng hãy nói cho thiếp biết, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.”

Có thể là do giọng nói dịu nhẹ của nàng có hiệu quả, Mộ Dung Thần Duệ từ từ buông lỏng bàn tay ra, nhạt giọng nói: “Trẫm biết nàng am hiểu y thuật, cho nên tối nay Trẫm mới cố ý qua đây.” Dừng lại một chút, hắn mới nói tiếp, “Đôi mắt của Trẫm đúng là có chút vấn đề. Không biết sao, tầm nhìn của Trẫm đặc biệt mờ nhạt, có lúc có thể thấy bóng người lay động, mà có lúc sẽ bị mù trong nháy mắt, không có cách nào thấy gì cả.”

Lộ Ánh Tịch nghe giọng điệu của hắn hình như có chút không quen, vả lại hắn không giống như đang giả vờ, đáy lòng ngạc nhiên không thôi.

“Hoàng thượng có thể để cho Thần thiếp chẩn bệnh một lát không?” Giọng nàng càng thêm nhu mì, êm tai. Nàng biết rằng, nếu muốn tìm được chân tướng sự việc, nàng phải hết sức bình tĩnh.

Mộ Dung Thần Duệ không lên tiếng từ chối. Thế là Lộ Ánh Tịch liền nhẹ nhàng chạm vào mi mắt của hắn, hơi banh lên kiểm tra, sau đó đặt tay lên mạch cổ tay của hắn.

“Thế nào?” Một lúc sau, Mộ Dung Thần Duệ lên tiếng hỏi.

Lộ Ánh Tịch vẫn tiếp tục xem mạch cho hắn, đáy lòng đã nổi sóng to gió lớn cuồn cuộn, nhíu mày nhưng lại không mở miệng trả lời.

“Làm sao?” Mộ Dung Thần Duệ trầm giọng, lên tiếng hỏi lần nữa.

Lộ Ánh Tịch tận lực điều chỉnh tâm trạng, vẫn duy trì giọng nói nhỏ nhẹ, “Có phải mấy ngày nay trong tẩm cung của Hoàng thượng đều có xông hương hay không?”

Mộ Dung Thần Duệ trầm ngâm trả lời: “Trong tẩm cung của Trẫm luôn đốt Long diên hương.”

Lộ Ánh Tịch nghiêng người, ngửi ngửi mùi hương trên áo bào của hắn.

Mặc dù tâm tình Mộ Dung Thần Duệ lo lắng, nhưng suy nghĩ vẫn minh mẫn, nhanh nhạy hỏi nàng, “Có kẻ đã hạ độc trong lư hương của Trẫm?”

Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu, lập tức nhớ tới hắn không thể nhìn thấy, liền vội trả lời: “Cũng không phải là độc dược, hẳn là Thần hồn tán.”

“Cái gì gọi là Thần hồn tán?” Sắc mặt Mộ Dung Thần Duệ đột nhiên lạnh tê tái, quanh thân tỏa ra hàn khí sắc bén.

Lộ Ánh Tịch thấy thế không khỏi thở dài trong lòng. Không trách được vì sao hắn lại đề phòng kĩ như thế. Chắc hẳn mấy ngày qua, hắn nhất định bị nội tâm dày vò. Bởi vì người bị mắc Thần hồn tán, sẽ từng chút từng chút một mất đi một phần ký ức. Có lẽ chính hắn không hẳn nhận ra bản thân mình đang dần mất trí nhớ, chỉ cảm nhận được có vài vật hay vài người xung quanh hắn dường như trở nên xa lạ.

“Nói đi!” Thấy nàng bỗng chốc im lặng, Mộ Dung Thần Duệ lớn tiếng quát, hai mắt sắc bén bắn về phía nàng.

Lộ Ánh Tịch cũng biết chẳng qua hắn ra vẻ đôi mắt không bị làm sao, nàng thoáng chốc bủn rủn chân tay. Nàng nhẹ nhàng cầm tay hắn, chậm rãi nói: “Thần, chàng phải tin thiếp. Thần hồn tán sẽ khiến chàng từng bước một mất đi ký ức trước đây, đem quãng thời gian của chàng quên sạch không còn một mảnh. Mắt của chàng cũng dần dần bị mù hoàn toàn.”

Nàng đem câu chuyện nói rất thành thực, nắm chặt bàn tay to lớn của hắn, lại nói: “Thần hồn tán vốn là một loại phấn hương rất khó phát hiện. Thiếp có thể nhận ra chỉ bởi vì thiếp đã từng thấy qua trong sách y bí truyền của Huyền môn. Về việc làm sao trị tận gốc, trong quyển sách y kia không có đề cập đến. Nhưng mà chàng đừng nôn nóng, phàm là độc dược thì nhất định có cách tương khắc.”

Mộ Dung Thần Duệ nhếch môi cười nhạt, rút tay về, trào phúng nói: “Nàng vừa nói Thần hồn tán không phải là độc dược, đã vậy cũng có cách tương khắc sao?”

Lộ Ánh Tịch ngẩng đầu, bị hắn bắt bẻ câu chữ, nàng không khỏi thầm phát cáu trong lòng vì hắn vẫn giữ lại sự cơ trí như trước đây.

Dường như cảm nhận được tâm trạng bực bội của nàng, nụ cười bên khóe môi của Mộ Dung Thần Duệ thêm phần ấm áp.

Hắn còn chưa nhận ra điều đó, nhưng Lộ Ánh Tịch đã phát hiện ra, vui vẻ nói: “Thần, chàng còn nhớ những chuyện đã xảy ra giữa chúng ta không? Chàng đem những gì còn nhớ được, mỗi ngày đều hồi tưởng, ôn lại chúng một lần. Nó có thể tạm thời trì hoãn tốc độ mất trí nhớ của chàng.”

Mộ Dung Thần Duệ lại không dưng quát lên: “Không cần nàng nhắc, Trẫm cũng đã làm như vậy.”

Lộ Ánh Tịch hậm hực, nhưng cố gắng im lặng trấn tĩnh một lúc, mới mở miệng hỏi: “Chàng còn nhớ rõ bao nhiêu? Vì sao không chịu gặp thiếp? Vì sao lại cấm túc thiếp? Phụ thân của thai nhi trong bụng Tê Điệp là ai?”

Nàng liên tiếp đặt câu hỏi dồn dập, nhưng lúc này Mộ Dung Thần Duệ lại nhớ được toàn bộ, liền trả lời mạch lạc theo thứ tự: “Còn nhớ được phân nửa. Không gặp nàng bởi vì có một số việc không nhớ được, cảm thấy rất kì quái. Cấm túc nàng vì không muốn nàng và Tê Điệp có qua lại không đáng. Đoàn Tê Điệp, người này…” Hắn bỗng nhiên dừng lại, nhíu mày đau khổ suy tư. Trong ánh mắt hắn hiện lên lớp sương mù dày đặc, “Đoàn Tê Điệp có thai, không phải là cốt nhục của Trẫm sao?”

“Không phải!” Lộ Ánh Tịch nhanh chóng tiếp lời.

Mộ Dung Thần Duệ mím môi mỏng, không nói một câu, hiển nhiên là đang cố gắng hồi tưởng lại.

Nhìn vẻ mờ mịt mông lung trên mặt hắn càng ngày càng đậm đặc, Lộ Ánh Tịch chán nản.

Cực khổ cố nhớ lại hồi lâu, Mộ Dung Thần Duệ căng cứng cơ thể, ánh mắt dần u tối, giọng nói âm u: “Trẫm không thể ở đây lâu được, cần phải quay về Thần cung.”

“Vì sao?” Lộ Ánh Tịch vừa mở miệng hỏi thì trong lòng nàng đã lóe lên đáp án.

“Từ hôm kia Trẫm đã cảm thấy kì lạ sâu sắc. Mặc dù các Thái y đều không tìm ra điều bất thường. Nhưng Trẫm biết bên cạnh mình ắt có gian tế, nhất định đã làm chuyện gì đó với Trẫm. Hôm nay sang đây vừa nghe nàng nói, Trẫm cũng đã hiểu rõ được bảy tám phần rồi.” Mộ Dung Thần Duệ đứng dậy, đi thẳng một mạch ra đến cửa. Hắn không mảy may tỏ ra lưu luyến, nhưng không nhanh không chậm để lại một câu: “Hãy giúp Trẫm nghĩ ra biện pháp giải Thần hồn tán.”

Lộ Ánh Tịch nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, khẽ nhếch môi cười. Ở sâu trong trái tim hắn vẫn tín nhiệm nàng, cho dù hắn đang dần dần cảm thấy nàng rất xa lạ.

Nhìn bóng dáng của hắn dần mất hút trong tầm nhìn, Lộ Ánh Tịch tĩnh tâm lại và suy nghĩ. Thần hồn tán là vị thuốc xưa nay vô cùng hiếm thấy, cuộc đời nàng chưa từng gặp qua. Có lẽ sư tôn hoặc sư phụ biết lai lịch cũng như cách giải loại thuốc lạ này. Thế nhưng hành tung của sư tôn bất định, còn sư phụ…

Lộ Ánh Tịch cố đè nén nỗi chua xót chực chờ trào dâng. Nàng tiếp tục dùng lí trí suy đoán. Chuyện lần này, kẻ tình nghi lớn nhất là Lâm Quốc, đã nói đến Lâm Quốc thì nàng không thể không nghi ngờ Tê Điệp. Nếu Mộ Dung Thần Duệ quên Tê Điệp đang mang thai của ai, như vậy người chiếm được lợi ích nhiều nhất đương nhiên là Tê Điệp.

Suy nghĩ đến đây, đôi mắt sáng trong của Lộ Ánh Tịch phát ra tia sáng sắc nhọn. Bất luận có phải Tê Điệp là người đứng sau gây nên mọi chuyện hay không, nàng cũng muốn thử làm một lần!

“Tiểu Thấm!” Tư tưởng đã quyết, nàng cất giọng gọi lớn.

“Vâng, nô tỳ ở đây!” Thanh âm đáp lại truyền từ ngoài vào, chỉ chốc lát sau, nàng đã thấy Tình Thấm đến trước mặt nàng.

“Tiểu Thấm, giúp ta một chuyện.” Lộ Ánh Tịch cười nhạt, đôi mắt sáng trong lấp lánh, mang trong đó là mũi dao nhọn bén.

“Vâng, thưa nương nương.” Tình Thấm thông minh cúi người kề tai sát vào miệng nàng, nghe lời giao phó thì thầm của nàng.

©STENT: http://www.luv-ebook.com

Sau khi căn dặn tỉ mỉ xong xuôi, Lộ Ánh Tịch cho nàng ta lui ra. Nàng tự mình đến phía sau bàn, tự tay mài mực, và cầm bút viết thư. Nàng muốn bắt ép Tê Điệp giao ra thuốc giải, nhưng phải cần một ít thời gian. Chỉ sợ là trong lúc chờ đợi đó, trí nhớ của Mộ Dung Thần Duệ không gượng được. Cho nên nàng muốn mỗi ngày viết cho hắn một bức thư, giúp hắn ôn lại những chuyện quan trọng.

Nàng cầm bút chấm mực, ngoẹo đầu nhớ lại những chuyện trước đây không lâu, môi cười chúm chím. Tính đến bây giờ, nàng và Mộ Dung Thần Duệ có viết vài bức thư, chỉ có điều dường như chưa có lần nào có thể xem là thư tình. Lần này nàng sẽ chủ động làm mẫu, sau đó muốn hắn học theo.

Trên trang giấy trắng Tuyên Thành được trải thẳng ra, nàng vừa cười vừa viết nhanh.

“Thần, chàng có nhớ đêm đại hôn đó? Chàng ôm thiếp vào lòng nhưng lại lạnh lùng vô tình như vậy? Chàng có còn nhớ chàng đã tặng thiếp chiếc trâm gỗ kết tóc kia, hóa ra nó thuộc về người khác không? Chàng có còn nhớ lúc đầu cùng thiếp đối đầu tranh đấu, gần như đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết? Bắt đầu từ lúc nào, tất cả lặng lẽ biến hóa?

Chàng còn nhớ không? Ngày ấy thiếp đánh đàn ẩm rượu, nhưng lại mượn cơ hội uy hiếp chàng. Chàng đã lạnh lùng nói từ nay về sau không muốn nghe thấy tiếng đàn của thiếp nữa. Còn có một ngày, dưới làn hoa tuyết trắng xóa bay tán loạn, thiếp đã nhảy một khúc Kinh hồng vũ tặng chàng. Nhưng chàng lại lạnh mặt, lớn tiếng quát thiếp, bảo thiếp dừng bài múa lại. Vì sao rõ ràng là một chuyện tốt đẹp kiều diễm, khi xảy ra giữa chúng ta lại biến thành tuốt gươm giương cung đối mặt nhau? Sau này thiếp mới hiểu được, khi đó chàng vì thiếp mà nhẫn nại, dù thầm tức giận trong lòng nhưng chàng vẫn không ra tay với thiếp. Chàng đã động tình, nhưng không cách nào thừa nhận điều đó.

Người không dám thừa nhận tình cảm của chính mình, còn có thiếp.”

Lộ Ánh Tịch dừng bút, quyết định đem những chuyện xảy ra sau này giữ lại để ngày mai mới viết. Nếu như hồi ức hết quá nhanh, e rằng không đủ thời gian để nàng hành sự.

Thế nhưng trước khi nhấc bút đề tên “Tịch” ở cuối thư, nàng còn thêm vào một câu.

“Phu thê kết tóc xe duyên, Yêu thương thắm thiết chẳng ngờ lẫn nhau[1].”

[1] Đây là 2 câu thơ trong bài thơ Từ biệt 2 của nhà thơ Tô Vũ. Bài thơ:

Phu thê kết tóc xe duyên,

Yêu thương thắm thiết chẳng ngờ lẫn nhau.

Niềm vui chỉ còn lại đêm nay,

Chớ nên để mất, hãy gần nhau thêm!

Lòng hoài ngẫm bước nẻo nào,

Đêm khuya thức giấc trời cao xem giờ.

Tham, Thìn lặn ánh sao mờ.

Bình minh chốc đã đến giờ chia ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện