Phượng Tê Thần Cung
Quyển 5 - Chương 7: Tạm thời gạt bỏ lo lắng
Đêm hôm đó, Mộ Dung Thần Duệ ngủ lại Phượng Tê cung.
Lộ Ánh Tịch nằm trong vòng tay ấm áp của hắn, sự mệt mỏi lẫn chán chường tạm thời lùi đi. Trong lòng nàng chỉ cảm thấy xúc động dạt dào.
“Thần, chàng còn nhớ vì sao chàng giữ lại Tê Điệp hay không?” Nàng ghé sát vào ngực hắn, nhẹ nhàng hỏi.
“Đương nhiên.” Mộ Dung Thần Duệ chau mày, nói ngược lại: “Trẫm chưa từng nói cho nàng biết sao?”
“Chưa từng.” Lộ Ánh Tịch trả lời thật, lại dịu dàng chêm thêm một câu, “Là bởi vì thiếp tin tưởng chàng, nên thiếp mới chưa từng hỏi chuyện dư thừa này.”
“Tin tưởng…” Mộ Dung Thần Duệ đang tự đánh giá hai chữ này. Hắn dừng lại chốc lát mới nói: “Đoàn Tê Điệp ẩn núp ở Hoàng Triều rất lâu. Từ lúc ban đầu Trẫm đã nghi ngờ nàng ta, cũng mất một thời gian tương đối dài truy xét, mới biết nội tình của nàng ta.”
“Nàng ta là quận chúa Lâm Quốc, lẽ nào không phải như vậy?” Lộ Ánh Tịch nghe được thâm ý trong lời hắn nói liền nghi hoặc hỏi.
“Nàng ta quả thực là quận chúa Lâm Quốc, nhưng thân mẫu của nàng ta là người xưa của tiên đế.” Mộ Dung Thần Duệ cân nhắc giải thích, chậm rãi nói: “Tiên đế và mẫu thân nàng ta dường như đã từng có vướng mắc chuyện tình cảm. Những chuyện cũ đã phủ đầy bụi rất khó ngược dòng tìm hiểu được.”
“Vâng.” Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng trả lời. Nếu là như vậy, chuyện tấm kim bài miễn tử kia cũng dễ hiểu hơn.
“Trẫm đặc biệt nhớ rõ Trẫm chưa từng chạm đến Tê Điệp, hài tử trong bụng nàng ta tuyệt đối không phải là cốt nhục của Trẫm.” Giọng Mộ Dung Thần Duệ rất trầm thấp, lộ ra hàn ý lạnh lẽo.
“Vậy phụ thân của đứa bé là ai?” Lộ Ánh Tịch hỏi vấn đề khó hiểu nhất.
Mộ Dung Thần Duệ đột nhiên hừ lạnh một cái, trả lời: “Thái tử Lâm Quốc.”
Lộ Ánh Tịch khiếp sợ: “Lâm Quốc… Thái tử?!”
Mộ Dung Thần Duệ nở nụ cười trào phúng, gằn giọng nói: “Thật sự có thể nói rằng Lâm Quốc đã không từ bất cứ thủ đoạn nào. Không ngại đưa Thái tử của bọn chúng mạo hiểm cải trang tới Hoàng Triều ta, chỉ vì để làm chuyện bẩn thỉu này.”
Lộ Ánh Tịch sững sờ giây lát, mới lúng ta lúng túng nói: “Thái tử Lâm Quốc, tức là hoàng huynh của thiếp, là cháu họ của Tê Điệp, vậy mà có thể làm như vậy…”
“Không thể chịu được chuyện này.” Mộ Dung Thần Duệ tiếp lời bằng giọng điệu giễu cợt: “Lâm Quốc cho rằng dùng Thần hồn tán là có thể khiến Trẫm tiếp nhận Đoàn Tê Điệp? Đúng là mơ tưởng viển vông!”
Đối với Thần hồn tán, trong lòng Lộ Ánh Tịch có chút nghi ngờ, nhẹ giọng hỏi: “Theo những gì trong sách y viết mà thiếp nhớ được, người trúng Thần hồn tán có khả năng sẽ bị thôi miên thay đổi tình cảm. Thần, trước kia chàng đã có dấu hiệu đó, vì sao bỗng nhiên lại tỉnh táo hơn rất nhiều?”
Mộ Dung Thần Duệ nhất thời không có câu trả lời. Tay hắn luồn vào trong chăn gấm, dang tay kéo nàng vào lòng, mới nhỏ giọng nói: “Những bức thư nàng viết cho Trẫm, Trẫm luôn mang bên mình. Chỉ cần Trẫm có thời gian rảnh rỗi, sẽ lấy ra đọc một lượt. Còn Trẫm cũng tự viết những chuyện lặp đi lặp lại mà bản thân nhớ được. Trẫm không tin, với nghị lực của Trẫm lại không thể chống lại dược tính của loại thuốc quái lạ kia được!”
Lộ Ánh Tịch không nhịn được liền cong môi cười. Từ đáy lòng hắn tin tưởng nàng, cho nên hắn không hề do dự mà đi tin những bức thư nàng đã viết. Có lẽ, Thần hồn tán thực sự không cần thuốc vẫn có thể tự giải.
“Ánh Tịch.” Mộ Dung Thần Duệ nhỏ giọng gọi nàng, “Sau này Trẫm sẽ không gọi nàng là ‘Tịch’ nữa, để tránh cho các kí ức mới cũ lẫn lộn với nhau.”
“Được ạ.” Lộ Ánh Tịch không để bụng, mỉm cười nói: “Đã vậy, thiếp cũng nên sửa lại. Thiếp gọi chàng là ‘Thần Duệ’ được không?”
Mộ Dung Thần Duệ cúi đầu xuống in một nụ hôn lên cái trán bóng nhẵn của nàng.
Nàng cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận được đôi môi ấm nóng của hắn men theo sống mũi của nàng xuống dưới, hôn lên chóp mũi của nàng. Sau đó, hắn tiếp tục hạ môi hắn lên môi nàng.
Chỉ là dịu dàng cọ sát nhau, hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau. Bờ môi chỉ khẽ tiếp xúc nhưng lại khơi lên lửa nóng rung động.
Đầu lưỡi của hắn tách hàm răng của nàng ra, nhanh nhạy lủi vào trong. Lưỡi hắn quấn bện với đầu lưỡi mềm mại của nàng. Dần dần, nụ hôn trở nên dữ dội hơn, giống như muốn cắn nuốt nàng thì hắn mới cam lòng.
Tay hắn theo bản năng kéo vạt áo của nàng. Bàn tay to lớn vào trong thăm dò, lần mò khắp nơi. Bàn tay thô ráp của hắn đi tới đâu thì kích thích tầng tầng hơi nóng ở nơi đó. Lộ Ánh Tịch ừm ờ một tiếng, lơ mơ nói: “Cẩn thận cục cưng.”
Bàn tay Mộ Dung Thần Duệ thoáng dừng lại, nhưng chỉ trong chốc lát. Hắn lại xuống chút nữa, phủ tay lên cái bụng căng lên của nàng.
Cùng lúc đó, môi hắn trượt xuống dưới. Hôn lên làn da trắng nõn của nàng, bờ vai trắng tuyết, trước ngực…
Mặt Lộ Ánh Tịch nóng hầm hập, ửng đỏ giống như áng mây hồng đặc biệt xinh đẹp. Nàng vừa như bằng lòng lại như bất an, cuối cùng mở miệng nói: “Thần, cục cưng… không được…”
Mộ Dung Thần Duệ tựa như tức giận, từ trước ngực của nàng liền ngóc đầu lên, hung hăng lần thứ hai che phiến môi của nàng.
“Đừng…” Lộ Ánh Tịch kháng nghị, nhưng những lời tiếp theo đều bị hắn nuốt hết.
Nụ hôn của hắn lúc này đây mãnh liệt như đang công thành chiếm đất. Hắn không để cho nàng chút không gian nào để lảng tránh. Một bàn tay của hắn giữ sau ót của nàng, đôi môi mỏng lại giày vò đôi môi của nàng. Cái lưỡi như thanh gươm tấn công vào khoang miệng, mạnh mẽ cắn mút, một mặt dùng răng cắn nàng một cái.
Lộ Ánh Tịch cảm thấy có chút đau đớn, lại cảm thấy một sự kích thích mới lạ. Nàng bất tri bất giác đưa tay vòng qua sau gáy hắn, đón nhận nụ hôn của hắn.
Sự đáp lại của nàng khiến hắn như được cổ vũ hơn. Nụ hôn càng lúc càng điên cuồng, hai tay không an phận mà hạ thấp xuống dưới…
“Á!” Đột nhiên, Mộ Dung Thần Duệ bị cắn đau, ngẩng đầu nhìn nàng.
“Không được!” Hai gò má của Lộ Ánh Tịch đã đỏ bừng, vừa thẹn thùng lại mang theo một ít áy náy, “Thiếp sợ cục cưng không thể chịu nổi vận động kịch liệt…”
Mộ Dung Thần Duệ cắn răng trợn trừng mắt với nàng. Đôi mắt xanh đen đã bốc lên ngọn lửa dục vọng mãnh liệt. Một bàn tay của hắn vẫn đang dừng lại giữa hai chân của nàng.
Lộ Ánh Tịch không được tự nhiên nhích người ra xa, làm bộ như chưa có việc ấy, nói lảng: “Muộn rồi, ngủ thôi.”
Vẻ mặt Mộ Dung Thần Duệ rất giận dữ, rút tay về. Hắn nằm cái bịch xuống giường, bực bội không màng nói chuyện với nàng.
Lộ Ánh Tịch nhìn hắn, không hiểu vì sao rất muốn cười. Hai người đã thành thân hơn một năm, nhưng số lần thân mật triền miên lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đặc biệt là sau khi nàng mang thai, chỉ sợ là hắn nín nhịn quá mức đi?
Ý nghĩ này vừa hiện lên, nàng không khỏi hiếu kì, nhẹ giọng hỏi: “Thần, mấy tháng qua, chàng có từng lâm hạnh phi tần nào khác không?”
Mộ Dung Thần Duệ ho khan một tiếng, thờ ơ nói lại: “Nàng nghĩ sao?”
“Không biết.” Lộ Ánh Tịch rất thành thật trả lời, “Có thể là có, có thể là không.” Tuy rằng đáy lòng nàng vẫn ôm một hy vọng mong manh, nhưng lại sợ rằng đây chỉ là hy vọng xa vời và ngây thơ của chính mình.
“Mấy tháng qua, Trẫm có khi nào rảnh rỗi?” Mộ Dung Thần Duệ tức giận nói, “Vì nữ nhân nàng đây mà Trẫm phải dốc lòng lẫn dốc mạng. Trẫm còn tinh lực dư thừa đi làm chuyện khác sao?”
Bờ môi Lộ Ánh Tịch nhếch lên vẽ nên một nụ cười xinh đẹp, ngọt như mật ong. Ngay cả khóe mắt cũng lấp lánh sự vui mừng, hài lòng.
Dục vọng trong người Mộ Dung Thần Duệ khó tan biến. Hắn đột ngột xoay người lại, trong mắt xuất hiện mấy phần tà mị.
“Thần, chàng muốn làm cái gì?” Lộ Ánh Tịch vô ý thức lui về sau.
“Nàng có thể chạy trốn đến đâu?” Mộ Dung Thần Duệ cong môi cười rất chi là gian tà.
“Thần… Cục cưng của chúng ta… không thể…” Lộ Ánh Tịch cố gắng giải thích, nhưng xấu hổ không biết dùng từ thế nào mới phải.
“Thế nàng nghĩ ta muốn làm gì?” Mộ Dung Thần Duệ thuận miệng nói tiếp, cánh tay dài duỗi thẳng, bỗng chốc đã nắm được tay nàng.
“Sao ạ?” Lộ Ánh Tịch nghi hoặc.
Nụ cười xấu xa tọa lạc trên môi Mộ Dung Thần Duệ. Nắm tay nàng đặt lên ngực hắn, từ từ kéo xuống dưới cho đến khi đến điểm quan trọng. Động tác lưu loát ngang ngược khiến nàng không kịp phòng bị.
“A!” Lộ Ánh Tịch sợ hãi kêu lên, gắng sức rút tay về. Nàng vừa tức vừa thẹn lại vừa giận.
Mộ Dung Thần Duệ cũng không lại ép nàng. Nhưng hắn bật cười thích chí, tiếng cười vui vẻ khó có được.
“Ghê tởm.” Lộ Ánh Tịch càng thêm tức tối, vươn tay đánh lên lưng hắn, “Không được cười!”
“Khụ, khụ!” Mộ Dung Thần Duệ ho sằng sặc nhưng vẫn không ngừng cười. Hơn nữa đáy mắt còn tràn đầy ý cười trêu tức, lại ngạo nghễ liếc mắt nhìn nàng.
Lộ Ánh Tịch buồn bực lại xấu hổ quẫn bách. Nàng nắm chiếc chăn gấm cố sức lau lòng bàn tay. Nhưng cảm xúc nóng bỏng cứng rắn kia vẫn lưu lại trên tay nàng, có lau thế nào cũng không mất đi. Cái người đáng ghét này!
Nàng ngước mắt trừng hắn. Nhưng hắn lại càng thêm mặc sức cười lớn, khí khái phấn chấn, vẻ lo lắng mấy ngày gần đây đều đã trôi tuột.
Lộ Ánh Tịch cứ trợn trừng mắt cũng không làm tiêu sự bực bội trong lòng.
Mộ Dung Thần Duệ cười cười nhìn nàng, dần dần ánh mắt lại sắc bén trở lại. Hắn đánh giá nàng, thắc mắc hỏi: “Ánh Tịch, trái lại tinh khí của nàng tràn đầy. Cái gì gọi là ‘bệnh nguy kịch’ hay ‘không có thuốc nào cứu được’, nhưng hiện tại Trẫm không nhìn ra một điểm.”
Lộ Ánh Tịch ngẩn người, chần chờ chốc lát mới đáp: “Vừa rồi, nhất thời khí nóng lên cao, huyệt đạo tự động giải.”
“Huyệt đạo?” Mộ Dung Thần Duệ nheo mắt, thoáng hiện lên mũi nhọn.
Đón nhận ánh mắt sắc bén của hắn, Lộ Ánh Tịch bất đắc dĩ than nhẹ, khẽ nói: “Hãy để thiếp nói hết mọi chuyện đã.” Tiếp theo, nàng liền trình bày những chuyện đã xảy ra từ đầu đến cuối, bao gồm cả nguyên nhân vì sao phải gạt hắn, cùng với kế hoạch chuẩn bị giả chết thế nào.
Mộ Dung Thần Duệ nghe xong, rất là bất mãn, trách mắng: “Càn quấy! Trẫm không cho phép nàng đùa như thế.”
Lộ Ánh Tịch nằm bên cạnh lại nhìn hắn chằm chặp, nghiêm mặt nói: “Đây không phải là trò đùa. Tấm kim bài miễn tử trong tay Tê Điệp kia nhất định phải thu lại.”
Mộ Dung Thần Duệ cũng đanh mặt lại, trầm tư không nói.
Lộ Ánh Tịch từ từ diễn giải: “Nếu đứa bé trong bụng Tê Điệp không sinh ra, vậy thì không có gì để nói. Nhưng chàng vẫn giữ nàng ta bên cạnh chắc chắn là đang đợi nàng ta sinh hạ hoàng tử cho Lâm Quốc, ngược lại còn lấy đó để uy hiếp Lâm Quốc. Đã như vậy, lần này dùng ‘cái chết’ của thiếp để lấy lại kim bài miễn tử của tiên đế. Trong tương lai, không cần phải lo lắng về chuyện này nữa.”
Mộ Dung Thần Duệ không lên tiếng, nhưng cũng không thể phủ nhận toàn bộ những điều nàng nói.
Thấy hắn suy tư, Lộ Ánh Tịch mỉm cười. Nàng áp sát vào khuôn ngực của hắn, một lần nữa quay lại trong lòng hắn.
“Thiếp mệt rồi, cùng nhau ngủ được không?” Nàng che miệng ngáp một cái, đem mặt mình vùi vào bả vai hắn. Chẳng biết từ bao giờ nàng đã quen với mùi Long diên hương trên người hắn như thế. Nó có thể khiến nàng cảm thấy an tâm, bình lặng.
“Được, nàng ngủ đi! Mọi chuyện để sáng mai lại tính tiếp.” Mộ Dung Thần Duệ thở dài, đưa cánh tay rắn chắc ra bao bọc nàng. Cằm nhẹ nhàng cọ sát trên mái tóc suôn mượt của nàng. Trên người nàng luôn có một mùi hương, vừa thơm lại vừa thanh nhã, không nhiễm mùi phấn son. Và mùi hương này cũng rất khác với huân hương mà các phi tần khác hay dùng.
Hắn cúi đầu ngắm nhìn nàng. Khuôn mặt trắng sáng như ngọc; lông mày thon dài như dãy núi thoai thoải; sống mũi cao thẳng; bờ môi hồng hào mềm mại, không có chỗ nào không phải là kiệt tác dày công của ông trời. Phải thừa nhận rằng, vẻ xinh đẹp của nàng là được trời cao ưu ái, cho dù với khuôn mặt không trang điểm thì nàng vẫn xinh đẹp lộng lẫy khiến người ta thần hồn điên đảo.
Nhưng hắn yêu nàng không phải vì dung nhan tuyệt sắc này. Đã rất lâu về trước, hắn biết rõ tính nết và phẩm cách của nàng. Lúc đầu, hắn cho rằng nàng thông minh nhạy bén, còn thêm thủ đoạn lợi hại. Hôm nay hắn đã biết nàng chẳng qua chỉ là một con hổ giấy hiền lành. Trừ khi người ta bức nàng tới ngõ cụt, không thì nàng sẽ không nhẫn tâm diệt tận gốc.
Mộ Dung Thần Duệ im lặng suy nghĩ, còn Lộ Ánh Tịch lại ngủ say và chìm sâu vào mộng đẹp trong vòng tay của hắn.
Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng. Bây giờ có thể khẳng định dược tính Thần hồn tán đã giảm đi ít nhiều. Thế nhưng, không một ai có thể đảm bảo từ nay về sau nó sẽ không tái phát.
Lộ Ánh Tịch nằm trong vòng tay ấm áp của hắn, sự mệt mỏi lẫn chán chường tạm thời lùi đi. Trong lòng nàng chỉ cảm thấy xúc động dạt dào.
“Thần, chàng còn nhớ vì sao chàng giữ lại Tê Điệp hay không?” Nàng ghé sát vào ngực hắn, nhẹ nhàng hỏi.
“Đương nhiên.” Mộ Dung Thần Duệ chau mày, nói ngược lại: “Trẫm chưa từng nói cho nàng biết sao?”
“Chưa từng.” Lộ Ánh Tịch trả lời thật, lại dịu dàng chêm thêm một câu, “Là bởi vì thiếp tin tưởng chàng, nên thiếp mới chưa từng hỏi chuyện dư thừa này.”
“Tin tưởng…” Mộ Dung Thần Duệ đang tự đánh giá hai chữ này. Hắn dừng lại chốc lát mới nói: “Đoàn Tê Điệp ẩn núp ở Hoàng Triều rất lâu. Từ lúc ban đầu Trẫm đã nghi ngờ nàng ta, cũng mất một thời gian tương đối dài truy xét, mới biết nội tình của nàng ta.”
“Nàng ta là quận chúa Lâm Quốc, lẽ nào không phải như vậy?” Lộ Ánh Tịch nghe được thâm ý trong lời hắn nói liền nghi hoặc hỏi.
“Nàng ta quả thực là quận chúa Lâm Quốc, nhưng thân mẫu của nàng ta là người xưa của tiên đế.” Mộ Dung Thần Duệ cân nhắc giải thích, chậm rãi nói: “Tiên đế và mẫu thân nàng ta dường như đã từng có vướng mắc chuyện tình cảm. Những chuyện cũ đã phủ đầy bụi rất khó ngược dòng tìm hiểu được.”
“Vâng.” Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng trả lời. Nếu là như vậy, chuyện tấm kim bài miễn tử kia cũng dễ hiểu hơn.
“Trẫm đặc biệt nhớ rõ Trẫm chưa từng chạm đến Tê Điệp, hài tử trong bụng nàng ta tuyệt đối không phải là cốt nhục của Trẫm.” Giọng Mộ Dung Thần Duệ rất trầm thấp, lộ ra hàn ý lạnh lẽo.
“Vậy phụ thân của đứa bé là ai?” Lộ Ánh Tịch hỏi vấn đề khó hiểu nhất.
Mộ Dung Thần Duệ đột nhiên hừ lạnh một cái, trả lời: “Thái tử Lâm Quốc.”
Lộ Ánh Tịch khiếp sợ: “Lâm Quốc… Thái tử?!”
Mộ Dung Thần Duệ nở nụ cười trào phúng, gằn giọng nói: “Thật sự có thể nói rằng Lâm Quốc đã không từ bất cứ thủ đoạn nào. Không ngại đưa Thái tử của bọn chúng mạo hiểm cải trang tới Hoàng Triều ta, chỉ vì để làm chuyện bẩn thỉu này.”
Lộ Ánh Tịch sững sờ giây lát, mới lúng ta lúng túng nói: “Thái tử Lâm Quốc, tức là hoàng huynh của thiếp, là cháu họ của Tê Điệp, vậy mà có thể làm như vậy…”
“Không thể chịu được chuyện này.” Mộ Dung Thần Duệ tiếp lời bằng giọng điệu giễu cợt: “Lâm Quốc cho rằng dùng Thần hồn tán là có thể khiến Trẫm tiếp nhận Đoàn Tê Điệp? Đúng là mơ tưởng viển vông!”
Đối với Thần hồn tán, trong lòng Lộ Ánh Tịch có chút nghi ngờ, nhẹ giọng hỏi: “Theo những gì trong sách y viết mà thiếp nhớ được, người trúng Thần hồn tán có khả năng sẽ bị thôi miên thay đổi tình cảm. Thần, trước kia chàng đã có dấu hiệu đó, vì sao bỗng nhiên lại tỉnh táo hơn rất nhiều?”
Mộ Dung Thần Duệ nhất thời không có câu trả lời. Tay hắn luồn vào trong chăn gấm, dang tay kéo nàng vào lòng, mới nhỏ giọng nói: “Những bức thư nàng viết cho Trẫm, Trẫm luôn mang bên mình. Chỉ cần Trẫm có thời gian rảnh rỗi, sẽ lấy ra đọc một lượt. Còn Trẫm cũng tự viết những chuyện lặp đi lặp lại mà bản thân nhớ được. Trẫm không tin, với nghị lực của Trẫm lại không thể chống lại dược tính của loại thuốc quái lạ kia được!”
Lộ Ánh Tịch không nhịn được liền cong môi cười. Từ đáy lòng hắn tin tưởng nàng, cho nên hắn không hề do dự mà đi tin những bức thư nàng đã viết. Có lẽ, Thần hồn tán thực sự không cần thuốc vẫn có thể tự giải.
“Ánh Tịch.” Mộ Dung Thần Duệ nhỏ giọng gọi nàng, “Sau này Trẫm sẽ không gọi nàng là ‘Tịch’ nữa, để tránh cho các kí ức mới cũ lẫn lộn với nhau.”
“Được ạ.” Lộ Ánh Tịch không để bụng, mỉm cười nói: “Đã vậy, thiếp cũng nên sửa lại. Thiếp gọi chàng là ‘Thần Duệ’ được không?”
Mộ Dung Thần Duệ cúi đầu xuống in một nụ hôn lên cái trán bóng nhẵn của nàng.
Nàng cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận được đôi môi ấm nóng của hắn men theo sống mũi của nàng xuống dưới, hôn lên chóp mũi của nàng. Sau đó, hắn tiếp tục hạ môi hắn lên môi nàng.
Chỉ là dịu dàng cọ sát nhau, hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau. Bờ môi chỉ khẽ tiếp xúc nhưng lại khơi lên lửa nóng rung động.
Đầu lưỡi của hắn tách hàm răng của nàng ra, nhanh nhạy lủi vào trong. Lưỡi hắn quấn bện với đầu lưỡi mềm mại của nàng. Dần dần, nụ hôn trở nên dữ dội hơn, giống như muốn cắn nuốt nàng thì hắn mới cam lòng.
Tay hắn theo bản năng kéo vạt áo của nàng. Bàn tay to lớn vào trong thăm dò, lần mò khắp nơi. Bàn tay thô ráp của hắn đi tới đâu thì kích thích tầng tầng hơi nóng ở nơi đó. Lộ Ánh Tịch ừm ờ một tiếng, lơ mơ nói: “Cẩn thận cục cưng.”
Bàn tay Mộ Dung Thần Duệ thoáng dừng lại, nhưng chỉ trong chốc lát. Hắn lại xuống chút nữa, phủ tay lên cái bụng căng lên của nàng.
Cùng lúc đó, môi hắn trượt xuống dưới. Hôn lên làn da trắng nõn của nàng, bờ vai trắng tuyết, trước ngực…
Mặt Lộ Ánh Tịch nóng hầm hập, ửng đỏ giống như áng mây hồng đặc biệt xinh đẹp. Nàng vừa như bằng lòng lại như bất an, cuối cùng mở miệng nói: “Thần, cục cưng… không được…”
Mộ Dung Thần Duệ tựa như tức giận, từ trước ngực của nàng liền ngóc đầu lên, hung hăng lần thứ hai che phiến môi của nàng.
“Đừng…” Lộ Ánh Tịch kháng nghị, nhưng những lời tiếp theo đều bị hắn nuốt hết.
Nụ hôn của hắn lúc này đây mãnh liệt như đang công thành chiếm đất. Hắn không để cho nàng chút không gian nào để lảng tránh. Một bàn tay của hắn giữ sau ót của nàng, đôi môi mỏng lại giày vò đôi môi của nàng. Cái lưỡi như thanh gươm tấn công vào khoang miệng, mạnh mẽ cắn mút, một mặt dùng răng cắn nàng một cái.
Lộ Ánh Tịch cảm thấy có chút đau đớn, lại cảm thấy một sự kích thích mới lạ. Nàng bất tri bất giác đưa tay vòng qua sau gáy hắn, đón nhận nụ hôn của hắn.
Sự đáp lại của nàng khiến hắn như được cổ vũ hơn. Nụ hôn càng lúc càng điên cuồng, hai tay không an phận mà hạ thấp xuống dưới…
“Á!” Đột nhiên, Mộ Dung Thần Duệ bị cắn đau, ngẩng đầu nhìn nàng.
“Không được!” Hai gò má của Lộ Ánh Tịch đã đỏ bừng, vừa thẹn thùng lại mang theo một ít áy náy, “Thiếp sợ cục cưng không thể chịu nổi vận động kịch liệt…”
Mộ Dung Thần Duệ cắn răng trợn trừng mắt với nàng. Đôi mắt xanh đen đã bốc lên ngọn lửa dục vọng mãnh liệt. Một bàn tay của hắn vẫn đang dừng lại giữa hai chân của nàng.
Lộ Ánh Tịch không được tự nhiên nhích người ra xa, làm bộ như chưa có việc ấy, nói lảng: “Muộn rồi, ngủ thôi.”
Vẻ mặt Mộ Dung Thần Duệ rất giận dữ, rút tay về. Hắn nằm cái bịch xuống giường, bực bội không màng nói chuyện với nàng.
Lộ Ánh Tịch nhìn hắn, không hiểu vì sao rất muốn cười. Hai người đã thành thân hơn một năm, nhưng số lần thân mật triền miên lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đặc biệt là sau khi nàng mang thai, chỉ sợ là hắn nín nhịn quá mức đi?
Ý nghĩ này vừa hiện lên, nàng không khỏi hiếu kì, nhẹ giọng hỏi: “Thần, mấy tháng qua, chàng có từng lâm hạnh phi tần nào khác không?”
Mộ Dung Thần Duệ ho khan một tiếng, thờ ơ nói lại: “Nàng nghĩ sao?”
“Không biết.” Lộ Ánh Tịch rất thành thật trả lời, “Có thể là có, có thể là không.” Tuy rằng đáy lòng nàng vẫn ôm một hy vọng mong manh, nhưng lại sợ rằng đây chỉ là hy vọng xa vời và ngây thơ của chính mình.
“Mấy tháng qua, Trẫm có khi nào rảnh rỗi?” Mộ Dung Thần Duệ tức giận nói, “Vì nữ nhân nàng đây mà Trẫm phải dốc lòng lẫn dốc mạng. Trẫm còn tinh lực dư thừa đi làm chuyện khác sao?”
Bờ môi Lộ Ánh Tịch nhếch lên vẽ nên một nụ cười xinh đẹp, ngọt như mật ong. Ngay cả khóe mắt cũng lấp lánh sự vui mừng, hài lòng.
Dục vọng trong người Mộ Dung Thần Duệ khó tan biến. Hắn đột ngột xoay người lại, trong mắt xuất hiện mấy phần tà mị.
“Thần, chàng muốn làm cái gì?” Lộ Ánh Tịch vô ý thức lui về sau.
“Nàng có thể chạy trốn đến đâu?” Mộ Dung Thần Duệ cong môi cười rất chi là gian tà.
“Thần… Cục cưng của chúng ta… không thể…” Lộ Ánh Tịch cố gắng giải thích, nhưng xấu hổ không biết dùng từ thế nào mới phải.
“Thế nàng nghĩ ta muốn làm gì?” Mộ Dung Thần Duệ thuận miệng nói tiếp, cánh tay dài duỗi thẳng, bỗng chốc đã nắm được tay nàng.
“Sao ạ?” Lộ Ánh Tịch nghi hoặc.
Nụ cười xấu xa tọa lạc trên môi Mộ Dung Thần Duệ. Nắm tay nàng đặt lên ngực hắn, từ từ kéo xuống dưới cho đến khi đến điểm quan trọng. Động tác lưu loát ngang ngược khiến nàng không kịp phòng bị.
“A!” Lộ Ánh Tịch sợ hãi kêu lên, gắng sức rút tay về. Nàng vừa tức vừa thẹn lại vừa giận.
Mộ Dung Thần Duệ cũng không lại ép nàng. Nhưng hắn bật cười thích chí, tiếng cười vui vẻ khó có được.
“Ghê tởm.” Lộ Ánh Tịch càng thêm tức tối, vươn tay đánh lên lưng hắn, “Không được cười!”
“Khụ, khụ!” Mộ Dung Thần Duệ ho sằng sặc nhưng vẫn không ngừng cười. Hơn nữa đáy mắt còn tràn đầy ý cười trêu tức, lại ngạo nghễ liếc mắt nhìn nàng.
Lộ Ánh Tịch buồn bực lại xấu hổ quẫn bách. Nàng nắm chiếc chăn gấm cố sức lau lòng bàn tay. Nhưng cảm xúc nóng bỏng cứng rắn kia vẫn lưu lại trên tay nàng, có lau thế nào cũng không mất đi. Cái người đáng ghét này!
Nàng ngước mắt trừng hắn. Nhưng hắn lại càng thêm mặc sức cười lớn, khí khái phấn chấn, vẻ lo lắng mấy ngày gần đây đều đã trôi tuột.
Lộ Ánh Tịch cứ trợn trừng mắt cũng không làm tiêu sự bực bội trong lòng.
Mộ Dung Thần Duệ cười cười nhìn nàng, dần dần ánh mắt lại sắc bén trở lại. Hắn đánh giá nàng, thắc mắc hỏi: “Ánh Tịch, trái lại tinh khí của nàng tràn đầy. Cái gì gọi là ‘bệnh nguy kịch’ hay ‘không có thuốc nào cứu được’, nhưng hiện tại Trẫm không nhìn ra một điểm.”
Lộ Ánh Tịch ngẩn người, chần chờ chốc lát mới đáp: “Vừa rồi, nhất thời khí nóng lên cao, huyệt đạo tự động giải.”
“Huyệt đạo?” Mộ Dung Thần Duệ nheo mắt, thoáng hiện lên mũi nhọn.
Đón nhận ánh mắt sắc bén của hắn, Lộ Ánh Tịch bất đắc dĩ than nhẹ, khẽ nói: “Hãy để thiếp nói hết mọi chuyện đã.” Tiếp theo, nàng liền trình bày những chuyện đã xảy ra từ đầu đến cuối, bao gồm cả nguyên nhân vì sao phải gạt hắn, cùng với kế hoạch chuẩn bị giả chết thế nào.
Mộ Dung Thần Duệ nghe xong, rất là bất mãn, trách mắng: “Càn quấy! Trẫm không cho phép nàng đùa như thế.”
Lộ Ánh Tịch nằm bên cạnh lại nhìn hắn chằm chặp, nghiêm mặt nói: “Đây không phải là trò đùa. Tấm kim bài miễn tử trong tay Tê Điệp kia nhất định phải thu lại.”
Mộ Dung Thần Duệ cũng đanh mặt lại, trầm tư không nói.
Lộ Ánh Tịch từ từ diễn giải: “Nếu đứa bé trong bụng Tê Điệp không sinh ra, vậy thì không có gì để nói. Nhưng chàng vẫn giữ nàng ta bên cạnh chắc chắn là đang đợi nàng ta sinh hạ hoàng tử cho Lâm Quốc, ngược lại còn lấy đó để uy hiếp Lâm Quốc. Đã như vậy, lần này dùng ‘cái chết’ của thiếp để lấy lại kim bài miễn tử của tiên đế. Trong tương lai, không cần phải lo lắng về chuyện này nữa.”
Mộ Dung Thần Duệ không lên tiếng, nhưng cũng không thể phủ nhận toàn bộ những điều nàng nói.
Thấy hắn suy tư, Lộ Ánh Tịch mỉm cười. Nàng áp sát vào khuôn ngực của hắn, một lần nữa quay lại trong lòng hắn.
“Thiếp mệt rồi, cùng nhau ngủ được không?” Nàng che miệng ngáp một cái, đem mặt mình vùi vào bả vai hắn. Chẳng biết từ bao giờ nàng đã quen với mùi Long diên hương trên người hắn như thế. Nó có thể khiến nàng cảm thấy an tâm, bình lặng.
“Được, nàng ngủ đi! Mọi chuyện để sáng mai lại tính tiếp.” Mộ Dung Thần Duệ thở dài, đưa cánh tay rắn chắc ra bao bọc nàng. Cằm nhẹ nhàng cọ sát trên mái tóc suôn mượt của nàng. Trên người nàng luôn có một mùi hương, vừa thơm lại vừa thanh nhã, không nhiễm mùi phấn son. Và mùi hương này cũng rất khác với huân hương mà các phi tần khác hay dùng.
Hắn cúi đầu ngắm nhìn nàng. Khuôn mặt trắng sáng như ngọc; lông mày thon dài như dãy núi thoai thoải; sống mũi cao thẳng; bờ môi hồng hào mềm mại, không có chỗ nào không phải là kiệt tác dày công của ông trời. Phải thừa nhận rằng, vẻ xinh đẹp của nàng là được trời cao ưu ái, cho dù với khuôn mặt không trang điểm thì nàng vẫn xinh đẹp lộng lẫy khiến người ta thần hồn điên đảo.
Nhưng hắn yêu nàng không phải vì dung nhan tuyệt sắc này. Đã rất lâu về trước, hắn biết rõ tính nết và phẩm cách của nàng. Lúc đầu, hắn cho rằng nàng thông minh nhạy bén, còn thêm thủ đoạn lợi hại. Hôm nay hắn đã biết nàng chẳng qua chỉ là một con hổ giấy hiền lành. Trừ khi người ta bức nàng tới ngõ cụt, không thì nàng sẽ không nhẫn tâm diệt tận gốc.
Mộ Dung Thần Duệ im lặng suy nghĩ, còn Lộ Ánh Tịch lại ngủ say và chìm sâu vào mộng đẹp trong vòng tay của hắn.
Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng. Bây giờ có thể khẳng định dược tính Thần hồn tán đã giảm đi ít nhiều. Thế nhưng, không một ai có thể đảm bảo từ nay về sau nó sẽ không tái phát.
Bình luận truyện