Producer Hàng Đầu Giới Điện Ảnh

Chương 61



Edit + Beta: Vịt

Mọi người đều tràn đầy tín nhiệm với Hàn Huấn.

Nhưng Hàn Huấn bận đến sứt đầu mẻ trán, để sửa đổi ra kịch bản phù hợp, quả thực trọc đầu.

Yếu tố điện ảnh dễ bán,《Cứu viện có một không hai》không có lấy một cái.

Không có anh hùng không có tình yêu, chỉ có tầm mắt chết lặng kiên định đi về phía trước, toàn bộ hy sinh chỉ vì một hi vọng hư vô mờ mịt.

Mà hi vọng này, có lưu lại manh mối trong kịch bản, nhà khoa học được cứu ra cuối cùng, vẫn không cách nào cứu thế giới này.

Thiết bị phá hủy toàn bộ, trợ thủ hi sinh, số liệu lưu trong trí não cần trình tự phân biệt phức tạp để điều phối sử dụng.

Kiến thức và sức lực của một người, căn bản không thể nào giải quyết tất cả vấn đề.

Nhân vật trong《Cứu viện có một không hai》không có siêu năng lực, thuật mê hồn, chỉ là loài ngoài bình thường, có linh hồn đơn thuần mà chấp nhất.

Thảm kịch hoang đường lại thực tế, nói với cả thế giới, tương lai mà các người chờ đợi, cuối cùng là một trò cười.

Hàn Huấn sửa đổi từng tình tiết, mỗi một lời thoại đều phải cân nhắc liên tục, hạ bút vô cùng do dự, thậm chí cảm thấy 11 phút edit của Ngô Kiến An, mới là linh hồn của kịch bản này.

Có lẽ bi kịch như vậy, gọi là《Cứu viện vô hiệu》đúng hơn.

Hi vọng, tương lai, sinh mạng đều không quan trọng nữa, ở trước tai nạn vô tình, vùng vẫy của loài người toàn là phí công.

Tập thể nhân vật chính chết, đổi lại là một loại tuyệt vọng khác, ngay cả Hàn Huấn cũng không thể thoát khỏi áp lực mà kịch bản mang đến, toàn thân từ trên xuống dưới đều hốt hoảng, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Sau đó, Hàn Huấn lựa chọn một cách dễ dàng.

Sửa một cảnh bi kịch thảm thiết, xem một video hài trên mạng.

Tâm tình ở trong bi hỉ hoán đổi qua lại, cuối cùng che đi nỗi sợ hãi nặng trĩu trong ngực.

Trâu Xuân Sinh là một biên kịch có tiềm lực, nếu không phải hắn bị bệnh, có lẽ kịch bản này để hắn sửa thích hợp hơn, không có ai hiểu chừng mực và nặng nhẹ hơn nguyên tác giả, Hàn Huấn chỉ có thể suy đoán nhiều lần ý của Trâu Xuân Sinh, tận lực giữ kịch bản ở quỹ đạo chính xác.

Trâu Xuân Sinh muốn biểu đạt sự đáng quý của sinh mạng, cái chết liên tiếp lại chỉ có thể khiến người ta cảm thấy sợ.

Hàn Huấn tốn rất nhiều thời gian, rốt cục cho《Cứu viện có một không hai》một dàn ý ấm áp.

Cả kịch bản đã không phải là dáng vẻ tràn đầy cái chết và bóng tối như ban đầu.

Câu chuyện, vẫn là câu chuyện mặc kệ trả giá, vì hi vọng mong manh mà tiến lên, nhưng mỗi người trong đó, đều tìm được chốn trở về của mình.

Sống, hoặc là chết, sự tồn tại của bọn họ đều sẽ thức tỉnh ấm áp bị băng giá bao vây trong nhân tính.

Hàn Huấn rất thích đóa hoa màu hồng mọc lên trên bãi đất hoang vu trong phần cuối nguyên bản《Cứu viện vô hiệu》.

Đó là đại biểu của thiên nhiên vô tình, ham muốn bản thân thai nghén tất cả, lại phá hủy tất cả.

Nhưng, trong《Cứu viện có một không hai》mà cậu sửa, đặc biệt viết một đoá hoa hồng màu đỏ.

Đóa hoa đỏ tươi, mở rộ như đóa "mân côi" đại diện cho tình yêu lãng mạn, đúng như hồng y duy nhất trong bản danh sách của Schindler, hồng kỳ duy nhất trên quân trang xanh lục.

Chỉ là sắc thái đỏ tươi này, có thể khiến cho con người ta ở trong bi thương, cảm nhận được may mắn và tốt đẹp của cuộc sống.

Hàn Huấn thoát khỏi từ tầng cuối cùng của vực sâu tử vong trở nên nhẹ nhõm.

Cậu nhìn từ đầu đến cuối kịch bản mình đã sửa xong, linh hồn thả lỏng giống như mãn tù, tràn đầy kêu gào muốn chia sẻ.

Thế là, Hàn Huấn gọi điện thoại hẹn thời gian với Ngô Kiến An, muốn mang theo kịch bản mới của mình đi gặp Trâu Xuân Sinh.

Không nghĩ tới, Trâu Xuân Sinh đã chuyển viện.

Ngày thứ hai sau khi Hàn Huấn thăm hắn, Trâu Xuân Sinh từ bệnh viện tổng hợp loại 2, vào bệnh viện ung bướu loại 3.

Ngô Kiến An ở cửa bệnh viện chờ Hàn Huấn, hưng phấn nói: "Từ tổng sau khi biết tình huống của Xuân Sinh, hỗ trợ liên hệ bệnh viện ung bướu, mời chuyên gia hội chẩn, hơn nữa còn xin cho Xuân Sinh phòng bệnh đơn, hiện tại điều kiện và hoàn cảnh trị liệu đều rất tốt, con người cũng lên tinh thần, hai hôm trước, còn rảnh rỗi bắt tay làm thơ. Thầy Hàn, rất cám ơn cậu."

Hàn Huấn không nghĩ tới Từ Tư Miểu sẽ làm từ thiện kiểu này.

Cậu không biết gì về việc lần này. càng không thể mặt dày đón nhận biết ơn.

Hàn Huấn nói: "Từ tổng làm việc thiện, anh đi cảm ơn anh ta, chuyện không liên quan đến tôi."

Ngô Kiến An xấu hổ cười gật đầu, cũng không biết hai người vay trong trạng thái chiến tranh lạnh, chỉ cho rằng Hàn Huấn ngại công khai quan hệ của mình và Từ Tư Miểu.

Thế là hắn cười đáp ứng: "Đúng vậy, đúng vậy, tôi cám ơn Từ tổng, cũng cám ơn thầy Hàn, các cậu đều là ân nhân lớn của Xuân Sinh!"

Đối đãi với ân nhân, sự nhiệt tình của Ngô Kiến An khiến người ta khó có thể hưởng thụ, cả đường, hắn đều vui sướng, khen điều kiện chữa bệnh của bệnh viện ung bướu, từ bác sĩ đến dì nhà bếp, tất cả đều nhận được thẻ người tốt ẩn danh của hắn phát.

Đối với Hàn Huấn mà nói, điều kiện thiết bị của bệnh viện mới quả thực tốt hơn nhiều.

Hành lang sạch sẽ rộng rãi, sáng sủa, rất an tĩnh.

Đi vào phòng bệnh, liếc thấy Trâu Xuân Sinh tựa vào trên giường đọc sách.

Đó là tập thơ của Uông Quốc Chân, trang bìa nhạt màu in rõ ràng "Không có núi cao hơn người, không có con đường dài hơn chân".

"Thầy Hàn." Thấy bọn họ tới, Trâu Xuân Sinh để sách xuống, cười vén chăn lên, muốn đứng dậy.

Ngô Kiến An vội vàng nghênh đón, nói: "Nằm xuống nằm xuống, anh vừa mới mấy ngày, nghỉ ngơi nhiều chút, nói không chừng có thể xuất viện sớm."

Lời của hắn hoàn toàn là an ủi, sắc mặt gầy gò của Trâu Xuân Sinh lại lộ ra chút cười.

"Có thể xuất viện sớm chút là tốt rồi." Hắn nói, ngồi trở lại, tựa vào bên giường, hóa trị mấy ngày liên tục khiến hắn càng thêm tiều tụy, nhưng tinh thần không tệ.

Phòng bệnh đơn an tĩnh mà sạch sẽ, Hàn Huấn rốt cuộc không cần thảo luận kịch bản trong nhạc nền ầm ĩ và tiếng cười nói tán dóc.

Lần này, âm lượng của cậu có thể hạ thấp chút, cẩn thận nói về sửa đổi của mình về《Cứu viện có một không hai》, sau đó đưa kịch bản cho Trâu Xuân Sinh từ từ xem.

Hàn Huấn nói: "Anh có bất kỳ vấn đề hoặc suy nghĩ gì, đều có thể lập tức liên hệ tôi. Đây chỉ là một bản sơ thảo, rất nhiều chi tiết vẫn chưa kịp đào sâu. Tôi cố gắng giữ lại hình ảnh anh muốn biểu đạt, nhưng có thể sẽ có sơ sót, anh nghĩ ra thêm cái gì, nói với tôi là được, chúng ta có thể thương lượng với nhau."

Đây có lẽ là thời khắc Hàn Huấn đời này khoan dung nhất với người ngoài, kịch bản cậu viết ra, dù là đạo diễn hay diễn viên, cho dù là đại lão chuyên nghiệp, chỉ cần không thể thuyết phục cậu, Hàn Huấn tuyệt đối sẽ không sửa bất kỳ chữ nào, ngay cả sắc mặt tốt cũng sẽ không cho đối phương.

Bây giờ, cậu sẵn lòng nghe ý kiến của Trâu Xuân Sinh.

Bởi vì《Cứu viện có một không hai》vốn nên là kịch bản của Trâu Xuân Sinh, cậu chỉ sửa đổi chút xíu không đáng kể.

Trâu Xuân Sinh nhận lấy kịch bản, kích động gật đầu, hắn vội vàng mở bản chỉnh sửa của Hàn Huấn ra, đắm chìm trong thế giới câu chuyện hoàn toàn mới.

Hắn chỉ lật vài tờ, bỗng nhiên lại ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng hốt nhìn Hàn Huấn.

Hàn Huấn cau mày, cậu quả thực bắt đầu sửa đổi phần lớn, nhìn vẻ mặt Trâu Xuân Sinh, hẳn là không hài lòng lắm về mở đầu.

Thế là cậu ôn nhu hỏi: "Sao thế? Anh có ý kiến thì nói thẳng, thời gian hôm nay còn sớm, chúng ta có thể chậm rãi thảo luận.

Trâu Xuân Sinh lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy một trận tim loạn nhịp, "Không có gì không hợp, rất tốt, thầy Hàn sửa quá tốt. Chỉ phần mở đầu thôi, tôi dường như thấy được thành phố nổi trong tưởng tượng, hơn nữa những lời thoại này, hoàn thiện hơn bản gốc của tôi, đây mới là dáng vẻ phù hợp với một quân nhân 40 tuổi!"

Thời gian chờ đợi dài đến 5 năm có lẻ, tất cả phải bắt đầu từ kịch bản căn bản nhất, Trâu Xuân Sinh giống như sức sống mới tỏa sáng, hưng phấn đàm luận từng cảnh dưới ngòi bút của Hàn Huấn.

Đó là cảnh Trâu Xuân Sinh thiết kế, nhưng dưới chỉnh sửa của Hàn Huấn trở nên hợp tình hợp lý.

Hắn thậm chí có thể tưởng tượng được — một đám quân nhân tầm thường lại bình thường, đầy tính kỷ luật lao đến chiến trường, không hỏi ngày về.

Có lẽ là hắn quá kích động, giọng điệu nói chuyện của Trâu Xuân Sinh, cũng sẽ thay đổi theo nhân vật khác nhau.

Hàn Huấn lần đầu tiên nhìn thấy bệnh nhân nói chuyện đến má đỏ ửng, uống mấy cốc nước to, cũng không ngăn được kích động hắn miệng đắng lưỡi khô nói tiếp.

Trước khi đi, Trâu Xuân Sinh tỏ vẻ lưu luyến không rời, ánh mắt mong đợi nói: "Thầy Hàn nếu rảnh, chúng ta nói chuyện kịch bản, không nói về《Cứu viện có một không hai》chúng ta nói về những cái khác.

Có thể nhận được đồng ý của biên kịch nguyên tác.

Hàn Huấn cuối cùng từ trong hành hạ bản thân giải phóng ra, bi kịch biến thành nuối tiếc cố nhiên đại viên mãn, nhưng phấn khởi của Trâu Xuân Sinh không phải là giả bộ, trong lòng hắn dễ chịu rất nhiều.

Cậu tạm biệt Ngô Kiến An, thong thả bước dọc theo con phố ngoài bệnh viện, không định bắt xe về khách sạn.

Bên đường dòng xe chạy không ngừng, dọc đường đều là hộp đèn đường nhỏ hẹp, một vài quảng cáo chữa trị không mang thai không đẻ, phẫu thuật thẩm mỹ chiếm cứ cả con đường, càng đi về phía trước, cậu còn có thể nhìn thấy poster tuyên truyền《Tôi không muốn đi làm》, cô quạnh dán vào hộp đèn không ai hỏi han, trên góc phải còn hơi xoắn, vừa nhìn chính là người bảo vệ hộp đèn lười dỡ nó xuống.

Hàn Huấn cảm thấy rất thú vị.

Đi lại không mục đích, thả lỏng thần kinh căng thẳng đã lâu của cậu.

Viết kịch bản là một việc hạnh phúc lại vất vả, mà sửa kịch bản hoàn toàn là tra hỏi và hành hạ đối với linh hồn.

Hiện tại, sự hành hạ của《Cứu viện có một không hai》với cậu, tạm thời đến hồi kết, chỉ cần hơi chỉnh một vài chi tiết, đợi đề xuất mới của Trâu Xuân Sinh, kịch bản này có thể hoàn thành rất nhanh.

Được hoan nghênh hay không, phòng vé có cao không, không liên quan đến cậu.

Hàn Huấn chỉ thích một kịch bản như vậy, không hy vọng Ngô Kiến An và Trâu Xuân Sinh bởi vì một câu chuyện bi kịch trở thành bi kịch mới, mà cố gắng sửa đổi lần nữa.

Chỉ thế thôi.

(Bản dịch chỉ được đăng tại Truyện Bất Hủ humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Hàn Huấn đi từ hoàng hôn đến tối đêm, ánh đèn hai bên đường đã sáng, bao phủ ánh hoàng hôn ấm áp.

Cậu đi tới bên ngoài con đường đền thờ vô cùng lớn, phát hiện một con phố buôn bán phong cách phục cổ.

Hai bên đường đều là nhà lầu 2 tầng thấp bé, mặt đất khảm nạm đá phiến, giống như một thiên đường trong thành phố.

Chỉ tiếc, người đến đây tản bộ quá nhiều.

Cậu tin vào sự tùy ý của ngựa tùy cương đi vào, chọn một cửa hàng thuận mắt ngồi xuống.

Đây giống như một phòng trà mời người hát, thuận tiện cung cấp trà bánh buổi tối, tạo điều kiện cho khách giết thời gian.

Hàn Huấn tựa vào bệ cửa sổ chạm trổ, quay đầu nhìn ca sĩ trẻ tự đàn tự hát trên sân khấu trong quán.

Cậu ta ngẩng chiếc cổ mảnh khảnh, nhẹ giọng hát theo nhạc khúc uyển chuyển, ngón tay khớp xương rõ ràng gẩy trên dây đàn ghi ta bằng bạc, một bộ áo sơ mi quần jean sạch sẽ, hết sức khiến người ta yêu thích.

Hàn Huấn gọi một ly nước chanh, một đĩa waffle, vừa ăn vừa nghe.

Tay thiếu niên chuyển dây âm, lại bắt đầu hát một bài tình ca, dẫn đến khách trong quán vỗ tay nhiệt liệt.

Lúc ăn gần xong waffle, một người đàn ông cao lớn đến trước mặt Hàn Huấn.

Ánh đèn trong quán mờ mờ, chỗ sáng duy nhất, chỉ có ca sĩ trên bục.

Hàn Huấn cho rằng là khách tìm bạn, hơi dừng lại bên cạnh cậu, nhưng người này lại nhẹ giọng hỏi: "Xin hỏi chỗ này có người chưa?"

Đối thoại ghép bàn thế này, Hàn Huấn từng nghe vô số lần, trong quán làm ăn rất tốt, nhưng không đến mức cần cướp chỗ ngồi trong góc cửa sổ của cậu.

Cậu đang muốn tùy tiện chỉ bàn trống gần giữa sân khấu, đuổi người đi, nhưng vừa ngẩng đầu, sửng sốt.

"Có người?" Người đàn ông vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

"Không...... không có ai."

Sau đó, người đàn ông ngồi xuống.

Tầm mắt nhìn thẳng, Hàn Huấn cho là mình xuất hiện ảo giác, xác định người này chính là Từ Tư Miểu.

Lọn tóc anh chỉnh sửa gọn gàng, nút áo sơ mì cài đến nút trên cùng, bên ngoài mặc một chiếc áo len gân, cổ tay sạch sẽ, không có đồng hồ đắt giá làm đẹp, khuy măng sét kim cương bình thường làm chói mắt người ta cũng không tồn tại, giản dị đến không giống bản thân.

Từ Tư Miểu ngồi xuống, gọi phục vụ, anh chọn đồ, sau đó nhìn về phía sân khấu ca hát, dường như chỉ là một người lạ ghép bàn, khoảng trống chời đợi đồ ăn, nghe âm nhạc giết thời gian.

Sau khi nhận thấy tầm mắt nghi ngờ của Hàn Huấn, Từ Tư Miểu quay đầu lại, áy náy nói: "Nếu cậu để ý, tôi đổi bàn liền, nhưng mà bàn trống bên đó cách loa quá gần, hơi ồn."

Lý do tìm được vô cùng đầy đủ, Hàn Huấn không biết anh đang dự mưu gì.

Nhưng Từ Tư Miểu không vừa đến đã nói Honey, cục cưng, chất vất quái gở, bom hẹn giờ trong lòng Hàn Huấn yên lặng, không nổ tung.

"Không sao."

Nói xong, Hàn Huấn không nhìn anh nữa, quay đầu nhìn về phía ca sĩ trẻ gảy đàn ghi ta trên sân khấu.

Mà Từ Tư Miểu cũng quay đầu, chuyên chú thưởng thức giọng hát nhẹ nhàng.

Hai người vô cùng trầm mặc, ngồi ở bàn này chỉ là bởi vì trong biển người vô tình gặp được.

Đến lúc Hàn Huấn ăn uống no đủ chuẩn bị rời đi, Từ Tư Miểu mới đứng lên, đưa tay phải ra với cậu, nói: "Anh bạn, tôi cảm thấy tình cờ gặp mặt, nên làm quen chút. Xin chào, tôi tên là Daniel."

"À, xin chào." Hàn Huấn không biết anh lại đang diễn kịch gì, không bắt lại, "Cái tên này hình như rất quen."

"Ừ." Từ Tư Miểu câu lên ý cười nhàn nhạt, "Đây là một cái tên đại chúng, trong 10 cái tên tiếng Anh của đàn ông có đến 9 người tên Daniel."

"Hóa ra là vậy." Hàn Huấn gật gật đầu, "Lần sau lại nói chuyện nhé, Daniel."

Nói xong, cậu tiêu sái rời đi, về khách sạn sửa kịch bản.

(Đứa nào re-up là chó)

Ngày tiếp theo, Hàn Huấn đóng cửa không ra ngoài, sau khi chỉnh sửa hoàn chỉnh《Cứu viện có một không hai》, giao bản thảo chỉnh sửa cho Trâu Xuân Sinh.

Đánh giá của biên kịch nguyên tác này đối với Hàn Huấn, mãi mãi là tốt tốt tốt, cứ viết như vậy, không có chút dị nghị.

Kịch bản đã xác định xong, tổ phim làm việc trở lại cực nhanh.

Tổ phim《Cứu viện có một không hai》lần này, xung quanh đều tưng bừng, staff ở lại, ánh mắt nhìn Hàn Huấn giống như đang nhìn chúa cứu thế.

Có nhan có tài có tiền, một mình cứu hạng mục suýt nữa chết non, có thể nói là cứu viện thế kỷ của《Cứu viện có một không hai》.

Hơn nữa, Hàn Huấn vừa đến, tổ phim có thể ăn 3 mặn 1 rau thêm cả canh nữa!

Ai có thể không cảm kích!

Các staff thời gian ăn cơm trưa cầm hộp cơm chen chúc nhau cảm thiên động địa.

"Tui khóc, đây là thăng cấp gì vậy."

"Cảm giác mình giống như một đêm phất nhanh, kề cận người giàu!"

"Tại sao cùng là cơm hộp, lần này lại ngon đến vậy!"

"Chúng ta giống chạy nạn đến vậy ahahaha."

"Chúng ta đúng là chạy nạn đến ha ha ha!"

Thân là một phần tử tổ phim đã quen nghèo, mọi người trạng thái tinh thần rất tốt, ánh mắt nhìn Hàn Huấn giống như đang nhìn nhân dân tệ di động, ai cũng vẻ mặt tươi cười chào "Chào thầy Hàn" "Thầy Hàn vất vả rồi", cực nhiệt tình cực thân thiết!

Trong lòng bọn họ, Hàn Huấn giống như thần tiên, tâng bốc thế nào cũng không quá.

"Một bút của thầy Hàn đã có thể hóa mục thành thần, vẽ rồng điểm mắt cũng có thể phi thiên độn địa, làm mưa làm gió!"

Đó là Mã Lương thần bút.

"Thầy Hàn khẩu chiến quần nho, tài nghệ trấn áp 7 hiệp mới bảo vệ được thiết lập thần kỳ của《Hảo hán Lục Lâm》, bằng không tại sao có thể có sự xuất hiện của bộ phim kinh điển này!"

Đó là Gia Cát Lượng.

"Thầy Hàn vẻ ngoài tuấn mỹ, da trắng nõn vô cùng mịn màng, ngay cả tóc cũng đen rậm như vậy, không biết phải bảo dưỡng thế nào mới có thể giống ảnh."

Xin hãy đi hỏi hot mạng bán sản phẩm skincare.

Hàn Huấn xem như là biết độ đáng tin trên mạng đến đâu, hóa ra là sóng não chân thực của quần chúng nhân dân.

Cậu còn tưởng trên mạng chuyên thủy quân, cố ý thêu dệt mấy lời bay bổng để cướp ánh mắt người khác, không nghĩ đến, ngay cả người trong tổ phim cũng khoe khoang tâng bốc bậy bạ không đáng tin như vậy, quả thực coi cậu thành thần tiên.

Cậu đi đến đâu cũng có thể nghe thấy bàn tán xôn xao, lời bay qua luôn chứa keyword "thầy Hàn".

Staff thấy cậu từ xa đi đến lại hét lên, trên mặt hớn hở hô: "Chào thầy Hàn ạ!"

Khiến chu vi 20m, mọi người đều hành lễ với cậu.

Nghe nhiều, Hàn Huấn còn tưởng mình là giáo sư nhân dân vinh dự, trong tổ phim toàn là sinh viên cậu dẫn dắt.

Cũng may, staff lúc nghỉ ngơi tán gẫu thì tán gẫu, làm việc vô cùng nghiêm túc.

Cả phòng quay phim đều treo đầy bạt xanh, cảnh 99% đều phải hoàn thành trong một mảng xanh.

Diễn viên chọn vai cũng không tệ lắm, có thể chịu khổ, chịu nghiên cứu.

Cho dù bởi vì sửa kịch bản, rất nhiều cảnh quay vô ích, nhưng bảo bọn họ làm lại lần nữa, cũng không có câu oán trách.

Dù sao, thành viên có câu oán trách đã chạy từ lâu, những người còn lại đều mang theo chấp niệm, muốn xem tác phẩm lớn này hoàn thành.

Quay khoa học viễn tưởng hoàn toàn dựa vào trí tưởng tượng của diễn viên, trước mắt một mảng bạt xanh, phải dựa vào trống rỗng nhìn thấy trời sao mênh mông, vùng đất tiêu điều, tòa nhà sụp đổ và chim bay cá nhảy.

Cho nên, hai phần khó nhất với《Cứu viện có một không hai》, không phải quay phim, mà là hiệu ứng hậu kỳ.

Kỹ thuật hiệu ứng "mới nhất" lựa chọn 5 năm đến nay, đã hơi lỗi thời, không đạt được yêu cầu đối với hình ảnh của phim thời nay.

《Cứu viện có một không hai》nhất định phải đổi công ty hiệu ứng, nhưng không tìm được nơi thích hợp.

Chuyện này không liên quan chút nào đến Hàn Huấn, nhưng nhà làm phim Tạ Thành Nghiệp vẫn liều mạng tìm đến thầy Hàn tinh thông mọi thứ để thương lượng.

Hắn nói: "Chúng tôi đã tìm rất nhiều công ty xem hiệu ứng, nhưng đều không ổn lắm, hoặc là...... quá đắt."

Cho dù có ủng hộ của đầu tư Roth và Ảnh thị Angus, nhà sản xuất Tạ vẫn không dám gióng trống khua chiêng.

Rẻ thì không tốt, đắt cũng không nhất định tốt, phim ngắn hàng mẫu mà công ty hiệu ứng ở trong nước cho ra đều không tệ, nhưng có thể hoàn thành được hiệu ứng trường thiên dài đến 2 tiếng được hay không, là một ẩn số.

Hắn muốn nghe ý kiến của chuyên gia.

Hàn Huấn đâu phải chuyên gia gì, hai kiếp của cậu gộp lại cũng chưa từng quay bộ phim bạt xanh cả quá trình mắt tỏa ra ánh sáng xanh.

Nhưng, cả tổ phim đều nhìn cậu, trong ánh mắt tràn đầy tín nhiệm và mong đợi, chỉ chờ cậu lên tiếng.

Giống như Hàn Huấn là Đại La Kim Tiên, tinh thông pháp thuật, đưa tay là có thể từ trong túi biến ra một công ty đặc hiệu hàng đẹp giá rẻ, lập tức làm ra hiệu hứng hạng nhất cho《Cứu viện có một không hai》.

"...... Tôi đi hỏi xem sao."

Hàn Huấn không đành lòng từ chối một đám người ôm mong đợi đơn thuần với cậu, dù sao cậu cũng là thầy Hàn có thể hô mưa gọi gió, cải tử hoàn sinh, sửa dở thành hay, đại biến người sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện