PUBG Thế Kỷ Võng Luyến
Chương 56
Dịch Nhiễm nghe tin anh mình đã tỉnh thì không định đi đâu nữa, trước đó cậu còn tính đi chơi với đám hồ bằng cẩu hữu mấy ngày, lúc này nhận được tin xong không chút nghĩ ngợi hủy vé, vừa tỉnh ngủ là nước mắt nước mũi xông thẳng vào bệnh viện.
Ai ngờ trong phòng bệnh trống trơn, không một bóng người.
Sáng sớm nay Dịch Sâm đã về Dịch trạch, Dịch mẹ sai người làm cho anh một bàn thức ăn, hỏi han ân cần nửa ngày nhưng lòng vẫn không yên.
"Thật sự không có chỗ nào khó chịu? Kiểm tra toàn thân cũng vậy sao? Nào, ăn nhiều cá một chút." Dịch mẹ vừa gắp rau cho anh vừa nói.
Vừa nói xong, điện thoại của bà vang lên đột ngột, bà liếc mắt nhìn một cái thì cúp luôn, "Xô con thành thế này, còn dám tìm mẹ cầu xin, cửa cũng không có."1
Dịch Sâm nghe lời ăn cá, không hé răng.
"Mặc dù là vết thương nhỏ, nhưng khoảng thời gian tới cũng đừng tới công ty, ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt trước đã." Dịch ba nói, "Ba đã cho người quét dọn phòng con rồi, mấy ngày tới cứ ở đó đi, xảy ra chuyện gì cũng dễ phối hợp."
Dịch Sâm nói: "Không sao, con về nhà."
"Con về mẹ không yên lòng, cứ ở lại đây đi."
Dịch Sâm lưỡng lự rồi lại nói: "Qua mấy ngày nữa có người bạn tới chơi, con ở đây không tiện tiếp đãi cậu ấy."
"Bạn?" Dịch mẹ không ngờ là ai mới có thể khiến con trai bà tự mình tiếp đãi. Dây thần kinh phụ nữ quá mẫn cảm, nháy mắt mấy cái hỏi, "Nam hay nữ?"
"Nam."
"Ồ." Dịch mẹ thất lạc một trận, "Vậy con tiếp khách cũng không ảnh hưởng việc ở lại đây, con có thể mời người ta đến nhà ăn bữa cơm, mẹ tự mình xuống bếp."
Dịch Sâm vẫn cứ từ chối: "Không cần."
Dịch Mẹ còn muốn nói gì đó, thì bên ngoài truyền tới tiếng động cơ xe, không lâu sau, Dịch Nhiễm hấp tấp chạy vào.
"Anh! Anh xuất viện cũng không thèm nói cho em một tiếng, em đi đón anh!"
Dịch Sâm nói: "Không cần em đón."
"Đừng nói vậy, người có tâm như tiểu Nhiễm rất đáng quý đó. Tiểu Nhiễm, nào, ngồi xuống ăn cơm." Dịch mẹ nói, "Mấy ngày nay không phải con đi du lịch sao?"
Dịch Nhiễm là thật sự có cảm tình với Dịch Sâm, sùng bái anh từ nhỏ tới lúc lớn, cậu uống một hớp canh, nói: "Anh Sâm bị xô thành vậy, con nào có tâm trạng mà đi chơi, con còn tính ở lại nhà anh mấy ngày để chăm sóc anh."
Dịch mẹ gật đầu: "...Vậy cũng tốt."
Dịch Sâm định từ chối, nghe thấy mẹ mình dịu miệng đi, hơi nhướn mày, không nói gì nữa.
Cơm nước xong, hai người lên xe Dịch Nhiễm.
Dịch Nhiễm khởi động xe: "Anh, em về nhà lấy mấy bộ quần áo, nếu sớm biết có chuyện này, mấy ngày trước em đã không về nhà ở, mang tới mang lui thật phiền phức..."
Dịch Sâm mở điện thoại ra: "Không cần."
"Hả? Vậy mấy ngày tới em mặc cái gì?" Ánh mắt Dịch Nhiễm sáng lên, "Anh, anh mua quần áo cho em?"
Dịch Sâm liếc cậu em: "Không cần em chăm sóc anh, chở anh về là được."
"Vậy không được đâu, em đã đồng ý với bác gái rồi."
"Trong nhà không có chỗ cho em ở."
Dịch Nhiễm không hiểu: "Không phải là có phòng khách – -"
"Có người ở rồi."
À, ra là sợ vướng tay vướng chân.
Dịch Nhiễm chuyển động tay lái, đang định nghĩ cách khác.
Sau một lát, cậu ngẩn ra, la lên: "Chờ đã...ai?!"
Dịch Sâm bị thanh âm này làm cho phiền lòng, cau mày: "Em là cái loa à?"
"Không phải, anh, ai muốn ở phòng khách nhà anh?"
Từ khi Dịch Sâm mua căn nhà và sống một mình, thì trừ cậu ra, Dịch Nhiễm chưa từng thấy người khác ngủ lại nhà anh họ mình một lần nào. Lần trước anh Thành bị người làm gãy chân, anh cậu cũng không chịu thu nhận giúp đỡ anh Thành đó!
Dịch Sâm nói: "Mắc mớ gì tới em."
"Nếu anh không nói." Lòng hiếu kỳ chiến thắng dục vọng cầu sinh, Dịch Nhiễm lần đầu tiên dám uy hiếp anh cậu, "Em, em sẽ nói cho bác gái nghe, để bác gái bắt anh quay về nhà ở."
Dịch Sâm liếc mắt, lành lạnh cười ra tiếng: "Dịch Nhiễm, em được đấy."
Dịch Nhiễm: "Anh, anh nói đi, đảm bảo em không nói với ai!"
Việc này anh thấy cũng chẳng có gì để che giấu, mà người như Dịch Nhiễm, nếu không nói cho nó biết, không chừng nó sẽ lén lút mò đến nhà tìm hiểu.
Dịch Sâm thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt: "Tiểu Diên."
Vừa mới dứt lời, anh liền nghe thấy người bên cạnh nặng nề hút vào một ngụm khí lạnh.
"Anh." Dịch Nhiễm mở to mắt, "Anh đang...đùa nhỉ?"
Hỏi ra miệng xong, Dịch Nhiễm cũng tự cảm thấy không đúng lắm – -anh cậu chưa từng đùa dối ai.
Lại ngập ngừng một lúc, hỏi, "Cậu ấy sẽ thành chị dâu em thật?"
"..."
Dịch Sâm nhíu mày, "Chị dâu gì?"
"Không phải ở Mãn Dương hai người – -"
"Cậu ấy uống say, anh đưa cậu ấy về khách sạn." Dịch Sâm nói, "Chỉ đến thế mà thôi."
Vâng.
Nếu không phải chính miệng tiểu Diên nói cho em biết, suýt chút nữa em đã tin đó.1
Dịch Nhiễm tự thẩm trong lòng như vậy, nhưng cũng mau miệng: "Em đã biết, vậy cậu ấy đến đây làm gì?"
Hỏi tới đây, khóe miệng Dịch Sâm cong lên, sau một lát mới đáp lời.
"- -cậu ấy vội vàng tới thăm anh."
_ _
Mạc Nam Thành vốn còn tường rằng lời mời "lần sau mời ngài ăn cơm; là lời khách khí, dù sao người anh em này của hắn rất bận rộn, lại sắp cuối năm, mười ngày đến tám ngày không tìm ra ngày rảnh.
Lại không ngờ hôm qua vừa nói xong, hôm nay được gọi rồi.
"Xin lỗi chứ ăn cơm thì ăn cơm, sao lại phải đến nhà hàng này." Mạc Nam Thành cầm thực đơn, che hết khuôn mặt mình lại.
Dịch Sâm: "Đây không phải nhà hàng bạn gái anh mở sao?"
Mạc Nam Thành sửa lời anh: "Bạn cái cũ."
"..."
Tuy không nói ra, nhưng trong mắt thằng em tốt đã tràn ngập hai chữ tra nam.
Mạc Nam Thành cảm thấy oan uổng: "Sao mà anh biết được, cô ấy lại có sở thích đặc biệt. Hôm đó đột nhiên cô ấy lấy một sợi thừng đen từ trong ngăn kéo ra – -dây thừng đó còn thô to hơn cánh tay, anh..."
"Câm miệng." Dịch Sâm ngắt ngang lời hắn.
Mạc Nam Thành ghi món ăn xong, hỏi: "Được thôi, tìm anh có chuyện gì?"
Giọng điệu Dịch Sâm cứng rắn: "Cảm ơn anh."
"..." Đột nhiên Mạc Nam Thành thấy cả người không được thoải mái, "Không, không cần cảm ơn đâu."
"Còn nữa." Dịch Sâm đi vào đề tài chính, đột nhiên lấy ra một quyển sổ, "Đến Tấn Thành du lịch, chỗ nào có thể đi?" =))))))))))))))
Mạc Nam Thành choáng váng: "Hả?"
Dịch Sâm lặp lại một lần.
Mạc Nam khó khăn suy nghĩ hồi lâu: "... Quán bar, hội họp, sân golf?"
Dịch Sâm nhấn mạnh: "Nơi, du, lịch."
"Ý em là địa điểm du lịch. Tuyệt đồi đừng đi, vừa ồn ào lại tẻ nhạt, chuyên để hãm hại người ngoại tỉnh. Tấn Thành này, chỉ có nghề giải trí phát đạt, đến đây không hưởng thụ thì thật đáng tiếc."
Mạc Nam Thành đang định hỏi anh là ai muốn tới Tấn Thành du lịch, thì thấy Dịch Sâm mím môi, nói: "Cậu ấy còn nhỏ tuổi, không thích hợp tới những nơi đó."
"Nhỏ?" Mạc Nam Thành nói, "Ai? Bao nhiêu tuổi?"
"Năm nay 20." Dịch Sâm nói, "Một người bạn."
Không biết là người bạn nào lại có vinh dự thế này, Mạc Nam Thành nghe một hồi mới hiểu.
Hắn nhăn mặt, khiếp sợ: "20 tuổi? Chú em này, nhỏ hơn chú một giáp đấy, anh là cặn bã, còn em chính là cầm thú!"3
Dịch Sâm giương mắt, giọng điệu không tốt: "Một giáp? Có cần em mướn thầy dạy bổ túc toán lại cho anh không?"
Mạc Nam Thành cười ra tiếng: "Được rồi... tiểu nam sinh à, anh cũng không hiểu lắm, bình thường cậu ấy thích gì em biết không? Làm theo sở thích của cậu ấy là được."
Thích chơi game.
Ngoại trừ game ra...cậu ấy còn thích cái gì?
"Đúng rồi." Mạc Nam Thành nghĩ ra gì đó, vỗ nhẹ tay một phát, "Star TV có sự kiện gì đó, à là thịnh yến hàng năm ấy, em cho anh thư mời được chứ."
"Gì, tới làm gì?"
"Hai hôm trước anh có qua đó xem thử, phát hiện một nữ streamer rất đáng yêu, tên gì mà Đoàn Đoàn...Nghe nói các nội dung rất cuốn hút người xem, anh chỉ muốn tới xem người thật."1
"Vậy anh đừng tới." Dịch Sâm nói, "Gieo vạ cho người khác đi, đừng có động tới nhân viên công ty em."
Mạc Nam thành: "..."
——
Ngày hôm sau, giải streamer của Star TV rốt cục kết thúc, danh sách hoạch thưởng được treo cao ở trang chủ, tên streamer còn được chép link đến thẳng trang streamer, là cơ hội tốt để kéo nhân khí, không ít streamer vì hoạch thưởng này mà dồn dập thay đổi thời gian Trực tiếp.
Chín giờ sáng, trong danh sách hoạch thưởng này chỉ có một streamer chưa Trực tiếp, phòng đó tên —
[ Trực tiếp Yanxyan: 11 giờ gặp.]
Các fan đều cảm thấy oan ức.
"Các streamer khác từ tám giờ sáng, thấy danh sách hoạch thưởng xong là chạy đi live liền! Nhưng streamer tui thích lại rất bình tĩnh, phải đúng 11 giờ mới live!!"
"Chúc mừng tiểu Ngôn vượt qua Lão Thử, vui vẻ nhận được Vua Sát Nhân hàng năm!"
Lúc Dụ Diên biết được tin này, đang cùng Đoàn Đoàn ăn sáng ở cửa hàng nào đó.
"Hầy, chị biết chị không nên tham gia cái giải streamer hay nhất hàng năm gì đó, chen chân vào mấy giải khác có khi còn tốt hơn. Cũng do các cổ giựt giây chị, chứ sao chị có khả năng thắng được tôn đại thần nhánh LOL kia..." Cô gái mặc yếm soóc, búi tóc đuôi ngựa hai bên, xinh đẹp đáng yêu, lướt tay xem điện thoại, "Nhưng cũng còn may, Chuối Tiêu bị tước độ hot tụt lại phía sau chị, xem rất thoải mái."
Hôm qua Đoàn Đoàn tới Mãn Dương, bình thường Dụ Diên được các cô chăm sóc nhiều vậy, nên nghĩ phải mời người ta ăn bữa cơm.
Dụ Diên nói: "Top 2 cũng lợi hại rồi."
"Đúng thế." Đoàn Đoàn nháy mắt mấy cái với cậu: "Em càng lợi hại hơn, Vua Sát Nhân hàng năm. Mặc dù là giải thưởng nhỏ, nhưng nghe vào rất cool nha."
Dụ Diên cười ra tiếng: "Cảm ơn chị, chị book vé quay về lúc mấy giờ?"
"Ba giờ chiều. Đúng rồi, cảm ơn ngày hôm qua em đã leo theo chị nha...chứ mình chị thì chắc chắn không có nghị lực mà leo lên nổi, nhiều bậc thang như vậy, nhìn thôi cũng muốn xỉu." Đoàn Đoàn nói, "Thịnh yến hàng năm vào tháng sau, em sẽ tới chứ? Chờ lúc em tới Tấn Thành rồi, nhất định chị sẽ chiêu đãi em thật tốt."
Đúng là Dụ Diên cũng nhận được thư mời thịnh yến, nhưng cậu còn chưa nghĩ có nên đi không.
Cậu nói: "Được, nếu có cơ hội."
Tướng mạo hai người xuất chúng ngồi trong cửa hàng làm mấy người ngồi bàn bên liếc trộm không thôi.
Ăn bữa sáng xong, Đoàn Đoàn lấy điện thoại ra, liếc mắt nói: "Nào, chúng ta chụp chung một kiểu."
Cô muốn khoe khoang với đám người kia, cô đã gặp mặt ngoài đời thật với tiểu Ngôn!
Dụ Diên ừm một tiếng, cậu ít khi chụp ảnh tự sướng, nên chỉ biết nhìn vào camera.
"Hầy, là tự sướng, không phải Trực tiếp đâu, xem em..." Đoàn Đoàn bật cười, đứng phắt dậy, đẩy Dụ Diên nhích sang một bên.
Dụ Diên ngẩn ra, muốn lùi về sau một chút cho cô chụp có chỗ, nhưng Đoàn Đoàn lại ngửa đầu, dựa vào bả vai của cậu: "Cười – -"
Dụ Diên theo phản xạ cong khóe miệng.
"Được rồi!" Chụp ảnh xong, Đoàn Đoàn thỏa mãn đứng dậy, nhìn điện thoại mấy lần, thừa nhận, "Rất đẹp trai, thật đấy."
"Nếu không phải đã lập lời thế vĩnh viễn không phản bội "Nhất Ngôn Đường", chắc chắn chị sẽ theo đuổi em!"
Dụ Diên nghẹn lời, xin tha: "...Chị đừng đùa em vậy."
Tiễn Đoàn Đoàn đi, Dụ Diên thở phào nhẹ nhõm. Nơi này cách nhà cậu không xa, vẫn chưa tới giờ live, nên cậu quyết định đi bộ về nhà.
Điện thoại bất ngờ vang lên một tiếng.
1 gửi qua một tấm ảnh.
Dụ Diên mở ra xem, là một dàn máy tính, màn hình là loại màn cong, CPU có bộ tản nhiệt tỏa ra ánh sáng màu xanh, thậm chí trong đó còn bày một búp bê đội mũ 3, trông rất ngầu dưới ánh đèn, chưa kể nguyên bộ phụ kiện đắt tiền hãng nào đó, xem cả bộ có vẻ không ít tiền.
Đây là dàn máy Dịch Sâm vừa đặt người lắp ráp, từ đầu tới đuôi không chê chỗ nào được.
Anh chưa bao giờ có suy nghĩ để tiểu streamer đến khách sạn ở, dù sao cũng không thể dời lịch làm việc được, để cậu ấy ở khách sạn, cứ hai, ba ngày lại chạy tới quán net, rất bất tiện.:D?1
Hơn nữa đặt người ở dưới mí mắt anh, anh khá yên tâm.
Tiểu streamer: Anh đổi máy tính?
1: Ừm, vừa lắp, có thích không?
Dụ Diên mờ mịt, liên quan gì tới cậu mà thích hay không?
Nhưng nếu anh ấy đã hỏi vậy rồi thì
Tiểu streamer: Thích, màu cũng rất dễ nhìn.
Dịch Sâm thỏa mãn, xoay người ra phòng khách, ngồi xuống ghế salon, laptop trước mặt là một đống tư liệu trợ lý vừa gửi tới: "Các kiến thức cùng điểm du lịch Tấn Thành", "Các nơi ăn uống vui chơi ở Tấn Thành", "Luận bàn đến Tấn Thành không thể không ăn tam đại mỹ thực".
Anh mở đại một cái, trong bài viết có nhiều ảnh đẹp, giải thích chi tiết rất cẩn thận.
1: Thích ăn cay không?
Tiểu streamer: Hả? Rất thích...anh thì sao?
1: Tàm tạm.
Anh lấy sổ ghi chép ra, ghi lại nhà hàng nào đó nổi tiếng về món cay.
1: Thích động vật nhỏ không?
Tiểu streamer:...Cũng bình thường.
Vườn thú Thủy Tộc, không đi.
1: Vận động?
Tiểu streamer: Không quá thích.
Không trách lại gầy đến vậy, cả người đều là xương.
Sắp xếp đến bể bơi.2
Mặt trên giấy mau chóng được viết hơn nửa, Dịch Sâm cầm lên xem lại, rất thỏa mãn.
Ăn chơi vui đùa, tất cả kế hoạch xem như đã xong.
Anh đang chuẩn bị hỏi khi nào người nọ tới, đột nhiên di động đẩy lên một tin trên weibo.
Anh tiện tay mở ra xem.
Tiểu Đoàn Đoàn: Cầu phúc từ Mãn Dương về ~ gặp được tiểu Diên Diên vừa đáng yêu vừa đẹp trai (đúng vậy, là Diên không phải Ngôn*!), còn leo núi, ăn cơm, rất là hài lòng! Chùa Nam Tề ẩn xa trong sương, danh bất hư truyền, leo muốn chết luôn. @Yanxyan lần sau em tới Tấn Thành, nhất định chị sẽ yêu ~ em ~ thật ~ nhiều! [ảnh]. (*hai từ trên phát âm giống nhau, đều là yán.)
Anh xem được post này, là vì anh người anh follow share nó.
Yanxyan: [cười to].
Anh bình tĩnh mở tấm ảnh ra.
Tuy nam sinh cười không được tự nhiên, nhưng thắng ở giá trị vẻ đẹp, răng trắng môi nhếch lên, trông rất vui tai vui mắt.
Cô gái tựa vào vai cậu, cười đến đáng yêu.
Dịch Sâm dời tầm mắt xuống, thấy một bình luận đứng top đầu.
"Thật xứng đôi! Hai người là một đôi?!"
Điện thoại yếu đuối nằm trong lòng bàn tay anh, không hiểu sao người trước mắt vẻ mặt không cảm xúc kia lại có sức lực lớn vậy, nó cảm giác mình sắp biến thành bột phấn luôn rồi.
Dịch Sâm nhíu chặt mày, một luồng bực tức không tên xông lên, làm anh đau cả đầu.
Anh quay về wechat, đang định hỏi, đột nhiên điện thoại vang lên.
Người đầu kia lễ phép nói: "Chào anh, cho hỏi đây có phải anh Dịch không ạ? Chúng tôi bên Thuận Phong, có một đơn hàng chuyển tới cho anh, đã giao đến trước cửa, xin hỏi hiện tại có thể ký nhận được không?"
Hai phút sau, Dịch Sâm từ tay shipper nhận được một cái hộp nhỏ.
Trên kiện ghi người gửi tới "Dụ Diên".
Anh trầm mặc, hai ba lần mở hộp ra, sau một lớp đóng gói, là một hộp gỗ nhỏ. Anh mở nắp cao nhất ra xem.
Một tấm bùa màu vàng tinh tế nằm ở bên trong, bên cạnh còn vương tro hương từ chùa miếu, trên giấy có một con dấu không hoàn chỉnh lắm, in hai chữ nhỏ.+
[BÌNH AN].
Ai ngờ trong phòng bệnh trống trơn, không một bóng người.
Sáng sớm nay Dịch Sâm đã về Dịch trạch, Dịch mẹ sai người làm cho anh một bàn thức ăn, hỏi han ân cần nửa ngày nhưng lòng vẫn không yên.
"Thật sự không có chỗ nào khó chịu? Kiểm tra toàn thân cũng vậy sao? Nào, ăn nhiều cá một chút." Dịch mẹ vừa gắp rau cho anh vừa nói.
Vừa nói xong, điện thoại của bà vang lên đột ngột, bà liếc mắt nhìn một cái thì cúp luôn, "Xô con thành thế này, còn dám tìm mẹ cầu xin, cửa cũng không có."1
Dịch Sâm nghe lời ăn cá, không hé răng.
"Mặc dù là vết thương nhỏ, nhưng khoảng thời gian tới cũng đừng tới công ty, ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt trước đã." Dịch ba nói, "Ba đã cho người quét dọn phòng con rồi, mấy ngày tới cứ ở đó đi, xảy ra chuyện gì cũng dễ phối hợp."
Dịch Sâm nói: "Không sao, con về nhà."
"Con về mẹ không yên lòng, cứ ở lại đây đi."
Dịch Sâm lưỡng lự rồi lại nói: "Qua mấy ngày nữa có người bạn tới chơi, con ở đây không tiện tiếp đãi cậu ấy."
"Bạn?" Dịch mẹ không ngờ là ai mới có thể khiến con trai bà tự mình tiếp đãi. Dây thần kinh phụ nữ quá mẫn cảm, nháy mắt mấy cái hỏi, "Nam hay nữ?"
"Nam."
"Ồ." Dịch mẹ thất lạc một trận, "Vậy con tiếp khách cũng không ảnh hưởng việc ở lại đây, con có thể mời người ta đến nhà ăn bữa cơm, mẹ tự mình xuống bếp."
Dịch Sâm vẫn cứ từ chối: "Không cần."
Dịch Mẹ còn muốn nói gì đó, thì bên ngoài truyền tới tiếng động cơ xe, không lâu sau, Dịch Nhiễm hấp tấp chạy vào.
"Anh! Anh xuất viện cũng không thèm nói cho em một tiếng, em đi đón anh!"
Dịch Sâm nói: "Không cần em đón."
"Đừng nói vậy, người có tâm như tiểu Nhiễm rất đáng quý đó. Tiểu Nhiễm, nào, ngồi xuống ăn cơm." Dịch mẹ nói, "Mấy ngày nay không phải con đi du lịch sao?"
Dịch Nhiễm là thật sự có cảm tình với Dịch Sâm, sùng bái anh từ nhỏ tới lúc lớn, cậu uống một hớp canh, nói: "Anh Sâm bị xô thành vậy, con nào có tâm trạng mà đi chơi, con còn tính ở lại nhà anh mấy ngày để chăm sóc anh."
Dịch mẹ gật đầu: "...Vậy cũng tốt."
Dịch Sâm định từ chối, nghe thấy mẹ mình dịu miệng đi, hơi nhướn mày, không nói gì nữa.
Cơm nước xong, hai người lên xe Dịch Nhiễm.
Dịch Nhiễm khởi động xe: "Anh, em về nhà lấy mấy bộ quần áo, nếu sớm biết có chuyện này, mấy ngày trước em đã không về nhà ở, mang tới mang lui thật phiền phức..."
Dịch Sâm mở điện thoại ra: "Không cần."
"Hả? Vậy mấy ngày tới em mặc cái gì?" Ánh mắt Dịch Nhiễm sáng lên, "Anh, anh mua quần áo cho em?"
Dịch Sâm liếc cậu em: "Không cần em chăm sóc anh, chở anh về là được."
"Vậy không được đâu, em đã đồng ý với bác gái rồi."
"Trong nhà không có chỗ cho em ở."
Dịch Nhiễm không hiểu: "Không phải là có phòng khách – -"
"Có người ở rồi."
À, ra là sợ vướng tay vướng chân.
Dịch Nhiễm chuyển động tay lái, đang định nghĩ cách khác.
Sau một lát, cậu ngẩn ra, la lên: "Chờ đã...ai?!"
Dịch Sâm bị thanh âm này làm cho phiền lòng, cau mày: "Em là cái loa à?"
"Không phải, anh, ai muốn ở phòng khách nhà anh?"
Từ khi Dịch Sâm mua căn nhà và sống một mình, thì trừ cậu ra, Dịch Nhiễm chưa từng thấy người khác ngủ lại nhà anh họ mình một lần nào. Lần trước anh Thành bị người làm gãy chân, anh cậu cũng không chịu thu nhận giúp đỡ anh Thành đó!
Dịch Sâm nói: "Mắc mớ gì tới em."
"Nếu anh không nói." Lòng hiếu kỳ chiến thắng dục vọng cầu sinh, Dịch Nhiễm lần đầu tiên dám uy hiếp anh cậu, "Em, em sẽ nói cho bác gái nghe, để bác gái bắt anh quay về nhà ở."
Dịch Sâm liếc mắt, lành lạnh cười ra tiếng: "Dịch Nhiễm, em được đấy."
Dịch Nhiễm: "Anh, anh nói đi, đảm bảo em không nói với ai!"
Việc này anh thấy cũng chẳng có gì để che giấu, mà người như Dịch Nhiễm, nếu không nói cho nó biết, không chừng nó sẽ lén lút mò đến nhà tìm hiểu.
Dịch Sâm thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt: "Tiểu Diên."
Vừa mới dứt lời, anh liền nghe thấy người bên cạnh nặng nề hút vào một ngụm khí lạnh.
"Anh." Dịch Nhiễm mở to mắt, "Anh đang...đùa nhỉ?"
Hỏi ra miệng xong, Dịch Nhiễm cũng tự cảm thấy không đúng lắm – -anh cậu chưa từng đùa dối ai.
Lại ngập ngừng một lúc, hỏi, "Cậu ấy sẽ thành chị dâu em thật?"
"..."
Dịch Sâm nhíu mày, "Chị dâu gì?"
"Không phải ở Mãn Dương hai người – -"
"Cậu ấy uống say, anh đưa cậu ấy về khách sạn." Dịch Sâm nói, "Chỉ đến thế mà thôi."
Vâng.
Nếu không phải chính miệng tiểu Diên nói cho em biết, suýt chút nữa em đã tin đó.1
Dịch Nhiễm tự thẩm trong lòng như vậy, nhưng cũng mau miệng: "Em đã biết, vậy cậu ấy đến đây làm gì?"
Hỏi tới đây, khóe miệng Dịch Sâm cong lên, sau một lát mới đáp lời.
"- -cậu ấy vội vàng tới thăm anh."
_ _
Mạc Nam Thành vốn còn tường rằng lời mời "lần sau mời ngài ăn cơm; là lời khách khí, dù sao người anh em này của hắn rất bận rộn, lại sắp cuối năm, mười ngày đến tám ngày không tìm ra ngày rảnh.
Lại không ngờ hôm qua vừa nói xong, hôm nay được gọi rồi.
"Xin lỗi chứ ăn cơm thì ăn cơm, sao lại phải đến nhà hàng này." Mạc Nam Thành cầm thực đơn, che hết khuôn mặt mình lại.
Dịch Sâm: "Đây không phải nhà hàng bạn gái anh mở sao?"
Mạc Nam Thành sửa lời anh: "Bạn cái cũ."
"..."
Tuy không nói ra, nhưng trong mắt thằng em tốt đã tràn ngập hai chữ tra nam.
Mạc Nam Thành cảm thấy oan uổng: "Sao mà anh biết được, cô ấy lại có sở thích đặc biệt. Hôm đó đột nhiên cô ấy lấy một sợi thừng đen từ trong ngăn kéo ra – -dây thừng đó còn thô to hơn cánh tay, anh..."
"Câm miệng." Dịch Sâm ngắt ngang lời hắn.
Mạc Nam Thành ghi món ăn xong, hỏi: "Được thôi, tìm anh có chuyện gì?"
Giọng điệu Dịch Sâm cứng rắn: "Cảm ơn anh."
"..." Đột nhiên Mạc Nam Thành thấy cả người không được thoải mái, "Không, không cần cảm ơn đâu."
"Còn nữa." Dịch Sâm đi vào đề tài chính, đột nhiên lấy ra một quyển sổ, "Đến Tấn Thành du lịch, chỗ nào có thể đi?" =))))))))))))))
Mạc Nam Thành choáng váng: "Hả?"
Dịch Sâm lặp lại một lần.
Mạc Nam khó khăn suy nghĩ hồi lâu: "... Quán bar, hội họp, sân golf?"
Dịch Sâm nhấn mạnh: "Nơi, du, lịch."
"Ý em là địa điểm du lịch. Tuyệt đồi đừng đi, vừa ồn ào lại tẻ nhạt, chuyên để hãm hại người ngoại tỉnh. Tấn Thành này, chỉ có nghề giải trí phát đạt, đến đây không hưởng thụ thì thật đáng tiếc."
Mạc Nam Thành đang định hỏi anh là ai muốn tới Tấn Thành du lịch, thì thấy Dịch Sâm mím môi, nói: "Cậu ấy còn nhỏ tuổi, không thích hợp tới những nơi đó."
"Nhỏ?" Mạc Nam Thành nói, "Ai? Bao nhiêu tuổi?"
"Năm nay 20." Dịch Sâm nói, "Một người bạn."
Không biết là người bạn nào lại có vinh dự thế này, Mạc Nam Thành nghe một hồi mới hiểu.
Hắn nhăn mặt, khiếp sợ: "20 tuổi? Chú em này, nhỏ hơn chú một giáp đấy, anh là cặn bã, còn em chính là cầm thú!"3
Dịch Sâm giương mắt, giọng điệu không tốt: "Một giáp? Có cần em mướn thầy dạy bổ túc toán lại cho anh không?"
Mạc Nam Thành cười ra tiếng: "Được rồi... tiểu nam sinh à, anh cũng không hiểu lắm, bình thường cậu ấy thích gì em biết không? Làm theo sở thích của cậu ấy là được."
Thích chơi game.
Ngoại trừ game ra...cậu ấy còn thích cái gì?
"Đúng rồi." Mạc Nam Thành nghĩ ra gì đó, vỗ nhẹ tay một phát, "Star TV có sự kiện gì đó, à là thịnh yến hàng năm ấy, em cho anh thư mời được chứ."
"Gì, tới làm gì?"
"Hai hôm trước anh có qua đó xem thử, phát hiện một nữ streamer rất đáng yêu, tên gì mà Đoàn Đoàn...Nghe nói các nội dung rất cuốn hút người xem, anh chỉ muốn tới xem người thật."1
"Vậy anh đừng tới." Dịch Sâm nói, "Gieo vạ cho người khác đi, đừng có động tới nhân viên công ty em."
Mạc Nam thành: "..."
——
Ngày hôm sau, giải streamer của Star TV rốt cục kết thúc, danh sách hoạch thưởng được treo cao ở trang chủ, tên streamer còn được chép link đến thẳng trang streamer, là cơ hội tốt để kéo nhân khí, không ít streamer vì hoạch thưởng này mà dồn dập thay đổi thời gian Trực tiếp.
Chín giờ sáng, trong danh sách hoạch thưởng này chỉ có một streamer chưa Trực tiếp, phòng đó tên —
[ Trực tiếp Yanxyan: 11 giờ gặp.]
Các fan đều cảm thấy oan ức.
"Các streamer khác từ tám giờ sáng, thấy danh sách hoạch thưởng xong là chạy đi live liền! Nhưng streamer tui thích lại rất bình tĩnh, phải đúng 11 giờ mới live!!"
"Chúc mừng tiểu Ngôn vượt qua Lão Thử, vui vẻ nhận được Vua Sát Nhân hàng năm!"
Lúc Dụ Diên biết được tin này, đang cùng Đoàn Đoàn ăn sáng ở cửa hàng nào đó.
"Hầy, chị biết chị không nên tham gia cái giải streamer hay nhất hàng năm gì đó, chen chân vào mấy giải khác có khi còn tốt hơn. Cũng do các cổ giựt giây chị, chứ sao chị có khả năng thắng được tôn đại thần nhánh LOL kia..." Cô gái mặc yếm soóc, búi tóc đuôi ngựa hai bên, xinh đẹp đáng yêu, lướt tay xem điện thoại, "Nhưng cũng còn may, Chuối Tiêu bị tước độ hot tụt lại phía sau chị, xem rất thoải mái."
Hôm qua Đoàn Đoàn tới Mãn Dương, bình thường Dụ Diên được các cô chăm sóc nhiều vậy, nên nghĩ phải mời người ta ăn bữa cơm.
Dụ Diên nói: "Top 2 cũng lợi hại rồi."
"Đúng thế." Đoàn Đoàn nháy mắt mấy cái với cậu: "Em càng lợi hại hơn, Vua Sát Nhân hàng năm. Mặc dù là giải thưởng nhỏ, nhưng nghe vào rất cool nha."
Dụ Diên cười ra tiếng: "Cảm ơn chị, chị book vé quay về lúc mấy giờ?"
"Ba giờ chiều. Đúng rồi, cảm ơn ngày hôm qua em đã leo theo chị nha...chứ mình chị thì chắc chắn không có nghị lực mà leo lên nổi, nhiều bậc thang như vậy, nhìn thôi cũng muốn xỉu." Đoàn Đoàn nói, "Thịnh yến hàng năm vào tháng sau, em sẽ tới chứ? Chờ lúc em tới Tấn Thành rồi, nhất định chị sẽ chiêu đãi em thật tốt."
Đúng là Dụ Diên cũng nhận được thư mời thịnh yến, nhưng cậu còn chưa nghĩ có nên đi không.
Cậu nói: "Được, nếu có cơ hội."
Tướng mạo hai người xuất chúng ngồi trong cửa hàng làm mấy người ngồi bàn bên liếc trộm không thôi.
Ăn bữa sáng xong, Đoàn Đoàn lấy điện thoại ra, liếc mắt nói: "Nào, chúng ta chụp chung một kiểu."
Cô muốn khoe khoang với đám người kia, cô đã gặp mặt ngoài đời thật với tiểu Ngôn!
Dụ Diên ừm một tiếng, cậu ít khi chụp ảnh tự sướng, nên chỉ biết nhìn vào camera.
"Hầy, là tự sướng, không phải Trực tiếp đâu, xem em..." Đoàn Đoàn bật cười, đứng phắt dậy, đẩy Dụ Diên nhích sang một bên.
Dụ Diên ngẩn ra, muốn lùi về sau một chút cho cô chụp có chỗ, nhưng Đoàn Đoàn lại ngửa đầu, dựa vào bả vai của cậu: "Cười – -"
Dụ Diên theo phản xạ cong khóe miệng.
"Được rồi!" Chụp ảnh xong, Đoàn Đoàn thỏa mãn đứng dậy, nhìn điện thoại mấy lần, thừa nhận, "Rất đẹp trai, thật đấy."
"Nếu không phải đã lập lời thế vĩnh viễn không phản bội "Nhất Ngôn Đường", chắc chắn chị sẽ theo đuổi em!"
Dụ Diên nghẹn lời, xin tha: "...Chị đừng đùa em vậy."
Tiễn Đoàn Đoàn đi, Dụ Diên thở phào nhẹ nhõm. Nơi này cách nhà cậu không xa, vẫn chưa tới giờ live, nên cậu quyết định đi bộ về nhà.
Điện thoại bất ngờ vang lên một tiếng.
1 gửi qua một tấm ảnh.
Dụ Diên mở ra xem, là một dàn máy tính, màn hình là loại màn cong, CPU có bộ tản nhiệt tỏa ra ánh sáng màu xanh, thậm chí trong đó còn bày một búp bê đội mũ 3, trông rất ngầu dưới ánh đèn, chưa kể nguyên bộ phụ kiện đắt tiền hãng nào đó, xem cả bộ có vẻ không ít tiền.
Đây là dàn máy Dịch Sâm vừa đặt người lắp ráp, từ đầu tới đuôi không chê chỗ nào được.
Anh chưa bao giờ có suy nghĩ để tiểu streamer đến khách sạn ở, dù sao cũng không thể dời lịch làm việc được, để cậu ấy ở khách sạn, cứ hai, ba ngày lại chạy tới quán net, rất bất tiện.:D?1
Hơn nữa đặt người ở dưới mí mắt anh, anh khá yên tâm.
Tiểu streamer: Anh đổi máy tính?
1: Ừm, vừa lắp, có thích không?
Dụ Diên mờ mịt, liên quan gì tới cậu mà thích hay không?
Nhưng nếu anh ấy đã hỏi vậy rồi thì
Tiểu streamer: Thích, màu cũng rất dễ nhìn.
Dịch Sâm thỏa mãn, xoay người ra phòng khách, ngồi xuống ghế salon, laptop trước mặt là một đống tư liệu trợ lý vừa gửi tới: "Các kiến thức cùng điểm du lịch Tấn Thành", "Các nơi ăn uống vui chơi ở Tấn Thành", "Luận bàn đến Tấn Thành không thể không ăn tam đại mỹ thực".
Anh mở đại một cái, trong bài viết có nhiều ảnh đẹp, giải thích chi tiết rất cẩn thận.
1: Thích ăn cay không?
Tiểu streamer: Hả? Rất thích...anh thì sao?
1: Tàm tạm.
Anh lấy sổ ghi chép ra, ghi lại nhà hàng nào đó nổi tiếng về món cay.
1: Thích động vật nhỏ không?
Tiểu streamer:...Cũng bình thường.
Vườn thú Thủy Tộc, không đi.
1: Vận động?
Tiểu streamer: Không quá thích.
Không trách lại gầy đến vậy, cả người đều là xương.
Sắp xếp đến bể bơi.2
Mặt trên giấy mau chóng được viết hơn nửa, Dịch Sâm cầm lên xem lại, rất thỏa mãn.
Ăn chơi vui đùa, tất cả kế hoạch xem như đã xong.
Anh đang chuẩn bị hỏi khi nào người nọ tới, đột nhiên di động đẩy lên một tin trên weibo.
Anh tiện tay mở ra xem.
Tiểu Đoàn Đoàn: Cầu phúc từ Mãn Dương về ~ gặp được tiểu Diên Diên vừa đáng yêu vừa đẹp trai (đúng vậy, là Diên không phải Ngôn*!), còn leo núi, ăn cơm, rất là hài lòng! Chùa Nam Tề ẩn xa trong sương, danh bất hư truyền, leo muốn chết luôn. @Yanxyan lần sau em tới Tấn Thành, nhất định chị sẽ yêu ~ em ~ thật ~ nhiều! [ảnh]. (*hai từ trên phát âm giống nhau, đều là yán.)
Anh xem được post này, là vì anh người anh follow share nó.
Yanxyan: [cười to].
Anh bình tĩnh mở tấm ảnh ra.
Tuy nam sinh cười không được tự nhiên, nhưng thắng ở giá trị vẻ đẹp, răng trắng môi nhếch lên, trông rất vui tai vui mắt.
Cô gái tựa vào vai cậu, cười đến đáng yêu.
Dịch Sâm dời tầm mắt xuống, thấy một bình luận đứng top đầu.
"Thật xứng đôi! Hai người là một đôi?!"
Điện thoại yếu đuối nằm trong lòng bàn tay anh, không hiểu sao người trước mắt vẻ mặt không cảm xúc kia lại có sức lực lớn vậy, nó cảm giác mình sắp biến thành bột phấn luôn rồi.
Dịch Sâm nhíu chặt mày, một luồng bực tức không tên xông lên, làm anh đau cả đầu.
Anh quay về wechat, đang định hỏi, đột nhiên điện thoại vang lên.
Người đầu kia lễ phép nói: "Chào anh, cho hỏi đây có phải anh Dịch không ạ? Chúng tôi bên Thuận Phong, có một đơn hàng chuyển tới cho anh, đã giao đến trước cửa, xin hỏi hiện tại có thể ký nhận được không?"
Hai phút sau, Dịch Sâm từ tay shipper nhận được một cái hộp nhỏ.
Trên kiện ghi người gửi tới "Dụ Diên".
Anh trầm mặc, hai ba lần mở hộp ra, sau một lớp đóng gói, là một hộp gỗ nhỏ. Anh mở nắp cao nhất ra xem.
Một tấm bùa màu vàng tinh tế nằm ở bên trong, bên cạnh còn vương tro hương từ chùa miếu, trên giấy có một con dấu không hoàn chỉnh lắm, in hai chữ nhỏ.+
[BÌNH AN].
Bình luận truyện