Chương 4
Bái Chính nói để Thịnh Kỳ Phương kiểm tra, nhưng khi anh đi tới cậu lại theo bản năng ôm vali lại.
Thịnh Kỳ Phương không có kiên nhẫn dây dưa với cậu, " Vậy là muốn để tôi xem hay là không? "
Bái Chính xấu hổ cúi đầu, cuối cùng vẫn đẩy vali ra, mở miệng nói: " Xem "
Thịnh Kỳ Phương mở vali, bên trên đều là đồ đạc của anh, nhưng anh thuận tay lật lên vài cái, dưới đáy liền lộ ra một chồng quần áo do Bái Chính xếp, còn thêm mấy hộp bao cao su từ trong góc lăn đến tay anh.
Anh đứng dậy, đá vali về bên chân Bái Chính, nén lửa giận nói: " Lấy những thứ cần thiết ra "
Bái Chính mở miệng muốn nói gì đó, sau cùng do dự hồi lâu, vẫn rũ đầu ngồi xổm xuống, lấy từng bộ quần áo mình vừa xếp ra.
Tóc cậu rất mềm, hiện tại có chút rối, người vừa gầy, bộ dạng ngượng ngùng ngồi ở đó, lông mày nhíu lại, nhìn trông ủy khuất không chịu được.
Sắp xếp xong quần áo, cậu cầm hộp bao cao su, ngẩng đầu nhìn Thịnh Kỳ Phương, ánh mắt né tránh, nhỏ giọng hỏi: " Lão công, cái này...Anh muốn đem theo không? "
Thịnh Kỳ Phương bực tức, " Không đem, muốn dùng tự tôi sẽ mua. "
Anh nói như vậy, tay cầm bao cu su bị Bái Chính dùng sức nắm đến trắng bệch, mắt cậu chớp loạn, cuối cùng cắn môi lấy bao cao su ra để trên đất, sau đó giúp Thịnh Kỳ Phương đóng vali lại.
Bái Chính đại khái hiểu rõ Thịnh Kỳ Phương chắc chắn sẽ không đồng ý dẫn theo cậu, cho nên không nói nhiều nữa, trầm mặc đi làm đồ ăn sáng cho Thịnh Kỳ Phương.
Trong lúc Thịnh Kỳ Phương đang ăn, cậu an vị ở bên cạnh uy hiếp anh, " Hôm nay em đến thăm Thịnh Kỳ Viên, nói với cậu ấy, anh đi công tác, cuối tuần mới về, nếu như anh không về. . . "
Thịnh Kỳ Phương ném đũa " cạch " một tiến, Bái Chính liền bị dọa đến run rẩy, câm miệng không dám nói thêm.
Cậu theo Thịnh Kỳ Phương đi tới cửa, đương lúc anh muốn đóng cửa, cư nhiên bị cậu chặn lại, ánh mắt trông mong nhìn Thịnh Kỳ Phương, hai mắt cậu rất tròn, mặt là bộ đáng thương, cầm tay Thịnh Kỳ Phương nói: " Lão công, anh hôn em một cái. "
Thịnh Kỳ Phương không quan tâm đến cậu, xoay người muốn rời đi, lại bị Bái Chính nhào vào lòng, cố chấp giữ chặt cổ, thừa dịp anh không đề phòng mà kiễn chân hôn một cái.
Hôn xong lập tức lui lại, vịn tay nắm cửa nói: " Hện gặp lại lão công, đi đường cẩn thận. "
Thịnh Kỳ Phương đi công tác tổng cộng mất chín ngày, vào ngày thứ năm thì vô tình đụng phải chủ nhiệm khoa trước đây, chủ nhiệm khoa so với anh càng bất ngờ hơn.
Trong mắt thầy cô và bạn bè trước kia, Thịnh Kỳ Phương không lý nào sẽ xuất hiện ở C thị, hoặc có thể nói, Thịnh Kỳ Phương đáng lý ra không thể xuất hiện ở trong nước.
Năm đó anh nhận được học bổng toàn phần của Yale (1) , trường học bật đèn xanh (2) giúp đỡ anh làm thủ tục, theo lý mà nói, anh không thể từ bỏ bằng thạc sĩ mà không có lý do.
(1) : Yale University là một trường Đại học thuộc Top 8 trường Đại học danh giá thuộc nhóm Ivy League. Được đánh giá là một trường Đại học lâu đời và có chất lượng tốt nhất tại Mỹ, Yale University đã đào tạo biết bao nhà chính trị gia nổi tiếng và đặc biệt là các vị tổng thống xuất chúng.
(2) : là cấp phép hoặc đồng ý cho một dự án tiếp tục được thực hiện.
Hai người gặp được nhau ở con phố trước mặt, trước không đến thôn sau không đến điếm (3) , thời tiết lại không tốt, chủ nhiệm khoa ngược lại vẫn còn muốn nói chuyện, Thịnh Kỳ Phương vừa vặn không bận việc gì, liền tìm một quán cơm nhỏ, gọi vài món ăn đơn giản, thầy trò ngồi chung bàn cùng nhau trò chuyện.
(3) : Ý là hai người gặp nhau giữa đường mà không phải là quán xá hay chỗ nghỉ chân nào ( cán ơn bạn allie - hwang đã giúp mình đoạn này <3 )
Thịnh Kỳ Phương giải thích lý do vì sao mình không đi du học: Sau khi cầm được tấm bằng đại học thì trực tiếp đi tìm việc làm, hiện tại tới đây là vì đi công tác, còn về phần tại sao.... " Em vẫn không yên tâm với em trai mình, sợ nó xảy ra chuyện. "
Lý do này chủ nhiệm khoa biết rõ, nhưng lại không thể nào gật bừa.
Lúc Thịnh Kỳ Phương xin đi du học, cũng bởi vì Thịnh Kỳ Viên có dính líu đến pháp luật nên trường học mới mạo hiểm làm một số việc, giúp anh có cơ hội được đi.
Mà mỗi năm B đại đều cho ra rất nhiều sinh viên, Bái Chính thay anh xử lý để anh tạm nghỉ học, một chút tin tức trong nước cũng không có.
Chủ nhiệm hỏi anh ở thăng chức ở đâu, Thịnh Kỳ Phương không nhận nổi hai chữ này, nhưng cũng không đến nổi quá xấu hổ. Anh thoải mái nói: " Em làm việc ở công ty của bạn học cũ, làm việc ở C thị sẽ tiện để em chăm sóc em trai hơn. "
" Là bạn học nào? "
" Bái Chính. "
Đối với việc chủ nhiệm còn nhớ rõ Bái Chính, Thịnh Kỳ Phương cũng không lấy làm ngạc nhiên.
Dù sao người này cũng nhập học vào khoảng thời gian năm 2 đại học, ngay lúc phòng thể chất và thư viện mới cùa trường được xây dựng, lúc cắt băng nghi thức cậu cũng có mặt. Thời điểm nội chiến nảy lửa nhất giữa các thành viên của hội học sinh, ai ai cũng tranh đấu với nhau như chơi đá gà, vậy mà cái ghế chủ tịch lại bị Bái Chính không biết từ đâu xuất hiện chiễm chệ ngồi vào.
Lúc đó Thịnh Kỳ Phương là sinh viên năm 3, trong đầu đều là suy nghĩ muốn duy trì kết quả nghiên cứu của mình, suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào việc tích điểm giành học bổng. Anh đảm nhận một chức vụ khá nhàn hạ trong hội học sinh, tình cờ có một ngày anh không bận bịu nên đến họp, mới biết được người hiện giữ chức chủ tịch là ai, đến việc tranh cử anh cũng không tham gia.
Bái Chính quá đặc biệt, trải qua thời gian nửa học kỳ, trang chủ BBS (4) của trường học hầu như ngày nào cũng xuất hiện tên cậu.
(4): Theo mình hiểu thì như kiểu trang chuyên đăng thông tin riêng của trường học ấy.
Vượt ngoài dự liệu của Thịnh Kỳ Phương, chủ nhiệm cũng không vì Bái Chính là người " có tiền " nên mới nhớ rõ cậu, " Quan hệ của hai người các em lúc đó xác thực rất tốt, thầy còn nhớ lần nào cũng là cậu ấy chờ em ở bên ngoài phòng thí nghiệm đúng không? " Chỉ là không hiểu vì nguyên nhân gì, mà năm ngoái cậu ấy lại đột nhiên tạm nghỉ học. . .Bất quá tình bạn của hai đứa vẫn còn có thể duy trì dù đã không còn học chung, như vậy thật sự rất tốt. "
Năm đó chủ nhiệm khoa hướng dẫn bọn họ tham gia giải thi đấu, toàn bộ khoảng thời gian đó anh đều phải đến phòng thí nghiệm. Thịnh Kỳ Phương bị khơi lại những chuyện này, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể lung tung gật đầu .
Đại học như một nửa xã hội thu nhỏ, những lời đồn đại kiểu ' người có tiền sẽ bị cô lập " kỳ thật rất ít khi xảy ra, mọi người có năng lực nhìn người, nên phần lớn đều có thể vui vẻ ở chung.
Nhưng Bái Chính lại không đem cái ưu thế ' có tiền ' của mình ra để khoe khoang.
Cậu không có tư thái của kẻ có tiền muốn " tiền hô hậu ủng " (5) , luôn rất yên tĩnh, bên cạnh cậu không có bạn bè, cũng không nói chuyện với người khác.
(5): Ngày trước vua chúa hoặc các quan to đi ra, có đông quân lính đi hầu. Đằng trước có lính hô dẹp đường, đằng sau có lính ủng hộ.
Thịnh Kỳ Phương gặp được người khác chủ động tìm mình nói chuyện phiếm, nhưng đối phương vốn dĩ là một người rất yếu đuối, ngay lập tức sẽ phòng bị anh, lúc trả lời cũng chỉ nói một hai chữ, dần dà không còn ai tìm tới anh cũng không có gì lạ.
Thịnh Kỳ Phương lâu lâu mới đi họp một lần, bình thường chủ tịch sẽ không nói gì, trái lại phó chủ tịch ngồi bên cạnh luôn chậm rãi mà nói.
Người khác hỏi Bái Chính vài vấn đề, cậu đều nói tốt, một đám người thông qua một phương án không thực tế cậu cũng gật đầu. Cuối cùng cô gái của bộ phận tổ chức vỗ bàn nói dự toán không đủ, cậu liền vội vàng nói không sao, cứ để cậu ấy nghĩ biện pháp.
Cậu có thể nghĩ ra biện pháp gì, cuối cùng vẫn là tự mình bỏ tiền túi ra.
Hội học sinh nhờ vậy mà tổ chức một loạt các hoạt động xa xỉ, hiện trường rút thưởng từ rút được giấy ' chúc may mắn lần sau ' giờ lại biến thành tiền mặt 666 cùng 888, Bái Chính cùng những người bạn khác ngồi dưới khán đài vỗ tay, sau cùng người đọc diễn văn lại là phó chủ tịch và một cán bộ khác của hội học sinh, nhận được tiếng vỗ tay ủng hộ cũng là bọn họ.
Thịnh Kỳ Phương mơ hồ cảm thấy làm như vậy không tốt, nhưng vì anh quá bận, lại quá nghèo, hai tuần nữa còn phải trở về C thị thăm Thịnh Kỳ Viên một chuyến, anh tự lo không xong, vì vậy cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Sau lần hoạt động đó, kinh phí còn dư lại một ít, mọi người cảm xúc dâng trào, nói nhất định phải ra ngoài ăn buffet, bình thường Thịnh Kỳ Phương họp xong liền chuồn mất cũng bị bọn họ lôi kéo không tha. Nói anh không đủ nghĩa khí, chỉ lo học tập của mình, cũng không biết không biết dẫn theo bạn cùng lớp.
Không biết là do có người không chú ý, hoặc là có chú ý nhưng lại không gọi, tóm lại Bái Chính đã đeo cặp lên, đi một mình đến cửa ban công. Thịnh Kỳ Phương bị làm ồn một trận vừa quay đầu nhìn thấy liền lưu loát gọi cậu: " Bái Chính có việc gì không? Không có thì đi cùng chúng tôi a. "
Bái Chính hiển nhiên không quen được mời, biểu lộ vẻ mặt không chắc chắn, đúng lúc, lại có những bạn học khác kéo cậu, một đám người nhốn nha nhốn nháo, lập tức đánh chiếm nhà hàng buffet ngoài trường học.
Lúc đầu Thịnh Kỳ Phương còn chưa nhớ rõ cậu học sinh vừa chuyển đến này, về sau lại rất biết cách chăm sóc cho học đệ bé nhỏ, nói chung Bái Chính và anh đã bắt đầu trở nên thân thiết hơn.
Bọn họ có thể thường xuyên gặp được nhau, tại cửa ra vào phòng thí nghiệm, tại sân trường, rất vừa vặn.
Thời điểm nghỉ hè năm ba rất nhanh đã đến, tới gần tuần thi, Thịnh Kỳ Phương tình cờ bắt gặp Bái Chính ở thư viện.
Thời gian quen biết không tính là ngắn, nhưng đó là lần đầu tiên anh đặc biệt chú ý đến tướng mạo của Bái Chính, khuôn mặt chắc chỉ lớn cỡ một bàn tay của Thịnh Kỳ Phương, rất tinh xảo đẹp mắt, còn nổi bật vẻ nhu thuận và lễ nghĩa của con cái nhà có tiền.
Thịnh Kỳ Phương nhớ rõ chính mình từng không mang theo ác ý mà nghĩ, ngoài trừ quá mức yên tĩnh , Bái Chính thoạt nhìn thực sự rất giống một tiểu cô nương, ngây ngây ngô ngô, lại đơn thuần đến kỳ cục, người khác thử thăm dò bắt nạt cậu, dáng vẻ của cậu vẫn là không để bụng.
Trong tay cậu xách hai túi đồ lớn, trong ngực còn ôm một vài tấm màn che, đứng dưới ánh mặt trời, hai gò má bị phơi nắng đỏ lên, lưng áo ướt một mảng, Thịnh Kỳ Phương không hỏi cậu tại sao lại một mình ôm đồ, anh đi tới giúp cậu, hai người chuyển xong thì cùng nhau đi mua nước uống, Bái Chính theo thói quen muốn trả tiền, bị Thịnh Kỳ Phương ngăn cản, nói: " Anh là đàn anh, tuy rằng không có tiền, nhưng để mời đàn em uống nước thì vẫn được "
Khi đó Bái Chính thoạt nhìn ngốc hề hề, tay đặt trên quần chà sát mấy lần mới nhận lấy nước Thịnh Kỳ Phương đưa.
Cậu mở nắp nhấp một ngụm, đại khái là nhìn thấy Thịnh Kỳ Phương lưng đeo cặp sách, liền hỏi Thịnh Kỳ Phương có phải là muốn đến thư viện không. Thịnh Kỳ Phương nói " phải "
" Em có thể đi cùng không? " Bái Chính cầm chai nước, làn da hồng hào do bị phơi nắng mà đổ một tầng mồ hôi, con ngươi cũng ươn ướt.
Thịnh Kỳ Phương cười, nói đương nhiên là được, có cái gì không được chứ?
Bái Chính cũng mỉm cười theo, bất quá đó chỉ là cái mím môi nhẹ nhàng, nhưng lại có thể khiến cho người ta cảm thấy sự vui vẻ ẩn trong nụ cười kia, " Ý em là, chúng ta có thể học cùng nhau không? Em có thứ không hiểu, có thể hỏi anh. "
Trải qua mấy lần cùng nhau tự học, ấn tượng của Thịnh Kỳ Phương đối với Bái Chính có đổi mới.
Thành tích của anh tốt, thỉnh thoảng cũng sẽ có bạn học ồn áo nói muốn tự học với anh. Thịnh Kỳ Phương là ' ai đến cũng không từ chối ' , nhưng những bạn học này ngoài miệng thì nói như vậy, cho dù thật sự đến, cũng không kiên trì nổi mấy ngày.
Bái Chính lại không giống họ, tiểu hài tử đã nói là làm, mỗi ngày trước khi rời đi đều muốn hẹn anh thời gian cho buổi tự học hôm sau, sẽ sớm gọi anh, đến nơi cũng thật tâm làm bài tập, dọc theo đường đi chậm hơn so với anh nửa bước, thời điểm ngồi đối diện trong thư viện, ánh mắt hai người giao nhau, cậu theo thói quen mà mím môi mỉm cười với anh một cái.
Bái Chính rất nghe lời, lúc nói chuyện với Bái Chính, Thịnh Kỳ Phương đều sẽ tự giác mà hạ giọng xuống.
Vào học kỳ 2 của năm 3 đại học học, Bái Chính cũng bắt đầu ở ký túc xá.
Buổi tối sau khi đã tắt đèn, phòng ngủ nam phải hơn mười hai giờ mới có thể yên tĩnh lại, đôi khi bọn người Thịnh Kỳ Phương sẽ đánh bài ở ký túc xá, đôi khi lại nói huyên thuyên suốt buổi tối, Bái Chính thường hay qua chơi, Thịnh Kỳ Phương xem cậu như một tiểu bằng hữu cần được chiếu cố, anh rót nước cho cậu, đưa cậu trái cây, sợ cậu lạnh, nên đưa luôn chăn của mình cho cậu che.
Lúc Thịnh Kỳ Phương nói chuyện, Bái Chính sẽ rất chân thành mà nhìn Thịnh Kỳ Phương, Thịnh Kỳ Phương đánh bài, cậu cũng ngồi ở một bên, bộ dáng khẩn trương, còn cầm một cái đèn pin nhỏ đặc biệt giúp Thịnh Kỳ Phương chiếu sáng.
Thịnh Kỳ Phương trêu chọc cậu, nói mình thua đến nổi phải mất luôn quần, cậu lại không hiểu được mấy câu đùa giỡn như vậy, lắp bắp an ủi Thịnh Kỳ Phương: " Không sao đâu, em xem, có thể thắng. . . "
Đoạn thời gian kia, mỗi người đều biết Bái Chính và Thịnh Kỳ Phương có quan hệ tốt, một người là học bá bình dị gần gũi, một người là con ông cháu cha lãnh đạm, hai người lớn lên đều đẹp trai, biệt hiệu " Lâu ca " trên forum của Bái Chính vừa giảm đi, lại có một ít nữ sinh bắt đầu gọi cậu là " vợ nhỏ của Phương Phương "
Thịnh Kỳ Phương không biết những chuyện này, anh phải ngày đêm làm công, việc Thịnh Kỳ Viên bị đưa đi điều tra càng làm cho anh phát hỏa, cho nên số lần gặp mặt Bái Chính ngày càng ít.
Mãi cho đến một ngày, ngoài trời tuyết rơi rất nhiều, anh đang làm công ở nhà hàng thì nhận được điện thoại của bạn cùng phòng, nói Bái Chính tìm anh, không chịu vào phòng, chỉ muốn đứng ở cửa đợi anh.
Hành lang lộ thiên không chắn được gió, lúc Thịnh Kỳ Phương trở về, nhìn thấy người Bái Chính đã dính một tầng tuyết mỏng, cụp vai đứng đó, anh đi tới trước mặt cậu, mới nhìn thấy rõ đôi mắt đỏ ngầu của Bái Chính.
Thịnh Kỳ Phương không kịp nói gì, Bái Chính liền hỏi anh: " Thịnh Kỳ Phương, anh phải đi sao? "
Thịnh Kỳ Phương ngẫm lại, xác thực anh không nói chuyện mình muốn đi du học cho Bái Chính nghe, lúc này bị hỏi như vậy, anh có chút chột dạ, chỉ có thể gật đầu. Thịnh Kỳ Phương định giải thích thật tốt với cậu: Vì anh bận quá, công việc lại nhiều, chính xác là không có để ý đến, anh tự tay kéo Bái Chính vào phòng, lại bị Bái Chính tránh né, bờ cậu môi run rẫy, trên mặt rơi xuống hai hàng nước mắt, nghẹn ngào hỏi anh: " Cái gì anh cũng không nói, anh xem em là gì? "
Bái Chính khóc, nếu như người khác làm vậy, Thịnh Kỳ Phương nhất định sẽ cảm thấy đối phương giống như con gái, nhưng Bái Chính khổ sở cũng khiến tâm trạng anh tồi tệ theo, lúc anh đến khoa nộp hồ sơ lần cuối, thậm chí còn sinh ra một chút do dự.
Có lẽ anh nên tìm Bái Chính nói chuyện, Bái Chính nghe lời như vậy, tính cách lại mềm yếu, khẳng định rất dễ dỗ, đợi đến thời điểm hòa hảo anh hạ xuống một cú, là hết thảy mọi việc đều viên mãn.
Nhưng chưa đợi anh đi, Bái Chính đã tự mình đến rồi, hai mắt cậu sưng kịch liệt, khăn quàng cổ màu đen quấn quanh cổ, để lộ gương mặt trắng bệch, không có tinh thần.
Thịnh Kỳ Phương không nói được có chỗ nào không đúng, trong lòng anh sốt ruột muốn nói chuyện với Bái Chính, vì vậy cũng không có tâm trạng quan sát vẻ mặt cứng ngắc của cậu. Bái Chính nói muốn về nhà anh cũng đồng ý, xe taxi đi hơn bốn mươi phút mới tới. Thịnh Kỳ Phương nhớ rõ, sau khi vào cửa anh và Bái Chính chỉ nói đúng hai câu, Bái Chính hỏi anh " Không thể không đi sao? " Anh nói " Đúng " . Sau đó Bái Chính nói " A , vậy chúng ta ăn với nhau bữa cơm cuối cùng vậy "
Anh muốn mở miệng tiếp nói liền bị Bái Chính ngăn lại, trong lòng Thịnh Kỳ Phương bứt rứt đến lợi hại, nhưng nhìn thấy bộ dáng Bái Chính thất hồn lạc phách anh cũng không thể nổi giận, anh uống hai ngụm nước Bái Chính đưa, sau khi tỉnh lại thì nhìn thấy tứ chi của mình đang bị mở rộng cột trên giường.
Hết chương 4.
Bình luận truyện