Quá Khách
Chương 42
Mối nguy của Tề thị quả nhiên vẫn không thể tránh khỏi.
Hoặc là nói, công ty không có tổn thất, chẳng qua sẽ đổi chủ mà thôi.
Khi Lâm Lạc Ninh biết được tin tức này, Hằng Thiên đã lên kế hoạch mua lại Tề thị.
“Lão hồ li Tiếu Chấn kia có thể chờ tới bây giờ mới ra tay, coi như là kiên nhẫn……”Ôn Dật Hàn vẫn trưng ra khuôn mặt tươi cười không đổi, nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì.
Lâm Lạc Ninh ngẩn ra, “Ý anh là Tiếu tiên sinh……”
“Em cho là chỉ có mình Lăng Nam đã có thể lật đổ Tề thị? Vậy em đã quá xem nhẹ Tề Hạo rồi……”Ôn Dật Hàn giảo hoạt cười cười, “Tiếu Chấn từ khi Tề Hạo tiếp quản công ty tới nay đã rất không phục, vẫn luôn tìm cách để đoạt quyền. Kỳ thật khi cha Tề Hạo cầm quyền thì lão đã qua lại với Hằng Thiên. Tiểu tử kia không phải là tài năng không bằng người, chẳng qua so với Tiếu Chấn, vẫn non nớt hơn một chút……”
“Vậy Lăng Nam……”
Ôn Dật Hàn liếc cậu một cái, “Tiếu Chấn làm việc ở Tề thị lâu như vậy, lão còn có thể không biết chuyện cũ của Tề Hạo sao? Lăng Nam là do Hằng Thiên cố ý phái tới, muốn thông qua y để nhanh chóng đạt được mục tiêu của họ, chỉ là bọn họ không dự đoán được, ở giữa còn có em……”
Lâm Lạc Ninh gật gật đầu, “Cho nên bọn họ mới làm như vậy……”
Vốn cậu chỉ cảm thấy đám cổ đông kia vất vả giữ giang sơn, hiện tại mới hiểu rõ là do Tiếu Chấn một tay kích động. Cho dù Tề Hạo không tin tưởng Lăng Nam, thì một mình anh cũng không thể đấu lại Tiếu Chấn.
Thật sự không thể cứu vãn sao? Lâm Lạc Ninh nhíu mày.
Tâm trạng không yên bước ra khỏi nhà hàng sang trọng, ngay cả xe chạy đến dưới nhà trọ cậu cũng không phát hiện, đến tận khi bị giọng nói của người đàn ông kia cắt ngang dòng suy nghĩ, Lâm Lạc Ninh mới giật mình phục hồi lại tinh thần.
“Thật có lỗi……”Hối lỗi nhìn hắn cười cười, “Vừa rồi thất thần ……”
“Tôi đã quen với thái độ không quan tâm của em rồi.”Ôn Dật Hàn cười, tựa hồ cũng không để ý.
“Vậy ngày mai gặp.”
Cậu mở cửa xe, hắn lại mạnh mẽ kéo cậu lại, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên trán cậu.
Lâm Lạc Ninh ngẩn người, Ôn Dật Hàn phiếm tình liếm môi cười nói: “Khi em bối rối, bộ dáng thực đáng yêu……”
Không biết vì cái gì, Lâm Lạc Ninh lại cảm thấy hắn cố ý làm vậy.
Đi lên cầu thang, phía sau bỗng nhiên có tiếng bước chân nhẹ nhàng đuổi theo. Cậu dừng bước, chậm rãi xoay người.
Người trước mặt đã không gặp một tháng, bộ dáng dường như bị đả kích trầm trọng, lại vô cùng tiều tụy. Tề Hạo nhìn cậu ngại ngùng cười cười, “Anh có thể vào không?”
Pha một ly trà xanh đưa cho người ngồi ở sô pha, Lâm Lạc Ninh nhẹ nhàng mở miệng, “Công ty hiện tại sao rồi?”
“Tiếu Chấn có không ít cổ phần, hơn nữa lão có phụ tá đắc lực, ít nhiều cũng chiếm được thêm một ít. Tuy rằng một số cổ đông cũ vẫn theo anh, nhưng nếu phải chống lại, anh sẽ không có phần thắng……”Tề Hạo lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ tươi cười, “Không nói nữa, dạo này em khỏe không?”
“Ừ……”Lâm Lạc Ninh hạ mắt, gật gật đầu.
“Bây giờ anh thấy thật may mắn vì em đã rời Tề thị, có lẽ…… Ôn Dật Hàn mới thực sự là người bảo vệ được em.”
Lâm Lạc Ninh cười cười, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Trong giây lát, giữa hai người xuất hiện một khoảng cách, rốt cuộc không thể thân mật như trước nữa. Cho dù vẫn ngồi đối mặt với nhau, nhưng cũng chỉ có thể ngồi im không nói gì.
Trời đầu hạ khiến cậu bất giác nghĩ về quá khứ. Từng vô cùng hoài niệm mà nhớ lại, nhưng hiện tại chỉ còn cảm giác ngẩn ngơ bất lực.
“Tôi hy vọng anh có thể giúp Tề Hạo……”Nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói vậy, trong lòng là một mảnh bình tĩnh.
“A? Giúp thế nào?”Ôn Dật Hàn cong khóe miệng, hứng thú nhìn cậu.
“Chỉ cần Tề Hạo mua lại hết cổ phần của cổ đông với giá cao, những người đó chỉ chú trọng ích lợi, bộ phận lớn sẽ động tâm, như vậy cho dù Hằng Thiên muốn thu mua, cũng sẽ bởi vì không thể mua đủ cổ phần mà từ bỏ. Nhưng với thực lực hiện giờ của Tề Hạo, chẳng ngân hàng nào dám cho anh ấy vay…… Cho nên, tôi chỉ cần anh trợ giúp một câu.”
“Thật ra em hiểu rất rõ giá trị lợi dụng của tôi mà……”Người đàn ông cúi đầu nở nụ cười, “Em tới Ôn thị, cũng chính là vì đợi ngày hôm nay đi.”
“Tôi biết anh chưa bao giờ làm không công, chỉ cần anh nguyện ý ra tay tương trợ, tôi sẽ đáp ứng tất cả điều kiện của anh……”Trên khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Lạc Ninh không hề có một tia cảm xúc, tựa hồ như đáng nói một chuyện chẳng liên quan đến bản thân mình.
“Canh bạc này thực mê người……”Ôn Dật Hàn dần dần tới gần cậu, thấp giọng thì thầm: “Nếu tôi muốn em theo tôi cả đời thì sao?”
Thân thể Lâm Lạc Ninh khẽ run lên, “Tôi nghĩ trước lúc đó, thì anh cũng đã tắt thở rồi.”
Hắn đột nhiên cười ha hả, “Đúng vậy, nếu mỗi ngày em đều tỏ vẻ lạnh như băng, nói không chừng rất nhanh tôi sẽ chán ghét em……”
Ôn Dật Hàn dừng một chút, “Còn nhớ ước định của chúng ta không? Cách kỳ hạn ba tháng còn có năm ngày. Năm ngày này, tôi hy vọng em có thể lấy thân phận người yêu chăm sóc cho tôi…… Sau năm ngày, nếu em vẫn không thay đổi tâm ý, em sẽ được tự do, mà tôi cũng sẽ giúp Tề Hạo vay được tiền ngân hàng.”
Lâm Lạc Ninh ngẩng đầu, nhìn ánh mắt thâm trầm của hắn, mỉm cười. “Cám ơn.”
Hoặc là nói, công ty không có tổn thất, chẳng qua sẽ đổi chủ mà thôi.
Khi Lâm Lạc Ninh biết được tin tức này, Hằng Thiên đã lên kế hoạch mua lại Tề thị.
“Lão hồ li Tiếu Chấn kia có thể chờ tới bây giờ mới ra tay, coi như là kiên nhẫn……”Ôn Dật Hàn vẫn trưng ra khuôn mặt tươi cười không đổi, nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì.
Lâm Lạc Ninh ngẩn ra, “Ý anh là Tiếu tiên sinh……”
“Em cho là chỉ có mình Lăng Nam đã có thể lật đổ Tề thị? Vậy em đã quá xem nhẹ Tề Hạo rồi……”Ôn Dật Hàn giảo hoạt cười cười, “Tiếu Chấn từ khi Tề Hạo tiếp quản công ty tới nay đã rất không phục, vẫn luôn tìm cách để đoạt quyền. Kỳ thật khi cha Tề Hạo cầm quyền thì lão đã qua lại với Hằng Thiên. Tiểu tử kia không phải là tài năng không bằng người, chẳng qua so với Tiếu Chấn, vẫn non nớt hơn một chút……”
“Vậy Lăng Nam……”
Ôn Dật Hàn liếc cậu một cái, “Tiếu Chấn làm việc ở Tề thị lâu như vậy, lão còn có thể không biết chuyện cũ của Tề Hạo sao? Lăng Nam là do Hằng Thiên cố ý phái tới, muốn thông qua y để nhanh chóng đạt được mục tiêu của họ, chỉ là bọn họ không dự đoán được, ở giữa còn có em……”
Lâm Lạc Ninh gật gật đầu, “Cho nên bọn họ mới làm như vậy……”
Vốn cậu chỉ cảm thấy đám cổ đông kia vất vả giữ giang sơn, hiện tại mới hiểu rõ là do Tiếu Chấn một tay kích động. Cho dù Tề Hạo không tin tưởng Lăng Nam, thì một mình anh cũng không thể đấu lại Tiếu Chấn.
Thật sự không thể cứu vãn sao? Lâm Lạc Ninh nhíu mày.
Tâm trạng không yên bước ra khỏi nhà hàng sang trọng, ngay cả xe chạy đến dưới nhà trọ cậu cũng không phát hiện, đến tận khi bị giọng nói của người đàn ông kia cắt ngang dòng suy nghĩ, Lâm Lạc Ninh mới giật mình phục hồi lại tinh thần.
“Thật có lỗi……”Hối lỗi nhìn hắn cười cười, “Vừa rồi thất thần ……”
“Tôi đã quen với thái độ không quan tâm của em rồi.”Ôn Dật Hàn cười, tựa hồ cũng không để ý.
“Vậy ngày mai gặp.”
Cậu mở cửa xe, hắn lại mạnh mẽ kéo cậu lại, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên trán cậu.
Lâm Lạc Ninh ngẩn người, Ôn Dật Hàn phiếm tình liếm môi cười nói: “Khi em bối rối, bộ dáng thực đáng yêu……”
Không biết vì cái gì, Lâm Lạc Ninh lại cảm thấy hắn cố ý làm vậy.
Đi lên cầu thang, phía sau bỗng nhiên có tiếng bước chân nhẹ nhàng đuổi theo. Cậu dừng bước, chậm rãi xoay người.
Người trước mặt đã không gặp một tháng, bộ dáng dường như bị đả kích trầm trọng, lại vô cùng tiều tụy. Tề Hạo nhìn cậu ngại ngùng cười cười, “Anh có thể vào không?”
Pha một ly trà xanh đưa cho người ngồi ở sô pha, Lâm Lạc Ninh nhẹ nhàng mở miệng, “Công ty hiện tại sao rồi?”
“Tiếu Chấn có không ít cổ phần, hơn nữa lão có phụ tá đắc lực, ít nhiều cũng chiếm được thêm một ít. Tuy rằng một số cổ đông cũ vẫn theo anh, nhưng nếu phải chống lại, anh sẽ không có phần thắng……”Tề Hạo lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ tươi cười, “Không nói nữa, dạo này em khỏe không?”
“Ừ……”Lâm Lạc Ninh hạ mắt, gật gật đầu.
“Bây giờ anh thấy thật may mắn vì em đã rời Tề thị, có lẽ…… Ôn Dật Hàn mới thực sự là người bảo vệ được em.”
Lâm Lạc Ninh cười cười, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Trong giây lát, giữa hai người xuất hiện một khoảng cách, rốt cuộc không thể thân mật như trước nữa. Cho dù vẫn ngồi đối mặt với nhau, nhưng cũng chỉ có thể ngồi im không nói gì.
Trời đầu hạ khiến cậu bất giác nghĩ về quá khứ. Từng vô cùng hoài niệm mà nhớ lại, nhưng hiện tại chỉ còn cảm giác ngẩn ngơ bất lực.
“Tôi hy vọng anh có thể giúp Tề Hạo……”Nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói vậy, trong lòng là một mảnh bình tĩnh.
“A? Giúp thế nào?”Ôn Dật Hàn cong khóe miệng, hứng thú nhìn cậu.
“Chỉ cần Tề Hạo mua lại hết cổ phần của cổ đông với giá cao, những người đó chỉ chú trọng ích lợi, bộ phận lớn sẽ động tâm, như vậy cho dù Hằng Thiên muốn thu mua, cũng sẽ bởi vì không thể mua đủ cổ phần mà từ bỏ. Nhưng với thực lực hiện giờ của Tề Hạo, chẳng ngân hàng nào dám cho anh ấy vay…… Cho nên, tôi chỉ cần anh trợ giúp một câu.”
“Thật ra em hiểu rất rõ giá trị lợi dụng của tôi mà……”Người đàn ông cúi đầu nở nụ cười, “Em tới Ôn thị, cũng chính là vì đợi ngày hôm nay đi.”
“Tôi biết anh chưa bao giờ làm không công, chỉ cần anh nguyện ý ra tay tương trợ, tôi sẽ đáp ứng tất cả điều kiện của anh……”Trên khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Lạc Ninh không hề có một tia cảm xúc, tựa hồ như đáng nói một chuyện chẳng liên quan đến bản thân mình.
“Canh bạc này thực mê người……”Ôn Dật Hàn dần dần tới gần cậu, thấp giọng thì thầm: “Nếu tôi muốn em theo tôi cả đời thì sao?”
Thân thể Lâm Lạc Ninh khẽ run lên, “Tôi nghĩ trước lúc đó, thì anh cũng đã tắt thở rồi.”
Hắn đột nhiên cười ha hả, “Đúng vậy, nếu mỗi ngày em đều tỏ vẻ lạnh như băng, nói không chừng rất nhanh tôi sẽ chán ghét em……”
Ôn Dật Hàn dừng một chút, “Còn nhớ ước định của chúng ta không? Cách kỳ hạn ba tháng còn có năm ngày. Năm ngày này, tôi hy vọng em có thể lấy thân phận người yêu chăm sóc cho tôi…… Sau năm ngày, nếu em vẫn không thay đổi tâm ý, em sẽ được tự do, mà tôi cũng sẽ giúp Tề Hạo vay được tiền ngân hàng.”
Lâm Lạc Ninh ngẩng đầu, nhìn ánh mắt thâm trầm của hắn, mỉm cười. “Cám ơn.”
Bình luận truyện