Quá Khứ Ngủ Quên
Chương 1
1.
Lần này tôi trở về nước là để tham gia một cuộc thi khiêu vũ cổ điển.
Đây là một cuộc thi quốc tế lớn tổ chức ba năm một lần, sân khấu biểu diễn cuối cùng được đặt tại Thượng Hải.
Vừa xuống máy bay, tôi đã bị giới truyền thông vây lấy.
Quản lý luống ca luống cuống giúp tôi đối phó với bọn họ.
Phóng viên của một tờ báo lá cải đột nhiên giơ ra micro rồi hỏi một câu rất lạ:
“Cô Ôn Lê, chúng tôi nghe nói người thừa kế của nhà họ Sầm là anh Sầm Sơ sắp đính hôn, xin hỏi cô có biết tin tức này không?”
Sầm Sơ?
Tôi khẽ nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ.
Hình như đã từng nghe qua cái tên này thì phải.
Có lẽ là một người bạn cũ trước đây ha.
Tôi nở một nụ cười chuyên nghiệp, khéo léo trả lời: “Hình như tôi có biết một người như vậy, nhưng không thân lắm. Chúc anh ta tân hôn vui vẻ nhé.”
Các phóng viên khác “À” lên một tiếng.
“Không thân lắm ư? Trong giới có tin đồn hai người trước đây từng là người yêu mà.”
Ồ, cuối cùng tôi cũng nhớ ra rồi, hanh ta từng là chồng sắp cưới của tôi.
“Thật sự không quen.” Tôi lại nhấn mạnh thêm một lần nữa.
“Đã quá lâu rồi, tôi cũng không còn nhớ nữa.”
2.
Tôi không hề nói ngoa.
Tôi và Sầm Sơ là thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ rồi lớn lên cùng nhau.
Hồi học tiểu học, anh ta sẽ lôi mấy thằng con trai ra sân chơi đánh cho một trận vì bọn chúng dám kéo bím tóc của tôi.
Sẽ chuyển vài chuyến bay đêm từ nước ngoài về để kịp xem cuộc thi khiêu vũ đầu tiên của tôi.
Cũng sẽ từ bỏ những trò chơi nguy hiểm như đấm bốc, đua xe chỉ vì tôi nói rằng tôi không thích anh ta không biết quý trọng cơ thể mình.
Tất cả người quen đều nói rằng anh ta cực kỳ yêu tôi.
Trong mắt ngoại trừ tôi ra thì không còn một ai khác.
Tôi đã cho rằng chúng tôi sẽ cứ như vậy cho đến hết cuộc đời.
Đính hôn rồi kết hôn, thuận theo ý trời.
Nhưng vào đêm trước ngày tốt nghiệp, tôi vô tình nhìn thấy tin nhắn của anh ta và một tên bạn thân.
Anh ta nói: [Hình như tao không còn cảm giác gì với Ôn Lê nữa.]
Thằng bạn gửi một biểu tượng cảm xúc nhướng mày.
[Chắc là cũng gần như vậy, chúng mày cũng quen nhau hơn 20 năm rồi còn gì……]
[Yêu nhau cũng được 5 năm.]
[Đổi lại người khác, ai mà không ngán cơ chứ?]
Một lúc sau, Sầm Sơ mới trả lời:
[Ôn Lê quá hoàn hảo, hoàn hảo giống như một hình nộm.]
[Cuộc đời của cô ấy không có chút trắc trở nào, không giống như Hồ Ương, tai không thể nghe vẫn có thể kiên trì đỗ đại học.]
[Ở trên người Cây Dương Nhỏ, tao lại một lần nữa nhìn thấy được nhiệt huyết trong sinh mệnh.]
3.
Hồ Ương là cô nữ sinh mà tôi tài trợ.
Hoàn cảnh nhà cô ấy khó khăn, lại bị điếc bẩm sinh, cũng không nói được.
Tôi đã mua cho cô ấy máy trợ thính, đưa cô ấy đi khám bác sĩ và tài trợ tiền học phí cho cô ấy trong 4 năm đại học.
Sợ cô ấy bị cô lập nên tôi còn chủ động giới thiệu cô ấy với bạn bè của mình.
Lần đầu tiên Sầm Sơ nhìn thấy cô ấy, anh ta đã nói đùa:
“Hồ Ương, em thật giống một cây hồ dương sinh trưởng trong sa mạc.”
Hóa ra là vậy.
Hóa ra cán cân trong lòng anh ta đã sớm nghiêng mất rồi.
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy lịch sử trò chuyện đó, tôi cảm thấy cuộc đời mình như sụp đổ.
Tôi đã dành hơn mười năm tuổi trẻ để yêu một người hết mình.
Rồi đổi lấy một kết cục như vậy.
Tôi nhốt mình trong phòng ngủ, hơn một tuần không ra ngoài.
Cho đến khi bạn thân tìm tới.
Lúc đó tôi không còn nói được nữa.
Cô ấy nằng nặc đòi đưa tôi đi gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ đưa ra kết luận rằng, cảm xúc của tôi xuất hiện vấn đề cực kỳ tiêu cực, bắt buộc phải tiến hành can thiệp từ bên ngoài, nếu không sau này có thể sẽ phát triển thành một bệnh tâm thần còn nghiêm trọng hơn nữa.
Tuy nhiên phương pháp điều trị này cũng có một số tác dụng phụ nhất định.
Sau đó tôi ra nước ngoài.
Cũng bắt đầu dần dần quên đi những cảm xúc từng có liên quan đến Sầm Sơ.
Những kỷ niệm và hồi ức mà chúng tôi đã cùng nhau trải qua trong quá khứ.
Dần dần biến thành từng dòng từng dòng mật mã và ký hiệu.
Không còn chút ý nghĩa gì với tôi nữa.
Trừ khi bắt ép bản thân phải nhớ lại.
Nếu không tôi thậm chí còn không nhớ rằng trước kia đã từng quen biết một người tên là Sầm Sơ.
4.
Quản lý là người đã gắn bó với tôi từ khi tôi còn đi du học nước ngoài.
Chị ấy xua đuổi đám phóng viên lá cải, vội vàng kéo tôi lên xe.
“Ôn Lê.” Chị ấy vừa lái xe vừa lo lắng nhìn tôi: “Em không sao chứ, mấy lời của đám phóng viên lá cải đó em đừng để ý làm gì.”
Tôi lắc đầu:
“Không đâu, em không quan tâm bọn họ nói gì.”
Đây là lời nói thật.
Sau một thời gian dài uống thuốc trị liệu, tâm trạng thất thường của tôi dường như đã dịu đi.
Tôi sẽ không còn dễ dàng vui mừng, đau khổ hay buồn phiền vì bất cứ chuyện gì nữa.
Chỉ lạnh lùng đứng dưới góc độ của một người quan sát, dõi theo sự phát triển của thế giới xung quanh.
Chị quản lý thở dài một hơi:
“Em có thể nghĩ như vậy cũng tốt. Chỉ là không biết những tờ báo nhàm chán đó sẽ viết cái gì.”
Quả nhiên.
Ngày hôm sau, #Ôn Lê – Sầm Sơ, không thân# đã nhảy lên hotsearch.
Hầu hết các bình luận đều cho rằng Ôn Lê - cô con gái duy nhất của tập đoàn truyền thông, ăn nói già mồm, nói một đằng nghĩ một nẻo.
[Gì mà ngay cả chồng sắp cưới thanh mai trúc mã cũng không nhớ chứ?]
[Chắc chắn là bị đá nên mới nói vậy để vớt lại một tí danh dự đây mà.]
[Bạn trai cũ muốn kết hôn hẳn là vẫn sẽ rất buồn nhỉ.]
Tôi thờ ơ nhìn những bình luận này.
Sau đó vô tình đọc được một câu --
[Nghe nói đêm qua Sầm Sơ trở về từ London bằng máy bay riêng.]
Một câu nói vu vơ chen lẫn trong một đống bình luận.
Không ai trả lời.
Tôi bấm vào xem.
Bình luận kia đăng kèm theo một bức ảnh.
Một người đàn ông mặc áo gió màu đen vội vã bước ra từ phía đường băng.
Anh ta chính là Sầm Sơ nhỉ.
Bọn họ nói với tôi rằng, tôi đã từng vì người này mà trầy da tróc vẩy.
Còn suýt nữa mất đi tính mạng của mình.
Thật là như vậy sao?
Tôi nhìn vào cánh tay mình, nơi có những vết sẹo nông nông sâu sâu nối tiếp.
Vẫn không dám tin rằng mình sẽ có lúc bồng bột đến như vậy.
5.
Tôi ngáp một cái, đặt điện thoại xuống, chuẩn bị nằm trên chiếc giường lớn trong phòng làm một giấc.
Chuông cửa bỗng đột ngột vang lên.
Mới hơn sáu giờ sáng thôi mà.
Tôi bực mình đi ra mở cửa.
Một người đàn ông đang đứng bên ngoài.
Dáng người anh ta rất cao, trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Cộng thêm chiếc áo khoác gió màu đen.
Chính là người đàn ông trong bức ảnh, Sầm Sơ.
Tôi ngập ngừng mở miệng nói: “Anh Sầm?”
Người tôi vẫn không hề di chuyển.
Phụ nữ độc thân không thể tùy tiện để đàn ông lạ vào nhà, loại đạo lý này tôi vẫn luôn hiểu.
Sầm Sơ nhìn chằm chằm vào tôi, lông mày vẫn cau chặt lại.
“Ôn Lê, anh đã tìm em năm năm rồi.”
Anh ta nói từng từ từng chữ.
Giọng nói như bị kẹt ra từ trong cổ họng, khàn đặc.
Chỉ một câu này, sau đó không nói gì nữa.
Tôi ồ một tiếng.
Gật gật đầu.
“Vậy…… có việc gì gấp sao?”
Không có việc gì gấp thì tìm tôi làm gì?
Miệng anh ta hé ra, giống như là nghe thấy điều gì đó vô cùng kỳ lạ.
“Năm năm trước chúng ta đã định kết hôn rồi. Kết quả là em đột nhiên rời đi không một lời từ biệt, biến mất không thấy tăm tích, ngay cả một câu cũng không để lại.”
“Ôn Lê, bây giờ em lại hỏi anh tìm em có việc gì.”
“Em không cảm thấy buồn cười sao?”
Giọng nói anh ta hình như có chút tức giận.
Như là không thể tin được tôi lại nói ra những lời như vậy.
Nhưng tôi cảm thấy cái người tên Sầm Sơ này còn buồn cười hơn.
Chúng ta thân lắm sao?
Năm năm trước tôi đến Anh để bồi dưỡng vũ đạo.
Kế hoạch của cuộc đời tôi, ngoài những người thân thiết trong gia đình, tôi không cảm thấy mình cần phải báo cáo với một ai khác.
Bây giờ anh ta lại hùng hổ chạy đến chất vấn tôi tại sao lại rời đi.
Dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì mà tôi phải nói với anh ta?
Lần này tôi trở về nước là để tham gia một cuộc thi khiêu vũ cổ điển.
Đây là một cuộc thi quốc tế lớn tổ chức ba năm một lần, sân khấu biểu diễn cuối cùng được đặt tại Thượng Hải.
Vừa xuống máy bay, tôi đã bị giới truyền thông vây lấy.
Quản lý luống ca luống cuống giúp tôi đối phó với bọn họ.
Phóng viên của một tờ báo lá cải đột nhiên giơ ra micro rồi hỏi một câu rất lạ:
“Cô Ôn Lê, chúng tôi nghe nói người thừa kế của nhà họ Sầm là anh Sầm Sơ sắp đính hôn, xin hỏi cô có biết tin tức này không?”
Sầm Sơ?
Tôi khẽ nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ.
Hình như đã từng nghe qua cái tên này thì phải.
Có lẽ là một người bạn cũ trước đây ha.
Tôi nở một nụ cười chuyên nghiệp, khéo léo trả lời: “Hình như tôi có biết một người như vậy, nhưng không thân lắm. Chúc anh ta tân hôn vui vẻ nhé.”
Các phóng viên khác “À” lên một tiếng.
“Không thân lắm ư? Trong giới có tin đồn hai người trước đây từng là người yêu mà.”
Ồ, cuối cùng tôi cũng nhớ ra rồi, hanh ta từng là chồng sắp cưới của tôi.
“Thật sự không quen.” Tôi lại nhấn mạnh thêm một lần nữa.
“Đã quá lâu rồi, tôi cũng không còn nhớ nữa.”
2.
Tôi không hề nói ngoa.
Tôi và Sầm Sơ là thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ rồi lớn lên cùng nhau.
Hồi học tiểu học, anh ta sẽ lôi mấy thằng con trai ra sân chơi đánh cho một trận vì bọn chúng dám kéo bím tóc của tôi.
Sẽ chuyển vài chuyến bay đêm từ nước ngoài về để kịp xem cuộc thi khiêu vũ đầu tiên của tôi.
Cũng sẽ từ bỏ những trò chơi nguy hiểm như đấm bốc, đua xe chỉ vì tôi nói rằng tôi không thích anh ta không biết quý trọng cơ thể mình.
Tất cả người quen đều nói rằng anh ta cực kỳ yêu tôi.
Trong mắt ngoại trừ tôi ra thì không còn một ai khác.
Tôi đã cho rằng chúng tôi sẽ cứ như vậy cho đến hết cuộc đời.
Đính hôn rồi kết hôn, thuận theo ý trời.
Nhưng vào đêm trước ngày tốt nghiệp, tôi vô tình nhìn thấy tin nhắn của anh ta và một tên bạn thân.
Anh ta nói: [Hình như tao không còn cảm giác gì với Ôn Lê nữa.]
Thằng bạn gửi một biểu tượng cảm xúc nhướng mày.
[Chắc là cũng gần như vậy, chúng mày cũng quen nhau hơn 20 năm rồi còn gì……]
[Yêu nhau cũng được 5 năm.]
[Đổi lại người khác, ai mà không ngán cơ chứ?]
Một lúc sau, Sầm Sơ mới trả lời:
[Ôn Lê quá hoàn hảo, hoàn hảo giống như một hình nộm.]
[Cuộc đời của cô ấy không có chút trắc trở nào, không giống như Hồ Ương, tai không thể nghe vẫn có thể kiên trì đỗ đại học.]
[Ở trên người Cây Dương Nhỏ, tao lại một lần nữa nhìn thấy được nhiệt huyết trong sinh mệnh.]
3.
Hồ Ương là cô nữ sinh mà tôi tài trợ.
Hoàn cảnh nhà cô ấy khó khăn, lại bị điếc bẩm sinh, cũng không nói được.
Tôi đã mua cho cô ấy máy trợ thính, đưa cô ấy đi khám bác sĩ và tài trợ tiền học phí cho cô ấy trong 4 năm đại học.
Sợ cô ấy bị cô lập nên tôi còn chủ động giới thiệu cô ấy với bạn bè của mình.
Lần đầu tiên Sầm Sơ nhìn thấy cô ấy, anh ta đã nói đùa:
“Hồ Ương, em thật giống một cây hồ dương sinh trưởng trong sa mạc.”
Hóa ra là vậy.
Hóa ra cán cân trong lòng anh ta đã sớm nghiêng mất rồi.
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy lịch sử trò chuyện đó, tôi cảm thấy cuộc đời mình như sụp đổ.
Tôi đã dành hơn mười năm tuổi trẻ để yêu một người hết mình.
Rồi đổi lấy một kết cục như vậy.
Tôi nhốt mình trong phòng ngủ, hơn một tuần không ra ngoài.
Cho đến khi bạn thân tìm tới.
Lúc đó tôi không còn nói được nữa.
Cô ấy nằng nặc đòi đưa tôi đi gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ đưa ra kết luận rằng, cảm xúc của tôi xuất hiện vấn đề cực kỳ tiêu cực, bắt buộc phải tiến hành can thiệp từ bên ngoài, nếu không sau này có thể sẽ phát triển thành một bệnh tâm thần còn nghiêm trọng hơn nữa.
Tuy nhiên phương pháp điều trị này cũng có một số tác dụng phụ nhất định.
Sau đó tôi ra nước ngoài.
Cũng bắt đầu dần dần quên đi những cảm xúc từng có liên quan đến Sầm Sơ.
Những kỷ niệm và hồi ức mà chúng tôi đã cùng nhau trải qua trong quá khứ.
Dần dần biến thành từng dòng từng dòng mật mã và ký hiệu.
Không còn chút ý nghĩa gì với tôi nữa.
Trừ khi bắt ép bản thân phải nhớ lại.
Nếu không tôi thậm chí còn không nhớ rằng trước kia đã từng quen biết một người tên là Sầm Sơ.
4.
Quản lý là người đã gắn bó với tôi từ khi tôi còn đi du học nước ngoài.
Chị ấy xua đuổi đám phóng viên lá cải, vội vàng kéo tôi lên xe.
“Ôn Lê.” Chị ấy vừa lái xe vừa lo lắng nhìn tôi: “Em không sao chứ, mấy lời của đám phóng viên lá cải đó em đừng để ý làm gì.”
Tôi lắc đầu:
“Không đâu, em không quan tâm bọn họ nói gì.”
Đây là lời nói thật.
Sau một thời gian dài uống thuốc trị liệu, tâm trạng thất thường của tôi dường như đã dịu đi.
Tôi sẽ không còn dễ dàng vui mừng, đau khổ hay buồn phiền vì bất cứ chuyện gì nữa.
Chỉ lạnh lùng đứng dưới góc độ của một người quan sát, dõi theo sự phát triển của thế giới xung quanh.
Chị quản lý thở dài một hơi:
“Em có thể nghĩ như vậy cũng tốt. Chỉ là không biết những tờ báo nhàm chán đó sẽ viết cái gì.”
Quả nhiên.
Ngày hôm sau, #Ôn Lê – Sầm Sơ, không thân# đã nhảy lên hotsearch.
Hầu hết các bình luận đều cho rằng Ôn Lê - cô con gái duy nhất của tập đoàn truyền thông, ăn nói già mồm, nói một đằng nghĩ một nẻo.
[Gì mà ngay cả chồng sắp cưới thanh mai trúc mã cũng không nhớ chứ?]
[Chắc chắn là bị đá nên mới nói vậy để vớt lại một tí danh dự đây mà.]
[Bạn trai cũ muốn kết hôn hẳn là vẫn sẽ rất buồn nhỉ.]
Tôi thờ ơ nhìn những bình luận này.
Sau đó vô tình đọc được một câu --
[Nghe nói đêm qua Sầm Sơ trở về từ London bằng máy bay riêng.]
Một câu nói vu vơ chen lẫn trong một đống bình luận.
Không ai trả lời.
Tôi bấm vào xem.
Bình luận kia đăng kèm theo một bức ảnh.
Một người đàn ông mặc áo gió màu đen vội vã bước ra từ phía đường băng.
Anh ta chính là Sầm Sơ nhỉ.
Bọn họ nói với tôi rằng, tôi đã từng vì người này mà trầy da tróc vẩy.
Còn suýt nữa mất đi tính mạng của mình.
Thật là như vậy sao?
Tôi nhìn vào cánh tay mình, nơi có những vết sẹo nông nông sâu sâu nối tiếp.
Vẫn không dám tin rằng mình sẽ có lúc bồng bột đến như vậy.
5.
Tôi ngáp một cái, đặt điện thoại xuống, chuẩn bị nằm trên chiếc giường lớn trong phòng làm một giấc.
Chuông cửa bỗng đột ngột vang lên.
Mới hơn sáu giờ sáng thôi mà.
Tôi bực mình đi ra mở cửa.
Một người đàn ông đang đứng bên ngoài.
Dáng người anh ta rất cao, trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Cộng thêm chiếc áo khoác gió màu đen.
Chính là người đàn ông trong bức ảnh, Sầm Sơ.
Tôi ngập ngừng mở miệng nói: “Anh Sầm?”
Người tôi vẫn không hề di chuyển.
Phụ nữ độc thân không thể tùy tiện để đàn ông lạ vào nhà, loại đạo lý này tôi vẫn luôn hiểu.
Sầm Sơ nhìn chằm chằm vào tôi, lông mày vẫn cau chặt lại.
“Ôn Lê, anh đã tìm em năm năm rồi.”
Anh ta nói từng từ từng chữ.
Giọng nói như bị kẹt ra từ trong cổ họng, khàn đặc.
Chỉ một câu này, sau đó không nói gì nữa.
Tôi ồ một tiếng.
Gật gật đầu.
“Vậy…… có việc gì gấp sao?”
Không có việc gì gấp thì tìm tôi làm gì?
Miệng anh ta hé ra, giống như là nghe thấy điều gì đó vô cùng kỳ lạ.
“Năm năm trước chúng ta đã định kết hôn rồi. Kết quả là em đột nhiên rời đi không một lời từ biệt, biến mất không thấy tăm tích, ngay cả một câu cũng không để lại.”
“Ôn Lê, bây giờ em lại hỏi anh tìm em có việc gì.”
“Em không cảm thấy buồn cười sao?”
Giọng nói anh ta hình như có chút tức giận.
Như là không thể tin được tôi lại nói ra những lời như vậy.
Nhưng tôi cảm thấy cái người tên Sầm Sơ này còn buồn cười hơn.
Chúng ta thân lắm sao?
Năm năm trước tôi đến Anh để bồi dưỡng vũ đạo.
Kế hoạch của cuộc đời tôi, ngoài những người thân thiết trong gia đình, tôi không cảm thấy mình cần phải báo cáo với một ai khác.
Bây giờ anh ta lại hùng hổ chạy đến chất vấn tôi tại sao lại rời đi.
Dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào cái gì mà tôi phải nói với anh ta?
Bình luận truyện