Quả Táo Nhỏ
Chương 34: Hôn thì giảng
Editor: Apple
Vốn thật sự rất muốn khóc. Nhưng nghe anh nói kiểu này, trong nháy mắt, nước mắt muốn chảy xuôi lại chảy ngược trở lại.
Cô rõ ràng cảm giác được, thi không tốt mang lại cảm giác phiền muộn, nhưng chớp mắt lại bị một cảm giác khác bao trùm.
Nhịp tim của Đóa Miên có chút loạn.
Đau lòng?
Người này gần đây xảy ra chuyện gì, làm sao cứ thích chơi trò mập mờ với cô, động kinh à?...
"À thì..." Lòng bàn tay trơn bóng của cô toàn là mồ hôi, cô lau lung tung vào quần, ậm ừ nói: "Bài thi đã được trả. Tớ nghĩ tớ còn một vài bài sai chưa biết làm, về lớp trước."
Nói xong, cô tranh thủ thời gian đứng lên, chuẩn bị rời đi.
"Tránh cái gì?" Tiếng nói của Cận Xuyên ở sau lưng bỗng nhiên truyền đến.
"..." Đóa Miên dừng lại, cắn môi không quay đầu, cũng không nói gì.
"Ở cạnh tớ làm sao? Ban ngày ban mặt vẫn còn ở trường học, cậu sợ tớ đè cậu xuống?" Ngữ khí anh bất thiện, rõ ràng rất bất mãn với hành động của ô.
Đóa Miên bị ba chữ cuối làm cho kinh ngạc, không cần soi gương cũng biết mặt mình nhất định đã đỏ lên.
Nhưng mà vẫn tốt. Đóa Miên thấy may mắn vì lúc này đối mặt với Cận Xuyên là cái ót của mình.
Cứ như vậy ngốc trệ hai giây, cô lấy lại tinh thần, hắng giọng, ra vẻ bình tĩnh nói: "Tớ không tránh cậu. Thật sự tớ muốn về lớp xem bài sai."
"Lấy ra tớ nhìn xem." Anh lạnh nhạt nói.
"Tớ giảng cho cậu."
"..." Cô muốn cự tuyệt... Biết rõ ở cùng anh tại một chỗ vắng vẻ... nhịp tim sẽ nhanh hơn bình thường mấy chục lần, sẽ dẫn đến bệnh tim...
"Nhanh lên một chút."
"... Được."
Hai phút sau, dưới sự áp bức nặng nề, một lần nữa, Đóa Miên lựa chọn khuất phục, vào lớp tìm bài thi Lý cùng Toán, trở lại tầng thí nghiệm.
Cô ngoãn ngoãn đứng trước mặt Cận Xuyên, đưa bài thi cho anh.
Anh nhận lấy, tiện tay dập tàn thuốc trên vách tường, rũ mắt, mi tâm vô thức nhíu lại một đường rất nhạt. Thần sắc chuyên chú, khuôn mặt lạnh lùng.
Gió nổi lên. Mây đen tản ra, mặt trời đã lộ ra một nửa. Buổi chiều ở dãy dạy học, gió thu nhẹ thổi, ánh nắng lưu luyến.
Chung quang cực kì yên tĩnh.
Đóa Miên nhìn anh. Cô đứng, anh ngồi, góc độ của cô vừa vặn thấy được lông mi của anh, đen mà cong.
Nhìn người ngắm cảnh, bỗng nhiên cô có một loại cảm giác "Năm tháng thanh xuân thật yên bình"
"Đừng đứng ngốc ở đấy." Cận Xuyên mắt cũng không thèm nhấc lên, nói: "Ngồi xuống."
"Ồ." Cô gật gật đầu, xoay người, ngồi bên cạnh anh... Hả? Hình như hơi gần quá?
Thế nên cô lại lặng lẽ dịch ra xa một chút, lại dịch tiếp.
Ai ngờ, đối phương thản nhiên nói một câu: "Ngồi gần vào."
"..." Đóa Miên im lặng, lại lặng lẽ dịch gần vào.
Cận Xuyên lật sang trang sau, mặt không đổi nhìn sơ qua bài thi, hỏi: "Chỗ nào không hiểu?"
Đóa Miên liếc nhìn: "Bài thứ hai Lý từ dưới lên, bài cuối cùng của Hóa."
"Bút."
Cô vội vàng cầm bút đỏ đưa cho anh.
Cận Xuyên phân tích: "Vật thể B chịu lực kéo của vật thể A làm chuyển động gia tốc, tốc độ a tăng là 3..."
Đóa Miên lúc đầu còn lắng nghe anh giải đề, nhưng vài giây sau, sự chú ý liền dời đi. Cô phát hiện giọng nói của anh rất đặc biệt, trời sinh trầm thấp, lại hay hút thuốc lá nên hơi khàn, phối hợp cùng ngữ điệu không nhanh không chậm, cực kì êm tai.
Lúc chưa biết Cận Xuyên là Broken, bọn cô có nói chuyện trong game, tại sao cô lại không sớm nhận ra giọng nói của anh nhỉ?
Đóa Miên một tay chống cằm nhìn anh chằm chằm, có chút không biết làm thế nào nghĩ.
"Đây chính là hướng giải." Giây lát, ở phần trắng của bài thi, Cận Xuyên đã tính toán xong, anh ngước mắt nhìn cô: "Nghe rõ không?"
"..." Khụ khụ, Đóa Miên nói nhỏ: "Tớ chỉ hiểu một nửa đầu..." Lúc sau thì bị khuôn mặt của anh cùng tiếng nói anh hấp dẫn...
Cận Xuyên im lặng hai giây, gật đầu, ra vẻ không có gì nói: "Tớ giảng lại thêm một lần."
"Ừ ừ." Đóa Miên gật đầu, ưỡn lưng ngồi thẳng tắp.
"Nghiêm túc nghe."
"Ừ."
"Tập trung vào."
"Ừ."
"Từ bây giờ..."Cận Xuyên nhàn nhạt nói: "Tớ mà phải giảng hơn một lần, cậu phải cho tớ hôn một cái."
"Ừ... Hả?"
Phủi phui cái mồm!
Ừ cái con khỉ!
Mặt Đóa Miên trong nháy mắt đỏ bừng lên, trừng lứn hai mắt, không thể tưởng tượng nổi... xin hỏi làm thế nào anh có thể nghiêm túc nói ra lời lưu manh như thế mà còn không xấu hổ...
Không chờ cô lấy lại tinh thần sau khi xấu hổ và tức giận, người bên cạnh đã bắt đầu giảng lần thứ hai, lời nói rõ ràng, tốc độ cũng chậm hơn: "Vật thể B chịu lực kéo của vật thể A làm chuyển động gia tốc..."
Một bên, cô nương kia vẫn còn đang kinh ngạc, mặt đỏ bừng.
Cận Xuyên híp mắt, đặt bút xuống, nhàn nhạt nhìn cô: "Hôn lão tử hay nghe lão tử giảng bài, cho cậu chọn."
"... Nghe cậu giảng bài."
Mặc dù thủ đoạn uy hiếp của Cận Xuyên đơn giản thô bạo, nhưng không thể không thừa nhận rằng hiệu quả rất tốt. Một buổi trưa trôi qua, Đóa Miên sai sót ở chỗ nào, cô đã hoàn toàn hiểu rõ.
Cô ghi chép lại tất cả bài sai lại, nghiêm túc ghi lại đáp án đúng.
Buổi chiều thứ hai là tiết học tâm lý.
Môn học này là do trường Thất Trung mở ra, mục đích là để tất cả học sinh năm ba trong lòng luôn thoải mái, giúp các học sinh giải tỏa áp, suôn sẻ vượt qua "tháng bảy đen tối". Nhưng đối với phần lớn học sinh mà nói, tiết này mở ra chính là dùng để làm bài tập hay chơi điện thoại.
Tiếng chuông vang lên.
Đóa Miên sờ ngăn bàn, lấy ra một quyển sách tâm lý thoải mái, lại giấu diếm lấy thêm một quyển tổng hợp đề thi đại học môn Lý, bắt đầu làm bài.
Cô ghé mắt, lặng lẽ nhìn bạn cùng bàn mới.
Cận đại gia nhắm mắt nằm sấp trên bàn, cũng không biết ngủ từ bao giờ. Mặt bàn trống rỗng, đến giấy cũng không có.
"..." Đóa Miên khẽ nhíu mày.
Ban ngày đi học, ban đêm lại về căn cứ huấn luyện... khó trách luôn đến trường ngủ bù. Trên thực tế, cô nghi ngờ từ trước đến giờ, giấc ngủ của người này chưa bao giờ ổn định.
Suy tư, giáo viên tâm lý đã đi vào phòng học. Cô đứng trên bục giảng, nhíu mày, có chút bất mãn đảo mắt qua phòng học một lần: "Lên lớp rồi, cất bài tập cùng đồ chơi lại, cũng dậy đi. Trực nhật đâu?"
Tiếng nói vừa ngắt, bạn trực nhật lập tức cao giọng hô: "Đứng dậy."
Tất cả mọi người đều đứng lên.
"..." Đóa Miên sát gần tai Cận Xuyên, nhỏ giọng nói: "Lên lớp rồi, trực nhật kêu đứng lên chào cô.
Hai giây sau, Cận Xuyên nhíu mày đứng lên, đại khái do chưa tỉnh ngủ, đôi mắt đen nhánh vẫn còn chút tơ máu.
"Chào cô."
Các bạn hữu khí vô lực: "Chào cô."
"Chào các em." Giáo viên tâm lý gật đầu: "Mời ngồi. Trước khi lên lớp, cô chia sẻ với các em một việc nhỏ..."
Trên bục giảng, giáo viên rất nhập tâm.
Dưới lớp, các bạn vẫn làm bài tập, làm đề thi.
Đóa Miên nhìn Cận Xuyên. Anh bị đánh thức cũng không muốn ngủ tiếp, lấy điện thoại ra chơi.
Cô nghĩ nghĩ, đè thấp giọng nói: "Tuyển thủ chuyên nghiệp các cậu bình thường huấn luyện chắc vất vả lắm, cậu hình như hơi thiếu ngủ."
Cận Xuyên ngừng lại động tác nghịch điện thoại, nhìn cô, nhíu mày: "Đau lòng?"
Đóa Miên lườm nguýt anh: "Cậu đừng loạn, tớ nghiêm túc nói với cậu mà."
Cận Xuyên nhìn cô chằm chằm: "Ai không nghiêm túc?"
"..." Cô trầm mặc ba giây, làm lơ rồi nói tiếp: "Theo tớ được biết, đại bộ phận game thủ đều chọn tạm dừng việc học hoặc trực tiếp nghỉ học, vì gì mà cậu..."
Cận Xuyên liền nói: "Vì bà ngoại tớ."
"..." Đóa Miên ánh mắt chớp động: "Bà ngoại cậu không hi vọng cậu bỏ học, cho nên cậu mới đi?"
Anh tiếp tục nhìn điện thoại, không cảm xúc ừ một tiếng.
"Bà nghĩ thế là đúng." Đóa Miên rất chân thành nói: "Thành tích cậu tốt như thế, bỏ học thật sự là quá đáng tiếc."
Cận Xuyên nghe xong, khóe môi cong cong, không nói gì.
Đóa Miên không hiểu hàm ý của nụ cười này. Chỉ là trực giác nói cho cô biết, anh cũng không muố tiếp tục đề tài này.
Cô thế nào lại cười nhẹ, hỏi tiếp: "Bà ngoại cậu dạo này thế nào."
"Đã xuất viện."
"Vậy tốt quá rồi." Nghe thế, Đóa Miên lại cao hứng, nghĩ tới gì đó, dặn dò: "Tớ nghe mẹ tớ nói, người già không thể làm việc nặng, cũng không thể để cơ thể mệt mỏi, cậu nhất định phải để bà nghỉ ngơi thật tốt. Còn phải nhớ đúng ngày đến bệnh viện lấy thuốc... Cậu bận rộn như vậy, có làm hết được không?"
Chung quanh yên tĩnh vài giây.
Cận Xuyên một lần nữa quay sang nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.
"..." Bị anh nhìn, cô có chút không tựu nhiên, sờ mặt một cái: "Tại sao lại nhìn tớ như thế?"
Anh nhìn cô chằm chằm, nói: "Nhiều năm qua tớ một mình đã quen, chuyện lớn chuyện nhỏ đều làm tốt. Cho nên cậu căn bản không cần lo cho tớ. Quả táo, quan tâm đến mình nhiều hơn đi."
Đóa Miên: "..."
Cận Xuyên dời mắt, nhàn nhạt nói: "Cho tớ số. Có chuyện gì gọi cho tớ, vì cậu, tớ hai mươi bốn giờ đều mở máy."
Anh vẫn tùy ý như thế, trong câu chữ không có một chút cảm xúc nào, nhưng không biết vì sao, nghe anh nói xong, cô liền cảm động.
"Đã nhớ chưa?"
"...Rồi." Đóa Miên nghiêm túc gật đầu: "Nhớ kĩ."
***
Giờ tự học buổi tối kết thúc, Đóa Miên đeo balo đạp xe về nhà.
Nghe các bạn nói, chiều nay trường học gửi thành tích kì thi giữa kì cho từng phụ huynh.
Nói cách khác, muốn giấu diếm cũng không được, chỉ có thể lựa chọn đối mặt. Cũng may mấy ngày nay bố ở nhà. Nếu mẹ nổi giận mắng cô, hẳn là bố cũng sẽ nói giúp...
Đóa Miên giáo dục tư tưởng bản thân vô số lần, tâm tình cô cũng bình tĩnh mấy phần, đạp xe vào chung cư, dừng lại đi vào trong.
Ra khỏi thanh máy, hành lang mang một màu đen kịt.
"..." Đóa Miên nuốt nước bọt, dậm chân một cái. Đèn vẫn không sáng.
Xem ra đã hỏng rồi.
Bóng tối làm cô khủng hoảng kinh sợ một phen. Đóa Miên thấp thỏm lo lắng, đứng trước cửa hồi lâu mới khẽ cắn môi, giậm chân một cái lấy chìa khóa mở cửa.
"Hôm nay về sớm thế." Tiếng nói của bố cô truyền đến. Nghe giọng ông không có gì khác biệt.
Đóa Miên an tâm một chút, cười cười, vừa đổi giày vừa nói: "Hôm nay con không ở lại làm bài tập."
Vừa dứt lời, một âm thanh khác vang lên từ trong phòng ngủ của cô.
"Đóa Miên." Mẹ Đóa hô lên một tiếng, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường: "Con qua đây."
Tại sao mẹ lại ở trong phòng cô?
Cô có chút hoang mang, đeo balo bước vào. Ngước mắt xem xét, trong nháy mắt, cô kinh ngạc mở to mắt...
Mẹ của cô mặc đồ ngủ ngồi trước bàn máy tính, máy tính mở ra, trên màn hình là phần mềm PUBG.
Trong phòng yên tĩnh mấy giây.
Sau đó, mẹ Đóa tận lực áp chế lửa giận trong lòng, hít sâu một hơi nhìn về phía cô: "Đây là cái gì?"
Vốn thật sự rất muốn khóc. Nhưng nghe anh nói kiểu này, trong nháy mắt, nước mắt muốn chảy xuôi lại chảy ngược trở lại.
Cô rõ ràng cảm giác được, thi không tốt mang lại cảm giác phiền muộn, nhưng chớp mắt lại bị một cảm giác khác bao trùm.
Nhịp tim của Đóa Miên có chút loạn.
Đau lòng?
Người này gần đây xảy ra chuyện gì, làm sao cứ thích chơi trò mập mờ với cô, động kinh à?...
"À thì..." Lòng bàn tay trơn bóng của cô toàn là mồ hôi, cô lau lung tung vào quần, ậm ừ nói: "Bài thi đã được trả. Tớ nghĩ tớ còn một vài bài sai chưa biết làm, về lớp trước."
Nói xong, cô tranh thủ thời gian đứng lên, chuẩn bị rời đi.
"Tránh cái gì?" Tiếng nói của Cận Xuyên ở sau lưng bỗng nhiên truyền đến.
"..." Đóa Miên dừng lại, cắn môi không quay đầu, cũng không nói gì.
"Ở cạnh tớ làm sao? Ban ngày ban mặt vẫn còn ở trường học, cậu sợ tớ đè cậu xuống?" Ngữ khí anh bất thiện, rõ ràng rất bất mãn với hành động của ô.
Đóa Miên bị ba chữ cuối làm cho kinh ngạc, không cần soi gương cũng biết mặt mình nhất định đã đỏ lên.
Nhưng mà vẫn tốt. Đóa Miên thấy may mắn vì lúc này đối mặt với Cận Xuyên là cái ót của mình.
Cứ như vậy ngốc trệ hai giây, cô lấy lại tinh thần, hắng giọng, ra vẻ bình tĩnh nói: "Tớ không tránh cậu. Thật sự tớ muốn về lớp xem bài sai."
"Lấy ra tớ nhìn xem." Anh lạnh nhạt nói.
"Tớ giảng cho cậu."
"..." Cô muốn cự tuyệt... Biết rõ ở cùng anh tại một chỗ vắng vẻ... nhịp tim sẽ nhanh hơn bình thường mấy chục lần, sẽ dẫn đến bệnh tim...
"Nhanh lên một chút."
"... Được."
Hai phút sau, dưới sự áp bức nặng nề, một lần nữa, Đóa Miên lựa chọn khuất phục, vào lớp tìm bài thi Lý cùng Toán, trở lại tầng thí nghiệm.
Cô ngoãn ngoãn đứng trước mặt Cận Xuyên, đưa bài thi cho anh.
Anh nhận lấy, tiện tay dập tàn thuốc trên vách tường, rũ mắt, mi tâm vô thức nhíu lại một đường rất nhạt. Thần sắc chuyên chú, khuôn mặt lạnh lùng.
Gió nổi lên. Mây đen tản ra, mặt trời đã lộ ra một nửa. Buổi chiều ở dãy dạy học, gió thu nhẹ thổi, ánh nắng lưu luyến.
Chung quang cực kì yên tĩnh.
Đóa Miên nhìn anh. Cô đứng, anh ngồi, góc độ của cô vừa vặn thấy được lông mi của anh, đen mà cong.
Nhìn người ngắm cảnh, bỗng nhiên cô có một loại cảm giác "Năm tháng thanh xuân thật yên bình"
"Đừng đứng ngốc ở đấy." Cận Xuyên mắt cũng không thèm nhấc lên, nói: "Ngồi xuống."
"Ồ." Cô gật gật đầu, xoay người, ngồi bên cạnh anh... Hả? Hình như hơi gần quá?
Thế nên cô lại lặng lẽ dịch ra xa một chút, lại dịch tiếp.
Ai ngờ, đối phương thản nhiên nói một câu: "Ngồi gần vào."
"..." Đóa Miên im lặng, lại lặng lẽ dịch gần vào.
Cận Xuyên lật sang trang sau, mặt không đổi nhìn sơ qua bài thi, hỏi: "Chỗ nào không hiểu?"
Đóa Miên liếc nhìn: "Bài thứ hai Lý từ dưới lên, bài cuối cùng của Hóa."
"Bút."
Cô vội vàng cầm bút đỏ đưa cho anh.
Cận Xuyên phân tích: "Vật thể B chịu lực kéo của vật thể A làm chuyển động gia tốc, tốc độ a tăng là 3..."
Đóa Miên lúc đầu còn lắng nghe anh giải đề, nhưng vài giây sau, sự chú ý liền dời đi. Cô phát hiện giọng nói của anh rất đặc biệt, trời sinh trầm thấp, lại hay hút thuốc lá nên hơi khàn, phối hợp cùng ngữ điệu không nhanh không chậm, cực kì êm tai.
Lúc chưa biết Cận Xuyên là Broken, bọn cô có nói chuyện trong game, tại sao cô lại không sớm nhận ra giọng nói của anh nhỉ?
Đóa Miên một tay chống cằm nhìn anh chằm chằm, có chút không biết làm thế nào nghĩ.
"Đây chính là hướng giải." Giây lát, ở phần trắng của bài thi, Cận Xuyên đã tính toán xong, anh ngước mắt nhìn cô: "Nghe rõ không?"
"..." Khụ khụ, Đóa Miên nói nhỏ: "Tớ chỉ hiểu một nửa đầu..." Lúc sau thì bị khuôn mặt của anh cùng tiếng nói anh hấp dẫn...
Cận Xuyên im lặng hai giây, gật đầu, ra vẻ không có gì nói: "Tớ giảng lại thêm một lần."
"Ừ ừ." Đóa Miên gật đầu, ưỡn lưng ngồi thẳng tắp.
"Nghiêm túc nghe."
"Ừ."
"Tập trung vào."
"Ừ."
"Từ bây giờ..."Cận Xuyên nhàn nhạt nói: "Tớ mà phải giảng hơn một lần, cậu phải cho tớ hôn một cái."
"Ừ... Hả?"
Phủi phui cái mồm!
Ừ cái con khỉ!
Mặt Đóa Miên trong nháy mắt đỏ bừng lên, trừng lứn hai mắt, không thể tưởng tượng nổi... xin hỏi làm thế nào anh có thể nghiêm túc nói ra lời lưu manh như thế mà còn không xấu hổ...
Không chờ cô lấy lại tinh thần sau khi xấu hổ và tức giận, người bên cạnh đã bắt đầu giảng lần thứ hai, lời nói rõ ràng, tốc độ cũng chậm hơn: "Vật thể B chịu lực kéo của vật thể A làm chuyển động gia tốc..."
Một bên, cô nương kia vẫn còn đang kinh ngạc, mặt đỏ bừng.
Cận Xuyên híp mắt, đặt bút xuống, nhàn nhạt nhìn cô: "Hôn lão tử hay nghe lão tử giảng bài, cho cậu chọn."
"... Nghe cậu giảng bài."
Mặc dù thủ đoạn uy hiếp của Cận Xuyên đơn giản thô bạo, nhưng không thể không thừa nhận rằng hiệu quả rất tốt. Một buổi trưa trôi qua, Đóa Miên sai sót ở chỗ nào, cô đã hoàn toàn hiểu rõ.
Cô ghi chép lại tất cả bài sai lại, nghiêm túc ghi lại đáp án đúng.
Buổi chiều thứ hai là tiết học tâm lý.
Môn học này là do trường Thất Trung mở ra, mục đích là để tất cả học sinh năm ba trong lòng luôn thoải mái, giúp các học sinh giải tỏa áp, suôn sẻ vượt qua "tháng bảy đen tối". Nhưng đối với phần lớn học sinh mà nói, tiết này mở ra chính là dùng để làm bài tập hay chơi điện thoại.
Tiếng chuông vang lên.
Đóa Miên sờ ngăn bàn, lấy ra một quyển sách tâm lý thoải mái, lại giấu diếm lấy thêm một quyển tổng hợp đề thi đại học môn Lý, bắt đầu làm bài.
Cô ghé mắt, lặng lẽ nhìn bạn cùng bàn mới.
Cận đại gia nhắm mắt nằm sấp trên bàn, cũng không biết ngủ từ bao giờ. Mặt bàn trống rỗng, đến giấy cũng không có.
"..." Đóa Miên khẽ nhíu mày.
Ban ngày đi học, ban đêm lại về căn cứ huấn luyện... khó trách luôn đến trường ngủ bù. Trên thực tế, cô nghi ngờ từ trước đến giờ, giấc ngủ của người này chưa bao giờ ổn định.
Suy tư, giáo viên tâm lý đã đi vào phòng học. Cô đứng trên bục giảng, nhíu mày, có chút bất mãn đảo mắt qua phòng học một lần: "Lên lớp rồi, cất bài tập cùng đồ chơi lại, cũng dậy đi. Trực nhật đâu?"
Tiếng nói vừa ngắt, bạn trực nhật lập tức cao giọng hô: "Đứng dậy."
Tất cả mọi người đều đứng lên.
"..." Đóa Miên sát gần tai Cận Xuyên, nhỏ giọng nói: "Lên lớp rồi, trực nhật kêu đứng lên chào cô.
Hai giây sau, Cận Xuyên nhíu mày đứng lên, đại khái do chưa tỉnh ngủ, đôi mắt đen nhánh vẫn còn chút tơ máu.
"Chào cô."
Các bạn hữu khí vô lực: "Chào cô."
"Chào các em." Giáo viên tâm lý gật đầu: "Mời ngồi. Trước khi lên lớp, cô chia sẻ với các em một việc nhỏ..."
Trên bục giảng, giáo viên rất nhập tâm.
Dưới lớp, các bạn vẫn làm bài tập, làm đề thi.
Đóa Miên nhìn Cận Xuyên. Anh bị đánh thức cũng không muốn ngủ tiếp, lấy điện thoại ra chơi.
Cô nghĩ nghĩ, đè thấp giọng nói: "Tuyển thủ chuyên nghiệp các cậu bình thường huấn luyện chắc vất vả lắm, cậu hình như hơi thiếu ngủ."
Cận Xuyên ngừng lại động tác nghịch điện thoại, nhìn cô, nhíu mày: "Đau lòng?"
Đóa Miên lườm nguýt anh: "Cậu đừng loạn, tớ nghiêm túc nói với cậu mà."
Cận Xuyên nhìn cô chằm chằm: "Ai không nghiêm túc?"
"..." Cô trầm mặc ba giây, làm lơ rồi nói tiếp: "Theo tớ được biết, đại bộ phận game thủ đều chọn tạm dừng việc học hoặc trực tiếp nghỉ học, vì gì mà cậu..."
Cận Xuyên liền nói: "Vì bà ngoại tớ."
"..." Đóa Miên ánh mắt chớp động: "Bà ngoại cậu không hi vọng cậu bỏ học, cho nên cậu mới đi?"
Anh tiếp tục nhìn điện thoại, không cảm xúc ừ một tiếng.
"Bà nghĩ thế là đúng." Đóa Miên rất chân thành nói: "Thành tích cậu tốt như thế, bỏ học thật sự là quá đáng tiếc."
Cận Xuyên nghe xong, khóe môi cong cong, không nói gì.
Đóa Miên không hiểu hàm ý của nụ cười này. Chỉ là trực giác nói cho cô biết, anh cũng không muố tiếp tục đề tài này.
Cô thế nào lại cười nhẹ, hỏi tiếp: "Bà ngoại cậu dạo này thế nào."
"Đã xuất viện."
"Vậy tốt quá rồi." Nghe thế, Đóa Miên lại cao hứng, nghĩ tới gì đó, dặn dò: "Tớ nghe mẹ tớ nói, người già không thể làm việc nặng, cũng không thể để cơ thể mệt mỏi, cậu nhất định phải để bà nghỉ ngơi thật tốt. Còn phải nhớ đúng ngày đến bệnh viện lấy thuốc... Cậu bận rộn như vậy, có làm hết được không?"
Chung quanh yên tĩnh vài giây.
Cận Xuyên một lần nữa quay sang nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.
"..." Bị anh nhìn, cô có chút không tựu nhiên, sờ mặt một cái: "Tại sao lại nhìn tớ như thế?"
Anh nhìn cô chằm chằm, nói: "Nhiều năm qua tớ một mình đã quen, chuyện lớn chuyện nhỏ đều làm tốt. Cho nên cậu căn bản không cần lo cho tớ. Quả táo, quan tâm đến mình nhiều hơn đi."
Đóa Miên: "..."
Cận Xuyên dời mắt, nhàn nhạt nói: "Cho tớ số. Có chuyện gì gọi cho tớ, vì cậu, tớ hai mươi bốn giờ đều mở máy."
Anh vẫn tùy ý như thế, trong câu chữ không có một chút cảm xúc nào, nhưng không biết vì sao, nghe anh nói xong, cô liền cảm động.
"Đã nhớ chưa?"
"...Rồi." Đóa Miên nghiêm túc gật đầu: "Nhớ kĩ."
***
Giờ tự học buổi tối kết thúc, Đóa Miên đeo balo đạp xe về nhà.
Nghe các bạn nói, chiều nay trường học gửi thành tích kì thi giữa kì cho từng phụ huynh.
Nói cách khác, muốn giấu diếm cũng không được, chỉ có thể lựa chọn đối mặt. Cũng may mấy ngày nay bố ở nhà. Nếu mẹ nổi giận mắng cô, hẳn là bố cũng sẽ nói giúp...
Đóa Miên giáo dục tư tưởng bản thân vô số lần, tâm tình cô cũng bình tĩnh mấy phần, đạp xe vào chung cư, dừng lại đi vào trong.
Ra khỏi thanh máy, hành lang mang một màu đen kịt.
"..." Đóa Miên nuốt nước bọt, dậm chân một cái. Đèn vẫn không sáng.
Xem ra đã hỏng rồi.
Bóng tối làm cô khủng hoảng kinh sợ một phen. Đóa Miên thấp thỏm lo lắng, đứng trước cửa hồi lâu mới khẽ cắn môi, giậm chân một cái lấy chìa khóa mở cửa.
"Hôm nay về sớm thế." Tiếng nói của bố cô truyền đến. Nghe giọng ông không có gì khác biệt.
Đóa Miên an tâm một chút, cười cười, vừa đổi giày vừa nói: "Hôm nay con không ở lại làm bài tập."
Vừa dứt lời, một âm thanh khác vang lên từ trong phòng ngủ của cô.
"Đóa Miên." Mẹ Đóa hô lên một tiếng, giọng nói bình tĩnh đến lạ thường: "Con qua đây."
Tại sao mẹ lại ở trong phòng cô?
Cô có chút hoang mang, đeo balo bước vào. Ngước mắt xem xét, trong nháy mắt, cô kinh ngạc mở to mắt...
Mẹ của cô mặc đồ ngủ ngồi trước bàn máy tính, máy tính mở ra, trên màn hình là phần mềm PUBG.
Trong phòng yên tĩnh mấy giây.
Sau đó, mẹ Đóa tận lực áp chế lửa giận trong lòng, hít sâu một hơi nhìn về phía cô: "Đây là cái gì?"
Bình luận truyện