Quá Yêu - Hàn Viện
Chương 10
Khi đó anh nói như vậy, nói một đoạn đơn giản, lại hóa giải lo lắng trong lòng cô.
Anh tin tưởng cô, bởi vì tin tưởng cô, cho nên không để ý những hành vi không giống như một cô bé mười bảy tuổi của cô.
Cũng bởi vì anh sáng suốt, cho nên anh giải quyết rất nhiều chuyện phiền toái, anh vẫn cho là cô bởi vì mất đi người nhà, lại vì bảo vệ tất cả, mới có thể trưởng thành trong một đêm, thành thục, cũng không thể sống cuộc sống không buồn không lo.
Anh giúp cô rất nhiều, thay cô ngăn cản vô số việc khó. . . . . . Hai năm qua, cô rõ ràng vẫn tự nói với mình phải học được cách cách xa anh một chút, cho đến có một ngày có thể thật lòng buông anh ra, nhưng. . . . . . Cô không cách nào lừa gạt mình, ngược lại càng lúc càng lệ thuộc vào anh, càng lúc càng không thể không có anh làm bạn.
"Triều Hệ. . . . . ."
Cô lại có lòng tham, làm bộ đáng thương vô tội, lộ ra chút vô dụng, chút thê thảm, làm người ta nhìn mà đau lòng, đưa hai tay về phía anh.
Triều Hệ nhìn cô, ánh sáng sắc bén trong mắt biến mất, dịu dàng mỉm cười, nhẹ nhàng chậm chạp đi đến bên cạnh cô, kéo cô, không thèm để ý chút nào cũng đưa hai tay về phía cô.
Cái ôm thật ấm áp, làm Quách Ly càng thêm dựa gần vào ngực của anh hơn.
Cô lại có lòng tham. . . . . . Rõ ràng trong lòng tràn đầy đau lòng, cô vẫn nhịn không được muốn cảm thụ cái ôm thuộc về anh, tham luyến mùi hương của anh, lòng tham muốn có được ấm áp của anh.
Rõ ràng cái này không nên thuộc về cô, rõ ràng cô đã đẩy anh cho Tâm, nhưng. . . . . . Nhưng mặc kệ cô nhắc nhở mình thế nào, chính là không bỏ được.
Cái mùi quen thuộc này, khiến cho cả người cô cho tới bây giờ chỉ cần vừa cảm nhận được thì cả người không nhịn được mà hưng phấn . . . . . . Quách Ly không nhịn được thở dài, hai tay ôm anh càng thêm chặt.
Thật xin lỗi, để cho cô tham lam đi! Ít nhất trước khi anh bị cướp đi, nên cho cô cơ hội cảm thụ nhiệt độ của anh, cô bảo đảm, nhất định sẽ có một ngày buông tay ra . . . . . .
"Bé Ly. . . . . ." Triều Hệ nhìn cơ thể nhỏ bé trong ngực.
Cô là một cô gái thích được anh ôm, cho dù là quá khứ hay hiện tại, chỉ cần khi cô trở nên yếu ớt vô dụng, khi cô muốn làm nũng, muốn ấm áp thì luôn núp ở trong ngực của anh, luôn thích ngửi mùi của anh, cảm thụ nhiệt độ của anh. . . . . . Cho tới bây giờ, một chút cũng không thay đổi.
"Triều Hệ. . . . . . Thật xin lỗi." Cô nhẹ giọng lẩm bẩm, cho là không người nào có thể nghe hiểu ý tứ trong lời nói của cô, cho nên cô mới hào phóng nói xin lỗi.
"Không sao, anh sẽ ở bên cạnh em." Anh biết cô đang nói cái gì, cũng hiểu sự lo lắng của cô, nhưng bây giờ anh sẽ không để cho cô an tâm, chính là muốn cô lúc nào cũng lệ thuộc vào anh, cùng anh làm bạn, cũng tràn đầy đau lòng với anh, cô mới có thể đặt toàn bộ tâm trí lên trên người của anh, kẻ nào cũng không được cướp cô đi.
Mới sáng sớm, trời trong xanh, không khí trong sạch mát mẻ, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót mùi hương của hoa.
Khác biệt chính là, hôm nay là ngày Quách Ly mười tám tuổi.
Trời vừa sáng cô liền tỉnh, tâm tình rất tốt, thay một bộ trang phục mới, nhìn mình trong gương, hài lòng cười.
Mười tám tuổi rồi, cô lại trải qua giai đoạn trưởng thành một lần nữa, rất nhiều chuyện không thể làm cũng có thể làm rồi, rất nhiều việc không cần chịu trách nhiệm cũng sắp chịu trách nhiệm được rồi.
Mặc dù có một số việc không giống thế, nhưng tâm trạng của cô đều như nhau.
Đầu tiên, cô có thể thi bằng lái lần nữa, cũng có thể đi chơi về trước mười hai giờ, mặc dù quy định này là lúc ba mẹ còn tại thế đặt ra, nhưng cô cũng biết điều, coi như bọn họ không có ở đây, cô vẫn hiểu được phải hạn chế chính mình.
Trở lại, mười tám tuổi rồi, chính mình có thể xuất ngoại du lịch, cho dù từ quá khứ hay đến bây giờ cô cũng chưa có làm như vậy, nhưng loại cảm giác này giống như là bị nhốt trong một thế giới nào đó lại tìm được một cái chìa khóa, có thể tìm được tự do.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Quách Ly còn chưa đáp lại, cửa phòng liền tự động mở ra.
Nghĩ cũng biết là ai trong phòng, từ khi cô về đến nhà, bắt đầu biến thành bé Ly, trừ chú Tưởng ra, cũng chỉ có vị tân quản gia này, đồng thời cũng là người quan trọng nhất của cô, sẽ không chút cố kỵ nào tùy ý ở trong phòng cô đi lại như vậy.
Bởi vì là cô đặc biệt cho phép, cho nên. . . . . .
"Buổi sáng tốt lành, Ly, bữa sáng đã chuẩn bị xong."
Mặc kệ khi nào cô dậy, mặc kệ cô có bất kỳ thay đổi nhỏ nào, quản gia tốt Triều Hệ luôn có thể đưa ra phán đoán trước tiên, trong vòng 20 phút sẽ xuất hiện bên cạnh cô.
Ừ. . . . . . Anh thật sự là chuyên nghiệp, không chỉ là một quản gia tốt, còn mạnh mẽ, quản lý sự nghiệp vận chuyển buôn bán của Kình Thiên cũng thật tốt, thật lợi hại, nếu như không phải là xảy ra chuyện kia, nói không chừng cô sẽ luôn luôn cho là anh là một người bình thường không thể bình thường hơn nữa, chỉ có thể để cho cô bảo vệ anh.
"Buổi sáng tốt lành, Triều Hệ, bây giờ thời tiết rất tốt." Quách Ly cười hết sức rực rỡ.
"Đúng vậy, Ly, em muốn ra bên ngoài dùng bữa sáng sao?" Triều Hệ dịu dàng cười hỏi.
"Không, ở phòng ăn đi! Hôm nay em có thật nhiều chuyện phải làm." Cô chỉ nghĩ ăn thật nhanh, sau đó hoàn thành một đống kế hoạch.
"Có thật nhiều chuyện?" Cô thì có chuyện gì phải làm?
"Hôm nay em muốn thi bằng lái, anh quên sao?"
"Anh biết, chỉ là chuyện này hình như không tốn bao nhiêu thời gian là có thể hoàn thành." Anh chưa từng quên cô tốn nửa tháng học lái xe, dĩ nhiên, quá trình học tập chỉ là một loại giả bộ, vì làm dáng một chút, mục đích là để cho anh cảm thấy cô là người mới tập lái xe.lê^quý%đôn
A. . . . . . Cô bé này. . . . . . Không, là cô gái, hôm nay rốt cuộc cô mười tám tuổi, mà anh cũng khổ tận cam lai rồi.
"Chờ em thi đậu bằng lái, sau đó đi dạo phố một chút, mua chút đồ. Anh biết mà! Em đã đợi thật lâu mới đợi đến mười tám tuổi. . . . . . Không, ý của em đó là, đã tốt nghiệp trung học, tháng sau bắt đầu trở thành sinh viên Đại Học rồi, nên vì mình mua ít quần áo, cũng không thể luôn ngây thơ. . . . . . Không phải, chính là mua một chút quần áo mới, thưởng cho những ngày mình đã cố gắng."
Ông trời! Cô thiếu chút nữa đã nói ra. Phù! Xem ra mặc kệ cô trở thành Quách Ly hay không, đều không thể quên thói quen của mình.
Cả ngày mặc đồng phục học sinh, việc này không thích hợp với người thành thục như cô, thật vất vả mới không cần mặc đồng phục học sinh nữa, đương nhiên phải ăn mặc thật đẹp.
Triều Hệ nhướng mi, trong đáy mắt tràn đầy cưng chiều.
Cô ah! Sơ hở trăm chỗ, có chút thói quen cũng không sửa được, bây giờ suy nghĩ một chút, anh thật không hiểu nổi, tại sao lúc trước bị cô lừa xoay vòng như vậy chứ?
Muốn đi ra ngoài mua đồ, đúng không? Vừa đúng lúc, cô cho anh thời gian chuẩn bị cẩn thận.
“Anh biết rồi, anh sẽ để tài xế lái xe đưa em đi. . . . . ."
"Không...Không thể để cho người đi theo." Để cho cô tự do một ngày đi! Hôm nay là cuộc sống của cô, cô muốn tự do một ngày.
Trong hai năm qua, tài xế và vệ sĩ đi theo cả ngày, cô sắp bị phiền chết rồi, cho dù đi tới chỗ nào, đều có người len lén đi theo, anh cho là cô không biết sao?
Nếu không phải là biết anh bởi vì sự an toàn của cô, cho nên đặc biệt phái vệ sĩ, nếu không cô đã sớm phát điên, đây cũng là việc đáng buồn của người có tiền, đi tới chỗ nào cũng không được tự do.
"Được rồi! Như vậy. . . . . . Trước tám giờ phải trở về nhà." Nếu hôm nay là một ngày đặc biệt, Triều Hệ cũng không miễn cưỡng cô, khó thấy được cô có hứng thú.
"Tám. . . . . . Tám giờ? Em. . . . . . Không phải mười hai giờ sao? Em nhớ được nhà họ Quách có gia quy là bắt đầu mười tám tuổi có thể chơi đến. . . . . ."
"Hả?" Trong nụ cười ôn nhu của anh có uy hiếp rõ ràng.
"À. . . . . . Mười giờ? Trễ nhất?" Cô cò kè mặc cả.
"Bảy giờ rưỡi." Cô còn muốn chơi thêm chút nữa? Không biết tám giờ đã là cực hạn của anh sao? Để cho cô một cô gái một mình bên ngoài, trễ như thế mới về nhà, anh đã rất miễn cưỡng nhượng bộ rồi.
"Bảy giờ rưỡi? Cũng quá sớm đi! Không phải vậy. . . . . . Chín giờ thì thế nào?"
"Sáu giờ rưỡi?" Giọng nói của anh hết sức cứng rắn, làm cho người ta không phân rõ rốt cuộc ai mới là chủ.
"Này! Triều Hệ, anh quá phận rồi! Dầu gì em cũng 18 rồi." Cô lớn tiếng oán trách.
"Muốn đổi thành năm giờ sao?" Anh mỉm cười hỏi, con ngươi sắc bén tản ra nguy hiểm.
"Không không không, tám giờ, tám giờ. . . . . ."
Hu hu. . . . . . Ngày thứ nhất trong đời người, thế nhưng tám giờ phải ngoan ngoãn về nhà, vậy rốt cuộc có khác gì khi chưa đến mười tám tuổi đâu? Rốt cuộc ai mới là lão đại? Cô có chút mơ hồ.
"Ngoan." Triều Hệ vươn tay, vuốt mái tóc của cô, không nhịn được dịu dàng cười.
Một khắc kia, Quách Ly cảm giác mình xuất hiện ảo giác rồi, bởi vì ánh mắt Triều Hệ dịu dàng, thâm tình như vậy, giống như người anh nhìn là người anh yêu say đắm, người anh yêu. . . . . . Là cô.
Trong lòng run lên, cô phục hồi tinh thần, né tránh ánh mắt của anh, dùng sức ho một tiếng, âm thầm trách cứ cô lại nảy lòng tham rồi.
"Vậy. . . . . . Vậy em đi đây." Cô có chút vội vàng muốn né tránh anh.
"Chờ một chút." Nhìn cô vội vàng như vậy, Triều Hệ cười bất đắc dĩ, kéo cô, chậm rãi khom người xuống, thay cô chỉnh cổ áo.
"Cũng là người lớn rồi, sao còn cẩu thả như vậy?" Ngay cả áo quần cũng không mặc xong, liền vội vã ra cửa.
Mím môi, trong mắt lộ ra lúng túng cùng không được tự nhiên, Quách Ly lập tức nín thở, nhìn anh.
Gương mặt của anh, ngũ quan tuấn mỹ, một đầu tóc dài đen mượt. . . . . . Cô không nhịn được nắm chặt thành nắm đấm, cố nén kích động.
Người này không phải là của cô, cũng đã không thể là của cô nữa, không phải cô có thể có được, cho nên. . . . . . Cô không có tư cách đụng vào anh, phải trả anh lại cho Tâm. . . . . . Anh là người đàn ông của Tâm.
"Tốt lắm, đi cẩn thận một chút, có mang theo điện thoại di động không? Đã mở máy chưa? Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhất định phải báo cho anh biết." Mặc dù anh đã lén cài thiết bị truy tìm lên người cô, nhưng đây là bí mật, anh sẽ không nói cho cô biết.
"Rồi." Quách Ly cúi thấp đầu, không có dũng khí nhìn anh, rất sợ một khi cùng anh bốn mắt đụng vào nhau, bí mật cô giấu ở trong lòng sẽ bị anh phát hiện, thận trọng điều chỉnh nhịp tim, vội vàng theo từ bên cạnh anh chạy trốn.
Cửa phòng đóng lại trong nháy mắt, Triều Hệ thâm tình mỉm cười.
Anh rốt cuộc cũng chờ đến rồi, cô gái của anh rốt cuộc mười tám tuổi rồi, rốt cuộc không cần đè nén tình cảm với cô ấy nữa rồi, anh rốt cuộc không cần phải khắp nơi hạn chế tâm tình của mình nữa. . . . . .
Qua hôm nay, cô sẽ vĩnh viễn thuộc về anh.
"Tiếp đó, có một số việc phải vội vàng rồi."
Để ăn mừng cô mười tám tuổi, cũng vì ăn mừng cô sẽ trở thành người phụ nữ của mình, anh liên tục chuẩn bị thật tốt.
Chiếc nhẫn này anh cũng tháo ra đã lâu, màn tỏ tình này anh đã đợi thật lâu. . . . . . Rốt cuộc cũng có thể tiến hành rồi.
Anh tính toán đêm nay làm một bữa tiệc chúc mừng sinh nhật cho cô, nói cho cô biết, anh đã sớm biết tất cả, đã sớm biết thân phận chân chính của cô, đợi hai năm, rốt cuộc hôm nay tính toán cầu hôn cô. . . . . .
Cô, là Quách Ly, cũng là Quách Tâm, là cô gái anh yêu nhất, cô. . . . . . Sắp trở thành vợ của riêng mình anh.
Cô đơn đi trên đường, Quách Ly cắn môi, cảm giác buồn bã.
Cô thất bại. . . . . . Bởi vì không chăm chú, cho nên không chỉ không thi đậu bằng lái, ngay cả tâm trạng mua đồ cũng mất sạch.
Trong đầu tràn đầy bóng dáng của Triều Hệ, toàn bộ tinh thần của cô đều đặt ở gương mặt thâm tình khẩn thiết kia, ngay cả mình thi những thứ gì đều không biết, liền tâm tình mua đồ cũng bị tan tành luôn.
Trên đường người đến người đi, hình ảnh một đôi lại một đôi thân mật ôm nhau rơi vào trong mắt của cô, khiến cô thật hâm mộ.
Không đúng, cô thật ra thì không nên vui mừng mình mười tám tuổi.
Bởi vì mười tám tuổi đại biểu cô đã lớn, mà khi đã lớn thì phải tự quyết định nhiều chuyện, cô sẽ càng lúc càng độc lập, sẽ không còn cần người chăm sóc, sẽ có một ngày Triều Hệ cảm thấy cô đã thành thục, mà quyết định rời khỏi cô, đi tìm Tâm.
Nghĩ đến đây, sao cô có thể vui vẻ được?
Không được, cô càng nghĩ càng đau lòng.
Cô lớn, đại biểu sẽ cách Triều Hệ càng ngày càng xa.
Anh tràn đầy yêu thương, cưng chìu thâm tình khẩn thiết cùng dịu dàng, không còn thuộc về cô nữa. . . . . .
Cô phải thừa nhận thôi, nghĩ đến có một ngày Tâm vĩnh viễn bắt lấy Triều Hệ, có một ngày mình sẽ gọi Triều Hệ một tiếng anh rễ. . . . . . Ông trời ơi! Sao cô có thể chịu đựng được?
Chẳng có mục đích đi trên đường, ngã tư đường phía trước giống như ngưỡng cửa lựa chọn của một đời người, cho dù có vô số con con đường chờ cô bước đi, nhưng mỗi một con đường cũng đại biểu sẽ không có Triều Hệ làm bạn. . . . . .
Suy nghĩ hỗn loạn càng khiến cô cảm thấy phiền não cùng lo lắng, nghĩ đến sẽ có một ngày mất anh, cơ thể của cô không nhịn được mà run rẩy.
Ban đầu tự nói với mình, tất cả đều không có vấn đề, cô có thể vượt qua được, trên thực tế, cô chỉ lừa gạt mình mà thôi.
Anh tin tưởng cô, bởi vì tin tưởng cô, cho nên không để ý những hành vi không giống như một cô bé mười bảy tuổi của cô.
Cũng bởi vì anh sáng suốt, cho nên anh giải quyết rất nhiều chuyện phiền toái, anh vẫn cho là cô bởi vì mất đi người nhà, lại vì bảo vệ tất cả, mới có thể trưởng thành trong một đêm, thành thục, cũng không thể sống cuộc sống không buồn không lo.
Anh giúp cô rất nhiều, thay cô ngăn cản vô số việc khó. . . . . . Hai năm qua, cô rõ ràng vẫn tự nói với mình phải học được cách cách xa anh một chút, cho đến có một ngày có thể thật lòng buông anh ra, nhưng. . . . . . Cô không cách nào lừa gạt mình, ngược lại càng lúc càng lệ thuộc vào anh, càng lúc càng không thể không có anh làm bạn.
"Triều Hệ. . . . . ."
Cô lại có lòng tham, làm bộ đáng thương vô tội, lộ ra chút vô dụng, chút thê thảm, làm người ta nhìn mà đau lòng, đưa hai tay về phía anh.
Triều Hệ nhìn cô, ánh sáng sắc bén trong mắt biến mất, dịu dàng mỉm cười, nhẹ nhàng chậm chạp đi đến bên cạnh cô, kéo cô, không thèm để ý chút nào cũng đưa hai tay về phía cô.
Cái ôm thật ấm áp, làm Quách Ly càng thêm dựa gần vào ngực của anh hơn.
Cô lại có lòng tham. . . . . . Rõ ràng trong lòng tràn đầy đau lòng, cô vẫn nhịn không được muốn cảm thụ cái ôm thuộc về anh, tham luyến mùi hương của anh, lòng tham muốn có được ấm áp của anh.
Rõ ràng cái này không nên thuộc về cô, rõ ràng cô đã đẩy anh cho Tâm, nhưng. . . . . . Nhưng mặc kệ cô nhắc nhở mình thế nào, chính là không bỏ được.
Cái mùi quen thuộc này, khiến cho cả người cô cho tới bây giờ chỉ cần vừa cảm nhận được thì cả người không nhịn được mà hưng phấn . . . . . . Quách Ly không nhịn được thở dài, hai tay ôm anh càng thêm chặt.
Thật xin lỗi, để cho cô tham lam đi! Ít nhất trước khi anh bị cướp đi, nên cho cô cơ hội cảm thụ nhiệt độ của anh, cô bảo đảm, nhất định sẽ có một ngày buông tay ra . . . . . .
"Bé Ly. . . . . ." Triều Hệ nhìn cơ thể nhỏ bé trong ngực.
Cô là một cô gái thích được anh ôm, cho dù là quá khứ hay hiện tại, chỉ cần khi cô trở nên yếu ớt vô dụng, khi cô muốn làm nũng, muốn ấm áp thì luôn núp ở trong ngực của anh, luôn thích ngửi mùi của anh, cảm thụ nhiệt độ của anh. . . . . . Cho tới bây giờ, một chút cũng không thay đổi.
"Triều Hệ. . . . . . Thật xin lỗi." Cô nhẹ giọng lẩm bẩm, cho là không người nào có thể nghe hiểu ý tứ trong lời nói của cô, cho nên cô mới hào phóng nói xin lỗi.
"Không sao, anh sẽ ở bên cạnh em." Anh biết cô đang nói cái gì, cũng hiểu sự lo lắng của cô, nhưng bây giờ anh sẽ không để cho cô an tâm, chính là muốn cô lúc nào cũng lệ thuộc vào anh, cùng anh làm bạn, cũng tràn đầy đau lòng với anh, cô mới có thể đặt toàn bộ tâm trí lên trên người của anh, kẻ nào cũng không được cướp cô đi.
Mới sáng sớm, trời trong xanh, không khí trong sạch mát mẻ, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót mùi hương của hoa.
Khác biệt chính là, hôm nay là ngày Quách Ly mười tám tuổi.
Trời vừa sáng cô liền tỉnh, tâm tình rất tốt, thay một bộ trang phục mới, nhìn mình trong gương, hài lòng cười.
Mười tám tuổi rồi, cô lại trải qua giai đoạn trưởng thành một lần nữa, rất nhiều chuyện không thể làm cũng có thể làm rồi, rất nhiều việc không cần chịu trách nhiệm cũng sắp chịu trách nhiệm được rồi.
Mặc dù có một số việc không giống thế, nhưng tâm trạng của cô đều như nhau.
Đầu tiên, cô có thể thi bằng lái lần nữa, cũng có thể đi chơi về trước mười hai giờ, mặc dù quy định này là lúc ba mẹ còn tại thế đặt ra, nhưng cô cũng biết điều, coi như bọn họ không có ở đây, cô vẫn hiểu được phải hạn chế chính mình.
Trở lại, mười tám tuổi rồi, chính mình có thể xuất ngoại du lịch, cho dù từ quá khứ hay đến bây giờ cô cũng chưa có làm như vậy, nhưng loại cảm giác này giống như là bị nhốt trong một thế giới nào đó lại tìm được một cái chìa khóa, có thể tìm được tự do.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Quách Ly còn chưa đáp lại, cửa phòng liền tự động mở ra.
Nghĩ cũng biết là ai trong phòng, từ khi cô về đến nhà, bắt đầu biến thành bé Ly, trừ chú Tưởng ra, cũng chỉ có vị tân quản gia này, đồng thời cũng là người quan trọng nhất của cô, sẽ không chút cố kỵ nào tùy ý ở trong phòng cô đi lại như vậy.
Bởi vì là cô đặc biệt cho phép, cho nên. . . . . .
"Buổi sáng tốt lành, Ly, bữa sáng đã chuẩn bị xong."
Mặc kệ khi nào cô dậy, mặc kệ cô có bất kỳ thay đổi nhỏ nào, quản gia tốt Triều Hệ luôn có thể đưa ra phán đoán trước tiên, trong vòng 20 phút sẽ xuất hiện bên cạnh cô.
Ừ. . . . . . Anh thật sự là chuyên nghiệp, không chỉ là một quản gia tốt, còn mạnh mẽ, quản lý sự nghiệp vận chuyển buôn bán của Kình Thiên cũng thật tốt, thật lợi hại, nếu như không phải là xảy ra chuyện kia, nói không chừng cô sẽ luôn luôn cho là anh là một người bình thường không thể bình thường hơn nữa, chỉ có thể để cho cô bảo vệ anh.
"Buổi sáng tốt lành, Triều Hệ, bây giờ thời tiết rất tốt." Quách Ly cười hết sức rực rỡ.
"Đúng vậy, Ly, em muốn ra bên ngoài dùng bữa sáng sao?" Triều Hệ dịu dàng cười hỏi.
"Không, ở phòng ăn đi! Hôm nay em có thật nhiều chuyện phải làm." Cô chỉ nghĩ ăn thật nhanh, sau đó hoàn thành một đống kế hoạch.
"Có thật nhiều chuyện?" Cô thì có chuyện gì phải làm?
"Hôm nay em muốn thi bằng lái, anh quên sao?"
"Anh biết, chỉ là chuyện này hình như không tốn bao nhiêu thời gian là có thể hoàn thành." Anh chưa từng quên cô tốn nửa tháng học lái xe, dĩ nhiên, quá trình học tập chỉ là một loại giả bộ, vì làm dáng một chút, mục đích là để cho anh cảm thấy cô là người mới tập lái xe.lê^quý%đôn
A. . . . . . Cô bé này. . . . . . Không, là cô gái, hôm nay rốt cuộc cô mười tám tuổi, mà anh cũng khổ tận cam lai rồi.
"Chờ em thi đậu bằng lái, sau đó đi dạo phố một chút, mua chút đồ. Anh biết mà! Em đã đợi thật lâu mới đợi đến mười tám tuổi. . . . . . Không, ý của em đó là, đã tốt nghiệp trung học, tháng sau bắt đầu trở thành sinh viên Đại Học rồi, nên vì mình mua ít quần áo, cũng không thể luôn ngây thơ. . . . . . Không phải, chính là mua một chút quần áo mới, thưởng cho những ngày mình đã cố gắng."
Ông trời! Cô thiếu chút nữa đã nói ra. Phù! Xem ra mặc kệ cô trở thành Quách Ly hay không, đều không thể quên thói quen của mình.
Cả ngày mặc đồng phục học sinh, việc này không thích hợp với người thành thục như cô, thật vất vả mới không cần mặc đồng phục học sinh nữa, đương nhiên phải ăn mặc thật đẹp.
Triều Hệ nhướng mi, trong đáy mắt tràn đầy cưng chiều.
Cô ah! Sơ hở trăm chỗ, có chút thói quen cũng không sửa được, bây giờ suy nghĩ một chút, anh thật không hiểu nổi, tại sao lúc trước bị cô lừa xoay vòng như vậy chứ?
Muốn đi ra ngoài mua đồ, đúng không? Vừa đúng lúc, cô cho anh thời gian chuẩn bị cẩn thận.
“Anh biết rồi, anh sẽ để tài xế lái xe đưa em đi. . . . . ."
"Không...Không thể để cho người đi theo." Để cho cô tự do một ngày đi! Hôm nay là cuộc sống của cô, cô muốn tự do một ngày.
Trong hai năm qua, tài xế và vệ sĩ đi theo cả ngày, cô sắp bị phiền chết rồi, cho dù đi tới chỗ nào, đều có người len lén đi theo, anh cho là cô không biết sao?
Nếu không phải là biết anh bởi vì sự an toàn của cô, cho nên đặc biệt phái vệ sĩ, nếu không cô đã sớm phát điên, đây cũng là việc đáng buồn của người có tiền, đi tới chỗ nào cũng không được tự do.
"Được rồi! Như vậy. . . . . . Trước tám giờ phải trở về nhà." Nếu hôm nay là một ngày đặc biệt, Triều Hệ cũng không miễn cưỡng cô, khó thấy được cô có hứng thú.
"Tám. . . . . . Tám giờ? Em. . . . . . Không phải mười hai giờ sao? Em nhớ được nhà họ Quách có gia quy là bắt đầu mười tám tuổi có thể chơi đến. . . . . ."
"Hả?" Trong nụ cười ôn nhu của anh có uy hiếp rõ ràng.
"À. . . . . . Mười giờ? Trễ nhất?" Cô cò kè mặc cả.
"Bảy giờ rưỡi." Cô còn muốn chơi thêm chút nữa? Không biết tám giờ đã là cực hạn của anh sao? Để cho cô một cô gái một mình bên ngoài, trễ như thế mới về nhà, anh đã rất miễn cưỡng nhượng bộ rồi.
"Bảy giờ rưỡi? Cũng quá sớm đi! Không phải vậy. . . . . . Chín giờ thì thế nào?"
"Sáu giờ rưỡi?" Giọng nói của anh hết sức cứng rắn, làm cho người ta không phân rõ rốt cuộc ai mới là chủ.
"Này! Triều Hệ, anh quá phận rồi! Dầu gì em cũng 18 rồi." Cô lớn tiếng oán trách.
"Muốn đổi thành năm giờ sao?" Anh mỉm cười hỏi, con ngươi sắc bén tản ra nguy hiểm.
"Không không không, tám giờ, tám giờ. . . . . ."
Hu hu. . . . . . Ngày thứ nhất trong đời người, thế nhưng tám giờ phải ngoan ngoãn về nhà, vậy rốt cuộc có khác gì khi chưa đến mười tám tuổi đâu? Rốt cuộc ai mới là lão đại? Cô có chút mơ hồ.
"Ngoan." Triều Hệ vươn tay, vuốt mái tóc của cô, không nhịn được dịu dàng cười.
Một khắc kia, Quách Ly cảm giác mình xuất hiện ảo giác rồi, bởi vì ánh mắt Triều Hệ dịu dàng, thâm tình như vậy, giống như người anh nhìn là người anh yêu say đắm, người anh yêu. . . . . . Là cô.
Trong lòng run lên, cô phục hồi tinh thần, né tránh ánh mắt của anh, dùng sức ho một tiếng, âm thầm trách cứ cô lại nảy lòng tham rồi.
"Vậy. . . . . . Vậy em đi đây." Cô có chút vội vàng muốn né tránh anh.
"Chờ một chút." Nhìn cô vội vàng như vậy, Triều Hệ cười bất đắc dĩ, kéo cô, chậm rãi khom người xuống, thay cô chỉnh cổ áo.
"Cũng là người lớn rồi, sao còn cẩu thả như vậy?" Ngay cả áo quần cũng không mặc xong, liền vội vã ra cửa.
Mím môi, trong mắt lộ ra lúng túng cùng không được tự nhiên, Quách Ly lập tức nín thở, nhìn anh.
Gương mặt của anh, ngũ quan tuấn mỹ, một đầu tóc dài đen mượt. . . . . . Cô không nhịn được nắm chặt thành nắm đấm, cố nén kích động.
Người này không phải là của cô, cũng đã không thể là của cô nữa, không phải cô có thể có được, cho nên. . . . . . Cô không có tư cách đụng vào anh, phải trả anh lại cho Tâm. . . . . . Anh là người đàn ông của Tâm.
"Tốt lắm, đi cẩn thận một chút, có mang theo điện thoại di động không? Đã mở máy chưa? Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhất định phải báo cho anh biết." Mặc dù anh đã lén cài thiết bị truy tìm lên người cô, nhưng đây là bí mật, anh sẽ không nói cho cô biết.
"Rồi." Quách Ly cúi thấp đầu, không có dũng khí nhìn anh, rất sợ một khi cùng anh bốn mắt đụng vào nhau, bí mật cô giấu ở trong lòng sẽ bị anh phát hiện, thận trọng điều chỉnh nhịp tim, vội vàng theo từ bên cạnh anh chạy trốn.
Cửa phòng đóng lại trong nháy mắt, Triều Hệ thâm tình mỉm cười.
Anh rốt cuộc cũng chờ đến rồi, cô gái của anh rốt cuộc mười tám tuổi rồi, rốt cuộc không cần đè nén tình cảm với cô ấy nữa rồi, anh rốt cuộc không cần phải khắp nơi hạn chế tâm tình của mình nữa. . . . . .
Qua hôm nay, cô sẽ vĩnh viễn thuộc về anh.
"Tiếp đó, có một số việc phải vội vàng rồi."
Để ăn mừng cô mười tám tuổi, cũng vì ăn mừng cô sẽ trở thành người phụ nữ của mình, anh liên tục chuẩn bị thật tốt.
Chiếc nhẫn này anh cũng tháo ra đã lâu, màn tỏ tình này anh đã đợi thật lâu. . . . . . Rốt cuộc cũng có thể tiến hành rồi.
Anh tính toán đêm nay làm một bữa tiệc chúc mừng sinh nhật cho cô, nói cho cô biết, anh đã sớm biết tất cả, đã sớm biết thân phận chân chính của cô, đợi hai năm, rốt cuộc hôm nay tính toán cầu hôn cô. . . . . .
Cô, là Quách Ly, cũng là Quách Tâm, là cô gái anh yêu nhất, cô. . . . . . Sắp trở thành vợ của riêng mình anh.
Cô đơn đi trên đường, Quách Ly cắn môi, cảm giác buồn bã.
Cô thất bại. . . . . . Bởi vì không chăm chú, cho nên không chỉ không thi đậu bằng lái, ngay cả tâm trạng mua đồ cũng mất sạch.
Trong đầu tràn đầy bóng dáng của Triều Hệ, toàn bộ tinh thần của cô đều đặt ở gương mặt thâm tình khẩn thiết kia, ngay cả mình thi những thứ gì đều không biết, liền tâm tình mua đồ cũng bị tan tành luôn.
Trên đường người đến người đi, hình ảnh một đôi lại một đôi thân mật ôm nhau rơi vào trong mắt của cô, khiến cô thật hâm mộ.
Không đúng, cô thật ra thì không nên vui mừng mình mười tám tuổi.
Bởi vì mười tám tuổi đại biểu cô đã lớn, mà khi đã lớn thì phải tự quyết định nhiều chuyện, cô sẽ càng lúc càng độc lập, sẽ không còn cần người chăm sóc, sẽ có một ngày Triều Hệ cảm thấy cô đã thành thục, mà quyết định rời khỏi cô, đi tìm Tâm.
Nghĩ đến đây, sao cô có thể vui vẻ được?
Không được, cô càng nghĩ càng đau lòng.
Cô lớn, đại biểu sẽ cách Triều Hệ càng ngày càng xa.
Anh tràn đầy yêu thương, cưng chìu thâm tình khẩn thiết cùng dịu dàng, không còn thuộc về cô nữa. . . . . .
Cô phải thừa nhận thôi, nghĩ đến có một ngày Tâm vĩnh viễn bắt lấy Triều Hệ, có một ngày mình sẽ gọi Triều Hệ một tiếng anh rễ. . . . . . Ông trời ơi! Sao cô có thể chịu đựng được?
Chẳng có mục đích đi trên đường, ngã tư đường phía trước giống như ngưỡng cửa lựa chọn của một đời người, cho dù có vô số con con đường chờ cô bước đi, nhưng mỗi một con đường cũng đại biểu sẽ không có Triều Hệ làm bạn. . . . . .
Suy nghĩ hỗn loạn càng khiến cô cảm thấy phiền não cùng lo lắng, nghĩ đến sẽ có một ngày mất anh, cơ thể của cô không nhịn được mà run rẩy.
Ban đầu tự nói với mình, tất cả đều không có vấn đề, cô có thể vượt qua được, trên thực tế, cô chỉ lừa gạt mình mà thôi.
Bình luận truyện