Quái Dị Thẻ Ma Pháp
Chương 26: Mộng Lâu
Hơn mười ngày sau, Thiên Long Thành, thủ đô của Thiên Long Quốc.
Trong thời gian mười ngày, bọn hắn đi ngang qua Vô số thành trấn lớn nhỏ nhưng độ phồn hoa không nơi nào sánh nổi Thiên Long Thành. Khoảng thời gian này Nhất Thành và mấy người còn lại cũng càng thêm thân quen. Mấy ngày qua Nhất Thành một mực vắt óc suy nghĩ nói bóng nói gió, muốn biết cảnh giới của Bạch Tư Thường và ý đồ tới Thiên Long Thành lần này, nhưng vẫn không chút thu hoạch. Trong lòng không khỏi thầm thán phục dưới vẻ ngoài ôn hòa lại che giấu lòng dạ sâu xa như thế. Nhưng cũng không sao, đến nơi Tư Thường chắc chắn phải nói cho bọn hắn biết rõ phải làm gì.
Thiếu nam, thiếu nữ trong nhóm đều là tuấn tú xinh đẹp bất phàm, đi lại trên đường lớn khiến cho một vài thiếu nam thiếu nữ hoài xuân liên tục ghé mặt đưa nhìn. Mà vài người có ý lại lộ ra vẻ chấn kinh. Nhất Thành vẫn tò mò quan sát xung quanh, đôi mắt lấp lánh dị quang, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt quái dị của mọi người.
Cuối cùng bọn hắn cũng dừng lại tại trước một tiểu lâu, nhìn rất sang trọng.
- Mộng Lâu.
Nhất Thành liếc nhìn vào bảng hiệu màu đỏ, nhớ kỹ cái tên này. Sau đó nửa đùa nửa thật nói:
- Sư huynh, chẳng lẽ với nhân phẩm của người, cũng cần tới chốn trăng hoa này ư?
Bạch Tư Thường làm như không nghe thấy, cười mỉa một tiếng, nói:
- Sư đệ nhỏ tuổi mà cũng biết mấy nơi này sao? Chắc cũng có không ít thì nhiều kinh nghiệm, nhớ chỉ bảo sư huynh.
- Ha...Ha...Ha.. Sư huynh hay đùa. Ta còn nhỏ, làm gì có kinh nghiệm. Điều này chắc cần sư huynh chỉ giáo nhiều hơn.
- Ha...ha...ha…
Hai tên nhìn nhau cười đê tiện. Bên cạnh mập mạp với ba người thiếu nữ ngơ ngác, chả hiểu hai tên này đang nói chuyện gì. Dù sao mới mười mấy tuổi, bọn họ thường được gia tộc nuôi nhốt, rèn luyện nên kinh nghiệm sống không nhiều. Làm sao bằng hai tên này, một tên sống hai mươi mấy năm, còn một tên thì đi khắp nơi tu luyện.
Mập Mạp mắt láo liên, giống như hiếu kỳ nhìn quanh liền hiểu ra chuyện gì, giả vờ ngây thơ hỏi
- Chưa biết nhiệm vụ chúng ta là gì mà đã thấy cực kỳ phấn khích rồi.
- Ha...ha..ha.. Con nít biết gì mà nói.
Nhất Thành cười lớn đá vào mông mập mạp nói. Mập Mạp trừng mắt nhìn hắn, trong trong lòng mắng thầm, ‘ngươi lớn hơn ta chắc?’
Ánh mắt Nhất Thành lơ đãng quét mắt vào đám người qua lại, lại bỗng đụng phải một ánh mắt sắc bén đến cực điểm.
Đó là một trung niên khoảng bốn mươi, năm mười tuổi, y phục giản dị, nhưng mái tóc đã hoa râm quá nửa, nhìn qua so với tuổi thực tế già hơn không chỉ mười tuổi. Vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, có một chút anh tuấn của tuổi trung niên, nhưng sắc mặt rất lạnh rất nghiêm, mà ánh mắt của hắn sắc bén như lưỡi dao lạnh. Nhất Thành bị gã liếc một cái, không ngờ cảm nhận được một loại cảm giác điên cuồng, bị kéo vào huyết ngục. Ánh mắt ấy hiển nhiên là ẩn giấu sát khí, phát ra tự nhiên từ một người trên tay nhuốm đẫm máu tươi, lạnh lùng cùng cảnh giác, dường như muốn biến toàn thiên hạ thành biển máu.
Mà gã lúc này đang ở giữa một đám người mặc đồ đen thông dụng của pháp sư.
Nhìn theo bóng lưng mấy gã rời đi, Nhất Thành như có chút đăm chiêu, thấp giọng nói:
- Hy vọng không xảy ra chuyện gì nguy hiểm.
Đám ngươi Nhất Thành từ khi rời khỏi thư viện đã thay đổi áo quần, nên vừa bước vào Mộng Lâu liền bị ngăn cản. Bạch Tư Thường tiến lên phía trước nói nhỏ gì đó với tên phục vụ. Tên kia nhanh chóng rời đi vào trong còn bọn hắn thì được đưa đến nơi khác để chờ đợi.
Mộng Lâu, đám người Nhất Thành được sắp xếp ngồi ngay ngắn trong một căn phòng hương thơm dào dạt, bên cạnh là một bàn tròn, trên bàn có một cốc trà thơm bốc hơi nghi ngút, trước người là một màn vải nửa trong suốt màu hồng nhạt. Hiệu quả cách âm nơi này cực kỳ tốt, hoàn toàn không nghe thấy tiếng nhốn nháo trên đường. Nhất Thành liếc qua liền biết đây là thượng phòng chuyên tiếp khách quý.
Ngồi uống trà nói chuyện phiếm một lúc. Cuối cùng, đằng sau cửa vang lên tiếng bước chân. Một trung niên nhân tiến vào phòng của bọn hắn liền chấp tay khách sáo nói,
- Xin chào các vị pháp sư, tôi là chấp sự Mộng Lâu. Chủ nhân bảo tôi tiếp đón mọi người.
Chấp sự kia liền tiến lên ngồi xuống chiếc ghế còn trống, tiếp tục nói:
- Lần này làm phiền các vị đi một chuyến đến đây thật vất vả mọi người. Chúng tôi đã chuẩn bị phòng cho các vị nghỉ ngơi. Có gì mai chúng ta sẽ nói chuyện tiếp. Mọi người thấy thế nào?
Bạch Tư Thường không nói nhiều liền vào chủ đề chính, mục tiêu bọn hắn đến đây:
- Chấp sự không cần khách sáo. Chúng tôi đến đây là để làm nhiệm vụ kia. Chấp sự có thể đi vào vấn đề chính. Kể lại chi tiết vụ việc càng tốt.
Chấp sự cũng không dài dòng, nói về việc lần này:
- Một tháng trước, Mộng Lâu xảy ra chuyện quái dị. Bắt đầu từ Hai nữ nhân bị giết trong phòng ngủ, mà khách nhân thì bị dọa đến điên. Cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, biệt viện sâu bên trong chuyên tiếp khách quý đã đóng cửa một tháng nay. Chỉ cần ai dám đi vào ở lại qua đêm, nữ nhân thì bị giết, nam nhân thì điên dại. Nhiều lần chúng tôi bỏ khoản tiền lớn ra mời các pháp sư quanh đây giải quyết vấn đề, mà không có pháp sư nào trụ đến sáng. Bất đắc dĩ, chúng tôi mới gửi thư mời đến thư viện nhờ giúp đỡ.
Khóe miệng chấp sự nở nụ cười cay đắng:
- Chủ nhân của ta, thậm chí đã tìm đủ mọi cách mời một pháp sư có pháp lực cấp Rm đỉnh phong. Lão sống sót qua một đêm, nhưng ngày mai thì được khiêng ra khỏi biệt viện.
Cả đám hơi trầm mặt một chút, nghe xong chuyện bọn họ đã biết nhiệm vụ là gì và cũng biết khả năng đối mặt với tiểu quỷ đỉnh phong, thậm chí là oán quỷ. Quái dị thì chắc là không phải, quái dị có thể xuất hiện ban ngày với lại mấy người đàn ông kia không chết đã bị biến thành quái dị chứ không chỉ trở thành điên. Người bị hại toàn về đêm, chỉ có quỷ phải chờ đêm xuống mới hành động.
Mập Mạp bỗng nhiên hỏi một câu,
- Quỷ quái thường không xuất hiện vô lý như vậy. Người chết có oán khí, hấp thu oán khí trong thiên địa mới hình thành. Chấp sự, Mộng Lâu các ngươi có người nào chết gần đây không?
Cả đám quay sang nhìn mập mạp, tên này chả vòng vo gì cả! Vả thẳng vào mặt chấp sự này. Loại địa phương này làm sao không có người oán giận hay là chết oan. Chắc là lúc xử lý không tốt, nên giờ mới xuất hiện tình trạng này.
Chấp sự thở dài,
- Các vị đừng suy nghĩ Mộng Lâu thấp kém như vậy. Các nữ nhân ở đây chủ yếu là tiếp khách nói chuyện chứ không bán thân. Mà chúng tôi không bắt buộc làm việc này, chủ yếu họ là tự nguyện. Cô nương ở đây Phần lớn đều là cô nhi, hoặc nhà xảy ra biến cố. Không có nơi chốn để đi nên được chủ nhân của ta thu nhận.
Nhất Thành cười khẩy, mẹ nó, nơi mua hoa bán nguyệt lại nói tốt đẹp như vậy. Nếu có mười nữ nhân thì giỏi lắm cũng có một người muốn làm việc này. Nếu không sa cơ lỡ vận thì làm sao phải làm việc này. Trong lòng hắn mắng thầm, ‘đã là gái lầu xanh, mà đòi lập đền thờ trinh tiết’. Nói không bán thân, ai tin đây.
Chấp sự tiếp tục kể,
- Trong mấy tháng gần đây, nơi này không có ai chết cả. Vậy nên làm gì có oan hồn!
Nhất Thành cười khẩy hỏi,
- Có ai mất tích không?
Chấp sự suy ngẫm, chần chừ muốn nói như không. Thấy vậy thì Nhất Thành thúc dục lão phun ra sự thật. Nhìn qua thì chắc chắn có chuyện mà chấp sự không nói hết cho bọn hắn.
- Đã mời thư viện giúp đỡ thì hãy nói thật đi. Nếu thật sự không muốn nói, chúng tôi cũng chỉ có thể rời khỏi đây thôi.
Đúng lúc này phía bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói,
- Nếu chấp sự không nói ra, các vị dám đi sao? Thái gia đã gửi yêu cầu cho thư viện, thư viện nên giải quyết việc này? Không phải đấy là nhiệm vụ của thư viện sao? Đâu cần phải biết chi tiết trong việc này.
Trong thời gian mười ngày, bọn hắn đi ngang qua Vô số thành trấn lớn nhỏ nhưng độ phồn hoa không nơi nào sánh nổi Thiên Long Thành. Khoảng thời gian này Nhất Thành và mấy người còn lại cũng càng thêm thân quen. Mấy ngày qua Nhất Thành một mực vắt óc suy nghĩ nói bóng nói gió, muốn biết cảnh giới của Bạch Tư Thường và ý đồ tới Thiên Long Thành lần này, nhưng vẫn không chút thu hoạch. Trong lòng không khỏi thầm thán phục dưới vẻ ngoài ôn hòa lại che giấu lòng dạ sâu xa như thế. Nhưng cũng không sao, đến nơi Tư Thường chắc chắn phải nói cho bọn hắn biết rõ phải làm gì.
Thiếu nam, thiếu nữ trong nhóm đều là tuấn tú xinh đẹp bất phàm, đi lại trên đường lớn khiến cho một vài thiếu nam thiếu nữ hoài xuân liên tục ghé mặt đưa nhìn. Mà vài người có ý lại lộ ra vẻ chấn kinh. Nhất Thành vẫn tò mò quan sát xung quanh, đôi mắt lấp lánh dị quang, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt quái dị của mọi người.
Cuối cùng bọn hắn cũng dừng lại tại trước một tiểu lâu, nhìn rất sang trọng.
- Mộng Lâu.
Nhất Thành liếc nhìn vào bảng hiệu màu đỏ, nhớ kỹ cái tên này. Sau đó nửa đùa nửa thật nói:
- Sư huynh, chẳng lẽ với nhân phẩm của người, cũng cần tới chốn trăng hoa này ư?
Bạch Tư Thường làm như không nghe thấy, cười mỉa một tiếng, nói:
- Sư đệ nhỏ tuổi mà cũng biết mấy nơi này sao? Chắc cũng có không ít thì nhiều kinh nghiệm, nhớ chỉ bảo sư huynh.
- Ha...Ha...Ha.. Sư huynh hay đùa. Ta còn nhỏ, làm gì có kinh nghiệm. Điều này chắc cần sư huynh chỉ giáo nhiều hơn.
- Ha...ha...ha…
Hai tên nhìn nhau cười đê tiện. Bên cạnh mập mạp với ba người thiếu nữ ngơ ngác, chả hiểu hai tên này đang nói chuyện gì. Dù sao mới mười mấy tuổi, bọn họ thường được gia tộc nuôi nhốt, rèn luyện nên kinh nghiệm sống không nhiều. Làm sao bằng hai tên này, một tên sống hai mươi mấy năm, còn một tên thì đi khắp nơi tu luyện.
Mập Mạp mắt láo liên, giống như hiếu kỳ nhìn quanh liền hiểu ra chuyện gì, giả vờ ngây thơ hỏi
- Chưa biết nhiệm vụ chúng ta là gì mà đã thấy cực kỳ phấn khích rồi.
- Ha...ha..ha.. Con nít biết gì mà nói.
Nhất Thành cười lớn đá vào mông mập mạp nói. Mập Mạp trừng mắt nhìn hắn, trong trong lòng mắng thầm, ‘ngươi lớn hơn ta chắc?’
Ánh mắt Nhất Thành lơ đãng quét mắt vào đám người qua lại, lại bỗng đụng phải một ánh mắt sắc bén đến cực điểm.
Đó là một trung niên khoảng bốn mươi, năm mười tuổi, y phục giản dị, nhưng mái tóc đã hoa râm quá nửa, nhìn qua so với tuổi thực tế già hơn không chỉ mười tuổi. Vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, có một chút anh tuấn của tuổi trung niên, nhưng sắc mặt rất lạnh rất nghiêm, mà ánh mắt của hắn sắc bén như lưỡi dao lạnh. Nhất Thành bị gã liếc một cái, không ngờ cảm nhận được một loại cảm giác điên cuồng, bị kéo vào huyết ngục. Ánh mắt ấy hiển nhiên là ẩn giấu sát khí, phát ra tự nhiên từ một người trên tay nhuốm đẫm máu tươi, lạnh lùng cùng cảnh giác, dường như muốn biến toàn thiên hạ thành biển máu.
Mà gã lúc này đang ở giữa một đám người mặc đồ đen thông dụng của pháp sư.
Nhìn theo bóng lưng mấy gã rời đi, Nhất Thành như có chút đăm chiêu, thấp giọng nói:
- Hy vọng không xảy ra chuyện gì nguy hiểm.
Đám ngươi Nhất Thành từ khi rời khỏi thư viện đã thay đổi áo quần, nên vừa bước vào Mộng Lâu liền bị ngăn cản. Bạch Tư Thường tiến lên phía trước nói nhỏ gì đó với tên phục vụ. Tên kia nhanh chóng rời đi vào trong còn bọn hắn thì được đưa đến nơi khác để chờ đợi.
Mộng Lâu, đám người Nhất Thành được sắp xếp ngồi ngay ngắn trong một căn phòng hương thơm dào dạt, bên cạnh là một bàn tròn, trên bàn có một cốc trà thơm bốc hơi nghi ngút, trước người là một màn vải nửa trong suốt màu hồng nhạt. Hiệu quả cách âm nơi này cực kỳ tốt, hoàn toàn không nghe thấy tiếng nhốn nháo trên đường. Nhất Thành liếc qua liền biết đây là thượng phòng chuyên tiếp khách quý.
Ngồi uống trà nói chuyện phiếm một lúc. Cuối cùng, đằng sau cửa vang lên tiếng bước chân. Một trung niên nhân tiến vào phòng của bọn hắn liền chấp tay khách sáo nói,
- Xin chào các vị pháp sư, tôi là chấp sự Mộng Lâu. Chủ nhân bảo tôi tiếp đón mọi người.
Chấp sự kia liền tiến lên ngồi xuống chiếc ghế còn trống, tiếp tục nói:
- Lần này làm phiền các vị đi một chuyến đến đây thật vất vả mọi người. Chúng tôi đã chuẩn bị phòng cho các vị nghỉ ngơi. Có gì mai chúng ta sẽ nói chuyện tiếp. Mọi người thấy thế nào?
Bạch Tư Thường không nói nhiều liền vào chủ đề chính, mục tiêu bọn hắn đến đây:
- Chấp sự không cần khách sáo. Chúng tôi đến đây là để làm nhiệm vụ kia. Chấp sự có thể đi vào vấn đề chính. Kể lại chi tiết vụ việc càng tốt.
Chấp sự cũng không dài dòng, nói về việc lần này:
- Một tháng trước, Mộng Lâu xảy ra chuyện quái dị. Bắt đầu từ Hai nữ nhân bị giết trong phòng ngủ, mà khách nhân thì bị dọa đến điên. Cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, biệt viện sâu bên trong chuyên tiếp khách quý đã đóng cửa một tháng nay. Chỉ cần ai dám đi vào ở lại qua đêm, nữ nhân thì bị giết, nam nhân thì điên dại. Nhiều lần chúng tôi bỏ khoản tiền lớn ra mời các pháp sư quanh đây giải quyết vấn đề, mà không có pháp sư nào trụ đến sáng. Bất đắc dĩ, chúng tôi mới gửi thư mời đến thư viện nhờ giúp đỡ.
Khóe miệng chấp sự nở nụ cười cay đắng:
- Chủ nhân của ta, thậm chí đã tìm đủ mọi cách mời một pháp sư có pháp lực cấp Rm đỉnh phong. Lão sống sót qua một đêm, nhưng ngày mai thì được khiêng ra khỏi biệt viện.
Cả đám hơi trầm mặt một chút, nghe xong chuyện bọn họ đã biết nhiệm vụ là gì và cũng biết khả năng đối mặt với tiểu quỷ đỉnh phong, thậm chí là oán quỷ. Quái dị thì chắc là không phải, quái dị có thể xuất hiện ban ngày với lại mấy người đàn ông kia không chết đã bị biến thành quái dị chứ không chỉ trở thành điên. Người bị hại toàn về đêm, chỉ có quỷ phải chờ đêm xuống mới hành động.
Mập Mạp bỗng nhiên hỏi một câu,
- Quỷ quái thường không xuất hiện vô lý như vậy. Người chết có oán khí, hấp thu oán khí trong thiên địa mới hình thành. Chấp sự, Mộng Lâu các ngươi có người nào chết gần đây không?
Cả đám quay sang nhìn mập mạp, tên này chả vòng vo gì cả! Vả thẳng vào mặt chấp sự này. Loại địa phương này làm sao không có người oán giận hay là chết oan. Chắc là lúc xử lý không tốt, nên giờ mới xuất hiện tình trạng này.
Chấp sự thở dài,
- Các vị đừng suy nghĩ Mộng Lâu thấp kém như vậy. Các nữ nhân ở đây chủ yếu là tiếp khách nói chuyện chứ không bán thân. Mà chúng tôi không bắt buộc làm việc này, chủ yếu họ là tự nguyện. Cô nương ở đây Phần lớn đều là cô nhi, hoặc nhà xảy ra biến cố. Không có nơi chốn để đi nên được chủ nhân của ta thu nhận.
Nhất Thành cười khẩy, mẹ nó, nơi mua hoa bán nguyệt lại nói tốt đẹp như vậy. Nếu có mười nữ nhân thì giỏi lắm cũng có một người muốn làm việc này. Nếu không sa cơ lỡ vận thì làm sao phải làm việc này. Trong lòng hắn mắng thầm, ‘đã là gái lầu xanh, mà đòi lập đền thờ trinh tiết’. Nói không bán thân, ai tin đây.
Chấp sự tiếp tục kể,
- Trong mấy tháng gần đây, nơi này không có ai chết cả. Vậy nên làm gì có oan hồn!
Nhất Thành cười khẩy hỏi,
- Có ai mất tích không?
Chấp sự suy ngẫm, chần chừ muốn nói như không. Thấy vậy thì Nhất Thành thúc dục lão phun ra sự thật. Nhìn qua thì chắc chắn có chuyện mà chấp sự không nói hết cho bọn hắn.
- Đã mời thư viện giúp đỡ thì hãy nói thật đi. Nếu thật sự không muốn nói, chúng tôi cũng chỉ có thể rời khỏi đây thôi.
Đúng lúc này phía bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói,
- Nếu chấp sự không nói ra, các vị dám đi sao? Thái gia đã gửi yêu cầu cho thư viện, thư viện nên giải quyết việc này? Không phải đấy là nhiệm vụ của thư viện sao? Đâu cần phải biết chi tiết trong việc này.
Bình luận truyện