Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 116: Phơi bày



Tạ Nhất lắp bắp kinh hãi, Thương Khâu thật sự thấy bọn họ, còn nháy mắt ra hiệu không cho Tạ Nhất hành động thiếu suy nghĩ.

Tống Tịch cười nhẹ một tiếng, thoạt nhìn tâm tình không tồi, nói:

"Xem ra Thương Khâu cũng muốn tự mình nếm chút đau khổ. Rất có tính giác ngộ."

Hồ phu nhân nói xong, xoay người lại cho Thương Khâu xem đồ vật trên tay. Bà ta ước lượng hai cái lọ nhỏ, nói:

"Cậu biết tôi cầm trên tay chính là cái gì không?"

Thương Khâu nhìn thoáng qua, tựa hồ đã biết, bất quá ngoài miệng nói:

"Mời tôi uống champagne sao?"

Hồ phu nhân cười lạnh, nói:

"Tôi nghĩ cậu là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a! Uống champagne? Hừ hừ!"

Hồ phu nhâm nói, cầm một cái ống chích cho vào lọ, rồi dùng sức kéo, hút dung dịch trong cái lọ nhỏ sang ống chích, nói:

"Đây là dung dịch tạo hưng phấn, biết dùng làm gì chứ? Có thể khiến đại não, thậm chí là thận cũng hưng phấn lên."

Hồ phu nhân nói, cười nhìn Thương Khâu, lại nói:

"Nói thật, tôi cảm thấy cậu không tồi."

Thương Khâu nói:

"Tôi lại không cảm thấy bà không tồi."

Hồ phu nhân tức khắc lại bị Thương Khâu chọc giận, hung tợn nói:

"Chúng ta chờ xem!"

Bà ta nói, trực tiếp đem ống chích đâm vào bắp tay Thương Khâu. Thương Khâu hít sâu một hơi, ống chích đẩy quá mạnh quá nhanh. Dịch thể tiến vào mạch máu, Thương Khâu có cảm giác lạnh lẽo lan ra theo mạch máu, loại cảm giác tê dại.

Tạ Nhất tức khắc một trận khẩn trương, thiếu chút nữa không nhịn không được tiến lên. Tống Tịch ngăn Tạ Nhất, thấp giọng nói:

"Tạ Nhất, bình tĩnh một chút, kia bất quá là chất gây hưng phấn. Thật sự có thể lấy mạng Thương Khâu chỉ có những "viên kim cương" kia. Cậu ngẫm lại xem, những người đó trong tay có hơn hai mươi viên kim cương, nếu Mười Bảy mang theo kim cương xuất hiện, không chỉ là Thương Khâu, tất cả mọi người đều mất mạng."

Tạ Nhất nghe được Tống Tịch nói, tựa hồ có chút bình tĩnh lại. Nhưng Hồ phu nhân đâm kim vào Thương Khâu bơm thứ đồ vật tựa hồ gây ức chế, Tạ Nhất căn bản không thể bình tĩnh.

Thương Khâu hừ nhẹ một tiếng, ngay sau đó dùng sức lắc lắc đầu, tựa hồ đang bảo trì thanh tỉnh. Bất quá Tạ Nhất thấy rõ, Thương Khâu thế nhưng lặng lẽ ra hiệu. Tạ Nhất cắn cắn môi, không nói gì, đã không còn giãy giụa. Tống Tịch lúc này mới chậm rãi buông Tạ Nhất ra.

Hồ phu nhân đâm một kim vào Thương Khâu, cười nói:

"Chơi vui không? Có phải đặc biệt kích thích. Đây chính là chất gây hưng phấn cấp độ cao, so với cà phê uống hàng ngày mạnh hơn nhiều."

Thương Khâu không nói chuyện, chỉ là mím môi. Môi của hắn hiển nhiên run run, bất quá thoạt nhìn cũng không có chuyện gì đáng ngại, chỉ là hưng phấn quá độ mà thôi.

Hồ phu nhân cười nói:

"Cục cưng, sao không nói lời nào vậy? Cậu cho rằng trò hay bắt đầu rồi sao? Phần quan trọng còn ở phía sau! Tới, chúng ta lại đến."

Bà ta nói, cầm lấy một cái lọ khác quơ quơ, nói:

"Đây là thuốc mê, bất quá liều lượng cao hơn thuốc ngủ bình thường."

Thương Khâu có chút run rẩy, giống như ức chế không được hưng phấn. Đôi mắt hắn sáng lên, giọng khàn khàn nói:

"Tôi ngày thường không dùng thuốc ngủ, không có làm chuyện trái với lương tâm, buổi tối ngủ rất ngon."

Hồ phu nhân lạnh lùng nói:

"Xem cậu còn cãi bướng!? Tôi trước tiêm cho cậu chất hưng phấn, lại tiêm cho cậu thuốc mê, cậu cảm thấy sẽ thế nào? Không bằng chúng ta làm thí nghiệm một chút?"

Thương Khâu không nói chuyện, chỉ là mím môi. Thực mau Hồ phu nhân đi tới, theo cách cũ trực tiếp chích thuốc mê vào tay còn lại của Thương Khâu.

"Ôi!"

Chỉ là thuốc mê, nhưng Thương Khâu biểu tình so với vừa rồi thống khổ hơn. Cơ bắp trên mặt đột nhiên co giật, thoạt nhìn có chút dữ tợn.

Tạ Nhất chưa từng tưởng tượng chất hưng phấn kết hợp thuốc mê thế nào. Không biết Hồ phu nhân có ý tứ gì, Tạ Nhất vội vàng hỏi Tống Tịch.

"Tiêm vào chất gây hưng phấn, lại tiêm thuốc mê sẽ thế nào?"

Tống Tịch nhàn nhạt nói:

"Mất tinh thần, có một loại trước mắt lúc sáng lúc tối, cảm giác như lọt vào sương mù, khi thì ở trời cao, khi thì hụt chân rơi vào vực sâu, đồng tử co rút lại. Nói không chừng còn sẽ có một loại ngứa ngáy vô cùng, làm như thế nào cũng không được."

Tống Tịch nói như vậy, Tạ Nhất tức khắc cảm giác ớn lạnh, nói:

"Làm sao bây giờ?"

Tống Tịch vẫn cứ dùng ngữ khí nhàn nhạt nói:

"Còn chưa đến thời điểm."

Nguyên Phong đột nhiên nói chen vào.

"Anh như thế nào biết rõ như vậy?"

Tống Tịch cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Nguyên Phong, nói:

"Cậu chẳng lẽ không rõ ràng lắm sao?"

Nguyên Phong cười cười, không nói chuyện, Tống Tịch lại nói:

"Cậu là chó săn, sợ là bị không ít thực nghiệm? Thế nhưng còn trung thành?"

Nguyên Phong chỉ là nhìn thoáng qua Tống Tịch, không có nói nữa. Tống Tịch không buông tha nói:

"Đem so sánh, chủ nhân như tôi có phải đặc biệt ôn nhu hay không?"

Khi Tống Tịch cùng Nguyên Phong nói chuyện, Thương Khâu phòng bên cạnh đã nhắm mắt lại. HunhHn786 Hắn không nói gì, chỉ là mím môi, bất quá môi run rẩy, nhìn ra được Thương Khâu tựa hồ không quá thoải mái.

Hồ phu nhân dữ tợn nói:

"Có phải đặc biệt thoải mái!? Hiện tại nói đi, những kim cương đó ở nơi nào?!"

Thương Khâu vẫn cứ không nói gì, chỉ là nhắm mắt, mím môi.

Hồ phu nhân tức giận, lại nắm lên lọ chất hưng phấn cùng thuốc mê, nói:

"Vậy chúng ta xem cậu có thể chịu đựng bao lâu! Nhưng nhớ rõ, ngàn vạn lần đừng khiến tôi giết chết cậu!"

Thương Khâu cũng chưa bố thí một ánh mắt, chỉ là nhắm mắt. Hồ phu nhân tức giận cầm lấy lọ chứa chất hưng phấn, lại chích vào cánh tay Thương Khâu.

"Gừ......"

Thương Khâu phát ra một tiếng gầm như dã thú, phi thường khàn khàn, nghe được Tạ Nhất trong lòng co thắt. Hồ phu nhân tiêm xong chất hưng phấn, lại tiêm thuốc mê vào cánh tay khác của Thương Khâu. Thương Khâu thở gấp, Hồ phu nhân cười dữ tợn, nói:

"Dễ chịu chứ?! Nói đi, kim cương ở nơi nào?!"

Thương Khâu lúc này mới chậm rãi mở mắt. Trên trán hắn đều là mồ hôi chậm rãi lăn xuống. Hắn vẫn không nói lời nào. Đồng tử từng đợt co rút, lại giãn ra, có điểm tan rã. Đôi tay bị trói ở phía sau nắm chặt thành quyền, không ngừng run lên.

Tống Tịch "chậc chậc", nói:

"Tôi sợ Thương Khâu thoát khỏi còng tay, tránh khảo tra như vậy liền lộ."

Còng tay Thương Khâu phát ra âm thanh "leng keng" kịch liệt run lên. Hồ phu nhân nghe âm thanh này, đắc ý lên, nói:

"Như thế nào? Còn không nói sao? Cậu đã bị tiêm hai lần, còn muốn thêm lần ba lần bốn sao? Tôi tổng cộng mang theo mỗi loại tám liều, tuyệt đối đủ cho cậu dùng."

Thương Khâu không nói chuyện, trên trán mồ hôi vẫn lăn xuống, không ngừng chảy xuống, liếc mắt nhìn Hồ phu nhân một chút.

Hồ phu nhân không được đáp lời, tức giận chuẩn bị tiêm thêm cho Thương Khâu. Ánh mắt Thương Khâu có chút mơ hồ, tựa hồ thấy không rõ lắm, dùng sức lắc lắc đầu.

Tạ Nhất cảm giác mình đã nhịn không được. Tống Tịch duỗi tay đáp ở trên vai Tạ Nhất, khống chế động tác. Thương Khâu lại nhìn hướng bọn họ lắc lắc đầu. Tạ Nhất hô hấp cũng thô nặng, phẫn nộ nói không nên lời. Liền ở ngay lúc này, thình lình nghe tiếng chuông di động vang lên, là điện thoại Hồ phu nhân.

Hồ phu nhân hiện tại tâm tình không tốt. Thương Khâu đã bị chích 3 lần chất hưng phấn, 3 lần thuốc mê, nhưng vẫn cứ không nói ra kim cương ở đâu, có người đột nhiên gọi điện thoại tới, Hồ phu nhân khó tránh khỏi sẽ giận chó đánh mèo. Kết quả cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, Hồ phu nhân biểu tình lập tức liền thay đổi, nhanh tiếp máy, nói:

"Tiên sinh."

Mọi người không nghe được đối phương nói gì, chỉ là thấy Hồ phu nhân vừa rồi còn kiêu ngạo ương ngạnh, nháy mắt liền trở nên ngoan ngoãn, vẻ mặt cung kính, nói:

"Chưa có ạ. Bình Viễn Sâm thật sự cứng miệng, còn chưa có nói kim cương ở đâu."

".........."

"Không không...... Tiên sinh cho tôi một cơ hội, tôi có thể làm được!"

"..........."

"Dạ...... dạ...... Tiên sinh, tôi đây liền dẫn hắn đi."

Tạ Nhất chỉ có thể nghe thấy Hồ phu nhân nói chuyện, đối phương căn bản nghe không được. Nhưng không khó nhận ra Thương Khâu "nỗ lực" rốt cuộc có thành quả. Quả nhiên có người sau lưng Hồ phu nhân, hơn nữa đã mắc câu. Người kia tựa hồ không kiên nhẫn, muốn tự mình thẩm vấn Bình Viễn Sâm.

Hồ phu nhân kết thúc điện thoại, kéo Thương Khâu từ ghế xuống dưới. Bởi vì bị tiêm thuốc, Thương Khâu căn bản đứng không vững, bị Hồ phu nhân trực tiếp kéo ra khỏi phòng.

Tống Tịch không có cho Tạ Nhất lập tức đuổi theo, chỉ là nói:

"Trước đừng hành động."

Hắn nói, đi đến vị trí cửa sổ, sau đó mở cửa sổ. Hắn nhìn xuống, thấy Hồ phu nhân túm Thương Khâu đi ra ngoài, sau đó lên một chiếc xe, nhanh chóng đi.

Chờ xe kia đi rồi, mấy người Tạ Nhất mới ra khỏi khách sạn, cũng lên xe, là xe Tống Tịch. Tạ Nhất trực tiếp ngồi vào ghế lái, đem di động Thương Khâu đặt trên giá, khởi động xe nhanh chóng di chuyển theo điểm đỏ trên màn hình.

Tống Tịch ngồi ở ghế phụ, Nguyên Phong ngồi ở phía sau. Tống Tịch nhìn Tạ Nhất vô cùng lo lắng, nói:

"Cậu thật sự thích Thương Khâu như vậy sao?"

Tạ Nhất nhìn thoáng qua Tống Tịch, hỏi.

"Vậy còn anh? Có thích Nguyên Phong hay không?"

Nguyên Phong ngồi ở hàng phía sau, đột nhiên bị bọn họ nhắc tới, không khỏi nhìn Tống Tịch. Tống Tịch quay đầu nhìn Nguyên Phong, cười nói:

"Nếu kiểu thích của chúng ta cùng một loại, tôi đây thực tán đồng cậu thích Thương Khâu."

Tạ Nhất cẩn thận nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ đến hình như Tống Tịch rất nhiều lần nói muốn đem Nguyên Phong coi như thú cưng....

Tạ Nhất:

"......"

Mọi người đuổi theo tín hiệu đi về phía trước, thực mau liền đến một địa phương hẻo lánh, có một tòa nhà thoạt nhìn đã lâu thiếu tu sửa, phía trên treo một cái biển hiệu cũ.

Xưởng dược Khang Hưởng Dược Nghiệp.

Thế nhưng lại là xưởng dược của Khang Hưởng Dược Nghiệp?!

Tạ Nhất đem xe chạy đến bụi cây ven đường. Tống Tịch xuống xe, bất quá không có cho Nguyên Phong xuống xe, duỗi tay ngăn lại hắn, cười nói:

"Cậu ở chỗ này chờ chúng tôi."

Nguyên Phong lạnh lùng nhìn hắn, nói:

"Anh không tin tôi."

Tống Tịch cười, không nói gì, mang theo Tạ Nhất đi.

Tạ Nhất cùng Tống Tịch đi về phía trước. Tới gần xưởng dược, Tạ Nhất đột nhiên thấp giọng nói:

"Anh là lo lắng cho Nguyên Phong? Không phải bởi vì không tin hắn."

Tống Tịch nhịn không được nhìn qua Tạ Nhất, cười cười, nói:

"Người hiểu tôi, duy nhất chỉ có Tạ Nhất ngây thơ?"

Tạ Nhất nói:

"Đừng chụp mũ người khác."

Tống Tịch cười nói:

"Nếu tôi không có đoán sai, nơi này có thể là đại bản doanh đáng tin cậy của những người đó, bên trong khẳng định có phòng thí nghiệm. Tôi ở trên người Nguyên Phong thấy được rất nhiều dấu vết thực nghiệm. Tôi sợ hắn vào sẽ nổi điên, ảnh hưởng chúng ta cứu người."

Tạ Nhất nhìn hắn một cái, không nói gì, khoát khoát tay, hai người chạy nhanh hướng vào trong.

Mới vừa đi vài bước, Tống Tịch đột nhiên giữ chặt Tạ Nhất, trực tiếp đem Tạ Nhất kéo trở về, khóa trên tường cũ nát ở bên cạnh lối vào, thấp giọng nói:

"Suỵt, ngừng thở."

Tống Tịch so với Tạ Nhất cao hơn một ít, nhưng cũng không có cao hơn quá nhiều. Hắn cũng gầy làm động tác khóa Tạ Nhất trên tường tương đối cố hết sức, lại nheo mắt làm ra vẻ mặt thành thạo.

Tạ Nhất nâng tay, đem khăn quàng cổ của Tống Tịch hơi kéo lên một ít, che lại cổ hắn. Sau đó tới gần bên tai Tống Tịch, Tạ Nhất dùng âm thanh cực thấp nói:

"Dấu hôn lộ ra."

Tống Tịch:

"......"

Tống Tịch thiếu chút nữa cười ra tiếng, bất quá lúc này quả nhiên có người tới. Một chiếc xe chạy tới, ngừng ở cổng lớn. Mấy người như vệ sĩ xuống xe trước, sau đó là mấy người mặc áo blouse trắng. Hàng ghế phía sau còn có một người. Người kia cũng xuống xe, được mấy người kia vây quanh.

Là một người đàn ông trung niên mặc tây trang, thoạt nhìn hơn 50 tuổi, tuy nhiên bảo dưỡng khá tốt.

Tạ Nhất nhíu nhíu mày, nhìn những người đó đi hướng vào trong, nói:

"Những người đó lại bắt vật thí nghiệm tới sao?"

Tống Tịch cũng nhíu nhíu mày, nói:

"Người này nhìn rất quen mặt."

Hắn nói như vậy, Tạ Nhất cũng cảm thấy quen mắt, nhưng cũng không nghĩ ra được. Tống Tịch đột nhiên nói:

"Ba của Bình Viễn Sâm."

Tạ Nhất ngẩn ra, nói:

"Cái gì? Ba của Bình Viễn Sâm? Không phải đã bị bọn bắt cóc giết chết? Thật nhiều người còn nói là Bình Viễn Sâm mướn bọn bắt cóc?!"

Tống Tịch cong khóe miệng, nói:

"Càng ngày càng thú vị."

Ba của Bình Viễn Sâm cùng những người đó vào xưởng dược. Tạ Nhất cùng Tống Tịch cũng nhanh hướng vào trong. Kết quả ở ngay lúc này, di động trên tay Tạ Nhất đột nhiên mất đi tín hiệu. Tạ Nhất sửng sốt, ngay sau đó nói:

"Không hay, mất dấu Thương Khâu!"

Tống Tịch nói:

"Đừng khẩn trương, chúng ta đã ở đại bản doanh."

Tạ Nhất tuy rằng biết không thể khẩn trương, nhưng người xảy ra chuyện chính là Thương Khâu, vẫn là thực khẩn trương.

Thương Khâu bị mang vào một căn phòng kín, đang ở trên một cái giường sắt. Hắn hiện tại còn như lọt vào trong sương mù, trong đầu lộn xộn. Giống như lời Tống Tịch nói, trong chốc lát đang ở trên mây, trong chốc lát rơi xuống vực sâu. Hiệu quả của chất tiêm vào cơ thể tra tấn làm hắn có một loại hưng phấn nói không nên lời. Thuốc mê cũng không có tác dụng giảm hưng phấn, ngược lại xúc tiến kích thích thần kinh, làm cảm quan càng thêm điên cuồng kịch liệt.

Thương Khâu nhắm mắt lại, trong đầu như xoay tròn. Mấy tay chân kia từ trên người hắn lục soát ra vật phát tín hiệu, Hồ phu nhân kinh ngạc nói:

"Cái này...... làm sao bây giờ!?"

Lúc này liền nghe được một tiếng động.

"Cạch."

Cửa phòng đóng kín mở ra, có người từ bên ngoài đi vào. Một giọng nói trung niên vang lên.

"Không cần sợ hãi, bất quá là mấy người vệ sĩ thôi."

Hồ phu nhân nhìn thấy người đàn ông trung niên, lập tức nói:

"Tiên sinh, tôi lập tức có thể hỏi ra."

Thương Khâu mở mắt, nhìn người đi vào. Hắn chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh mơ hồ, nhưng cũng không cần nhìn mặt, hắn vẫn nhận ra rõ ràng.

Thương Khâu kinh doanh tuy rằng chỉ là nghề phụ, nhưng bởi vì quá xuất sắc, bởi vậy biết rất nhiều người trong giới, bao gồm người trước mắt này. Người này đã chết ba năm, chính là người sáng lập Khang Hưởng Dược Nghiệp, ba của Bình Viễn Sâm.

Thương Khâu trợn mắt, có chút không tiêu cự. Bình tiên sinh đi tới, cười nói:

"Con là con của ba. Tuy rằng chúng ta ở trong công tác có suy nghĩ khác nhau, nhưng hiện tại......"

Bình tiên sinh cười nói:

"Chỉ cần con nói cho ba biết mười hai viên kim cương còn lại ở nơi nào, ba bảo đảm con sẽ không có việc gì. Dù sao con là con của ba, hơn nữa vẫn là con trai độc nhất."

Thương Khâu không có lập tức nói chuyện, tựa hồ thở hổn hển, ngay sau đó cất giọng khàn khàn nói:

"Thi thể ở xưởng dược đều là kiệt tác của ông?"

Bình tiên sinh cười nói:

"Đừng nói như vậy. Con là con của ba, sao có thể nói ba làm chuyện như vậy?"

Thương Khâu lại nói:

"Ba năm trước chuyện bắt cóc cùng giết con tin đều là chính ông một tay dàn dựng?"

Bình tiên sinh vẻ mặt thản nhiên, nói:

"Có một số việc là người sống không có tiện đi làm."

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Ông biết đã có người theo dõi ông, cho nên liền lựa chọn giả chết. Bởi vì Khang Hưởng Dược Nghiệp cần một kẻ chết thay, đó chính là đứa con trai ruột mà ông chướng mắt."

Bình tiên sinh sắc mặt biến đổi, ngay sau đó lại bình thường, nói:

"Con như thế nào có thể nói như vậy. Con là con ruột của ba, ba sẽ không hại con."

Thương Khâu nói:

"Tôi nói cho ông cũng được, nhưng tôi muốn biết ngọn nguồn sự tình."

Bình tiên sinh sâu kín cười, nói:

"Ngọn nguồn sự tình? Được thôi, dù sao con cũng là con của ba, liền nói cho con biết vậy."

Bình tiên sinh cũng chính là người sáng lập Khang Hưởng Dược Nghiệp. Kỳ thật là cùng người bạn họ Tô hợp tác lập ra Khang Hưởng Dược Nghiệp. Ban đầu công ty cũng bình thường, bất quá sau đó, có người tìm ông ta. Bình tiên sinh cũng không biết đó là người nào, đi theo người kia có rất nhiều giáo đồ, bọn họ gọi người kia là "Đại nhân".

"Đại nhân" trước ngực có một thanh gỗ đào, tự xưng bất lão bất tử, giáo đồ đi theo rất nhiều, bọn họ muốn cùng Bình tiên sinh hợp tác. Thù lao chính là cho Bình tiên sinh trường sinh bất lão.

Bình tiên sinh cung cấp tài chính và phòng ốc cho bọn họ tiến hành thí nghiệm. Bọn họ làm rất nhiều thí nghiệm kỳ quái. Mới đầu Bình tiên sinh sợ hãi, bởi vì thí nghiệm là dùng người sống. Bất quá sau đó, bởi vì lợi nhuận quá cao, hơn nữa thật sự có thể trường sinh bất lão, cho nên Bình tiên sinh liền cùng những người đó ký kết hợp tác lâu dài.

Tô tiên sinh tựa hồ đã tìm hiểu được một ít về việc Bình tiên đã làm. Bất quá Tô tiên sinh không có ngăn cản Bình tiên sinh, chỉ muốn phủi tay rút lui khỏi công ty, còn muốn Bình tiên sinh chia hoa hồng mới không đem chuyện này nói ra. Hơn nữa hai bên lập giao ước cho con trai Bình tiên sinh cưới con gái Tô tiên sinh. Bởi vì Tô tiên sinh biết Bình tiên sinh làm như vậy ngày sau khẳng định sẽ rất có tiền. Tô tiên sinh kỳ thật là muốn lợi dụng Bình tiên sinh.

Bất quá sau đó, bởi vì Tô tiên sinh biết quá nhiều, cho nên "đại nhân" lệnh người diệt trừ Tô tiên sinh. Tô Tuyết luôn cảm thấy ba mình chết thực ly kỳ, nhưng tìm không thấy bất luận chứng cứ gì.

Bởi vì rất nhiều chuyện đều chỉ hướng Bình tiên sinh, bởi vậy Bình tiên sinh tính toán dứt khoát giả chết. Vừa lúc chết giả cũng tiện tránh đầu sống ngọn gió. Khang Hưởng Dược Nghiệp đang bị rất nhiều người hoài nghi. Nhiều thiên sư đuổi ma cũng bắt đầu điều tra bọn họ. Bởi vậy Bình tiên sinh lập kế bị bắt cóc, muốn Bình Viễn Sâm đích thân đi giao tiền chuộc, bất quá cuối cùng vẫn là giết con tin. Lại còn cho người tung tin đồn ra ngoài nói Bình Viễn Sâm không phải người tốt, có dã tâm bừng bừng, giết chính cha ruột mình.

Bình Viễn Sâm biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Quả nhiên, những người trước đó điều tra Bình tiên sinh chuyển sang điều tra Bình Viễn Sâm, đã dời đi lực chú ý phi thường tốt. Chỉ là không nghĩ tới......

Bình Viễn Sâm lên nắm quyền, thế nhưng cải tạo công ty. Việc sản xuất bên ngoài bị ngưng hẳn. Không chỉ như vậy, còn muốn hủy đi rất nhiều xưởng dược cũ. Phải biết rằng những nơi đó đều còn hoạt động. Kể từ đó lợi ích bị ảnh hưởng làm Bình tiên sinh tức giận.

Càng đáng sợ chính là thời điểm Bình Viễn Sâm kiểm tra tháo gỡ một cái xưởng dược cũ, vô tình phát hiện một cái rương nhỏ, mở ra phát hiện mười bốn viên kim cương to như trứng bồ câu. Bình Viễn Sâm cầm hai viên kim cương đi làm nhẫn, còn lại mười hai viên kim cương.

Mười bốn viên kim cương kỳ thật không phải kim cương, mà là vật chứa thuốc có công dụng như Đào Mộc Bổng, có thể giết chết người bất tử. Loại thuốc này làm thực phức tạp, tổng cộng chỉ có hơn ba mươi viên, muốn làm cơ hồ là chuyện rất khó khăn. Bởi vậy Bình tiên sinh thực sốt ruột muốn tìm những "viên kim cương" về, nên mướn người đi bắt Bình Viễn Sâm.

Thương Khâu nghe Bình tiên sinh nói, nheo nheo mắt. Bình tiên sinh nói.

"Ba nói rồi, hiện tại con cũng đã biết...... Ba biết con luôn luôn là người tuân thủ quy tắc. Những việc này nghe ra rất kỳ quái, thực không thể tưởng tượng, nhưng đúng là như vậy. Con đem mười hai viên kim cương giao cho ba, chúng ta cùng nhau hợp tác, cùng nhau trường sinh bất lão, không phải tốt sao?!"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Là mười ba viên."

"Cái gì?"

Bình tiên sinh có chút ngây ra, tựa hồ không có phản ứng đây là có ý tứ gì.

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Mười ba viên mới đúng, trên tay các người chỉ có một viên, trên tay tôi mang...... là giả."

"Cái gì!?"

Bình tiên sinh sửng sốt, ngay sau đó lớn tiếng chất vấn Thương Khâu. Thương Khâu cười, nói:

"Ông, cả con mình cũng không nhận ra."

Hắn nói, mọi người liền nghe được một tiếng đứt gãy. Thương Khâu đã làm đứt xích trói tay hắn trên giường.

"Vèo."

Dây xích đánh ra, trúng trên mặt Bình tiên sinh. Bình tiên sinh tức khắc bị té ngã. Hồ phu nhân cũng bị té ngã, có thể thấy được sức lực Thương Khâu bao lớn. Trên mặt Bình tiên sinh hiện ra một đường đỏ tươi, là da thịt bị rách.

Thương Khâu đột nhiên xoay người, trực tiếp từ giường đứng lên. Mấy tên vệ sĩ bên cạnh hoảng sợ. Tốc độ Thương Khâu phản ứng cực mau, trong tay vừa chuyển, kiếm gỗ đào đã xuất hiện.

"Vù vù!!!"

Kiếm gỗ đào mini ở trong lòng bàn tay Thương Khâu xoay tròn, ngay sau đó nhanh chóng biến lớn.

"A!"

Hồ phu nhân rống to. Thương Khâu đã dùng mũi kiếm trực tiếp đem nhẫn kim cương trên tay Hồ phu nhân câu đi.

Thương Khâu nhìn hai người ngã trên mặt đất không dậy nổi.

"Roẹt."

Hắn đem mặt nạ xé xuống, lộ ra dung mạo thật. Bình tiên sinh sợ tới mức hét lớn một tiếng:

"Cậu là ai?! Cậu không phải Bình Viễn Sâm!"

Thương Khâu cười nói:

"Cho nên mới nói cả con ruột mình mà ông cũng nhận không ra, còn nói điều kiện gì?"

"Bắt lấy hắn!!!"

"Mau! Bắt lấy hắn!!"

"Đừng làm cho hắn chạy! Trong tay hắn có thuốc thử!"

Bình tiên sinh gào thét lớn, những tay chân nhanh chóng xông tới. Thương Khâu lại cười, căn bản không để trong mắt. Vừa rồi hắn còn bởi vì chất hưng phấn cùng thuốc mê mà không ngừng run rẩy. Kết quả hiện tại thế nhưng không có chút gì khác thường, giống như người vừa rồi yếu ớt căn bản không phải hắn.

Thương Khâu đột nhiên nhảy lên, chân dài kẹp cổ một người.

"Rắc!"

Lại nhún một cái, mượn lực nhảy lên, tốc độ bay nhanh về phía trước. Những vệ sĩ kia căn bản ngăn không được Thương Khâu.

"Bốp!!"

Có người bị đá đến góc tường, đau lăn lộn.

Một đám người ngăn không được Thương Khâu. Thương Khâu trong tay còn nắm một viên kim cương, thong thả ung dung đi đến gần cửa. Đem cửa vốn đóng kín mở ra, sau đó hắn nắm lấy Bình tiên sinh trên mặt đất lên.

Bình tiên sinh nói:

"Cậu muốn làm gì!? Buông tôi ra!"

Hồ phu nhân vừa muốn đi giúp Bình tiên sinh, đã bị Thương Khâu trực tiếp đá một cái. Hắn cười lạnh một tiếng, nói:

"Đương nhiên là muốn ông dẫn đường."

Thời điểm Tạ Nhất cùng Tống Tịch chạy tới, liền nghe được tiếng kêu.

"Ai u ai u."

Bọn họ chạy nhanh vào xem. Trong phòng thí nghiệm, Thương Khâu túm chặt Bình tiên sinh, trên mặt Bình tiên sinh còn có một vết máu thoạt nhìn chật vật cực kỳ. Mà Thương Khâu lại là vẻ mặt thực bình tĩnh. Tạ Nhất chạy nhanh tới, nói:

"Thương Khâu!"

Thương Khâu nhìn thấy Tạ Nhất, còn cười một chút. Tạ Nhất khẩn trương nói:

"Anh thế nào?!"

Thương Khâu cúi đầu, hôn một cái trên trán Tạ Nhất, nói:

"Đừng lo lắng, không có việc gì."

Thương Khâu đã khôi phục năng lực. Đích xác vừa mới bắt đầu bị tiêm chất hưng phấn cùng thuốc mê, hắn chút thống khổ, bất quá thực mau hắn liền tự mình khôi phục.

Tống Tịch nói:

"Trước đi tìm những thuốc kia, các người trong chốc lát lại ôn chuyện."

Thương Khâu túm chặt Bình tiên sinh, đi ra khỏi phòng thí nghiệm, lạnh giọng nói:

"Dẫn đường."

Bình tiên sinh nở nụ cười, nói:

"Tôi sẽ không dẫn đường!"

Thương Khâu cười cười, nói:

"Ông không dẫn đường là bởi vì chưa biết thủ đoạn của tôi."

Hắn nói, quơ quơ nhẫn kim cương, lại nói:

"Nếu ông khăng khăng không nói, chúng tôi lưu ông cũng vô dụng. Dứt khoát cho ông nếm thử thành quả của chính mình tạo ra."

Ánh mắt Bình tiên sinh lắc lư một chút. Thương Khâu tiếp tục nói:

"Để ông tự mình thử xem sao, là đại nhân của ông trường sinh bất lão tốt, hay là kim cương này dùng được."

Thương Khâu nói, tay không đem nhẫn bẻ gãy, sau đó lấy viên kim cương ra.

Bình tiên sinh thấy một màn như vậy, tức khắc hoảng sợ nói:

"Quái...... Quái vật!! Quái vật!"

Thương Khâu cười, nói:

"Không ít người nói tôi như vậy, ông không phải người đầu tiên."

Tống Tịch lại là nói:

"Nói vô nghĩa nhiều như vậy."

Hắn nói, trực tiếp một quyền đánh qua.

"Bốp!!!"

Bình tiên sinh hét thảm một tiếng, trực tiếp ngã trên mặt đất. Đầu đụng vào sàn nhà, nháy mắt choáng váng, bò cũng bò không được.

Tạ Nhất tức khắc có chút há hốc mồm.

Tống Tịch cũng rất bạo lực!

Tống Tịch ngồi xổm xuống, bắt lấy cổ Bình tiên sinh, nói:

"Ông yên tâm, tôi không chủ trương giết người. Nhưng tôi cũng có trăm ngàn loại biện pháp làm người muốn sống không được muốn chết không xong. Chúng ta thử xem?"

Bình tiên sinh run run nói:

"Tôi...... Tôi sẽ không khuất phục......"

Tống Tịch cười, giống ảo thuật lấy ra hai ống chích.

"Chơi trò tiêm chất hưng phấn cùng thuốc mê của các người."

Bình tiên sinh hoảng sợ nói:

"Không...... Không......"

Tống Tịch lại là một quyền đánh qua.

"Bốp!"

Hắn còn lắc lắc tay, không kiên nhẫn nói:

"Vậy còn không dẫn đường?"

Bình tiên sinh tựa hồ bị Tống Tịch dọa sợ, chấp nhận dẫn đường cho bọn họ.

Bọn họ đi đến một cửa phòng có treo bảng "phòng tạp vật", thoạt nhìn thực bình thường. Bất quá khi duỗi tay sờ cửa liền bất đồng. Phòng chứa tạp vật thế nhưng cũng không phải mở ra bình thường. Bình tiên sinh run rẩy nói:

"Phải dùng dấu vân tay cùng quét con ngươi để mở cửa, nhưng nghe nói bên trong còn hạ phù chú, các người không thể mở."

Tống Tịch bóp chặt cổ Bình tiên sinh, đem ông ta ấn qua quét mắt, ngay sau đó ấn ngón tay, nói:

"Có thể mở hay không dùng ông thử nói sao?"

Bình tiên sinh mới vừa bị dùng xong bị Tống Tịch ra tay đánh ngất ngã trên mặt đất. Ngay sau đó hắn thong thả ung dung đẩy cửa đi vào. Tạ Nhất chậc lưỡi, cũng đi theo vào.

Bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có, như là một cái phòng trống không. Tạ Nhất một trận kỳ quái, nói:

"Như thế nào cái gì cũng không có?"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Thủ thuật che mắt."

Hắn nói, giơ lên kiếm gỗ đào.

"Xoẹt!"

Liền nghe được tiếng vỡ vụn.

"Xoảng!!!"

Hình như là pha lê vỡ vụn, trước mắt đột nhiên xuất hiện vết nứt.

"Rầm!!!"

Một lá bùa màu đen vẽ hình thanh gỗ đào rơi ở trên mặt đất. Cùng lúc có cái gì vỡ vụn, cảnh tượng đột nhiên biến hóa, thế nhưng xuất hiện đồ vật.

Một cái tủ, bên trong có một cái hộp. Thương Khâu đi qua, đem cái hộp mở ra nhìn. Bên trong là "kim cương", hơn hai mươi viên.

Thương Khâu nói:

"Lấy được rồi, đi."

Mọi người đã lấy được kim cương, nhanh chạy về. Kết quả lúc này liền nghe được tiếng bước chân. Rất nhiều người nhanh chóng vọt lại đây, thế nhưng còn có quỷ, từ bốn phương tám hướng xông lại đây.

Thương Khâu một tay giữ chặt Tạ Nhất, đem cái hộp kim cương như củ khoai lang nướng nóng phỏng tay ném cho Tống Tịch, nói:

"Đi!"

Tống Tịch tiếp được cái hộp, trừng mắt nhìn Thương Khâu, bất quá vẫn là ôm, đi theo hai người ra bên ngoài.

Bên ngoài người rất nhiều, Thương Khâu bảo vệ Tạ Nhất, đem người gắt gao ôm vào trong ngực, để tránh Tạ Nhất bị thương.

Tống Tịch ở phía sau hô to:

"Người quá nhiều!"

"Đùng!!"

Liền nghe Thương Khâu hừ một tiếng. Một viên đạn bắn trúng chân Thương Khâu, hơn nữa là đạn bạc.

Thương Khâu "hừ" một tiếng, chân run lên, bất quá vẫn đứng, cũng không có ngã xuống HunhHn786.

"Thương Khâu!"

Tạ Nhất hô một tiếng, Thương Khâu thấp giọng nói:

"Không có việc gì."

Hắn nói, lại đem Tạ Nhất đẩy cho Tống Tịch.

"Đưa tôi cái hộp."

Tống Tịch hơi chút chần chờ, vẫn là đem cái hộp giao cho Thương Khâu. Thương Khâu nói:

"Tôi mở đường."

Hắn nói, nhanh chóng đi về phía trước. Tạ Nhất liền thấy trên mặt đất đều là vết máu. Chân Thương Khâu chảy máu rất nhiều. Hắn còn mặc tây trang của Bình Viễn Sâm, sải bước đi, động tác cũng không có tạm dừng.

Tống Tịch nhanh bắt lấy Tạ Nhất, nói:

"Tạ Nhất."

Tạ Nhất nhìn vết máu của Thương Khâu. Bọn họ theo vết máu của Thương Khâu đi về phía. Tạ Nhất trong lòng từng đợt quặn đau. Phía trước tựa hồ là tất cả lực lượng của tổ chức, người cuồn cuộn không ngừng hướng về phía bọn họ xông tới.

Mọi người nhanh chóng từ xưởng dược ra tới. Những người đó tuy rằng nhiều, nhưng đều không phải đối thủ của Thương Khâu. Thương Khâu một tay cầm kiếm gỗ đào, một tay cầm súng đã đoạt được.

Mọi người từ xưởng dược ra ngoài, vẫn không ngừng bị đuổi theo. Tây trang của Thương Khâu đã nhiễm đỏ, bất quá sắc mặt hắn vẫn như thường, chỉ là mất máu cảm giác tựa hồ làm hắn có chút bạo ngược.

"Đừng cho bọn họ chạy!!!"

"Bắn chân hắn! Một chân hắn đã bị thương!"

"Mau bắn đi!!"

Tạ Nhất nghe được âm thanh, liền nhìn ra phía sau lại thấy có người đuổi tới. Hơn nữa bọn họ tựa hồ biết Thương Khâu bị thương chân, cho nên đều hướng về phía Thương Khâu bắn.

"Bịch."

Bước chân Thương Khâu đột nhiên dừng một chút, đầu gối run lên. Kiếm gỗ đào chống đỡ thân thể Thương Khâu.

Cẳng chân Thương Khâu lại trúng đạn rồi!

"Két!!!"

Một chiếc xe việt dã nhanh chóng từ bên cạnh chạy tới, đột nhiên ngừng ở trước mặt bọn họ.

"Lên xe!"

Thì ra là Nguyên Phong. Nguyên Phong nhìn thấy bọn họ từ xa, lại nghe được âm thanh truy đuổi, lập tức lái xe qua đây.

Tống Tịch lôi kéo Tạ Nhất lên xe. Tạ Nhất nói:

"Thương Khâu còn ở nơi đó!"

Tống Tịch nói:

"Cậu lên trước đi!"

Hắn nói, liền nghe được vài tiếng súng. Những người đó đã tới gần, quả thực rất gần. Con ngươi Tạ Nhất đột nhiên co rụt lại, đẩy Tống Tịch ra, đột nhiên phóng đi đến chỗ Thương Khâu.

"Tạ Nhất!!"

Tống Tịch hô to một tiếng. Trong nháy mắt kia, động tác Tạ Nhất mau cực kỳ, Tống Tịch căn bản ngăn không được. Chỉ thấy Tạ Nhất tiến lên dùng lưng bảo vệ Thương Khâu, thế nhưng đem Thương Khâu ôm vào trong ngực.

Thương Khâu trong nháy mắt cũng có chút chinh lăng. Hắn muốn bắt lấy Tạ Nhất đảo lại, nhưng đã không còn kịp rồi.

Bất quá giây tiếp theo, bọn họ cũng không có nhìn thấy Tạ Nhất trúng đạn.

Một vòng ánh sáng bao phủ Thương Khâu cùng Tạ Nhất. Những người đuổi theo đều bị dọa choáng váng. Những viên đạn giống như bắn vào thép, căn bản không xuyên thủng. Trong nháy mắt ánh sáng hóa hình, thế nhưng biến thành hai cái cánh thật lớn. Cánh là từ phía sau lưng Tạ Nhất vươn ra, đem Tạ Nhất cùng Thương Khâu gắt gao vây kín.

Đôi cánh màu vàng kim, tựa hồ bị thiếu rất nhiều cái lông, chặt chẽ đem hai người bảo vệ kín đáo.

Tạ Nhất cũng có chút ngốc, không biết đã xảy ra sự tình gì. Bất quá như trong dự đoán căn bản không có phát sinh nguy hiểm, một chút cảm giác đau cũng không có, chỉ là phía sau lưng có điểm ngứa.

Cái loại cảm giác này giống như... giống như mọc răng?

Tống Tịch nhìn ánh sáng, lại nhìn thấy Tạ Nhất đột nhiên mọc ra cánh, tức khắc mở to hai mắt, lẩm bẩm nói:

"Đây là......"

Cánh phía sau lưng Tạ Nhất chỉ duy trì ngắn ngủi vài giây, thậm chí không đến năm giây, nháy mắt đã biến mất. Phảng phất là ảo giác, một chút đã biến mất không thấy.

Những người truy đuổi đầu tiên là giật mình, ngay sau đó lại muốn nổ súng.

Thương Khâu ôm Tạ Nhất, đột nhiên giơ súng bắn lên trên. Xưởng dược có một cái ống dẫn thật lớn, không biết dùng làm gì, Thương Khâu bắn vỡ cái ống dẫn kia. Ống dẫn lâu năm không tu sửa, bị bắn trúng vỡ thành nhiều mảnh, từ trên cao rơi xuống đập trúng những người phía dưới.

Thương Khâu nhân cơ hội bắt lấy Tạ Nhất chạy. Hai người nhảy lên xe, Nguyên Phong lập tức giẫm chân ga. Mấy người kia hướng về phía xe bọn họ nổ súng liên tục. Thương Khâu từ cửa sổ xe thò tay ra bắn đổ mấy người.

Nguyên Phong đạp chân ga, xe nhanh chóng lao đi. Thương Khâu lúc này mới ngồi trở lại trên ghế sau, đem cửa sổ xe đóng lại, động tác phi thường dứt khoát nhanh nhẹn. Tạ Nhất muốn kiểm tra Thương Khâu, nói:

"Anh trúng đạn rồi, mau để em nhìn xem!"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Không có việc gì, để anh nhìn em trước."

Tạ Nhất không biết hắn muốn xem cái gì. Thương Khâu đem người ôm chầm, để Tạ Nhất nghiêng qua xem phía sau lưng. Sau lưng Tạ Nhất căn bản không có cánh, nhưng chỗ xương cánh bướm có chút đỏ lên, còn một dấu vết màu đỏ. Ngón tay Thương Khâu nhẹ nhàng vuốt ve dấu vết kia. Tạ Nhất cảm thấy có chút ngứa, nhịn không được rụt rụt bả vai, nói:

"Ý? Áo em sao bị rách? Vừa rồi không có trúng đạn nha!"

Ngồi ở ghế phụ Tống Tịch nhịn không được lắc lắc đầu, nói:

"Cái hộp còn không?"

Thương Khâu đem cái hộp ném cho Tống Tịch. Tống Tịch mở ra nhìn, quả nhiên là kim cương, hơn hai mươi viên.

Tạ Nhất mặc kệ những kim cương đó, nhanh kiểm tra Thương Khâu. Thương Khâu đem quần vén lên một ít, nói:

"Không có việc gì, viên đạn không có ở lại bên trong, bắn xuyên thủng đi ra ngoài, miệng vết thương lập tức liền khỏi."

Quả nhiên là như thế, Thương Khâu có thân bất tử, miệng vết thương đã khép lại. Hắn có năng lực tự chữa trị rất kinh người. Tuy rằng đạn bạc cũng gây trở ngại một ít cho Thương Khâu, nhưng viên đạn không nằm trong cơ thể, vết thương vẫn nhanh chóng khép lại, thoạt nhìn không có việc gì.

Tạ Nhất lại hỏi.

"Chất hưng phấn cùng thuốc mê thì sao?"

Thương Khâu bị hỏi như vậy, đột nhiên dựa vào vai Tạ Nhất, nói:

"Ôi...... tựa hồ còn có chút choáng váng đầu."

Tạ Nhất khẩn trương muốn chết, nhanh ôm hắn, cho hắn nằm ở trên đùi mình, nói:

"Mau nằm xuống, như vậy thoải mái hơn không?"

Thương Khâu nâng khóe miệng, phi thường nghiêm túc nói:

"Nếu Tạ Nhất có thể hôn anh, càng tốt."

Tạ Nhất sửng sốt. Tống Tịch ngồi phía trước nói:

"Nơi công cộng, không thể hôn môi."

Thương Khâu mới mặc kệ là trường hợp gì. Hắn nằm ở trên đùi Tạ Nhất, duỗi tay câu lấy cổ Tạ Nhất kéo xuống, hôn môi một cái, nói:

"Cảm ơn em vừa rồi cứu anh."

Tạ Nhất có chút ngượng ngùng, nói:

"Em...... em cái gì cũng chưa làm."

Thương Khâu cười nói:

"Em đã cứu mạng anh, anh đây chỉ có thể lấy thân báo đáp?"

Tạ Nhất vừa nghe, ho khan một tiếng, thấp giọng ở bên tai Thương Khâu nói:

"Thật sao?"

Thương Khâu nói:

"Đương nhiên là thật."

Tạ Nhất nhìn khuôn mặt hắn, tức khắc nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác đặc biệt khó nuốt, lại thấp giọng nói:

"Lần sau em muốn ở trên!"

Thương Khâu vừa nghe, tức khắc nở nụ cười, nói:

"Chí hướng vĩ đại vậy sao?"

Tạ Nhất nói:

"Đương nhiên. Em cũng là đàn ông đó. Anh... anh để em làm một lần."

Thương Khâu không có gì do dự, nói:

"Được."

Tạ Nhất tức khắc trừng to hai mắt, liền như bị tiêm chất kích thích, nói:

"Thật sự?"

Thương Khâu nói:

"Thật sự."

Tạ Nhất nói:

"Gạt người là chó con!"

Thương Khâu cười cười, nói:

"Anh cũng muốn cho em ở trên."

Tạ Nhất tức khắc một trận hưng phấn, không nghĩ tới chuyện tốt như vậy liền thành. Tưởng tượng đến mình sắp chinh phục Thương Khâu, Tạ Nhất liền cảm thấy máu toàn thân sôi trào.

Tống Tịch ngồi ở phía trước. Hắn là tai thính mắt tinh, tất nhiên nghe được rành mạch, không khỏi lắc lắc đầu, thở dài.

Mọi người lái xe đi gặp Bình Viễn Sâm, trực tiếp đem mười mấy viên kim cương lấy được đặt cùng nhau. Sau đó cũng không có dừng, tiếp tục lái xe đi. Thương Khâu nói:

"Đi tìm Tất Bắc."

Mọi người thực mau tới âm tào địa phủ. Hiện tại là đêm khuya, âm tào địa phủ vô cùng náo nhiệt, đang mở pаrty. Hàn Trường Thứ cũng ở đó, nhìn thấy Tạ Nhất, tức khắc cười gọi:

"Tạ Nhất!"

Bất quá hôm nay Tạ Nhất không phải tới ôn chuyện, cũng không phải tới tham gia pаrty, mà là tới đưa đồ vật.

Tất Bắc nhìn thấy những viên kim cương, sắc mặt tức khắc âm trầm xuống. Dựa theo địa chỉ Tạ Nhất nói, hắn chuẩn bị phái âm binh đi xem xét, không biết những phòng thí nghiệm còn có đồ vật gì khác hay không.

Tất Bắc gọi Hắc Bạch Vô Thường đi xem xét, thế nhưng còn có Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường. Tạ Nhất đã lâu chưa gặp bọn họ. Nghe nói bọn họ đi làm nhiệm vụ mới trở về, vừa trở về liền có nhiệm vụ, lập tức đi theo Hắc Bạch Vô Thường ra ngoài.

Mấy người Tạ Nhất tạm thời ở lại âm tào địa phủ, vì nơi này tương đối an toàn. Thương Khâu cần "dưỡng thương", tuy rằng miệng vết thương đã khép lại, nhưng Tạ Nhất không yên tâm.

Tống Tịch cùng Nguyên Phong cũng ở lại nơi này.

Nguyên Phong cao lớn diện mạo cũng tốt, nhóm mỹ nữ âm tào địa phủ lập tức coi trọng Nguyên Phong. Tất cả đều vây lại giới thiệu sản phẩm cho Nguyên Phong, các loại đồ bổ, thực phẩm chức năng vân vân...

Nguyên Phong nhìn nhìn. Mạnh Bà mới nghiên cứu chế tạo ra một loại trà nói thật hương trái cây, mùi vừa thơm vừa tươi mát. Tống Tịch thực thích uống trà, trong nhà rất nhiều trà, Nguyên Phong đối với thứ này không có hứng thú. Bất quá quay đầu nhìn thoáng qua Tống Tịch, hắn liền cầm một túi trà của Mạnh Bà.

Bởi vì thời gian đã trễ, không ngủ trời liền sáng, cho nên Tống Tịch vào phòng dành cho khách của âm tào địa phủ nghỉ ngơi. Nguyên Phong một lát sau mới vào, trong tay bưng một ly trà mùi thơm ngào ngạt. Tống Tịch nhìn thấy hắn bưng trà tiến vào, cười cười, nói:

"Thơm quá."

Nguyên Phong đi tới, đem trà đưa cho Tống Tịch, nói:

"Tôi biết anh khẳng định thích, cho nên pha một ly."

Tống Tịch không nghi ngờ hắn, trực tiếp bưng lên nếm một ngụm, nói:

"Ừ, thật thơm."

Nguyên Phong thấy hắn uống, liền ngồi ở một bên, âm thầm mà quan sát. Tống Tịch thực mau đem ly trà uống hết, tựa hồ có chút say, phản ứng cũng chậm. Hắn không có cởi quần áo liền ngã xuống giường, thậm chí cũng chưa cởi giày. Nguyên Phong đi qua, ngồi ở mép giường. Tống Tịch trở mình, ôm Nguyên Phong. Nguyên Phong chậm rãi cúi đầu, thử hỏi.

"Vừa rồi vì cái gì không cho tôi cùng anh tiến vào xưởng dược? Anh không tin tôi?"

Tống Tịch mê mang, ánh mắt mông lung nhìn Nguyên Phong, lẩm bẩm nói:

"Tôi....."

Nguyên Phong nói.

"Hả? Thế nào?"

Tống Tịch lẩm bẩm nói:

"Tôi sợ cậu nhìn thấy phòng thí nghiệm, trong lòng không thoải mái."

Hắn nói, duỗi tay sờ gương mặt Nguyên Phong, ánh mắt si mê, nói:

"Trên người của cậu có rất nhiều vết sẹo do thực nghiệm."

Nguyên Phong sửng sốt, có chút giật mình. Hắn vẫn luôn cho rằng Tống Tịch không tín nhiệm mình, sợ mình đi báo cáo, cho nên đề phóng.

Nguyên Phong nheo nheo mắt, thấp giọng nói:

"Vậy anh thích tôi sao?"

Tống Tịch nhìn Nguyên Phong, hai mắt mông lung, ánh mắt có chút run rẩy. Giọng Nguyên Phong thật sự ôn nhu, nói:

"Anh thích tôi sao?"

Tống Tịch cong khóe miệng, nói:

"Ừ...... Thích......"

Nguyên Phong trong nháy mắt tựa hồ có chút cao hứng. Tống Tịch ngoan ngoãn không dễ thấy, hắn cúi đầu gấp không chờ nổi hôn môi Tống Tịch.

"Phụt"

Một tiếng bật cười, Nguyên Phong sửng sốt, ngay sau đó nhanh chóng ngồi dậy nhìn chằm chằm Tống Tịch.

Tống Tịch tựa hồ cười đến bụng đau, vẻ mặt như say trà hoàn toàn không thấy. Hắn ôm bụng ở trên giường lăn lộn cười, cười đến Nguyên Phong sắc mặt phi thường khó coi. Nguyên Phong nói:

"Anh không uống trà?"

Tống Tịch cười đến nước mắt chảy ra, lau lau nước mắt, nói:

"Uống rồi. Nhưng mà... Nhưng mà đồ vật kia với tôi mà nói không có tác dụng."

Hắn vừa nói vừa cười, cũng không thèm để ý Nguyên Phong sắc mặt khó coi.

"Cậu thích tôi như vậy sao? Tôi cho rằng cậu cho tôi uống trà nói thật, hỏi tôi rốt cuộc là ai, mục đích là cái gì linh tinh. Cậu lại hỏi tôi mấy vấn đề này?"

Nguyên Phong không hề để ý đến hắn, mặt đen xoay người sang chỗ khác, sải bước muốn đi ra khỏi phòng. Tống Tịch nhảy dựng lên, chạy đè lại cửa phòng, không cho Nguyên Phong kéo cửa ra, cười tủm tỉm nói:

"Đừng đi, đùa thôi."

Nguyên Phong lạnh lùng nói:

"Tôi không thích đùa."

Tống Tịch cười nói:

"Tôi cho rằng cậu yêu ai yêu cả đường đi lối về."

Nguyên Phong không để ý tới hắn, Tống Tịch lại dựa vào bờ vai của hắn, giọng khàn khàn nói:

"Ôm tôi."

Thương Khâu cùng Tạ Nhất trở về phòng. Tạ Nhất mệt đến không chịu được, cảm giác hôm nay quá kích thích, trực tiếp ngã xuống giường, nhìn trần nhà, nói:

"Em cảm thấy khách sạn năm sao kia không rất thích hợp chúng ta, khả năng bát tự không hợp, bằng không vì cái gì mỗi lần đều không dùng được phòng?"

Thương Khâu cười một tiếng, nói:

"Vậy chúng ta ngày khác lại đặt phòng được không?"

Tạ Nhất nghiêm túc nói:

"Ngày mai chúng ta phải trả phòng hay sao?"

Thương Khâu nói:

"Trước mười hai giờ."

Tạ Nhất vẻ mặt đau khổ, nói:

"Phí quá! Căn bản không ở còn phải trả tiền thuê phòng."

Thương Khâu cười nói:

"Em rất muốn ở?"

Tạ Nhất nghĩ nghĩ.

Phòng kia bồn tắm siêu lớn, thoạt nhìn không tồi. Nếu có thể ở trong bồn tắm siêu lớn chinh phục Thương Khâu tiểu yêu tinh, vậy quả thực quá sảng khoái!

Thương Khâu nhìn thấy Tạ Nhất đột nhiên lộ ra nụ cười "hung ác", nhướng mày, cười nói:

"Muốn làm không? Ở trên xe đã đáp ứng em."

Tạ Nhất một trận hưng phấn, bất quá vẫn là nói:

"Thôi, anh hôm nay bị thương, em sợ mệt chết anh."

Thương Khâu nhướng mày nói:

"Không phải em chủ động, anh hưởng thụ là được sao?"

Hắn nói như vậy, Tạ Nhất cảm thấy cũng đúng.

Còn nữa, Thương Khâu tiểu yêu tinh, luôn là dùng sắc đẹp mê hoặc. Nếu không đem hắn xử ngay tại chỗ, hắn liền không biết chồng mình là ai!

Vì thế Tạ Nhất lập tức cởi áo.

Buổi sáng, quỷ quái âm tào địa phủ quẩy đủ rồi, chuẩn bị trở về ngủ. Khi đi ngang qua phòng dành cho khách nhóm quỷ quái liền nghe được giọng Tạ Nhất hữu khí vô lực.

"Thương Khâu xấu xa! Thế nhưng gạt người ta!"

Thương Khâu cười nói:

"Anh không lừa em. Bảo bối, em xem có phải em ở trên hay không?"

Tất Bắc tiêu hủy hơn ba mươi viên kim cương. Mấy thứ này làm rất khó, bởi vậy tiêu hủy xong có thể nói là trong khoảng thời gian ngắn căn bản khó tạo ra cái mới. Không chỉ như vậy, Tất Bắc phái nhóm âm binh đi xem xưởng dược tra ra rất nhiều thứ.

Tuy rằng lúc trước thi thể chôn ở xưởng dược mà mấy người Tạ Nhất phát hiện đều biến thành tro, bất quá hiện tại nhóm âm binh đi điều tra lại lộ ra rất nhiều thi thể. Chuyện Bình tiên sinh giả chết cũng phơi bày, thực mau ông ta đã bị bắt. Bình Viễn Sâm rốt cuộc có thể khôi phục danh dự, trở lại nắm quyền Khang Hưởng Dược Nghiệp.

Bất quá Bình Viễn Sâm vẫn cảm thấy thư ký nhìn mình với ánh mắt có điểm kỳ quái. Đặc biệt khi hắn ăn cơm cảm tạ Thương Khâu cùng Tạ Nhất, thư ký dùng một loại ánh mắt như nhìn tra nam, làm Bình Viễn Sâm cảm thấy không thể hiểu được.

Không chỉ như vậy, khi Bình Viễn Sâm gặp mấy người đồng nghiệp của Tạ Nhất, hẳn là người cùng tổ Tạ Nhất. Bởi vì hai bên đang hợp tác một hạng mục, cho nên gặp qua vài lần. Mấy đồng nghiệp này của Tạ Nhất thế nhưng cũng nói Bình Viễn Sâm là tra nam......

Sự tình của Bình gia cùng Tô gia được giải quyết. Bình Viễn Sâm không phải tra nam, Bình Viễn Sâm cũng không phải người xấu, nhiệm vụ của Mèo Trắng liền hoàn thành, chuẩn bị trở lại bên cạnh Tô Tuyết. Bình Viễn Sâm luyến tiếc Mèo Trắng đi. Dù sao hắn cảm thấy mình là thích Mèo Trắng, tuy rằng đối phương chỉ là con mèo một tuổi rưỡi, hơn nữa là mèo đực. Nhưng Bình Viễn Sâm không thể không thừa nhận, Mèo Trắng với hắn mà nói rất có lực hấp dẫn.

Bất quá Mèo Trắng cự tuyệt Bình Viễn Sâm, hắn phải về bên Tô Tuyết. Bởi vì Tô Tuyết cứu hắn một mạng, Mèo Trắng phải đi về tiếp tục báo ân.

Bình Viễn Sâm gần đây có chút không cao hứng, bởi vì Mèo Trắng phải đi về báo ân. Bình Viễn Sâm còn muốn làm bộ thân thiện săn sóc, thậm chí thực "dối trá" giúp Mèo Trắng mua một vé bay đi nước ngoài.....

Mèo Trắng cầm vé máy bay xem. Chủ nhật liền phải bay, mấy ngày cuối cùng hắn ở tại nhà Tạ Nhất. Tiểu Mao Mao kỳ thật rất luyến tiếc Mèo Trắng. Mèo Trắng chính là thú cưng duy nhất của Tiểu Mao Mao, Mèo Trắng phải đi, Tiểu Mao Mao thực thương tâm, còn trộm khóc nhè. Thời điểm Lương Khí phát hiện, Tiểu Mao Mao đã khóc thành đẫm lệ, đáng thương hề hề.

Tạ Nhất nhìn con trai nhỏ khóc thành như vậy, tức khắc đau lòng không thôi. Thương Khâu nhìn nhìn con trai, nói:

"Kỳ thật anh có biện pháp."

Tạ Nhất hồ nghi nói:

"Biện pháp gì?"

Thương Khâu cười, nụ cười kia quả thực hòa tan vạn vật, soái kinh thiên động địa quỷ thần khiếp. Bất quá làm Tạ Nhất có điểm không rét mà run. Liền nghe Thương Khâu nói:

"Biện pháp rất tốt."

Ngày mai Mèo Trắng phải đi. Kỳ thật hắn cũng có chút luyến tiếc Tiểu Mao Mao. Tiểu Mao Mao cũng là chủ nhân tốt. Bất quá bởi vì Tô Tuyết lúc trước đối với hắn có ân cứu mạng, Mèo Trắng lại có tính cố chấp, cho nên phải đi về báo ân.

Tiểu Mao Mao có chút không xác định nói:

"Nhưng mà...... nhưng mà như vậy là gạt người phải không? Như vậy thật sự tốt sao?"

Thương Khâu ôm con trai, ân cần nói:

"Chỉ là lời nói dối có thiện ý, không sao cả. Còn nữa, Mao Mao cũng luyến tiếc Mèo Trắng đúng hay không?"

Tiểu Mao Mao gật gật đầu. Mí mắt Tạ Nhất giật kinh hoàng nhìn Thương Khâu dạy con mình "gạt người", cảm giác đau đầu muốn nứt.

Tiểu Mao Mao được Thương Khâu cổ vũ, liền đi ra khỏi phòng. Mèo Trắng đang thu dọn hành lý, Tiểu Mao Mao đi qua, kỹ thuật diễn rất kém cỏi nói:

"Chuyện là...... chuyện là, anh cùng tôi nói chuyện một chút."

Mèo Trắng kỳ quái nhìn Tiểu Mao Mao. Tiểu Mao Mao nói:

"Em... em nghe được Bình tiên sinh nói... buổi tối hôm nay chú ấy cùng Tô Tuyết có hẹn hò."

Nháy mắt Mèo Trắng liền xù lông, nói:

"Chủ nhân?"

Tiểu Mao Mao gật gật đầu, sau đó lắp bắp đem địa chỉ nói cho Mèo Trắng. Hắn tức khắc chạy nhanh ra khỏi nhà, vọt xuống lầu.

Tạ Nhất ghé vào bên ngoài cửa theo dõi. Kỹ thuật diễn của con trai nhỏ thật kém, Tạ Nhất có chút không đành lòng nhìn, nào biết Mèo Trắng mắc câu.

Thương Khâu cười tủm tỉm vỗ vỗ vai Tạ Nhất, nói:

"Yên tâm đi, biện pháp của anh chắc chắn thành công."

Tạ Nhất nheo mắt, nói:

"Em... chỉ là cảm thấy không biết biện pháp của anh có gây náo loạn không?"

Hôm nay Bình Viễn Sâm đích xác muốn gặp Tô Tuyết, hơn nữa là Tô Tuyết thực sự.

Bất quá Bình Viễn Sâm không phải cùng Tô Tuyết hẹn hò, cũng không phải bàn chuyện kết hôn, mà là giải trừ hôn ước. Dù sao trước đó Bình Viễn Sâm đã cùng "Tô Tuyết" đính hôn. Nhưng Bình Viễn Sâm biết mình thích "Tô Tuyết" do Mèo Trắng giả mạo. Mèo Trắng phải rời khỏi nơi này, bất quá Bình Viễn Sâm lúc này không thể thu nạp những người khác, cho nên không có khả năng cùng Tô Tuyết kết hôn. Huống hồ Tô Tuyết cũng có bạn trai quen nhau bảy năm.

Mèo Trắng chạy tới nhà hàng, xuyên qua cửa kính liền thấy được Bình Viễn Sâm, còn có Tô Tuyết. Hai người trò chuyện với nhau thật vui, vừa nói vừa cười.

Tô Tuyết cũng không muốn đính hôn, Bình Viễn Sâm vừa nói, hai người đều chung ý tưởng đương nhiên là nói chuyện vui vẻ. Bình Viễn Sâm còn săn sóc rót cho Tô Tuyết một ly rượu vang đỏ, hai người chạm ly.

Mèo Trắng ở bên ngoài, yên lặng ngồi xổm trên mặt đất vẽ xoắn ốc, trong lòng đặc biệt hụt hẫng.

Mèo Trắng cảm thấy quái quái. Theo lý mà nói, Bình Viễn Sâm là người tốt, hơn nữa đẹp trai, lại có tiền, cùng chủ nhân nhà hắn đặc biệt xứng đôi. Nếu bọn họ hẹn hò hẳn là hắn phải cao hứng mới đúng. Nếu bọn họ thật sự thành đôi, Mèo Trắng liền có thêm một nam chủ nhân, đương nhiên là Bình Viễn Sâm.

Nhưng tưởng tượng đến đó, trong lòng Mèo Trắng liền khó chịu, đặc biệt muốn cào tường.

Lúc này Thương Khâu cùng Tạ Nhất "vừa vặn" tới ăn cơm, chứng kiến Mèo Trắng ở bên ngoài cào tường, liền mời hắn cùng nhau đi ăn. Mèo Trắng vừa vặn có thể gần gũi quan sát, vì thế liền đồng ý, ba người cùng nhau đi vào nhà hàng.

Bình Viễn Sâm đưa lưng về phía bọn họ, tất nhiên là nhìn không thấy. Mà Tô Tuyết lại không biết hình dạng người của Mèo Trắng nhà mình, cũng không quen biết Tạ Nhất cùng Thương Khâu, cho nên không chú ý bọn họ. Ba người cách một bàn phía sau ngồi xuống.

Bình Viễn Sâm khen tặng Tô Tuyết.

"Tô tiểu thư thật thấu tình đạt lý, cũng rất xinh đẹp. Nếu ai cưới được tiểu thư khẳng định là có phúc khí."

Tô Tuyết nghe hắn nói như vậy, tức khắc nở nụ cười, có chút ngượng ngùng, nói:

"Bình tiên sinh cũng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn."

Bình Viễn Sâm theo thói quen, thực tự nhiên nói một câu:

"Nghe ra chúng ta rất xứng đôi."

Mèo Trắng vừa lúc nghe thấy được, thiếu chút nữa cào thủng bàn.

"Roẹt."

Lỗ tai Tạ Nhất muốn ù.

Hai người kia trò chuyện với nhau thật vui, Mèo Trắng ở phía sau uống dấm, mà căn bản không biết chính mình là đang ghen.

Hai người ăn cơm xong, Bình Viễn Sâm liền đưa Tô Tuyết trở về. Tô Tuyết ở tại khách sạn bên cạnh, bởi vì là về nước giải trừ hôn ước, chỉ ở vài ngày liền đi, bởi vậy liền ở tại khách sạn.

Bình Viễn Sâm cùng Tô Tuyết ra khỏi nhà hàng. Khách sạn liền ở bên cạnh, Bình Viễn Sâm săn sóc cởi áo tây trang khoác ở trên người Tô Tuyết.

Mèo Trắng tức khắc lại uống dấm, rầu rĩ không vui nói:

"Bọn họ đi nơi nào nha?"

Thương Khâu e sợ thiên hạ không loạn, nói:

"Đi thuê phòng."

Tạ Nhất:

"......"

Cái quỷ gì!

Thương Khâu cố ý vẽ đường. Mọi người nhanh cùng đi ra, quả nhiên liền nhìn thấy hai người kia vào khách sạn. Bởi vì Thương Khâu cố ý gây hiểu lầm, Mèo Trắng thật sự cho rằng hai người kia muốn đi thuê phòng, tức khắc có chút tức giận, nói:

"Chủ nhân sẽ bị hại!"

Mèo Trắng chạy nhanh theo sau, vào khách sạn.

Bình Viễn Sâm tất nhiên sẽ không cùng Tô Tuyết thuê phòng, chỉ là đưa người về khách sạn, cũng không có lên lầu. Tô Tuyết chào từ biệt đưa áo lại cho hắn.

Bình Viễn Sâm chuẩn bị rời khách sạn, lúc này lại nhận được tin nhắn Thương Khâu gửi tới.

Khách sạn XX, phòng 419, có việc gấp muốn cùng thương lượng.

Bình Viễn Sâm vừa thấy tin nhắn này, tức khắc thái dương nhảy nhảy. Cũng không biết có ý tứ gì, bất quá là Thương Khâu gửi tin tới. Thương tổng trước mặt người khác vẫn luôn rất bình tĩnh trầm ổn, lại cơ trí, còn giúp hắn, cho nên Bình Viễn Sâm vừa thấy tin nhắn, không nghi ngờ gì. Vừa lúc hắn đang ở khách

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện