Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 123: Tiền bối



Tạ Nhất đã gấp không chờ nổi về nhà. Trứng Vàng cùng Tiểu Mao Mao đều ở nhà. Trứng Vàng đang khi dễ Tiểu Hắc. Tiểu Mao Mao thành thật hơn, bởi vì không có Lương Khí có vẻ thực nhàm chán, đang xem TV.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu về tới, Tiểu Mao Mao lập tức nhảy lên, chạy tới chui vào lòng Tạ Nhất, ngọt ngào kêu:

"Ba ba!"

Tạ Nhất thiếu chút nữa bị manh hóa, cũng muốn Trứng Vàng chạy tới ôm, sau đó ngọt ngào kêu ba ba. Kết quả bị Trứng Vàng xem thường.

Tạ Nhất tính tính thời gian. Tiểu Mao Mao ăn kẹo sữa tương đối nhiều, hẳn là còn có thể duy trì bộ dạng người lớn một thời gian dài. Bất quá Trứng Vàng rất mau sẽ rút nhỏ. Tưởng tượng đến Trứng Vàng lập tức rút nhỏ, Tạ Nhất liền phi thường cao hứng. Bởi vì Trứng Vàng cao to cũng không đáng yêu, vẫn là nho nhỏ đáng yêu hơn.

Đồng thời cao hứng còn có Tiểu Hắc. Trứng Vàng lớn lên quá ác liệt, luôn khi dễ Tiểu Hắc, vẫn là nho nhỏ tốt hơn. Trứng Vàng nho nhỏ ít nhất làm Tiểu Hắc cảm thấy mình khí thế hơn một chút. Tuy rằng ở trong mắt Tạ Nhất, Tiểu Hắc căn bản không có loại khí thế này...

Sinh hoạt Tạ Nhất lại khôi phục bình thường, không cần cоsplay, ngày hôm sau liền đi làm.

Thương Khâu lái xe đến cửa công ty dừng lại. Thương Khâu tự mình giúp Tạ Nhất cởi đai an toàn, cười, hôn trán Tạ Nhất, nói:

"Buổi trưa cùng nhau ăn cơm chứ?"

Tạ Nhất vừa định đáp ứng, bất quá nghĩ nghĩ, nói:

"Không được, hôm nay có công việc bên ngoài, hẹn sau 10 giờ, phỏng chừng giữa trưa không về được."

Thương Khâu lập tức lộ ra vẻ mặt cô đơn, Tạ Nhất trong lòng cảm giác có tội vội vàng nói:

"Buổi trưa em gọi điện thoại cho anh."

Thương Khâu nói:

"Được, công tác bên ngoài chú ý an toàn."

Tạ Nhất vui vẻ từ trên xe xuống. Còn đắm chìm ở trong ôn nhu của Thương Khâu, kết quả Tạ Nhất đã bị người chụp bả vai, quay đầu nhìn lại thấy là ba đồng nghiệp cùng tổ. Tạ Nhất hiện tại nhìn thấy bọn họ, tức khắc trong lòng có chút áp lực, dù sao đã trải qua không ít sự tình.

Tổ của Tạ Nhất bao gồm bốn người: Tạ Nhất là tổ trưởng, còn có ba tổ viên. Bốn người bọn họ kỳ thật cơ hồ là vào công ty cùng lúc. ởi vì Tạ Nhất là tổ trưởng cho nên các đồng nghiệp kêu Tạ ca, cũng không phải bởi vì Tạ Nhất lớn tuổi hơn bọn họ. Tạ Nhất lúc này lại đánh giá ba đồng nghiệp.

Nhất Dạ là La Hầu, tên của hắn vốn là La Hầu. Tạ Nhất cảm thấy mình sớm nên dự đoán được, nhưng ai sẽ nghĩ theo phương diện này?

La Hầu cao nhất trong bốn người, ngày thường luôn là vẻ mặt ngây ngô. Tạ Nhất căn bản không nghĩ tới hắn chính là một A Tu La Vương trong truyền thuyết.

Nhị Tuần tên gọi là An Tuần, thoạt nhìn thực khôn khéo, chủ ý rất nhiều, nhưng kỳ thật cũng ngốc hề hề.

Nhưng nói ngốc nhất, không ai hơn Tam Tư. Tam Tư tên gọi là Trần Tư, là loại hình ngây ngô bị bán còn giúp người ta đếm tiền HunhHn786.

Ba đồng nghiệp hôm nay cùng nhau tới. Kỳ thật bọn họ thuê nhà ở chung, cho nên mỗi ngày buổi sáng đều cùng nhau đi làm.

An Tuần nhìn thấy Tạ Nhất, cười tủm tỉm nói:

"Tạ ca, sáng sớm trên đầu hoa đào bay tung tóe!

Trần Tư nói:

"Đúng vậy, đúng vậy, anh không biết vừa rồi có bao nhiêu đồng nghiệp vây xem."

Tạ Nhất nói thầm.

Tôi sao không nhìn thấy người vây xem. Khẳng định chính là ba người vây xem!

La Hầu còn vẻ mặt ngây ngô cười.

Tạ Nhất nhìn bọn họ, cũng không có sốt ruột nói chuyện. Nhìn đến mọi người dựng lông tơ, lúc này Tạ Nhất mới đi qua, chụp bả vai ba người, ngay sau đó cảm thán vô cùng nói:

"Nhìn thấy các người thật tốt."

Nói xong, Tạ Nhất xoay người đi vào tòa nhà. An Tuần mê mang nói:

"Tạ ca không có việc gì chứ?"

Trần Tư nói:

"Sợ là ăn cái gì không sạch sẽ?"

La Hầu nói:

"Có thể."

Mọi người cùng nhau lên lầu.

9 giờ vào làm, 10 giờ bọn họ phải ra ngoại đến công ty khác nói chuyện hợp tác.

Mọi người lấy đồ, đăng ký công việc bên ngoài, liền chuẩn bị ra cửa. Thời điểm sắp ra cửa, còn nhìn thấy Thương Khâu đột nhiên tới.

Thương Khâu chính là chủ công ty bọn họ. Dù sao cũng là lão tổng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, quan trọng nhất chính là... có bạn trai.

Thương Khâu vừa đến, ánh mắt tất cả mọi người tụ tập ở trên người hắn, sau đó lại đem ánh mắt dời đến Tạ Nhất. Tạ Nhất cảm giác mình sắp bị ánh mắt đâm xuyên qua.

Thương Khâu từng bước vững vàng đi tới, mặc tây trang kinh điển màu đen, tóc vuốt ngược, một bàn tay cắm ở túi quần tây. Hắn như ngôi sao tự tinh đi trên thảm đỏ. Tạ Nhất thầm than thở.

Vốn biết soái như vậy hại mình chưa đủ, còn tính chạy ra gây họa hại nhân gian!

Thương Khâu đi tới, đem chìa khóa xe đặt ở trong lòng bàn tay Tạ Nhất, nói:

"Chìa khóa, lái xe đi, trong chốc lát giữa trưa gọi điện thoại cho anh."

Tạ Nhất căng da đầu nói:

"À...... Cảm ơn."

Thương Khâu không nói nữa, chỉ là cười cười. Thương tổng khó có được lộ ra tươi cười. Quả thực là quay đầu mỉm cười vẻ đẹp hiện rõ, toàn bộ công ty cũng không ai bằng......

Vì thế Tạ Nhất trong tiếng thảo luận ríu rít đứng lên, căng da đầu đi ra ngoài, mang theo các đồng nghiệp cùng tổ đi nói chuyện hợp tác.

An Tuần vỗ vai Tạ Nhất, nói:

"Tạ ca, đi thôi a! Một chút lại thành tiêu điểm công ty!"

Trần Tư cũng cười nói:

"Đúng đó. Tạ ca của chúng ta chính là phu nhân tổng tài!"

Tạ Nhất lập tức nói:

"Phi, cái gì phu nhân tổng tài, tôi là chồng tổng tài!"

Tạ Nhất hùng tâm tráng chí nói xong, La Hầu liền hắc hắc cười ngây ngô. Tạ Nhất theo ánh mắt La Hầu quay đầu nhìn, liền phát hiện Thương Khâu căn bản chưa đi, mà là ở phòng trà bên cạnh lấy một ly cà phê.

Thương Khâu cười tủm tỉm bưng ly cà phê, dựa nghiêng khung cửa. Tư thế kia chân của Thương Khâu càng dài đến nghịch thiên, luôn có một loại ảo giác chân dài hai mét.

Văn phòng Tổng giám đốc chẳng lẽ không có thư ký pha cà phê sao? Thế nhưng để lão tổng tự mình chạy đến chỗ nhân viên lấy cà phê. Quá thiếu sót!

Thương Khâu khẳng định nghe thấy rồi......

Thương Khâu cười tủm tỉm đi tới, một bàn tay bưng ly cà phê, một tay khác vẫn là cắm ở trong túi quần tây. Thời điểm đi ngang qua Tạ Nhất, hắn đột nhiên cúi đầu, ở bên tai Tạ Nhất thấp giọng nói:

"Ông xã?"

Tạ Nhất:

"......"

Lỗ tai Tạ Nhất muốn cháy đen.

Nói xong, Thương Khâu liền thong thả ung dung đi rồi.

An Tuần hưng phấn nói:

"Wow! Thương ca soái ngây người. Vừa rồi cùng Tạ cạ nói cái gì, biểu tình kia thật mê người a!"

Trần Tư cũng nói:

"Đúng vậy, đúng vậy, Tạ ca mặt rất hồng nha!"

La Hầu lại hắc hắc cười ngây ngô.

Tạ Nhất mang theo mọi người đi công ty đối tác. Hôm nay là ngày đầu tiên gặp mặt, nghe nói khách hàng này không dễ chọc. Lúc trước cũng từng có một lần hợp tác, đương nhiên không phải do tổ bọn họ phụ trách. Đồng nghiệp nữ tổ kia thế nhưng bị khách hàng mắng khóc. Đối phương không chút nào thương hương tiếc ngọc, bởi vì lão tổng công ty đối phương lão chính là phụ nữ.

Nghe nói đó là nữ cường nhân, thời điểm ở công tác có chút khắc nghiệt. Đương nhiên cũng không phải người xấu, chỉ là tinh thần làm việc rất nghiêm túc, cũng mạnh miệng không nể nang, bởi vậy đem nữ đồng nghiệp mắng khóc. Sau này không tổ nào dám tiếp nhận đơn đặt hàng của bọn họ, mà giá trị lại rất lớn, cho nên liền tới tổ Tạ Nhất.

Tạ Nhất đã làm tốt chuẩn bị tâm lý. Mọi người vào phòng họp chờ đối phương lại đây.

Thực mau nghe được tiếng giày cao gót, bốn người đồng thời khẩn trương lên. Cửa bị đẩy ra, có người từ bên ngoài đi vào, đi đầu chính là một phụ nữ.

Một người chỉ hơn hai mươi tuổi, hẳn là không có lớn hơn Tạ Nhất. Trang phục thực nghiêm túc, váy công sở màu đen, vớ đen, giày cao gót đen, trên tay cầm một xấp tư liệu, còn đeo mắt kính, thoạt nhìn không chút cẩu thả.

Tạ Nhất:

"......"

Thật hay, là người quen!

Tạ Nhất dám khẳng định cô gái này nhất định họ Trâu.

"Trâu tổng, vị này chính là Tạ tiên sinh."

Tạ Nhất:

"......"

Quả nhiên!

Cô gái trước mắt này còn không phải giống Trâu tiểu thư bọn họ gặp ở cổ đại sao, quả thực giống nhau như đúc.

Trâu tiểu thư đi qua, trực tiếp ngồi xuống, thái độ thực ngạo mạn, nói:

"Lời khách sáo liền không nói, không cần mất nhiều thời gian. Lúc trước tôi cũng cùng quý công ty hợp tác qua, cũng biết năng lực các người, tôi trực tiếp nói ngắn gọn, giữa trưa tôi còn có cuộc họp quan trọng khác."

Cô gái mở miệng, Tạ Nhất liền yên lặng lau mồ hôi, mấy đồng nghiệp nháy mắt ra dấu. Trách không được nữ đồng nghiệp bị mắng khóc, tính cách này đích xác không thế nào dễ ở chung.

Bất quá tác phong làm việc của Trâu tiểu thư thực nhanh nhẹn, lời nói biểu đạt cũng thực đúng chỗ, không có trong chốc lát lại thay đổi. Cô ta đem tất cả yêu cầu trình bày ra, còn đóng dấu giao cho bọn họ.

Tạ Nhất cầm lấy nhìn nhìn, cũng không phải thực hà khắc, đích xác đều có thể đạt tới, tựa hồ rất đơn giản, liền sảng khoái đồng ý.

Trâu tiểu thư nói:

"Xong, nếu đã như thế, tôi đây cũng không chậm trễ thời gian của mấy vị. Trong chốc lát tôi còn đi gặp khách hàng, xin lỗi không tiếp được."

Nói xong Trâu tiểu thư đứng lên trực tiếp đi trước.

Tạ Nhất còn có một ít chi tiết thảo luận cùng thư ký. Chờ bọn họ từ công ty đi ra tới đã 12 giờ. Cơm trưa khẳng định ăn ở bên ngoài. Mọi người nhìn nhìn, bốn phía không có quán ăn, chỉ có một cửa hàng thức ăn nhanh, bán hamburger khoai chiên linh tinh. Mọi người liền đi vào, Tạ Nhất đi tìm chỗ ngồi, những người khác đi gọi món.

Thật là quá trùng hợp, Tạ Nhất ngồi xuống thế nhưng có người muốn ngồi cùng bàn. Dù sao Tạ Nhất một mình ngồi bàn dành cho bốn người. Đoạn đường này thực phồn hoa, nhưng quán ăn thưa thớt, giờ ăn trưa rất nhiều người đều chạy đến cửa hàng thức ăn nhanh này. Tạ Nhất nhanh nói mình còn có ba người bạn, người nọ có chút thất vọng, đành phải chờ người bàn bên cạnh ăn xong rồi mới đặt mâm thức ăn xuống HunhHn786.

Thực mau cũng có người tới, ngồi cùng người kia. Hai người ai mua phần người nấy.

Tạ Nhất nghe thấy âm thanh giày cao gót, ngẩng đầu thấy Trâu tiểu thư. Trâu tiểu thư nhìn thấy Tạ Nhất, chỉ là gật gật đầu, liền ngồi xuống. Tạ Nhất còn tưởng rằng Trâu tiểu thư là cùng đồng nghiệp ăn cơm, cho nên cũng không có quấy rầy. Kết quả liền nghe người kia nói:

"Trâu tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Học đại học gì?"

"Ngày thường công tác mấy giờ tan tầm?"

Tạ Nhất:

"......"

"Tình huống gì như thế này? Gặp mặt sao?"

Hẹn gặp mặt ở cửa hàng thức ăn nhanh Tạ Nhất trước kia cũng đã gặp qua. Nhưng chưa từng gặp qua tình huống người đi gặp mặt lại muốn ngồi cùng bàn với người khác. Nếu vừa rồi không phải bởi vì bàn Tạ Nhất đã đủ chỗ, thì đã ngồi cùng bàn với bọn họ.

Tạ Nhất vẻ mặt mê mang. Người kia còn dò hỏi, Trâu tiểu thư từ đầu tới đuôi không có hỏi lại, hiển nhiên là không có hứng thú.

Các đồng nghiệp của Tạ Nhất mua thức ăn về tới. Vừa thấy tình huống này, mọi người rất là xấu hổ, khách hàng ở bàn bên cạnh hẹn hò.

Tình cảnh này có thể không xấu hổ sao?

Mọi người vội vàng ăn trưa, liền chuẩn bị rời đi. Nào biết thực trùng hợp, khi bọn họ ra cửa cũng gặp Trâu tiểu thư.

Mọi người chuẩn bị trở về. Bởi vì trước đó tình huống thực xấu hổ, Tạ Nhất cũng chưa gọi điện thoại cho Thương Khâu, vì thế vừa lấy xe vừa tính toán gọi điện cho Thương Khâu. Trâu tiểu thư vừa lúc cùng đối tượng gặp mặt ra cửa chuẩn bị từ biệt.

Khi Thương Khâu vừa tiếp điện thoại, trong nháy mắt, Trâu tiểu thư đột nhiên hô to lên:

"Cướp!!!"

Tạ Nhất hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, thế nhưng là có người bị giựt túi xách. Trâu tiểu thư bị giựt ví tiền trên tay. Vì mặc trang phục không có túi, nên Trâu tiểu thư cầm ví ở trên tay. Ban ngày ban mặt vẫn là khu phồn hoa, thế nhưng có người công nhiên giựt ví tiền. Trâu tiểu thư hô to, người bên cạnh thế nhưng bị dọa choáng váng, cũng không dám động, nhìn kẻ xấu chạy.

Tạ Nhất nhìn thấy kẻ xấu chạy hướng về phía mình, vội vàng duỗi chân cản trở.

"Bịch."

Kẻ giựt ví hoảng loạn, trực tiếp té ngã ở trên mặt đất. Tạ Nhất chạy nhanh nhặt ví tiền.

Thương Khâu nghe được đầu kia điện thoại một trận hỗn độn, vội vàng nói:

"Tạ Nhất? Tạ Nhất?"

Tạ Nhất bắt lấy ví tiền. Trâu tiểu thư, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Bất quá kẻ xấu chạy trốn rất mau, đã không còn bóng dáng.

Tạ Nhất vội vàng nói:

"A? Em ở đây."

Thương Khâu nói:

"Làm sao vậy?"

Tạ Nhất nói:

"Không có việc gì, không có việc gì. Vừa rồi đụng phải kẻ tới giựt ví tiền."

Thương Khâu vội vàng nói:

"Không bị thương chứ?"

Tạ Nhất nói:

"Không có, một lát liền trở về, đừng lo lắng."

Thương Khâu thở dài nói:

"Sao có thể không lo lắng. Anh một khắc không ở bên cạnh em đều có phiền toái."

Tạ Nhất thầm nói.

Oan uổng! Em chỉ là chính nghĩa, hỗ trợ đem ví tiền lấy về mà thôi!

Bất quá Thương Khâu nói chuyện ngữ khí làm Tạ Nhất rất thích, cảm thấy vô hạn sủng nịch.

Trâu tiểu thư vội vàng cảm ơn Tạ Nhất. Cũng không biết có phải vì Tạ Nhất giúp lấy lại ví tiền hay không, Trâu tiểu thư thái độ ôn nhu hơn không ít, còn ngượng ngùng nói:

"Tôi...... tôi muốn mời Tạ tiên sinh uống ly cà phê đáp tạ."

Tạ Nhất nhanh nói:

"Không cần không cần. Tôi còn phải về công ty. Trâu tiểu thư không phải còn có cuộc họp sao? Tôi cũng không quấy rầy."

Trâu tiểu thư có chút lắp bắp, cuối cùng vẫn là đi rồi, bất quá xin số điện thoại cá nhân cho Tạ Nhất để liên lạc.

Mọi người lên xe trở về, An Tuần nói:

"Các người xem Trâu tiểu thư, sợ là đã thích Tạ ca chúng ta!"

Tạ Nhất bất đắc dĩ nhìn thoáng qua An Tuần, nói:

"Đừng nói bừa."

Trần Tư cũng nói:

"Tôi cảm thấy cũng là cái dạng này."

La Hầu cười ngây ngô, nói:

"Đúng vậy."

Tạ Nhất càng là bất đắc dĩ, căn bản không để trong lòng.

Trở về công ty, Thương Khâu lại đây kiểm tra Tạ Nhất, xác định không bị thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tan tầm, Tạ Nhất và Thương Khâu cùng nhau về. Các đồng nghiệp chia tay bọn họ tính toán đi quán bar. Tạ Nhất rất là không tin nhìn bọn họ. Bởi vì các đồng nghiệp này cũng không phải loại ham chơi, ngày thường sẽ không đi quán bar. An Tuần thần bí nói:

"Cô gái Trần Tư thích hôm nay tổ chức sinh nhật ở quán bar. Tạ ca, thế nào, anh cũng đi cổ vũ Trần Tư chứ. Trần Tư hôm nay muốn thổ lộ!"

La Hầu ngây ngô cười nói:

"Đúng đúng đúng, thổ lộ."

Trần Tư còn là vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo, hoàn toàn không thể tự thoát ra được.

Tạ Nhất nheo mắt. Trần Tư yêu thầm nữ tiếp tân công ty bên cạnh đã không phải chuyện bí mật. Cô gái kia xác thật xinh đẹp, nhưng Tạ Nhất cảm thấy các đồng nghiệp vừa ra mưu mối tình của Trần Tư chắc chắn là toang rồi. Vì thế Tạ Nhất vẫn là uyển chuyển từ chối, miễn cho đến lúc đó Trần Tư thất tình, mình bị vạ lây.

Tạ Nhất đi theo Thương Khâu trở về. Hai người cũng chưa về nhà, trực tiếp tới quán ăn đêm khuya. Hiện tại thời gian còn sớm bởi vậy tới quán đều là khách hàng quen biết trong tiểu khu. Nhìn thấy Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi vào, mọi người vội vàng chào hỏi. Đặc biệt là Thương Khâu, đừng nhìn Thương Khâu ngày thường lãnh đạm, người cùng hắn chào hỏi rất nhiều, bởi vì Thương Khâu soái nha.

Hiện thực chính là tàn khốc như vậy, rất ít người không thích cái đẹp. Hơn nữa mọi người đều là coi trọng bề ngoài. Thương Khâu tan tầm trở về mặc tây trang, phải nói đàn ông mặc tây trang đẹp trai nhất. Thương Khâu mặc tây trang, đẹp đến quả thực chính là "thiên tiên"!

Trứng Vàng cùng Tiểu Mao Mao cũng ở quán ăn đêm khuya hỗ trợ. Nhìn thấy Tạ Nhất tới, Tiểu Mao Mao vẫn là cho một cái ôm nhiệt tình, còn ngọt ngào kêu ba ba. Quả thực chữa khỏi mọi mỏi mệt Tạ Nhất sau một ngày công tác.

Tiểu Mao Mao hôm nay thật vui vẻ, bởi vì Lương Khí sẽ tới, đã gọi điện thoại tới nói, còn nói sẽ mang thức ăn ngon đến.

Lương Khí quả nhiên thực mau liền tới. Tiểu Mao Mao cũng phi thường nhiệt tình cho Lương Khí một cái ôm, nói:

"Chú chú!"

Còn nhảy lên ôm Lương Khí. Cũng may Lương Khí thân hình cao lớn, bằng không sao chịu được đạn pháo Tiểu Mao Mao. Lương Khí cười nói:

"Bảo bối, có ngoan hay không?"

Tiểu Mao Mao lập tức nói:

"Ngoan! Muốn thưởng! Muốn thưởng!"

Lương Khí cười cười, nói:

"Được."

Bởi vì chú Lương Khí tới, cho nên Tiểu Mao Mao cùng Lương Khí đi vào phòng nghỉ của nhân viên.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu ở quán ăn đêm khuya hỗ trợ, mọi người đều rất bận rộn. Hôm nay khách đặc biệt nhiều, cũng không biết vì cái gì. Có thể bởi vì Thương Khâu mặc tây trang xuất hiện, một truyền mười mười truyền trăm, người tới ăn cuồn cuộn không ngừng, thế nhưng cả chén mâm cũng không đủ dùng.

Tạ Nhất nhớ rõ trong phòng nghỉ có còn một ít mâm chén, vì thế liền chuẩn bị đi lấy ra dùng. Kết quả Tạ Nhất đẩy cửa, tức khắc hóa đá, thiếu chút nữa nứt ra vỡ vụn rồi!

Lương Khí ngồi ở trên sô pha, Tiểu Mao Mao ngồi ở trên đùi Lương Khí, hai tay ôm cổ Lương Khí. Quả thực nhiệt tình như lửa, hai người đang hôn môi.

Tạ Nhất:

"......"

Cái tình huống gì thế này? Lòng người cha đang run rẩy a!

Tiểu Mao Mao nghe được âm thanh, mở hai mắt quay đầu nhìn lại. Thấy được ba ba, Tiểu Mao Mao tức khắc cười tủm tỉm nhảy lên, cũng không có tật giật mình. Ngược lại là Lương Khí, ho khan một tiếng, sờ sờ cái mũi. Tiểu Mao Mao nhảy lên, bắt lấy tay Tạ Nhất, nói:

"Ba ba! Ba ba, con muốn cưới chú chú!"

Tạ Nhất:

"......"

Lượng tin tức có điểm lớn không thể tiếp thu, chờ một chút mới dần tiêu hóa. Tạ Nhất cảm thấy thời gian mình cùng Thương Khâu đi tìm Đào Mộc Bổng quá dài, trở về đã càn khôn biến sắc, Tiểu Mao Mao thế nhưng đã cùng Lương Khí thành đôi.

Tạ Nhất ở trong lòng tính toán quan hệ.

Lương Khí là sự phụ Thương Khâu. Thương Khâu là ba của Tiểu Mao Mao. Bối phận chênh lệch. Nếu Tiểu Mao Mao thật sự cùng Lương Khí thành đôi, vậy bối phận tính như thế nào? Lương Khí chẳng lẽ là con dâu của mình?!

Tiểu Mao Mao hoàn toàn không có loại lo lắng này, còn tuyên bố muốn cưới Lương Khí. Tạ Nhất đem tin tức kinh thiên động địa quỷ sợ thần khiếp nói cho Thương Khâu. Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Ừ."

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Ừ là có ý tứ gì?"

Thương Khâu thay đổi cách nói.

"Nghe cũng được."

Tạ Nhất lau một phen mặt, nói:

"Em có thể hỏi sư phụ anh thật sự mấy tuổi không?"

Thương Khâu cười một chút, nhìn nhìn Tạ Nhất, nói:

"Em khả năng không muốn biết."

Tạ Nhất:

"......"

Khi Tạ Nhất còn rối rắm, có người đẩy cửa đi vào quán, chuông gió lại kêu vang. Thế nhưng là Trâu tiểu thư!

Trâu tiểu thư hiển nhiên là cố ý tìm tới. Thấy được Tạ Nhất, cô ấy tức khắc lộ ra tươi cười, nhanh chóng đi qua, nói:

"Tạ tiên sinh, anh thật sự ở chỗ này a."

Tạ Nhất:

"......"

Tình huống gì thế này?

Thương Khâu nheo nheo mắt. Hắn nhận ra Trâu tiểu thư. Trâu tiểu thư kia đầy mặt vui sướng tươi cười, hắn cũng có thể xem hiểu.

Tạ Nhất xấu hổ cực kỳ, muốn khách sáo vài câu, kết quả Thương Khâu đi tới, thực bình tĩnh nói:

"Quý khách, trong tiệm không còn chỗ, muốn dùng bữa yêu cầu xếp hàng."

Trâu tiểu thư đi lấy số xếp hàng. Di động Tạ Nhất liền vang lên, là An Tuần gọi tới.

"Tạ ca! Tạ ca! Bí mật kinh thiên! Vừa rồi Trâu tiểu thư gọi điện cho chúng tôi, hỏi thăm tin tức của anh!"

Mí mắt Tạ Nhất giật kinh hoàng, nói:

"Sau đó cậu liền nói tôi có mở một quán ăn đêm khuya? Cho địa chỉ để cô ấy tìm tôi?"

An Tuần nói:

"Không phải a! Không phải tôi nói, là Trần Tư nói!"

Kết quả di động còn vang lên giọng Trần Tư.

"Không phải tôi nói! Là La Hầu nói!"

La Hầu cũng ở bên cạnh, nói:

"Là An Tuần nói!"

Thực giỏi, ba người còn đá bóng.

An Tuần lại nói:

"Rõ ràng là các người nói! Ai thôi thôi, tôi cảm thấy mặc kệ là ai nói, quan trọng nhất chính là Trâu tiểu thư hình như có tình ý đối với Tạ ca. Bây giờ ngàn vạn lần đừng để Thương ca biết. Thương ca vừa thấy liền biết là loại ẩn nhẫn, âm thầm hi sinh, sự tình gì cũng đặt ở trong lòng, khẳng định trong lòng khó chịu, lại không chịu nói ra. Cho nên Tạ ca ngàn vạn lần đừng cho Thương ca biết nha!"

Tạ Nhất:

"......"

Ẩn nhẫn? Âm thầm hi sinh? Không chịu nói ra? Các người nói là Thương Khâu sao?!

Tạ Nhất thiếu chút nữa đã quên, lúc trước các đồng nghiệp còn định nghĩa Thương Khâu là thẹn thùng, ngượng ngùng......

Thương Khâu đã biết, hơn nữa cũng không ẩn nhẫn. Hắn để cho Trâu tiểu thư đi xếp hàng, sau đó liền thong thả ung dung trở về, híp mắt nói:

"Chuyện này là thế nà? Bảo bối không muốn giải thích một chút sao?"

Tạ Nhất ủy khuất nói:

"...... Muốn, nghe em giải thích."

Tạ Nhất chỉ là trợ giúp Trâu tiểu thư lấy về ví tiền mà thôi, căn bản không có làm chuyện dư thừa, kết quả thế nhưng biến thành như vậy.

Trâu tiểu thư vẫn luôn xếp hàng, hơn mười một giờ rốt cuộc tới lượt rồi. Cô ấy muốn Tạ Nhất giúp gọi món, bất quá Thương Khâu không chịu. Hắn tự mình đi qua giúp Trâu tiểu thư. May mắn Thương Khâu giá trị nhan sắc quá cao, bằng không Tạ Nhất thật sự cảm thấy quán ăn nhà mình sẽ bị khiếu nại.

Trâu tiểu thư ăn xong đã khuya, còn cố ý đi đến quầy, bởi vì nhìn thấy Tạ Nhất đứng ở nơi đó tính tiền. Trâu tiểu thư tay mắt lanh lẹ đi qua, Tạ Nhất vừa nhấc đầu, tức khắc tươi cười liền cứng đờ. Trâu tiểu thư nói:

"Nhà Tạ tiên sinh ở tại khu này còn mở một quán ăn, thức ăn quá ngon."

Tạ Nhất cười gượng hai tiếng. Trâu tiểu thư nói:

"Tạ tiên sinh, tôi hình như...... Hình như có chút say, đi không nổi. Không biết có thể......"

Ở nhờ nhà anh......

Trâu tiểu thư nói còn chưa nói xong, Tạ Nhất lập tức nói:

"Có thể!"

Trâu tiểu thư tức khắc ánh mắt sáng lên, đặc biệt hưng phấn nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất đi vòng qua quầy, nói:

"Tôi đây liền đi gọi taxi cho Trâu tiểu thư!"

Trâu tiểu thư:

"......"

Tạ Nhất lao ra cửa gọi một chiếc xe taxi, rồi hấp tấp đem Trâu tiểu đưa lên xe. Ánh mắt Trâu tiểu thư thập phần ai oán nhìn Tạ Nhất, Tạ Nhất không nhìn lại. Bởi vì không dám nhìn a, nhanh chóng để xe rời đi.

Nhìn xe taxi rời đi, Tạ Nhất lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đêm nay quả thực mạo hiểm kích thích. Nào là Tiểu Mao Mao cùng Lương Khí thành một đôi, nào là Trâu tiểu thư tới quấy rối, cuối cùng Tạ Nhất mỏi mệt liền trở về ngủ.

Ngày hôm sau Tạ Nhất tới công ty, các đồng nghiệp còn e sợ thiên hạ không loạn. An Tuần nói:

"Tạ ca, đêm qua thế nào? Thương ca không hiểu lầm chứ?"

Trần Tư nói:

"Đúng vậy, đúng vậy, Thương ca chính là người đàn ông tốt, ngàn vạn lần đừng làm cho Thương ca thương tâm."

La Hầu nói:

"Đúng vậy."

Tạ Nhất:

"......"

Mọi người vào công ty, vừa vào chỗ ngồi, cấp trên liền tới. Bọn họ còn chọc cười nhau, mắt thấy cấp trên tới, tất cả đều giả bộ ngoan ngoãn.

Trưởng phòng đi tới nói:

"Hôm nay có nhân viên mới vào công ty. Tổ này vẫn luôn thiếu một người, liền đem người mới phân đến tổ này."

Trần Tư vừa nghe, vội vàng nói:

"Trưởng phòng, tổ chúng tôi nhân thủ đủ dùng a."

Trưởng phòng nói:

"Vậy cũng không được, mỗi tổ đều là năm thành viên, tổ này chỉ bốn người, như vậy không cân bằng. Người mới tốt nghiệp đại học có tiếng, còn là loại giỏi, cho các người là nhặt tiện nghi, yên tâm đi."

Tuy rằng trưởng phòng nói như vậy, nhưng mọi người đều không cảm thấy là tiện nghi. Bọn họ tiền lương tương đối đặc biệt, ngoài tiền lương cơ bản, còn trích phần trăm hoa hồng dựa vào thành tích. Mà công ty vì bảo trì công bằng, mỗi tổ trích phần trăm hoa hồng kỳ thật là dựa vào thành tích tổ trưởng cùng tổ viên, sau đó chia số người trong tổ. Nói cách khác, tiền lương kỳ thật đều không sai biệt lắm. Theo lý mà nói, tổ người nhiều công trạng nhiều, chia ra cũng không có vấn đề, cùng tổ ít người không sai biệt lắm.

Nhưng mà khi người mới vào sẽ kéo thành tích xuống, cho nên giai đoạn đầu người mới tiến vào tổ đều là kéo thấp tiền lương.

Mọi người trong tổ Tạ Nhất một trận buồn rầu. Gần đây bọn họ thật vất vả mới tăng tiền lương nhiều một chút, kết quả lại thêm người mới. Vừa nghe cái gì mà tốt nghiệp đại học có tiếng liền biết chưa có kinh nghiệm công tác a.

Trần Tư nói:

"Cũng không biết là người nào, nếu là mỹ nữ thì tốt rồi."

Tạ Nhất nói:

"Mỹ nữ? Cậu không phải yêu thầm nữ tiếp tân công ty bên cạnh sao? Như thế nào còn nghĩ mỹ nữ?"

Vừa nói đến chuyện này, Trần Tư hứng thú lên, nói:

"Đúng đúng đúng, anh thấy thế nào! Tôi hôm nay thành công hẹn cô ấy tan tầm đi ăn nhà hàng mới khai trương ở góc đường đó!"

Tạ Nhất chấn kinh nói:

"Đã hẹn rồi!? Trâu vậy? Bất quá...... Nhà hàng ở góc kia không phải quá cao cấp sao? Cậu đã nói một ngàn năm cũng không đến nỗi sao?"

Trần Tư vẻ mặt tự hào nói:

"Yên tâm, tôi đem toàn bộ gia sản mang đến, trừ tiền thuê nhà tháng này tôi còn có 2000 tệ."

Tạ Nhất:

"......"

Tháng này còn chưa qua đâu.

2000 tệ?

Mới vừa đủ một người ăn. Phải biết rằng nhà hàng món Nhật Bản giá rất đắt. Cho nên nói, Trần Tư chuẩn bị 2000 tiền ăn cơm, đó là tuyệt đối không đủ!

Vì thế Trần Tư thực tự hào nói:

"Anh yên tâm, tôi mượn An Tuần cùng La Hầu mỗi người một ngàn!"

Hiện tại chính là 4000 tệ, thật sự nhiều!

Trần Tư cười tủm tỉm nói:

"Tạ ca, anh giúp đỡ thêm một chút đi!"

Tạ Nhất bất đắc dĩ muốn chết, đau đầu không thôi.

Tán gái còn phải tìm người mượn tiền!

Bất quá bởi vì là chung thân đại sự của Trần Tư, cho nên Tạ Nhất vẫn tính toán cho hắn mượn tiền.

Trong thẻ của Tạ Nhất có không ít tiền. Dù sao Tạ Nhất còn có quán ăn nhỏ, lại có Thương Khâu "bao dưỡng", cho nên trong tay tiền nhàn rỗi mấy mươi ngàn tệ, có thể lấy bất cứ lúc nào. Tạ Nhất trực tiếp giao thẻ cho Trần Tư.

Trần Tư vừa nghe bên trong thẻ có mấy mươi ngàn tệ, tức khắc chấn kinh nói:

"Tạ ca, anh đi cướp ngân hàng hả!?"

Tạ Nhất bất đắc dĩ phiên trừng mắt.

An Tuần nói:

"Không cần cướp ngân hàng, đoạt của Thương ca là được."

La Hầu cười nói:

"Đúng vậy, đúng vậy."

Tạ Nhất:

"......"

Kỳ thật Tạ Nhất còn có chút lo lắng. Bởi vì nếu dựa theo cổ đại, Trần Tư cùng Đồ Cửu Huyền là một đôi. Cũng không biết hiện tại có Đồ Cửu Huyền hay không. Nếu như có, Trần Tư cùng em gái tiếp tân công ty bên cạnh chẳng phải là có duyên không phận?

Tạ Nhất lắc lắc đầu, nghĩ thầm.

Thôi bỏ đi, khả năng cũng không có Đồ Cửu Huyền!

Tạ Nhất đang nghĩ ngợi, liền nghe được các đồng nghiệp hô to chấn kinh không thôi. Tạ Nhất kỳ quái quay đầu nhìn, liền nhìn thấy trưởng phòng đã mang theo người mới tới.

Cũng không phải mỹ nữ, mà là tiểu thịt tươi.

Hắn mặc một thân tây trang màu trắng, vóc dáng tiêu chuẩn người mẫu, tóc vuốt lên lộ ra ngũ qua tinh xảo. Một đôi mắt hồ ly, mũi cao nhỏ, khóe miệng cười như không cười. Ánh mắt có thần cũng có một loại gợi cảm phong tình.

Quả thực là...... Hồ ly tinh!

Đồ Cửu Huyền!

Tạ Nhất thiếu chút nữa hóa ngốc. Vừa cho rằng Đồ Cửu Huyền có khả năng sẽ không tồn tại, kết quả Đồ Cửu Huyền liền xuất hiện ở trước mặt.

Các đồng nghiệp đều ngây người. Trần Tư dứt khoát nói:

"Trời ơi, đây là thành viên mới tổ chúng ta sao, rất soái a!"

Đồ Cửu Huyền đi tới, cười tủm tỉm nói:

"Cảm ơn tiền bối khen ngợi. Em là Đồ Cửu Huyền, mong được chỉ giáo nhiều."

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất kinh ngạc nhìn Đồ Cửu Huyền. Đồ Cửu Huyền cười tủm tỉm cũng nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy Trần Tư hẳn là nên tự cầu nhiều phúc.

Vốn dĩ tổ tới người mới, mọi người đều cảm thấy chịu đả kích. Kết quả bởi vì người mới giá trị nhan sắc quá cao, nháy mắt mọi người đều bắt đầu ân cần làm "tiền bối", đặc biệt nhiệt tình chỉ dẫn công tác.

Đồ Cửu Huyền cười tủm tỉm nói:

"Cảm ơn các tiền bối. Bất quá em sợ chậm trễ công tác các tiền bối, không bằng nhờ Trần Tư tiền bối hướng dẫn em."

Bị điểm danh Trần Tư hết sức cao hứng,  thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Những người còn lại có chút không cao hứng, ủ rũ liền đi rồi. Vì thế Trần Tư liền đi đến bên cạnh chỉ dẫn công việc cho Đồ Cửu Huyền.

An Tuần thấp giọng nói:

"Trần Tư thế nhưng muốn độc chiếm soái ca."

La Hầu gật gật đầu, nói:

"Đúng vậy."

An Tuần lại nói:

"May mắn không phải mỹ nữ."

La Hầu có điểm thấu hiểu nói:

"Đúng vậy, đúng vậy."

An Tuần tiếp tục nói:

"Hiện tại đặc biệt hối hận đã cho hắn mượn tiền đi tán gái."

La Hầu lại nói:

"Cậu mới cho mượn một ngàn, Tạ ca cho mượn mấy chục ngàn. Dù tính không có tiền của cậu, Trần Tư cũng có thể đi tán gái a."

An Tuần trừng mắt một cái, nói:

"Chúng ta có cùng một trận tuyến hay không?"

La Hầu thực dứt khoát nói:

"Đúng vậy."

An Tuần nói:

"Vậy nói theo là được."

La Hầu thực nghe theo gật đầu, nói:

"Ừ, ừ được."

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy trong tổ có hai cặp, mình thành bóng đèn siêu lớn.

Tạ Nhất đi một chuyến đến phòng trà nước, vừa lúc đụng phải Trần Tư tới lấy cà phê. Trần Tư vẻ mặt nhộn nhạo nói:

"Tạ ca, tôi nói anh nghe, người mới thật sự rất đẹp trai nga! Hơn nữa đặc biệt khiêm tốn, mở miệng là gọi tiền bối, trước nay tôi chưa từng được ai gọi là tiền bối a!"

Tạ Nhất nhìn Trần Tư. Trần Tư bị hai chữ tiền bối này mê hoặc rồi, quả thực tự nguyện bị sai khiến. Hắn một tay bưng một ly cà phê.

Tạ Nhất đột nhiên nói:

"Tôi hỏi cậu, là em gái tiếp tân công ty bên cạnh đẹp hay là Đồ Cửu Huyền đẹp hơn?"

Trần Tư vẻ mặt xem kẻ ngốc nhìn Tạ Nhất, nói:

"Tạ ca, anh không có việc gì chứ? Một người nam, một nữ sao so sánh?"

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất vỗ vỗ vai Trần Tư, thâm trầm nói:

"Tôi nói thật, cậu suy xét xem, hy vọng cậu đừng làm tra nam."

Trần Tư vẻ mặt ngốc, nói:

"Cái gì? Tra nam? Cái quỷ gì?"

Trần Tư đi trở về chỗ ngồi, còn nói với Đồ Cửu Huyền hôm nay tan tầm đi hẹn hò, còn muốn thổ lộ, nói em gái tiếp tân công ty bên cạnh rất đẹp linh tinh.

Tạ Nhất nghe cũng không nỡ nhìn thẳng.

Đồ Cửu Huyền cười tủm tỉm nghe Trần Tư khen cô gái kia, nói:

"Phải không, thoạt nhìn tiền bối thực thích cô gái kia?"

Trần Tư lập tức nói:

"Đương nhiên!"

Đồ Cửu Huyền lại nói:

"Nếu tiền bối thổ lộ thành công, chẳng phải là cùng cô ấy bắt đầu ở bên nhau?"

Trần Tư nói:

"Thổ lộ thành công đương nhiên ở bên nhau, đó không phải đương nhiên sao?"

Đôi mắt Đồ Cửu Huyền đột nhiên mất đi ánh sáng, có chút mất mát nói:

"Nói vậy, tâm tư tiền bối đều dành hết vào bạn gái, em có thể thành thứ vướng víu hay không? Dù sao em là người mới, có rất nhiều vấn đề không rõ muốn thỉnh giáo tiền bối."

Trần Tư vừa nghe, trong lòng cảm giác có tội, vội vàng nói:

"Không không không. Cậu yên tâm, dù tôi có bạn gái cũng sẽ không bỏ rơi anh em."

Đồ Cửu Huyền có chút bán tín bán nghi. Biểu tình kia thật là khiến người thích. Dù sao hắn là hồ ly tinh, trời sinh mang theo lực hấp dẫn nói không nên lời.

Đồ Cửu Huyền đứng dậy, nói đi toilet. Kết quả trên đường đi toilet hắn liền đụng phải An Tuần. HunhHn786 An Tuần cười tủm tỉm cùng người mới chào hỏi. Đồ Cửu Huyền liền nói:

"Tiền bối, nghe nói Trần Tư tiền bối buổi tối muốn đi hẹn hò, không biết đi nơi nào? Chọn nhà hàng chưa? Nếu như không có, tôi có thể cho chút ý kiến."

An Tuần nói:

"Ai, đã sớm chọn rồi. Là cô gái kia chọn, chính là nhà hàng món Nhật Bản mới mở ở góc đường."

Đồ Cửu Huyền nói:

"Ồ, là chỗ đó."

An Tuần căn bản không biết mình đã bán đứng Trần Tư.

Tan tầm Trần Tư chuẩn bị đi hẹn hò sau đó thổ lộ. Bởi vì nhà hàng kia rất đắt, cho nên các đồng nghiệp đều không có dũng khí cùng đi, đành phải nói lời cổ vũ Trần Tư, sau đó từng người tan tầm về nhà.

Ngày hôm sau đến cửa công ty, Tạ Nhất chỉ thấy La Hầu và An Tuần, thế nhưng không thấy được Trần Tư, kinh ngạc hỏi:

"Trần Tư đâu?"

An Tuần nói:

"Hắn đêm qua không trở về nhà!"

Tạ Nhất khiếp sợ, nói:

"Đêm không về ngủ?!"

La Hầu ngây ngô cười nói:

"Khả năng đã thành công?"

Tạ Nhất có điểm không tin. Mọi người cùng lên lầu, vào văn phòng liền thấy được Trần Tư. Bất quá Trần Tư cũng không có xuân phong đắc ý, mà là ủ rũ ghé vào bàn, vẫn là thân âu phục hôm qua. Mọi người lập tức biết, Trần Tư sợ là không phải thành, mà là không thành?

Bọn họ vừa tiến vào văn phòng, Trần Tư lập tức ngẩng đầu lên nhìn bọn họ. Một bộ mặt gấu trúc, nhìn thấy bọn họ lập tức "ngao" một tiếng liền nhào qua.

Tạ Nhất thiếu chút nữa hóa ngốc, cơ hồ bị hắn xô ngã, nói:

"Làm sao vậy?"

Không phải bị cô gái kia làm gì chứ?

Trần Tư nói:

"Tạ ca! Tôi bị đá!"

An Tuần nói:

"Ai! Làm tôi sợ muốn chết. Tôi cho rằng có chuyện gì nữa."

La Hầu cũng nói:

"Đúng vậy, loại việc nhỏ này đừng bày ra biểu tình trời sập đất lún. Hù chết chúng tôi."

Tạ Nhất nói:

"Các người đừng thọc đao vào vết thương. Trần Tư, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

Trần Tư khóc lóc kể lể nói:

"Ngày hôm qua tôi cùng cô ấy đi ăn, sau đó thổ lộ! Cô ấy lại nói cô ấy có bạn trai rồi!!"

Tạ Nhất kinh ngạc không thôi, nói:

"Có bạn trai?"

An Tuần nói:

"Cái gì? Có bạn trai?! Vậy còn đồng ý cùng cậu đi ăn?"

La Hầu nói:

"Tôi chỉ muốn hỏi, câu đã tốn bao nhiêu tiền cho bữa ăn."

An Tuần nói:

"Đúng đúng! Tốn bao nhiêu tiền?!"

Trần Tư đau lòng nói:

"6000."

Tạ Nhất:

"......"

Trách không được tiều tụy như vậy, khẳng định là đau lòng.

An Tuần còn cắm đao nói:

"Cái gì?! 6000! Trần Tư tháng này cậu cạp đất ăn!"

La Hầu gãi gãi cái ót, nói:

"Không phải đâu. Tôi cảm thấy Trần Tư cả đất cũng ăn không nổi."

Trần Tư:

"......"

Tạ Nhất:

"......"

Khi Trần Tư khóc lóc kể lể, Đồ Cửu Huyền đi vào văn phòng. Trần Tư lập tức vứt bỏ Tạ Nhất, chui vào lòng Đồ Cửu Huyền. Tạ Nhất nhìn mà mí mắt nhảy nhảy.

Đồ Cửu Huyền vừa nghe, khóe miệng rõ ràng đang cười, bất quá trong miệng nói:

"Không có việc gì, không có việc gì, tiền bối ưu tú như vậy khẳng định sẽ có người thích tiền bối. Tôi rất thích tiền bối."

Trần Tư vừa nghe, lập tức nói:

"Vẫn là cậu hiểu chuyện nhất!"

An Tuần nói:

"Tôi cảm thấy hắn là đau lòng 6000 tệ."

La Hầu ngây ngô cười nói:

"Là rất đau lòng."

Trần Tư nghe được 6000 tệ liền muốn khóc, tim rỉ máu, ném đá trên sông.

Trần Tư nói:

"Không được! Thật đau lòng! Hôm nay không ai được về, tôi muốn đi quán bar mua vui!"

Tạ Nhất nheo mắt, liền nghe Trần Tư nói:

"Tôi không tin, tôi soái như vậy mà không tìm được bạn gái?! Hôm nay buổi tối mọi người cùng tôi đi quán bar!"

Tạ Nhất thập phần bất đắc dĩ. Đồ Cửu Huyền là người đầu tiên nói:

"Tốt, em đi cùng tiền bối."

Trần Tư lại là cảm động đến rơi nước mắt nói:

"Vẫn là người mới tốt nhất!"

Thương Khâu buổi tối có xã giao, không thể cùng Tạ Nhất về nhà. Tạ Nhất liền nghĩ nghĩ, vừa lúc theo chân bọn họ đi quán bar, miễn cho ba người không đáng tin cậy gây chuyện. Hơn nữa thêm một hồ ly tinh, có thể quán bar sẽ bị hủy?

Tạ Nhất báo cho Thương Khâu một tiếng, dù sao Thương Khâu máu ghen rất lớn. Nếu đi quán bar mà không báo, Tạ Nhất sẽ nhận kết cục rất nghiêm trọng.

Thương Khâu nghe nói bọn họ muốn đi quán bar, cười cười, nói:

"Không được hái hoa ngắt cỏ."

Tạ Nhất nói:

"Em khi nào hái hoa ngắt cỏ? Em cũng muốn có loại mị lực đó a!"

Thương Khâu cười nói:

"Trâu tiểu thư?"

Tạ Nhất nói:

"Đó là ngoài ý muốn! Thật sự, em chỉ là giúp cô ấy lấy lại ví tiền mà thôi."

Thương Khâu nói:

"Bảo bối nhà anh mị lực không thể khinh thường."

Tạ Nhất nghe hắn nói, không khỏi giật mí mắt, nói:

"Em không nói chuyện với anh nữa, trong chốc lát bọn em tan tầm trực tiếp đi, em tắt máy."

Thương Khâu lúc này mới nói đứng đắn, giọng thực ôn nhu nói:

"Đừng uống nhiều rượu, cẩn thận say rượu."

Tạ Nhất tức khắc cảm thấy lỗ tai muốn cháy thành than, nói:

"Đã biết...... Đã biết."

Tan tầm, mọi người liền xuất phát đi một quán bar tương đối gần. Vào quán bar, Trần Tư tuyên bố muốn mang bạn gái ra, hôm nay nhất định phải thoát ế...

Hùng tâm tráng chí kia, Tạ Nhất nghe mà mí mắt nhảy nhảy, thật là ngượng ngùng, đúng là bệnh khủng hoảng tuổi dậy thì!?

Bởi vì Trần Tư là tới tìm bạn gái, tất nhiên không thể thuê phòng, vì thế liền ngồi ở đại sảnh. Bọn họ tìm một bàn gần với quầy bar.

Ngồi xuống xong, tức khắc liền có người đến gần. Bất quá không phải đến tìm Trần Tư, mà là đến tìm Đồ Cửu Huyền. Đồ Cửu Huyền là hồ ly tinh, huyết thống thuần khiết, đến nơi nào cũng có thể phát ra mị lực.

Bọn họ từ công ty trực tiếp ra tới, mọi người đều ăn mặc áo sơmi, đem tây trang bỏ ở trong xe. Kỳ thật quần áo đều không khác biệt lắm, nhưng Đồ Cửu Huyền có mị lực đặc thù, có thể trêu hoa ghẹo nguyệt. Rất nhiều cô gái chạy tới gần, còn có vài người nam cũng chạy tới bắt chuyện. Đồ Cửu Huyền cười tủm tỉm cự tuyệt.

Trần Tư không có ai lại gần. Dù sao hắn diện mạo không tính đứng đầu, chỉ là thanh tú, cũng không cao, cũng không tính cường tráng. Ở nơi quán bar nhiều loại người, hắn liền có vẻ thực bình thường. Hơn nữa ngồi bên cạnh Đồ Cửu Huyền siêu phẩm, Trần Tư càng bị che lấp.

Trần Tư liên tiếp uống mấy ly rượu mạnh, tức khắc liền say, mơ hồ ghé vào quầy bar, thiếu chút nữa ngáy ngủ. Đồ Cửu Huyền nói:

"Tiền bối uống say."

Trần Tư lập tức nói:

"Không! Tôi không có say! Tôi muốn có bạn gái!"

Hắn nói như vậy, có người đi ngang qua, không khỏi đều cười. Có một cô gái gợi cảm đi qua, vừa thấy liền biết là dân chơi. Tựa hồ cảm thấy Trần Tư thú vị, cô ta cười muốn đến gần.

Bất quá cô ta mới vừa mở miệng, tay còn chưa có đáp ở trên vai Trần Tư, Đồ Cửu Huyền đã đột nhiên quay đầu lại. Hắn híp mắt nhìn cô gái kia. Cô gái hoảng sợ. Đồ Cửu Huyền tuy rằng đặc biệt đẹp, nhưng ánh mắt quá hung hãn.

Dù sao...... Hồ ly là dã thú, ăn thịt.

Cô gái sợ tới mức nhanh lùi về, nói:

"Cái gì, thì ra là có chủ."

Nói xong liền vội vàng rời khỏi.

Trần Tư hô nửa ngày, cũng không ai lại gần. Một nửa là không muốn lại, một nửa là không dám lại. Trần Tư say khướt, có chút không được, cảm giác dạ dày không thoải mái, nói:

"Tôi...... Tôi muốn phun, muốn phun......"

Đồ Cửu Huyền vừa nghe, nhanh nói:

"Tiền bối, em đỡ anh đi."

Trần Tư đã bị Đồ Cửu Huyền đỡ đi toilet.

An Tuần còn nói:

"Trần Tư không có việc gì chứ?"

Tạ Nhất nghĩ khó có được bạn hữu quan tâm Trần Tư, kết quả An Tuần tiếp tục nói:

"Xem ra 6000 tệ đả kích quá lớn."

La Hầu nói:

"Đúng vậy, đúng vậy."

Tạ Nhất:

"......"

Quả nhiên là mình hiểu sai!

Đồ Cửu Huyền mang theo Trần Tư vào toilet. Người khác nhìn thấy bọn họ muốn phun, đều trốn ra xa. Trần Tư ghé vào bồn rửa tay muốn phun lại phun không ra, khó chịu lợi hại. Mặt đều nghẹn đỏ, chỉ là nôn khan hai cái, cái gì cũng chưa nhổ ra. Đồ Cửu Huyền nhanh nói:

"Tiền bối, phun không ra đừng phun. Em đưa anh về trước."

Trần Tư mơ mơ màng màng, dùng sức lắc đầu nói:

"Không... Không trở về. Tôi muốn... Tôi muốn rời đi..."

Đồ Cửu Huyền đỡ hắn, Trần Tư căn bản không đứng được, thiếu chút nữa ngồi ở nền toilet, vẻ mặt uể oải nói:

"Tôi... Tôi thật sự không thú vị sao? Diện mạo cũng khó coi. Công tác cũng không... xuất sắc. Cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành phái nữ......"

Đồ Cửu Huyền nói:

"Ai nói? Tiền bối thực đáng yêu."

Trần Tư vẻ mặt mê mang, nói:

"A? Nhưng...... Đáng yêu?"

Đồ Cửu Huyền lại nói:

"Đương nhiên."

Trần Tư nói:

"Cậu nhất định là có lệ tôi. Nếu tôi được một nửa soái như cậu là tốt rồi. Cậu xem... Thân hình cao lớn, mặt đẹp, quả thực không góc chết. Có phải trên người còn có cơ bắp hay không, để tôi sờ thử!"

Hắn nói, thật sự duỗi tay qua ấn trên bụng Đồ Cửu Huyền, giống người ta chọn dưa hấu vỗ vỗ. Đồ Cửu Huyền cười, nói:

"Tiền bối sờ soạng vỗ vỗ? Là đang chọn dưa sao?"

Trần Tư nói:

"Vậy...... Vậy muốn như thế nào?"

Đồ Cửu Huyền nheo nheo mắt, một đôi mắt hồ ly tràn đầy tính kế, nói:

"Muốn em dạy anh không?"

Trần Tư nói:

"A? Tôi là tiền bối, cậu còn có thể dạy tôi?"

Đồ Cửu Huyền cười nói:

"Đương nhiên, không phải công tác. Tôi đích xác có thể dạy."

Trần Tư nói:

"Dạy...... Dạy cái gì?"

Đồ Cửu Huyền cười nói:

"Dạy...... Thứ anh muốn nhất."

Hắn nói, đem Trần Tư kéo vào một buồng vệ sinh, sau đó khóa lại, cười tủm tỉm nói:

"Tới tiền bối, tôi dạy anh... hôn môi."

"Hôn môi?"

Trần Tư mơ mơ màng màng nói:

"Được a, được a, tôi học, tôi học!"

Đồ Cửu Huyền nói:

"Thật ngoan. Phải ôm. Đúng, nhiệt tình một chút, chủ động một chút."

Trần Tư cùng Đồ Cửu Huyền vào toilet thật lâu, Tạ Nhất không biết hai người có phải phun nghẹt toilet hay không, liền đứng lên chuẩn bị đi xem. Đi vào toilet, Tạ Nhất phát hiện bên trong cũng không có người, ít nhất bên ngoài không có người.

Tạ Nhất dạo qua một vòng, chuẩn bị đi ra ngoài, nghĩ thầm.

Chẳng lẽ đã đi rồi?

Dù sao Trần Tư say lợi hại. Tạ Nhất chuẩn bị gọi điện thoại cho Đồ Cửu Huyền hỏi xem có phải hắn mang Trần Tư về rồi hay không. Tạ Nhất mới vừa đem điện thoại ra, còn chưa đi ra khỏi toilet, liền nghe được tiếng chuông điện thoại truyền ra. Ngay sau đó là tiếng Trần Tư kinh hô.

"Rầm!!"

Một tiếng va chạm mạnh.

Tạ Nhất:

"......"

Tựa hồ đã biết sự tình gì. Tạ Nhất nhanh đem điện thoại treo, vội vàng chạy ra khỏi toilet.

An Tuần thấy Tạ Nhất ra tới, nhìn nhìn mặt sau, không phát hiện Trần Tư, kinh ngạc nói:

"Tạ ca, Trần Tư sẽ không thật sự luẩn quẩn trong lòng chứ?"

Tạ Nhất lau mồ hôi, nói:

"Không có... Hắn... Hắn không ở toilet."

An Tuần nói:

"Làm tôi sợ muốn chết, thì ra là đi rồi."

La Hầu còn nói theo:

"Uống quá nhiều, trở về ngủ sớm một chút cũng tốt."

Đồ Cửu Huyền cùng Trần Tư đương nhiên chưa đi, còn ở trong toilet. An Tuần lúc này chuẩn bị đi toilet, nói:

"Tôi đi toilet."

Tạ Nhất đứng lên, nói:

"Từ từ!"

Tạ Nhất hô to một tiếng dọa An Tuần. An Tuần nói:

"Làm sao vậy?"

Tạ Nhất nói:

"Chính là.... Chính là... Toilet hiện tại... không thể đi..."

Tạ Nhất vắt hết óc. An Tuần kinh ngạc nói:

"Toilet làm sao vậy?"

La Hầu nói:

"Kiểm tra sao? Vẫn là đang quét vệ sinh?"

An Tuần nói:

"Thấy thái độ Tạ ca thế này, toilet giống như cất giấu một con hồ ly tinh?"

Tạ Nhất:

"......"

Nói không sai, thật sự có hồ ly tinh... Hơn nữa Trần Tư rất có thể còn đại chiến cùng hồ ly tinh!

An Tuần thật sự muốn đi WC. Tạ Nhất ngăn không được, đành phải đi theo miễn cho xấu hổ, còn có thể cơ trí ứng đối một chút. La Hầu cũng cùng đi.

Ba người đi toilet, Tạ Nhất trong lòng khẩn cầu, ngàn vạn lần đừng thấy cảnh xấu hổ, ngàn vạn đừng thấy cảnh xấu hổ. Kết quả vừa vào cửa, thật sự đã thấy sự tình không nghĩ tới HunhHn786.

Hai người kia đã từ trong buồng liên tục chiến đấu ra đến ngoài. Trần Tư ngồi ở trên bồn rửa tay, Đồ Cửu Huyền đứng ở trước mặt hắn, hai người đang hôn. Quả thực khí thế trời sụp đất nứt, thật đừng nói, Trần Tư quả thực nhiệt tình như lửa.

Mọi người đi vào, tất cả đều hóa đá, ngay sau đó ba người thực ăn ý, yên lặng rời khỏi. Tạ Nhất còn tưởng rằng bọn họ phải đi, kết quả liền nhìn thấy An Tuần cùng La Hầu đều ghé vào cửa nhìn trộm bên trong. An Tuần nhỏ giọng nói:

"Ôi trời, tôi không nhìn lầm chứ. Đó là Trần Tư cùng người mới?"

La Hầu nói:

"Không sai, không sai!"

An Tuần lại nói:

"Ôi trời!"

Tạ Nhất còn tưởng rằng bọn họ không tiếp thu được linh tinh, kết quả liền nghe An Tuần nói:

"Trần Tư sao nhiệt tình như vậy!?"

Tạ Nhất:

"......"

Thiếu chút nữa đã quên thời điểm ở cổ đại, La Hầu cùng An Tuần còn có chút ái muội. Hẳn là năng lực tiếp thu rất mạnh.

An Tuần lại nói:

"Tôi đã nói mà, Trần Tư đây là muốn độc chiếm người mới! Quá xấu rồi!"

Tạ Nhất vỗ vỗ bả vai bọn họ, nói:

"Đừng nhìn, đừng nhìn, cẩn thận lỗ kim."

Tạ Nhất nói, nắm hai người kia đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện