Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 147: Đạo Sĩ





Thiên Ất quý nhân thực tự hào vỗ ngực, nói:
"Tôi chính là một trong tứ trụ thần sát, chút việc nhỏ này không làm khó được tôi!"
Kỳ thật nói cũng đúng, tuy rằng Thiên Ất Quý Nhân không có sức chiến đấu, nhưng là một trong tứ trụ vẫn có linh lực.
Thiên Ất Quý Nhân nói:
"Tôi là tới giúp anh."
Tạ Nhất nhanh bắt lấy Thiên Ất Quý Nhân, lôi kéo hắn đến một bên, nói:
"Vậy cậu nhìn xem Bàng Trạm có phải bàn tay hay không?"
Thiên Ất Quý Nhân lập tức nói:
"Đúng vậy! Chính là hắn! Tôi liếc mắt một cái liền nhận ra."
Tạ Nhất tức khắc vui sướng nói:
"Thật tốt quá, chúng ta chỉ cần hỏi hắn trường cung ở nơi nào là được."
"Tôi chính là vì cái này mới tới, tôi có thể giúp."
"Giúp như thế nào?"
Thiên Ất Quý Nhân cười cười nói:
"Tôi có thể khiến cho hắn nhớ ký ức mấy trăm năm sau.

Đem chuyện mấy trăm năm nhắc nhở hắn.

Cứ như vậy, Bàng Trạm liền nhớ tới chúng ta, khẳng định sẽ giúp chúng ta tìm được trường cung."
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Cậu còn có khả năng này?"
"Đương nhiên."
"Làm như thế nào? Sẽ không quá phức tạp chứ?"
Thiên Ất Quý Nhân tự tin nói.
"Rất dễ dàng, chỉ cần độ khí là được.

Dùng linh lực của tôi làm vật dẫn, độ cho Bàng Trạm, hắn liền có được ký ức mấy trăm năm sau."
Tạ Nhất:
"......"
Độ khí? Chẳng phải là hôn môi sao? Nghe ra thật sự không đáng tin cậy!
Tạ Nhất hồ nghi nhìn Thiên Ất Quý Nhân.

Thiên Ất Quý Nhân nói:
"Thật mà!"
Tạ Nhất chần chờ.
"Cái này......!Không tốt lắm đâu."
Thiên Ất Quý Nhân chớp chớp mắt to, nói:
"Sao không tốt? Có thể nhanh tìm được trường cung, sau đó giúp Thương Khâu khôi phục thân thể."
Cái này đúng thực hấp dẫn người, nhưng Tạ Nhất cảm thấy để Thiên Ất Quý Nhân cùng Bàng Trạm hôn môi không tốt lắm.

Hơn nữa ở trong trí nhớ Bàng Trạm, chỉ là lần đầu tiên thấy Thiên Ất Quý Nhân.

Thoạt nhìn Bàng Trạm là người bảo thủ, hẳn là sẽ không đi hôn một người con trai?
Nói như vậy, kỳ thật độ khí cũng không phải đơn giản.
Tạ Nhất vẻ mặt buồn rầu.

Thiên Ất Quý Nhân vẻ mặt trong sáng.

Tạ Nhất gãi gãi cằm, nói:
"Chính là...!Bàng tướng quân hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ cùng người khác...!Độ khí?"
Thiên Ất Quý Nhân vẻ mặt "anh ngốc quá", nói:
"Anh mời Bàng tướng quân lại đây uống rượu.

Chúng ta đem hắn chuốc say, không phải là có thể độ khí rồi sao?"
Hắn nói như vậy, Tạ Nhất tức khắc đau đầu.
Thật là biện pháp tốt.

Mình mời Bàng tướng quân tới uống rượu, sau đó chuốc say Bàng tướng quân.

Thiên Ất Quý Nhân có thể thần không biết quỷ không hay "cưỡng hôn" Bàng tướng quân!
Tạ Nhất nhìn Thiên Ất Quý Nhân tâm nói.
Không ngờ tới Thiên Ất Quý Nhân mạnh dạn chủ động như vậy!
Thiên Ất Quý Nhân nói:
"Đừng nghĩ nữa, cứ như vậy đi."
Tạ Nhất cũng cảm thấy đây là biện pháp đơn giản nhất, phải tìm cơ hội mời Bàng tướng quân tới uống rượu.
Thương Khâu mấy ngày này đều rất bận.

Thân là Nhiếp Chính Vương, toàn bộ giang sơn đều ở trên vai Thương Khâu.

Đôi khi từ sáng sớm đã bắt đầu làm việc đến đêm khuya cũng chưa thấy người.

Bất quá may mắn Tạ Nhất còn có Thiên Ất Quý Nhân ở bên cạnh.
Tạ Nhất cùng Thiên Ất Quý Nhân ở trong phòng mưu đồ bí mật.

Mấy ngày này người trong phủ đều biết Tạ công tử được Vương gia sủng ái đang đối xử rất tốt với một gia đinh.

Mà gia đinh này xinh đẹp như tranh vẽ, tuổi cũng còn nhỏ.
Tạ công tử rất tốt với gia đinh nhỏ tuổi kia, còn có người nhìn thấy hai người nói nói cười cười.

Đám người đẹp trong phủ ghen ghét Tạ Nhất, liền chạy đến chỗ Thương Khâu tố cáo.

Bất quá Thương Khâu biết gia đinh kia.
Hôm nay Thương Khâu lại đi làm việc.

Tạ Nhất ở trong phủ không có việc gì làm, vừa lúc có người đến, hơn nữa lại là người đi lạc đường.

Tạ Nhất vừa thấy vui vẻ vô cùng.
Đây không phải Bàng Trạm sao!?
Bàng Trạm gãi đầu, thoạt nhìn lại lạc đường, không biết nên đi đâu.

Tạ Nhất đôi mắt tức khắc liền sáng, lôi kéo Thiên Ất Quý Nhân ra cửa, "tình cờ" gặp gỡ Bàng Trạm.
Bàng Trạm nhìn thấy Tạ Nhất, vội vàng nói:
"A, là Tạ công tử.

Thật ngượng ngùng...!tôi lại lạc đường, làm phiền Tạ công tử chỉ giúp."
Tạ Nhất cười nói:
"Bàng tướng quân là tới gặp Vương gia sao?"
Thiên Ất Quý Nhân đi theo Tạ Nhất sắm vai người hầu.

Đôi mắt to trong veo nhìn chằm chằm Bàng Trạm.

Bàng Trạm mới đầu không chú ý Thiên Ất Quý Nhân, bất quá bị Thiên Ất Quý Nhân nhìn chằm chằm cả người nổi da gà, lúc này mới chú ý tới.

HunhHn786 Hắn nhìn thoáng qua Thiên Ất Quý Nhân.
Là một người hầu diện mạo cực kỳ đáng yêu.

Nếu không phải mặc y phục gia đinh, Bàng Trạm đã cho rằng người này là nữ.

Dù sao hắn chưa bao giờ gặp qua thiếu niên nào xinh đẹp như thế.
Người hầu này dáng nhỏ gầy, lùn hơn Tạ Nhất nhiều, còn chưa đến cằm Bàng Trạm.

Tóc dài màu đen mềm mượt khiến người ta rất muốn sờ vào.
Bàng Trạm nhìn thoáng qua người hầu, có chút ngượng ngùng, nhanh trả lời Tạ Nhất.
"Vậy sao?"
Tạ Nhất nói:
"Thật không khéo, Vương gia đã đi ra ngoài."
Bàng Trạm vừa nghe, nói:
"Như vậy...!Bàng mỗ ngày khác lại đến."
Tạ Nhất nhanh ngăn lại Bàng Trạm.
"Từ từ! Kỳ thật Vương gia sắp trở về.

Hay là...!Bàng tướng quân chờ một lát?"
Bàng Trạm cũng không muốn đi một chuyến tay không, nghe nói Vương gia sắp trở về, lập tức liền đáp ứng chờ một lát.
Tạ Nhất gọi người dọn vài món ăn, lấy một ít rượu tới, sau đó mời Bàng Trạm đến phòng mình.
Bàng Trạm là người thô tục, tất nhiên sẽ không cảm thấy có cái gì không tốt.

Tạ Nhất cũng không phải nữ.

Nhưng mà Bàng Trạm vẫn là quá ngây thơ rồi, Tạ Nhất đích xác không phải nữ, nhưng ở trong mắt rất nhiều người, Tạ Nhất chính là bảo bối của Nhiếp Chính Vương.
Bàng Trạm đi vào phòng Tạ Nhất.

Tạ Nhất cho bày tiệc, còn lấy một ít rượu ngon.

Bàng Trạm là người thích rượu ngon.

Ở biên quan đánh giặc, sợ hỏng việc bởi vậy không thường uống rượu.

Hơn nữa ở biên quan là nơi hoang vu chim không đẻ trứng, căn bản không có nhiều rượu.

Chỉ có thể chờ đợi Hoàng đế khao thưởng ba quân, mới cho mang tới rượu thịt, cũng không nhiều.
Bởi vậy Bàng Trạm nhìn thấy rượu ngon, tức khắc có chút thèm.

Thiên Ất Quý Nhân thân là "người hầu" nhanh ân cần rót rượu cho Bàng Trạm, còn nháy mắt với Tạ Nhất.

Hai người không hổ là bạn tốt, phối hợp ăn ý, liền bắt đầu chuốc rượu Bàng Trạm.
Bàng Trạm cũng không cần rót, tự mình uống trước ba ly.

Uống ba ly xong, máy hát cũng mở.
"Tạ lão đệ, rượu thật là ngon!"
Tạ Nhất nghe, nói:
"Vậy Bàng tướng quân uống nhiều một chút."
Bàng Trạm cười nói:
"Tôi ở biên quan, chưa từng uống qua rượu ngon như thế này.

Hôm nay liền không khách khí."
Tạ Nhất thầm nói.
Ngàn vạn lần đừng khách khí.

Ngàn vạn lần đừng khách khí.

Uống nhiều vào.

Uống nhiều một chút.

Như vậy Thiên Ất Quý Nhân mới có thể cưỡng hôn.


Không đúng, độ khí!
Bất quá Bàng Trạm là người ngàn ly không ngã.

Tạ Nhất cảm giác đã đem cả hầm rượu dọn đến.

Bên trong không ít rượu ngon quý báu, còn có loại ủ lâu năm HunhHn786.
Nhóm người đẹp luôn tìm cách gây khó dễ Tạ Nhất.

Bọn họ không tin Tạ Nhất là thần minh.

Lúc này liền nghe được Tạ Nhất dẫn một người đàn ông thô kệch vào phòng ngủ Vương gia, lại còn lấy rất nhiều rượu ngon.

Bọn họ khẳng định Tạ Nhất cùng người đàn ông kia lén lút làm việc xấu.

Những rượu ngon đều bị hủy hết.
Nhóm người đẹp quả thực ghen ghét muốn chết, chạy nhanh đi tìm Vương gia, để Vương gia tới bắt gian.
Thương Khâu hôm nay thật vất vả mới từ trong cung trở về.

Mới vừa vào cửa, liền có vài người chạy tới tố khổ, Thương Khâu đau đầu muốn chết, cũng không muốn nghe.

Mấy ngày nay bận quá, hắn không có thời gian, ngày khác tìm một cơ hội đem những người này đi hết, cũng không đến mức mỗi ngày đau đầu.
Mấy người đó cũng không biết Thương Khâu nghĩ cái gì, khóc lóc kể lể nói:
"Vương gia, Tạ Nhất kia thật to gan! Thừa dịp Vương gia không ở nhà, đem một người đàn ông vào phòng Vương gia.

Còn lấy rất nhiều rượu ngon, cùng người đàn ông kia vui vẻ!"
Thương Khâu vừa nghe, có chút hồ nghi.

Mấy người đó còn thêm mắm thêm muối, nói tệ hại không chịu nổi, nhất định phải dẫn Thương Khâu đi xem.
Bên kia, Tạ Nhất không biết Thương Khâu đã trở về, còn đang cùng Thiên Ất Quý Nhân cần cù chăm chỉ chuốc rượu Bàng tướng quân.

Tạ Nhất muốn đối phương không nghi ngờ nên cũng uống mấy ly, kết quả là uống say.

Thiên Ất Quý Nhân cũng có chút đầu óc choáng váng, bất quá không có uống say, trừ mặt đỏ, vẫn là êm đẹp.

Bành tướng quân lại là ngàn ly không ngã, một chút biến đổi cũng không có, sắc mặt bất biến, chuyện trò vui vẻ.
Quả thực càng uống càng hăng!
Tạ Nhất đã cảm giác tuyệt vọng, nằm trên bàn, hô to:
"Không thể uống tiếp!! Uống chết tôi!! Con mẹ nó!"
Nhóm người đẹp dẫn Thương Khâu tới cửa, liền nghe được Tạ Nhất rống to, còn mang mắng chửi người.

Tất cả đều sửng sốt.

Thương Khâu đẩy cửa ra.

Tạ Nhất đã sớm say khướt nằm trên bàn.

Bàng Trạm nhìn thấy Vương gia, nhanh đứng dậy hành lễ.

Mấy người kia còn muốn thêm dấm thêm muối, Thương Khâu đã đóng cửa ngăn bọn họ bên ngoài.
Tạ Nhất nằm nhoài trên bàn, trời đất quay cuồng, nhìn thấy Thương Khâu đã trở lại, tức khắc ngây ngô cười, nói:
"Thương Khâu đã trở về, hắc hắc hắc..."
Thương Khâu vừa thấy, tức khắc đau đầu không thôi, vội vàng đi qua đỡ Tạ Nhất.

Bởi vì thời gian quá muộn, Bàng Trạm cũng không tiện ở lâu, liền chuẩn bị cáo từ, ngày mai lại đến.

Thương Khâu ôm Tạ Nhất mượn rượu làm càn, gật gật đầu, Bàng Trạm liền đi trước.
Thiên Ất Quý Nhân thấy Tạ Nhất uống say phát điên, cũng chạy thoát thân, chỉ còn lại Tạ Nhất cùng Thương Khâu ở trong phòng.
Tạ Nhất bắt lấy áo Thương Khâu, nói:
"Uống! Lão tử không tin uống không lại! Uống uống uống!"
Thương Khâu bất đắc dĩ nói:
"Đã say thành như vậy, còn uống?"
Hắn nói, đem Tạ Nhất chặn ngang bế lên, đặt ở trên giường, nói:
"Nằm một lát, anh đi lấy chút canh giải rượu tới."
Tạ Nhất bắt lấy Thương Khâu, ôm tay hắn.

Bởi vì uống rượu, giọng mũi thực nặng, nói:
"Hử? Thương Khâu? Anh về khi nào?"
Thương Khâu một trận bất đắc dĩ, xoa xoa đầu Tạ Nhất, nói:
"Chim béo ngốc!"
Tạ Nhất kháng nghị:
"Em không béo! Em là đại kim ô, không béo! Không tin anh nhìn xem! Em có cơ bụng đó!"
Đúng như vậy, Tạ Nhất có cơ trên bụng, liền một mảnh!
Tạ Nhất cởi áo ném một bên để Thương Khâu xem cơ bụng.
"Anh xem! Xem đi!"
Thương Khâu cười, nói:
"Hả? Chỉ có thể xem? Ai biết có phải thật hay không."
Tạ Nhất nói:
"Là thật, không tin sờ thử!"
Thương Khâu thấy Tạ Nhất thành tâm mời mình, nói:
"Vậy...!Thịnh tình không thể từ chối?"
Tạ Nhất nhiệt tình mời Thương Khâu sờ cơ bụng, hậu quả có thể đoán.

Ngày hôm sau Tạ Nhất khó chịu, ôm đầu dậy không nổi, cau mày nói:
"Đau đầu...!A đau chết mất."
Thương Khâu cần cù chăm chỉ xoa trán Tạ Nhất, nói:
"Biết mình dễ dàng say, còn uống nhiều như vậy?"
"Em cũng không muốn, đều là chủ ý dốt nát của Thiên Ất."
Tạ Nhất đem lời Thiên Ất Quý Nhân nói cho Thương Khâu nghe.
"Thiên Ất nói đem Bàng Trạm chuốc say.

Nào biết Bàng Trạm thế nhưng ngàn ly không ngã, em uống sắp chết.

Ôi, đau đầu!"
Thương Khâu để Tạ Nhất nằm ở trên đùi mình, xoa xoa trán, nói:
"Như vậy thì sao, thoải mái chút nào không?"
Tạ Nhất nằm xuống phàn nàn.
"Cũng được, dùng lực một chút."
"Trong chốc lát Bàng Trạm sẽ tới, em muốn tiếp tục chuốc say hắn không?"
Tạ Nhất lập tức nói:
"Thôi từ bỏ, nghĩ biện pháp khác đi.

Bàng Trạm ngàn ly không ngã, chúng ta chính là chiến thuật xa luân, cũng rót không say hắn."
Thương Khâu gật gật đầu, nói:
"Có đói bụng không, ăn sáng đi."
Thương Khâu cùng Tạ Nhất chuẩn bị ăn sáng.

Trong chốc lát Bàng Trạm lại đến đây.

Nhóm người hầu bưng đồ ăn sáng tới, Thiên Ất Quý Nhân cũng trong số đó.

Những người khác đều lui ra, bất quá Thiên Ất Quý Nhân không có lui ra ngoài, cười nói:
"Tôi lại nghĩ ra biện pháp tốt!"
Tạ Nhất vừa ăn vừa hồ nghi nhìn Thiên Ất Quý Nhân, nói:
"Biện pháp tốt? Lại là chủ ý ngu dốt gì? Trước đây sao không biết cậu không đáng tin cậy?"
Thiên Ất Quý Nhân phản bác.
"Tôi chính là một trong tứ trụ thần sát!"
Tạ Nhất:
"......"
Sao Thiên Ất Quý Nhân mỗi lần đều là nói câu này?
Thiên Ất Quý Nhân đem một thứ đặt ở trên bàn.

Là một cái bình nhỏ.

Tạ Nhất hỏi:
"Đây là cái gì?"
Thiên Ất Quý Nhân khẳng định chắc chắn.
"Thuốc mê Mông Cổ!"
Tạ Nhất:
"......"
Êm đẹp một vị thần trong tứ trụ lại dùng thuốc mê.

Chuyện này nếu truyền ra, quả thực danh dự thành rác!
Tạ Nhất cảm thấy mình thân là Đông Hoàng Thái Nhất, vẫn cần thanh danh, tuyệt đối không thể cùng Thiên Ất Quý Nhân làm bậy.
Thiên Ất Quý Nhân thề thốt.
"Ngày hôm qua đi tìm nửa ngày mới có đó.

Rất quý, các người yên tâm.

Người bán nói tuyệt đối dùng được.

Chỉ cần một giọt, Bàng Trạm là con trâu mọng cũng hôn mê!"
Tạ Nhất nghe vẫn cảm thấy thực không đáng tin cậy, hồ nghi nhìn Thiên Ất Quý Nhân.
Lúc này có gia đinh đến nói:
"Vương gia, Bàng tướng quân tới."
Thiên Ất Quý Nhân tức khắc lộ ra biểu tình nóng lòng muốn thử, ánh mắt sáng ngời, nói:
"Cơ hội tốt đã đến."
Tạ Nhất đau đầu, Thương Khâu nhướng mày, đi thay đổi y phục tiếp khách.
Bàng tướng quân đã tới rồi, ngồi ở phòng khách, trong tầm tay cầm một chung trà.
Thương Khâu đến, Tạ Nhất đương nhiên sẽ không theo, chỉ là ở ngoài cửa âm thầm nhìn lén.

Thiên Ất Quý Nhân trong tay bưng một chung trà, Tạ Nhất giữ chặt hắn, nói:
"Thật sự được chứ?"
Thiên Ất Quý Nhân nói:
"Được!"
Tạ Nhất vẫn thực chần chờ.

Thiên Ất Quý Nhân đã bưng chung trà đi qua đổi trà nóng cho Bàng tướng quân, sau đó đem chung trà cũ đi.
Bàng tướng quân không nghi ngờ gì, không biết trong nước trà đã bỏ thêm "thuốc mê Mông Cổ".

Hắn bưng lên uống một ngụm.
Thương Khâu thực trấn định tự nhiên nhìn Bàng tướng quân uống trà, liền cùng Bàng tướng quân bắt chuyện.

Tạ Nhất ở ngoài cửa nhìn, nghĩ thầm.
Sao thuốc mê còn chưa có phát tác?
"Xoảng!"
Liền ở ngay lúc này, chung trà trong tay Bàng tướng quân rơi xuống đất, vỡ nát.

Không chỉ như vậy, Bàng tướng quân thật sự ngất xỉu.

Hình như là ngủ rồi, gụt nằm trên bàn trà.

Tạ Nhất tức khắc mở to hai mắt nhìn, nói:
"Phát tác?"
Tạ Nhất chạy nhanh vào.

Bàng tướng quân thật sự ngủ rồi, hơn nữa ngủ say như chết.

Thiên Ất Quý Nhân cũng chạy tới, vỗ mặt Bàng tướng quân, nói:
"Các người xem, có tác dụng."
Hắn nói, liền phải cúi đầu "cưỡng hôn" Bàng tướng quân.

Tạ Nhất lập tức nói:
"Chờ một chút!"
Thiên Ất Quý Nhân vẻ mặt mê mang, nói:
"Còn chờ cái gì?"
Tạ Nhất xấu hổ nói:
"Chờ một chút, chúng tôi đi tránh."
Tạ Nhất lôi kéo Thương Khâu đi ra khỏi phòng khách.

Thiên Ất Quý Nhân vẻ mặt mê mang, nói:
"Tránh cái gì?"
Thiên Ất Quý Nhân vẻ mặt ngây thơ giống tiểu thiên sứ chớp chớp mắt to.
Tạ Nhất cảm giác chính mình là ông chú đáng khinh, bất quá vẫn là túm Thương Khâu đi ra.
Thật sự không nên nhìn cái này!
Phòng khách chỉ còn lại Thiên Ất Quý Nhân cùng Bàng Trạm.

Tạ Nhất còn giúp đóng cửa lại, cảm giác mình thật tri kỷ.
Hai người liền đứng ở bên ngoài chờ.
Dù sao chỉ là một nụ hôn hẳn là sẽ nhanh!
Tạ Nhất tưởng tượng Thiên Ất Quý Nhân nhỏ bé cưỡng hôn Bàng tướng quân vạm vỡ.

Hình ảnh quá kích thích, sẽ mù mắt......
Lúc này, Thương Khâu đột nhiên nhíu nhíu mày.

Tạ Nhất cũng nghe thấy động tĩnh, kinh ngạc thấp giọng nói:
"Thuốc mê Mông Cổ kia không phải đồ giả hay hàng kém chất lượng chứ? Bàng tướng quân tỉnh rồi!?"
Bên trong quả nhiên có âm thanh, hơn nữa là Bàng tướng quân nói chuyện.

Tạ Nhất tức khắc nổi da gà, không biết Thiên Ất Quý Nhân cưỡng hôn thành công hay không.
Thiên Ất quý nhân thấy Thương Khâu cùng Tạ Nhất đi ra ngoài, có điểm mê mang, bất quá nhanh đi qua chuẩn bị độ khí cho Bàng tướng quân.
Bàng tướng quân gụt trên bàn trà hôn mê bất tỉnh.

Thiên Ất Quý Nhân chạy tới, thử tư thế.

Cảm giác rất khó, cuối cùng hắn quyết định nâng đầu Bàng tướng quân lên, như vậy tiện hơn.
Kết quả Thiên Ất Quý Nhân vừa mới ôm mặt Bàng tướng quân, hai môi còn chưa có đụng tới nhau, bỗng nhiên Bàng tướng quân mở mắt.

Thiên Ất Quý Nhân thiếu chút nữa xoay người chạy trốn.
Đôi mắt kia tràn ngập tơ máu, tràn đầy hung ác, Thiên Ất Quý Nhân cảm thấy mình như là một khối thịt bị Bàng tướng quân nuốt bất cứ lúc nào.

Hắn sợ tới mức lập tức buông tay.

Nhưng Bàng tướng quân phản ứng thực mau đã bắt lấy Thiên Ất Quý Nhân.
Thiên Ất Quý Nhân sợ muốn chết, sức lực cũng không lớn, căn bản chạy không được, một chút đã bị Bàng tướng quân túm trở về.
Bàng tướng quân tròng mắt đỏ lên, thở hổn hển, phảng phất là một dã thú nổi giận, nói:
"Cậu muốn làm gì?"
Thiên Ất Quý Nhân chưa từng gặp qua bàn tay hung dữ như vậy, sợ tới mức nói thẳng nói thật.
"Độ......!Độ khí......"
Tạ Nhất muốn vào cứu người, kết quả nghe được Thiên Ất Quý Nhân cung khai, liền dừng lại, nghĩ thầm.
Vẫn là thôi đi, không cần đi vào, miễn cho cùng nhau mất mặt!
Bàng tướng quân tròng mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Thiên Ất Quý Nhân.

Thiên Ất Quý Nhân mắt to ướt át, thoạt nhìn đáng thương hề hề, tựa hồ có chút sợ hãi, còn có điểm sợ hãi.

Nhìn ánh mắt này Bàng tướng quân cười một tiếng, nói:
"A......!Độ khí?"
Hắn nói, đột nhiên cúi đầu, ngậm lấy môi Thiên Ất Quý Nhân.
Thiên Ất Quý Nhân thiếu chút nữa tắt thở.

Hôn một lúc, hắn mới nhớ tới mình không có độ khí.

Đây là cơ hội rất tốt, vừa rồi trong đầu trống rỗng, căn bản không có kịp độ khí.
Bàng tướng quân ôm Thiên Ất Quý Nhân.

Thiên Ất Quý Nhân mặt đỏ bừng, rõ ràng vẻ mặt sợ hãi, lại nói:
"Lại...!Lại thử một lần được không?"
Bàng tướng quân cảm giác nội tạng sắp nổ tung, không biết chuyện gì xảy ra.

Hắn vừa rồi chỉ là ngủ một chút, sau đó cảm thấy như nổ mạnh.

Nghe Thiên Ất Quý Nhân nói, hắn chỉ cảm thấy nổ càng mạnh.

Hắn híp mắt, cau mày, vẻ mặt hung ác nói:
"Là trêu chọc tôi."
Tạ Nhất ở bên ngoài nghe, càng nghe càng thấy không thích hợp.

Ngay sau đó bên trong truyền đến âm thanh kịch liệt, Tạ Nhất vuốt mặt, nói:
"Em muốn biết Thiên Ất từ nơi nào mua được thuốc mê Mông Cổ này!"
Thương Khâu từ trong tay áo lấy ra cái bình thuốc mê Mông Cổ quơ quơ.

Thiên Ất Quý Nhân chỉ dùng một giọt, số còn lại còn ở trong tay Thương Khâu.

Thương Khâu cười nói:
"Ồ? Xem ra đây là thứ tốt?"
Tạ Nhất tức khắc cảm giác da đầu tê rần.
Thiên Ất Quý Nhân cùng Bàng tướng quân xuất hiện một chút "ngoài ý muốn".

Thiên Ất Quý Nhân đã thực nỗ lực độ khí, nhưng luôn không thành công.

Mỗi lần đều đầu óc trống rỗng căn bản phản ứng không kịp, bất giác đã quên mình phải độ khí.

Về sau càng đáng sợ, Thiên Ất Quý Nhân cái gì cũng không nhớ rõ, cảm giác trúng thuốc mê chính là mình, cuối cùng ngất đi rồi.
Tạ Nhất cùng Thương Khâu liền về phòng, cảm giác đã không thể tiếp tục nghe.
Sớm biết rằng Thiên Ất Quý Nhân không đáng tin cậy, không nghĩ tới không đáng tin cậy thật.

Thế nhưng đem chính mình cho luôn, lại còn chủ động!
Tạ Nhất không tiện nhúng tay.
Tạ Nhất cùng Thương Khâu đợi thật lâu, ăn cả bữa trưa, chờ tới buổi chiều hai người kia còn chưa có từ phòng khách đi ra.

Không biết rốt cuộc tình huống như thế nào.
Thương Khâu hôm nay tương đối nhàn, trong cung cũng không có gọi hắn, liền ở trong phủ cùng Tạ Nhất.

Bất quá lúc này, liền có người tới Vương phủ.

Chính là Thanh Chân đạo sĩ.
Thanh Chân đạo sĩ đi đến cửa phủ, nhíu nhíu mày, liền đi gõ cửa.

Gia đinh giữ cửa mở cửa, lại thấy một đạo sĩ nghèo, vốn muốn đuổi đi.

Bất quá Thanh Chân đạo sĩ nói:
"Bần đạo đi ngang qua nơi đây, nhìn thấy có yêu khí vờn quanh phủ, chính là hiện tượng bị yêu quái mê hoặc."
Gia đinh giữ cửa không tin, muốn đuổi Thanh Chân đi.
Lão phu nhân bị nhốt mấy ngày trong lòng rất buồn bực, vừa lúc muốn đi dạo cho thư giãn một chút.

Khi đi ngang qua cửa, bà ta liền thấy được Thanh Chân đạo sĩ.

Thanh Chân đạo sĩ đang nói trong phủ có yêu khí, lão phu nhân gọi người hầu dìu mình đi qua, nói:
"Vị này đạo trưởng này, xin nói rõ được không?"
Thanh Chân đạo sĩ nói:
"Không dối gạt phu nhân, cách đây vài ngày, bần đạo có bắt được một con yêu quái chuyên môn mê hoặc người khác.

Con yêu quái có hình dạng giống Đại Kim Ô, nhưng kỳ thật chính là yêu quái hút tinh nguyên người.

Vô luận nam hay nữ, chỉ cần tới gần yêu quái liền sẽ bị mê hoặc tâm trí.

Nếu cùng yêu quái ở chung thời gian lâu, sẽ hao hết Tinh Nguyên mà chết, chết rất đáng sợ.

Yêu quái này rất ngang bướng, bởi vậy bần đạo dùng pháp khí bổn phái là Chuông Phục Quỷ khống chế.

Xin hỏi phu nhân, trong phủ có người nào trên cổ mang một vòng lục lạc hay không? Đó là yêu quái!"
Thanh Chân đạo sĩ nói như vậy, lão phu nhân tức khắc nghĩ tới Tạ Nhất.

Tạ Nhất trên cổ mang một vòng lục lạc.

Khi Đại hòa thượng Thành Không Tự nói Tạ Nhất là thần Đông Hoàng, lão phu nhân liền nửa tin nửa ngờ.

Nào biết hiện giờ đạo sĩ nói, Tạ Nhất căn bản không phải thần Đông Hoàng, mà là yêu quái có hình dạng giống mà thôi!
Lão phu nhân lập tức nói:
"Có có có! Có người như vậy! Giống hồ ly tinh! Tôi đã nói hắn không phải người tốt!"
Lão phu nhân lập tức mời Thanh Chân đạo sĩ vào trong phủ.
"Đạo trưởng cao danh quý tánh là gì?"
Thanh Chân đạo sĩ nói:
"Bần đạo Thanh Chân."
Lão phu nhân vừa nghe, kinh ngạc nói:
"Thì ra ngài chính là Thanh Chân đạo trưởng? Xem ra trong phủ được cứu rồi, xin đạo trưởng loại trừ yêu quái!"
Thanh Chân đạo sĩ nói:
"Không dối gạt phu nhân, yêu quái này đã làm không ít chuyện xấu.

Bần đạo trước đây bắt yêu quái, vốn định tìm hiểu nguồn gốc, nào biết để yêu quái chạy trốn, liên luỵ trong phủ phu nhân.


Thanh Chân tất nhiên đem hết toàn lực loại trừ yêu quái, trả lại thái bình cho quý phủ."
Lão phu nhân nói:
"Đạo trưởng cần lão thân hỗ trợ gì không?"
Thanh Chân đạo sĩ nói:
"Kỳ thật có một yêu cầu cần phu nhân hỗ trợ......"
Hắn nói, lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho lão phu nhân.
"Nhờ lão phu nhân đem thứ này, mỗi ngày một ít, cho vào đồ ăn của Vương gia."
Lão phu nhân hoảng sợ, nói:
"Đây là gì?"
Thanh Chân nói:
"Loại thuốc này đối với con người không có hại, nhưng có thể suy yếu yêu quái.

Thứ này không gây hại Vương gia, nhưng yêu quái tới gần Vương gia liền sẽ suy yếu dần.

Đến lúc đó cũng không sợ yêu quái làm cái gì."
Lão phu nhân vừa nghe, tức khắc nói:
"Được được."
Thương Khâu cùng Tạ Nhất vẫn luôn chờ đến hoàng hôn.

Tạ Nhất nhịn không được, đi tới phòng khách.
"Kẽo kẹt."
Cửa phòng khách mở ra, Bàng Trạm ôm Thiên Ất Quý Nhân từ bên trong ra tới.

Thiên Ất Quý Nhân còn chưa có tỉnh, nép vào ngực Bàng Trạm ngủ.
Tạ Nhất tức khắc xấu hổ không thôi, bất quá xem ra Thiên Ất Quý Nhân "chiến đấu hăng hái" có hiệu quả, cuối đã độ khí Bàng Trạm thành công.

Bàng Trạm nhìn thấy bọn họ, tựa hồ nhận ra, nói:
"Tạ Nhất?"
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Anh nhận ra tôi?"
Bàng Trạm gật gật đầu.

Tạ Nhất nhẹ nhàng thở ra.

Bàng Trạm ôm Thiên Ất Quý Nhân cùng Tạ Nhất và Thương Khâu đến phòng Thương Khâu.

Thiên Ất Quý Nhân được đặt ở trên giường, cho nghỉ ngơi.
May mắn xấu hổ mà có thu hoạch.

Bàng Trạm quả nhiên nhớ ký ức mấy trăm năm sau, bao gồm cả việc sau khi mình biến thành bàn tay vân vân...
Bàng Trạm tựa hồ có chút cảm thán.

Dù sau hắn cả đời này đích xác giết không ít người, thật là hung thần ác sát.

Sau khi chết chỉ còn lại có một bàn tay, còn bị trói buộc nguyền rủa.
Tạ Nhất nói:
"Anh nhớ trường cung ở nơi nào không? Anh từng nói ở trong hoàng cung."
Bởi vì bàn tay khiếm khuyết, cho nên kỳ thật ký ức cũng không quá hoàn chỉnh.

Hắn nhớ rõ ở trong hoàng cung đã thấy trường cung, hơn nữa qua mấy trăm năm, đã sớm quên rất nhiều chi tiết.

Bất quá hiện tại tốt rồi, Bàng Trạm có Thiên Ất Quý Nhân độ khí, ký ức là hoàn chỉnh.

Bàng Trạm nói:
"Nhớ.

Bất quá hiện giờ trường cung còn chưa có xuất hiện."
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Đây là có ý tứ gì?"
Bàng Trạm nói:
"Trường cung chính là cống phẩm."
Mà trùng hợp đó là cống phẩm từ nơi vừa bị Bàng Trạm thảo phạt.

Bàng Trạm lần này chiến thắng trở về, mang đến thắng lợi không nhỏ, thực mau quốc gia kia sẽ phái sứ thần đến cầu hòa, hơn nữa dâng lên cống phẩm trường cung Tư Nghệ.

Đến lúc đó trường cung mới vào hoàng cung.
Tạ Nhất vừa nghe rốt cuộc minh bạch.
Trách không được Thương Khâu ở trong cung tìm khắp nơi cũng không thấy trường cung đâu.
Tạ Nhất nói:
"Sứ thần khi nào tới?"
Thương Khâu nghĩ nghĩ.

Hắn mấy ngày nay bận rộn, kỳ thật là vì chuyện này.
"Ba ngày sau."
Tạ Nhất vỗ tay một cái, nói:
"Thật tốt quá, chờ ba ngày là chúng ta có thể đi trở về."
Thương Khâu nhìn qua Tạ Nhất, nói:
"Còn Chuông Phục Quỷ cũng cần xử lý."
Tạ Nhất tức khắc có chút ủ rũ.
Cái vấn đề này quá phiền toái.

Bản thân mình tốt xấu gì cũng là Đông Hoàng Thái Nhất, thế nhưng bị một cái vòng cổ khống chế, linh lực cũng dùng không được!
Lúc trước Thanh Huyền đạo sĩ đã nói qua, không ai có thể tháo ra.

Bất quá Thương Khâu không tin tưởng, mấy ngày nay cũng cho người đi hỏi thăm về Chuông Phục Quỷ.
Bàng Trạm lại nhíu nhíu mày, nói:
"Bất quá chuyện dâng tặng trường cung không quá thuận lợi."
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Quốc gia kia còn phá rối?"
Bàng Trạm nói:
"Cũng không phải......"
Hắn nói, nhìn thoáng qua Thương Khâu, có chút chần chờ, nói:
"Kỳ thật là về Nhiếp Chính Vương."
Tạ Nhất càng thêm kỳ quái.

Bàng Trạm lúc này mới nói:
"Nhiếp Chính Vương quyền cao chức trọng, Thái Hậu ái mộ Nhiếp Chính Vương đã lâu cũng không phải bí mật."
Tạ Nhất vừa nghe, trong lòng tức khắc dấm chua dâng lên, duỗi tay nhéo chân Thương Khâu.

Thương Khâu bắt lấy tay Tạ Nhất, cười cười, nói:
"Tiểu Nhất bộ dáng ghen thật đáng yêu."
Tạ Nhất:
"......"
Liếc xéo Thương Khâu.
Bàng Trạm lại nói:
"Một mặt là Thái Hậu ái mộ Nhiếp Chính Vương, một mặt khác cũng là vì Thái Hậu muốn mượn sức Nhiếp Chính Vương.

Bất quá các người cũng thấy được...! tình huống hiện giờ Thái Hậu mượn sức Nhiếp Chính Vương không khả quan, cho nên..."
Hắn nói tới đây, Tạ Nhất giật mình, nói:
"Nghĩa là phá rối không phải quốc gia kia, mà là Thái Hậu?"
Bàng Trạm gật gật đầu, nói:
"Nếu tôi nhớ không sai, đúng là như vậy.

Thái Hậu âm thầm bố trí binh mã phá rối, chờ Nhiếp Chính Vương chui đầu vô lưới."
Tạ Nhất nhìn qua Thương Khâu.

Thương Khâu cười cười, tựa hồ không để trong lòng.
Bàng Trạm nói:
"Cho nên mọi người vẫn là phải cẩn thận thì tốt hơn."
Thương Khâu gật gật đầu, nói:
"Tôi đã biết."
Bọn họ nói chuyện, Thiên Ất Quý Nhân liền tỉnh.
"Ui...!Tôi...!Tôi sao đau như thế."
Hắn vừa nói, Tạ Nhất liền vẻ mặt xấu hổ, quay nhìn nơi khác.
Bàng Trạm nhanh đi qua, nâng dậy Thiên Ất Quý Nhân, nói:
"Khát nước không?"
Thiên Ất Quý Nhân vẻ mặt mê mang, ngay sau đó mới kinh hỉ nói:
"Ý, anh nhớ ra tôi?"
Bàng Trạm nhanh gật đầu.

Thiên Ất Quý Nhân vẻ mặt ngây thơ nói:
"Thật tốt quá, xem ra tôi độ khí không vô ích!"
Hắn nói như vậy, Thương Khâu cùng Tạ Nhất một nhìn trời một xem đất, đều là yên lặng không nói, coi như không nghe thấy.

Bàng Trạm cũng có chút mất tự nhiên, ho khan một tiếng.
Thiên Ất Quý Nhân vẻ mặt ngây thơ nói:
"Anh không biết lúc đó anh làm lưỡi tôi đau quá, trong đầu lộn xộn, quên luôn độ khí!"
Tạ Nhất:
"......"
Bàng Trạm lại ho khan một tiếng.

Thiên Ất Quý Nhân còn nói:
"Bất quá...!Bất quá thật sự rất thoải mái, trước nay chưa thấy qua."
Tạ Nhất:
"......"
Nói lời xấu hổ như vậy với vẻ mặt ngây thơ!?
Tạ Nhất cũng hoài nghi mình có phải đầu óc cũng quá đen tối hay không.
Tạ Nhất không tiếp lời, chỉ là ở trong lòng yên lặng xỉ vả.

Kết quả nào biết Thiên Ất Quý Nhân, liền nói:
"Trách không được Tạ Nhất cùng Thương Khâu luôn thích độ khí!"
Bởi vì Bàng Trạm khôi phục ký ức, bọn họ quả thực nhẹ nhõm một phần.

Tạ Nhất cảm thấy Thiên Ất Quý Nhân cũng có khả năng làm việc.
Bàng Trạm cùng Thương Khâu thảo luận một chút.

Trời tối, Bàng Trạm liền phải rời đi.

Thiên Ất Quý Nhân hiện tại là người hầu của Tạ Nhất, đương nhiên phải ở tại phủ Vương gia.

Bàng Trạm chuẩn bị rời đi, Thiên Ất Quý Nhân lưu luyến không rời.

Bàng Trạm dứt khoát nói:
"Hay là...!Em đi cùng anh.

Tuy rằng nhà anh đơn sơ một chút, nhưng cũng có phòng trống."
Hắn nói như vậy, ánh mắt Thiên Ất Quý Nhân sáng lên.

Tạ Nhất tức khắc đau đầu không thôi, cảm thấy Thiên Ất Quý Nhân đi theo Bàng Trạm về nhà sẽ bị gặm đến một chút xương thừa cũng không có.
Bất quá Thiên Ất Quý Nhân rất muốn đi cùng Bàng Trạm.

Vì thời điểm hắn bị nhốt ở trong chuông gió chỉ có bàn tay làm bạn cùng hắn.
Thương Khâu không ngăn cản, rất hào phóng đem "người hầu" cho Bàng Trạm.

Bàng Trạm liền mang theo Thiên Ất Quý Nhân rời đi.
Bởi vì vừa rồi mọi người cùng thảo luận một chút, cho nên hiện tại không còn sớm.

Thương Khâu gọi người mang đồ ăn tới cùng Tạ Nhất ăn cơm.

Tạ Nhất sắp đói xỉu.
Hai người ăn cơm, không có chuyện gì làm, liền chuẩn bị nghỉ ngơi.

Tạ Nhất vừa mới tắm gội xong, quản gia liền ở ngoài gõ cửa.
"Vương gia, thật sự quấy rầy ngài.

Trong cung vừa mới truyền đến tin tức, Thái Hậu mời ngài tiến cung có chuyện quan trọng cần thương lượng…"
Tạ Nhất vừa nghe, tức không chịu được.
Chuyện quan trọng gì cần thương lượng vào buổi tối.

Hiện tại cửa cung sợ là đã đóng.

Đêm khuya kêu Thương Khâu đi, tuyệt đối không có ý tốt.

Hơn nữa Thái Hậu có ý xấu với Thương Khâu còn chuẩn bị giết chết Thương Khâu.

Quả thực là muốn chiếm tất cả!
Tạ Nhất tức khắc trừng mắt nhìn Thương Khâu.

Thương Khâu tỏ vẻ chính mình thực vô tội, liền cao giọng nói:
"Bổn Vương hôm nay cảm nhiễm phong hàn, thân thể không thoải mái.

Đi chuyển cáo Thái Hậu, bổn Vương đã ngủ rồi, kêu không tỉnh."
Quản gia ở bên ngoài đổ mồ hôi lạnh, nói:
"Chuyện này…… Dạ dạ...!tiểu nhân cáo lui trước."
Thương Khâu nói dối trơn tru, Tạ Nhất trừng hắn một cái.

Thương Khâu thong thả ung dung đi tới, cười nói:
"Thế nào? Em ghen?"
Tạ Nhất nói:
"Cắn chết anh!"
Thương Khâu đem người bế lên, nói:
"Không được, chỉ có thể cắn… em trai anh."
Tạ Nhất vừa nghe, tức khắc mặt đỏ, cảm giác đã đấu không lại Thương Khâu da mặt dày.
Xem ra còn phải về luyện thêm một trăm năm.

Nói không chừng luyện một ngàn năm cũng không theo kịp cấp độ da mặt dày của Thương Khâu.

Đến 1 phần 10 cũng không kịp.
Thương Khâu đem người đặt ở trên giường hôn hôn trán, đai lưng Tạ Nhất bị kéo xuống.

Tạ Nhất tức khắc ngây ra, cúi đầu nhìn.
Thương Khâu muốn tạo phản!
Hai tay Tạ Nhất bị trói chặt, có nút thắt nghiêm chỉnh.

Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn đôi tay, nói:
"Làm gì vậy?"
Thương Khâu cười cười, nói:
"Em ghen, bổn Vương đương nhiên phải ra sức một chút."
Tạ Nhất nhìn Thương Khâu, da đầu tê rần.

Trải qua chơi lục lạc, lại bắt đầu chơi trói tay, cảm thấy Thương Khâu muốn thử qua các loại trò chơi.

Tạ Nhất lập tức giãy giụa đá Thương Khâu, nói:
"Thả em ra.
Thương Khâu cười tủm tỉm, chọc chọc lục lạc, nói.
"Em hiện tại không có linh lực, tự mình không thể cởi trói được, không cần phí công giãy giụa, ngoan ngoãn đi."
Tạ Nhất thấy Thương Khâu vẻ mặt tươi cười.

Nụ cười thật là ôn nhu, nhưng giống như chứa ý nghĩ xấu.

Tạ Nhất liền bật dậy, muốn chạy trốn, tay bị cột chân không bị cột, động tác đặc biệt nhanh nhẹn.
Thương Khâu chỉ xoay một cái, hai người đã tới bên cạnh bàn.

Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy bị khóa chặt vào cái bàn, càng cảm thấy thẹn.

Tạ Nhất vội vàng thỏa hiệp.
"Chúng ta thương lượng, hay là……"
Thương Khâu cười tủm tỉm nói:
"Cái bàn cũng không tồi."
Tạ Nhất
"……"
Tạ Nhất phẫn nộ trừng Thương Khâu.

Thương Khâu còn diễn, nắm cằm Tạ Nhất, dùng giọng khàn khàn trầm thấp nói:
"Tiểu mỹ nhân hôm nay trốn không thoát đâu.

Còn không ngoan ngoãn hầu hạ bổn Vương?"
Tạ Nhất:
"……"
Thương Khâu điên rồi! Thật sự diễn thành nghiện sao?
Thình lình cửa sổ phòng ngủ bị phá ra, có người từ bên ngoài vọt vào, hô to:
"Tạ Nhất không phải sợ!! Tôi tới cứu cậu!!"
Tạ Nhất tức khắc hóa ngốc.

Bởi vì từ bên ngoài vọt vào một người Tạ Nhất không quen biết.

Nhìn kỹ là một thanh niên trẻ chỉ mười sáu bảy tuổi, mặc quần áo ngắn có vẻ nghèo nàn.
Thanh niên vọt vào, không chần chừ, lập tức nhằm vào mặt Thương Khâu đánh, dùng lực thực mạnh, giống như muốn xóa sạch cái mũi Thương Khâu.
Thương Khâu vội vàng tránh né.

Hắn duỗi tay nắm lấy nắm tay người kia đánh tới, sau đó đột nhiên xoay chuyển.
"Ui!"
Thanh niên đau hô to một tiếng.

Thương Khâu xoay cổ tay, hắn cũng đi theo, nếu không cánh tay liền phải gãy.
"Bịch!"
Thanh niên ngã trên mặt đất.
Tạ Nhất mở to hai mắt nhìn, còn không biết đã xảy ra sự tình gì.

Thanh niên trẻ tuổi ngã trên mặt đất, thế nhưng bất khuất kiên cường, lập tức xoay người bật dậy.

Động tác linh động, nhảy lên xong, hắn hô to:
"Tiểu Nhất đừng sợ! Tôi sẽ cứu cậu!"
Hắn nói lời này quả thực là chọc giận Thương Khâu.

Thế nhưng có người gọi Tạ Nhất là Tiểu Nhất, kêu rất thân mật.

Thương Khâu tính chiếm hữu rất cao, lu dấm chua sao có thể nhẫn.
Người trẻ tuổi kia nhanh chóng xông lên đấm đá Thương Khâu.

Động tác thực mau, mạnh mẽ dị thường.

Nhưng mà Thương Khâu công phu cũng không yếu, dù không có linh lực, cũng là nhất đẳng, người trẻ tuổi căn bản không chiếm được chỗ tốt.
Thanh niên thoạt nhìn hết sức.

Cùng Thương Khâu đánh mấy chiêu đã không còn được nữa.

Vốn là không có chiếm thượng phong, càng đừng nói thời gian dài.

Hắn mệt thở hồng hộc, đổ mồ hôi đầm đìa.
Thương Khâu thắng thế, còn đột nhiên đến trước mặt Tạ Nhất, nâng cằm Tạ Nhất lên hôn môi một cái, giống như thị uy.
Thanh niên trẻ tuổi tức giận mắng to.
"Người xấu! Dám ức hiếp Tiểu Nhất!"
Tạ Nhất đôi tay còn bị trói, trên cổ đeo Chuông Phục Quỷ, thoạt nhìn không có lực đánh trả, chỉ có thể trừng mắt, cũng không biết đã xảy ra sự tình gì.
Nhìn người này như quen biết mình.

Hơn nữa tựa hồ là tới… cứu mình!
Nhưng Tạ Nhất không quen biết hắn, không biết đã xảy ra cái gì.
Thanh niên trẻ tuổi lại xông lên, quả thực tự không từ bỏ.
"Vèo vèo vèo!
Thương Khâu nghiêng đầu tránh.

Ba đồ vật màu xám lướt qua bên tai Thương Khâu ghim ở trên mặt tường.
Thương Khâu vừa nhìn, không khỏi cười nói:
"Còn tưởng là cái gì, thì ra là chim sẻ?"
Tạ Nhất cũng đã nhìn ra thanh niên trẻ tuổi kia căn bản không phải người thường, mà là một con chim sẻ nhỏ.

Trách không được động tác linh động, thoạt nhìn cũng có chút đạo hạnh.

Bất quá cho dù có đạo hạnh, cũng kém xa Thương Khâu.
Chim sẻ nhỏ cùng Thương Khâu căn bản không thể so, cũng không chạm được vào người Thương Khâu.

Chim sẻ nhỏ kêu to.
"Người xấu đừng đắc ý! Mau thả Tiểu Nhất! Bằng không chờ lãnh hậu quả đi!"
Thương Khâu cười, nói:
"Tu luyện thêm vài trăm năm đi."
Chim sẻ nhỏ tức giận cực kỳ, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Cứ chờ đó, tôi đi kêu đại ca tới!"
Tạ Nhất thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Chim sẻ nhỏ đánh không lại, muốn đi gọi viện binh!

Thương Khâu cũng không để ý, nói:
"Tùy ý."
Chim sẻ nhỏ nói:
"Vương gia háo sắc! Thức thời liền thả Tiểu Nhất ra, nếu không chờ đại ca tới thì ăn không hết gói đem đi đó! Đại ca trong tay có pháp bảo!"
Thương Khâu không để ý.

Dù lại đến một con chim sẻ lớn cũng không có gì.

Chim sẻ nhỏ thấy hắn vẻ mặt khinh thường, lập tức nói:
"Tôi nói cho mà biết, đại ca tôi trong tay có pháp bảo, chính là lông chim vàng!"
"Lông chim vàng!"
Thương Khâu chưa có kinh ngạc, Tạ Nhất đã kinh ngạc.

Chim sẻ nhỏ còn tưởng rằng Tạ Nhất sợ hãi, an ủi.
"Tiểu Nhất không cần sợ, lông chim vàng của đại ca rất lợi hại, là pháp bảo lợi hại nhất trên đời này, nhất định có thể cứu Tiểu Nhất ra!"
Thương Khâu cùng Tạ Nhất nhìn thoáng qua nhau, trong lòng đều là không yên.

Tạ Nhất nghĩ thầm.
Có phải nên giải thích với chim sẻ nhỏ? Nói Thương Khâu không phải là Vương gia háo sắc? Bất quá Thương Khâu đích xác khá háo sắc……
Dù sao đây là hiểu lầm.
Nhưng mà Tạ Nhất còn chưa nói, Thương Khâu đã nắm cằm Tạ Nhất, lại hôn một cái.

Hơn nữa lúc này là hôn sâu.

Tạ Nhất tức khắc mặt đỏ lên, muốn đẩy hắn cũng không được.

Chim sẻ nhỏ đầu tiên là giật mình, ngay sau đó phẫn nộ nói:
"Cái người xấu đáng ghét này!"
Thương Khâu cười tủm tỉm nói:
"Tạ Nhất là của bổn Vương đã định rồi.

Có bản lĩnh liền gọi đại ca mang theo pháp khí lại đây."
Chim sẻ nhỏ nói:
"Người xấu chờ đó! Tôi sẽ trở về! Liền tìm đại ca lại đây.!"
Chim sẻ nhỏ nói xong thật sự biến thành một con chim sẻ nhỏ từ cửa sổ bay ra ngoài, còn nói:
"Tiểu Nhất đừng lo lắng, ngày mai liền tới đây cứu cậu!"
Tạ Nhất trợn mắt há hốc mồm nhìn chim sẻ nhỏ bay đi, ngay sau mới phản ứng, nói:
"Anh sao không nói thật với hắn."
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Bởi vì thoạt nhìn hắn là tình địch."
Tạ Nhất:
"……"
May mắn ngày mai chim sẻ nhỏ còn tới!
Tạ Nhất cảm thấy đến lúc đó vẫn là nói thật thì tốt hơn, như vậy có thể lấy lại lông chim vàng.
Chim sẻ nhỏ rời khỏi, Thương Khâu đi đem cửa sổ đóng lại, sau đó thong thả ung dung đi trở về, cười nói:
"Chúng ta tiếp tục."
Tạ Nhất bị hành hạ cả đêm ngày hôm sau đương nhiên dậy không nổi, ăn vạ trên giường.
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Không biết chim sẻ nhỏ sao lại tới, thoạt nhìn cùng mình quan hệ rất tốt.

Quan trọng nhất chính là đại ca của chim sẻ nhỏ có một cái lông chim vàng!
Nếu có thể thu thập toàn bộ lông chim vàng đã mất, Tạ Nhất có thể khôi phục chân thân, đến lúc đó liền không cần sợ linh lực bành trướng.
Tạ Nhất ôm chăn, nghĩ nghĩ, mơ mơ màng màng liền lại ngủ rồi.

Thương Khâu thấy Tạ Nhất mệt không có quấy rầy, nằm cùng Tạ Nhất trong chốc lát.
Giữa trưa Tạ Nhất mới tỉnh.

Dụi con mắt, cảm giác đã đói bụng, Tạ Nhất bò dậy rửa mặt chuẩn bị ăn trưa.
Thương Khâu chuẩn bị rất nhiều món Tạ Nhất thích ăn.

Hai người vừa mới chuẩn bị ăn trưa, đột nhiên có người hầu tới.
"Vương gia, lão phu nhân đến."
Tạ Nhất vừa nghe, nghĩ.
Đây là không muốn cho mình ăn cơm.

Lão phu nhân đột nhiên chạy tới làm gì?
Thực mau, lão phu nhân liền đi vào, bên cạnh không có đám người đẹp, nhưng có hai tì nữ.

Một tì nữ trong tay cầm cái khay, bên trong là chung canh nóng còn bốc khói.
Lão phu nhân đi vào, thái độ thập phần ân cần, tiến vào liền nói:
"Nghệ Nhi, mẫu thân đến thăm con.

Mấy ngày nay mẫu thân ở trong phòng ăn chay niệm phật, xin lỗi vì bất kính thần minh.

Trong lòng càng nghĩ càng rõ ràng, tất cả đều nghĩ thông suốt."
Bà ta nói, tì nữ đem khay buông xuống.

Bà ta tự mình rót canh ra, chuẩn bị cho Thương Khâu uống.
"Nghệ Nhi, con cả ngày bận rộn.

Nào uống chút canh đi, rất bổ dưỡng.

Mẫu thân chọn đều là đồ bổ, con nếm thử."
Lão phu nhân thái độ quá ân cần, ân cần làm Tạ Nhất mí mắt giật kinh hoàng.

Vừa thấy liền biết không phải người tốt.

Hơn nữa lão phu nhân không chỉ là thái độ ân cần, thời điểm nói chuyện tựa hồ bởi vì khẩn trương còn túm khăn, thiếu chút nữa đem khăn xé rách.

HunhHn786 Tạ Nhất vừa thấy liền biết lão phu nhân không có ý tốt.

Kỹ thuật diễn kém như vậy, Tạ Nhất cũng xấu hổ thay.
Lão phu nhân chột dạ vì canh bên trong bỏ thêm thuốc Thanh Chân đạo sĩ đưa.

Hiện tại thế nhưng ra mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt, sợ Thương Khâu phát hiện không thích hợp.
Thương Khâu đã sớm phát hiện không thích hợp.

Trước không nói canh, lời nói lão phu nhân hôm nay ân cần, còn vẻ mặt tái nhợt, cười giả tạo, Thương Khâu lại không phải mù, đương nhiên biết canh có vấn đề.

Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Canh có chút nóng, để nguội một chút."
"Đúng đúng đúng! Để nguội một chút.

Con chậm rãi uống, nhất định phải uống sạch.

Đây là canh bổ dưỡng."
Lão phu nhân chột dạ, vẫn luôn lén lút lau mồ hôi.

Ngày thường sống trong nhung lụa, hiện tại sắp hết hơi, có chút không chịu được, nhanh nói:
"Như vậy đi, con từ từ uống, trong chốc lát chén không sẽ có người lại đây lấy đi."
Thương Khâu gật gật đầu, lão phu nhân liền lưu lại một tì nữ đợi lấy chén không, sau đó rời đi.

Thời điểm bước đi vội vàng, vấp ngạch cửa suýt nữa bà ta té sấp mặt.
Tạ Nhất nhìn mí mắt nhảy nhảy.
Không biết làm chuyện xấu thì đừng làm.

Làm không tốt sẽ rất xấu hổ, còn để người khắp thiên hạ đều biết.
Lão phu nhân còn để tì nữ nhìn Thương Khâu uống canh, sau đó đem chén không về.

Kỳ thật chính là giam sát.
Thương Khâu lén lút đem canh trực tiếp đổ, sau đó đưa chén không cho tì nữ cầm đi bẩm báo lão phu nhân.
Tạ Nhất chờ tì nữ đi rồi, liền nói:
"Lão phu nhân muốn làm cái gì?"
Thương Khâu lắc lắc đầu, nói:
"Không cần lo lắng bà ta, trước mắt còn chưa thể làm gì."
Bởi vì chim sẻ nhỏ ngày hôm qua thời điểm đi hạ chiến thư, nói hôm nay sẽ lại đến, lại còn dẫn theo đại ca cùng lông chim vàng, cho nên Tạ Nhất cùng Thương Khâu vẫn luôn chờ.

Chờ đến buổi trưa, Tạ Nhất ăn cơm xong mệt rã rời, phải ngủ rồi.
Thương Khâu thấy Tạ Nhất ngồi ở trên ghế ngủ gục, liền đem người bế lên chuẩn bị thả trên giường.

Kết quả chim sẻ nhỏ tới.
Cửa sổ bị đẩy ra, liền nhìn thấy Thương Khâu ôm Tạ Nhất đặt ở trên giường.

Tạ Nhất ngủ đến mông lung, gương mặt ửng đỏ, chim sẻ nhỏ tức khắc liền hiểu lầm, hô to:
"Mau buông Tiểu Nhất!"
Thương Khâu lại thấy oan gia ngõ hẹp, tình địch tới, hơn nữa còn là chim sẻ nhỏ…
Chim sẻ nhỏ vọt vào, Tạ Nhất lập tức liền tỉnh, nhanh đứng xuống, muốn giải thích hiểu lầm.

Thương Khâu lại nói:
"Người giúp đỡ đâu?"
Chim sẻ nhỏ cười gằn, rất tự tin nói:
"Nhìn đi! Tôi đem lông chim vàng đến! Vương gia háo sắc, còn không mau mau chịu trói! Nếu không tôi liền không khách khí!"
Hắn nói, từ trong lồng ngực móc ra một thứ.
Đúng là lông chim vàng! Ánh vàng rực rỡ, giống như đúc những lông chim vàng trước đây đã gặp!
Chim sẻ nhỏ lập tức nói:
"Hừ, sợ rồi sao! Mau thả Tiểu Nhất!"
Thương Khâu cười cười, hơi có chút khoe khoang, nói:
"Dù tôi thả hắn, hắn cũng sẽ không muốn rời xa tôi."
Tạ Nhất tức khắc đau đầu không thôi.

Chim sẻ nhỏ nói:
"Người phàm này là ngốc sao! Diện mạo xấu xí còn háo sắc, Tiểu Nhất vì sao không muốn rời xa!"
Thương Khâu:
"……"
Tạ Nhất:
"……"
Ô, lại tới một nhân vật có thẩm mỹ dị thường.

Khả năng cùng loại với Tiểu Bạch và Thiên Ất Quý Nhân.
Thương Khâu còn muốn khiêu khích tình địch.

Tạ Nhất vội vàng tiến lên nói:
"Từ từ, đây là hiểu lầm."
Chim sẻ nhỏ nói:
"Cái gì? Hiểu lầm?"
Tạ Nhất vội vàng nói:
"Chúng ta ngồi xuống nói chuyện, thật sự là hiểu lầm."
Chim sẻ nhỏ nửa tin nửa ngờ, hồ nghi trừng mắt nhìn Thương Khâu, bất quá xem ra thực tin lời Tạ Nhất nói.

Tạ Nhất nói hắn ngồi xuống, hắn liền ngồi xuống.
Thương Khâu cũng ngồi xuống, ba người vây quanh cái bàn.

Tạ Nhất giải thích một chút, chính mình không phải bị Thương Khâu bắt, cũng không có bị ép buộc.

Chim sẻ nhỏ vẻ mặt tuyệt vọng nói:
"Cái...!Cái gì… Tiểu Nhất không phải bị hắn ép buộc sao.

Hôm qua… cậu… các người… Hắn ngày hôm qua rõ ràng trói cậu!"
Thương Khâu vẻ mặt đứng đắn nói:
"Đó là tình thú."
Tạ Nhất:
"……"
Tạ Nhất dùng sức đạp chân ghế Thương Khâu ngồi.

Đương nhiên Thương Khâu vẫn thực ổn, không có xê dịch.
Chim sẻ nhỏ vẻ mặt mê mang, nói:
"Tình thú? Đó là cái gì?"
Tạ Nhất xấu hổ không thôi, nói:
"Chúng ta… Chúng ta không nói vấn đề đó, nói lông chim vàng."
Chim sẻ nhỏ nhìn lông chim vàng trong tay, có chút khó hiểu, đặt lên bàn, nói:
"Lông chim vàng thì sao?"
Tạ Nhất có điểm không tiện mở miệng, dù sao lông chim vàng này là pháp khí của đại ca chim sẻ nhỏ.

Nhưng nói thật ra, lông chim vàng là lông của Tạ Nhất, cho nên Tạ Nhất muốn lấy lông chim vàng về, kỳ thật cũng không gì đáng trách.
Tạ Nhất uyển chuyển nói một chút, nào biết chim sẻ nhỏ đặc biệt khẳng khái nói:
"Không có vấn đề.

Cậu và tôi cùng đại ca là bạn tốt! Nếu có thể giúp được cậu, đương nhiên tốt nhất.

Đại ca cũng nói chỉ cần là có thể giúp được Tiểu Nhất, tùy tiện dùng như thế nào cũng được!"
Chim sẻ nhỏ giống tiểu thiên sứ liền đem lông chim vàng đặt ở trong tay Tạ Nhất.

Tạ Nhất tức khắc cảm động không thôi.

May mắn chim sẻ nhỏ là chim tốt, tiết kiệm không ít sức.
Chim sẻ nhỏ lại nói:
"Tiểu Nhất, vậy Chuông Phục Quỷ trên cổ thì làm sao đây?"
Kỳ thật chim sẻ nhỏ cùng Tạ Nhất, còn có đại ca chim sẻ nhỏ là ba người bạn tốt, thân thiết vô cùng.

Theo chim sẻ nhỏ nói, ba người bởi vì đều là chim cho nên ở bên nhau tu hành, ngày thường chiếu cố cho nhau, dần dà liền biến thành bạn tốt, sinh tử chi giao.
Bất quá sau đó tới một đạo sĩ.

Đạo sĩ ở trong rừng trừ hại, phát hiện bọn họ.

Đạo sĩ bắt được Tạ Nhất, cho Tạ Nhất mang Chuông Phục Quỷ, đem Tạ Nhất đi.

Lúc ấy chim sẻ nhỏ cùng đại ca đều sốt ruột muốn chết, vẫn luôn tìm kiếm Tạ Nhất.
Chim sẻ nhỏ hỏi thăm rất nhiều, mới biết được Tạ Nhất bị sư huynh của đạo sĩ đã trộm Tạ Nhất đi tặng cho một Vương gia thực háo sắc.
Thương Khâu nghe đến đó, nheo mắt.

Chim sẻ nhỏ lại hồ nghi bắt lấy tay Tạ Nhất, thành khẩn nói:
"Tạ Nhất, cậu thật sự không phải bị ép buộc sao.

Cậu không phải sợ, chúng ta có lông chim vàng, có thể đánh bại Vương gia háo sắc."
Thương Khâu vừa thấy chim sẻ nhỏ nắm tay Tạ Nhất, lập tức giơ tay vỗ bay tay chim sẻ nhỏ.
Chim sẻ nhỏ trừng mắt nhìn Thương Khâu.

Thương Khâu lại chẳng hề để ý, trọng điểm là không thể cho chim sẻ nhỏ thân mật cùng Tạ Nhất.
Đạo sĩ cho Tạ Nhất mang Chuông Phục Quỷ, Tạ Nhất hiện tại dùng không được linh lực.

Cho nên biện pháp tốt nhất chính là tìm được đạo sĩ kia.
Hiện tại Thương Khâu đã biết người cho Tạ Nhất mang Chuông Phục Quỷ là sư đệ của Thanh Huyền đạo sĩ, như vậy cũng dễ đi tìm.

Thương Khâu lập tức phân phó người đi tìm sư đệ Thanh Huyền để sớm cởi chuông trên cổ Tạ Nhất.

Chờ yến tiệc nhận tiến cống xong, bọn họ liền có thể rời khỏi nơi này, trở về hiện đại.
Thương Khâu đi phân phó người tìm sư đệ Thanh Huyền đạo sĩ.

Chim sẻ nhỏ thấy Thương Khâu ra khỏi phòng, ngóng cổ nhìn một lần, lúc này mới nhỏ giọng nói:
"Tiểu Nhất, cậu thật sự không có việc gì chứ? Hắn không có ép buộc cậu sao?"
Tạ Nhất vội vàng nói:
"Thật sự không có…"
Ngày thường có ép buộc chơi tình thú cũng không tính.
Chim sẻ nhỏ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói:
"Ừ…… Vậy được rồi."
Ngữ khí thực miễn cưỡng.
Chim sẻ nhỏ đột nhiên kinh ngạc nói:
"A! Tiểu Nhất, cậu có phải bị côn trùng cắn không? Nơi này sưng lên! Bôi thuốc đi!"
Tạ Nhất giơ tay một sờ.
"Ui!"
Đáng chết, Thương Khâu khẳng định là chó.

Côn trùng cái gì, rõ ràng là Thương Khâu cắn.

Cố ý cắn ở cổ!
Tạ Nhất ậm ừ, nhanh chuyển đề tài.

Vẫn còn chưa biết tên chim sẻ nhỏ, Tạ Nhất liền hỏi một câu.

Chim sẻ nhỏ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tạ Nhất, nói:
"Tiểu Nhất, cậu không có việc gì chứ?"
Tạ Nhất giải thích HunhHn786.
"À… Là thế này, bởi vì Chuông Phục Quỷ mà linh lực bị khống chế, cho nên… Cho nên ảnh hưởng trí nhớ."
Chim sẻ nhỏ tin là thật, cũng không có hoài nghi, làm Tạ Nhất cảm thấy tội lỗi tăng lên.

Chim sẻ nhỏ liền nói:
"À, tôi là Chim Sẻ Nhỏ.

Tiểu Nhất chúng ta quan hệ tốt như vậy, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Ma Ma!"
Tạ Nhất:
"……"
Chim Sẻ Nhỏ? Cũng quá đơn giản đi? Còn kêu Tiểu Ma Ma?
Tạ Nhất tâm nói.
Vẫn là thôi đi, mình không nghĩ muốn thêm một mẹ nhỏ…….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện