Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 23: Tình huống gì thế này



Nhà của vị khách muốn trừ tà ở tại một khu rất là xa hoa. Hai người vào thang máy, Tạ Nhất có chút khẩn trương. Dù sao đây là lần đầu tiên làm "đại sư", không biết trong chốc lát có thể bị lộ tẩy hay không. Thương Khâu tựa hồ nhìn ra Tạ Nhất khẩn trương, nói:

"Đừng khẩn trương."

Tạ Nhất gật gật đầu, vừa lúc tới tầng lầu, hai người đi ra khỏi thang máy. Tầng này vậy mà chỉ có một hộ gia đình. Thương Khâu đi ấn chuông cửa, thực mau liền có người tới mở cửa.

Người mở cửa là một phụ nữ trung niên, bảo dưỡng phi thường tốt, ăn mặc cũng sang trọng, dáng người thon thả, chỉ là sắc mặt có chút mỏi mệt. Trên mặt trải rộng màu xanh lá, đáy mắt quầng thâm đặc biệt nghiêm trọng, như bị bệnh thận.

Tạ Nhất hoảng sợ, Thương Khâu âm thầm đánh giá bà chủ nhà.

Bà chủ nhà cười nói:

"Là Thương Khâu tiên sinh sao? Mau mời vào... Vị này chính là...?"

Bà chủ nhà nói, nhìn về phía Thương Khâu đứng bên cạnh. Tạ Nhất có chút xấu hổ, Thương Khâu lại rất tự nhiên, nói:

"Xin chào, tôi là trợ lý."

Bà chủ nhà mời hai người tiến vào. Ông chủ cũng ở nhà. Tạ Nhất âm thầm đánh giá ông chủ nhà.

Ôi lại là một người bệnh thận!

Người đàn ông có thân hình cao lớn, bộ mặt cũng đẹp, có thể nói là tiêu chuẩn soái ca. Tuy rằng đã trung niên, bất quá dáng người cũng đặc biệt tốt. Bởi vì là mùa hè, cho nên mặc áo ngắn tay, lộ ra cánh tay đều là cơ bắp, cơ bắp kia cũng không thua gì Thương Khâu.

Ông chủ nhà cười nói:

"Mau đi châm trà."

Tạ Nhất khách khí nói không cần. Bà chủ nhà đã đi vào phòng bếp châm trà. Ông chủ nhà liền đối với Tạ Nhất nói:

"Đại sư mau giúp chúng tôi nhìn xem, bên trong nhà có phải có cái gì không sạch sẽ hay không?"

Bà chủ cũng ra tới, đem trà cho bọn họ, có chút ưu sầu nói:

"Đúng vậy đúng vậy, hai vị đại sư, mấy ngày nay, tôi cùng ông nhà cảm thấy tinh thần có chút hoảng hốt, đôi khi không biết vì sao liền ngất đi. Lần trước ở siêu thị còn té xỉu."

Ông chủ nhà nói:

"Tôi có đồng nghiệp thực tin cái này. Mới đầu tôi không tin, nhưng thà rằng tin có, không thể không tin. Hiện giờ chuyện này ở trên đầu, cảm thấy thật là quá tà. Đại sư, ngài hỗ trợ nhìn xem."

Tạ Nhất treo nụ cười cứng đờ, gật gật đầu, có chút cứng đờ nhìn về phía Thương Khâu cầu cứu. Thương Khâu nói:

"Chúng tôi có thể đi chung quanh nhìn xem được không?"

Ông chủ nhà lập tức nói:

"Có thể, có thể, có thể, hai vị xin cứ tự nhiên."

Ông chủ nhà đứng lên, chuẩn bị dẫn Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi nơi nơi nhìn xem. Bà chủ nhà cười nói:

"Trời nóng hay tôi lấy nước ướp lạnh cho nhị vị đại sư uống."

Tạ Nhất vội vàng nói:

"Không cần, không cần khách khí."

Bà chủ nhà rất nhiệt tình, đem hai chén trà đặt ở trên khay, liền phải đứng lên đi lấy nước ướp lạnh. Nhưng vừa đứng lên trong nháy mắt, đột nhiên phát ra âm thanh thét chói tai.<HunhHn786>

"Á"

Mọi người giật nảy mình, quay đầu lại nhìn. Bà chủ kêu thảm, mở to hai mắt nhìn.

"Xoảng!!"

Cái khay trực tiếp rơi xuống đất, tất cả đồ trong khay rơi xuống bị vỡ nát.

Tạ Nhất cùng ông chủ nhà nhất thời cũng chưa phản ứng kịp. Thương Khâu lại đột nhiên nhíu mày, nói:

"Không xong!"

Hắn tiến lên, chỉ là đã không còn kịp rồi. Bà chủ nhà sở dĩ đột nhiên ném khay cùng chén trà là bởi vì nhận ra đôi tay mình có khác thường. Một đôi tay trắng trẻo, bảo dưỡng cực tốt, trong nháy mắt da thịt bị biến thành bột phấn, chỉ còn trơ xương.

"Ôi..."

Bà sợ tới mức kêu sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, nâng tay lên, lắc lư vài cái. Càng đáng sợ chính là sau khi kêu sợ hãi, từ cánh tay lan đến bả vai, rồi thân thể từ từ cũng bị biến đổi theo. Da thịt nhanh chóng mất đi, phảng phất như cơn lốc châu chấu qua cánh đồng chỉ còn trơ trội.

"A a a a!!!"

Ông chủ nhà cũng kêu sợ hãi, vừa muốn tiến lên xem tình huống, bà vợ đã hoàn toàn hóa thành một bộ xương.

"Xoạt"

Bộ xương ngã trên mặt đất. Cùng lúc đó, Tạ Nhất liền phát hiện người bên cạnh cũng bắt đầu "biến hóa".

Chỉ là nháy mắt hai vợ chồng chủ nhà đã biến thành bộ xương trắng, đều ngã trên mặt đất. Hai bộ xương đều há miệng rộng, tựa hồ còn duy trì chấn kinh lúc sắp chết.<HunhHn786>

"Ôi!!"

Con ngươi Tạ Nhất co rụt lại, suýt nữa ngồi dưới đất. Bộ xương của người đàn ông bên cạnh, khi ngã xuống trực tiếp đè lên Tạ Nhất. Thương Khâu chạy nhanh lại đem bộ xương kia ra, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất. Tạ Nhất sợ không nhẹ, giọng nói run rẩy, cái trán đều là mồ hôi.

"Sao...... sao......"

Thương Khâu híp mắt, âm trầm nói:

"Lại là như vậy."

"Giống như Phùng Oanh? Bọn họ cũng là bị hút khô máu rồi ăn sạch?"

Thương Khâu gật gật đầu. Tạ Nhất giơ tay dùng sức lau lau mặt, nói:

"Hiện tại làm sao đây?"

Thương Khâu đi kiểm tra hai bộ xương, tình huống y như đúc Phùng Oanh. Trong nháy mắt tất cả da thịt đều bị gặm sạch sẽ, không có lưu lại bất luận dấu vết gì.

Theo lý mà nói, nếu bị hút máu phải lưu lại dấu vết, rốt cuộc máu chảy về đâu, cung cấp cho người nào, hoặc là quỷ quái gì. Nhưng là Thương Khâu cũng không có phát hiện máu chảy về phía nào.

Hắn kiểm tra hai bộ xương. Tạ Nhất không dám đi qua, cảm thấy âm khí thấu tận tủy. Rõ ràng là mùa hè, nhưng khí lạnh vẫn luôn thổi đến trong xương cốt, làm không khỏi lạnh run run.

Tạ Nhất đứng ở một bên giậm chân, xoa cánh tay, muốn giảm bớt rét lạnh. Liền ở ngay lúc này, đột nhiên nhìn thấy có cái gì chỗ khe hở sô pha......

Vừa rồi bà chủ nhà bởi vì sợ hãi, hô to lui về phía sau, vừa lúc đụng vào sô pha, khiến sô pha bị lệch một ít tạo khe hở. Đồ vật rơi vào đó liền lộ ra. Là một tờ giấy.

Tạ Nhất liếc mắt một cái, thấy thập phần quen mắt, nhanh ngồi xổm xuống, nhặt tờ giấy ra. Thương Khâu thấy động tác của Tạ Nhất, đi qua, hỏi:

"Có gì vậy?"

Tạ Nhất bắt được tờ giấy, trong nháy mắt tức khắc chấn kinh nói:

"Thương Khâu mau xem!"

Tờ rơi......

Là tờ rơi quảng cáo của phòng tập thể thao. Loại này ở trên đường cái muốn nhiều bao nhiêu cũng có. Đặc biệt là hiện tại đang có phong trào tập thể hình, vô luận là người trẻ tuổi hay là người già cả, đều chú ý dưỡng sinh khỏe mạnh. Một phòng tập thể thao đột nhiên xuất hiện, phố lớn ngõ nhỏ đều sẽ có loại tờ rơi này.

Nhưng mà tờ rơi này rất quen mắt. Tạ Nhất lần trước đi siêu thị đã gặp qua, lúc ấy có người đưa cho Tạ Nhất. Tạ Nhất còn nhìn thấy Phùng Oanh cầm một tờ. Vào đêm đó, Phùng Oanh trở nên thon thả, dáng người hút hồn, sau đó đột nhiên chết ở trước mặt mọi người.

Tạ Nhất nhìn thấy tờ rơi này, trong đầu tức khắc "ầm ầm ầm", giống như đứng gần đường rây xe lửa chạy qua.

Vậy là Phùng Oanh đã đi đến phòng tập thể thao kia, mà đôi vợ chồng này cũng vậy!

Tạ Nhất có chút không xác định nói:

"Đây là trùng hợp sao?"

Thương Khâu nheo nheo mắt, nói:

"Tôi không tin trùng hợp, đi xem sẽ biết."

Tạ Nhất gật đầu. Hai người nhanh chóng ra khỏi khu nhà, hướng đến phòng tập thể thao kia.

"Bơi lội, tập thể hình, yoga, nhảy Latin! Anh trai, tập thể hình không? Làm thẻ một năm đi!"

Tạ Nhất cùng Thương Khâu mới vừa xuống xe buýt, liền có người ở phòng tập thể thao phát tờ rơi. Hai người cầm tờ rơi trực tiếp vào phòng tập thể thao.

Phòng tập này không phải rất lớn, quy mô không tính xa hoa, hơn nữa vừa mới khai trương, người cũng không phải nhiều. Bất quá nhân viên phi thường nhiệt tình. Một cô gái diện mạo rất đẹp, dáng người thon thả chạy ra tiếp đón bọn họ. Đặc biệt Thương Khâu cùng Tạ Nhất diện mạo đều không kém, cô gái càng là nhiệt tình, cười tủm tỉm nói:

"Hai vị bơi lội hay tập thể hình? Thẻ một năm rất ưu đãi!"

Tạ Nhất có chút khẩn trương, không biết ba người kia chết có phải liên quan phòng tập thể thao này hay không, ho khan một tiếng, nói:

"Chúng tôi có thể tham quan một chút được chứ?"

Cô gái phi thường nhiệt tình, nói:

"Đương nhiên có thể, tôi dẫn hai vị đi một vòng. Hai vị muốn nhìn cái gì trước. Bể bơi? Hay là dụng cụ tập thể hình? Chúng tôi nơi này còn có khóa huấn luyện một kèm một, đương nhiên cũng có lớp học nhiều người, phí đều thực ưu đãi."

Hai người đi theo cô gái hướng vào trong. Tạ Nhất ứng phó cô gái, Thương Khâu lại là híp mắt cẩn thận đánh giá, từ đầu đến cuối một câu cũng không có nói.

Bọn họ đi một vòng, di động của cô gái vừa lúc vang lên. Cô gái phải đi tiếp điện thoại, Tạ Nhất thừa dịp này nhỏ giọng nói với Thương Khâu.

"Có phát hiện cái gì không?"

Thương Khâu lắc lắc đầu. Tạ Nhất tức khắc có chút nhụt chí, nói:

"Không phải phòng tập thể thao này có vấn đề sao?"

Cô gái thực mau trở về. Tạ Nhất qua loa lấy lệ nói còn muốn suy xét, liền cùng Thương Khâu rời đi. Hai người còn chưa đi ra khỏi phòng tập thể thao, liền nghe được có người gọi.

"Xin lỗi? Xin đợi một chút, mấy anh gì ơi!"

Tạ Nhất cùng Thương Khâu quay đầu lại, không nghĩ tới ở chỗ này thế nhưng gặp "người quen". Nói quen cũng không tính quá quen thuộc, bởi vì bọn họ căn bản chưa nói qua một câu. Mà cái người quen này chính là thời điểm đi xe buýt gặp được, chính là người mập mạp bị đôi tình nhân chế nhạo.

Người này hình như cũng là học viên nơi này. Đầy đầu là mồ hôi, chạy tới thở hổn hển, nhìn thấy Tạ Nhất thập phần kinh hỉ. Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Là cậu?"

Người kia thấy Tạ Nhất nhận ra mình, tức khắc lộ ra chút thẹn thùng tươi cười. Hắn bản thân đang vận động mặt đã đỏ, thẹn thùng càng đỏ hơn, nói:

"Anh...... anh còn nhận ra tôi a. Lúc ấy không có cảm tạ anh, thật là cảm ơn anh!"

Tạ Nhất xua xua tay, nói:

"Không có việc gì, không có việc gì."

"Anh...... anh tên là gì? Tôi là Hà Nguyên Phi."

Tạ Nhất vừa định mở miệng, đột nhiên nhớ tới mình hiện tại là Thương Khâu, vội vàng nói.

"Là.... là...... Thương Khâu."

"A, anh tên Thương Khâu. Thật hay, quê quán tôi chính là Thương Khâu, quê quán anh cũng ở Thương Khâu sao?"

Tạ Nhất xấu hổ gãi gãi đầu, có chút không biết trả lời như thế nào.

"Anh tập thể hình ở chỗ này?"

Tạ Nhất nghe hắn hỏi như vậy, đột nhiên nói:

"A... Tôi đang suy xét, cậu tập thể hình ở chỗ này sao? Cảm giác thế nào?"

"Khá tốt. Tôi vận động xong rồi. Anh có rảnh không, tôi mời anh ăn cơm, cảm tạ anh."

Tạ Nhất vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ đến có thể hỏi thăm sự tình, liền nhìn thoáng qua Thương Khâu. Thương Khâu không nói chuyện, tựa hồ ngầm đồng ý. Tạ Nhất nói:

"Vậy ngượng ngùng quá, để tôi mời."

Hà Nguyên Phi chạy nhanh đi thay đổi quần áo, sau đó ba người liền đến quán gần bên cạnh ăn.

Hà Nguyên Phi thoạt nhìn sức ăn không nhỏ, bất quá vì giảm béo, cho nên cố ý khống chế sức ăn, cũng không gọi nhiều lắm. Tạ Nhất không để ý món ăn, cũng không gọi nhiều.

Thực mau phục vụ đem đồ uống lên. Tạ Nhất phát hiện Thương Khâu thế nhưng thích uống bạch đào ô long, hơn nữa nhất định phải thêm mật ong. Sau khi biết về món trứng lòng đào, Tạ Nhất lại có phát hiện mới. Nam thần Thương Khâu tựa hồ thiên vị đồ ngọt.

Tạ Nhất cũng thử bỏ thêm mật ong xem. Cảm giác rất mới mẻ, hơi chút ngọt, nhưng cũng không ngán. Hương bạch đào thơm vô hạn, có một loại thấm vào ruột gan.

Tạ Nhất hỏi thăm.

"Cậu có nghe nói phòng tập thể thao này có phương pháp gì giúp nhanh chóng gầy hay không? À... ý tứ tôi là trong vòng một ngày gầy xuống đó."

Hà Nguyên Phi uống ngụm trà, kinh ngạc nhìn Tạ Nhất, ngay sau đó cười cười, nói:

"Một ngày?"

Tạ Nhất cũng cảm thấy mình nói giỡn, giải thích.

"Tôi có người bạn đặc biệt sốt ruột giảm béo."

Hà Nguyên Phi nói:

"Chuyện này sao có khả năng? Nếu thật sự một ngày là có thể gầy xuống, tôi cũng sẽ không bị người ta cười nhạo, anh nói có phải hay không?"

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Cũng đúng!

Hà Nguyên Phi nói ở phòng tập thể thao kia nếu thật sự có biện pháp một ngày là có thể gầy xuống, như vậy hôm nay cũng không đến mức bị đôi tình nhân trên xe buýt cười nhạo.

Chẳng lẽ vấn đề không phải ở phòng tập thể thao?

Tạ Nhất có điểm nghĩ trăm lần cũng không ra. Lúc này phục vụ đem đồ ăn bưng lên, ba người liền chuẩn bị động đũa.

Hiển nhiên đồ ăn không phù hợp khẩu vị Thương Khâu. Thương Khâu ăn không cao hứng cho lắm. Tuy rằng Thương Khâu nhất quán mặt than, bất quá Tạ Nhất vẫn có thể cảm giác bất đồng.

Mọi người đang ăn cơm, Hà Nguyên Phi ăn hai muỗng, liền ăn như mèo, buông đũa, thoạt nhìn là không muốn ăn, có chút lắp bắp ngập ngừng nhìn Tạ Nhất.

Tạ Nhất bị nhìn chăm chú da đầu tê dại, kỳ quái ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Hà Nguyên Phi nhìn mình, thế nhưng có điểm thẹn thùng. Tạ Nhất nhanh nuốt thức ăn trong miệng xuống, thiếu chút nữa bị sặc, nói:

"Có chuyện gì sao?"

Nói rồi bưng lên cái ly chuẩn bị uống ngụm bạch đào ô long thuận giọng. Liền nghe Hà Nguyên Phi lắp bắp nói:

"Hôm nay...... Hôm nay thật là cảm ơn anh. Từ nhỏ tôi đã rất béo, rất nhiều người đều cười nhạo tôi, không có ai đứng ra bênh vực cho tôi. Hôm nay anh là người thứ nhất. Tôi... Tôi thích anh, có thể kết giao không?"

"Phụt!!!"

Tạ Nhất mới vừa uống ngụm trà, tức khắc phun, trừng mắt còn tưởng rằng mình nghe lầm. Thương Khâu thật ra bình tĩnh. Hắn có thói ở sạch, tựa hồ có điểm ghét bỏ Tạ Nhất, cầm một khăn giấy ăn, đưa cho Tạ Nhất, để lau sạch.

Tạ Nhất luống cuống tay chân lau quần áo. Hà Nguyên Phi thấy phản ứng đó, tức khắc ưu thương nói:

"Anh... anh là ghét bỏ tôi mập sao?"

Tạ Nhất vội vàng xua tay, nói:

"Không... không, nhưng... tôi là nam."

Hà Nguyên Phi thấp giọng nói:

"Tôi...... Tôi biết."

Tạ Nhất thấy biểu tình Hà Nguyên Phi giống như không nghĩ từ bỏ, vì thế linh động, lập tức nói:

"Kỳ thật, tôi có người mình thích rồi, thật sự thực xin lỗi."

Hà Nguyên Phi càng là ưu thương, nói:

"Là người thế nào?"

Tạ Nhất tức khắc đau đầu.

Là thế nào? Tôi hoàn toàn chưa có người yêu thích, trả lời không được a!

Tạ Nhất cầu cứu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thương Khâu.

Thương Khâu tựa hồ ăn xong, ưu nhã cầm lấy khăn giấy lau lau miệng cùng tay, uống ngụm trà ô long, tựa hồ không tính toán giải cứu.

Mà lúc này Hà Nguyên Phi nhìn thấy Tạ Nhất nghiêng đầu nhìn Thương Khâu, tức khắc vẻ mặt hiểu rõ, tựa hồ hiểu lầm, thấp giọng nói:

"Tôi...... Tôi hiểu rồi, vậy chúc phúc các người."

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Hả?"

Hiểu cái gì? Tôi không rõ?

Thương Khâu thật ra biết, thực bình tĩnh buông ly trà, nói:

"Cảm ơn."

Tạ Nhất:

"......"

Tình huống gì thế này? Vì cái gì phải cảm ơn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện