Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 52: Cố nhân



Chó con thấy Đường Nhất Bạch nhìn mình, lập tức thân mật “âu” một tiếng. Đôi mắt sáng như phóng ra tia điện, thiếu chút nữa làm Đường Nhất Bạch tan chảy rồi.

Tạ Nhất vội vàng nói:

“Hiện tại không phải thời điểm nói cái này, chúng ta phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài.”

Đường Nhất Bạch nói:

“Làm sao đi ra ngoài? Trừ phi từ cửa đi ra, nhưng bên ngoài có người canh giữ.”

Đích xác có nhiều người canh giữ bên ngoài. Bọn chúng đang xin chỉ thị ông chủ bọn họ, xin chỉ thị xong phỏng chừng sẽ giải quyết bọn họ.

Tạ Nhất đi đến cửa sổ nhìn xuống.

Sáu tầng lầu cũng không phải rất cao, nhưng cũng không thể leo xuống. Mà tòa nhà này cũ kỹ không có gắn điều hòa, bên ngoài trụi lủi một mảnh, căn bản không thể bám vào vách bò đi xuống. Chỉ có hai cái cây ở bên ngoài, khoảng cách tuy rằng tương đối thích hợp, nhưng cành to không đủ cao.

Tạ Nhất nhìn ngoài cửa sổ, nói:

“Nếu hai cây kia có thể cao một chút, chúng ta liền có thể theo cành cây bò đi xuống.”

Đường Nhất Bạch cũng nhìn nhìn bên ngoài. Không biết có phải bởi vì quỷ thai đã sinh ra hay không, Đường Nhất Bạch cảm giác thân thể nhẹ đi rất nhiều, chỉ còn có chút suy yếu, nhưng là không hề có gánh nặng. Đường Nhất Bạch vừa muốn nói.

“Không có khả năng, sao cây có thể đột nhiên cao, thiếu xa như vậy……”

Kết quả ở ngay lúc này, thình lình nghe âm thanh trên mặt đất.

“Vèo vèo vèo”

Sổ ghi chú thế nhưng đột nhiên không gió tự động lật trang. Mọi người giật nảy mình. Chó con mở to đôi mắt tròn xoe, phe phẩy cái đuôi nhỏ nhìn sổ ghi chú. Phỏng chừng nó cho rằng vật này có thể chơi, vui sướng nhảy dựng lên.

Sổ ghi chú lật lật đột nhiên ngừng ở một tờ, mặt trên viết một chữ "Cây".

“Roẹt”

Tờ ghi chú đột nhiên tự xé ra, ngay sau đó bay lên không trung, một chút liền biến thành bột phấn theo cửa sổ tán đi ra ngoài.

“Rào rào……”

Âm thanh khá lớn vang lên. Tạ Nhất vừa nhìn thấy, nghẹn họng trân trối.

“Thật…… Thật…… Thật sự cao lên!?”

Đường Nhất Bạch cũng kinh ngạc mở to hai mắt, nói:

“Đây là quỷ ám sao!?”

Chỉ thấy bên ngoài, hai cái cây đột nhiên cao lên, cành lá cũng to ra. Cây từ vị trí ba tầng đột nhiên duỗi thân mở ra, nhanh chóng cao lên, cành cây vươn tới cửa sổ tầng sáu.

Tạ Nhất tuy rằng chấn kinh không thôi, nhưng đã bất chấp nhiều như vậy, nói:

“Đi mau, chúng ta bò xuống!”

Đường Nhất Bạch nhanh đi theo Tạ Nhất, rồi quay đầu lại nhìn chó con trên mặt đất. Chó con mê mang trừng mắt to nhìn bọn họ. Đường Nhất Bạch chạy lại bế chó con lên, trực tiếp bỏ vào túi áo khoác của mình.

Chó con chỉ cỡ tách trà, túi áo khoác đối với nó mà nói là quá lớn.

“Bịch”

Nó liền rớt vào túi, rung đùi đắc ý, bám trên miệng túi nhìn ra bên ngoài. Đường Nhất Bạch thấp giọng nói:

“Ngoan ngoãn, đừng để rơi ra.”

Chó con tựa hồ nghe hiểu, còn dùng sức gật đầu nhỏ, kêu khẽ một tiếng tỏ ra rất ngoan, rất nghe lời.

Tạ Nhất để Đường Nhất Bạch đi trước, mình bộc hậu.

Đường Nhất Bạch bò xuống cành cây. Tạ Nhất liền nghe thấy ngoài cửa có người nói chuyện.

“Ông chủ nói, giết bọn họ. Bọn họ đã phát hiện sổ sách có vấn đề. Giải quyết hai người họ, chúng ta có thể đi nhận tiền còn lại.”

“Được, vậy nhanh lên đi!”

Tạ Nhất nghe hai người bên ngoài nói chuyện, sau đó nghe được tiếng bước chân, sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh, chạy nhanh ra cửa sổ theo cành cây bò xuống.

Tạ Nhất mới vừa leo ra, liền nghe được tiếng cửa phòng mở ra, ngay sau đó là âm thanh hô to.

“Mẹ nó! Chạy trốn! Hai tên kia bỏ trốn!”

“Không có khả năng! Chúng ta có người ở bên ngoài, bọn họ tuyệt đối chạy không thoát!”

“Cẩn thận tìm xem!”

“Cửa sổ! Leo qua cửa sổ!”

Tạ Nhất nhanh chóng theo cành cây bò xuống nghe được tiếng la, ngẩng đầu nhìn liền vừa vặn thấy có tên bắt cóc vịn cửa sổ lập tức hô to:

“Chết tiệt! Bọn họ theo cành cây đi xuống!! Mau đuổi theo!”

Tên bắt cóc kêu lên, liền từ cửa sổ nhảy ra, cũng theo cành cây leo xuống. Hắn cao lớn đông tác thật sự mau.

Tạ Nhất cố gắng tăng tốc độ, ngay sau đó nhảy xuống, ngay tại chỗ té lăn tròn. Dù choáng váng, bất chấp đau đớn, Tạ Nhất từ trên mặt đất bò dậy, che lại mu bàn tay đau chạy nhanh về phía trước. Đường Nhất Bạch nâng Tạ Nhất, nói:

“Đi mau! Đi!”

Hai người nhanh chóng chạy đi. Phía sau có người bám theo không bỏ, căn bản không buông tha bọn họ.

Khu vực này chung quanh không có người ở, phía trước là chỗ thi công, không có người sinh sống, hơn nữa mênh mông bát ngát, căn bản không có nơi có thể tránh né. Tạ Nhất cùng Đường Nhất Bạch cố gắng chạy, liền nghe được chó con trong túi kêu “âu âu” hai tiếng. Tạ Nhất quay đầu nhìn lại, nhịn không được chửi tục.

“Mẹ kiếp!”

Đường Nhất Bạch cũng quay đầu nhìn lại.

Những tên bắt cóc đang dùng xe đuổi ở phía sau, lập tức liền đuổi tới. Trong số những tên bắt cóc có tên vừa rồi nhảy qua cửa sổ trên tay còn bị thương. Hắn hô to:

“Bắn! Ông chủ không cần sống! Trực tiếp diệt khẩu!!”

“Đùng! Đùng đùng!!!”

Tạ Nhất lần đầu tiên nhìn thấy bắn đạn thật, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng. May mắn tên bắt cóc bắn quá tệ, căn bản nhắm không chuẩn, viên đạn bắn trên mặt đất, bụi đất văng khắp nơi.

“Coi chừng!”

Tạ Nhất nhìn thấy tên bắt cóc nhắm vào Đường Nhất Bạch, đột nhiên nhào qua đẩy Đường Nhất Bạch gục trên mặt đất.

“Xoẹt”

Viên đạn hận không thể xuyên qua gò má bọn họ, xẹt qua nóng bỏng sinh đau.

Đường Nhất Bạch ngã trên mặt đất quá mạnh, chó con trong túi lăn đi ra ngoài.

“Âu”

Chó con rơi ra lăn lộn dưới đất. Tạ Nhất lắp bắp kinh hãi. Chó con thế nhưng lăn về phía chiếc xe đang đuổi đến.

Tạ Nhất cùng Đường Nhất Bạch muốn chạy trốn, lại thấy xe chạy lại đây, càng lúc càng gần. Nhưng chó con lăn qua đó, bọn họ căn bản không thể chạy trốn. Tạ Nhất cùng Đường Nhất Bạch đều không có ý muốn bỏ lại chó con.

Đám bắt cóc đuổi theo dừng xe, nhanh chóng nhảy xuống xe, cũng không chú ý chó con, trực tiếp tiến lên muốn bắt Tạ Nhất cùng Đường Nhất Bạch.

Chó con tựa hồ cảm giác được nguy hiểm, lập tức nhảy lên. Tuy rằng nhỏ nhắn thoạt nhìn yếu ớt, nhưng nó há miệng lộ ra răng nanh, lung lay chạy tới ngăn chặn ở trước Tạ Nhất cùng Đường Nhất Bạch. Trong miệng phát ra âm thanh gừ gừ, chó con trừng mắt to, tựa hồ muốn dọa đối phương.

Tôi rất hung dữ đó!

Nhóm bắt cóc đột nhiên nhìn thấy một con chó nhỏ xíu, căn bản không quan tâm. Tên có vẻ là cầm đầu dùng tay chỉ vào Tạ Nhất cùng Đường Nhất Bạch, nói:

“Chết tiệt, hai thằng ẻo lả mà chạy nhanh như vậy! Tìm chết!”

Đường Nhất Bạch sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng nhiều năm làm phó tổng, luôn có chút lâm nguy không sợ. Hắn hít sâu một hơi, trấn định mà nói:

“Các người là được thuê mướn, đơn giản chính là đòi tiền. Ai mướn các người? Tôi cũng có thể mướn các người, tôi ra gấp đôi giá.”

Bọn chúng liếc mắt nhìn nhau một cái, ngay sau đó tên cầm đầu cười nói:

“Mày cho rằng bọn tao ngốc a! Nếu cho tụi bây trốn thoát, khẳng định sẽ đi báo cảnh sát, đến lúc đó bọn tao cũng xong. Đừng nói lấy không được tiền, không chừng mạng nhỏ cũng không còn… Còn nữa, bọn tao cũng chú ý chữ tín, người ta đã giao tiền đặt cọc, chỉ còn một khoản. Tụi bây an tâm xuống âm tào địa phủ đi……”

Tên bắt cóc nói, giơ súng lên nhắm vào Tạ Nhất cùng Đường Nhất Bạch.

Chó con lập tức gầm gừ hung ác, nhưng những người kia căn bản không sợ nó, không để ý.

Lòng bàn tay Tạ Nhất đều là mồ hôi, vội vàng đem Đường Nhất Bạch ra ở phía sau, thấp giọng nói:

“Chạy mau.”

Tên cầm đầu bắt cóc cười nói:

“Đưa bọn họ lên đường đi!”

Một tên trong đó thật sự bóp cò. Tạ Nhất nhắm mắt lại, còn tưởng rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Kết quả đợi thật lâu, viên đạn cũng không có bay lại đây. Liền nghe được nhóm bắt cóc kêu sợ hãi.

“Á... quỷ, quỷ a!!!”

Tạ Nhất mở mắt thấy viên đạn cũng không có bay lại đây. Ở trước mắt Tạ Nhất đột nhiên lặng yên không một tiếng động xuất hiện một người.

Người kia mặc áo sơmi đen, phía dưới là quần jean đen, chân mang một đôi giày cao cổ màu đen. Thân hình cao lớn, cánh tay đầy cơ bắp. Ngươi kia đưa lưng về phía Tạ Nhất. Tạ Nhất thấy không rõ lắm gương mặt của hắn.

“Thương Khâu!”

Tuy rằng chỉ có thể nhìn bóng dáng, nhưng Tạ Nhất đã xác định không có lầm, tuyệt đối là Thương Khâu.

Thương Khâu một tay cầm di động màu đen có dán sticker hình mèo, tay khác hơi động, tựa hồ quăng đi cái gì. Liền nghe được âm rơi xuống rất nhẹ, Tạ Nhất cúi đầu nhìn, thế nhưng là viên đạn.

Thương Khâu thế nhưng nắm viên đạn, thực nhẹ nhàng ném ở trên mặt đất.

“Quỷ! Quỷ a!!!”

Mấy tên bắt cóc kêu sợ hãi, tựa hồ nhìn thấy cái gì không thể tưởng tượng.

Thương Khâu lại là sắc mặt âm trầm bình tĩnh đứng đó.

“Âu!”

Lúc này chó con tựa hồ cũng phát uy sức mạnh. Giọng non nớt kêu một tiếng, sau đó đột nhiên nó nhảy dựng lên hướng về phía mấy tên kia nhào qua, trực tiếp cắn ở cẳng chân một tên.

“A a a a a!!!”

Đừng nhìn chó con bộ dạng nhỏ xíu đáng yêu, nhưng tính tình rất hung hăng, đặc biệt trong miệng đã có răng nanh. Tên bắt cóc căn bản không đề phòng, bị cắn một ngụm, đau không chịu được, một chút liền ngã trên mặt đất, ôm cẳng chân lăn lộn. HunhHn786 Chó con còn xoay qua, lắc lư cái mông có đốm, ném cái đuôi nhỏ quẹt vào mặt hắn.

Đường Nhất Bạch cũng có chút chấn kinh, còn tưởng rằng mình chết chắc rồi, không nghĩ tới Thương Khâu thế nhưng xuất hiện kịp thời, lại còn tay không tiếp viên đạn.

Thật là không phục không được!

Đường Nhất Bạch thấy chó con dùng cái đuôi quất lên mặt tên bắt cóc, sợ hắn chó cùng rứt giậu, chạy nhanh tới đem chó con bế lên.

Chó con cũng thực hung tợn, gừ gừ vài tiếng.

Mấy tên còn lại cũng kêu sợ hãi, nhưng bọn chúng trong tay có vũ khí, hơn nữa là số nhiều, không tin thật sự có người có thể dùng tay không tiếp được nhiều viên đạn, hét lớn:

“Mẹ nó!! Bắn!! Bắn chết hắn!!”

“Giết chết hắn!”

Tạ Nhất lần thứ hai thấy nổ súng, có chút khẩn trương. Vì dù sao Thương Khâu cũng là thân thể người phàm. Chẳng qua Thương Khâu không để trong lòng, khóe miệng hơi chút cong lên, cười lạnh một tiếng. Đầu ngón tay hắn vừa động, liền thấy những tên bắt cóc dùng sức bóp cò súng, nhưng cò súng phảng phất bị dán cứng đều bất động.

Nhóm bắt cóc chấn kinh không thôi, sợ tới mức đi xem súng lục, không biết nơi nào xảy ra vấn đề.

Lúc này liền nghe tiếng rống, đột nhiên nhảy ra cái gì.

Một con chó sói thật lớn!

Là Đường Giảo!

Con chó sói lao tới.

“A”

Một tên kêu thảm thiết, hắn đã bị Đường Giảo xô gục trên mặt đất. Đường Giảo cắn cẳng chân hắn, nhanh chóng kéo túm, động tác hung mãnh dị thường. Mấy tên khác sợ hãi, muốn chạy trốn, nhưng căn bản không kịp chạy trốn.

Tạ Nhất thậm chí không thấy được Thương Khâu làm như thế nào, những tên bắt cóc đó căn bản không phải đối thủ của hắn. Bảy tám tên bắt cóc đều ngã trên mặt đất, đau đến không bò dậy được. Thương Khâu lại rất nhàn nhã, tựa hồ không cần tốn nhiều sức.

“Có bị thương không?”

Tạ Nhất vội vàng xua tay, nói:

“May mắn anh tới kịp thời, không có gì.”

Thương Khâu lại thấy được chỗ mu bàn tay Tạ Nhất do từ trên lầu nhảy xuống bị thương.

Tạ Nhất thấy hắn nhìn mình, nói:

“Không có việc gì, vết thương nhỏ.”

Thương Khâu nói:

“Trong chốc lát đi băng bó một chút.”

Tạ Nhất gật gật đầu. Thương Khâu liền xoay người sang chỗ khác, đi đến bên cạnh mở cửa xe, từ bên trong móc ra dây thừng. Sau đó hắn dùng dây thừng trói lại tất cả đám bắt cóc.

Tên cầm đầu bắt cóc vội vàng xin tha.

“Cầu anh thả chúng tôi đi! Chúng tôi chỉ là…… Chúng tôi cái gì cũng không biết a.”

Thương Khâu không nói chuyện, mặt lạnh lùng, từ trong túi một tên bắt cóc lấy di động ra. Trên máy có mấy cái tin nhắn, đều là liên lạc với người thuê. Thương Khâu xem tin nhắn, ngay sau đó soạn một cái tin nhắn gửi đi.

"Đã xong"

Di động thực mau run lên, đối phương trả lời tin nhắn.

"Làm sạch sẽ không?"

Thương Khâu cười lạnh một tiếng, lại gửi một tin nhắn.

"Sạch sẽ."

Đối phương phản hồi thật sự mau, lời ít mà ý nhiều.

" Tốt, tới lấy phần còn lại, nhà cũ Đường gia."

Thương Khâu nheo nheo mắt, đưa cho Đường Nhất Bạch xem tin nhắn. Đường Nhất Bạch kinh ngạc nói:

“Đây…… nhà cũ Đường gia!?”

Hắn nói, nhìn thoáng qua số di động.

“Đây là số điện thoại của Đường Ngẫu Xuyên!”

Đường Nhất Bạch nói xong, đột nhiên liền cảm thấy có chút không thích hợp. Hắn vừa rồi nghe được tên bắt cóc nói cái gì mà phát hiện sổ sách xảy ra vấn đề, hiện tại lại thấy được số di động của Đường Ngẫu Xuyên, lúc trước Đường Ngẫu Xuyên còn đặc biệt khác thường, cái này làm cho Đường Nhất Bạch không thể không nghĩ đến tình huống nào đó.

Tạ Nhất nói:

“Em trai cậu muốn giết cậu?”

Đường Nhất Bạch nhíu nhíu mày, nói:

“Tôi hiểu rồi. Trước đó không phải tôi đã nói có hợp đồng bị làm giả sổ sách sao, rất có thể là Đường Ngẫu Xuyên làm.”

Thương Khâu nói:

“Không chỉ như vậy, Triệu Á chết cũng liên quan Đường Ngẫu Xuyên.”

Hắn nói, lấy ra một cái túi hồ sơ, đặt ở trên tay ước lượng, thoạt nhìn là lấy từ bệnh viện.

Tạ Nhất nói:

“Đây là cái gì?”

Thương Khâu cười một tiếng, nói:

“Đường Ngẫu Xuyên cả đời cũng không nghĩ nhìn thấy đồ vật này.”

Hắn nói, còn vẫy tay.

“Đi nhà cũ Đường gia.”

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Đi làm gì?”

Thương Khâu quay đầu lại nhìn một cái. Ánh mắt kia có sức hút kỳ lạ. Liền nghe Thương Khâu cười một tiếng, nói:

“Tới lấy phần còn lại.”

Mọi người nhanh lên xe. Thương Khâu lái xe hướng về nhà cũ Đường gia.

Tạ Nhất nói:

“Cho nên Triệu Á cũng là Đường Ngẫu Xuyên giết sao? Cùng sổ sách có quan hệ sao? Có thể là Triệu Á phát hiện Đường Ngẫu Xuyên làm giả hợp đồng?”

Thương Khâu gật gật đầu, nói:

“Ít nhất mặt ngoài thoạt nhìn là như thế.”

“Mặt ngoài?”

Tạ Nhất cùng Đường Nhất Bạch đều có chút kinh ngạc, không biết “mặt ngoài” là có ý tứ gì.

Thương Khâu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu. Tạ Nhất ngồi ở ghế phụ. Đường Nhất Bạch cùng Đường Giảo ngồi ở phía sau, còn có chó con.

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Đứa nhỏ rất đáng yêu."

Đường Nhất Bạch:

“……”

Thật là con tôi!? Một con chó.

Chó con tựa hồ nghe thấy Thương Khâu khen mình, lập tức nhảy lên “âu âu” hai tiếng, như là đang giao lưu cùng Thương Khâu.

Đường Nhất Bạch tức khắc có chút đau đầu. Tuy rằng hắn không ngại con mình là chú cún đáng yêu này, nhưng nếu thật con hắn là chó, vậy sự tình liền không thể công khai. Dù gì Đường Nhất Bạch là người nổi tiếng.

Thương Khâu lại hảo tâm giải thích:

“Là giảo thú, bất quá là hỗn huyết, huyết thống không phải thực thuần, nhưng lớn lên cũng có thể thành hình người.”

Đường Nhất Bạch càng thêm kinh ngạc.

Chó con đáng yêu này là giảo thú, chẳng lẽ giảo thú khi còn nhỏ đều đáng yêu như vậy sao?

Tạ Nhất tò mò hỏi:

“Là bé trai, hay là bé gái?”

Thương Khâu nói:

“Bé trai.”

Tạ Nhất quay đầu, cẩn thận nhìn nhìn chó con. Chó con thực đáng yêu, hai mắt vụt sáng lên cũng nhìn Tạ Nhất, giống như muốn phóng điện với Tạ Nhất, còn hỉnh hỉnh mũi nhỏ màu đen.

Tạ Nhất cười nói:

“Ôi, các người xem, trên mông nó có đốm giống như bông hoa a.”

Đốm trên người Đường Giảo lấm tấm như con báo, chó con không như vậy. Đốm kia thành hình dạng, thoạt nhìn như là đóa hoa, rất đáng yêu.

Mọi người một đường lái xe đến nhà cũ Đường gia. Đến cửa, người hầu nhìn thấy thiếu gia đã trở lại, vội vàng hoan nghênh.

“Đại thiếu gia.”

Đường Ngẫu Xuyên lúc này đang ngồi ở sô pha trong phòng khách. Hắn vốn tưởng rằng Đường Nhất Bạch đã chết, nếu như vậy, Đường gia chính là của hắn, không còn có người cùng hắn đoạt Đường gia.

Đường Ngẫu Xuyên thoạt nhìn tâm tình thực tốt, nghe được có người đi vào tới còn tưởng rằng là đám bắt cóc tới, kết quả người đi vào làm hắn chấn động. Đường Ngẫu Xuyên đột nhiên từ trên sô pha nhảy lên, nói:

“Anh… anh cả!?”

Đường Nhất Bạch đi đầu vào tới, lạnh lùng nhìn Đường Ngẫu Xuyên, nói:

“Sao nhìn thấy anh kinh ngạc vậy?”

Đường Ngẫu Xuyên mồ hôi lạnh chảy ra tới, sắc mặt trắng bệch, nói:

“Không…… Không phải…… anh sao đột nhiên đã trở về.”

Đường Nhất Bạch cười lạnh nói:

“Đây là nhà anh, anh muốn trở về không được sao?”

Bọn họ còn đang nói chuyện, có người từ trên lầu xuống dưới, là Đường lão gia Đường Vinh.

Đường Vinh mới trở về không lâu, nhìn thấy Đường Nhất Bạch có chút kinh ngạc, nói:

“Nhất Bạch à, hôm nay đã trở về, vậy ở lại ăn một bữa cơm đi.”

Đường Vinh từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy phía sau Đường Nhất Bạch còn có người, kinh ngạc nói:

“Con dẫn theo bạn?”

Đường Nhất Bạch lại không rảnh nói cái này, đem di động của tên bắt cóc ném ở trên bàn, nói:

“Cơm chiều xem ra là ăn không được.”

Đường Ngẫu Xuyên cúi đầu vừa thấy, thiếu chút nữa nhảy lên. Đường Vinh không biết là gì cho nên cũng cúi đầu xem. Vừa thấy, ông ta tức khắc chấn kinh không thôi, thở hổn hển, thiếu chút nữa ngất đi. Ông ta chỉ vào Đường Ngẫu Xuyên nói:

“Con…… Đây là số di động của con!?”

Đường Ngẫu Xuyên lập tức phủ nhận.

“Không không không, ba, nhất định là hiểu lầm!”

“Hiểu lầm?”

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Cần giáp mặt đối chứng không?”

Đường Ngẫu Xuyên sợ tới mức càng ra mồ hôi lạnh, đã nói không ra lời. Đường Vinh sắc mặt đỏ bừng, nói:

“Mày…… mày là súc sinh!! Thế nhưng muốn giết anh trai mình!! Nhất Bạch tuy rằng không phải cùng mẹ với mày, nhưng tốt xấu gì cũng là anh em ruột! Mày… mày…”

Đường Vinh tức giận ngã ngồi ở trên sô pha. Đường Ngẫu Xuyên còn muốn giảo biện HunhHn786.

“Ba! Ba, anh ấy là anh con, sao con… sao con có thể điên cuồng muốn giết anh mình chứ!”

Đường Nhất Bạch cười lạnh nói:

“Đừng giả mù sa mưa! Lần trước hạ độc, còn có bom ở trên xe, có phải đều là em làm?”

Đường Vinh nghe thấy cái này, càng tức giận. Đường Ngẫu Xuyên muốn giảo biện, Đường Nhất Bạch lại nói:

“À đúng rồi, còn nữa, em giết thư ký của anh. Trên tay em đã có một mạng người.”

Đường Vinh hô lên.

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra! Mày là nghiệt chủng!!”

Đường Ngẫu Xuyên vội vàng nói:

“Không không, ba nghe con giải thích, không có việc này.”

Đường Nhất Bạch nói:

“Không có việc này? Chẳng lẽ em không có giết Triệu Á sao? Bởi vì nuốt tiền công ty làm của riêng bị phát hiện?”

Đường Ngẫu Xuyên sắc mặt trắng bệch. Đường Nhất Bạch lại nói:

“Có người nhìn thấy Triệu Á được Hồ trưởng phòng chở đi, nói bọn họ rất có thể ở hẹn hò. Lúc ấy anh còn thấy rất kỳ quái. Thì ra Triệu Á hẹn hò cũng không phải Hồ trưởng phòng, mà là em sao?”

Đường Ngẫu Xuyên chỉ biết phủ nhận, nói:

“Không phải! Không phải!”

Thương Khâu thật bình tĩnh, trực tiếp ngồi ở trên sô pha, còn nói với người hầu bên cạnh:

“Làm phiền lấy hòm thuốc tới, có được không?”

Người hầu bị choáng váng, nhanh gật đầu nói:

“Được được được.”

Người hầu lập tức chạy đi cầm hòm thuốc tới, đưa cho Thương Khâu. Thương Khâu thong thả ung dung tiếp nhận, nói:

“Cảm ơn.”

Hắn nói, lôi kéo Tạ Nhất cũng ngồi xuống. Tạ Nhất cảm thấy đang trong không khí giương cung bạt kiếm, mình cùng Thương Khâu ngồi xuống thật là quá không thích hợp.

Bất quá Thương Khâu cũng không khẩn trương, lôi kéo Tạ Nhất ngồi xuống, mở hòm thuốc, lấy ra nước sát trùng rửa sạch mu bàn tay bầm tím của Tạ Nhất, bôi lên thuốc mỡ, lại dùng băng gạc cẩn thận băng bó.

Đường Ngẫu Xuyên còn muốn giảo biện.

“Dù là… dù là em cùng Triệu Á thật sự có quan hệ, em càng sẽ không giết cô ấy!”

Thương Khâu lúc này cười một tiếng, hắn còn tự tay băng bó cho Tạ Nhất, thoạt nhìn thực thanh nhàn, nói:

“Tôi đoán thử. Cậu tiếp cận Triệu Á mục đích cũng không đơn thuần. Bởi vì Triệu Á là thư ký của Đường Nhất Bạch. Chuyện lớn nhỏ của Đường Nhất Bạch đều sẽ thông qua tay Triệu Á. Cậu không cam lòng bị anh trai khống chế, muốn thay chỗ Đường Nhất Bạch, đúng không?”

Đường Ngẫu Xuyên sắc mặt trắng bệch nói:

“Cái đó… cái đó chỉ là lời nói của một bên!”

Thương Khâu nhướng mày, đem đôi hoa tai kim cương đặt lên bàn, lại nói:

“Đây là cậu đưa cho Triệu Á. Vì lấy lòng Triệu Á, đôi hoa tai kim cương này giá trị không nhỏ. Đương nhiên mục đích của cậu là càng có lực hấp dẫn, cho nên không để bụng giá đôi hoa tai kim cương. Sau đó bởi vì chuyện khác, cậu cùng Triệu Á trở mặt. Triệu Á uy hiếp cậu, vì thế cậu nổi lên sát tâm, muốn Triệu Á vĩnh viễn không thể uy hiếp…”

Đường Ngẫu Xuyên run rẩy.

“Anh…… anh nói bậy!!”

Thương Khâu lại tiếp tục nói:

“Đương nhiên, thân là một cậu ấm, khẳng định sẽ không tự mình ra tay, vì thế cậu tìm Hồ trưởng phòng. Ngày sinh nhật Hồ trưởng phòng kéo mọi người tụ hội ở quán bar của Phùng Tam là tìm cơ hội diệt khẩu Triệu Á. Bất quá không khéo chính là Hồ trưởng phòng tương đối tham lam, thấy đôi hoa tai kim cương có giá trị muốn chiếm làm của riêng.”

Sắc mặt Đường Ngẫu Xuyên đã biến thành giấy trắng, run run nói:

“Không... anh nói bậy... Anh đây là phỉ báng... Tôi sẽ tố cáo anh tội phỉ báng!”

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Đương nhiên, tôi có chứng cứ. Còn nữa các người trở mặt là có lý do.”

Đường Ngẫu Xuyên run rẩy nói:

“Cái... cái gì……”

Thương Khâu không nói gì, lại đem cái túi hồ sơ mở ra, từ bên trong móc ra một tờ giấy ném trên bàn.

“Soạt”

Tờ giấy bị trượt đi, rơi trên mặt đất. Là báo cáo xét nghiệm ADN. Mọi người vừa thấy, đều là hít một hơi.

Con Triệu Á là của Đường Ngẫu Xuyên!?

Đường Ngẫu Xuyên nhìn báo cáo, tức khắc loạn hoảng. Thương Khâu lại nói:

“Cậu đưa cho Triệu Á hoa tai kim cương. Triệu Á trợ giúp cậu làm việc. Nhưng sau đó Triệu Á phát hiện mình được quá ít, vì thế muốn uy hiếp cậu. Cô ta dùng cái gì uy hiếp? Đương nhiên là đứa con… Triệu Á nhất định tìm cậu nói mình mang tai con của cậu, cho cậu xem xét nghiệm ADN. Cô ta muốn tiến vào Đường gia, làm thiếu phu nhân Đường gia, đúng không?”

Đường Nhất Bạch chấn kinh nhìn Đường Ngẫu Xuyên. Đường Ngẫu Xuyên run run, đột nhiên rầm một tiếng liền quỳ xuống nói:

“Con cũng là bị ép bức, các người tha cho con đi ba. Anh! Chúng ta là người thân a, tha cho em đi. Triệu Á kia là tiện nhân xấu xa. Con điếm kia không biết mang con ai, lấy cái báo cáo tới liền muốn tiến vào Đường gia, muốn làm thiếu phu nhân Đường gia sao!?”

Đường Ngẫu Xuyên xem như thừa nhận, Tạ Nhất kinh ngạc không thôi.

Con của Triệu Á là của Đường Ngẫu Xuyên. Đường Ngẫu Xuyên thế nhưng nhẫn tâm giết con mình!

Đường Ngẫu Xuyên nói:

“Cầu các người, đừng tố cáo tôi… Là con điếm kia không tốt. Cô ta là xuất thân gì? Mẹ không sạch sẽ, cha còn ngồi tù, thân phận như thế sao xứng làm vợ của tôi? HunhHn786 Nói ra bị người ta cười rớt răng! Vợ của tôi phải là thiên kim tiểu thư. Cô ta là cóc muốn ăn thịt thiên nga! Còn nữa, đừng cho là tôi không biết, Triệu Á ở bên ngoài có người đàn ông khác, tuyệt đối có nhân tình. Đem một phần báo cáo giả liền muốn lừa bịp, chuyện này không có khả năng! Đứa bé không có khả năng là của tôi!”

Mọi người đều dùng ánh mắt chấn kinh nhìn chăm chú vào Đường Ngẫu Xuyên. Tạ Nhất nói:

“Cậu điên rồi!? Dù Triệu Á lừa gạt cậu cũng là các người tự mình làm, đứa bé là vô tội.”

Đường Ngẫu Xuyên nói:

“Tôi không có biện pháp khác. Tôi cũng không có biện pháp khác. Anh!! Ba! Cầu xin các người, các người thả con đi!”

Đường Vinh thiếu chút nữa té xỉu, ngã ở trên sô pha, nói:

“Mày là nghiệt tử!! Tao…… Tao đánh chết mày!!!”

Đường Vinh nói, liền phải đi đánh Đường Ngẫu Xuyên. Bất quá lúc này Thương Khâu lại đứng lên, thong thả ung dung ngăn cản động tác của Đường Vinh. Mọi người có chút giật mình nhìn Thương Khâu, không nghĩ tới Thương Khâu giúp Đường Ngẫu Xuyên.

Thương Khâu cười cười, bất quá hắn tươi cười không có thành ý, thoạt nhìn càng là lạnh nhạt, nói:

“Đường tiên sinh, đừng có gấp. Tuy rằng Đường Ngẫu Xuyên thật sự muốn bịt miệng Triệu Á, nhưng người thật sự giết chết Triệu Á không phải Đường Ngẫu Xuyên.”

Đường Nhất Bạch nói:

“Đó là ai? Hồ trưởng phòng sao?”

Thương Khâu nói:

“Động thủ thật là Hồ trưởng phòng. Nhưng ông ta cũng không phải là vì Đường Ngẫu Xuyên làm việc, mà vì một người khác làm việc, cũng là vì một người khác đưa Triệu Á tới câu lạc bộ tư nhân kia hẹn hò.”

Mọi người đều có chút ngốc, Tạ Nhất nói:

“Anh…… Ý của anh nói bạn trai của Triệu Á là một người khác?”

Đường Ngẫu Xuyên vừa nghe, lập tức nói:

“Không sai!! Không sai! Tôi nói Triệu Á không phải thứ tốt, tuyệt đối có tình nhân!”

Thương Khâu chuyển hướng, dưới ánh mắt của mọi người nhìn chăm chú vào Đường Vinh. Đường Vinh run rẩy một chút, Thương Khâu nói:

“Hôm nay tôi đi một chuyến đến bệnh viện, vốn định tìm báo cáo xét nghiệm của Triệu Á. Bất quá không nghĩ tới tìm được hai bảng xét nghiệm khác biệt... xét nghiệm ADN.”

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Hai bảng khác biệt?”

Thương Khâu nhìn thoáng qua Tạ Nhất, trên mặt lộ ra chút tươi cười, tựa hồ khích lệ Tạ Nhất thông minh. Thương Khâu lại mở túi hồ sơ, từ bên trong móc ra một tờ báo cáo, đặt lên bàn, ngón tay gõ gõ trên mặt, nói:

“Cậu không phải muốn biết tình nhân của Triệu Á là ai sao?”

Mọi người nhìn về phía báo cáo, tức khắc chấn kinh không thôi. Bởi vì trên báo, mẫu đối chứng thế nhưng là Đường Vinh.

Đường Nhất Bạch chấn kinh nói:

“Ba?!”

Đường Ngẫu Xuyên cũng ngốc, ngay sau đó cười ha ha nói:

“Là như thế này!!!”

Tạ Nhất cũng chú ý tới thời gian trên bảng báo cáo của Đường Vinh so với bảng báo cáo của Đường Ngẫu Xuyên sớm hơn, nói như vậy…

Thương Khâu nhìn Đường Ngẫu Xuyên, nói:

“Chúc mừng, đứa bé không phải con cậu.”

Hắn nói, quay đầu nhìn về phía Đường Vinh, nhàn nhạt nói:

“Là ba cậu.”

Tạ Nhất:

“……”

Gia đình tài phiệt thật loạn.

Thương Khâu gõ báo cáo, nói:

“Bảng báo cáo của Đường Vinh có trước, bảng báo cáo của Đường Ngẫu Xuyên có sau. Mà loại xét nghiệm ADN này bởi vì đối tượng là hai người cùng huyết thống cho nên tỉ lệ không phải quá khác biệt…”

Nói cách khác, đứa bé là con Đường Vinh, nhưng Triệu Á một hai nói là con Đường Ngẫu Xuyên. Nhìn kết quả giám định cũng nhìn không ra sai sót cái gì…

Thương Khâu nhìn về phía Đường Vinh, biểu tình ông ta cùng Đường Ngẫu Xuyên trước đó rất giống, đã run run. Thương Khâu nói:

“Triệu Á đích xác mang thay, bất quá cô ta không phải tìm Đường Ngẫu Xuyên trước, mà là ông. Đường tiên sinh, quả nhiên là hai cha con, ông cùng Đường Ngẫu Xuyên ý tưởng giống nhau. Gia cảnh Triệu Á căn bản không xứng làm người Đường gia các người, cho nên ông cự tuyệt Triệu Á, nhưng bị lừa trước.”

Đường Vinh còn muốn giảo biện, cổ họng lăn lộn một chút, gian nan nói:

“Đúng thì thế nào! Cô ta chính là đáng chết, dựa vào cái gì dám lừa đảo! Cô ta còn muốn tố cáo tôi cưỡng gian! Rõ ràng là tự nguyện. Đúng là tiện nhân!”

Ở đây mọi người đều chấn kinh không thôi, đặc biệt là Đường Ngẫu Xuyên. Hắn thật sự bị ba mình cho đội nón xanh. Không không, từ thời gian trước sau xem xét, có thể là hắn cho ba hắn đội nón xanh HunhHn786.

Thương Khâu nói:

“Hồ trưởng phòng đích xác giết người. Bất quá là bởi vì mệnh lệnh của ông, vừa lúc Đường Ngẫu Xuyên cũng tìm được ông ta, Hồ trưởng phòng liền thuận nước đẩy thuyền, đúng không? Lúc sau ông có tật giật mình, cho nên đi xa lẫn tránh, nói là đi công tác, kỳ thật là muốn chứng minh mình vắng mặt.”

Đường Vinh run rẩy, nhìn về phía Đường Nhất Bạch, nói:

“Nhất bạch, ta là ba ba con, con khẳng định sẽ không tố cáo ta.”

Đường Nhất Bạch vẻ mặt không thể tin tưởng, ngay sau đó nheo đôi mắt, nói:

“Ông như vậy, xứng làm ba sao?”

Đường Vinh có chút kích động, nói:

“Nhất Bạch! Nhất Bạch! Ta là ba con a!!”

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Thi thể Triệu Á, ông làm thế nào hủy đi? Tôi thấy ông không phải tu giả, không có khả năng hủy diệt cả hồn phách Triệu Á.”

Đường Vinh vẻ mặt xám xịt nói:

“Có người… Có người cho tôi một lọ thuốc nước, hắn nói có thể hủy thi thể.”

Thương Khâu híp mắt nói:

“Là ai?”

Đường Vinh nói:

“Là bác sĩ chăm sóc sức khỏe của tôi.”

Thương Khâu nói:

“Người ở nơi nào?”

Đường vinh nói:

“Tôi có số điện thoại, là hắn khuyến khích tôi giết người. Thật sự, là bác sĩ kia, tôi chỉ là cùng hắn than phiền, nói chính mình bị làm tiền, hắn khuyến khích tôi giết người!! Tôi có số điện thoại, các người đi bắt hắn, đừng bắt tôi!”

Đường Vinh chạy nhanh đi tìm điện thoại, kích động đưa cho Thương Khâu.

Thương Khâu lấy điện thoại nhìn nhìn, ngay sau đó ấn gọi. Tính hiệu vang ba tiếng, đối phương rốt cuộc bắt máy. Một giọng cười khàn khàn máy móc, nói:

“Chúng ta lại gặp mặt.”

Thương Khâu vừa nghe, nhíu nhíu mày, đem di động mở loa ngoài. Tiếng nói kia làm Tạ Nhất chấn động, nhận ra được tiếng nói kia.

Còn không phải là người thần bí sai sử họa sĩ sao?!

Người kia cười nói:

“Thoạt nhìn chúng ta thật là có duyên phận đó, không phải sao?”

Thương Khâu nói:

“Ngươi là ai?”

Thanh âm kia cười nói:

“Cố nhân.”

Người kia lại nói:

“Ngươi khẳng định muốn biết, Triệu Á có cái gì hơn người khiến ta nhằm vào cô ấy.”

Người kia nói xong, đột nhiên liền cắt đứt di động, một chút liền không có âm thanh.

Tạ Nhất sốt ruột, liền nghe được âm thanh báo có tin nhắn. Một tin nhắn gửi tới di động Đường Vinh. Một tin nhắn mang theo ảnh chụp, là ảnh Triệu Á.

Bối cảnh hẳn là quán bar Phùng Tam. Ở trong một phòng lớn, chính là cái phòng có người chết. Trên ảnh chụp là Triệu Á, thoạt nhìn là tự chụp. Triệu Á nhìn thẳng ống kính, tay bày ra động tác chữ V, bĩu môi, mở to hai mắt, đè cằm xuống. Đúng tiêu chuẩn tự sướng.

Nhưng mà trọng điểm không phải cái đó. Trọng điểm là trên ngực Triệu Á có trâm cài áo hình dạng một lông chim vàng. Ở dưới ánh sáng mờ tối trong phòng, trâm cài áo kia lại rực rỡ lấp lánh.

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

“Lông chim vàng!”

Thương Khâu nhíu nhíu mày. Triệu Á có một cái lông chim vàng. Thoạt nhìn kẻ thần bí chính là vì lông chim vàng mà đến khuyến khích Đường Vinh giết người, sau đó lấy đi lông chim vàng. Vì diệt khẩu còn hủy hồn phách Triệu Á.

Bất quá bởi vì lông chim vàng mà dù Triệu Á hồn phách tiêu tan nhưng chấp niệm còn lưu trữ. Đây là ngoài ý muốn mà Thương Khâu nói.

Số điện thoại kia gọi lại đã không liên lạc được, kẻ thần bí tựa hồ lại mất tích.

Thương Khâu ném điện thoại ở trên bàn, nhìn thoáng qua Đường Nhất Bạch, nói:

“Còn lại là phần cậu.”

Hắn nói, vẫy tay đi về phía trước. Tạ Nhất chạy theo. Đi vài bước Tạ Nhất quay đầu nhìn thoáng qua Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch sắc mặt rất khó xem.

Tạ Nhất đi ra ngoài còn có thể nghe thấy Đường Vinh cùng Đường Ngẫu Xuyên khóc lóc cầu tình.

Tạ Nhất ngồi trên xe, nói:

“Giới thượng lưu thật loạn.”

Thương Khâu nói:

“Đi thôi, về nhà.”

Tạ Nhất nói:

“Đường Nhất Bạch sẽ báo án sao?”

Thương Khâu khởi động xe, nói:

“Cậu nói đi.”

Việc Phùng Tam ủy thác đã giải quyết. Tạ Nhất đặc biệt muốn hỏi Thương Khâu số tiền Phùng Tam trả có hơn 500.000 tệ không. Bằng không phí gia nhập cùng tiền boa đều khó trở lại.

Bất quá xem Thương Khâu cái dạng này, khả năng tiếp nhận ủy thác cũng không phải bởi vì tiền, mà là hắn tự nguyện. Nếu hắn không muốn tiếp nhận ủy thác, cho bao nhiêu tiền hắn cũng sẽ không nhận. Dù gì Thương Khâu thoạt nhìn lãnh khốc, hơn nữa một bộ cao thâm khó đoán.

Tạ Nhất lại tiếp tục cuộc sống bình thường, kinh doanh quán ăn đêm, đi làm, cũng chính là sinh hoạt đơn giản như vậy. Đương nhiên, ngẫu nhiên còn phải giáo dục Tiểu Bạch đừng đem mình viết tiểu thuyết đồng nhân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện