Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 67: Cùng một thương khâu sao?



Thương Khâu sau một giây biến thành kẻ có tiền, còn cùng Tạ Nhất thân cận, ông chủ Tiền ruột đều tái xanh, thật không biết nên làm thế nào cho phải.

"Đinh"

Thang máy dừng, mọi người ra khỏi thang máy. Ông chủ Tiền thực nhiệt tình nói:

"Mời mời, Thương tổng, bên này."

Ông ta lại đối với Tạ Nhất nói:

"Tạ tiên sinh, chúng ta cũng là đối tác lâu năm. Trước đây chúng tôi cùng quý công ty cũng có không ít hợp tác thành công, đều phi thường tín nhiệm thiết kế quảng cáo của quý công ty. Như vậy đi, Tạ tiên sinh tới phòng nghỉ chờ một chút, trong chốc lát tôi liền đi qua."

Thương Khâu lại là nhàn nhạt cười. Ở trong mắt Tạ Nhất kia thật là chói mắt quá mức, tới cực điểm rồi. Hắn cười nói.

"Hà tất phiền toái như vậy. Ông chủ Tiền cũng là người làm ăn, biết thời gian quý giá bao nhiêu. Dù sao hạng mục quảng cáo của Tạ tiên cũng liên quan hạng mục chúng ta muốn nói. Hay là họp cùng nhau đi. Vừa lúc tôi cũng muốn nhìn một chút ý tưởng quảng cáo của Tạ tiên sinh."

Tạ Nhất:

"......"

Tạ tiên sinh......

Ông chủ Tiền nào dám không đồng ý, vội vàng gật đầu, thiếu chút khom lưng, nói:

"Phải phải phải, bên này mời."

Ông chủ Tiền mời Thương Khâu cùng Tạ Nhất đi qua.

Tạ Nhất thập phần tò mò, lặng lẽ cùng Thương Khâu kề tai nói nhỏ, thấp giọng nói:

"Anh rốt cuộc đầu tư bao nhiêu tiền?"

Thương Khâu không nói chuyện, chỉ là cười cười, sau đó giơ lên một ngón tay. Tạ Nhất đối với đầu tư không hề có khái niệm, căn bản không biết là có ý tứ gì. Bất quá Tạ Nhất khẳng định Thương Khâu tuyệt đối không phải nói hạng mục đơn giản như vậy, còn có nội tình khác.

Mọi người tiến vào phòng họp rất lớn, quả thực là nơi cao cấp. Nơi này so với phòng ở của Tạ Nhất còn lớn hơn.

Ông chủ Tiền tự mình bưng cà phê cho Thương Khâu cùng Tạ Nhất, các đồng nghiệp của Tạ Nhất cũng được thơm lây.

Tạ Nhất cười tủm tỉm uống một ngụm cà phê. Uống vào liền cảm thấy cà phê này chất lượng thật tốt, nhưng quá đắng. Phỏng chừng bởi vì để thưởng thức hương vị, cho nên không cho nhiều đường, vẫn là cà phê đen.

Quả nhiên Thương Khâu bưng lên uống một ngụm, tức khắc nhíu nhíu mày. Sắc mặt kia nếu có thể sử dụng nhiệt độ nói, vừa rồi là nhiệt độ bình thường 24-25 độ, hiện tại chính là đông lạnh dưới 0, âm 24-25 độ. Bởi vì cà phê thật sự quá đắng, Thương Khâu lại thích đồ ngọt.

Tạ Nhất cười trộm một chút. Đặc biệt muốn lồng ghép âm thanh với vẻ mặt Thương Khâu.

Bảo bảo không cao hứng!

Tạ Nhất cười trộm. Ông chủ Tiền thấy Thương Khâu sắc mặt rất khó xem, cũng không biết chính mình làm sai sự tình gì. Ông ta cho rằng khả năng Thương Khâu còn vì chính mình làm khó bạn hắn nên tức giận. Kết quả Tạ Nhất liền cúi cúi người, ho khan một chút, nói:

"Ngượng ngùng, cà phê quá đắng, có thể cho tôi một hộp sữa, bốn viên đường không?"

Ông chủ Tiền đều ngốc, ngay sau đó nghĩ thầm Tạ Nhất quả nhiên là đồ nhà quê. Cà phê cao cấp như vậy còn muốn thêm sữa cùng đường, quả thực phí phạm của trời.

Bất quá ông ta vẫn là đặc biệt khách khí phân phó người đưa tới cho Tạ Nhất. Thư ký tuy rằng cảm thấy một lần uống bốn viên đường là khá nhiều, nhưng vẫn làm theo mang đến hủ đường viên, hơn nữa còn cầm tới một hộp sữa nhỏ.

Vì thế mọi người liền nhìn thấy Tạ Nhất cầm lấy hộp sữa, mở nắp lại không có đem sữa bỏ vào ly cà phê của mình, mà là cho vào ly cà phê bên cạnh của Thương Khâu.

Mọi người một chút đều ngốc, liền nghe được tiếng viên đường rơi vào nước. Tạ Nhất gắp bốn viên đường, cũng thực thuận tay ném vào ly cà phê của Thương Khâu. Đường nổi lên bọt khí nhỏ, thực mau liền tan ra.

Một ly cà phê đen, nháy mắt biến thành cà phê sữa rất ngọt. Mọi người đều ngửi thấy trong không khí mùi sữa cùng vị ngọt.

Ông chủ Tiền một trận giật mình, còn tưởng rằng Tạ Nhất đang làm trò đùa dai, trong lòng cười lạnh.

Xem đi, Thương tiên sinh nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó xem ai có thể che chở các người!

Nào biết ngay sau đó, Thương Khâu liền chậm rãi bưng cái ly, đặt ở bên miệng uống một ngụm. HunhHn786 Cà phê còn bốc khói mờ mịt lượn lờ. Giống như ánh sáng nhu hòa, khiến gương mặt Thương Khâu cũng mềm mại hơn, thoạt nhìn vừa ôn nhu vừa soái khí, còn đặc biệt nam tính. Hắn cười khẽ một chút, ngay sau đó nói:

"Cảm ơn."

Tạ Nhất ở dưới ánh mắt giật mình của mọi người thực tự hào nói:

"Đừng khách khí."

Dù sao Tạ Nhất chính là người duy nhất ở đây biết sở thích của người đàn ông thúi đẹp trai này......

Ông chủ Tiền giật mình tròng mắt muốn rơi xuống, cười gượng nói:

"Cái...... này, Thương tiên sinh, chúng ta nói chuyện hợp tác đi."

Thương Khâu gật gật đầu. Thư ký nhanh đem hợp đồng ra tới. Tạ Nhất sợ nhất xem hợp đồng, bởi vì căn bản xem không hiểu. Điều điều khoản khoản đổi tới đổi lui, thập phần phiền toái, chữ số dày đặc rối rắm, xem hoa cả mắt.

Bất quá Thương Khâu lại cầm lấy hợp đồng xem, hơi hơi nhíu lại mi, thoạt nhìn thực nghiêm túc. Biểu tình kia thật là rất soái. Người ta thường nói khi làm việc đàn ông đẹp trai nhất cũng không sai.

Thương Khâu sau khi xem xong, cười một tiếng, nói:

"Chúng tôi xác thật có thành ý cùng ông chủ Tiền hợp tác. Nhưng thoạt nhìn ông chủ Tiền không có."

Ông chủ Tiền nghe xong tức khắc đại kinh thất sắc, thiếu chút quỳ gối trước mặt Thương Khâu.

"Này này này...... này, Thương tổng, này oan uổng a, từ đâu mà nói như vậy chứ!?"

Thương Khâu điểm điểm văn kiện, nói:

"Công nghệ của các người lạc hậu như vậy?"

Ông chủ Tiền nói:

"Oan uổng, oan uổng a! Công nghệ của chúng tôi đây chính là tiên tiến trên thế giới hiện nay!"

Thương Khâu sâu kín cười, rất có khí tràng nói:

"Tôi không cần tiên tiến cái gì. Tôi muốn chính là tốt nhất, trước đó ông chủ Tiền cũng là hứa hẹn, bằng không tôi vì cái gì đầu tư nhiều tiền như vậy? Tuy rằng tiền đó với tôi mà nói là số nhỏ, nhưng tôi vẫn hy vọng có thể phát huy công dụng cao nhất."

Tạ Nhất liếc liếc mắt nhìn hợp đồng. Mặt trên có thật nhiều chữ, rất nhiều mục thấy không rõ lắm, cũng không biết cụ thể bao nhiêu tiền, dù sao khẳng định không phải con số nhỏ.

Ông chủ Tiền còn muốn chống chế, nói:

"Đây...... Chính là công nghệ đã......"

Thương Khâu rốt cuộc chuyển vào chính đề, nhàn nhạt nói:

"Tôi nghe nói vừa mới tổ chức một cái triển lãm, chính là về phương diện công nghệ này. Có vị Liêm tiên sinh phát triển phương diện này không tồi. Ông chủ Tiền sao không thu mua công nghệ của bọn họ về đây."

Vừa nghe nói, ông chủ Tiền tức khắc hối hận.

"Thương tổng, Thương tổng! Ngài nghe tôi nói. Liêm tiên sinh đó có phải Liêm Thần An hay không?"

Thương Khâu gật gật đầu. Tạ Nhất đột nhiên minh bạch.

Thương Khâu đây không phải tới đầu tư kiếm thu nhập thêm, mà là tới làm tình báo! Tình báo này cũng là quá đáng giá!

Thương Khâu gật gật đầu, nói:

"Đúng vậy, chính là vị Liêm tiên sinh đó."

Ông chủ Tiền thần thần bí bí nói:

"Tôi nói cho Thương tổng biết một việc. Cũng chính vì tôi cùng Thương tổng có quan hệ thân thiết, cho nên mới đem chuyện này nói cho ngài. Liêm Thần An... không thể cùng hắn hợp tác a. Hắn dù có kỹ thuật tốt, cũng không thể hợp tác a. Bởi vì... hắn là hung thủ giết người!"

Tạ Nhất kinh ngạc mở to hai mắt, bất quá không nói chuyện, mà để Thương Khâu tiếp tục hỏi. Thương Khâu làm ra một biểu tình nghi hoặc, nói:

"Lời này là sao?"

Ông chủ Tiền nói:

"Thật đó. Chuyện này chỉ có một mình tôi biết. Liêm Thần An trước khi thành lập phòng làm việc hiện nay, không phải cùng bạn tốt sáng lập một công ty sao? Chính là chuyện này. Người mà hắn hợp tác tôi cũng quen biết, là bạn hữu nhiều năm, gọi là Cát Sơn. Vợ của Cát Sơn kia thật là như hoa như ngọc a......"

Tạ Nhất trong lòng yên lặng nghĩ.

Tào nữ sĩ cũng kêu như hoa như ngọc? Vậy Thương Khâu là quốc sắc thiên hương rồi!

Ông chủ Tiền tiếp tục nói:

"Liêm Thần An nhân phẩm có vấn đề, giết người, đoạt vợ người, không có gì chưa làm qua! Lúc ấy Cát Sơn tìm tôi, nói hắn tạo ra một cái phần mềm có ý nghĩa vượt thời đại. Phần mềm này tuyệt đối có thể bán giá cao, muốn cùng công ty chúng tôi hợp tác. Đây là cơ hội rất tốt, tôi đương nhiên đồng ý hợp tác, cho hắn cái giá muốn mua lại. Kết quả thì sao?! Kết quả a......"

Kết quả Cát Sơn nói phần mềm là thuộc sở hữu công ty bọn họ. Nói cách khác là Cát Sơn, Tào nữ sĩ cùng Liêm Thần An ba người hợp tác, vì thế một người không quyết định được. Hắn phải đi về cùng mọi người thương lượng một chút, sau đó báo cho ông chủ Tiền.

Ông chủ Tiền nghĩ, dù sao Cát Sơn cùng Tào nữ sĩ là vợ chồng, Tào nữ sĩ khẳng định sẽ theo ý Cát Sơn. Bọn họ ở công ty chiếm cổ phần nhiều hơn, Liêm Thần An cũng sẽ đáp ứng thôi. Ông chủ Tiền híp mắt nói:

"Sau đó các người biết đã xảy ra sự tình gì không? Tôi đã không gặp lại Cát Sơn! Ngày đó xem tin tức, mới phát hiện Cát Sơn thế nhưng đã chết! Hơn nữa nguyên nhân chết là ngoài ý muốn ngã lầu chết! Chúng tôi nói chuyện hợp tác a, bao nhiêu tiền hợp tác a, Cát Sơn có thể ngoài ý muốn chết sao? Chuyện này không có khả năng, vì tiền hắn cũng không thể chết! Các người đoán thế nào? Sau đó tôi nhìn thấy cái phần mềm bị Liêm Thần An bán, không phải bán cho chúng tôi, một số tiền thật lớn. Hừ hừ, đây không phải thực rõ ràng sao, Liêm Thần An muốn độc chiếm số tiền, giết người hợp tác Cát Sơn. Cát Sơn vừa chết, Tào nữ sĩ mang theo đứa con gái một tuổi, quả thực chính là cô nhi quả phụ, còn có cái gì uy hiếp? Toàn bộ công ty còn không phải của hắn!? Thật là hiểm ác a!"

Thì ra lời đồn Liêm Thần An giết người còn có nội tình như vậy. Trách không được ông chủ Tiền luôn thề son sắt nói Liêm Thần An giết người, bởi vì Cát Sơn trước đó đã tìm ông ta nói chuyện hợp tác, cuối cùng lại chết!

Bất quá Tạ Nhất có chút nghi hoặc, nói:

"Nhưng...... cuối cùng Liêm Thần An không phải đem toàn bộ công ty đều đưa cho Tào nữ sĩ sao? Nói như vậy hắn cũng không có lợi ích."

Ông chủ Tiền cười một tiếng, nói:

"Hây, đây là làm nhiều chuyện trái với lương tâm, cậu hiểu không? Đi bờ sông nhiều sẽ ướt giày. Sợ hãi đó! Có thể có cái gì?! Còn nữa, vợ Cát Sơn chính là tình đầu Liêm Thần An nhớ mãi không quên, phỏng chừng là muốn lấy lòng Tào nữ sĩ. Nhưng Tào nữ sĩ căn bản không nhận tình của hắn!"

Tạ Nhất trong đầu xoay chuyển.

Liêm Thần An muốn lấy lòng Tào nữ sĩ? Thoạt nhìn không giống. Trước đó Tào nữ sĩ đi tìm Liêm Thần An rất nhiều lần. Thấy thế nào cũng đều là Tào nữ sĩ muốn cùng Liêm Thần An nối lại tình xưa!

Tạ Nhất cảm thấy điểm đáng ngờ vẫn rất nhiều, hơn nữa nghĩ không rõ.

Ông chủ Tiền tổng kết nói:

"Cho nên a, Liêm Thần An người này nhân phẩm có vấn đề. Công ty chúng tôi thật ra chú ý chính là danh dự, cùng Thương tổng là giống nhau. Tuyệt đối không thể cùng Liêm Thần An phạm nhân giết người hợp tác."

Thương Khâu gật gật đầu, nói:

"Đích xác phải chú ý danh dự, nhưng cũng phải chú ý hiệu suất. Phương án này của các người, tôi cảm thấy thiếu thành ý. Dù tính không tìm Liêm Thần An hợp tác, cũng cần sửa lại. Xem ra hôm khác tôi lại đến đi."

Hắn nói liền phải đứng lên. Ông chủ Tiền sắc mặt cũng thay đổi. Khoảng đầu tư nhiều như vậy sao có thể ngâm nước nóng, ông chủ Tiền vội vàng nói:

"Này... Thương tổng, không bằng chúng ta lại nói..."

Thương Khâu cười nói:

"Tôi trong chốc lát còn có cuộc họp, không có thời gian cùng ông chủ Tiền tán gẫu. Nếu ông chủ Tiền sửa đổi xong, có thể liên hệ bất cứ lúc nào. Vậy hẹn lần sau."

Thương Khâu nói đặc biệt dứt khoát, gương mặt anh tuấn, biểu tình quả thực khốc tới cực điểm rồi. Tạ Nhất cùng các đồng nghiệp đều lén lút tán thưởng Thương Khâu một cái.

Quá sảng khoái!

Ông chủ Tiền cũng ngăn không được, đành phải trơ mắt nhìn cây tiền rời đi. Bởi vì bọn họ hợp tác không bàn xong, cho nên nhóm Tạ Nhất cũng không cần làm quảng cáo, liền cùng nhau rời đi.

Ra khỏi cổng công ty, các đồng nghiệp của Tạ Nhất đã hoan hô nhảy nhót lên, nói:

"Ha ha ha, quá sung sướng! Xem lão Tiền hói đầu xanh mặt, ha ha ha tái xanh!"

"Thương ca làm tốt lắm!"

"Thật nở mày nở mặt a! Quả thực là đi theo Thương ca có thịt ăn!"

"Khụ khụ!"

Tạ Nhất thấy bọn họ nói lớn tiếng, vội vàng ho khan hai tiếng. Dù gì bọn họ còn ở cổng công ty người ta, Thương Khâu phô trương quá lớn, rất nhiều người đều hướng bên này nhìn.

Thương Khâu nói xong hợp tác phải rời khỏi. Tạ Nhất còn phải cùng các đồng nghiệp về công ty. Thương Khâu nói:

"Buổi tối về nhà gặp."

Tạ Nhất gật gật đầu. Thương Khâu được tài xế mở cửa đón, ngồi lên siêu xe rời đi. Tạ Nhất nghĩ thầm HunhHn786.

Thương Khâu thật là có tiền!

Kết quả liền nghe được một trận ồn ào.

"Ai u!!!"

Kỳ thật bản thân Tạ Nhất cũng cảm thán, lại nghe phía sau các đồng nghiệp cười nói:

"Ai u... buổi tối... về nhà... gặp...!"

Tạ Nhất:

"......"

Đồng nghiệp cười nói:

"Thật tình cảm nha. Trời ơi Tạ ca, anh thật là may mắn. Thương ca rất soái, còn thích động vật nhỏ, quan trọng nhất là kim cương vương lão ngũ! Anh quả thực đã phát tài!"

Tạ Nhất mắt trợn trắng, nói:

"Chúng tôi không phải quan hệ kia!"

Các đồng nghiệp gật đầu nói:

"Phải phải phải, chúng tôi biết, trong lòng biết rõ ràng, anh yên tâm đi Tạ ca!"

Tạ Nhất:

"......"

Nói cũng vô ích......

Tạ Nhất cùng đồng nghiệp trở về công ty.

Tan tầm về nhà, Tạ Nhất đem xe Land Rover vào bãi đỗ xe của tiểu khu, khóa kỹ rồi đi về nhà.

Hiện giờ là thời điểm tan tầm, trong tiểu khu người rất nhiều, không ít là khách quen của quán Tạ Nhất. Mọi người đều thực thân thiện cùng Tạ Nhất chào hỏi.

Khi Tạ Nhất đi ngang qua hoa viên, nhìn thấy đám mèo con đột nhiên nghĩ đến lời Nghê Anh đã nói. Mèo này không giống mèo bình thường, nếu đói lên có thể ăn thịt người. Tạ Nhất giật mình, quay đầu chạy đi. Đám mèo con nhìn một trận nghi hoặc, còn nghiêng nghiêng đầu kêu vài tiếng.

"Meo meo..."

Tạ Nhất chạy nhanh đến cửa hàng tiện lợi của tiểu khu. Mua hai túi lớn thức ăn cho mèo, một chai sữa bò, cuối cùng còn mua thêm mấy cái chậu đựng thức ăn, lúc này Tạ Nhất mới nhẹ nhàng thở ra. Thập phần nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Tạ Nhất hướng đến hoa viên.

Tạ Nhất đem mấy cái chậu dọn ra, bảo đảm mỗi con mèo đều có một cái chậu riêng. Đổ thức ăn cho mèo vào vài cái chậu, lại đổ sữa bò vào cái chậu lớn.

Đám mèo con tức khắc kêu lên vây lại, lắc lư cái đuôi nhỏ, vui sướng ăn uống.

"Meo meo meo"

Vừa liếm sữa bò chúng vừa kêu meo meo.

Tạ Nhất khi còn đi học, có bạn cùng phòng cũng lén lúc nuôi mèo, nên biết mèo con đặc biệt thích uống sữa bò. Bởi vì Tạ Nhất thể chất thiên âm, cho nên mèo con không thích thân cận Tạ Nhất. Bất quá khi Tạ Nhất uống sữa bò, mèo con đều sẽ vẻ mặt năn nỉ Tạ Nhất, bộ dáng đáng yêu miễn bàn. Nhưng mèo con uống sữa bò sẽ tiêu chảy, cho nên Tạ Nhất đành phải làm người xấu.

Hiện tại mèo này không giống mèo bình thường, cho nên Tạ Nhất cũng không cần làm người xấu.

Tạ Nhất cho đám mèo con ăn uống. Thời điểm bọn chúng ăn, Tạ Nhất duỗi tay sờ sờ lông mao. Thật mềm mại, còn muốn xoa xoa móng thịt. Bất quá để mèo con ăn tận hứng, Tạ Nhất cũng không đành lòng quấy rầy chúng nó.

"Meo"

"Meo meo meo!"

Tạ Nhất đang xoa xoa mèo con, có mấy con mèo con liền ngẩng đầu lên, tựa hồ có chút đề phòng. Lông trên người đều dựng lên, tròn xoe mắt nhìn chằm chằm phía sau Tạ Nhất HunhHn786.

Một con mèo con kêu lên, theo sau mèo con khác cũng đều kêu lên. Thế nhưng tất cả từ bỏ ăn uống, hướng về phương hướng kia kêu meo meo, cùng xúc động muốn quát lên.

Tạ Nhất có chút mê mang, quay đầu nhìn phương hướng kia. Không có thấy người. Trong hoa viên lúc này rất an tĩnh, trẻ con đã bị người lớn mang đi, không có ai ở chỗ này.

Bất quá trong bụi hoa hơi hơi run rẩy, tựa hồ có thứ gì trốn ở bên trong. Chẳng lẽ là một con mèo con mới tới?

Tạ Nhất đi qua, cúi đầu nhìn. Cũng không phải mèo con, mà là một đứa bé gái. Thật là oan gia ngõ hẹp, đứa bé gái này không phải người lạ, là con gái Tào nữ sĩ. Tạ Nhất kinh ngạc không thôi.

Nhà Tào nữ sĩ cách chỗ này khá xa, đứa bé sao ở đây? Chung quanh cũng không có trường học hoặc là nhà trẻ!

Đứa bé bị Tạ Nhất phát hiện, tức khắc nhảy dựng lên. Nó đột nhiên nhảy lên, đạp một chân vào Tạ Nhất. Vừa đúng đá vào chính diện, Tạ Nhất đau đến không chịu được, sức lực còn rất lớn. Tạ Nhất không kịp phản ứng đứa bé lại trực tiếp ném gì đó ở trên mặt Tạ Nhất.

Tạ Nhất là người tính tình tốt, lúc này cũng không bình tĩnh, mắt đau, đầy mặt đầy miệng đều là lá cây và bụi đất. Tạ Nhất tức giận bắt lấy đứa bé gái muốn chạy.

"A!!"

Đứa bé hét to một tiếng, lập tức vừa đá vừa đánh, nói:

"Buông tôi ra! Buông tôi ra! Bằng không tôi liền kêu người!!"

Tạ Nhất tức khắc nghĩ một câu.

Dù có kêu phá cổ họng cũng không ai cứu đâu!

Tạ Nhất không buông tay, đứa bé lập tức hô to:

"Bắt cóc trẻ con!! Bắt cóc trẻ con! Cứu mạng a! Cứu mạng!"

Tạ Nhất cười lạnh một tiếng, nói:

"Bắt cóc trẻ con? Xem ra chú phải bán cháu mới được, đúng không?"

Đứa bé gái một chút cũng không sợ, nói:

"Ông dám!! Tôi sẽ báo cảnh sát!"

Tạ Nhất cười nói:

"Rất tốt, chú đây sẽ đi báo trước. Đây là dưới nhà chú. Một đứa bé gái chạy mấy km đến đây là muốn chơi trốn tìm hay sao? Sợ không phải chơi cái gì. Trước tiên đem cháu đưa vào cục cảnh sát. Yên tâm, cháu nhỏ như vậy, sẽ không ngồi tù lâu đâu, nhiều lắm là vào trại cải huấn."

Đứa bé gái nhướng mày, nói:

"Ông hù dọa ai chứ!?"

Tạ Nhất nói:

"Hù dọa đứa bé miệng còn hôi sữa!"

Đứa bé gái kêu to, liền hướng về phía mu bàn tay Tạ Nhất cắn xuống. Tạ Nhất buông lỏng tay, đem nó ném xuống đất, nói:

"Đừng đi theo chú. Nếu không chú sẽ báo cảnh sát thật sự, đến thời điểm đó phải cần mẹ hoặc giáo viên đi bảo lãnh cháu."

Đứa bé gái nói:

"Tôi phi! Cái đồ xấu xí! Biến thái! Ghê tởm! Đồng tính! Giống hệt Liêm Thần An hung thủ giết người! Ông chờ đi, sớm muộn gì tôi cũng giết chết ông!"

Tạ Nhất vừa nghe không khỏi khó chịu.

Đứa bé gái này tuy rằng không có cha từ khi còn nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng có mẹ. Mình đây khi còn nhỏ đã không cha không mẹ cũng không thiếu giáo dục như nó. Khiến người ta muốn đánh cho một cái!

Mấy mèo con bên cạnh lập tức nhe răng hướng về phía đứa bé, phát ra âm thanh "gừ gừ" tựa hồ muốn tấn công đứa bé.

Tuy rằng mèo con thực đáng yêu, nhưng nhiều con gừ gừ, hơn nữa đều híp mắt mèo, thoạt nhìn hung thần ác sát. Đứa bé còn không sợ, kết quả những con mèo đều nhảy phác lên, đứa bé sợ tới mức lập tức la lên một tiếng, quay đầu liền chạy.

Tạ Nhất mắt trợn trắng, nghĩ thầm.

Đứa bé này sớm muộn gì cũng có người trị nó!

Tạ Nhất cho mèo ăn, còn xảy ra chút sự cố. Sau đó Tạ Nhất lên lầu, trở về nhà. Thương Khâu đã trở về, ngồi ở trên sô pha xem TV. Bộ dạng như đại gia, quả nhiên là Thương tổng.

"Trễ vậy?"

Tạ Nhất nói:

"À, vừa mới ở dưới lầu cho mèo ăn, lại gặp con gái Tào nữ sĩ. Con bé thế nhưng trốn ở trong tiểu khu chúng ta."

Thương Khâu nhíu nhíu mày, ngay sau đó nói:

"Con bé này lệ khí quá nặng, cậu cẩn thận với nó."

Tạ Nhất gật gật đầu, nói:

"Tôi biết. Bất quá tôi tốt xấu gì cũng là người lớn, nó là đứa con nít, không có việc gì."

Thương Khâu đổi kênh truyền hình, ngay sau đó cười cười, nói:

"Đúng rồi, hôm nay tôi giúp các người hả giận, cậu báo đáp như thế nào đây?"

Tạ Nhất không chút suy nghĩ, liền nói giỡn.

"Lấy thân báo đáp, thế nào?"

Nào biết nói xong, Tạ Nhất liền nhìn thấy Thương Khâu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm chính mình. Ánh mắt kia thâm trầm tới cực điểm, phảng phất ấp ủ bão lốc, quả thực nguy hiểm tới cực điểm......

Tạ Nhất xấu hổ cười cười, vừa muốn tìm cái cớ đùa một chút, kết quả Thương Khâu lại nhàn nhạt nói:

"Được đó."

Tạ Nhất liền đỏ mặt, nhanh nói:

"Vậy...... tôi đi nấu cơm!"

Tạ Nhất chạy vọt vào phòng bếp, cảm giác cả người đều không tốt, trên mặt nóng lợi hại, đã không mặt mũi gặp người.

Tạ Nhất vừa nấu cơm, vừa nghĩ thầm.

Chẳng lẽ mình thật sự không thẳng tắp? Bằng không vì cái gì hai lần ba lượt nhìn thấy Thương Khâu liền đỏ mặt? Nhưng, không phải vì Thương Khâu quá soái sao?

Tạ Nhất gãi gãi tóc.

Dù Thương Khâu quá soái, cũng chỉ có không thẳng nam mới có thể tim đập thình thịch? Không không không!

Tạ Nhất tuyệt đối không thừa nhận đó là tim mình đập thình thịch. Bởi vì đời này Tạ Nhất còn chưa có đối với ai tim đập thình thịch đâu.

Tạ Nhất một trận hỗn loạn, lấy ra thịt cùng rau để lên thớt "băm băm băm", còn có điểm phân tâm, đột nhiên.

"Ui"

Tạ Nhất đau đến giật mình, cúi đầu nhìn.

Thật ra là tay bị cắt chảy máu!

Tạ Nhất nấu ăn nhiều năm như vậy, còn mở quán ăn, thế nhưng vừa rồi cắt tay mình, quả thực chính là sỉ nhục.

Lúc này Thương Khâu từ bên ngoài đi vào tới, tựa hồ nghe tiếng hô, trên mặt còn có một tia khẩn trương, nói:

"Làm sao vậy?"

Tạ Nhất vội vàng nói:

"Không có việc gì, không có việc gì, không cẩn thận cắt tay."

Thương Khâu đứng ở cửa phòng bếp, nhướng mày, hỏi:

"Cậu đang cắt cái gì?"

Tạ Nhất sửng sốt, nói:

"Cắt......"

Thịt a!

Nói còn chưa xong, Tạ Nhất cúi đầu, liền nhìn trên thớt.

Thế nhưng cái gì cũng không có, trống không!

Tạ Nhất từ tủ lạnh lấy ra thịt cùng rau đều đặt ở một bên bàn đài, thậm chí còn chưa có mở ra đóng gói, tất cả đều ở trong túi. Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất tức khắc thẹn muốn chết.

Khẳng định là vừa mới rồi suy nghĩ rốt cuộc mình cong hay thẳng quá nhập tâm, cho nên căn bản không chú ý này nọ!

Tay Tạ Nhất chảy máu, Thương Khâu đi vào, nắm tay Tạ Nhất, nói:

"Trong chốc lát lại nấu, lại đây cầm máu trước."

Tạ Nhất u xám đi theo Thương Khâu ra khỏi phòng bếp. Thương Khâu đem hòm thuốc ra đặt lên bàn. Cả hai ngồi ở trên sô pha, chuẩn bị cầm máu băng bó cho Tạ Nhất. Tạ Nhất xua tay nói:

"Không có việc gì, không có việc gì, không cần phiền toái như vậy, một lát liền tốt, cũng không cần băng bó. Tôi trước kia học nấu ăn cũng cắt vào tay, trực tiếp giữ một chút......"

Còn chưa có nói hết, Tạ Nhất liền nhìn thấy Thương Khâu thực tự nhiên nâng tay mình lên. Sau đó hắn mở ra đôi cánh môi mỏng mà gợi cảm, trực tiếp đem ngón tay bị thương ngậm vào trong miệng. Trong nháy mắt, thời gian phảng phất ngưng tụ. Tạ Nhất bị đứng hình, không động đậy. Chỉ là cảm giác có dòng điện từ ngón trỏ lưu chuyển, hơn nữa cường độ càng ngày càng mãnh liệt. Từng đợt sóng điện dâng lên đại não. Đại não trở nên trống rỗng. Dòng điện lại chạy xuống xương cùng, tê liệt nói không nên lời.

Cổ họng Tạ Nhất khô cực kỳ. Cảm giác được lưỡi Thương Khâu nhẹ nhàng quét qua vết thương, vừa ngứa vừa đau, kỳ quái không thể tả. Mặt Tạ Nhất trở nên đỏ muốn nhỏ máu.

Thương Khâu thực bình tĩnh, nhẹ nhàng liếm một chút, sau đó mới bôi thuốc cho Tạ Nhất, cẩn thận dùng băng gạc bao lại, nghiêm trang nói:

"Máu cậu cũng thực ngọt."

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất có chút hỗn loạn, suốt một buổi tối đều không có tập trung nấu món ăn. Thịt không ướp bột ớt. Sườn xào chua ngọt không cho nước tương. Khoai tây xào dấm không bỏ dấm......

Tạ Nhất nhìn một bàn phong phú món ăn không nêm ướp trắng bóng, nhướng mày, đương nhiên còn có cơm trắng.

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất xấu hổ nói:

"Hay là...... Hay là chúng ta đi đến quán ăn thôi."

Thương Khâu lại bưng chén, cầm lấy đũa, nói:

"Không cần."

Thương Khâu nói, liền bắt đầu ăn cơm, thế nhưng ăn thực tự nhiên, thoạt nhìn không có gì khác lạ. Tạ Nhất cũng căng da đầu ăn. Thịt nấu nước muối. Sườn ngọt quái dị. Chỉ duy nhất có thể ăn chính là khoai tây, trừ bỏ thiếu gia vị không thể tính quái dị.

Một bữa cơm chính là kinh tâm động phách.

Ăn xong, Tạ Nhất dọn dẹp nhanh đi tắm, liền lên giường làm đà điểu ngủ sớm.

Thương Khâu không có để ý chuyện đó, liền xem tiểu thuyết của Tiểu Bạch.

Tạ Nhất bởi vì ngủ sớm, nửa đêm liền tỉnh, mở mắt thấy mới qua 12 giờ đêm một chút mà thôi. Ngày thường thời gian này quán ăn đêm lưu lượng khách cũng khá nhiều.

Tạ Nhất chuẩn bị tiếp tục ngủ, bất quá còn chưa ngủ, liền nghe được âm thanh kỳ kỳ quái quái, phi thường kỳ quái, cũng không thể diễn tả được, ở ngay trong phòng ngủ. Tạ Nhất mở to mắt, một trận mê mang. Âm thanh kia còn không nhỏ, nghe được Tạ Nhất phi thường xấu hổ.

Thương Khâu cũng đã tỉnh, mở to mắt nhìn qua Tạ Nhất. Tạ Nhất tức khắc mặt đỏ tai hồng, nghĩ thầm.

Anh nhìn tôi làm gì, lại không phải tôi phát ra âm thanh kia!

Thương Khâu ngồi dậy, mở đèn, từ ngăn tủ đầu giường lấy di động ra. Tạ Nhất tức khắc liền nghe rõ ràng.

Quả nhiên âm thanh là từ di động Thương Khâu truyền ra tới!

Tạ Nhất chấn kinh.

Khoang đã, chuông di động của Thương Khâu sao? Không đúng a? Trước kia không phải tiếng mèo kêu sao?

Thương Khâu thực bình tĩnh mở di động ra, nhìn thoáng qua, nói:

"Là bùa nghe trộm Liêm tiên sinh hoạt động."

Tạ Nhất chấn kinh nói:

"Nghe... trộm!?"

Thương Khâu gật gật đầu, vẫn cứ một bộ thực bình tĩnh.

Tạ Nhất nói:

"Từ từ, nghe trộm cái này không tốt lắm đâu?"

Tạ Nhất nói, liền nghe được âm thanh cuồn cuộn không ngừng truyền ra.

Một nhân vật chính là Liêm Thần An. Liêm tiên sinh đương nhiên không phải diễn một mình, còn có một nhân vật khác, nghe thực ẩn nhẫn. Tạ Nhất quen thuộc âm thanh này.

Chắc chắn là Liêm Vũ không thể nghi ngờ!

Liêm Vũ còn đang nói:

"Tiên sinh, như vậy có thể sao?"

Liêm Thần An tiếng nói khàn khàn:

"Bé ngoan, thật ngoan."

Tạ Nhất:

"......"

Liêm Thần An quả thực là lòng dạ hiểm độc a!

Thương Khâu thực bình tĩnh đặt di động ở một bên, nói:

"Bù chú có thể là cảm thấy Liêm tiên sinh có nguy hiểm, cho nên mới mở ra nghe trộm."

Nguy hiểm......

Chẳng lẽ nói quá kịch liệt?

Thương Khâu thực bình tĩnh bỏ di động vào ngăn tủ đầu giường, sau đó tắt đèn, chuẩn bị ngủ. Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Chúng ta phải nghe toàn bộ quá trình sao?"

Thương Khâu nói:

"Nếu tôi tắt đi âm thanh, Liêm tiên sinh phát sinh cái gì ngoài ý muốn thì không tốt lắm."

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Cũng phải. Nhưng thật sự không muốn nghe kịch trường này a. Âm thanh còn lớn như vậy. May mắn không có hình ảnh!

Tạ Nhất đần độn ngủ, ở trong âm thanh kỳ kỳ quái quái lại thấy ắc mộng. Kỳ thật vừa mới bắt đầu chỉ có một nhân vật, chính là Tạ Nhất độc diễn kịch. Trong mộng không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng Tạ Nhất bị Thương Khâu bắt, vì thế Thương Khâu là một vai chính khác. Cảnh trong mơ lúc sau Tạ Nhất không dám hồi tưởng lại.

Ngày hôm sau buổi sáng, Tạ Nhất bừng tỉnh với quầng thâm mắt, không chỉ như vậy, cảm giác chính mình còn "vẽ bản đồ". Thương Khâu đã rời giường, không ở trong phòng, cái này làm cho Tạ Nhất thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tạ Nhất muốn nhanh muốn hủy thi diệt tích, lúc này cửa mở. Thương Khâu từ bên ngoài đi vào, Tạ Nhất sợ tới mức tức khắc liền súc vào trong ổ chăn.

Thương Khâu tiến vào mặc áo khoác, thoạt nhìn chuẩn bị ra ngoài, nói:

"Hôm nay tôi có việc, phải đi trước."

Tạ Nhất nhanh gật đầu, nói:

"Ừ, ừ, tạm biệt!"

Thương Khâu mặc áo khoác đi ra. Thời điểm đến cửa phòng ngủ, hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tạ Nhất, cong khóe miệng, nói:

"Đêm qua cậu mơ thấy cái gì?"

Tạ Nhất.

"A?"

Thương Khâu cười cười, nói:

"Vẫn luôn kêu tên của tôi."

"Phụt"

Tạ Nhất cảm giác đầu mình khẳng định bốc khói, muốn biện giải một chút, rằng mơ thấy Thương Khâu cũng không nhất định là mộng gì đáng khinh. Bất quá Tạ Nhất còn chưa nói lời nào, Thương Khâu đã cười nói:

"Còn kêu tôi mạnh mẽ một chút?"

Tạ Nhất:

"......"

Thương Khâu nhìn Tạ Nhất chinh lăng đầy mặt đỏ bừng, cười cười, thực tiêu sái đi ra khỏi phòng ngủ. Ngay sau đó là âm thanh mở cửa đóng cửa, Thương Khâu đã đi ra ngoài.

Tạ Nhất kêu rên một tiếng, đem đầu mình vùi ở phía dưới gối, cảm giác mình vẫn là nên chết, bằng không quá mất mặt.

Tạ Nhất hôm nay phải đi công ty của Liêm tiên sinh nói về hợp đồng quảng cáo cho hắn. HunhHn786 Vì bọn họ hôm trước đi chỗ ông chủ Tiền, hôm nay mới có thời gian tới chỗ Liêm Thần An.

Tạ Nhất cùng các đồng nghiệp đi đến chỗ Liêm tiên sinh, các đồng nghiệp trêu chọc:

"Ai, Tạ ca, không phải chứ, cuộc sống về đêm quá phức? Sao quầng thâm mắt lớn như vậy a. Ngày hôm qua không có chuyện này đâu."

Một đồng nghiệp khác nói:

"Ha ha, có phải Thương ca quá lợi hại?"

Tạ Nhất đầu nháy mắt bốc khói. Bởi vì nghe xong đồng nghiệp nói, nháy mắt Tạ Nhất nhớ lại ác mộng đêm qua.

Đich xác...... Đích xác rất lợi hại, nhưng đó là ác mộng!

Đồng nghiệp cười tủm tỉm nói:

"Tôi nói này Tạ ca, đừng thẹn thùng, thổ lộ đi! Tôi vừa thấy liền biết Thương ca là cái loại người đứng đắn đến cứng nhắc. Loại người này cũng hay thẹn thùng. Đừng nhìn thấy họ làm việc tốt, nhưng ở phương diện tình cảm căn bản sẽ không chủ động. Anh phải chủ động mới được!"

Gì? Đứng đắn? Còn thẹn thùng? Sẽ không chủ động?

Tạ Nhất hoài nghi.

Mấy đồng sự nghiệp mình dùng đôi mắt hay là dùng cái mũi nhìn người? Hắn đang nói chính là Thương Khâu sao?

Đồng nghiệp vỗ vỗ vai Tạ Nhất, nói:

"Chủ động xuất kích. Nghe tôi nói đi Tạ ca. Thương ca tốt như vậy, có tiền, đẹp trai, thân hình hấp dẫn, ôn nhu chăm sóc, thích động vật nhỏ. Đốt đèn lồng cũng tìm không thấy đâu, cạnh tranh khẳng định đặc biệt kịch liệt. Nếu anh không chủ động, cẩn thận Thương ca bị người khác đoạt đi mất!"

Tạ Nhất kinh ngạc nghĩ.

Cướp đi? Thương Khâu ngày thường bộ dạng thúi kia? Bất quá nghĩ lại, Nghê Anh tựa hồ đối với Thương Khâu cũng có hứng thú. Nghê Anh chính là đại mỹ nữ nha. Dáng người kia, khuôn mặt đó quả thực như hồ ly tinh, còn là "đồng nghiệp" của Thương Khâu!

Tạ Nhất tức khắc trong đầu vang lên chuông cảnh báo, ma xui quỷ khiến nói một câu:

"Tôi còn chưa có thổ lộ đâu."

"Gì?! Chưa thổ lộ!"

Các đồng nghiệp cùng nhau kêu to một tiếng, khiến Tạ Nhất sợ tới mức tức khắc liền có chút ngốc.

Khoang đã mình vừa nói gì? Thổ lộ? Không đúng, không đúng, không đúng, thổ lộ cái quỷ gì?

Tạ Nhất quả thực buồn rầu đến cực điểm.

Chẳng lẽ mình thật sự cong? Bởi vì Thương Khâu quá soái?

Các đồng nghiệp vội vàng nói:

"Tạ ca, đây là anh không đúng rồi. Đàn ông tốt như vậy nhất định phải thổ lộ a. Anh xem Thương ca đi, tuy rằng có tiền, còn kinh doanh một công ty lớn, nhưng tôi cảm thấy về mặt tình cảm khẳng định đặc biệt yếu ớt, chính là cái loại hình rất mẫn cảm. Nếu anh không thổ lộ, cứ để như vậy, khẳng định khiến anh ấy không có cảm giác an toàn. Nói không chừng ngày nào đó có ai thổ lộ trước, anh liền không đất diễn!"

Tình cảm yếu ớt? Loại hình mẫn cảm?

Tạ Nhất đặc biệt muốn hỏi.

Chúng ta nhìn thấy cùng một Thương Khâu sao?

Đồng nghiệp thâm trầm vỗ vai Tạ Nhất, nói:

"Anh nghe tôi đi Tạ ca. Đừng do dự, tìm thời gian, chuẩn bị hoa tươi rượu vang đỏ, bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, lại thuê phòng tình nhân! Chỉ một câu thổ lộ liền thành công!"

Phòng...... tình nhân......

Tạ Nhất trong lòng bồn chồn. Đồng nghiệp thấy Tạ Nhất do dự, lập tức vỗ một phát mạnh vào xe, nói:

"Tạ ca, có phải đàn ông hay không?!"

Tạ Nhất bị hắn vỗ một phát, thiếu chút nữa bị choáng váng, nói:

"Đừng vỗ, đừng vỗ, làm hỏng xe bây giờ. Đây là xe của Thương Khâu."

Đồng nghiệp vừa nghe, lại nói:

"Anh nhìn xem, anh nhìn xem. Một chiếc Land Rover đắt tiền thế này mà Thương ca cũng dám cho anh dùng. Săn sóc nhiều như vậy, tốt như vậy. Tạ ca nếu anh không chủ động thổ lộ, đúng là không phải đàn ông. Khinh thường anh."

Tạ Nhất:

"......"

Các đồng nghiệp thực nhiệt tình, nói:

"Như vậy đi, thứ bảy, chọn thứ bảy này đi. Rượu vang đỏ, hoa hồng, bữa tối dưới nến lãng mạn, phòng tình nhân, mấy người chúng giúp anh chuẩn bị. Anh chỉ cần hẹn Thương ca tới, chúng tôi giúp anh có không khí lãng mạn!"

Tạ Nhất nghe đặc biệt không đáng tin cậy. Vừa rồi bị các đồng nghiệp lừa gạt, Tạ Nhất trong lòng đích xác có chút gấp gáp, nghĩ thầm.

Nếu thật sự cong, dù sao không có cha mẹ, thân thích ít cũng đều ở phương xa, không ai quản, cong thì cong. Hơn nữa mình là đàn ông, chủ động thổ lộ gì đó cũng không phải việc khó. Nhưng mà.... nhưng mà thật sự cong cũng phải suy xét kỹ lưỡng. Dù sao cũng là chung thân đại sự. Đây hoàn toàn là không trâu bắt chó đi cày a. Quá vội vàng!

"A, quyết định như vậy đi. Đến lúc đó gọi điện thoại cho anh!"

"Đúng vậy, đúng vậy. Tạ ca yên tâm, chúng tôi sẽ làm thật lãng mạn, đó là sở trường của chúng tôi mà!"

"Tới rồi, tới rồi, dừng xe."

Tạ Nhất cứ như vậy bị các đồng nghiệp dụ dỗ. Đem xe ngừng ở trước tòa nhà phòng làm việc của Liêm Thần An. Sau khi xuống xe, Tạ Nhất còn đần độn, bị các đồng nghiệp lôi kéo đi về phía trước, vào cao ốc, lên lầu đi nói chuyện hợp tác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện