Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ
Chương 75: Học đến đâu dùng đến đó
Tạ Nhất không chỗ dung thân, Thương Khâu lúc này nói:
"Tôi tính toán đi Thượng Văn một chuyến."
Kiều Trạch Viễn thành công bị dời đi lực chú ý, nói:
"Đi một chuyến? Có ý tứ gì? Anh lại muốn đi điều tra hắn?"
Thương Khâu nhìn nhìn Kiều Trạch Viễn, không có lập tức nói chuyện, bất quá cười một cái. Kiều Trạch Viễn cảm thấy Thương Khâu cười lên thật sự rất thu hút.
Nghê Anh cũng cười cười, nói:
"Được, tôi đã biết. Tôi đây liền sắm vai thư ký của Thương tổng."
Hắn nói, chuẩn bị đem notebook đóng lại mang đi. Tạ Nhất nhẹ nhàng thở ra. Rốt cuộc vừa rồi theo dõi hình ảnh quá xấu hổ, nếu xem thêm trong chốc lát, Tạ Nhất sợ mình liền phải bỏ mạng. Lúc ấy Tạ Nhất là đương sự, nào biết như vậy...... rất kịch liệt?
Thương Khâu đột nhiên nhàn nhạt nói:
"Gửi cho tôi một phần."
Tạ Nhất:
"......"
Mọi người đều từng người đi chuẩn bị. Thương Khâu nói Nghê Anh gọi điện thoại hẹn trước với bên công ty Thượng Văn.
Thương Khâu chính là ông chủ tập đoàn Thương Điển, muốn cùng công ty Thượng Văn hợp tác, lại còn tự mình tới gặp mặt. Quả thực người công ty Thượng Văn thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng đáp ứng, còn muốn mời Thương Khâu đi uống rượu.
Sáng hôm sau, Thương Khâu liền mang theo "trợ lý" Tạ Nhất, còn có "thư ký" Nghê Anh, cộng thêm người "hợp tác" Kiều Trạch Viễn tới công ty Thượng Văn.
Lúc trước Kiều Trạch Viễn cũng nhận được lời mời từ công ty Thượng Văn, nhưng không có nhận lời. Hiện giờ đi vào công ty Thượng Văn cảm giác thật là không giống nhau, tiền hô hậu ủng. Hắn còn tưởng rằng Kiều gia rất lợi hại, nhưng thì ra Thương Khâu mới lợi hại.
Đúng là không hiện sơn không lộ thủy, là đại gia ngầm!
Tổng giám đốc Thượng Văn vội vàng ra nghênh đón ở cửa. Bọn họ vừa mới xuống xe, liền nhìn thấy Tổng giám đốc cười tủm tỉm đứng ở trước cửa, thiếu chút nữa dắt tay bọn họ vào.
Tổng giám đốc nhanh tiến lên, nói:
"Thương tổng, Kiều tiên sinh, đi đường vất vả rồi, xin mời."
Thương Khâu xuống xe, đem áo veston khoác lên. Kiều Trạch Viễn cũng học theo động tác này, cảm giác chính mình giống như là nhà giàu mới nổi. Bất quá kỳ thật cũng đúng như thế, hắn cũng không phải thiếu gia gì, mà là đột nhiên phất lên thành Kiều thiếu gia, đến nay còn chưa biết vì cái gì.
Thương Khâu tươi cười thập phần công thức hoá, vươn tay ra, nói:
"Chu tổng."
Tổng giám đốc công ty Thượng Văn thụ sủng nhược kinh, nhanh cùng Thương Khâu bắt tay, nói:
"Thương tổng, công ty chúng tôi sớm đã muốn cùng ngài nói chuyện hợp tác. Chẳng qua ngài vẫn luôn bận rộn, hiện giờ mới có thời gian tới. HunhHn786 Không nghĩ tới còn tự mình đi một chuyến, thật là vất vả rồi."
Thương Khâu nói:
"Dù sao cũng là vì lợi nhuận, mọi người đều vất vả, mời đi."
Tạ Nhất đứng ở phía sau. Kiều Trạch Viễn liền túm túm tay áo Tạ Nhất, thấp giọng nói:
"Nè, ông xã cậu rất phong độ a!"
Tạ Nhất vừa định gật đầu. Thương Khâu đi bàn hợp đồng đều là bộ dạng như vậy. Tuy rằng Tạ Nhất cũng chỉ gặp qua một lần, chính là lần cùng ông chủ Tiền nói chuyện hợp tác. Hắn đã khiến ông chủ Tiền đổi sắc mặt. Bất quá Tạ Nhất còn chưa có gật đầu, đột nhiên phát hiện Kiều Trạch Viễn dùng từ phi thường không thỏa đáng, lập tức hạ giọng nói:
"Ông xã gì?!"
Kiều Trạch Viễn cũng hạ giọng nói:
"Ông xã của cậu a!"
Tạ Nhất trừng hắn một cái, nói:
"Đừng nói bừa."
Kiều Trạch Viễn kinh ngạc nói:
"Không phải đâu lão Tam, các người hôn cũng hôn rồi, còn không phải một đôi, cậu cũng quá thoáng?"
Tạ Nhất mí mắt giật kinh hoàng, nói:
"Đó là hiểu lầm cậu hiểu không. Lúc ấy đang tham gia trò chơi."
Kiều Trạch Viễn nói:
"Nhưng các người lúc ấy hôn rất kịch liệt a. Nhìn như thế nào cũng không giống như là ứng phó trò chơi?"
Tạ Nhất nghĩ nghĩ, căng da đầu nói:
"Tôi còn chưa có thổ lộ."
Tạ Nhất vừa nói xong, Kiều Trạch Viễn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hô to:
"Cái gì!? Cậu còn chưa có......"
Kiều Trạch Viễn chưa nói xong, Tạ Nhất đã một phen giữ chặt hắn, hơn nữa hung hăng đạp chân Kiều Trạch Viễn. Kiều Trạch Viễn đau giật mình, lúc này mới nhớ tới bọn họ đang đi bàn hợp đồng.
Thương Khâu cùng Chu tổng ở phía trước khách sáo. Bọn họ vốn là ở phía sau kề tai nói nhỏ, kết quả Kiều Trạch Viễn âm thanh quá lớn, tất cả đều nhìn về phía Kiều Trạch Viễn, hơn nữa vẻ mặt khó hiểu.
Kiều Trạch Viễn cười gượng nói:
"A..... Tôi nói... thật là quá mong đợi, có thể cùng Chu tổng hợp tác."
Chu tổng vội vàng nói:
"Không không không, Kiều tiên sinh ngài quá đề cao chúng tôi."
Mọi người lúc này tiến vào cao ốc. Chu tổng dẫn bọn họ đến thang máy lên phòng họp. Thương Khâu cười nói:
"Chu tổng, có thể dẫn chúng tôi tham quan một chút không?"
Chu tổng vội vàng nói:
"Có thể có thể, đương nhiên có thể, mời."
Mọi người bắt đầu tham quan từ lầu một. Kiều Trạch Viễn cùng Tạ Nhất đi ở phía sau. Kiều Trạch Viễn nói:
"Tôi nói nè lão Tam, tôi thật là đối với cậu nhìn với con mắt khác. Chưa thổ lộ các người đã tọa thượng!?"
Tạ Nhất mí mắt giật kinh hoàng.
Cái gì kêu tọa thượng!? Thật không nên nhất thời mau miệng nói với Kiều Trạch Viễn!
Tạ Nhất không nói chuyện. Kiều Trạch Viễn nói:
"Người anh em, muốn tôi hỗ trợ không?"
Tạ Nhất nói:
"Hỗ trợ cái gì? Cậu đã đủ rắc rối, giúp càng trở ngại chứ không được gì."
Kiều Trạch Viễn cùng Tạ Nhất kề vai sát cánh nói:
"Đừng nói như vậy a, quá đả thương người. Anh em chúng ta ai với ai a, chuyện này tôi giúp cậu, nhất định giúp cậu bắt lấy ông xã!"
Bọn họ đang nói chuyện, liền thấy được người quen, đúng là Tần Trạch Viễn.
Tần Trạch Viễn ôm một xấp tài liệu, khẳng định là vừa sao chép xong. Hắn đang cùng người bên cạnh nói chuyện, thoạt nhìn quan hệ cũng không tệ lắm, đặc biệt bộ dạng thân thiện.
Tần Trạch Viễn cùng đồng nghiệp nhìn thấy mấy người Thương Khâu, vội vàng dừng chân. Chu tổng cười nói:
"A, cậu tới vừa lúc. Tiểu Tần a, tôi nghe nói cậu cùng trợ lý của Thương tổng là bạn học. Tới đây, chào hỏi một cái."
Tần Trạch Viễn chạy nhanh tới, cười nói:
"Thương tổng, chào ngài. Chào Tạ Nhất."
Thương Khâu gật gật đầu, nói:
"Cách đây không lâu mới vừa gặp qua Tần tiên sinh, năng lực rất tốt."
Chu tổng nói:
"Không phải sao, mới vừa vào công ty, là nhân viên mới, nhưng ý tưởng thật sự rất tốt. Nếu hai công ty chúng ta hợp tác, vậy quảng cáo khẳng định sẽ giao cho Tiểu Tần làm."
Tần Trạch Viễn cười nói:
"Chu tổng ngài quá đề cao tôi. Tôi còn đang thử việc, hiện tại chỉ có thể hỗ trợ sao chép giấy tờ mà thôi."
Hắn vừa nói, Chu tổng lập tức trừng mắt, nói:
"Sao chép? Còn nhiều như vậy. Bọn họ có phải khi dễ người mới? Tôi chọn cậu tới là bởi vì dùng đầu óc, cũng không phải là làm loại chuyện vặt. Ai kêu cậu sao chép tài liệu, trong chốc lát đem tên báo cho tôi. Tôi sẽ xử lý."
Bởi vì Tần Trạch Viễn là bạn học của Tạ Nhất, cho nên cũng quen biết Thương Khâu. Chu tổng là người biết nhìn, ở trước mặt Thương Khâu phải làm đủ thể diện, cố ý ra mặt giúp đỡ Tần Trạch Viễn.
Tần Trạch Viễn cười nói:
"Không có không có. Chu tổng, ngài hiểu lầm, tôi chỉ là muốn tới sao chép, thuận tay giúp một chút mà thôi."
Hắn nói như vậy, Chu tổng cũng không nói cái gì nữa, bản thân cũng chỉ là làm bộ dáng mà thôi.
Thương Khâu cười cười, híp mắt, âm thầm đánh giá Tần Trạch Viễn.
Tần Trạch Viễn thực mau liền đi, ôm tài liệu trở về phòng làm việc.
Chu tổng nói:
"Mời, Thương tổng, bên này là bộ phận nghiên cứu thị trường, bên kia là......"
Bọn họ đi một đường, Nghê Anh thấp giọng nói:
"Tần Trạch Viễn này làm việc quả thực rất kín kẽ. Vừa mới ở trước mặt chúng ta tố cáo đồng nghiệp, lại còn muốn giả người tốt, tâm cơ không cạn...... Không giống Tiểu Kiều của chúng ta, chính là ngốc nghếch đáng yêu."
Kiều Trạch Viễn lập tức trừng mắt nói:
"Anh nói ai là ngốc nghếch?!"
Nghê Anh cười tủm tỉm nói:
"Ngốc nghếch đáng yêu chính là lời khen ngợi nga."
Kiều Trạch Viễn xù lông nói:
"Anh lừa quỷ đi?! Còn nữa... anh... đừng đem ngực giả đụng vào tôi!"
Tạ Nhất bất đắc dĩ trợn trắng.
Hai người kia ở bên ngoài còn muốn ve vãn đánh yêu!
Tạ Nhất cũng bị choáng váng.
Thực mau mọi người tham quan một vòng, liền tiến vào phòng họp. Thương Khâu làm bộ nói chuyện hợp tác, bất quá không có thành ý, thoạt nhìn chỉ là lấy cớ mà thôi. Nhưng Chu tổng cũng thông minh, muốn nịnh bợ thượng Thương Khâu.
Thương Khâu nhìn nhìn tài liệu, nói:
"Chu tổng, báo cáo nghiên cứu thị trường như thế nào không có?"
"Cái đó......"
Chu tổng tức khắc có chút luống cuống, nói:
"Là như thế này...... Thương tổng. Phòng nghiên cứu thị trường có nhân viên từ chức. Hắn không có bàn giao, chỉ viết đơn từ chức gửi đến liền đi rồi. Rất nhiều đồ vật đều ở trong tay hắn, cái này......"
Chu tổng lại nói:
"Không quan hệ, không quan hệ. Chúng tôi lập tức đem báo cáo lấy lại đây, khẳng định còn ở bàn làm việc."
Chu tổng nói, nhanh đứng lên đi ra cửa, sắc mặt đều đen, vội vàng kêu thư ký.
"Mau đi."
Thư ký vô cùng lo lắng chạy đến phòng nghiên cứu thị trường. Chu tổng cũng đi theo. Mấy người Thương Khâu cũng không có cùng đi ra ngoài, mà là ngồi uống trà ăn bánh, chờ Chu tổng đem báo cáo về.
Tạ Nhất thấy Thương Khâu thực chậm rãi lấy điện thoại ra, chéo chân, bưng ly trà uống. Hắn nhàn nhã mở điện thoại xem. Tạ Nhất không phải cố ý xem nhưng thấy được hình ảnh.
Thương Khâu thế nhưng đã thả bùa theo dõi trên người Chu tổng, còn có thể nhìn thấy hình ảnh Chu tổng phi thường vội vàng. Hình ảnh vẫn luôn lay động, thực mau đã vào thang máy tới rồi phòng nghiên cứu thị trường.
Tạ Nhất kinh ngạc mở to hai mắt, nói:
"Anh......"
Tạ Nhất nói còn chưa xong, Thương Khâu đã nheo lại đôi mắt, ngón trỏ đáp ở trên môi.
"Suỵt"
Hắn còn đối với Tạ Nhất chớp chớp mắt. Quả thực là minh tao dễ tránh, muộn tao khó phòng, Tạ Nhất thiếu chút nữa bị điện giật hôn mê.
Thương Khâu cầm di động, cúi đầu xem đường đi của Chu tổng.
Chu tổng tới phòng nghiên cứu thị trường lập tức nói nhân viên đi tìm báo cáo chỗ bàn làm việc của nhân viên kia. Bàn làm việc gọn gàng ngăn nắp, thoạt nhìn thực bình thường. Bất quá trên bàn có chút bụi bặm, thoạt nhìn đã nhiều ngày không ai dùng.
Chu tổng đứng ở một bên, bên cạnh rất nhiều nhân viên hỗ trợ tìm tài liệu. Mỗi nhân viên đều có một cái ngăn tủ, các ngăn kéo đều bị mở ra, tài liệu rất nhiều, nhưng không có phần báo cáo.
"Cạch"
Có người kéo một ngăn tủ, nói:
"Chu tổng, cái ngăn tủ này bị khóa lại."
Chu tổng nói:
"Chìa khóa đâu?"
Nhóm nhân viên nhìn nhau, cũng không ai biết ở nơi nào. Có người nói:
"Bộ phận nhân sự có chìa khóa dự phòng phải không?"
Thư ký nói:
"Chu tổng, tôi đi phòng nhân sự một chuyến?"
Chu tổng bực bội nói:
"Không còn kịp rồi, nhanh lên, đem ngăn tủ cạy ra. Tập đoàn Thương Điển tuyệt đối không thể chờ, nhanh đem ngăn tủ cạy ra!"
Thực mau liền có người đi cạy ngăn tủ. Bất quá loại ngăn tủ này không dễ cạy, cần tốn thời gian. Ở ngay lúc này, Tần Trạch Viễn đột nhiên đi tới.
Tần Trạch Viễn xuất hiện ở trên màn hình di động, Tạ Nhất vội vàng nhìn cẩn thận, nói:
"Hắn sao lại đây?"
Ngay sau đó liền nghe Tần Trạch Viễn nói:
"Chu tổng, chìa khóa ở phía dưới chậu hoa."
Mọi người đều lắp bắp kinh hãi. Thư ký chạy nhanh đi nhấc chậu hoa nhỏ trên bàn lên. Quả nhiên phía dưới có một cái chìa khóa.
"Mau mau, thử xem chìa khóa đúng hay không!"
Thư ký nhanh đem chìa khóa qua, cắm vào ổ khóa. Vừa xoay, quả nhiên chuyển động, ngăn tủ lập tức liền mở ra, vội vàng kéo ngăn tủ ra tìm kiếm bên trong. Thật sự có phần báo cáo bọn họ cần, Chu tổng cao hứng hỏng rồi, vỗ vai Tần Trạch Viễn, nói:
"Cậu như thế nào biết chìa khóa ở dưới chậu hoa? Lúc trước có quen hắn sao?"
Tần Trạch Viễn là vừa đến công ty không lâu, mà nhân viên kia đột nhiên từ chức trước khi Tần Trạch Viễn tới, cho nên bọn họ căn bản không có khả năng có liên quan HunhHn786.
Tần Trạch Viễn lại là cười nói:
"Đương nhiên không quen biết. Bất quá vừa rồi tôi nhìn thấy chậu hoa có chút lệch, liền nghĩ phía dưới có khả năng có cái gì, thật là đoán đúng rồi."
Chu tổng nói:
"Cậu quan sát thật tinh tế, công ty thiếu người cẩn thận như cậu."
Tần Trạch Viễn được Chu tổng khích lệ, vội vàng khiêm tốn nói, ngay sau đó liền rời đi.
Tạ Nhất kinh ngạc nhìn một màn này, lại nhìn nhìn Kiều Trạch Viễn, nói:
"Tôi hiện tại rốt cuộc tin tưởng Tần Trạch Viễn kia là giả, hắn quá thông minh. Lão Tứ tôi quen không có khả năng thông minh như vậy."
Kiều Trạch Viễn bất đắc dĩ nói:
"Cảm ơn khen ngợi nha!"
Bọn họ nói, Thương Khâu liền nói:
"Đã trở lại."
Thương Khâu thực mau tắt điện thoại, bỏ vào trong túi. Chu tổng quả nhiên đã trở lại, mang theo báo cáo nghiên cứu thị trường.
Mọi người bắt đầu nói hợp đồng. Thương Khâu chí không ở đây, bởi vậy nói đặc biệt mau, thực mau liền đồng ý. Chu tổng có một cái hợp đồng, thật là cao hứng, muốn mời Thương Khâu ăn cơm. Bất quá Thương Khâu uyển chuyển từ chối, nói bọn họ còn có công tác khác.
Thương Khâu mang theo mọi người rời công ty Thượng Văn, còn đụng mặt Tần Trạch Viễn.
Tần Trạch Viễn đặc biệt thích giúp đỡ mọi người, lúc này đang giúp đỡ nữ đồng nghiệp dùng máy pha cà phê. Máy pha cà phê tựa hồ hỏng rồi, Tần Trạch Viễn quỳ trên mặt đất, duỗi tay vào mặt sau cái tủ kiểm tra dây điện, cười nói:
"Chỉ là dây điện bị lỏng, không có vấn đề."
Mọi người ra khỏi công ty Thượng Văn. Ngồi vào trong xe, Tạ Nhất nói:
"Tần Trạch Viễn kia đích xác có vấn đề, nhưng hoàn toàn không có nắm nhược điểm, hiện tại làm sao đây? Nên kiểm tra cái gì?"
Nghê Anh cười tủm tỉm nói:
"Kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch."
Kiều Trạch Viễn nói:
"Thu hoạch cái gì?"
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Nhân viên đột nhiên từ chức."
Tạ Nhất có chút không rõ.
Rõ ràng điều tra Tần Trạch Viễn, như thế nào đột nhiên chuyển đến nhân viên đã từ chức?
Thương Khâu đối với Nghê Anh nói:
"Cậu đi tra tư liệu của nhân viên kia."
Nghê Anh ngồi trên xe, notebook đặt ở trên đùi. Hắn mặc áo sơ mi và váy bút chì xẻ tà rất cao. Bởi vì mặc váy cho nên có mang vớ, càng tăng thêm sự suông dài của đôi chân. Ánh mắt Kiều Trạch Viễn không tự chủ được đặt ở trên chân Nghê Anh. Hắn nhìn vài lần, kết quả đã bị Nghê Anh phát hiện, cười tủm tỉm nói:
"Muốn sờ sao?"
Kiều Trạch Viễn lập tức nói:
"Ai sờ. Anh cho rằng ai cũng biến thái giống anh!"
Tạ Nhất lái xe, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu. Biểu tình của Kiều Trạch Viễn như xù lông, bất quá đầy mặt đỏ bừng, thoạt nhìn tựa hồ bị Nghê Anh nói trúng.
Nghê Anh cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Kiều Trạch Viễn. Kiều Trạch Viễn chuyển đề tài, nói:
"Anh như thế nào thích giả nữ? Bị nghiện sao?"
Nghê Anh cười cười, nói:
"Cái này sao...... nói ra dài dòng. Bất quá......"
Hắn nói ra, gõ gõ bàn phím, cười tủm tỉm nói:
"Tôi đã tra được tư liệu nhân viên từ chức kia."
Kiều Trạch Viễn kinh ngạc nói:
"Anh đã hack vào kho dữ liệu nhân sự công ty Thượng Văn sao?"
Nghê Anh có chút tự hào nói:
"Chút việc nhỏ, đừng khen tôi."
Hắn nói, nhìn nhìn tư liệu, ngay sau đó lại bắt đầu tra xét cái gì đó, thực mau nhíu mày nói:
"Có điểm không thích hợp."
Tạ Nhất nói:
"Làm sao vậy?"
Đang lái xe, nhìn không tới notebook, Tạ Nhất cảm giác tò mò muốn chết, nói:
"Rốt cuộc không thích hợp như thế nào?"
Nghê Anh nói:
"Nhân viên kia từ chức thực đột nhiên, cũng không có bất luận giao tiếp nào. Quan trọng là hắn từ chức xong không còn bất luận dấu vết gì, thẻ ngân hàng, ví điện tử, thậm chí là tài khoản trên internet cũng đều ngưng hẳn."
Tạ Nhất có điểm ngốc. Trong xã hội hiện tại mọi người đều cần internet. Chuyện đó tuyệt đối không có khả năng, nào là Alipay, WeChat, thẻ tín dụng đều sẽ lưu lại dấu vết. Nhưng mà Nghê Anh vừa mới nói người kia sau khi từ chức liền không có bất luận dấu vết gì. Trừ phi là thế ngoại cao nhân, nếu không rất có thể......
Thương Khâu nhíu nhíu mày, nói:
"Cho tôi thông tin, tôi nhờ Phùng Tam điều tra."
Nghê Anh thực mau đem thông tin gửi đưa cho Thương Khâu. Thương Khâu đem thông tin gửi cho Phùng Tam. Phùng Tam quen biết rộng rãi, điều tra một người không thành vấn đề.
Mọi người về tới Kiều gia, vừa lúc nhìn thấy Kiều Tỉ ở trong nhà. Bởi vì sự kiện lúc trước, Kiều Tỉ bị bêu xấu, cho nên mấy ngày này sắc mặt phi thường khó coi, hung tợn nhìn chằm chằm Kiều Trạch Viễn.
Kiều Tỉ cười lạnh nói:
"Cháu trai, con mỗi ngày đem những người không rõ nguồn gốc về Kiều gia, chỉ sợ không tốt đâu?"
Kiều Trạch Viễn lại là cười cười, nói:
"Tôi là gia chủ Kiều gia, muốn mang người nào vào nhà, chỉ sợ bác quản không được?"
Kiều Tỉ sắc mặt nháy mắt liền cứng đờ, ngay sau đó nói:
"Kiều Trạch Viễn, mày còn chưa phải gia chủ Kiều gia, trước khi mày kế nhiệm Kiều gia, tao cho mày một lời khuyên. Kẹp cái đuôi làm người, để tránh chết cũng không biết chết như thế nào."
Kiều Trạch Viễn không sợ, nói:
"Tôi có thể tố cáo ông hâm dọa."
Kiều Tỉ hừ lạnh một tiếng, nhấc chân liền đi.
"Rầm!!!"
Cửa bị tông mạnh, Kiều Tỉ đi rồi.
Tạ Nhất thấy Kiều Tỉ vẻ mặt tàn nhẫn, nói:
"Cậu vẫn là cẩn thận một chút."
Kiều Trạch Viễn nói:
"Tôi biết, không phải có các người đây sao."
Tạ Nhất có chút bất đắc dĩ. Nghê Anh lại là cười tủm tỉm nói:
"Đúng vậy, chị đây bảo vệ cưng."
Kiều Trạch Viễn đối với Nghê Anh làm một cái mặt quỷ, nói:
"Tôi phi!"
Hắn nói, có chút hồ nghi.
"Hôm nay...... ngực có phải thu nhỏ hay không?"
Nghê Anh cười, nói:
"Xem ra cưng rất chú ý tôi. Bởi vì áo sơ mi hơi ôm, cho nên hôm nay thay đổi một chút, chỉ có cup D."
Kiều Trạch Viễn:
"...... Biến thái."
Mọi người đi một ngày, Tạ Nhất không muốn nghe Kiều Trạch Viễn cùng Nghê Anh thảo luận cup D E F gì đó, chạy nhanh vào phòng.
Ngã vào giường, Tạ Nhất ở trên giường lăn một vòng duỗi cái lười eo. Lúc này Thương Khâu cũng đi vào, nói:
"Đem tây trang cởi ra, lăn nhăn nhúm."
Tạ Nhất đành phải bò dậy, bắt đầu cởi tùy ý. Áo veston, áo sơmi cùng quần tây đều cởi ra, Tạ Nhất dứt khoát đem tất cả đều lột ra ném ở trên sô pha. Thương Khâu vừa quay đầu, liền nhìn thấy Tạ Nhất bộ dạng trần trụi, chỉ còn lại quần lót, vớ, trên cổ treo một cái cà vạt......
Quang cảnh kia......
Bởi vì tháo cà vạt thực tốn công, cho nên Tạ Nhất không có đem cà vạt tháo ra, chỉ là nới lỏng, cởi áo sơmi, như vậy cà vạt liền biến thành một cái thòng lọng, lấy xuống lần sau trực tiếp tròng vào là có thể dùng. Bản thân hành động này thực bình thường, chẳng qua Tạ Nhất hiện tại dáng vẻ này, làm người ta cảm thấy có chút....
Thương Khâu nhướng mày. Tạ Nhất vừa mới bắt đầu còn không có chú ý tới, bất quá cảm giác được một tầm mắt như là châm chích trên người. Quay đầu liền thấy Thương Khâu cười tủm tỉm nhìn chính mình, Tạ Nhất tức khắc mặt liền đỏ, nhanh đem cà vạt lấy xuống ném ở một bên, sau đó trực tiếp lăn vào trong chăn, ở trong chăn thay quần áo mặc ở nhà.
Thương Khâu thưởng thức một phen phong cảnh, ngay sau đó ngồi ở trên sô pha nhìn Tạ Nhất trốn trong chăn. Chốc lát nổi lên một cái gò, trong chốc lát lại nổi lên một khối. Tạ Nhất ở bên trong chăn lăn lộn một hồi, mặt cũng nghẹn đỏ, không hiểu rõ người ta còn tưởng rằng Tạ Nhất ở trong tự mình giải quyết.
Thương Khâu cười tủm tỉm thưởng thức, di động phát ra âm thanh.
"Meo meo"
Là có điện thoại đến. Thương Khâu nói:
"Phùng Tam gọi đến."
Hắn nói, đem điện thoại cầm lên nghe. Tạ Nhất không biết Phùng Tam nói gì, nhanh chóng mặc tốt, sau đó xốc chăn nhảy xuống giường.
Thương Khâu đã kết thúc cuộc gọi, sắc mặt không phải quá tốt. Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Làm sao vậy?"
Thương Khâu nói:
"Nhân viên kia đã chết."
"Đã chết!?"
Tạ Nhất hiện tại đã chấn kinh không thôi. Bất quá vừa rồi Nghê Anh đã nói qua, không có bất luận tin tức gì của người đó, bao gồm chi tiêu hoặc là sử dụng tài khoản internet. Thời gian dài như vậy cũng không có dấu vết, nếu không phải thế ngoại cao nhân, như vậy khả năng kết quả không lạc quan.
Kiều Trạch Viễn nghe nói tin tức này cũng phi thường chấn kinh, nói:
"Đã chết? Chết như thế nào?"
Phùng Tam nhân mạch thực rộng khắp. Hắn hỏi thăm một chút, kết quả thật sự có người đã gặp qua người này. Nhưng bọn họ không biết tên, trùng hợp thấy được thi thể, diện mạo cùng hình ảnh bọn họ cung cấp không sai biệt lắm.
Tạ Nhất nói:
"Thi thể bị phát hiện ở đâu?"
Thương Khâu nói:
"Một quán bar trong thành phố."
Hắn nói, đem tên cùng địa chỉ quán bar Phùng Tam gửi tới cho mọi người xem. Kiều Trạch Viễn lập tức la lên một tiếng.
"Đây là nơi ngày đó tôi đi uống rượu!! Tôi thất nghiệp chán nản, đi nơi đó mua say! Tỉnh lại liền biến thành Kiều Trạch Viễn."
Nghê Anh nheo nheo mắt, cười nói:
"Xem ra chúng ta phải đi quán bar này nhìn xem?"
Tần Trạch Viễn đi qua quán bar này tỉnh lại liền biến thành Kiều Trạch Viễn "người thực vật nổi điên". Mà cái người nhân viên công ty Thượng Văn đột nhiên mất tích cũng tìm được thi thể ở quán bar này. Tạ Nhất cảm thấy chuyện này không có khả năng là trùng hợp, trọng điểm có lẽ hẳn là ở quán bar.
Mọi người tính toán buổi tối đi một chuyến đến quán bar.
Bởi vì là đi quán bar cho nên không cần mặc tây trang. Tạ Nhất mặc một thân quần áo thoải mái. Thương Khâu vẫn là một thân đen, nhưng mị lực lộ ra không thể nghi ngờ. Khi hai người xuống phòng khách, liền nghe được giọng Kiều Trạch Viễn trong phòng truyền ra, là đang tranh cãi.
Kiều Trạch Viễn cùng Nghê Anh luôn là tranh cãi, hơn nữa vẫn là Kiều Trạch Viễn nói, cho nên Tạ Nhất đã thấy nhiều không trách. Bất quá bọn họ thời gian rất lâu không xuống, Thương Khâu sắc mặt khó coi. Tạ Nhất liền hảo tâm đứng lên, đi lên lầu khuyên nhủ, nói bọn họ nhanh ra cửa.
Tạ Nhất đi lên lầu, mơ hồ nghe thấy Kiều Trạch Viễn nói:
"Chết tiệt, anh có phải biến thái hay không, tâm lý dị dạng a. Không được cái này...... cái này cũng quá lớn! Quần áo sẽ căng bạo!"
Nghê Anh cười nói:
"Tôi cho rằng cưng thích lớn một chút, cho nên cố ý chuẩn bị."
Kiều Trạch Viễn thực kiên định, nói:
"Không được! Không được! Anh như vậy tôi tuyệt đối sẽ không cho ra cửa, quả thực chính là quái vật!"
Nghê Anh nói:
"Không phải thẳng nam đều thích cô gái ngực khủng sao, càng lớn càng tốt?"
Kiều Trạch Viễn sắp bạo tẩu, giọng phi thường to lớn vang dội, rống to một câu:
"Cũng không thể khoa trương như vậy. Mẹ nó cũng cỡ...... cỡ Z!"
Nghê Anh làm nũng nói:
"Nào có khoa trương như vậy."
Tạ Nhất nghe, tức khắc không dám đi tới rồi, cảm giác bọn họ đang thảo luận sự tình khó lường.
Dù sao nếu là mình, tuyệt đối sẽ không thảo luận lớn tiếng như vậy!
Khi Tạ Nhất chuẩn bị quay đầu lại xuống lầu, để tránh dẫn lửa thiêu thân thì cửa phòng thế nhưng mở ra, ngay sau đó từ bên trong ném ra một thứ. Đồ vật hỗn loạn phẫn nộ lửa giận.
"Bịch!!"
Một tiếng vang lớn, một vật trực tiếp ném trước mặt Tạ Nhất. Tạ Nhất sợ tới mức lập tức dừng chân, thiếu chút nữa bị ném vào mặt. Tạ Nhất cúi nhìn.
Ngực giả...... Lớn như vậy?!
Mọi người rốt cuộc ra cửa. Dưới ánh mắt khủng bố của Thương Khâu, Kiều Trạch Viễn cùng Nghê Anh rốt cuộc đã thỏa hiệp.
Kiều Trạch Viễn mặc rất giống công tử ăn chơi. Nghê Anh lại một thân váy ngắn gợi cảm. Trách không được Kiều Trạch Viễn không cho hắn đeo ngực khủng. Bởi vì váy ngắn cổ khoét sâu, nếu mang ngực cúp lớn, phong cảnh quả thực có thể làm người nhìn chảy máu mũi. Bất quá Tạ Nhất cảm thấy, hiện tại Nghê Anh đã đủ quyến rũ, nếu bản thân vẫn còn thích nữ.....
Tạ Nhất đột nhiên có chút phiền muộn.
Khi nào đã có cảm thán như vậy. Mình thế nhưng thích đàn ông!
Bất quá Tạ Nhất nghĩ nghĩ.
Có khả năng mình không phải đồng tính, chỉ là do Thương Khâu nhan sắc đột phá giới tính thôi......!
Nghê Anh duỗi tay ôm cánh tay Kiều Trạch Viễn, e ấp như chim nhỏ nép vào lòng người. Bất quá bởi vì Nghê Anh dáng người quá cao, dù làm chim nhỏ nép vào người cũng đặc biệt quái dị.
Quái dị chính là Kiều Trạch Viễn. Nghê Anh kéo cánh tay Kiều Trạch Viễn. Hắn vừa vặn chỉ đến cằm Nghê Anh, thời điểm nhìn thẳng dư quang có thể nhìn đến ngực Nghê Anh, làm cho hắn đầy mặt đỏ bừng.
Mọi người vào quán bar ngồi ở quầy. Thương Khâu cùng Nghê Anh đều quá nổi bật, thực nhanh có rất nhiều nam nữ lại gần. Tạ Nhất cùng Kiều Trạch Viễn đều bị đẩy tới một bên.
Kiều Trạch Viễn nhìn Nghê Anh bị người vây quanh, còn cười tủm tỉm cùng người bắt chuyện, tức khắc chua lòm. Hắn trực tiếp đem ly Whiskey uống cạn trong một hơi. Rượu không thêm đá, vị nồng xông thẳng lên đỉnh đầu. Cảm giác đến quá nhanh quá nhiều, trong nháy mắt trán cũng muốn nổ.
Tạ Nhất nheo mắt, nói:
"Kia không phải dấm, là Whiskey, một ly thực quý."
Kiều Trạch Viễn:
"......"
Kiều Trạch Viễn nhìn nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất không uống rượu, ôm một ly nước có ga vị táo. Mặt trên cắm một cái dù, nước màu bạc hà còn có bọt khí li ti, kỳ thật nhìn khá đẹp, bất quá cũng chỉ là nước giải khát. Kiều Trạch Viễn khinh bỉ nói:
"Lão Tam, cậu chỉ uống cái này? Không uống rượu như đàn ông?"
Tạ Nhất vội vàng nói:
"Thật cảm ơn, chúng ta hôm nay là tới điều tra, không phải tới uống rượu. Tôi uống rượu hỏng việc."
Kiều Trạch Viễn nói:
"Cũng phải, ngày đó cậu được Thương Khâu khiêng trở về, la như heo bị giết, đặc biệt bạo lực máu me."
Tạ Nhất:
"......"
Quả nhiên là chí cốt nhiều năm, hiện tại Tạ Nhất càng thêm tin tưởng Kiều Trạch Viễn chính là Tần Trạch Viễn.
Tạ Nhất cùng Kiều Trạch Viễn có chút nhàm chán. Cũng không biết có phải bọn họ tới quán bar quá sớm, cho nên không có phát hiện gì. Bọn họ hỏi thăm một chút, cũng không ai quen biết nhân viên công ty Thượng Văn kia.
Thương Khâu cùng Nghê Anh cũng không nhàm chán, luôn có người dán tới cho bọn họ hỏi thăm.
Tạ Nhất ngồi ở trên quầy bar, dùng tay chống quai hàm. Bản thân không thích tới loại địa phương này, ầm ĩ, thấy tình huống phi thường xấu hổ, như đôi nam nữ bên cạnh hôn lưỡi đã mười phút. Tạ Nhất hoài nghi bọn họ sẽ cắn đứt lưỡi. Không chỉ như vậy, âm thanh kia thật giống như là heo ăn cơm chung với canh, làm Tạ Nhất uống cũng không nổi nữa.
Kiều Trạch Viễn cũng ghét bỏ nhíu nhíu mày, chọt chọt Tạ Nhất, nói:
"Cậu cùng Thương Khâu làm như thế nào quen nhau?"
Tạ Nhất hồi tưởng một chút, nói:
"Hắn tới quán của tôi ăn."
Kiều Trạch Viễn nói:
"Chỉ đơn giản như vậy?"
Tạ Nhất trợn trắng, nói:
"Cậu không phải càng đơn giản hơn, trực tiếp nói Nghê Anh đẹp, anh ta đến gần liền thu phục cậu."
Kiều Trạch Viễn bị nói cái này, tức khắc biết vậy chẳng làm, nói:
"Tạ Nhất, nếu cậu thổ lộ cùng Thương Khâu nhất định phải làm công, TOP đó hiểu hay không?! Bằng không quá đau!"
Tạ Nhất nheo mắt, Kiều Trạch Viễn giữ chặt người, nói:
"Tôi nói thật, đặc biệt đau, thật sự muốn mạng người a. Bất quá... sau đó có một chút... sảng khoái."
Mí mắt Tạ Nhất biến thành nhảy nhót kinh hoàng, nhìn Kiều Trạch Viễn một bộ tâm thần nhộn nhạo, nghĩ thầm.
Hết thuốc chữa!
Hai người đang nói chuyện, bên cạnh tựa hồ có chút náo loạn. Có mấy người cao lớn thô kệch, không biết có phải uống say vây quanh một cô gái, tựa hồ đang đùa giỡn. Cô gái hướng người bên cạnh cầu cứu, cũng không ai để ý.
Tạ Nhất vừa thấy, tức khắc không bình tĩnh, vội vàng đứng lên, nói:
"Nè, làm gì đó?"
Kiều Trạch Viễn cũng là người nhiệt tình, đặc biệt trượng nghĩa, cũng đi theo. Mấy người đàn ông thân hình cao lớn, vai trần đầy hình xăm, bất quá tựa hồ không nghĩ làm lớn chuyện này, nhìn thấy có người lại đây, liền tan ra, còn nói với cô gái.
"Chờ, lần sau tìm cô chơi."
Cô gái kia tựa hồ kinh hồn chưa dứt, thập phần khẩn trương, cảm tạ nhìn Tạ Nhất cùng Kiều Trạch Viễn, nói:
"Thật cám ơn các người."
Vừa rồi bởi vì những tên lưu manh quá cao lớn, cho nên Tạ Nhất căn bản không thấy được cô gái trông như thế nào, vì bị vây chung quanh chặn gương mặt. Kết quả hiện tại lưu manh đều đi rồi, Tạ Nhất cùng Kiều Trạch Viễn liền xem rành mạch. Bọn họ đều nhận ra cô gái, bất quá cô ta không quen biết bọn họ, bởi vì là lần trước ở khách sạn là nhìn trồm......
Cô ta chính là người lần trước tới đại náo khách sạn, cùng chị em tốt Thang Dư Nhu vung tay đánh nhau, Đậu Tình.
Đậu Tình không quen biết bọn họ, còn tưởng rằng lần đầu tiên gặp mặt. Vừa rồi mấy tên lưu manh lôi lôi kéo kéo, Đậu Tình không muốn đi. Nếu không phải Tạ Nhất hô một tiếng, Đậu Tình đã bị mang đi.
Đậu Tình nhìn Tạ Nhất, tuy rằng cảm thấy Tạ Nhất không đủ cao lớn, nhưng vừa rồi nhiều người không lên tiếng, chỉ có Tạ Nhất lên tiếng, loại anh hùng này tuyệt đối là không bỏ qua được. Đậu Tình có chút ngượng ngùng, cười nói:
"Tôi là Đậu Tình, còn không biết tên của anh."
Bởi vì Đậu Tình cũng cùng Tần Trạch Viễn có qua lại, cho nên Tạ Nhất chuẩn bị hỏi thăm, liền bày ra một bộ mặt hiền lành, nói:
"Tôi là Tạ Nhất, cô đi một mình sao. Tôi mời cô uống ly rượu nha?"
Đậu Tình vốn định mời, không nghĩ tới bị mời, vội vàng ngượng ngùng nói:
"Được a."
Tạ Nhất nháy mắt với Kiều Trạch Viễn. Kiều Trạch Viễn có chút kinh hoàng, đè thấp giọng, nói:
"Cậu có phải trước nay chưa từng mời phụ nữ uống rượu?"
Tạ Nhất nói:
"Cậu làm sao mà biết được?"
Kiều Trạch Viễn nói:
"Bởi vì vừa rồi biểu tình của cậu đặc biệt đáng khinh. Nếu không phải bởi vì vừa mới cứu người, tôi phỏng chừng cô ấy đã báo nguy."
Tạ Nhất:
"......"
Tạ Nhất sờ sờ mặt.
Cái gì đáng khinh, đó là nụ cười hiền lành! Thoạt nhìn ôn nhu đẹp trai. Mỗi lần Thương Khâu đều là cười như vậy!
Tạ Nhất chỉ là học đến đâu dùng đến đó mà thôi.
Tạ Nhất cùng Đậu Tình đi đến quầy bar ngồi xuống. Kiều Trạch Viễn ngồi ở một bên. Hai người nói nói cười cười, Tạ Nhất kỳ thật lôi kéo làm quen, muốn hỏi một chút về Tần Trạch Viễn.
Tạ Nhất chỉ uống nước có ga, Đậu Tình gọi hai ly rượu, cười đẩy cho Tạ Nhất một ly, nói:
"Đây là loại tôi thích nhất, rượu cocktail số độ rất thấp, anh nếm thử xem."
Tạ Nhất cười gượng, nghĩ thầm rượu cocktail hẳn là sẽ không say, liền cầm nếm một ngụm, ngay sau đó mở to hai mắt, nói:
"Thật sự tuyệt."
Đậu Tình cười nói:
"Đúng không, xem ra hai ta khẩu vị giống nhau đó. Trước kia chưa thấy qua anh. Tôi là khách quen nơi đây, anh lần đầu tiên tới sao?"
Tạ Nhất nói:
"Tôi đến đây nghỉ phép, lần đầu tới quán bar này."
Tạ Nhất lại nói:
"Đúng rồi, tôi có bạn học nhắc tới cô, các người là bạn sao?"
Đậu Tình nói:
"Cái gì? Bạn học anh, trùng hợp như vậy?"
Tạ Nhất nói:
"Là Tần Trạch Viễn, chúng tôi thời điểm đại học là bạn cùng phòng."
Vừa nghe như vậy, sắc mặt Đậu Tình liền cứng đờ, cười gượng hai tiếng, nói:
"Chỉ là quen sơ thôi, cũng không có quá nhiều giao tình."
Đậu Tình hiển nhiên là đối vừa người mới cứu mình có hứng thú, cứ như vậy tất nhiên sẽ không thừa nhận cùng Tần Trạch Viễn có quan hệ gì. Dù sao bọn họ quan hệ không đơn giản.
Tạ Nhất nói:
"Tần Trạch Viễn cũng tới quán bar này sao?"
Đậu Tình không nghĩ nói cái này, bất quá đã bị hỏi tới, liền nói:
"Đúng vậy, chúng tôi chính là ở nơi này quen biết, hắn là khách quen ở đây."
Tạ Nhất vừa nghe, tức khắc cảm thấy đáng tin cậy. Vô luận là Tần Trạch Viễn, hay là Kiều Trạch Viễn, hoặc là nhân viên Thượng Văn mất tích đều liên hệ tới quán bar này.
Tạ Nhất tức khắc cảm thấy mình quả thực là Holmes, đặc biệt muốn đem tin tức này nói cho Thương Khâu, khoe ra năng lực một chút.
Kiều Trạch Viễn ngồi một bên, nhìn Tạ Nhất cùng Đậu Tình nói chuyện phiếm. Rõ ràng Đậu Tình đối với Tạ Nhất có ý tứ, bất quá Tạ Nhất thiếu dây thần kinh, ngây ngô căn bản không rõ. Kiều Trạch Viễn nghĩ đến trước đó Tạ Nhất nói còn chưa thổ lộ cùng Thương Khâu, tức khắc tròng mắt vừa chuyển, nhanh lấy ra di động chụp ảnh. Hắn tìm góc độ thực tốt, từ góc độ này chụp một tấm ảnh như hai người đang hôn nhau. Hơn nữa Tạ Nhất vẻ mặt lời nói khách sáo, bộ dáng thoạt nhìn cứng đờ mà "đáng khinh", phối hợp vị trí như hôn, thật giống như là kẻ háo sắc.
Kiều Trạch Viễn cười xấu xa, đem ảnh chụp gửi cho Thương Khâu.
Thương Khâu bên kia đang hỏi thăm. Hắn nghe được về người nhân viên mất tích, còn có Tần Trạch Viễn đều là khách quen của quán bar. Thi thể được phát hiện ở sau quán bar chỗ đặt thùng rác.
Bất quá bởi vì quán bar thường xuyên xảy ra đánh nhau, cho nên cũng thấy nhiều không kinh ngạc. Có thể là tranh chấp thất thủ đem người đánh chết, sau đó vứt xác ở chỗ thùng rác.
Thương Khâu đang hỏi thăm, liền nghe được di động rung lên. Hắn cầm lấy di động thấy là Kiều Trạch Viễn gửi tin nhắn. Là một ảnh chụp Tạ Nhất cùng Đậu Tình thân mật cùng nhau, còn hôn môi. Bất quá Thương Khâu đôi mắt sắt bén dữ dội, vừa thấy biết là do vị trí sai lệch. Tuy rằng như thế, Thương Khâu trên mặt vẫn tương đối mù mịt.
Thương Khâu đứng lên, nói:
"Xin lỗi không tiếp được."
Hắn nói, liền hướng Tạ Nhất đi qua. Thời điểm hắn đi tới, vừa lúc Đậu Tình nói:
"Tôi biết có một khách sạn, chỗ đó rượu vang đỏ thực ngon. Chúng ta chút nữa... đi nếm thử không?"
Tạ Nhất vẻ mặt mê mang.
Khách sạn? Uống rượu đỏ? Là nói thuê phòng khách sạn sao?
Ở ngay lúc này, đột nhiên có người đáp tay lên vai Tạ Nhất. Một bàn tay to, còn mang bao tay da màu đen, thoạt nhìn làm người ta phun máu mũi. Đương nhiên không cần phải nói, chính là Thương Khâu.
Tạ Nhất còn chưa có phản ứng. Thương Khâu đã đứng ở sau lưng. Tạ Nhất ngồi ở ghế cao nhưng vẫn lùn hơn Thương Khâu một chút. Thương Khâu đột nhiên cúi đầu, thực tự nhiên đặt một nụ hôn ở trên môi Tạ Nhất. Giọng trầm thấp khàn khàn vang lên:
"Bảo bối, không phải có hẹn sao?"
Tạ Nhất:
"......"
Tình huống gì!
Tạ Nhất chỉ cảm thấy trên môi nóng lên. Một nụ hôn nhẹ hạ xuống giống như là lông chim quét qua, như chuồn chuồn lướt nước, nháy mắt liền không còn.
Thương Khâu thực tự nhiên choàng tay qua bờ vai của Tạ Nhất, thái độ thân mật. Nhìn Tạ Nhất vẻ mặt chinh lăng, hắn cười nhéo nhéo cằm Tạ Nhất, nói:
"Chúng ta không phải hẹn sao?"
Thương Khâu đột nhiên xuất hiện, Đậu Tình sắc mặt nháy mắt xấu hổ. Bởi vì cô ta vừa mới câu người, thế nhưng là cong! Ít nhất là song tính, hơn nữa thấy thế nào cũng không giống như là TOP.
Tạ Nhất còn ngốc, Đậu Tình đã nói:
"A ngượng ngùng, tôi đột nhiên nhớ tới một ít chuyện quan trọng, tôi đi trước."
Nói xong, giày cao gót "lộc cộc" liền đi rồi, cô ta bước đi vội vàng.
Tạ Nhất:
"......"
"Tôi tính toán đi Thượng Văn một chuyến."
Kiều Trạch Viễn thành công bị dời đi lực chú ý, nói:
"Đi một chuyến? Có ý tứ gì? Anh lại muốn đi điều tra hắn?"
Thương Khâu nhìn nhìn Kiều Trạch Viễn, không có lập tức nói chuyện, bất quá cười một cái. Kiều Trạch Viễn cảm thấy Thương Khâu cười lên thật sự rất thu hút.
Nghê Anh cũng cười cười, nói:
"Được, tôi đã biết. Tôi đây liền sắm vai thư ký của Thương tổng."
Hắn nói, chuẩn bị đem notebook đóng lại mang đi. Tạ Nhất nhẹ nhàng thở ra. Rốt cuộc vừa rồi theo dõi hình ảnh quá xấu hổ, nếu xem thêm trong chốc lát, Tạ Nhất sợ mình liền phải bỏ mạng. Lúc ấy Tạ Nhất là đương sự, nào biết như vậy...... rất kịch liệt?
Thương Khâu đột nhiên nhàn nhạt nói:
"Gửi cho tôi một phần."
Tạ Nhất:
"......"
Mọi người đều từng người đi chuẩn bị. Thương Khâu nói Nghê Anh gọi điện thoại hẹn trước với bên công ty Thượng Văn.
Thương Khâu chính là ông chủ tập đoàn Thương Điển, muốn cùng công ty Thượng Văn hợp tác, lại còn tự mình tới gặp mặt. Quả thực người công ty Thượng Văn thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng đáp ứng, còn muốn mời Thương Khâu đi uống rượu.
Sáng hôm sau, Thương Khâu liền mang theo "trợ lý" Tạ Nhất, còn có "thư ký" Nghê Anh, cộng thêm người "hợp tác" Kiều Trạch Viễn tới công ty Thượng Văn.
Lúc trước Kiều Trạch Viễn cũng nhận được lời mời từ công ty Thượng Văn, nhưng không có nhận lời. Hiện giờ đi vào công ty Thượng Văn cảm giác thật là không giống nhau, tiền hô hậu ủng. Hắn còn tưởng rằng Kiều gia rất lợi hại, nhưng thì ra Thương Khâu mới lợi hại.
Đúng là không hiện sơn không lộ thủy, là đại gia ngầm!
Tổng giám đốc Thượng Văn vội vàng ra nghênh đón ở cửa. Bọn họ vừa mới xuống xe, liền nhìn thấy Tổng giám đốc cười tủm tỉm đứng ở trước cửa, thiếu chút nữa dắt tay bọn họ vào.
Tổng giám đốc nhanh tiến lên, nói:
"Thương tổng, Kiều tiên sinh, đi đường vất vả rồi, xin mời."
Thương Khâu xuống xe, đem áo veston khoác lên. Kiều Trạch Viễn cũng học theo động tác này, cảm giác chính mình giống như là nhà giàu mới nổi. Bất quá kỳ thật cũng đúng như thế, hắn cũng không phải thiếu gia gì, mà là đột nhiên phất lên thành Kiều thiếu gia, đến nay còn chưa biết vì cái gì.
Thương Khâu tươi cười thập phần công thức hoá, vươn tay ra, nói:
"Chu tổng."
Tổng giám đốc công ty Thượng Văn thụ sủng nhược kinh, nhanh cùng Thương Khâu bắt tay, nói:
"Thương tổng, công ty chúng tôi sớm đã muốn cùng ngài nói chuyện hợp tác. Chẳng qua ngài vẫn luôn bận rộn, hiện giờ mới có thời gian tới. HunhHn786 Không nghĩ tới còn tự mình đi một chuyến, thật là vất vả rồi."
Thương Khâu nói:
"Dù sao cũng là vì lợi nhuận, mọi người đều vất vả, mời đi."
Tạ Nhất đứng ở phía sau. Kiều Trạch Viễn liền túm túm tay áo Tạ Nhất, thấp giọng nói:
"Nè, ông xã cậu rất phong độ a!"
Tạ Nhất vừa định gật đầu. Thương Khâu đi bàn hợp đồng đều là bộ dạng như vậy. Tuy rằng Tạ Nhất cũng chỉ gặp qua một lần, chính là lần cùng ông chủ Tiền nói chuyện hợp tác. Hắn đã khiến ông chủ Tiền đổi sắc mặt. Bất quá Tạ Nhất còn chưa có gật đầu, đột nhiên phát hiện Kiều Trạch Viễn dùng từ phi thường không thỏa đáng, lập tức hạ giọng nói:
"Ông xã gì?!"
Kiều Trạch Viễn cũng hạ giọng nói:
"Ông xã của cậu a!"
Tạ Nhất trừng hắn một cái, nói:
"Đừng nói bừa."
Kiều Trạch Viễn kinh ngạc nói:
"Không phải đâu lão Tam, các người hôn cũng hôn rồi, còn không phải một đôi, cậu cũng quá thoáng?"
Tạ Nhất mí mắt giật kinh hoàng, nói:
"Đó là hiểu lầm cậu hiểu không. Lúc ấy đang tham gia trò chơi."
Kiều Trạch Viễn nói:
"Nhưng các người lúc ấy hôn rất kịch liệt a. Nhìn như thế nào cũng không giống như là ứng phó trò chơi?"
Tạ Nhất nghĩ nghĩ, căng da đầu nói:
"Tôi còn chưa có thổ lộ."
Tạ Nhất vừa nói xong, Kiều Trạch Viễn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hô to:
"Cái gì!? Cậu còn chưa có......"
Kiều Trạch Viễn chưa nói xong, Tạ Nhất đã một phen giữ chặt hắn, hơn nữa hung hăng đạp chân Kiều Trạch Viễn. Kiều Trạch Viễn đau giật mình, lúc này mới nhớ tới bọn họ đang đi bàn hợp đồng.
Thương Khâu cùng Chu tổng ở phía trước khách sáo. Bọn họ vốn là ở phía sau kề tai nói nhỏ, kết quả Kiều Trạch Viễn âm thanh quá lớn, tất cả đều nhìn về phía Kiều Trạch Viễn, hơn nữa vẻ mặt khó hiểu.
Kiều Trạch Viễn cười gượng nói:
"A..... Tôi nói... thật là quá mong đợi, có thể cùng Chu tổng hợp tác."
Chu tổng vội vàng nói:
"Không không không, Kiều tiên sinh ngài quá đề cao chúng tôi."
Mọi người lúc này tiến vào cao ốc. Chu tổng dẫn bọn họ đến thang máy lên phòng họp. Thương Khâu cười nói:
"Chu tổng, có thể dẫn chúng tôi tham quan một chút không?"
Chu tổng vội vàng nói:
"Có thể có thể, đương nhiên có thể, mời."
Mọi người bắt đầu tham quan từ lầu một. Kiều Trạch Viễn cùng Tạ Nhất đi ở phía sau. Kiều Trạch Viễn nói:
"Tôi nói nè lão Tam, tôi thật là đối với cậu nhìn với con mắt khác. Chưa thổ lộ các người đã tọa thượng!?"
Tạ Nhất mí mắt giật kinh hoàng.
Cái gì kêu tọa thượng!? Thật không nên nhất thời mau miệng nói với Kiều Trạch Viễn!
Tạ Nhất không nói chuyện. Kiều Trạch Viễn nói:
"Người anh em, muốn tôi hỗ trợ không?"
Tạ Nhất nói:
"Hỗ trợ cái gì? Cậu đã đủ rắc rối, giúp càng trở ngại chứ không được gì."
Kiều Trạch Viễn cùng Tạ Nhất kề vai sát cánh nói:
"Đừng nói như vậy a, quá đả thương người. Anh em chúng ta ai với ai a, chuyện này tôi giúp cậu, nhất định giúp cậu bắt lấy ông xã!"
Bọn họ đang nói chuyện, liền thấy được người quen, đúng là Tần Trạch Viễn.
Tần Trạch Viễn ôm một xấp tài liệu, khẳng định là vừa sao chép xong. Hắn đang cùng người bên cạnh nói chuyện, thoạt nhìn quan hệ cũng không tệ lắm, đặc biệt bộ dạng thân thiện.
Tần Trạch Viễn cùng đồng nghiệp nhìn thấy mấy người Thương Khâu, vội vàng dừng chân. Chu tổng cười nói:
"A, cậu tới vừa lúc. Tiểu Tần a, tôi nghe nói cậu cùng trợ lý của Thương tổng là bạn học. Tới đây, chào hỏi một cái."
Tần Trạch Viễn chạy nhanh tới, cười nói:
"Thương tổng, chào ngài. Chào Tạ Nhất."
Thương Khâu gật gật đầu, nói:
"Cách đây không lâu mới vừa gặp qua Tần tiên sinh, năng lực rất tốt."
Chu tổng nói:
"Không phải sao, mới vừa vào công ty, là nhân viên mới, nhưng ý tưởng thật sự rất tốt. Nếu hai công ty chúng ta hợp tác, vậy quảng cáo khẳng định sẽ giao cho Tiểu Tần làm."
Tần Trạch Viễn cười nói:
"Chu tổng ngài quá đề cao tôi. Tôi còn đang thử việc, hiện tại chỉ có thể hỗ trợ sao chép giấy tờ mà thôi."
Hắn vừa nói, Chu tổng lập tức trừng mắt, nói:
"Sao chép? Còn nhiều như vậy. Bọn họ có phải khi dễ người mới? Tôi chọn cậu tới là bởi vì dùng đầu óc, cũng không phải là làm loại chuyện vặt. Ai kêu cậu sao chép tài liệu, trong chốc lát đem tên báo cho tôi. Tôi sẽ xử lý."
Bởi vì Tần Trạch Viễn là bạn học của Tạ Nhất, cho nên cũng quen biết Thương Khâu. Chu tổng là người biết nhìn, ở trước mặt Thương Khâu phải làm đủ thể diện, cố ý ra mặt giúp đỡ Tần Trạch Viễn.
Tần Trạch Viễn cười nói:
"Không có không có. Chu tổng, ngài hiểu lầm, tôi chỉ là muốn tới sao chép, thuận tay giúp một chút mà thôi."
Hắn nói như vậy, Chu tổng cũng không nói cái gì nữa, bản thân cũng chỉ là làm bộ dáng mà thôi.
Thương Khâu cười cười, híp mắt, âm thầm đánh giá Tần Trạch Viễn.
Tần Trạch Viễn thực mau liền đi, ôm tài liệu trở về phòng làm việc.
Chu tổng nói:
"Mời, Thương tổng, bên này là bộ phận nghiên cứu thị trường, bên kia là......"
Bọn họ đi một đường, Nghê Anh thấp giọng nói:
"Tần Trạch Viễn này làm việc quả thực rất kín kẽ. Vừa mới ở trước mặt chúng ta tố cáo đồng nghiệp, lại còn muốn giả người tốt, tâm cơ không cạn...... Không giống Tiểu Kiều của chúng ta, chính là ngốc nghếch đáng yêu."
Kiều Trạch Viễn lập tức trừng mắt nói:
"Anh nói ai là ngốc nghếch?!"
Nghê Anh cười tủm tỉm nói:
"Ngốc nghếch đáng yêu chính là lời khen ngợi nga."
Kiều Trạch Viễn xù lông nói:
"Anh lừa quỷ đi?! Còn nữa... anh... đừng đem ngực giả đụng vào tôi!"
Tạ Nhất bất đắc dĩ trợn trắng.
Hai người kia ở bên ngoài còn muốn ve vãn đánh yêu!
Tạ Nhất cũng bị choáng váng.
Thực mau mọi người tham quan một vòng, liền tiến vào phòng họp. Thương Khâu làm bộ nói chuyện hợp tác, bất quá không có thành ý, thoạt nhìn chỉ là lấy cớ mà thôi. Nhưng Chu tổng cũng thông minh, muốn nịnh bợ thượng Thương Khâu.
Thương Khâu nhìn nhìn tài liệu, nói:
"Chu tổng, báo cáo nghiên cứu thị trường như thế nào không có?"
"Cái đó......"
Chu tổng tức khắc có chút luống cuống, nói:
"Là như thế này...... Thương tổng. Phòng nghiên cứu thị trường có nhân viên từ chức. Hắn không có bàn giao, chỉ viết đơn từ chức gửi đến liền đi rồi. Rất nhiều đồ vật đều ở trong tay hắn, cái này......"
Chu tổng lại nói:
"Không quan hệ, không quan hệ. Chúng tôi lập tức đem báo cáo lấy lại đây, khẳng định còn ở bàn làm việc."
Chu tổng nói, nhanh đứng lên đi ra cửa, sắc mặt đều đen, vội vàng kêu thư ký.
"Mau đi."
Thư ký vô cùng lo lắng chạy đến phòng nghiên cứu thị trường. Chu tổng cũng đi theo. Mấy người Thương Khâu cũng không có cùng đi ra ngoài, mà là ngồi uống trà ăn bánh, chờ Chu tổng đem báo cáo về.
Tạ Nhất thấy Thương Khâu thực chậm rãi lấy điện thoại ra, chéo chân, bưng ly trà uống. Hắn nhàn nhã mở điện thoại xem. Tạ Nhất không phải cố ý xem nhưng thấy được hình ảnh.
Thương Khâu thế nhưng đã thả bùa theo dõi trên người Chu tổng, còn có thể nhìn thấy hình ảnh Chu tổng phi thường vội vàng. Hình ảnh vẫn luôn lay động, thực mau đã vào thang máy tới rồi phòng nghiên cứu thị trường.
Tạ Nhất kinh ngạc mở to hai mắt, nói:
"Anh......"
Tạ Nhất nói còn chưa xong, Thương Khâu đã nheo lại đôi mắt, ngón trỏ đáp ở trên môi.
"Suỵt"
Hắn còn đối với Tạ Nhất chớp chớp mắt. Quả thực là minh tao dễ tránh, muộn tao khó phòng, Tạ Nhất thiếu chút nữa bị điện giật hôn mê.
Thương Khâu cầm di động, cúi đầu xem đường đi của Chu tổng.
Chu tổng tới phòng nghiên cứu thị trường lập tức nói nhân viên đi tìm báo cáo chỗ bàn làm việc của nhân viên kia. Bàn làm việc gọn gàng ngăn nắp, thoạt nhìn thực bình thường. Bất quá trên bàn có chút bụi bặm, thoạt nhìn đã nhiều ngày không ai dùng.
Chu tổng đứng ở một bên, bên cạnh rất nhiều nhân viên hỗ trợ tìm tài liệu. Mỗi nhân viên đều có một cái ngăn tủ, các ngăn kéo đều bị mở ra, tài liệu rất nhiều, nhưng không có phần báo cáo.
"Cạch"
Có người kéo một ngăn tủ, nói:
"Chu tổng, cái ngăn tủ này bị khóa lại."
Chu tổng nói:
"Chìa khóa đâu?"
Nhóm nhân viên nhìn nhau, cũng không ai biết ở nơi nào. Có người nói:
"Bộ phận nhân sự có chìa khóa dự phòng phải không?"
Thư ký nói:
"Chu tổng, tôi đi phòng nhân sự một chuyến?"
Chu tổng bực bội nói:
"Không còn kịp rồi, nhanh lên, đem ngăn tủ cạy ra. Tập đoàn Thương Điển tuyệt đối không thể chờ, nhanh đem ngăn tủ cạy ra!"
Thực mau liền có người đi cạy ngăn tủ. Bất quá loại ngăn tủ này không dễ cạy, cần tốn thời gian. Ở ngay lúc này, Tần Trạch Viễn đột nhiên đi tới.
Tần Trạch Viễn xuất hiện ở trên màn hình di động, Tạ Nhất vội vàng nhìn cẩn thận, nói:
"Hắn sao lại đây?"
Ngay sau đó liền nghe Tần Trạch Viễn nói:
"Chu tổng, chìa khóa ở phía dưới chậu hoa."
Mọi người đều lắp bắp kinh hãi. Thư ký chạy nhanh đi nhấc chậu hoa nhỏ trên bàn lên. Quả nhiên phía dưới có một cái chìa khóa.
"Mau mau, thử xem chìa khóa đúng hay không!"
Thư ký nhanh đem chìa khóa qua, cắm vào ổ khóa. Vừa xoay, quả nhiên chuyển động, ngăn tủ lập tức liền mở ra, vội vàng kéo ngăn tủ ra tìm kiếm bên trong. Thật sự có phần báo cáo bọn họ cần, Chu tổng cao hứng hỏng rồi, vỗ vai Tần Trạch Viễn, nói:
"Cậu như thế nào biết chìa khóa ở dưới chậu hoa? Lúc trước có quen hắn sao?"
Tần Trạch Viễn là vừa đến công ty không lâu, mà nhân viên kia đột nhiên từ chức trước khi Tần Trạch Viễn tới, cho nên bọn họ căn bản không có khả năng có liên quan HunhHn786.
Tần Trạch Viễn lại là cười nói:
"Đương nhiên không quen biết. Bất quá vừa rồi tôi nhìn thấy chậu hoa có chút lệch, liền nghĩ phía dưới có khả năng có cái gì, thật là đoán đúng rồi."
Chu tổng nói:
"Cậu quan sát thật tinh tế, công ty thiếu người cẩn thận như cậu."
Tần Trạch Viễn được Chu tổng khích lệ, vội vàng khiêm tốn nói, ngay sau đó liền rời đi.
Tạ Nhất kinh ngạc nhìn một màn này, lại nhìn nhìn Kiều Trạch Viễn, nói:
"Tôi hiện tại rốt cuộc tin tưởng Tần Trạch Viễn kia là giả, hắn quá thông minh. Lão Tứ tôi quen không có khả năng thông minh như vậy."
Kiều Trạch Viễn bất đắc dĩ nói:
"Cảm ơn khen ngợi nha!"
Bọn họ nói, Thương Khâu liền nói:
"Đã trở lại."
Thương Khâu thực mau tắt điện thoại, bỏ vào trong túi. Chu tổng quả nhiên đã trở lại, mang theo báo cáo nghiên cứu thị trường.
Mọi người bắt đầu nói hợp đồng. Thương Khâu chí không ở đây, bởi vậy nói đặc biệt mau, thực mau liền đồng ý. Chu tổng có một cái hợp đồng, thật là cao hứng, muốn mời Thương Khâu ăn cơm. Bất quá Thương Khâu uyển chuyển từ chối, nói bọn họ còn có công tác khác.
Thương Khâu mang theo mọi người rời công ty Thượng Văn, còn đụng mặt Tần Trạch Viễn.
Tần Trạch Viễn đặc biệt thích giúp đỡ mọi người, lúc này đang giúp đỡ nữ đồng nghiệp dùng máy pha cà phê. Máy pha cà phê tựa hồ hỏng rồi, Tần Trạch Viễn quỳ trên mặt đất, duỗi tay vào mặt sau cái tủ kiểm tra dây điện, cười nói:
"Chỉ là dây điện bị lỏng, không có vấn đề."
Mọi người ra khỏi công ty Thượng Văn. Ngồi vào trong xe, Tạ Nhất nói:
"Tần Trạch Viễn kia đích xác có vấn đề, nhưng hoàn toàn không có nắm nhược điểm, hiện tại làm sao đây? Nên kiểm tra cái gì?"
Nghê Anh cười tủm tỉm nói:
"Kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch."
Kiều Trạch Viễn nói:
"Thu hoạch cái gì?"
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Nhân viên đột nhiên từ chức."
Tạ Nhất có chút không rõ.
Rõ ràng điều tra Tần Trạch Viễn, như thế nào đột nhiên chuyển đến nhân viên đã từ chức?
Thương Khâu đối với Nghê Anh nói:
"Cậu đi tra tư liệu của nhân viên kia."
Nghê Anh ngồi trên xe, notebook đặt ở trên đùi. Hắn mặc áo sơ mi và váy bút chì xẻ tà rất cao. Bởi vì mặc váy cho nên có mang vớ, càng tăng thêm sự suông dài của đôi chân. Ánh mắt Kiều Trạch Viễn không tự chủ được đặt ở trên chân Nghê Anh. Hắn nhìn vài lần, kết quả đã bị Nghê Anh phát hiện, cười tủm tỉm nói:
"Muốn sờ sao?"
Kiều Trạch Viễn lập tức nói:
"Ai sờ. Anh cho rằng ai cũng biến thái giống anh!"
Tạ Nhất lái xe, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua kính chiếu hậu. Biểu tình của Kiều Trạch Viễn như xù lông, bất quá đầy mặt đỏ bừng, thoạt nhìn tựa hồ bị Nghê Anh nói trúng.
Nghê Anh cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Kiều Trạch Viễn. Kiều Trạch Viễn chuyển đề tài, nói:
"Anh như thế nào thích giả nữ? Bị nghiện sao?"
Nghê Anh cười cười, nói:
"Cái này sao...... nói ra dài dòng. Bất quá......"
Hắn nói ra, gõ gõ bàn phím, cười tủm tỉm nói:
"Tôi đã tra được tư liệu nhân viên từ chức kia."
Kiều Trạch Viễn kinh ngạc nói:
"Anh đã hack vào kho dữ liệu nhân sự công ty Thượng Văn sao?"
Nghê Anh có chút tự hào nói:
"Chút việc nhỏ, đừng khen tôi."
Hắn nói, nhìn nhìn tư liệu, ngay sau đó lại bắt đầu tra xét cái gì đó, thực mau nhíu mày nói:
"Có điểm không thích hợp."
Tạ Nhất nói:
"Làm sao vậy?"
Đang lái xe, nhìn không tới notebook, Tạ Nhất cảm giác tò mò muốn chết, nói:
"Rốt cuộc không thích hợp như thế nào?"
Nghê Anh nói:
"Nhân viên kia từ chức thực đột nhiên, cũng không có bất luận giao tiếp nào. Quan trọng là hắn từ chức xong không còn bất luận dấu vết gì, thẻ ngân hàng, ví điện tử, thậm chí là tài khoản trên internet cũng đều ngưng hẳn."
Tạ Nhất có điểm ngốc. Trong xã hội hiện tại mọi người đều cần internet. Chuyện đó tuyệt đối không có khả năng, nào là Alipay, WeChat, thẻ tín dụng đều sẽ lưu lại dấu vết. Nhưng mà Nghê Anh vừa mới nói người kia sau khi từ chức liền không có bất luận dấu vết gì. Trừ phi là thế ngoại cao nhân, nếu không rất có thể......
Thương Khâu nhíu nhíu mày, nói:
"Cho tôi thông tin, tôi nhờ Phùng Tam điều tra."
Nghê Anh thực mau đem thông tin gửi đưa cho Thương Khâu. Thương Khâu đem thông tin gửi cho Phùng Tam. Phùng Tam quen biết rộng rãi, điều tra một người không thành vấn đề.
Mọi người về tới Kiều gia, vừa lúc nhìn thấy Kiều Tỉ ở trong nhà. Bởi vì sự kiện lúc trước, Kiều Tỉ bị bêu xấu, cho nên mấy ngày này sắc mặt phi thường khó coi, hung tợn nhìn chằm chằm Kiều Trạch Viễn.
Kiều Tỉ cười lạnh nói:
"Cháu trai, con mỗi ngày đem những người không rõ nguồn gốc về Kiều gia, chỉ sợ không tốt đâu?"
Kiều Trạch Viễn lại là cười cười, nói:
"Tôi là gia chủ Kiều gia, muốn mang người nào vào nhà, chỉ sợ bác quản không được?"
Kiều Tỉ sắc mặt nháy mắt liền cứng đờ, ngay sau đó nói:
"Kiều Trạch Viễn, mày còn chưa phải gia chủ Kiều gia, trước khi mày kế nhiệm Kiều gia, tao cho mày một lời khuyên. Kẹp cái đuôi làm người, để tránh chết cũng không biết chết như thế nào."
Kiều Trạch Viễn không sợ, nói:
"Tôi có thể tố cáo ông hâm dọa."
Kiều Tỉ hừ lạnh một tiếng, nhấc chân liền đi.
"Rầm!!!"
Cửa bị tông mạnh, Kiều Tỉ đi rồi.
Tạ Nhất thấy Kiều Tỉ vẻ mặt tàn nhẫn, nói:
"Cậu vẫn là cẩn thận một chút."
Kiều Trạch Viễn nói:
"Tôi biết, không phải có các người đây sao."
Tạ Nhất có chút bất đắc dĩ. Nghê Anh lại là cười tủm tỉm nói:
"Đúng vậy, chị đây bảo vệ cưng."
Kiều Trạch Viễn đối với Nghê Anh làm một cái mặt quỷ, nói:
"Tôi phi!"
Hắn nói, có chút hồ nghi.
"Hôm nay...... ngực có phải thu nhỏ hay không?"
Nghê Anh cười, nói:
"Xem ra cưng rất chú ý tôi. Bởi vì áo sơ mi hơi ôm, cho nên hôm nay thay đổi một chút, chỉ có cup D."
Kiều Trạch Viễn:
"...... Biến thái."
Mọi người đi một ngày, Tạ Nhất không muốn nghe Kiều Trạch Viễn cùng Nghê Anh thảo luận cup D E F gì đó, chạy nhanh vào phòng.
Ngã vào giường, Tạ Nhất ở trên giường lăn một vòng duỗi cái lười eo. Lúc này Thương Khâu cũng đi vào, nói:
"Đem tây trang cởi ra, lăn nhăn nhúm."
Tạ Nhất đành phải bò dậy, bắt đầu cởi tùy ý. Áo veston, áo sơmi cùng quần tây đều cởi ra, Tạ Nhất dứt khoát đem tất cả đều lột ra ném ở trên sô pha. Thương Khâu vừa quay đầu, liền nhìn thấy Tạ Nhất bộ dạng trần trụi, chỉ còn lại quần lót, vớ, trên cổ treo một cái cà vạt......
Quang cảnh kia......
Bởi vì tháo cà vạt thực tốn công, cho nên Tạ Nhất không có đem cà vạt tháo ra, chỉ là nới lỏng, cởi áo sơmi, như vậy cà vạt liền biến thành một cái thòng lọng, lấy xuống lần sau trực tiếp tròng vào là có thể dùng. Bản thân hành động này thực bình thường, chẳng qua Tạ Nhất hiện tại dáng vẻ này, làm người ta cảm thấy có chút....
Thương Khâu nhướng mày. Tạ Nhất vừa mới bắt đầu còn không có chú ý tới, bất quá cảm giác được một tầm mắt như là châm chích trên người. Quay đầu liền thấy Thương Khâu cười tủm tỉm nhìn chính mình, Tạ Nhất tức khắc mặt liền đỏ, nhanh đem cà vạt lấy xuống ném ở một bên, sau đó trực tiếp lăn vào trong chăn, ở trong chăn thay quần áo mặc ở nhà.
Thương Khâu thưởng thức một phen phong cảnh, ngay sau đó ngồi ở trên sô pha nhìn Tạ Nhất trốn trong chăn. Chốc lát nổi lên một cái gò, trong chốc lát lại nổi lên một khối. Tạ Nhất ở bên trong chăn lăn lộn một hồi, mặt cũng nghẹn đỏ, không hiểu rõ người ta còn tưởng rằng Tạ Nhất ở trong tự mình giải quyết.
Thương Khâu cười tủm tỉm thưởng thức, di động phát ra âm thanh.
"Meo meo"
Là có điện thoại đến. Thương Khâu nói:
"Phùng Tam gọi đến."
Hắn nói, đem điện thoại cầm lên nghe. Tạ Nhất không biết Phùng Tam nói gì, nhanh chóng mặc tốt, sau đó xốc chăn nhảy xuống giường.
Thương Khâu đã kết thúc cuộc gọi, sắc mặt không phải quá tốt. Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Làm sao vậy?"
Thương Khâu nói:
"Nhân viên kia đã chết."
"Đã chết!?"
Tạ Nhất hiện tại đã chấn kinh không thôi. Bất quá vừa rồi Nghê Anh đã nói qua, không có bất luận tin tức gì của người đó, bao gồm chi tiêu hoặc là sử dụng tài khoản internet. Thời gian dài như vậy cũng không có dấu vết, nếu không phải thế ngoại cao nhân, như vậy khả năng kết quả không lạc quan.
Kiều Trạch Viễn nghe nói tin tức này cũng phi thường chấn kinh, nói:
"Đã chết? Chết như thế nào?"
Phùng Tam nhân mạch thực rộng khắp. Hắn hỏi thăm một chút, kết quả thật sự có người đã gặp qua người này. Nhưng bọn họ không biết tên, trùng hợp thấy được thi thể, diện mạo cùng hình ảnh bọn họ cung cấp không sai biệt lắm.
Tạ Nhất nói:
"Thi thể bị phát hiện ở đâu?"
Thương Khâu nói:
"Một quán bar trong thành phố."
Hắn nói, đem tên cùng địa chỉ quán bar Phùng Tam gửi tới cho mọi người xem. Kiều Trạch Viễn lập tức la lên một tiếng.
"Đây là nơi ngày đó tôi đi uống rượu!! Tôi thất nghiệp chán nản, đi nơi đó mua say! Tỉnh lại liền biến thành Kiều Trạch Viễn."
Nghê Anh nheo nheo mắt, cười nói:
"Xem ra chúng ta phải đi quán bar này nhìn xem?"
Tần Trạch Viễn đi qua quán bar này tỉnh lại liền biến thành Kiều Trạch Viễn "người thực vật nổi điên". Mà cái người nhân viên công ty Thượng Văn đột nhiên mất tích cũng tìm được thi thể ở quán bar này. Tạ Nhất cảm thấy chuyện này không có khả năng là trùng hợp, trọng điểm có lẽ hẳn là ở quán bar.
Mọi người tính toán buổi tối đi một chuyến đến quán bar.
Bởi vì là đi quán bar cho nên không cần mặc tây trang. Tạ Nhất mặc một thân quần áo thoải mái. Thương Khâu vẫn là một thân đen, nhưng mị lực lộ ra không thể nghi ngờ. Khi hai người xuống phòng khách, liền nghe được giọng Kiều Trạch Viễn trong phòng truyền ra, là đang tranh cãi.
Kiều Trạch Viễn cùng Nghê Anh luôn là tranh cãi, hơn nữa vẫn là Kiều Trạch Viễn nói, cho nên Tạ Nhất đã thấy nhiều không trách. Bất quá bọn họ thời gian rất lâu không xuống, Thương Khâu sắc mặt khó coi. Tạ Nhất liền hảo tâm đứng lên, đi lên lầu khuyên nhủ, nói bọn họ nhanh ra cửa.
Tạ Nhất đi lên lầu, mơ hồ nghe thấy Kiều Trạch Viễn nói:
"Chết tiệt, anh có phải biến thái hay không, tâm lý dị dạng a. Không được cái này...... cái này cũng quá lớn! Quần áo sẽ căng bạo!"
Nghê Anh cười nói:
"Tôi cho rằng cưng thích lớn một chút, cho nên cố ý chuẩn bị."
Kiều Trạch Viễn thực kiên định, nói:
"Không được! Không được! Anh như vậy tôi tuyệt đối sẽ không cho ra cửa, quả thực chính là quái vật!"
Nghê Anh nói:
"Không phải thẳng nam đều thích cô gái ngực khủng sao, càng lớn càng tốt?"
Kiều Trạch Viễn sắp bạo tẩu, giọng phi thường to lớn vang dội, rống to một câu:
"Cũng không thể khoa trương như vậy. Mẹ nó cũng cỡ...... cỡ Z!"
Nghê Anh làm nũng nói:
"Nào có khoa trương như vậy."
Tạ Nhất nghe, tức khắc không dám đi tới rồi, cảm giác bọn họ đang thảo luận sự tình khó lường.
Dù sao nếu là mình, tuyệt đối sẽ không thảo luận lớn tiếng như vậy!
Khi Tạ Nhất chuẩn bị quay đầu lại xuống lầu, để tránh dẫn lửa thiêu thân thì cửa phòng thế nhưng mở ra, ngay sau đó từ bên trong ném ra một thứ. Đồ vật hỗn loạn phẫn nộ lửa giận.
"Bịch!!"
Một tiếng vang lớn, một vật trực tiếp ném trước mặt Tạ Nhất. Tạ Nhất sợ tới mức lập tức dừng chân, thiếu chút nữa bị ném vào mặt. Tạ Nhất cúi nhìn.
Ngực giả...... Lớn như vậy?!
Mọi người rốt cuộc ra cửa. Dưới ánh mắt khủng bố của Thương Khâu, Kiều Trạch Viễn cùng Nghê Anh rốt cuộc đã thỏa hiệp.
Kiều Trạch Viễn mặc rất giống công tử ăn chơi. Nghê Anh lại một thân váy ngắn gợi cảm. Trách không được Kiều Trạch Viễn không cho hắn đeo ngực khủng. Bởi vì váy ngắn cổ khoét sâu, nếu mang ngực cúp lớn, phong cảnh quả thực có thể làm người nhìn chảy máu mũi. Bất quá Tạ Nhất cảm thấy, hiện tại Nghê Anh đã đủ quyến rũ, nếu bản thân vẫn còn thích nữ.....
Tạ Nhất đột nhiên có chút phiền muộn.
Khi nào đã có cảm thán như vậy. Mình thế nhưng thích đàn ông!
Bất quá Tạ Nhất nghĩ nghĩ.
Có khả năng mình không phải đồng tính, chỉ là do Thương Khâu nhan sắc đột phá giới tính thôi......!
Nghê Anh duỗi tay ôm cánh tay Kiều Trạch Viễn, e ấp như chim nhỏ nép vào lòng người. Bất quá bởi vì Nghê Anh dáng người quá cao, dù làm chim nhỏ nép vào người cũng đặc biệt quái dị.
Quái dị chính là Kiều Trạch Viễn. Nghê Anh kéo cánh tay Kiều Trạch Viễn. Hắn vừa vặn chỉ đến cằm Nghê Anh, thời điểm nhìn thẳng dư quang có thể nhìn đến ngực Nghê Anh, làm cho hắn đầy mặt đỏ bừng.
Mọi người vào quán bar ngồi ở quầy. Thương Khâu cùng Nghê Anh đều quá nổi bật, thực nhanh có rất nhiều nam nữ lại gần. Tạ Nhất cùng Kiều Trạch Viễn đều bị đẩy tới một bên.
Kiều Trạch Viễn nhìn Nghê Anh bị người vây quanh, còn cười tủm tỉm cùng người bắt chuyện, tức khắc chua lòm. Hắn trực tiếp đem ly Whiskey uống cạn trong một hơi. Rượu không thêm đá, vị nồng xông thẳng lên đỉnh đầu. Cảm giác đến quá nhanh quá nhiều, trong nháy mắt trán cũng muốn nổ.
Tạ Nhất nheo mắt, nói:
"Kia không phải dấm, là Whiskey, một ly thực quý."
Kiều Trạch Viễn:
"......"
Kiều Trạch Viễn nhìn nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất không uống rượu, ôm một ly nước có ga vị táo. Mặt trên cắm một cái dù, nước màu bạc hà còn có bọt khí li ti, kỳ thật nhìn khá đẹp, bất quá cũng chỉ là nước giải khát. Kiều Trạch Viễn khinh bỉ nói:
"Lão Tam, cậu chỉ uống cái này? Không uống rượu như đàn ông?"
Tạ Nhất vội vàng nói:
"Thật cảm ơn, chúng ta hôm nay là tới điều tra, không phải tới uống rượu. Tôi uống rượu hỏng việc."
Kiều Trạch Viễn nói:
"Cũng phải, ngày đó cậu được Thương Khâu khiêng trở về, la như heo bị giết, đặc biệt bạo lực máu me."
Tạ Nhất:
"......"
Quả nhiên là chí cốt nhiều năm, hiện tại Tạ Nhất càng thêm tin tưởng Kiều Trạch Viễn chính là Tần Trạch Viễn.
Tạ Nhất cùng Kiều Trạch Viễn có chút nhàm chán. Cũng không biết có phải bọn họ tới quán bar quá sớm, cho nên không có phát hiện gì. Bọn họ hỏi thăm một chút, cũng không ai quen biết nhân viên công ty Thượng Văn kia.
Thương Khâu cùng Nghê Anh cũng không nhàm chán, luôn có người dán tới cho bọn họ hỏi thăm.
Tạ Nhất ngồi ở trên quầy bar, dùng tay chống quai hàm. Bản thân không thích tới loại địa phương này, ầm ĩ, thấy tình huống phi thường xấu hổ, như đôi nam nữ bên cạnh hôn lưỡi đã mười phút. Tạ Nhất hoài nghi bọn họ sẽ cắn đứt lưỡi. Không chỉ như vậy, âm thanh kia thật giống như là heo ăn cơm chung với canh, làm Tạ Nhất uống cũng không nổi nữa.
Kiều Trạch Viễn cũng ghét bỏ nhíu nhíu mày, chọt chọt Tạ Nhất, nói:
"Cậu cùng Thương Khâu làm như thế nào quen nhau?"
Tạ Nhất hồi tưởng một chút, nói:
"Hắn tới quán của tôi ăn."
Kiều Trạch Viễn nói:
"Chỉ đơn giản như vậy?"
Tạ Nhất trợn trắng, nói:
"Cậu không phải càng đơn giản hơn, trực tiếp nói Nghê Anh đẹp, anh ta đến gần liền thu phục cậu."
Kiều Trạch Viễn bị nói cái này, tức khắc biết vậy chẳng làm, nói:
"Tạ Nhất, nếu cậu thổ lộ cùng Thương Khâu nhất định phải làm công, TOP đó hiểu hay không?! Bằng không quá đau!"
Tạ Nhất nheo mắt, Kiều Trạch Viễn giữ chặt người, nói:
"Tôi nói thật, đặc biệt đau, thật sự muốn mạng người a. Bất quá... sau đó có một chút... sảng khoái."
Mí mắt Tạ Nhất biến thành nhảy nhót kinh hoàng, nhìn Kiều Trạch Viễn một bộ tâm thần nhộn nhạo, nghĩ thầm.
Hết thuốc chữa!
Hai người đang nói chuyện, bên cạnh tựa hồ có chút náo loạn. Có mấy người cao lớn thô kệch, không biết có phải uống say vây quanh một cô gái, tựa hồ đang đùa giỡn. Cô gái hướng người bên cạnh cầu cứu, cũng không ai để ý.
Tạ Nhất vừa thấy, tức khắc không bình tĩnh, vội vàng đứng lên, nói:
"Nè, làm gì đó?"
Kiều Trạch Viễn cũng là người nhiệt tình, đặc biệt trượng nghĩa, cũng đi theo. Mấy người đàn ông thân hình cao lớn, vai trần đầy hình xăm, bất quá tựa hồ không nghĩ làm lớn chuyện này, nhìn thấy có người lại đây, liền tan ra, còn nói với cô gái.
"Chờ, lần sau tìm cô chơi."
Cô gái kia tựa hồ kinh hồn chưa dứt, thập phần khẩn trương, cảm tạ nhìn Tạ Nhất cùng Kiều Trạch Viễn, nói:
"Thật cám ơn các người."
Vừa rồi bởi vì những tên lưu manh quá cao lớn, cho nên Tạ Nhất căn bản không thấy được cô gái trông như thế nào, vì bị vây chung quanh chặn gương mặt. Kết quả hiện tại lưu manh đều đi rồi, Tạ Nhất cùng Kiều Trạch Viễn liền xem rành mạch. Bọn họ đều nhận ra cô gái, bất quá cô ta không quen biết bọn họ, bởi vì là lần trước ở khách sạn là nhìn trồm......
Cô ta chính là người lần trước tới đại náo khách sạn, cùng chị em tốt Thang Dư Nhu vung tay đánh nhau, Đậu Tình.
Đậu Tình không quen biết bọn họ, còn tưởng rằng lần đầu tiên gặp mặt. Vừa rồi mấy tên lưu manh lôi lôi kéo kéo, Đậu Tình không muốn đi. Nếu không phải Tạ Nhất hô một tiếng, Đậu Tình đã bị mang đi.
Đậu Tình nhìn Tạ Nhất, tuy rằng cảm thấy Tạ Nhất không đủ cao lớn, nhưng vừa rồi nhiều người không lên tiếng, chỉ có Tạ Nhất lên tiếng, loại anh hùng này tuyệt đối là không bỏ qua được. Đậu Tình có chút ngượng ngùng, cười nói:
"Tôi là Đậu Tình, còn không biết tên của anh."
Bởi vì Đậu Tình cũng cùng Tần Trạch Viễn có qua lại, cho nên Tạ Nhất chuẩn bị hỏi thăm, liền bày ra một bộ mặt hiền lành, nói:
"Tôi là Tạ Nhất, cô đi một mình sao. Tôi mời cô uống ly rượu nha?"
Đậu Tình vốn định mời, không nghĩ tới bị mời, vội vàng ngượng ngùng nói:
"Được a."
Tạ Nhất nháy mắt với Kiều Trạch Viễn. Kiều Trạch Viễn có chút kinh hoàng, đè thấp giọng, nói:
"Cậu có phải trước nay chưa từng mời phụ nữ uống rượu?"
Tạ Nhất nói:
"Cậu làm sao mà biết được?"
Kiều Trạch Viễn nói:
"Bởi vì vừa rồi biểu tình của cậu đặc biệt đáng khinh. Nếu không phải bởi vì vừa mới cứu người, tôi phỏng chừng cô ấy đã báo nguy."
Tạ Nhất:
"......"
Tạ Nhất sờ sờ mặt.
Cái gì đáng khinh, đó là nụ cười hiền lành! Thoạt nhìn ôn nhu đẹp trai. Mỗi lần Thương Khâu đều là cười như vậy!
Tạ Nhất chỉ là học đến đâu dùng đến đó mà thôi.
Tạ Nhất cùng Đậu Tình đi đến quầy bar ngồi xuống. Kiều Trạch Viễn ngồi ở một bên. Hai người nói nói cười cười, Tạ Nhất kỳ thật lôi kéo làm quen, muốn hỏi một chút về Tần Trạch Viễn.
Tạ Nhất chỉ uống nước có ga, Đậu Tình gọi hai ly rượu, cười đẩy cho Tạ Nhất một ly, nói:
"Đây là loại tôi thích nhất, rượu cocktail số độ rất thấp, anh nếm thử xem."
Tạ Nhất cười gượng, nghĩ thầm rượu cocktail hẳn là sẽ không say, liền cầm nếm một ngụm, ngay sau đó mở to hai mắt, nói:
"Thật sự tuyệt."
Đậu Tình cười nói:
"Đúng không, xem ra hai ta khẩu vị giống nhau đó. Trước kia chưa thấy qua anh. Tôi là khách quen nơi đây, anh lần đầu tiên tới sao?"
Tạ Nhất nói:
"Tôi đến đây nghỉ phép, lần đầu tới quán bar này."
Tạ Nhất lại nói:
"Đúng rồi, tôi có bạn học nhắc tới cô, các người là bạn sao?"
Đậu Tình nói:
"Cái gì? Bạn học anh, trùng hợp như vậy?"
Tạ Nhất nói:
"Là Tần Trạch Viễn, chúng tôi thời điểm đại học là bạn cùng phòng."
Vừa nghe như vậy, sắc mặt Đậu Tình liền cứng đờ, cười gượng hai tiếng, nói:
"Chỉ là quen sơ thôi, cũng không có quá nhiều giao tình."
Đậu Tình hiển nhiên là đối vừa người mới cứu mình có hứng thú, cứ như vậy tất nhiên sẽ không thừa nhận cùng Tần Trạch Viễn có quan hệ gì. Dù sao bọn họ quan hệ không đơn giản.
Tạ Nhất nói:
"Tần Trạch Viễn cũng tới quán bar này sao?"
Đậu Tình không nghĩ nói cái này, bất quá đã bị hỏi tới, liền nói:
"Đúng vậy, chúng tôi chính là ở nơi này quen biết, hắn là khách quen ở đây."
Tạ Nhất vừa nghe, tức khắc cảm thấy đáng tin cậy. Vô luận là Tần Trạch Viễn, hay là Kiều Trạch Viễn, hoặc là nhân viên Thượng Văn mất tích đều liên hệ tới quán bar này.
Tạ Nhất tức khắc cảm thấy mình quả thực là Holmes, đặc biệt muốn đem tin tức này nói cho Thương Khâu, khoe ra năng lực một chút.
Kiều Trạch Viễn ngồi một bên, nhìn Tạ Nhất cùng Đậu Tình nói chuyện phiếm. Rõ ràng Đậu Tình đối với Tạ Nhất có ý tứ, bất quá Tạ Nhất thiếu dây thần kinh, ngây ngô căn bản không rõ. Kiều Trạch Viễn nghĩ đến trước đó Tạ Nhất nói còn chưa thổ lộ cùng Thương Khâu, tức khắc tròng mắt vừa chuyển, nhanh lấy ra di động chụp ảnh. Hắn tìm góc độ thực tốt, từ góc độ này chụp một tấm ảnh như hai người đang hôn nhau. Hơn nữa Tạ Nhất vẻ mặt lời nói khách sáo, bộ dáng thoạt nhìn cứng đờ mà "đáng khinh", phối hợp vị trí như hôn, thật giống như là kẻ háo sắc.
Kiều Trạch Viễn cười xấu xa, đem ảnh chụp gửi cho Thương Khâu.
Thương Khâu bên kia đang hỏi thăm. Hắn nghe được về người nhân viên mất tích, còn có Tần Trạch Viễn đều là khách quen của quán bar. Thi thể được phát hiện ở sau quán bar chỗ đặt thùng rác.
Bất quá bởi vì quán bar thường xuyên xảy ra đánh nhau, cho nên cũng thấy nhiều không kinh ngạc. Có thể là tranh chấp thất thủ đem người đánh chết, sau đó vứt xác ở chỗ thùng rác.
Thương Khâu đang hỏi thăm, liền nghe được di động rung lên. Hắn cầm lấy di động thấy là Kiều Trạch Viễn gửi tin nhắn. Là một ảnh chụp Tạ Nhất cùng Đậu Tình thân mật cùng nhau, còn hôn môi. Bất quá Thương Khâu đôi mắt sắt bén dữ dội, vừa thấy biết là do vị trí sai lệch. Tuy rằng như thế, Thương Khâu trên mặt vẫn tương đối mù mịt.
Thương Khâu đứng lên, nói:
"Xin lỗi không tiếp được."
Hắn nói, liền hướng Tạ Nhất đi qua. Thời điểm hắn đi tới, vừa lúc Đậu Tình nói:
"Tôi biết có một khách sạn, chỗ đó rượu vang đỏ thực ngon. Chúng ta chút nữa... đi nếm thử không?"
Tạ Nhất vẻ mặt mê mang.
Khách sạn? Uống rượu đỏ? Là nói thuê phòng khách sạn sao?
Ở ngay lúc này, đột nhiên có người đáp tay lên vai Tạ Nhất. Một bàn tay to, còn mang bao tay da màu đen, thoạt nhìn làm người ta phun máu mũi. Đương nhiên không cần phải nói, chính là Thương Khâu.
Tạ Nhất còn chưa có phản ứng. Thương Khâu đã đứng ở sau lưng. Tạ Nhất ngồi ở ghế cao nhưng vẫn lùn hơn Thương Khâu một chút. Thương Khâu đột nhiên cúi đầu, thực tự nhiên đặt một nụ hôn ở trên môi Tạ Nhất. Giọng trầm thấp khàn khàn vang lên:
"Bảo bối, không phải có hẹn sao?"
Tạ Nhất:
"......"
Tình huống gì!
Tạ Nhất chỉ cảm thấy trên môi nóng lên. Một nụ hôn nhẹ hạ xuống giống như là lông chim quét qua, như chuồn chuồn lướt nước, nháy mắt liền không còn.
Thương Khâu thực tự nhiên choàng tay qua bờ vai của Tạ Nhất, thái độ thân mật. Nhìn Tạ Nhất vẻ mặt chinh lăng, hắn cười nhéo nhéo cằm Tạ Nhất, nói:
"Chúng ta không phải hẹn sao?"
Thương Khâu đột nhiên xuất hiện, Đậu Tình sắc mặt nháy mắt xấu hổ. Bởi vì cô ta vừa mới câu người, thế nhưng là cong! Ít nhất là song tính, hơn nữa thấy thế nào cũng không giống như là TOP.
Tạ Nhất còn ngốc, Đậu Tình đã nói:
"A ngượng ngùng, tôi đột nhiên nhớ tới một ít chuyện quan trọng, tôi đi trước."
Nói xong, giày cao gót "lộc cộc" liền đi rồi, cô ta bước đi vội vàng.
Tạ Nhất:
"......"
Bình luận truyện