Quan Bảng
Chương 19: Phục tùng quyết định của tổ chức
Con số mười lăm vàng sáng.
Số màu xám là cắt chức, màu đỏ là rời chức, màu vàng là thăng chức. Bên trên Quan Bảng có thể biểu hiện ra ngày, nghĩa là còn mười lăm ngày Từ Viêm sẽ lên chức.
Theo chức vị hiện tại của Từ Viêm thì khoảng mười lăm ngày sau gã sẽ trở thành sở trưởng đồn công an Trấn Hắc Sơn.
Không thể nào!
Đồn công an Trấn Hắc Sơn là địa bàn của Dương Hổ, bên trên có Dương Tùng giúp đỡ, Từ Viêm làm sao có thể thuận lợi trở thành sở trưởng? Càng đừng nói bên trong kẹp phó sở trưởng Trương Vệ Quốc, không lẽ bố của Từ Viêm điều động giúp gã?
Chớp mắt trong đầu Tô Mộc suy nghĩ rất nhiều, tiếc rằng Quan Bảng chỉ biểu hiện con số thăng chức chứ không ghi lại tỉ mỉ. Nếu biểu hiện luôn nguyên nhân thăng chức thì quá yêu nghiệt.
Từ Viêm cười trêu:
- Này, hôm nay bị gì vậy? Cứ thẫn thờ ra đó, hay cậu bị cảm nắng? Có cần tôi kiếm nước tro cho cậu uống không?
Tô Mộc cười to bảo:
- Anh mới bị cảm nắng! Thể trạng như tôi sao có thể bị cảm nắng? Đi, anh nói muốn đi dạo ngọc thạch, hôm nay tôi cho anh mở mắt xem cái gì là chuyên gia gáim định thật sự.
Không nghĩ ra nguyên nhân, Tô Mộc lười nghĩ tiếp. Tóm lại đây là chuyện tốt với Từ Viêm, nếu gã nắm quyền đồn công an Trấn Hắc Sơn sẽ giúp ích rất lớn cho Tô Mộc.
Bất cứ lúc nào, bất cứ ai ngồi bề trên nếu không thể hoàn toàn nắm giữ cơ quan chấp pháp thì khó tránh khỏi sai sót lớn. Người như Lương Xương Quý là ngoại lệ, vì uy tín của lão đủ uy hiếp đồn công an. Đổi lại hương trấn khác, đồn công an không nghe lời bí thư trấn ủy thì vị bí thư đó khó mà ngủ yên.
Phố đồ cổ vẫn như trước kia, nóng bức náo nhiệt. Tô Mộc đi trên đường, trong đầu nhớ đến Triệu Tứ Hải khoa trưởng tổng hợp trị an khoa.
- Lão Tô, nhìn tượng phật bằng đá bên kia xem, phải đồ cổ không?
- Không phải? Đồ khắc mà lấy ra bán? Thứ này mà là đồ cổ?
- Nghiễn đài, chậc chậc, tôi không cần nó, chữ của tôi lấy ra khoe rất xấu hổ. Lão Tô, chữ cậu đẹp, hay lấy đến xem thử?
Từ Viêm không giống tìm đồ cổ mà như hướng dẫn du lịch, miệng không ngừng nghỉ. Nếu không phải Tô Mộc quan hệ thân thiết với Từ Viêm thì hắn đã không chịu nổi gã. Rất khó tưởng tượng nam nhân mạnh mẽ như thế cũng có tật gà mẹ nói nhây, thú vị.
Lần trước đến phố đồ cổ, hầu bao Tô Mộc xẹp lép, bây giờ thì túi tiền hắn căng phồng. Diệp Tích bán ba món đồ cổ, số lẻ chuyển vào thẻ ATM cho hắn cỡ tám mươi vạn. Diệp Tích nói sau này ÀNG sẽ chuyển tiền tiếp nhiều lần nữa, giờ Tô Mộc không còn lo trước lo sau, có thể thoải mái đào bảo.
Hai tiếng sau, Tô Mộc dùng hết năm lần Quan Bảng giám định, kiếm được năm món đồ cổ không tệ.
Giờ Tô Mộc chọn đồ cổ theo tiêu chuẩn là cái gì càng mắc càng lấy, làm được điều này trên nền móng nhặt của rơi, Tô Mộc muốn không giàu cũng khó.
Từ Viêm lắc đầu, nói:
- Tiếc quá, không có thứ tôi thích.
Tô Mộc cười hỏi:
- Thứ anh thích? Muốn tìm chủy thủ cổ đại sao?
- Ủa? Sao cậu biết?
Từ Viêm kinh ngạc hỏi:
- Hình như tôi chưa từng nói với cậu là tôi thích loại vũ khí lạnh?
- Ừm! Anh chưa từng nói, nhưng cái này đoán cũng biết. Anh xuất ngũ quân đội, không thích cách đấu không thích vũ khí lạnh thì thích cái gì? Anh đã chơi chán súng đạn, còn cần đoán sao?
Tô Mộc không thể nói tôi có Quan Bảng, lần đầu tiên gặp mặt biết ngay anh thích cái gì.
Từ Viêm bất đắc dĩ lắc đầu:
- Không uổng là trưởng trấn đại tài tử, cái này cũng đoán được? Đúng vậy, tôi thích vũ khí lạnh, tốt nhất là binh khí như dao găm. Tiếc rằng phố đồ cổ toàn bày hàng giả, không có cái nào là đồ thật.
Tô Mộc vỗ ngực bảo đảm:
- Yên tâm, cứ giao cho tôi, chắc chắn sẽ kiếm cho anh một chủy thủ thổi lông đứt tuyết.
Thời gian trôi qua, hai người không đi đào bảo tiếp. Tô Mộc, Từ Viêm ngồi trên xe máy đồn công an lái hướng Trấn Hắc Sơn.
Ring ring ring!
Hai người mới về thị trấn, chưa kịp chào nhau thì di động của Tô Mộc reo vang.
Đầu dây bên kia vang giọng Dương Tùng:
- Là Tô trưởng trấn sao? Làm phiền Tô trưởng trấn đến chỗ tôi một chuyến, có việc cần bàn bạc.
Tô Mộc nói:
- Tôi qua ngay.
Từ Viêm nhíu mày hỏi:
- Có chuyện gì? Dương Tùng tìm cậu?
Tô Mộc đáp:
- Đúng vậy!
Từ Viêm trầm giọng nói:
- Chắc chắn không phải chuyện tốt. Cậu hãy cẩn thận, đừng bị hắn đâm dao. Tôi cứ cảm thấy hắn sẽ không tốt bụng giao hết ba mươi vạn tiền cho cậu chi phối.
Tô Mộc nói:
- Tôi biết nên làm sao, ai dám đụng vào số tiền kia thì không yên với tôi!
Tô Mộc xoay người đi hướng ủy ban trấn, rất nhanh đi vào văn phòng trưởng trấn.
Khác với trước kia Dương Tùng thấy Tô Mộc như không nhìn thấy, lần này hắn vừa bước vào phòng gã đã mỉm cười đưa hộp thuốc lá qua.
Dương Tùng cười nói:
- Biết cậu nghiện thuốc lá nặng, nào, ở chỗ tôi không cần kiêng dè gì, hút đi.
Chuyện khác lạ chắc chắn có trá.
Tô Mộc thầm cảnh giác, chân không quên tiến lên mấy bước, tay rút điếu Hồng Tháp Sơn, sung sướng đốt thuốc.
- Có thể hút thuốc của trưởng trấn, không phải ai cũng được hưởng thụ đãi ngộ này.
- Tiểu tử, đừng có dẻo miệng với tôi.
Tâm tình Dương Tùng tốt lạ lùng, vòng ra từ sau mặt bàn, cùng Tô Mộc ngồi xuống bàn trà.
- Tô Mộc, cậu đến Trấn Hắc Sơn chúng ta cũng khá lâu. Từ khi ngươi bắt đầu công tác khoa giáo văn vệ đến bây giờ có thể nói là lấy được thành tích rất lớn. Những gì cậu làm ủy ban trấn nhìn thấy hết, những cái đó là công tích thật sự, không ai có thể xóa bỏ.
Không thích hợp, thật sự không thích hợp.
Tô Mộc không biết tại sao Dương Tùng chịu cúi mình nói chuyện với hắn, nhưng mấy câu khách sáo kia làm hắn trực giác ngửi được mùi âm mưu.
Tô Mộc cười nói:
- Dương trưởng trấn nói gì kỳ vậy, tôi làm chuyện gì cũng đều hoàn thành dưới sự lãnh đạo của Dương trưởng trấn. Nếu không có Dương trưởng trấn và lãnh đạo ủy ban trấn, tôi có muốn làm việc cũng không thành công. Cho nên dù tôi làm chuyện gì cũng toàn nhờ trưởng trấn lãnh đạo tốt.
Dương Tùng cười phả khói thuốc:
- Tiểu đồng chí này cứ hay nói lời êm tai.
- Tô Mộc, cậu cũng biết trạng thái giáo dục của Trấn Hắc Sơn chúng ta, số một đếm ngược trong tất cả hương trấn huyện Hình Đường.
- Lần này cục giáo dục huyện ra nhiệm vụ, tôi vốn không ôm hy vọng gì, ai ngờ cậu kéo đến khoản tiền lớn. Thật giỏi, vậy là Trấn Hắc Sơn chúng ta có thể cống hiến giáo dục tốt đẹp cho bọn nhỏ, cho trấn mình.
Tô Mộc nói:
- Chỉ có cho bọn nhỏ đi học đầy đủ thì tôi làm chuyện gì cũng đáng giá.
- Đúng vậy! Chuyện này vốn nên là cậu quản lý, giao cho cậu làm thì tôi cũng rất yên tâm, nhưng mà...
Dương Tùng tạm dừng, vẻ mặt khó xử.
Đến rồi, quả nhiên đã đến, đặt bẫy chờ tôi chứ gì? Hừ, tôi chờ xem hồ ly mặt cười nhà ngươi chơi trò gì.
Tô Mộc tỏ thái độ trước:
- Dương trưởng trấn có lời gì xin cứ nói, tôi kiên quyết phục tùng tổ chức sắp xếp!
Dương Tùng cười nói:
- Vậy tôi nói đây. Tô Mộc, nói sao thì cậu cũng tốt nghiệp đại học Giang Nam, nhận nền giáo dục tốt, là đảng viên ưu tú của chúng ta.
- Chuyện là thế này, thành ủy Thành phố Thanh Lâm muốn tổ chức cuộc họp nghiên cứu và thảo luận làm sao để cán bộ hương trấn giao thiệp tiếp xúc tốt hơn với thôn dân, dẫn dắt bọn họ giàu lên.
- Ban lãnh đạo ủy ban trấn nghiên cứu báo lên huyện ủy, tổ chức quyết định phái cậu đi tham gia hội nghiên cứu và thảo luận này, thời hạn hai mươi ngày.
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Hai mươi ngày? Khi nào bắt đầu?
- Bắt đầu từ ngày mốt, cho nên ngày mai cậu hãy đi thành ủy Thành phố Thanh Lâm báo cáo có mặt.
Dương Tùng lấy một phong thư đặt trên bàn qua:
- Tư liệu đều nằm trong này, khi nào đi cậu cầm nó theo là được.
Quá độc.
Dương Tùng ơi Dương Tùng, ta đã thấy lạ là sao mấy hôm nay ngươi im hơi lặng tiếng, hóa ra mưu đồ chuyện này. Gì đây? Thấy sắp khởi công cải tạo trường tiểu học Đại Liễu Thụ xuống cấp, vào lúc quan trọng này bắt tôi rời đi tham gia hội nghiên cứu và thảo luận gì đó là sao? Từ khi nào tôi lo chuyện phát triển kinh tế? Sao trước kia không thấy ngươi tốt bụng với ta như vậy? Giờ mới nhớ đến kêu ta đi tham gia là sao?
Hái trái cũng không nên hái như vậy, tướng ăn của Dương Tùng nhà ngươi quá xấu xí.
Tô Mộc càng nghĩ tâm tình càng tệ, biểu tình cực kỳ khó xem. Tô Mộc đang định bùng nổ thì Dương Tùng nói một câu làm hắn lạnh lòng.
- Tô trưởng trấn, Bí thư Lương cũng biết chuyện này và đã đồng ý. Bây giờ cậu cầm tư liệu tìm bí thư Lương đi, bí thư Lương có chuyện dặn cậu.
Cái gì? bí thư Lương cũng biết? Nghĩa là chuyện này không có đường cứu vãn, số tiền hắn kéo đến sắp rơi vào tay Dương Tùng.
Vẻ mặt Tô Mộc sắc mặt âm trầm nói:
- Dương trưởng trấn, tôi muốn hỏi là tôi tham gia hội nghiên cứu và thảo luận thì ai phụ trách cải tạo trường tiểu học Đại Liễu Thụ xuống cấp?
Dương Tùng nhìn vẻ mặt Tô Mộc như thế cảm thấy rất bình thường. Nếu nghe xong sắp xếp này mà Tô Mộc bình tĩnh, thờ ơ, không nổi nóng với lứa tuổi hiện tại của hắn mới là lạ.
Dương Tùng mỉm cười nói:
- Cậu yên tâm, chuyện này tôi sẽ tự mình quản lý. Tôi bảo đảm đội xây dựng, phương án thiết kế không có vấn đề gì.
Tô Mộc đứng lên nói:
- Vậy thì tốt, hy vọng Dương trưởng trấn nhanh chóng hoàn thành việc này. Nếu Dương trưởng trấn không còn gì sai bảo thì tôi đi chỗ bí thư.
- Đi đi.
Dương Tùng mỉm cười nhìn theo Tô Mộc đi khuất, khi cánh cửa khép thì gã cười ngoác mang tai. Dương Tùng thoải mái ngồi xuống bàn làm việc, ấn đầu thuốc lá vào gạt tàn, bấm một số máy.
- Là Tạ thiếu gia phải không? Tôi là Dương Tùng đây, khi nào thiếu gia có rảnh hãy đến Trấn Hắc Sơn một chuyến, chúng ta bàn bạc công trình xây dựng trường học.
Văn phòng bí thư trấn ủy.
Lương Xương Quý nghiện thuốc lá rất nặng, một ngày hút ba bao cũng không đủ. Nhưng số tiền lương ít ỏi muốn hút thuốc lá tốt rất khó, nên Lương Xương Quý hút loại một, hay hai khối tiền. Văn phòng mù mịt khói ngộp thở.
Lương Xương Quý lên tiếng:
- Như thế nào? Trong lòng khó chịu? Không nguôi ngoai được sao?
Nói Tô Mộc không tức giận là giả, hắn không tiện trút bực tức lên Dương Tùng nên hắn không chút che đậy bộc phát hết trước mặt Lương Xương Quý.
- Lão bí thư, thế này rõ ràng là cướp công tích của tôi. Hội nghiên cứu và thảo luận kinh tế gì đó liên quan gì tôi? Tôi phụ trách mảng này sao? Chẳng phải kinh tế Trấn Hắc Sơn luôn do Mã trưởng trấn quản lý?
Hết cách, ai bảo Lương Xương Quý và Tô Mộc thân nhau, nếu chia đội kỹ thì hắn theo phe Lương Xương Quý.
Lương Xương Quý giải thích rằng:
- Tô Mộc, tôi biết cậu có bất mãn, thật ra không cần như vậy.
- Đúng, ban đầu tôi cũng muốn từ chối không cho cậu tham gia hội nghiên cứu và thảo luận, nhưng sau này nghĩ lại cậu học đại học ngành kinh tế, đi tham gia cũng tốt.
- Với kinh nghiệm của cậu vốn không có cơ hội tham gia hội nghiên cứu và thảo luận. Người có tư cách dự họp toàn là trưởng trấn mỗi hương trấn, chuyên viên cơ quan trong huyện.
- Sau khi cậu đi hội thảo luận trở về tôi có thể nói góp lời, khiến Dương Tùng chia một miếng trong khối kinh tế cho cậu. Làm như vậy không đến mức cậu luôn nắm khoa giáo văn vệ, mất đất dùng võ.
- Lão bí thư, tôi biết người vì tốt với tôi, nhưng trong lòng tôi rất khó chịu. Hơn nữa tôi không yên tâm giao số tiền lớn như thế cho Dương Tùng, lỡ như...
- Không có lỡ như!
Lương Xương Quý quát ngang:
- Nếu Dương Tùng dám ăn chặn số tiền kia, dù tôi có liều mạng già cũng sẽ tính sổ với hắn! Cậu yên tâm đi đi, chỗ này có tôi trông chừng.
Đã nói đến mức này Tô Mộc biết không còn cơ hội cứu vãn. Trong thời gian này Tô Mộc chạy đôn chạy đáo khắp nơi, nhưng tổ chức quyết định, hắn không thể chống đối. Hơn nữa nếu Dương Tùng thật lòng làm việc thì Tô Mộc có là người thực hiện chuyện này hay không cũng chẳng sao.
Nghĩ thông rồi Tô Mộc gật đầu, nói:
- Lão bí thư, tôi phục tòng tổ chức sắp xếp, sẽ chuyển giao tài liệu cho Dương trưởng trấn. Ngày mai tôi xuất phát đi Thành phố Thanh Lâm.
Lương Xương Quý cười to bảo:
- Vậy mới đúng!
Tin Tô Mộc bị đá ra tiểu tổ giám sát xây dựng trường tiểu học lan rộng, toàn Trấn Hắc Sơn không ai bất ngờ. Ngươi chỉ là phó trưởng trấn không có quyền thế gì, dù kéo được tiền tài trợ thì sao? Đá ngươi ra chỉ cần một câu nói, trong mảnh đất Trấn Hắc Sơn này Tô Mộc không có quyền lên tiếng.
Tô Mộc nghiêm túc nói:
- Lão Từ, tôi nhờ anh chú ý giùm, có tình huống gì Lâm Thần sẽ liên lạc với anh. Nhớ kỹ, nếu xảy ra chuyện gì phải thông báo cho tôi biết ngay.
Từ Viêm lớn tiếng cam đoan:
- Lão Tô yên tâm đi đi, chỗ này có tôi trông chừng!
- Tốt!
Ánh nắng sớm chiếu rọi, Tô Mộc ngồi xe khách đường dài, một đường mệt mỏi xuất hiện ở Thành phố Thanh Lâm. Sau khi đến đây, Tô Mộc không ngờ lại gặp...
Số màu xám là cắt chức, màu đỏ là rời chức, màu vàng là thăng chức. Bên trên Quan Bảng có thể biểu hiện ra ngày, nghĩa là còn mười lăm ngày Từ Viêm sẽ lên chức.
Theo chức vị hiện tại của Từ Viêm thì khoảng mười lăm ngày sau gã sẽ trở thành sở trưởng đồn công an Trấn Hắc Sơn.
Không thể nào!
Đồn công an Trấn Hắc Sơn là địa bàn của Dương Hổ, bên trên có Dương Tùng giúp đỡ, Từ Viêm làm sao có thể thuận lợi trở thành sở trưởng? Càng đừng nói bên trong kẹp phó sở trưởng Trương Vệ Quốc, không lẽ bố của Từ Viêm điều động giúp gã?
Chớp mắt trong đầu Tô Mộc suy nghĩ rất nhiều, tiếc rằng Quan Bảng chỉ biểu hiện con số thăng chức chứ không ghi lại tỉ mỉ. Nếu biểu hiện luôn nguyên nhân thăng chức thì quá yêu nghiệt.
Từ Viêm cười trêu:
- Này, hôm nay bị gì vậy? Cứ thẫn thờ ra đó, hay cậu bị cảm nắng? Có cần tôi kiếm nước tro cho cậu uống không?
Tô Mộc cười to bảo:
- Anh mới bị cảm nắng! Thể trạng như tôi sao có thể bị cảm nắng? Đi, anh nói muốn đi dạo ngọc thạch, hôm nay tôi cho anh mở mắt xem cái gì là chuyên gia gáim định thật sự.
Không nghĩ ra nguyên nhân, Tô Mộc lười nghĩ tiếp. Tóm lại đây là chuyện tốt với Từ Viêm, nếu gã nắm quyền đồn công an Trấn Hắc Sơn sẽ giúp ích rất lớn cho Tô Mộc.
Bất cứ lúc nào, bất cứ ai ngồi bề trên nếu không thể hoàn toàn nắm giữ cơ quan chấp pháp thì khó tránh khỏi sai sót lớn. Người như Lương Xương Quý là ngoại lệ, vì uy tín của lão đủ uy hiếp đồn công an. Đổi lại hương trấn khác, đồn công an không nghe lời bí thư trấn ủy thì vị bí thư đó khó mà ngủ yên.
Phố đồ cổ vẫn như trước kia, nóng bức náo nhiệt. Tô Mộc đi trên đường, trong đầu nhớ đến Triệu Tứ Hải khoa trưởng tổng hợp trị an khoa.
- Lão Tô, nhìn tượng phật bằng đá bên kia xem, phải đồ cổ không?
- Không phải? Đồ khắc mà lấy ra bán? Thứ này mà là đồ cổ?
- Nghiễn đài, chậc chậc, tôi không cần nó, chữ của tôi lấy ra khoe rất xấu hổ. Lão Tô, chữ cậu đẹp, hay lấy đến xem thử?
Từ Viêm không giống tìm đồ cổ mà như hướng dẫn du lịch, miệng không ngừng nghỉ. Nếu không phải Tô Mộc quan hệ thân thiết với Từ Viêm thì hắn đã không chịu nổi gã. Rất khó tưởng tượng nam nhân mạnh mẽ như thế cũng có tật gà mẹ nói nhây, thú vị.
Lần trước đến phố đồ cổ, hầu bao Tô Mộc xẹp lép, bây giờ thì túi tiền hắn căng phồng. Diệp Tích bán ba món đồ cổ, số lẻ chuyển vào thẻ ATM cho hắn cỡ tám mươi vạn. Diệp Tích nói sau này ÀNG sẽ chuyển tiền tiếp nhiều lần nữa, giờ Tô Mộc không còn lo trước lo sau, có thể thoải mái đào bảo.
Hai tiếng sau, Tô Mộc dùng hết năm lần Quan Bảng giám định, kiếm được năm món đồ cổ không tệ.
Giờ Tô Mộc chọn đồ cổ theo tiêu chuẩn là cái gì càng mắc càng lấy, làm được điều này trên nền móng nhặt của rơi, Tô Mộc muốn không giàu cũng khó.
Từ Viêm lắc đầu, nói:
- Tiếc quá, không có thứ tôi thích.
Tô Mộc cười hỏi:
- Thứ anh thích? Muốn tìm chủy thủ cổ đại sao?
- Ủa? Sao cậu biết?
Từ Viêm kinh ngạc hỏi:
- Hình như tôi chưa từng nói với cậu là tôi thích loại vũ khí lạnh?
- Ừm! Anh chưa từng nói, nhưng cái này đoán cũng biết. Anh xuất ngũ quân đội, không thích cách đấu không thích vũ khí lạnh thì thích cái gì? Anh đã chơi chán súng đạn, còn cần đoán sao?
Tô Mộc không thể nói tôi có Quan Bảng, lần đầu tiên gặp mặt biết ngay anh thích cái gì.
Từ Viêm bất đắc dĩ lắc đầu:
- Không uổng là trưởng trấn đại tài tử, cái này cũng đoán được? Đúng vậy, tôi thích vũ khí lạnh, tốt nhất là binh khí như dao găm. Tiếc rằng phố đồ cổ toàn bày hàng giả, không có cái nào là đồ thật.
Tô Mộc vỗ ngực bảo đảm:
- Yên tâm, cứ giao cho tôi, chắc chắn sẽ kiếm cho anh một chủy thủ thổi lông đứt tuyết.
Thời gian trôi qua, hai người không đi đào bảo tiếp. Tô Mộc, Từ Viêm ngồi trên xe máy đồn công an lái hướng Trấn Hắc Sơn.
Ring ring ring!
Hai người mới về thị trấn, chưa kịp chào nhau thì di động của Tô Mộc reo vang.
Đầu dây bên kia vang giọng Dương Tùng:
- Là Tô trưởng trấn sao? Làm phiền Tô trưởng trấn đến chỗ tôi một chuyến, có việc cần bàn bạc.
Tô Mộc nói:
- Tôi qua ngay.
Từ Viêm nhíu mày hỏi:
- Có chuyện gì? Dương Tùng tìm cậu?
Tô Mộc đáp:
- Đúng vậy!
Từ Viêm trầm giọng nói:
- Chắc chắn không phải chuyện tốt. Cậu hãy cẩn thận, đừng bị hắn đâm dao. Tôi cứ cảm thấy hắn sẽ không tốt bụng giao hết ba mươi vạn tiền cho cậu chi phối.
Tô Mộc nói:
- Tôi biết nên làm sao, ai dám đụng vào số tiền kia thì không yên với tôi!
Tô Mộc xoay người đi hướng ủy ban trấn, rất nhanh đi vào văn phòng trưởng trấn.
Khác với trước kia Dương Tùng thấy Tô Mộc như không nhìn thấy, lần này hắn vừa bước vào phòng gã đã mỉm cười đưa hộp thuốc lá qua.
Dương Tùng cười nói:
- Biết cậu nghiện thuốc lá nặng, nào, ở chỗ tôi không cần kiêng dè gì, hút đi.
Chuyện khác lạ chắc chắn có trá.
Tô Mộc thầm cảnh giác, chân không quên tiến lên mấy bước, tay rút điếu Hồng Tháp Sơn, sung sướng đốt thuốc.
- Có thể hút thuốc của trưởng trấn, không phải ai cũng được hưởng thụ đãi ngộ này.
- Tiểu tử, đừng có dẻo miệng với tôi.
Tâm tình Dương Tùng tốt lạ lùng, vòng ra từ sau mặt bàn, cùng Tô Mộc ngồi xuống bàn trà.
- Tô Mộc, cậu đến Trấn Hắc Sơn chúng ta cũng khá lâu. Từ khi ngươi bắt đầu công tác khoa giáo văn vệ đến bây giờ có thể nói là lấy được thành tích rất lớn. Những gì cậu làm ủy ban trấn nhìn thấy hết, những cái đó là công tích thật sự, không ai có thể xóa bỏ.
Không thích hợp, thật sự không thích hợp.
Tô Mộc không biết tại sao Dương Tùng chịu cúi mình nói chuyện với hắn, nhưng mấy câu khách sáo kia làm hắn trực giác ngửi được mùi âm mưu.
Tô Mộc cười nói:
- Dương trưởng trấn nói gì kỳ vậy, tôi làm chuyện gì cũng đều hoàn thành dưới sự lãnh đạo của Dương trưởng trấn. Nếu không có Dương trưởng trấn và lãnh đạo ủy ban trấn, tôi có muốn làm việc cũng không thành công. Cho nên dù tôi làm chuyện gì cũng toàn nhờ trưởng trấn lãnh đạo tốt.
Dương Tùng cười phả khói thuốc:
- Tiểu đồng chí này cứ hay nói lời êm tai.
- Tô Mộc, cậu cũng biết trạng thái giáo dục của Trấn Hắc Sơn chúng ta, số một đếm ngược trong tất cả hương trấn huyện Hình Đường.
- Lần này cục giáo dục huyện ra nhiệm vụ, tôi vốn không ôm hy vọng gì, ai ngờ cậu kéo đến khoản tiền lớn. Thật giỏi, vậy là Trấn Hắc Sơn chúng ta có thể cống hiến giáo dục tốt đẹp cho bọn nhỏ, cho trấn mình.
Tô Mộc nói:
- Chỉ có cho bọn nhỏ đi học đầy đủ thì tôi làm chuyện gì cũng đáng giá.
- Đúng vậy! Chuyện này vốn nên là cậu quản lý, giao cho cậu làm thì tôi cũng rất yên tâm, nhưng mà...
Dương Tùng tạm dừng, vẻ mặt khó xử.
Đến rồi, quả nhiên đã đến, đặt bẫy chờ tôi chứ gì? Hừ, tôi chờ xem hồ ly mặt cười nhà ngươi chơi trò gì.
Tô Mộc tỏ thái độ trước:
- Dương trưởng trấn có lời gì xin cứ nói, tôi kiên quyết phục tùng tổ chức sắp xếp!
Dương Tùng cười nói:
- Vậy tôi nói đây. Tô Mộc, nói sao thì cậu cũng tốt nghiệp đại học Giang Nam, nhận nền giáo dục tốt, là đảng viên ưu tú của chúng ta.
- Chuyện là thế này, thành ủy Thành phố Thanh Lâm muốn tổ chức cuộc họp nghiên cứu và thảo luận làm sao để cán bộ hương trấn giao thiệp tiếp xúc tốt hơn với thôn dân, dẫn dắt bọn họ giàu lên.
- Ban lãnh đạo ủy ban trấn nghiên cứu báo lên huyện ủy, tổ chức quyết định phái cậu đi tham gia hội nghiên cứu và thảo luận này, thời hạn hai mươi ngày.
Tô Mộc bình tĩnh nói:
- Hai mươi ngày? Khi nào bắt đầu?
- Bắt đầu từ ngày mốt, cho nên ngày mai cậu hãy đi thành ủy Thành phố Thanh Lâm báo cáo có mặt.
Dương Tùng lấy một phong thư đặt trên bàn qua:
- Tư liệu đều nằm trong này, khi nào đi cậu cầm nó theo là được.
Quá độc.
Dương Tùng ơi Dương Tùng, ta đã thấy lạ là sao mấy hôm nay ngươi im hơi lặng tiếng, hóa ra mưu đồ chuyện này. Gì đây? Thấy sắp khởi công cải tạo trường tiểu học Đại Liễu Thụ xuống cấp, vào lúc quan trọng này bắt tôi rời đi tham gia hội nghiên cứu và thảo luận gì đó là sao? Từ khi nào tôi lo chuyện phát triển kinh tế? Sao trước kia không thấy ngươi tốt bụng với ta như vậy? Giờ mới nhớ đến kêu ta đi tham gia là sao?
Hái trái cũng không nên hái như vậy, tướng ăn của Dương Tùng nhà ngươi quá xấu xí.
Tô Mộc càng nghĩ tâm tình càng tệ, biểu tình cực kỳ khó xem. Tô Mộc đang định bùng nổ thì Dương Tùng nói một câu làm hắn lạnh lòng.
- Tô trưởng trấn, Bí thư Lương cũng biết chuyện này và đã đồng ý. Bây giờ cậu cầm tư liệu tìm bí thư Lương đi, bí thư Lương có chuyện dặn cậu.
Cái gì? bí thư Lương cũng biết? Nghĩa là chuyện này không có đường cứu vãn, số tiền hắn kéo đến sắp rơi vào tay Dương Tùng.
Vẻ mặt Tô Mộc sắc mặt âm trầm nói:
- Dương trưởng trấn, tôi muốn hỏi là tôi tham gia hội nghiên cứu và thảo luận thì ai phụ trách cải tạo trường tiểu học Đại Liễu Thụ xuống cấp?
Dương Tùng nhìn vẻ mặt Tô Mộc như thế cảm thấy rất bình thường. Nếu nghe xong sắp xếp này mà Tô Mộc bình tĩnh, thờ ơ, không nổi nóng với lứa tuổi hiện tại của hắn mới là lạ.
Dương Tùng mỉm cười nói:
- Cậu yên tâm, chuyện này tôi sẽ tự mình quản lý. Tôi bảo đảm đội xây dựng, phương án thiết kế không có vấn đề gì.
Tô Mộc đứng lên nói:
- Vậy thì tốt, hy vọng Dương trưởng trấn nhanh chóng hoàn thành việc này. Nếu Dương trưởng trấn không còn gì sai bảo thì tôi đi chỗ bí thư.
- Đi đi.
Dương Tùng mỉm cười nhìn theo Tô Mộc đi khuất, khi cánh cửa khép thì gã cười ngoác mang tai. Dương Tùng thoải mái ngồi xuống bàn làm việc, ấn đầu thuốc lá vào gạt tàn, bấm một số máy.
- Là Tạ thiếu gia phải không? Tôi là Dương Tùng đây, khi nào thiếu gia có rảnh hãy đến Trấn Hắc Sơn một chuyến, chúng ta bàn bạc công trình xây dựng trường học.
Văn phòng bí thư trấn ủy.
Lương Xương Quý nghiện thuốc lá rất nặng, một ngày hút ba bao cũng không đủ. Nhưng số tiền lương ít ỏi muốn hút thuốc lá tốt rất khó, nên Lương Xương Quý hút loại một, hay hai khối tiền. Văn phòng mù mịt khói ngộp thở.
Lương Xương Quý lên tiếng:
- Như thế nào? Trong lòng khó chịu? Không nguôi ngoai được sao?
Nói Tô Mộc không tức giận là giả, hắn không tiện trút bực tức lên Dương Tùng nên hắn không chút che đậy bộc phát hết trước mặt Lương Xương Quý.
- Lão bí thư, thế này rõ ràng là cướp công tích của tôi. Hội nghiên cứu và thảo luận kinh tế gì đó liên quan gì tôi? Tôi phụ trách mảng này sao? Chẳng phải kinh tế Trấn Hắc Sơn luôn do Mã trưởng trấn quản lý?
Hết cách, ai bảo Lương Xương Quý và Tô Mộc thân nhau, nếu chia đội kỹ thì hắn theo phe Lương Xương Quý.
Lương Xương Quý giải thích rằng:
- Tô Mộc, tôi biết cậu có bất mãn, thật ra không cần như vậy.
- Đúng, ban đầu tôi cũng muốn từ chối không cho cậu tham gia hội nghiên cứu và thảo luận, nhưng sau này nghĩ lại cậu học đại học ngành kinh tế, đi tham gia cũng tốt.
- Với kinh nghiệm của cậu vốn không có cơ hội tham gia hội nghiên cứu và thảo luận. Người có tư cách dự họp toàn là trưởng trấn mỗi hương trấn, chuyên viên cơ quan trong huyện.
- Sau khi cậu đi hội thảo luận trở về tôi có thể nói góp lời, khiến Dương Tùng chia một miếng trong khối kinh tế cho cậu. Làm như vậy không đến mức cậu luôn nắm khoa giáo văn vệ, mất đất dùng võ.
- Lão bí thư, tôi biết người vì tốt với tôi, nhưng trong lòng tôi rất khó chịu. Hơn nữa tôi không yên tâm giao số tiền lớn như thế cho Dương Tùng, lỡ như...
- Không có lỡ như!
Lương Xương Quý quát ngang:
- Nếu Dương Tùng dám ăn chặn số tiền kia, dù tôi có liều mạng già cũng sẽ tính sổ với hắn! Cậu yên tâm đi đi, chỗ này có tôi trông chừng.
Đã nói đến mức này Tô Mộc biết không còn cơ hội cứu vãn. Trong thời gian này Tô Mộc chạy đôn chạy đáo khắp nơi, nhưng tổ chức quyết định, hắn không thể chống đối. Hơn nữa nếu Dương Tùng thật lòng làm việc thì Tô Mộc có là người thực hiện chuyện này hay không cũng chẳng sao.
Nghĩ thông rồi Tô Mộc gật đầu, nói:
- Lão bí thư, tôi phục tòng tổ chức sắp xếp, sẽ chuyển giao tài liệu cho Dương trưởng trấn. Ngày mai tôi xuất phát đi Thành phố Thanh Lâm.
Lương Xương Quý cười to bảo:
- Vậy mới đúng!
Tin Tô Mộc bị đá ra tiểu tổ giám sát xây dựng trường tiểu học lan rộng, toàn Trấn Hắc Sơn không ai bất ngờ. Ngươi chỉ là phó trưởng trấn không có quyền thế gì, dù kéo được tiền tài trợ thì sao? Đá ngươi ra chỉ cần một câu nói, trong mảnh đất Trấn Hắc Sơn này Tô Mộc không có quyền lên tiếng.
Tô Mộc nghiêm túc nói:
- Lão Từ, tôi nhờ anh chú ý giùm, có tình huống gì Lâm Thần sẽ liên lạc với anh. Nhớ kỹ, nếu xảy ra chuyện gì phải thông báo cho tôi biết ngay.
Từ Viêm lớn tiếng cam đoan:
- Lão Tô yên tâm đi đi, chỗ này có tôi trông chừng!
- Tốt!
Ánh nắng sớm chiếu rọi, Tô Mộc ngồi xe khách đường dài, một đường mệt mỏi xuất hiện ở Thành phố Thanh Lâm. Sau khi đến đây, Tô Mộc không ngờ lại gặp...
Bình luận truyện