Quân Cảnh Tình Duyên

Chương 40: Nắm tay



Mạc Ngạn nắm tay Kiều Thanh Vũ đi vào bếp, cô cảm giác được nàng đang cố giãy giụa. Quay đầu lại nhìn nàng, cô khẽ mỉm cười với nàng.
Kiều Thanh Vũ dù vẫn giữ mặt lạnh nhưng cũng không giãy dụa nữa, để mặc Mạc Ngạn dắt mình vào bếp.
Mạc Ngạn kéo ghế ra cho Kiều Thanh Vũ ngồi rồi lại đẩy ghế của nàng vào, sau đó cô kéo ghế ngồi bên cạnh nàng.
Cô Thục Phân bưng một chén đưa cho Mạc Ngạn, cô nhận lấy, quay sang đưa cho Kiều Thanh Vũ.
Thấy hành động của Mạc Ngạn, Cố Thục Phân có chút ngạc nhiên. Nhưng không nghĩ nhiều, lại bới một bát cơm khác đưa cho Mạc Ngạn.
Trời gần chuyển đông nên thời tiết cũng dần chuyển lạnh, ban đêm lại vô cùng yên tĩnh. Kiều Thanh Vũ cùng Mạc Ngạn đi dạo trong đêm.  Hai người không ai nói gì làm cho bầu không khí có chút kì quặc, lúng túng.
Ngoài tiếng của vài chiếc xe lướt qua trên đường thì chỉ có tiếng giày cao gót của Kiều Thanh Vũ vang lên.
Mạc Ngạn thỉnh thoảng lại nhìn trộm người bên cạnh, lẳng lặng đi đến gần bên nàng. Cô biết Kiều Thanh Vũ vẫn chưa nguôi giận, bây giờ đối mặt với vẻ lạnh lùng của nàng, cô không dám chọc giận hay nói xằng bậy khiến nàng tức giận thêm.
Mạc Ngạn không ngừng đấu tranh tư tưởng muốn nắm tay Kiều Thanh Vũ, cô cứ đưa tay ra lại rút tay vào, làm không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn do dự. Khó khăn lắm cả hai mới có thời gian đi dạo bên nhau như hôm nay, cơ hội tốt như vậy cô không thể làm một "chính nhân quân tử" được. Mạc Ngạn khẽ thở dài một tiếng.
Kiều Thanh Vũ đem hành động nãy giờ của Mạc Ngạn thu hết vào mắt, nàng liếc Mạc Ngạn một cái, thản nhiên nói:
"Đang muốn làm gì?"
Mạc Ngạn quay sang, nhìn sườn mặt của Kiều Thanh Vũ, mím môi, thả lỏng cơ thể. Hạ quyết tâm, nắm lấy tay của nàng, cô cảm nhận được cơ thể nàng cứng đờ, cô làm bộ không để ý, vẫn thản nhiên nắm tay nàng, hỏi:"Không phải em vẫn còn giận tôi sao?"

Kiều Thanh Vũ  nhìn bộ dạng cẩn thận của Mạc Ngạn, không trả lời ngay, muốn thoát tay ra nhưng Mạc Ngạn nắm chặt không cho cô buông. Nàng ngại có người nhìn thấy dù đường không có nhiều người, sau hàng loạt nỗ lực tốn công vô ích Kiều Thanh Vũ đánh để mặc cho Mạc Ngạn nắm tay.
"Tôi tất nhiên vẫn giận." Kiều Thanh Vũ nghiêng đầu nhìn Mạc Ngạn nói.
Mấy ngày nay sở xảy ra nhiều vụ án khiến nàng căng thẳng không ngừng, làm cảnh sát nhiều năm, lần nào nàng cũng công tư phân minh, duy chỉ có lần này đối với kẻ đầu sỏ chuyên gây phiền phức lại không làm nàng tức giận.
"Tôi biết, tôi khiến em khó xử....Tôi sai rồi." Mạc Ngạn cúi đầu nhận lỗi. Sau khi đứng trên lập trường của Kiều Thanh Vũ mà suy nghĩ thì bản thân quả thật quá súc động, tay nhanh hơn não, không suy nghĩ đến hậu quả.
"Sai thế nào?" Kiều Thanh Vũ đứng lại, nhìn bộ dạng cúi đầu của Mạc Ngạn, nghiêm túc hỏi.
Mạc Ngạn thật thà nhận sai nhưng lại không giải thích.
"Đây là hành động nhận sai sao?" Kiều Thanh Vũ nhìn người bên cạnh vẫn im lặng, lại nhìn tay đang bị nắm, không thèm nói nữa.
Ban đêm ít người đi lại trên đường, ngoài vài người đi tập thể dục chỉ có hai cô gái đang đi dạo bên nhau, một cúi đầu không rõ biểu cảm gì, một nghiêm túc ngẩng cao đâu mà đi.
Kiều Thanh Vũ cảm giác được Mạc Ngạn cứ vuốt ve tay nàng, chuyện lúc nãy vẫn chưa nói xong, người nọ lúc nãy còn cúi đầu trầm mặc bây giờ lại quay lại bản tính sẵn có. Nàng tức giận định nói chuyện thì điện thoại của Mạc Ngạn vang lên.
Mạc Ngạn ngẩng đầu nhìn Kiều Thanh Vũ, bĩu môi lộ rõ vẻ mặt mất hứng.
"Nghe điện thoại đi." Kiều Thanh Vũ quăng một câu, tiếp tục đi chậm về phía trước.
"Tiểu thư, ông chủ đến đây....." Cố a di vội vang nói.
Mạc Ngạn nhíu mày, theo bản năng nhìn xung quanh,nói:"Ở đâu?"
"Chuyện khi nào?"
"Sao ông ta biết chỗ đó?"
"Con biết rồi, nếu ông ta có hỏi a di cũng đừng nói gì."
Mạc Ngạn cúp máy, vẻ mặt lạnh lùng, khó chịu, chạy nhanh đuổi theo nắm tay Kiều Thanh Vũ:"Chúng ta đi nhanh đi." Kêu một chiếc taxi rồi cả hai cùng lên.
Hai người ngồi cùng nhau ở hàng ghế sau, Kiều Thanh Vũ quay sang nhìn vẻ mặt đắm chiêu của Mạc Ngạn, lên tiếng hỏi:"Làm sao  vậy?"
"A?" Mạc Ngạn quay sang, lấy lại tinh thần, mỉm cười trấn an :"Không có gì."
Kiều Thanh Vũ cũng không hỏi gì thêm, nàng trời sinh vốn không có tính tò mò, nếu Mạc Ngạn không muốn nói thì nàng cũng sẽ không tiếp tục hỏi nữa.
Xe đi rất nhanh, chưa gì đã tới tiểu khu nhà Kiều Thanh Vũ. Xuống xe, Mạc Ngạn nhìn đồng hồ, nói:"Giờ này chắc Đồng Đồng vẫn chưa đi ngủ đâu ha."
"Ân" Kiều Thanh Vũ không nghĩ tới Mạc Ngạn sẽ hỏi đột ngột như vậy, suy nghĩ một chút , gật đầu.
Mạc Ngạn cười, nhìn xung quanh, nói:"Em chờ tôi một chút." Sau đó chạy nhanh tới cửa hàng tiện lợi gần đó.
"Khoan......." Kiều Thanh Vũ hiểu Mạc Ngạn tính làm gì, định ngăn cản thì không kịp nữa, chỉ đành bất đắc dĩ đứng nhìn Mạc Ngạn chạy đi.
Một lúc sau, Mạc Ngạn quay lại với một đống đồ ăn vặt trong tay. Cô thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Kiều Thanh Vũ còn có chút oán trách, nhếch miệng cười, cùng nàng đi lên nhà.
"Tôi ít khi mua đồ ăn vặt cho Đồng Đồng , trẻ con ăn mấy thứ này hại sức khỏe."
"Tôi cũng không có mua mấy món ăn vặt linh tinh, lâu lâu cho Đồng Đồng ăn một chút cũng được mà."
Kiều Thanh Vũ quay sang trừng mắt với Mạc Ngạn:" Ăn nhiều sẽ bị nghiện."
Mạc Ngạn không tiếp tục nói chủ đề ăn vặt, cô chuyển sang chuyện khác:"Đúng rồi, sao đến giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy ba của Đồng Đồng."
Kiều Thanh Vũ đứng lại, nhìn Mạc Ngạn với ánh mắt phức tạp:"Tôi nhận nuôi con bé."
"Nga, là như vậy sao?" Mạc Ngạn nhìn Kiều Thanh Vũ, không kiềm chế được cười tươi tới tận  mang tai, nghe được đáp án từ miệng Kiều Thanh Vũ khiến tâm tình cô tốt lên.
Đưa Kiều Thanh Vũ lên nhà, ở lại nói chuyện một chút với ba nàng cùng Đồng Đồng một chút rồi xin phép về. Lúc ra khỏi nhà Kiều Thanh Vũ đã hơn 10h, Mạc Ngạn nắm chặt quần áo, trời hôm nay lạnh quá. Cô ra khỏi tiểu khu định gọi xe thì một chiếc xe màu đen chạy tới dừng trước mặt cô.
Mạc Ngạn theo bản năng lùi hai bước, người này lái xe kiểu gì vậy?
Xe còn chưa dừng hẳn cửa xe phía sau đã bị mở ra, hai người đàn ông bước xuống. Mạc Ngạn nhìn hai người đi lại gần mình, định lên tiếng hỏi thì đã bị hai người đàn ông bắt lấy.
"Các người làm gì vậy?" Mạc Ngạn nhanh nhẹn tránh được công kích, lớn tiếng quát.
Đối phương không trả lời lại, bọn họ tiếp tục ra đòn với cô.
Mạc Ngạn cảm thấy kì lạ, cô né chiêu của một tên sau đó bắt lấy cổ tay hắn vật ra đằng sau. Đồng thời quét chân làm tên còn lại ngã theo.
Trong nháy mắt, Mạc Ngạn hạ gục được hai người chỉ sau vài đòn cả hai đều bị thương không nhẹ. Bọn họ tìm đến cô là muốn tìm đến cái chết sao? Cô nhếch miệng khinh thường.
Phía sau có tiếng vỗ tay vang lên, Mạc Ngạn quay đầu, một người bước ra từ vị trí phó lái, đi tới gần chỗ cô, vừa vỗ tay vừa cười tự hào.
"Tốt. Không hổ danh là bộ đội đặc chủng, thân thủ rất khá."
"Mac Thành." Mạc Ngạn nhìn người đang tới gần mình, ngạc nhiên nói hai chữ.  Cô đề phòng nhìn xung quanh xem còn ai không?
Ông Diệu Thành liếc mắt nhìn hai người đàn ông kia, cả hai vội tự giác đỡ nhau vào trong xe.
Ông Diệu Thành thấy hai tên kia đã đi vào xe, đi tới đặt tay lên vai Mạc Ngạn, vỗ vỗ nói:"Ba có tìm em vài lần nhưng không được, hôm nào em về nhà thăm ông ấy đi."
Mạc Ngạn khinh thường, mới nãy còn cho người tới đánh cô, giờ lại giở giọng ngọt ngào, dụ dỗ. Cô lui về sau tránh cánh tay của Mạc Thành, mỉa mai châm chọc:"Nhà ? Đó là nhà của anh không phải của tôi."
Mạc Ngạn không muốn nhiều lời, nói xong liền lướt qua người Mạc Thành.
Mạc Thành  đuổi theo bắt lấy cành tay Mạc Ngạn. Mạc  Ngạn đứng lại, quay lại nhìn cánh tay bị Mạc Thành bắt lấy, lạnh lùng nói:"Anh muốn làm gì?"
"Ba muốn gặp em."
"Tôi không rảnh." Mạc Ngạn không muốn nghe bất cứ cái gì liên quan tới người gọi là "Ba" kia. Hất tay Mạc Thành ra , xoay người đi đón xe.
"Bận chăm sóc cho nữ đội trưởng yêu quý của em sao?" Mạc Thành cố ý trêu tức Mạc Ngạn, nhấn mạnh chữ "Nữ".
"Anh điều tra tôi?" Nghe lời trêu chọc của Mạc Thành, Mạc Ngạn tức giận quay đầu lại hỏi.
"Không phải là anh, chắc em cũng đoán được là ai làm đúng không?"
Mạc Ngạn đối mặt với Mạc Thành, cô chăm chú quan sát người anh của mình từ đầu đến cuối, đây là lần đầu cô đánh giá người anh từng rất tốt của mình, sao bây giờ anh ta lại giống người kia như vậy?
"Em cũng biết tính ba mà, em cứ chống đối như vậy cũng không phải là biện pháp. Hơn nữa theo dõi em cũng rất mệt."
"Theo dõi tôi rất mệt?" Mạc Ngạn khinh thường cười mỉa mai, cô giơ tay gọi một chiếc xe đang lại gần.
"Chỉ là đùa chút thôi." Mạc Thành khoanh tay trước ngực, cười giỡn nói.
Mạc Ngạn tức giận nhưng cũng lười cùng Mạc Thành nhiều lời. Thấy xe ngừng trước mặt, cô liền đi tới ngồi vào xe. Trước khi đóng cửa lại nghe Mạc Thành nói:
"Cẩn thận ba gây khó dễ cho nữ đội trưởng kia của em đó, đến lúc đó thì đừng trách anh không báo trước."







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện