Quán Cơm Đêm Khuya
Chương 50: Huyết ngọc 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Nhất cảm giác quay về quán cơm đêm khuya vẫn thật không tệ, ít ra đã rảnh rỗi quá nhiều ngày rồi, bắt đầu lại cuộc sống đi làm và mở tiệm của thường ngày thôi.
Không quá bình thường duy nhất là …
Thương Khâu lại thêm một chuyện quái gở nữa, đoán chừng chứng nghiện đường của anh ta đã đạt tới giai đoạn cuối mất rồi, bắt đầu thích cá hồi nướng caramel [1] rồi.
Tạ Nhất cảm thấy việc này tuyệt đối không thể nhìn được nữa, đúng thật là cậu cũng thích xì dầu hơi ngọt miệng chút, nhưng nếu như không có xì dầu hơi ngọt miệng chút, xì dầu mặn miệng chấm cá hồi cũng được, tuyệt đối sẽ không nghĩ tới việc bọc một lớp đường cát trắng đâu.
Từ sau khi Thương Khâu tự mình sáng tạo ra loại cách ăn này, thì muốn ngừng mà không được, vẫn để Tạ Nhất đi mua cá hồi, liên tục mấy ngày, bữa cơm của bọn họ đều ăn cá hồi, Tạ Nhất chấm xì dầu và mù tạc, Thương Khâu bọc đường ăn.
Thế là rơi vào đường cùng, Tạ Nhất làm cá hồi nướng caramel cho Thương Khâu, loại này cũng là ngọt, dù sao ăn vẫn tốt hơn là cá hồi áo đường nhiều, bằng không sợ một ngày nào đó Thương Khâu chắc chắn sẽ bị bệnh tiểu đường mất.
Thương Khâu thích tất cả các đồ ngọt, cá hồi nướng caramel này đúng thực khắc sâu vào ý của Thương Khâu, rốt cuộc Thương Khâu vứt bỏ cá hồi bọc đường cát trắng kỳ lạ qua bên.
Quán cơm đêm khuya của Tạ Nhất bởi vì mở rộng, cho nên thiếu nhân viên, muốn thông báo tuyển dụng một số phục vụ, kết quả rất nhiều quỷ đều chạy tới nộp đơn, trong đó rất nhiều quỷ có danh tiếng, có điều Tạ Nhất có hơi đau đầu, cậu nghĩ thầm chỉ muốn một công việc bình thường thôi.
“Leng keng ——” một cái, cửa chính của quán cơm đêm khuya bị đẩy ra, có người từ bên ngoài bước vào, Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn lên, lại là Trương Xu và Thập Lục.
Sau khi Trương Xu đi theo bọn họ tới đây, cũng không ở lại trong nhà của Thương Khâu, mà là tự đi tìm ủy thác kiếm tiền, hai người đi vào, Tạ Nhất cũng nhìn tới ngốc rồi, kinh ngạc: “Hai người các cậu … Vừa mới móc rác quay về hả?”
Trương Xu cả người bẩn thỉu, mặt mũi đều là nước bẩn, mặc dù Thập Lục thoạt nhìn là mặt tê liệt, nhưng cũng không che đậy được áo choàng đen bẩn thỉu của hắn, hai người giống hệt dân tị nạn vậy.
Trương Xu đi tới, mắt to ngập nước, để lộ ra quầng sáng đáng thương, nói: “Ông chủ, có cơm ăn không?”!
Tạ Nhất: “…”
Bởi vì còn chưa tới giờ kinh doanh, cho nên mặt tiền cửa hàng rất trống trải, Tạ Nhất để Trương Xu và Thập Lục ngồi xuống, sau đó để đầu bếp làm vài món ăn, một người được một chén đầy ụ cơm cho bọn họ ăn.
Trương Xu đúng là như dân tị nạn, ăn ùng ục, Thập Lục bên cạnh động tác lại ưu nhã hơn.
Trương Xu ăn hệt như sói đói, trên cơ bản như gió xoáy hết hai phần ba, sau khi ăn xong bụng rõ ràng nhô lên không ít, giống như là một trái bóng cao su vậy, sau đó vỗ vỗ bụng của mình, ợ một cái, nói: “Cảm giác ăn no thật tuyệt mà.”
Tạ Nhất: “…”
Trương Xu buông đũa xuống, lau lau miệng mình, ngẩng đầu lên nhìn Tạ Nhất, nói: “Ông chủ, tôi tới nộp đơn!”
Tạ Nhất nheo mắt, nhìn Trương Xu, đáp: “Không phải cậu là thiên sư à? Tới nộp đơn làm phục vụ làm gì?”
Trương Xu nói hùng hồn: “Không phải nam thần của tôi cũng ở đây làm phục vụ cho anh sao?”
Tạ Nhất: “Anh ta chỉ tới giúp thôi, hơn nữa, cậu còn chưa đủ mười tám tuổi, chúng tôi không thể dùng lao động trẻ em để làm việc.”
Trên mặt Trương Xu nhất thời lộ ra một chút ý cười “Tà mị cuồng quyến”, một cái “Rầm!”, đem một thứ vỗ lên bàn, nói: “Anh xem!”
Tạ Nhất cúi đầu nhìn, hóa ra là thẻ căn cước, còn là Trương Xu.
Ảnh chụp trên thẻ căn cước của Trương Xu rất đáng yêu, mặc dù ngũ quan của Trương Xu tinh xảo, nhưng mới nhìn sơ qua thì một mặt đại chúng, có điều ảnh chụp trên giấy rất đẹp, khóe miệng hơi nhếch, hai mắt có thần, thoạt nhìn như một thiếu niên rất có tinh thần.
Trương Xu chỉ vào thẻ căn cước của mình, nói: “Tôi đã tròn mười tám tuổi rồi, cách đây không lâu.”
Tạ Nhất: “…”
Trương Xu vừa giống như là một con cún con vậy, cào quần áo của Tạ Nhất, nói: “Ông chủ, tôi không muốn tiền lương, chỉ cần cậu cho tôi một phần cơm ăn, đương nhiên cho tôi thêm một chỗ ngủ nữa là đủ rồi.”
Tạ Nhất có chút bất đắc dĩ, quán cơm đêm khuya của cậu cần nhân viên thật, cũng không biết Trương Xu đáng tin hay không nữa, Trương Xu nhìn ra Tạ Nhất dao động, lập tức lại chỉ vào Thập Lục, nói: “Hắn hắn hắn, hắn có thể làm lao động miễn phí, mua một tặng một! Ông chủ ông không lỗ đâu!”
Thái dương Tạ Nhất có hơi nhức, vội xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, Thập Lục đáng tin hơn, coi như là mua Thập Lục, tặng Trương Xu đi?
Cuối cùng Tạ Nhất gật đầu, Trương Xu lập tức vui mừng nhảy cẩng lên, một lát nữa quán cơm đêm khuya sẽ kinh doanh, Tạ Nhất để cậu ta mau đi thay đồ, bẩn thỉu như vậy không thể làm được.
Hôm nay Thương Khâu có ủy thác, anh ta từ bên ngoài trở về, trực tiếp cho xe dừng ở chỗ đậu bên cạnh quán cơm đêm khuya, liền xuống xe, sang đây xem chút.
“Keng —— ”
Thương Khâu đẩy cửa quán cơm đêm khuya ra, một bóng đen “Xoẹt!” cái chạy tới, vẻ mặt Trương Xu ân cần cầm thực đơn, cười nói: “Xin chào quý khách! Quý khách, anh đi mấy người ạ?”
Thương Khâu: “…”
Bởi vì dáng dấp Trương Xu đáng yêu, cho nên bác trai bác gái tới ăn cơm trước mười hai giờ đều bị đáng yêu của Trương Xu bắt mất rồi, hận không thể kêu thêm hơn hai món để khuyến khích Trương Xu, còn khen dáng dấp Trương Xu tốt, ngoan ngoãn.
Trương Xu còn soạn cho bản thân mình một hoàn cảnh, nói là nhìn mình rất nghèo, không có tiền cho cậu ta ăn học, nhưng Trương Xu rất nghiêm túc, tự mình thi đậu trường Đại học danh tiếng bên này, vì vậy Trương Xu đã ra ngoài vừa đi học, vừa đi làm, một ngày chỉ ăn một bữa cơm, đem tiền cơm tiết kiệm để gửi một phần về nhà, để các em trai em gái ở trong nhà có thể ăn ngon.
Tạ Nhất nghe thấy mí mắt giật điên cuồng, các bác trai bác gái còn cảm động muốn khóc, nói: “Ai ôi, tiểu Trương, cháu là đứa trẻ tốt! Tới đây tới đây, lại thêm ba dĩa gà cung bảo, đóng gói cho tiểu Trương! Đầu năm nay đứa trẻ tốt quá ít rồi, ai ôi thật là đáng yêu.”
Tạ Nhất: “…”
Không giống với Trương Xu, Thập Lục mặc đồng phục vào, phải nói là một người cấm dục cao lãnh, rất nhiều cô gái tới ăn cơm cũng hợp ý Thập Lục, các cô gái len lén nhìn Thập Lục, xì xào bàn tán, thế là bác trai bác gái tới nhiều, các cô gái cũng tới nhiều, còn có rất nhiều cô gái kéo bạn trai mình sang đây, buôn bán của quán cơm đêm khuya lại rất phát đạt rồi.
Bởi vì có Trương Xu và Thập Lục giúp, buôn bán cũng không còn khẩn trương như thế nữa, tối hôm nay Thương Khâu muốn ăn cá hồi nướng caramel, Tạ Nhất đành phải để mọi người coi quán, mình đi về nhà làm cá hồi.
Thương Khâu đang ở trong nhà, ngồi ở trên phòng khách, lại lần đầu tiên ngồi coi TV.
Tạ Nhất kinh ngạc: “Hả? Anh lại xem TV?”
Thương Khâu nói thản nhiên: “Chỉ là nghe nói hôm nay Tiểu Bạch có phỏng vấn, cho nên xem chút.”
Tạ Nhất lấy làm kinh hãi, đáp: “Phỏng vấn gì?”
Thương Khâu hất hất cằm, Tạ Nhất nhìn về phía TV, đúng là Tiểu Bạch, Tiểu Bạch trên màn hình thật là đáng yêu mà, vậy mà tác phẩm của Tiểu Bạch muốn cải biên thành phim ảnh, cho nên có một cuộc phỏng vấn ngắn.
Tạ Nhất có hơi khó hiểu, nói: “Muốn quay bộ nào thành phim trên mạng?”
Thương Khâu hơi nhếch môi, đáp: “Bộ tổng tài ấy.”
Tạ Nhất: “…” Cũng không nên hỏi, Tạ Nhất đã bổ não ra loại phim trên mạng này có bao nhiêu “tà tính” rồi!
Tạ Nhất vào phòng bếp làm cá hồi, Thương Khâu thì ở trên ghế sô pha xem TV, không lâu sao cá hồi đã làm xong rồi, dù sao không uổng công, Tạ Nhất đem cá hồi nướng caramel bưng ra, dựa theo yêu cầu của Thương Khâu, một lớp caramel thật dày, hầu như có thể so sánh với ngoại hình của cá hồi.
Thương Khâu thấy “cục gạch” cá hồi caramel, ưu nhã cầm lấy đôi đũa, vừa muốn gắp cá hồi lên, chợt nghe thấy tiếng “Leng keng! Leng keng!”, là chuông cửa vang lên.
Chuông cửa nhà bọn họ ít vang, bởi vì không ai tới thăm hỏi cả, ủy thác của Thương Khâu cũng chỉ nghe qua điện thoại mà thôi.
Tạ Nhất vội đứng lên, nói: “Tới đây tới đây.”
Cậu nói xong đi qua, một tiếng mở cửa “Răng rắc”, bỗng chốc, có một thứ gì đó tròn vo nhào qua, một cái “Bẹp” đã ôm chầm lấy cẳng chân của Tạ Nhất, trong nháy mắt Tạ Nhất có hơi bối rối, cúi đầu nhìn, lại là Đường Tiểu Hoa!
Đường Tiểu Hoa đã lâu không gặp.
Đường Tiểu Hoa ôm cẳng chân của Tạ Nhất, ra sức nhảy nhảy nhảy dưới đất, động tác đó đáng yêu vô cùng, giờ đây dáng vẻ của Đường Tiểu Hoa đã là bé cưng, mang cái mũ có tai cún con, giống như bé cưng bình thường, mà càng thêm đáng yêu.
Đường Tiểu Hoa “Aw aw” hai tiếng, chớp đôi mắt to với Tạ Nhất, dường như còn chưa biết nói, nhưng sau một giây, Đường Tiểu Hoa đã ôm cẳng chân của Tạ Nhất, nói nũng na nũng nịu: “Mama! Mama!”
Thương Khâu vừa muốn ăn cá hồi, thì nghe thấy tiếng của Đường Tiểu Hoa, híp mắt nhìn thoáng qua Đường Tiểu Hoa.
Đường Tiểu Hoa cảm nhận được ánh mắt không tốt của Thương Khâu, ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn Thương Khâu, sau đó lập tức bỏ qua Tạ Nhất, chạy “Bộp bộp bộp” tới, nó đi đứng cũng rất vững, chạy lung lay lắc lư, nghiêng nghiêng ngã ngã, mang cái mũ có hai tai cún con, nhấp nháy nhấp nháy, đáng yêu phải biết.
Đường Tiểu Hoa chạy tới, một cái lại ôm lấy Thương Khâu một cái “Bộp”, trong miệng nũng na nũng nịu hô: “Mama! Mama!”
Tạ Nhất: “…”
Chợt nghe tiếng cười khẽ, Đường Nhất Bạch từ bên ngoài đi vào, đương nhiên có Đường Giảo đi theo phía sau.
Đường Nhất Bạch cười híp mắt: “Ngại quá, Tiểu Hoa nhà tôi gặp ai cũng gọi là má, nhưng mà tôi cảm thấy Thương Khâu làm má cũng không tệ, có muốn làm má nuôi của Tiểu Hoa nhà chúng tôi hay không?”
Thương Khâu chỉ cười nhạt nhìn Đường Nhất Bạch, đột nhiên Đường Nhất Bạch cảm thấy ánh mắt của Thương Khâu có thâm ý khác, giống như rất đáng sợ.
Sự thực chứng minh đúng là như vậy.
Thương Khâu không sửa lại cho đúng, đem Đường Tiểu Hoa bế lên, ôm ở trong lòng mình, sau đó cho Đường Tiểu Hoa ăn cá hồi nướng caramel.
Đường Tiểu Hoa chính là giảo thú, cũng không phải cục cưng bình thường, về mặt ăn thứ gì đó, rất nhiệt tình, Thương Khâu đút nó một miếng, nó lập tức há miệng ra, “Aw um” một ngụm đã đem cá hồi nướng caramel ăn hết.
Đường Tiểu Hoa chép chép miệng, giống như ăn không đủ, lại nhìn Thương Khâu muốn cá hồi nướng caramel.
Đường Nhất Bạch vừa thấy, đã vội nói: “Này, anh đừng đem Tiểu Hoa nhà chúng tôi nuôi thành thói ăn ngọt kỳ lạ chứ.”
Thương Khâu lại nhún vai, đáp: “Đành chịu, ai bảo tôi là má nuôi của nó chứ?”
Đường Nhất Bạch: “…”
Đường Tiểu Hoa cái gì cũng ăn, Thương Khâu đút nó thật nhiều cá hồi, Đường Tiểu Hoa ăn tới vui vẻ, còn lắc lư đầu, ngồi ở trong lòng Thương Khâu đá đôi chân nhỏ, đem cái mũ trên đầu cũng nghiêng ngã xuống luôn.
Cái mũ “Phù” một cái tuột xuống dưới, kết quả là lộ ra cái đầu nhỏ của Đường Tiểu Hoa, cái mũ đó không phải là mũ tai cún con, phía trên lại là hai cái lỗ, hai cái tai cún con là mọc từ trên đỉnh đầu của Đường Tiểu Hoa, từ trên lỗ to của cái mũ đâm xuyên ra ngoài.
Ánh sáng trong mắt Tạ Nhất nhìn vào lỗ tai cún con của Đường Tiểu Hoa, nói: “Thật là đáng yêu!”
Đường Nhất Bạch nói rất tự hào: “Con tôi, có thể không đáng yêu à?”
Tạ Nhất đưa tay sờ tai cún con của Đường Tiểu Hoa, Đường Tiểu Hoa để Tạ Nhất tùy tiện sờ, con hơi run run, thoạt nhìn rất thoải mái, trong họng kêu “Gừ gừ gừ gừ”, Tạ Nhất nói: “Cậu khẳng định nó là cún con thật mà không phải là mèo con à?”
Đường Giảo: “Cậu Tạ, tôi khẳng định nó không phải là cún con cũng không phải mèo con, mà là giảo thú.”
Tạ Nhất: “…”
Đường Nhất Bạch: “Được rồi, quay về chuyện chính, thực ra hôm nay tôi tới đây, là có nguyên nhân.”
Tạ Nhất nghi hoặc nhìn cậu ta một cái, Đường Nhất Bạch lấy ra hai thứ, đưa cho bọn họ, Tạ Nhất vừa nhìn, lại là vé vào cửa triển lãm.
Gần đây trong thành phố sắp làm một triển lãm đá quý, sau triển lãm còn có buổi đấu giá, bậc thầy điêu khắc hàng đầu thế giới sẽ có mặt lần triển lãm này, trên triển lãm sẽ trưng rất nhiều ngọc quý, thế nhưng trong đó có một viên ngọc quý, có thể nói là tinh phẩm thế giới.
Đó chính là một viên đá quý màu đỏ, viên hồng ngọc này cỡ một nắm tay, được một phú thương mua lại, sau đó ra giá cao mời bậc thầy điêu khắc này tới mài dũa khối đá quý này, sau buổi triển lãm này, hồng ngọc cũng được đem đi đấu giá.
Tạ Nhất đã nghe nói từ sớm, triển lãm lần này rất tao nhã, chủ yếu là rất nhiều đá quý và ngọc quý, có người nói viên hồng ngọc này, đỏ như máu, mà còn màu lửa xuất chúng, rất trong sáng, đơn giản là vô giá, không chỉ như vậy, còn đại diện cho tình yêu.
Lúc Tạ Nhất ở quán cơm đêm khuya trong quán, nghe rất nhiều cô gái trẻ bàn tán, có người nói hồng ngọc này là biểu tượng của tình yêu, nếu có người có thể dẫn người trong lòng đi xem viên hồng ngọc này, như vậy là có thể cùng nhau cả đời, còn dùng tốt hơn dây thừng đỏ của Nguyệt Lão nữa!
Trước đó Tạ Nhất cũng muốn đi xem triển lãm rồi, chẳng qua bởi vì lần triển lãm ngọc quý này, vé vào cửa mắc vô cùng, cho nên Tạ Nhất đã dẹp bỏ cái ý niệm này luôn.
Không ngờ bây giờ Đường Nhất Bạch lại chủ động sang đây tặng vé vào cửa.
Đường Nhất Bạch: “Sao nào, đi xem đi, cơ hội rất tốt, triển lãm tổng cộng có hai ngày, sau đó là đấu giá.”
Quả thực Tạ Nhất rất động lòng, muốn đi xem, Đường Nhất Bạch còn cho bọn họ hai vé vào cửa, nói như thế, cậu và Thương Khâu đều có thể đi rồi, mà hồng ngọc đại biểu cho tình yêu, nói không chừng là cơ hội tốt, có thể có một cuộc bày tỏ ngẫu hứng vân vân.
Tạ Nhất nóng lòng muốn đồng ý, Thương Khâu lại hết sức bình tĩnh, cười cười, nói: “Cậu có ý đồ gì?”
Đường Nhất Bạch đã vội đáp: “Ý đồ? Ý đồ gì chứ? Tôi không có ý đồ gì cả!”
Thương Khâu nhướng mi: “Vậy chúng tôi không đi nữa.”
Đường Nhất Bạch liền xoa xoa Thái Dương, đáp: “Được được được, tôi nói tôi nói, là như vậy, bên người tổ chức đó là Hàn Trưởng Thứ, đại công tử của Hàn gia, hắn chỉ có vài năng lực, có điều tiền tài trong nhà hắn rất nhiều, tôi nghe nói Hàn gia này vẫn luôn muốn hợp tác với Thương Điển, anh đừng nói với tôi không biết Thương Điển là cái gì.”
Thương Khâu nở nụ cười một cái, nói: “Hóa ra là cậu muốn dùng tôi làm ván cầu.”
Đường Nhất Bạch: “Ây da, mọi người đều là người làm ăn, đừng nói khó nghe như vậy, ba công ty chúng ta không phải là ba lĩnh vực à, hơn nữa còn là hợp tác với nhau, lại không mâu thuẫn, đến lúc đó cùng nhau kiếm tiền, hơn nữa, tôi cũng không phải là tay không bắt sói trắng, tôi có thành ý.”
Thương Khâu: “Thành ý là gì?”
Đường Nhất Bạch lập tức đáp: “Con tôi cho các người chơi!”
Đường Giảo: “…” Nâng tay lên xoa xoa Thái Dương.
Đường Tiểu Hoa lại là vẻ mặt của người ngoài cuộc , chóp chóp mắt to, ngồi đàng hoàng ở trong lòng Thương Khâu, ăn cá hồi nướng caramel.
Mắt Tạ Nhất liền sáng lên, vội nói với Thương Khâu: “Mau mau mau, đồng ý cậu ta!”
Thương Khâu thấy vẻ mặt hưng phấn của Tạ Nhất, cười cười, đáp: “Được, tôi sẽ đi.”
“Quá tuyệt rồi!”
Đường Nhất Bạch vỗ tay: “Cứ quyết định như vậy đi.”
Đường Nhất Bạch và Đường Giảo rất nhanh đã đi mất, đương nhiên cũng đem Đường Tiểu Hoa mang đi, Tạ Nhất còn chưa chơi đủ, chưa đủ thỏa mãn, chẳng qua Đường Nhất Bạch nói phải đợi sau khi hợp tác thành công, mới có thể đem con đưa cho bọn họ chơi.
Đường Tiểu Hoa lại là vẻ mặt ngây thơ, còn tưởng rằng các chú muốn chơi với mình, rất vui mừng.
Thứ bảy chủ nhật là triển lãm, cuối tuần sẽ bắt đầu làm đấu giá, viên hồng ngọc kia đương nhiên là bán đấu giá sau cùng, lên sân khấu cuối cùng rồi.
Sáng sớm thứ bảy, Tạ Nhất và Thương Khâu đã ra khỏi giường, chuẩn bị đi xem triển lãm, phong cách của lần triển lãm này cao, hơn nữa Đường Nhất Bạch còn muốn Thương Khâu câu lấy đại thiếu gia Hàn gia, cho nên đương nhiên phải mặc đồ đứng đắn.
Thương Khâu tương đối hợp ý với đen thuần, bởi vì thời tiết chuyển đổi, bên trong mặc áo gilê màu đen tôn lên eo thon của Thương Khâu, vừa tinh tế vừa có lực, còn ôm trọn cái mông, mông chắc còn rất cong, Tạ Nhất đang thay đồ, từ trong gương thấy cái mông của Thương Khâu, nhất thời nuốt một ngụm nước bọt, không chỉ là chân dài hai mét tám*, mông còn đẹp mắt như thế, đơn giản là kẻ thù chung của nhân loại mà!
[Hai mét tám chỉ là một bộ định lượng tương đối để mô tả sức mạnh của khí tràng. Câu này thường được cư dân mạng sử dụng để ca ngợi người khác khi trả lời. Một số fan cũng dùng câu này để khen idol có đôi chân dài.]
Thương Khâu đang thắt cà vạt, cũng cảm nhận được hai luồng đường nhìn nóng hổi, quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa vặn thấy Tạ Nhất nhìn mình chằm chằm từ trong gương, không khỏi cười một tiếng còn hơi nhướng mày.
Tạ Nhất bị nắm thóp rồi, có hơi ngượng ngùng, vội thu ánh mắt lại.
Thương Khâu lại đi tới, nói: “Cơ thể của cậu không sao chứ?”
Tạ Nhất bị anh ta hỏi như thế, nhất thời bổ não ra tới bên ngoài vũ trụ, cứ cảm thấy trong đầu mình đột nhiên nhiều ra rất nhiều cái hố, đều là bởi vì truyện đồng nhân của tiểu Thiên nga viết bậy.
Có điều Thương Khâu hỏi dĩ nhiên là lần bị kim đâm trước đó của Tạ Nhất, còn bị tiêm vào một phần ba chất lỏng màu vàng trong ống tiêm.
Tạ Nhất vội lắc đầu, đáp: “Không sao không sao.”
Thương Khâu: “Đừng cố chống, cơ thể khó chịu thì nói.”
Tạ Nhất lại vội gật đầu, đáp: “Ừm ừm ừm.”
Cứ cảm thấy Thương Khâu nói lời rất ôn nhu, Tạ Nhất có hơi xấu hổ.
Tạ Nhất bóp cổ tay nghĩ, xem ra mình cong thật rồi, thay vì nói mình biến thành gay, còn không bằng nói là người bị nhan khống làm hại, Tạ Nhất nghĩ thầm, cho mọi người một lời khuyên, có gì đi nữa cũng đừng làm nhan khống, bằng không có một ngày phải khóc …
Cà vạt của Tạ Nhất đã thắt sẵn ở lần trước, trực tiếp đeo vào cổ là được, nhưng nhìn dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo này, càng kéo càng không được tự nhiên.
Thương Khâu vừa chỉnh cho mình xong, thấy Tạ Nhất đang kéo cà vạt, thì đã bước tới, nói: “Muốn tôi giúp không?”
Tạ Nhất liền vội đáp: “Không không không, không cần không cần, tôi sắp có thể làm được rồi.”
Nhưng mà Tạ Nhất có hơi khẩn trương, dù sao Thương Khâu đã đứng ở bên cạnh rồi, nhìn cậu thắt cà vạt suốt, Tạ Nhất ngay cả cột cà vạt thế nào cũng quên hết rồi.
Mặc dù Tạ Nhất đi làm phải mặc com lê đeo cà vạt, song cho tới giờ đều là đem cà vạt vòng lên trên cổ, sau đó túm lại hai cái là xong, cậu đã rất lâu rồi chưa từng thắt cà vạt nữa, cho nên có hơi mới lạ.
Tạ Nhất cuống cuồng đã đem cà vạt tháo ra, sau khi tháo ra rồi thì có hơi hối hận, bởi vì đột nhiên tay và não cậu không phối hợp, thắt thế nào cũng không được.
Thương Khâu bên cạnh dường như nhìn không được nữa, vỗ vỗ cái ghế, để Tạ Nhất qua ngồi, Tạ Nhất đành phải ỉu xìu mà đi sang ngồi xuống.
Thương Khâu đứng ở phía sau Tạ Nhất, Tạ Nhất ngồi ở trên ghế, phía trước là cái gương, Thương Khâu hơi khom lưng xuống, cúi đầu nói ở bên tai Tạ Nhất: “Nhìn gương, thắt thế này …”
Anh ta vừa nói, hai tay bắt đầu hành động, tay của Thương Khâu mang bao tay da màu đen, thoạt nhìn tô khủng khiếp, ở dưới ánh đèn lờ mờ, có một loại cảm giác tô khi tận trời, hô hấp của Thương Khâu đã vẩy vào bên tai của Tạ Nhất, ấm áp, ngưa ngứa, thần kinh của Tạ Nhất ngứa từng chút một.
Tạ Nhất khẩn trương tới mím môi, mặc dù cậu nhìn gương, thế nhưng cũng không nhìn cà vạt thắt ra sao, mà là nhìn chằm chằm vào Thương Khâu, cứ cảm thấy mắt nhìn của mình thật là quá tốt rồi, càng nhìn Thương Khâu càng thấy đẹp, hơi thở của hormone vung rắc ra, cứ cảm thấy sắp chảy máu mũi rồi.
“Tạ Nhất.”
“Hả?”
Thương Khâu cúi đầu nhìn cậu, nói nhàn nhạt: “Cậu chảy máu mũi.”
Tạ Nhất: “…”
Tạ Nhất cảm giác mặt mũi của đời này cũng ném sạch rồi, vội ngẩng đầu lên, liền muốn đi vào toilet, kết quả bị Thương Khâu kéo lại, đem đầu của cậu nâng lên, không cho cậu ngửa đầu, nói: “Cậu là con nít hả, đừng ngẩng đâu, coi chừng sặc máu, cậu chảy quá nhiều rồi.”
Anh ta nói xong, vội lấy giấy cho Tạ Nhất cầm máu, quả thực Tạ Nhất mặt đỏ tới mang tai, đương nhiên là bị nhục nhã, hai người bận rộn một hồi, nhưng coi như là cầm được máu mũi, Tạ Nhất mất mặt vứt luôn ở trong nhà, cho nên ủ rũ, cũng không dám nhìn Thương Khâu, sợ mình không tuốt nơ vít (??), đem máu mũi chảy ra lần nữa.
Thương Khâu nhíu mày nói: “Không biết có phải vấn đề của chất lỏng màu vàng lần trước hay không, cơ thể có khó chịu gì, nhất định phải nói ra ngay.”
Tạ Nhất gật đầu qua loa, che dấu bối rối của mình, thật sự không phải vấn đề của chất lỏng màu vàng, mà là Thương Khâu quá đẹp trai, nhìn một lát đã chảy máu mũi một cách không tự chủ.
Bởi vì do Tạ Nhất chảy máu mũi, lúc bọn họ tới nơi triển lãm cũng đã là buổi trưa, Đường Nhất Bạch gửi vô số tin nhắn cho bọn họ.
—— Hàn đại thiếu sắp đi mất rồi!! Buổi chiều cậu ta không ở đây!
—— Đâu rồi! Hai người các cậu có phải bỏ trốn rồi không hả!?
—— Đang lăn giường hả!? Thương Khâu lâu như thế, thời gian cũng quá dài rồi đó!
Tạ Nhất nhìn tin nhắn của Đường Nhất Bạch gửi tới, trên mặt đã có hơi nóng, mặc dù cậu không biết Thương Khâu kéo dài hay không kéo dài, nhưng dáng vẻ của thứ đó như cắn thuốc kích thích, xem chừng hẳn cũng tàm tạm nhỉ?
Thương Khâu lái xe, nói: “Làm sao thế?”
Tạ Nhất vội để điện thoại xuống, cười khan: “Không sao không sao đâu, Đường Nhất Bạch chờ sốt ruột rồi, đang thúc giục chúng ta thôi.”
Đến chỗ triển lãm, gara dưới tầng hầm còn đang xếp hàng đỗ xe, Thương Khâu xếp hàng, để Tạ Nhất xuống xe đi vào triển lãm trước, hội hợp với Đường Nhất Bạch.
Tạ Nhất vội chạy vào tòa triển lãm, vất vả một lát mới gặp được Đường Nhất Bạch, vẻ mặt Đường Nhất Bạch khiếp sợ: “Sao chỉ có một mình cậu, Thương Khâu đâu?”
Tạ Nhất chạy tới nên thở hổn hển, nói: “Thương Khâu đang xếp hàng đỗ xe dưới gara tầng hầm.”
Đường Nhất Bạch nhất thời bất đắc dĩ nói: “Sao anh ta đi gửi xe rồi? Hàn đại thiếu sắp muốn đi rồi, cậu qua Hàn đại thiếu cũng không nói chuyện hợp tác với cậu đâu, Thương Khâu tới mới dùng được.”
Tạ Nhất: “…” Hình như bị khinh thường rồi nha.
Bọn họ đang nói chuyện, chợt nghe thấy Đường Giảo nói: “Thiếu gia, ngài Hàn tới rồi.”
Hàn Trường Thứ là con trai độc nhất của Hàn gia, tài chính ở bên này của Hàn gia rất hùng hậu, Hàn lão gia tử danh tiếng rất tốt, đã từng là ngôi sao sáng, bởi vì có thủ đoạn, mà còn trượng nghĩa, cho nên rất nhiều người đều sẵn lòng hợp tác với Hàn lão gia tử.
Hàn lão gia tử đã muốn ở ẩn rồi, ông ta đem công ty để cho Hàn Trường Thứ, hiện Hàn Trường Thứ đã trở thành người cầm quyền của Hàn gia, nhưng Hàn lão gia tử đã thành ngọn cờ riêng biệt, chỉ đem công ty để lại cho con trai, đem tất cả tiền tài của cải của mình, bao gồm tiền nhà xe vân vân, quyên hết tất cả, chỉ để lại mình dưỡng già.
Rất nhiều người không hiểu cách làm của Hàn lão gia tử, có tiền không để cho con trai, ngược lại đi quyên, có điều Hàn Trường Thứ cũng là di truyền mánh khoé của Hàn lão gia tử, đầu óc kinh tế từ nhỏ đã rất tốt rồi, làm việc cũng mạnh mẽ vang đội, mặc dù Hàn lão gia tử không cho hắn tiền, nhưng bản thân lại phong sinh thủy khởi.
Danh tiếng của Hàn Trường Thứ cũng rất tốt, duy chỉ có một điểm không quá tốt, đó chính là thích sắc đẹp, đặc biệt thích mỹ nhân, hơn nữa nam nữ đều có thể, là một đại thiếu hoa tâm có tiếng, không chỉ như vậy, kỳ thực còn là một con công đực tự luyến.
Hàn Trường Thứ vừa lúc đi qua bên này, hắn đã muốn rời đi rồi, buổi chiều có một hội nghị thương nghiệp, cho nên không thể ở lâu, chỉ tới đi lướt qua mà thôi.
Hắn chuẩn bị sang chào hỏi với Đường Nhất Bạch, sau đó thì rời đi, không nghĩ rằng lúc đi tới, thấy Đường Nhất Bạch đang nói chuyện với người nào đó.
Người đó đương nhiên là Tạ Nhất rồi.
Mặt mũi Tạ Nhất không tệ, chỉ là mệnh không quá tốt, lúc Đại học cậu chính là người đẹp trai nhất trong phòng ngủ rồi, nhưng bởi vì không hiểu được phong tình, một nửa “thẳng nam ung thư”, cho nên không có duyên nữ sinh, còn không như những cậu trai trẻ mặt mũi phổ thông nổi tiếng ấy, nói lời ngon ngọt chọc ghẹo các em gái.
Sau này kinh doanh quán cơm đêm khuya, gặp được Thương Khâu, dưới sự so sánh, thì càng lộ ra giá trị nhan sắc bình thường rồi.
Thế nhưng nói thật thì, giá trị nhan sắc của Tạ Nhất căn bản tuyệt đối không phổ thông, nhất là lúc nhìn xa, có một loại cảm giác cao lãnh thần bí, mà lúc nhìn gần, lại có một loại cảm giác ôn nhu nói không nên lời, ấn tượng của cái nhìn đầu tiên chính là ôn nhu, chắc hẳn ở chung rất tốt, ở chung rồi cũng rất vừa ý.
Hàn Trường Thứ thấy Tạ Nhất, nhất thời nhướng mày, dường như hết sức có hứng thú, liền bước tới, Đường Nhất Bạch còn đang suy nghĩ làm sao mời gọi được Hàn Trường Thứ.
Hàn Trường Thứ chủ động: “Cậu Đường, người công ty của cậu à? Sao nhìn lạ thế?”
Đường Nhất Bạch: “Bạn tôi.”
Cậu ta giới thiệu đối phương cho Tạ Nhất và Hàn Trường Thứ, Hàn Trường Thứ mặt mũi ưu nhã, thân hình cao lớn, vai rất rộng, vóc người của đàn ông có hình, mà lại có một đôi mắt hoa đào, thoạt nhìn hoa tâm treo trên mặt, với lại cách ăn mặc, xem ra chính là con công đực sống động, rất lẳng lơ, tây trang của hắn là buộc eo, trên cổ áo tây trang đều là hoa văn kim loại màu vàng, trong túi tây trang còn gấp một cái khăn, trên khăn cũng thêu hoa văn màu bạc, ngay cả giày da cũng không phải đen thuần, phía trên còn có một chút màu sắc, nhìn từ xa xa, quả thực chính là một hành vi vênh váo.
Tạ Nhất vội cười một tiếng, đáp: “Anh Hàn, chào anh.”
Hàn Trường Thứ vươn tay ra, nắm tay với Tạ Nhất, cười nói: “Người đẹp giống như cậu Tạ đây, tôi thật muốn quen biết từ sớm một chút.”
Tạ Nhất sửng sốt, mí mắt giật điên cuồng, lẽ nào con công đực này để ý mình?
Hàn Trường Thứ bắt tay với Tạ Nhất, nắm hơn vài giây, còn chưa buông ra, Tạ Nhất muốn rút ra, song thân hình Hàn Trường Thứ cao lớn, cao hơn Tạ Nhất nửa cái đầu, lực tay cũng lớn, còn nhéo nhéo lòng bàn tay của Tạ Nhất, da đầu Tạ Nhất tê dại một hồi, cảm giác cả người cũng không tốt lắm …
Vừa lúc đó, thình lình nghe thấy “Tạ Nhất”, có người gọi cậu một tiếng, Tạ Nhất cảm giác “cha ruột” tới rồi, nhìn lại, quả nhiên là Thương Khâu.
Thương Khâu đỗ xe xong, có thể là chạy tới, bởi vậy có hơi nóng, anh ta đã đem áo khoác tây trang cởi ra, đặt ở trên cánh tay, lộ ra áo gi-lê bó sát người bên trong, tôn lên vóc người Thương Khâu, vai rộng eo thon, chân dài rộng hai mét tám, bước chân ưu nhã, đi vào sảnh triển lãm.
Giá trị nhan sắc của Thương Khâu có thể nói là lên đến tột đỉnh rồi, trong nháy mắt, tất cả người trong phòng triển lãm nhìn về phía Thương Khâu, dùng một loại ánh mắt kinh ngạc lại kinh diễm.
Hàn Trường Thứ quan sát Thương Khâu đi tới một thoáng, Thương Khâu là muộn tao, Hàn Trường Thứ là minh tao, nói trắng ra là bản chất kỳ thực đều giống nhau.
Thương Khâu đi tới, chủ động bắt tay với Hàn Trường Thứ một cái, nói: “Anh Hàn.”
Hàn Trường Thứ dường như cảm giác mình gặp được đối thủ mạnh, cười đáp: “Vị này là …”
Đường Nhất Bạch nhìn thấy Thương Khâu, cũng như gặp được cứu tinh vậy, nói: “Vị này chính là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Thương Điển, Thương Khâu.”
Hàn Trường Thứ lập tức lộ ra ánh mắt kinh ngạc, cười nói: “Anh Thương còn trẻ như thế, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao.”
Thương Khâu thản nhiên nhìn về phía Hàn Trường Thứ, đáp: “Cậu Hàn cũng không kém, không phải à?”
Đường Nhất Bạch vốn định dựa vào Thương Khâu, để đàm một khoản hợp đồng này, kết quả không ngờ rằng sự việc trở nên có chút xấu hổ, hai người này, một minh tao một muộn tao, lại ngấm ngầm bắt đầu tranh cao thấp, lúng túng nhất đương nhiên là Đường Nhất Bạch rồi, Đường Nhất Bạch nghĩ thầm, xong rồi, lần này làm hư rồi.
Hàn Trường Thứ cười nói với Tạ Nhất: “Cậu Tạ, không biết cậu có thời gian hay không, tôi mời cậu ăn cơm trưa?”
Thương Khâu nói thản nhiên: “Không phải buổi trưa anh Hàn có xã giao à?”
Hàn Trường Thứ cười cười, đáp: “Xã giao tính là gì? Việc này cũng có thể lùi lại, làm sao có thể quan trọng bằng cậu Tạ được? Tôi vừa gặp cậu Tạ, đã cảm thấy chúng ta có duyên, có phải hay không cậu Tạ.”
Tạ Nhất: “…” Thần côn hả? Còn có duyên?
Tạ Nhất xấu hổ cười cười, vừa lúc có người từ bên cạnh đi tới, mặc một bộ tây trang, trên tay chống gậy thân sĩ, vóc người cao gầy, thoạt nhìn tao nhã lại thân sĩ, phía sau còn theo vài đàn em siêu đen.
Tạ Nhất vừa nhìn, dĩ nhiên là Tất Bắc, không ngờ rằng Tất Bắc cũng tới xem triển lãm.
Tất Bắc đi tới, Hàn Trường Thứ dường như cũng nhìn thấy, cười híp mắt nói: “Ồ, ngài Tất.”
Hình như Tất Bắc cũng không định gặp Hàn Trường Thứ, nhìn hắn một cái, nói không có thành ý gì: “Ngài Hàn.”
Hàn Trường Thứ cười đáp: “Ngài Tất cũng cảm thấy hứng thú với ngọc quý của chúng tôi à? Tôi còn tưởng rằng ngài Tất là một người không ăn khói lửa nhân gian chứ?”
Tất Bắc không để ý tới chuyện cười của hắn, Hàn Trường Thứ đi tới gần một chút, thấp giọng nói: “Như vậy đi, nếu như ngài Tất ngủ với tôi một đêm, viên hồng ngọc đó, tôi tặng cho anh, thế nào?”
Mặc dù Hàn Trường Thứ thấp giọng, thế nhưng mọi người đều đứng rất gần, nhất là loại triển lãm tao nhã này càng không có ai lên tiếng nói chuyện, rất yên tĩnh, cho nên giọng nói của Hàn Trường Thứ, mọi người đều nghe rõ ràng.
Mặt của Tất Bắc nhất thời đỏ lên, dĩ nhiên không phải ngượng ngùng, mà là bầu không khí, hắn nghĩ đường đường là Diêm Vương điện thứ sáu của Minh Kinh Thập Điện, chấp chưởng thành Uổng Tử, trên tay còn có một địa ngục, đều làm chuyện lột ga rút gân, hôm nay lại có người đùa giỡn hắn!
Tất Bắc trừng hai mắt, phẫn hận nâng chân lên, đạp một cái “Bịch!”, nhưng Hàn Trường Thứ phản ứng rất nhanh, thoáng cái đã thu chân lại, còn vỗ lên mông của Tất Bắc một cái “Bốp!”, âm thanh đó thực sự kinh người, Tạ Nhất bị dọa sợ cũng không thể mặc kệ nữa.
Tức giận trên mặt của Tất Bắc muốn bốc hơi hết, Hàn Trường Thứ nói: “Đùa với anh thôi, đừng coi là thật.”
Tất Bắc nói lời cay nghiệt: “Nếu như tôi coi như thật, cậu đã sớm chết không biết mấy trăm lần rồi!”
Hàn Trường Thứ cười híp mắt: “Nói như thế, chắc chắn anh thầm mến tôi, đẹp như anh đây, chỉ cần anh nói ra, tôi chắc chắn sẽ thỏa mãn anh, một đêm bảy lần, thế nào?”
Tất Bắc: “…”
Tất Bắc tức giận tới đỉnh đầu bốc khói, lúc này có người đi sang đây, thoạt nhìn là thư ký, nói vài câu với Hàn Trường Thứ, Hàn Trường Thứ nói: “Tôi đi ngay.”
Hắn nói xong, cười híp mắt với Tạ Nhất: “Cậu Tạ, buổi tối thưởng một mặt, tôi mời cậu ăn bữa cơm, thế nào?”
Dường như hắn sợ Tạ Nhất từ chối, lập tức cười nói: “Ngài Đường cũng đi cùng chứ?”
Tạ Nhất chắc hẳn muốn từ chối, cậu chịu đựng Thương Khâu kẻ muộn tao và cuồng quái gở cũng rất cực khổ rồi, làm sao có thể chịu thêm một kẻ minh tao chứ, muốn nhanh chóng từ chối.
Có điều là còn chưa mở miệng đã bị Đường Nhất Bạch lôi kéo góc áo, thấp giọng nói: “Tạ Nhất, giúp một chuyến đi.”
Đường Nhất Bạch muốn nói chuyện hợp tác với Hàn Trường Thứ, ăn cơm đương nhiên là cơ hội rất tốt, đơn giản là phải tận dụng thời cơ.
Tạ Nhất cho rằng áp lực như núi lớn, có điều Đường Nhất Bạch làm ra vẻ đáng thương, khiến Tạ Nhất lại không đành lòng từ chối, Tạ Nhất suy nghĩ một lát, dứt khoát ho khan một tiếng, đáp: “Anh Hàn mời cơm, sao tôi có thể không nể mặt chứ?”
Cậu vừa nói như thế, Hàn Trường Thứ lập tức cười nói: “Được, cậu Tạ là người thẳng thắn, vậy chúng ta buổi tối gặp lại.”
Hắn nói xong, quay đầu nói với thư ký: “Đi đặt một phòng ăn, sau khi đặt xong đem địa chỉ và thời gian báo cho cậu Tạ biết. Ừm đúng rồi, lại đi mua giúp tôi một bó hoa, 999 đóa hoa hồng, buổi tối tôi muốn tặng cho cậu Tạ.”
Tạ Nhất: “…” Sao muốn mua hoa nữa!?
Mua hoa rồi còn muốn làm trò nói ở trước mặt của người khác, Hàn Trường Thứ quả nhiên là một con công đực.
Hàn Trường Thứ rất nhanh thì xoay người rời đi, vẻ mặt cười híp mắt, thoạt nhìn như đang khoe mẻ.
Tạ Nhất nhìn Hàn Trường Thứ rời đi, thì cảm giác sau lưng mình tê dại, như đứng trong đống lửa, như ngồi trong đống than, nhìn lại, Thương Khâu đang thản nhiên nhìn mình.
Thương Khâu không lên tiếng, chỉ quay đầu lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại, cũng không biết gọi cho ai, không lâu sau đã cúp máy.
Cuối cùng Hàn Trường Thứ rời đi, mọi người liền đi vào trong, thưởng thức vật phẩm triển lãm.
Tạ Nhất khó hiểu, nói: “Sao anh cũng tới đây nữa?”
Tất Bắc là kinh doanh bảo hiểm, đột nhiên chạy tới bên này, chẳng lẽ là bởi vì muốn tham quan?
Tất Bắc: “Đương nhiên là có nhiệm vụ rồi, thế nhưng cụ thể là gì, không thể nói.”
Mọi người cùng đi vào trong, trưng bày trong tòa triển lãm rất nhiều ngọc quý, Tạ Nhất nhìn hoa cả mắt, đá quý ở dưới ánh đèn lấp lánh rực rỡ, nhìn lóa hết cả mắt, Tạ Nhất chưa từng thấy cảnh đời bao giờ, đương nhiên nhìn rất mê ly, Thương Khâu bình tĩnh hơn nhiều.
Một lát sau, điện thoại của Thương Khâu vang lên, tiếp một cú điện thoại, nội dung cuộc gọi Tạ Nhất không nghe thấy được nhưng cậu vừa liếc nhìn thông báo trên điện thoại, là Trương Xu gọi tới, không biết hai người này đang âm mưu bí mật gì đây, nhìn rất thần bí.
Lại đi vào trong nữa, cuối phòng triển lãm có một phòng riêng biệt, chính là hồng ngọc đáng giá nhất trong vật phẩm được trưng bày lần này, cỡ một nắm đấm, có người nói rất chói mắt, mà còn tượng trưng cho tình yêu, giống như một viên đá quý có linh tính.
Mọi người đi vào trong, cũng muốn kiến thức thêm về viên đá quý có linh tính này.
Cửa phòng triển lãm riêng biệt có rất nhiều người, hình như cũng đang xếp hàng, bởi vì bên trong hạn chế di chuyển, rồi lại phải qua kiểm tra an ninh, cho nên cho qua rất chậm.
Mọi người theo dòng người lần lượt qua kiểm tra an ninh để đi về trước, Tạ Nhất ló đầu ra nhìn về trước, người người tấp nập, thoạt nhìn rất hoành tráng.
Cửa phòng triển lãm có không ít bảo vệ, đều mặc tây trang màu đen, nhìn cứ như đàn em cực đen của Tất Bắc vậy.
Nhưng thú vị là, đội trưởng của nhân viên an ninh đó, lại là phụ nữ, vóc người phụ nữ tinh tế, cũng mặc đồ tây trang, xem ra rất lão luyện, buộc tóc đuôi ngựa, chắc hẳn một người đẹp.
Đường Nhất Bạch: “Người phụ nữ đó là tổ trưởng an ninh của Hàn gia cố ý mời tới, có người nói lai lịch không nhỏ, trước đây còn từng làm lính đánh thuê, là cố vấn ninh của triểm lãm lần này.”
Tạ Nhất nheo mắt, đáp: “Cậu chắc chắn không phải bởi vì dáng vẻ của cô ấy quá đẹp hay sao?”
Thế mà cậu nói một hồi, chợt nghe thấy tiếng ho khan “Khụ” của Thương Khâu bên cạnh.
Kiểm tra an ninh trước mặt rất nghiêm ngặt, mọi người vẫn xếp hàng chờ, ngoại hình của cố vấn an ninh đó đúng là rất dễ nhìn, vóc người cao gầy, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, có thể đánh nhau, tên là Phí Đồng.
Bọn họ xếp hàng rất vất vả, mọi người đem chìa khóa điện thoại trong túi móc ra hết để kiểm tra an ninh, Tạ Nhất đang đi qua, Phí Đồng cầm dụng cụ kiểm tra an ninh kiểm tra trên người của cậu, Tạ Nhất quan sát cố vấn an ninh này một lát, đừng thấy cô ấy tinh tế, nhưng chắc chắn là có cơ bắp, mà còn không ít cơ bắp nữa.
Bởi vì Tạ Nhất hơi ngạc nhiên, nhìn người đó nhiều lần, còn bị Phí Đồng trừng lại, dám chừng coi Tạ Nhất như tên dê xồm rồi …
Sau khi mọi người kiểm tra an ninh xong, đem đồ đạc của mình cầm lại, điện thoại của Thương Khâu có dán sticker con mèo, để chung một cái rổ nhỏ với điện thoại của Tạ Nhất, từ từ di chuyển ra khỏi máy kiểm tra an ninh, bên cạnh có vài cô nàng, vừa lúc nhìn thấy cảnh này, còn tưởng rằng điện thoại của Tạ Nhất.
“Cậu xem, trên điện thoại của người đàn ông đó còn dán sticker kìa!”
“Đúng vậy, thật kỳ lạ!”
“Nói không chừng là bị trẻ con hoặc vợ dán lên rồi sao?”
“Vậy cũng rất kỳ lạ nha, dù sao cũng là đàn ông mà, như vậy sẽ bị người ta hiểu lầm là đồ ẻo lả thì sao?”
Tạ Nhất: “…”
Tạ Nhất bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, lúc này Thương Khâu cũng kiểm tra an ninh xong, sửa sang lại tây trang của mình rồi đi sang, rất tự nhiên cầm lên điện thoại di động dán đầy sticker con mèo nhỏ, sau đó nhét vào trong túi.
Mấy cô nàng bên cạnh còn chưa đi, Tạ Nhất chợt nghe các cô nàng nói như này.
“Trời ơi! Người con trai đó quá đẹp trai rồi!!”
“Quá đẹp trai con mẹ nó rồi!”
“Sao có thể đẹp trai như vậy! Hóa ra điện thoại di động dán sticker con mèo nhỏ là của anh ta! Quá mèo méo meo rồi đó!”
“Moe tương phản à, đẹp trai tới mức muốn chết đi được mà.”
Tạ Nhất: “…” Tuyệt vọng với thế giời nhìn mặt này rồi!
Thương Khâu đem điện thoại bỏ vào trong túi, nhìn Tạ Nhất, nói: “Sao vậy?”
Tạ Nhất cười khan một tiếng, đáp: “Không có gì, chỉ cảm thấy anh quá đẹp trai thôi.”
Thương Khâu nhướng mày, nói: “Giờ mới phát hiện?”
Tạ Nhất liếc trắng mắt, thiếu chút nữa là quên mất, Thương Khâu là một kẻ muộn tao.
Những người khác cũng đã kiểm tra an ninh xong mà đi vào trong, bên trong hạn chế di chuyển rất nghiêm ngặt, cho nên cũng không có nhiều người, xem rất thuận tiện, tất cả mọi người có thể thấy vật phẩm triển lãm đó.
Một viên hồng ngọc, để lẳng lặng trong tủ triển lãm, dưới ánh sáng của phòng triển lãm, tỏa ra màu lửa chói mắt, loại cảm giác này, dù sao cũng khiến người ta rung động lòng người, là một loại tim đập nhanh khó nói nên lời.
Tạ Nhất kinh ngạc nhìn viên hồng ngọc đó, cảm giác hai mắt của mình gần như bất động, nhìn chằm chằm không rời, viên hồng ngọc đó giống như sinh ra một loại cộng hưởng với cậu, khiến trái tim của cậu lạnh run.
“Tạ Nhất?”
“Tạ Nhất?!”
“Tạ Nhất, phát ngốc gì đấy?”
Tạ Nhất “Hả” một tiếng, rồi mới từ trong run sợ giật mình ra, nhìn thoáng qua người bên cạnh, Đường Nhất Bạch gọi cậu liên tục, còn ở quơ quơ tay ở trước mặt cậu, nói: “Cậu sao thế? Trúng tà rồi à?”
Thương Khâu cau mày, đưa tay sờ tràn của Tạ Nhất một cái, nói: “Cơ thể khó chịu?”
Tạ Nhất vội xua tay, đáp: “Không phải không phải, tôi chỉ là … Vừa rồi có hơi thất thần.”
Tất Bắc đứng ở bên cạnh, híp mắt nhìn viên hồng ngọc này, thần tình rất nghiêm túc, thế nhưng không nói một câu.
Tạ Nhất có hơi khó hiểu, nói: “Viên hồng ngọc này … Thật sự đại diện cho tình yêu hả? Sao thấy có hơi lạ, cứ cảm thấy rất … Đẫm máu.”
Thương Khâu chỉ nhìn thoáng qua viên hồng ngọc này, lắc đầu đáp: “Đây không phải là hồng ngọc.”
Tạ Nhất kinh ngạc: “Nó là gì?”
Đường Nhất Bạch cũng rất kinh ngạc, lúc sau cậu ta còn muốn đấu giá viên hồng ngọc này, kết quả Thương Khâu nói không phải là hồng ngọc.
Thương Khâu: “Đây là một viên huyết ngọc, cậu nói đúng, thoạt nhìn rất đẫm máu, bởi vì huyết ngọc đại diện cho chết chóc, xem ra viên huyết ngọc này còn những năm đầu, mới có thể sáng trong suốt như thế.”
Anh ta nói xong, quay đầu nhìn Tất Bắc, nói: “Xem ra mục đích anh tới triển lãm lần này, chính là nó đi?”
Tất Bắc: “Không nói dối các cậu, buổi đấu giá ngày thứ hai, ta ở tình thế ép buộc … Thương Khâu nói rất đúng, viên này đúng là huyết ngọc, hơn nữa còn là bảo vật khó gặp, chính là chí bảo của Âm phủ ta, có thể trấn tà, ở Âm phủ của ta, hấp thu âm khí của ma quỷ mấy nghìn năm, linh lực bên trong không thể đoán định được, nếu để người có lòng chiếm phải viên huyết ngọc này, hậu quả khó lường.”
Tạ Nhất kinh ngạc: “Nó chẳng qua là viên ngọc thạch, có năng lực lớn như vậy?”
Tất Bắc cười cười, đáp: “Chúng ta đổi một nơi khác nói chuyện?”
Người ở đây dường như có hơi nhiều, Tất Bắc không tiện nói ở chỗ này, liền dự định dẫn mọi người đi quán cà phê của tòa triển lãm nói chuyện.
Lúc bọn họ đi ra, ký giả ở cửa chen chúc, dường như vây người nào đó, hên là không phải vây chặn bọn họ, mà là đang vây chặn ngài Dương bậc thầy điêu khắc của viên hồng ngọc lần này.
Bởi vì ngày hôm nay và ngày mai trưng bày hồng ngọc, cho nên thân là ngài Dương bậc thầy điêu khắc cũng sẽ có mặt, ngài Dương vài năm nay rất ít tham gia hoạt động, cũng không có tác phẩm nào, mọi người vẫn rất mong chờ, lần này ngài Dương tham gia triển lãm là đã hiếm có rồi, với lại có người nói còn sẽ đích thân giải thích linh cảm của mình, cho nên ký giả đương nhiên sẽ vui mừng rồi.
Lúc đám người Tạ Nhất đi ra, chợt nghe có ký giả hô lên: “Là ngài Dương!”
“Ở bên kia!”
“Ngài Dương tới rồi!”
Liền thấy Phí Đồng cố vấn an ninh và vài vệ sĩ che chở cho một ông lão bạc nửa đầu, xem ra là ngài Dương rồi, thân thể ngài Dương cứng cáp sáng sủa, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, chống gậy, bước đi như bay, mặc dù tuổi tác đã không nhỏ, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, bên cạnh lại có Phí Đồng bảo vệ, xông qua vòng vây của ký giá rất thuận lợi, trực tiếp đi vào phòng triển lãm.
Tạ Nhất chỉ nhìn thoáng qua, kiến thức của cậu đối với sưu tầm và điêu khắc cũng không có quá nhiều, có điều chỉ cảm nhận được những ngọc quý này quá đẹp, nhìn mới mẻ tí mà thôi, đã đi theo những người khác ra quán cà phê.
Quán cà phê bởi vì đắt, cho nên rất vắng vẻ, Tạ Nhất ngồi xuống, gọi cho mình một ly capuchino, nhìn thực đơn một tí, Thương Khâu không thích đắng, cho nên uống cà phê không hợp, đã giới thiệu cho Thương Khâu một ly dâu đá xay.
Tất cả mọi người chọn nước xong, không phải là cà phê đen, capu, thì cũng là latte, cuồi cùng sau khi bưng lên, một bàn màu nâu đậm, chỉ có trước mặt Thương Khâu là một ly chân dài trong suốt, bên trong là màu dâu tây đầy ụ, phía trên còn trang trí thêm hai trái dâu, còn thêm lớp kem, phía trên còn rắc một đống bột dâu và kẹo socola đủ màu, thoạt nhìn trái tim thiếu nữ* nổ tung!
[Ý nói trái tim thuần khiết, nhạy cảm của cô gái trẻ. Thường những người có trái tim thiếu nữ thường thích màu hồng, những thứ dễ thương, lạ mắt, thích lãng mạn …]
Tất Bắc nheo mắt nhìn Thương Khâu, Thương Khâu lại ung dung ưu nhã đem điện thoại dán sticker con mèo nhỏ của mình đặt lên bàn, sau đó cầm lấy cái muỗng dài, múc một muỗng kem đầy, trực tiếp bỏ vào trong miệng, động tác vẫn đang ưu nhã, mà còn gợi cảm.
Có điều là Đường Nhất Bạch và Tất Bắc bên cạnh, thậm chí Đường Giảo mặt lúc nào cũng liệt mí mắt cũng giật điên cuồng vài cái, lúc này Tạ Nhất cũng cảm thấy đắc ý tự hào vô cùng, bởi vì trước đó đã thấy Thương Khâu dùng đường cát trắng áo lên cá hồi rồi, hôm nay thấy anh ta uống dâu tây đá xay, đã không còn nhiều kinh ngạc nữa.
Thương Khâu ăn một ngụm, nói: “Mùi vị không tệ.”
Anh ta vừa nói như thế, Tạ Nhất cảm thấy cũng có hơi mới mẻ, muốn nếm thử, Thương Khâu đã múc một muỗng, đưa tới cạnh miệng của Tạ Nhất, nói: “Nếm thử không?”
Vừa lúc Tạ Nhất muốn nếm thử, vì vậy đã rất tự nhiên mà há miệng ra ăn luôn, dù sao hai người bọn họ đều ở cùng nhau, lúc nào cũng ăn với nhau, thật ra động tác này đã làm từ sớm rồi, cũng không xa cách như những người khác, ăn một bữa cơm còn phải dùng đũa chung vân vân.
Tạ Nhất ăn một miếng dâu tây kem tươi, trách không được Thương Khâu nói không tệ, có thể người pha chế tay run, cho anh ta hơi nhiều đường …
Tất Bắc ghét bỏ: “Hai người các người đừng ân ái nữa, còn hôn nhau gián tiếp nữa.”
Tạ Nhất bị hắn nói như thế, nhất thời có hơi mất tự nhiên, vừa rồi cậu chỉ muốn nếm thử dâu tây kem tươi mà Thương Khâu nói ăn ngon thôi, hoàn toàn không muốn hôn môi gián tiếp.
Thương Khâu lại rất bình tĩnh, cười đáp: “Không gian tiếp cũng làm rồi.”
Tất Bắc: “…” Khoe khoang lộ liệu.
Tạ Nhất vội nói: “Không không không, đừng hiểu lầm, là độ khí, ớ … Tôi nói là …”
Tất Bắc vội giơ tay lên, nói: “Được rồi, ta hiểu, đừng giải thích, càng tô càng đen.”
Tạ Nhất: “…” Cứ cảm thấy Tất Bắc không hiểu!
Tất Bắc: “Chúng ta trở lại chuyện chính, nói tí vấn đề của hồng ngọc, hôm nay ta nói cho các cậu biết chuyện này, thật ra là có nguyên nhân.”
Thương Khâu cười, đáp: “Tôi biết, anh sợ chúng tôi cướp đấu giá với anh.”
Dường như Thương Khâu nói một câu đâm trúng vào tim của Tất Bắc, Tất Bắc cười cười xấu hổ, nói: “Cậu nói đúng, ta nghe nói, Thương Điển gần đây động tác rất lớn, ra tay hào phóng, cho nên …”
Thương Khâu thong thả ăn dâu tây đá xay, dùng cái nĩa nhỏ xuyên vào dâu tây, đặt ở bên miệng, liếm nhẹ kem ở phía trên, đem kem cuốn vào trong miệng, giống như anh ta rất thích vị ngọt của kem, híp mắt hưởng thụ, nói: “Cho nên tôi muốn nghe nguồn gốc cụ thể của viên huyết ngọc này.”
Tạ Nhất hoàn toàn không có hứng thú với huyết ngọc, bởi vì mình là một con đỗ nghèo khỉ, không thể nào đấu giá được, ngược lại nhìn Thương Khâu liếm trái dâu tây kia, nhất thời cảm thấy hương vị của dâu tây giống như rất ngọt ngào, nuốt nước miếng một cái “Ực”, sờ sờ cái mũi của mình, cho rằng mình có thể lại chảy máu mũi nữa.
Tất Bắc có hơi thỏa hiệp rồi, nói: “Vừa rồi ta mới nói rồi, đó là huyết ngọc, bảo vật của Âm phủ chúng ta, để trong địa ngục của Âm phủ, có thể khắc chế những âm hồn ác quỷ, mấy nghìn năm qua, huyết ngọc hấp thu được một lượng lớn.”
Ngón tay Thương Khâu gõ gõ lên bàn, đáp: “Nói xem huyết ngọc làm sao trở thành huyết ngọc được.”
Huyết ngọc không phải là ngọc thông thường, bên trong cũng không phải chứa khoáng vật gì tạo nên màu đỏ cả, chôn cất thời cổ có tập quán ngậm ngọc, một số người có tiền có địa vị, sẽ nắm ngọc ở trong tay, hoặc ngậm ngọc trong miệng để chôn cất.
Lúc người sống trút hơi thở cuối cùng, đem ngọc thạch nuốt vào họng, viên ngọc này ở đó quanh năm suốt tháng, được âm khí tẩm bổ, sẽ biến thành huyết ngọc.
Cho nên dưới tình hình chung, âm khí huyết ngọc rất nặng, là thứ không hợp để đặt ở trong Âm phủ trấn tà.
Tất Bắc: “Ta biết nghi vấn trong lòng của cậu, ta không nói dối, ta nói thật cho các cậu biết vậy … Viên huyết ngọc này, nghe nói là của Đông Hoàng Thái Nhất năm đó.”
“Đông Hoàng Thái Nhất?”
Tạ Nhất từng nghe Tất Bắc nói, Đông Hoàng Thái Nhất là thần tối cao của phía Đông, ở trong văn hóa lịch sử, được cung phụng vô cùng khó dò.
Năm đó Tam Miêu đánh một trận, phản quân Đan Chu và Tam Miêu bị bộ lạc Thuấn đánh bại, dẫn đến mấu chốt thất bại của lần đó, chính là xạ sư Tư Nghệ bắn một mũi tên bắn chết Đông Hoàng Thái Nhất thân là đảng phái của Đan Chu năm đó.
Mắt phải Đông Hoàng Thái Nhất trúng tên, máu tươi của mắt rơi vào trong một viên ngọc thạch trên đường, ngọc thạch vốn đã thông linh, chớ nói chi máu tươi của Đông Hoàng Thái Nhất, viên ngọc thạch này chưa từng bị ai ngậm vào trong miệng, lại trở thành huyết ngọc.
Sau khi Đông Hoàng Thái Nhất trúng tên, vốn nên trở về tiên ban, chỉ bởi vì thân xác của Tư Nghệ đã thành thánh, cung và tên của hắn đủ để bắn chết thần linh, âm hồn của Đông Hoàng Thái Nhất bị ép rơi vào luân hồi.
Tất Bắc: “Viên huyết ngọc này mặc dù là vật chí âm, thế nhưng phía trên nhuộm phải máu tươi của Đông Hoàng Thái Nhất, giống hệt như rượu, có hai mặt tính âm dương, một mặt âm khí nó rất nặng, ở một mặt khác lại bởi vì chính khí rất đủ, cho nên đủ để khắc chế âm tà địa phủ.”
Hắn nói như thế, đột nhiên Tạ Nhất rơi vào trầm tư, cậu từng ở trong mơ thấy tình cảnh này rồi, một mũi tên bay nhanh lên trời, bắn vào trong đôi mắt của Đông Hoàng Thái Nhất, cuối cùng Đông Hoàng Thái Nhất hóa thành một con Kim Ô, chẳng biết đi đâu.
Thương Khâu híp mắt một cái, nhìn Tất Bắc, dường như cũng rơi vào trầm tư, nhưng trầm tư những gì, trong lòng mình anh ta cũng không rõ lắm.
Tất Bắc lại nói: “Các cậu cũng biết đó, quỷ môn từ nửa tháng bảy mở tới cuối tháng bảy phải đóng lại, thế nhưng không biết xảy ra vấn đề gì, quỷ môn quan vẫn không đóng lại, bách quỷ dạ hành, rất nhiều ma quỷ giam giữ trong địa ngục đều chạy ra ngoài, tàn phá Dương phủ bừa bãi, thực ra cũng là bởi vì huyết ngọc mất trộm, đã không có chính khí của huyết ngọc ngăn cản … Ta nghe nói ở đây sắp tổ chức triển lãm, cho nên cố ý đến xem, không ngờ thật sự là huyết ngọc.”
Hắn nói xong nhìn mọi người, nói: “Huyết ngọc quay về Âm phủ, đối với Dương phủ của các cậu cũng là chuyện tốt, cho nên ta xin các cậu, đấu giá lần này, ta nhất định phải được, xin các cậu giúp một chuyện.”
Tạ Nhất nhìn thoáng qua Thương Khâu, lại nhìn Đường Nhất Bạch.
Đường Nhất Bạch: “Tôi có dự định đấu giá, nhưng trước mặt tập đoàn Thương Điển, những số tiền đó của tôi sợ không đủ nhìn.”
Cậu ta nói xong nhìn về phía Thương Khâu, Thương Khâu lại chuyên tâm ăn đá xay, trong nháy mắt đã ăn sắp ăn hết đá xay rồi, nói thản nhiên: “Tôi hiểu rồi.”
Anh ta vừa nói như thế, Tất Bắc mới thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người ở lại tòa triển lãm cả một buổi chiều, bởi vì Tất Bắc muốn bảo đảm huyết ngọc an toàn, cho nên vẫn coi chừng, không rời khỏi, nhưng rất nhanh thì tới giờ đóng cửa, mọi người đều rời triển lãm, nếu như không nhìn đủ chỉ có thể đến xem tiếp vào ngày mai.
Tất cả mọi người chuẩn bị rời đi, Tạ Nhất lại thấy ngài Dương bậc thầy điêu khắc, còn đang đứng một mình ở phòng triển lãm, dường như ông ta rất si m
Tạ Nhất cảm giác quay về quán cơm đêm khuya vẫn thật không tệ, ít ra đã rảnh rỗi quá nhiều ngày rồi, bắt đầu lại cuộc sống đi làm và mở tiệm của thường ngày thôi.
Không quá bình thường duy nhất là …
Thương Khâu lại thêm một chuyện quái gở nữa, đoán chừng chứng nghiện đường của anh ta đã đạt tới giai đoạn cuối mất rồi, bắt đầu thích cá hồi nướng caramel [1] rồi.
Tạ Nhất cảm thấy việc này tuyệt đối không thể nhìn được nữa, đúng thật là cậu cũng thích xì dầu hơi ngọt miệng chút, nhưng nếu như không có xì dầu hơi ngọt miệng chút, xì dầu mặn miệng chấm cá hồi cũng được, tuyệt đối sẽ không nghĩ tới việc bọc một lớp đường cát trắng đâu.
Từ sau khi Thương Khâu tự mình sáng tạo ra loại cách ăn này, thì muốn ngừng mà không được, vẫn để Tạ Nhất đi mua cá hồi, liên tục mấy ngày, bữa cơm của bọn họ đều ăn cá hồi, Tạ Nhất chấm xì dầu và mù tạc, Thương Khâu bọc đường ăn.
Thế là rơi vào đường cùng, Tạ Nhất làm cá hồi nướng caramel cho Thương Khâu, loại này cũng là ngọt, dù sao ăn vẫn tốt hơn là cá hồi áo đường nhiều, bằng không sợ một ngày nào đó Thương Khâu chắc chắn sẽ bị bệnh tiểu đường mất.
Thương Khâu thích tất cả các đồ ngọt, cá hồi nướng caramel này đúng thực khắc sâu vào ý của Thương Khâu, rốt cuộc Thương Khâu vứt bỏ cá hồi bọc đường cát trắng kỳ lạ qua bên.
Quán cơm đêm khuya của Tạ Nhất bởi vì mở rộng, cho nên thiếu nhân viên, muốn thông báo tuyển dụng một số phục vụ, kết quả rất nhiều quỷ đều chạy tới nộp đơn, trong đó rất nhiều quỷ có danh tiếng, có điều Tạ Nhất có hơi đau đầu, cậu nghĩ thầm chỉ muốn một công việc bình thường thôi.
“Leng keng ——” một cái, cửa chính của quán cơm đêm khuya bị đẩy ra, có người từ bên ngoài bước vào, Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn lên, lại là Trương Xu và Thập Lục.
Sau khi Trương Xu đi theo bọn họ tới đây, cũng không ở lại trong nhà của Thương Khâu, mà là tự đi tìm ủy thác kiếm tiền, hai người đi vào, Tạ Nhất cũng nhìn tới ngốc rồi, kinh ngạc: “Hai người các cậu … Vừa mới móc rác quay về hả?”
Trương Xu cả người bẩn thỉu, mặt mũi đều là nước bẩn, mặc dù Thập Lục thoạt nhìn là mặt tê liệt, nhưng cũng không che đậy được áo choàng đen bẩn thỉu của hắn, hai người giống hệt dân tị nạn vậy.
Trương Xu đi tới, mắt to ngập nước, để lộ ra quầng sáng đáng thương, nói: “Ông chủ, có cơm ăn không?”!
Tạ Nhất: “…”
Bởi vì còn chưa tới giờ kinh doanh, cho nên mặt tiền cửa hàng rất trống trải, Tạ Nhất để Trương Xu và Thập Lục ngồi xuống, sau đó để đầu bếp làm vài món ăn, một người được một chén đầy ụ cơm cho bọn họ ăn.
Trương Xu đúng là như dân tị nạn, ăn ùng ục, Thập Lục bên cạnh động tác lại ưu nhã hơn.
Trương Xu ăn hệt như sói đói, trên cơ bản như gió xoáy hết hai phần ba, sau khi ăn xong bụng rõ ràng nhô lên không ít, giống như là một trái bóng cao su vậy, sau đó vỗ vỗ bụng của mình, ợ một cái, nói: “Cảm giác ăn no thật tuyệt mà.”
Tạ Nhất: “…”
Trương Xu buông đũa xuống, lau lau miệng mình, ngẩng đầu lên nhìn Tạ Nhất, nói: “Ông chủ, tôi tới nộp đơn!”
Tạ Nhất nheo mắt, nhìn Trương Xu, đáp: “Không phải cậu là thiên sư à? Tới nộp đơn làm phục vụ làm gì?”
Trương Xu nói hùng hồn: “Không phải nam thần của tôi cũng ở đây làm phục vụ cho anh sao?”
Tạ Nhất: “Anh ta chỉ tới giúp thôi, hơn nữa, cậu còn chưa đủ mười tám tuổi, chúng tôi không thể dùng lao động trẻ em để làm việc.”
Trên mặt Trương Xu nhất thời lộ ra một chút ý cười “Tà mị cuồng quyến”, một cái “Rầm!”, đem một thứ vỗ lên bàn, nói: “Anh xem!”
Tạ Nhất cúi đầu nhìn, hóa ra là thẻ căn cước, còn là Trương Xu.
Ảnh chụp trên thẻ căn cước của Trương Xu rất đáng yêu, mặc dù ngũ quan của Trương Xu tinh xảo, nhưng mới nhìn sơ qua thì một mặt đại chúng, có điều ảnh chụp trên giấy rất đẹp, khóe miệng hơi nhếch, hai mắt có thần, thoạt nhìn như một thiếu niên rất có tinh thần.
Trương Xu chỉ vào thẻ căn cước của mình, nói: “Tôi đã tròn mười tám tuổi rồi, cách đây không lâu.”
Tạ Nhất: “…”
Trương Xu vừa giống như là một con cún con vậy, cào quần áo của Tạ Nhất, nói: “Ông chủ, tôi không muốn tiền lương, chỉ cần cậu cho tôi một phần cơm ăn, đương nhiên cho tôi thêm một chỗ ngủ nữa là đủ rồi.”
Tạ Nhất có chút bất đắc dĩ, quán cơm đêm khuya của cậu cần nhân viên thật, cũng không biết Trương Xu đáng tin hay không nữa, Trương Xu nhìn ra Tạ Nhất dao động, lập tức lại chỉ vào Thập Lục, nói: “Hắn hắn hắn, hắn có thể làm lao động miễn phí, mua một tặng một! Ông chủ ông không lỗ đâu!”
Thái dương Tạ Nhất có hơi nhức, vội xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, Thập Lục đáng tin hơn, coi như là mua Thập Lục, tặng Trương Xu đi?
Cuối cùng Tạ Nhất gật đầu, Trương Xu lập tức vui mừng nhảy cẩng lên, một lát nữa quán cơm đêm khuya sẽ kinh doanh, Tạ Nhất để cậu ta mau đi thay đồ, bẩn thỉu như vậy không thể làm được.
Hôm nay Thương Khâu có ủy thác, anh ta từ bên ngoài trở về, trực tiếp cho xe dừng ở chỗ đậu bên cạnh quán cơm đêm khuya, liền xuống xe, sang đây xem chút.
“Keng —— ”
Thương Khâu đẩy cửa quán cơm đêm khuya ra, một bóng đen “Xoẹt!” cái chạy tới, vẻ mặt Trương Xu ân cần cầm thực đơn, cười nói: “Xin chào quý khách! Quý khách, anh đi mấy người ạ?”
Thương Khâu: “…”
Bởi vì dáng dấp Trương Xu đáng yêu, cho nên bác trai bác gái tới ăn cơm trước mười hai giờ đều bị đáng yêu của Trương Xu bắt mất rồi, hận không thể kêu thêm hơn hai món để khuyến khích Trương Xu, còn khen dáng dấp Trương Xu tốt, ngoan ngoãn.
Trương Xu còn soạn cho bản thân mình một hoàn cảnh, nói là nhìn mình rất nghèo, không có tiền cho cậu ta ăn học, nhưng Trương Xu rất nghiêm túc, tự mình thi đậu trường Đại học danh tiếng bên này, vì vậy Trương Xu đã ra ngoài vừa đi học, vừa đi làm, một ngày chỉ ăn một bữa cơm, đem tiền cơm tiết kiệm để gửi một phần về nhà, để các em trai em gái ở trong nhà có thể ăn ngon.
Tạ Nhất nghe thấy mí mắt giật điên cuồng, các bác trai bác gái còn cảm động muốn khóc, nói: “Ai ôi, tiểu Trương, cháu là đứa trẻ tốt! Tới đây tới đây, lại thêm ba dĩa gà cung bảo, đóng gói cho tiểu Trương! Đầu năm nay đứa trẻ tốt quá ít rồi, ai ôi thật là đáng yêu.”
Tạ Nhất: “…”
Không giống với Trương Xu, Thập Lục mặc đồng phục vào, phải nói là một người cấm dục cao lãnh, rất nhiều cô gái tới ăn cơm cũng hợp ý Thập Lục, các cô gái len lén nhìn Thập Lục, xì xào bàn tán, thế là bác trai bác gái tới nhiều, các cô gái cũng tới nhiều, còn có rất nhiều cô gái kéo bạn trai mình sang đây, buôn bán của quán cơm đêm khuya lại rất phát đạt rồi.
Bởi vì có Trương Xu và Thập Lục giúp, buôn bán cũng không còn khẩn trương như thế nữa, tối hôm nay Thương Khâu muốn ăn cá hồi nướng caramel, Tạ Nhất đành phải để mọi người coi quán, mình đi về nhà làm cá hồi.
Thương Khâu đang ở trong nhà, ngồi ở trên phòng khách, lại lần đầu tiên ngồi coi TV.
Tạ Nhất kinh ngạc: “Hả? Anh lại xem TV?”
Thương Khâu nói thản nhiên: “Chỉ là nghe nói hôm nay Tiểu Bạch có phỏng vấn, cho nên xem chút.”
Tạ Nhất lấy làm kinh hãi, đáp: “Phỏng vấn gì?”
Thương Khâu hất hất cằm, Tạ Nhất nhìn về phía TV, đúng là Tiểu Bạch, Tiểu Bạch trên màn hình thật là đáng yêu mà, vậy mà tác phẩm của Tiểu Bạch muốn cải biên thành phim ảnh, cho nên có một cuộc phỏng vấn ngắn.
Tạ Nhất có hơi khó hiểu, nói: “Muốn quay bộ nào thành phim trên mạng?”
Thương Khâu hơi nhếch môi, đáp: “Bộ tổng tài ấy.”
Tạ Nhất: “…” Cũng không nên hỏi, Tạ Nhất đã bổ não ra loại phim trên mạng này có bao nhiêu “tà tính” rồi!
Tạ Nhất vào phòng bếp làm cá hồi, Thương Khâu thì ở trên ghế sô pha xem TV, không lâu sao cá hồi đã làm xong rồi, dù sao không uổng công, Tạ Nhất đem cá hồi nướng caramel bưng ra, dựa theo yêu cầu của Thương Khâu, một lớp caramel thật dày, hầu như có thể so sánh với ngoại hình của cá hồi.
Thương Khâu thấy “cục gạch” cá hồi caramel, ưu nhã cầm lấy đôi đũa, vừa muốn gắp cá hồi lên, chợt nghe thấy tiếng “Leng keng! Leng keng!”, là chuông cửa vang lên.
Chuông cửa nhà bọn họ ít vang, bởi vì không ai tới thăm hỏi cả, ủy thác của Thương Khâu cũng chỉ nghe qua điện thoại mà thôi.
Tạ Nhất vội đứng lên, nói: “Tới đây tới đây.”
Cậu nói xong đi qua, một tiếng mở cửa “Răng rắc”, bỗng chốc, có một thứ gì đó tròn vo nhào qua, một cái “Bẹp” đã ôm chầm lấy cẳng chân của Tạ Nhất, trong nháy mắt Tạ Nhất có hơi bối rối, cúi đầu nhìn, lại là Đường Tiểu Hoa!
Đường Tiểu Hoa đã lâu không gặp.
Đường Tiểu Hoa ôm cẳng chân của Tạ Nhất, ra sức nhảy nhảy nhảy dưới đất, động tác đó đáng yêu vô cùng, giờ đây dáng vẻ của Đường Tiểu Hoa đã là bé cưng, mang cái mũ có tai cún con, giống như bé cưng bình thường, mà càng thêm đáng yêu.
Đường Tiểu Hoa “Aw aw” hai tiếng, chớp đôi mắt to với Tạ Nhất, dường như còn chưa biết nói, nhưng sau một giây, Đường Tiểu Hoa đã ôm cẳng chân của Tạ Nhất, nói nũng na nũng nịu: “Mama! Mama!”
Thương Khâu vừa muốn ăn cá hồi, thì nghe thấy tiếng của Đường Tiểu Hoa, híp mắt nhìn thoáng qua Đường Tiểu Hoa.
Đường Tiểu Hoa cảm nhận được ánh mắt không tốt của Thương Khâu, ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn Thương Khâu, sau đó lập tức bỏ qua Tạ Nhất, chạy “Bộp bộp bộp” tới, nó đi đứng cũng rất vững, chạy lung lay lắc lư, nghiêng nghiêng ngã ngã, mang cái mũ có hai tai cún con, nhấp nháy nhấp nháy, đáng yêu phải biết.
Đường Tiểu Hoa chạy tới, một cái lại ôm lấy Thương Khâu một cái “Bộp”, trong miệng nũng na nũng nịu hô: “Mama! Mama!”
Tạ Nhất: “…”
Chợt nghe tiếng cười khẽ, Đường Nhất Bạch từ bên ngoài đi vào, đương nhiên có Đường Giảo đi theo phía sau.
Đường Nhất Bạch cười híp mắt: “Ngại quá, Tiểu Hoa nhà tôi gặp ai cũng gọi là má, nhưng mà tôi cảm thấy Thương Khâu làm má cũng không tệ, có muốn làm má nuôi của Tiểu Hoa nhà chúng tôi hay không?”
Thương Khâu chỉ cười nhạt nhìn Đường Nhất Bạch, đột nhiên Đường Nhất Bạch cảm thấy ánh mắt của Thương Khâu có thâm ý khác, giống như rất đáng sợ.
Sự thực chứng minh đúng là như vậy.
Thương Khâu không sửa lại cho đúng, đem Đường Tiểu Hoa bế lên, ôm ở trong lòng mình, sau đó cho Đường Tiểu Hoa ăn cá hồi nướng caramel.
Đường Tiểu Hoa chính là giảo thú, cũng không phải cục cưng bình thường, về mặt ăn thứ gì đó, rất nhiệt tình, Thương Khâu đút nó một miếng, nó lập tức há miệng ra, “Aw um” một ngụm đã đem cá hồi nướng caramel ăn hết.
Đường Tiểu Hoa chép chép miệng, giống như ăn không đủ, lại nhìn Thương Khâu muốn cá hồi nướng caramel.
Đường Nhất Bạch vừa thấy, đã vội nói: “Này, anh đừng đem Tiểu Hoa nhà chúng tôi nuôi thành thói ăn ngọt kỳ lạ chứ.”
Thương Khâu lại nhún vai, đáp: “Đành chịu, ai bảo tôi là má nuôi của nó chứ?”
Đường Nhất Bạch: “…”
Đường Tiểu Hoa cái gì cũng ăn, Thương Khâu đút nó thật nhiều cá hồi, Đường Tiểu Hoa ăn tới vui vẻ, còn lắc lư đầu, ngồi ở trong lòng Thương Khâu đá đôi chân nhỏ, đem cái mũ trên đầu cũng nghiêng ngã xuống luôn.
Cái mũ “Phù” một cái tuột xuống dưới, kết quả là lộ ra cái đầu nhỏ của Đường Tiểu Hoa, cái mũ đó không phải là mũ tai cún con, phía trên lại là hai cái lỗ, hai cái tai cún con là mọc từ trên đỉnh đầu của Đường Tiểu Hoa, từ trên lỗ to của cái mũ đâm xuyên ra ngoài.
Ánh sáng trong mắt Tạ Nhất nhìn vào lỗ tai cún con của Đường Tiểu Hoa, nói: “Thật là đáng yêu!”
Đường Nhất Bạch nói rất tự hào: “Con tôi, có thể không đáng yêu à?”
Tạ Nhất đưa tay sờ tai cún con của Đường Tiểu Hoa, Đường Tiểu Hoa để Tạ Nhất tùy tiện sờ, con hơi run run, thoạt nhìn rất thoải mái, trong họng kêu “Gừ gừ gừ gừ”, Tạ Nhất nói: “Cậu khẳng định nó là cún con thật mà không phải là mèo con à?”
Đường Giảo: “Cậu Tạ, tôi khẳng định nó không phải là cún con cũng không phải mèo con, mà là giảo thú.”
Tạ Nhất: “…”
Đường Nhất Bạch: “Được rồi, quay về chuyện chính, thực ra hôm nay tôi tới đây, là có nguyên nhân.”
Tạ Nhất nghi hoặc nhìn cậu ta một cái, Đường Nhất Bạch lấy ra hai thứ, đưa cho bọn họ, Tạ Nhất vừa nhìn, lại là vé vào cửa triển lãm.
Gần đây trong thành phố sắp làm một triển lãm đá quý, sau triển lãm còn có buổi đấu giá, bậc thầy điêu khắc hàng đầu thế giới sẽ có mặt lần triển lãm này, trên triển lãm sẽ trưng rất nhiều ngọc quý, thế nhưng trong đó có một viên ngọc quý, có thể nói là tinh phẩm thế giới.
Đó chính là một viên đá quý màu đỏ, viên hồng ngọc này cỡ một nắm tay, được một phú thương mua lại, sau đó ra giá cao mời bậc thầy điêu khắc này tới mài dũa khối đá quý này, sau buổi triển lãm này, hồng ngọc cũng được đem đi đấu giá.
Tạ Nhất đã nghe nói từ sớm, triển lãm lần này rất tao nhã, chủ yếu là rất nhiều đá quý và ngọc quý, có người nói viên hồng ngọc này, đỏ như máu, mà còn màu lửa xuất chúng, rất trong sáng, đơn giản là vô giá, không chỉ như vậy, còn đại diện cho tình yêu.
Lúc Tạ Nhất ở quán cơm đêm khuya trong quán, nghe rất nhiều cô gái trẻ bàn tán, có người nói hồng ngọc này là biểu tượng của tình yêu, nếu có người có thể dẫn người trong lòng đi xem viên hồng ngọc này, như vậy là có thể cùng nhau cả đời, còn dùng tốt hơn dây thừng đỏ của Nguyệt Lão nữa!
Trước đó Tạ Nhất cũng muốn đi xem triển lãm rồi, chẳng qua bởi vì lần triển lãm ngọc quý này, vé vào cửa mắc vô cùng, cho nên Tạ Nhất đã dẹp bỏ cái ý niệm này luôn.
Không ngờ bây giờ Đường Nhất Bạch lại chủ động sang đây tặng vé vào cửa.
Đường Nhất Bạch: “Sao nào, đi xem đi, cơ hội rất tốt, triển lãm tổng cộng có hai ngày, sau đó là đấu giá.”
Quả thực Tạ Nhất rất động lòng, muốn đi xem, Đường Nhất Bạch còn cho bọn họ hai vé vào cửa, nói như thế, cậu và Thương Khâu đều có thể đi rồi, mà hồng ngọc đại biểu cho tình yêu, nói không chừng là cơ hội tốt, có thể có một cuộc bày tỏ ngẫu hứng vân vân.
Tạ Nhất nóng lòng muốn đồng ý, Thương Khâu lại hết sức bình tĩnh, cười cười, nói: “Cậu có ý đồ gì?”
Đường Nhất Bạch đã vội đáp: “Ý đồ? Ý đồ gì chứ? Tôi không có ý đồ gì cả!”
Thương Khâu nhướng mi: “Vậy chúng tôi không đi nữa.”
Đường Nhất Bạch liền xoa xoa Thái Dương, đáp: “Được được được, tôi nói tôi nói, là như vậy, bên người tổ chức đó là Hàn Trưởng Thứ, đại công tử của Hàn gia, hắn chỉ có vài năng lực, có điều tiền tài trong nhà hắn rất nhiều, tôi nghe nói Hàn gia này vẫn luôn muốn hợp tác với Thương Điển, anh đừng nói với tôi không biết Thương Điển là cái gì.”
Thương Khâu nở nụ cười một cái, nói: “Hóa ra là cậu muốn dùng tôi làm ván cầu.”
Đường Nhất Bạch: “Ây da, mọi người đều là người làm ăn, đừng nói khó nghe như vậy, ba công ty chúng ta không phải là ba lĩnh vực à, hơn nữa còn là hợp tác với nhau, lại không mâu thuẫn, đến lúc đó cùng nhau kiếm tiền, hơn nữa, tôi cũng không phải là tay không bắt sói trắng, tôi có thành ý.”
Thương Khâu: “Thành ý là gì?”
Đường Nhất Bạch lập tức đáp: “Con tôi cho các người chơi!”
Đường Giảo: “…” Nâng tay lên xoa xoa Thái Dương.
Đường Tiểu Hoa lại là vẻ mặt của người ngoài cuộc , chóp chóp mắt to, ngồi đàng hoàng ở trong lòng Thương Khâu, ăn cá hồi nướng caramel.
Mắt Tạ Nhất liền sáng lên, vội nói với Thương Khâu: “Mau mau mau, đồng ý cậu ta!”
Thương Khâu thấy vẻ mặt hưng phấn của Tạ Nhất, cười cười, đáp: “Được, tôi sẽ đi.”
“Quá tuyệt rồi!”
Đường Nhất Bạch vỗ tay: “Cứ quyết định như vậy đi.”
Đường Nhất Bạch và Đường Giảo rất nhanh đã đi mất, đương nhiên cũng đem Đường Tiểu Hoa mang đi, Tạ Nhất còn chưa chơi đủ, chưa đủ thỏa mãn, chẳng qua Đường Nhất Bạch nói phải đợi sau khi hợp tác thành công, mới có thể đem con đưa cho bọn họ chơi.
Đường Tiểu Hoa lại là vẻ mặt ngây thơ, còn tưởng rằng các chú muốn chơi với mình, rất vui mừng.
Thứ bảy chủ nhật là triển lãm, cuối tuần sẽ bắt đầu làm đấu giá, viên hồng ngọc kia đương nhiên là bán đấu giá sau cùng, lên sân khấu cuối cùng rồi.
Sáng sớm thứ bảy, Tạ Nhất và Thương Khâu đã ra khỏi giường, chuẩn bị đi xem triển lãm, phong cách của lần triển lãm này cao, hơn nữa Đường Nhất Bạch còn muốn Thương Khâu câu lấy đại thiếu gia Hàn gia, cho nên đương nhiên phải mặc đồ đứng đắn.
Thương Khâu tương đối hợp ý với đen thuần, bởi vì thời tiết chuyển đổi, bên trong mặc áo gilê màu đen tôn lên eo thon của Thương Khâu, vừa tinh tế vừa có lực, còn ôm trọn cái mông, mông chắc còn rất cong, Tạ Nhất đang thay đồ, từ trong gương thấy cái mông của Thương Khâu, nhất thời nuốt một ngụm nước bọt, không chỉ là chân dài hai mét tám*, mông còn đẹp mắt như thế, đơn giản là kẻ thù chung của nhân loại mà!
[Hai mét tám chỉ là một bộ định lượng tương đối để mô tả sức mạnh của khí tràng. Câu này thường được cư dân mạng sử dụng để ca ngợi người khác khi trả lời. Một số fan cũng dùng câu này để khen idol có đôi chân dài.]
Thương Khâu đang thắt cà vạt, cũng cảm nhận được hai luồng đường nhìn nóng hổi, quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa vặn thấy Tạ Nhất nhìn mình chằm chằm từ trong gương, không khỏi cười một tiếng còn hơi nhướng mày.
Tạ Nhất bị nắm thóp rồi, có hơi ngượng ngùng, vội thu ánh mắt lại.
Thương Khâu lại đi tới, nói: “Cơ thể của cậu không sao chứ?”
Tạ Nhất bị anh ta hỏi như thế, nhất thời bổ não ra tới bên ngoài vũ trụ, cứ cảm thấy trong đầu mình đột nhiên nhiều ra rất nhiều cái hố, đều là bởi vì truyện đồng nhân của tiểu Thiên nga viết bậy.
Có điều Thương Khâu hỏi dĩ nhiên là lần bị kim đâm trước đó của Tạ Nhất, còn bị tiêm vào một phần ba chất lỏng màu vàng trong ống tiêm.
Tạ Nhất vội lắc đầu, đáp: “Không sao không sao.”
Thương Khâu: “Đừng cố chống, cơ thể khó chịu thì nói.”
Tạ Nhất lại vội gật đầu, đáp: “Ừm ừm ừm.”
Cứ cảm thấy Thương Khâu nói lời rất ôn nhu, Tạ Nhất có hơi xấu hổ.
Tạ Nhất bóp cổ tay nghĩ, xem ra mình cong thật rồi, thay vì nói mình biến thành gay, còn không bằng nói là người bị nhan khống làm hại, Tạ Nhất nghĩ thầm, cho mọi người một lời khuyên, có gì đi nữa cũng đừng làm nhan khống, bằng không có một ngày phải khóc …
Cà vạt của Tạ Nhất đã thắt sẵn ở lần trước, trực tiếp đeo vào cổ là được, nhưng nhìn dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo này, càng kéo càng không được tự nhiên.
Thương Khâu vừa chỉnh cho mình xong, thấy Tạ Nhất đang kéo cà vạt, thì đã bước tới, nói: “Muốn tôi giúp không?”
Tạ Nhất liền vội đáp: “Không không không, không cần không cần, tôi sắp có thể làm được rồi.”
Nhưng mà Tạ Nhất có hơi khẩn trương, dù sao Thương Khâu đã đứng ở bên cạnh rồi, nhìn cậu thắt cà vạt suốt, Tạ Nhất ngay cả cột cà vạt thế nào cũng quên hết rồi.
Mặc dù Tạ Nhất đi làm phải mặc com lê đeo cà vạt, song cho tới giờ đều là đem cà vạt vòng lên trên cổ, sau đó túm lại hai cái là xong, cậu đã rất lâu rồi chưa từng thắt cà vạt nữa, cho nên có hơi mới lạ.
Tạ Nhất cuống cuồng đã đem cà vạt tháo ra, sau khi tháo ra rồi thì có hơi hối hận, bởi vì đột nhiên tay và não cậu không phối hợp, thắt thế nào cũng không được.
Thương Khâu bên cạnh dường như nhìn không được nữa, vỗ vỗ cái ghế, để Tạ Nhất qua ngồi, Tạ Nhất đành phải ỉu xìu mà đi sang ngồi xuống.
Thương Khâu đứng ở phía sau Tạ Nhất, Tạ Nhất ngồi ở trên ghế, phía trước là cái gương, Thương Khâu hơi khom lưng xuống, cúi đầu nói ở bên tai Tạ Nhất: “Nhìn gương, thắt thế này …”
Anh ta vừa nói, hai tay bắt đầu hành động, tay của Thương Khâu mang bao tay da màu đen, thoạt nhìn tô khủng khiếp, ở dưới ánh đèn lờ mờ, có một loại cảm giác tô khi tận trời, hô hấp của Thương Khâu đã vẩy vào bên tai của Tạ Nhất, ấm áp, ngưa ngứa, thần kinh của Tạ Nhất ngứa từng chút một.
Tạ Nhất khẩn trương tới mím môi, mặc dù cậu nhìn gương, thế nhưng cũng không nhìn cà vạt thắt ra sao, mà là nhìn chằm chằm vào Thương Khâu, cứ cảm thấy mắt nhìn của mình thật là quá tốt rồi, càng nhìn Thương Khâu càng thấy đẹp, hơi thở của hormone vung rắc ra, cứ cảm thấy sắp chảy máu mũi rồi.
“Tạ Nhất.”
“Hả?”
Thương Khâu cúi đầu nhìn cậu, nói nhàn nhạt: “Cậu chảy máu mũi.”
Tạ Nhất: “…”
Tạ Nhất cảm giác mặt mũi của đời này cũng ném sạch rồi, vội ngẩng đầu lên, liền muốn đi vào toilet, kết quả bị Thương Khâu kéo lại, đem đầu của cậu nâng lên, không cho cậu ngửa đầu, nói: “Cậu là con nít hả, đừng ngẩng đâu, coi chừng sặc máu, cậu chảy quá nhiều rồi.”
Anh ta nói xong, vội lấy giấy cho Tạ Nhất cầm máu, quả thực Tạ Nhất mặt đỏ tới mang tai, đương nhiên là bị nhục nhã, hai người bận rộn một hồi, nhưng coi như là cầm được máu mũi, Tạ Nhất mất mặt vứt luôn ở trong nhà, cho nên ủ rũ, cũng không dám nhìn Thương Khâu, sợ mình không tuốt nơ vít (??), đem máu mũi chảy ra lần nữa.
Thương Khâu nhíu mày nói: “Không biết có phải vấn đề của chất lỏng màu vàng lần trước hay không, cơ thể có khó chịu gì, nhất định phải nói ra ngay.”
Tạ Nhất gật đầu qua loa, che dấu bối rối của mình, thật sự không phải vấn đề của chất lỏng màu vàng, mà là Thương Khâu quá đẹp trai, nhìn một lát đã chảy máu mũi một cách không tự chủ.
Bởi vì do Tạ Nhất chảy máu mũi, lúc bọn họ tới nơi triển lãm cũng đã là buổi trưa, Đường Nhất Bạch gửi vô số tin nhắn cho bọn họ.
—— Hàn đại thiếu sắp đi mất rồi!! Buổi chiều cậu ta không ở đây!
—— Đâu rồi! Hai người các cậu có phải bỏ trốn rồi không hả!?
—— Đang lăn giường hả!? Thương Khâu lâu như thế, thời gian cũng quá dài rồi đó!
Tạ Nhất nhìn tin nhắn của Đường Nhất Bạch gửi tới, trên mặt đã có hơi nóng, mặc dù cậu không biết Thương Khâu kéo dài hay không kéo dài, nhưng dáng vẻ của thứ đó như cắn thuốc kích thích, xem chừng hẳn cũng tàm tạm nhỉ?
Thương Khâu lái xe, nói: “Làm sao thế?”
Tạ Nhất vội để điện thoại xuống, cười khan: “Không sao không sao đâu, Đường Nhất Bạch chờ sốt ruột rồi, đang thúc giục chúng ta thôi.”
Đến chỗ triển lãm, gara dưới tầng hầm còn đang xếp hàng đỗ xe, Thương Khâu xếp hàng, để Tạ Nhất xuống xe đi vào triển lãm trước, hội hợp với Đường Nhất Bạch.
Tạ Nhất vội chạy vào tòa triển lãm, vất vả một lát mới gặp được Đường Nhất Bạch, vẻ mặt Đường Nhất Bạch khiếp sợ: “Sao chỉ có một mình cậu, Thương Khâu đâu?”
Tạ Nhất chạy tới nên thở hổn hển, nói: “Thương Khâu đang xếp hàng đỗ xe dưới gara tầng hầm.”
Đường Nhất Bạch nhất thời bất đắc dĩ nói: “Sao anh ta đi gửi xe rồi? Hàn đại thiếu sắp muốn đi rồi, cậu qua Hàn đại thiếu cũng không nói chuyện hợp tác với cậu đâu, Thương Khâu tới mới dùng được.”
Tạ Nhất: “…” Hình như bị khinh thường rồi nha.
Bọn họ đang nói chuyện, chợt nghe thấy Đường Giảo nói: “Thiếu gia, ngài Hàn tới rồi.”
Hàn Trường Thứ là con trai độc nhất của Hàn gia, tài chính ở bên này của Hàn gia rất hùng hậu, Hàn lão gia tử danh tiếng rất tốt, đã từng là ngôi sao sáng, bởi vì có thủ đoạn, mà còn trượng nghĩa, cho nên rất nhiều người đều sẵn lòng hợp tác với Hàn lão gia tử.
Hàn lão gia tử đã muốn ở ẩn rồi, ông ta đem công ty để cho Hàn Trường Thứ, hiện Hàn Trường Thứ đã trở thành người cầm quyền của Hàn gia, nhưng Hàn lão gia tử đã thành ngọn cờ riêng biệt, chỉ đem công ty để lại cho con trai, đem tất cả tiền tài của cải của mình, bao gồm tiền nhà xe vân vân, quyên hết tất cả, chỉ để lại mình dưỡng già.
Rất nhiều người không hiểu cách làm của Hàn lão gia tử, có tiền không để cho con trai, ngược lại đi quyên, có điều Hàn Trường Thứ cũng là di truyền mánh khoé của Hàn lão gia tử, đầu óc kinh tế từ nhỏ đã rất tốt rồi, làm việc cũng mạnh mẽ vang đội, mặc dù Hàn lão gia tử không cho hắn tiền, nhưng bản thân lại phong sinh thủy khởi.
Danh tiếng của Hàn Trường Thứ cũng rất tốt, duy chỉ có một điểm không quá tốt, đó chính là thích sắc đẹp, đặc biệt thích mỹ nhân, hơn nữa nam nữ đều có thể, là một đại thiếu hoa tâm có tiếng, không chỉ như vậy, kỳ thực còn là một con công đực tự luyến.
Hàn Trường Thứ vừa lúc đi qua bên này, hắn đã muốn rời đi rồi, buổi chiều có một hội nghị thương nghiệp, cho nên không thể ở lâu, chỉ tới đi lướt qua mà thôi.
Hắn chuẩn bị sang chào hỏi với Đường Nhất Bạch, sau đó thì rời đi, không nghĩ rằng lúc đi tới, thấy Đường Nhất Bạch đang nói chuyện với người nào đó.
Người đó đương nhiên là Tạ Nhất rồi.
Mặt mũi Tạ Nhất không tệ, chỉ là mệnh không quá tốt, lúc Đại học cậu chính là người đẹp trai nhất trong phòng ngủ rồi, nhưng bởi vì không hiểu được phong tình, một nửa “thẳng nam ung thư”, cho nên không có duyên nữ sinh, còn không như những cậu trai trẻ mặt mũi phổ thông nổi tiếng ấy, nói lời ngon ngọt chọc ghẹo các em gái.
Sau này kinh doanh quán cơm đêm khuya, gặp được Thương Khâu, dưới sự so sánh, thì càng lộ ra giá trị nhan sắc bình thường rồi.
Thế nhưng nói thật thì, giá trị nhan sắc của Tạ Nhất căn bản tuyệt đối không phổ thông, nhất là lúc nhìn xa, có một loại cảm giác cao lãnh thần bí, mà lúc nhìn gần, lại có một loại cảm giác ôn nhu nói không nên lời, ấn tượng của cái nhìn đầu tiên chính là ôn nhu, chắc hẳn ở chung rất tốt, ở chung rồi cũng rất vừa ý.
Hàn Trường Thứ thấy Tạ Nhất, nhất thời nhướng mày, dường như hết sức có hứng thú, liền bước tới, Đường Nhất Bạch còn đang suy nghĩ làm sao mời gọi được Hàn Trường Thứ.
Hàn Trường Thứ chủ động: “Cậu Đường, người công ty của cậu à? Sao nhìn lạ thế?”
Đường Nhất Bạch: “Bạn tôi.”
Cậu ta giới thiệu đối phương cho Tạ Nhất và Hàn Trường Thứ, Hàn Trường Thứ mặt mũi ưu nhã, thân hình cao lớn, vai rất rộng, vóc người của đàn ông có hình, mà lại có một đôi mắt hoa đào, thoạt nhìn hoa tâm treo trên mặt, với lại cách ăn mặc, xem ra chính là con công đực sống động, rất lẳng lơ, tây trang của hắn là buộc eo, trên cổ áo tây trang đều là hoa văn kim loại màu vàng, trong túi tây trang còn gấp một cái khăn, trên khăn cũng thêu hoa văn màu bạc, ngay cả giày da cũng không phải đen thuần, phía trên còn có một chút màu sắc, nhìn từ xa xa, quả thực chính là một hành vi vênh váo.
Tạ Nhất vội cười một tiếng, đáp: “Anh Hàn, chào anh.”
Hàn Trường Thứ vươn tay ra, nắm tay với Tạ Nhất, cười nói: “Người đẹp giống như cậu Tạ đây, tôi thật muốn quen biết từ sớm một chút.”
Tạ Nhất sửng sốt, mí mắt giật điên cuồng, lẽ nào con công đực này để ý mình?
Hàn Trường Thứ bắt tay với Tạ Nhất, nắm hơn vài giây, còn chưa buông ra, Tạ Nhất muốn rút ra, song thân hình Hàn Trường Thứ cao lớn, cao hơn Tạ Nhất nửa cái đầu, lực tay cũng lớn, còn nhéo nhéo lòng bàn tay của Tạ Nhất, da đầu Tạ Nhất tê dại một hồi, cảm giác cả người cũng không tốt lắm …
Vừa lúc đó, thình lình nghe thấy “Tạ Nhất”, có người gọi cậu một tiếng, Tạ Nhất cảm giác “cha ruột” tới rồi, nhìn lại, quả nhiên là Thương Khâu.
Thương Khâu đỗ xe xong, có thể là chạy tới, bởi vậy có hơi nóng, anh ta đã đem áo khoác tây trang cởi ra, đặt ở trên cánh tay, lộ ra áo gi-lê bó sát người bên trong, tôn lên vóc người Thương Khâu, vai rộng eo thon, chân dài rộng hai mét tám, bước chân ưu nhã, đi vào sảnh triển lãm.
Giá trị nhan sắc của Thương Khâu có thể nói là lên đến tột đỉnh rồi, trong nháy mắt, tất cả người trong phòng triển lãm nhìn về phía Thương Khâu, dùng một loại ánh mắt kinh ngạc lại kinh diễm.
Hàn Trường Thứ quan sát Thương Khâu đi tới một thoáng, Thương Khâu là muộn tao, Hàn Trường Thứ là minh tao, nói trắng ra là bản chất kỳ thực đều giống nhau.
Thương Khâu đi tới, chủ động bắt tay với Hàn Trường Thứ một cái, nói: “Anh Hàn.”
Hàn Trường Thứ dường như cảm giác mình gặp được đối thủ mạnh, cười đáp: “Vị này là …”
Đường Nhất Bạch nhìn thấy Thương Khâu, cũng như gặp được cứu tinh vậy, nói: “Vị này chính là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Thương Điển, Thương Khâu.”
Hàn Trường Thứ lập tức lộ ra ánh mắt kinh ngạc, cười nói: “Anh Thương còn trẻ như thế, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao.”
Thương Khâu thản nhiên nhìn về phía Hàn Trường Thứ, đáp: “Cậu Hàn cũng không kém, không phải à?”
Đường Nhất Bạch vốn định dựa vào Thương Khâu, để đàm một khoản hợp đồng này, kết quả không ngờ rằng sự việc trở nên có chút xấu hổ, hai người này, một minh tao một muộn tao, lại ngấm ngầm bắt đầu tranh cao thấp, lúng túng nhất đương nhiên là Đường Nhất Bạch rồi, Đường Nhất Bạch nghĩ thầm, xong rồi, lần này làm hư rồi.
Hàn Trường Thứ cười nói với Tạ Nhất: “Cậu Tạ, không biết cậu có thời gian hay không, tôi mời cậu ăn cơm trưa?”
Thương Khâu nói thản nhiên: “Không phải buổi trưa anh Hàn có xã giao à?”
Hàn Trường Thứ cười cười, đáp: “Xã giao tính là gì? Việc này cũng có thể lùi lại, làm sao có thể quan trọng bằng cậu Tạ được? Tôi vừa gặp cậu Tạ, đã cảm thấy chúng ta có duyên, có phải hay không cậu Tạ.”
Tạ Nhất: “…” Thần côn hả? Còn có duyên?
Tạ Nhất xấu hổ cười cười, vừa lúc có người từ bên cạnh đi tới, mặc một bộ tây trang, trên tay chống gậy thân sĩ, vóc người cao gầy, thoạt nhìn tao nhã lại thân sĩ, phía sau còn theo vài đàn em siêu đen.
Tạ Nhất vừa nhìn, dĩ nhiên là Tất Bắc, không ngờ rằng Tất Bắc cũng tới xem triển lãm.
Tất Bắc đi tới, Hàn Trường Thứ dường như cũng nhìn thấy, cười híp mắt nói: “Ồ, ngài Tất.”
Hình như Tất Bắc cũng không định gặp Hàn Trường Thứ, nhìn hắn một cái, nói không có thành ý gì: “Ngài Hàn.”
Hàn Trường Thứ cười đáp: “Ngài Tất cũng cảm thấy hứng thú với ngọc quý của chúng tôi à? Tôi còn tưởng rằng ngài Tất là một người không ăn khói lửa nhân gian chứ?”
Tất Bắc không để ý tới chuyện cười của hắn, Hàn Trường Thứ đi tới gần một chút, thấp giọng nói: “Như vậy đi, nếu như ngài Tất ngủ với tôi một đêm, viên hồng ngọc đó, tôi tặng cho anh, thế nào?”
Mặc dù Hàn Trường Thứ thấp giọng, thế nhưng mọi người đều đứng rất gần, nhất là loại triển lãm tao nhã này càng không có ai lên tiếng nói chuyện, rất yên tĩnh, cho nên giọng nói của Hàn Trường Thứ, mọi người đều nghe rõ ràng.
Mặt của Tất Bắc nhất thời đỏ lên, dĩ nhiên không phải ngượng ngùng, mà là bầu không khí, hắn nghĩ đường đường là Diêm Vương điện thứ sáu của Minh Kinh Thập Điện, chấp chưởng thành Uổng Tử, trên tay còn có một địa ngục, đều làm chuyện lột ga rút gân, hôm nay lại có người đùa giỡn hắn!
Tất Bắc trừng hai mắt, phẫn hận nâng chân lên, đạp một cái “Bịch!”, nhưng Hàn Trường Thứ phản ứng rất nhanh, thoáng cái đã thu chân lại, còn vỗ lên mông của Tất Bắc một cái “Bốp!”, âm thanh đó thực sự kinh người, Tạ Nhất bị dọa sợ cũng không thể mặc kệ nữa.
Tức giận trên mặt của Tất Bắc muốn bốc hơi hết, Hàn Trường Thứ nói: “Đùa với anh thôi, đừng coi là thật.”
Tất Bắc nói lời cay nghiệt: “Nếu như tôi coi như thật, cậu đã sớm chết không biết mấy trăm lần rồi!”
Hàn Trường Thứ cười híp mắt: “Nói như thế, chắc chắn anh thầm mến tôi, đẹp như anh đây, chỉ cần anh nói ra, tôi chắc chắn sẽ thỏa mãn anh, một đêm bảy lần, thế nào?”
Tất Bắc: “…”
Tất Bắc tức giận tới đỉnh đầu bốc khói, lúc này có người đi sang đây, thoạt nhìn là thư ký, nói vài câu với Hàn Trường Thứ, Hàn Trường Thứ nói: “Tôi đi ngay.”
Hắn nói xong, cười híp mắt với Tạ Nhất: “Cậu Tạ, buổi tối thưởng một mặt, tôi mời cậu ăn bữa cơm, thế nào?”
Dường như hắn sợ Tạ Nhất từ chối, lập tức cười nói: “Ngài Đường cũng đi cùng chứ?”
Tạ Nhất chắc hẳn muốn từ chối, cậu chịu đựng Thương Khâu kẻ muộn tao và cuồng quái gở cũng rất cực khổ rồi, làm sao có thể chịu thêm một kẻ minh tao chứ, muốn nhanh chóng từ chối.
Có điều là còn chưa mở miệng đã bị Đường Nhất Bạch lôi kéo góc áo, thấp giọng nói: “Tạ Nhất, giúp một chuyến đi.”
Đường Nhất Bạch muốn nói chuyện hợp tác với Hàn Trường Thứ, ăn cơm đương nhiên là cơ hội rất tốt, đơn giản là phải tận dụng thời cơ.
Tạ Nhất cho rằng áp lực như núi lớn, có điều Đường Nhất Bạch làm ra vẻ đáng thương, khiến Tạ Nhất lại không đành lòng từ chối, Tạ Nhất suy nghĩ một lát, dứt khoát ho khan một tiếng, đáp: “Anh Hàn mời cơm, sao tôi có thể không nể mặt chứ?”
Cậu vừa nói như thế, Hàn Trường Thứ lập tức cười nói: “Được, cậu Tạ là người thẳng thắn, vậy chúng ta buổi tối gặp lại.”
Hắn nói xong, quay đầu nói với thư ký: “Đi đặt một phòng ăn, sau khi đặt xong đem địa chỉ và thời gian báo cho cậu Tạ biết. Ừm đúng rồi, lại đi mua giúp tôi một bó hoa, 999 đóa hoa hồng, buổi tối tôi muốn tặng cho cậu Tạ.”
Tạ Nhất: “…” Sao muốn mua hoa nữa!?
Mua hoa rồi còn muốn làm trò nói ở trước mặt của người khác, Hàn Trường Thứ quả nhiên là một con công đực.
Hàn Trường Thứ rất nhanh thì xoay người rời đi, vẻ mặt cười híp mắt, thoạt nhìn như đang khoe mẻ.
Tạ Nhất nhìn Hàn Trường Thứ rời đi, thì cảm giác sau lưng mình tê dại, như đứng trong đống lửa, như ngồi trong đống than, nhìn lại, Thương Khâu đang thản nhiên nhìn mình.
Thương Khâu không lên tiếng, chỉ quay đầu lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại, cũng không biết gọi cho ai, không lâu sau đã cúp máy.
Cuối cùng Hàn Trường Thứ rời đi, mọi người liền đi vào trong, thưởng thức vật phẩm triển lãm.
Tạ Nhất khó hiểu, nói: “Sao anh cũng tới đây nữa?”
Tất Bắc là kinh doanh bảo hiểm, đột nhiên chạy tới bên này, chẳng lẽ là bởi vì muốn tham quan?
Tất Bắc: “Đương nhiên là có nhiệm vụ rồi, thế nhưng cụ thể là gì, không thể nói.”
Mọi người cùng đi vào trong, trưng bày trong tòa triển lãm rất nhiều ngọc quý, Tạ Nhất nhìn hoa cả mắt, đá quý ở dưới ánh đèn lấp lánh rực rỡ, nhìn lóa hết cả mắt, Tạ Nhất chưa từng thấy cảnh đời bao giờ, đương nhiên nhìn rất mê ly, Thương Khâu bình tĩnh hơn nhiều.
Một lát sau, điện thoại của Thương Khâu vang lên, tiếp một cú điện thoại, nội dung cuộc gọi Tạ Nhất không nghe thấy được nhưng cậu vừa liếc nhìn thông báo trên điện thoại, là Trương Xu gọi tới, không biết hai người này đang âm mưu bí mật gì đây, nhìn rất thần bí.
Lại đi vào trong nữa, cuối phòng triển lãm có một phòng riêng biệt, chính là hồng ngọc đáng giá nhất trong vật phẩm được trưng bày lần này, cỡ một nắm đấm, có người nói rất chói mắt, mà còn tượng trưng cho tình yêu, giống như một viên đá quý có linh tính.
Mọi người đi vào trong, cũng muốn kiến thức thêm về viên đá quý có linh tính này.
Cửa phòng triển lãm riêng biệt có rất nhiều người, hình như cũng đang xếp hàng, bởi vì bên trong hạn chế di chuyển, rồi lại phải qua kiểm tra an ninh, cho nên cho qua rất chậm.
Mọi người theo dòng người lần lượt qua kiểm tra an ninh để đi về trước, Tạ Nhất ló đầu ra nhìn về trước, người người tấp nập, thoạt nhìn rất hoành tráng.
Cửa phòng triển lãm có không ít bảo vệ, đều mặc tây trang màu đen, nhìn cứ như đàn em cực đen của Tất Bắc vậy.
Nhưng thú vị là, đội trưởng của nhân viên an ninh đó, lại là phụ nữ, vóc người phụ nữ tinh tế, cũng mặc đồ tây trang, xem ra rất lão luyện, buộc tóc đuôi ngựa, chắc hẳn một người đẹp.
Đường Nhất Bạch: “Người phụ nữ đó là tổ trưởng an ninh của Hàn gia cố ý mời tới, có người nói lai lịch không nhỏ, trước đây còn từng làm lính đánh thuê, là cố vấn ninh của triểm lãm lần này.”
Tạ Nhất nheo mắt, đáp: “Cậu chắc chắn không phải bởi vì dáng vẻ của cô ấy quá đẹp hay sao?”
Thế mà cậu nói một hồi, chợt nghe thấy tiếng ho khan “Khụ” của Thương Khâu bên cạnh.
Kiểm tra an ninh trước mặt rất nghiêm ngặt, mọi người vẫn xếp hàng chờ, ngoại hình của cố vấn an ninh đó đúng là rất dễ nhìn, vóc người cao gầy, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, có thể đánh nhau, tên là Phí Đồng.
Bọn họ xếp hàng rất vất vả, mọi người đem chìa khóa điện thoại trong túi móc ra hết để kiểm tra an ninh, Tạ Nhất đang đi qua, Phí Đồng cầm dụng cụ kiểm tra an ninh kiểm tra trên người của cậu, Tạ Nhất quan sát cố vấn an ninh này một lát, đừng thấy cô ấy tinh tế, nhưng chắc chắn là có cơ bắp, mà còn không ít cơ bắp nữa.
Bởi vì Tạ Nhất hơi ngạc nhiên, nhìn người đó nhiều lần, còn bị Phí Đồng trừng lại, dám chừng coi Tạ Nhất như tên dê xồm rồi …
Sau khi mọi người kiểm tra an ninh xong, đem đồ đạc của mình cầm lại, điện thoại của Thương Khâu có dán sticker con mèo, để chung một cái rổ nhỏ với điện thoại của Tạ Nhất, từ từ di chuyển ra khỏi máy kiểm tra an ninh, bên cạnh có vài cô nàng, vừa lúc nhìn thấy cảnh này, còn tưởng rằng điện thoại của Tạ Nhất.
“Cậu xem, trên điện thoại của người đàn ông đó còn dán sticker kìa!”
“Đúng vậy, thật kỳ lạ!”
“Nói không chừng là bị trẻ con hoặc vợ dán lên rồi sao?”
“Vậy cũng rất kỳ lạ nha, dù sao cũng là đàn ông mà, như vậy sẽ bị người ta hiểu lầm là đồ ẻo lả thì sao?”
Tạ Nhất: “…”
Tạ Nhất bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, lúc này Thương Khâu cũng kiểm tra an ninh xong, sửa sang lại tây trang của mình rồi đi sang, rất tự nhiên cầm lên điện thoại di động dán đầy sticker con mèo nhỏ, sau đó nhét vào trong túi.
Mấy cô nàng bên cạnh còn chưa đi, Tạ Nhất chợt nghe các cô nàng nói như này.
“Trời ơi! Người con trai đó quá đẹp trai rồi!!”
“Quá đẹp trai con mẹ nó rồi!”
“Sao có thể đẹp trai như vậy! Hóa ra điện thoại di động dán sticker con mèo nhỏ là của anh ta! Quá mèo méo meo rồi đó!”
“Moe tương phản à, đẹp trai tới mức muốn chết đi được mà.”
Tạ Nhất: “…” Tuyệt vọng với thế giời nhìn mặt này rồi!
Thương Khâu đem điện thoại bỏ vào trong túi, nhìn Tạ Nhất, nói: “Sao vậy?”
Tạ Nhất cười khan một tiếng, đáp: “Không có gì, chỉ cảm thấy anh quá đẹp trai thôi.”
Thương Khâu nhướng mày, nói: “Giờ mới phát hiện?”
Tạ Nhất liếc trắng mắt, thiếu chút nữa là quên mất, Thương Khâu là một kẻ muộn tao.
Những người khác cũng đã kiểm tra an ninh xong mà đi vào trong, bên trong hạn chế di chuyển rất nghiêm ngặt, cho nên cũng không có nhiều người, xem rất thuận tiện, tất cả mọi người có thể thấy vật phẩm triển lãm đó.
Một viên hồng ngọc, để lẳng lặng trong tủ triển lãm, dưới ánh sáng của phòng triển lãm, tỏa ra màu lửa chói mắt, loại cảm giác này, dù sao cũng khiến người ta rung động lòng người, là một loại tim đập nhanh khó nói nên lời.
Tạ Nhất kinh ngạc nhìn viên hồng ngọc đó, cảm giác hai mắt của mình gần như bất động, nhìn chằm chằm không rời, viên hồng ngọc đó giống như sinh ra một loại cộng hưởng với cậu, khiến trái tim của cậu lạnh run.
“Tạ Nhất?”
“Tạ Nhất?!”
“Tạ Nhất, phát ngốc gì đấy?”
Tạ Nhất “Hả” một tiếng, rồi mới từ trong run sợ giật mình ra, nhìn thoáng qua người bên cạnh, Đường Nhất Bạch gọi cậu liên tục, còn ở quơ quơ tay ở trước mặt cậu, nói: “Cậu sao thế? Trúng tà rồi à?”
Thương Khâu cau mày, đưa tay sờ tràn của Tạ Nhất một cái, nói: “Cơ thể khó chịu?”
Tạ Nhất vội xua tay, đáp: “Không phải không phải, tôi chỉ là … Vừa rồi có hơi thất thần.”
Tất Bắc đứng ở bên cạnh, híp mắt nhìn viên hồng ngọc này, thần tình rất nghiêm túc, thế nhưng không nói một câu.
Tạ Nhất có hơi khó hiểu, nói: “Viên hồng ngọc này … Thật sự đại diện cho tình yêu hả? Sao thấy có hơi lạ, cứ cảm thấy rất … Đẫm máu.”
Thương Khâu chỉ nhìn thoáng qua viên hồng ngọc này, lắc đầu đáp: “Đây không phải là hồng ngọc.”
Tạ Nhất kinh ngạc: “Nó là gì?”
Đường Nhất Bạch cũng rất kinh ngạc, lúc sau cậu ta còn muốn đấu giá viên hồng ngọc này, kết quả Thương Khâu nói không phải là hồng ngọc.
Thương Khâu: “Đây là một viên huyết ngọc, cậu nói đúng, thoạt nhìn rất đẫm máu, bởi vì huyết ngọc đại diện cho chết chóc, xem ra viên huyết ngọc này còn những năm đầu, mới có thể sáng trong suốt như thế.”
Anh ta nói xong, quay đầu nhìn Tất Bắc, nói: “Xem ra mục đích anh tới triển lãm lần này, chính là nó đi?”
Tất Bắc: “Không nói dối các cậu, buổi đấu giá ngày thứ hai, ta ở tình thế ép buộc … Thương Khâu nói rất đúng, viên này đúng là huyết ngọc, hơn nữa còn là bảo vật khó gặp, chính là chí bảo của Âm phủ ta, có thể trấn tà, ở Âm phủ của ta, hấp thu âm khí của ma quỷ mấy nghìn năm, linh lực bên trong không thể đoán định được, nếu để người có lòng chiếm phải viên huyết ngọc này, hậu quả khó lường.”
Tạ Nhất kinh ngạc: “Nó chẳng qua là viên ngọc thạch, có năng lực lớn như vậy?”
Tất Bắc cười cười, đáp: “Chúng ta đổi một nơi khác nói chuyện?”
Người ở đây dường như có hơi nhiều, Tất Bắc không tiện nói ở chỗ này, liền dự định dẫn mọi người đi quán cà phê của tòa triển lãm nói chuyện.
Lúc bọn họ đi ra, ký giả ở cửa chen chúc, dường như vây người nào đó, hên là không phải vây chặn bọn họ, mà là đang vây chặn ngài Dương bậc thầy điêu khắc của viên hồng ngọc lần này.
Bởi vì ngày hôm nay và ngày mai trưng bày hồng ngọc, cho nên thân là ngài Dương bậc thầy điêu khắc cũng sẽ có mặt, ngài Dương vài năm nay rất ít tham gia hoạt động, cũng không có tác phẩm nào, mọi người vẫn rất mong chờ, lần này ngài Dương tham gia triển lãm là đã hiếm có rồi, với lại có người nói còn sẽ đích thân giải thích linh cảm của mình, cho nên ký giả đương nhiên sẽ vui mừng rồi.
Lúc đám người Tạ Nhất đi ra, chợt nghe có ký giả hô lên: “Là ngài Dương!”
“Ở bên kia!”
“Ngài Dương tới rồi!”
Liền thấy Phí Đồng cố vấn an ninh và vài vệ sĩ che chở cho một ông lão bạc nửa đầu, xem ra là ngài Dương rồi, thân thể ngài Dương cứng cáp sáng sủa, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, chống gậy, bước đi như bay, mặc dù tuổi tác đã không nhỏ, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, bên cạnh lại có Phí Đồng bảo vệ, xông qua vòng vây của ký giá rất thuận lợi, trực tiếp đi vào phòng triển lãm.
Tạ Nhất chỉ nhìn thoáng qua, kiến thức của cậu đối với sưu tầm và điêu khắc cũng không có quá nhiều, có điều chỉ cảm nhận được những ngọc quý này quá đẹp, nhìn mới mẻ tí mà thôi, đã đi theo những người khác ra quán cà phê.
Quán cà phê bởi vì đắt, cho nên rất vắng vẻ, Tạ Nhất ngồi xuống, gọi cho mình một ly capuchino, nhìn thực đơn một tí, Thương Khâu không thích đắng, cho nên uống cà phê không hợp, đã giới thiệu cho Thương Khâu một ly dâu đá xay.
Tất cả mọi người chọn nước xong, không phải là cà phê đen, capu, thì cũng là latte, cuồi cùng sau khi bưng lên, một bàn màu nâu đậm, chỉ có trước mặt Thương Khâu là một ly chân dài trong suốt, bên trong là màu dâu tây đầy ụ, phía trên còn trang trí thêm hai trái dâu, còn thêm lớp kem, phía trên còn rắc một đống bột dâu và kẹo socola đủ màu, thoạt nhìn trái tim thiếu nữ* nổ tung!
[Ý nói trái tim thuần khiết, nhạy cảm của cô gái trẻ. Thường những người có trái tim thiếu nữ thường thích màu hồng, những thứ dễ thương, lạ mắt, thích lãng mạn …]
Tất Bắc nheo mắt nhìn Thương Khâu, Thương Khâu lại ung dung ưu nhã đem điện thoại dán sticker con mèo nhỏ của mình đặt lên bàn, sau đó cầm lấy cái muỗng dài, múc một muỗng kem đầy, trực tiếp bỏ vào trong miệng, động tác vẫn đang ưu nhã, mà còn gợi cảm.
Có điều là Đường Nhất Bạch và Tất Bắc bên cạnh, thậm chí Đường Giảo mặt lúc nào cũng liệt mí mắt cũng giật điên cuồng vài cái, lúc này Tạ Nhất cũng cảm thấy đắc ý tự hào vô cùng, bởi vì trước đó đã thấy Thương Khâu dùng đường cát trắng áo lên cá hồi rồi, hôm nay thấy anh ta uống dâu tây đá xay, đã không còn nhiều kinh ngạc nữa.
Thương Khâu ăn một ngụm, nói: “Mùi vị không tệ.”
Anh ta vừa nói như thế, Tạ Nhất cảm thấy cũng có hơi mới mẻ, muốn nếm thử, Thương Khâu đã múc một muỗng, đưa tới cạnh miệng của Tạ Nhất, nói: “Nếm thử không?”
Vừa lúc Tạ Nhất muốn nếm thử, vì vậy đã rất tự nhiên mà há miệng ra ăn luôn, dù sao hai người bọn họ đều ở cùng nhau, lúc nào cũng ăn với nhau, thật ra động tác này đã làm từ sớm rồi, cũng không xa cách như những người khác, ăn một bữa cơm còn phải dùng đũa chung vân vân.
Tạ Nhất ăn một miếng dâu tây kem tươi, trách không được Thương Khâu nói không tệ, có thể người pha chế tay run, cho anh ta hơi nhiều đường …
Tất Bắc ghét bỏ: “Hai người các người đừng ân ái nữa, còn hôn nhau gián tiếp nữa.”
Tạ Nhất bị hắn nói như thế, nhất thời có hơi mất tự nhiên, vừa rồi cậu chỉ muốn nếm thử dâu tây kem tươi mà Thương Khâu nói ăn ngon thôi, hoàn toàn không muốn hôn môi gián tiếp.
Thương Khâu lại rất bình tĩnh, cười đáp: “Không gian tiếp cũng làm rồi.”
Tất Bắc: “…” Khoe khoang lộ liệu.
Tạ Nhất vội nói: “Không không không, đừng hiểu lầm, là độ khí, ớ … Tôi nói là …”
Tất Bắc vội giơ tay lên, nói: “Được rồi, ta hiểu, đừng giải thích, càng tô càng đen.”
Tạ Nhất: “…” Cứ cảm thấy Tất Bắc không hiểu!
Tất Bắc: “Chúng ta trở lại chuyện chính, nói tí vấn đề của hồng ngọc, hôm nay ta nói cho các cậu biết chuyện này, thật ra là có nguyên nhân.”
Thương Khâu cười, đáp: “Tôi biết, anh sợ chúng tôi cướp đấu giá với anh.”
Dường như Thương Khâu nói một câu đâm trúng vào tim của Tất Bắc, Tất Bắc cười cười xấu hổ, nói: “Cậu nói đúng, ta nghe nói, Thương Điển gần đây động tác rất lớn, ra tay hào phóng, cho nên …”
Thương Khâu thong thả ăn dâu tây đá xay, dùng cái nĩa nhỏ xuyên vào dâu tây, đặt ở bên miệng, liếm nhẹ kem ở phía trên, đem kem cuốn vào trong miệng, giống như anh ta rất thích vị ngọt của kem, híp mắt hưởng thụ, nói: “Cho nên tôi muốn nghe nguồn gốc cụ thể của viên huyết ngọc này.”
Tạ Nhất hoàn toàn không có hứng thú với huyết ngọc, bởi vì mình là một con đỗ nghèo khỉ, không thể nào đấu giá được, ngược lại nhìn Thương Khâu liếm trái dâu tây kia, nhất thời cảm thấy hương vị của dâu tây giống như rất ngọt ngào, nuốt nước miếng một cái “Ực”, sờ sờ cái mũi của mình, cho rằng mình có thể lại chảy máu mũi nữa.
Tất Bắc có hơi thỏa hiệp rồi, nói: “Vừa rồi ta mới nói rồi, đó là huyết ngọc, bảo vật của Âm phủ chúng ta, để trong địa ngục của Âm phủ, có thể khắc chế những âm hồn ác quỷ, mấy nghìn năm qua, huyết ngọc hấp thu được một lượng lớn.”
Ngón tay Thương Khâu gõ gõ lên bàn, đáp: “Nói xem huyết ngọc làm sao trở thành huyết ngọc được.”
Huyết ngọc không phải là ngọc thông thường, bên trong cũng không phải chứa khoáng vật gì tạo nên màu đỏ cả, chôn cất thời cổ có tập quán ngậm ngọc, một số người có tiền có địa vị, sẽ nắm ngọc ở trong tay, hoặc ngậm ngọc trong miệng để chôn cất.
Lúc người sống trút hơi thở cuối cùng, đem ngọc thạch nuốt vào họng, viên ngọc này ở đó quanh năm suốt tháng, được âm khí tẩm bổ, sẽ biến thành huyết ngọc.
Cho nên dưới tình hình chung, âm khí huyết ngọc rất nặng, là thứ không hợp để đặt ở trong Âm phủ trấn tà.
Tất Bắc: “Ta biết nghi vấn trong lòng của cậu, ta không nói dối, ta nói thật cho các cậu biết vậy … Viên huyết ngọc này, nghe nói là của Đông Hoàng Thái Nhất năm đó.”
“Đông Hoàng Thái Nhất?”
Tạ Nhất từng nghe Tất Bắc nói, Đông Hoàng Thái Nhất là thần tối cao của phía Đông, ở trong văn hóa lịch sử, được cung phụng vô cùng khó dò.
Năm đó Tam Miêu đánh một trận, phản quân Đan Chu và Tam Miêu bị bộ lạc Thuấn đánh bại, dẫn đến mấu chốt thất bại của lần đó, chính là xạ sư Tư Nghệ bắn một mũi tên bắn chết Đông Hoàng Thái Nhất thân là đảng phái của Đan Chu năm đó.
Mắt phải Đông Hoàng Thái Nhất trúng tên, máu tươi của mắt rơi vào trong một viên ngọc thạch trên đường, ngọc thạch vốn đã thông linh, chớ nói chi máu tươi của Đông Hoàng Thái Nhất, viên ngọc thạch này chưa từng bị ai ngậm vào trong miệng, lại trở thành huyết ngọc.
Sau khi Đông Hoàng Thái Nhất trúng tên, vốn nên trở về tiên ban, chỉ bởi vì thân xác của Tư Nghệ đã thành thánh, cung và tên của hắn đủ để bắn chết thần linh, âm hồn của Đông Hoàng Thái Nhất bị ép rơi vào luân hồi.
Tất Bắc: “Viên huyết ngọc này mặc dù là vật chí âm, thế nhưng phía trên nhuộm phải máu tươi của Đông Hoàng Thái Nhất, giống hệt như rượu, có hai mặt tính âm dương, một mặt âm khí nó rất nặng, ở một mặt khác lại bởi vì chính khí rất đủ, cho nên đủ để khắc chế âm tà địa phủ.”
Hắn nói như thế, đột nhiên Tạ Nhất rơi vào trầm tư, cậu từng ở trong mơ thấy tình cảnh này rồi, một mũi tên bay nhanh lên trời, bắn vào trong đôi mắt của Đông Hoàng Thái Nhất, cuối cùng Đông Hoàng Thái Nhất hóa thành một con Kim Ô, chẳng biết đi đâu.
Thương Khâu híp mắt một cái, nhìn Tất Bắc, dường như cũng rơi vào trầm tư, nhưng trầm tư những gì, trong lòng mình anh ta cũng không rõ lắm.
Tất Bắc lại nói: “Các cậu cũng biết đó, quỷ môn từ nửa tháng bảy mở tới cuối tháng bảy phải đóng lại, thế nhưng không biết xảy ra vấn đề gì, quỷ môn quan vẫn không đóng lại, bách quỷ dạ hành, rất nhiều ma quỷ giam giữ trong địa ngục đều chạy ra ngoài, tàn phá Dương phủ bừa bãi, thực ra cũng là bởi vì huyết ngọc mất trộm, đã không có chính khí của huyết ngọc ngăn cản … Ta nghe nói ở đây sắp tổ chức triển lãm, cho nên cố ý đến xem, không ngờ thật sự là huyết ngọc.”
Hắn nói xong nhìn mọi người, nói: “Huyết ngọc quay về Âm phủ, đối với Dương phủ của các cậu cũng là chuyện tốt, cho nên ta xin các cậu, đấu giá lần này, ta nhất định phải được, xin các cậu giúp một chuyện.”
Tạ Nhất nhìn thoáng qua Thương Khâu, lại nhìn Đường Nhất Bạch.
Đường Nhất Bạch: “Tôi có dự định đấu giá, nhưng trước mặt tập đoàn Thương Điển, những số tiền đó của tôi sợ không đủ nhìn.”
Cậu ta nói xong nhìn về phía Thương Khâu, Thương Khâu lại chuyên tâm ăn đá xay, trong nháy mắt đã ăn sắp ăn hết đá xay rồi, nói thản nhiên: “Tôi hiểu rồi.”
Anh ta vừa nói như thế, Tất Bắc mới thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người ở lại tòa triển lãm cả một buổi chiều, bởi vì Tất Bắc muốn bảo đảm huyết ngọc an toàn, cho nên vẫn coi chừng, không rời khỏi, nhưng rất nhanh thì tới giờ đóng cửa, mọi người đều rời triển lãm, nếu như không nhìn đủ chỉ có thể đến xem tiếp vào ngày mai.
Tất cả mọi người chuẩn bị rời đi, Tạ Nhất lại thấy ngài Dương bậc thầy điêu khắc, còn đang đứng một mình ở phòng triển lãm, dường như ông ta rất si m
Bình luận truyện