Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 127: Mừng tân gia



Đảo mắt đã đến ngày sơ bát, Thẩm lão gia dẫn Thẩm Kinh, chuẩn bị đầy đủ quà cáp, ngồi xe tới nhà cũ của Thẩm Mặc ở phía tây phường Vĩnh Xương.

Bắt đầu sửa chữa từ đầu năm, từ đó đến giờ Thẩm Kinh vẫn chưa tới nơi này. Hắn còn có thể nhớ kỹ, lúc đó trên tường tòa nhà này còn mọc đầy cỏ, vôi trên mặt tường bong ra từng màng, lộ ra gạch vàng bên trong. Đại môn cũng sứt mẻ từa lưa, lung lay sắp đổ, khiến người lo lắng bất cứ lúc nào nó cũng sẽ đổ xuống.

Nhưng khi hắn đỡ cha già xuống xe, đã hoàn toàn tìm không thấy cảnh tượng rách nát trong trí nhớ. . . Chỉ thấy vách tường mọc đầy cỏ đã không còn, thay thế là bức tường màu trắng gạch xanh ngói đỏ; đại môn rách mướp cũng không ở đây, đã đổi thành đại môn màu sơn đen trang nghiêm. Nhìn khuông cửa bằng đá mới tinh, bậc thang đá cũng cao hơn nhà người khác một đoạn, to hơn một đoạn.

Nhà người khác cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, bởi vì chỉ có nhà của tú tài mới cho phép làm đại môn cao hơn.

Đứng trước cửa là một người tôi tớ bận thanh y mới tinh, vừa thấy hai người liền vẻ mặt tươi cười chào đón:
- Tiểu nhân Thẩm An chúc nhị vị an khang, không biết đài phủ tiên hương là gì, để tiểu nhân vào thông báo một tiếng. . .
Lời còn chưa dứt, liền bị người đạp vào mông một cái:
- Thẩm An, không phải là không cho ngươi khoe chữ sao?

/*đài phủ tiên hương: lời nói kính trọng khi hỏi tên và nhà người khác.

- Thiếu gia tới rồi.
Thẩm An ôm cái mông quay đầu lại cười làm lành:
- Lão gia nói 'nhà chúng ta là dòng dõi thư hương', chúng ta làm hạ nhân cũng phải nhã nhặn một chút.

Thẩm Mặc bất đắc dĩ vân vê giữa đôi lông mày, hướng Thẩm lão gia cung kính hành lễ:
- Đại bá, chê cười rồi.

Thẩm lão gia cười ha ha:
- Không sao, ta thấy tiểu tử này rất thú vị.

Thẩm Mặc lắc đầu cười nói:
- Còn thiếu quản giáo, qua đoạn thời gian thì tốt rồi.
Tiếp đó mời hai người đi vào nhà.

Thẩm lão gia vào cửa, vừa nhìn thấy một căn nhà năm gian, ngói đen gạch xanh nằm phía bắc hướng về nam, mặt tường quét vôi trắng sạch sẽ như tuyết. Một hàng cửa sổ dài bằng lưới sắt đặt trên bậc cửa đá, đón chào ánh nắng sáng sủa vào trong phòng.

Lại nhìn viện tử vuông vắn rộng tới năm trượng, trên mặt đất lát gạch xanh, đã rửa sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Ngoại trừ một cây bồ kết cao to ở góc phía bắc, cùng bộ bàn ghế đá dưới tàng cây, thì không có đồ vật thừa nào khác. Có vẻ đặc biệt rộng rãi.

Thẩm lão gia đã nhìn quen cách bố trí nhà ở chặt chẽ, tinh điêu tế trác của người dân Giang Nam, rồi đột nhiên nhìn thấy nhà cửa gọn gàng thế này, bỗng nhiên cảm thấy thần thanh khí sảng, liền nói liền ba tiếng 'hảo'.

Nhưng làm người đi ra nghênh đón là Thẩm Hạ vui mừng muốn chết, ông hướng về lão gia chắp tay khiêm tốn cười nói:
- Đại huynh khen trật rồi.

Thẩm lão gia vừa muốn nói 'đừng quá khiêm tốn', lại bị Thẩm Hạ kéo tay đi ra phía sau:
- Tiền viện đều là do Chuyết Ngôn thiết kế. Tiểu đệ dẫn huynh ra phía sau coi sao, ở đó mới là tâm huyết của đệ đấy.

Thẩm lão gia đành phải cười đi theo Thẩm Hạ đi qua cánh cổng tò vò, rồi đến viện tử. Đi vào liền nhìn thấy một cột giả sơn kề sát với kiến trúc tường đông, đồi núi xếp chồng lên nhau, thực vật thì lấy hoa và cây cảnh. Mặc dù chỉ một tấc vuông nhưng cũng tuyệt vời như thiên nhiên. Lại nhìn trong vườn trồng cả trăm cây trúc xanh biếc, cơn gió nhẹ thoảng qua khẽ đong đưa, bóng trúc lòa xòa. Chính giữa có con đường bằng đá cuội xuyên qua khu vườn, bốn góc trồng chuối tây, lựu và bồ đào san sát, cũng có hoa lan, cỏ huyên và không ít bồn cảnh tô điểm thêm ở giữa. Quả thực có phong cách khác hẳn tiền viện.

Thẩm Hạ tràn đầy đắc ý cười nói:
- Những cây hoa này đều là từ nơi khác đưa tới vào tháng trước. Đại huynh không nhìn ra hả?

Thẩm lão gia rốt cuộc kinh hãi nói:
- Có thể làm được như vậy sao?
Nhìn kỹ, không ngờ một gốc cây khô héo cũng không có, không khỏi thầm than: "Trong nhà này phong thủy đang lên."

~~

Theo Thẩm Hạ đi qua rừng trúc, trước mắt trở nên sáng sủa, nhìn thấy một hàng phòng ốc, dưới mái hiên còn có một cái ao rộng khoảng một trượng, nước trong thấy đáy, trong ao cá chép bơi lội. Bên cạnh ao có một gốc cây, cành cây uốn lượn, cành lá được tỉa như hình mui xe.

Dưới bóng cây râm mát đã dọn sẵn một cái bàn hình vuông, bốn chiếc ghế bành, trên bàn đặt hai bình gốm Nghi Hưng, phân biệt để pha trà Mao Tiêm và Qua Phiến, cùng bốn cái ly gốm rất tinh tế đặt ở bốn góc bàn. Ở giữa là bảy tám đĩa nhỏ -- phân biệt đựng sủi cảo, xíu mại mại, bánh đậu xanh, bánh ngọt đậu côve, bánh cam, nem rán, bánh rau hẹ nhồi thịt. Còn có một nha hoàn đang đứng ở bên cạnh.

Thẩm Hạ mời Thẩm lão gia thượng tọa, còn mình làm chủ bồi. Thẩm Kinh Thẩm Mặc cũng đều tự ngồi xuống, nha hoàn kia liền bắt đầu pha trà. Sau khi nhìn biến hóa long trời lở đất của căn nhà, Thẩm lão gia tự đáy lòng vui vẻ cho hai cha con:
- Ngu huynh tận mắt nhìn thấy hai cha con các ngươi, từng bước đi tới ngày hôm nay, thật sự là. . . không dễ dàng gì.

Nghe xong lời này. Thẩm Hạ không khỏi nhớ tới tình hình lúc trước ở lều cỏ, ở nhờ lầu các, khi đó ngay cả xem bệnh cũng không có tiền, hoàn toàn chưa từng dám nghĩ tới có thể có ngày hôm nay, không khỏi bùi ngùi:
- Đúng vậy, biến hóa cũng thật lớn.
Nói rồi vành mắt liền đỏ, nghẹn ngào nói:
- Đáng tiếc gia gia nãi nãi của nó không thấy được.

Thẩm Kinh thấy lão thúc muốn rớt lệ, vội vàng ngắt lời:
- Chuyện tốt lớn thế này phải nên mời thêm thân bằng hảo hữu, mọi người cùng nhau ăn mừng mới phải.

Thẩm Mặc cũng gật đầu cười nói:
- Ta cũng thấy vui vẻ chưa từng có, nhưng cha nói không được nên cũng đành thôi.

Thẩm Kinh xoa xoa vành mắt, xấu hổ cười:
- Chuyết Ngôn đã trúng khôi thủ hai lần thi, tháng sau thi viện phải mở tiệc chiêu đãi khách, nếu lần này cũng bày, hai lần gần nhau quá, hình như có vẻ khoe khoang rồi.

Thẩm lão gia khen ngợi gật đầu:
- Chúng ta là người đọc sách, quả thực nên khép mình mới tốt.

Thẩm Hạ gật đầu thưa phải, mấy người ăn uống một hồi trà, Thẩm lão gia đặt chung trà xuống, nhìn Thẩm Mặc, lại nhìn Thẩm Hạ nói:
- Ngày hôm nay Chuyết Ngôn có ở đây, có chuyện ta muốn hỏi ý kiến của hai người các ngươi.

Hai cha con gật đầu cười nói:
- Mời đại huynh nói.

Thẩm lão gia lặng lẽ cười, nhìn Thẩm Kinh một cái:
- Con tới nói đi.

Thẩm Kinh liền cười tủm tỉm nhìn Thẩm Mặc, nói:
- Triều Sinh, ý của cha ta là, ngươi có để ý có mẹ kế hay không?

Thẩm Mặc đang uống nước, nghe vậy vội vàng quay đầu đi, "phù" một tiếng, may mà không phun trên bàn. Vội vàng cầm khăn tay xoa miệng, nở nụ cười áy náy với Thẩm lão gia, rồi trừng mắt với Thẩm Kinh:
- Tới cùng là chuyện gì?

Thẩm lão gia nối tiếp câu chuyện, cười ha ha nói:
- Nhân luân đại sự! Lão phu chuẩn bị giúp cha ngươi tái giá, ngươi có nguyện ý hay không?

Thẩm Mặc thầm nghĩ: 'Ta đương nhiên không muốn rồi' hai cha con đang sống tốt, đột nhiên có thêm một người ngoài, đổi lại là ai cũng không muốn. Y liền liếc nhìn sang cha, chỉ thấy ông vẻ mặt thấp thỏm, tội nghiệp nhìn mình, tức khắc vỡ lẽ:
- Thì ra ba các người thông đồng với nhau.

Ba người chỉ cười hắc hắc không nói lời nào, hiển nhiên là bị y nói trúng.

Thẩm Mặc nhìn Thẩm Hạ với vẻ mặt cầu xin, trong lòng thầm than một tiếng: "Có câu là nam nhân bốn mươi một cành hoa, có xe có nhà có tiền tiêu. Chính là miêu tả chân thực cho lão đầu hiện tại." liền thở dài nói:
- Trước tiên nói đối phương là nhà nào đi.
Kỳ thực từ khi Thẩm Hạ ăn nên làm ra, y biết sớm muộn gì ngày này cũng đến.

- Nói thật cho ngươi biết, lão thúc coi trọng con gái thứ hai nhà họ Điền ở đường Hồ Bảo miếu Thành Hoàng, khuê nữ đàng hoàng, chỉ chờ ngươi gật đầu là sẽ đưa sính lễ thôi.

- Tuổi tác thế nào? - Thẩm Mặc hí mắt hỏi.

- Lớn tuổi lắm. - Thẩm Hạ nhỏ giọng nói.

- Lớn là bao nhiều?

- Tháng sau thì 18 rồi!
Thẩm Hạ cúi đầu nói. Thời đại này nữ tử mười sáu cập kê, mười tám chưa gả đi là rất hiếm thấy, cho nên ông nói như vậy cũng có đạo lý.

Nhưng Thẩm Mặc chịu không nổi đạo lý này. Vừa nghe hơi cùng tuổi với mình, đầu tức thì ông một tiếng, lần đầu tiên không nể mặt nói:
- Cha muốn tìm vợ bé, nhưng con không muốn tìm mẹ kế!
Nói rồi tức giận thở hổn hển quay mặt qua chỗ khác.

Thẩm Hạ đỏ mặt, cúi đầu không nói. Thẩm lão gia đành phải tận tình khuyên bảo:
- Chuyết Ngôn này, ngươi là một đứa trẻ hiểu chuyện. Ngươi nghĩ đi, cha ngươi năm nay 36 rồi, chung quy không thể cả đời goá vợ mà?
Nói rồi lại dẫn dắt từng bước:
- Hơn nữa, ngươi thi đỗ tiến sĩ là chuyện nắm chắc, đến lúc đó ngươi vỗ mông đi ra ngoài làm quan, bỏ cha ngươi lại ở nhà một mình, có thể yên lòng được không?

Nghe xong Thẩm lão gia nói, Thẩm Mặc trầm mặc chốc lát, mới nhỏ nhẹ nói:
- Cháu cũng cảm thấy mình hiểu lí lẽ, không thể để cha nửa đời sau không người bầu bạn.
Nói rồi nhìn cha mình vẫn đang im lặng:
- Nhưng ít nhất cha cũng phải tìm người môn đăng hộ đối một chút chứ?
Một người 36, một người 18, vừa kém gấp đôi.

- Người thế nào mới là môn đăng hộ đối? - Thẩm Hạ cẩn thận hỏi.

- Quan phu đối quả phụ, điều này rất môn đăng hộ đối.
Thẩm Mặc tức giận nói:
- Cha cứ tìm một người về, cho dù có con riêng con cũng chấp nhận.

Lúc này Thẩm Hạ mới ngẩng đầu lên nói:
- Chúng ta là dòng dõi thư hương, sao có thể lấy quả phụ được? Không duyên cớ đi bại hoại gia phong.

Thẩm Mặc trợn trắng mắt:
- Quan phu có thể tái thú, quả phụ không thể tái giá, quy củ này thật vô nghĩa.
Nhéo nhéo mũi, rồi buồn bực nói:
- Vậy tìm xem nhà ai có cô nào lỡ thì cũng được.

- Ngươi cũng không thể xỉ nhục thúc của ta.
Thẩm Kinh ở một bên bênh vực:
- Lão thúc muốn gì có đó, dựa vào cái gì phải kết hôn với một người không gả được?

- Không phải hoàng hoa khuê nữ thì không thể cưới hả?
Thẩm Mặc hai tay ôm trước ngực, trên mặt không hề có chút tình cảm.

Thẩm Hạ gật đầu, nói nhỏ như muỗi kêu:
- Tương lai con sẽ làm quan lớn, không khiến co mất mặt thì không đúng sao?
Nói rồi cười lấy lòng:
- Con không cần gọi mẹ, chỉ gọi tiếng dì là được rồi. Di nương rất tốt, sẽ không bạc đãi con đâu.

- Không bạc đãi cha là được rồi.
Thẩm Mặc buồn bực khoát tay nói:
- Các người tự mà tính đi, con sẽ không quản.
Rồi cũng không nói thêm gì nữa.

~~

Ngồi thêm một lúc, Thẩm Mặc liền mượn cớ đi tìm Từ Vị.

Nhìn bóng lưng đi cũng không quay đầu lại của y, Thẩm Hạ cười khổ nói:
- Không ngờ nó phản ứng lớn như vậy, bình thường đâu thấy nó có tính khí như vậy đâu.

Thẩm lão gia an ủi:
- Có thể tạm thời khó tiếp nhận, quay về ngẫm lại sẽ tốt thôi.

- Không thể đâu.
Thẩm Kinh lắc đầu nói:
- Chuyện mà Triều Sinh đã nhận định thì chưa từng sửa đổi lần nào, đừng hy vọng hắn đổi chủ ý.

- Vậy biết làm thế nào đây? Sính lễ cũng đã đưa rồi.
Thẩm Hạ lo lắng, thì ra lúc nãy vẫn còn rất kiềm chế.

- Đừng nóng vội, để cháu nghĩ xem. . .
Thẩm Kinh gãi gãi đầu, liền phun ra ngay một chủ ý thiu thối:
- Có rồi, mình cũng tìm cho hắn một cô vợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện