Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 158: Thánh chỉ sắp tới



Đường Thuận Chi nói cho Thẩm Mặc biết, khâm sai đã tới địa phận Thiệu Hưng, lúc này đang đợi ngày lành vào thành.

Khâm sai truyền chỉ là đại biểu của hoàng đế, mặc dù là truyền chỉ cho nhà Thẩm Mặc, nhưng làm cả thành Thiệu Hưng đều trở nên bận rộn. Thế nào cũng không thể trông mong hai cha con họ đem toàn bộ con đường khâm sa đi qua treo đèn đỏ rồi dùng nước rửa sạch đường một lượt đúng không? Có mệt chết bọn họ cũng chẳng làm xong.

Cho nên bắt đầu từ ngày mùng hai, toàn bộ dân tráng, thợ thuyền, nha dịch trong thành đều sắn tay vào việc, bắt đầu từ thành bắc, qua con đường trước nha phủ, tới phường Vĩnh Xương, hơn mười con đường với sáu bảy dặm đường đều dựng cổng chào bằng lụa đỏ.

Trong thời gian ngắn kiếm đâu ra nhiều lụa đỏ như thế, những người thợ đem lụa trắng, vải trắng nhuộm đỏ hết, rồi phải dưới mặt trời hai canh giờ, thế là coi như bù tạm.

Nhưng ở cửa thành và và cửa nhà Thẩm gia, bởi vì là nơi khâm sai dừng chân cho nên toàn bộ dùng lụa đỏ thượng hảo hạng của Tây Thục, lụa được kết hết sức tinh tế, cứ như là Nam Thiên Môn của Ngọc Hoàng đại đế vậy.

Bên ngoài bận rộn tưng bừng tíu tít, trong nhà Thẩm Hạ Thẩm Mặc lại chả sốt ruột gì, khi Thẩm lão gia dẫn mười mấy nha hoàn gia đinh tới thì hai cha con nhà đó còn đang ngoạm dưa hấu sồn sột kìa.

Vừa thấy Thẩm lão gia tới, hai cha con này vội đứng dậy chào:
- Trời nóng bức quá, đại lão gia mau mau ngồi xuống ăn vài miếng dưa hấu.

Thẩm lão gia thấy cha con nhà này ung dung như thế tức không chỗ phát tiết, chỉ ra ngoài nói:
- Cả thành Thiệu Hưng đều đang bận rộn vì hai cha con các ngươi, các ngươi hay thật, vẫn nhàn tản ngồi đây ăn dưa hấu.

Thấy đại lão gia tức giận, Thẩm Hạ vội cười bồi:
- Cha con đệ vừa mới lật tung cả mái ngói, gạch nền, trong ngoài làm sạch sẽ một lượt, chẳng lẽ cần nữa hay sao?

Thẩm lão gia dậm chân tức tối:
- Hồ đồ! Đây là chuyện gì chứ? Là đại lễ thánh chỉ phong thưởng, so với ma chay cưới hỏi còn long trọng hơn mấy lần! Thành Thiệu Hưng bao nhiêu năm mới có được một lần? Mỗi một chi tiết đều phải viết vào tộc phổ, huyện chí, phủ chí đấy.

Thẩm Hạ nhảy dựng dậy, luôn mồm trách con:
- Đều tại cái thằng tiểu tử thối này hết đấy, nó nói người khác bận rộn là được. Cha con ta tới ngày đó mặc áo mới tiếp chỉ là xong việc.

- Nó không hiểu chuyện, đệ cũng không hiểu sao?
Thẩm lão gia mắng một tiếng, nói:
- Chuyển đồ vào đi.

Liền có một đội gia đinh gánh gồng đẩy xe vào bên trong viện tử, thanh thế còn lớn hơn cả chuyển nhà. Thẩm Mặc xem từng thứ một nào là bàn nào ghế nào giường, rồi bình phong, rèm cửa, lụa là Tô Hàng, thảm sàn phương Tây. Tất cả đồ gia dụng không thiếu cái gì, thậm chí cả thùng phân bô nước tiểu cũng mang tới.

Nhìn những thữ này Th Hạ tim đập chân run:
- Khâm sai đại nhân sẽ thường trú ở đây sao? Thế nào làm như sinh con trai rước dâu đầu về vậy?

- Đương nhiên không phải.
Thẩm lão gia lắc đầu:
- Truyền chỉ xong đệ phải mời tiệc khâm sai, trong quá trình đó còn không phải mời khâm sai thay y phục nghỉ ngơi nữa à?

Thẩm Hạ nghe ra, tức thì xấu hổ nói:
- Làm đại lão gia tốn kém mất rồi.

Khóe miệng Thẩm lão gia giật giật mấy cái mới cười nói:
- Những thứ này phải đi vay mượn khắp nơi cho đệ đấy, ngàn vạn lần phải cẩn thận, làm hỏng cái nào là bồi thường tới vạn lạng bạc đấy.

Thẩm Hạ đang mân mê một bộ pha trà thời Tống, nghe thế rụt tay lại gấp, hỏi:
- Khâm sai làm vỡ đệ cũng phải đền à?

Thẩm lão gia vừa tức vừa buồn cười:
- Đệ bắt khâm sai bồi thường cũng được.

.........

Tới gần trưa thì tri sự phủ Thiệu Hưng tới, đưa cho Thẩm Hạ một bản danh sách khách mời tới tham gia. Thẩm Hạ nhìn danh sách dài gần nghìn người kia thiếu chút nữa ngất xỉu, chỉ vào viện tử nhà mình nói:
- Cả đằng trước lẫn đằng sau chỉ bày chưa tới năm mươi cái bàn, số còn lại chỉ đành mới lên nóc nhà mà ngồi thôi.

Tri sự: Chủ quản chuyện thường ngày.

Vị tri sự kia quen ông ta, kéo qua một bên nói:
- Ca ca sao nghĩ không thông như thế? Nhìn cái danh sách kia có ai không phải là nhân vật vai vế trong phủ Thiệu Hưng, có người lật đật từ tận Dư Diêu chạy tới, chẳng lẽ vì ăn một bát cơm nguội canh nhạt nhà ca ca sao?

Thẩm Hạ cười khổ:
- Ta biết là không phải, nhưng không chưa nổi bằng đó người.
Chỉ sang nhà láng giếng nói:
- Cùng lắm thì chỉ đành bảo họ sang nhà láng giềng mà ngồi thôi.

- Làm thế không được, người ta tới là vì cái đại lễ phong thưởng này.
Tri sự lắc đầu:
- Ca ca bảo người ta sang nhà khác nói làm gì.

- Vậy đệ bảo phải làm sao?
Thẩm Hạ thở dài.

- Phá đi.
Tri sự giang tay ra:
- Phá tường ngăn hai bên đi chẳng phải ba nhà thành một rồi sao? Đệ đi tìm thợ ngay đây.
Nói xong chẳng đợi cho Thẩm Hạ đồng ý hay không, vội vội vàng vàng bỏ đi.

Thẩm Hạ thẩm nhủ :" Cũng phải nói với láng giếng trước đã chứ?" Liền muốn đi nói với Thẩm Mặc một tiếng.

Nhưng trước nhà sau nhà toàn là người bận rộn ra vào, loạn hết cả, Thẩm Hạ tìm khắp mọt vòng không thấy. Cuối cùng quay lại tiền viện thì thấy Thẩm Mặc và Thẩm Kinh mang theo hai cái xe chén bát lớn tới.

Vừa thấy Thẩm Hạ, Thẩm Kinh đã cười dài nói:
- Lão thúc, toàn bộ đều là đồ sứ trấn Cảnh Đức đấy, ngay cả dấu niêm phong còn chưa mở ra, thể diện của Triều Sinh thật lớn.

Thì ra là đi mượn đồ ăn, Thẩm Hạ không kịp biểu dương, hạ lệnh ngay:
- Con mau sang hai bên nhà hàng xóm trái phải nói, xem xem có thể phá tường giáp hai nhà không.

Thẩm Mặc hỏi:
- Đang yên đang lành đi phá tường nhà người ta làm cái gì?

- Bảo đi thì cứ đi đi.
Thẩm Hạ trừng mắt lên:
- Nhà ta không có chỗ ngồi, cũng không thể để khách quý tới ngồi nhà người khác.

Thẩm Mặc nói:
- Con không có bản lĩnh đó.

- Con có.
Thẩm Hạ nói xong liền đuổi y ra khỏi nhà.

Thẩm Kinh cũng muốn đi theo góp vui, nhưng bị Thẩm Hạ gọi lại:
- Một lát nữa có người mang thức ăn tới, cháu ra hậu viện nhận hộ một chút.

Thẩm Kinh gật đầu, nhận lấy danh sách Thẩm Hạ đưa cho đi tới hậu viện.

Trong hậu viện, đám nô bộc đang đắp lò, Thẩm Kinh đếm qua:
- Hai mươi cái bếp, có cần nhiều thế không?

- Nhà trên nói có gần nghìn khác rồi.
Quản sự nô bộc bực bội nói:
- Vốn chỉ đủ dựng mười cái bếp, cứ cố muốn thêm vào mười cái nữa, để tứi lúc đó xem đứng đâu mà nấu nướng.

Thẩm Kinh nói đùa với hắn vài câu, ngoài cửa liền truyền tới tiếng leng keng, thì ra là thức ăn tới, Thẩm Kinh mở cửa ra xem, tới mười cỗ xe lớn thịt thà trứng cá. Không khỏi bật cười:
- Toàn thành Thiệu Hưng hôm nay cũng chẳng ăn hết nổi chỗ này.

Lão bản đưa đồ ăn cười bồi:
- Đâu đến mức ạ, có điều họ phải mua thức ăn đắt hơn thường ngày ba bốn lần.

Hai bên liền bắt đầu tiếp nhận hàng hóa, tổng cộng có năm trăm cân gạo thượng đẳng, sáu lượng bạc; hai trăm cân thịt heo thượng đẳng, bốn lượng bạc; hai trăm cân thịt dê, một lượng bốn; hai trăm cân thịt bò thượng hạng, năm lượng bạc; hai trăm quả trứng gà, hai lượng; trên năm mươi con cá chép tươi trên hai cân, năm lượng ... Cùng với các loại rau củ quả cộng sơ sở là năm mươi lượng.

Tính toán không có nhầm lẫn gì, lão bản cười híp mắt:
- Công tử còn có gì sai bảo không ạ?

Thẩm Kinh cũng cười híp mắt:
- Lão bản có vụ làm ăn lớn rồi.
Chỉ vào mười cỗ xe lớn nói:
- Đem tới y hệt như thế lần nữa.

Lão bản cả kinh:
- Chừng này còn chưa đủ sao?

- Khách hơi nhiều.
Thẩm Kinh than thở:
- Mau mau đi, dù sao không bớt tiền của ông đâu.

Lão bản cười khổ:
- Công tử gia, chỗ này đã là đại bộ phận nguyên liệu nấu ăn lưu hành ở chợ huyện ngày hôm nay rồi, không cách nào gom được nữa đâu.

- Vậy tới Sơn Âm mua.
Thẩm Kinh vỗ cánh cửa dầy sau lưng:
- Khí ấy huyện chí phủ chỉ ghi chép là nghi lễ tất cả đều tốt, chỉ có vì người bán thức ăn nào đó thiếu sót, khách khứa chỉ ăn no được một nữa thì để tiếng thối muôn đời rồi.

Chí ở đây là dư địa chí : Kiểu sử của một vùng.

Lão bản tức thì trợn mắt lên, vỗ ngực nói:
- Công tử gia cứ yên tâm, tiểu nhân đi mua ngay, cho dù bắt toàn thành phải ăn cháo cũng sẽ gom đủ một phần nữa cho công tử.
Nói xong cẩn thận cười giả lả:
- Tiểu nhân không bải tên nào đó, mà tên là Sài Thủ Lễ, công tử gia nhất định giờ giúp tiểu nhân được ghi tên vào huyện chí nhé.

Thẩm Kinh buồn cười nhìn Sài Thủ Lễ, gật đầu:
- Làm tốt việc này đi, ta sẽ đánh tiếng với bên viết huyện chí.

Sài lão bản tức thì cười tươi như hoa nở, lớn tiếng quán tháo đám người làm:
- Mau rỡ đồ xuống xe, xong việc qua bên Sơn Âm tìm ta.
Nói xong lật đật chạy trước.

.....

Thẩm Kinh không muốn nhìn cái cảy giết ngan mổ lợn đầy sân, liền quay về tiền viện, chỉ thấy một quan viên thái độ cao ngạo đang hỏi Thẩm Hạ xem khâm sai đại nhân thay y phục ở đâu, rửa ráy ở đâu, ngồi ở đâu, ăn ở đâu ...

Sau khi Thẩm Hạ đem bố trí nói với quan viên kia, thì hắn bắt đầu vểnh râu trợn mắt, nói cái này phải dùng rèm quây, cái kia không hợp quy chế, làm Thẩm Hạ choáng váng mặt mày.

Thẩm Kinh thấy tế vội tới thư phòng, nói với trướng phòng từ nhà mang tới:
- Chuẩn bị một gói bạc.
Trướng phòng liền lấy bạc ra, chuẩn bị chỉ nhỏ bỏ vào túi thì bị Thẩm Kinh ngăn lại, nói:
- Không cần, bọc hết cả lại.

** Trướng phòng: Người lo việc sổ sách.

- Nhưng đây là hai mươi lượng bạc!
Trướng phòng há hốc mồm:
- Làm gì mà dùng nhiều thế ạ?

Thẩm Kinh đem chuyện ở tiền viện ra nói, trướng phòng liền bảo:
- Vậy để tiểu nhân đi đổi ra vàng, như thế nhẹ hơn nhiều.

Thẩm Kinh mắng:
- Đổi cái gì? Cái ta cần là sức nặng của nó .

Khi viên quan kia mặt tỉnh bở nhận lấy túi bạc nặng trình trịch của Thẩm Kinh giọng nói liền ôn hòa hơn nhiều, không bới móc nữa mà chỉ điểm cho Thẩm gia khi đó cần phải nghênh đón ở đâu, đứng ở đâu, xưng hô với khâm sai thế nào, tiếp chỉ phải chú ý gì, sau đó khoản đãi khâm sai ra sao, còn nhấn mạnh là khâm sai đại nhân thích nghe tuồng Côn Sơn, tốt nhất là mời đoàn kịch tới trợ hứng.

Người trong Thẩm gia theo chỉ điểm mà làm, bố trí lại một lượt, bộn rộn hoa mày chóng mặt, cả đêm đó chẳng được ngủ ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện