Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 187: Bắt chim
A Man thấy Thẩm Mặc ôn hòa, không còn sợ nữa, từ sau lưng Nhu Nương chạy ra kéo cánh tay Thẩm Mặc chạy ra ngoài, miệng hưng phấn reo hò:
- Nướng chim... Nướng chim...
Thẩm Mặc đành đặt bát cơm xống, nói với Nhu Nương:
- Ta cùng A Man đi bắt chim, nếu cô không có việc gì, đi theo giúp đỡ một tay.
Nhu Nương đầu tiên tròn mắt, nhưng nghe thấy hai chữ " giúp đỡ" thì cười tươi tắn, gật đầu:
- Đại nhân cần công cụ gì?
- Tìm một bộ lưới bắt chim là được.
Thẩm Mặc gãi đầu:
- Thôi để Thiết Trụ đi tìm, cô đi lấy ít gạo, trộn với dầu mè rồi mang tới bên hồ.
A Man kích động hỏi:
- Vậy A Man làm gì?
Thẩm Mặc thuận tay cầm lấy một cái chổi, cười:
- Theo đại ca đi quét tuyết.
Liền kéo cô bé nhun nhảy đi về bên hồ.
Đi trong hành lang dán kín, thấy bên trên treo đầy những lồng chim tinh xảo bên trong nuôi nào là Anh Vũ, Họa Mi, Sơn Ca .v..v..v .. Mười mấy lọa chim cảnh, cùng với cây xanh quanh năm trong hành lang, tạo thành không khi đầy sức sống.
A Man đột nhiên dừng chân lại, Thẩm Mặc cúi đầu nhìn, thấy cô bé mút ngón tay, cái đầu nhỏ ngẩng lên, nhìn không chớp vào một đôi Anh Vũ. Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Trẻ nhỏ quả nhiên là đều thích con vật xinh xắn."
Nhưng lại nghe A Man nói rất ngây thơ:
- Nướng con màu xanh đi.
Khóe miệng Thẩm Mặt giật mấy cái, lúc này mới biết trong mắt Tiểu A Man, đó là thức ăn giữ trong lòng. Cười khan nói:
- Ha ha, đồ nuôi trong nhà ăn không ngon, ăn đồ hoang dã thích hơn.
Liền kéo cô bé quyến luyến nhìn lồng chim, mau chòng rời khỏi hành lang này.
Bên ngoài tuyết mới ngừng, một lớp tuyết đọng dày hơn một tấc bao phủ lên hoa cỏ trong vườn, A Man ngó quanh, đôi mắt đen láy đầy nghi hoặc:
- Chim đâu vậy đại thúc?
Thẩm Mặc thấy thất bại lắm, bẹo cái má phúng phích của cô bé:
- A Man, muội gọi "đại thúc" làm lòng đại ca rất đau khổ, đau khổ thì làm sao bắt chim được, cho nên ..
- Không gọi nữa.
Cô bé con nói rất mau mắn.
Thẩm Mặc nuốt nước bọt, tốt xấu gì cũng tìm được biện pháp đối phó với cô bé rồi. Liền kéo tay A Man tới quan ngư đài bên hồ. Mấy tháng tuần thị làm cho y tập thành thói quen quan sát địa hình, mặc dù chỉ đi qua bên hồ này một lần. Nhưng đã phát hiện ra nơi này là chốn được chim chóc chiếu cố. Quay về y còn đặc biệt hỏi Nhu Nương, biết nơi này là chỗ nuôi cá...
Khi họa sư thời Nam Tống định ra "Tây Hồ Thập Cảnh", thì Lô Viên này được liệt vào trong đó. Tên gọi " Hoa Cảng Quan Ngư", Hoa Cảng là Lô Viên của Hoa Gia Sơn, Quan Ngữ thì chính là xem ngàn vạn con cá được thả trong cái hồ này. Bao nhiêu cá như vậy nuôi ở trong Quan Ngư . Mặt đất tất nhiên có không ít thóc gạo rơi vãi, thành thức ăn cho chim chóc, nhất là trong mùa đông băng tuyết, không có chỗ kiếm ăn, đám chim chắc chắn ưu ái nơi này hơn.
Quả nhiên khi Thẩm Mặc dẫn A Man tới Quan Ngư Đài, trên mặt đất tuyết chu vi mấy trưởng, đã có vô số chim chóc đủ mọi màu, đang bay nhảy tìm thức ăn. Phương nam ít tuyết, rất nhiều con chim nhỏ lần đầu tiên gặp loại thời tiết nảy, nhảy đi nhảy lại trên mặt đất không tìm thấy thức ăn.
Có lẽ vì an nhàn sung sướng quen rồi, mấy con chim này không sợ người lắm, khi một lớn một bé tới gần, mới phành phạch vỗ cánh bay lên, nhưng không bay xa, mà đậu trên cành cây, trên tường, ngẹo đầu nhìn hai kẻ xấu xa, có chút không cam lòng.
A Man tiếc nuối:
- Bay cả rồi, nếu không có thể nướng sạch toàn bộ.
Thẩm Mặc xoa đầu cô bé, cười:
- Đừng vội đợi bố trí xong , chúng ta trốn đi, chim sẽ lại tới mà.
- Mau lên, mau lên.
A Man nhảy lên vỗ tay.
Thẩm Mặc vừa dùng chổi quét một chỗ tuyết đọng trên đài thì Thiết Trụ mang một tấm lưới cá tới, hắn là cao thủ bắt cá bắt chim, hai người phối hợp với nhau, lắp một tấm lưới bẫy chim chỉ là chuyện vặt.
Thẩm Mặc trước tiên thư xem hướng gió, vì khi đám chím đáp xuống đất, đều sẽ đáp ngược theo chiều gió. Cho nên phải đặt bẫy thuận gió, nếu không sẽ chặn đường tới của chim.
Hai người đặt tấm lưới một trượng phủ lên Quan Ngư Đài, đặt lưới xong thử qua, kết quả mau chóng chụ vào, hiển nhiên rất thành công.
Lúc này Nhu Nương cũng trộn xong một chậu cơm gạo mang tới, Thẩm Mặc ngửi thấy mùi dầu mè, lại còn cả mùi rượu, liền hỏi:
- Sao còn cho thêm rượu?
Nhu Nương đáp:
- Làm thế chim ăn vào phản ứng chậm chạp, càng dễ bắt hơn.
Thẩm Mặc mừng rỡ:
- Không ngờ cô còn biết chơi như vậy.
Nhu Nương tức thì đỏ mặt, cúi đầu nói:
- Nô tỳ chỉ nghe nói thôi.
Thẩm Mặc nhận lấy cái chậu, Tiểu A Man liền tự xung phong, đem cơm gạo rải hết lên lưới. Làm xong tất cả, Thẩm Mặc cười:
- Chúng ta nấp đi, nói không chừng một lần có thể bắt được bảy tám con.
Đợi mọi người nấp sau hòn giả sơn, Thiết Trụ cười hăng hắc nói:
- Đại nhân, có cách hay một lần bắt được mười mấy con đấy.
- Đừng dụ người ta nữa, nói mau lên.
Thẩm Mặc cười mắng.
Thiết Trụ liền lấy từ trong lòng ra một cái ống tre, ngậm trong miệng thổi u u. Không bao lâu sau nhìn thấy trên bầu trời, chim lượn vòng tới ngày càng nhiều, thì ra bị tiếng động kia thu hút.
Bay tới bên cạnh Quan Ngư Đài, thấy không có ai xung quanh, mấy con chim lớn gan theo phản xạ điều kiện bay xuống, muốn tìm thức ăn, được nửa chừng ngửi thấy mùi thơm, bất giác bay càng nhanh. Có câu: Chim chết vì mồi, người chết vì tài. Tuyệt đối chẳng sai.
A Man siết chặt lấy tay Thẩm Mặc, khẩn trương tới quai hàm cùng bành lên, Nhu Nương bên cạnh cũng mở thật to mắt, không dám thở . Cả hai đều nhìn chằm chằm vào tay Thẩm Mặc, trong đó có sợi giây thừng kéo lưới, lòng nôn nóng nói :
- Giật đi, mau giật đi, nếu không bay hết bây giờ.
Thẩm Mặc lại không có hành động gì, kinh nghiệm cho y biết, đại bộ phận chim chóc nhát gan, đợi cho số ít to gan xác định không có nguy hiểm mới lao xuống.
Nhìn đán chim cúi đầu mổ gạo, tim y cũng lộn lên cổ rồi, thời gian trôi đi hết sức chậm chạp, đợi mãi, đợi mãi mà không thấy đại quân tới.
Ngay lúc y sắp mất kiên nhẫn, chuẩn bị giật giây cho xong, được con nào hay con nấy, đột nhiên nghe trên trời có tiếng vỗ cánh rào rào, ngẩng đầu lên thấy một bầy chim lớn lao tới.
Qua quan sát tỉ mỉ, đàn chim tin chắc không có vấn đề gì, mới líu ríu đáp xuống, bắt đầu tranh nhau thức ăn, không còn để ý tới cái khác nữa.
Thẩm Mặc lúc này mới giật mạnh, tấm lưới lớn kia liền ập xuống.
Đám chim kinh hãi muốn vỗ cánh bay, nhưng đầu óc có chút váng vấn, vỗ cánh không linh động, nên chậm một nhịp, nên đều đụng vào tấm lưới lớn thuận gió. Trừ mấy con bên mép may mắn không bị lưới chụp, loạng choạng bay đi, đại bộ phận bị tóm gọn.
Trong chớp mắt A Man liền như con nai con lao ngay ra, sung sướng chạy vòng quanh lưới đang nào loạn không ngừng, vừa vỗ tay vừa reo:
- Bắt được rồi, bắt được rồi.
Thẩm Mặc cùng từ sau hòn giả sơn đi ra, đếm qua vài lượt, có hơn hai mươi con chim mắc lưới, có ít con bị lưới chụp xuống đập vào đầu, đại đa số còn sống, đang tranh nhau nhảy tưng tưng.
Thẩm Mặc cười chỉ cho A Man:
- Con này là là chim sẻ, con này là chim quyên, con này là sơn ca...
Nghe Thẩm Mặc nói mãi, A Man chảy nước miếng ròng ròng, lắc thật mạnh tay y:
- Mau, mau.
Thẩm Mặc liền bảo Thiết Trụ xử lý đám chim, đại ca đen xì liền thong thả vén một góc lưới, thò tay vào lưới, ngón cái và ngón chỏ bóp một phát, một con chim liền câm nín, sau đó bị ném vào bao tải, động tác của hắn cực nhanh, không bao lâu sau đã bắt được bảy tám phần.
Đúng lúc hắn đang bóp chim hăng say, Thẩm Mặc đột nhiên kêu lên:
- Giữ lại một con, đừng bóp chết.
Thiết Trụ cười ha hả:
- Vậy tha một con sống.
Liền đem con cuối cùng giao cho y, Thẩm Mặc bảo hắn mắc lại lưới, buộc con chim kia lên tảng đá dưới tấm lưới.
A Man tò mò hỏi vì sao làm thế, Thẩm Mặc cười đáp:
- Chim bị sợ một lần, rất khó xuống nữa, trừ khi có đồng loại ăn ở bên dưới mới buông lỏng cảnh giác.
Lần này Thiết Trụ thỏi cói rất lâu mới tụ được một bầy chim, những con chim kia quả nhiên lượng vòng rất lâu, thấy con chim kia kia không có nguy hiểm gì liền bay xuống.
Chim xuống võng cũng xuống, lại bắt được mười mấy con, đợi Thiết Trụ thu dọn chiến trường xong, Thẩm Mặc không cho mắc lưới nữa, nói:
- Thế này đủ rồi phải để cho chim đường sống.
A Man gật đầu:
- Ừ, để lại lần sau còn ăn.
Thẩm Mặc cười phá lên:
- Đúng như thế.
Bắt đủ chim tất nhiên phải nướng, Thẩm Mặc lại phân phối nhiệm vụ:
- Thiết Trụ, ngươi đi tới bên hồ móc bùn lại đây.
Rồi nhìn Nhu Nương, thầm nghĩ :" Cô nương này thật đẹp, càng nhìn càng đẹp." Liền dịu dàng nói:
- Cô tới bếp lấy ít ngũ hương, dầu, muối với cả rượu Hoa Điêu lại đây.
- Vậy muội thì sao?
A Man nhảy lên:
- A Man cũng muốn làm việc.
- Vậy theo đại ca đi bẻ cành cây.
- Nướng chim... Nướng chim...
Thẩm Mặc đành đặt bát cơm xống, nói với Nhu Nương:
- Ta cùng A Man đi bắt chim, nếu cô không có việc gì, đi theo giúp đỡ một tay.
Nhu Nương đầu tiên tròn mắt, nhưng nghe thấy hai chữ " giúp đỡ" thì cười tươi tắn, gật đầu:
- Đại nhân cần công cụ gì?
- Tìm một bộ lưới bắt chim là được.
Thẩm Mặc gãi đầu:
- Thôi để Thiết Trụ đi tìm, cô đi lấy ít gạo, trộn với dầu mè rồi mang tới bên hồ.
A Man kích động hỏi:
- Vậy A Man làm gì?
Thẩm Mặc thuận tay cầm lấy một cái chổi, cười:
- Theo đại ca đi quét tuyết.
Liền kéo cô bé nhun nhảy đi về bên hồ.
Đi trong hành lang dán kín, thấy bên trên treo đầy những lồng chim tinh xảo bên trong nuôi nào là Anh Vũ, Họa Mi, Sơn Ca .v..v..v .. Mười mấy lọa chim cảnh, cùng với cây xanh quanh năm trong hành lang, tạo thành không khi đầy sức sống.
A Man đột nhiên dừng chân lại, Thẩm Mặc cúi đầu nhìn, thấy cô bé mút ngón tay, cái đầu nhỏ ngẩng lên, nhìn không chớp vào một đôi Anh Vũ. Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Trẻ nhỏ quả nhiên là đều thích con vật xinh xắn."
Nhưng lại nghe A Man nói rất ngây thơ:
- Nướng con màu xanh đi.
Khóe miệng Thẩm Mặt giật mấy cái, lúc này mới biết trong mắt Tiểu A Man, đó là thức ăn giữ trong lòng. Cười khan nói:
- Ha ha, đồ nuôi trong nhà ăn không ngon, ăn đồ hoang dã thích hơn.
Liền kéo cô bé quyến luyến nhìn lồng chim, mau chòng rời khỏi hành lang này.
Bên ngoài tuyết mới ngừng, một lớp tuyết đọng dày hơn một tấc bao phủ lên hoa cỏ trong vườn, A Man ngó quanh, đôi mắt đen láy đầy nghi hoặc:
- Chim đâu vậy đại thúc?
Thẩm Mặc thấy thất bại lắm, bẹo cái má phúng phích của cô bé:
- A Man, muội gọi "đại thúc" làm lòng đại ca rất đau khổ, đau khổ thì làm sao bắt chim được, cho nên ..
- Không gọi nữa.
Cô bé con nói rất mau mắn.
Thẩm Mặc nuốt nước bọt, tốt xấu gì cũng tìm được biện pháp đối phó với cô bé rồi. Liền kéo tay A Man tới quan ngư đài bên hồ. Mấy tháng tuần thị làm cho y tập thành thói quen quan sát địa hình, mặc dù chỉ đi qua bên hồ này một lần. Nhưng đã phát hiện ra nơi này là chốn được chim chóc chiếu cố. Quay về y còn đặc biệt hỏi Nhu Nương, biết nơi này là chỗ nuôi cá...
Khi họa sư thời Nam Tống định ra "Tây Hồ Thập Cảnh", thì Lô Viên này được liệt vào trong đó. Tên gọi " Hoa Cảng Quan Ngư", Hoa Cảng là Lô Viên của Hoa Gia Sơn, Quan Ngữ thì chính là xem ngàn vạn con cá được thả trong cái hồ này. Bao nhiêu cá như vậy nuôi ở trong Quan Ngư . Mặt đất tất nhiên có không ít thóc gạo rơi vãi, thành thức ăn cho chim chóc, nhất là trong mùa đông băng tuyết, không có chỗ kiếm ăn, đám chim chắc chắn ưu ái nơi này hơn.
Quả nhiên khi Thẩm Mặc dẫn A Man tới Quan Ngư Đài, trên mặt đất tuyết chu vi mấy trưởng, đã có vô số chim chóc đủ mọi màu, đang bay nhảy tìm thức ăn. Phương nam ít tuyết, rất nhiều con chim nhỏ lần đầu tiên gặp loại thời tiết nảy, nhảy đi nhảy lại trên mặt đất không tìm thấy thức ăn.
Có lẽ vì an nhàn sung sướng quen rồi, mấy con chim này không sợ người lắm, khi một lớn một bé tới gần, mới phành phạch vỗ cánh bay lên, nhưng không bay xa, mà đậu trên cành cây, trên tường, ngẹo đầu nhìn hai kẻ xấu xa, có chút không cam lòng.
A Man tiếc nuối:
- Bay cả rồi, nếu không có thể nướng sạch toàn bộ.
Thẩm Mặc xoa đầu cô bé, cười:
- Đừng vội đợi bố trí xong , chúng ta trốn đi, chim sẽ lại tới mà.
- Mau lên, mau lên.
A Man nhảy lên vỗ tay.
Thẩm Mặc vừa dùng chổi quét một chỗ tuyết đọng trên đài thì Thiết Trụ mang một tấm lưới cá tới, hắn là cao thủ bắt cá bắt chim, hai người phối hợp với nhau, lắp một tấm lưới bẫy chim chỉ là chuyện vặt.
Thẩm Mặc trước tiên thư xem hướng gió, vì khi đám chím đáp xuống đất, đều sẽ đáp ngược theo chiều gió. Cho nên phải đặt bẫy thuận gió, nếu không sẽ chặn đường tới của chim.
Hai người đặt tấm lưới một trượng phủ lên Quan Ngư Đài, đặt lưới xong thử qua, kết quả mau chóng chụ vào, hiển nhiên rất thành công.
Lúc này Nhu Nương cũng trộn xong một chậu cơm gạo mang tới, Thẩm Mặc ngửi thấy mùi dầu mè, lại còn cả mùi rượu, liền hỏi:
- Sao còn cho thêm rượu?
Nhu Nương đáp:
- Làm thế chim ăn vào phản ứng chậm chạp, càng dễ bắt hơn.
Thẩm Mặc mừng rỡ:
- Không ngờ cô còn biết chơi như vậy.
Nhu Nương tức thì đỏ mặt, cúi đầu nói:
- Nô tỳ chỉ nghe nói thôi.
Thẩm Mặc nhận lấy cái chậu, Tiểu A Man liền tự xung phong, đem cơm gạo rải hết lên lưới. Làm xong tất cả, Thẩm Mặc cười:
- Chúng ta nấp đi, nói không chừng một lần có thể bắt được bảy tám con.
Đợi mọi người nấp sau hòn giả sơn, Thiết Trụ cười hăng hắc nói:
- Đại nhân, có cách hay một lần bắt được mười mấy con đấy.
- Đừng dụ người ta nữa, nói mau lên.
Thẩm Mặc cười mắng.
Thiết Trụ liền lấy từ trong lòng ra một cái ống tre, ngậm trong miệng thổi u u. Không bao lâu sau nhìn thấy trên bầu trời, chim lượn vòng tới ngày càng nhiều, thì ra bị tiếng động kia thu hút.
Bay tới bên cạnh Quan Ngư Đài, thấy không có ai xung quanh, mấy con chim lớn gan theo phản xạ điều kiện bay xuống, muốn tìm thức ăn, được nửa chừng ngửi thấy mùi thơm, bất giác bay càng nhanh. Có câu: Chim chết vì mồi, người chết vì tài. Tuyệt đối chẳng sai.
A Man siết chặt lấy tay Thẩm Mặc, khẩn trương tới quai hàm cùng bành lên, Nhu Nương bên cạnh cũng mở thật to mắt, không dám thở . Cả hai đều nhìn chằm chằm vào tay Thẩm Mặc, trong đó có sợi giây thừng kéo lưới, lòng nôn nóng nói :
- Giật đi, mau giật đi, nếu không bay hết bây giờ.
Thẩm Mặc lại không có hành động gì, kinh nghiệm cho y biết, đại bộ phận chim chóc nhát gan, đợi cho số ít to gan xác định không có nguy hiểm mới lao xuống.
Nhìn đán chim cúi đầu mổ gạo, tim y cũng lộn lên cổ rồi, thời gian trôi đi hết sức chậm chạp, đợi mãi, đợi mãi mà không thấy đại quân tới.
Ngay lúc y sắp mất kiên nhẫn, chuẩn bị giật giây cho xong, được con nào hay con nấy, đột nhiên nghe trên trời có tiếng vỗ cánh rào rào, ngẩng đầu lên thấy một bầy chim lớn lao tới.
Qua quan sát tỉ mỉ, đàn chim tin chắc không có vấn đề gì, mới líu ríu đáp xuống, bắt đầu tranh nhau thức ăn, không còn để ý tới cái khác nữa.
Thẩm Mặc lúc này mới giật mạnh, tấm lưới lớn kia liền ập xuống.
Đám chim kinh hãi muốn vỗ cánh bay, nhưng đầu óc có chút váng vấn, vỗ cánh không linh động, nên chậm một nhịp, nên đều đụng vào tấm lưới lớn thuận gió. Trừ mấy con bên mép may mắn không bị lưới chụp, loạng choạng bay đi, đại bộ phận bị tóm gọn.
Trong chớp mắt A Man liền như con nai con lao ngay ra, sung sướng chạy vòng quanh lưới đang nào loạn không ngừng, vừa vỗ tay vừa reo:
- Bắt được rồi, bắt được rồi.
Thẩm Mặc cùng từ sau hòn giả sơn đi ra, đếm qua vài lượt, có hơn hai mươi con chim mắc lưới, có ít con bị lưới chụp xuống đập vào đầu, đại đa số còn sống, đang tranh nhau nhảy tưng tưng.
Thẩm Mặc cười chỉ cho A Man:
- Con này là là chim sẻ, con này là chim quyên, con này là sơn ca...
Nghe Thẩm Mặc nói mãi, A Man chảy nước miếng ròng ròng, lắc thật mạnh tay y:
- Mau, mau.
Thẩm Mặc liền bảo Thiết Trụ xử lý đám chim, đại ca đen xì liền thong thả vén một góc lưới, thò tay vào lưới, ngón cái và ngón chỏ bóp một phát, một con chim liền câm nín, sau đó bị ném vào bao tải, động tác của hắn cực nhanh, không bao lâu sau đã bắt được bảy tám phần.
Đúng lúc hắn đang bóp chim hăng say, Thẩm Mặc đột nhiên kêu lên:
- Giữ lại một con, đừng bóp chết.
Thiết Trụ cười ha hả:
- Vậy tha một con sống.
Liền đem con cuối cùng giao cho y, Thẩm Mặc bảo hắn mắc lại lưới, buộc con chim kia lên tảng đá dưới tấm lưới.
A Man tò mò hỏi vì sao làm thế, Thẩm Mặc cười đáp:
- Chim bị sợ một lần, rất khó xuống nữa, trừ khi có đồng loại ăn ở bên dưới mới buông lỏng cảnh giác.
Lần này Thiết Trụ thỏi cói rất lâu mới tụ được một bầy chim, những con chim kia quả nhiên lượng vòng rất lâu, thấy con chim kia kia không có nguy hiểm gì liền bay xuống.
Chim xuống võng cũng xuống, lại bắt được mười mấy con, đợi Thiết Trụ thu dọn chiến trường xong, Thẩm Mặc không cho mắc lưới nữa, nói:
- Thế này đủ rồi phải để cho chim đường sống.
A Man gật đầu:
- Ừ, để lại lần sau còn ăn.
Thẩm Mặc cười phá lên:
- Đúng như thế.
Bắt đủ chim tất nhiên phải nướng, Thẩm Mặc lại phân phối nhiệm vụ:
- Thiết Trụ, ngươi đi tới bên hồ móc bùn lại đây.
Rồi nhìn Nhu Nương, thầm nghĩ :" Cô nương này thật đẹp, càng nhìn càng đẹp." Liền dịu dàng nói:
- Cô tới bếp lấy ít ngũ hương, dầu, muối với cả rượu Hoa Điêu lại đây.
- Vậy muội thì sao?
A Man nhảy lên:
- A Man cũng muốn làm việc.
- Vậy theo đại ca đi bẻ cành cây.
Bình luận truyện