Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 208: Trong mưa gió



Biết chết chắc còn liên lụy tới người thân, Thẩm Luyện vẫn khảng khái mà làm. Người không hiểu không sao tin nổi, cho rằng ngu xuất bất chấp hậu quả. Nhưng với bậc sĩ phu một lòng thờ phục nho giáo, lấy đạo nghĩa thiên hạ là trách nhiệm của bản thân thì hoàn toàn có thể thấu hiểu, còn chuyện môn lấy một cái tên gọi là "biết rõ không thể mà vẫn làm"

Lục Bỉnh rất muốn cứu ông ta, nhưng quyền thể của Nghiêm các lão, Lục Bỉnh không chống lại nổi. Huống chi hoàng đế còn đang trong cơn giận dữ, chỉ có thể tận lực giúp đỡ ông ta.

Vì thế Thẩm Luyện không bị đày vào trong ngục tối không thấy bóng mặt trời, mà bị giam trong một tiểu viện ngoài ngục, an tĩnh quá độ mấy ngày.

Lục Bỉnh lại mang vàng bạc tới tìm Nghiêm Thế Phiên, xin hắn thả cho Thẩm Luyện một con đường sống. Nghiêm Thế Phiên đồng ý ngay, nhưng quay đầu đi một cái, lại chỉ thị cho hình bộ thị lang Vương Học Ích phát Thẩm Luyện tám mươi trượng rồi hắng nói.

Lục Bỉnh phẫn nộ tìm hắn, Nghiêm Thế Phiền không ngọt không nhạt nói:
- Chỉ cần ông ta không phỉa báng nữa, tất nhiên là sẽ tha.

Nhưng điều đó là không thể, cho nên Nghiêm Thế Phiên vĩnh viễn không bỏ qua cho Thẩm Luyện.

Mặc dù trí tuệ Lục Bỉnh không thể nào so sánh với Nghiêm Thế Phiên, nhưng cũng mơ hồ nhận ra, đó là vì mình không đẩy Trương Kinh vào chỗ chết nên chọc giận Độc Nhãn Long, hắn đang dằn mặt mình thôi.

Lục Bỉnh tức bể phổi, nhưng không biết làm sao, ông ta chỉ đành nhìn người của bộ hình mang Thẩm Luyện từ ngục tối đi, rồi tìm thượng thư hình bộ Hà Ngao, xin ông ta đánh nhẹ một chút.

Hà Ngao đồng ý, kỳ thực chẳng cần phải dặn, nha dịch hành hình không dám ra sức đánh, trừ sợ hãi đại đầu mục của Cẩm Y Vệ ra, bọn họ cũng biết ai ngay ai gian.

Nhưng Vương Học Ích ở bên nhìn chằm chằm, đám nha dịch không dám giả quả mức, mặc dù không bị thương tới gân cốt, nhưng cũng đánh cho bong da tróc thịt, máu me bầy nhầy.

Hành hình xong, Lục Bỉnh tới đại lao thăm Thẩm Luyện, vừa bôi thuốc cho ông ta, vừa than thở:
- Cần gì phải thế, cần gì phải thế?

Nhưng Thẩm Luyện nghiêm túc nói:
- Đại nhân đừng nghĩ cách cứu ta nữa, chưa nói gây phiền phức cho đại nhân, cũng không phải là tâm nguyện của ta.

Lục Bỉnh ngây ra nhìn Thẩm Luyện, không biết thư sinh cố chấp này đang nghĩ cái gì?

~~~~~~~~~~~~~

Khi Thẩm Luyện bước lên con đường tới Cư Dung Quan, cách đó ngoài nghìn dặm, thành Thiệu Hưng cũng biết tin tức này.

*** Cư Dung Quan ngoài vạn lý trường thành, chốn đi đầy, câu trên không có ý là Thẩm Luyện bị đi đầy, mà nói ông đang dấn thân vào đường chết.

Sau cơn địa chấn ngắn mà mạnh ấy, phản ứng cả mọi người khác nhau.

Thẩm lão gia ở trong thư phòng rất lâu, sau đó cùng hai quản gia tâm phúc ra ngoài. Sau khi ra ngoài, đại môn Thẩm gia đóng cửa tạ lỗi với khách. Không còn chút tin tức nào đưa ra nữa.

Đường Thuận Chi thì biết tin sớm hơn Thẩm lão gia, ông ta biết rõ nhất quyết tâm của Thẩm Luyện, biết Thẩm Luyện không có một hi vọng thắng lợi nào, nhưng bất chấp khuyến cáo, đặt cả tính mạng của mình lên là vì cái gì.

Giống như ông ta nói trong tấu chương, "Từ khi dùng Tung, lề thói hỏng hết, hơn mười năm qua, kẻ hối lộ lên vị trí cao, người thanh cao bị chèn ép hết." Cho nên Nghiêm đảng càng ngày càng lớn mạnh, người chính trực bị chôn vùi, ông ta muốn dùng sinh mạng biểu đạt sự căm phẫn, cũng như đánh thức chính nghĩa trong lòng mọi người. Giống như Chú Kiếm Sư thời Xuân Thu dùng sinh mạng của ông ta rèn ra thanh kiếm chém gian tà.

- Thanh Hà huynh, Kinh Xuyên không bằng huynh...
Rồi hướng phương bắc trịnh trọng vái ba vái, ông ta đứng dậy chỉnh quan phục, sai người chuẩn bị thuyền tới Hàng Châu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong huyện nha Sơn Âm, Lữ phu nhân đang kiểm tra danh sách lễ vật chuẩn bị cho hôn lễ. Bà ta cầm một bản danh sách, chậm rãi đọc:
- Trà tám cân, quả xanh một đôi, ngó sen, khoai sọ, thạch lựu mỗi thư một đôi ...
Vừa đọc vừa có nha hoàn thiếp thân ở bên cạnh nghe theo lời đếm lễ vật , đợi khi danh sách dài dằng dặc kia đọc hết, nha hoàn có nói:
- Phu nhân, đã đếm xong rồi.

Lữ phu nhân trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Đứa nhỏ này tương lai sẽ trúng hàn lâm, lại mang quan chức. Đáng lẽ phải đáp lại một bản phong phong tứ bảo, còn thêm vào đai ngọc, nữa mới được.

Nha hoàn cười khẽ:
- Phu nhân thật chu đáo.

Lữ phu nhân nói:
- Đứa nhỏ đó hợp ý ta, nếu không ta chẳng thèm quan tâm.

Nha hoàn che miệng cười:
- Vị cô gia tương lai này đúng là có phúc, chưa qua cửa đã có phu nhân thương rồi.

- Con bé con nói bậy.
Lữ phu nhân mắng, nhưng lòng thoải mái nói:
- Lão gia nhà người cả đời này chẳng làm nổi chuyện đứng đắn, chỉ có việc kết thông gia cho Uyển Nhi này làm ta cực kỳ hài lòng, môn đăng hộ đối, tài mạo song toàn, đúng là "tài tử giai nhân, một đôi người ngọc."

Tiểu nha hoàn cũng gật đầu:
- Đúng thế, đúng thế, tiểu thư cũng rất hài lòng. Để tiểu thư tài cao bát đấu cảm phục, thì so với trúng tiến sĩ, vào hàn lâm thì còn khó hơn, đủ thấy lòng tiểu thư ra sao rồi.

Chủ tớ đang nói chuyện thì cửa bị đẩy ra, Lữ huyện lệnh mặt âm trầm đi vào:
- Phu nhân, ta có lời muốn nói với nàng.

Tiểu nha hoàn biết điều cáo lui.

Lữ huyện lệnh trở tay đóng cửa lại, ngồi phịch xuống ghế.

Lữ phu nhân vừa thu dọn lễ đáp tạ, vừa cười nói:
- Nói đi, thiếp thân còn phải chuẩn bị hồi lễ cho bên cô gia đây.

- Không cần chuẩn bị nữa.
Nhịn nửa ngày trời, Lữ huyện lệnh cuối cùng phát ra một câu:
- Hôn sự này không làm nữa.

Lữ phu nhân cả kinh:
- Lão gia nói đùa hả, chuyện này đâu mang ra nói chơi được.

- Ài, phu nhân còn chưa biết rồi.
Lữ huyện lệnh thở dài:
- Hôm nay kinh sư gửi tin về, nói Thẩm Luyện kinh lịch ti của Cẩm Y Vệ, dâng thư tử hặc Nghiêm tướng gia, lúc này đã bị vào ngục tối, đợi phán quyết.
Nói rồi day trán:
- Thẩm Thanh Hà này khi còn ở quê đã suốt ngày điên điên khùng khùng, tới kinh thành rồi còn không biết thu mình lại, đúng là hại mình hại người không ít.

Lữ phu nhân không hiểu lắm:
- Điều này liên quan gì tới cô gia?

- Ông ta là sư phụ của Thẩm Mặc, nàng nói xem có liên quan không?
Lữ huyện lệnh tức tối:
- Vốn cho rằng Thẩm Chuyết Ngôn sẽ thành đại nghiệp, không bao lâu sau là thiếu niên tiến sĩ. Hiện giờ Thẩm Luyện bày ra trò này, tiến sĩ gì, hàn lâm gì đều là nằm mơ giữa ban ngày! Không bị người ta lôi vào ngục là tốt lắm rồi.
Rồi hạ giọng xuống:
- Không bằng cầu nhà lành, khỏi lỡ chuyện cả đời của nữ nhi.

Lữ phu nhân lại lắc đầu:
- Chưa nói đó là suy đoán của lão gia, cho dù là đứa nhỏ đó không còn hi vọng trên sĩ đồ, bằng vào hai nhà chúng ta, chẳng lẽ còn phải lo nữ nhi sau này thiếu thốn?

- Phu nhân hồ đồ rồi.
Lữ huyện lệnh lắc đầu:
- Chỉ nói riêng hiện giờ Chiết Giang do ai cầm quyền? Là Triệu Văn Hoa là con nuôi Nghiêm tướng gia, còn có nanh vuốt tâm phúc của hắn là Hồ Tôn Hiến, chỉ cần còn hai kẻ này ngày nào, Thẩm Mặc ngày nấy sống nơm nóp lo giữ cái đầu, nói không chừng tới lúc nào đó rơi cái phịch một cái.
Tới đó trừng mặt lên:
- Tới khi đó khuê nữ chúng ta ra sao?

Lữ phu nhân quả nhiên bị dọa, bà bỏ đồ trên tay xuống, khó xử nói:
- Lão gia nói có lý, nhưng chuyện này sao có thể từ được nữa?

Lữ phu nhân nói nhỏ:
- Hiện giờ chỉ còn cách nhớ người âm thầm đi nói giúp, người ta tốt xấu gì cũng là nhà quan hoạn có thể diện. Mọi người cùng vỗ tay kết thúc chuyện này, đều không mất mặt.
Nói rồi cười lạnh:
- Nếu không chịu, ta cho hắn ta biết mặt.

Lữ phu nhân nói:
- Uyển Nhi nhà ta tính tình có chút cổ quái, chỉ e nó không chịu.

Lữ huyện lệnh khoát tay:
- Tại gia tòng phụ, chuyện này không do nó quyết, phu nhân từ từ khuyên nhủ là được.

~~~~~~~~~~~

Lữ phu nhân lĩnh mệnh chồng, đành tới trúc lâu của nữ nhi. Qua mấy năm, Uyển Nhi đã trở thành giai nhân thanh xuân thanh nhã tú lệ, như hạt sương ban mai long lanh. Ấn tượng sâu sắc nhất nàng cấp cho người ta là đôi mắt thiện lương, sáng như bảo ngọc, nàng cười lại toát lên một vẻ tươi tắn mà tinh nghịch, làm người ta yêu mến từ tận đáy lòng.

Khi Lữ phu nhân tới thì Uyển Nhi đang len lén thử áo cưới, càng nhìn càng thấy thích, cái miệng nhỏ cứ cười suốt.

Nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, nàng vội vàng cởi ra cất vào trong tủ, quay đầu lại nhìn thấy mẫu thân đã đứng ngoài cửa rồi, nàng xấu hổ nhào vào lòng Lữ phu nhân làm nũng.

Lữ phu nhân lòng than thầm, mặc dù ngàn vạn lần không nỡ, nhưng vẫn nói rõ với nữ nhi chuyện này.

Uyên Nhi nghe thế, đau khổ nói:
- Cha sao lại hám lợi như thế? Đạo hôn nhân chỉ là chuyện giữa hai người, sao đem trộn lẫn tiền bạc quyền lực vào trong đó?

Lữ phu nhân thẩm nhủ :" Quả nhiên là thế", liền khuyên:
- Cha con cũng nghĩ hạnh phúc tương lai của con, chẳng may đứa nhỏ đó bị sư phụ y làm liên lụy, chẳng phải con chũng xui xẻo lây ư?

Uyển Nhi nắm chặt tay nói:
- Ai bảo hài nhi gặp phải chàng chứ.
Không ngờ luận điệu y hệt Thẩm Mặc khi nói về Ân tiểu thư.

Lữ phu nhân biết không thuyết phục được nữ nhi, liền nói thẳng:
- Hiện giờ cha con đã sai nười tới nói với Thẩm gia, nếu họ không chịu hủy hôn, quyết không bỏ qua.

Uyển Nhi không chịu:
- Hiện giờ toàn thành đều biết hài nhi sắp gả cho Thẩm gia, dù có hủy hôn, người ta cũng nói Lữ Uyển Nhi con hám lợi tránh hại, bảo nữ nhi còn làm người thế nào được.

Lữ phu nhân bị nữ nhi nói cho không còn lời nào biện giải, chỉ đành học cha nàng:
- Hôn nhân đại sự phải theo lệnh phụ mẫu, chuyện này con ngoan ngoãn nghe theo đi... Cha mẹ quyết không hại con đâu.

Uyển Nhi biết không cãi lại được, liền không nói nữa, nhưng nàng học nhiều thấy rộng, cũng rất có chủ kiến, quyết không để như vậy là xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện