Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 402: Ai nói nữ tử không bằng nam
Trên xe ngựa, Nhược Hạm nói tỉ mỉ kế hoạch cho Thẩm Mặc, Thẩm Mặc cười nói:
- Ý của nàng là đợi chút nữa sẽ để ta chủ trì sao?
- Đương nhiên rồi.
Nhược Hạm che miệng cười nói:
- Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, người ta trốn ở sau lưng đưa chủ ý là được rồi, cũng không có năng lực xông pha chiến đấu.
Thẩm Mặc biết nàng không phải là không thể, chỉ là không muốn đoạt danh tiếng của mình, y cười nói:
- Cứ cùng ra trận đi.
Nhược Hạm cười ngọt ngào:
- Tuân mệnh.
~~
Khi xuống xe, Nhược Hạm đã đổi trang phục thành giống như của Thẩm Mặc, đều đầu đội phương cân, mặc áo dài(trực chuyết), chân đi giày màu hồng. Chẳng qua áo dài của Thẩm Mặc là màu xanh ngọc, của nàng là màu xanh nhạt, hai người sóng vai đi cùng nhau, thật giống như một đôi bạn học tốt vậy.
Nhược Hạm giả vờ hướng Thẩm Mặc chắp tay nói:
- Thẩm huynh mời.
- Hiền đệ mời.
Thẩm Mặc cũng giả bộ gật đầu, mời nàng một cái rồi hai người cùng nhau đi về hướng đường khẩu của Tùng Giang Tào bang.
Đi trên đường, Thẩm Mặc không khỏi thầm so sánh. Vừa so thì phát hiện phu nhân của mình khi mặc vào nam trang thì quả thật là đẹp, xứng với câu mặt như quan ngọc, mắt như sao sáng, nhưng không có vóc người cao gầy như 'Lục Tích' kia, cho nên về thần thái khí độ vẫn còn kém một bậc.
Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe Nhược Hạm nhỏ nhẹ nói:
- Khi đến đó thì nhất thiết phải kiềm chế một chút, Tào bang quy củ rất nhiều, không biết câu nào thì chọc tới bọn họ đâu.
- Hết thảy nhờ hiền đệ làm chủ rồi.
Thẩm Mặc cười khà khà nói:
- Ngu huynh ta chỉ theo góp vui thôi.
Nhược Hạm tặng y một cái lườm ngây ngất, nhỏ giọng nói:
- Cuối cùng vẫn phải để đương gia làm chủ.
Đang cười nói thì đã đến đại môn Tào bang, tường trắng cửa đen, gạch xanh lát đất, không thấy một chút đường hoàng nào, chỉ cảm thấy có vẻ trang nghiêm. Trước cửa đứng hai tráng hán mặc áo khoác ngắn, thấy hai người dáng vẻ bất phàm, không dám chậm trễ, hai tay ôm quyền nói:
- Bằng hữu, có việc gì hả?
Nhược Hạm chắp tay cất cao giọng nói:
- Làm phiền hai vị, huynh đệ ta đi đến hẹn với Mã ngũ gia.
- Mã ngũ gia nào? - Một tráng hán hỏi.
- Ba con mắt, bay trên nước, Hoa Đình Thanh Phổ che nửa trời! - Nhược Hạm nói.
- Xin hỏi ngài là? - Tráng hán động dung hỏi.
- Thừa kế gia nghiệp, xây dưng cơ ngơi. - Nhược Hạm nói.
Hai tráng hán liếc nhau, một người xoay người đi vào bẩm báo, một người khác thì mời hai người đi vào phòng khách dùng trà.
Thẩm Mặc biết các ngành các nghề đều có 'xuân điểm', cũng chính là tiếng lóng mà Dương Tử Vinh và Tọa Sơn Điêu đã nói, có ý để che tai mắt của người ngoài, cũng có ý cố lộng huyền hư, phân biệt các loại mục đích đồng loại, tuy nhiên đối với y cũng đều như ngoại ngữ, nghe không hiểu đành phải giả bộ câm điếc.
Nhược Hạm sợ y bực mình, nhỏ giọng nói:
- Mỗi nghề đều có tiếng lóng, nếu như không nói đối phương sẽ không coi mình là người một nhà, sẽ rất phiền phức.
Thẩm Mặc gật đầu cười nói:
- Việc này ta biết.
Nói rồi có chút lo lắng nói:
- Lát nữa nếu như toàn là tiếng chuyên môn, chẳng phải ta sẽ lúng túng sao?
- Không đâu.
Nhược Hạm cho y một ánh mắt an tâm:
- Cứ nói với họ chàng là 'ngoài ngành', họ sẽ nói bình thường thôi.
Lúc này Thẩm Mặc mới yên lòng, bắt đầu quan sát phòng khách rộng rãi của Tào bang, cũng đơn giản như đại môn, ngoại trừ hương án ở giữa, có hai hàng ghế dưới đường, cũng chỉ có bức họa trên tường, cùng một bộ câu đối.
Trên bức họa là một hòa thượng hung hãn, để ngực trần, râu với lông ngực đều rậm rạp, tay cầm cây xẻng hình lưỡi liềm, Thẩm Mặc thầm nghĩ đây là Lỗ Trí Thâm sao? Đương nhiên y không phải là trẻ con, sẽ không tùy tiện nói bậy.
Nhược Hạm thấy y đang nhìn bức họa, nhỏ giọng giải thích cho y:
- Đây là Đạt Ma Tổ Sư, là tổ sư gia huynh đệ Tào bang cung phụng.
Thẩm Mặc thầm chặc lưỡi, gật đầu biểu thị đã biết, nhìn câu đối hai bên tranh cuộn màu trắng, trên đó viết hai hàng chữ 'phàm sự bách thiện hiếu vi tiên; khảng khái hảo nghĩa kỳ bản thiện.' khắc hoạ vô cùng rõ nét một bang phái giang hồ lấy 'trung hiếu tiết nghĩa' là lực lượng chính.
~~
Đang xem câu đối, từ hậu đường truyền đến tiếng cười sang sảng, hai người Thẩm Mặc vội vàng đứng dậy, liền thấy một người trung niên nhân ước chừng 40 tuổi, mặc trường bào màu xanh, vóc người hơi lùn đi ra, người có kinh nghiệm vừa nhìn thì biết ngay đó là một người không đơn giản.
- Mã Ngũ tới chậm.
Hán tử kia cười đi qua, liền ôm quyền nói:
- Ân tiểu ca phải chờ lâu rồi.
- Ác khách tới cửa.
Nhược Hạm ôm quyền hoàn lễ:
- Đã quấy rầy đương gia.
- Ở nhà dựa vào cha mẹ, ra đường dựa vào bằng hữu.
Mã Ngũ Gia cười ha ha nói:
- Ai mà không có lúc gặp khó khăn?
Nói rồi nhìn Thẩm Mặc nói:
- Vị bằng hữu này mới gặp gỡ, còn chưa có thỉnh giáo?
- Đây là huynh đệ thượng bài cầm. - Nhược Hạm cười nói.
*thượng bài cầm: thuật ngữ giang hồ chỉ ca ca. Đệ đệ là 'hạ bài cầm'.
- Dẫn kiến không lớn nhỏ, thỉnh giáo phân cao thấp.
Mã Ngũ gia vẫn nhìn Thẩm Mặc chằm chằm.
Thẩm Mặc thầm nghĩ mình trả lời thế nào đây, đành phải cười nói:
- Ngũ gia chào ngài, tại hạ là người ngoài nghề, không dám mạo muội ở trong bang. . .
Lời này của y xem như là tự giới thiệu, Nhược Hạm liền nói tiếp:
- Đại ca của ta cũng chỉ là ngoài ngành, nhưng nếu có việc thì vẫn do huynh ấy làm chủ.
Chính là nói người quyết định vẫn là Thẩm Mặc, giữa hai người đã phân ra chủ thứ.
- Thì ra là một vị bằng hữu giỏi giang.
Mã Ngũ gia chậm rãi gật đầu nói:
- Ngồi đi!
Liền ngạo nghễ ngồi xuống ghế thủ vị, đợi hai người ngồi vào chỗ của mình rồi, hắn mới quan sát kỹ càng Thẩm Mặc:
- Bằng hữu đang học hay là làm quan?
Người giang hồ có ánh mắt rất tinh, thân phận chân thực không thể gạt được họ.
- Làm quan. - Thẩm Mặc thản nhiên cười nói.
- Chức quan gì?
- Đồng tri Tô Châu. - Thẩm Mặc mỉm cười, giọng điệu không có nửa phần biến hóa.
- A. . .
Mã Ngũ gia không khỏi động dung nói:
- Bằng hữu có phải họ Thẩm?
- Thẩm Chuyết Ngôn.
Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Người Tô Châu.
Mã Ngũ gia nhìn sang Nhược Hạm ở bên cạnh, đã bừng tỉnh hiểu ra:
- Ta thực sự là hồ đồ rồi, sớm nghe nói Ân gia đại tiểu thư gả cho Trạng Nguyên, còn cần phải đoán mò sao?
Hắn đương nhiên biết họ của Nhược Hạm, sở dĩ ngoài miệng gọi 'Ân tiểu ca', chẳng qua là không nói toạc ra, chiếu cố mặt mũi của hai bên mà thôi.
Nhược Hạm hơi mặt đỏ nói:
- Chính là phu quân của ta.
- Thất kính thất kính.
Mã Ngũ gia đứng dậy chào lần nữa:
- Thẩm đại nhân cải trang vi hành, qua Giang tới Tùng, chẳng biết là vì việc gì?
- Một thân công phục thì quá phô trương, không tiện gặp gỡ với giang hồ bằng hữu.
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Nhưng ta không đích thân đến, thì không cho thấy được thành ý của tại hạ, cho nên tùy tiện tới cửa, xin đương gia bỏ qua.
Có câu là cường long không đè địa đầu xà, người giang hồ cũng rất không muốn lui tới với người trong công môn. Thẩm Mặc biết chỉ có không đưa ra kiểu cách nhà quan, mới có thể khiến đối phương thiếu cảnh giác.
Nhưng lại nghe Mã Ngũ gia nói:
- Tất có chỉ bảo, trên giang hồ rất sảng khoái, đại nhân nói thẳng là được rồi.
- Được, đương gia đã thẳng thắn như vậy, ta cũng không thể giấu diếm.
Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Ta tới cầu viện, cũng tới để cứu viên.
- Là nói thế nào? - Mã Ngũ gia tỉnh bơ nói.
- Ngài hẳn là biết tình cảnh hiện tại của ta. - Thẩm Mặc nói.
- Có nghe nói. - Mã Ngũ gia gật đầu nói.
- Ta cũng biết tình cảnh hiện tại của Tào bang các vị. - Thẩm Mặc lại nói.
Mã Ngũ gia cười nói:
- Tình cảnh của Tào bang chúng tôi vẫn rất bình thường, không thể so sánh với Thẩm đại nhân đây được.
Đây là nói mát, nhưng Thẩm Mặc cũng không thèm để ý, y thản nhiên cười nói:
- Kỳ thực là chó chê mèo lắm lông, không có gì khác nhau.
Mã Ngũ gia cười ha ha nói:
- Đại nhân nói rất phải.
Hiển nhiên hắn đã hiểu rõ ý đồ đến đây của đối phương, không cần phải quanh co nữa.
Lúc này Nhược Hạm nói:
- Ngũ gia, ta biết ngài là người đứng đầu Tào bang của Tô Tùng, mọi chuyện trước tiên đều phải suy nghĩ cho trên vạn huynh đệ, cho nên không muốn chọc vào đám người kia.
Trước tiên phá hỏng viện cớ của đối phương, rồi nói tiếp:
- Nhưng nếu như ngài nghĩ sâu xa hơn một chút là có thể phát hiện, nếu như thực sự là suy nghĩ cho các huynh đệ, vậy thì phải nói chuyện với chúng tôi rồi.
- A, thật chứ?
Mã Ngũ gia cười nói:
- Phu nhân nói ta nghĩ như thế nào?
Trong lòng còn giữ ý nghĩ cự tuyệt, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.
Trong đại sảnh Tào bang, tượng Đạt Ma lang mi thụ mục, bầu không khí không tính là hòa hợp.
Nhược Hạm cũng rất thích loại bầu không khí mang theo mùi thuốc súng này, chỉ có trong hoàn cảnh này nàng mới có thể thoả thích phát huy tài trí của mình, mà không cần tận lực che giấu. Rất nhanh phân tích ra một chút biến hóa trong cuộc, nàng quyết định nói thẳng, liền nghiêm mặt nói:
- Theo ta được biết, mấy năm nay, tình cảnh của Tào bang Tùng Giang vô cùng trắc trở, hàng năm đều phải xuất ra một khoản tiền để trợ cấp bang chúng, Đông xoay Tây mượn, thu không đủ chi, khoản tích lũy đã thiếu hụt rất lớn.
Mã Ngũ gia cười gượng một tiếng nói:
- Tệ bang đúng là có hơi eo hẹp, nhưng vẫn còn quay vòng được. . .
Nhược Hạm vẫn không bỏ qua:
- Nếu đúng như lời Ngũ gia nói, sao lại có nhiều vận quân, dịch phu, lương hộ như vậy phải đào vong?
Nói rồi cười lạnh một tiếng nói:
- Ta tận mắt nhìn thấy, các huynh đệ của Tào bang mười phần đã đi hết bốn, ngay cả trong thành Thiệu Hưng, đã có không ít người có khẩu âm Tùng Giang phải đi làm khuân vác!
Thấy đối phương đến đã có chuẩn bị, Mã Ngũ gia không cần thiết phải né tránh nữa, hắn thở một hơi thật dài, cúi đầu lặng lẽ nói:
- Ừ. . . Giang Nam giặc Oa làm loạn, rất nhiều địa phương đều được miễn thuế ruộng, duy chỉ có tào vận chúng ta vẫn phải trưng thu toàn bộ, không được giảm miễn.
Nói rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc:
- Hiện tại ta đã cùng đường, hồ ngôn loạn ngữ cũng không sợ đại nhân tức giận. . .
Thẩm Mặc cười nói:
- Cứ nói đừng ngại, hôm nay đừng có xem ta là quan.
Nghe đích tiếng nói ôn hòa của Thẩm Mặc, Mã Ngũ gia không khỏi sinh ra thiện cảm với y hơn -- đây cũng là nguyên nhân Nhược Hạm đi đầu, nàng muốn mình làm ác nhân, người tốt thì để lại cho Thẩm Mặc làm, vừa bận tâm đến thể diện của trượng phu, lại khiến cho Mã Ngũ gia bất tri bất giác sản sinh thiện cảm với y.
Chỉ nghe Mã Ngũ gia nói:
- Làm quan bổng lộc quá ít, đều dựa vào cắt xén thuế ruộng để mà kiếm sống. Hiện tại triều đình miễn thuế rất nhiều địa phương, tiền cắt xén tự nhiên cũng không còn. Cho nên chúng liền coi tào vận là con dê béo, nghĩ cách sưu cao thuế nặng, không ngừng bóp nặn.
Nói rồi vẻ mặt phẫn hận nói:
- Việc này cũng giống như, trọng trách vốn là mọi người cùng gánh, giờ thì tất cả đều đè đến trên người một mình Tào bang chúng tôi, gánh vác so với trước nặng gấp hai gấp ba, có một số địa phương thậm chí còn bốn năm lần.
Mã Ngũ gia hí thở dài một hơi, sắc mặt u buồn nói tiếp:
- Thói đời này đúng là không còn đường sống. . .Vốn phí vận chuyển, chi phí đi đường, phí sửa thuyền, tất cả đều do chúng tôi gánh chịu, gặp phải cảnh sóng gió bão bùng, trong bang còn phải mắc nợ bồi thường, cho dù Tào bang chúng tôi người có làm bằng sắt, cũng được bao nhiêu cái đinh đây? Căn bản bang không sống nổi.
Nói rồi thống khổ nhắm mắt lại nói:
- Chung quy không thể nhìn họ bị bức đến chết, cửa nát nhà tan được mà? Cho nên muốn chạy thì chạy, ta cũng không có cách nào để ngăn cản.
Thẩm Mặc liếc nhanh qua nhìn thê tử, cho nàng một ánh mắt tán dương. . . Ánh mắt của Nhược Hạm quả thực lợi hại, nhanh chóng từ trong vô số mục tiêu tìm đúng Tào bang đang ngập trong nguy cơ, hiểu rõ nguy cơ của Tào bang rồi, cho nên mới có thể một kích trúng, nhanh chóng bài trừ phòng ngự của đối phương!
~~
Hiện tại cuộc đàm phán của song phương đã trở về trên cùng một giới tuyến, Thẩm Mặc rốt cuộc có thể biểu đạt quan điểm của mình:
- Ngũ gia, ngươi có thể nghe ta nói vài câu hay không?
- Chao ôi, Thẩm đại nhân nói vậy là sao? Riêng phần tình cảm đại nhân đến thăm tiểu nhân, đó đã lớn bằng trời rồi.
Mã Ngũ gia ổn định tinh thần, nói với Thẩm Mặc:
- Đại nhân có lời chỉ bảo, ta cầu còn không được, sao lại hỏi ta có chịu nghe đại nhân nói thêm vài câu hay không? Chẳng lẽ đã khiến cho đại nhân tức giận rồi?
Hiển nhiên đã không còn thái độ xa cách như lúc đầu.
- Đó là ta buột miệng nói vậy thôi.
Thẩm Mặc cười ôn hoà nói:
- Chúng ta nói trắng ra là, vấn đề của Tào bang dính dáng mấy tỉnh, vô số nha môn, một đồng tri nho nhỏ như ta không có cách để giải quyết từ căn bản.
- Ha ha. . .
Mã Ngũ gia thầm nghĩ: "Nếu như ngươi nói mình có thể giải quyết, ta sẽ bật dậy đá ngươi ra ngoài ngay."
Chỉ nghe Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Nhưng ta chỉ có biện pháp, có thể giúp quý bang giảm xuống khốn cảnh hiện tại -- vấn đề của quý bang là gánh vác quá nặng, nhập bất phu xuất.
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Con đường giải quyết đơn giản là tiết lưu và khai nguyên. Hiện tại tiết lưu ta không có bản lĩnh, nhưng khai nguyên thì vẫn phải có.
- A?
Mã Ngũ gia rốt cuộc cảm thấy hứng thú:
- Nguyện nghe tỏ tường.
- Ngài biết hiện tại, ta ngoại trừ chức đồng tri Tô Châu, còn có chức quan gì khác không?
Thẩm Mặc rốt cuộc lộ ra cái đuôi cáo.
- Biết, đề cử Thị bạc đề cử ti.
Mã Ngũ gia nói:
- Nhưng hình như đến nay vẫn chưa thấy Thị bạc ti của đại nhân khai trương.
- Ha ha, đúng vậy.
Thẩm Mặc cười nói:
- Mặc dù triều đình đã hình thành nghị quyết, nhưng tại địa phương thì vẫn gặp phải trở lực rất lớn.
Nói rồi thở dài:
- Khốn cảnh hiện tại của thành Tô Châu chính là do những kẻ không muốn thấy người khai phụ, tại phía sau màn làm mưa làm gió tạo thành.
*khai phụ: thành trấn mở cho phép thông thương với nước ngoài.
- A. . .
Mã Ngũ gia gật đầu, ánh mắt lấp lánh nói:
- Thì ra là thế.
Thấy được lão gì láo cá này đã biết thu mình lại, Thẩm Mặc cười ha ha nói:
- Nhưng họ không có khả năng đấu lại ta.
- Đúng vậy đúng vậy.
Mã Ngũ gia gật đầu phụ họa:
- Từ xưa đến nay dân không đấu lại quan, bọn họ đã phạm vào kiêng kỵ.
Tuy nói như vậy, kỳ thực trong lòng hắn toàn không tin Thẩm Mặc có thể thắng, bởi vì những kẻ đó trên có thể che trời, dưới thì thâm căn cố đế, ngay cả đại quan tay nắm đại quyền quân chính như Chu Hoàn cũng trong nháy mắt bị diệt trừ, chỉ một đồng tri, có thể tạo ra được sóng gió gì?
- Thẩm Mặc ta chưa bao giờ nói hoang.
Thấy Thẩm Mặc chỉ tay về hướng tây nam:
- Ngài có lẽ đã nghe nói, tân nhiệm tham tướng Tô Châu Thích Kế Quang, suất lĩnh ba nghìn binh mã xuất phát từ Ninh Ba, đã ngừng nửa tháng tại Gia Hưng.
Nói rồi nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Trên phố đều suy đoán, ta và Thích tướng quân có phải có mâu thuẫn gì không, hiện tại ta nói cho ngài biết, giữa ta và hắn không có bất cứ vấn đề gì, hắn ngừng không tiến, đó là mệnh lệnh của ta!
- A.
Mã Ngũ gật đầu nói:
- Xem ra tất cả mọi người đã hiểu lầm rồi.
- Không đến vạn bất đắc dĩ, ta không muốn lôi quân đội vào.
Thẩm Mặc hơi nheo lại mắt nói:
- Nhưng thật sự muốn dồn ta vào đường cùng, ta sẽ không để ý mà điều động quân đội mở kho lúa của mấy nhà phú hộ, không cho mượn lương sẽ lấy gán cho tội đầu cơ tích trữ ! Đến lúc đó ta xem ai còn có thể dùng lương thực làm cớ nữa không?
- Như vậy không thích hợp đâu?
Mã Ngũ giật mình nói:
- Đại Minh triều ta vẫn chưa có tiền lệ vô cớ xét nhà.
Phải nói bản triều có tôn trọng đối với tài sản cá nhân. . . Cho dù cường quyền như Gia Tĩnh, mặc dù biết rõ thương nghiệp Giang Nam phồn vinh thịnh vượng, trăm vạn nhà không thể đếm hết, nhưng chỉ có thể thèm nhỏ dãi ba thước, không cách nào chiếm làm của riêng. Cho dù nghĩ nâng cao tiền thuế đã ít đến đáng thương, cũng chỉ lọt vào vòng thù địch chung của các quan viên chẳng phân bè cánh, phê ông ta chả khác như Dương đế sưu cao thế nặng. . . Nói tăng bất cứ chút thuế nào cuối cùng nhân dân đều sẽ là người gánh chịu, bách tính đã đủ khổ rồi, bệ hạ ngài còn không biết xấu hổ khiến cho họ còng lưng tăng thêm gánh nặng hay sao?
Gia Tĩnh chỉ có thể giương mắt nhìn, mặc kệ hiện tượng 'triều đình nghèo, Giang Nam giàu' cứ thế kéo dài, cũng không nghĩ tới việc kiếp phú tể bần, sung công tiền của phú hộ.
~~
Cho nên không có người cho rằng Thẩm Mặc sẽ làm ra loại chuyện sai lầm to lớn đến vậy, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến bọn người đó có chỗ dựa không sợ.
Nhưng hiện tại Mã Ngũ gia không cho rằng như thế nữa, chỉ nghe Thẩm Mặc bừng bừng sát khí nói:
- Ép buộc bọn chúng, chung quy vẫn tốt hơn so với ép bách tính tạo phản! Bách tính tạo phản thì ta phải mất đầu, còn bức bọn chúng nôn nóng, nhiều lắm ta chỉ bị bãi quan về nhà làm ruộng, cái nào nhẹ cái nào nặng, ta vẫn biết phân biệt rõ.
Mã Ngũ gia cảm thấy mình lại có nhận thức mới về vị đại nhân trẻ tuổi này, xem ra 20 tuổi đã thụ mệnh phủ doãn một phương, quả nhiên là nhân tài khác hẳn thường nhân a! Vì thế hắn không dám khinh thường Thẩm Mặc nữa, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Đại nhân tiền đồ như gấm, cũng không thể té ngã ở cái hố này được.
- Lời này khiến người ấm lòng a.
Thẩm Mặc vỗ vỗ mu bàn tay của Mã Ngũ gia, cười tự giễu:
- Không đến bất đắc dĩ, ta sẽ không cá chết lưới rách.
Nói rồi hai mắt lấp lánh nhìn Mã Ngũ nói:
- Cho nên ta mới tìm ngài cầu viện,. . . Ngũ gia cao thượng, giúp ta việc này, từ nay về sau ngươi chính là huynh đệ của Thẩm Chuyết Ngôn ta, sau khi Tô Châu khai phụ, Tào bang Tùng Giang, sẽ nhận được toàn bộ việc chuyển vận của đề cử ti ta!
Tim của Mã Ngũ gia đập thình thịch. Nếu như thực sự có thể khai phụ, vậy hàng hóa thiên hạ sẽ tập trung tại thành Tô Châu, nếu có thể chia một chén canh trong việc lưu chuyển hàng hóa ở đây, vậy Tào bang Tùng Giang đâu còn phải lo không có đường sống nữa?
- Ý của nàng là đợi chút nữa sẽ để ta chủ trì sao?
- Đương nhiên rồi.
Nhược Hạm che miệng cười nói:
- Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, người ta trốn ở sau lưng đưa chủ ý là được rồi, cũng không có năng lực xông pha chiến đấu.
Thẩm Mặc biết nàng không phải là không thể, chỉ là không muốn đoạt danh tiếng của mình, y cười nói:
- Cứ cùng ra trận đi.
Nhược Hạm cười ngọt ngào:
- Tuân mệnh.
~~
Khi xuống xe, Nhược Hạm đã đổi trang phục thành giống như của Thẩm Mặc, đều đầu đội phương cân, mặc áo dài(trực chuyết), chân đi giày màu hồng. Chẳng qua áo dài của Thẩm Mặc là màu xanh ngọc, của nàng là màu xanh nhạt, hai người sóng vai đi cùng nhau, thật giống như một đôi bạn học tốt vậy.
Nhược Hạm giả vờ hướng Thẩm Mặc chắp tay nói:
- Thẩm huynh mời.
- Hiền đệ mời.
Thẩm Mặc cũng giả bộ gật đầu, mời nàng một cái rồi hai người cùng nhau đi về hướng đường khẩu của Tùng Giang Tào bang.
Đi trên đường, Thẩm Mặc không khỏi thầm so sánh. Vừa so thì phát hiện phu nhân của mình khi mặc vào nam trang thì quả thật là đẹp, xứng với câu mặt như quan ngọc, mắt như sao sáng, nhưng không có vóc người cao gầy như 'Lục Tích' kia, cho nên về thần thái khí độ vẫn còn kém một bậc.
Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe Nhược Hạm nhỏ nhẹ nói:
- Khi đến đó thì nhất thiết phải kiềm chế một chút, Tào bang quy củ rất nhiều, không biết câu nào thì chọc tới bọn họ đâu.
- Hết thảy nhờ hiền đệ làm chủ rồi.
Thẩm Mặc cười khà khà nói:
- Ngu huynh ta chỉ theo góp vui thôi.
Nhược Hạm tặng y một cái lườm ngây ngất, nhỏ giọng nói:
- Cuối cùng vẫn phải để đương gia làm chủ.
Đang cười nói thì đã đến đại môn Tào bang, tường trắng cửa đen, gạch xanh lát đất, không thấy một chút đường hoàng nào, chỉ cảm thấy có vẻ trang nghiêm. Trước cửa đứng hai tráng hán mặc áo khoác ngắn, thấy hai người dáng vẻ bất phàm, không dám chậm trễ, hai tay ôm quyền nói:
- Bằng hữu, có việc gì hả?
Nhược Hạm chắp tay cất cao giọng nói:
- Làm phiền hai vị, huynh đệ ta đi đến hẹn với Mã ngũ gia.
- Mã ngũ gia nào? - Một tráng hán hỏi.
- Ba con mắt, bay trên nước, Hoa Đình Thanh Phổ che nửa trời! - Nhược Hạm nói.
- Xin hỏi ngài là? - Tráng hán động dung hỏi.
- Thừa kế gia nghiệp, xây dưng cơ ngơi. - Nhược Hạm nói.
Hai tráng hán liếc nhau, một người xoay người đi vào bẩm báo, một người khác thì mời hai người đi vào phòng khách dùng trà.
Thẩm Mặc biết các ngành các nghề đều có 'xuân điểm', cũng chính là tiếng lóng mà Dương Tử Vinh và Tọa Sơn Điêu đã nói, có ý để che tai mắt của người ngoài, cũng có ý cố lộng huyền hư, phân biệt các loại mục đích đồng loại, tuy nhiên đối với y cũng đều như ngoại ngữ, nghe không hiểu đành phải giả bộ câm điếc.
Nhược Hạm sợ y bực mình, nhỏ giọng nói:
- Mỗi nghề đều có tiếng lóng, nếu như không nói đối phương sẽ không coi mình là người một nhà, sẽ rất phiền phức.
Thẩm Mặc gật đầu cười nói:
- Việc này ta biết.
Nói rồi có chút lo lắng nói:
- Lát nữa nếu như toàn là tiếng chuyên môn, chẳng phải ta sẽ lúng túng sao?
- Không đâu.
Nhược Hạm cho y một ánh mắt an tâm:
- Cứ nói với họ chàng là 'ngoài ngành', họ sẽ nói bình thường thôi.
Lúc này Thẩm Mặc mới yên lòng, bắt đầu quan sát phòng khách rộng rãi của Tào bang, cũng đơn giản như đại môn, ngoại trừ hương án ở giữa, có hai hàng ghế dưới đường, cũng chỉ có bức họa trên tường, cùng một bộ câu đối.
Trên bức họa là một hòa thượng hung hãn, để ngực trần, râu với lông ngực đều rậm rạp, tay cầm cây xẻng hình lưỡi liềm, Thẩm Mặc thầm nghĩ đây là Lỗ Trí Thâm sao? Đương nhiên y không phải là trẻ con, sẽ không tùy tiện nói bậy.
Nhược Hạm thấy y đang nhìn bức họa, nhỏ giọng giải thích cho y:
- Đây là Đạt Ma Tổ Sư, là tổ sư gia huynh đệ Tào bang cung phụng.
Thẩm Mặc thầm chặc lưỡi, gật đầu biểu thị đã biết, nhìn câu đối hai bên tranh cuộn màu trắng, trên đó viết hai hàng chữ 'phàm sự bách thiện hiếu vi tiên; khảng khái hảo nghĩa kỳ bản thiện.' khắc hoạ vô cùng rõ nét một bang phái giang hồ lấy 'trung hiếu tiết nghĩa' là lực lượng chính.
~~
Đang xem câu đối, từ hậu đường truyền đến tiếng cười sang sảng, hai người Thẩm Mặc vội vàng đứng dậy, liền thấy một người trung niên nhân ước chừng 40 tuổi, mặc trường bào màu xanh, vóc người hơi lùn đi ra, người có kinh nghiệm vừa nhìn thì biết ngay đó là một người không đơn giản.
- Mã Ngũ tới chậm.
Hán tử kia cười đi qua, liền ôm quyền nói:
- Ân tiểu ca phải chờ lâu rồi.
- Ác khách tới cửa.
Nhược Hạm ôm quyền hoàn lễ:
- Đã quấy rầy đương gia.
- Ở nhà dựa vào cha mẹ, ra đường dựa vào bằng hữu.
Mã Ngũ Gia cười ha ha nói:
- Ai mà không có lúc gặp khó khăn?
Nói rồi nhìn Thẩm Mặc nói:
- Vị bằng hữu này mới gặp gỡ, còn chưa có thỉnh giáo?
- Đây là huynh đệ thượng bài cầm. - Nhược Hạm cười nói.
*thượng bài cầm: thuật ngữ giang hồ chỉ ca ca. Đệ đệ là 'hạ bài cầm'.
- Dẫn kiến không lớn nhỏ, thỉnh giáo phân cao thấp.
Mã Ngũ gia vẫn nhìn Thẩm Mặc chằm chằm.
Thẩm Mặc thầm nghĩ mình trả lời thế nào đây, đành phải cười nói:
- Ngũ gia chào ngài, tại hạ là người ngoài nghề, không dám mạo muội ở trong bang. . .
Lời này của y xem như là tự giới thiệu, Nhược Hạm liền nói tiếp:
- Đại ca của ta cũng chỉ là ngoài ngành, nhưng nếu có việc thì vẫn do huynh ấy làm chủ.
Chính là nói người quyết định vẫn là Thẩm Mặc, giữa hai người đã phân ra chủ thứ.
- Thì ra là một vị bằng hữu giỏi giang.
Mã Ngũ gia chậm rãi gật đầu nói:
- Ngồi đi!
Liền ngạo nghễ ngồi xuống ghế thủ vị, đợi hai người ngồi vào chỗ của mình rồi, hắn mới quan sát kỹ càng Thẩm Mặc:
- Bằng hữu đang học hay là làm quan?
Người giang hồ có ánh mắt rất tinh, thân phận chân thực không thể gạt được họ.
- Làm quan. - Thẩm Mặc thản nhiên cười nói.
- Chức quan gì?
- Đồng tri Tô Châu. - Thẩm Mặc mỉm cười, giọng điệu không có nửa phần biến hóa.
- A. . .
Mã Ngũ gia không khỏi động dung nói:
- Bằng hữu có phải họ Thẩm?
- Thẩm Chuyết Ngôn.
Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Người Tô Châu.
Mã Ngũ gia nhìn sang Nhược Hạm ở bên cạnh, đã bừng tỉnh hiểu ra:
- Ta thực sự là hồ đồ rồi, sớm nghe nói Ân gia đại tiểu thư gả cho Trạng Nguyên, còn cần phải đoán mò sao?
Hắn đương nhiên biết họ của Nhược Hạm, sở dĩ ngoài miệng gọi 'Ân tiểu ca', chẳng qua là không nói toạc ra, chiếu cố mặt mũi của hai bên mà thôi.
Nhược Hạm hơi mặt đỏ nói:
- Chính là phu quân của ta.
- Thất kính thất kính.
Mã Ngũ gia đứng dậy chào lần nữa:
- Thẩm đại nhân cải trang vi hành, qua Giang tới Tùng, chẳng biết là vì việc gì?
- Một thân công phục thì quá phô trương, không tiện gặp gỡ với giang hồ bằng hữu.
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Nhưng ta không đích thân đến, thì không cho thấy được thành ý của tại hạ, cho nên tùy tiện tới cửa, xin đương gia bỏ qua.
Có câu là cường long không đè địa đầu xà, người giang hồ cũng rất không muốn lui tới với người trong công môn. Thẩm Mặc biết chỉ có không đưa ra kiểu cách nhà quan, mới có thể khiến đối phương thiếu cảnh giác.
Nhưng lại nghe Mã Ngũ gia nói:
- Tất có chỉ bảo, trên giang hồ rất sảng khoái, đại nhân nói thẳng là được rồi.
- Được, đương gia đã thẳng thắn như vậy, ta cũng không thể giấu diếm.
Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Ta tới cầu viện, cũng tới để cứu viên.
- Là nói thế nào? - Mã Ngũ gia tỉnh bơ nói.
- Ngài hẳn là biết tình cảnh hiện tại của ta. - Thẩm Mặc nói.
- Có nghe nói. - Mã Ngũ gia gật đầu nói.
- Ta cũng biết tình cảnh hiện tại của Tào bang các vị. - Thẩm Mặc lại nói.
Mã Ngũ gia cười nói:
- Tình cảnh của Tào bang chúng tôi vẫn rất bình thường, không thể so sánh với Thẩm đại nhân đây được.
Đây là nói mát, nhưng Thẩm Mặc cũng không thèm để ý, y thản nhiên cười nói:
- Kỳ thực là chó chê mèo lắm lông, không có gì khác nhau.
Mã Ngũ gia cười ha ha nói:
- Đại nhân nói rất phải.
Hiển nhiên hắn đã hiểu rõ ý đồ đến đây của đối phương, không cần phải quanh co nữa.
Lúc này Nhược Hạm nói:
- Ngũ gia, ta biết ngài là người đứng đầu Tào bang của Tô Tùng, mọi chuyện trước tiên đều phải suy nghĩ cho trên vạn huynh đệ, cho nên không muốn chọc vào đám người kia.
Trước tiên phá hỏng viện cớ của đối phương, rồi nói tiếp:
- Nhưng nếu như ngài nghĩ sâu xa hơn một chút là có thể phát hiện, nếu như thực sự là suy nghĩ cho các huynh đệ, vậy thì phải nói chuyện với chúng tôi rồi.
- A, thật chứ?
Mã Ngũ gia cười nói:
- Phu nhân nói ta nghĩ như thế nào?
Trong lòng còn giữ ý nghĩ cự tuyệt, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.
Trong đại sảnh Tào bang, tượng Đạt Ma lang mi thụ mục, bầu không khí không tính là hòa hợp.
Nhược Hạm cũng rất thích loại bầu không khí mang theo mùi thuốc súng này, chỉ có trong hoàn cảnh này nàng mới có thể thoả thích phát huy tài trí của mình, mà không cần tận lực che giấu. Rất nhanh phân tích ra một chút biến hóa trong cuộc, nàng quyết định nói thẳng, liền nghiêm mặt nói:
- Theo ta được biết, mấy năm nay, tình cảnh của Tào bang Tùng Giang vô cùng trắc trở, hàng năm đều phải xuất ra một khoản tiền để trợ cấp bang chúng, Đông xoay Tây mượn, thu không đủ chi, khoản tích lũy đã thiếu hụt rất lớn.
Mã Ngũ gia cười gượng một tiếng nói:
- Tệ bang đúng là có hơi eo hẹp, nhưng vẫn còn quay vòng được. . .
Nhược Hạm vẫn không bỏ qua:
- Nếu đúng như lời Ngũ gia nói, sao lại có nhiều vận quân, dịch phu, lương hộ như vậy phải đào vong?
Nói rồi cười lạnh một tiếng nói:
- Ta tận mắt nhìn thấy, các huynh đệ của Tào bang mười phần đã đi hết bốn, ngay cả trong thành Thiệu Hưng, đã có không ít người có khẩu âm Tùng Giang phải đi làm khuân vác!
Thấy đối phương đến đã có chuẩn bị, Mã Ngũ gia không cần thiết phải né tránh nữa, hắn thở một hơi thật dài, cúi đầu lặng lẽ nói:
- Ừ. . . Giang Nam giặc Oa làm loạn, rất nhiều địa phương đều được miễn thuế ruộng, duy chỉ có tào vận chúng ta vẫn phải trưng thu toàn bộ, không được giảm miễn.
Nói rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Mặc:
- Hiện tại ta đã cùng đường, hồ ngôn loạn ngữ cũng không sợ đại nhân tức giận. . .
Thẩm Mặc cười nói:
- Cứ nói đừng ngại, hôm nay đừng có xem ta là quan.
Nghe đích tiếng nói ôn hòa của Thẩm Mặc, Mã Ngũ gia không khỏi sinh ra thiện cảm với y hơn -- đây cũng là nguyên nhân Nhược Hạm đi đầu, nàng muốn mình làm ác nhân, người tốt thì để lại cho Thẩm Mặc làm, vừa bận tâm đến thể diện của trượng phu, lại khiến cho Mã Ngũ gia bất tri bất giác sản sinh thiện cảm với y.
Chỉ nghe Mã Ngũ gia nói:
- Làm quan bổng lộc quá ít, đều dựa vào cắt xén thuế ruộng để mà kiếm sống. Hiện tại triều đình miễn thuế rất nhiều địa phương, tiền cắt xén tự nhiên cũng không còn. Cho nên chúng liền coi tào vận là con dê béo, nghĩ cách sưu cao thuế nặng, không ngừng bóp nặn.
Nói rồi vẻ mặt phẫn hận nói:
- Việc này cũng giống như, trọng trách vốn là mọi người cùng gánh, giờ thì tất cả đều đè đến trên người một mình Tào bang chúng tôi, gánh vác so với trước nặng gấp hai gấp ba, có một số địa phương thậm chí còn bốn năm lần.
Mã Ngũ gia hí thở dài một hơi, sắc mặt u buồn nói tiếp:
- Thói đời này đúng là không còn đường sống. . .Vốn phí vận chuyển, chi phí đi đường, phí sửa thuyền, tất cả đều do chúng tôi gánh chịu, gặp phải cảnh sóng gió bão bùng, trong bang còn phải mắc nợ bồi thường, cho dù Tào bang chúng tôi người có làm bằng sắt, cũng được bao nhiêu cái đinh đây? Căn bản bang không sống nổi.
Nói rồi thống khổ nhắm mắt lại nói:
- Chung quy không thể nhìn họ bị bức đến chết, cửa nát nhà tan được mà? Cho nên muốn chạy thì chạy, ta cũng không có cách nào để ngăn cản.
Thẩm Mặc liếc nhanh qua nhìn thê tử, cho nàng một ánh mắt tán dương. . . Ánh mắt của Nhược Hạm quả thực lợi hại, nhanh chóng từ trong vô số mục tiêu tìm đúng Tào bang đang ngập trong nguy cơ, hiểu rõ nguy cơ của Tào bang rồi, cho nên mới có thể một kích trúng, nhanh chóng bài trừ phòng ngự của đối phương!
~~
Hiện tại cuộc đàm phán của song phương đã trở về trên cùng một giới tuyến, Thẩm Mặc rốt cuộc có thể biểu đạt quan điểm của mình:
- Ngũ gia, ngươi có thể nghe ta nói vài câu hay không?
- Chao ôi, Thẩm đại nhân nói vậy là sao? Riêng phần tình cảm đại nhân đến thăm tiểu nhân, đó đã lớn bằng trời rồi.
Mã Ngũ gia ổn định tinh thần, nói với Thẩm Mặc:
- Đại nhân có lời chỉ bảo, ta cầu còn không được, sao lại hỏi ta có chịu nghe đại nhân nói thêm vài câu hay không? Chẳng lẽ đã khiến cho đại nhân tức giận rồi?
Hiển nhiên đã không còn thái độ xa cách như lúc đầu.
- Đó là ta buột miệng nói vậy thôi.
Thẩm Mặc cười ôn hoà nói:
- Chúng ta nói trắng ra là, vấn đề của Tào bang dính dáng mấy tỉnh, vô số nha môn, một đồng tri nho nhỏ như ta không có cách để giải quyết từ căn bản.
- Ha ha. . .
Mã Ngũ gia thầm nghĩ: "Nếu như ngươi nói mình có thể giải quyết, ta sẽ bật dậy đá ngươi ra ngoài ngay."
Chỉ nghe Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Nhưng ta chỉ có biện pháp, có thể giúp quý bang giảm xuống khốn cảnh hiện tại -- vấn đề của quý bang là gánh vác quá nặng, nhập bất phu xuất.
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Con đường giải quyết đơn giản là tiết lưu và khai nguyên. Hiện tại tiết lưu ta không có bản lĩnh, nhưng khai nguyên thì vẫn phải có.
- A?
Mã Ngũ gia rốt cuộc cảm thấy hứng thú:
- Nguyện nghe tỏ tường.
- Ngài biết hiện tại, ta ngoại trừ chức đồng tri Tô Châu, còn có chức quan gì khác không?
Thẩm Mặc rốt cuộc lộ ra cái đuôi cáo.
- Biết, đề cử Thị bạc đề cử ti.
Mã Ngũ gia nói:
- Nhưng hình như đến nay vẫn chưa thấy Thị bạc ti của đại nhân khai trương.
- Ha ha, đúng vậy.
Thẩm Mặc cười nói:
- Mặc dù triều đình đã hình thành nghị quyết, nhưng tại địa phương thì vẫn gặp phải trở lực rất lớn.
Nói rồi thở dài:
- Khốn cảnh hiện tại của thành Tô Châu chính là do những kẻ không muốn thấy người khai phụ, tại phía sau màn làm mưa làm gió tạo thành.
*khai phụ: thành trấn mở cho phép thông thương với nước ngoài.
- A. . .
Mã Ngũ gia gật đầu, ánh mắt lấp lánh nói:
- Thì ra là thế.
Thấy được lão gì láo cá này đã biết thu mình lại, Thẩm Mặc cười ha ha nói:
- Nhưng họ không có khả năng đấu lại ta.
- Đúng vậy đúng vậy.
Mã Ngũ gia gật đầu phụ họa:
- Từ xưa đến nay dân không đấu lại quan, bọn họ đã phạm vào kiêng kỵ.
Tuy nói như vậy, kỳ thực trong lòng hắn toàn không tin Thẩm Mặc có thể thắng, bởi vì những kẻ đó trên có thể che trời, dưới thì thâm căn cố đế, ngay cả đại quan tay nắm đại quyền quân chính như Chu Hoàn cũng trong nháy mắt bị diệt trừ, chỉ một đồng tri, có thể tạo ra được sóng gió gì?
- Thẩm Mặc ta chưa bao giờ nói hoang.
Thấy Thẩm Mặc chỉ tay về hướng tây nam:
- Ngài có lẽ đã nghe nói, tân nhiệm tham tướng Tô Châu Thích Kế Quang, suất lĩnh ba nghìn binh mã xuất phát từ Ninh Ba, đã ngừng nửa tháng tại Gia Hưng.
Nói rồi nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Trên phố đều suy đoán, ta và Thích tướng quân có phải có mâu thuẫn gì không, hiện tại ta nói cho ngài biết, giữa ta và hắn không có bất cứ vấn đề gì, hắn ngừng không tiến, đó là mệnh lệnh của ta!
- A.
Mã Ngũ gật đầu nói:
- Xem ra tất cả mọi người đã hiểu lầm rồi.
- Không đến vạn bất đắc dĩ, ta không muốn lôi quân đội vào.
Thẩm Mặc hơi nheo lại mắt nói:
- Nhưng thật sự muốn dồn ta vào đường cùng, ta sẽ không để ý mà điều động quân đội mở kho lúa của mấy nhà phú hộ, không cho mượn lương sẽ lấy gán cho tội đầu cơ tích trữ ! Đến lúc đó ta xem ai còn có thể dùng lương thực làm cớ nữa không?
- Như vậy không thích hợp đâu?
Mã Ngũ giật mình nói:
- Đại Minh triều ta vẫn chưa có tiền lệ vô cớ xét nhà.
Phải nói bản triều có tôn trọng đối với tài sản cá nhân. . . Cho dù cường quyền như Gia Tĩnh, mặc dù biết rõ thương nghiệp Giang Nam phồn vinh thịnh vượng, trăm vạn nhà không thể đếm hết, nhưng chỉ có thể thèm nhỏ dãi ba thước, không cách nào chiếm làm của riêng. Cho dù nghĩ nâng cao tiền thuế đã ít đến đáng thương, cũng chỉ lọt vào vòng thù địch chung của các quan viên chẳng phân bè cánh, phê ông ta chả khác như Dương đế sưu cao thế nặng. . . Nói tăng bất cứ chút thuế nào cuối cùng nhân dân đều sẽ là người gánh chịu, bách tính đã đủ khổ rồi, bệ hạ ngài còn không biết xấu hổ khiến cho họ còng lưng tăng thêm gánh nặng hay sao?
Gia Tĩnh chỉ có thể giương mắt nhìn, mặc kệ hiện tượng 'triều đình nghèo, Giang Nam giàu' cứ thế kéo dài, cũng không nghĩ tới việc kiếp phú tể bần, sung công tiền của phú hộ.
~~
Cho nên không có người cho rằng Thẩm Mặc sẽ làm ra loại chuyện sai lầm to lớn đến vậy, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến bọn người đó có chỗ dựa không sợ.
Nhưng hiện tại Mã Ngũ gia không cho rằng như thế nữa, chỉ nghe Thẩm Mặc bừng bừng sát khí nói:
- Ép buộc bọn chúng, chung quy vẫn tốt hơn so với ép bách tính tạo phản! Bách tính tạo phản thì ta phải mất đầu, còn bức bọn chúng nôn nóng, nhiều lắm ta chỉ bị bãi quan về nhà làm ruộng, cái nào nhẹ cái nào nặng, ta vẫn biết phân biệt rõ.
Mã Ngũ gia cảm thấy mình lại có nhận thức mới về vị đại nhân trẻ tuổi này, xem ra 20 tuổi đã thụ mệnh phủ doãn một phương, quả nhiên là nhân tài khác hẳn thường nhân a! Vì thế hắn không dám khinh thường Thẩm Mặc nữa, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Đại nhân tiền đồ như gấm, cũng không thể té ngã ở cái hố này được.
- Lời này khiến người ấm lòng a.
Thẩm Mặc vỗ vỗ mu bàn tay của Mã Ngũ gia, cười tự giễu:
- Không đến bất đắc dĩ, ta sẽ không cá chết lưới rách.
Nói rồi hai mắt lấp lánh nhìn Mã Ngũ nói:
- Cho nên ta mới tìm ngài cầu viện,. . . Ngũ gia cao thượng, giúp ta việc này, từ nay về sau ngươi chính là huynh đệ của Thẩm Chuyết Ngôn ta, sau khi Tô Châu khai phụ, Tào bang Tùng Giang, sẽ nhận được toàn bộ việc chuyển vận của đề cử ti ta!
Tim của Mã Ngũ gia đập thình thịch. Nếu như thực sự có thể khai phụ, vậy hàng hóa thiên hạ sẽ tập trung tại thành Tô Châu, nếu có thể chia một chén canh trong việc lưu chuyển hàng hóa ở đây, vậy Tào bang Tùng Giang đâu còn phải lo không có đường sống nữa?
Bình luận truyện