Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 494: Thanh quan vô địch
Thẩm Mặc đưa Thuận Chi công đến thẳng bờ bên kia Thái Hồ. Đường Hạc Chinh mặc áo tang nói:
- Mời sư huynh làm bài tế văn cho tiên phụ.
Khí chất của Đường Thuận Chi quá mạnh mẽ, cho dù đã qua đời mấy ngày, cái loại hào hiệp chi khí hùng hồn phiêu dật vẫn làm cho hai người họ vô pháp tự kềm chế. Nhưng người chết thì đã chết, người sống thì vẫn phải tiếp tục sống, chung quy phải có một báo cáo để sinh tử ly biệt.
Lúc đó vào tháng mưa dầm, mưa rả rích kéo dài không dứt, hồ nước cuồn cuộn, bọt sóng tung trào, với thế như vạn mã bôn đằng, âm thanh như hổ rống sét vang. Thẩm Mặc bạch y thắng tuyết, mái tóc dài rối tung đứng lặng tại vành đê. Đường Hạc Chinh cầm cờ phướn đứng ở phía sau y, trước mặt là bàn thờ hương án, xa nữa là linh cữu của Đường Thuận Chi ở trên thuyền.
Thẩm Mặc tự bố trí đồ hiến tế trước linh cữu, tưới ba ly rượu xuống đất, dập đầu ba cái với Đường Thuận Chi, rồi kéo dài giọng đọc tế văn:
- Hỡi ơi thúc ta. Bất hạnh sớm khuất! Đành lẽ số trời, ai ai không thương, lòng ta thật đau đớn, kính dâng ly rượu này, tiên sư có linh thiêng xin về chứng giám! Thiên địa có tình, nghe ta phúng điếu thúc ta!
- Hỡi ơi! thúc ta xuất thân danh môn, thủa nhỏ học hành minh mẫn, mười sáu tăng lẫm sinh, hai mươi trúng giải Nguyên, qua năm trúng Cống nguyên, kim điện tấu truyền lư, lấy tuổi nhược quán chiếm ngôi đầu bảng vàng! Nhớ vẻ phong thần phiêu sái, ngạo thị của thúc, đều khiến tâm thần chúng ta hướng tới!
- Nhưng khi đó quyền gian lộng quyền, kẻ xấu tại triều, chính nhân trốn tránh, thúc ta tính cao thượng, thà minh châu nhuốm cát, chứ không chịu dĩ thế vô tranh, khẳng khái từ quan hồi hương, sống tại quê nhà, vong vật khổ tu, chỉ một nỗi khổ tâm của lương công, hòa mình vào vạn vật; càng tu được phẩm tiết cao nhã, hơn người, chấn lôi qua mà không sợ hãi, Thái Sơn đổ mà không sờn! Nắm tay không, ngự vạn mã mà không dao động, đạp nước lửa, nhập kim thạch mà không hai lòng!
- Hậu thế muốn noi theo thì lực tất như thúc ta -- nghĩ đến thúc ta trong núi khổ tu mười sáu năm, mùa hè không quạt mùa đông không bếp lò, ngày quên ăn mà quên đêm ngủ. Quanh năm không ăn thịt, giường không trải hai đệm, rèn thân luyện chí, toàn tâm dốc lòng cầu học! Nếu một người giỏi giang, dù tầm thường thô kệch, cũng chèo thuyền thiên lý mới tìm thấy! Nếu một người thoắt đến thoắt đi, dù công khanh quý khách tới, gõ cửa cả ngày mà vẫn trốn tránh. Thế nhân đều nói, thúc ta ngưỡng mộ đạo của lão Trang, đi trên dấu tích ẩn sĩ, sáng suốt với vật ngoại. Nhưng chỉ cầu nghe được đạo của thánh hiền!
- Thượng thiện nhược thủy giả, mọi người ở chỗ trên, thúc ta chỗ dưới; mọi người chỗ tốt, thúc ta một mình chỗ hiểm; mọi người chỗ sạch, thúc ta một mình chỗ bẩn. Không nơi tĩnh lặng. Thâm bất khả trắc, tổn nhi bất kiệt, thi không cầu báo! Ta từng nghe 'thánh giả tùy thời nhi hành, hiền giả ứng sự nhi biến; trí giả vô vi nhi trì, đạt giả thuận thiên nhi sinh.' thúc ta đủ kham 'thánh hiền tiên đạt' !
- Tử nói: 'Chim, người biết nó có thể bay; cá, người biết nó có thể bơi; thú, người biết nó có thể đi. Con đi có thể dùng lưới bắt, con bơi có thể dùng lưỡi câu, con bay có thể dùng tên bắn, về phần rồng, ta không biết nên lấy gì?' thúc ta Kinh Xuyên Đường công cũng vậy, học thức uyên thâm mà khó lường, chí thú cao mạc mà khó biết; như xà tùy thời gập duỗi, như rồng cưỡi phong vân mà lên cửu thiên, ấy cũng như rồng ư?
- Ỡi hơi, sau Kinh Xuyên, sẽ không còn Kinh Xuyên, thiên hạ từ nay về sau quân tử biết tìm đâu? Ỡi hỡi đau đớn lòng ta!
~~
Bái biệt linh cữu của Đường Thuận Chi, Thẩm Mặc đi thuyền trở về Tô Châu. Vừa mới đi ra ngoài Thái Hồ liền nhận được một tin tức, Hồ Tôn Hiến sai Vương Trực đến Hàng Châu gặp Vương Bản Cố!
Vương Bản Cố thuộc loại người cứng nhắc nhất, nếu như Vương Trực rơi vào trong tay hắn thì tất nhiên sẽ bị nhốt, sau đó xử tử!
Lòng Thẩm Mặc thoáng chìm vào đáy Thái Hồ, y chậm rãi gật đầu, ý bảo tự mình biết đường, rồi từ từ đi trở về khoang thuyền, ngồi ở sau bàn trầm tư. . .
Đối với số phận của Vương Trực, Thẩm Mặc viết thơ hỏi qua Hồ Tôn Hiến. Hồ Tôn Hiến cũng không giấu diếm gì y -- hắn nói trải qua nhiều lần suy nghĩ, hắn cho rằng kết cục cuối cùng của Vương Trực không nên do bản thân quyết định, cũng không nên do bản thân đề xuất kiến nghị.
Đối với thái độ nhất quán của Hồ mỗ nhân, Thẩm Mặc vẫn rất lý giải. Y cũng không yêu cầu quá cao Hồ Tôn Hiến sẽ vì một đầu lĩnh hải tặc mà đưa ra tiền đồ phú quý, cho nên đối với thái độ dây dưa mà hắn áp dụng y vẫn có thể tiếp thu. Thẩm Mặc đang chuẩn bị hồi kinh để khuyên bảo, nghĩ cách thuyết phục mấy vị đại lão, tha Vương Trực một mạng, để hắn thoát chết mà "đóng giữ trên biển", trên thực tế là biến tướng của phóng thích.
Quả thật, giết chết Vương Trực, đối với giặc Oa sẽ là một đả kích rất lớn. Vương Trực thân là vua hải tặc, là sự hiệu triệu tinh thần và tượng trưng thống nhất của giặc Oa. Nếu như hắn chết, giặc Oa sẽ trở thành năm bè bảy mảng, cũng khó mà tổ chức lại hình thành sức mạnh nữa. Mặc dù tăng thêm độ khó tiêu diệt, nhưng bị quan quân tiêu diệt từng bộ phận thì không thể tránh được.
Hơn nữa đối với giặc Oa và người ủng hộ nó, đây là một lời cảnh cáo nghiêm khắc: đừng hy vọng xa vời tổ chức giặc Oa ra hồn, còn có hy vọng bị chiêu an, trước mặt các ngươi chỉ có một con đường chết! Điều này đối với những quan lại chưa triệt để cắt đứt với giặc Oa, còn âm thầm qua lại mà nói, đó là một tín hiệu rõ ràng: phải triệt để phân rõ giới hạn với chúng, bằng không thì chắc chắn lọt vào sự đả kích không chút khoan dung của triều đình. Điều này dẫn đến sự ủng hộ cho giặc Oa càng ngày càng ít, cuối cùng như rút củi dưới đáy nồi, đã định trước kết cục của chiến tranh.
Nhưng đừng quên, Vương Trực sở dĩ ngoan ngoãn lên bờ, là bởi vì nhất phẩm thiếu bảo Hồ Tôn Hiến, đường đường tổng đốc Đông Nam, vừa phát thệ vừa phái ra con tin, bảo chứng an toàn và tự do cho Vương Trực.
Nếu như thế mà còn bị chết, nếu như lời bảo chứng của vị đại quan nhất phẩm đại biểu triều đình cũng không giữ được, vậy hậu quả sẽ nghiêm trọng -- có câu là 'chim không đầu không bay, người không giữ tín sẽ không có chỗ đứng', đối với một Chính phủ thì càng không thể làm ra loại hành vi thiển cận này, bởi vì nó sẽ làm Đại Minh thắng chiến tranh mà không có tín nghĩa.
Nếu như một triều đình không có tín nghĩa, sẽ không ai hồi báo lại sự tín nhiệm với nó, mà chỉ có thể dùng sự gian trá và vô sỉ thậm chí còn nhiều hơn vậy để đối phó nó. Rất tự nhiên, kết quả lừa dối người thành thật chỉ có thể là làm cho sau này người ta biến thành kẻ gian trá. Trên thực tế, trong thời không ban đầu của Thẩm Mặc, sau khi Vương Trực chết thì giặc Oa không còn chân chính muốn giải hòa cùng triều đình nữa, sau đó giặc Oa hoặc toàn quân chết trận, hoặc giả đầu hàng xem như kế hoãn binh để tái khởi. Loại thủ pháp này thậm chí vẫn duy trì liên tục đến Minh Mạt. Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung đều từng trá hàng. Càng miễn bàn đối với đám lợn rừng cũng như thể cưỡi xe nhẹ đi đường quen này rồi.
Nếu như triều đình này ngôn tất tin, tin tất quả, có lẽ sẽ không chết oan uổng như vậy. . .
~~
Nhưng có chủ nghĩa hiện thực nói là, đừng nói lời vô nghĩa, không phải là giết một Vương Trực thôi sao? Còn nói đến cả vong quốc diệt tộc. Đâu cần nói xa như vậy, chỉ nói đến tình thế kháng trước mắt đi đã --
Phải biết rằng, Hồ Tôn Hiến sở dĩ tán thành ý kiến của Thẩm Mặc, tha Vương Trực cái chết, là bởi vì nếu như có thể chiêu an Vương Trực, so cùng một chức vị, để hắn tiện hạn chế trên biển, thì Mân, Quảng, Giang Chiết có thể tránh khỏi một trận khổ chiến. Nhưng hiện tại dụ hắn hàng mà còn giết, ta sẽ là vô cớ làm cướp, là thất tín, chém Uông Trực mà hải tặc tăng thêm. Sự thành tâm và dối trá càng cách xa nhau.
Đương nhiên, bởi vì giặc Oa chỉ là một quần thể rời rạc, thậm chí chưa nói tới là một liên hợp thể. Vương Trực đại biểu không được toàn thể giặc Oa, cho dù không giết hắn, thậm chí phong quan cho hắn, chiến tranh cũng vẫn sẽ tiếp tục, bởi vì luôn có người không muốn đầu hàng, hoặc là sau khi đầu hàng không hài lòng mà phản bội. Nhưng quy mô chiến tranh sẽ không lớn, thời gian cũng sẽ không kéo dài --
Trên thực tế, chúng ta biết, Thích tướng quân và truyền kỳ chinh chiến sử của Thích tướng quân kỳ thực là mới bắt đầu sau khi Vương Trực chết. Cái chết của Uông Trực là một bước ngoặt quan trọng, đã đưa vô số giặc Oa giẫm lên bờ, tùy tiện làm bậy, giết người cướp của, không còn ai ràng buộc được chúng. Trong một thời gian rất lâu, quan quân căn bản không cách nào ngăn cản được chúng làm ác, hòa bình trong thời gian ngắn đã biến mất, thay vào đó chính là địa ngục càng tàn khốc hơn.
Nếu không phải có Thích Kế Quang cùng thần quân bách chiến bách thắng của hắn hoành không xuất thế, hầu như ôm hết toàn bộ các trận đánh ác liệt từ đó về sau, cũng sáng tạo ra kỳ tích lấy bình quân mỗi 22 người thương vong, đổi lấy chém giết 1000 người tại thời đại vũ khí lạnh, đã chỉ rõ phương hướng cho các tướng lĩnh Minh quân đang trong tuyệt vọng. Rất khó tưởng tượng cuối thời Minh có thể đạt được kháng Oa thắng lợi hay không.
Tựa như bùng nổ cuộc chiến tranh giặc Oa là bởi lục thương Mân Chiết cố ý khất nợ tiền hàng của hải thương, mới làm cho đám người Vương Trực Từ Hải căm phẫn mà giết người, do đó giống như đã châm lên ngọn lửa chiến tranh, nói không giữ lời đã khiến Đại Minh triều tự cho là thông minh lại nỗ lực trả cái giá đắt một lần.
Ai nói thành tín là chỉ có bản nhân mới cần phải tuân thủ? Ai nói người thông minh sẽ không nên ngu ngốc đi một chút?
Hơn nữa Thẩm Mặc thân là người chơi của [Đại Hàng Hải Thời Đại] càng biết, bắt đầu từ thế kỷ 16. . . Cũng chính là năm đầu Chính Đức, thực dân phương tây nối tiếp nhau tiến đến phía Đông, giành chiếm thuộc địa, tiến hành mậu dịch với tính cướp đoạt:
Gia Tĩnh năm thứ 36, người Bồ Đào Nha lợi dụng thủ đoạn lừa gạt, thuê lấy Ma Cao. Sau đó Mục Tông Long Khánh năm thứ 5, Tây Ban Nha chiếm đảo Luzon của Philippines; Vạn Lịch năm thứ 29, mã xa phu trên biển lại tới nữa, bọn họ 'giá đại hạm, huề cự pháo', lấy cớ 'thông cống thị' tiến hành quấy nhiễu các nơi vùng duyên hải nước ta, ý đồ chiếm đoạt một nơi, xem như là căn cứ để khống chế mậu dịch và cướp bóc tài phú Trung Quốc, nơi đó là Đài Loan. . .Trước khi Vương Trực xong đời, Đông Hải Nam Hải là 'hàng lang' hắn tiến hành buôn lậu mậu dịch, mà Bảo Đảo Đài Loan còn là trạm trung chuyển và nơi tiếp tế quan trọng của Vương Trực.
Giả sử ngũ phong thuyền chủ hiệu lệnh quần hùng không chết, ai có thể dương oai ở hậu hoa viên của hắn.
~~
Thẩm Mặc suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, y còn nghĩ đến, nếu như Vương Trực vừa chết, Từ Hải sẽ không có giá trị tồn tại nữa, hắn còn chưa tới nông nỗi ôm binh tự đề cao mình. Thỏ khôn chết, kết quả của chó săn tất nhiên cũng khó tránh khỏi. Xem như bố cục quan trọng đối với tương lai, Từ Hải gánh chịu trọng trách để lại một đường lui cho Thẩm Mặc, nếu như ngày nào đó bị lật thuyền trong đấu tranh chính trị, không có cơ hội trở mình nữa, thậm chí ngay cả tính mệnh người nhà cũng không bảo vệ được, y còn trông chờ đến Australia hoặc Bắc Mỹ làm một thổ hoàng đế nữa mà.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Mặc rốt cuộc chắc chắc, bất kể dùng biện pháp gì cũng phải giữ lại cái mạng của Vương Trực.
Nếu như nói vấn đề bảo vệ Vương Trực hay không đã làm cho Thẩm Mặc hơi phiền, vậy sau khi có được chủ ý thì y đã rơi vào trong phiền não vô tận -- bởi vì độ khó của việc này thật sự quá lớn, hơn cả lấy hạt kê trong đống lửa, hơn cả tính kế Triệu Văn Hoa, thậm chí hơn bất cứ một việc nào mà y đã từng làm qua trước kia.
Thẩm Mặc biết rõ bản tính của Hồ Tôn Hiến, mặc dù sành sỏi, vô cùng khôn khéo, nhưng tính nết của hắn cực cứng cỏi, một khi đã xác định chủ ý thì tuyệt sẽ không đơn giản thay đàn đổi dây, trừ phi xuất hiện trở lực hắn không được chống lại, hắn mới có thể dứt khoát rút người trở ra.
Cho nên mặc dù còn chưa biết đã xảy ra cái gì, nhưng Thẩm Mặc dám kết luận, muốn làm tiêu diệt một phương của Vương Trực thì phải giở đòn sát thủ, mà đòn sát thủ này phải uy lực thật lớn, ngay cả đường đường Hồ tổng đốc cũng đành phải nhượng bộ lui binh --vậy thì bản thân tuần phủ Tô Tùng đã lập tức phải từ nhiệm lại dựa vào cái gì để vượt khó tiến lên, quản chuyện của Chiết Giang người ta đây? Điều này làm cho Thẩm Mặc có thể nào không trăm mối lo?
Mãi cho đến tận ngoài thành Tô Châu y vẫn chưa nghĩ ra một biện pháp tốt, nhưng đòn sát thủ 'sát vương nhất phái' thì y cũng đã biết -- thì ra thấy cùng Hồ Tôn Hiến kia kịch liệt tranh chấp chưa từng thực hiện được, tình thế đã tiến vào giằng co, Vương Bản Cố kia lại sử ra 'động cơ luận' đệ nhất đại sát khí từ cổ chí kim, miểu sát tất cả các đối thủ cường đại!
Hắn thượng tấu Hồ Tôn Hiến đã thu Thiện Diệu và nhận đút lót hơn mười vạn lượng bạc của Vương Trực, cho nên mới khai thông cầu tình cho Vương Trực. Sát khí này giống như Kim Giảo Tiễn của Quỳnh Tiêu nương nương, quản ngươi là Thái Ất kim tiên tu luyện vạn năm cũng sẽ bị tiễn quay đầu thượng tam hoa, đánh rớt xuống phàm trần thôi.
Hồ Tôn Hiến không tu luyện thành tiên, tự nhiên càng sợ sát khí đó, hắn biết tranh cãi tiếp tục sẽ dẫn lửa thiêu thân, chỉ có thể thay đổi lập trường, ném củ khoai lang phỏng tay Vương Trực cho đối phương là xong chuyện.
Đương nhiên biết khi tin tức này, Thẩm Mặc chỉ thầm nghĩ trong đầu: "Vương Trực chết chắc rồi. . .", y liền đốt đi bức thư đã viết cho Lục Bỉnh và Từ Giai, bỏ qua ý định tìm người nhờ vả quan hệ, bởi vì y biết, hai vị đại lão cũng không giúp được việc này.
Có người khẳng định muốn hỏi, Vương Bản Cố chẳng qua là một thất phẩm tuần án nho nhỏ, vì sao có thể khắc chế được đường đường tổng đốc Đông Nam chặt như vậy, làm cho Thẩm Mặc thần thông quảng đại không dám hoạt động, thì ngay cả đại lão như Lục Bỉnh Từ Giai cũng lực bất tòng tâm?
Bởi vì người này là tuần án Ngự sử, quan chức cũng không hiển quý cho lắm, nhưng là cận thần thiên tử, thanh hoa chi tuyển, thay mặt thiên tử tuần thú, chuyên nắn gáy, đánh giá quan ti địa phương; Đại sự tấu lên, tiểu sự thì tự quyết, bất kỳ ai không thể ngăn cản. Cho nên xưa nay là nỗi sợ hãi của quan địa phương, cho dù quan chức cao hơn hắn cũng phải dè chừng mà nịnh hót.
Đối với loại đại quan phong cương quyền khuynh triều dã như Hồ Tôn Hiến thì càng không dám chậm trễ -- hắn biết rõ Vương Bản Cố chính là tai mắt mà hoàng đế bố trí bên người mình, bất kể như thế nào cũng không động được, cũng đắc tội không nổi. Điều này đã càng cổ vũ cho sự kiêu ngạo của hắn.
Đương nhiên sở dĩ Vương Bản Cố vô địch không chỉ có chức quan đó. Trên thực tế, trên thế giới căn bản không có quyền vị vô địch -- thì ngay cả hoàng đế còn có khả năng bị giá không, bị uy hiếp, bị quyền thần chơi đùa như kẻ ngu, huống chi một thất phẩm tuần án? Bằng không lúc trước Lữ Đậu Ấn đã sớm đốp chát với Thẩm Mặc rồi, tội gì năm đó vẫn còn tránh né y.
Trên thực tế, vô địch chân chính chỉ có một loại, đó chính là thanh quan trên nhân phẩm không thể xoi mói! Vương Bản Cố là chính thanh liêm, giữ mình trong sạch, cũng không thu nhận hối lộ lộ, cũng không dĩ quyền mưu tư, cũng không lập bang kết phái. Từ Gia Tĩnh năm thứ 23 trúng tiến sĩ, đến nay đã trải qua năm lần khảo sát, tất cả đều là đánh giá 'thanh liêm phong công, ai ai cũng biết. . . Đây là một thanh quan còn nổi danh hơn Hải Thụy vào giai đoạn hiện tại.
Khi một thanh quan đại danh đỉnh đỉnh đảm nhiệm tuần án Ngự sử giám thị ngươi, việc đáng sợ nhất liền xảy ra. Ngươi sẽ phát hiện mình căn bản không có cách nào để đối phó hắn, bởi vì hắn căn bản là hoàn toàn kín kẽ, bởi vì tại quốc gia như Đại Minh triều lấy đạo đức cao thấp làm tiêu chuẩn đánh giá, thanh quan vĩnh viễn là chính xác!
Với thái độ cường ngạnh như vậy, Vương Bản Cố nhất định là không chết không thôi. Ở trong con mắt của người chỉ có hai màu trắng đen này, giặc Oa là kẻ xấu tội ác tày trời, người xấu chết tiệt, cho nên phải bắt lại giết chết, nếu ai muốn bảo vệ thì chính là đồng đảng của kẻ xấu.
Đáng sợ nhất chính là, người có cùng quan điểm không phải số ít, vả lại phần lớn tập trung tại những bộ môn như Đô Sát viện, lục khoa, chỉ sợ ngay cả Nghiêm các lão tu luyện công lực đến cả một giáp cũng không đỡ được Ngôn quan cả triều cùng nhau nổ súng thôi.
Cho nên, Ngôn quan uy vũ, bản quan khó giải. Thẩm Mặc bất đắc dĩ phải đưa ra kết luận này.
Như vậy, vẫn là buông tay không quản rồi? Quản Giang Nam nó hồng thủy ngập trời, dù sao thì Thẩm Mặc ngươi sắp đi Bắc Kinh làm quan rồi, quản nhiều việc không quan hệ gì tới mình vậy làm gì?
- Mời sư huynh làm bài tế văn cho tiên phụ.
Khí chất của Đường Thuận Chi quá mạnh mẽ, cho dù đã qua đời mấy ngày, cái loại hào hiệp chi khí hùng hồn phiêu dật vẫn làm cho hai người họ vô pháp tự kềm chế. Nhưng người chết thì đã chết, người sống thì vẫn phải tiếp tục sống, chung quy phải có một báo cáo để sinh tử ly biệt.
Lúc đó vào tháng mưa dầm, mưa rả rích kéo dài không dứt, hồ nước cuồn cuộn, bọt sóng tung trào, với thế như vạn mã bôn đằng, âm thanh như hổ rống sét vang. Thẩm Mặc bạch y thắng tuyết, mái tóc dài rối tung đứng lặng tại vành đê. Đường Hạc Chinh cầm cờ phướn đứng ở phía sau y, trước mặt là bàn thờ hương án, xa nữa là linh cữu của Đường Thuận Chi ở trên thuyền.
Thẩm Mặc tự bố trí đồ hiến tế trước linh cữu, tưới ba ly rượu xuống đất, dập đầu ba cái với Đường Thuận Chi, rồi kéo dài giọng đọc tế văn:
- Hỡi ơi thúc ta. Bất hạnh sớm khuất! Đành lẽ số trời, ai ai không thương, lòng ta thật đau đớn, kính dâng ly rượu này, tiên sư có linh thiêng xin về chứng giám! Thiên địa có tình, nghe ta phúng điếu thúc ta!
- Hỡi ơi! thúc ta xuất thân danh môn, thủa nhỏ học hành minh mẫn, mười sáu tăng lẫm sinh, hai mươi trúng giải Nguyên, qua năm trúng Cống nguyên, kim điện tấu truyền lư, lấy tuổi nhược quán chiếm ngôi đầu bảng vàng! Nhớ vẻ phong thần phiêu sái, ngạo thị của thúc, đều khiến tâm thần chúng ta hướng tới!
- Nhưng khi đó quyền gian lộng quyền, kẻ xấu tại triều, chính nhân trốn tránh, thúc ta tính cao thượng, thà minh châu nhuốm cát, chứ không chịu dĩ thế vô tranh, khẳng khái từ quan hồi hương, sống tại quê nhà, vong vật khổ tu, chỉ một nỗi khổ tâm của lương công, hòa mình vào vạn vật; càng tu được phẩm tiết cao nhã, hơn người, chấn lôi qua mà không sợ hãi, Thái Sơn đổ mà không sờn! Nắm tay không, ngự vạn mã mà không dao động, đạp nước lửa, nhập kim thạch mà không hai lòng!
- Hậu thế muốn noi theo thì lực tất như thúc ta -- nghĩ đến thúc ta trong núi khổ tu mười sáu năm, mùa hè không quạt mùa đông không bếp lò, ngày quên ăn mà quên đêm ngủ. Quanh năm không ăn thịt, giường không trải hai đệm, rèn thân luyện chí, toàn tâm dốc lòng cầu học! Nếu một người giỏi giang, dù tầm thường thô kệch, cũng chèo thuyền thiên lý mới tìm thấy! Nếu một người thoắt đến thoắt đi, dù công khanh quý khách tới, gõ cửa cả ngày mà vẫn trốn tránh. Thế nhân đều nói, thúc ta ngưỡng mộ đạo của lão Trang, đi trên dấu tích ẩn sĩ, sáng suốt với vật ngoại. Nhưng chỉ cầu nghe được đạo của thánh hiền!
- Thượng thiện nhược thủy giả, mọi người ở chỗ trên, thúc ta chỗ dưới; mọi người chỗ tốt, thúc ta một mình chỗ hiểm; mọi người chỗ sạch, thúc ta một mình chỗ bẩn. Không nơi tĩnh lặng. Thâm bất khả trắc, tổn nhi bất kiệt, thi không cầu báo! Ta từng nghe 'thánh giả tùy thời nhi hành, hiền giả ứng sự nhi biến; trí giả vô vi nhi trì, đạt giả thuận thiên nhi sinh.' thúc ta đủ kham 'thánh hiền tiên đạt' !
- Tử nói: 'Chim, người biết nó có thể bay; cá, người biết nó có thể bơi; thú, người biết nó có thể đi. Con đi có thể dùng lưới bắt, con bơi có thể dùng lưỡi câu, con bay có thể dùng tên bắn, về phần rồng, ta không biết nên lấy gì?' thúc ta Kinh Xuyên Đường công cũng vậy, học thức uyên thâm mà khó lường, chí thú cao mạc mà khó biết; như xà tùy thời gập duỗi, như rồng cưỡi phong vân mà lên cửu thiên, ấy cũng như rồng ư?
- Ỡi hơi, sau Kinh Xuyên, sẽ không còn Kinh Xuyên, thiên hạ từ nay về sau quân tử biết tìm đâu? Ỡi hỡi đau đớn lòng ta!
~~
Bái biệt linh cữu của Đường Thuận Chi, Thẩm Mặc đi thuyền trở về Tô Châu. Vừa mới đi ra ngoài Thái Hồ liền nhận được một tin tức, Hồ Tôn Hiến sai Vương Trực đến Hàng Châu gặp Vương Bản Cố!
Vương Bản Cố thuộc loại người cứng nhắc nhất, nếu như Vương Trực rơi vào trong tay hắn thì tất nhiên sẽ bị nhốt, sau đó xử tử!
Lòng Thẩm Mặc thoáng chìm vào đáy Thái Hồ, y chậm rãi gật đầu, ý bảo tự mình biết đường, rồi từ từ đi trở về khoang thuyền, ngồi ở sau bàn trầm tư. . .
Đối với số phận của Vương Trực, Thẩm Mặc viết thơ hỏi qua Hồ Tôn Hiến. Hồ Tôn Hiến cũng không giấu diếm gì y -- hắn nói trải qua nhiều lần suy nghĩ, hắn cho rằng kết cục cuối cùng của Vương Trực không nên do bản thân quyết định, cũng không nên do bản thân đề xuất kiến nghị.
Đối với thái độ nhất quán của Hồ mỗ nhân, Thẩm Mặc vẫn rất lý giải. Y cũng không yêu cầu quá cao Hồ Tôn Hiến sẽ vì một đầu lĩnh hải tặc mà đưa ra tiền đồ phú quý, cho nên đối với thái độ dây dưa mà hắn áp dụng y vẫn có thể tiếp thu. Thẩm Mặc đang chuẩn bị hồi kinh để khuyên bảo, nghĩ cách thuyết phục mấy vị đại lão, tha Vương Trực một mạng, để hắn thoát chết mà "đóng giữ trên biển", trên thực tế là biến tướng của phóng thích.
Quả thật, giết chết Vương Trực, đối với giặc Oa sẽ là một đả kích rất lớn. Vương Trực thân là vua hải tặc, là sự hiệu triệu tinh thần và tượng trưng thống nhất của giặc Oa. Nếu như hắn chết, giặc Oa sẽ trở thành năm bè bảy mảng, cũng khó mà tổ chức lại hình thành sức mạnh nữa. Mặc dù tăng thêm độ khó tiêu diệt, nhưng bị quan quân tiêu diệt từng bộ phận thì không thể tránh được.
Hơn nữa đối với giặc Oa và người ủng hộ nó, đây là một lời cảnh cáo nghiêm khắc: đừng hy vọng xa vời tổ chức giặc Oa ra hồn, còn có hy vọng bị chiêu an, trước mặt các ngươi chỉ có một con đường chết! Điều này đối với những quan lại chưa triệt để cắt đứt với giặc Oa, còn âm thầm qua lại mà nói, đó là một tín hiệu rõ ràng: phải triệt để phân rõ giới hạn với chúng, bằng không thì chắc chắn lọt vào sự đả kích không chút khoan dung của triều đình. Điều này dẫn đến sự ủng hộ cho giặc Oa càng ngày càng ít, cuối cùng như rút củi dưới đáy nồi, đã định trước kết cục của chiến tranh.
Nhưng đừng quên, Vương Trực sở dĩ ngoan ngoãn lên bờ, là bởi vì nhất phẩm thiếu bảo Hồ Tôn Hiến, đường đường tổng đốc Đông Nam, vừa phát thệ vừa phái ra con tin, bảo chứng an toàn và tự do cho Vương Trực.
Nếu như thế mà còn bị chết, nếu như lời bảo chứng của vị đại quan nhất phẩm đại biểu triều đình cũng không giữ được, vậy hậu quả sẽ nghiêm trọng -- có câu là 'chim không đầu không bay, người không giữ tín sẽ không có chỗ đứng', đối với một Chính phủ thì càng không thể làm ra loại hành vi thiển cận này, bởi vì nó sẽ làm Đại Minh thắng chiến tranh mà không có tín nghĩa.
Nếu như một triều đình không có tín nghĩa, sẽ không ai hồi báo lại sự tín nhiệm với nó, mà chỉ có thể dùng sự gian trá và vô sỉ thậm chí còn nhiều hơn vậy để đối phó nó. Rất tự nhiên, kết quả lừa dối người thành thật chỉ có thể là làm cho sau này người ta biến thành kẻ gian trá. Trên thực tế, trong thời không ban đầu của Thẩm Mặc, sau khi Vương Trực chết thì giặc Oa không còn chân chính muốn giải hòa cùng triều đình nữa, sau đó giặc Oa hoặc toàn quân chết trận, hoặc giả đầu hàng xem như kế hoãn binh để tái khởi. Loại thủ pháp này thậm chí vẫn duy trì liên tục đến Minh Mạt. Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung đều từng trá hàng. Càng miễn bàn đối với đám lợn rừng cũng như thể cưỡi xe nhẹ đi đường quen này rồi.
Nếu như triều đình này ngôn tất tin, tin tất quả, có lẽ sẽ không chết oan uổng như vậy. . .
~~
Nhưng có chủ nghĩa hiện thực nói là, đừng nói lời vô nghĩa, không phải là giết một Vương Trực thôi sao? Còn nói đến cả vong quốc diệt tộc. Đâu cần nói xa như vậy, chỉ nói đến tình thế kháng trước mắt đi đã --
Phải biết rằng, Hồ Tôn Hiến sở dĩ tán thành ý kiến của Thẩm Mặc, tha Vương Trực cái chết, là bởi vì nếu như có thể chiêu an Vương Trực, so cùng một chức vị, để hắn tiện hạn chế trên biển, thì Mân, Quảng, Giang Chiết có thể tránh khỏi một trận khổ chiến. Nhưng hiện tại dụ hắn hàng mà còn giết, ta sẽ là vô cớ làm cướp, là thất tín, chém Uông Trực mà hải tặc tăng thêm. Sự thành tâm và dối trá càng cách xa nhau.
Đương nhiên, bởi vì giặc Oa chỉ là một quần thể rời rạc, thậm chí chưa nói tới là một liên hợp thể. Vương Trực đại biểu không được toàn thể giặc Oa, cho dù không giết hắn, thậm chí phong quan cho hắn, chiến tranh cũng vẫn sẽ tiếp tục, bởi vì luôn có người không muốn đầu hàng, hoặc là sau khi đầu hàng không hài lòng mà phản bội. Nhưng quy mô chiến tranh sẽ không lớn, thời gian cũng sẽ không kéo dài --
Trên thực tế, chúng ta biết, Thích tướng quân và truyền kỳ chinh chiến sử của Thích tướng quân kỳ thực là mới bắt đầu sau khi Vương Trực chết. Cái chết của Uông Trực là một bước ngoặt quan trọng, đã đưa vô số giặc Oa giẫm lên bờ, tùy tiện làm bậy, giết người cướp của, không còn ai ràng buộc được chúng. Trong một thời gian rất lâu, quan quân căn bản không cách nào ngăn cản được chúng làm ác, hòa bình trong thời gian ngắn đã biến mất, thay vào đó chính là địa ngục càng tàn khốc hơn.
Nếu không phải có Thích Kế Quang cùng thần quân bách chiến bách thắng của hắn hoành không xuất thế, hầu như ôm hết toàn bộ các trận đánh ác liệt từ đó về sau, cũng sáng tạo ra kỳ tích lấy bình quân mỗi 22 người thương vong, đổi lấy chém giết 1000 người tại thời đại vũ khí lạnh, đã chỉ rõ phương hướng cho các tướng lĩnh Minh quân đang trong tuyệt vọng. Rất khó tưởng tượng cuối thời Minh có thể đạt được kháng Oa thắng lợi hay không.
Tựa như bùng nổ cuộc chiến tranh giặc Oa là bởi lục thương Mân Chiết cố ý khất nợ tiền hàng của hải thương, mới làm cho đám người Vương Trực Từ Hải căm phẫn mà giết người, do đó giống như đã châm lên ngọn lửa chiến tranh, nói không giữ lời đã khiến Đại Minh triều tự cho là thông minh lại nỗ lực trả cái giá đắt một lần.
Ai nói thành tín là chỉ có bản nhân mới cần phải tuân thủ? Ai nói người thông minh sẽ không nên ngu ngốc đi một chút?
Hơn nữa Thẩm Mặc thân là người chơi của [Đại Hàng Hải Thời Đại] càng biết, bắt đầu từ thế kỷ 16. . . Cũng chính là năm đầu Chính Đức, thực dân phương tây nối tiếp nhau tiến đến phía Đông, giành chiếm thuộc địa, tiến hành mậu dịch với tính cướp đoạt:
Gia Tĩnh năm thứ 36, người Bồ Đào Nha lợi dụng thủ đoạn lừa gạt, thuê lấy Ma Cao. Sau đó Mục Tông Long Khánh năm thứ 5, Tây Ban Nha chiếm đảo Luzon của Philippines; Vạn Lịch năm thứ 29, mã xa phu trên biển lại tới nữa, bọn họ 'giá đại hạm, huề cự pháo', lấy cớ 'thông cống thị' tiến hành quấy nhiễu các nơi vùng duyên hải nước ta, ý đồ chiếm đoạt một nơi, xem như là căn cứ để khống chế mậu dịch và cướp bóc tài phú Trung Quốc, nơi đó là Đài Loan. . .Trước khi Vương Trực xong đời, Đông Hải Nam Hải là 'hàng lang' hắn tiến hành buôn lậu mậu dịch, mà Bảo Đảo Đài Loan còn là trạm trung chuyển và nơi tiếp tế quan trọng của Vương Trực.
Giả sử ngũ phong thuyền chủ hiệu lệnh quần hùng không chết, ai có thể dương oai ở hậu hoa viên của hắn.
~~
Thẩm Mặc suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, y còn nghĩ đến, nếu như Vương Trực vừa chết, Từ Hải sẽ không có giá trị tồn tại nữa, hắn còn chưa tới nông nỗi ôm binh tự đề cao mình. Thỏ khôn chết, kết quả của chó săn tất nhiên cũng khó tránh khỏi. Xem như bố cục quan trọng đối với tương lai, Từ Hải gánh chịu trọng trách để lại một đường lui cho Thẩm Mặc, nếu như ngày nào đó bị lật thuyền trong đấu tranh chính trị, không có cơ hội trở mình nữa, thậm chí ngay cả tính mệnh người nhà cũng không bảo vệ được, y còn trông chờ đến Australia hoặc Bắc Mỹ làm một thổ hoàng đế nữa mà.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Mặc rốt cuộc chắc chắc, bất kể dùng biện pháp gì cũng phải giữ lại cái mạng của Vương Trực.
Nếu như nói vấn đề bảo vệ Vương Trực hay không đã làm cho Thẩm Mặc hơi phiền, vậy sau khi có được chủ ý thì y đã rơi vào trong phiền não vô tận -- bởi vì độ khó của việc này thật sự quá lớn, hơn cả lấy hạt kê trong đống lửa, hơn cả tính kế Triệu Văn Hoa, thậm chí hơn bất cứ một việc nào mà y đã từng làm qua trước kia.
Thẩm Mặc biết rõ bản tính của Hồ Tôn Hiến, mặc dù sành sỏi, vô cùng khôn khéo, nhưng tính nết của hắn cực cứng cỏi, một khi đã xác định chủ ý thì tuyệt sẽ không đơn giản thay đàn đổi dây, trừ phi xuất hiện trở lực hắn không được chống lại, hắn mới có thể dứt khoát rút người trở ra.
Cho nên mặc dù còn chưa biết đã xảy ra cái gì, nhưng Thẩm Mặc dám kết luận, muốn làm tiêu diệt một phương của Vương Trực thì phải giở đòn sát thủ, mà đòn sát thủ này phải uy lực thật lớn, ngay cả đường đường Hồ tổng đốc cũng đành phải nhượng bộ lui binh --vậy thì bản thân tuần phủ Tô Tùng đã lập tức phải từ nhiệm lại dựa vào cái gì để vượt khó tiến lên, quản chuyện của Chiết Giang người ta đây? Điều này làm cho Thẩm Mặc có thể nào không trăm mối lo?
Mãi cho đến tận ngoài thành Tô Châu y vẫn chưa nghĩ ra một biện pháp tốt, nhưng đòn sát thủ 'sát vương nhất phái' thì y cũng đã biết -- thì ra thấy cùng Hồ Tôn Hiến kia kịch liệt tranh chấp chưa từng thực hiện được, tình thế đã tiến vào giằng co, Vương Bản Cố kia lại sử ra 'động cơ luận' đệ nhất đại sát khí từ cổ chí kim, miểu sát tất cả các đối thủ cường đại!
Hắn thượng tấu Hồ Tôn Hiến đã thu Thiện Diệu và nhận đút lót hơn mười vạn lượng bạc của Vương Trực, cho nên mới khai thông cầu tình cho Vương Trực. Sát khí này giống như Kim Giảo Tiễn của Quỳnh Tiêu nương nương, quản ngươi là Thái Ất kim tiên tu luyện vạn năm cũng sẽ bị tiễn quay đầu thượng tam hoa, đánh rớt xuống phàm trần thôi.
Hồ Tôn Hiến không tu luyện thành tiên, tự nhiên càng sợ sát khí đó, hắn biết tranh cãi tiếp tục sẽ dẫn lửa thiêu thân, chỉ có thể thay đổi lập trường, ném củ khoai lang phỏng tay Vương Trực cho đối phương là xong chuyện.
Đương nhiên biết khi tin tức này, Thẩm Mặc chỉ thầm nghĩ trong đầu: "Vương Trực chết chắc rồi. . .", y liền đốt đi bức thư đã viết cho Lục Bỉnh và Từ Giai, bỏ qua ý định tìm người nhờ vả quan hệ, bởi vì y biết, hai vị đại lão cũng không giúp được việc này.
Có người khẳng định muốn hỏi, Vương Bản Cố chẳng qua là một thất phẩm tuần án nho nhỏ, vì sao có thể khắc chế được đường đường tổng đốc Đông Nam chặt như vậy, làm cho Thẩm Mặc thần thông quảng đại không dám hoạt động, thì ngay cả đại lão như Lục Bỉnh Từ Giai cũng lực bất tòng tâm?
Bởi vì người này là tuần án Ngự sử, quan chức cũng không hiển quý cho lắm, nhưng là cận thần thiên tử, thanh hoa chi tuyển, thay mặt thiên tử tuần thú, chuyên nắn gáy, đánh giá quan ti địa phương; Đại sự tấu lên, tiểu sự thì tự quyết, bất kỳ ai không thể ngăn cản. Cho nên xưa nay là nỗi sợ hãi của quan địa phương, cho dù quan chức cao hơn hắn cũng phải dè chừng mà nịnh hót.
Đối với loại đại quan phong cương quyền khuynh triều dã như Hồ Tôn Hiến thì càng không dám chậm trễ -- hắn biết rõ Vương Bản Cố chính là tai mắt mà hoàng đế bố trí bên người mình, bất kể như thế nào cũng không động được, cũng đắc tội không nổi. Điều này đã càng cổ vũ cho sự kiêu ngạo của hắn.
Đương nhiên sở dĩ Vương Bản Cố vô địch không chỉ có chức quan đó. Trên thực tế, trên thế giới căn bản không có quyền vị vô địch -- thì ngay cả hoàng đế còn có khả năng bị giá không, bị uy hiếp, bị quyền thần chơi đùa như kẻ ngu, huống chi một thất phẩm tuần án? Bằng không lúc trước Lữ Đậu Ấn đã sớm đốp chát với Thẩm Mặc rồi, tội gì năm đó vẫn còn tránh né y.
Trên thực tế, vô địch chân chính chỉ có một loại, đó chính là thanh quan trên nhân phẩm không thể xoi mói! Vương Bản Cố là chính thanh liêm, giữ mình trong sạch, cũng không thu nhận hối lộ lộ, cũng không dĩ quyền mưu tư, cũng không lập bang kết phái. Từ Gia Tĩnh năm thứ 23 trúng tiến sĩ, đến nay đã trải qua năm lần khảo sát, tất cả đều là đánh giá 'thanh liêm phong công, ai ai cũng biết. . . Đây là một thanh quan còn nổi danh hơn Hải Thụy vào giai đoạn hiện tại.
Khi một thanh quan đại danh đỉnh đỉnh đảm nhiệm tuần án Ngự sử giám thị ngươi, việc đáng sợ nhất liền xảy ra. Ngươi sẽ phát hiện mình căn bản không có cách nào để đối phó hắn, bởi vì hắn căn bản là hoàn toàn kín kẽ, bởi vì tại quốc gia như Đại Minh triều lấy đạo đức cao thấp làm tiêu chuẩn đánh giá, thanh quan vĩnh viễn là chính xác!
Với thái độ cường ngạnh như vậy, Vương Bản Cố nhất định là không chết không thôi. Ở trong con mắt của người chỉ có hai màu trắng đen này, giặc Oa là kẻ xấu tội ác tày trời, người xấu chết tiệt, cho nên phải bắt lại giết chết, nếu ai muốn bảo vệ thì chính là đồng đảng của kẻ xấu.
Đáng sợ nhất chính là, người có cùng quan điểm không phải số ít, vả lại phần lớn tập trung tại những bộ môn như Đô Sát viện, lục khoa, chỉ sợ ngay cả Nghiêm các lão tu luyện công lực đến cả một giáp cũng không đỡ được Ngôn quan cả triều cùng nhau nổ súng thôi.
Cho nên, Ngôn quan uy vũ, bản quan khó giải. Thẩm Mặc bất đắc dĩ phải đưa ra kết luận này.
Như vậy, vẫn là buông tay không quản rồi? Quản Giang Nam nó hồng thủy ngập trời, dù sao thì Thẩm Mặc ngươi sắp đi Bắc Kinh làm quan rồi, quản nhiều việc không quan hệ gì tới mình vậy làm gì?
Bình luận truyện