Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 611: Khải hoàn



- Đương nhiên là hoàng thượng phái đi làm việc rồi.
Mã Toàn chắp tay cười tươi roi rói:
- Chúc mừng Thẩm đại nhân khai kỳ đắc thắng, sáng lập ra đại thắng nhiều năm chưa có ở cửu biên.

- Ồ, có thánh dụ sao?
Thẩm Mặc làm động tác quỳ bái.

- Không cần không cần.
Mã Toàn vội vàng ngăn y lại:
- Bởi vì trước khi nhập thành sẽ có nghi thức khải hoàn, hoàng thượng phái nô gia tới báo cho đại nhân biết trước, tránh cho đó gây nên trò cười.

- Vậy làm phiền công công rồi.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Tất cả xin nghe công công an bài.

- Vậy bao giờ chúng ta có thể xuất phát.

- Bao giờ cũng được, công công không nghỉ một hai ngày sao?
Thẩm Mặc quan tâm hỏi.

- Thời gian không đợi người mà.
Mã Toàn lắc đầu cười khổ:
- Nghi thức định vào ngày 29, chúng ta không thể chậm trễ được.

- Vậy thì ngày mai xuất phát.
Thẩm Mặc nghe theo.

Bởi vì Gia Tĩnh có chỉ dụ, tướng sĩ có công cùng vào kinh nhận ban thưởng, cho nên hơn ba trăm quan binh từ Hình Ngọc trở xuống, cùng đội ngũ của Thẩm khâm sai áp giải xe tù của Dương Thuận và Lộ Giai, một nghìn thủ cấp của người Mông Cổ, một trăm xe chiến lợi phẩm, cùng với mấy nghìn thớt chiến mã, rầm rầm rộ rộ xuất phát hướng về phía thành Bắc Kinh ...

Thẩm Mặc vốn định để chiến mã lại, nhưng Mã Toàn kiên trì muốn mang theo, nói như vậy mới thể hiện được thanh thế. Thẩm Mặc nói từ trước là tất cả nghe hắn an bài, cho nên không phản đối, còn Trần Phi Đức lại hết sức chú tâm tới việc này, đặc phái một nghìn binh sĩ chuyên môn đi theo chăm ngựa.

Chẳng bao lâu đã tới ngày 29 tháng Chạp, tục ngữ nói ngày 29 hấp xủi cảo, tức là nói vào ngày này người dân phải ở nhà làm bánh ăn năm mới rồi, bận không dứt ra được, thường thì không ra ngoài. Nhưng hôm nay thì già trẻ của tứ cửu thành lại dậy thật sớm, gọi bạn kéo bè, dìu già dẫn trẻ ra ngoài.

Thuận Thiên phủ sớm đã phát ra cáo thị, nói Thẩm Trạng Nguyên ở Tuyên Phủ chỉ huy quân đội, đánh cho chủ lực Yêm Đáp tới xâm phạm một đòn đau. Giết địch mấy nghìn, đạp bằng doanh trại địch, làm trọng thương thái tử Hoàng Thai Cát của Yêm Đáp, thu giữ vô số chiến mã quân dụng của người Mông Cổ, làm địch trên đường bị lạnh kẻ thương kẻ chết tới mấy nghìn nữa.

Người dân kinh thành hưng phấn vô cùng, tuyệt đối cao hơn gấp mấy lần so với việc nghe được đông nam giết được bao nhiêu giặc Oa, tây nam bình đình được bao nhiêu man di.
Bởi vì đông nam cũng được, tây nam cũng thế, đều cách Bắc Kinh quá xa, cho dù là thắng hay bại, đều giống như nghe thuyết thư vậy, mặc dù cũng kích động, nhưng cảm xúc không sâu, bởi vì không cảm nhận được cái đau cắt thịt.

Còn người Mông Cổ thì hàng năm liên tục vào cướp bóc, còn xâm nhập tới tận kinh đô, đốt phá cướp bóc, rất nhiều nhà có người thân bị chết hoặc bị bắt bởi Thát Đát, có thể nói là mắt thấy tai nghe, cảm nhận sâu sắc.
Không may quân đội Đại Minh quá kém cỏi, từ sau biến cố Thổ Mộc Bảo, làm ba đại doanh của Thành tổ gia bại sạch sẽ, liền liên tiếp bị người Mông Cổ áp đảo. Sĩ khí càng đánh càng thấp, càng đánh càng không biết đánh, kết quả để người ta mặc sức chà đạp, để người ta tới lui thoải mái.

Điều này với người dân kinh thành tự cho là đệ nhất thiên hạ sao chịu đựng nổi? Khuất nhục như muốn phát điên.

Đối với triều đình, đối với hoàng đế mà nói, lại chẳng phải như thế sao?

Hiện giờ cuối cùng cũng có được một trận đại thắng cho ra hồn, có cơ hội để phát tiết tâm tình đó, cho dù có hơi chuyện bé xé ra to, cũng phải chúc mừng thật long trọng.
Vừa vặn đúng vào ngày trước năm mới, đó gọi là tới sớm không bằng tới khéo. Tri để khơi lên nhiệt tình của bách tính , thế là vạn nhà trống người, toàn bộ chạy hết ra ngoài cổng thành.

Thường ngày trước Phụ Thành Môn, dòng xe vận chuyển than không ngớt đã dừng lại, thay vào đó là đám đông quần chúng chen vai thích cách, tới ngay cả chỗ gần bên thành cũng vây kín vòng trong vòng ngoài, nhìn không thấy đâu là điểm tận cùng. Đám đông kéo dài tới hơn mười dặm.

Binh sĩ Kinh doanh mặc giáp mới tinh, tay cầm trường thương tua đỏ, canh gác nghiêm ngặt, đem đường đi và người dân tách ra. Còn có cả binh sĩ phủ Thuận Thiên cũng mặc y phục mới tinh, tay cầm roi da xích sắt, kẻ nào mù mắt dám bước vào quan đạo nửa bước là ăn ngay một trận roi, nếu như còn dám lộn xộn, là trực tiếp xích lại mang đi.

Tới đúng giờ Thìn ( 7-9am), ở phía quan đạo đằng xa, đột nhiên vang lên ba tiếng pháo lớn, tiếp đó là tù và cùng thổi vang, khúc khải hoàn tấu lên, tiế ngay theo đó là tiếng chuông trên Chung Cổ Lâu, các chùa miếu đạo quán cũng đồng loạt hưởng ưng, gõ chuông gõ khanh, tiếp đó nữa là tiếng pháo rộn ràng, đất trời thoáng chấp tràn ngập không khí chào mừng.

Mọi người nhón chân, nghển cổ nhìn về phía tây bắc, chỉ thấy trên được lớn bụi đất bốc cao, rồi có mấy chục lá cở đủ mọi màu sắc rực rỡ, xuất hiện ở đường chân trời.

- Tới rồi, tới rồi.
Đám đông reo hò hoan hô, sóng người bắt đầu tràn về phía trước, đẩy cho hàng binh sĩ méo mó, quan sai vung roi quất túi bụi cũng không có tác dụng gì.

Đối ngũ khải hoàn cuối cùng đã xuất hiện, đi ở phía trên cùng chính là 500 ngự lâm quân giáp vàng ngựa trắng, đó là đại hán cao lớn vạm vỡ được lựa chọn tỉ mỉ, là đội nghi trượng trong quân.
Năm mươi kỵ binh đầu tiên tay cầm các loại cờ xí, tiếp theo đó 450 người cầm các loại hồng đăng, hoàng đăng, búa phủ giáo mác, làm người ta nhìn hoa cả mắt.
Đó là đội mở đường cho đội ngũ khải hoàn đằng sau.

Tiếp theo đội nghi trượng mới là đội ngũ tiến kinh nhận thưởng, Trấn Sóc tướng quân Hình Ngọc người mặc Sơn Văn giáp tổ truyền, vai khoác áo choàng đỏ tươi, cưỡi hàn huyết bả mã màu đỏ, giơ cao một lá cờ lớn ba trượng, ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi trước, cả đời hắn chưa bao giờ uy phong như thế.

Lá cờ đó có hàng chữ lớn to như cái đấu "Đại Minh khâm mệnh chiêu thảo sứ Thẩm"! Cái danh xưng này kỳ thực xong việc rồi mới ban cho, Thẩm Mặc chẳng khoái gì, y cảm thấy như thế là vơ công vào người, nhưng mọi người đều cho rằng hết sức đương nhiên.

Theo lối tư duy của thời đó, đánh trận tốt là do quan văn lãnh đạo đúng đắn, đánh không tốt là do võ tướng hèn yếu vô dụng, hoàn toàn chẳng có lý lẽ gì mà nói.

Thẩm Mặc mặc dù không thể thay đổi quyết định này nhưng y cảm thấy hết sức thiếu tự nhiên, không mặc khôi giáp, chỉ mặc bộ quan bào bình thường, mặc trầm như nước, dưới sự dẫn đường của cờ xí và quan quân bao quanh, trời bên ngoài Phụ Thành Môn.

Vào thời khắc này ngàn vạn người tranh nhau nhìn ngắm y, hoa tươi rượu lễ, nhìn theo vái tạ. Mỗi bước y đi, đều khơi lên tiếng reo vang, tiếng hỏi han, thậm chí là có người quỳ xuống vái lạy. Khung cảnh này không phải là vinh diệu bình thường, y chưa bao giờ được cảm thụ qua, cho dù là năm xưa trúng liền Lục Nguyên, đi trên ngự đạo cũng kém xa ngày hôm nay.

Nhưng Thẩm Mặc cảm thấy chẳng vinh dự bằng một nửa chuyện đi trên ngự đạo năm xưa, bởi vì lần đó là y dựa vào bản lĩnh thực sự của mình có được, còn lần này ...
Y nhìn phía trước, cờ quạt trời trời, nhìn hai bên , giáo mác sáng loáng, trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác hoang đường, thầm nghĩ :" Chẳng qua là hoàng đế và triều đình cần một trận đại thắng, còn ta chỉ gặp đúng cơ hội mà thôi."

Cho nên y không kích động chút nào, cứ bình tĩnh như thế đi qua dòng người hoan hô. Nhưng người đời luôn thích tô điểm thẳng lợi, nhìn thấy Thẩm Mặc không mặc khôi giáp mà mặc quan phục, đều nói y là một viên nho tướng.
Nhìn thấy mặt Thẩm Mặc chẳng hề kích động, thiếu cả nụ cười, liền cho rằng y trầm ổn tỉnh táo, không kiêu căng ngạo mạn, có phong phạm đại tướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện