Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 697-1: Liên hoàn Uyên ương trận!



Kế sách hư hư thực thực của Thẩm Mặc quả thực không cao minh bao nhiêu, nhưng kết quả có linh hay không thì còn phải nhìn đối thủ -- may mắn chính là, đối thủ lần này còn không bằng y, lại để y đùa giỡn cho quay mòng mòng, thất bại thảm bại hết sức mơ hồ.

Nhưng tên thủ lĩnh tuyệt đối sẽ không thừa nhận, sau khi bại lui về vì giảm bớt trách nhiệm của mình, hắn cố nói khoác quan quân cường đại cỡ nào, cái gì trang bị hoàn mỹ, huấn luyện có tố chất, bưu hãn vũ dũng các kiểu đều khiêng ra, khiến Y Vương sợ đến tái mặt, luôn miệng nói:
- Nghiêm Thế Phiên lừa ta, Nghiêm Thế Phiên lừa ta rồi!

Lại kiểm kê nhân số, 3000 người ra ngoài mà chỉ trở về phân nửa, kỳ thật tên thủ lĩnh rất rõ ràng, đại bộ phận đều trốn hết rồi, nhưng hắn kiên trì nói là bị Minh quân sát thương, bắt làm tù binh. Điều này hắn cũng không phải nhận trừng phạt, nhưng Y Vương gia lại nhận phải đả kích trầm trọng -- hôm qua thì thánh dụ của khâm sai kia, hôm nay thì trận thảm bại này. Khiến hắn không còn một tia đấu chí nào nữa, nếu không phải thủ hạ của Nghiêm Thế Phiên ngăn cản, lúc đó hắn đã thu đọn đồ đạc rút lui rồi, sau đó mặc dù bị cố giữ lại, nhưng hạ quyết tâm co đầu rút cổ không ra, tuyệt đối không tìm hoàng đế làm phiền nữa.

~~

Sau khi thu dọn chiến trường, Thẩm Mặc suất quân trở về Tiểu Nhạc sơn. Lúc này bầu không khí hoàn toàn ngược lại so với áp lực ngưng trọng như lúc đi, trong đội ngũ tràn ngập tiếng cười hoan hô, bọn quan binh hưng phấn cực kỳ, lớn tiếng thảo luận tràng diện khó có thể tin này. Vốn họ đã chuẩn bị sẵn dự định xấu nhất, ai ngờ lại nhận được kết quả tốt nhất.

Bọn họ đều minh bạch, có trận chiến công này, phỏng chừng sau khi hồi kinh, một số người sẽ không phải đi kèm theo vận rủi rồi.. Đương nhiên bọn họ cũng biết, tất cả điều này đều là do người nào ban tặng -- ánh mắt nhìn về phía Thẩm Mặc cùng các hộ vệ của y đã tràn ngập cảm kích và sùng kính, còn có khó tin. . .Chỉ vài ba chục người này tại sao có thể dưới sự vây công dài đến nửa canh giờ mà giết địch hơn 100 người, còn mình chỉ trả giá 3,4 người bị thương?

Không ít người đưa ánh mắt hướng về Thẩm Mặc, trong bóng tối thấy không rõ khuôn mặt của y, nhưng mọi người đều cảm thấy, giờ khắc này Thẩm đại nhân nhất định tràn ngập hưng phấn và tự hào rồi nhỉ!

Nhưng chúng hộ vệ sớm chiều ở cùng y lại cảm nhận được lúc này trong lòng đại nhân đang tràn ngập bi thương. . . Từ một khắc biết được tình huống thương vong, Thẩm Mặc vẫn chưa từng nở nụ cười, làm cho Tiêu Anh cũng cảm thấy y có vẻ lập dị. Kỳ thật trong mắt bất kỳ ai, lấy 1 địch 100 và đạt được tổn hại chiến tranh huy hoàng như vậy đã là kỳ tích trong kỳ tích rồi, không thể cưỡng cầu nữa.

Nhưng Thẩm Mặc lại không tính như vậy, y chỉ biết là, đó đều là những lão huynh đệ vẫn luôn yên lặng ở bên cạnh y, bảo vệ y, phục tòng y, tín nhiệm y vô điều kiện. Bao nhiêu năm rồi, từ lâu đã không còn là gia nhân, thậm chí ngay cả gia nhân cũng không ở bên cạnh mình thời gian dài bằng họ. Sao y lại quên được, khi tuần tra Chiết Giang sinh tử luôn theo sát, khi mình gặp rủi ro không rời không vứt bỏ. . . Có thể nói mỗi người họ đều là người thân của Thẩm Mặc, y không muốn bất kể là người nào trong số họ phải chịu tổn thương!

May mắn chính là, những năm gần đây tất cả các huynh đệ đều sống tốt, còn đều thành gia lập nghiệp, khai chi tán diệp, kỳ thật đã không thích hợp làm cái nghề mọi bề nguy hiểm này nữa rồi. Thẩm Mặc cũng sớm có ý nghĩ an bài lối ra khác cho họ, nhưng các huynh đệ đều nói, Nghiêm Thế Phiên còn chưa triệt để tiêu diệt, nguy hiểm vẫn chưa giải trừ, sẽ không rời khỏi cương vị của mình. Vì vậy lại đi cùng y xuống Giang Nam. Thẩm Mặc đã thật sự hạ quyết tâm, đợi chuyến này trở về, bất kể như thế nào cũng không để họ làm hộ vệ nữa, muốn tìm chút công việc thể diện để cho bọn họ nở mày nở mặt sống hết nửa đời còn lại.

Ai ngờ, còn chưa đợi nói ra những lời này, y không ngờ đã tự tay đưa những huynh đệ thân yêu này vào tử lộ. . .

- Xin lỗi đại nhân. - Tam Xích thúc ngựa đến bên cạnh y, khẽ nói: - Ta đã không bảo vệ tốt các huynh đệ. . .

- Không, ngươi đã làm rất tốt rồi. - Thẩm Mặc lắc đầu, cay đắng nói: - Người sai là ta, -- người đã giao nhiệm vụ này cho các người, ta mới là tội nhân chân chính.

- Sao lại là đại nhân? - Tam Xích kích động nói: - Nếu như không phải chúng tôi đã cùng đường bí lối, lấy tính cách của đại nhân sao lại sẽ được ăn cả ngã về không chứ? Đại nhân vì bảo vệ những người đó, bất đắc dĩ mới phải làm như vậy! Muốn trách, cũng chỉ có thể trách cái lũ đã hại thảm chúng ta! Nếu không phải. . .

- Câm miệng! - Thẩm Mặc khẽ quát: - Ngươi không muốn sống nữa hả!

Hắn biết Tam Xích nói chính là ai, lửa giận của y đối với người đó cũng đã đến tình trạng không thể nhịn được nữa! Đúng, ông là thiên tử, trên đời này là người có quyền thế nhất! Nhưng cũng không thể tùy tâm sở dục a! Chẳng lẽ không biết có bao nhiêu người muốn cướp lấy sao? Bao nhiêu người tận tình khuyên bảo, khuyên ông ta đừng nam tuần. Thậm chí có nghĩa sĩ lấy chết tương gián cũng không thể đổi lại kẻ độc tài này hồi tâm chuyển ý!

Giờ thì hay rồi, đã chết mười mấy đại thần, quan binh dân phu tổn thất tới 8000, người sống cũng mang thương tích, đang ôm cái bụng đói, co quắp chờ đợi cứu viện, đã đánh mất sạch sẽ tôn nghiêm của Đại Minh triều! Sỉ nhục! Đây là nỗi nhục của Đại Minh triều!

Tất cả điều này đều là bởi vì thói tự tư tự lợi, liều lĩnh của hoàng đế tạo thành! Chỉ cần chủ ý ông ta đã định thì không ai có thể ngăn cản, nhưng ông ta phạm vào sai lầm lại muốn mọi người cùng nhau gánh chịu! Lần này còn dễ nói, nói không chừng lần sau sẽ mất nước luôn!

'Thánh nhân không chết, đại đạo không ngừng!' Trên nửa sau đoạn đường trở lại tiểu Nhạc Sơn, trong đầu Thẩm Mặc vẫn luẩn quẩn câu nói này.

~~

Khi trở lại tiểu Nhạc Sơn, tin tức thắng lợi đã sớm truyền trở về, đội ngũ khải hoàn nhận được hoan nghênh hai bên đường, nhưng không thấy bóng hình của Thẩm Mặc đâu, giải thích của Tiêu Anh đối với cái này là:
- Vết thương của Thẩm đại nhân bị vỡ nên tìm thái y băng bó rồi.

Tất cả mọi người biểu thị lý giải, cùng tán thưởng Thẩm đại nhân dũng cảm quên mình.

Vết thương của Thẩm Mặc đương nhiên không sao, ông ta cũng không phải lập dị đến nỗi không muốn gặp những người này. Mà là gặp một người, hoặc nói là ba người -- Lâm Nhuận, cùng hai tùy tùng của hắn.

Thẩm Mặc liền bảo đại bộ đội đi trước, còn mình thì nói chuyện với Lâm Nhuận, hai người nói thời gian rất lâu, sau đó mới phân công tự nhau hành động.

~~

Ngày hôm sau, Thẩm Mặc tuyên bố, xét thấy lương thực đã cạn hai ngày, phải phái một số binh sĩ cùng dân phu đi tới thôn làng gần đây thu mua, mặc dù đám người Cao Củng rất không đồng ý, nhưng hiện tại uy vọng của Thẩm Mặc đã như mặt trời ban trưa. Hơn nữa quả thật họ cũng đói đến sắp xỉu rồi, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở thôi. Vì vậy sáng sớm Thẩm Mặc phái 2000 người xuống núi, đi về hướng đông tìm thôn làng lấy lương, về phần những người còn lại cũng không thể nhàn rỗi, xây dựng công sự, cho tường rào cao thêm, tước trúc gọt tre, đều bị y điều động cho chóng cả mặt.

Cùng lúc đó, Nghiêm Thế Phiên đã nhận được tin tức bên này nên hùng hổ chạy tới Trương thôn! Hắn vốn muốn ngồi thu thành quả ngư ông đắc lợi, ai nghĩ đến tên vô dụng Chu Điển Anh lại co đầu rút cổ không ra nữa! Hơn nữa đêm hôm trước La Long Văn đã làm hỏng nhiệm vụ ngăn chặn, khiến cho kế hoạch không một kẻ hỡ ban đầu của hắn đã biến thành bộ dạng quỷ quái như hiện tại. . .

Thật như cái gọi là 'không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo', cơn lửa giận vô cớ của Nghiêm Thế Phiên quả thật muốn đem hắn thiêu thành heo quay!

Khi hắn đi tới Trương thôn, khi nhìn thấy Y Vương, Chu Điển Anh còn kéo tay hắn khóc lóc:
- Đông Lâu ơi Đông Lâu, ngươi đã hại ta thê thảm rồi, ngươi nói hiện tại ta nên làm cái gì bây giờ?

Nghiêm Thế Phiên vừa nghe thì càng giận đến phát điên, gạt tay hắn đi:
- Ngươi sợ cái chó gì vậy? Người của ta không phải đã nói cho ngươi rồi sao, quân nhu y giáp vũ khí của quan quân đã mất hết, đã như chó nhà có tang, ngươi có mặc sức ức hiếp là được rồi!

- Thế nhưng, thế nhưng. . .
Chu Điển Anh nói:
- Hơn 3000 người mà bị đánh cho tả tơi, tới cùng là ai ức hiếp ai đây?

- Đó là hắn vì tránh khỏi bị xử phạt nên mới nói bậy! - Nghiêm Thế Phiên nói: - Không tin ngươi gọi hắn qua đây, để ta hỏi hắn xem, tới cùng gặp được bao nhiêu quan quân? Đều là trang bị gì?

Chu Điển Anh gọi thủ lĩnh đó qua đây thật, vừa thấy Nghiêm Thế Phiên đã đến, người đó lập tức ngã quỵ ra đất, dập đầu không ngớt, hắn biết lấy chỉ số thông minh của mình gạt Y Vương còn được, nếu muốn qua mặt Nghiêm Đông Lâu thì hắn còn chưa có bản lĩnh đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện