Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 734: Kẻ đừng sau
Đuổi hắn đi xong, Thẩm Mặc sai Tam Xích xem xét giỏ "hoa quả", bỏ đi lớp vải, lộ ra toàn trân châu to như long nhãn, trong phòng tức thì dập dờn hào quang, Tam Xích há hốc mồm:
- Đâu ra trân châu lớn như thế?
Hắn thuận tay lấ một viên lên xem to, tròn trịa, đều đặn không tỳ vết, cực kỳ hiếm thấy.
- Trước kia hắn là thái giám được phái tới Thái Hồ thời gian dài.
Chu Ngũ không biết xuất hiện từ lúc nào:
- Thứ trân châu này tám phần là cái giúp hắn lập chiến công hiển hách, thăng tiến tới hôm nay.
Lấy một viên lên xem kỹ:
- Quả nhiên là cống châu Thái Hồ thượng đẳng, hẳn phải là bảo bối dưới đáy rương của hắn rồi.
- Ồ không ngờ Ngũ gia có nghiên cứu với châu báo. Các huynh đệ những ngày qua vất vả rồi, lấy nó chia đi, mang về lấy lòng vợ, đảm bảo ăn chắc.
Tam Xích biết đại nhân xưa nay không giữ mấy thứ này, tạ ơn mang giỏ đi. Chu Ngũ ở lại nói:
- Đại nhân, lai lịch chỗ bạc kia tra rõ rồi.
Hắn nói tới thuyền bạc của Thiệu đại hiệp, khi ấy Thẩm Mặc rất ngạc nhiên đâu ra nhiều bạc trắng đến thế? Còn nghĩ đối phương buôn lậu trên biển, mà tập đoàn buôn lậu có thể bỏ ra chừng đó bạc trong một lần, tuyệt đối phải quan tâm. Nên bả Chu Ngũ điều tra.
Kết quả ngược lại, Chu Ngũ nói:
- Kết quả giám định mấy ngân hiệu đều giống nhau, sỗ bạc này do mỏ Cù Châu Chiết Giang mà ra.
Vì thời đó điều kiện kỹ thuật có hạn, bạc là tiền tệ lưu thông, bạc thuần tới 95%, là cực kỳ hiếm có, cao hơn nữa không lời, cho nên thợ lâu năm có thể căn cứ vào tạp chất trong đó chỉ ra nguồn gốc, cao thủ hơn có thể chỉ chính xác mỏ nào.
- Cù Châu...
Thẩm Mặc nhíu mày, đó là một trong ba tâm bệnh của y.
Chu Nhũ nhấn mạnh hơn:
- Từ thủ pháp mà xét, số bạc này được luyện ra trong nửa năm qua.
- Rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì đây?
Thẩm Mặc lẩm bẩm.
- Đại nhân, thuộc hạ kiến nghị lập tức bắt Thiệu Phương quy án.
Chu Ngũ trầm giọng nói:
- Riêng tội lấy trộm quân ngân đủ hành hắn chết đi sống lại.
- Không, không.
Thảm Mặc lắc đầu:
- Hắn quá bắt mắt, lại vừa giải nguy cho triều đình, không có chứng cứ tuyệt đối, sao tiện hạ thủ với hắn?
- Phải thừa nhận lúc này càng khiến mọi người chú ý, càng an toàn...
Chu Ngũ cau mày:
- Nhưng chẳng lẽ lại cho qua?
- Đương nhiên là không, đây không phải là 4 vạn lượng mà là 40 vạn! Hắn bỏ vốn lớn như thế để làm gì? Đằng sau kẻ nào thao túng? Phải làm cho rõ, nhưng ngầm tra thôi, không được đánh cỏ động rắn.
- Hạ quan hiểu, đại nhân lo nghĩ rất phải, loại nhân sĩ giang hồ này bối cảnh thường rất sâu, cẩn thận thì hơn.
Hai người đang nói chuyện thì vệ sĩ vào bẩm báo:
- Ngụy quốc công tới.
Thẩm Mặc gật đầu , vệ sĩ đi mời Từ Bằng Cử, Chu Ngũ chuyển ra sau màn.
Thẩm Mặc đứng dậy đi ra cửa, thấy Từ Bằng Cử hởn hở đi vào, lớn tiếng nói:
- Lão đệ, tới tự thú rồi, tới tự thú rồi.
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Công gia làm chuyện gì trái lòng mà tới tự thú thế?
Nụ cười của Từ Bằng Cử cứng lại:
- Đại nhân nói đùa rồi.
- Không buồn cười sao?
Thẩm Mặc tựa cười tựa không nói:
- Xem ra ta không thích hợp chọc cười.
- Không phải, vui , vui lắm.
Từ Bằng Cử xác nhận được là y nói đùa, liền cười lớn:
- Buồn cười quá, ha ha ha...
Cười xong nói tiếp:
- Thủ lĩnh loạn binh tới đầu thú.
Thẩm Mặc lộ vẻ vui mừng:
- Thật sao?
- Đúng thế, sáng sớm nay bọn chúng tới doanh tham tướng tự thú, đã bị bí mật đưa vào thành rồi, hiện đang quỳ ở diễn võ trường trong phủ ta, đợi kinh lược đại nhân xử trí.
- Tốt lắm, ta thay y phục rồi chúng ta đi xem.
Liền quay về hậu đường, bảo vệ sĩ thay quan phục, Chu Ngũ ở bên nói:
- Đại nhân lý luận tù đồ khốn cảnh thật lợi hại.
- Chuyện Nam Kinh sắp kết thúc, tranh thủ điều tra tiên Thiệu đại hiệp kia, ta không muốn mang tâm sự rời đi.
- Vâng.
Chu Ngũ lại hỏi:
- Đám thủ bị Nam Kinh, nhất là Từ Bằng Cử, ngài có định trừng trị không?
- Chuyện này ...
Thẩm Mặc trầm ngâm:
- Giờ chưa phải lúc, đợi thời gian nữa đi, sẽ có người xử lý bọn chúng.
Nói xong thẩn sắc bình tĩnh ra ngoài , nói:
- Công gia, chúng ta đi nào.
Được Từ Bằng Cử tháp tùng, Thẩm Mặc tới diễn võ trường, thấy có mười mấy tên lính quỳ ở đó, xem ra là đầu sỏ thú tội rồi.
Hạ nhân mang ghế tới, Thẩm Mặc ngồi xuống, mắt quét qua những người kia, nụ cười trên mặt dần cứng lại, nhìn cái vẻ sợ sệt, tầm thường của những kẻ này, chẳng lẽ có năng lực kích động làm phản sao?
- Đến đủ rồi chứ?
Thẩm Mặc mặt lạnh tanh hỏi:
Mấy tên đó chần chờ một lúc gật đầu:
- Tới đủ rồi.
- Các ngươi đảm bảo chứ? Chỉ có mấy người các ngươi?
Thẩm Mặc lạnh nhạt hỏi.
- Vâng chỉ có chúng tôi.
- Tốt lắm.
Thẩm Mặc gật đầu không nói gì thêm, đám Từ Bằng Cử cũng chỉ biết im lặng chờ đợi, nhưng đàm quỳ dưới kia cảm thấy rất áp lực có tên bắt đầu run lên.
Từ Bằng Cử cuối cùng không nhịn được nói:
- Đại nhân, ngài nói gì đi chứ?
- Nói cái gì?
Thẩm Mặc nhìn hắn.
- Thì nói với bọn chúng triều đình khoan dung, chủ động thú tội, không có lần sau gì gì đó ...
- Chẳng có gì phải nói hết.
Thẩm Mặc phất tay:
- Lôi xuống, chém!
Đám Từ Bằng cử chết đứng, đám loạn binh thú tội ở dưới cũng ngây ra như gà gỗ, nhìn Thẩm Mặc trân trân.
- Còn cần bản quan nói lần thứ hai nữa à?
Thẩm Mặc trầm giọng nói, tức thì đám người chấn động tỉnh lại, một đám Cẩm Y Vệ xếp hàng đi ra, hai người kẹp mội, nhanh gọn trói đám loạn binh kia lại, nhấc lên như gà con, muốn đưa ra ngoài.
Đám loạn binh vừa vùng vẫy vừa kêu ầm lên:
- Các ngươi nói lời không giữ lời.
- Các ngươi bảo tự thú được khoan hồng cơ mà.
Thẩm Mặc hừ một tiếng ngăn Cẩm Y vệ lại:
- Bản quan nói khoan hồng là những kẻ đầu sỏ chứ không phải đám dê thế tội. Còn các ngươi dám lừa gạt bản quan chẳng lẽ không nên giết?
- Chúng tôi chính là những người cầm đầu.
Một tên kêu lớn, số còn lại hùa theo:
- Chúng tôi đều là những người nhỏ máu ăn thề.
- Không tin đại nhân cứ dẫn người đi hỏi xem.
- Không cần.
Thẩm Mặc cười nhạt, lệnh cho Cẩm Y vệ:
- Chia riêng bọn chúng ra, hỏi khẩu cung chi tiết, mang ra đây đối chiếu.
Bên cạnh giáo trường có một loạt gian phòng đơn chứa vũ khí, vừa vặn làm chỗ thẩm vấn tạm, Cẩm Y vệ liền kéo đám loạn quân vào đó.
Trời âm u trầm trầm, không khí giáo trường càng thêm ngột ngạt, Thẩm Mặc chỉ ngồi im tại chỗ mà mang theo sức phá hoại vô cùng, làm người ta run sợ.
Từ Bằng Cử gắng gượng hỏi:
- Đại nhân, sao ngài nhìn ra bọn chúng là giả mạo.
- Quốc công gia, nếu muốn người ta không biết, trừ khi đừng làm, lần binh biến này kẻ nào có vai trò gì, trước hay sau màn bản quan đều rõ như lòng bàn tay.
Thẩm Mặc nói lời này tựa như chỉ vào mục tiêu khác, làm Từ Bằng Cử thấp thỏm nói qua loa:
- Đai nhân đúng là nhìn thấu mọi việc.
- Nếu nhìn thấu thật, họa càng nhiều.
Nói xong nhắm mắt lại, làm đám võ tướng bất an không rõ y có ý gì.
Cẩm Y vệ làm việc nhanh gọn, nửa canh giờ sau có thiên hộ mang khẩu cung ra:
- Đại nhân đã hỏi xong hết rồi.
Thẩm Mặc cầm lấy xem, bật cười:
- Xem ra mắt bọn chúng không tốt lắm, hỏi chúng nhỏ máu ăn thề dùng máu gì, kẻ nói máu gà, kẻ bảo máu vịt, thậm chí có máu ngựa ... Tưởng là tổ chức đánh tiết canh sao?
Y nói rất hài hước nhưng không ai cười nổi, mấy tên quan quân đảm bảo càng quỳ xuống đất nói:
- Đại nhân minh xét, chúng mạt tướng bị bọn chúng lừa.
- Những kẻ đó chỉ có vài tên hôm nọ đàm phán với chúng mạt tướng thương lượng, còn lại là gom cho đủ số.
- Nhất là mấy tên đầu sỏ đều không có trong đó.
Có kẻ khai tất nhiên kẻ khác thẳng thắn hơn:
- Bọn chúng sợ triều đình nuốt lời nên quá nửa ở lại quân doanh, đề phòng có biến cố.
- Vì sao các ngươi không nói cho ta, chẳng lẽ là cùng một bọn với chúng?
Thẩm Mặc nhìn chúng chằm chằm.
Đám quan quân không dám đáp, Từ Bằng Cử đành đứng ra:
- Chuyện này bọn họ đã nói với ta, ta sợ làm chuyện phức tạp thêm nên không nói với đại nhân ... Dù sao loạn đã được dẹp, đại nhân chẳng qua chỉ cần có câu trả lời với triều đinh, danh sách thêm bớt vài người cũng không quan trọng, vì đại cục, chuyện còn lại để sau xử lý vậy ...
- Nói hay lắm, nhưng quá đơn giản rồi ..
Thẩm Mặc cười lạnh:
- Các ngươi thực sự cho rằng, chặt đầu vài tên lính là có thể ăn nói với triều đình sao?
Y thong thả đứng dậy:
- Ai mà biết trong một tháng các ngươi có bao kẻ mất đầu, bao kẻ mũ ô sa biến thành gông cùm?
Câu này của y làm đám võ tướng kinh hoàng:
- Bọn, bạn mạt tướng có tội..
Từ Bằng Cử mồ hôi tuôn ra như tắm:
- Đầu tiên đúng là có tội thất chức, sau lại có hiềm nghi bao che, không phải chúng tôi sau này hiệp trợ dẹp loạn, coi như lấy công chuộc tội rồi sao?
- Đâu dễ thế.
Thẩm Mặc phủi bụi trên áo, nói:
- Các ngươi tham lam chèn ép, rồi còn cổ động gây loạn, nếu như chỉ giúp dẹp loạn là có thể bỏ qua hai tội kia, thì tướng lĩnh lãnh binh còn ai tuân thủ pháp lệnh triều đình.
- Thẩm đại nhân.
Từ Bằng Cử cảm thấy tức giận vì bị lừa gạt, tức thì vứt bỏ lớp vỏ hèn nhát, hai mắt ánh lên vẻ oán hận:
- Ngài qua cầu rút ván, ta đảm bảo ngài sẽ chết trước tiên. Thế này không phải là mượn cối say giết lừa sao?
- Ta đã nói, nếu thực sự hiểu tường tận, kẻ gặp họa càng nhiều.
Thẩm Mặc đi tới trước mặt hắn:
- Quốc công gia không hiểu sao?
Thấy chuyện còn có cơ xoay chuyển, Từ Bằng Cử ngậm miệng lại nghe Thẩm Mặc nói tiếp:
- Bản quan hứa là với những loạn binh, chứ chưa hứa hẹn gì với quan tướng. Nhưng ta không phải hạng tàn nhẫn độc ác, không muốn dồn người khác vào đường cùng ... nếu không bản quan đã chẳng xỏe bài với các ngươi.
Từ Bằng Cử nặn ra nụ cười:
- Đại nhân thật biết nói đùa, làm chúng tôi sợ chết khiếp.
" Trở mặt nhanh thật" Thẩm Mặc cười lanh, quay về chỗ ngồi:
- Giờ bản quan nói rõ luôn, lần binh biến này làm Bắc Kinh phẫn nộ, quyết định trừng trị văn võ liên quan, chỉnh đốn quân kỷ, răn đe toàn quốc. Quan văn, chịu trách nhiệm gián tiếp, sẽ có mấy vị quan lớn mất chức. Còn võ tướng chịu trách nhiệm trực tiếp, chỉ riêng tội trị kẻ dưới không đã đủ lột sạch toàn bộ chức tức của các ngươi rồi.
Từ Bằng Cử mặt trắng bệch:
- Triều đinh không sợ mười mấy vạn quân nổi loạn sao?
- Ha ha ha, không cần uy hiếp bản quan, thử xem xem có ai nghe lời các ngươi nữa không?
Thành phòng bị Thích Kế Quang tiếp quản, cửu đại doanh ở vào trạng thái mất kiểm soát, Từ Bằng Cử chẳng còn gì để uy hiếp Thẩm Mặc, chỉ biết tối sầm mặt đứng đó.
Kẻ thế tội bị lôi ra trước mặt Thẩm Mặc, ba tên này cho rằng mình chết chắc, run như cầy sấy, xụi người trước mặt Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc lại tươi cười nói với chúng:
- Mặc dù các ngươi thế tội, nhưng niệm tình cũng dũng cảm, bản quan có thể khoan thứ, giờ trả lời ta, muốn sống hay muốn chết.
Ba tên cùng nói:
- Muốn sống.
- Mưu phản là chuyện tru di cửu tộc, các ngươi biết chứ hả?
Ba tên kinh hoàng dập đầu liên tục:
- Chuyện này không liên quan tới người nhà chúng tôi, đại nhân đừng hại bọn họ.
- Vậy là các ngươi muốn để bọn họ sống không?
Ba tên có ngu đến đâu cúng biết giờ phải nói gì:
- Đại nhân bảo chúng tôi làm gì chúng tôi cũng làm.
- Vậy phối hợp với Cẩm Y vệ, bắt hết những tên đầu sỏ cho ta.
Thẩm Mặc lệnh:
- Các ngươi làm thế này, thế này ...
Ta tên vâng dạ, bị Cẩm Y vệ áp giải, rời quốc công phủ.
Thẩm Mặc quay lại đám tướng lĩnh mặt xám như tro tàn, thở dài:
- Binh pháp nói, hồi trống thì đầu hăng, hồi hai giảm, hồi thứ ba thì kiệt. Các ngươi nhìn đám loạn binh này đi, chúng không còn hung dữ như ban đầu nữa, giờ chỉ còn muốn sống thôi.
Đám tướng lĩnh ủ rũ, hiển nhiên biết y nói đúng.
- Không có các ngươi ta cũng điều khiển được bọn chúng. Nhưng Thẩm mỗ không làm chuyện qua cầu rút ván, từ khi ta vào thành tới nay, các ngươi xem như còn phối hợp, giúp ta nhanh chóng dẹp loạn, ta sẽ không trở mặt.
Đám tướng lĩnh từ bỏ phản kháng, quỳ hết xuống:
- Chúng tôi không nên dùng mưu kê trước mặt đại nhân, tùy đại nhân xử lý.
Từ Bằng Cử lại đứng nguyên tại chỗ, mặt biến đổi không ngừng.
Thẩm Mặc ôn hòa nói:
- Biết sai thì sửa, giờ các ngươi biết sai, coi như được bản quan tha thứ một nửa, một nửa còn lại phải xem biểu hiện của các ngươi.
Đám tướng lĩnh hiểu ý:
- Chúng tôi hiểu, giờ sẽ đi bắt đám phản nghịch chuộc tội.
- Nghe Cẩm Y Vệ an bài thống nhất, phương diện này bọn họ là chuyên gia.
Thẩm Mặc phất tay:
- Đi đi! Ta sẽ bày rượu mừng công chờ các vị.
Diễn võ trường chỉ còn lại Thẩm Mặc và Từ Bằng Cử, biểu hiện dữ dội quyết liệt hôm nay của y làm Từ Bằng Cử cảm thấy hơi lạnh dọc sống lưng, không nói ra được một lời.
Thẩm Mặc thì tỏ ra n hư chưa từng có việc gì:
- Công gia, chúng ta đi uống rượu chờ đợi thôi.
Từ Bằng Cử nhìn y chằm chằm:
- Rốt cuộc đại nhân muốn gì?
Thẩm Mặc cười như gió xuân:
- Thả lỏng đi, công gia coi ta như huynh đệ, đương nhiên ta coi công gia như huynh đệ.
Từ Bằng Cử sao chẳng hiểu y muốn nói :" Ngươi chơi ta như khỉ, ta vờn ngươi lại như khỉ." Mặt cười khó coi hơn khóc:
- Tổ tông, sao lòng báo thù của ngài lại mạnh thế.
Thẩm Mặc thái độ đã rõ ràng, tất nhiên đã hiểu hắn giả ngu để lừa mình rồi.
- Như nhau cả thôi, Từ gia đệ nhất thế gia của Đại Minh, xưa nay thanh danh cực tốt, ta không muốn đụng vào, nhưng chớ quên, ngay cả Y vương còn bị chặt đầu, chẳng lẽ cổ một công tước khác họ còn cứng hơn được? Các gia tộc công huân các vị, vinh nhục tồn vong gắn với triều đình, đừng làm chuyện tổ hại tới triều đình, nếu không là tự đào hố chôn mình đấy.
Từ Bằng Cử gật đầu.
- Ta biết những lời này nói cũng uổng công thôi, vậy ta nói rõ hơn, ta mặc dù chỉ lâm thời ủy nhiệm chức vụ, nhưng nó là bước quyết định sĩ đồ sau này của ta. Nếu công gia giúp ta làm tốt chuyện này, thì Từ Bằng Cử là huynh đệ của Thẩm Chuyết Ngôn, nếu phụ nhau thì trời đánh.
Từ Bằng Cử bị y chơi đùa như trẻ con, biết mưu kế thủ đoạn kém xa y, sớm không còn ý phản kháng nữa, cười khổ nói:
- Không dám với cao, sau này đại nhân chỉ đâu ta đánh đó, một lòng theo ngài là được.
Thẩm Mặc thân thiết vỗ vai hắn:
- Nói thật nhé, ta vừa thấy huynh đệ đã sinh lòng yêu mến, đó gọi là tâm đầu ý hợp.
Từ Bằng Cử nhớ tới đêm đó Thẩm Mặc đuổi bốn mỹ cơ đi, từ thì sởn hết gai ốc, khéo léo gạt tay y ra:
- Huynh đệ nếu thích món đó, chỗ ta còn có mấy tiểu đồng thanh tú, nhẵn nhụi mịn màng hơn cả nữ tử.
Thẩm Mặc thiếu chút nữa ngã cắm đầu xuống đất:
- Ta thích nữ nhân, không thích món đó.
- Thế sao?
Từ Bằng Cử nghĩ "Hay là có tật kín?"
Thẩm Mặc bỏ qua để tài này, hỏi:
- Nguồn gốc số bạc của Thiệu Phương đừng nói công gia không biết.
Từ Bằng Cử ngượng ngập:
- Đúng là biết một chút, hắn muốn lấy lòng đại nhân, nhưng phương pháp quá phô trương, tám phần làm đại nhân không vui rồi.
- Còn không mau khai thật ra?
Thẩm Mặc bực mình.
Chiều ngày hôm đó, dưới sự phối hợp chặt chẽ của quan quân thủ bị, Cẩm Y vệ, cùng đám thủ lĩnh loạn quân quy thuận, đám đầu sỏ cùng binh tốt đánh chết Hoàng thị lang đều sa lưới, tổng cộng hơn 50 mươi tên, Thẩm Mặc lệnh lập tức bêu đầu thị chúng trong quân doanh.
Còn kẻ thế tội và tên tố cáo đồng bọn cho tới phương bắc lập công.
Đồng thời kinh lược ra lệnh vỗ về:
- Triều đình chỉ giết kẻ đầu sỏ, nay kẻ gây tội ác đã bị trừng trị, không giết thêm ai nữa, các doanh về chỗ kiểm điểm hối cải.
Mặt trời ngả bóng, miếu Phu Tử dần khất trong bóng tối, sông Tần Hoài lại dần rực sáng, những chiếc truyền hoa thắp đèn lồng đủ màu, chiếu xuống dòng sông, ánh lên sắc màu rực rỡ.
Trong thế giới mộng ảo bóng đêm đan xen thuyền màu đó, nghe tiếng dàn réo rắt, tiếng cười khúc khích như hoàng oanh của các cô nương, ai chẳng sinh ra chút mơ mộng?
Dường như vào thời khắc đó, chuyện phong lưu lan truyền ở sông Tần Hoài trở nên sống động vô cùng, cứ như tất cả phát sinh ngay bên cạnh.
Hai bên bờ Tần Hoài quanh co, những ngôi nhà lan can trạm trổ tinh tế, rèm che thấp thoáng, nhìn qua như nơi ở thần tiên, bên trong lại là chốn phong tình phàm trần nhất, nữ nhân phóng đãng động lòng nhất.
Các nàng thường sống ở ngôi nhà bên sông này, đôi khi nhận lời khách lên thuyền hoa diễn tấu ca hát, hoặc ngâm thơ ngắm trăng, chẳng cần phải hạ mình lấy lòng, chẳng cần phơi bày thân xác, cũng có vô số phú thương công tử, dâng tặng món quà hậu hĩ.
Nếu như được các nàng nhìn thuận mắt, giữ lại hưởng giấc xuân, người khách đó đủ khoe khoang nhiều năm. Nếu như các nàng không giữ, khách cũng chỉ rời đi với tiếc nuối, tuyệt đối không cưỡng ép, dường như nam nhân thiên hạ tới đây, toàn bộ biến thành người văn nhã.
Không ai cho rằng như thế là không ổn, vì đây là Kim Lăng cố đô lục triều, vì các nàng là danh kỹ Tần Hoài diễm danh vang khắp thiên hạ. Những ánh đèn hoa rực rỡ kia là đoạn phong tình êm đềm nhất Đại Minh, có lý do gì không che chở?
Các danh kỹ rất kén khách, nếu gặp phải người không thích, dù bỏ ngàn vàng cũng chẳng mua được một nụ cười, đó là phong cách của danh kỹ Tần Hoài.
- Đương nhiên nếu nói quá kỹ đủ phương diện thì không thú vị gì nữa.
Trên chiếc thuyền lớn thong thả bơi trên sông, Từ Cẩm Bằng nói rất mất hứng:
- Vì kỹ nữ cấp thấp bán thân xác, kỹ nữ trung cấp bán tài nghệ, kỹ nữ cấp cao bán danh khí, cho nên mới gọi là danh kỹ. Có thể dừng chân kiếm ăn chốn Tần Hoài, nhiều cũng có danh khí, dù không có, cũng làm ra vẻ danh kỹ.
Thẩm Mặc mặc y phục lụa màu lam, Từ Bằng Cử ép y mặc như vậy, hắn nói :" Ai lại mặc áo vải dạo Tần Hoài? Chẳng nhẽ muốn toàn thành biết kinh lược đại nhân đi chơi gái à?"
Thẩm Mặc nghĩ cũng phải nên làm theo.
Giải quyết thuận lợi binh loạn, y đã có thể thả lỏng nghe Từ Bằng Cử khoe khoang chyện phong nguyệt rồi:
- Khẩu vị một danh kỹ quyết định trực tiếp giá trị của nàng ta, nếu nhất thời tham tiền, tiếp tài chủ thô tục, lập tức không được văn nhân công tử chiếu cố nữa, hết đường kiếm sống ở Tần Hoài.
- Vậy các cô nàng đó thích món thế nào?
Thẩm Mặc hỏi.
- Giống như chúng ta đây này.
Câu hỏi của y coi như trúng chỗ ngứa, Từ Bằng Cử cười toe toét:
- Có hai loại, một là thư sinh sĩ tử, một là công tử quý tộc, đại nhân là cái đầu, ta là cái sau.
- Thế sao?
Kỳ thực Thẩm Mặc cũng biết, nhưng không muốn phá hứng thú của Từ Bằng Cử.
- Gặp phải người như chúng ta, danh kỹ sướng mê đi ấy chứ.
Từ Bằng Cử cười dâm:
- Công tử quý tộc tiêu sài phóng khoáng, hơn nữa quý tộc triều ta toàn hậu duệ võ tướng, đa phần học võ từ nhỏ, thế lực tốt, được hoan nghênh là cái chắc.
Thấy hắn dương dương đắc ý, Thẩm Mặc cười:
- Đúng thế, vừa được tiền, lại vừa có niềm vui, các tỷ muội chắn chắn thích.
- Có điều không so được với thư sinh sĩ tử.
Từ Bằng Cử thở dài:
- Thư sinh không có thể lực tốt, mà lại gắn liền chữ nghèo cơ mà?
- Vì cái gì mà "Thanh sam sầu khổ, hồng phấn liên tài"
Từ Bằng Cử tức tối:
- Các tỷ muội đối tốt với bọn ta, là vì bọn ta bỏ nhiều, nhưng đối với thư sinh nghèo, lại còn chu cấp, huynh nói có tức không?
Thẩm Mặc cười không muốn nói, vì nhiều thứ cứ để mông mông lung lung mới đẹp, nếu vạch ra xem xét kỹ càng thành ra không hay.
Hai người đang nói chuyện thì thấy thuyền rung lên ròi dừng lại, Từ Bằng Cử vén rèm nói với bên ngoài:
- Tới sớm thế?
Bên ngoài có giọng nói vang vang:
- Tại hạ phận nhỏ nhoi, sao dám để hai vị quý nhân chờ đợi?
Từ Bằng Cử rụt đầu lại nói:
- Tới rồi, chúng ta xuống thuyền thôi.
Thẩm Mặc gật đầu ra ngoài, thấy một nam tử phong lưu lỗi lạc đứng bên ván thuyền, tuổi trên ba mươi, anh tuấn nho nhã mà mang hiệp khí, mạnh mẽ khỏe khoắn, đó là Thiệu đại hiệp nổi tiếng.
Thấy hai người xuống thuyền, hắn vái sâu:
- Tiểu khả Thiệu Phương, nghênh đón hai vị khách quý.
Kỳ thực hắn không muốn xuất hiện sớm như thế, nhưng Từ Bằng Cử bảo tới, hắn đành vội vàng từ ngoài trở về, bao trọn Trúc Vận các nối danh nhất Tần Hoài. Kỳ thực nơi này được đặt chỗ tới tận tháng sáu rồi, nhưng hắn không thẹn là anh hào chốn phong nguyệt, chen ngang qua hết bao trọn nơi này.
Tránh sơ sót, từ sáng hắn mang một xe đồ dùng, tranh họa, thậm chí thảm tới, thay hết đồ nội thất bên trong. Ma ma kỳ quái hỏi:
- Ngài chế thứ của chúng tôi không đủ quý.
- Không phải, đồ chỗ ma ma ngay cả trong hoàng cung cũng chẳng có.
Thiệu Phương cười khổ:
- Không giấu ma ma, khách hôm nay không thích xa hoa, ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có chỗ ma ma đạm nhã nhất, nhưng đến xem vẫn thấy hoa mỹ một chút.
Ma ma chẳng hề phản cảm mà còn tò mò:
- Hôm nay là quý khách phương nào mà làm ngài tốn công thế?
- Không giấu ma ma, là quốc công gia.
- Ồ, ra là thế.
Ma ma vỡ lẽ, rồi lại thắc mắc:
- Không đúng, quốc công gia sao đột nhiên lại đổi khẩu vị?
Thiệu Phương phất tay:
- Hôm nay còn có mấy vị quý khách, dặn cô nương của bà quy củ một chút.
- Úi chao, quan lớn cỡ nào mà đáng để ngài lấy lòng như thế.
- Đừng hỏi.
Thiệu Phương bóp bầu vú phì nộn của bà ta, gằn giọng:
- Chẳng may hỏng việc ta cho bà nếm đủ.
- Biết rồi oan gia, hầu hạ cho tốt là được chứ gì?
- Ta không bạc đãi ma ma đâu.
Thiệu Phương đã bật nắp một cái rương, bên trong là bạc trắng xóa:
- Chỉ cần hôm nay khách hài lòng là của bà hết.
- Ít nhất phải 4 ngàn lượng phải không?
Ma ma nuốt nướt bọt.
- 300 cân.
Thiệu Phương thản nhiên nói, chút bạc này với hắn chẳng bõ bèn.
- Vậy là 4 nghìn 800 lượng.
Ma ma cảm thấy váng vất, mãi mới tỉnh lại:
- Chính chủ rốt cuộc là ai khiến ngài và Quốc công gia tốn kém thế.
Lần này không phải đùa cợt nữa.
Thiệu Phương nghĩ, nên để bọn chọ biết để còn có chừng mực, nói khẽ:
- Quan lớn nhất đông nam.
Ma ma kinh hãi, nghĩ :" Có nên thắp hương vái tạ không nhỉ?" Thấy bà ta lại ngây ra, Thiệu Phương không vui:
- Bà làm sao rồi thế.
Ma ma tỉnh lại, nhìn rương bạc trắng phau phau, nhưng kiên quyết đóng nắp lại:
- Đêm nay có thể không cần nó nữa.
- Cái gì?
Lần này đến Thiệu Phương ngẩn ra, sờ trán ma ma:
- Không sốt, sao lại nói mê? Chó mà không ăn phân à?
- Chỗ chúng tôi đương nhiên cần vàng bạc rồi.
Ma ma chê hắn ăn nói thô tục gạt tay hắn ra:
- Nhưng trên đời còn có thứ giá trị hơn cả tiền, đó là chữ của Thẩm lục thủ.
- Bà muốn ta xin chữ cho bà?
Thiệu Phương hiểu ra, trong lòng ghen tỵ :" Lão tử nổi danh anh hào chốn phong nguyệt mà chưa thấy bao giờ các ngươi miễn phí cho."
Hắn không biết, kỹ nữ và tài tử là đôi uyên ương danh bất chính ngôn bất thuận nhưng hính nhau như hình với bóng. Tài hoa của văn nhân cần buông thả ở thanh lâu để lấy linh cảm, kích phát trong lòng mỹ nữ. Thi từ các đời ca ngợi hoàng thượng đếm trên đầu ngón tay, còn ca cụng đồng chí kỹ nữ chất hàng xe để chở.
Nói một cách không hề khoa trương, nếu không có kỹ nữ, vô số văn hào tài tử sẽ khô kiệt ý tưởng, thi tử ca phú lưu truyền thiên cổ sẽ mất đi một nửa.
Kỹ nữ thì cần văn nhân hơn cả tiền, vì kỹ nữ sở dĩ có địa vị xã hội như hiện nay là vì liên hệ tới văn nhân. Trước khi có loại liên hệ này, kỹ nữ thuần túy buôn bán xác thịt, sống trong ngõ u tối nhất dưới đáy xã hội.
Thế nhưng từ khi dính vào văn nhân mặc khách, tình hình khác hẳn. Dưới ngòi bút thần kỳ của họ, hình tượng của các nàng thay đổi hẳn, thành tiên tử cao quý, tinh linh mỹ lệ, nơi chứa đựng tình thú thế gian.
Dưới ngòi bút của văn nhân, địa vị các nàng cao lên, thậm chí sinh ra khí chất, tu dưỡng, tài tình, biến thành danh kỹ. Tiếp đó thành nơi gửi gắm tinh thần của văn nhân, tiếp đó thành đối tượng sùng bài của xã hối tư tưởng văn nhân là chủ đạo.
Nói thẳng hơn một chút, thi tử của văn nhân mang lại hiệu ứng quảng cáo cực lớn, thăng trầm thanh danh địa vị kỹ nữ, đều quyết định trong tác phẩm của danh sĩ tài tử.
Hiển nhiên, nếu có được thơ của Thẩm lục thủ, Trúc Vận các này sẽ trở thành chốn truyền thuyết trong thành Kim Lăng.
Cho nên Thẩm Mặc vừa xuống thuyền liền cảm thụ được sự phục vụ tôn sùng, làm y nghi mình phải chăng tới thiên đường chốn nhân gian.
Đi vào trong lâu, phát hiện nó sạch sẽ thanh nhã, Thẩm Mặc càng thấy kỳ lạ, nhìn thấy thế Thiêu Phương được cổ vũ lớn, thi lễ:
- Mời đại lão gia ngồi.
Thẩm Mặc mỉm cười, ngồi chủ vị, Từ Bằng Cử ngoan ngoãn ngồi dưới, cảnh này càng làm Thiệu Phương cùng mụ chủ thầm cả kinh, càng không dám xem thường y.
Hàn huyên lễ số xong, ma ma gọi các cô nương ưu tú nhất của mình ra, một hồi oanh ca yến vũ, phong tình đủ loại, sóng mắt long lanh lưu chuyển. Từ Bằng Cử nhìn chảy nướng miếng:
- Mẹ ơi, nơi này cứ như ta chưa từng tới vậy.
Thẩm Mặc mấy ngày nhàn hạ xem Kim Bình Mai, lòng cũng dao động, nhưng tự trọng thân phận, không thể tỏ ra háo săc, cười bình thản, chọn một cô nương ngồi cạnh pha trà còn lại. Mọi người mời y chọn thêm, Thẩm Mặc lắc đầu:
- Nhiều quá loạn.
Rồi tạ từ.
Hai người còn lại cũng chọn cô nương, ma ma dẫn các cô còn lại lui xuống, để lại không gian cho các vị đại nhân.
Thẩm Mặc và Thiệu Phương lần đầu gặp mặt, khi nói chuyện có chút xa cách, cho nên Từ Bằng Cử phụ trách điều hòa không khí.
Chỉ là biện pháp của hắn rất độc đáo, không nghĩ cách làm hai người mau chóng quen thuộc, mà động chân động tay với cô nương bên cạnh, muốn thông qua đó làm không khí trở nên tùy ý.
Nhưng nô nương kia là danh kỹ mới lên của Tần Hoài, được nam nhân xun xoe tán thưởng, chính lúc đắc ý, thấy hai vị khác còn quy củ, liền không thích vị Từ công gia này.
Thực ra vị Từ công gia này không xem là khó coi, nhưng đặt cạnh hai vị kia, giống như người ta ăn đường trắng, mình nuốt nước bọt vậy, vô vị.
Cho nên trong lòng nàng rất không vui, gượng cười:
- Từ lão gia, đa tạ ngài nể mặt, nô gia kính ngài một chén.
Từ Bằng Cử đời này nhẵn mặt chốn thanh lâu, sao chẳng biết khi các kỹ nữ không vừa lòng với khác, thường dùng cách này chuốc say. Hắn dâm dật nhìn tiểu mỹ nhân, cười hăng hắc:
- Nàng rất có tiếng ở Tần Hoài phải không?
Cô nương còn chưa nghe ra ý giận trong lời hắn, hờ lững đáp:
- Đều do các vị lão gia ưu ái, nếu không nô gia căn bản không đáng nói tới.
- Chà, còn kiêu ngạo quá nhỉ.
Từ Bằng Cử đưa tay ra béo má mịn màng của nàng:
- Thử nghe ngóng xem Từ gia ta là ai? Mười bốn tuổi ta đã tới Tần Hoài chơi gái, ngủ trong kỹ viện còn nhiều hơn ở nhà.
Tay hắn dùng thêm sức, làm cô nương chảy nước mắt:
- Thứ hàng kiểu này ta nhìn quen rồi, được vài kẻ đa tiện tâng bốc liền coi mình thành cửu tiên tiên nữ sao? Ta nhổ vào, nữ nhi của hoàng đế, thê tử của Trạng Nguyên và con rơi ăn mày cũng chẳng phải đều dạng chân ra sao?
Hắn càng nói càng thô tục, làm cô nương quen nuông chiều giận tới đỏ mặt tía tai, mày cau lại, cố nhịn không rơi lệ.
Một đoạn đề tài nữ nhân cuối cùng làm không khí trở nên thân thiết. Thiệu Phương thầm thở phào, hắn sao chẳng muốn nói chuyện với Thẩm Mặc, nhưng đối phương lãnh đạm làm thủ pháp tử hải giai huynh đệ của hắn dùng không nổi.
May là Từ Bằng Cử xen ngang, làm hắn vượt qua sự ngại ngùng, nâng chén rượu lên nói:
- Chén này kính Giang Nam công hôm nay đái giá quang lâm.
Thẩm Mặc uống, hắn lại kính Thẩm Mặc bình loạn, y lại uống, tiếp tục chúc y nhập các làm tướng, Thẩm Mặc ngừng chén:
- Lời này không thể nói bừa, sĩ đồ nhiều nhân tài, không dám vọng tưởng.
Thiệu Phương vỗ ngực:
- Tiểu nhân nhìn tướng mặt Giang Nam công, đảm bảo không vật đề.
- Ồ, tiên sinh còn biết xem tướng à?
- Tiểu nhân từng bái cao nhân làm thấy, có chút đạo hạnh.
Thiệu Phương tới gần nhìn kỹ Thẩm Mặc, rất có phong thái thầy bói:
- Tướng mại ngài trán cao, hai mắt có thần, đường nét rõ ràng ...
Thật ra toàn lời hay ý đẹp nghe nhàm tai, thuần túy là nịnh bợ, có ngu mới tin:
- .. Tức là ngài nhập các đã định sẵn rồi.
Từ Bằng Cử hiếu kỳ xen vào:
- Cụ thể là mấy năm?
Thiệu Phương nói bừa:
- Chuyện này ... Giả sử như triều đình canh tân, có lẽ vọt lên, hoặc là ...
- Bớt nói thừa đi.
Từ Bằng Cử nghe không lọt cái này:
- Nói cụ thể.
- Điều này phải xem thiên ý.
Thiệu Phương giang tay ra:
- Ngắn thì hai ba năm, dài thì ba năm năm, phải nhìn thiên ý, không nói chuận được.
- Hừ, chẳng phải tám chín mười năm cũng tính vào đó, tính kiểu ngươi ta cũng làm được.
Thiệu Phương cười không đáp, làm bộ cao thâm nhìn Thẩm Mặc.
Với trò này Thẩm Mặc chỉ mỉm cười:
- Nhận lời may mắn của tiên sinh, dám hỏi tên chữ tiên sinh là gì?
Thiệu Phương cười:
- Trá Hủ, một mảnh gỗ mục vô dụng.
Từ Bằng Cử cười:
- Đúng là làm người ta bất ngờ, lấy tên cũng khiêm tốn.
- Khiêm tốn gì đâu.
Thiệu Phương cười khổ:
- Khi nhỏ tiểu nhân không phấn đấu đọc sách, thường bị phụ thân tức giận chửi mắng là gỗ mục không thể khắc. Lớn lên lấy luôn làm tên chữ, chọc giận lão gia tử.
Từ Bằng Cử ôm bụng cười.
Thiệu Phương cũng cười theo:
- Không giấu gì Giang Nam công, người đời thích đọc sách, tiểu nhân thích đao kiếm. Người đời thích ngựa xe, tiểu nhân thích thuyền bè, người đời thích lễ độ nho nhã, tiểu nhân thích chửi thề nói tục ...
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Nói đi nói lại tiên sinh thích làm ngược với đời.
- Không phải.
Thiệu Phương thu lại nụ cười:
- Tiểu nhân chỉ không muốn bị quy củ trói buộc, nhưng chưa từng muốn gây phiền toái cho người khác. Đời này lạc thú lớn nhất của tiểu nhân là mang niềm vui cho người khác.
- Thế sao? À phải, còn chưa cám tạ Thiệu tiên sinh ra tay tương trợ.
Thẩm Mặc nâng chén lên:
- Kính tên sinh một chén.
Thiệu Phương biết vào chính đề rồi, vội đứng dậy dùng hai tay đón lấy cén rượu:
- Chỉ chút việc vặt không đáng nói, đại nhân khách khí rồi.
Thẩm Mặc bình thản nói:
- Hôm đó tiên sinh ứng tiền dùng gấp, bản nhân gom góp nhiều nơi, hiện giờ trà lại nguyên vẹn.
Rồi giơ tay lên, Tam Xích từ đừng sau lấy một cái phong bì da trâu, đặt lên tay y.
Thẩm Mặc đẩy tới trước mặt Thiệu Phương:
- Đếm xem có đủ không?
Thiệu Phương không khỏi kinh ngạc nhưng vẫn làm theo lời Thẩm Mặc, mở ra đếm, là chi phiếu của Hối Liên, tổng cộng 42 tấm một vạn lượng.
- Số còn thừa là chút tâm ý.
Thẩm Mặc hớp một ngụm trà:
- Nhận ân một giọt nước, trả lại cả nguồn suối, Thiệu tiên sinh cần gì cứ nói, bản quan sẽ tận lực làm.
- Không cần gấp, số tiền này ngài cứ cầm đi, để ở chỗ tiểu nhân vô dụng, tiểu nhân biết đông nam còn cần rất nhiều tiền.
Thiệu Phương vội đẩy lại.
Từ Bằng Cử nói thay Thẩm Mặc:
- Thiệu Phương, ngươi thu lại đi, triều đình vay tiền người khác, truyền ra mất thể diện, đông nam càng không cần ngươi lo, nơi giàu nhất thiên hạ chưa suy bại tới mức đó.
- Xem ra tiểu nhân lo lắng thừa rồi.
Thiệu Phương nói rất thẳng:
- Kỳ thực tiểu nhân cũng rõ đại nhân lo số tiền này nguồn gốc bất chính, nên mau chóng vạch rõ giới tuyến.
Ánh mắt dồn ép của hắn chẳng làm Thẩm Mặc may may dao động:
- Nếu thế bản quan cũng nói thẳng, Thiệu tiên sinh tuy gia nghiệp lớn nhưng cũng không thể trong chớp mắt lấy ra nhiều bạc như thế hả?
- Tiểu nhân là cái túi không đáy, vào nhanh cũng ra nhanh, đừng nói là 40 vạn mà 4 vạn cũng chẳng có ... Số tiền này, tiểu nhân chỉ là người chuyển giúp.
Thiệu Phương biết nếu không nói thật, giao tình với hai vị quý nhân này coi như hôm nay là hết.
Từ Bằng Cử hỏi tới:
- Ai thuê ngươi?
- Ài lời này nói ra rất dài, hai vị nghe tiểu nhân kể từ đầu.
Tên Thiệu Phương này không làm ăn nghiêm chỉnh, nhưng thê thiếp cả bầy, ngày ngày tới kỹ viện, ắt phải nhiều nguồn kiếm tiền. Theo cách nói của Từ Bằng Cử là chuyên môn kiếm món tiền người khác không dám như muối lậu, giúp lo lót hối lộ, công việc tiếp khách như hôm nay có thể coi là nghiệp vụ chính.
Có điều không phải việc gì hắn nhận, nguy hiểm quá cao là hắn không dám, nhưng lần này phía ủy thác quá mạnh, hắn không dám từ chối, đành yêu cầu thật cao, nói không có 40 vạn lượng không làm. Kết quả người ta không nói thừa, chuyển ngay một thuyền bạc tới, thế là hắn phải nhận.
- Kẻ nào khí phách lớn như thế?
Thẩm Mặc trầm giọng hỏi.
- Không phải một người.
Thiệu Phương nói nhỏ:
- Không biết ngài nghe nói tới Cửu đại gia chưa?
Thẩm Mặc tức thì hiểu hết mọi chuyện, thì ra là đám này, đâu chỉ là có nghe nói, y sao quên đường năm xưa ở Tô Châu nếu chẳng phải cùng Nhược Hạm phu thê đồng tâm, thiếu chút nữa đã bị đám người này nghiền nát.
Nhưng nay thời thế đã khác, các đại gia tộc có dính líu tới Nghiêm đảng bị cho ra rìa hết, quan viên địa phương cũng lấy danh nghĩa truy tra thông địch, ra sức chèn ép. Bên trên có người bảo vệ thì bọn tất nhiên không sợ nhân vật nhỏ này, nhưng một khi mất chỗ dựa, "huyện lệnh phá giá, tri phủ diệt tộc" không thiếu cách xử lý bọn chúng.
Mỗi ngày đều có thân tộc bị bắt đi, tiền bạc lo lót như trút vào động không đáy không làm được gì, việc này chưa qua việc khác lại xuất hiện, sớm muộn bọn chúng cũng bị kéo cả vào.
Tình hình như thế, bọn chúng đành liều cầu khẩn kẻ thù ngày xưa giơ cao đánh khẽ.
- Mấy nhân vật có vai vế trong cửu đại gia đảm bảo, chỉ cần ngài không hiềm thù cũ, cứu bọn họ, sau này ngài bảo gì nghe nấy, bảo đi đông tuyệt không dám rẽ tây.
Thiệu Phương nói xong, uống cạn chén trà nguội, đợi Thẩm Mặc trả lời.
Thẩm Mặc chắp tay đứng bên cửa sổ trầm ngâm không nói.
Thực ra chuyện này chẳng cần suy nghĩ, y hiểu rất rõ hiện trạng của cửu đại gia, nên khoanh tay đứng nhìn, thậm chí dung túng quan viên đối phó với bọn chúng.
Không phải y báo thù, y không nhỏ nhen tới mức đó, mà là muốn ép chúng vào ngõ cụt, để phải làm việc theo ý mình.
Hiện giờ chưa đủ lửa, Thẩm Mặc ngầm tính :" Cừ từ từ, đợi bọn chúng cùng đường hẵng hay." Liền quay lại:
- Yêu cầu của tiên sinh vượt ngoài giới hạn của ta quá xa.
Từ Bằng Cử cũng nói:
- Đúng vậy thiệu Phương, lai lịch số bạc này ngươi không thể không biết chứ hả?
- Lai lịch thế nào?
Thiệu Phương có biết cũng phải tỏ ra hồ đồ.
- Mới từ mỏ bạc Cù Châu lấy ra.
Từ Bằng Cử lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết nơi đó đang xảy ra chuyện gì không?
- Hả? Thật sao?
Thiệu Phương mặt trắng bệch.
- Chẳng lẽ với thân phận của bọn ta lại đi lừa ngươi? Đây là ..
Từ Bằng Cử hừ một tiếng, hắn nhớ danh từ mới Thẩm Mặc dạy, dựa theo ước hẹn trước, nói:
- Đây gọi là rửa tiền, ngươi đọc qua Đại Minh luật chưa? Thứ chôn dưới đó đều thuộc về triều đình, các ngươi đào ra, sau đó mượn tay triều đình rửa tiền cho các ngươi, ngươi coi bọn ta thành cái gì, là thứ cho ngươi tùy ý chơi đùa à?
Thiêu Phương lưng đẫm mồ hôi, hắn gan lớn, tài cao nhưng thiếu tinh tế, không suy xét đột nhiên xuất hiện số bạc lớn như thế lại không biết liên hệ tới vụ mỏ bạc đang bạo loạn gần đây.
Thấy Từ Bằng Cử đóng kẻ ác đủ rồi, Thẩm Mặc ra vẻ người tốt:
- Công gia đừng giận như thế, ta tin Thiệu tiên sinh không hiểu nội tình.
- Đại nhân minh giám.
Thiệu Phương như vớ được cọng cỏ cứu mạng:
- Tiểu nhân nếu biết số bạc này lai lịch bất chính, tuyệt đối không nhận lời bọn chúng. Tiểu, tiểu nhân đi tìm bọn chúng tính sổ.
- Không cần phải như thế.
Thẩm Mặc ra hiệu cho hắn bình tĩnh:
- Bất kể lai lịch ra sao cũng giải nguy cho bản quan, bản quân nhận ân tình này, tiên sinh nói với bọn chúng, nếu muốn tiếp xúc với ta có hai điều kiện. Thứ nhất, thu những thứ quỷ kế lại, thứ hai, chùi đít cho sạch, bản quan ghét nhất kẻ gây phiền phức cho mình. Làm xong hai điều này, bảo gia chủ của bọn chúng tới Hàng Châu gặp ta, không làm được thì đừng tốn thời gian.
- Vâng tiểu nhân nhớ rồi.
Thiệu Phương cứ như từ dưới nước bò lên, lau mồ hôi nói:
- Tiểu nhân sẽ mau chóng chuyển lời ngài cho chúng.
- Tốt.
Thẩm Mặc đứng dậy:
- Hôm nay đa tạ khoản đãi, hẹn ngày tái ngộ.
Không khí này không thích hợp tìm kiếm hoan lạc, Thẩm Mặc cũng không hứng thú với mấy món này.
Từ Bằng Cử nói với Thiệu Phương:
- Ngươi đừng thanh toán vội, đợi ta đưa đại nhân về phủ rồi quay lại chơi.
Dặn xong vội đuổi theo Thẩm Mặc.
Ma ma dưới lấu bị thị vệ ngăn cản, không biết bên trên bàn việc gì, vội tươi cười đi tới đón:
- Ôi đại lão gia, sao đi sớm thế?
Thẩm Mặc chưa nói, Từ Bằng Cử đuổi kịp vội cứu giá:
- Đại lão gia có công vụ muốn về xử lý, chậm trễ sẽ họi tội ngươi đấy.
Lúc này Thiệu Phương cũng đã xuống, vội kéo bà ta sang một bên, tiễn đại lão gia lên thuyền.
Đợi thuyền hoa đi rồi, ma ma kỳ quái hỏi:
- Tới thanh lâu chỉ để bàn công việc à?
Không có áp lực từ Thẩm Mặc, Thiệu Phương hồi phục lại phong độ, ôm lấy vị ma ma nhan sắc chưa phai hết, cười nói:
- Ma ma tưởng kinh lược đông nam dễ làm sao? Bao nhiêu con mắt đang nhìn vào đợi tìm yếu huyệt của y, dám thả lỏng hay sao?
Ma ma làm nghề này rất hiểu rõ người đi không giữ, người ở là chủ, thuận thế dựa vào lòng hắn, thỏ thẻ:
- Tần Hoài phong nguyệt cũng không có lòng thưởng thức, chẳng bằng sống như ngài thú vị hơn.
- Ai bảo không phải?
Thiệu Phương kéo ma ma đi trút áp lực Thẩm Mặc gây ra cho mình.
Ma ma biết hắn có món thần binh, tất nhiên nguyện ý vạn phần, mặc cho y nhào nặn, nhưng không quên hỏi:
- Vậy có xin được chữ không?
Thiệu Phương tức thì hứng chí giảm mạnh:
- Số bạc của ta còn không đủ à?
Ma ma nghe thấy cơ hội ngàn năm có một bị bỏ lỡ, tức thì toàn thân giá lạnh:
- Sao ngài không nói sớm, nô gia có bỏ cái mặt già này cũng phải đi cầu khẩn, không tin lão nhân gia nói chữ "không".
Nếu được chữ của Thẩm Mặc, ít nhất có thể nghỉ hưu sớm 20 năm, cơ hội bày ngay trước mắt không nắm lấy, giờ hối chẳng kịp.
Thiệu Phương cũng như bị gáo nước lạnh dội lên đầu, chẳng còn ham muốn nào nửa, đẩy mụ ra:
- Con mẹ nó, cụt hứng.
- Đâu ra trân châu lớn như thế?
Hắn thuận tay lấ một viên lên xem to, tròn trịa, đều đặn không tỳ vết, cực kỳ hiếm thấy.
- Trước kia hắn là thái giám được phái tới Thái Hồ thời gian dài.
Chu Ngũ không biết xuất hiện từ lúc nào:
- Thứ trân châu này tám phần là cái giúp hắn lập chiến công hiển hách, thăng tiến tới hôm nay.
Lấy một viên lên xem kỹ:
- Quả nhiên là cống châu Thái Hồ thượng đẳng, hẳn phải là bảo bối dưới đáy rương của hắn rồi.
- Ồ không ngờ Ngũ gia có nghiên cứu với châu báo. Các huynh đệ những ngày qua vất vả rồi, lấy nó chia đi, mang về lấy lòng vợ, đảm bảo ăn chắc.
Tam Xích biết đại nhân xưa nay không giữ mấy thứ này, tạ ơn mang giỏ đi. Chu Ngũ ở lại nói:
- Đại nhân, lai lịch chỗ bạc kia tra rõ rồi.
Hắn nói tới thuyền bạc của Thiệu đại hiệp, khi ấy Thẩm Mặc rất ngạc nhiên đâu ra nhiều bạc trắng đến thế? Còn nghĩ đối phương buôn lậu trên biển, mà tập đoàn buôn lậu có thể bỏ ra chừng đó bạc trong một lần, tuyệt đối phải quan tâm. Nên bả Chu Ngũ điều tra.
Kết quả ngược lại, Chu Ngũ nói:
- Kết quả giám định mấy ngân hiệu đều giống nhau, sỗ bạc này do mỏ Cù Châu Chiết Giang mà ra.
Vì thời đó điều kiện kỹ thuật có hạn, bạc là tiền tệ lưu thông, bạc thuần tới 95%, là cực kỳ hiếm có, cao hơn nữa không lời, cho nên thợ lâu năm có thể căn cứ vào tạp chất trong đó chỉ ra nguồn gốc, cao thủ hơn có thể chỉ chính xác mỏ nào.
- Cù Châu...
Thẩm Mặc nhíu mày, đó là một trong ba tâm bệnh của y.
Chu Nhũ nhấn mạnh hơn:
- Từ thủ pháp mà xét, số bạc này được luyện ra trong nửa năm qua.
- Rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì đây?
Thẩm Mặc lẩm bẩm.
- Đại nhân, thuộc hạ kiến nghị lập tức bắt Thiệu Phương quy án.
Chu Ngũ trầm giọng nói:
- Riêng tội lấy trộm quân ngân đủ hành hắn chết đi sống lại.
- Không, không.
Thảm Mặc lắc đầu:
- Hắn quá bắt mắt, lại vừa giải nguy cho triều đình, không có chứng cứ tuyệt đối, sao tiện hạ thủ với hắn?
- Phải thừa nhận lúc này càng khiến mọi người chú ý, càng an toàn...
Chu Ngũ cau mày:
- Nhưng chẳng lẽ lại cho qua?
- Đương nhiên là không, đây không phải là 4 vạn lượng mà là 40 vạn! Hắn bỏ vốn lớn như thế để làm gì? Đằng sau kẻ nào thao túng? Phải làm cho rõ, nhưng ngầm tra thôi, không được đánh cỏ động rắn.
- Hạ quan hiểu, đại nhân lo nghĩ rất phải, loại nhân sĩ giang hồ này bối cảnh thường rất sâu, cẩn thận thì hơn.
Hai người đang nói chuyện thì vệ sĩ vào bẩm báo:
- Ngụy quốc công tới.
Thẩm Mặc gật đầu , vệ sĩ đi mời Từ Bằng Cử, Chu Ngũ chuyển ra sau màn.
Thẩm Mặc đứng dậy đi ra cửa, thấy Từ Bằng Cử hởn hở đi vào, lớn tiếng nói:
- Lão đệ, tới tự thú rồi, tới tự thú rồi.
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Công gia làm chuyện gì trái lòng mà tới tự thú thế?
Nụ cười của Từ Bằng Cử cứng lại:
- Đại nhân nói đùa rồi.
- Không buồn cười sao?
Thẩm Mặc tựa cười tựa không nói:
- Xem ra ta không thích hợp chọc cười.
- Không phải, vui , vui lắm.
Từ Bằng Cử xác nhận được là y nói đùa, liền cười lớn:
- Buồn cười quá, ha ha ha...
Cười xong nói tiếp:
- Thủ lĩnh loạn binh tới đầu thú.
Thẩm Mặc lộ vẻ vui mừng:
- Thật sao?
- Đúng thế, sáng sớm nay bọn chúng tới doanh tham tướng tự thú, đã bị bí mật đưa vào thành rồi, hiện đang quỳ ở diễn võ trường trong phủ ta, đợi kinh lược đại nhân xử trí.
- Tốt lắm, ta thay y phục rồi chúng ta đi xem.
Liền quay về hậu đường, bảo vệ sĩ thay quan phục, Chu Ngũ ở bên nói:
- Đại nhân lý luận tù đồ khốn cảnh thật lợi hại.
- Chuyện Nam Kinh sắp kết thúc, tranh thủ điều tra tiên Thiệu đại hiệp kia, ta không muốn mang tâm sự rời đi.
- Vâng.
Chu Ngũ lại hỏi:
- Đám thủ bị Nam Kinh, nhất là Từ Bằng Cử, ngài có định trừng trị không?
- Chuyện này ...
Thẩm Mặc trầm ngâm:
- Giờ chưa phải lúc, đợi thời gian nữa đi, sẽ có người xử lý bọn chúng.
Nói xong thẩn sắc bình tĩnh ra ngoài , nói:
- Công gia, chúng ta đi nào.
Được Từ Bằng Cử tháp tùng, Thẩm Mặc tới diễn võ trường, thấy có mười mấy tên lính quỳ ở đó, xem ra là đầu sỏ thú tội rồi.
Hạ nhân mang ghế tới, Thẩm Mặc ngồi xuống, mắt quét qua những người kia, nụ cười trên mặt dần cứng lại, nhìn cái vẻ sợ sệt, tầm thường của những kẻ này, chẳng lẽ có năng lực kích động làm phản sao?
- Đến đủ rồi chứ?
Thẩm Mặc mặt lạnh tanh hỏi:
Mấy tên đó chần chờ một lúc gật đầu:
- Tới đủ rồi.
- Các ngươi đảm bảo chứ? Chỉ có mấy người các ngươi?
Thẩm Mặc lạnh nhạt hỏi.
- Vâng chỉ có chúng tôi.
- Tốt lắm.
Thẩm Mặc gật đầu không nói gì thêm, đám Từ Bằng Cử cũng chỉ biết im lặng chờ đợi, nhưng đàm quỳ dưới kia cảm thấy rất áp lực có tên bắt đầu run lên.
Từ Bằng Cử cuối cùng không nhịn được nói:
- Đại nhân, ngài nói gì đi chứ?
- Nói cái gì?
Thẩm Mặc nhìn hắn.
- Thì nói với bọn chúng triều đình khoan dung, chủ động thú tội, không có lần sau gì gì đó ...
- Chẳng có gì phải nói hết.
Thẩm Mặc phất tay:
- Lôi xuống, chém!
Đám Từ Bằng cử chết đứng, đám loạn binh thú tội ở dưới cũng ngây ra như gà gỗ, nhìn Thẩm Mặc trân trân.
- Còn cần bản quan nói lần thứ hai nữa à?
Thẩm Mặc trầm giọng nói, tức thì đám người chấn động tỉnh lại, một đám Cẩm Y Vệ xếp hàng đi ra, hai người kẹp mội, nhanh gọn trói đám loạn binh kia lại, nhấc lên như gà con, muốn đưa ra ngoài.
Đám loạn binh vừa vùng vẫy vừa kêu ầm lên:
- Các ngươi nói lời không giữ lời.
- Các ngươi bảo tự thú được khoan hồng cơ mà.
Thẩm Mặc hừ một tiếng ngăn Cẩm Y vệ lại:
- Bản quan nói khoan hồng là những kẻ đầu sỏ chứ không phải đám dê thế tội. Còn các ngươi dám lừa gạt bản quan chẳng lẽ không nên giết?
- Chúng tôi chính là những người cầm đầu.
Một tên kêu lớn, số còn lại hùa theo:
- Chúng tôi đều là những người nhỏ máu ăn thề.
- Không tin đại nhân cứ dẫn người đi hỏi xem.
- Không cần.
Thẩm Mặc cười nhạt, lệnh cho Cẩm Y vệ:
- Chia riêng bọn chúng ra, hỏi khẩu cung chi tiết, mang ra đây đối chiếu.
Bên cạnh giáo trường có một loạt gian phòng đơn chứa vũ khí, vừa vặn làm chỗ thẩm vấn tạm, Cẩm Y vệ liền kéo đám loạn quân vào đó.
Trời âm u trầm trầm, không khí giáo trường càng thêm ngột ngạt, Thẩm Mặc chỉ ngồi im tại chỗ mà mang theo sức phá hoại vô cùng, làm người ta run sợ.
Từ Bằng Cử gắng gượng hỏi:
- Đại nhân, sao ngài nhìn ra bọn chúng là giả mạo.
- Quốc công gia, nếu muốn người ta không biết, trừ khi đừng làm, lần binh biến này kẻ nào có vai trò gì, trước hay sau màn bản quan đều rõ như lòng bàn tay.
Thẩm Mặc nói lời này tựa như chỉ vào mục tiêu khác, làm Từ Bằng Cử thấp thỏm nói qua loa:
- Đai nhân đúng là nhìn thấu mọi việc.
- Nếu nhìn thấu thật, họa càng nhiều.
Nói xong nhắm mắt lại, làm đám võ tướng bất an không rõ y có ý gì.
Cẩm Y vệ làm việc nhanh gọn, nửa canh giờ sau có thiên hộ mang khẩu cung ra:
- Đại nhân đã hỏi xong hết rồi.
Thẩm Mặc cầm lấy xem, bật cười:
- Xem ra mắt bọn chúng không tốt lắm, hỏi chúng nhỏ máu ăn thề dùng máu gì, kẻ nói máu gà, kẻ bảo máu vịt, thậm chí có máu ngựa ... Tưởng là tổ chức đánh tiết canh sao?
Y nói rất hài hước nhưng không ai cười nổi, mấy tên quan quân đảm bảo càng quỳ xuống đất nói:
- Đại nhân minh xét, chúng mạt tướng bị bọn chúng lừa.
- Những kẻ đó chỉ có vài tên hôm nọ đàm phán với chúng mạt tướng thương lượng, còn lại là gom cho đủ số.
- Nhất là mấy tên đầu sỏ đều không có trong đó.
Có kẻ khai tất nhiên kẻ khác thẳng thắn hơn:
- Bọn chúng sợ triều đình nuốt lời nên quá nửa ở lại quân doanh, đề phòng có biến cố.
- Vì sao các ngươi không nói cho ta, chẳng lẽ là cùng một bọn với chúng?
Thẩm Mặc nhìn chúng chằm chằm.
Đám quan quân không dám đáp, Từ Bằng Cử đành đứng ra:
- Chuyện này bọn họ đã nói với ta, ta sợ làm chuyện phức tạp thêm nên không nói với đại nhân ... Dù sao loạn đã được dẹp, đại nhân chẳng qua chỉ cần có câu trả lời với triều đinh, danh sách thêm bớt vài người cũng không quan trọng, vì đại cục, chuyện còn lại để sau xử lý vậy ...
- Nói hay lắm, nhưng quá đơn giản rồi ..
Thẩm Mặc cười lạnh:
- Các ngươi thực sự cho rằng, chặt đầu vài tên lính là có thể ăn nói với triều đình sao?
Y thong thả đứng dậy:
- Ai mà biết trong một tháng các ngươi có bao kẻ mất đầu, bao kẻ mũ ô sa biến thành gông cùm?
Câu này của y làm đám võ tướng kinh hoàng:
- Bọn, bạn mạt tướng có tội..
Từ Bằng Cử mồ hôi tuôn ra như tắm:
- Đầu tiên đúng là có tội thất chức, sau lại có hiềm nghi bao che, không phải chúng tôi sau này hiệp trợ dẹp loạn, coi như lấy công chuộc tội rồi sao?
- Đâu dễ thế.
Thẩm Mặc phủi bụi trên áo, nói:
- Các ngươi tham lam chèn ép, rồi còn cổ động gây loạn, nếu như chỉ giúp dẹp loạn là có thể bỏ qua hai tội kia, thì tướng lĩnh lãnh binh còn ai tuân thủ pháp lệnh triều đình.
- Thẩm đại nhân.
Từ Bằng Cử cảm thấy tức giận vì bị lừa gạt, tức thì vứt bỏ lớp vỏ hèn nhát, hai mắt ánh lên vẻ oán hận:
- Ngài qua cầu rút ván, ta đảm bảo ngài sẽ chết trước tiên. Thế này không phải là mượn cối say giết lừa sao?
- Ta đã nói, nếu thực sự hiểu tường tận, kẻ gặp họa càng nhiều.
Thẩm Mặc đi tới trước mặt hắn:
- Quốc công gia không hiểu sao?
Thấy chuyện còn có cơ xoay chuyển, Từ Bằng Cử ngậm miệng lại nghe Thẩm Mặc nói tiếp:
- Bản quan hứa là với những loạn binh, chứ chưa hứa hẹn gì với quan tướng. Nhưng ta không phải hạng tàn nhẫn độc ác, không muốn dồn người khác vào đường cùng ... nếu không bản quan đã chẳng xỏe bài với các ngươi.
Từ Bằng Cử nặn ra nụ cười:
- Đại nhân thật biết nói đùa, làm chúng tôi sợ chết khiếp.
" Trở mặt nhanh thật" Thẩm Mặc cười lanh, quay về chỗ ngồi:
- Giờ bản quan nói rõ luôn, lần binh biến này làm Bắc Kinh phẫn nộ, quyết định trừng trị văn võ liên quan, chỉnh đốn quân kỷ, răn đe toàn quốc. Quan văn, chịu trách nhiệm gián tiếp, sẽ có mấy vị quan lớn mất chức. Còn võ tướng chịu trách nhiệm trực tiếp, chỉ riêng tội trị kẻ dưới không đã đủ lột sạch toàn bộ chức tức của các ngươi rồi.
Từ Bằng Cử mặt trắng bệch:
- Triều đinh không sợ mười mấy vạn quân nổi loạn sao?
- Ha ha ha, không cần uy hiếp bản quan, thử xem xem có ai nghe lời các ngươi nữa không?
Thành phòng bị Thích Kế Quang tiếp quản, cửu đại doanh ở vào trạng thái mất kiểm soát, Từ Bằng Cử chẳng còn gì để uy hiếp Thẩm Mặc, chỉ biết tối sầm mặt đứng đó.
Kẻ thế tội bị lôi ra trước mặt Thẩm Mặc, ba tên này cho rằng mình chết chắc, run như cầy sấy, xụi người trước mặt Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc lại tươi cười nói với chúng:
- Mặc dù các ngươi thế tội, nhưng niệm tình cũng dũng cảm, bản quan có thể khoan thứ, giờ trả lời ta, muốn sống hay muốn chết.
Ba tên cùng nói:
- Muốn sống.
- Mưu phản là chuyện tru di cửu tộc, các ngươi biết chứ hả?
Ba tên kinh hoàng dập đầu liên tục:
- Chuyện này không liên quan tới người nhà chúng tôi, đại nhân đừng hại bọn họ.
- Vậy là các ngươi muốn để bọn họ sống không?
Ba tên có ngu đến đâu cúng biết giờ phải nói gì:
- Đại nhân bảo chúng tôi làm gì chúng tôi cũng làm.
- Vậy phối hợp với Cẩm Y vệ, bắt hết những tên đầu sỏ cho ta.
Thẩm Mặc lệnh:
- Các ngươi làm thế này, thế này ...
Ta tên vâng dạ, bị Cẩm Y vệ áp giải, rời quốc công phủ.
Thẩm Mặc quay lại đám tướng lĩnh mặt xám như tro tàn, thở dài:
- Binh pháp nói, hồi trống thì đầu hăng, hồi hai giảm, hồi thứ ba thì kiệt. Các ngươi nhìn đám loạn binh này đi, chúng không còn hung dữ như ban đầu nữa, giờ chỉ còn muốn sống thôi.
Đám tướng lĩnh ủ rũ, hiển nhiên biết y nói đúng.
- Không có các ngươi ta cũng điều khiển được bọn chúng. Nhưng Thẩm mỗ không làm chuyện qua cầu rút ván, từ khi ta vào thành tới nay, các ngươi xem như còn phối hợp, giúp ta nhanh chóng dẹp loạn, ta sẽ không trở mặt.
Đám tướng lĩnh từ bỏ phản kháng, quỳ hết xuống:
- Chúng tôi không nên dùng mưu kê trước mặt đại nhân, tùy đại nhân xử lý.
Từ Bằng Cử lại đứng nguyên tại chỗ, mặt biến đổi không ngừng.
Thẩm Mặc ôn hòa nói:
- Biết sai thì sửa, giờ các ngươi biết sai, coi như được bản quan tha thứ một nửa, một nửa còn lại phải xem biểu hiện của các ngươi.
Đám tướng lĩnh hiểu ý:
- Chúng tôi hiểu, giờ sẽ đi bắt đám phản nghịch chuộc tội.
- Nghe Cẩm Y Vệ an bài thống nhất, phương diện này bọn họ là chuyên gia.
Thẩm Mặc phất tay:
- Đi đi! Ta sẽ bày rượu mừng công chờ các vị.
Diễn võ trường chỉ còn lại Thẩm Mặc và Từ Bằng Cử, biểu hiện dữ dội quyết liệt hôm nay của y làm Từ Bằng Cử cảm thấy hơi lạnh dọc sống lưng, không nói ra được một lời.
Thẩm Mặc thì tỏ ra n hư chưa từng có việc gì:
- Công gia, chúng ta đi uống rượu chờ đợi thôi.
Từ Bằng Cử nhìn y chằm chằm:
- Rốt cuộc đại nhân muốn gì?
Thẩm Mặc cười như gió xuân:
- Thả lỏng đi, công gia coi ta như huynh đệ, đương nhiên ta coi công gia như huynh đệ.
Từ Bằng Cử sao chẳng hiểu y muốn nói :" Ngươi chơi ta như khỉ, ta vờn ngươi lại như khỉ." Mặt cười khó coi hơn khóc:
- Tổ tông, sao lòng báo thù của ngài lại mạnh thế.
Thẩm Mặc thái độ đã rõ ràng, tất nhiên đã hiểu hắn giả ngu để lừa mình rồi.
- Như nhau cả thôi, Từ gia đệ nhất thế gia của Đại Minh, xưa nay thanh danh cực tốt, ta không muốn đụng vào, nhưng chớ quên, ngay cả Y vương còn bị chặt đầu, chẳng lẽ cổ một công tước khác họ còn cứng hơn được? Các gia tộc công huân các vị, vinh nhục tồn vong gắn với triều đình, đừng làm chuyện tổ hại tới triều đình, nếu không là tự đào hố chôn mình đấy.
Từ Bằng Cử gật đầu.
- Ta biết những lời này nói cũng uổng công thôi, vậy ta nói rõ hơn, ta mặc dù chỉ lâm thời ủy nhiệm chức vụ, nhưng nó là bước quyết định sĩ đồ sau này của ta. Nếu công gia giúp ta làm tốt chuyện này, thì Từ Bằng Cử là huynh đệ của Thẩm Chuyết Ngôn, nếu phụ nhau thì trời đánh.
Từ Bằng Cử bị y chơi đùa như trẻ con, biết mưu kế thủ đoạn kém xa y, sớm không còn ý phản kháng nữa, cười khổ nói:
- Không dám với cao, sau này đại nhân chỉ đâu ta đánh đó, một lòng theo ngài là được.
Thẩm Mặc thân thiết vỗ vai hắn:
- Nói thật nhé, ta vừa thấy huynh đệ đã sinh lòng yêu mến, đó gọi là tâm đầu ý hợp.
Từ Bằng Cử nhớ tới đêm đó Thẩm Mặc đuổi bốn mỹ cơ đi, từ thì sởn hết gai ốc, khéo léo gạt tay y ra:
- Huynh đệ nếu thích món đó, chỗ ta còn có mấy tiểu đồng thanh tú, nhẵn nhụi mịn màng hơn cả nữ tử.
Thẩm Mặc thiếu chút nữa ngã cắm đầu xuống đất:
- Ta thích nữ nhân, không thích món đó.
- Thế sao?
Từ Bằng Cử nghĩ "Hay là có tật kín?"
Thẩm Mặc bỏ qua để tài này, hỏi:
- Nguồn gốc số bạc của Thiệu Phương đừng nói công gia không biết.
Từ Bằng Cử ngượng ngập:
- Đúng là biết một chút, hắn muốn lấy lòng đại nhân, nhưng phương pháp quá phô trương, tám phần làm đại nhân không vui rồi.
- Còn không mau khai thật ra?
Thẩm Mặc bực mình.
Chiều ngày hôm đó, dưới sự phối hợp chặt chẽ của quan quân thủ bị, Cẩm Y vệ, cùng đám thủ lĩnh loạn quân quy thuận, đám đầu sỏ cùng binh tốt đánh chết Hoàng thị lang đều sa lưới, tổng cộng hơn 50 mươi tên, Thẩm Mặc lệnh lập tức bêu đầu thị chúng trong quân doanh.
Còn kẻ thế tội và tên tố cáo đồng bọn cho tới phương bắc lập công.
Đồng thời kinh lược ra lệnh vỗ về:
- Triều đình chỉ giết kẻ đầu sỏ, nay kẻ gây tội ác đã bị trừng trị, không giết thêm ai nữa, các doanh về chỗ kiểm điểm hối cải.
Mặt trời ngả bóng, miếu Phu Tử dần khất trong bóng tối, sông Tần Hoài lại dần rực sáng, những chiếc truyền hoa thắp đèn lồng đủ màu, chiếu xuống dòng sông, ánh lên sắc màu rực rỡ.
Trong thế giới mộng ảo bóng đêm đan xen thuyền màu đó, nghe tiếng dàn réo rắt, tiếng cười khúc khích như hoàng oanh của các cô nương, ai chẳng sinh ra chút mơ mộng?
Dường như vào thời khắc đó, chuyện phong lưu lan truyền ở sông Tần Hoài trở nên sống động vô cùng, cứ như tất cả phát sinh ngay bên cạnh.
Hai bên bờ Tần Hoài quanh co, những ngôi nhà lan can trạm trổ tinh tế, rèm che thấp thoáng, nhìn qua như nơi ở thần tiên, bên trong lại là chốn phong tình phàm trần nhất, nữ nhân phóng đãng động lòng nhất.
Các nàng thường sống ở ngôi nhà bên sông này, đôi khi nhận lời khách lên thuyền hoa diễn tấu ca hát, hoặc ngâm thơ ngắm trăng, chẳng cần phải hạ mình lấy lòng, chẳng cần phơi bày thân xác, cũng có vô số phú thương công tử, dâng tặng món quà hậu hĩ.
Nếu như được các nàng nhìn thuận mắt, giữ lại hưởng giấc xuân, người khách đó đủ khoe khoang nhiều năm. Nếu như các nàng không giữ, khách cũng chỉ rời đi với tiếc nuối, tuyệt đối không cưỡng ép, dường như nam nhân thiên hạ tới đây, toàn bộ biến thành người văn nhã.
Không ai cho rằng như thế là không ổn, vì đây là Kim Lăng cố đô lục triều, vì các nàng là danh kỹ Tần Hoài diễm danh vang khắp thiên hạ. Những ánh đèn hoa rực rỡ kia là đoạn phong tình êm đềm nhất Đại Minh, có lý do gì không che chở?
Các danh kỹ rất kén khách, nếu gặp phải người không thích, dù bỏ ngàn vàng cũng chẳng mua được một nụ cười, đó là phong cách của danh kỹ Tần Hoài.
- Đương nhiên nếu nói quá kỹ đủ phương diện thì không thú vị gì nữa.
Trên chiếc thuyền lớn thong thả bơi trên sông, Từ Cẩm Bằng nói rất mất hứng:
- Vì kỹ nữ cấp thấp bán thân xác, kỹ nữ trung cấp bán tài nghệ, kỹ nữ cấp cao bán danh khí, cho nên mới gọi là danh kỹ. Có thể dừng chân kiếm ăn chốn Tần Hoài, nhiều cũng có danh khí, dù không có, cũng làm ra vẻ danh kỹ.
Thẩm Mặc mặc y phục lụa màu lam, Từ Bằng Cử ép y mặc như vậy, hắn nói :" Ai lại mặc áo vải dạo Tần Hoài? Chẳng nhẽ muốn toàn thành biết kinh lược đại nhân đi chơi gái à?"
Thẩm Mặc nghĩ cũng phải nên làm theo.
Giải quyết thuận lợi binh loạn, y đã có thể thả lỏng nghe Từ Bằng Cử khoe khoang chyện phong nguyệt rồi:
- Khẩu vị một danh kỹ quyết định trực tiếp giá trị của nàng ta, nếu nhất thời tham tiền, tiếp tài chủ thô tục, lập tức không được văn nhân công tử chiếu cố nữa, hết đường kiếm sống ở Tần Hoài.
- Vậy các cô nàng đó thích món thế nào?
Thẩm Mặc hỏi.
- Giống như chúng ta đây này.
Câu hỏi của y coi như trúng chỗ ngứa, Từ Bằng Cử cười toe toét:
- Có hai loại, một là thư sinh sĩ tử, một là công tử quý tộc, đại nhân là cái đầu, ta là cái sau.
- Thế sao?
Kỳ thực Thẩm Mặc cũng biết, nhưng không muốn phá hứng thú của Từ Bằng Cử.
- Gặp phải người như chúng ta, danh kỹ sướng mê đi ấy chứ.
Từ Bằng Cử cười dâm:
- Công tử quý tộc tiêu sài phóng khoáng, hơn nữa quý tộc triều ta toàn hậu duệ võ tướng, đa phần học võ từ nhỏ, thế lực tốt, được hoan nghênh là cái chắc.
Thấy hắn dương dương đắc ý, Thẩm Mặc cười:
- Đúng thế, vừa được tiền, lại vừa có niềm vui, các tỷ muội chắn chắn thích.
- Có điều không so được với thư sinh sĩ tử.
Từ Bằng Cử thở dài:
- Thư sinh không có thể lực tốt, mà lại gắn liền chữ nghèo cơ mà?
- Vì cái gì mà "Thanh sam sầu khổ, hồng phấn liên tài"
Từ Bằng Cử tức tối:
- Các tỷ muội đối tốt với bọn ta, là vì bọn ta bỏ nhiều, nhưng đối với thư sinh nghèo, lại còn chu cấp, huynh nói có tức không?
Thẩm Mặc cười không muốn nói, vì nhiều thứ cứ để mông mông lung lung mới đẹp, nếu vạch ra xem xét kỹ càng thành ra không hay.
Hai người đang nói chuyện thì thấy thuyền rung lên ròi dừng lại, Từ Bằng Cử vén rèm nói với bên ngoài:
- Tới sớm thế?
Bên ngoài có giọng nói vang vang:
- Tại hạ phận nhỏ nhoi, sao dám để hai vị quý nhân chờ đợi?
Từ Bằng Cử rụt đầu lại nói:
- Tới rồi, chúng ta xuống thuyền thôi.
Thẩm Mặc gật đầu ra ngoài, thấy một nam tử phong lưu lỗi lạc đứng bên ván thuyền, tuổi trên ba mươi, anh tuấn nho nhã mà mang hiệp khí, mạnh mẽ khỏe khoắn, đó là Thiệu đại hiệp nổi tiếng.
Thấy hai người xuống thuyền, hắn vái sâu:
- Tiểu khả Thiệu Phương, nghênh đón hai vị khách quý.
Kỳ thực hắn không muốn xuất hiện sớm như thế, nhưng Từ Bằng Cử bảo tới, hắn đành vội vàng từ ngoài trở về, bao trọn Trúc Vận các nối danh nhất Tần Hoài. Kỳ thực nơi này được đặt chỗ tới tận tháng sáu rồi, nhưng hắn không thẹn là anh hào chốn phong nguyệt, chen ngang qua hết bao trọn nơi này.
Tránh sơ sót, từ sáng hắn mang một xe đồ dùng, tranh họa, thậm chí thảm tới, thay hết đồ nội thất bên trong. Ma ma kỳ quái hỏi:
- Ngài chế thứ của chúng tôi không đủ quý.
- Không phải, đồ chỗ ma ma ngay cả trong hoàng cung cũng chẳng có.
Thiệu Phương cười khổ:
- Không giấu ma ma, khách hôm nay không thích xa hoa, ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có chỗ ma ma đạm nhã nhất, nhưng đến xem vẫn thấy hoa mỹ một chút.
Ma ma chẳng hề phản cảm mà còn tò mò:
- Hôm nay là quý khách phương nào mà làm ngài tốn công thế?
- Không giấu ma ma, là quốc công gia.
- Ồ, ra là thế.
Ma ma vỡ lẽ, rồi lại thắc mắc:
- Không đúng, quốc công gia sao đột nhiên lại đổi khẩu vị?
Thiệu Phương phất tay:
- Hôm nay còn có mấy vị quý khách, dặn cô nương của bà quy củ một chút.
- Úi chao, quan lớn cỡ nào mà đáng để ngài lấy lòng như thế.
- Đừng hỏi.
Thiệu Phương bóp bầu vú phì nộn của bà ta, gằn giọng:
- Chẳng may hỏng việc ta cho bà nếm đủ.
- Biết rồi oan gia, hầu hạ cho tốt là được chứ gì?
- Ta không bạc đãi ma ma đâu.
Thiệu Phương đã bật nắp một cái rương, bên trong là bạc trắng xóa:
- Chỉ cần hôm nay khách hài lòng là của bà hết.
- Ít nhất phải 4 ngàn lượng phải không?
Ma ma nuốt nướt bọt.
- 300 cân.
Thiệu Phương thản nhiên nói, chút bạc này với hắn chẳng bõ bèn.
- Vậy là 4 nghìn 800 lượng.
Ma ma cảm thấy váng vất, mãi mới tỉnh lại:
- Chính chủ rốt cuộc là ai khiến ngài và Quốc công gia tốn kém thế.
Lần này không phải đùa cợt nữa.
Thiệu Phương nghĩ, nên để bọn chọ biết để còn có chừng mực, nói khẽ:
- Quan lớn nhất đông nam.
Ma ma kinh hãi, nghĩ :" Có nên thắp hương vái tạ không nhỉ?" Thấy bà ta lại ngây ra, Thiệu Phương không vui:
- Bà làm sao rồi thế.
Ma ma tỉnh lại, nhìn rương bạc trắng phau phau, nhưng kiên quyết đóng nắp lại:
- Đêm nay có thể không cần nó nữa.
- Cái gì?
Lần này đến Thiệu Phương ngẩn ra, sờ trán ma ma:
- Không sốt, sao lại nói mê? Chó mà không ăn phân à?
- Chỗ chúng tôi đương nhiên cần vàng bạc rồi.
Ma ma chê hắn ăn nói thô tục gạt tay hắn ra:
- Nhưng trên đời còn có thứ giá trị hơn cả tiền, đó là chữ của Thẩm lục thủ.
- Bà muốn ta xin chữ cho bà?
Thiệu Phương hiểu ra, trong lòng ghen tỵ :" Lão tử nổi danh anh hào chốn phong nguyệt mà chưa thấy bao giờ các ngươi miễn phí cho."
Hắn không biết, kỹ nữ và tài tử là đôi uyên ương danh bất chính ngôn bất thuận nhưng hính nhau như hình với bóng. Tài hoa của văn nhân cần buông thả ở thanh lâu để lấy linh cảm, kích phát trong lòng mỹ nữ. Thi từ các đời ca ngợi hoàng thượng đếm trên đầu ngón tay, còn ca cụng đồng chí kỹ nữ chất hàng xe để chở.
Nói một cách không hề khoa trương, nếu không có kỹ nữ, vô số văn hào tài tử sẽ khô kiệt ý tưởng, thi tử ca phú lưu truyền thiên cổ sẽ mất đi một nửa.
Kỹ nữ thì cần văn nhân hơn cả tiền, vì kỹ nữ sở dĩ có địa vị xã hội như hiện nay là vì liên hệ tới văn nhân. Trước khi có loại liên hệ này, kỹ nữ thuần túy buôn bán xác thịt, sống trong ngõ u tối nhất dưới đáy xã hội.
Thế nhưng từ khi dính vào văn nhân mặc khách, tình hình khác hẳn. Dưới ngòi bút thần kỳ của họ, hình tượng của các nàng thay đổi hẳn, thành tiên tử cao quý, tinh linh mỹ lệ, nơi chứa đựng tình thú thế gian.
Dưới ngòi bút của văn nhân, địa vị các nàng cao lên, thậm chí sinh ra khí chất, tu dưỡng, tài tình, biến thành danh kỹ. Tiếp đó thành nơi gửi gắm tinh thần của văn nhân, tiếp đó thành đối tượng sùng bài của xã hối tư tưởng văn nhân là chủ đạo.
Nói thẳng hơn một chút, thi tử của văn nhân mang lại hiệu ứng quảng cáo cực lớn, thăng trầm thanh danh địa vị kỹ nữ, đều quyết định trong tác phẩm của danh sĩ tài tử.
Hiển nhiên, nếu có được thơ của Thẩm lục thủ, Trúc Vận các này sẽ trở thành chốn truyền thuyết trong thành Kim Lăng.
Cho nên Thẩm Mặc vừa xuống thuyền liền cảm thụ được sự phục vụ tôn sùng, làm y nghi mình phải chăng tới thiên đường chốn nhân gian.
Đi vào trong lâu, phát hiện nó sạch sẽ thanh nhã, Thẩm Mặc càng thấy kỳ lạ, nhìn thấy thế Thiêu Phương được cổ vũ lớn, thi lễ:
- Mời đại lão gia ngồi.
Thẩm Mặc mỉm cười, ngồi chủ vị, Từ Bằng Cử ngoan ngoãn ngồi dưới, cảnh này càng làm Thiệu Phương cùng mụ chủ thầm cả kinh, càng không dám xem thường y.
Hàn huyên lễ số xong, ma ma gọi các cô nương ưu tú nhất của mình ra, một hồi oanh ca yến vũ, phong tình đủ loại, sóng mắt long lanh lưu chuyển. Từ Bằng Cử nhìn chảy nướng miếng:
- Mẹ ơi, nơi này cứ như ta chưa từng tới vậy.
Thẩm Mặc mấy ngày nhàn hạ xem Kim Bình Mai, lòng cũng dao động, nhưng tự trọng thân phận, không thể tỏ ra háo săc, cười bình thản, chọn một cô nương ngồi cạnh pha trà còn lại. Mọi người mời y chọn thêm, Thẩm Mặc lắc đầu:
- Nhiều quá loạn.
Rồi tạ từ.
Hai người còn lại cũng chọn cô nương, ma ma dẫn các cô còn lại lui xuống, để lại không gian cho các vị đại nhân.
Thẩm Mặc và Thiệu Phương lần đầu gặp mặt, khi nói chuyện có chút xa cách, cho nên Từ Bằng Cử phụ trách điều hòa không khí.
Chỉ là biện pháp của hắn rất độc đáo, không nghĩ cách làm hai người mau chóng quen thuộc, mà động chân động tay với cô nương bên cạnh, muốn thông qua đó làm không khí trở nên tùy ý.
Nhưng nô nương kia là danh kỹ mới lên của Tần Hoài, được nam nhân xun xoe tán thưởng, chính lúc đắc ý, thấy hai vị khác còn quy củ, liền không thích vị Từ công gia này.
Thực ra vị Từ công gia này không xem là khó coi, nhưng đặt cạnh hai vị kia, giống như người ta ăn đường trắng, mình nuốt nước bọt vậy, vô vị.
Cho nên trong lòng nàng rất không vui, gượng cười:
- Từ lão gia, đa tạ ngài nể mặt, nô gia kính ngài một chén.
Từ Bằng Cử đời này nhẵn mặt chốn thanh lâu, sao chẳng biết khi các kỹ nữ không vừa lòng với khác, thường dùng cách này chuốc say. Hắn dâm dật nhìn tiểu mỹ nhân, cười hăng hắc:
- Nàng rất có tiếng ở Tần Hoài phải không?
Cô nương còn chưa nghe ra ý giận trong lời hắn, hờ lững đáp:
- Đều do các vị lão gia ưu ái, nếu không nô gia căn bản không đáng nói tới.
- Chà, còn kiêu ngạo quá nhỉ.
Từ Bằng Cử đưa tay ra béo má mịn màng của nàng:
- Thử nghe ngóng xem Từ gia ta là ai? Mười bốn tuổi ta đã tới Tần Hoài chơi gái, ngủ trong kỹ viện còn nhiều hơn ở nhà.
Tay hắn dùng thêm sức, làm cô nương chảy nước mắt:
- Thứ hàng kiểu này ta nhìn quen rồi, được vài kẻ đa tiện tâng bốc liền coi mình thành cửu tiên tiên nữ sao? Ta nhổ vào, nữ nhi của hoàng đế, thê tử của Trạng Nguyên và con rơi ăn mày cũng chẳng phải đều dạng chân ra sao?
Hắn càng nói càng thô tục, làm cô nương quen nuông chiều giận tới đỏ mặt tía tai, mày cau lại, cố nhịn không rơi lệ.
Một đoạn đề tài nữ nhân cuối cùng làm không khí trở nên thân thiết. Thiệu Phương thầm thở phào, hắn sao chẳng muốn nói chuyện với Thẩm Mặc, nhưng đối phương lãnh đạm làm thủ pháp tử hải giai huynh đệ của hắn dùng không nổi.
May là Từ Bằng Cử xen ngang, làm hắn vượt qua sự ngại ngùng, nâng chén rượu lên nói:
- Chén này kính Giang Nam công hôm nay đái giá quang lâm.
Thẩm Mặc uống, hắn lại kính Thẩm Mặc bình loạn, y lại uống, tiếp tục chúc y nhập các làm tướng, Thẩm Mặc ngừng chén:
- Lời này không thể nói bừa, sĩ đồ nhiều nhân tài, không dám vọng tưởng.
Thiệu Phương vỗ ngực:
- Tiểu nhân nhìn tướng mặt Giang Nam công, đảm bảo không vật đề.
- Ồ, tiên sinh còn biết xem tướng à?
- Tiểu nhân từng bái cao nhân làm thấy, có chút đạo hạnh.
Thiệu Phương tới gần nhìn kỹ Thẩm Mặc, rất có phong thái thầy bói:
- Tướng mại ngài trán cao, hai mắt có thần, đường nét rõ ràng ...
Thật ra toàn lời hay ý đẹp nghe nhàm tai, thuần túy là nịnh bợ, có ngu mới tin:
- .. Tức là ngài nhập các đã định sẵn rồi.
Từ Bằng Cử hiếu kỳ xen vào:
- Cụ thể là mấy năm?
Thiệu Phương nói bừa:
- Chuyện này ... Giả sử như triều đình canh tân, có lẽ vọt lên, hoặc là ...
- Bớt nói thừa đi.
Từ Bằng Cử nghe không lọt cái này:
- Nói cụ thể.
- Điều này phải xem thiên ý.
Thiệu Phương giang tay ra:
- Ngắn thì hai ba năm, dài thì ba năm năm, phải nhìn thiên ý, không nói chuận được.
- Hừ, chẳng phải tám chín mười năm cũng tính vào đó, tính kiểu ngươi ta cũng làm được.
Thiệu Phương cười không đáp, làm bộ cao thâm nhìn Thẩm Mặc.
Với trò này Thẩm Mặc chỉ mỉm cười:
- Nhận lời may mắn của tiên sinh, dám hỏi tên chữ tiên sinh là gì?
Thiệu Phương cười:
- Trá Hủ, một mảnh gỗ mục vô dụng.
Từ Bằng Cử cười:
- Đúng là làm người ta bất ngờ, lấy tên cũng khiêm tốn.
- Khiêm tốn gì đâu.
Thiệu Phương cười khổ:
- Khi nhỏ tiểu nhân không phấn đấu đọc sách, thường bị phụ thân tức giận chửi mắng là gỗ mục không thể khắc. Lớn lên lấy luôn làm tên chữ, chọc giận lão gia tử.
Từ Bằng Cử ôm bụng cười.
Thiệu Phương cũng cười theo:
- Không giấu gì Giang Nam công, người đời thích đọc sách, tiểu nhân thích đao kiếm. Người đời thích ngựa xe, tiểu nhân thích thuyền bè, người đời thích lễ độ nho nhã, tiểu nhân thích chửi thề nói tục ...
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Nói đi nói lại tiên sinh thích làm ngược với đời.
- Không phải.
Thiệu Phương thu lại nụ cười:
- Tiểu nhân chỉ không muốn bị quy củ trói buộc, nhưng chưa từng muốn gây phiền toái cho người khác. Đời này lạc thú lớn nhất của tiểu nhân là mang niềm vui cho người khác.
- Thế sao? À phải, còn chưa cám tạ Thiệu tiên sinh ra tay tương trợ.
Thẩm Mặc nâng chén lên:
- Kính tên sinh một chén.
Thiệu Phương biết vào chính đề rồi, vội đứng dậy dùng hai tay đón lấy cén rượu:
- Chỉ chút việc vặt không đáng nói, đại nhân khách khí rồi.
Thẩm Mặc bình thản nói:
- Hôm đó tiên sinh ứng tiền dùng gấp, bản nhân gom góp nhiều nơi, hiện giờ trà lại nguyên vẹn.
Rồi giơ tay lên, Tam Xích từ đừng sau lấy một cái phong bì da trâu, đặt lên tay y.
Thẩm Mặc đẩy tới trước mặt Thiệu Phương:
- Đếm xem có đủ không?
Thiệu Phương không khỏi kinh ngạc nhưng vẫn làm theo lời Thẩm Mặc, mở ra đếm, là chi phiếu của Hối Liên, tổng cộng 42 tấm một vạn lượng.
- Số còn thừa là chút tâm ý.
Thẩm Mặc hớp một ngụm trà:
- Nhận ân một giọt nước, trả lại cả nguồn suối, Thiệu tiên sinh cần gì cứ nói, bản quan sẽ tận lực làm.
- Không cần gấp, số tiền này ngài cứ cầm đi, để ở chỗ tiểu nhân vô dụng, tiểu nhân biết đông nam còn cần rất nhiều tiền.
Thiệu Phương vội đẩy lại.
Từ Bằng Cử nói thay Thẩm Mặc:
- Thiệu Phương, ngươi thu lại đi, triều đình vay tiền người khác, truyền ra mất thể diện, đông nam càng không cần ngươi lo, nơi giàu nhất thiên hạ chưa suy bại tới mức đó.
- Xem ra tiểu nhân lo lắng thừa rồi.
Thiệu Phương nói rất thẳng:
- Kỳ thực tiểu nhân cũng rõ đại nhân lo số tiền này nguồn gốc bất chính, nên mau chóng vạch rõ giới tuyến.
Ánh mắt dồn ép của hắn chẳng làm Thẩm Mặc may may dao động:
- Nếu thế bản quan cũng nói thẳng, Thiệu tiên sinh tuy gia nghiệp lớn nhưng cũng không thể trong chớp mắt lấy ra nhiều bạc như thế hả?
- Tiểu nhân là cái túi không đáy, vào nhanh cũng ra nhanh, đừng nói là 40 vạn mà 4 vạn cũng chẳng có ... Số tiền này, tiểu nhân chỉ là người chuyển giúp.
Thiệu Phương biết nếu không nói thật, giao tình với hai vị quý nhân này coi như hôm nay là hết.
Từ Bằng Cử hỏi tới:
- Ai thuê ngươi?
- Ài lời này nói ra rất dài, hai vị nghe tiểu nhân kể từ đầu.
Tên Thiệu Phương này không làm ăn nghiêm chỉnh, nhưng thê thiếp cả bầy, ngày ngày tới kỹ viện, ắt phải nhiều nguồn kiếm tiền. Theo cách nói của Từ Bằng Cử là chuyên môn kiếm món tiền người khác không dám như muối lậu, giúp lo lót hối lộ, công việc tiếp khách như hôm nay có thể coi là nghiệp vụ chính.
Có điều không phải việc gì hắn nhận, nguy hiểm quá cao là hắn không dám, nhưng lần này phía ủy thác quá mạnh, hắn không dám từ chối, đành yêu cầu thật cao, nói không có 40 vạn lượng không làm. Kết quả người ta không nói thừa, chuyển ngay một thuyền bạc tới, thế là hắn phải nhận.
- Kẻ nào khí phách lớn như thế?
Thẩm Mặc trầm giọng hỏi.
- Không phải một người.
Thiệu Phương nói nhỏ:
- Không biết ngài nghe nói tới Cửu đại gia chưa?
Thẩm Mặc tức thì hiểu hết mọi chuyện, thì ra là đám này, đâu chỉ là có nghe nói, y sao quên đường năm xưa ở Tô Châu nếu chẳng phải cùng Nhược Hạm phu thê đồng tâm, thiếu chút nữa đã bị đám người này nghiền nát.
Nhưng nay thời thế đã khác, các đại gia tộc có dính líu tới Nghiêm đảng bị cho ra rìa hết, quan viên địa phương cũng lấy danh nghĩa truy tra thông địch, ra sức chèn ép. Bên trên có người bảo vệ thì bọn tất nhiên không sợ nhân vật nhỏ này, nhưng một khi mất chỗ dựa, "huyện lệnh phá giá, tri phủ diệt tộc" không thiếu cách xử lý bọn chúng.
Mỗi ngày đều có thân tộc bị bắt đi, tiền bạc lo lót như trút vào động không đáy không làm được gì, việc này chưa qua việc khác lại xuất hiện, sớm muộn bọn chúng cũng bị kéo cả vào.
Tình hình như thế, bọn chúng đành liều cầu khẩn kẻ thù ngày xưa giơ cao đánh khẽ.
- Mấy nhân vật có vai vế trong cửu đại gia đảm bảo, chỉ cần ngài không hiềm thù cũ, cứu bọn họ, sau này ngài bảo gì nghe nấy, bảo đi đông tuyệt không dám rẽ tây.
Thiệu Phương nói xong, uống cạn chén trà nguội, đợi Thẩm Mặc trả lời.
Thẩm Mặc chắp tay đứng bên cửa sổ trầm ngâm không nói.
Thực ra chuyện này chẳng cần suy nghĩ, y hiểu rất rõ hiện trạng của cửu đại gia, nên khoanh tay đứng nhìn, thậm chí dung túng quan viên đối phó với bọn chúng.
Không phải y báo thù, y không nhỏ nhen tới mức đó, mà là muốn ép chúng vào ngõ cụt, để phải làm việc theo ý mình.
Hiện giờ chưa đủ lửa, Thẩm Mặc ngầm tính :" Cừ từ từ, đợi bọn chúng cùng đường hẵng hay." Liền quay lại:
- Yêu cầu của tiên sinh vượt ngoài giới hạn của ta quá xa.
Từ Bằng Cử cũng nói:
- Đúng vậy thiệu Phương, lai lịch số bạc này ngươi không thể không biết chứ hả?
- Lai lịch thế nào?
Thiệu Phương có biết cũng phải tỏ ra hồ đồ.
- Mới từ mỏ bạc Cù Châu lấy ra.
Từ Bằng Cử lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết nơi đó đang xảy ra chuyện gì không?
- Hả? Thật sao?
Thiệu Phương mặt trắng bệch.
- Chẳng lẽ với thân phận của bọn ta lại đi lừa ngươi? Đây là ..
Từ Bằng Cử hừ một tiếng, hắn nhớ danh từ mới Thẩm Mặc dạy, dựa theo ước hẹn trước, nói:
- Đây gọi là rửa tiền, ngươi đọc qua Đại Minh luật chưa? Thứ chôn dưới đó đều thuộc về triều đình, các ngươi đào ra, sau đó mượn tay triều đình rửa tiền cho các ngươi, ngươi coi bọn ta thành cái gì, là thứ cho ngươi tùy ý chơi đùa à?
Thiêu Phương lưng đẫm mồ hôi, hắn gan lớn, tài cao nhưng thiếu tinh tế, không suy xét đột nhiên xuất hiện số bạc lớn như thế lại không biết liên hệ tới vụ mỏ bạc đang bạo loạn gần đây.
Thấy Từ Bằng Cử đóng kẻ ác đủ rồi, Thẩm Mặc ra vẻ người tốt:
- Công gia đừng giận như thế, ta tin Thiệu tiên sinh không hiểu nội tình.
- Đại nhân minh giám.
Thiệu Phương như vớ được cọng cỏ cứu mạng:
- Tiểu nhân nếu biết số bạc này lai lịch bất chính, tuyệt đối không nhận lời bọn chúng. Tiểu, tiểu nhân đi tìm bọn chúng tính sổ.
- Không cần phải như thế.
Thẩm Mặc ra hiệu cho hắn bình tĩnh:
- Bất kể lai lịch ra sao cũng giải nguy cho bản quan, bản quân nhận ân tình này, tiên sinh nói với bọn chúng, nếu muốn tiếp xúc với ta có hai điều kiện. Thứ nhất, thu những thứ quỷ kế lại, thứ hai, chùi đít cho sạch, bản quan ghét nhất kẻ gây phiền phức cho mình. Làm xong hai điều này, bảo gia chủ của bọn chúng tới Hàng Châu gặp ta, không làm được thì đừng tốn thời gian.
- Vâng tiểu nhân nhớ rồi.
Thiệu Phương cứ như từ dưới nước bò lên, lau mồ hôi nói:
- Tiểu nhân sẽ mau chóng chuyển lời ngài cho chúng.
- Tốt.
Thẩm Mặc đứng dậy:
- Hôm nay đa tạ khoản đãi, hẹn ngày tái ngộ.
Không khí này không thích hợp tìm kiếm hoan lạc, Thẩm Mặc cũng không hứng thú với mấy món này.
Từ Bằng Cử nói với Thiệu Phương:
- Ngươi đừng thanh toán vội, đợi ta đưa đại nhân về phủ rồi quay lại chơi.
Dặn xong vội đuổi theo Thẩm Mặc.
Ma ma dưới lấu bị thị vệ ngăn cản, không biết bên trên bàn việc gì, vội tươi cười đi tới đón:
- Ôi đại lão gia, sao đi sớm thế?
Thẩm Mặc chưa nói, Từ Bằng Cử đuổi kịp vội cứu giá:
- Đại lão gia có công vụ muốn về xử lý, chậm trễ sẽ họi tội ngươi đấy.
Lúc này Thiệu Phương cũng đã xuống, vội kéo bà ta sang một bên, tiễn đại lão gia lên thuyền.
Đợi thuyền hoa đi rồi, ma ma kỳ quái hỏi:
- Tới thanh lâu chỉ để bàn công việc à?
Không có áp lực từ Thẩm Mặc, Thiệu Phương hồi phục lại phong độ, ôm lấy vị ma ma nhan sắc chưa phai hết, cười nói:
- Ma ma tưởng kinh lược đông nam dễ làm sao? Bao nhiêu con mắt đang nhìn vào đợi tìm yếu huyệt của y, dám thả lỏng hay sao?
Ma ma làm nghề này rất hiểu rõ người đi không giữ, người ở là chủ, thuận thế dựa vào lòng hắn, thỏ thẻ:
- Tần Hoài phong nguyệt cũng không có lòng thưởng thức, chẳng bằng sống như ngài thú vị hơn.
- Ai bảo không phải?
Thiệu Phương kéo ma ma đi trút áp lực Thẩm Mặc gây ra cho mình.
Ma ma biết hắn có món thần binh, tất nhiên nguyện ý vạn phần, mặc cho y nhào nặn, nhưng không quên hỏi:
- Vậy có xin được chữ không?
Thiệu Phương tức thì hứng chí giảm mạnh:
- Số bạc của ta còn không đủ à?
Ma ma nghe thấy cơ hội ngàn năm có một bị bỏ lỡ, tức thì toàn thân giá lạnh:
- Sao ngài không nói sớm, nô gia có bỏ cái mặt già này cũng phải đi cầu khẩn, không tin lão nhân gia nói chữ "không".
Nếu được chữ của Thẩm Mặc, ít nhất có thể nghỉ hưu sớm 20 năm, cơ hội bày ngay trước mắt không nắm lấy, giờ hối chẳng kịp.
Thiệu Phương cũng như bị gáo nước lạnh dội lên đầu, chẳng còn ham muốn nào nửa, đẩy mụ ra:
- Con mẹ nó, cụt hứng.
Bình luận truyện