Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 742-1: Tâm tư của kinh lược đại nhân (1+2+3)
[hide]
Nhân tâm đều là thịt lớn lên, nhìn thấy lão tổng binh đau lòng như vậy, bọn quan binh đồng loạt quỳ gối xuống trong vũng bùn, nói:
- Chúng tôi cam lòng chịu phạt. . .
Lưu Hiển cảm thấy có chút vui mừng, nhưng vẫn lớn tiếng nói:
- Tướng kiêu binh tất lười, binh lười chiến tất bại, lời này nói rất đúng, cứ làm cảnh ngôn từ nay về sau của chúng ta, dùng chữ đõ to nhất treo lên sau Giảng Võ đài này, mỗi ngày nâng cao tinh thần cho chúng ta!
Thoáng dừng lại, hắn nhìn về phía Du Đại Du đứng ở bên cạnh vẫn một mực yên lặng:
- Quan Quân pháp, sự tình hôm nay tụi nó mặc dù làm không đúng, nhưng chuyện xảy ra là có nguyên nhân -- là trưởng quan ta đã buông lơi yêu cầu, họ chỉ là dựa theo thói quen hành sự, cho nên mạo muội mời ngài bỏ qua cho lần này, chỉ nghiêm phạt một mình ta thôi!
Các tướng sĩ nghe vậy ồn ào, mồm năm miệng mười la lên:
- Không được, cứ phạt chúng tôi đi. . .
- Ai dám động đến một cộng tóc của đề đốc?
Thoáng cái đã hỗn loạn.
- Câm miệng!
Lưu Hiển rống một tiếng như sấm, lập tức trấn trụ giữa trường, hắn tức giận nói:
- Thì ra vừa nãy toàn là đàn gảy tai trâu! Quân kỷ, quân kỷ, cái gì gọi quân kỷ! Nó để cho các ngươi đặt lên miệng là thôi hả?
Nói rồi rút ra Yêu đao, chém một nhát lên mặt bàn, ánh lửa văng khắp nơi, thanh thiết đao bị gãy làm đôi. Hắn nói:
- Nếu như ai còn không ghi nhớ, ta sẽ không nhận hắn làm huynh đệ nữa!
Tiếng rống giận của sư vương có thể cho bách thú tề âm, thậm chí ngay cả ông trời cũng bị kinh sợ, mưa. . .đã không còn nặng hạt.
- Nên xử trí mạt tướng thế nào? - Lưu Hiển hỏi lại Du Đại Du.
- Án theo quân pháp, tướng lĩnh bỏ rơi nhiệm vụ, án tình tiết nặng nhẹ, có thể xử giảo hình hoặc quân côn một trăm.
Du Đại Du thoáng dừng lại mới nói:
- Sự kiện lần này không có tạo thành ảnh hưởng xấu, vả lại đề đốc đại nhân thái độ đoan chính, tích cực vãn hồi tổn thất, có thể xét tình tiết mà xử phạt mức thấp nhất.
- Đa tạ quan quân pháp khoan dung.
Lưu Hiển kiên định lắc đầu nói:
- Nhưng nếu ta đã muốn lĩnh phạt thay tụi nó, đương nhiên còn phải gia tăng thêm một phần.
Nói rồi tháo xuống mũ giáp:
- Xin gấp đôi đi!
Hắn lại cởi xuống áo choàng ướt sũng, mở ra một loạt yếm khoá trên Sơn Văn giáp, khôi giáp uy phong lẫm lẫm khôi giáp cũng ầm ầm rơi xuống đất.
Sau khi lại cởi Thiết võng quần xuống, lúc nãy Lưu tổng binh còn giáp trụ nghiêm chỉnh giờ chỉ mặc chiếc áo trong màu trắng, xiêm y đó sớm đã bị nước mưa làm ướt nhẹp, dính sát vào nhau trên người hắn, bao quanh cơ thể vẫn còn nam tính đầy bắp thịt.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của chúng quan binh, Lưu Hiển quỳ hai đầu gối trên Giảng Võ đài, trầm giọng nói với Du Đại Du:
- Đến đây đi!
- Hành hình. . .
Du Đại Du mặt đanh lại nói:
- Ai dám thủ hạ lưu tình, đó là cô phụ sự hi sinh của đề đốc đại nhân, các ngươi xem mà làm đi.
Lời này của hắn dẫn tới mọi người căm tức, chỉ có Lưu Hiển cười to nói:
- Ha ha ha, nói rất đúng, đến đây đi. . .
Hành hình là hai hung hán người đầy bắp thịt cuồn cuộn. Họ thấp thỏm đi lên đài, trước tiên dập đầu với Lưu Hiển, sau đó nhỏ giọng nói:
- Đề đốc, xin nằm úp sấp xuống đi, bằng không thì sẽ đánh không chuẩn.
Lưu Hiển liền thuận theo quỳ rạp trên mặt đất, như thường lệ hẳn là giẫm lên tay hắn, nhưng hai người thật sự không dám lỗ mãng, đành phải nhìn sang Du Đại Du xin giúp đỡ.
- Trực tiếp đánh đi. . .
Du Đại Du khẽ than một tiếng.
Quân côn màu đỏ giơ cao lên, sau đó hạ xuống mông Lưu Hiển, phát ra tiếng bang bang, đánh vài cái như thế thì Lưu Hiển đột nhiên ngẩng đầu hô lớn:
- Chưa ăn cơm sao? đánh thật mạnh cho ta!
Hai quân sĩ cũng sắp bị bức cho hôn mê rồi, rốt cuộc dưới sự thúc giục to tiếng của Lưu Hiển đã hạ thêm lực, thanh âm nặng nề hơn. Mặc dù không vang dội bằng lúc nãy, nhưng đó là vào thịt thật! Không đến vài cái đã đánh nát y phục, da tróc thịt bong rồi.
Mặc dù có Kim Chung Tráo hộ thể, nhưng Lưu Hiển cũng rất khó chịu được được, hắn cắn chặt răng, hai tay bấu chặt vào trong kẽ gạch, suýt nữa ngất đi. Nhưng từ đầu chí cuối hắn vẫn ngẩng cao đầu, vẻ mặt đau đớn, làm cho quan binh phía dưới thấy rất rõ ràng.
Bọn quan binh thấy mà lệ rơi đầy mặt, phải cố cắn cổ tay mới có thể nhịn không khóc thành tiếng.
- 78, 79 ,80...
Khi đánh tới cái 80, cũng không biết là đánh mạnh quá, hay là đánh vào mặt đất, quân côn to như cánh tay không ngờ "răng rắc" một tiếng, gãy mất một cây.
Tiếng lòng của bọn quan binh cũng như đứt theo cây quân côn này, rốt cuộc có người khống chế không được mà bật khóc, lập tức lây truyền rộng ra, toàn trường khóc òa lên.
Các tướng lĩnh cao cấp thủ hạ của Lưu Hiển tất cả đều quỳ gối dưới đài, dập đầu nói với Du Đại Du:
- Chúng tôi lĩnh phần còn lại đi, không thể đánh nữa, đánh nữa thì đề đốc tàn phế mất. . .
Du Đại Du khoát tay nói:
- Dừng!
- Không thể dừng. . .
Lưu Hiển giận dữ hét:
- Ta là Lưu hắc hổ đánh không chết, ai cũng không cho phép thay ta!
- Đề đốc. . .
Các tướng lĩnh khóc không thành tiếng:
- Ngài đáp ứng đi. . .
- Đánh. . .
Sự quật cường của Lưu Hiển vượt quá dự liệu của mọi người.
Hai người hành hình cũng vẻ mặt cầu xin nhìn Du Đại Du, ý là, xin ngài đổi người đi, đánh nữa thì hai ta trở lại sẽ bị họ đánh chết mất. . .
Ngay khi tràng diện có hơi giằng co thì hộ vệ trưởng của Thẩm Mặc là Tam Xích chạy nhanh tới, cao giọng nói:
- Kinh lược đại nhân có khẩu dụ!
Chúng tướng vội vàng quỳ tiếp.
- Thưởng phạt nghiêm minh vốn là gốc rể lập quân, nhưng không được câu nệ nhất thời, Lưu Hiển, ngươi làm bản thân tàn phế là muốn trốn tránh chức trách của quan chỉ huy sao? - Tam Xích lớn tiếng nói: - Nếu quả là vậy thì đánh chết luôn đi, nếu như không phải thì nhanh chóng trở lại trị thương, về phần những côn còn lại thì cho khất, đợi tiễu phỉ thắng lợi sẽ bù sau.
Mặc dù Thẩm Mặc nói rõ không can thiệp quân vụ, nhưng mệnh lệnh của y vẫn là phải nghe, trong tiếng hoan hô như trút được gánh nặng của bọn quan binh, Lưu Hiển tủi thân nói:
- Biết rồi. . .
Nói xong liền la lên oai oái:
- Mau xem cho ta cái, nát con mẹ nó cái mông rồi!
※※※
Thấy hành hình rốt cuộc kết thúc, Thẩm Mặc thoải mái nở nụ cười, không khỏi nói:
- Mẹ nó cảm động phết đấy.
Thẩm Minh Thần nhìn chằm chằm gương mặt y nửa ngày,, đột nhiên nhỏ giọng cười nói:
- Đại nhân rơi lệ rồi?
- Nói bậy. . .
Thẩm Mặc sờ má mình, quả nhiên lành lạnh, y liền nghiêm trang nói:
- Đây rõ ràng là nước mưa, không tin ngươi nếm thử, là mặn hay nhạt.
Thẩm Minh Thần cũng sợ Thẩm Mặc sẽ phát cáu nên cười hề hề đổi đề tài, nói với Dư Dần:
- Vẻ mặt của người là gì đấy?
Thẩm Mặc theo tiếng nhìn lại, thấy trên gương mặt đỏ tía của Dư Dần cực kỳ phức tạp, hình như có chút kích động, lại có chút tiếc hận, dù sao thì hết sức khó hiểu.
- Ta cảm thấy, dưới trướng đại nhân có thể tập trung ba vị đại tướng này. - Dư Dần nói: - Thật sự là trời cũng chúc ngài thành sự.
Thẩm Mặc cười ha ha nói:
- Nếu là Câu Chương thì sẽ khen ta có ánh mắt.
- Ha ha.
Dư Dần không khỏi cười nói:
- Đây là rõ ràng.
Rồi dịu giọng:
- Chỉ là học sinh cảm thấy, tổ hợp này xa xỉ quá, . . có hơi lãng phí.
- Ồ!
Thẩm Mặc thu liễm dáng cười:
- Chỉ giáo cho?
- Ngài dùng Lưu Thảo Đường làm quan chỉ huy, chính xác!
Dư Dần nói:
- Dùng Thích Nguyên Kính làm quan huấn luyện, anh minh!
Thoáng dừng lại, nhỏ giọng nói:
- Dùng Du Chí phụ làm quan quân pháp, thì có chút, có chút lãng phí.
- Lẽ nào có người thích hợp hơn hắn sao? - Thẩm Mặc thản nhiên nói.
- Đương nhiên, không ai làm tốt bằng hắn. - Dư Dần khẽ cắn môi nói: - Học sinh chỉ là cảm thấy, hắn là người thuộc về chiến trường, nên mang binh đánh trận, để hắn làm cái này thì đại tài tiểu dụng.
- Ta đã nhiều lần nhấn mạnh đã qua. - Thẩm Mặc nhíu mày nói: - Trọng điểm của bình định Cán Nam nằm ở tình huống chấp hành quân kỷ. Công việc này người tâm cứng hay mềm cũng không được, hơn nữa còn phải có địa vị cao hơn chúng nhân, ngoại trừ Du Đại Du, ta nghĩ không ra lựa chọn khác.
Thẩm Minh Thần nháy mắt cho Dư Dần, ý bảo đại nhân đã bắt đầu không hài lòng rồi. Nhưng Dư Dần lại coi như không nhìn thấy:
- Đại nhân, điều này khó tránh khỏi sẽ khiến người khác phỏng đoán, có phải đây là duyên cớ Du tổng binh không uống rượu máu hay không.
- Ta minh xác nói cho ngươi, không phải.
Thẩm Mặc đè nén cơn giận, thấp giọng nói:
- Đình chỉ thảo luận vấn đề này, bổ nhiệm không có khả năng thay đổi nữa.
Rồi lớn tiếng nói với Tam Xích vô tội:
- Còn đứng đó làm gì? còn không mau bảo nhà bếp chuẩn bị canh gừng đi!
- Đã bảo rồi. . .
Tam Xích nhỏ giọng nói:
- Bảo đảm các tướng sĩ sau khi kết thúc buổi luyện tập là có thể uống rồi.
- Giờ mới đúng, làm nhiều chính sự chút. . .
Thẩm Mặc thấy trời tạnh mưa rồi bèn ném cây dù cho Tam Xích, rồi xoay người đi khỏi. Ai ngờ một chân giẫm vào một vũng nước làm nước bùn bắn đầy lên người, y không khỏi sầm mặt bước nhanh rời khỏi giáo trường.
-o0o-
Khổ tâm của Thẩm Mặc không có uổng phí, khổ nhục kế của Lưu Hiển không có bị trắng tay, tấm gương của Thích gia quân không bị phí hoài, quân pháp nghiêm khắc của Du Đại Du càng không phải là để trưng, rốt cuộc dưới sự hợp sức của mấy nhân vật xuất sắc, tình huống của bình định quân đã triệt để đạt được xoay chuyển.
Diện mạo của quân đội cứ sự đổi mới rất lớn, kỷ luật mỗi ngày nghiêm chỉnh hơn, sĩ khí cũng từ từ tăng vọt, rốt cuộc có được sự khẩn trương nghiêm túc mà quân đội nên có, lại không mất đi bầu không khí đầy sức sống. Thấy mục tiêu của giai đoạn trước cơ bản đã đạt thành, Thích Kế Quang và Lưu Hiển, Du Đại Du thương lượng, bắt đầu tiến hành huấn luyện chính thức.
Thật ra trước mấy ngày huấn luyện bắt đầu, Lưu Hiển và Du Đại Du đã mượn được một quyển sách viết tay tên là [Kỷ hiệu tân thư]. Cơ sở của quyển sách này chính là đến từ Long Sơn Vệ, Thích Kế Quang trẻ tuổi và Thẩm Mặc càng trẻ tuổi hơn, một thiên tài cùng một trí tuệ tiên tri, sau đó Thích Kế Quang lại kết hợp thêm kinh nghiệm luyện binh và trị quân mấy năm nay, nhiều lần chỉnh sửa, mới hình thành cái dạng như hiện tại.
Lưu Hiển và Du Đại Du đều là người trong nghề, sau khi nghiên cứu sách này đều như mộng mới tỉnh, nhìn nó thành một quyển binh thư khai thiên tích địa.
Sở dĩ đưa nó lên cao như thế là bởi vì kinh nghiệm luyện binh trước đây đều dựa vào miệng tướng lĩnh giảng dạy, như sư phó dạy học trò vậy, có thể gặp được danh sư hay không thì còn phải nhìn vận khí, mà tỷ lệ không gặp được lại lớn hơn nhiều so với gặp được. Đương nhiên, tỷ lệ tướng lĩnh không thành tài cũng lớn hơn nhiều so với thành tài.
Dù cho gặp được một danh tướng làm lão sư, chung quy sẽ có rất nhiều kinh nghiệm quý giá bị lãng quên, bị xuyên tạc, thậm chí bị hiểu sai trong quá trình này. Trước đây cũng có rất nhiều binh thư đề cập đến yếu điểm của phép luyện binh dẫn binh, nhưng phần lớn là nói về một số cương lĩnh trọng điểm, về phần phương pháp cụ thể thì không một quyển sách nào nhắc tới. Giống như cái gọi là đạo thượng thừa của thiền gia, làm cho sau đó các tướng lĩnh không biết đâu mà lần, phần lớn dùng nó để trang trí, còn lại là thôi miên.
Điều này cũng không ngạc nhiên, bởi vì đại bộ phận võ tướng khác biệt với văn mặc, mà nho tướng mang binh lại thoát không ra được thói xấu của văn nhân, tiếc chữ như vàng, tinh ngôn mới là quan trọng. Cách ngộ nhận, cho rằng rất nhiều thứ không cần viết ra, kết quả làm cho hậu nhân không thể nào suy đoán được.
Mãi cho tới hôm nay mới có một vị văn võ song toàn, nội ngoại kiêm tu, có thể lý luận liên hệ với thực tế, cũng nguyện ý dốc túi truyền thụ kinh nghiệm của mình cho đồng liêu, đó là Thích Kế Quang, người đã mở ra văn chương mới cho sáng tác quân sự. Trong [Kỷ hiệu tân thư] hắn đem điều mục luyện binh bắt đầu từ tuyển đinh chinh binh, cho đến hiệu lệnh, chiến pháp, hành doanh, võ nghệ, thủ trạm gác, cũng có chiến thuật ở các loại địa hình, dùng văn tự gần như là khẩu ngữ ghi chép lại, tạo thành một tài liệu luyện binh thông tục dễ hiểu, lại chặt chẽ trong sử dụng.
Đơn giản mà nói, chính là các tướng lĩnh có thể thông qua học tập quyển sách này mà nắm giữ mỗi một yếu điểm, nguyên tắc và quy phạm trong cách luyện binh của Thích Kế Quang. Nhỏ từ mỗi một chiến thuật động tác, mỗi một loại chiến thuật phối hợp, lớn đến làm sao thành lập một nhánh quân đội hoàn chỉnh, đều có thể ở trong [Kỷ hiệu tân thư] đạt được đáp án chuẩn xác mà tường tận.
Nhưng thân là quân quan cao cấp thống lĩnh một trấn, thậm chí vài trấn, Lưu Hiển và Du Đại Du lại từ trong sách thấy được những thứ càng sâu sắc hơn, nhưng điều hai người họ thấy cũng không giống nhau -- Lưu Hiển thấy được cái khác biệt với người thường của Thích gia quân. Ở trong quân đội bao gồm cả bộ hạ của hắn, được tán dương nhất vẫn là những cao thủ cung mã thành thạo, lấy một địch mười. Nhưng Thích Kế Quang minh xác vạch ra, thắng bại của một trận đấu cũng không phải hoàn toàn quyết định ở võ nghệ cá nhân, trong chiến đấu của một đám người và một đám người khác, nếu như có thể làm được chiến thuật tổ hợp hợp lý, vũ khí phân phối hoàn mỹ, phối hợp kỹ thuật thành thạo, dù cho năng lực cá nhân đều thấp hơn đối phương thì cũng sẽ đạt được thắng lợi.
Trong đầu Lưu Hiển lập tức nhảy ra ba chữ "Thích gia quân", cho đến ngày nay, chiến pháp của nhánh quân đội này đã không phải là bí mật -- 12 người cấu thành một tập thể hữu cơ, dựa theo chiến thuật dự định tiến thối kích địch. Quá trình này yêu cầu giữa các binh sĩ phân công hợp tác, rất ít có cơ hội cho cá nhân vượt trội. Nhưng nguyên nhân chính là vì như vậy, họ mới có thể lợi dụng ưu thế của trận hình, lấy nhiều thắng ít, lấy ít thắng nhiều, bách chiến bách thắng, mọi việc đều thuận lợi.
Rất có ý nghĩa thực tế chính là hình thức tiểu tổ chiến đấu của Thích Kế Quang ở loại vùng núi binh lực vô pháp triển khai này tuyệt đối uy lực vô cùng. Điều này đã chỉ rõ phương hướng thay đổi cho Lưu Hiển, khiến cho hắn cam tâm tình nguyện phối hợp với cách huấn luyện kiểu mới của Thích Kế Quang.
※※※
Mà cái nhìn của Du Đại Du càng sâu hơn, hắn từ trong bản ghi chép của Thích Kế Quang biết làm sao sắp xếp chức trách của quan binh, thiết kế tổ chức quân đội, thống nhất quy cách của vũ khí, ước định cờ trống thông dụng, ngôn ngữ thông tin, cho đến nghiêm ngặt yêu cầu binh sĩ tiến hành phối hợp chiến thuật phức tạp, cũng đối với mỗi một động tác đều tiến hành quy định không ngại rườm rà. Trong những chi tiết này thấy được ba chữ -- quy phạm hoá.
Mặc dù Thích Kế Quang nói chính là lục quân, nhưng Du Đại Du cho rằng phương diện hải quân càng cần cách tân như vậy, bởi vì hàm lượng kỹ thuật của cái sau cùng yêu cầu đối với hợp tác phải cao xa hơn cái trước. Chỉ có quy phạm hoá mới có thể giải quyết khốn cảnh hỗn loạn hiệu quả thấp của thủy sư hiện nay, có năng lực ngăn địch tại ngoài biên giới.
Hắn có rất nhiều điều muốn nói chuyện cùng Thích Kế Quang, bất đắc dĩ ban ngày đối phương luyện binh hừng hực khí thế, buổi tối còn muốn tăng ca lên kế hoạch cho huấn luyện ngày mai, Du Đại Du sao có thể đi làm hắn phân tâm, đành phải trước tiên đem lời nói đặt ở trong bụng, chuyên tâm làm tốt quan quân pháp của hắn.
Sự thực chứng minh, giết gà dùng dao mổ trâu mặc dù lãng phí nhưng hiệu quả thắng lợi lại tuyệt hảo. Không đến nửa tháng thời gian đã giải quyết vấn đề quân kỷ làm phức tạp bách tính Cán Nam lâu ngày -- Chỗ Hách huyện lệnh đã nhận không ít lên án đối với quan quân, các bách tính cũng phổ biến phản ánh, các quân gia nói chuyện khách khí hơn rồi, mua đồ biết trả tiền, cũng không ăn uống quịt nữa, càng không có ai dám đánh người mắng chửi người, chuyển biến lớn lao như vậy làm cho bách tính Cán Nam bị ức hiếp đã quen thật đúng là chưa thích ứng được.
Nhưng bất kể như thế nào, có thể tường an vô sự luôn là chuyện tốt, các bách tính lương thiện đã nghĩ đến chỗ tốt của quan lão gia. . . Bọn họ đương nhiên đem tất cả công lao đều tính trên người kinh lược đại nhân, đại danh của Thẩm Mặc cũng dần dần truyền khắp vùng núi Cán Nam, thậm chí các sơn dân cũng biết có kinh lược đại nhân như Văn Khúc tinh này hạ phạm thế nào, vừa đến Cán Nam thì trấn trụ đại binh làm xằng làm bậy, cũng dạy bọn họ thay đổi triệt để.
Đây quả thật là điều Thẩm Mặc nguyện ý thấy được, nhưng còn xa mới đủ, thậm chí khiến cho y hơi thất vọng đó là Hà Tâm Ẩn đã kết thúc lữ hành đại sơn của hắn, một tháng sau về đến huyện thành, tin tức mang đến cũng không lạc quan: đám thủ lĩnh trưởng lão khiến hắn cảm nhận được sự nhiệt tình như ở nhà, nhưng lại có một việc, chỉ cần hắn nhắc tới quan phủ, lập tức sẽ gây phản cảm, thậm chí có người không khách khí trực tiếp hỏi hắn, có phải là thuyết khách của quan phủ hay không.
Hà Tâm Ẩn hỏi bọn họ, phải thì sao, không phải thì sao?
Đáp án nhận được cơ bản nhất trí -- nếu đúng thì xin rời khỏi đây, chúng ta không chào đón ngươi, không phải thì đừng nhắc tới mấy chữ khó ưa đó nữa, để tránh tâm tình ảnh hưởng.
- Ngươi có từng hỏi qua, vì sao họ lại bài xích quan phủ như vậy không? - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Xem bộ dạng của Lam Tiểu Minh đối với quan phủ không quá phản cảm mà.
- Tiểu tử tóc còn dính *** trâu như hắn thì có thể đại biểu ai? - Hà Tâm Ẩn trề môi nói: - Người miền núi sống trong vi ốc(hình), lực lượng của họ cường đại hơn bao giờ hết, thực quyền đều nằm ở trong tay người thế hệ trước, mà phụ huynh của lớp người già này rất nhiều đã chết trong trận chiến tranh 50 năm trước, có thể không mang thù hận sao?
Vi ốc
- Thế đồng lứa của Lam Tiểu Minh thì sao? - Thẩm Mặc hỏi.
- Thanh niên tụi nó lại không có trải nghiệm qua, đương nhiên không có cảm giác gì rồi. - Hà Tâm Ẩn nói: - Nhưng ý kiến của họ có thể xem nhẹ, các tộc trưởng một khi hạ lệnh vẫn sẽ cầm lấy vũ khí liều mạng với chúng ta thôi.
- Biến chiến tranh thành tơ lụa, quả nhiên không dễ dàng. - Thẩm Mặc thấp giọng nói: - Chư vị có ý kiến gì hay không?
Hà Tâm Ẩn, Thẩm Minh Thần, Dư Dần đang ngồi đều lắc đầu, Thẩm Minh Thần cười nói:
- Ý kiến hay quả thật không có, nhưng chủ ý thiu thối thì có cả tá, không biết đại nhân có muốn nghe hay không.
-o0o-
Đại Canh lĩnh, Cửu Liên sơn giao giới giữa Cống Việt, Vũ Di Sơn biên giới giữa Mân Công, Vu Sơn sơn mạch xuyên suốt bắc bộ Cán Nam, cùng với Vạn Dương sơn giao giới giữa Tương Cán phía tây Cán Nam, cùng hợp thành vùng núi Cán Nam. Toàn bộ vùng núi ngoại trừ hà cốc và thung lũng, tất cả đều là cảnh tượng núi non san sát. Vừa nhìn núi rừng, đăng phong không một bậc thang, dốc núi không thấy đáy, trước mắt toàn là hố lỗ xuyên suốt, đường chim bay như ruột dê, thường đi lên hơn mười dặm không thấy người ở, cũng có thể đơn giản khiến người ta mê thất trong rừng rậm sơn cốc vô biên, thật sự là nơi ẩn núp tốt nhất cho cường đạo.
Trên thực tế, từ lúc quan quân đại quy mô tiến nhập Cán Nam, bọn giặc phản loạn đã vứt bỏ những vi ốc, thành trấn thoải mái, lui vào trong thâm sơn rừng già, dựa vào quen thuộc địa hình, cùng sự hiểu biết về toàn cảnh, chúng tới vô ảnh đi vô tung, không chỉ tránh được mấy lần bao vây tiêu trừ của quan quân, còn phát động qua phản kích mấy lần, thậm chí làm bị thương tổng đốc Cán Việt là Trương Nghiệt, còn tổn thương đến sĩ khí của quan quân, cũng khiến thanh uy của Lại Thanh Quy vượt qua toàn bộ đồng nghiệp trên lịch sử Cán Nam. Trong nhất thời danh tiếng vượt trội, trở thành đại long đầu của tam sào thất thập nhị trại, nhất ngôn cửu đỉnh!
Trong một tòa sơn trại cách huyện Long Nam hơn 130 dặm, vị đại long đầu này dăng uống rượu cùng các phụ tá đắc lực của mình. Lại Thanh Quy đó là một hán tử như thiết tháp, không ngờ tướng mạo đường đường, khiến người vừa nhìn mà tâm sinh lòng kính ngưỡng, thảo nào có thể làm cái nghề nghiệp thổ phỉ không quá có tiền đồ này oanh oanh liệt liệt như vậy.
Bên trái hắn ngồi một nam tử cường tráng ba bốn mươi tuổi, tướng tá cũng vạm vỡ, mặt để râu quai nón, lỗ tai thiếu mất một nửa, trên viền mắt còn có vết sẹo khắc sâu, chính là Lý Trân, con trai của long đầu Lý Văn Bưu ngày xưa. Sau khi Lý Văn Bưu chết, Lý Trân và nhị đương gia Giang Nguyệt Diệu tranh quyền lục đục với nhau, kết quả song phương tách ra mỗi người mỗi nơi. Lý Trân vốn dự định tự lập môn hộ, ai ngờ quan quân thế tới rào rạt, hắn tự cân nhắc không chống lại được nên dứt khoát đầu quân vào Lại Thanh Quy.
Lại Thanh Quy đã sớm thèm thuồng "Hắc giáp binh" dưới trướng của hắn, đó là một nhánh quân tinh nhuệ do Lý Văn Bưu toàn lực chế tạo, mặc dù nhân số không nhiều lắm, nhưng mỗi Hắc giáp binh đều có thể lấy 1 địch 10, từ khi thành lập tới nay chưa từng thua trận. Điều này đối với một đại long đầu một lòng muốn làm hoàng đế thì tuyệt đối là mê hoặc không đỡ được.
Vì vậy Lại Thanh Quy thu nhận Lý Trân bằng quy cách cao nhất, không chỉ cùng hắn cắt đầu gà, đốt giấy vàng, kết thành huynh đệ, còn để cho nhị đương gia của mình thoái vị, nhường vị trí thứ hai cho hắn.
Mà người ngồi đối diện với Lý Trân tự nhiên chính là nhị đương gia trước kia của hắn, người đứng thứ ba hiện tại Loan Bân, một người trung niên gầy gò, người này màu da trắng nõn, ngũ quan đoan chính, giở tay nhấc chân hào hoa phong nhã, giống như một bạch diện thư sinh, nhưng trong đôi mắt hẹp dài đó luôn lộ ra một cổ sát khí tàn nhẫn, hiển nhiên người này thuộc về hạng người tâm cơ thâm trầm, tâm địa tàn nhẫn.
Kỳ thật Loan Bân là em vợ của Lại Thanh Quy, từ cái ngày khởi sự vẫn luôn là người bày mưu tính kế, chuẩn bị tất cả cho hắn, là phụ tá đắc lực nhất khắc cũng không rời của đại long đầu, mà hắn lại là anh rể của Lý Trân. Chính bởi vì có tầng quan hệ này nên hắn mới có thể thuyết phục được Lý Trân, cũng chính bởi vì như vậy nên ba người mới có thể ở chung hòa hợp.
Lúc này ba người đang vừa uống rượu, vừa nghị sự. Nghe Loan Bân mày ủ mặt ê nói:
- Trong tháng sáu, quan quân đã cướp đi vật tư dự trữ cho mùa đông của chúng ta, kết quả hiện tại lương dự trữ của mỗi trại đều thấy đáy rồi, còn những thứ tránh rét cho mùa đông này cũng phải mua sắm lại, đại đương gia, tuy nói mới lập thu, nhưng chúng ta phải nắm chặt.
- Đúng vậy, cuộc sống không dễ chịu gì. - Lại Thanh Quy gật đầu nói: - Hiện ở trong thành tra xét rất nghiêm, muốn dùng tiền mua chút vật tư cũng không ai dám bán cho chúng ta.
- Đại ca, lời này ta không thích nghe đâu. - Lý Trân vừa xé mạnh cái đùi dê đầy dầu mỡ trong tay, vừa rầy rà: - Chúng ta là thổ phỉ, thiếu đồ còn phải mua, chắc để người ta cười đến rụng răng.
Rồi hắn xé mạnh miếng thịt tiếp theo, nguồm ngoàm nhai:
- Nên thiếu cái gì thì cướp cái đó, cha ta nói qua, tự mình động thủ, ăn mặc không lo, đây mới là việc làm của thổ phỉ. . .
- Ha ha.
Lại Thanh Quy gật đầu nói:
- Cũng đúng, các huynh đệ đã lâu rồi không hoạt động gì, miệng ăn núi lở thì không được.
- Đúng vậy.
Thấy đề nghị của mình đạt được đại long đầu khen ngợi, Lý Trân hài lòng nói:
- Trước đây chúng ta cũng không ít lần đi cướp, lần nào không phải là thắng lợi trở về? Tỷ phu nói có đúng không?
Một câu sau câu đương nhiên là hỏi Loan Bân.
Loan Bân nhấp rượu, nhỏ nhẹ nói:
- Nghe nói Thích gia quân cũng tới rồi, chúng ta phải cẩn thận chút.
- Sợ mẹ gì, cho dù danh khí của hắn có lớn, đến chỗ chúng đây cũng sẽ bị tịt ngòi. Lại nói lúc trước tỷ phu nói thế nào?
Lý Trân chẳng hề để ý nói:
- Tỷ phu nói là quan quân nghe thư sinh chỉ huy, làm thủ hạ của con mọt sách thì quân đội có mạnh đến mấy cũng thành vô dụng. . .nói thế đúng không?
Loan Bân gật đầu, thừa nhận mình quả thật nói qua.
- Nghe nói đại quan mới tới là một mao tiểu tử 20 tuổi đầu.
Lại Thanh Quy cũng nói:
- Thống lĩnh 10 vạn đại quân không ngờ là một tiểu tử đầu còn chưa sạch *** trâu, có thể thấy được mức độ ngu ngốc của lão hoàng đế thế nào.
Rồi có chút kích động nói:
- Minh triều khí số đã hết, nên để huynh đệ chúng ta làm một phen sự nghiệp!
Loan Bân cũng cảm thấy rất chắc ăn, ý động nói:
- Vậy chúng ta đi một chuyến chứ?
- Đi một chuyến! - Lại Thanh Quy quyết định: - Giờ phái bọn lâu la đi tìm kiếm một phen, xem có con dê béo nào ăn được!
※※※
Dù sao cũng là tác chiến sân nhà, tai mắt đông đảo, ba ngày sau, Lại Thanh Quy nhận được tin tức, nói mấy ngày này có một nhóm quân lương muốn áp giải đến huyện Long Nam.
- Tin tức chuẩn không? - Lại Thanh Quy trầm giọng hỏi.
- Chuẩn không cần chỉnh. - Loan Bân gật đầu nói: - Là tin tức của nội tuyến, nói quan phủ đang vội vàng thanh lý kho hàng để tiếp nhận lô vật tư này đấy.
- Nói như vậy còn không ít đâu. - Lại Thanh Quy trừng to mắt nói.
- Chơi chết mẹ nó đi. - Lý Trân vỗ bàn một cái, mắt đỏ bừng nói: - Làm gia gia ta nghẹn chết mất.
- Lão nhị, ngươi không nên đi. - Lại Thanh Quy nói: - Cướp xe vận lương thôi, lão tam dẫn 1000 huynh đệ là đủ rồi.
- Vậy ta dẫn đội đi. - Lý Trân nói: - Cả ngày ru rú trong trại, người cũng mọc lông mất.
Lại Thanh Quy cũng không dám để cho tên quỷ liều lĩnh này dẫn đội, nhưng dù sao Lý Trân mới nhập bọn, không thể bác bỏ hắn quá. Lại Thanh Quy suy nghĩ một chút liền nói:
- Cứ để tỷ phu ngươi dẫn đội đi, hắn cẩn thận hơn, lần này ngươi trước tiên theo học, sau đó là có thể một mình đảm đương rồi.
- Vậy. . .cũng được. - Lý Trân đành phải gật đầu nói.
- Hắc giáp quân thì không cần, giết gà đâu cần dùng dao mổ trâu. - Lại Thanh Quy dặn dò.
- Biết rồi.
Thấy mình không phải là chủ tướng, Lý Trân vốn không dự định mang Hắc giáp quân xuất phát, đỡ phải khoác xiêm y cho người khác.
Vì vậy ba người thương lượng một chút lộ tuyến, định ngày mai xuất binh rồi giải tán.
Sáng sớm hôm sau, Loan Bân chọn thủ hạ của hai trại, đi cùng Lý Trân dẫn đội đi tiến về hướng huyện Long Nam, đến cốc Ruột Dê mà xe vận lương nhất định phải đi qua sớm một ngày. Hai người liền dẫn thủ hạ trốn ở trong rừng rậm -- cốc Ruột Dê, danh như ý nghĩa, là một đoạn đường chật hẹp mà quanh co như ruột dê, chỉ có thể cho phép hai xe ngựa đi qua, nhiều hơn một chiếc cũng không thể đi song song.
Bên trái đường là núi non cây rừng rậm rạp, phía bên phải cũng là núi non rừng cây um tùm, chính là đoạn đường tốt để bố trí mai phục đánh cướp, vả lại đã rất lâu không có dùng đến. . . Phía trên nói qua, Cán Nam núi cao rừng rậm, cái gọi là đường chim bay như ruột dê, lỗ hố xuyên suốt, sơn đạo khúc khuỷu tới 200 dặm, quả thật là thiên đường của kẻ đánh cướp. Có điều kiện thiên nhiên hậu đãi như thế, Loan Bân chưa bao giờ kiếm ăn ở cùng một cá địa phương, hắn khảo sát cả đoạn lộ trình một lần, tìm ra hơn mười điểm phục kích tốt nhất, đánh một phát lại đổi một nơi, mỗi lần cũng không lặp lại, vì vậy làm cho quan quân không thể nào đề phòng, càng không thể bao vây tiêu diệt được.
Đây cũng là nguyên nhân sở tại mà chúng có thể nhiều lần đắc thủ.
[/hide]
Nhân tâm đều là thịt lớn lên, nhìn thấy lão tổng binh đau lòng như vậy, bọn quan binh đồng loạt quỳ gối xuống trong vũng bùn, nói:
- Chúng tôi cam lòng chịu phạt. . .
Lưu Hiển cảm thấy có chút vui mừng, nhưng vẫn lớn tiếng nói:
- Tướng kiêu binh tất lười, binh lười chiến tất bại, lời này nói rất đúng, cứ làm cảnh ngôn từ nay về sau của chúng ta, dùng chữ đõ to nhất treo lên sau Giảng Võ đài này, mỗi ngày nâng cao tinh thần cho chúng ta!
Thoáng dừng lại, hắn nhìn về phía Du Đại Du đứng ở bên cạnh vẫn một mực yên lặng:
- Quan Quân pháp, sự tình hôm nay tụi nó mặc dù làm không đúng, nhưng chuyện xảy ra là có nguyên nhân -- là trưởng quan ta đã buông lơi yêu cầu, họ chỉ là dựa theo thói quen hành sự, cho nên mạo muội mời ngài bỏ qua cho lần này, chỉ nghiêm phạt một mình ta thôi!
Các tướng sĩ nghe vậy ồn ào, mồm năm miệng mười la lên:
- Không được, cứ phạt chúng tôi đi. . .
- Ai dám động đến một cộng tóc của đề đốc?
Thoáng cái đã hỗn loạn.
- Câm miệng!
Lưu Hiển rống một tiếng như sấm, lập tức trấn trụ giữa trường, hắn tức giận nói:
- Thì ra vừa nãy toàn là đàn gảy tai trâu! Quân kỷ, quân kỷ, cái gì gọi quân kỷ! Nó để cho các ngươi đặt lên miệng là thôi hả?
Nói rồi rút ra Yêu đao, chém một nhát lên mặt bàn, ánh lửa văng khắp nơi, thanh thiết đao bị gãy làm đôi. Hắn nói:
- Nếu như ai còn không ghi nhớ, ta sẽ không nhận hắn làm huynh đệ nữa!
Tiếng rống giận của sư vương có thể cho bách thú tề âm, thậm chí ngay cả ông trời cũng bị kinh sợ, mưa. . .đã không còn nặng hạt.
- Nên xử trí mạt tướng thế nào? - Lưu Hiển hỏi lại Du Đại Du.
- Án theo quân pháp, tướng lĩnh bỏ rơi nhiệm vụ, án tình tiết nặng nhẹ, có thể xử giảo hình hoặc quân côn một trăm.
Du Đại Du thoáng dừng lại mới nói:
- Sự kiện lần này không có tạo thành ảnh hưởng xấu, vả lại đề đốc đại nhân thái độ đoan chính, tích cực vãn hồi tổn thất, có thể xét tình tiết mà xử phạt mức thấp nhất.
- Đa tạ quan quân pháp khoan dung.
Lưu Hiển kiên định lắc đầu nói:
- Nhưng nếu ta đã muốn lĩnh phạt thay tụi nó, đương nhiên còn phải gia tăng thêm một phần.
Nói rồi tháo xuống mũ giáp:
- Xin gấp đôi đi!
Hắn lại cởi xuống áo choàng ướt sũng, mở ra một loạt yếm khoá trên Sơn Văn giáp, khôi giáp uy phong lẫm lẫm khôi giáp cũng ầm ầm rơi xuống đất.
Sau khi lại cởi Thiết võng quần xuống, lúc nãy Lưu tổng binh còn giáp trụ nghiêm chỉnh giờ chỉ mặc chiếc áo trong màu trắng, xiêm y đó sớm đã bị nước mưa làm ướt nhẹp, dính sát vào nhau trên người hắn, bao quanh cơ thể vẫn còn nam tính đầy bắp thịt.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của chúng quan binh, Lưu Hiển quỳ hai đầu gối trên Giảng Võ đài, trầm giọng nói với Du Đại Du:
- Đến đây đi!
- Hành hình. . .
Du Đại Du mặt đanh lại nói:
- Ai dám thủ hạ lưu tình, đó là cô phụ sự hi sinh của đề đốc đại nhân, các ngươi xem mà làm đi.
Lời này của hắn dẫn tới mọi người căm tức, chỉ có Lưu Hiển cười to nói:
- Ha ha ha, nói rất đúng, đến đây đi. . .
Hành hình là hai hung hán người đầy bắp thịt cuồn cuộn. Họ thấp thỏm đi lên đài, trước tiên dập đầu với Lưu Hiển, sau đó nhỏ giọng nói:
- Đề đốc, xin nằm úp sấp xuống đi, bằng không thì sẽ đánh không chuẩn.
Lưu Hiển liền thuận theo quỳ rạp trên mặt đất, như thường lệ hẳn là giẫm lên tay hắn, nhưng hai người thật sự không dám lỗ mãng, đành phải nhìn sang Du Đại Du xin giúp đỡ.
- Trực tiếp đánh đi. . .
Du Đại Du khẽ than một tiếng.
Quân côn màu đỏ giơ cao lên, sau đó hạ xuống mông Lưu Hiển, phát ra tiếng bang bang, đánh vài cái như thế thì Lưu Hiển đột nhiên ngẩng đầu hô lớn:
- Chưa ăn cơm sao? đánh thật mạnh cho ta!
Hai quân sĩ cũng sắp bị bức cho hôn mê rồi, rốt cuộc dưới sự thúc giục to tiếng của Lưu Hiển đã hạ thêm lực, thanh âm nặng nề hơn. Mặc dù không vang dội bằng lúc nãy, nhưng đó là vào thịt thật! Không đến vài cái đã đánh nát y phục, da tróc thịt bong rồi.
Mặc dù có Kim Chung Tráo hộ thể, nhưng Lưu Hiển cũng rất khó chịu được được, hắn cắn chặt răng, hai tay bấu chặt vào trong kẽ gạch, suýt nữa ngất đi. Nhưng từ đầu chí cuối hắn vẫn ngẩng cao đầu, vẻ mặt đau đớn, làm cho quan binh phía dưới thấy rất rõ ràng.
Bọn quan binh thấy mà lệ rơi đầy mặt, phải cố cắn cổ tay mới có thể nhịn không khóc thành tiếng.
- 78, 79 ,80...
Khi đánh tới cái 80, cũng không biết là đánh mạnh quá, hay là đánh vào mặt đất, quân côn to như cánh tay không ngờ "răng rắc" một tiếng, gãy mất một cây.
Tiếng lòng của bọn quan binh cũng như đứt theo cây quân côn này, rốt cuộc có người khống chế không được mà bật khóc, lập tức lây truyền rộng ra, toàn trường khóc òa lên.
Các tướng lĩnh cao cấp thủ hạ của Lưu Hiển tất cả đều quỳ gối dưới đài, dập đầu nói với Du Đại Du:
- Chúng tôi lĩnh phần còn lại đi, không thể đánh nữa, đánh nữa thì đề đốc tàn phế mất. . .
Du Đại Du khoát tay nói:
- Dừng!
- Không thể dừng. . .
Lưu Hiển giận dữ hét:
- Ta là Lưu hắc hổ đánh không chết, ai cũng không cho phép thay ta!
- Đề đốc. . .
Các tướng lĩnh khóc không thành tiếng:
- Ngài đáp ứng đi. . .
- Đánh. . .
Sự quật cường của Lưu Hiển vượt quá dự liệu của mọi người.
Hai người hành hình cũng vẻ mặt cầu xin nhìn Du Đại Du, ý là, xin ngài đổi người đi, đánh nữa thì hai ta trở lại sẽ bị họ đánh chết mất. . .
Ngay khi tràng diện có hơi giằng co thì hộ vệ trưởng của Thẩm Mặc là Tam Xích chạy nhanh tới, cao giọng nói:
- Kinh lược đại nhân có khẩu dụ!
Chúng tướng vội vàng quỳ tiếp.
- Thưởng phạt nghiêm minh vốn là gốc rể lập quân, nhưng không được câu nệ nhất thời, Lưu Hiển, ngươi làm bản thân tàn phế là muốn trốn tránh chức trách của quan chỉ huy sao? - Tam Xích lớn tiếng nói: - Nếu quả là vậy thì đánh chết luôn đi, nếu như không phải thì nhanh chóng trở lại trị thương, về phần những côn còn lại thì cho khất, đợi tiễu phỉ thắng lợi sẽ bù sau.
Mặc dù Thẩm Mặc nói rõ không can thiệp quân vụ, nhưng mệnh lệnh của y vẫn là phải nghe, trong tiếng hoan hô như trút được gánh nặng của bọn quan binh, Lưu Hiển tủi thân nói:
- Biết rồi. . .
Nói xong liền la lên oai oái:
- Mau xem cho ta cái, nát con mẹ nó cái mông rồi!
※※※
Thấy hành hình rốt cuộc kết thúc, Thẩm Mặc thoải mái nở nụ cười, không khỏi nói:
- Mẹ nó cảm động phết đấy.
Thẩm Minh Thần nhìn chằm chằm gương mặt y nửa ngày,, đột nhiên nhỏ giọng cười nói:
- Đại nhân rơi lệ rồi?
- Nói bậy. . .
Thẩm Mặc sờ má mình, quả nhiên lành lạnh, y liền nghiêm trang nói:
- Đây rõ ràng là nước mưa, không tin ngươi nếm thử, là mặn hay nhạt.
Thẩm Minh Thần cũng sợ Thẩm Mặc sẽ phát cáu nên cười hề hề đổi đề tài, nói với Dư Dần:
- Vẻ mặt của người là gì đấy?
Thẩm Mặc theo tiếng nhìn lại, thấy trên gương mặt đỏ tía của Dư Dần cực kỳ phức tạp, hình như có chút kích động, lại có chút tiếc hận, dù sao thì hết sức khó hiểu.
- Ta cảm thấy, dưới trướng đại nhân có thể tập trung ba vị đại tướng này. - Dư Dần nói: - Thật sự là trời cũng chúc ngài thành sự.
Thẩm Mặc cười ha ha nói:
- Nếu là Câu Chương thì sẽ khen ta có ánh mắt.
- Ha ha.
Dư Dần không khỏi cười nói:
- Đây là rõ ràng.
Rồi dịu giọng:
- Chỉ là học sinh cảm thấy, tổ hợp này xa xỉ quá, . . có hơi lãng phí.
- Ồ!
Thẩm Mặc thu liễm dáng cười:
- Chỉ giáo cho?
- Ngài dùng Lưu Thảo Đường làm quan chỉ huy, chính xác!
Dư Dần nói:
- Dùng Thích Nguyên Kính làm quan huấn luyện, anh minh!
Thoáng dừng lại, nhỏ giọng nói:
- Dùng Du Chí phụ làm quan quân pháp, thì có chút, có chút lãng phí.
- Lẽ nào có người thích hợp hơn hắn sao? - Thẩm Mặc thản nhiên nói.
- Đương nhiên, không ai làm tốt bằng hắn. - Dư Dần khẽ cắn môi nói: - Học sinh chỉ là cảm thấy, hắn là người thuộc về chiến trường, nên mang binh đánh trận, để hắn làm cái này thì đại tài tiểu dụng.
- Ta đã nhiều lần nhấn mạnh đã qua. - Thẩm Mặc nhíu mày nói: - Trọng điểm của bình định Cán Nam nằm ở tình huống chấp hành quân kỷ. Công việc này người tâm cứng hay mềm cũng không được, hơn nữa còn phải có địa vị cao hơn chúng nhân, ngoại trừ Du Đại Du, ta nghĩ không ra lựa chọn khác.
Thẩm Minh Thần nháy mắt cho Dư Dần, ý bảo đại nhân đã bắt đầu không hài lòng rồi. Nhưng Dư Dần lại coi như không nhìn thấy:
- Đại nhân, điều này khó tránh khỏi sẽ khiến người khác phỏng đoán, có phải đây là duyên cớ Du tổng binh không uống rượu máu hay không.
- Ta minh xác nói cho ngươi, không phải.
Thẩm Mặc đè nén cơn giận, thấp giọng nói:
- Đình chỉ thảo luận vấn đề này, bổ nhiệm không có khả năng thay đổi nữa.
Rồi lớn tiếng nói với Tam Xích vô tội:
- Còn đứng đó làm gì? còn không mau bảo nhà bếp chuẩn bị canh gừng đi!
- Đã bảo rồi. . .
Tam Xích nhỏ giọng nói:
- Bảo đảm các tướng sĩ sau khi kết thúc buổi luyện tập là có thể uống rồi.
- Giờ mới đúng, làm nhiều chính sự chút. . .
Thẩm Mặc thấy trời tạnh mưa rồi bèn ném cây dù cho Tam Xích, rồi xoay người đi khỏi. Ai ngờ một chân giẫm vào một vũng nước làm nước bùn bắn đầy lên người, y không khỏi sầm mặt bước nhanh rời khỏi giáo trường.
-o0o-
Khổ tâm của Thẩm Mặc không có uổng phí, khổ nhục kế của Lưu Hiển không có bị trắng tay, tấm gương của Thích gia quân không bị phí hoài, quân pháp nghiêm khắc của Du Đại Du càng không phải là để trưng, rốt cuộc dưới sự hợp sức của mấy nhân vật xuất sắc, tình huống của bình định quân đã triệt để đạt được xoay chuyển.
Diện mạo của quân đội cứ sự đổi mới rất lớn, kỷ luật mỗi ngày nghiêm chỉnh hơn, sĩ khí cũng từ từ tăng vọt, rốt cuộc có được sự khẩn trương nghiêm túc mà quân đội nên có, lại không mất đi bầu không khí đầy sức sống. Thấy mục tiêu của giai đoạn trước cơ bản đã đạt thành, Thích Kế Quang và Lưu Hiển, Du Đại Du thương lượng, bắt đầu tiến hành huấn luyện chính thức.
Thật ra trước mấy ngày huấn luyện bắt đầu, Lưu Hiển và Du Đại Du đã mượn được một quyển sách viết tay tên là [Kỷ hiệu tân thư]. Cơ sở của quyển sách này chính là đến từ Long Sơn Vệ, Thích Kế Quang trẻ tuổi và Thẩm Mặc càng trẻ tuổi hơn, một thiên tài cùng một trí tuệ tiên tri, sau đó Thích Kế Quang lại kết hợp thêm kinh nghiệm luyện binh và trị quân mấy năm nay, nhiều lần chỉnh sửa, mới hình thành cái dạng như hiện tại.
Lưu Hiển và Du Đại Du đều là người trong nghề, sau khi nghiên cứu sách này đều như mộng mới tỉnh, nhìn nó thành một quyển binh thư khai thiên tích địa.
Sở dĩ đưa nó lên cao như thế là bởi vì kinh nghiệm luyện binh trước đây đều dựa vào miệng tướng lĩnh giảng dạy, như sư phó dạy học trò vậy, có thể gặp được danh sư hay không thì còn phải nhìn vận khí, mà tỷ lệ không gặp được lại lớn hơn nhiều so với gặp được. Đương nhiên, tỷ lệ tướng lĩnh không thành tài cũng lớn hơn nhiều so với thành tài.
Dù cho gặp được một danh tướng làm lão sư, chung quy sẽ có rất nhiều kinh nghiệm quý giá bị lãng quên, bị xuyên tạc, thậm chí bị hiểu sai trong quá trình này. Trước đây cũng có rất nhiều binh thư đề cập đến yếu điểm của phép luyện binh dẫn binh, nhưng phần lớn là nói về một số cương lĩnh trọng điểm, về phần phương pháp cụ thể thì không một quyển sách nào nhắc tới. Giống như cái gọi là đạo thượng thừa của thiền gia, làm cho sau đó các tướng lĩnh không biết đâu mà lần, phần lớn dùng nó để trang trí, còn lại là thôi miên.
Điều này cũng không ngạc nhiên, bởi vì đại bộ phận võ tướng khác biệt với văn mặc, mà nho tướng mang binh lại thoát không ra được thói xấu của văn nhân, tiếc chữ như vàng, tinh ngôn mới là quan trọng. Cách ngộ nhận, cho rằng rất nhiều thứ không cần viết ra, kết quả làm cho hậu nhân không thể nào suy đoán được.
Mãi cho tới hôm nay mới có một vị văn võ song toàn, nội ngoại kiêm tu, có thể lý luận liên hệ với thực tế, cũng nguyện ý dốc túi truyền thụ kinh nghiệm của mình cho đồng liêu, đó là Thích Kế Quang, người đã mở ra văn chương mới cho sáng tác quân sự. Trong [Kỷ hiệu tân thư] hắn đem điều mục luyện binh bắt đầu từ tuyển đinh chinh binh, cho đến hiệu lệnh, chiến pháp, hành doanh, võ nghệ, thủ trạm gác, cũng có chiến thuật ở các loại địa hình, dùng văn tự gần như là khẩu ngữ ghi chép lại, tạo thành một tài liệu luyện binh thông tục dễ hiểu, lại chặt chẽ trong sử dụng.
Đơn giản mà nói, chính là các tướng lĩnh có thể thông qua học tập quyển sách này mà nắm giữ mỗi một yếu điểm, nguyên tắc và quy phạm trong cách luyện binh của Thích Kế Quang. Nhỏ từ mỗi một chiến thuật động tác, mỗi một loại chiến thuật phối hợp, lớn đến làm sao thành lập một nhánh quân đội hoàn chỉnh, đều có thể ở trong [Kỷ hiệu tân thư] đạt được đáp án chuẩn xác mà tường tận.
Nhưng thân là quân quan cao cấp thống lĩnh một trấn, thậm chí vài trấn, Lưu Hiển và Du Đại Du lại từ trong sách thấy được những thứ càng sâu sắc hơn, nhưng điều hai người họ thấy cũng không giống nhau -- Lưu Hiển thấy được cái khác biệt với người thường của Thích gia quân. Ở trong quân đội bao gồm cả bộ hạ của hắn, được tán dương nhất vẫn là những cao thủ cung mã thành thạo, lấy một địch mười. Nhưng Thích Kế Quang minh xác vạch ra, thắng bại của một trận đấu cũng không phải hoàn toàn quyết định ở võ nghệ cá nhân, trong chiến đấu của một đám người và một đám người khác, nếu như có thể làm được chiến thuật tổ hợp hợp lý, vũ khí phân phối hoàn mỹ, phối hợp kỹ thuật thành thạo, dù cho năng lực cá nhân đều thấp hơn đối phương thì cũng sẽ đạt được thắng lợi.
Trong đầu Lưu Hiển lập tức nhảy ra ba chữ "Thích gia quân", cho đến ngày nay, chiến pháp của nhánh quân đội này đã không phải là bí mật -- 12 người cấu thành một tập thể hữu cơ, dựa theo chiến thuật dự định tiến thối kích địch. Quá trình này yêu cầu giữa các binh sĩ phân công hợp tác, rất ít có cơ hội cho cá nhân vượt trội. Nhưng nguyên nhân chính là vì như vậy, họ mới có thể lợi dụng ưu thế của trận hình, lấy nhiều thắng ít, lấy ít thắng nhiều, bách chiến bách thắng, mọi việc đều thuận lợi.
Rất có ý nghĩa thực tế chính là hình thức tiểu tổ chiến đấu của Thích Kế Quang ở loại vùng núi binh lực vô pháp triển khai này tuyệt đối uy lực vô cùng. Điều này đã chỉ rõ phương hướng thay đổi cho Lưu Hiển, khiến cho hắn cam tâm tình nguyện phối hợp với cách huấn luyện kiểu mới của Thích Kế Quang.
※※※
Mà cái nhìn của Du Đại Du càng sâu hơn, hắn từ trong bản ghi chép của Thích Kế Quang biết làm sao sắp xếp chức trách của quan binh, thiết kế tổ chức quân đội, thống nhất quy cách của vũ khí, ước định cờ trống thông dụng, ngôn ngữ thông tin, cho đến nghiêm ngặt yêu cầu binh sĩ tiến hành phối hợp chiến thuật phức tạp, cũng đối với mỗi một động tác đều tiến hành quy định không ngại rườm rà. Trong những chi tiết này thấy được ba chữ -- quy phạm hoá.
Mặc dù Thích Kế Quang nói chính là lục quân, nhưng Du Đại Du cho rằng phương diện hải quân càng cần cách tân như vậy, bởi vì hàm lượng kỹ thuật của cái sau cùng yêu cầu đối với hợp tác phải cao xa hơn cái trước. Chỉ có quy phạm hoá mới có thể giải quyết khốn cảnh hỗn loạn hiệu quả thấp của thủy sư hiện nay, có năng lực ngăn địch tại ngoài biên giới.
Hắn có rất nhiều điều muốn nói chuyện cùng Thích Kế Quang, bất đắc dĩ ban ngày đối phương luyện binh hừng hực khí thế, buổi tối còn muốn tăng ca lên kế hoạch cho huấn luyện ngày mai, Du Đại Du sao có thể đi làm hắn phân tâm, đành phải trước tiên đem lời nói đặt ở trong bụng, chuyên tâm làm tốt quan quân pháp của hắn.
Sự thực chứng minh, giết gà dùng dao mổ trâu mặc dù lãng phí nhưng hiệu quả thắng lợi lại tuyệt hảo. Không đến nửa tháng thời gian đã giải quyết vấn đề quân kỷ làm phức tạp bách tính Cán Nam lâu ngày -- Chỗ Hách huyện lệnh đã nhận không ít lên án đối với quan quân, các bách tính cũng phổ biến phản ánh, các quân gia nói chuyện khách khí hơn rồi, mua đồ biết trả tiền, cũng không ăn uống quịt nữa, càng không có ai dám đánh người mắng chửi người, chuyển biến lớn lao như vậy làm cho bách tính Cán Nam bị ức hiếp đã quen thật đúng là chưa thích ứng được.
Nhưng bất kể như thế nào, có thể tường an vô sự luôn là chuyện tốt, các bách tính lương thiện đã nghĩ đến chỗ tốt của quan lão gia. . . Bọn họ đương nhiên đem tất cả công lao đều tính trên người kinh lược đại nhân, đại danh của Thẩm Mặc cũng dần dần truyền khắp vùng núi Cán Nam, thậm chí các sơn dân cũng biết có kinh lược đại nhân như Văn Khúc tinh này hạ phạm thế nào, vừa đến Cán Nam thì trấn trụ đại binh làm xằng làm bậy, cũng dạy bọn họ thay đổi triệt để.
Đây quả thật là điều Thẩm Mặc nguyện ý thấy được, nhưng còn xa mới đủ, thậm chí khiến cho y hơi thất vọng đó là Hà Tâm Ẩn đã kết thúc lữ hành đại sơn của hắn, một tháng sau về đến huyện thành, tin tức mang đến cũng không lạc quan: đám thủ lĩnh trưởng lão khiến hắn cảm nhận được sự nhiệt tình như ở nhà, nhưng lại có một việc, chỉ cần hắn nhắc tới quan phủ, lập tức sẽ gây phản cảm, thậm chí có người không khách khí trực tiếp hỏi hắn, có phải là thuyết khách của quan phủ hay không.
Hà Tâm Ẩn hỏi bọn họ, phải thì sao, không phải thì sao?
Đáp án nhận được cơ bản nhất trí -- nếu đúng thì xin rời khỏi đây, chúng ta không chào đón ngươi, không phải thì đừng nhắc tới mấy chữ khó ưa đó nữa, để tránh tâm tình ảnh hưởng.
- Ngươi có từng hỏi qua, vì sao họ lại bài xích quan phủ như vậy không? - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Xem bộ dạng của Lam Tiểu Minh đối với quan phủ không quá phản cảm mà.
- Tiểu tử tóc còn dính *** trâu như hắn thì có thể đại biểu ai? - Hà Tâm Ẩn trề môi nói: - Người miền núi sống trong vi ốc(hình), lực lượng của họ cường đại hơn bao giờ hết, thực quyền đều nằm ở trong tay người thế hệ trước, mà phụ huynh của lớp người già này rất nhiều đã chết trong trận chiến tranh 50 năm trước, có thể không mang thù hận sao?
Vi ốc
- Thế đồng lứa của Lam Tiểu Minh thì sao? - Thẩm Mặc hỏi.
- Thanh niên tụi nó lại không có trải nghiệm qua, đương nhiên không có cảm giác gì rồi. - Hà Tâm Ẩn nói: - Nhưng ý kiến của họ có thể xem nhẹ, các tộc trưởng một khi hạ lệnh vẫn sẽ cầm lấy vũ khí liều mạng với chúng ta thôi.
- Biến chiến tranh thành tơ lụa, quả nhiên không dễ dàng. - Thẩm Mặc thấp giọng nói: - Chư vị có ý kiến gì hay không?
Hà Tâm Ẩn, Thẩm Minh Thần, Dư Dần đang ngồi đều lắc đầu, Thẩm Minh Thần cười nói:
- Ý kiến hay quả thật không có, nhưng chủ ý thiu thối thì có cả tá, không biết đại nhân có muốn nghe hay không.
-o0o-
Đại Canh lĩnh, Cửu Liên sơn giao giới giữa Cống Việt, Vũ Di Sơn biên giới giữa Mân Công, Vu Sơn sơn mạch xuyên suốt bắc bộ Cán Nam, cùng với Vạn Dương sơn giao giới giữa Tương Cán phía tây Cán Nam, cùng hợp thành vùng núi Cán Nam. Toàn bộ vùng núi ngoại trừ hà cốc và thung lũng, tất cả đều là cảnh tượng núi non san sát. Vừa nhìn núi rừng, đăng phong không một bậc thang, dốc núi không thấy đáy, trước mắt toàn là hố lỗ xuyên suốt, đường chim bay như ruột dê, thường đi lên hơn mười dặm không thấy người ở, cũng có thể đơn giản khiến người ta mê thất trong rừng rậm sơn cốc vô biên, thật sự là nơi ẩn núp tốt nhất cho cường đạo.
Trên thực tế, từ lúc quan quân đại quy mô tiến nhập Cán Nam, bọn giặc phản loạn đã vứt bỏ những vi ốc, thành trấn thoải mái, lui vào trong thâm sơn rừng già, dựa vào quen thuộc địa hình, cùng sự hiểu biết về toàn cảnh, chúng tới vô ảnh đi vô tung, không chỉ tránh được mấy lần bao vây tiêu trừ của quan quân, còn phát động qua phản kích mấy lần, thậm chí làm bị thương tổng đốc Cán Việt là Trương Nghiệt, còn tổn thương đến sĩ khí của quan quân, cũng khiến thanh uy của Lại Thanh Quy vượt qua toàn bộ đồng nghiệp trên lịch sử Cán Nam. Trong nhất thời danh tiếng vượt trội, trở thành đại long đầu của tam sào thất thập nhị trại, nhất ngôn cửu đỉnh!
Trong một tòa sơn trại cách huyện Long Nam hơn 130 dặm, vị đại long đầu này dăng uống rượu cùng các phụ tá đắc lực của mình. Lại Thanh Quy đó là một hán tử như thiết tháp, không ngờ tướng mạo đường đường, khiến người vừa nhìn mà tâm sinh lòng kính ngưỡng, thảo nào có thể làm cái nghề nghiệp thổ phỉ không quá có tiền đồ này oanh oanh liệt liệt như vậy.
Bên trái hắn ngồi một nam tử cường tráng ba bốn mươi tuổi, tướng tá cũng vạm vỡ, mặt để râu quai nón, lỗ tai thiếu mất một nửa, trên viền mắt còn có vết sẹo khắc sâu, chính là Lý Trân, con trai của long đầu Lý Văn Bưu ngày xưa. Sau khi Lý Văn Bưu chết, Lý Trân và nhị đương gia Giang Nguyệt Diệu tranh quyền lục đục với nhau, kết quả song phương tách ra mỗi người mỗi nơi. Lý Trân vốn dự định tự lập môn hộ, ai ngờ quan quân thế tới rào rạt, hắn tự cân nhắc không chống lại được nên dứt khoát đầu quân vào Lại Thanh Quy.
Lại Thanh Quy đã sớm thèm thuồng "Hắc giáp binh" dưới trướng của hắn, đó là một nhánh quân tinh nhuệ do Lý Văn Bưu toàn lực chế tạo, mặc dù nhân số không nhiều lắm, nhưng mỗi Hắc giáp binh đều có thể lấy 1 địch 10, từ khi thành lập tới nay chưa từng thua trận. Điều này đối với một đại long đầu một lòng muốn làm hoàng đế thì tuyệt đối là mê hoặc không đỡ được.
Vì vậy Lại Thanh Quy thu nhận Lý Trân bằng quy cách cao nhất, không chỉ cùng hắn cắt đầu gà, đốt giấy vàng, kết thành huynh đệ, còn để cho nhị đương gia của mình thoái vị, nhường vị trí thứ hai cho hắn.
Mà người ngồi đối diện với Lý Trân tự nhiên chính là nhị đương gia trước kia của hắn, người đứng thứ ba hiện tại Loan Bân, một người trung niên gầy gò, người này màu da trắng nõn, ngũ quan đoan chính, giở tay nhấc chân hào hoa phong nhã, giống như một bạch diện thư sinh, nhưng trong đôi mắt hẹp dài đó luôn lộ ra một cổ sát khí tàn nhẫn, hiển nhiên người này thuộc về hạng người tâm cơ thâm trầm, tâm địa tàn nhẫn.
Kỳ thật Loan Bân là em vợ của Lại Thanh Quy, từ cái ngày khởi sự vẫn luôn là người bày mưu tính kế, chuẩn bị tất cả cho hắn, là phụ tá đắc lực nhất khắc cũng không rời của đại long đầu, mà hắn lại là anh rể của Lý Trân. Chính bởi vì có tầng quan hệ này nên hắn mới có thể thuyết phục được Lý Trân, cũng chính bởi vì như vậy nên ba người mới có thể ở chung hòa hợp.
Lúc này ba người đang vừa uống rượu, vừa nghị sự. Nghe Loan Bân mày ủ mặt ê nói:
- Trong tháng sáu, quan quân đã cướp đi vật tư dự trữ cho mùa đông của chúng ta, kết quả hiện tại lương dự trữ của mỗi trại đều thấy đáy rồi, còn những thứ tránh rét cho mùa đông này cũng phải mua sắm lại, đại đương gia, tuy nói mới lập thu, nhưng chúng ta phải nắm chặt.
- Đúng vậy, cuộc sống không dễ chịu gì. - Lại Thanh Quy gật đầu nói: - Hiện ở trong thành tra xét rất nghiêm, muốn dùng tiền mua chút vật tư cũng không ai dám bán cho chúng ta.
- Đại ca, lời này ta không thích nghe đâu. - Lý Trân vừa xé mạnh cái đùi dê đầy dầu mỡ trong tay, vừa rầy rà: - Chúng ta là thổ phỉ, thiếu đồ còn phải mua, chắc để người ta cười đến rụng răng.
Rồi hắn xé mạnh miếng thịt tiếp theo, nguồm ngoàm nhai:
- Nên thiếu cái gì thì cướp cái đó, cha ta nói qua, tự mình động thủ, ăn mặc không lo, đây mới là việc làm của thổ phỉ. . .
- Ha ha.
Lại Thanh Quy gật đầu nói:
- Cũng đúng, các huynh đệ đã lâu rồi không hoạt động gì, miệng ăn núi lở thì không được.
- Đúng vậy.
Thấy đề nghị của mình đạt được đại long đầu khen ngợi, Lý Trân hài lòng nói:
- Trước đây chúng ta cũng không ít lần đi cướp, lần nào không phải là thắng lợi trở về? Tỷ phu nói có đúng không?
Một câu sau câu đương nhiên là hỏi Loan Bân.
Loan Bân nhấp rượu, nhỏ nhẹ nói:
- Nghe nói Thích gia quân cũng tới rồi, chúng ta phải cẩn thận chút.
- Sợ mẹ gì, cho dù danh khí của hắn có lớn, đến chỗ chúng đây cũng sẽ bị tịt ngòi. Lại nói lúc trước tỷ phu nói thế nào?
Lý Trân chẳng hề để ý nói:
- Tỷ phu nói là quan quân nghe thư sinh chỉ huy, làm thủ hạ của con mọt sách thì quân đội có mạnh đến mấy cũng thành vô dụng. . .nói thế đúng không?
Loan Bân gật đầu, thừa nhận mình quả thật nói qua.
- Nghe nói đại quan mới tới là một mao tiểu tử 20 tuổi đầu.
Lại Thanh Quy cũng nói:
- Thống lĩnh 10 vạn đại quân không ngờ là một tiểu tử đầu còn chưa sạch *** trâu, có thể thấy được mức độ ngu ngốc của lão hoàng đế thế nào.
Rồi có chút kích động nói:
- Minh triều khí số đã hết, nên để huynh đệ chúng ta làm một phen sự nghiệp!
Loan Bân cũng cảm thấy rất chắc ăn, ý động nói:
- Vậy chúng ta đi một chuyến chứ?
- Đi một chuyến! - Lại Thanh Quy quyết định: - Giờ phái bọn lâu la đi tìm kiếm một phen, xem có con dê béo nào ăn được!
※※※
Dù sao cũng là tác chiến sân nhà, tai mắt đông đảo, ba ngày sau, Lại Thanh Quy nhận được tin tức, nói mấy ngày này có một nhóm quân lương muốn áp giải đến huyện Long Nam.
- Tin tức chuẩn không? - Lại Thanh Quy trầm giọng hỏi.
- Chuẩn không cần chỉnh. - Loan Bân gật đầu nói: - Là tin tức của nội tuyến, nói quan phủ đang vội vàng thanh lý kho hàng để tiếp nhận lô vật tư này đấy.
- Nói như vậy còn không ít đâu. - Lại Thanh Quy trừng to mắt nói.
- Chơi chết mẹ nó đi. - Lý Trân vỗ bàn một cái, mắt đỏ bừng nói: - Làm gia gia ta nghẹn chết mất.
- Lão nhị, ngươi không nên đi. - Lại Thanh Quy nói: - Cướp xe vận lương thôi, lão tam dẫn 1000 huynh đệ là đủ rồi.
- Vậy ta dẫn đội đi. - Lý Trân nói: - Cả ngày ru rú trong trại, người cũng mọc lông mất.
Lại Thanh Quy cũng không dám để cho tên quỷ liều lĩnh này dẫn đội, nhưng dù sao Lý Trân mới nhập bọn, không thể bác bỏ hắn quá. Lại Thanh Quy suy nghĩ một chút liền nói:
- Cứ để tỷ phu ngươi dẫn đội đi, hắn cẩn thận hơn, lần này ngươi trước tiên theo học, sau đó là có thể một mình đảm đương rồi.
- Vậy. . .cũng được. - Lý Trân đành phải gật đầu nói.
- Hắc giáp quân thì không cần, giết gà đâu cần dùng dao mổ trâu. - Lại Thanh Quy dặn dò.
- Biết rồi.
Thấy mình không phải là chủ tướng, Lý Trân vốn không dự định mang Hắc giáp quân xuất phát, đỡ phải khoác xiêm y cho người khác.
Vì vậy ba người thương lượng một chút lộ tuyến, định ngày mai xuất binh rồi giải tán.
Sáng sớm hôm sau, Loan Bân chọn thủ hạ của hai trại, đi cùng Lý Trân dẫn đội đi tiến về hướng huyện Long Nam, đến cốc Ruột Dê mà xe vận lương nhất định phải đi qua sớm một ngày. Hai người liền dẫn thủ hạ trốn ở trong rừng rậm -- cốc Ruột Dê, danh như ý nghĩa, là một đoạn đường chật hẹp mà quanh co như ruột dê, chỉ có thể cho phép hai xe ngựa đi qua, nhiều hơn một chiếc cũng không thể đi song song.
Bên trái đường là núi non cây rừng rậm rạp, phía bên phải cũng là núi non rừng cây um tùm, chính là đoạn đường tốt để bố trí mai phục đánh cướp, vả lại đã rất lâu không có dùng đến. . . Phía trên nói qua, Cán Nam núi cao rừng rậm, cái gọi là đường chim bay như ruột dê, lỗ hố xuyên suốt, sơn đạo khúc khuỷu tới 200 dặm, quả thật là thiên đường của kẻ đánh cướp. Có điều kiện thiên nhiên hậu đãi như thế, Loan Bân chưa bao giờ kiếm ăn ở cùng một cá địa phương, hắn khảo sát cả đoạn lộ trình một lần, tìm ra hơn mười điểm phục kích tốt nhất, đánh một phát lại đổi một nơi, mỗi lần cũng không lặp lại, vì vậy làm cho quan quân không thể nào đề phòng, càng không thể bao vây tiêu diệt được.
Đây cũng là nguyên nhân sở tại mà chúng có thể nhiều lần đắc thủ.
[/hide]
Bình luận truyện