Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 743-1: Chiến thắng chi đạo (1-2)
Khi Hà đại hiệp nổi giận đùng đùng đi tới phủ Kinh lược, vệ binh nói cho hắn rằng, đại nhân đang mở tiệc chiêu đãi khách nhân tới từ Giang Nam.
Hà Tâm Ẩn đành phải ở bên ngoài ôm bức tức mà đợi, qua một thời gian dài rốt cuộc thấy cửa phòng khách mở ra, Thẩm Mặc uống cũng ngất ngất đưa mấy người nam tử vẻ mặt cũng đỏ bừng đi ra, mọi người cực kỳ hưng phấn, còn đang thì thầm nói cái gì.
May Hà Tâm Ẩn tai thính, nghe mấy người này nói cài gì không ngoài "Phát tài, phát đại tài" các loại, mặc dù Thẩm Mặc không nói chuyện, nhưng cũng cười tủm tỉm gật đầu, rõ ràng hết sức tán thành.
- Người này sao lại sa ngã nhanh đến thế chứ?
Nhìn mà Hà Tâm Ẩn lòng đau như cắt, hắn vốn tưởng rằng Thẩm Mặc sẽ là một kỳ nam tử phục hưng Đại Minh, ai ngờ cũng trốn không thoát sự hủ hóa của quyền lực, còn đi thông đồng kiếm tiền với những thương nhân Giang Nam này! Xem ra số lương thực đó đã sớm bị y coi thành công cụ kiếm tiền lời rồi.
Cho nên khi Thẩm Mặc quay lại liền thấy được Hà Tâm Ẩn sầm mặt, nhìn mình với ánh mắt khinh thường. Y không khỏi khó hiểu hỏi:
- Ta nợ ngươi tiền sao?
- Ta nào có tiền cho kinh lược đại nhân mượn. - Hà Tâm Ẩn nói với giọng điều đầy châm biếm.
- Ngươi uống nhầm thuốc nổ hả? - Thẩm Mặc mở rộng hai tay, đi qua người hắn: - Khó hiểu!
- Ngươi còn nhận ra mình sao? - Hà Tâm Ẩn xoay người, lạnh lùng nói.
- Nói nhảm. - Thẩm Mặc dừng bước, quay người lại có chút tức giận nói: - Mặc dù ta uống chút rượu, nhưng còn chưa có mê muội.
- Không mê muội. - Hà Tâm Ẩn cự lại không chút sợ hãi: - Một cái nghi thức vào thành nho nhỏ mà cũng đáng để lãng phí nhiều tiền của như thế hả?
- Ờ, ngươi biết rồi à? - Thẩm Mặc thu lại vẻ giận dữ trên mặt, và thay vào đó là dáng cười hớn hở: - Thì ra tức giận là vì cái này.
- Ngẩng đầu ba thước là có thần linh, đừng tưởng rằng ngươi là Giang Nam kinh lược là có thể muốn làm gì thì làm, lẽ nào chút chiến tích, chút phô trương ấy lại quan trọng đến thế?
Hà Tâm Ẩn mặt đầy thất vọng ép hỏi:
- Hay là ngươi cũng muốn kiếm tiền lời? Hành vi của ngươi có khác gì đám tham quan ô lại đó đâu?
- Nói rất đúng. - Thẩm Mặc không những không tức giận, vậy mà cười rộ lên: - Hà đại ca hạo nhiên chính khí, có thể làm tấm gương cho người khác...
- Đừng cợt nhả. - Hà Tâm Ẩn phát bực: - Hỏi ngươi đấy!
- Nào nào, chúng ta đi vào hãy nói. - Thẩm Mặc cười nói: - Ta nói cho ngươi, cái này là phương pháp hai tháng nay ta đi khắp núi non của Cán Nam mới nghĩ ra được đấy, mau giúp ta nghiên cứu xem có thể khả thi không nào.
- Tình huống gì? - Hà Tâm Ẩn càng mơ hồ: - Lẽ nào ngươi có mục đích khác?
- Đại ca, ngươi biết ta mà. - Thẩm Mặc cười ha ha nói: - Đó mà là tác phong của ta sao?
- Cũng phải, kẻ một phân tiền hận không thể bẻ làm đôi như ngươi, từ trước đến nay không làm buôn bán lỗ vốn.
Hà Tâm Ẩn đành phải theo Thẩm Mặc đi vào phòng Thiêm áp, cửa vừa đóng lại thì hắn khẩn cấp hỏi:
- Trong hồ lô tới cùng bán thuốc gì!
- Đương nhiên là thuốc tốt rồi.
Thẩm Mặc đi tới trước bệ cửa sổ, cầm lấy vòi hoa sen tưới nước cho mấy bồn cây xanh đã cao tới một thước.
Hà Tâm Ẩn nhìn mấy cây xanh có lá hình bầu dục không khỏi cười nói:
- Kinh lược đại nhân quả nhiên phẩm vị bất phàm, ta vẫn là lần đầu tiên thấy có người nuôi thứ này đấy.
- Ngươi biết cái này? - Thẩm Mặc rất thích chơi "cỏ".
- Đại Thanh, còn gọi là cây Mã Lam. - Hà Tâm Ẩn nói: - Có ở trên núi, không phải là thứ hiếm lạ gì.
- Ha ha. . .
Thẩm Mặc đặt vòi hoa sen xuống, cầm lấy khăn mặt lau tay rồi đi tới ngồi xuống ghế, rót cho Hà Tâm Ẩn một chén nước:
- Đây là bảo bối của ta.
- Cái này. . .
Hà Tâm Ẩn ngây ngẩn cả người.
- Lão ca nghe ta nói này. - Thẩm Mặc cười tủm tỉm mở đầu đề.
※※※
Buổi sáng hôm sau, Hà Tâm Ẩn đi tới dịch quán, mời các tông tộc trường lão đi tham gia nghi thức, nhưng tại cửa không hẹn mà gặp Hách Kiệt với gương mặt sưng vù.
Vừa nhìn thấy Hà khùng tới, Hách Kiệt tức thì biến sắc, xoay người chạy đi ngay.
Lại nghe phía sau vang lên một tiếng quát: - "Đứng lại!" Hù cho hắn run cả người, đi càng gấp hơn.
Nhưng sao có thể nhanh hơn khinh công của Hà đại hiệp, hầu như là chỉ chớp mắt, Hà Tâm Ẩn đã chắn ở trước mặt hắn.
Nha dịch bên cạnh Hách Kiệt vội vàng bảo vệ đại nhân nhà mình, mặt đầy cảnh giác nhìn tên khùng này, chỉ sợ hắn lại ra tay đả thương người.
Ai ngờ Hà Tâm Ẩn khom lưng thật sâu với Hách Kiệt, vẻ mặt xấu hổ nói:
- Hách đại nhân, việc ngày hôm qua Hà mỗ xung động quá, là ta trách oan ngươi, xin lỗi.
Lúc này Hách Kiệt mới đẩy ra thủ hạ, thò đầu dè dặt hỏi:
- Bài hát của ngươi sáng tác khi nào thế?
- Chịu đòn nhận tội. - Hà Tâm Ẩn Hà Tâm Ẩn không ngờ ngay bên đường quì một gối với Hách Kiệt, nói: - Ta đánh mặt ngươi sưng lên, sẽ trả lại gấp đôi.
Nói rồi giơ tay tát cho mình một cái thật mạnh.
- Ngươi làm gì đấy...
Hách Kiệt vội vàng kéo lấy tay kia của hắn, chết sống không cho hắn đánh tiếp:
- Đừng có đánh nữa, bằng không thì người khác sẽ cho rằng ta là người có thù tất báo.
Hà Tâm Ẩn ngẫm lại cũng có đạo lý, nói:
- Vậy ngươi nhận lời xin lỗi của ta rồi?
- Chịu đòn nhận tội đã hát xong, cũng không phải là hòa rồi sao? - Hách Kiệt cười, khẽ động má bên trái, không khỏi la oai oái: - Ui da, làm đau ta cả đêm.
- Chỗ ta có thuốc cao tốt nhất đây. - Hà Tâm Ẩn vội vàng móc ra một bình sứ: - Bôi qua một ngày thì sẽ phục hồi như cũ.
- Vậy cũng phải xong việc mới dùng được. - Hách Kiệt không khách khí thu vào trong ngực: - Nhanh đi mời họ đi, đừng chậm trễ đại sự của kinh lược đại nhân.
- Cùng đi.
Vì vậy, hai người sóng vai đi ở trên đường, hai vị đại nhân vật một người má trái sưng vù, một người má phải sưng húp, dẫn tới người qua đường nhịn không được cười trộm.
- Cười cái gì mà cười?
Bọn nha dịch sao có thể để cho huyện tôn túng quẫn, lớn tiếng quát bách tính:
- Nghiêm túc chút đi! Còn cười, không có lòng đồng tình chút nào hả?
Nhưng dẫn tới mọi người cười lớn hơn nữa.
- Để cho họ cười đi. - Hà Tâm Ẩn chẳng để bụng nói: - Chúng ta đi con đường của mình.
- Đúng, đi con đường của mình. - Hách Kiệt đồng ý: - Để cho người khác cười đi.
Vì vậy hai người chẳng hề để ý ngẩng đầu ưỡn ngực, trực tiếp đi thẳng vào dịch quán.
※※※
Bên trong dịch quán, các trưởng lão của Xa tộc ngồi vây quanh trong đại đường, đang mồm năm miệng mười thảo luận xem quan phủ có thể thực hiện hứa hẹn mà cho họ nhiều lương thực như vậy hay không.
Nhưng hỗn loạn chỉ duy trì được một lúc, khi họ phát hiện lão giả ngồi ở thủ vị vẫn nghiêm mặt không nói gì thì đều ngậm miệng lại, có chút thấp thỏm nhìn ông ta:
- Bàn Thạch công, ngài thấy thế nào?
Lão già đó đi chân đất, một tay chống quải trượng gỗ đen, tướng mạo vai rộng lưng dày, đầu báo mắt vòng, nếp nhăn trên mặt khắc ra một gương mặt đầy kiên nghị, trong đôi mắt hổ phóng ra quang mang, tràn đầy quật cường và xem thường.
Đương nhiên ông ta có tư cách xem thường, bởi vì ông ta là đại tộc trưởng của họ Bàn, đứng đầu bốn họ lớn nhất của Sơn Cáp(Xa tộc), vả lại đều cao hơn một bối so với tộc trưởng của ba họ khác, không chỉ tại huyện Long Nam, cho dù toàn bộ vùng núi Cán Nam địa vị đều rất được tôn sùng.
Kỳ thật Hách huyện lệnh cũng không muốn mời ông ta, bởi vì lão già này người cũng như tên, bản tính chính trực kiên cường, suốt đời không khuất phục với bất kỳ ai, cũng chưa từng vào trong thành bái hội qua quan viên triều đình, nếu như đại nhân muốn dùng thủ đoạn gì thì hắn khẳng định là một phiền phức lớn. Nhưng tảng đá này lại không mời mà tự đến...
Bàn Thạch Công đương nhiên không phải vì chút lương thực đó, mà bởi vì biết được những tộc trưởng này bị lợi dụ tới Long Nam, lo lắng họ ham muốn chút lợi ích mà bị quan phủ lợi dụng. Năm đó khi Vương Dương Minh bình định Cán Châu thì lão ta đã ngoài 20, biết rõ Hán nhân giả dối đa đoan, đành phải phòng bị thôi...
- Ta thật khinh bỉ các ông. - Bàn Thạch Công mở miệng liền mắng: - Không phải là chút lương thực thôi sao? Thế mà đã câu cả hồn của các ông đi rồi?
- Bàn Thạch Công.
Một điệt lão bên phải ông ta nói:
- Chúng ta vốn đã khó qua nổi mùa đông, năm nay lại mất mùa, lương thực mỗi trại đều sắp cạn rồi. Có số lương thực này, lại trộn thêm chút khoai sắn là có thể duy trì được đến đầu xuân. . .Đến lúc đó vạn vật sinh trưởng, núi đầy rau dại, là có thể không ai bị đói chết rồi.
- Các ông chỉ như con chim đi tìm cái ăn, chỉ nhìn mồi nhử thôi. - Bàn Thạch Công cười lạnh nói: - Cũng không nghĩ cái sọt ở trền đầu đang chờ hạ xuống.
Ông ta vẫn kiên trì nói tiếp:
- Hán nhân rất giả dối, năm đó có một Vương thủ nhân mà nói cho ba hoa thiên địa, mấy hành vi thiếu đạo đức đã hại chúng ta thảm thế nào? Hiện tại tới thêm kinh lược này, nghe nói là đồ tôn của hắn, lẽ nào người miền núi chúng ta ngu xuẩn đến thế, để gia gia người ta hù dọa, tôn tử lừa gạt?
- Đây không phải là có tâm nhãn của ngài sao?
Bị ông ta tạt cho một gáo nước lạnh, nhiệt tình của mọi người đã biến mất không ít, đều nói:
- Nếu ngài cảm thấy không thích hợp thì chúng ta nghĩ biện pháp khác.
- Còn chưa đối mặt thì ai biết được gì.
Bàn Thạch Công có chút anh hùng hụt hơi nói:
- Lương thực của người Hán cũng có thể cứu mệnh, chúng ta tội gì phải bực bội mấy cái này...
Mọi người hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ vậy ngài còn tức giận cái gì?
- Nhưng ta phải nhắc nhở các ông, nhất thiết đừng có mà để người ta nói vài câu hữu ích thì đã mê mẩn, rồi lung tung đáp ứng. - Bàn Thạch Công trầm giọng nói: - Đừng quên lời hứa hẹn của quan phủ, chỉ cần chúng ta có mặt thì cho rồi, cũng không nói làm gì khác.
- Ý của ngài là? - Mọi người cùng nhìn ông ta.
- Nhất thiết đừng có tin lời nói của họ, đừng đáp ứng yêu cầu của họ. - Bàn Thạch Công nói: - Chúng ta chỉ tới lĩnh lương thực, tham gia xong nghi thức rồi sẽ lấy trở về.
- Được, chúng tôi đều nghe ngài.
Mọi người vừa nghĩ, vẫn là lão nhân gia suy nghĩ ổn thỏa, liền đều nói:
- Chúng tôi đều coi mình trở thành cái cọc gỗ, ngài không cho nói chúng tôi tuyệt không hé răng, chuyện ngài không đáp ứng, chúng tôi tuyệt không gật đầu, thế được chưa?
- Được. - Bàn Thạch Công nặng nề gật đầu nói: - Ta nhất định giúp các ông vượt qua một cửa này.
Cho nên khi hai người Hà Tâm Ẩn vào đây liền thấy được mấy lão già ngày hôm qua còn xưng huynh gọi đệ, hôm nay thì làm bộ không quen, ngay cả câu chào hỏi cũng không nói.
Thật ra các vị lão tiên sinh cũng không dự định quyết tuyệt như thế, nhưng vừa nhìn vết thương trên mặt hai người họ thì trong lòng không khỏi lộp bộp: "Xem ra kinh lược kia giả dối đúng rồi, còn rất tàn bạo."
Chỉ sợ có nhược điểm gì bị đối phương nắm lấy, nên họ một không ừ hử lấy rên một tiếng.
Nhận thấy bầu không khí không ổn, Hà Tâm Ẩn dùng tay huých Hách huyện lệnh, Hách Kiệt liền kiên trì nói:
- Chư vị quý khách, nghi thức khải hoàn sắp bắt đầu rồi, kinh lược đại nhân cho mời.
Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, làm cho Hách Kiệt rất xấu hổ. Một lát sau liền thấy một lão đầu lùn chống gậy đứng dậy, sau đó người cả phòng rào rào đứng lên theo, Hách Kiệt sợ quá lui về phía sau một bước.
Thấy họ đồng loạt đi ra ngoài, Hà Tâm Ẩn vội vàng ngăn cản:
- Các ông đi đâu vậy?
- Không phải là kinh lược cho mời sao? - Lão già đó liếc hắn một cái nói.
Tốt xấu gì cũng mở miệng rồi, Hà Tâm Ẩn và Hách Kiệt đứng tách ra hai bên:
- Mời.
Hai người nhìn theo đoàn người đi ra ngoài, liếc nhau, thầm nghĩ cái quái quỷ gì thế nhỉ.
Nhóm tông lão Xa tộc đi tới trong viện, thấy nơi đó đã đặt hơn 10 cỗ kiệu ngang eo, bên cạnh mỗi kiệu đều đứng hai kiệu phu mặc áo khoác đỏ, thấy họ thì đồng loạt cao giọng:
- Mời quý khách lên kiệu!
Ánh mắt của chúng tông lão đều nhìn sang Bàn Thạch Công, lão đầu chống gật một cái, trầm giọng nói:
- Lên ngồi!
Các tông lão có chút hỗn loạn ngồi lên kiệu.
- Khởi giá!
Người dẫn đường cao giọng lên tiếng, các kiệu phu liền khiêng kiệu lên vai, khi đại môn từ từ mở ra, liền dưới sự dẫn dắt của các nghi thức "yên lặng" "dẹp đường" xếp thành hàng đi lên phố.
Loại kiệu này có thể nhìn thành kiệu thùng không có mui, ngồi ở trên có cảm giác như kiệu thùng, chỉ là thiếu chút kín đáo, nhưng rộng thoáng hơn nhiều.
Các tông lão này đều là lần đầu tiên được hưởng thụ loại đãi ngộ quan sai mở đường, binh đinh khiêng kiệu, thấy người qua đường đều quỳ trên mặt đất, khó tránh khỏi sinh ra chút cảm giác lâng lâng.
Nguyên nhân mà Thẩm Mặc không thích ngồi kiệu, không muốn bày nghi thức chính là đây, y không thích loại cảm giác này, y hy vọng mọi người đều có thể ưỡn ngực, không cần quỳ lạy bất kỳ ai.
Nhưng rất đáng tiếc, thời đại này không ai cộng minh với y, mọi người vẫn thích cảm giác người cúi người, dù cho những tông lão Xa tộc này cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên nếu như Thẩm Mặc đơn thuần nghĩ chọ họ đãi ngộ của quý khách thì hoàn toàn có thể dùng kiệu thùng có mui, hiện tại dùng loại kiệu không gì che đậy này sợ rằng động cơ không thuần -- trốn không thoát khỏi một chữ "khoe"-- chính là muốn để cho vô số các cặp mắt trong tối trong sáng nhìn thấy, các trưởng lão Xa tộc đã thành quý khách của Thẩm Mặc y. Cho nên y tự mình đứng ở trước cửa thành, trong tiếng quân nhạc rầm rộ mở rộng hai tay, dùng dáng tươi cười thân thiết nhất để nghênh tiếp các trưởng lão Xa tộc đến.
Bàn Thạch Công là người có kiến thức, mặc dù Thẩm Mặc thoạt nhìn tuổi tác không quá lớn, nhưng khí độ ung dung, cử chỉ trầm ổn của y khiến ông ta không dám khinh thường chút nào. Cho nên đối mặt với vẻ ân cần thăm hỏi của Thẩm Mặc, ông ta không dám sơ suất, rất có lễ phép, rồi lại rất có hạn chế biểu thị cảm tạ, cũng đáp lại chào hỏi. Thấy biểu hiện rất thỏa đáng của ông ta, Thẩm Mặc biết khó nhai rồi, không khỏi đề cao tinh thần.
Sau khi song phương thông báo tính danh, Bàn Thạch Công nói:
- Không biết kinh lược đại nhân vì sao tìm chúng tôi qua đây?
Đây điển hình là heo cắm tỏi vào mũi -- giả làm voi rồi, mặc dù có hạ thấp đẳng cấp của mình, nhưng chỗ tốt là có thể giả ngu, gạt qua một cửa. Thích hợp nhất là phe yếu nhược không cầu có công, nhưng cầu thoát thân -- cũng chính là tình huống ngày hôm nay.
Thẩm Mặc thản nhiên cười nói:
- Mời chư vị đến đây là vì để chứng kiến...thắng lợi có tính lịch sử của quân đội tiễu phỉ chúng tôi, để cho chư vị tông lão yên tâm.
Thoáng dừng lại, y nói tiếp:
- Các vị yên tâm, bách tính Cán Nam cứ yên tâm, triều đình cũng an tâm.
Y thì đang nói lời hoa mỹ suông, Bàn Thạch Công thì trong lòng cười nhạt, cũng chỉ bắt được mấy trăm tên mâu tặc má dám nói thắng lợi tính lịch sử cái chó gì, xem ra thiếu niên lang toàn chỉ thích mấy thứ không thiết thực...Bàn Thạch Công không khỏi thầm lắc đầu, thực sự là cái gối thêu hoa.
Trong lòng ông ta nghĩ thế, nét mặt liền lộ ra hèn mọn, chí ít trong mắt Thẩm Mặc đã rất rõ ràng rồi. Nhưng Thẩm Mặc cũng không thèm để ý, mà là cười nói:
- Thời gian sắp đến rồi, chúng ta đến thành lâu nhìn đi, ở đó dễ nhìn hơn.
Đoàn người đi lên tường thành, nói là tường thành, chẳng qua cũng chỉ là luỹ làng bằng đất cao tới một trượng mà thôi, còn không tốt bằng vi ốc của nhiều người ở đây nữa.
Nhưng trên vi ốc nhà mình thì nhìn không thấy thắng cảnh này -- hai bên đường núi, cứ cách hai bước thì có một binh sĩ mặc áo có số mới tinh, cầm trường thương trong tay đứng gác, từ cửa thành xếp thẳng đến nơi khuất tầm mắt.
Trong đường núi, rải đất vàng, vẩy nước sạch yên lặng chờ đội ngũ khải hoàn tiến đến. Ngoài đường núi là quần chúng vây xem ba tầng dài hơn một dặm -- bách tính toàn thành hô bằng dẫn bạn, dìu già dắt trẻ đi ra xem nghi thức vào thành khó gặp này, thậm chí ngay cả các cô kỹ nữ trang điểm lộng lẫy cũng xuất hiện ở trong đoàn người, cất tiếng đùa giỡn, giở trò khiêu khích tâm viên và ý mã trong truyền thuyết.
Còn có một nhóm người quấn lụa xanh trên đầu giơ cao các loại bảng hiệu tuyên truyền, có loại biển mùi mẫn: các tướng sĩ vất vả rồi, "Ôn Hương các viện sẽ tẩy bụi trần cho các vị", có loại quảng cáo "Thể nghiệm một loại chém giết khác thì đến Nhuyễn Ngọc hiên", còn có minh tinh bài "Thích gia quân đến đóng quân tại Long Nam thành, như Tây Thi nhập chủ Hồng Ngọc đình", cũng có biển giá cả "Thanh lâu giảm giá cho quan quân 80%". . . Không phải là không viết tên hiệu, mà gọi "thanh lâu" cho nó bình dị gần gũi, nơi này mà giá cả ưu đãi, hiển nhiên càng có thể đả động quần thể tiêu phí chủ lưu của bản địa. Đương nhiên những tiết mục náo nhiệt này cũng không thể biến thành diễn viên chính cho ngày hôm nay.
Đúng giờ Thìn, xa xa trên đường đột nhiên vang lên ba tiếng pháo, hầu như là đồng thời, đội nhạc dưới thành cùng vang lên, tấu lên một khúc ca khải hoàn thắng lợi. Sau đó trên con đường lớn mới trải đất vàng đột nhiên rung lên rầm rập!
Trong tiếng hoan hô "tới rồi, tới rồi" của mọi người, mười sáu Cẩm Y Vệ cưỡi ngựa mặc Phi ngư phục màu vàng, cưỡi đại mã màu trắng, cầm trong tay các loại cờ môn kỳ, kim cổ kỳ, thúy hoa kỳ, tiêu kim kỳ mỗi thứ một đôi làm dẫn đường, phía sau là 500 người cưỡi tuấn mã chỉnh tề theo sát phía sau, các tướng sĩ ngồi trên đều mặc Tỏa liên giáp, thắt áo choàng màu đỏ, cực kỳ uy vũ hùng tráng. Nhưng điều càng làm cho người ta chấn động đó là 10 cỗ đại pháo ngăm đen ở phía sau do 100 con la to kéo.
Pháo cũng không mới mẻ, ngay cả dân chúng cũng gặp qua, nhưng chưa từng gặp qua đại pháo to lớn như vậy, to gấp mấy lần những gì họ thấy qua trước kia, mặc dù không biết uy lực của nó, nhưng chỉ một cái thôi cũng tạo ra cảm giác rất áp bách, khiến người xem phải ngẩn người.
Hà Tâm Ẩn đành phải ở bên ngoài ôm bức tức mà đợi, qua một thời gian dài rốt cuộc thấy cửa phòng khách mở ra, Thẩm Mặc uống cũng ngất ngất đưa mấy người nam tử vẻ mặt cũng đỏ bừng đi ra, mọi người cực kỳ hưng phấn, còn đang thì thầm nói cái gì.
May Hà Tâm Ẩn tai thính, nghe mấy người này nói cài gì không ngoài "Phát tài, phát đại tài" các loại, mặc dù Thẩm Mặc không nói chuyện, nhưng cũng cười tủm tỉm gật đầu, rõ ràng hết sức tán thành.
- Người này sao lại sa ngã nhanh đến thế chứ?
Nhìn mà Hà Tâm Ẩn lòng đau như cắt, hắn vốn tưởng rằng Thẩm Mặc sẽ là một kỳ nam tử phục hưng Đại Minh, ai ngờ cũng trốn không thoát sự hủ hóa của quyền lực, còn đi thông đồng kiếm tiền với những thương nhân Giang Nam này! Xem ra số lương thực đó đã sớm bị y coi thành công cụ kiếm tiền lời rồi.
Cho nên khi Thẩm Mặc quay lại liền thấy được Hà Tâm Ẩn sầm mặt, nhìn mình với ánh mắt khinh thường. Y không khỏi khó hiểu hỏi:
- Ta nợ ngươi tiền sao?
- Ta nào có tiền cho kinh lược đại nhân mượn. - Hà Tâm Ẩn nói với giọng điều đầy châm biếm.
- Ngươi uống nhầm thuốc nổ hả? - Thẩm Mặc mở rộng hai tay, đi qua người hắn: - Khó hiểu!
- Ngươi còn nhận ra mình sao? - Hà Tâm Ẩn xoay người, lạnh lùng nói.
- Nói nhảm. - Thẩm Mặc dừng bước, quay người lại có chút tức giận nói: - Mặc dù ta uống chút rượu, nhưng còn chưa có mê muội.
- Không mê muội. - Hà Tâm Ẩn cự lại không chút sợ hãi: - Một cái nghi thức vào thành nho nhỏ mà cũng đáng để lãng phí nhiều tiền của như thế hả?
- Ờ, ngươi biết rồi à? - Thẩm Mặc thu lại vẻ giận dữ trên mặt, và thay vào đó là dáng cười hớn hở: - Thì ra tức giận là vì cái này.
- Ngẩng đầu ba thước là có thần linh, đừng tưởng rằng ngươi là Giang Nam kinh lược là có thể muốn làm gì thì làm, lẽ nào chút chiến tích, chút phô trương ấy lại quan trọng đến thế?
Hà Tâm Ẩn mặt đầy thất vọng ép hỏi:
- Hay là ngươi cũng muốn kiếm tiền lời? Hành vi của ngươi có khác gì đám tham quan ô lại đó đâu?
- Nói rất đúng. - Thẩm Mặc không những không tức giận, vậy mà cười rộ lên: - Hà đại ca hạo nhiên chính khí, có thể làm tấm gương cho người khác...
- Đừng cợt nhả. - Hà Tâm Ẩn phát bực: - Hỏi ngươi đấy!
- Nào nào, chúng ta đi vào hãy nói. - Thẩm Mặc cười nói: - Ta nói cho ngươi, cái này là phương pháp hai tháng nay ta đi khắp núi non của Cán Nam mới nghĩ ra được đấy, mau giúp ta nghiên cứu xem có thể khả thi không nào.
- Tình huống gì? - Hà Tâm Ẩn càng mơ hồ: - Lẽ nào ngươi có mục đích khác?
- Đại ca, ngươi biết ta mà. - Thẩm Mặc cười ha ha nói: - Đó mà là tác phong của ta sao?
- Cũng phải, kẻ một phân tiền hận không thể bẻ làm đôi như ngươi, từ trước đến nay không làm buôn bán lỗ vốn.
Hà Tâm Ẩn đành phải theo Thẩm Mặc đi vào phòng Thiêm áp, cửa vừa đóng lại thì hắn khẩn cấp hỏi:
- Trong hồ lô tới cùng bán thuốc gì!
- Đương nhiên là thuốc tốt rồi.
Thẩm Mặc đi tới trước bệ cửa sổ, cầm lấy vòi hoa sen tưới nước cho mấy bồn cây xanh đã cao tới một thước.
Hà Tâm Ẩn nhìn mấy cây xanh có lá hình bầu dục không khỏi cười nói:
- Kinh lược đại nhân quả nhiên phẩm vị bất phàm, ta vẫn là lần đầu tiên thấy có người nuôi thứ này đấy.
- Ngươi biết cái này? - Thẩm Mặc rất thích chơi "cỏ".
- Đại Thanh, còn gọi là cây Mã Lam. - Hà Tâm Ẩn nói: - Có ở trên núi, không phải là thứ hiếm lạ gì.
- Ha ha. . .
Thẩm Mặc đặt vòi hoa sen xuống, cầm lấy khăn mặt lau tay rồi đi tới ngồi xuống ghế, rót cho Hà Tâm Ẩn một chén nước:
- Đây là bảo bối của ta.
- Cái này. . .
Hà Tâm Ẩn ngây ngẩn cả người.
- Lão ca nghe ta nói này. - Thẩm Mặc cười tủm tỉm mở đầu đề.
※※※
Buổi sáng hôm sau, Hà Tâm Ẩn đi tới dịch quán, mời các tông tộc trường lão đi tham gia nghi thức, nhưng tại cửa không hẹn mà gặp Hách Kiệt với gương mặt sưng vù.
Vừa nhìn thấy Hà khùng tới, Hách Kiệt tức thì biến sắc, xoay người chạy đi ngay.
Lại nghe phía sau vang lên một tiếng quát: - "Đứng lại!" Hù cho hắn run cả người, đi càng gấp hơn.
Nhưng sao có thể nhanh hơn khinh công của Hà đại hiệp, hầu như là chỉ chớp mắt, Hà Tâm Ẩn đã chắn ở trước mặt hắn.
Nha dịch bên cạnh Hách Kiệt vội vàng bảo vệ đại nhân nhà mình, mặt đầy cảnh giác nhìn tên khùng này, chỉ sợ hắn lại ra tay đả thương người.
Ai ngờ Hà Tâm Ẩn khom lưng thật sâu với Hách Kiệt, vẻ mặt xấu hổ nói:
- Hách đại nhân, việc ngày hôm qua Hà mỗ xung động quá, là ta trách oan ngươi, xin lỗi.
Lúc này Hách Kiệt mới đẩy ra thủ hạ, thò đầu dè dặt hỏi:
- Bài hát của ngươi sáng tác khi nào thế?
- Chịu đòn nhận tội. - Hà Tâm Ẩn Hà Tâm Ẩn không ngờ ngay bên đường quì một gối với Hách Kiệt, nói: - Ta đánh mặt ngươi sưng lên, sẽ trả lại gấp đôi.
Nói rồi giơ tay tát cho mình một cái thật mạnh.
- Ngươi làm gì đấy...
Hách Kiệt vội vàng kéo lấy tay kia của hắn, chết sống không cho hắn đánh tiếp:
- Đừng có đánh nữa, bằng không thì người khác sẽ cho rằng ta là người có thù tất báo.
Hà Tâm Ẩn ngẫm lại cũng có đạo lý, nói:
- Vậy ngươi nhận lời xin lỗi của ta rồi?
- Chịu đòn nhận tội đã hát xong, cũng không phải là hòa rồi sao? - Hách Kiệt cười, khẽ động má bên trái, không khỏi la oai oái: - Ui da, làm đau ta cả đêm.
- Chỗ ta có thuốc cao tốt nhất đây. - Hà Tâm Ẩn vội vàng móc ra một bình sứ: - Bôi qua một ngày thì sẽ phục hồi như cũ.
- Vậy cũng phải xong việc mới dùng được. - Hách Kiệt không khách khí thu vào trong ngực: - Nhanh đi mời họ đi, đừng chậm trễ đại sự của kinh lược đại nhân.
- Cùng đi.
Vì vậy, hai người sóng vai đi ở trên đường, hai vị đại nhân vật một người má trái sưng vù, một người má phải sưng húp, dẫn tới người qua đường nhịn không được cười trộm.
- Cười cái gì mà cười?
Bọn nha dịch sao có thể để cho huyện tôn túng quẫn, lớn tiếng quát bách tính:
- Nghiêm túc chút đi! Còn cười, không có lòng đồng tình chút nào hả?
Nhưng dẫn tới mọi người cười lớn hơn nữa.
- Để cho họ cười đi. - Hà Tâm Ẩn chẳng để bụng nói: - Chúng ta đi con đường của mình.
- Đúng, đi con đường của mình. - Hách Kiệt đồng ý: - Để cho người khác cười đi.
Vì vậy hai người chẳng hề để ý ngẩng đầu ưỡn ngực, trực tiếp đi thẳng vào dịch quán.
※※※
Bên trong dịch quán, các trưởng lão của Xa tộc ngồi vây quanh trong đại đường, đang mồm năm miệng mười thảo luận xem quan phủ có thể thực hiện hứa hẹn mà cho họ nhiều lương thực như vậy hay không.
Nhưng hỗn loạn chỉ duy trì được một lúc, khi họ phát hiện lão giả ngồi ở thủ vị vẫn nghiêm mặt không nói gì thì đều ngậm miệng lại, có chút thấp thỏm nhìn ông ta:
- Bàn Thạch công, ngài thấy thế nào?
Lão già đó đi chân đất, một tay chống quải trượng gỗ đen, tướng mạo vai rộng lưng dày, đầu báo mắt vòng, nếp nhăn trên mặt khắc ra một gương mặt đầy kiên nghị, trong đôi mắt hổ phóng ra quang mang, tràn đầy quật cường và xem thường.
Đương nhiên ông ta có tư cách xem thường, bởi vì ông ta là đại tộc trưởng của họ Bàn, đứng đầu bốn họ lớn nhất của Sơn Cáp(Xa tộc), vả lại đều cao hơn một bối so với tộc trưởng của ba họ khác, không chỉ tại huyện Long Nam, cho dù toàn bộ vùng núi Cán Nam địa vị đều rất được tôn sùng.
Kỳ thật Hách huyện lệnh cũng không muốn mời ông ta, bởi vì lão già này người cũng như tên, bản tính chính trực kiên cường, suốt đời không khuất phục với bất kỳ ai, cũng chưa từng vào trong thành bái hội qua quan viên triều đình, nếu như đại nhân muốn dùng thủ đoạn gì thì hắn khẳng định là một phiền phức lớn. Nhưng tảng đá này lại không mời mà tự đến...
Bàn Thạch Công đương nhiên không phải vì chút lương thực đó, mà bởi vì biết được những tộc trưởng này bị lợi dụ tới Long Nam, lo lắng họ ham muốn chút lợi ích mà bị quan phủ lợi dụng. Năm đó khi Vương Dương Minh bình định Cán Châu thì lão ta đã ngoài 20, biết rõ Hán nhân giả dối đa đoan, đành phải phòng bị thôi...
- Ta thật khinh bỉ các ông. - Bàn Thạch Công mở miệng liền mắng: - Không phải là chút lương thực thôi sao? Thế mà đã câu cả hồn của các ông đi rồi?
- Bàn Thạch Công.
Một điệt lão bên phải ông ta nói:
- Chúng ta vốn đã khó qua nổi mùa đông, năm nay lại mất mùa, lương thực mỗi trại đều sắp cạn rồi. Có số lương thực này, lại trộn thêm chút khoai sắn là có thể duy trì được đến đầu xuân. . .Đến lúc đó vạn vật sinh trưởng, núi đầy rau dại, là có thể không ai bị đói chết rồi.
- Các ông chỉ như con chim đi tìm cái ăn, chỉ nhìn mồi nhử thôi. - Bàn Thạch Công cười lạnh nói: - Cũng không nghĩ cái sọt ở trền đầu đang chờ hạ xuống.
Ông ta vẫn kiên trì nói tiếp:
- Hán nhân rất giả dối, năm đó có một Vương thủ nhân mà nói cho ba hoa thiên địa, mấy hành vi thiếu đạo đức đã hại chúng ta thảm thế nào? Hiện tại tới thêm kinh lược này, nghe nói là đồ tôn của hắn, lẽ nào người miền núi chúng ta ngu xuẩn đến thế, để gia gia người ta hù dọa, tôn tử lừa gạt?
- Đây không phải là có tâm nhãn của ngài sao?
Bị ông ta tạt cho một gáo nước lạnh, nhiệt tình của mọi người đã biến mất không ít, đều nói:
- Nếu ngài cảm thấy không thích hợp thì chúng ta nghĩ biện pháp khác.
- Còn chưa đối mặt thì ai biết được gì.
Bàn Thạch Công có chút anh hùng hụt hơi nói:
- Lương thực của người Hán cũng có thể cứu mệnh, chúng ta tội gì phải bực bội mấy cái này...
Mọi người hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ vậy ngài còn tức giận cái gì?
- Nhưng ta phải nhắc nhở các ông, nhất thiết đừng có mà để người ta nói vài câu hữu ích thì đã mê mẩn, rồi lung tung đáp ứng. - Bàn Thạch Công trầm giọng nói: - Đừng quên lời hứa hẹn của quan phủ, chỉ cần chúng ta có mặt thì cho rồi, cũng không nói làm gì khác.
- Ý của ngài là? - Mọi người cùng nhìn ông ta.
- Nhất thiết đừng có tin lời nói của họ, đừng đáp ứng yêu cầu của họ. - Bàn Thạch Công nói: - Chúng ta chỉ tới lĩnh lương thực, tham gia xong nghi thức rồi sẽ lấy trở về.
- Được, chúng tôi đều nghe ngài.
Mọi người vừa nghĩ, vẫn là lão nhân gia suy nghĩ ổn thỏa, liền đều nói:
- Chúng tôi đều coi mình trở thành cái cọc gỗ, ngài không cho nói chúng tôi tuyệt không hé răng, chuyện ngài không đáp ứng, chúng tôi tuyệt không gật đầu, thế được chưa?
- Được. - Bàn Thạch Công nặng nề gật đầu nói: - Ta nhất định giúp các ông vượt qua một cửa này.
Cho nên khi hai người Hà Tâm Ẩn vào đây liền thấy được mấy lão già ngày hôm qua còn xưng huynh gọi đệ, hôm nay thì làm bộ không quen, ngay cả câu chào hỏi cũng không nói.
Thật ra các vị lão tiên sinh cũng không dự định quyết tuyệt như thế, nhưng vừa nhìn vết thương trên mặt hai người họ thì trong lòng không khỏi lộp bộp: "Xem ra kinh lược kia giả dối đúng rồi, còn rất tàn bạo."
Chỉ sợ có nhược điểm gì bị đối phương nắm lấy, nên họ một không ừ hử lấy rên một tiếng.
Nhận thấy bầu không khí không ổn, Hà Tâm Ẩn dùng tay huých Hách huyện lệnh, Hách Kiệt liền kiên trì nói:
- Chư vị quý khách, nghi thức khải hoàn sắp bắt đầu rồi, kinh lược đại nhân cho mời.
Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, làm cho Hách Kiệt rất xấu hổ. Một lát sau liền thấy một lão đầu lùn chống gậy đứng dậy, sau đó người cả phòng rào rào đứng lên theo, Hách Kiệt sợ quá lui về phía sau một bước.
Thấy họ đồng loạt đi ra ngoài, Hà Tâm Ẩn vội vàng ngăn cản:
- Các ông đi đâu vậy?
- Không phải là kinh lược cho mời sao? - Lão già đó liếc hắn một cái nói.
Tốt xấu gì cũng mở miệng rồi, Hà Tâm Ẩn và Hách Kiệt đứng tách ra hai bên:
- Mời.
Hai người nhìn theo đoàn người đi ra ngoài, liếc nhau, thầm nghĩ cái quái quỷ gì thế nhỉ.
Nhóm tông lão Xa tộc đi tới trong viện, thấy nơi đó đã đặt hơn 10 cỗ kiệu ngang eo, bên cạnh mỗi kiệu đều đứng hai kiệu phu mặc áo khoác đỏ, thấy họ thì đồng loạt cao giọng:
- Mời quý khách lên kiệu!
Ánh mắt của chúng tông lão đều nhìn sang Bàn Thạch Công, lão đầu chống gật một cái, trầm giọng nói:
- Lên ngồi!
Các tông lão có chút hỗn loạn ngồi lên kiệu.
- Khởi giá!
Người dẫn đường cao giọng lên tiếng, các kiệu phu liền khiêng kiệu lên vai, khi đại môn từ từ mở ra, liền dưới sự dẫn dắt của các nghi thức "yên lặng" "dẹp đường" xếp thành hàng đi lên phố.
Loại kiệu này có thể nhìn thành kiệu thùng không có mui, ngồi ở trên có cảm giác như kiệu thùng, chỉ là thiếu chút kín đáo, nhưng rộng thoáng hơn nhiều.
Các tông lão này đều là lần đầu tiên được hưởng thụ loại đãi ngộ quan sai mở đường, binh đinh khiêng kiệu, thấy người qua đường đều quỳ trên mặt đất, khó tránh khỏi sinh ra chút cảm giác lâng lâng.
Nguyên nhân mà Thẩm Mặc không thích ngồi kiệu, không muốn bày nghi thức chính là đây, y không thích loại cảm giác này, y hy vọng mọi người đều có thể ưỡn ngực, không cần quỳ lạy bất kỳ ai.
Nhưng rất đáng tiếc, thời đại này không ai cộng minh với y, mọi người vẫn thích cảm giác người cúi người, dù cho những tông lão Xa tộc này cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên nếu như Thẩm Mặc đơn thuần nghĩ chọ họ đãi ngộ của quý khách thì hoàn toàn có thể dùng kiệu thùng có mui, hiện tại dùng loại kiệu không gì che đậy này sợ rằng động cơ không thuần -- trốn không thoát khỏi một chữ "khoe"-- chính là muốn để cho vô số các cặp mắt trong tối trong sáng nhìn thấy, các trưởng lão Xa tộc đã thành quý khách của Thẩm Mặc y. Cho nên y tự mình đứng ở trước cửa thành, trong tiếng quân nhạc rầm rộ mở rộng hai tay, dùng dáng tươi cười thân thiết nhất để nghênh tiếp các trưởng lão Xa tộc đến.
Bàn Thạch Công là người có kiến thức, mặc dù Thẩm Mặc thoạt nhìn tuổi tác không quá lớn, nhưng khí độ ung dung, cử chỉ trầm ổn của y khiến ông ta không dám khinh thường chút nào. Cho nên đối mặt với vẻ ân cần thăm hỏi của Thẩm Mặc, ông ta không dám sơ suất, rất có lễ phép, rồi lại rất có hạn chế biểu thị cảm tạ, cũng đáp lại chào hỏi. Thấy biểu hiện rất thỏa đáng của ông ta, Thẩm Mặc biết khó nhai rồi, không khỏi đề cao tinh thần.
Sau khi song phương thông báo tính danh, Bàn Thạch Công nói:
- Không biết kinh lược đại nhân vì sao tìm chúng tôi qua đây?
Đây điển hình là heo cắm tỏi vào mũi -- giả làm voi rồi, mặc dù có hạ thấp đẳng cấp của mình, nhưng chỗ tốt là có thể giả ngu, gạt qua một cửa. Thích hợp nhất là phe yếu nhược không cầu có công, nhưng cầu thoát thân -- cũng chính là tình huống ngày hôm nay.
Thẩm Mặc thản nhiên cười nói:
- Mời chư vị đến đây là vì để chứng kiến...thắng lợi có tính lịch sử của quân đội tiễu phỉ chúng tôi, để cho chư vị tông lão yên tâm.
Thoáng dừng lại, y nói tiếp:
- Các vị yên tâm, bách tính Cán Nam cứ yên tâm, triều đình cũng an tâm.
Y thì đang nói lời hoa mỹ suông, Bàn Thạch Công thì trong lòng cười nhạt, cũng chỉ bắt được mấy trăm tên mâu tặc má dám nói thắng lợi tính lịch sử cái chó gì, xem ra thiếu niên lang toàn chỉ thích mấy thứ không thiết thực...Bàn Thạch Công không khỏi thầm lắc đầu, thực sự là cái gối thêu hoa.
Trong lòng ông ta nghĩ thế, nét mặt liền lộ ra hèn mọn, chí ít trong mắt Thẩm Mặc đã rất rõ ràng rồi. Nhưng Thẩm Mặc cũng không thèm để ý, mà là cười nói:
- Thời gian sắp đến rồi, chúng ta đến thành lâu nhìn đi, ở đó dễ nhìn hơn.
Đoàn người đi lên tường thành, nói là tường thành, chẳng qua cũng chỉ là luỹ làng bằng đất cao tới một trượng mà thôi, còn không tốt bằng vi ốc của nhiều người ở đây nữa.
Nhưng trên vi ốc nhà mình thì nhìn không thấy thắng cảnh này -- hai bên đường núi, cứ cách hai bước thì có một binh sĩ mặc áo có số mới tinh, cầm trường thương trong tay đứng gác, từ cửa thành xếp thẳng đến nơi khuất tầm mắt.
Trong đường núi, rải đất vàng, vẩy nước sạch yên lặng chờ đội ngũ khải hoàn tiến đến. Ngoài đường núi là quần chúng vây xem ba tầng dài hơn một dặm -- bách tính toàn thành hô bằng dẫn bạn, dìu già dắt trẻ đi ra xem nghi thức vào thành khó gặp này, thậm chí ngay cả các cô kỹ nữ trang điểm lộng lẫy cũng xuất hiện ở trong đoàn người, cất tiếng đùa giỡn, giở trò khiêu khích tâm viên và ý mã trong truyền thuyết.
Còn có một nhóm người quấn lụa xanh trên đầu giơ cao các loại bảng hiệu tuyên truyền, có loại biển mùi mẫn: các tướng sĩ vất vả rồi, "Ôn Hương các viện sẽ tẩy bụi trần cho các vị", có loại quảng cáo "Thể nghiệm một loại chém giết khác thì đến Nhuyễn Ngọc hiên", còn có minh tinh bài "Thích gia quân đến đóng quân tại Long Nam thành, như Tây Thi nhập chủ Hồng Ngọc đình", cũng có biển giá cả "Thanh lâu giảm giá cho quan quân 80%". . . Không phải là không viết tên hiệu, mà gọi "thanh lâu" cho nó bình dị gần gũi, nơi này mà giá cả ưu đãi, hiển nhiên càng có thể đả động quần thể tiêu phí chủ lưu của bản địa. Đương nhiên những tiết mục náo nhiệt này cũng không thể biến thành diễn viên chính cho ngày hôm nay.
Đúng giờ Thìn, xa xa trên đường đột nhiên vang lên ba tiếng pháo, hầu như là đồng thời, đội nhạc dưới thành cùng vang lên, tấu lên một khúc ca khải hoàn thắng lợi. Sau đó trên con đường lớn mới trải đất vàng đột nhiên rung lên rầm rập!
Trong tiếng hoan hô "tới rồi, tới rồi" của mọi người, mười sáu Cẩm Y Vệ cưỡi ngựa mặc Phi ngư phục màu vàng, cưỡi đại mã màu trắng, cầm trong tay các loại cờ môn kỳ, kim cổ kỳ, thúy hoa kỳ, tiêu kim kỳ mỗi thứ một đôi làm dẫn đường, phía sau là 500 người cưỡi tuấn mã chỉnh tề theo sát phía sau, các tướng sĩ ngồi trên đều mặc Tỏa liên giáp, thắt áo choàng màu đỏ, cực kỳ uy vũ hùng tráng. Nhưng điều càng làm cho người ta chấn động đó là 10 cỗ đại pháo ngăm đen ở phía sau do 100 con la to kéo.
Pháo cũng không mới mẻ, ngay cả dân chúng cũng gặp qua, nhưng chưa từng gặp qua đại pháo to lớn như vậy, to gấp mấy lần những gì họ thấy qua trước kia, mặc dù không biết uy lực của nó, nhưng chỉ một cái thôi cũng tạo ra cảm giác rất áp bách, khiến người xem phải ngẩn người.
Bình luận truyện