Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 746-3: Tan vỡ (5-7)
Bồ Tát cùng ma quỷ kết hợp thể, đây chính là ấn tượng của mọi người đối với y. Người này thật sự thật là đáng sợ, nan đề không cách nào giải quyết lâu như vậy nhưng y lại giống như không tốn chút sức lực nào mà dễ dàng giải quyết toàn bộ -- y chỉnh đốn quân kỷ, cường hóa huấn luyện, giải quyết vấn đề lương thực qua mùa đông cho mọi người, tìm được con đường thoát khỏi bần cùng cho họ. Có thể làm được những điều này không dễ dàng gì. Nhưng y lại còn trong lúc bận rộn mà tranh thủ ly gián được nội bộ của phản quân, làm tan rã đấu trí của chúng. Khi đã triệt để hiểu rõ hướng đi của chúng, lúc này mới phái ra bộ đội đã được huấn luyện tốt, sĩ khí tăng vọt dành cho một kích cuối cùng. . .Các tướng quân của Đại Minh nếu như còn đánh không thắng nữa thì đâm đầu vào đậu hũ mà chết cho rồi!
Trong lòng mọi người chỉ có một ý nghĩ, nhất thiết đừng đối nghịch với người đó.
Thẩm Mặc không rảnh mà đi suy đoán cái nhìn của họ, trong lòng y còn đang suy nghĩ việc một canh giờ trước...
Khi đó y quần áo nón nảy chỉnh tề, đang muốn ra ngoài hội họp với khách thì lại nghe thị vệ bẩm báo:
- Hồ Dũng đã trở về.
Thẩm Mặc ngoài mừng rõ cũng có chút bất ngờ. Y đã viết sẵn văn bia cho Hồ Dũng rồi, thật không nghĩ tới người này còn có thể trở về.
- Đúng là tên lớn mạng!
Thẩm Mặc ném roi ngựa lên bàn rồi bước nhanh ra ngoài:
- Đi gặp hắn trước.
Đi tới thư phòng, Thẩm Mặc thấy Hồ Dũng trong bộ quần áo tả tơi, sắc mặt khô vàng nhưng tinh thần tỉnh táo. Hai người gặp mặt rất kích động. Thẩm Mặc vỗ vai hắn, liên tục gật đầu. Hồ Dũng thì nói không nên lời chỉ biết chảy nước mắt. Đây là nước mắt hạnh phúc, rực rỡ như công lao của hắn.
Một hồi lâu Thẩm Mặc mới bình phục tâm tình, kéo hắn ngồi xuống:
- Mau nói xem làm sao ngươi trốn ra được?
Hồ Dũng nghe vậy sắc mặt ảm đạm, thấp giọng nói:
- Ta cũng không nghĩ tới có thể sống trở về, nhưng có người đã cứu ta một mạng, người này, đại nhân tuyệt đối đoán không được.
Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Là ai?
- Loan Bân.
Hồ Dũng thấp giọng nói:
- Hắn cũng bị Lại Thanh Quy giam giữ, ở sát vách với ta, hắn hỏi ta rất nhiều vấn đề, ta sợ hắn có dụng ý gì nên vẫn hờ hững, cứ thế qua mấy ngày.
Hắn lâm vào trong hồi ức:
- Nhưng có một ngày, sau khi cơm tối đưa tới, hắn đột nhiên nói với ta, có muốn đi ra ngoài không? Ta đương nhiên muốn rồi. Hắn lại nói với ta, nhưng có một điều kiện, đó là ta phải bảo toàn gia nhân giúp cho hắn.
Nói đến đây, hắn lén nhìn Thẩm Mặc một cái, khẽ nói:
- Con kiến hôi còn tham sống, ta cứ đáp ứng đại trước, thầm nghĩ chuyện về sau thì để trở về rồi lại tính.
- Sau đó hắn liền đổi cơm tối với ta, sau khi ăn xong ta bị đau bụng, sau đó thì bất tỉnh nhân sự.
Hồ Dũng thấy đại nhân thủy chung thần sắc bất biến, lúc này mới yên tâm:
- Sau khi tỉnh lại ta phát hiện mình đã bị người ta đưa tới hậu sơn, đưa ra ngoài hơn mười dặm. Ta cũng nhận ra đường.
※※※
- Hắn còn có phong thư muốn ta mang cho đại nhân.
Hồ Dũng từ trong người móc ra một cuộn giấy nhỏ, mở ra rồi đưa nó cho Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc nương theo ngọn đèn để xem, thấy trên mặt viết: "Đại nhân sử dụng kế ly gián muốn huynh đệ ta cốt nhục tương tàn. Huynh trưởng ta bị ma quỷ ám ảnh, sao có thể không bị vào tròng? Nhưng ta viết lá thư này để bảo cho nhân biết, thiết kế mặc dù khéo, nhưng không phải không có kẽ hở, nếu không phải tại hạ chán nản, nhẫn nhục chịu đựng, nhất định không thể để cho đại nhân đơn giản đắc thủ như vậy."
"Mặc dù hiện tại nói gì cũng vô dụng, nhưng để tránh đại nhân khinh thường người Cán Nam ta, nên làm chút phá giải: Lại Thanh Quy sai tâm phúc giả làm sứ giả của Lý Trân đi thăm dò, đại nhân dĩ giả ứng giả, khiến hắn tin tưởng không nghi ngờ. Kế này có thể giấu người trong thiên hạ, nhưng không giấu được tại hạ -- không phải hắn, người đương sự mà thôi. Nếu như tại hạ cố gắng biện bạch với đại long đầu, cũng mời phái cùng bộ hạ của minh lại đến Long Nam, nhất định có thể chứng minh "sứ giả của Lý Trân" là giả dối hư ảo. Thế thì kế của đại nhân sụp đổ rồi."
"Tại hạ biết mà không nói, nguyên nhân là đã cực kỳ thất vọng với đại long đầu, dù có qua được cửa này cũng là châu chấu đá xe, bị diệt đã thành kết cục đã định. Tại hạ biết mà không nói, không phải vì cầu lợi lộc cho mình, ta biết bản thân nghiệp chướng nặng nề, chết trăm lần cũng không đền bù được một phần vạn tội mắc phải. Vả lại đã không còn luyến tiếc gì với cuộc sống, không muốn tồn tại trên đời nữa. Vì thế đem "Kê khiếu hoàn hồn đan" mà bằng hữu đưa tới tặng cho Hồ tướng quân. Khi đại nhân đọc được thư này, lúc ấy hắn đã bình yên trở về. Hi vọng, hi vọng."
"Ô hô, từ khởi nghĩa Trần Thắng - Ngô Quảng, qua các triều Hán, Đường, Tống, Nguyên, mỗi lần tới cuối thời, lương dân khởi nghĩa vũ trang, bách tính biến thành cường đạo, là vì sao? Đều do chủ hôn trí loạn, thuế má quá hà khắc, tham quan ô lại bóc lột dân chúng! Cần biết hạ dân mặc dù dễ ngược, chúng nộ lại nan phạm; một khi tiểu dân không thể nhẫn thì có thể kéo hoàng đế xuống ngựa."
"Được làm vua thua làm giặc, cũng chỉ là một nắm mộ, nhiều lời cũng vô ích, chỉ thêm chê cười. Duy nguyện đại nhân đối xử tốt với lê dân, cũng chúc người kế nhiệm Tiêu quy Tào tùy, thì Cán Nam vĩnh viễn ổn định, sơn dân cũng có hi vọng! Nếu như đại nhân chỉ vì quyền biến, không để ý bách tính, sau khi sự định sẽ chứng nào tật nấy, thì tất có kẻ như Lý Văn Bưu, Lại Thanh Quy phục sinh, lúc đó sẽ lại tái chiến, để xem đại nhân thủ tín với bách tính thế nào? Minh tất vong."
Sau khi xem xong, Thẩm Mặc giao lá thư cho Thẩm Minh Thần. Thẩm Minh Thần rất nhanh xem lướt qua một lần, lại đưa cho Dư Dần, mỉm cười nói:
- Lúc này mới gọi là vịt bị nấu sôi còn mạnh miệng. Biện pháp không sai, nhưng không nghĩ ra từ sớm thì có ích lợi gì.
Dư Dần lại thấp giọng nói:
- Đó cũng là một nhân tài, đáng tiếc a đáng tiếc. . .
- Không có gì đáng tiếc hết.
Thẩm Mặc cười ha ha rồi chỉ Hồ Dũng:
- Thứ ta càng coi trọng vẫn là người của chúng ta kìa.
Rồi gật đầu nói với hắn:
- Làm rất khá, lần này ngươi có công đầu của trận bình định Cán Nam!
Hồ Dũng bản tính bất cần đời, nhưng lúc này cũng cảm thấy ngại ngùng:
- Ta không đảm đương nổi đâu.
- Ngươi đương nhiên được!
Thẩm Minh Thần dựng ngón tay cái nói:
- Bởi cống hiến của một mình ngươi, quân ta sẽ giảm thiểu hy sinh cả ngàn vạn người, đó chính là đại công đức hàng thật giá thật đấy!
- Thật sao?
Hồ Dũng gãi gãi gáy:
- Ta vẫn chưa cảm thấy mình đã làm được gì...
Hồi tưởng lại những gì trải qua mấy ngày nay, Hồ Dũng dường như còn đang nằm mơ, lẩm bẩm nói:
- Vẫn là đại nhân và Thẩm tiên sinh lợi hại, nhìn thấu hết thảy suy nghĩ của Lại Thanh Quy. . .
Mặt đầy bội phục nói:
- Kế sách của các vị lợi hại quá.
- Ha ha, chưa nói tới lợi hại thế nào. - Thẩm Mặc nhẹ nhàng lắc đầu nói: - Kế sách của chúng ta không tính là mới lạ. Lại Thanh Quy cũng coi như một thủ lĩnh, vốn không nên lún sâu vào tình cảm như vậy.
Thoáng dừng lại, y thấp giọng nói:
- Kế phản gián như vậy hắn hoàn toàn không có kết quả sau cùng, kỳ thật là bị tư dục của mình che mắt. . .
- A. . .
Hồ Dũng trừng to con mắt ngây thơ, chờ đợi giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc.
- Hắn vốn tưởng rằng, Lý Trân bị chúng ta bắt làm tù binh, tất nhiên sẽ không có lý mà thoát nạn trở về nữa, hắn có thể thuận lợi đạt được Hắc giáp quân. - Thẩm Minh Thần giải thích cho hắn: - Cho nên hắn mới lạnh nhạt chuyện nghĩ cách cứu viện Lý Trân, hắn không muốn nhìn thấy tiểu tử này nữa, ai ngờ Hắc giáp quân trung tâm cứu chủ, chúng ta cũng phối hợp, cuối cùng để cho Lý Trân trở về. Lần này thì tâm tình của Lại đại long đầu khẳng định là hoàng liên trộn hồng, vừa đắng lại vừa chát, tự nhiên cũng hận thấu xương Lý Trân đã phá hỏng chuyện tốt của hắn.
- Cho dù kế sách có hay thì cũng phải thành lập trên khuyết điểm của bản thân đối thủ. - Dư Dần chậm rãi nói: - Bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương*, nếu như họ tín nhiệm lẫn nhau, thì bất kể kế sách nào cũng ly gián họ không được.
(*Vách núi có thể đứng thẳng nghìn trượng là bởi vì nó không có dục vọng quá phận, không nghiêng về nơi khác. Giáo dục mọi người buông tha dục vọng hưởng lạc vô vị, tu thân dưỡng tính.)
- Ngược lại, nếu như giữa họ vốn đã có đầy rẫy nghi ngờ và đề phòng. - Thẩm Minh Thần tiếp nhận câu chuyện: - Thì sẽ rất dễ trúng kế. . .
Thoáng dừng lại, hắn mới nói:
- Thậm chí không bài trừ, ngay từ đầu hắn đã tương kế tựu kế, muốn mượn cớ diệt trừ Lý Trân, ai ngờ phản ứng của Hắc giáp quân quá mức kịch liệt, mới khiến hắn xôi hỏng bỏng không...
- Được rồi, đừng thảo luận chuyện quá khứ nữa. - Thẩm Mặc đứng dậy, trầm giọng nói: - Tập trung lực chú ý lên chiến trường đi.
※※※
Tháng 9 năm Gia Tĩnh thứ 43. Chiến dịch Cán Nam tiễu phỉ chính thức giật lại màn che. . .
Quan quân do Lưu Hiển, Thích Kế Quang, Du Đại Du ba người suất lĩnh, ngày đêm kiêm trình chạy thẳng đến Hạ Lịch. Tại thận trọng phân tích tình thế, ba người cho rằng, mặc dù quan quân có thể phát động thế tiến công trên 5 vạn người, nhưng vùng Cán Nam núi cao hiểm trở, địa hình phức tạp, dùng đại binh đoàn tác chiến, chẳng khác nào như nắm tay đánh bọ chó, khó có thể có hiệu quả. Hơn nữa dưới tình huống như vậy, tiếp viện trở nên hết sức trắc trở, nhất là quan quân còn mang theo đại lượng hỏa khí, làm sao hoàn thành tiếp viện cũng đã là mệnh đề khiến người ta tuyệt vọng rồi. Cho nên muốn đưa vào đại bộ đội tác chiến thật giống như mơ giữa ban ngày.
Kết quả gần bảy thành binh lực dùng để khống chế giao thông yếu đạo, phụ trách bảo hộ vận chuyển quân nhu, mà bộ đội chân chính thì không đến 2 vạn người. Nhưng so sánh với lần trước do Trương Nghiệt chủ trì thì hành động quân sự lần này hiển nhiên chuẩn bị đầy đủ hơn, công tác trước đó cũng làm được đầy đủ nhất. Đầu tiên, toàn bộ bộ đội tham chiến đều đã tiếp nhận qua huấn luyện vùng núi nghiêm ngặt, Thích Kế Quang, Lưu Hiển tiếp thu ý kiến mọi người đã tìm ra môt sách lược tác chiến tiến công trọn vẹn, cũng chuẩn bị đủ quân trang cần thiết...Trong đó phân phối hỏa khí làm người khác chú ý nhất. Hỏa súng dài ngắn với kiểu cầm tay của Phật Lãng Cơ, đại lượng trang bị trải qua khinh lượng hóa(làm nhẹ), được phát đến mỗi nhánh bộ đội tác chiến độc lập, cũng nhận được kiểu đạn dược mới đầy đủ, trải qua kiểm tra, kiểm nghiệm hàng loạt đều có hiệu quả vô cùng tốt.
Đương nhiên những vật tư quân nhu này có lẽ được vận chuyển từ Quảng Đông qua, cũng mất một khoản quân phí không nhỏ. Thẩm Mặc tấu thỉnh giữ lại phân nửa tài sản của Nghiêm Tung phụ tử mà tỉnh Giang Tây kê biên tịch thu, sau đó do Huy thương quyên góp thêm trăm vạn mới ứng phó được.
Thứ hai, trải qua liên tiếp những hành động hữu hiệu thiết thực, hình tượng của quan quân đạt được xoay chuyển tại địa khu Cán Nam, đại kế tiễu phỉ của Thẩm Mặc cũng nhận được đông đảo tán thành. Dưới xu thế tất yếu, lợi ích mê hoặc, các bộ Xa tộc mặc dù bị ngăn cản bởi tình cảm ngày xưa không muốn công khai trợ giúp quan quân tiễu phỉ, nhưng ít ra có thể bảo trì trung lập, thậm chí cung cấp một số tin tức hữu dụng.
Chí ít quan quân dưới sự trợ giúp của họ đã vẽ ra được bản đồ địa hình của Cán Nam chính xác, đã lần mò rõ ràng mỗi con đường sông nước, hiểm ải cốc đạo ở đây, đây không thể nghi ngờ có được giá trị tham khảo rất quan trọng đối với việc chế định chỉnh thể của chiến lược.
Chính là có mục tiêu minh xác, sau khi tiến vào Hạ Lịch, ba người mới dám phân binh, mỗi người suất lĩnh bản bộ từ tây, nam, bắc ba phương hướng bọc đánh, áp dụng phương lược tác chiến tiêu diệt từng bộ phận, đi đầu công kích bên ngoài sơn trại của Lại Thanh Quy.
Từng phương thức tác chiến trái với lệ thường này chính là nhằm vào tình huống sĩ khí của phản tặc hiện nay, nhân tâm tan rả. Đi đầu đả kích nhánh có quan hệ bất hòa với Lại Thanh Quy, những người này phần lớn là bị bạn bè kéo vào nhập bọn, hiện tại Loan Bân vừa chết, tự nhiên sẽ lục đục với Lại Thanh Quy, không có khả năng liều mạng cho hắn nữa.
Kết quả hai đội của Thích Kế Quang và Du Đại Du tiến triển hết sức thuận lợi, thường là Minh quân vừa đến chân núi thì đối phương đã phái người tới hỏi, nếu như dẫn đội đầu hàng thì có được phong chức quan lớn thế nào, ban thưởng thế nào; hơn nữa thường không phải là một sơn trại đơn độc đàm phán, mà là tới mấy cái cùng nhau nói chuyện, vả lại không ngừng còn có sơn trại gia nhập. Loại tình huống này, tự nhiên có quan văn do phủ Kinh lược phái ra tới xử lý, quân đội bảo trì uy hiếp là đủ rồi.
Nhưng bên Lưu Hiển lại gặp phải chống cự ngoan cố, hắn cũng không muốn thông qua đàm phán giải quyết vấn đề. . .Nói vậy thì chế định thế nào? Thế là thiên lôi câu động địa hỏa, song phương bắt chuyện bằng hành động. Kinh nghiệm ngày trước của phản quân hoàn toàn cho rằng dựa vào cửa trại hiểm yếu mà cố thủ thì có thể không ai phá được, sau đó cứ từ từ mà chơi với quan quân là được rồi.
Nhưng lần này chúng đã tính sai, bởi vì trong khi xung phong thì quan quân bắn pháo trước. Ở cái niên đại này, bắn pháo cũng không tính là chuyện ngạc nhiên gì, xa không nói, chỉ nói đầu năm khi Trương Trác công sơn đã bắn qua không ít đạn pháo, những cái bánh màn thầu bằng sắt này tuy uy lực rất lớn, nhưng dù sao số lượng có hạn, chỉ cần không xui quá, hoặc là trốn được thì sẽ không bị lãnh đủ.
Cho nên thấy được quan quân lại vác ra tiểu pháo, phản quân không luống cuống chút nào, trái lại còn thò mặt ra từ trong Boong ke, to gan đẩy đá cây gỗ xuống dưới.
Tuy nhiên đối với quan quân trở về chốn cũ thì trò này đã không có tác dụng rồi, họ đã sớm lựa chọn vị trí tốt, không cần tái tạo boong ke gì, chỉ cần dưới sự che chắn của núi đá thì có thể tránh được sự uy hiếp của gỗ đá, còn có thể ung dung nã pháo.
Một đợt khói trắng nổi lên bốn phía, đạn pháo đen ngòm kém theo tiếng pháo ầm ầm vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng bay tới chỗ phản quân... Trên đại pháo hiện tại đã trang bị thêm dụng cụ ngắm, dưới sự chỉ dẫn của kỹ sư Tây Dương, độ chính xác của quan quân pháo thủ đã đề cao rất nhiều, chí ít hơn phân nửa đạn pháo đã rơi vào trên đầu phản quân, tại chỗ đã bỏ mạng hơn 10 tên.
Nhưng cơn ác mộng của phản quân cũng chỉ vừa mới bắt đầu, đạn pháo này cũng không như trước kia, rơi trên mặt đất rồi bắn lên, sau đó không biết bay đi đâu. Lần này trong nháy mắt chạm đất liền nổ tung, mảnh sắt sắc nhọn, vụn đá lập tức bắn tung toé xung quanh. Phàm là phản quân trong phạm vi của vụ nổ sau một khắc tất cả đều kêu thảm lăn lộn trên đất.
Còn có đạn pháo càng đáng sợ hơn, sau khi nổ tung liền bốc cháy hừng hực, đạn pháo liên tiếp hạ xuống, lửa càng cháy càng lớn...Đây cũng là nguyên nhân vì sao muốn khai chiến vào cuối mùa thu, mùa này rất ít mưa. Thiên can vật táo, là thời cơ tốt nhất để sử dụng hỏa khí. Hơn nữa cây cỏ khô rất dễ thiêu đốt, không thể nghi ngờ sẽ cổ vũ cho uy lực của đạn dầu hỏa.
Kết quả trên trăm viên đạn dầu hỏa liền đốt trận địa của phản quân thành một biển lửa. Trong ánh lửa đỏ rực chỉ thấy bóng người trùng trùng đang giãy dụa điên cuồng, tiếng khóc thét thấu tận trời xanh, làm cho Lưu Hiển vốn coi thường sinh tử cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Đạn pháo không lưu tình chút nào trút xuống, phản quân nào trải qua loại khảo nghiệm như nhân gian luyện ngục thế này? Tất cả đều vứt bỏ trận địa bỏ chạy lên núi.
- Xông lên!
Lưu Hiển trầm giọng hạ lệnh.
- Thùng...thùng...thùng...
Tiếng trống càng lúc càng gấp gáp sục sôi, quan quân từ trong chấn động sát na phục hồi tinh thần lại, nắm lấy cơ hội tốt xung phong lên. Đánh thẳng cho tới đỉnh núi, phản tặc đã không có chỗ dừng chân nữa, cuối cùng bị Minh quân công chiếm sơn trại.
Bọn thổ phỉ rất bình tĩnh, chiếm thì chiếm đi, dù sao thì bọn này là đánh du kích. Chúng cũng không kịp thu gom vàng bạc gì, liền lao xuống từ hậu sơn. Chỉ cần đến được một ngọn núi khác, thì sẽ lại là trời cao biển rộng thẳng cánh chim bay rồi.
Tuy nhiên lần này chúng thất vọng rồi, dưới sự trợ giúp của hương dân địa phương, Lưu Hiển sớm phái bộ đội bố trí mai phục trên các con đường nhỏ đi đến hậu sơn mà bọn chúng nhất định phải đi qua. Trước có ngăn chặn, sau có truy binh, phản tặc mới nhớ tới chính sách của quan quân, đều quỳ xuống đất đầu hàng.
Nhưng Lưu Hiển đã rút kiếm ra khỏi vỏ, chưa uống huyết làm sao có thể cam tâm? Hắn kiên quyết hạ lệnh:
- Giết hết!
- Chậm đã. - Dư Dần phụng mệnh giám quân đứng ra, ngăn hắn lại: - Chiến dịch vừa mới bắt đầu, tuyệt đối không thể giết binh!
Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Mặc an bài Dư Dần đi theo hắn. Du Đại Du, Thích Kế Quang Thẩm Mặc không lo lắng, chỉ lo Lưu Hiển này sẽ giết đến đỏ mắt thôi.
Lưu Hiển không hài lòng:
- Họ chỉ bị bắt ép bởi tình thế mới đầu hàng, nhân số lại nhiều thế này, lỡ làm phản nữa thì làm thế nào?
- Tổng nhung đại nhân không cần lo lắng. - Dư Dần nói: - Họ đã khiếp sợ thần lôi đến vỡ mật, sao dám đối mặt với chúng ta nữa? Lại nói họ không trốn đến sơn trại khác cũng tốt, nếu mà bỏ chạy chỉ có thể giúp chúng ta truyền bá uy danh, khiến càng nhiều địch nhân rơi vào sợ hãi.
- Nói còn hay hơn hát.
Lưu Hiển nhìn những gương mặt sợ hãi vạn phần, trong lòng cũng đã tin phân nửa, nhưng vẫn không cam lòng nói:
- Không có thu hoạch, chiến công của các anh em kiếm từ đâu?
Đây mới là ý nghĩ chân chính của hắn.
- Thủ chiến thắng lợi, đã là công đầu tốt nhất. - Dư Dần trầm giọng nói: - Nếu như tổng nhung có thể lấy đại cục làm trọng, đại nhân khẳng định sẽ rất cao hứng, đến lúc đó ta sẽ giúp nói tốt vài câu, chắc hẳn công huân chỉ nhiều chứ không ít.
Lời hắn nói nghe cũng rất xuôi tai, quả nhiên kéo xuống mâu thuẫn tâm tình của Lưu Hiển. Dư Dần thấy thế rèn sắt khi còn nóng:
- Đại nhân đã hứa hẹn không tàn sát, tổng nhung giết hết những người này thì làm sao đại nhân ăn nói với mọi người Xa tộc được?
- Hai quân giao chiến, đao thương không có mắt. - Lưu Hiển chẳng hề để ý nói: - Có cái gì mà giải thích?
- Bọn họ cũng là con dân của Đại Minh! - Dư Dần không tương nhượng chút nào: - Phụ mẫu huynh đệ của họ sẽ tính món nợ máu này lên đầu đại nhân, không thể tiến hành loại giết chóc vô ý nghĩa này!
Lưu Hiển có chút kinh ngạc, người thanh niên tướng mạo xấu xí này bình thường chất phác ít lời, thậm chí có chút hèn nhát, lúc này lại cứng cõi có khí phách. Hắn lại thấy được ánh mắt của bọn thủ hạ đang kéo tới, cảm thấy sượng mặt nói:
- Cho một lý do thuyết phục ta trước đi!
Dư Dần liền thấp giọng nói:
- Sát phu bất tường.
Lưu Hiển nghe xong, đầu tiên là hơi bực tức nhìn hắn hồi lâu, rồi chợt cất tiếng cười to:
- Được thôi, dựa vào những lời này của ngươi ta cũng không thể giết rồi.
※※※
Lưu Hiển lấy thế lôi đình vạn quân giành thắng lợi trận chiến mở màn tại Hỉ Phong sơn, thần bí đạn pháo đánh một trận mà dương danh, được loan truyền là thần thủ kỳ thần, thậm chí có người nói đó là vũ khí của thiên binh thiên tướng, được kinh lược đại nhân mượn xuống bình định. . . Bất kể như thế nào, trận chiến này đã đánh vỡ thần thoại sơn trại của phản quân vô pháp công hãm, là một đả kích rất trầm trọng đối với lòng tự tin của nó.
Thử hỏi một quân đội không có lòng đoàn kết, không có hậu cần, không có mục tiêu, nếu như ngay cả pháp bảo bảo mệnh cũng bị phá vỡ, vậy còn có lý do gì để mà tiếp tục kiên trì nữa?
Vì vậy như bát nước sôi hắt vào tuyết, bộ đội của Lưu Hiển ngựa không dừng vó liên tiếp công hãm hơn 11 sơn trại, giống như một thanh đao nhọn, xông thẳng đến tổng trại của Lại Thanh Quy.
Tuy nhiên, lúc này bọn họ đành phải dừng chân. Bởi vì thứ nhất đã một mình đột nhập quá sâu, không có yểm hộ hai bên, sẽ rất dễ bị chặt đứt đường lui. Thứ hai, bộ đội một đường tiến công hết nửa tháng nên đã rất uể oải, sức chiến đấu suy giảm mạnh. Thứ ba đạn dược từ lâu đã cạn, tiếp tế còn chưa tới, công kích tổng trại của phản quân với độ khó cao nhất đúng là hành động không khôn ngoan.
Nhưng hắn cũng không cần phải đợi lâu, bởi vì mượn thắng lợi liên tiếp của hắn, Thẩm Minh Thần phụ trách đàm phán đã nhân cơ hội tạo áp lực, khiến cho tiến trình đàm phán hai lộ của hắn nhanh hơn rất nhiều. Lúc này lại phái ra Hà Tâm Ẩn, rốt cuộc khiến rất nhiều tướng lĩnh phản quân tại thời khắc cùng đường bí lối này hồi tưởng lại tình cảm thầy trò ngày xưa, cuối cùng xuống núi đầu hàng.
Đợi bộ đội bổ sung vừa đến, Thích gia quân và Du gia quân đã sớm nghẹn đến không nổi nữa liền xuất phát về hướng tổng trại.
Bởi vì phản tặc tại phương hướng này đã đầu hàng bảy tám phần rồi, cho nên không gặp phải cản trở gì, hai quân liền hội hợp được với nhánh của Lưu Hiển.
Lúc này quân của Lưu Hiển cũng đã hoàn thành nghĩ ngơi và hồi phục, công kích đối với tổng trại của phản quân rốt cuộc bắt đầu rồi, kết quả xông vào chỗ không người -- thì ra, trước mặt tai ương ngập đầu, Lại Thanh Quy rốt cuộc khôi phục diện mạo kiêu hùng, hắn bình tĩnh phân tích, dưới tình thế hiện nay đã không thể trú đóng ở sơn trại được nữa, nên trở về con đường cũ trước kia. Hắn bèn dẫn dắt quân chủ lực di chuyển giữa núi non liên miên, tập kích nhánh quân nhỏ của quan quân, đả kích tuyến tiếp viện của quan quân, làm họ tiêu hao hết mức có thể mới tính qua cửa ải.
Hơn nữa hắn sở dĩ lựa chọn nơi này làm tổng trại ngoại trừ ở đây phong thuỷ tốt, địa thế hiểm yếu, càng bởi vì trên núi có con đường mòn hết sức bí mật, có thể thần không biết quỷ không hay dời đi. Thế là hắn một mặt phái người châm đuốc tại các nơi trên núi, giống như đang nghiêm trận đợi địch, một mặt thừa dịp bóng đêm dời đi ba ngày rồi.
Thật ra cũng không phải hoàn toàn không thể phát hiện, nhưng ở trước mặt thắng lợi dễ dàng liên tiếp, Lưu Hiển khó tránh khỏi có chút khinh địch, cuối cùng không có phát hiện ra. Kết quả để người ta thuận lợi dời đi, còn chôn sẵn xuống thuốc nổ tại tụ nghĩa sảnh. Mặc dù không làm bị thương thủ lĩnh của Minh quân, nhưng cũng đã tạo thành thiệt hại nặng cho Minh quân đối với chiến dịch này.
Chỉ là từ xa nhìn tổng trại đang chìm trong ngọn lửa tận trời, Lại Thanh Quy không còn có vẻ hào hùng làm lại từ đầu nữa...
Trong lòng mọi người chỉ có một ý nghĩ, nhất thiết đừng đối nghịch với người đó.
Thẩm Mặc không rảnh mà đi suy đoán cái nhìn của họ, trong lòng y còn đang suy nghĩ việc một canh giờ trước...
Khi đó y quần áo nón nảy chỉnh tề, đang muốn ra ngoài hội họp với khách thì lại nghe thị vệ bẩm báo:
- Hồ Dũng đã trở về.
Thẩm Mặc ngoài mừng rõ cũng có chút bất ngờ. Y đã viết sẵn văn bia cho Hồ Dũng rồi, thật không nghĩ tới người này còn có thể trở về.
- Đúng là tên lớn mạng!
Thẩm Mặc ném roi ngựa lên bàn rồi bước nhanh ra ngoài:
- Đi gặp hắn trước.
Đi tới thư phòng, Thẩm Mặc thấy Hồ Dũng trong bộ quần áo tả tơi, sắc mặt khô vàng nhưng tinh thần tỉnh táo. Hai người gặp mặt rất kích động. Thẩm Mặc vỗ vai hắn, liên tục gật đầu. Hồ Dũng thì nói không nên lời chỉ biết chảy nước mắt. Đây là nước mắt hạnh phúc, rực rỡ như công lao của hắn.
Một hồi lâu Thẩm Mặc mới bình phục tâm tình, kéo hắn ngồi xuống:
- Mau nói xem làm sao ngươi trốn ra được?
Hồ Dũng nghe vậy sắc mặt ảm đạm, thấp giọng nói:
- Ta cũng không nghĩ tới có thể sống trở về, nhưng có người đã cứu ta một mạng, người này, đại nhân tuyệt đối đoán không được.
Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Là ai?
- Loan Bân.
Hồ Dũng thấp giọng nói:
- Hắn cũng bị Lại Thanh Quy giam giữ, ở sát vách với ta, hắn hỏi ta rất nhiều vấn đề, ta sợ hắn có dụng ý gì nên vẫn hờ hững, cứ thế qua mấy ngày.
Hắn lâm vào trong hồi ức:
- Nhưng có một ngày, sau khi cơm tối đưa tới, hắn đột nhiên nói với ta, có muốn đi ra ngoài không? Ta đương nhiên muốn rồi. Hắn lại nói với ta, nhưng có một điều kiện, đó là ta phải bảo toàn gia nhân giúp cho hắn.
Nói đến đây, hắn lén nhìn Thẩm Mặc một cái, khẽ nói:
- Con kiến hôi còn tham sống, ta cứ đáp ứng đại trước, thầm nghĩ chuyện về sau thì để trở về rồi lại tính.
- Sau đó hắn liền đổi cơm tối với ta, sau khi ăn xong ta bị đau bụng, sau đó thì bất tỉnh nhân sự.
Hồ Dũng thấy đại nhân thủy chung thần sắc bất biến, lúc này mới yên tâm:
- Sau khi tỉnh lại ta phát hiện mình đã bị người ta đưa tới hậu sơn, đưa ra ngoài hơn mười dặm. Ta cũng nhận ra đường.
※※※
- Hắn còn có phong thư muốn ta mang cho đại nhân.
Hồ Dũng từ trong người móc ra một cuộn giấy nhỏ, mở ra rồi đưa nó cho Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc nương theo ngọn đèn để xem, thấy trên mặt viết: "Đại nhân sử dụng kế ly gián muốn huynh đệ ta cốt nhục tương tàn. Huynh trưởng ta bị ma quỷ ám ảnh, sao có thể không bị vào tròng? Nhưng ta viết lá thư này để bảo cho nhân biết, thiết kế mặc dù khéo, nhưng không phải không có kẽ hở, nếu không phải tại hạ chán nản, nhẫn nhục chịu đựng, nhất định không thể để cho đại nhân đơn giản đắc thủ như vậy."
"Mặc dù hiện tại nói gì cũng vô dụng, nhưng để tránh đại nhân khinh thường người Cán Nam ta, nên làm chút phá giải: Lại Thanh Quy sai tâm phúc giả làm sứ giả của Lý Trân đi thăm dò, đại nhân dĩ giả ứng giả, khiến hắn tin tưởng không nghi ngờ. Kế này có thể giấu người trong thiên hạ, nhưng không giấu được tại hạ -- không phải hắn, người đương sự mà thôi. Nếu như tại hạ cố gắng biện bạch với đại long đầu, cũng mời phái cùng bộ hạ của minh lại đến Long Nam, nhất định có thể chứng minh "sứ giả của Lý Trân" là giả dối hư ảo. Thế thì kế của đại nhân sụp đổ rồi."
"Tại hạ biết mà không nói, nguyên nhân là đã cực kỳ thất vọng với đại long đầu, dù có qua được cửa này cũng là châu chấu đá xe, bị diệt đã thành kết cục đã định. Tại hạ biết mà không nói, không phải vì cầu lợi lộc cho mình, ta biết bản thân nghiệp chướng nặng nề, chết trăm lần cũng không đền bù được một phần vạn tội mắc phải. Vả lại đã không còn luyến tiếc gì với cuộc sống, không muốn tồn tại trên đời nữa. Vì thế đem "Kê khiếu hoàn hồn đan" mà bằng hữu đưa tới tặng cho Hồ tướng quân. Khi đại nhân đọc được thư này, lúc ấy hắn đã bình yên trở về. Hi vọng, hi vọng."
"Ô hô, từ khởi nghĩa Trần Thắng - Ngô Quảng, qua các triều Hán, Đường, Tống, Nguyên, mỗi lần tới cuối thời, lương dân khởi nghĩa vũ trang, bách tính biến thành cường đạo, là vì sao? Đều do chủ hôn trí loạn, thuế má quá hà khắc, tham quan ô lại bóc lột dân chúng! Cần biết hạ dân mặc dù dễ ngược, chúng nộ lại nan phạm; một khi tiểu dân không thể nhẫn thì có thể kéo hoàng đế xuống ngựa."
"Được làm vua thua làm giặc, cũng chỉ là một nắm mộ, nhiều lời cũng vô ích, chỉ thêm chê cười. Duy nguyện đại nhân đối xử tốt với lê dân, cũng chúc người kế nhiệm Tiêu quy Tào tùy, thì Cán Nam vĩnh viễn ổn định, sơn dân cũng có hi vọng! Nếu như đại nhân chỉ vì quyền biến, không để ý bách tính, sau khi sự định sẽ chứng nào tật nấy, thì tất có kẻ như Lý Văn Bưu, Lại Thanh Quy phục sinh, lúc đó sẽ lại tái chiến, để xem đại nhân thủ tín với bách tính thế nào? Minh tất vong."
Sau khi xem xong, Thẩm Mặc giao lá thư cho Thẩm Minh Thần. Thẩm Minh Thần rất nhanh xem lướt qua một lần, lại đưa cho Dư Dần, mỉm cười nói:
- Lúc này mới gọi là vịt bị nấu sôi còn mạnh miệng. Biện pháp không sai, nhưng không nghĩ ra từ sớm thì có ích lợi gì.
Dư Dần lại thấp giọng nói:
- Đó cũng là một nhân tài, đáng tiếc a đáng tiếc. . .
- Không có gì đáng tiếc hết.
Thẩm Mặc cười ha ha rồi chỉ Hồ Dũng:
- Thứ ta càng coi trọng vẫn là người của chúng ta kìa.
Rồi gật đầu nói với hắn:
- Làm rất khá, lần này ngươi có công đầu của trận bình định Cán Nam!
Hồ Dũng bản tính bất cần đời, nhưng lúc này cũng cảm thấy ngại ngùng:
- Ta không đảm đương nổi đâu.
- Ngươi đương nhiên được!
Thẩm Minh Thần dựng ngón tay cái nói:
- Bởi cống hiến của một mình ngươi, quân ta sẽ giảm thiểu hy sinh cả ngàn vạn người, đó chính là đại công đức hàng thật giá thật đấy!
- Thật sao?
Hồ Dũng gãi gãi gáy:
- Ta vẫn chưa cảm thấy mình đã làm được gì...
Hồi tưởng lại những gì trải qua mấy ngày nay, Hồ Dũng dường như còn đang nằm mơ, lẩm bẩm nói:
- Vẫn là đại nhân và Thẩm tiên sinh lợi hại, nhìn thấu hết thảy suy nghĩ của Lại Thanh Quy. . .
Mặt đầy bội phục nói:
- Kế sách của các vị lợi hại quá.
- Ha ha, chưa nói tới lợi hại thế nào. - Thẩm Mặc nhẹ nhàng lắc đầu nói: - Kế sách của chúng ta không tính là mới lạ. Lại Thanh Quy cũng coi như một thủ lĩnh, vốn không nên lún sâu vào tình cảm như vậy.
Thoáng dừng lại, y thấp giọng nói:
- Kế phản gián như vậy hắn hoàn toàn không có kết quả sau cùng, kỳ thật là bị tư dục của mình che mắt. . .
- A. . .
Hồ Dũng trừng to con mắt ngây thơ, chờ đợi giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc.
- Hắn vốn tưởng rằng, Lý Trân bị chúng ta bắt làm tù binh, tất nhiên sẽ không có lý mà thoát nạn trở về nữa, hắn có thể thuận lợi đạt được Hắc giáp quân. - Thẩm Minh Thần giải thích cho hắn: - Cho nên hắn mới lạnh nhạt chuyện nghĩ cách cứu viện Lý Trân, hắn không muốn nhìn thấy tiểu tử này nữa, ai ngờ Hắc giáp quân trung tâm cứu chủ, chúng ta cũng phối hợp, cuối cùng để cho Lý Trân trở về. Lần này thì tâm tình của Lại đại long đầu khẳng định là hoàng liên trộn hồng, vừa đắng lại vừa chát, tự nhiên cũng hận thấu xương Lý Trân đã phá hỏng chuyện tốt của hắn.
- Cho dù kế sách có hay thì cũng phải thành lập trên khuyết điểm của bản thân đối thủ. - Dư Dần chậm rãi nói: - Bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương*, nếu như họ tín nhiệm lẫn nhau, thì bất kể kế sách nào cũng ly gián họ không được.
(*Vách núi có thể đứng thẳng nghìn trượng là bởi vì nó không có dục vọng quá phận, không nghiêng về nơi khác. Giáo dục mọi người buông tha dục vọng hưởng lạc vô vị, tu thân dưỡng tính.)
- Ngược lại, nếu như giữa họ vốn đã có đầy rẫy nghi ngờ và đề phòng. - Thẩm Minh Thần tiếp nhận câu chuyện: - Thì sẽ rất dễ trúng kế. . .
Thoáng dừng lại, hắn mới nói:
- Thậm chí không bài trừ, ngay từ đầu hắn đã tương kế tựu kế, muốn mượn cớ diệt trừ Lý Trân, ai ngờ phản ứng của Hắc giáp quân quá mức kịch liệt, mới khiến hắn xôi hỏng bỏng không...
- Được rồi, đừng thảo luận chuyện quá khứ nữa. - Thẩm Mặc đứng dậy, trầm giọng nói: - Tập trung lực chú ý lên chiến trường đi.
※※※
Tháng 9 năm Gia Tĩnh thứ 43. Chiến dịch Cán Nam tiễu phỉ chính thức giật lại màn che. . .
Quan quân do Lưu Hiển, Thích Kế Quang, Du Đại Du ba người suất lĩnh, ngày đêm kiêm trình chạy thẳng đến Hạ Lịch. Tại thận trọng phân tích tình thế, ba người cho rằng, mặc dù quan quân có thể phát động thế tiến công trên 5 vạn người, nhưng vùng Cán Nam núi cao hiểm trở, địa hình phức tạp, dùng đại binh đoàn tác chiến, chẳng khác nào như nắm tay đánh bọ chó, khó có thể có hiệu quả. Hơn nữa dưới tình huống như vậy, tiếp viện trở nên hết sức trắc trở, nhất là quan quân còn mang theo đại lượng hỏa khí, làm sao hoàn thành tiếp viện cũng đã là mệnh đề khiến người ta tuyệt vọng rồi. Cho nên muốn đưa vào đại bộ đội tác chiến thật giống như mơ giữa ban ngày.
Kết quả gần bảy thành binh lực dùng để khống chế giao thông yếu đạo, phụ trách bảo hộ vận chuyển quân nhu, mà bộ đội chân chính thì không đến 2 vạn người. Nhưng so sánh với lần trước do Trương Nghiệt chủ trì thì hành động quân sự lần này hiển nhiên chuẩn bị đầy đủ hơn, công tác trước đó cũng làm được đầy đủ nhất. Đầu tiên, toàn bộ bộ đội tham chiến đều đã tiếp nhận qua huấn luyện vùng núi nghiêm ngặt, Thích Kế Quang, Lưu Hiển tiếp thu ý kiến mọi người đã tìm ra môt sách lược tác chiến tiến công trọn vẹn, cũng chuẩn bị đủ quân trang cần thiết...Trong đó phân phối hỏa khí làm người khác chú ý nhất. Hỏa súng dài ngắn với kiểu cầm tay của Phật Lãng Cơ, đại lượng trang bị trải qua khinh lượng hóa(làm nhẹ), được phát đến mỗi nhánh bộ đội tác chiến độc lập, cũng nhận được kiểu đạn dược mới đầy đủ, trải qua kiểm tra, kiểm nghiệm hàng loạt đều có hiệu quả vô cùng tốt.
Đương nhiên những vật tư quân nhu này có lẽ được vận chuyển từ Quảng Đông qua, cũng mất một khoản quân phí không nhỏ. Thẩm Mặc tấu thỉnh giữ lại phân nửa tài sản của Nghiêm Tung phụ tử mà tỉnh Giang Tây kê biên tịch thu, sau đó do Huy thương quyên góp thêm trăm vạn mới ứng phó được.
Thứ hai, trải qua liên tiếp những hành động hữu hiệu thiết thực, hình tượng của quan quân đạt được xoay chuyển tại địa khu Cán Nam, đại kế tiễu phỉ của Thẩm Mặc cũng nhận được đông đảo tán thành. Dưới xu thế tất yếu, lợi ích mê hoặc, các bộ Xa tộc mặc dù bị ngăn cản bởi tình cảm ngày xưa không muốn công khai trợ giúp quan quân tiễu phỉ, nhưng ít ra có thể bảo trì trung lập, thậm chí cung cấp một số tin tức hữu dụng.
Chí ít quan quân dưới sự trợ giúp của họ đã vẽ ra được bản đồ địa hình của Cán Nam chính xác, đã lần mò rõ ràng mỗi con đường sông nước, hiểm ải cốc đạo ở đây, đây không thể nghi ngờ có được giá trị tham khảo rất quan trọng đối với việc chế định chỉnh thể của chiến lược.
Chính là có mục tiêu minh xác, sau khi tiến vào Hạ Lịch, ba người mới dám phân binh, mỗi người suất lĩnh bản bộ từ tây, nam, bắc ba phương hướng bọc đánh, áp dụng phương lược tác chiến tiêu diệt từng bộ phận, đi đầu công kích bên ngoài sơn trại của Lại Thanh Quy.
Từng phương thức tác chiến trái với lệ thường này chính là nhằm vào tình huống sĩ khí của phản tặc hiện nay, nhân tâm tan rả. Đi đầu đả kích nhánh có quan hệ bất hòa với Lại Thanh Quy, những người này phần lớn là bị bạn bè kéo vào nhập bọn, hiện tại Loan Bân vừa chết, tự nhiên sẽ lục đục với Lại Thanh Quy, không có khả năng liều mạng cho hắn nữa.
Kết quả hai đội của Thích Kế Quang và Du Đại Du tiến triển hết sức thuận lợi, thường là Minh quân vừa đến chân núi thì đối phương đã phái người tới hỏi, nếu như dẫn đội đầu hàng thì có được phong chức quan lớn thế nào, ban thưởng thế nào; hơn nữa thường không phải là một sơn trại đơn độc đàm phán, mà là tới mấy cái cùng nhau nói chuyện, vả lại không ngừng còn có sơn trại gia nhập. Loại tình huống này, tự nhiên có quan văn do phủ Kinh lược phái ra tới xử lý, quân đội bảo trì uy hiếp là đủ rồi.
Nhưng bên Lưu Hiển lại gặp phải chống cự ngoan cố, hắn cũng không muốn thông qua đàm phán giải quyết vấn đề. . .Nói vậy thì chế định thế nào? Thế là thiên lôi câu động địa hỏa, song phương bắt chuyện bằng hành động. Kinh nghiệm ngày trước của phản quân hoàn toàn cho rằng dựa vào cửa trại hiểm yếu mà cố thủ thì có thể không ai phá được, sau đó cứ từ từ mà chơi với quan quân là được rồi.
Nhưng lần này chúng đã tính sai, bởi vì trong khi xung phong thì quan quân bắn pháo trước. Ở cái niên đại này, bắn pháo cũng không tính là chuyện ngạc nhiên gì, xa không nói, chỉ nói đầu năm khi Trương Trác công sơn đã bắn qua không ít đạn pháo, những cái bánh màn thầu bằng sắt này tuy uy lực rất lớn, nhưng dù sao số lượng có hạn, chỉ cần không xui quá, hoặc là trốn được thì sẽ không bị lãnh đủ.
Cho nên thấy được quan quân lại vác ra tiểu pháo, phản quân không luống cuống chút nào, trái lại còn thò mặt ra từ trong Boong ke, to gan đẩy đá cây gỗ xuống dưới.
Tuy nhiên đối với quan quân trở về chốn cũ thì trò này đã không có tác dụng rồi, họ đã sớm lựa chọn vị trí tốt, không cần tái tạo boong ke gì, chỉ cần dưới sự che chắn của núi đá thì có thể tránh được sự uy hiếp của gỗ đá, còn có thể ung dung nã pháo.
Một đợt khói trắng nổi lên bốn phía, đạn pháo đen ngòm kém theo tiếng pháo ầm ầm vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng bay tới chỗ phản quân... Trên đại pháo hiện tại đã trang bị thêm dụng cụ ngắm, dưới sự chỉ dẫn của kỹ sư Tây Dương, độ chính xác của quan quân pháo thủ đã đề cao rất nhiều, chí ít hơn phân nửa đạn pháo đã rơi vào trên đầu phản quân, tại chỗ đã bỏ mạng hơn 10 tên.
Nhưng cơn ác mộng của phản quân cũng chỉ vừa mới bắt đầu, đạn pháo này cũng không như trước kia, rơi trên mặt đất rồi bắn lên, sau đó không biết bay đi đâu. Lần này trong nháy mắt chạm đất liền nổ tung, mảnh sắt sắc nhọn, vụn đá lập tức bắn tung toé xung quanh. Phàm là phản quân trong phạm vi của vụ nổ sau một khắc tất cả đều kêu thảm lăn lộn trên đất.
Còn có đạn pháo càng đáng sợ hơn, sau khi nổ tung liền bốc cháy hừng hực, đạn pháo liên tiếp hạ xuống, lửa càng cháy càng lớn...Đây cũng là nguyên nhân vì sao muốn khai chiến vào cuối mùa thu, mùa này rất ít mưa. Thiên can vật táo, là thời cơ tốt nhất để sử dụng hỏa khí. Hơn nữa cây cỏ khô rất dễ thiêu đốt, không thể nghi ngờ sẽ cổ vũ cho uy lực của đạn dầu hỏa.
Kết quả trên trăm viên đạn dầu hỏa liền đốt trận địa của phản quân thành một biển lửa. Trong ánh lửa đỏ rực chỉ thấy bóng người trùng trùng đang giãy dụa điên cuồng, tiếng khóc thét thấu tận trời xanh, làm cho Lưu Hiển vốn coi thường sinh tử cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Đạn pháo không lưu tình chút nào trút xuống, phản quân nào trải qua loại khảo nghiệm như nhân gian luyện ngục thế này? Tất cả đều vứt bỏ trận địa bỏ chạy lên núi.
- Xông lên!
Lưu Hiển trầm giọng hạ lệnh.
- Thùng...thùng...thùng...
Tiếng trống càng lúc càng gấp gáp sục sôi, quan quân từ trong chấn động sát na phục hồi tinh thần lại, nắm lấy cơ hội tốt xung phong lên. Đánh thẳng cho tới đỉnh núi, phản tặc đã không có chỗ dừng chân nữa, cuối cùng bị Minh quân công chiếm sơn trại.
Bọn thổ phỉ rất bình tĩnh, chiếm thì chiếm đi, dù sao thì bọn này là đánh du kích. Chúng cũng không kịp thu gom vàng bạc gì, liền lao xuống từ hậu sơn. Chỉ cần đến được một ngọn núi khác, thì sẽ lại là trời cao biển rộng thẳng cánh chim bay rồi.
Tuy nhiên lần này chúng thất vọng rồi, dưới sự trợ giúp của hương dân địa phương, Lưu Hiển sớm phái bộ đội bố trí mai phục trên các con đường nhỏ đi đến hậu sơn mà bọn chúng nhất định phải đi qua. Trước có ngăn chặn, sau có truy binh, phản tặc mới nhớ tới chính sách của quan quân, đều quỳ xuống đất đầu hàng.
Nhưng Lưu Hiển đã rút kiếm ra khỏi vỏ, chưa uống huyết làm sao có thể cam tâm? Hắn kiên quyết hạ lệnh:
- Giết hết!
- Chậm đã. - Dư Dần phụng mệnh giám quân đứng ra, ngăn hắn lại: - Chiến dịch vừa mới bắt đầu, tuyệt đối không thể giết binh!
Đây cũng là nguyên nhân Thẩm Mặc an bài Dư Dần đi theo hắn. Du Đại Du, Thích Kế Quang Thẩm Mặc không lo lắng, chỉ lo Lưu Hiển này sẽ giết đến đỏ mắt thôi.
Lưu Hiển không hài lòng:
- Họ chỉ bị bắt ép bởi tình thế mới đầu hàng, nhân số lại nhiều thế này, lỡ làm phản nữa thì làm thế nào?
- Tổng nhung đại nhân không cần lo lắng. - Dư Dần nói: - Họ đã khiếp sợ thần lôi đến vỡ mật, sao dám đối mặt với chúng ta nữa? Lại nói họ không trốn đến sơn trại khác cũng tốt, nếu mà bỏ chạy chỉ có thể giúp chúng ta truyền bá uy danh, khiến càng nhiều địch nhân rơi vào sợ hãi.
- Nói còn hay hơn hát.
Lưu Hiển nhìn những gương mặt sợ hãi vạn phần, trong lòng cũng đã tin phân nửa, nhưng vẫn không cam lòng nói:
- Không có thu hoạch, chiến công của các anh em kiếm từ đâu?
Đây mới là ý nghĩ chân chính của hắn.
- Thủ chiến thắng lợi, đã là công đầu tốt nhất. - Dư Dần trầm giọng nói: - Nếu như tổng nhung có thể lấy đại cục làm trọng, đại nhân khẳng định sẽ rất cao hứng, đến lúc đó ta sẽ giúp nói tốt vài câu, chắc hẳn công huân chỉ nhiều chứ không ít.
Lời hắn nói nghe cũng rất xuôi tai, quả nhiên kéo xuống mâu thuẫn tâm tình của Lưu Hiển. Dư Dần thấy thế rèn sắt khi còn nóng:
- Đại nhân đã hứa hẹn không tàn sát, tổng nhung giết hết những người này thì làm sao đại nhân ăn nói với mọi người Xa tộc được?
- Hai quân giao chiến, đao thương không có mắt. - Lưu Hiển chẳng hề để ý nói: - Có cái gì mà giải thích?
- Bọn họ cũng là con dân của Đại Minh! - Dư Dần không tương nhượng chút nào: - Phụ mẫu huynh đệ của họ sẽ tính món nợ máu này lên đầu đại nhân, không thể tiến hành loại giết chóc vô ý nghĩa này!
Lưu Hiển có chút kinh ngạc, người thanh niên tướng mạo xấu xí này bình thường chất phác ít lời, thậm chí có chút hèn nhát, lúc này lại cứng cõi có khí phách. Hắn lại thấy được ánh mắt của bọn thủ hạ đang kéo tới, cảm thấy sượng mặt nói:
- Cho một lý do thuyết phục ta trước đi!
Dư Dần liền thấp giọng nói:
- Sát phu bất tường.
Lưu Hiển nghe xong, đầu tiên là hơi bực tức nhìn hắn hồi lâu, rồi chợt cất tiếng cười to:
- Được thôi, dựa vào những lời này của ngươi ta cũng không thể giết rồi.
※※※
Lưu Hiển lấy thế lôi đình vạn quân giành thắng lợi trận chiến mở màn tại Hỉ Phong sơn, thần bí đạn pháo đánh một trận mà dương danh, được loan truyền là thần thủ kỳ thần, thậm chí có người nói đó là vũ khí của thiên binh thiên tướng, được kinh lược đại nhân mượn xuống bình định. . . Bất kể như thế nào, trận chiến này đã đánh vỡ thần thoại sơn trại của phản quân vô pháp công hãm, là một đả kích rất trầm trọng đối với lòng tự tin của nó.
Thử hỏi một quân đội không có lòng đoàn kết, không có hậu cần, không có mục tiêu, nếu như ngay cả pháp bảo bảo mệnh cũng bị phá vỡ, vậy còn có lý do gì để mà tiếp tục kiên trì nữa?
Vì vậy như bát nước sôi hắt vào tuyết, bộ đội của Lưu Hiển ngựa không dừng vó liên tiếp công hãm hơn 11 sơn trại, giống như một thanh đao nhọn, xông thẳng đến tổng trại của Lại Thanh Quy.
Tuy nhiên, lúc này bọn họ đành phải dừng chân. Bởi vì thứ nhất đã một mình đột nhập quá sâu, không có yểm hộ hai bên, sẽ rất dễ bị chặt đứt đường lui. Thứ hai, bộ đội một đường tiến công hết nửa tháng nên đã rất uể oải, sức chiến đấu suy giảm mạnh. Thứ ba đạn dược từ lâu đã cạn, tiếp tế còn chưa tới, công kích tổng trại của phản quân với độ khó cao nhất đúng là hành động không khôn ngoan.
Nhưng hắn cũng không cần phải đợi lâu, bởi vì mượn thắng lợi liên tiếp của hắn, Thẩm Minh Thần phụ trách đàm phán đã nhân cơ hội tạo áp lực, khiến cho tiến trình đàm phán hai lộ của hắn nhanh hơn rất nhiều. Lúc này lại phái ra Hà Tâm Ẩn, rốt cuộc khiến rất nhiều tướng lĩnh phản quân tại thời khắc cùng đường bí lối này hồi tưởng lại tình cảm thầy trò ngày xưa, cuối cùng xuống núi đầu hàng.
Đợi bộ đội bổ sung vừa đến, Thích gia quân và Du gia quân đã sớm nghẹn đến không nổi nữa liền xuất phát về hướng tổng trại.
Bởi vì phản tặc tại phương hướng này đã đầu hàng bảy tám phần rồi, cho nên không gặp phải cản trở gì, hai quân liền hội hợp được với nhánh của Lưu Hiển.
Lúc này quân của Lưu Hiển cũng đã hoàn thành nghĩ ngơi và hồi phục, công kích đối với tổng trại của phản quân rốt cuộc bắt đầu rồi, kết quả xông vào chỗ không người -- thì ra, trước mặt tai ương ngập đầu, Lại Thanh Quy rốt cuộc khôi phục diện mạo kiêu hùng, hắn bình tĩnh phân tích, dưới tình thế hiện nay đã không thể trú đóng ở sơn trại được nữa, nên trở về con đường cũ trước kia. Hắn bèn dẫn dắt quân chủ lực di chuyển giữa núi non liên miên, tập kích nhánh quân nhỏ của quan quân, đả kích tuyến tiếp viện của quan quân, làm họ tiêu hao hết mức có thể mới tính qua cửa ải.
Hơn nữa hắn sở dĩ lựa chọn nơi này làm tổng trại ngoại trừ ở đây phong thuỷ tốt, địa thế hiểm yếu, càng bởi vì trên núi có con đường mòn hết sức bí mật, có thể thần không biết quỷ không hay dời đi. Thế là hắn một mặt phái người châm đuốc tại các nơi trên núi, giống như đang nghiêm trận đợi địch, một mặt thừa dịp bóng đêm dời đi ba ngày rồi.
Thật ra cũng không phải hoàn toàn không thể phát hiện, nhưng ở trước mặt thắng lợi dễ dàng liên tiếp, Lưu Hiển khó tránh khỏi có chút khinh địch, cuối cùng không có phát hiện ra. Kết quả để người ta thuận lợi dời đi, còn chôn sẵn xuống thuốc nổ tại tụ nghĩa sảnh. Mặc dù không làm bị thương thủ lĩnh của Minh quân, nhưng cũng đã tạo thành thiệt hại nặng cho Minh quân đối với chiến dịch này.
Chỉ là từ xa nhìn tổng trại đang chìm trong ngọn lửa tận trời, Lại Thanh Quy không còn có vẻ hào hùng làm lại từ đầu nữa...
Bình luận truyện