Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 790-4: Kinh sát (3)



Long Khánh đăng cơ, theo lệ phong thưởng lão thần tiền triều, Từ Giai là thiếu sư kiêm thái tử thái sư, Dương Bác là thiếu bảo kiêm thái tử thái bảo, là hai người cao nhất trong bách quan, kế đó là Cao Củng thái tử thái bảo, còn thấp hơn ông ta nửa cấp.

Trương Cư Chính qua năm mới mới thăng lên làm hộ bộ thượng thư, chẳng qua có nhị phẩm, địa vị quan trường càng chẳng bì được với Dương Bác. Chỉ là một nhân vật nhỏ dựa vào sư phụ mà thăng liền mấy bậc, biết rõ ràng phía trước là kiệu thiên quan vẫn quát nhường đường.

"Chẳng lẽ hắn coi mình là tể tướng rồi?" Dương Bác như tẩu hỏa nhập ma, cứ nhẩm đi nhẩm lại câu đó.

"Hồ không phát uy, hắn tưởng là mèo bệnh." Dương Bác đấm mạnh lên vách, kiệu liền dừng lại, bên ngoài hỏi:
- Lão gia có gì sai bảo?

- Đừng lề mề, mau tới nội các.
Dương Bác bực bồi hừm một tiếng, bên ngoài biết lão gia nổi giận rồi, vội cúi đầu lên đường.

Vốn Dương Bác định nghe lời Lục Quang Tổ, hiện giờ không còn do dự nữa :" Mẹ nó, đừng tưởng giấu kín thì không ai biết, đám ngôn quan chó dại đó toàn bị tên họ Trương cáo mượn oai hùm lôi kéo qua, bảo cắn ai thì cắn người đó, lần này phải đánh chết vài con, xem xem hắn làm được gì."

Phải nói Trương Cư Chính cũng xui xẻo, tên quản gia kia biết lão gia thích làm cao, chú trọng uy nghi, cho nên mới ra sức quát tháo. Chỉ là mù mắt thực sự không nhận ra kiệu của Dương Bác, kết quả gây ra họa.

Nhưng cũng không thể nói là ngoài ý muốn, ví như Thẩm Mặc có dặn kiệu phu, trên đường gặp kiệu của cửu khanh phải nhường đường, vì đó toàn là lão tiền bối của mình, mình thăng tiến quá nhanh đã khiến người ta khó chịu rồi, nên nhường nhịn một chút đâu có mất gì, lại có cái danh kính lão khiêm tốn.

Nếu Trương Cư Chính khiêm tốn nghiêm khắc với bản thân bằng một nửa Thẩm Mặc thôi đã chẳng đắc tội với người ta mà còn chưa biết gì.

~~~~~~~~~~~~

Văn Uyên Các.

Nghe tin Dương Bác tới, Từ Giai lệnh Lý Xuân Phương và Quách Phác bỏ công việc đó ra đón. Với vị thiên quan đức cao vọng trọng này, nội các phải thể hiện tôn kính, tránh điều thị phi.

Thấy hai vị các lão ra đón, bực bội trong lòng Dương Bác mới giảm đi chút ít, theo bọn họ vào đại sảnh nội các. Vừa đi vào các vị các thần đứng hết lên đòn, Dương Bác bỏ qua chuyện không vui vừa rồi, khách khí chào hỏi.

- Ngu Pha huynh, mời dùng trà.
Từ Giai mời Dương Bác, nhìn quanh nói:
- Các vị tiếp tục làm việc.
Thấy Cao Củng đang trợn mắt nhìn mình, tránh ông ta nổi điên tại chỗ, đành gọi:
- Túc Khanh, ông cũng tới đây.

Cao Củng gật đầu.

Ba người đi vào phòng khách, uống vài ngụm trà xong, Dương Bác đi thẳng vào việc:
- Hôm nay là ngày báo cáo kinh sát, ta lại tới quấy nhiễu hai vị các lão rồi.

- Đâu có, Ngu Pha huynh tọa trấn, chúng tôi yên tâm lắm.
Tuy nói thế Từ Giai vẫn cầm ngay lấy báo cáo, xem kỹ lưỡng.

Tranh thủ lúc đó, Cao Củng đưa mắt hỏi Dương Bác, thấy ông ta khẽ gật đầu, mới yên tâm chờ đợi.

Một lúc lâu sau, Từ Giai bỏ kính lão xuống, day mắt, nhưng không nói gì ..

Theo tính toán của Từ Giai, lần kinh sát này Thẩm đảng phải tổn thất thảm trọng, để tên học sinh kia nhận lấy bài học, tước bớt thực lực ngày càng bánh trướng của y.
Nhưng Từ Giai chưa bao giờ nói với Dương Bác, vì sư phụ tính kế với học sinh sẽ bị người thiên hạ khinh bỉ.

Có điều ông ta không nói cũng thế, vì Thẩm Mặc hai ba phen phát sinh xung đột với Tấn thương và Dương Bác, còn làm bẽ mặt Dương Bác. Trong đó kỳ thực do Từ Giai cố ý dẫn dắt cho hai bên vào thế không đội trời chung.

Cho nên Từ Giai nghĩ không cần phải nói nhiều, Dương Bác sẽ không bỏ qua cơ hội danh chính ngôn thuận xử lý Thẩm Mặc.

"Cho dù ngươi và Cao Củng là một bọn đi chăng nữa, nhưng vì sao lại hạ thủ lưu tình với Thẩm Mặc?" Từ Giai có cảm giác như nuốt phải ruồi, uổng công đem ái nữ đi nuôi sói. Nhưng ông ta không thể hiện ra ngoài, nói những lời đó căn bản vô dụng, mà căn bản cũng chẳng thể nói ra.

- Thủ phụ và Cao các lão có ý kiến gì?
Thấy Cao Củng cũng đã xem xong, Dương Bác khỏi.

Nụ cười của Từ Giai có chút gượng gạo:
- Ha ha, Túc Khanh thấy sao?

- Ừm, rất tốt.
Cao Củng gật đầu:
- Rất công chính, nhất là đám ngôn quan kia, đeo kính sau đầu, chỉ soi người khác không soi mình, hiện giờ tra một cái, quả nhiên nảy ra nhiều vấn đề.
Nhìn thấy tên mấy oan gia trên đó, ông ta khoái trá không nói lên lời.

- Ngôn quan nhìn tổng thể là tốt.
Dương Bác nói:
- Nhưng có kẻ các biệt đầy việc xấu, chẳng hiểu sao trà trộn vào được. Làm thế để thuần khiết khoa đạo mà.

- Nếu các vị đều thấy thế, thì phiền Túc Khanh dâng cho hoàng thượng ngự lãm.
Trên mặt Từ Giai không còn nụ cười nữa.

Dương Bác nhận ra sự bất mãn của Từ Giai, nhưng Thẩm Mặc đã thực hiện lời hứa của mình, Hối Liên trút tài chính vào Nhật Thăng Long, nên đã khống chế được tình thế. Ở đông nam, Từ Hải đã rút khỏi hải quân, có vô số chỗ trống đợi ông ta lấp đầy, làm lòng già của Dương Bác rất an ủi.

Vào lúc này, đừng nói Từ Giai gả khuê nữ cho Trương Tứ Duy, mà cho dù có gả cho chính ông ta đi chẳng nữa cũng sẽ không ảnh hưởng tới sự hợp tác giữa ông ta và Thẩm Mặc, trước mặt lợi ích, thông gia là cái chó gì?

Thấy Dương Bác không nói không rằng, Từ Giai càng khó chịu, ngồi một lúc rồi dâng trà tiễn khách, thái độ lạnh nhạt hoàn toàn khác với lúc Dương Bác tới.

Cao Củng đứng dậy:
- Ta đại biểu thủ phụ tiễn Ngu Pha huynh.

- Tốt.
Từ Giai gật đầu, nhưng trong lòng chửi rủa Cao Củng.

Hai người rời khỏi nội các, Dương Bác cười khổ:
- Làm Từ các lão tức điên rồi.

- Ta cũng rất bất ngờ, có điều như thế rất tốt, ta muốn thấy cái bộ dạng hờn dỗi của ông ta.
Cao Củng nhổ phì một cái:
- Suốt ngày tính kế hại học sinh của mình, thiên hạ có loại sư phụ như thế không?

- Ha ha, chẳng phải cũng là vì một học sinh khác sao?

- Nhưng cũng không thể điên khùng như thế.
Cao Củng hầm hừ:
- Ta phát hiện ra, con người ở cái vị trí thời gian dài, sẽ tưởng mọi người phải nghe hắn an bài, cho rằng dưới gầm trời này duy nhất chỉ có mình ta.

Dương Bác thở dài, ông ta trải qua mấy đời thủ phụ từ sau Dương Đình Hòa, Trương Thông, Hạ Ngôn, Nghiêm Tung, Từ Giai đều như thế. Trước khi làm thủ phụ thì cẩn thận ôn hòa, khi ngồi vững chỗ thì dần trở nên ngang ngượng.
Dù Từ Giai không thể hiện rõ ràng như hai vị trước, nhưng chỉ nhìn việc ông ta đàn áp học sinh của mình là đủ thấy chẳng khác gì.

Từ Giai đàn áp Thẩm Mặc, nếu như nói trước kia rất nhiều người còn chưa nhìn ra, nay thì ai ai cũng thấy rồi. Vừa qua năm mới ông ta liền dâng tấu xin cho Triệu Trinh Cát phục nguyên chức, Long Khánh không đồng ý, nói hộ bộ và binh bộ đều để trống, sao nhất định phải tới lễ bộ?

Từ Giai nói vì năm nay công việc của lễ bộ quá nặng, vừa có kỳ thi lớn, vừa sắc phong thái tử, vừa có kinh diên, không có thượng thư chuyên trách là không được. Còn Triệu Trinh Cát từng là lễ bộ thượng thư có thể đàm đương, giảm bớt gánh nặng cho Thẩm Mặc.

Trước mặt lão hồ ly, Long Khánh như con thỏ con, liền tin là thật, hỏi Thẩm Mặc xem có được không?

Thẩm Mặc có thể nói không được sao? Đành chủ động dâng sơ từ chức lễ bộ thượng thư.

Thẩm Mặc luôn cho rằng có danh phận sư đồ ở đó, Từ Giai có thiên vị Trương Cư Chính cũng không tới mức quá đáng, một dạo y còn ngây thơ cho rằng chỉ cần mình nhập các trước, vị trí được xác định, Từ Giai sẽ không tính kế cho Trương Cư Chính vượt mình nữa, ít nhất cũng có thể đối xử công bằng.

Sự thực chứng minh, y đánh giá quá thấp sự cố chấp của Từ Giai, bao năm qua ông ta bày mưu tính kế về nhân sự, cơ bản đều vì Trương Cư Chính, bố cục to lớn, hao phí thời gian, làm ông ta căn bản không có dũng khí đạp đổ làm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện