Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 799: Nhân nhân tự nguy
Chiến đấu ngắn ngủi mà kịch liệt, đội cảm tử sau khi hi sinh tám mạng, đánh vào tòa biệt thự do mười mấy người bảo vệ, giết hết tất cả người trong biệt thự, Qua Y Đặc không ngờ lại ở nhà, đang ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi làm, thì bị bắn chết.
Nhưng trận đánh bừa bãi này làm bọn họ mất đi tính bất ngờ, người Tây Ban Nha trong thành lập tức cầm súng đạn gia nhập chiến đấu.
Không thể không bội phục tính cảnh giác và tố chất huấn luyện của người Tây Ban Nha, lợi dụng thời gian đó, bọn chúng thiết lập phục kích trên đường. Khi Tiểu Dã dẫn đội cảm tử tới, bị mưa đạn dồn dập giết chết hơn 80 người.
Lúc này đội cảm tử cách hạm đội quá xa, tăng viện và tiếp tế đều khó khăn, không thể giành thắng lợi nữa, Tiểu Dã đành hạ lệnh rút binh. Khi lui tới tòa biệt thự còn đang bốc cháy kia, hắn tát cho mình một phát:
- Đúng là đồ con heo.
Hoàng hôn, đội cảm tử hao binh tổn tướng trở về, Tiểu Dã muốn mổ bụng tạ tội, Lão Hắc đá hắn ngã lăn ra đất:
- Ghét nhất đám người như các ngươi, hơi chút là mổ bụng.
- Đúng thế, nhảy luôn xuống biển cho đỡ làm bẩn boong thuyền.
Lâm Phượng phụ họa.
- ...
Tiểu Dã Thủy Vương tức thiếu điều hộc máu.
- Tranh thủ thời gian đi nghỉ đi, lần sau không được thất bại.
Lão Hắc nói.
- Hây.
Tiểu Dã gật đầu, thầm nghĩ :" Đang đợi câu này đấy."
Tiểu Dã lui rồi, Lâm Phượng nói:
- Cần hạ ngay Mã Ni Lạp, nếu không người Tây Ban Nha ở tiền tuyến lui về tiếp viện thì tình hình sẽ rất phức tạp.
- Ừm.
Lão Hắc gật đầu:
- Người Tây Ban Nha đúng là lợi hại, đội cảm tử đều nói, không phải là đối thủ của chúng.
- Đúng, sức chiến đấu và tố dưỡng của chúng đều hơn hẳn ta.
- Vậy lấy thịt đè người, mai ta đích thân dẫn đội.
Lão Hắc nghiến răng nói.
- Không được, quá nguy hiểm.
- Kệ, mai nếu không hạ được Mã Ni Lạp, ta không trở về nữa.
Tổng kết chiến đấu ngày hôm qua, Lâm Phượng cho rằng, chỗ hạm đội neo đậu quá xa, không thể tăng viện hiệu quả cho bộ đội công kích, vì thế hạ lệnh tiến vào cửa cảng Mã Ni Lạp, Lão Hắc dẫn đại quân lên bờ đánh tiên phong.
Được chuyện hôm qua cổ vũ, thanh niên người Hoa ở Mã Ni Lạp bất chấp nguy hiểm, xuyên qua đường phố, đốt cháy từng tòa nhà do người Tây Ban Nha xây dựng, lửa cháy khắp nơi, bao phủ tòa thành mỹ lệ.
Người Tây Ban Nha chui hết vào công sự của phủ tổng đốc, còn gia cố bốn xung quanh, kéo đại pháo vốn bảo vệ thành vào trong công sự, nữ nhân chăm sóc thương binh, trẻ con chuyển đạn dược, chuẩn bị đâu ra đó.
Bên trên chòi quan sát của công sự, Lê Nha nhìn lửa cháy khắp nơi, khuôn mặt vốn tràn trề tự tin mang đầy lo lắng và bất an. Hắn không chỉ lo lắng vì nguy cơ trước mắt, mà lo cho kế hoạch của đế quốc ở Châu Á.
Sau khi thuận lợi tới đảo Lữ Tống, dễ dàng đánh bại vũ trang đương địa, hắn thành danh nhân mới của đế quốc, thậm chí có cơ hội nhận thư của hoàng đế, được biểu dương tinh thần mạo hiểm và năng lực trác việt.
Lê Nha đầu óc mê muội vì vinh quang, trong thư trà lời mạnh miệng nói :" Trung Quốc là nơi giàu có nhân khẩu đông đúc, nếu bệ hạ muốn, chúng thần trong vòng vài năm có thể chinh phục nơi này."
Sau đó triển khai điều tra, cuối năm ngoái đem bản đồ Trung Quốc, Nhật Bản cùng kế hoạch đầy dã tâm gửi cho Phillip đệ nhị, hi vọng được phê chuẩn xâm chiếm Trung Quốc.
Nhưng hắn không ngờ kế hoạch của mình còn chưa tới chỗ hoàng đế, thì nguy cơ đã đến, chính là tình thế hiện nay hắn đang đối diện.
Nhìn quân tăng viện của đối phương tới, còn dùng chiến thuật cực cao minh, lòng hắng đầy sợ hãi. Lê Nha biết nếu cuộc chiến này thất bại, đám xâm lược không được lòng người bọn chúng sẽ mất cả quần đảo Lữ Tống, kế hoạch vĩ đại chinh phục Trung Quốc sẽ thành bong bóng ..
- Phải trụ vững.
Lê Nha dập tắt thuốc lá, lớn tiếng gọi thuộc hạ, đem quyết tâm của mình truyền cho bọn chúng.
Nhưng tên nào tên nấy mặt mày nặng nề, vì người Tây Ban Nha gặp phải đối thủ mạnh nhất từ khi kiến lập chế độ thực dân toàn cầu cho tới nay.
Nhân số bọn chúng lại quá ít, vì chiến sự bên kia đã tới hồi quan trọng, quan binh để lại ở Mã Ni Lạp chưa tới 100, may là trong đêm, một tiểu đội ở đảo phụ cận về tăng viện, khiến trong công sự có chừng 150 người.
Kỳ thực còn có hơn 1000 quân chư hầu, nhưng đám người đó đi theo cướp bóc đốt phá còn được, gặp phải đối thủ mạnh, có khi còn đâm lén sau lưng. Không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội hèn như lợn, cho nên quan chỉ huy an bài bọn chúng ngoài công sự, phụ trách phòng tuyến ngoại vi.
Quả nhiên lửa vừa bốc lên, đám quân chư hầu tan sạch, đợi khi đám hải tặc Trung Quốc xông vào thì giữa phủ tổng đốc và công sự đã trông huơ trống hoắc rồi.
Không gặp phải phản kháng như dự liệu phe tấn công kinh ngạc, sợ đối phương có mưu mô, nên dừng bước, quan sát công sự.
Nhưng mau chóng phát hiện ra không hề có mai phục, Lão Hắc hạ lệnh tấn công công sự.
Một người mặc áo rộng thùng thình như áo ngủ, chân đi guốc gỗ, lộ ra cái chân đầ lông, đó là Tiểu Dã Thủy Vương các hạ, hắn xuất hiện trước đội ngũ, rút đao võ sĩ sáng loáng ra, quát:
- Giết giết giết.
Rồi dẫn hơn 100 người Nhật Bản xông lên.
Khi bọn họ hò hét chạy được nửa đường một loạt súng vang lên, 2,3 chục người hàng đầu ngã gục, nhưng số còn lại không hề vì thế mà tan rã, tiếp tục xông tới.
Đằng sau, Lão Hắc hạ lệnh hỏa thương thủ khai hỏa áp chế hỏa lực của công sự.
Tức thì tiếng súng tiếng hò hét vang lên khắp nơi.
Phải nói người Nhật Bản rất anh dũng, Tiểu Dã dẫn thuộc hạ chạy tới dưới công sự, nếu chẳng phải người Tây Ban Nha dùng dầu sôi phục vụ, thì chỉ đợt tấn công này đã có thể đánh lên.
Có điều hiện thực không có nếu, Tiểu Dã mất tới bảy tám chục tên thuộc hạ, liền rút lui.
Lão Hắc cũng nóng ruột, hai lần tổ chức tấn công đều thất bại, tử thương nặng nề.
Tới trưa Lâm Phượng vận chuyển đại pháo tới, oanh kích công sự, đối phương bắn trả, hơn nửa trình độ cao xiêu hơn, nửa tiếng đấu pháo, chẳng những không làm được gì, còn bị người ba bắn hỏng ba khẩu Tướng Quân pháo.
Lão Hắc nóng thật rồi, đang muốn đích thân dẫn quân phát động tổng tấn công thì đại biểu chi nhanh Cty Nam Dương ở Lữ Tống xuất hiện, mang cho hắn 40 cỗ xe bọc giáp ... đó là do người Hoa đương địa lấy chăn bông dầy thấm ướt phủ lên xe đẩy, có thể cung cấp phòng ngự di động hữu hiệu cho họ.
Lão Hắc lập tức tổ chức đội cảm tử, đẩy xe bọc "giáp" tiến lên, lần này hiệu quả tốt hơn nhiều, súng đạn người Tây Ban Nha không thể làm tổn hại tới tướng sĩ nấp sau lớp chăn đệm ướt, trơ mắt nhìn họ ngày một tới gần.
Lão Hắc thấy vậy mừng rỡ, dùng hết xe bọc giá, lưu lại 200 người làm đội dự bị, tất cả tấn công mãnh liệt.
Cùng lúc này, trên biển cũng nổ ra kịch chiến, thì ra Tát Nhĩ Tây Đa chỉ huy tiền tuyến là một người cẩn thận, đêm hôm đó không thấy thuyền lương tới nơi, sáng hôm sau liền dẫn 3 chiếc hạm chủ lực, cùng một nửa đội viên lục chiến quay vệ Mã Ni Lạp xem tình hình.
Ba chiến chủ hạm nửa đường gặp thuyền cầu viện, quan chỉ huy lập tức quyết định phát động tập kích hạm địch. Nhưng Lâm Phượng đã nghiêm trận đợi sẵn, quân địch vừa tới liền dùng đại pháo tiếp đón.
Hải quân Tây Ban Nha vô địch thiên hạ đương nhiên không phải chỉ có hư danh, bọn chúng bắn một loạt pháo, lập tức xoay mạn thuyền tiếp tục loạt pháo thứ hai, đây là chiến thuật Đơn Tuyến Kích mà bọn chúng luôn kiêu ngạo.
Nhưng làm bọn chúng kinh ngạc là đối phương cũng ám hiểu chiến thuật tương tự, cũng dàng hàng một, trách tiếp xúc cự ly gần, chỉ dùng mạn sườn nổ pháo, dưới sự suất lĩnh ra sức tiến lên chiếm lấy hướng gió.
Người Tây Ban Nha tất nhiên không thể để đối phương thực hiện kế hoạch, ý đồ chiếm lại chỗ thuận gió. Vì thế hai bai thủy chung giữ khoảng cách quay vòng một chỗ, dùng hỏa pháo mãnh liệt bắn nhau.
Mặc dù cả hai bên đều là đại hạm hai tầng, hơn nữa trang bị mấy chục khẩu đại pháo làm uy lực tăng gấp bội, nhưng chỉ dựa vào pháo đạn là khó đánh chìm được đối phương.
Cho dù bị chủ pháo 30 cân bắn trúng cũng chỉ tạo thành lỗ đạn không lớn, sau đó xuyên vào phát nổ làm gỗ vụn bắn ra khiến nhân viên bị thương, còn kết cấu chỉnh thể không tổn hại lắm.
Thế nhưng thuyền viên hai bên đều qua huấn luyện nghiêm khắc, cơ bản không để xảy ra loại tai nạn này.
Kết quả hai bên quần nhau tới khi tối đien chẳng có một chiến hạm nào chìm, đành tạm thời lui binh, mai tái chiến.
Thế nhưng trên lục địa kịch chiến đang hăng, công sự của người Tây Ban Nha cực kỳ kiên cố, đám Lão Hắc thiếu vũ khí công thành, chỉ lởn vởn phía dưới, tử thương thảm trọng.
Lúc nên bên trên có người xì xà xì xồ nói vọng xuống.
Lão Hắc hỏi thông dịch, thông dịch đáp:
- Người Tây Ban Nha nói trời tối rồi, chúng ta rút quân mai đành tiếp.
Lão Hắc trợn mắt:
- Dựa vào cái gì mà chúng định đoạt được?
Thông dịch nói:
- Đó là quy củ đánh trận bên phía bọn họ, gọi là tinh thần kỵ sĩ cao quý.
Lão Hắc nhổ phẹt bãi nước bọt:
- Cao quý con mẹ nó, cướp bóc khắp thế giới là sự cao quý của bọn chúng?
- Chúng ta trả lời ra sao đây?
- ...
Lão Hắc đảo mắt một vòng, gọi Tiểu Dã tới thì thầm vài câu, ai ngờ Tiểu Dã lắc đầu:
- Không được, đánh lén không hợp tinh thần võ sĩ.
- Mẹ nó chứ, lại nhảy ra thêm cái tinh thần võ sĩ.
Lão Hắc đau cả đầu:
- Ngươi bây giờ không phải là võ sĩ mà là lãng nhân, lãng nhân hiểu chưa hả?
Người Trung Quốc đánh trận không dùng kế, Tôn Vũ, Gia Cát Lượng sẽ nhảy ra khỏi quan tài, vả gẫy răng ngươi … đó là tinh người Trung Quốc.
Vì thế Lão Hắc sai người trả lời đồng ý đình chiến, kết quả bên kia không bắn nữa, nhưng chúng không phải là trẻ con, vẫn chĩa nòng súng về phía đối phương, sẵn sàng bóp cò bất kỳ lúc nào.
Nhưng quân Minh nhìn như lui thật, dùng xe bọc giáp yểm hộ, chầm chậm lui về, để lại một đống thi thể, có lẽ là vì sợ, có lẽ trong đống người chết có thân nhân, quân Minh vừa lui vừa khóc rống lên.
Người Tây Ban Nha nghe tiếng khóc xé lòng không kìm nổi bi thương, từ khi xuất chiến thực dân tới nay, bọn chúng chưa bao giờ đánh trận thảm đến thế, chẳng biết còn cầm cự nổi mấy ngày.
Thượng đế ơi, phù hộ chúng con mau chóng thoát khỏi địa ngục này.
Có lẽ đúng lúc thượng đế đang rảnh, thỉnh cầu của bọn chúng lập tức có hiệu quả, có bóng đen từ dưới thành lao lên, tiễn một binh sĩ về Tây Thiên.
- Địch tập kích.
Tiếng hét thẻm thiết vang lên, mặc dù người Tây Ban Nha lập tức đâm kiếm tới cứu, nhưng người đó võ nghệ cao siêu, trường đao múa loang loáng, đằng sau lưng hắn, bóng đen liên tiếp bò lên, vung trường đao tham gia cuộc chiến, công sự hỗn loạn.
Quân Minh phía dưới không khóc nữa, quay đầu lào trào lên như thủy triều.
Thắng thua đã định, Lão Hắc thở phào, thì ra hắn bảo Tiểu Dã Thủy Vương và thủ hạ giả vờ làm người chết, sau đó cố ý khóc lóc thu hút sự chú ý cho đám Tiểu Dã bỏ lên, nhân lúc kẻ địch không kịp ứng phó, chiếm công sự thành công.
Người Tây Ban Nha rất dứt khoát, biết thua chắc liền giương cờ trắng đầu hàng.
Lão Hắc bảo bọn chúng nộp vũ khi bò từ bên trong ra, hỏi ai là kẻ cầm đầu.
Lê Nha cánh tay bị thương, đeo lủng lẳng trước ngực đứng ra:
- Ta là trưởng quan tối cao nơi này, tổng đốc Phỉ Luật Tân Lê Nha Thực Bỉ.
Không ngờ là tiếng Hán.
- Ngươi nên mổ bụng.
Tiểu Dã lập công dương dương đắc ý nói.
- Qua một bên chơi, trước kia sao ngươi không mổ bụng.
Lão Hắc trừng mắt lên, nếu không chiến bại Tiểu Dã chắc đang là tiểu bá vương ở Nhật Bản, sao có thể tới đây kiếm tiền.
Tiểu Dã lập tức tịt ngòi, đó là nỗi đau suốt đời của hắn.
Sáng hôm sau, người Tây Ban Nha trên biển vừa muốn khai chiến thì Lâm Phượng phái người đưa tới một tên tù binh, nói tin Lê Nha bị bắt cho chúng.
Xác nhận tin dữ xong, ba chiếc chiến hạm lập tức rời khỏi chiến trường tới cảng Đại Mạo, Tất Nhĩ Tây Đa nhận được báo cáo, biết không thể chậm trễ vội rút quân ngay trong đêm, lui về căn cứ ở Vụ Túc.
Mặc dù chủ lực vẫn còn, với cả căn cứ Vụ Túc, nhưng không tiêu diệt được "hải tặc", lại mất Mã Ni Lạp, Lê Nha bị bắt, đó là đả kích trí mạng với người Tây Ban Nha.
Người đương địa vốn khuất phục cũng bắt đầu trở nên không an phận, sảng sàng nội ứng ngoại hợp với hải tặc, đuổi bọn chúng ra hẳn khỏi Lữ Tống.
Nghiêm trọng hơn nữa, đây là thất bại lớn nhất khi đế quốc Tây Ban Nha khuyếch trương toàn cầu, làm sự tự tin của binh sĩ Tây Ban Nha không gượng dậy nổi, e kẻ địch chưa tới, đơn vị bộ đội này đã tan rã.
Lúc này cao tầng viễn chinh cũng xuất hiện chia rẽ nghiêm trọng, có người nói, nên cố thủ đợi tăng viện, có người muốn rút về Mexico, nhưng bất kể phái nào cũng mất dũng khí chiến đấu.
Lúc Tát Nhĩ Tây Đa đang đau đầu thì "hải tặc Trung Quốc" phái thông dịch tới, nói :" Nơi này không phải sở hữu của ngươi, là phiên quốc của Đại Minh thiên triều, ngươi xâm lược vùng này, sát hạt phiên vương, tội trạng chấn động thiên triều. Nếu ngươi rút khỏi Lữ Tống, vĩnh viễn thề không quay lại nữa, ta thả tổng đốc Lê Nha và số tù binh." Cuối cùng nghiêm khắc cảnh cáo :" Nếu còn không chịu tỉnh ngộ, đến khi thuyền hủy thành phá, hối hận sẽ không kịp."
Tát Nhĩ Tây Đa vội triệu tập quý tộc và quan quân thảo luận cách ứng phó, nhất trí cho rằng, "nếu tiếp tục chiến đấu vạn mệnh đáng sợ sẽ bổ xuống đầu mỗi người. Hơn nữa tổng đốc đại nhân và quốc dân tính mạng cao quý, không thể vì cơn giận nhất thời, bất chấp an nguy của họ."
Kỳ thực đó là cách nói đường hoàng thôi, bọn chúng muốn Lê Nha về gánh trách nhiệm, như thế bản thân không sao nữa.
Mặc dù Tát Nhĩ Tây Đa còn muốn chiến đấu, nhưng không thể làm trái quyết định tập thể, vì thế tìm thông dịch, trả lời đám hải tặc, đồng ý điều kiện đình chiến. Còn uy hiếp không được tiêu diệt thương thuyền Tây Ban Nha, nếu không sẽ dẫn đại quân tới tiêu diệt hết.
Nhưng thông dịch không dám nói thẳng, liền sửa lại văn tựu thành những lại hạ mình như "nguyện bãi binh quy hàng, quỳ gối xin về nước", dù sao đám quỷ tây không biết chữ Hán.
Tháng 7, dưới sự giám thị của 8 chiếc chiến hạm Đại Minh, người Tây Ban Nha rao tất cả thành bảo, vật tư, tiếp nhận lấy tu binh cùng gia quyến, nô bộc hơn nghìn người, ngòi 5 chiếc thuyền rời khỏi đảo Lữ Tống.
Ký thực còn đám quân chư hầu và nô lệ, nhưng những người này dễ mang bệnh truyền nhiễm, lại không đủ thuyền, nên bỏ chúng lại Lữ Tống.
Nhìn bóng thuyền rời đi, Lâm Phượng khó hiểu nói với nho sinh trung niên:
- Sư phụ, làm thế quá dễ dàng cho chúng.
- Đúng thế.
Nho sinh đó là Trịnh Nhược Tằng, ảm đạm nói:
- Hiện giờ chúng ta tuy thắng, nhưng với đế quốc Tây Ban Nha chỉ như con trâu mất một sợi lông, chúng ta nếu làm quá tuyệt tình, người Tây Ban Nha dốc sức báo thù, chúng ta sẽ bại chắc. Hơn nữa trận đánh này kéo dài quá lâu, còn đánh nữa sẽ rắc rối.
Lâm Phượng là người thông minh, lại học qua chính trị, đương nhiên hiểu, vỗ mạnh lên lan can:
- Nói cho cùng là bọn họ có đế quốc hùng mạnh sau lưng, còn chúng ta phải đề phòng triều đình đâm sau lưng.
- Đúng thế, thắng bại quyết định ở trên triều, nếu không có triều đình ủng hộ, chúng ta chỉ oai phong nhất thời, không thể lâu dài được.
- Làm sao mới có được sự ủng hộ của triều đình, nói không chừng trong mắt họ, chúng ta chẳng khác gì thảo dân.
Lâm Phượng cằn nhằn.
- Không cần thăm dò ta.
Trịnh Nhược Tằng tựa cười tựa không nói:
- Cái gì không nên nói, ta không nói một câu.
- Vậy thì thôi.
Lâm Phượng có chút tức giận:
- Suốt ngày thần thần bí bí, làm người ta không an tâm.
- Ta chỉ có thể nói với ngươi, hoàn cảnh chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn, có lẽ mười, thậm chí năm năm nữa, thái độ triều đình sẽ có chuyển biến lớn, đó là lúc chúc ta thi triển hoài bão.
- Thật sao?
Lâm Phượng phấn chấn:
- Sư phụ không lừa học sinh chứ?
- Lừa ngươi làm gì?
Trịnh Nhược Tằng nghiêm mặt nói:
- Nhưng cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, chúng ta làm đúng mệnh lệnh, không được gây thêm loạn cho bên trên.
- Vâng.
- Tổng đốc, tay ngài có khả năng không giữ được nữa, đã nhiễm trùng mất rồi.
Y sinh khám xong vết thương cho Lê Nha, lo lắng nói:
- May là tay trái, nếu không ta bị giáo hội thiêu chết mất.
Lê Nha còn an ủi bản thân, có thể thấy thần kinh vững thế nào, kỳ thực loại người như hắn, bất kể có bao nhiêu hào quang trên người, bản chất vẫn là nhà mạo hiểm coi thường sinh tử, lần này nhặt được lại mạng sống là đã hài lòng lắm rồi:
- An bài phẫu thuận đi.
- Vâng.
Y sinh mặt đầy vẻ sung kính.
- Cảm tạ ông còn quan tâm tới mạng sống của tôi.
Lê Nha giơ lý rượu lên mời Nhĩ Tây Đa.
- Tôi từng thề trung thành với ngài, lần này trách nhiệm hãy do tôi gánh.
Tát Nhĩ Tây Đa cúi mình xuống.
- Không.
Lê Nha lắc đầu:
- Tôi là tổng đốc, tôi sẽ về nước thỉnh tội với bệ hạ ... Đồng thời du thuyết mang một đơn vị quân đội viễn chinh hùng mạnh quay lại.
- Nhưng .. Tôi đã ký hiệp ước với bọn họ.
- Ông không phải tổng đốc, không có quyền.
Lê Nha quịt nợ một cách đường hoàng:
- Hùng tâm chinh phục Châu Á của đế quốc không thể tắt, tuyến đường Nam Thái Bình Dương này không thể để kẻ khác khống chế.
- Ngài chắc mấy phần.
- Tôn nghiêm của đế quốc không thể chấp nhận thất bại này, hùng tâm của bệ hạ càng không thể cho mất đi bàn đạp tiến vào Châu Á .. Lữ Tống, nhất định phải đoạt lại.
Quyết tâm của Lê Nha không hề dao động.
~~~~~~~~~~~~~~~
Khi tin tức thu phục Lữ Tống truyền tới Bắc Kinh thì đã là trung thu.
Tảng đá lớn trong lòng Thẩm Mặc được bỏ xuống, nhưng y chỉ vui mừng trong chốc lát, vì y biết người Tây Ban Nha nhất định sẽ trở lại... Chỉ sớm hay muộn mà thôi.
Thẩm Mặc cần cuộc đại chiến này nổ ra muộn hơn, vì y cần thời gian nắm lấy quyền lực, chỉ có quyền quyết sách mới có thể khiến các dũng sĩ trên hải dương không còn cô độc nữa.
Đánh bại một đế quốc chỉ có thể là một đế quốc khác, nhưng Đại Minh có thể điều chỉnh tới mức nào?
Nghĩ tới vũng bùn đấu tranh càng lúc càng lún sâu, tâm tình Thẩm Mặc trùng xuống.
Sau khi Cao Củng đi, ngôn quan chĩa thẳng mũi giáo vào Quách Phác, đàn hặc ông ta "đức hạnh không đủ, thích nịnh bợ, không xứng làm các thần", Long Khánh không chịu phế truất một đại thần nữa, dùng ngôn ngữ cứng rắn cự tuyệt, cảnh cáo bọn chúng không được đuổi cùng giết tận.
Nhưng quyền uy một khi đã mất, phải dùng uy lực gấp mười mới lấy lại được, Long Khánh không có cái bá khí đó, nên ngôn quan không sợ, còn vắt óc tìm đủ mọi tội trạng công kích Quách Phác.
Quách Phác là quan thanh liêm, xử sự công chính, là người nhân hậu, khác hẳn với Cao Củng, có mối quan hệ rất tốt.
Đại thần trong triều đều biết, những tội trạng thêu dệt kia đều là giả, tội thực sự của Quách Phác là không chịu a dua theo Từ Giai, là chiến hữu của Cao Củng.
Đám ngôn quan thì cho rằng, trong nội các tồn tại một tập đoàn âm mưu, luôn tìm cách phản đối Từ các lão, muốn gây bất lợi cho ngôn quan.
Hiện giờ Cao Củng đã cuốn xéo, ông còn ở đây làm gì?
Cho nên đám ngôn quan quyết không đạt được mục đích không thôi.
Nhưng có không ít phái trung lập, thậm chí bản thân đại thần cốt cán của Từ đảng cũng tìm cơ hội cầu xin với Từ Giai. Điều này làm Từ Giai bất ngờ, càng bất ngờ hơn nữa, ông ta không khống chế nổi đám ngôn quan nữa rồi.
Từ trước tới nay, vì tị hiềm, Từ Giai rất ít tiếp xúc trực tiếp với ngôn quan, đa phần mệnh lệnh thông qua Trương Cư Chính, sau đó do mấy tên cốt cán đi kích động kẻ khác, chiêu này dùng lần nào chuẩn lần đó.
Song tác dụng phụ cũng dần thể hiện ra, phương pháp này có sức khống chế quá yếu, đám ngôn quan thấy người khác nổi danh, không cần ai chỉ thị, cũng chủ động chạy khắp nơi cắn người. Lại nhìn thấy kẻ đàn hặc trước bình an, càng trở nên ngông cuồng, bịa đặt đủ chuyện, vượt quá mọi giới hạn.
Từ Giai không thể tát vào mặt mình cấm chỉ ngôn quan đàn hặc Quách Phác, huống hồ ông ta không muốn nhìn cái mặt Quách Phác nữa.
Cứ thế giằng co cho tới tháng này, đám ngôn quan vứt bỏ hết thể diện, dâng thư nói ông ta trước kia tang cha dùng đoạt tình ra nhậm chức, thiếu hiếu đạo bị người đời kinh bỉ. Hại nói mẹ ông ta tuổi già nhiều bệnh, không chịu về phụng dưỡng, xói mòn nhân phẩm, làm người ta nhục thay.
Lời ác độc tới mức không tưởng tượng nổi, thiếu điều nói thẳng, ông xéo đi, bọn ta không muốn nhìn thấy ông nữa.
Quách Phác sớm đã không chịu nổi, nhưng hoàng đế không phê duyệt cho từ chức. Giờ người ta lấy hiếu đạo ra vấy bẩn, Quách Phác quỳ luôn ngoài cung Càn Thanh xin cho về quê.
Hoàng đế thấy ông ta đã quyết, triệu kiến tới hỏi:
- Trong cố mệnh đại thần, Cao khanh đã bỏ trẫm mà đi, chẳng lẽ khanh cũng vì lời nói đó bỏ trẫm nữa sao?
- Lời người như đao.
Quách Phác khóc nói:
- Thanh danh thần đã mất hết, dù thần có mặt dày ở lại, nhưng trong triều còn chỗ đứng cho thần nữa sao.
- Trẫm tin khanh mà.
- Nhưng bệ hạ không chặn được miệng chúng.
Lời này của Quách Phác thẳng thắn lắm rồi.
Con người trưởng thành trong nghịch cảnh, Long Khánh sáng suốt hơn trước kia nhiều, ít nhất cũng nghe ra ý ngầm trong lời ông ta.
Im lặng hồi lâu, Long Khánh ảm đạm nói:
- Biết làm sao ...
Kỳ thực Long Khánh đã sớm không nhịn nổi nữa, tháng trước hắn hạ chỉ cho nội các tiến hành khảo sát khoa đạo. Kinh sát mới qua nửa năm, hiển nhiên hoàng đế muốn khai đao với ngôn quan rồi.
Nhưng Từ Giai vì muốn bảo vệ ngôn quan, cho rằng "không hợp quy củ, có hiềm nghi đả kích ngôn luận" can gián hoàng đế.
Biết làm sao, biết làm sao đó là lời thổ lộ buồn bực trong lòng vị hoàng đế trẻ.
Không còn cách nào, Long Khánh phê chuẩn cho Quách các lão từ chức ...
Khi Quách Phác đi, học sinh đều đến tiễn, thậm chí lão thần như Cát Thủ Lễ, Chu Hành đều có mặt khác biệt hoàn toàn với cảnh lẻ loi của Cao Củng, e rằng không thể dùng đối nhân xử thế chênh lệnh mà giải thích.
Quách Phác đi, Thẩm Mặc không tới tiễn, ông ta không cho y tới, vì cải cách binh bộ đang tới lúc mẫu chốt, ông ta lo sinh ra rắc rối không cần thiết cho y.
Thẩm Mặc hết sức cảm kích Quách Phác, nếu chẳng phải ông ta lợi dụng sức ảnh hưởng của mình ở binh bộ, trấn áp đám phản kháng, e rằng Thẩm Mặc chỉnh đốn chẳng được thuận lợi như bây giờ.
Chỉ ba tháng, y làm binh bộ đổi phe.
Vừa mới tới , y liền điều tra lang trung võ khố ti, tra ra gần trăm vạn tài sản.
Tiếp đó lần theo dấu vết, truy tới Xa giá ti, lang trung Xa gia ti thấy kết cục kẻ trước, chuẩn bị khai báo với khâm sai, nhưng đêm trước khi tự thú, bị phát hiện ra chết đuối trong sông hộ thành.
Cùng đêm đó lang trung võ khố ti chết trong thiên lao, kinh sư chấn động, ai cũng đoán người chết tiếp theo là lang trung nào.
Vậy nhưng ở vụ án này, Thẩm Mặc không hỏi tới nhiều, chỉ đốc thúc Thuận Thiên phủ sớm ngày phá án, sau đó vài ngày, lệnh điều động đưa xuống Vương Sùng Cố lấy hàm thượng thư làm tổng đốc tam biên; Hoắc Kỳ đổi chỗ với Đàm Luân tổng đốc Tuyên Đại.
Người không rõ nội tình nói nó cho thấy quyết tâm chỉnh đốn quân bị của triều đình, hai vị đại thị lang xuất trấn biên thùy, đây là hành động lớn chưa từng có.
Có người nói đây căn bản là trục xuất, có bọn họ nghĩ không ra, Sơn Tây bang sao lại chịu để cho người ta cắt xẻo như thế?
Sao Thẩm Mặc làm được, chuyện này phải quay lại ngày y vờ say ở phủ Định quốc công.
Ngày hôm sau Định quốc công lấy lý do sinh nhật cháu, mời hai vị quốc công khác tới phủ, đem nội dung trò chuyện với Thẩm Mặc nói ra.
Cả ba cho rằng điều kiện của Thẩm Mặc cơ bản có thể chấp nhận được, nhưng muốn huân quý giao ra ruộng đất chiếm đoạt là không thể được, tuyển người phải giữ lại một nửa.
Còn về miếng bánh ở Nam Dương, ý tứ lão gia hỏa là mấy năm đầu lấy tiền, dù sao bạc không biết lừa người. Đương nhiên cũng phải phái thân tín tới xem nơi đó thực sự có vạn khoảnh ruộng như trong lời đồng không.
Thẩm Mặc mau chóng trả lời, truân điền có thể không truy cứu, chuyện Nam Dương cũng có thể làm theo yêu cầu của họ. Nhưng sử dụng quan quân, phải xem biểu hiện của bọn họ, do tổng lý luyện binh quyết định, y không can thiệp cũng không cho ai can thiệp.
Đám huân quý biết, nếu theo xét theo năng lực thì đám quan quân nổi mấy tên lưu lại? Nhưng bọn họ nghe ngóng đươc, Thích Kế Quang không phải là khó nói lắm, tựa hồ có cửa sau để đi. Hiển nhiên thương lượng với một võ nhân dễ hơn cầu xin một đại học sĩ.
Vì thế hai bên đạt thành hiệp nghị, Tiêu Anh làm đề đốc kinh doanh, Thẩm Mặc đã có thể thẳng tay làm việc, đầu tiên xử trảm 20 tên cầm đầu tập kích Vương Quốc Quang, hơn 70 tên còn lại phân phối đi Vân Quý.
Sau đó dựa vào uy hiếp này triển khai chỉnh đốn toàn diện trong quân doanh, thi hành chính sách "chia doanh luyện binh", bổ nhiệm Thích Kế Quang làm tổng lý luyện binh, phụ trách chuyện luyện binh ...
Khống chế kinh doanh xong, Thẩm Mặc bắt đầu chỉnh đốn binh bộ, y hạ ngay hai ti Võ khố, Xa giá, đem quan viên tham ô ra trừng trị trước pháp luật..
Nếu chẳng phải hai tên thị lạng bất ngờ tử vong, không biết liên lụy tới bao người, nhưng khi mọi người cho rằng y sẽ triệt để khai chiến với Sơn Tây bang, hai bên đột nhiên giảng hòa.
Điểm chuyệt ngoặt tới từ một lần đàm thoại, hai bên tham gia là Thẩm Mặc và Vương Sùng Cố.
Đúng như trước kia y nói " huynh nhất định sớm tới tìm ta" cái cảm giác bị người ta nắm trong lòng bàn tay thật khó chịu, nhưng Vương Sùng Cố biết, bản thân thực lực Thẩm Mặc đã mạnh, lại giương cờ Từ Giai.
Còn bên Tấn đảng xảy ra vấn đề, Dương Bác đóng cửa đợi tội, Vương Quốc Quang ở nhà tu dưỡng, Cát Thủ Lễ cũng góp vui, xin về nhà phụng dưỡng mẹ giả ...
Trước mặt đại địch, các vị đại lão nằm xuống giả chết, Tấn quần long vô thủ, cả phản kích cũng không có người dẫn đầu.
Vương Sủng Cố ngứa mắt với Thẩm Mặc, nhưng chưa tự đại tới mức mình có thể chống lại y.
Nghiêm trọng hơn, hắn không tìm ra tung tích hai lang trung bị bắt, ngay cả giết người bịt miệng cũng không thể, thứ hai kẻ đó nắm giữ, đủ cho hắn, thậm chó cả Dương Bác cũng phải vào đại lao.
Dù vậy Dương Bác vẫn không có hành động gì, bày ra bộ dạng tiêu cực đưa cổ chịu chém.
"Thật không biết đám lão già đó nghĩ gì?" Hắn đành tới chỗ Thẩm Mặc thỉnh tội, hi vọng vờ vịt tránh được kết quả xấu nhất.
Hôm đó Thẩm Mặc ở nha môn, sai người theo dõi nhân lúc không có ai, Vương Sủng Cố liền lẻn tới, tưởng gặp phải quát tháo chửi mắng, ai ngờ Thẩm Mặc ôn hòa cùng hắn hồi tượng lại năm xưa chung vai tác chiến ở đông nam.
- Khi đó may nhờ lão ca giúp một tay, nếu không ta không thể kiếm được nhiều lương thực như vậy.
Thẩm Mặc mặt đầy cảm kích.
Nhớ lại năm tháng hào hùng, Vương Sùng Cố cảm khái vô hạn:
- Đúng vậy chớp mắt cái đã mười năm mà như mới hôm qua.
- Không biết lão ca còn mấy phần hào tình năm xưa.
Vương Sùng Cố xoa đầu, nhìn thấy trên trường treo bức tranh chữ Hành Lộ Nan là Lý Bạch, mặt đầy phức tạp, ngâm:
-
Cốc vàng, rượu trong, vạn một đấu,
Mâm ngọc, thức quý, giá mười ngàn.
Dừng chén, ném đũa, nuốt không được,
Rút kiếm nhìn quanh lòng mênh mang.
Muốn vượt Hoàng Hà sông băng đóng,
Toan lên Thái Hàng núi tuyết phơi.
Lúc rỗi buông câu bờ khe biếc,
Bỗng mơ thuyền lướt cạnh mặt trời.
Đưòng đi khó! Đường đi khó!
Nay ở đâu? Đường bao ngả?
Thẩm Mặc thấy hắn dừng lại, cười nói:
- Còn hai câu nữa mà.
- Cưỡi gió, phá sóng hẳn có ngày,
Treo thẳng buồm mây vượt biển cả!
Vương Sùng Cố cười khổ:
- Làm đâu phải dễ như nói, Giang Nam, hôm nay lão ca tới tìm đệ là muốn thẳng thắn.
Lòng thầm lo :" Đủ độ chưa nhỉ?"
Thẩm Mặc nghiêm mặt lại, nghe hắn trình bày:
- Giờ đây lão đệ đã moi cả gan ruột binh bộ ra, ta nếu không nói với đệ thì thực là trợn mắt nói dối rồi .. Mấy năm qua ta kéo bè kết phái, diệt trừ kẻ đối lập, đút lót hối lộ ... Cái đầu này đủ chặt ba lần rồi.
Thẩm Mặc không lên tiếng, vì y chẳng có tư cách gì chỉ trích người khác.
- Ta luôn tự an ủi bình làm thế là vì bất đắc dĩ, ta không làm thế là khác người, sẽ bị xa lánh như Hải Thụy, ta không muốn thế. Ta cần quyền lực thực hiện ... Tâm nguyện của ta.
Vương Sủng Cố cười thảm:
- Nhưng quay đầu nhìn lại, mỗi lần bất đắc dĩ đó như từng giọt mực nhỏ vào tim, từng giọt từng giọt một .. Hùng tâm, sớm đã vấy bẩn, thành hạng người năm xưa bản thân thống hận rồi.
Những lời này ít nhiều phát ra từ tận đáy lòng.
Có điều trước khi tới hắn phải nhẩm đi nhẩm lại vài lần mới nói lưu loát được như thế.
Thẩm Mặc thở dài:
- Ta há chẳng cũng thế sao ...
Có vẻ như tin lời y.
- Giang Nam, lão đệ muốn xử ta đều là do reo gió gặt bão...
Đây vốn là vở kịch hắn dàn dựng trước, ai ngờ diễn đi diễn lại, thấy mình đáng chết thật.
- Ta muốn xử huynh thì đã chẳng cần lắm lời như thế.
Thẩm Mặc hai mắt quắc lên:
- Ta hỏi, tâm nguyện của huynh là gì?
- Tâm nguyện ..
Vương Sùng Cố thất thần lẫm bẩm:
- Sắp quên mất rồi.
Thẩm Mặc biết hắn nói thật, vì y cũng có vấn đề tương tự.
Một lúc sau hắn mới thốt lên:
- Hà Sóc ...
Đây không phải điều hắn dàn xếp trước.
Thẩm Mặc nheo mắt lại:
- Phục Sóc?
- Đúng thế, ngu huynh hơn hiền đệ 20 tuổi, người ở tuổi bọn ta có chung một tâm nguyện. Năm xưa Tằng đại soái ôm chí phục Sóc, đích thân lập kế hoạch, nhân sĩ thiên hạ không ai không chờ đợi, không ít thư sinh hận chẳng thể quẳng bút cầm lấy gươm đao.
- Nhưng về sau .. Ôi đại soái và Hạ các lão cùng gặp nạn.
Tuy chuyện đã qua bao năm, nhưng lòng Vương Sùng Cố vẫn như dao cắt:
- Tằng đại soái vì đại kế trăm năm của triều đình, không ngờ bị gian nhân hãm hại, liên lụy tới thê tử, xương cốt cũng chẳng thể đem về quê hương. Khi đó Cẩm Y vệ soát nhà, chỉ tìm được 50 lượng bạc trong nhà đại soái, ngay cả ma đầu như Lục Bỉnh cũng phải rơi lệ.
Rồi mày nhướng lên:
- Đại soái trước khi đi còn mãi không quên lẩm bẩm phục Sóc, bọn ta càng không quên. Từ đó trở đi, phục Sóc, tẩy oan cho đại soái là tâm nguyện cả đời của Vương Sùng Cố này.
Thẩm Mặc mìm cười đẩy một bản tấu tới trước mặt hắn.
Vương Sủng Cố thấy trên phong bì hàng chữ ngay ngắn "sớ xin bình xét lại Tằng Tiển Hạ Ngôn", đúng là bút tích của hắn, đó là tấu sớ hắn dâng lên vào tháng tư.
Nếu như không có tấu sớ này Thẩm Mặc không hiểu tiếng lòng của Vương Sùng Cố càng không khách khí với hắn như thế.
Trước kia chẳng phải kẻ này ngoài nghe trong chống, y đã chẳng phải ra tay, làm lộ một phần thực lực.
Đương nhiên cũng chẳng thể làm gì nổi hắn, Vương Sùng Cố không biết, Từ Giai và Dương Bát đã ngầm đạt thành hiệp nghị, để biểu thị phục tùng Sơn Tây bang nhường ra binh bộ, nhưng lợi ích ở Cửu biên không thể xâm phạm, đó là giới hạn, nếu lấn tới, Dương Bác không nhịn nữa.
Hiệp nghị này, Từ Giai có thể nói cho Thẩm Mặc, nhưng Dương Bác chẳng thể nói với Vương Sùng Cố, nên đóng cửa mặc cho Thẩm Mặc làm gì thì làm.
Hơn nữa có thể làm Thẩm Mặc phải làm kẻ ác một hồi, Dương Bác vui vẻ mà làm.
Đừng thấy gần đây Thẩm Mặc sát phạt quyết đáng rất uy phong, nhưng người làm quan biết, càng như thế, càng khiến người ta ghét. Trên quan trường, àng im tiếng càng phát tài. Phải làm chuyện đắc tội với người này, y cũng hết sức thống khổ, chẳng phải điều y mong muốn.
Nên suy nghĩ về lâu về dài, y phải tu bổ quan hệ với Vương Sùng Cố, may mà có ấn tượng với bản tấu kia, nên có đoạn mở đầu ở trên.
Vương Sùng Cố run rẩy mở trang cuối cùng ra, thấy "lời phải, lệnh lễ bộ mau mau đề xuất quy chế báo lên" bên cạnh là dấu ấn của hoàng đế.
- Nói thế...
Vương Sùng Cố không kìm được nước mắt:
- Đại soái rốt cuộc cùng được bình xét lại rồi?
- Đúng thế.
Thẩm Mặc rất kích động, nhưng y sớm tu luyện được tới độ ưu sầu không lộ ra ngoài, bình tĩnh nói:
- Điều này nghĩa là gì, huynh hẳn rõ hơn ta?
Vương Sùng Cố gật đầu:
- Có nghĩa là triều đình đã thừa nhận phục Sóc .. Là đúng.
Tới đó nghẹn ngào không nói lên lời nữa.
Thẩm Mặc đợi hắn bình tĩnh lại mới nói:
- Từ sau khi Tằng đại soái ra đi, triều đình không ai dám nói tới phục Sóc nữa, khiến cho tới nay có kẻ cho rằng không cần phục Sóc ..
- Hoang đường.
Vương Sùng Cố quát xong vội thỉnh tội:
- Đại nhân thứ lỗi, hạ quan mạo phạm.
Hắn không dám cậy già xưng lão ca nữa.
Thẩm Mặc phất tay bảo hắn nói tiếp:
- Lời Tằng đại soái dùng cho bây giờ vẫn thích hợp, Hoa Hạ không phải họa do không binh, mà họa do không luyện binh. Chi phí phục Sóc, chỉ bằng chi phí một năm cho Tuyên Đại, địch sở dĩ xâm nhập thoải mái, vì khinh Trung Nguyên không còn ai ...
Nói tới đó thấy Thẩm Mặc cười nhìn mình, mặt Vương Sùng Cổ đỏ lên:
- Hạ quan quên rồi ...
- Không phải huynh quên, mà là chưa tới vị trí làm được, không làm không biết khó khăn nhường nào, một chút thiếu chu toàn thôi là có kẻ kéo chân, kẻ bản lĩnh lớn còn thừa dịp hạ ngươi.
Vương Sủng Cố vốn còn ca thán việc Thẩm Mặc chia doanh luyện binh, hiện giờ biến thành thông cảm:
- Đại nhân làm rất đúng, khó thì khó nhưng phải kiên trì.
- Giám Xuyên huynh, ta có việc muốn mời huynh làm.
Thẩm Mặc nghiêm nghị nói.
- Có hạ quan.
Vương Sùng Cố ngồi ngay ngắn đáp:
- Mời đại nhân phân phó.
- Vị trí năm xưa của Tằng đại soái ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có huynh thích hợp.
Quanh đi quẩn lại Thẩm Mặc đã xòe bài.
Đương nhiên vừa rồi chẳng phải lãng phí nước bọt, nếu y vừa mở đầu đã đề xuất yêu cầu này Vương Sùng Cố rất nhiều lý do chối từ, vì vào lúc này nếu đi có vẻ như bị đẩy khỏi kinh thành, nhưng Thẩm Mặc trải đường trước rồi, nhất là việc bình xét lại Tằng Tiển, trong mắt mọi người sẽ thành triều đình ủy thác trọng trách.
Quả nhiên Vương Sùng Cố sắc mặt biển đổi một hồi rồi đồng y, nhưng hắn chưa yên tâm:
- Vậy chuyện binh bộ sẽ ra sao?
- Truy tra sẽ có giới hạn, hơn nữa chư công binh bộ đều hiểu chuyện quân sự, sau này sẽ dùng tới.
Vương Sùng Cố cuối cùng yên tâm vui vẻ từ trị phòng Thẩm Mặc đi ra, làm thi vệ nhìn thấy ngẩn người :" Đây là người lúc nẫy đi vào như chết rồi đấy sao?"
Tới tận khi về đến thiêm áp phòng của mình, Vương Sùng Cố mới nghiền ngẫm lại, vỗ đầu mình:
- Khổ nhục kế không thành lại trúng hỗn chiến kế của người ta.
Có điều kết qua rnày còn chấp nhận được, Vương Sùng Cố không gây chuyện nũa. Đối phó với Hoắc Ký, Thẩm Mặc cũng tùy bệnh bốc thuốc, y cũng có lời ngon ngọt dụ hữu thị lang đại nhân đi Tuyên Đại làm tổng đốc.
Nhưng sự ôn hòa này chỉ tồn tại giữa cao tầng với nhau, kẻ dưới phải thành dê thế tội. Một ngày sau khi Thẩm Mặc thuyết phục được hai vị thị lang, y đưa tù phạm từ Cẩm Y vệ giao cho hình bộ. Kết quả một người sợ tội tự sát, một chết rét trong ngục, chấn động triều đình.
Vì thế không ai mặt mũi nào đi truy cứu những cô nhi quả phụ đáng thương nữa, vốn gia quyến phạm nhân phải đưa tới giáo phương ti, chỉ bị đưa về nguyên quán, giám thị chỗ ở, coi như hi sinh có chút giá trị.
Nhưng trận đánh bừa bãi này làm bọn họ mất đi tính bất ngờ, người Tây Ban Nha trong thành lập tức cầm súng đạn gia nhập chiến đấu.
Không thể không bội phục tính cảnh giác và tố chất huấn luyện của người Tây Ban Nha, lợi dụng thời gian đó, bọn chúng thiết lập phục kích trên đường. Khi Tiểu Dã dẫn đội cảm tử tới, bị mưa đạn dồn dập giết chết hơn 80 người.
Lúc này đội cảm tử cách hạm đội quá xa, tăng viện và tiếp tế đều khó khăn, không thể giành thắng lợi nữa, Tiểu Dã đành hạ lệnh rút binh. Khi lui tới tòa biệt thự còn đang bốc cháy kia, hắn tát cho mình một phát:
- Đúng là đồ con heo.
Hoàng hôn, đội cảm tử hao binh tổn tướng trở về, Tiểu Dã muốn mổ bụng tạ tội, Lão Hắc đá hắn ngã lăn ra đất:
- Ghét nhất đám người như các ngươi, hơi chút là mổ bụng.
- Đúng thế, nhảy luôn xuống biển cho đỡ làm bẩn boong thuyền.
Lâm Phượng phụ họa.
- ...
Tiểu Dã Thủy Vương tức thiếu điều hộc máu.
- Tranh thủ thời gian đi nghỉ đi, lần sau không được thất bại.
Lão Hắc nói.
- Hây.
Tiểu Dã gật đầu, thầm nghĩ :" Đang đợi câu này đấy."
Tiểu Dã lui rồi, Lâm Phượng nói:
- Cần hạ ngay Mã Ni Lạp, nếu không người Tây Ban Nha ở tiền tuyến lui về tiếp viện thì tình hình sẽ rất phức tạp.
- Ừm.
Lão Hắc gật đầu:
- Người Tây Ban Nha đúng là lợi hại, đội cảm tử đều nói, không phải là đối thủ của chúng.
- Đúng, sức chiến đấu và tố dưỡng của chúng đều hơn hẳn ta.
- Vậy lấy thịt đè người, mai ta đích thân dẫn đội.
Lão Hắc nghiến răng nói.
- Không được, quá nguy hiểm.
- Kệ, mai nếu không hạ được Mã Ni Lạp, ta không trở về nữa.
Tổng kết chiến đấu ngày hôm qua, Lâm Phượng cho rằng, chỗ hạm đội neo đậu quá xa, không thể tăng viện hiệu quả cho bộ đội công kích, vì thế hạ lệnh tiến vào cửa cảng Mã Ni Lạp, Lão Hắc dẫn đại quân lên bờ đánh tiên phong.
Được chuyện hôm qua cổ vũ, thanh niên người Hoa ở Mã Ni Lạp bất chấp nguy hiểm, xuyên qua đường phố, đốt cháy từng tòa nhà do người Tây Ban Nha xây dựng, lửa cháy khắp nơi, bao phủ tòa thành mỹ lệ.
Người Tây Ban Nha chui hết vào công sự của phủ tổng đốc, còn gia cố bốn xung quanh, kéo đại pháo vốn bảo vệ thành vào trong công sự, nữ nhân chăm sóc thương binh, trẻ con chuyển đạn dược, chuẩn bị đâu ra đó.
Bên trên chòi quan sát của công sự, Lê Nha nhìn lửa cháy khắp nơi, khuôn mặt vốn tràn trề tự tin mang đầy lo lắng và bất an. Hắn không chỉ lo lắng vì nguy cơ trước mắt, mà lo cho kế hoạch của đế quốc ở Châu Á.
Sau khi thuận lợi tới đảo Lữ Tống, dễ dàng đánh bại vũ trang đương địa, hắn thành danh nhân mới của đế quốc, thậm chí có cơ hội nhận thư của hoàng đế, được biểu dương tinh thần mạo hiểm và năng lực trác việt.
Lê Nha đầu óc mê muội vì vinh quang, trong thư trà lời mạnh miệng nói :" Trung Quốc là nơi giàu có nhân khẩu đông đúc, nếu bệ hạ muốn, chúng thần trong vòng vài năm có thể chinh phục nơi này."
Sau đó triển khai điều tra, cuối năm ngoái đem bản đồ Trung Quốc, Nhật Bản cùng kế hoạch đầy dã tâm gửi cho Phillip đệ nhị, hi vọng được phê chuẩn xâm chiếm Trung Quốc.
Nhưng hắn không ngờ kế hoạch của mình còn chưa tới chỗ hoàng đế, thì nguy cơ đã đến, chính là tình thế hiện nay hắn đang đối diện.
Nhìn quân tăng viện của đối phương tới, còn dùng chiến thuật cực cao minh, lòng hắng đầy sợ hãi. Lê Nha biết nếu cuộc chiến này thất bại, đám xâm lược không được lòng người bọn chúng sẽ mất cả quần đảo Lữ Tống, kế hoạch vĩ đại chinh phục Trung Quốc sẽ thành bong bóng ..
- Phải trụ vững.
Lê Nha dập tắt thuốc lá, lớn tiếng gọi thuộc hạ, đem quyết tâm của mình truyền cho bọn chúng.
Nhưng tên nào tên nấy mặt mày nặng nề, vì người Tây Ban Nha gặp phải đối thủ mạnh nhất từ khi kiến lập chế độ thực dân toàn cầu cho tới nay.
Nhân số bọn chúng lại quá ít, vì chiến sự bên kia đã tới hồi quan trọng, quan binh để lại ở Mã Ni Lạp chưa tới 100, may là trong đêm, một tiểu đội ở đảo phụ cận về tăng viện, khiến trong công sự có chừng 150 người.
Kỳ thực còn có hơn 1000 quân chư hầu, nhưng đám người đó đi theo cướp bóc đốt phá còn được, gặp phải đối thủ mạnh, có khi còn đâm lén sau lưng. Không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội hèn như lợn, cho nên quan chỉ huy an bài bọn chúng ngoài công sự, phụ trách phòng tuyến ngoại vi.
Quả nhiên lửa vừa bốc lên, đám quân chư hầu tan sạch, đợi khi đám hải tặc Trung Quốc xông vào thì giữa phủ tổng đốc và công sự đã trông huơ trống hoắc rồi.
Không gặp phải phản kháng như dự liệu phe tấn công kinh ngạc, sợ đối phương có mưu mô, nên dừng bước, quan sát công sự.
Nhưng mau chóng phát hiện ra không hề có mai phục, Lão Hắc hạ lệnh tấn công công sự.
Một người mặc áo rộng thùng thình như áo ngủ, chân đi guốc gỗ, lộ ra cái chân đầ lông, đó là Tiểu Dã Thủy Vương các hạ, hắn xuất hiện trước đội ngũ, rút đao võ sĩ sáng loáng ra, quát:
- Giết giết giết.
Rồi dẫn hơn 100 người Nhật Bản xông lên.
Khi bọn họ hò hét chạy được nửa đường một loạt súng vang lên, 2,3 chục người hàng đầu ngã gục, nhưng số còn lại không hề vì thế mà tan rã, tiếp tục xông tới.
Đằng sau, Lão Hắc hạ lệnh hỏa thương thủ khai hỏa áp chế hỏa lực của công sự.
Tức thì tiếng súng tiếng hò hét vang lên khắp nơi.
Phải nói người Nhật Bản rất anh dũng, Tiểu Dã dẫn thuộc hạ chạy tới dưới công sự, nếu chẳng phải người Tây Ban Nha dùng dầu sôi phục vụ, thì chỉ đợt tấn công này đã có thể đánh lên.
Có điều hiện thực không có nếu, Tiểu Dã mất tới bảy tám chục tên thuộc hạ, liền rút lui.
Lão Hắc cũng nóng ruột, hai lần tổ chức tấn công đều thất bại, tử thương nặng nề.
Tới trưa Lâm Phượng vận chuyển đại pháo tới, oanh kích công sự, đối phương bắn trả, hơn nửa trình độ cao xiêu hơn, nửa tiếng đấu pháo, chẳng những không làm được gì, còn bị người ba bắn hỏng ba khẩu Tướng Quân pháo.
Lão Hắc nóng thật rồi, đang muốn đích thân dẫn quân phát động tổng tấn công thì đại biểu chi nhanh Cty Nam Dương ở Lữ Tống xuất hiện, mang cho hắn 40 cỗ xe bọc giáp ... đó là do người Hoa đương địa lấy chăn bông dầy thấm ướt phủ lên xe đẩy, có thể cung cấp phòng ngự di động hữu hiệu cho họ.
Lão Hắc lập tức tổ chức đội cảm tử, đẩy xe bọc "giáp" tiến lên, lần này hiệu quả tốt hơn nhiều, súng đạn người Tây Ban Nha không thể làm tổn hại tới tướng sĩ nấp sau lớp chăn đệm ướt, trơ mắt nhìn họ ngày một tới gần.
Lão Hắc thấy vậy mừng rỡ, dùng hết xe bọc giá, lưu lại 200 người làm đội dự bị, tất cả tấn công mãnh liệt.
Cùng lúc này, trên biển cũng nổ ra kịch chiến, thì ra Tát Nhĩ Tây Đa chỉ huy tiền tuyến là một người cẩn thận, đêm hôm đó không thấy thuyền lương tới nơi, sáng hôm sau liền dẫn 3 chiếc hạm chủ lực, cùng một nửa đội viên lục chiến quay vệ Mã Ni Lạp xem tình hình.
Ba chiến chủ hạm nửa đường gặp thuyền cầu viện, quan chỉ huy lập tức quyết định phát động tập kích hạm địch. Nhưng Lâm Phượng đã nghiêm trận đợi sẵn, quân địch vừa tới liền dùng đại pháo tiếp đón.
Hải quân Tây Ban Nha vô địch thiên hạ đương nhiên không phải chỉ có hư danh, bọn chúng bắn một loạt pháo, lập tức xoay mạn thuyền tiếp tục loạt pháo thứ hai, đây là chiến thuật Đơn Tuyến Kích mà bọn chúng luôn kiêu ngạo.
Nhưng làm bọn chúng kinh ngạc là đối phương cũng ám hiểu chiến thuật tương tự, cũng dàng hàng một, trách tiếp xúc cự ly gần, chỉ dùng mạn sườn nổ pháo, dưới sự suất lĩnh ra sức tiến lên chiếm lấy hướng gió.
Người Tây Ban Nha tất nhiên không thể để đối phương thực hiện kế hoạch, ý đồ chiếm lại chỗ thuận gió. Vì thế hai bai thủy chung giữ khoảng cách quay vòng một chỗ, dùng hỏa pháo mãnh liệt bắn nhau.
Mặc dù cả hai bên đều là đại hạm hai tầng, hơn nữa trang bị mấy chục khẩu đại pháo làm uy lực tăng gấp bội, nhưng chỉ dựa vào pháo đạn là khó đánh chìm được đối phương.
Cho dù bị chủ pháo 30 cân bắn trúng cũng chỉ tạo thành lỗ đạn không lớn, sau đó xuyên vào phát nổ làm gỗ vụn bắn ra khiến nhân viên bị thương, còn kết cấu chỉnh thể không tổn hại lắm.
Thế nhưng thuyền viên hai bên đều qua huấn luyện nghiêm khắc, cơ bản không để xảy ra loại tai nạn này.
Kết quả hai bên quần nhau tới khi tối đien chẳng có một chiến hạm nào chìm, đành tạm thời lui binh, mai tái chiến.
Thế nhưng trên lục địa kịch chiến đang hăng, công sự của người Tây Ban Nha cực kỳ kiên cố, đám Lão Hắc thiếu vũ khí công thành, chỉ lởn vởn phía dưới, tử thương thảm trọng.
Lúc nên bên trên có người xì xà xì xồ nói vọng xuống.
Lão Hắc hỏi thông dịch, thông dịch đáp:
- Người Tây Ban Nha nói trời tối rồi, chúng ta rút quân mai đành tiếp.
Lão Hắc trợn mắt:
- Dựa vào cái gì mà chúng định đoạt được?
Thông dịch nói:
- Đó là quy củ đánh trận bên phía bọn họ, gọi là tinh thần kỵ sĩ cao quý.
Lão Hắc nhổ phẹt bãi nước bọt:
- Cao quý con mẹ nó, cướp bóc khắp thế giới là sự cao quý của bọn chúng?
- Chúng ta trả lời ra sao đây?
- ...
Lão Hắc đảo mắt một vòng, gọi Tiểu Dã tới thì thầm vài câu, ai ngờ Tiểu Dã lắc đầu:
- Không được, đánh lén không hợp tinh thần võ sĩ.
- Mẹ nó chứ, lại nhảy ra thêm cái tinh thần võ sĩ.
Lão Hắc đau cả đầu:
- Ngươi bây giờ không phải là võ sĩ mà là lãng nhân, lãng nhân hiểu chưa hả?
Người Trung Quốc đánh trận không dùng kế, Tôn Vũ, Gia Cát Lượng sẽ nhảy ra khỏi quan tài, vả gẫy răng ngươi … đó là tinh người Trung Quốc.
Vì thế Lão Hắc sai người trả lời đồng ý đình chiến, kết quả bên kia không bắn nữa, nhưng chúng không phải là trẻ con, vẫn chĩa nòng súng về phía đối phương, sẵn sàng bóp cò bất kỳ lúc nào.
Nhưng quân Minh nhìn như lui thật, dùng xe bọc giáp yểm hộ, chầm chậm lui về, để lại một đống thi thể, có lẽ là vì sợ, có lẽ trong đống người chết có thân nhân, quân Minh vừa lui vừa khóc rống lên.
Người Tây Ban Nha nghe tiếng khóc xé lòng không kìm nổi bi thương, từ khi xuất chiến thực dân tới nay, bọn chúng chưa bao giờ đánh trận thảm đến thế, chẳng biết còn cầm cự nổi mấy ngày.
Thượng đế ơi, phù hộ chúng con mau chóng thoát khỏi địa ngục này.
Có lẽ đúng lúc thượng đế đang rảnh, thỉnh cầu của bọn chúng lập tức có hiệu quả, có bóng đen từ dưới thành lao lên, tiễn một binh sĩ về Tây Thiên.
- Địch tập kích.
Tiếng hét thẻm thiết vang lên, mặc dù người Tây Ban Nha lập tức đâm kiếm tới cứu, nhưng người đó võ nghệ cao siêu, trường đao múa loang loáng, đằng sau lưng hắn, bóng đen liên tiếp bò lên, vung trường đao tham gia cuộc chiến, công sự hỗn loạn.
Quân Minh phía dưới không khóc nữa, quay đầu lào trào lên như thủy triều.
Thắng thua đã định, Lão Hắc thở phào, thì ra hắn bảo Tiểu Dã Thủy Vương và thủ hạ giả vờ làm người chết, sau đó cố ý khóc lóc thu hút sự chú ý cho đám Tiểu Dã bỏ lên, nhân lúc kẻ địch không kịp ứng phó, chiếm công sự thành công.
Người Tây Ban Nha rất dứt khoát, biết thua chắc liền giương cờ trắng đầu hàng.
Lão Hắc bảo bọn chúng nộp vũ khi bò từ bên trong ra, hỏi ai là kẻ cầm đầu.
Lê Nha cánh tay bị thương, đeo lủng lẳng trước ngực đứng ra:
- Ta là trưởng quan tối cao nơi này, tổng đốc Phỉ Luật Tân Lê Nha Thực Bỉ.
Không ngờ là tiếng Hán.
- Ngươi nên mổ bụng.
Tiểu Dã lập công dương dương đắc ý nói.
- Qua một bên chơi, trước kia sao ngươi không mổ bụng.
Lão Hắc trừng mắt lên, nếu không chiến bại Tiểu Dã chắc đang là tiểu bá vương ở Nhật Bản, sao có thể tới đây kiếm tiền.
Tiểu Dã lập tức tịt ngòi, đó là nỗi đau suốt đời của hắn.
Sáng hôm sau, người Tây Ban Nha trên biển vừa muốn khai chiến thì Lâm Phượng phái người đưa tới một tên tù binh, nói tin Lê Nha bị bắt cho chúng.
Xác nhận tin dữ xong, ba chiếc chiến hạm lập tức rời khỏi chiến trường tới cảng Đại Mạo, Tất Nhĩ Tây Đa nhận được báo cáo, biết không thể chậm trễ vội rút quân ngay trong đêm, lui về căn cứ ở Vụ Túc.
Mặc dù chủ lực vẫn còn, với cả căn cứ Vụ Túc, nhưng không tiêu diệt được "hải tặc", lại mất Mã Ni Lạp, Lê Nha bị bắt, đó là đả kích trí mạng với người Tây Ban Nha.
Người đương địa vốn khuất phục cũng bắt đầu trở nên không an phận, sảng sàng nội ứng ngoại hợp với hải tặc, đuổi bọn chúng ra hẳn khỏi Lữ Tống.
Nghiêm trọng hơn nữa, đây là thất bại lớn nhất khi đế quốc Tây Ban Nha khuyếch trương toàn cầu, làm sự tự tin của binh sĩ Tây Ban Nha không gượng dậy nổi, e kẻ địch chưa tới, đơn vị bộ đội này đã tan rã.
Lúc này cao tầng viễn chinh cũng xuất hiện chia rẽ nghiêm trọng, có người nói, nên cố thủ đợi tăng viện, có người muốn rút về Mexico, nhưng bất kể phái nào cũng mất dũng khí chiến đấu.
Lúc Tát Nhĩ Tây Đa đang đau đầu thì "hải tặc Trung Quốc" phái thông dịch tới, nói :" Nơi này không phải sở hữu của ngươi, là phiên quốc của Đại Minh thiên triều, ngươi xâm lược vùng này, sát hạt phiên vương, tội trạng chấn động thiên triều. Nếu ngươi rút khỏi Lữ Tống, vĩnh viễn thề không quay lại nữa, ta thả tổng đốc Lê Nha và số tù binh." Cuối cùng nghiêm khắc cảnh cáo :" Nếu còn không chịu tỉnh ngộ, đến khi thuyền hủy thành phá, hối hận sẽ không kịp."
Tát Nhĩ Tây Đa vội triệu tập quý tộc và quan quân thảo luận cách ứng phó, nhất trí cho rằng, "nếu tiếp tục chiến đấu vạn mệnh đáng sợ sẽ bổ xuống đầu mỗi người. Hơn nữa tổng đốc đại nhân và quốc dân tính mạng cao quý, không thể vì cơn giận nhất thời, bất chấp an nguy của họ."
Kỳ thực đó là cách nói đường hoàng thôi, bọn chúng muốn Lê Nha về gánh trách nhiệm, như thế bản thân không sao nữa.
Mặc dù Tát Nhĩ Tây Đa còn muốn chiến đấu, nhưng không thể làm trái quyết định tập thể, vì thế tìm thông dịch, trả lời đám hải tặc, đồng ý điều kiện đình chiến. Còn uy hiếp không được tiêu diệt thương thuyền Tây Ban Nha, nếu không sẽ dẫn đại quân tới tiêu diệt hết.
Nhưng thông dịch không dám nói thẳng, liền sửa lại văn tựu thành những lại hạ mình như "nguyện bãi binh quy hàng, quỳ gối xin về nước", dù sao đám quỷ tây không biết chữ Hán.
Tháng 7, dưới sự giám thị của 8 chiếc chiến hạm Đại Minh, người Tây Ban Nha rao tất cả thành bảo, vật tư, tiếp nhận lấy tu binh cùng gia quyến, nô bộc hơn nghìn người, ngòi 5 chiếc thuyền rời khỏi đảo Lữ Tống.
Ký thực còn đám quân chư hầu và nô lệ, nhưng những người này dễ mang bệnh truyền nhiễm, lại không đủ thuyền, nên bỏ chúng lại Lữ Tống.
Nhìn bóng thuyền rời đi, Lâm Phượng khó hiểu nói với nho sinh trung niên:
- Sư phụ, làm thế quá dễ dàng cho chúng.
- Đúng thế.
Nho sinh đó là Trịnh Nhược Tằng, ảm đạm nói:
- Hiện giờ chúng ta tuy thắng, nhưng với đế quốc Tây Ban Nha chỉ như con trâu mất một sợi lông, chúng ta nếu làm quá tuyệt tình, người Tây Ban Nha dốc sức báo thù, chúng ta sẽ bại chắc. Hơn nữa trận đánh này kéo dài quá lâu, còn đánh nữa sẽ rắc rối.
Lâm Phượng là người thông minh, lại học qua chính trị, đương nhiên hiểu, vỗ mạnh lên lan can:
- Nói cho cùng là bọn họ có đế quốc hùng mạnh sau lưng, còn chúng ta phải đề phòng triều đình đâm sau lưng.
- Đúng thế, thắng bại quyết định ở trên triều, nếu không có triều đình ủng hộ, chúng ta chỉ oai phong nhất thời, không thể lâu dài được.
- Làm sao mới có được sự ủng hộ của triều đình, nói không chừng trong mắt họ, chúng ta chẳng khác gì thảo dân.
Lâm Phượng cằn nhằn.
- Không cần thăm dò ta.
Trịnh Nhược Tằng tựa cười tựa không nói:
- Cái gì không nên nói, ta không nói một câu.
- Vậy thì thôi.
Lâm Phượng có chút tức giận:
- Suốt ngày thần thần bí bí, làm người ta không an tâm.
- Ta chỉ có thể nói với ngươi, hoàn cảnh chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn, có lẽ mười, thậm chí năm năm nữa, thái độ triều đình sẽ có chuyển biến lớn, đó là lúc chúc ta thi triển hoài bão.
- Thật sao?
Lâm Phượng phấn chấn:
- Sư phụ không lừa học sinh chứ?
- Lừa ngươi làm gì?
Trịnh Nhược Tằng nghiêm mặt nói:
- Nhưng cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, chúng ta làm đúng mệnh lệnh, không được gây thêm loạn cho bên trên.
- Vâng.
- Tổng đốc, tay ngài có khả năng không giữ được nữa, đã nhiễm trùng mất rồi.
Y sinh khám xong vết thương cho Lê Nha, lo lắng nói:
- May là tay trái, nếu không ta bị giáo hội thiêu chết mất.
Lê Nha còn an ủi bản thân, có thể thấy thần kinh vững thế nào, kỳ thực loại người như hắn, bất kể có bao nhiêu hào quang trên người, bản chất vẫn là nhà mạo hiểm coi thường sinh tử, lần này nhặt được lại mạng sống là đã hài lòng lắm rồi:
- An bài phẫu thuận đi.
- Vâng.
Y sinh mặt đầy vẻ sung kính.
- Cảm tạ ông còn quan tâm tới mạng sống của tôi.
Lê Nha giơ lý rượu lên mời Nhĩ Tây Đa.
- Tôi từng thề trung thành với ngài, lần này trách nhiệm hãy do tôi gánh.
Tát Nhĩ Tây Đa cúi mình xuống.
- Không.
Lê Nha lắc đầu:
- Tôi là tổng đốc, tôi sẽ về nước thỉnh tội với bệ hạ ... Đồng thời du thuyết mang một đơn vị quân đội viễn chinh hùng mạnh quay lại.
- Nhưng .. Tôi đã ký hiệp ước với bọn họ.
- Ông không phải tổng đốc, không có quyền.
Lê Nha quịt nợ một cách đường hoàng:
- Hùng tâm chinh phục Châu Á của đế quốc không thể tắt, tuyến đường Nam Thái Bình Dương này không thể để kẻ khác khống chế.
- Ngài chắc mấy phần.
- Tôn nghiêm của đế quốc không thể chấp nhận thất bại này, hùng tâm của bệ hạ càng không thể cho mất đi bàn đạp tiến vào Châu Á .. Lữ Tống, nhất định phải đoạt lại.
Quyết tâm của Lê Nha không hề dao động.
~~~~~~~~~~~~~~~
Khi tin tức thu phục Lữ Tống truyền tới Bắc Kinh thì đã là trung thu.
Tảng đá lớn trong lòng Thẩm Mặc được bỏ xuống, nhưng y chỉ vui mừng trong chốc lát, vì y biết người Tây Ban Nha nhất định sẽ trở lại... Chỉ sớm hay muộn mà thôi.
Thẩm Mặc cần cuộc đại chiến này nổ ra muộn hơn, vì y cần thời gian nắm lấy quyền lực, chỉ có quyền quyết sách mới có thể khiến các dũng sĩ trên hải dương không còn cô độc nữa.
Đánh bại một đế quốc chỉ có thể là một đế quốc khác, nhưng Đại Minh có thể điều chỉnh tới mức nào?
Nghĩ tới vũng bùn đấu tranh càng lúc càng lún sâu, tâm tình Thẩm Mặc trùng xuống.
Sau khi Cao Củng đi, ngôn quan chĩa thẳng mũi giáo vào Quách Phác, đàn hặc ông ta "đức hạnh không đủ, thích nịnh bợ, không xứng làm các thần", Long Khánh không chịu phế truất một đại thần nữa, dùng ngôn ngữ cứng rắn cự tuyệt, cảnh cáo bọn chúng không được đuổi cùng giết tận.
Nhưng quyền uy một khi đã mất, phải dùng uy lực gấp mười mới lấy lại được, Long Khánh không có cái bá khí đó, nên ngôn quan không sợ, còn vắt óc tìm đủ mọi tội trạng công kích Quách Phác.
Quách Phác là quan thanh liêm, xử sự công chính, là người nhân hậu, khác hẳn với Cao Củng, có mối quan hệ rất tốt.
Đại thần trong triều đều biết, những tội trạng thêu dệt kia đều là giả, tội thực sự của Quách Phác là không chịu a dua theo Từ Giai, là chiến hữu của Cao Củng.
Đám ngôn quan thì cho rằng, trong nội các tồn tại một tập đoàn âm mưu, luôn tìm cách phản đối Từ các lão, muốn gây bất lợi cho ngôn quan.
Hiện giờ Cao Củng đã cuốn xéo, ông còn ở đây làm gì?
Cho nên đám ngôn quan quyết không đạt được mục đích không thôi.
Nhưng có không ít phái trung lập, thậm chí bản thân đại thần cốt cán của Từ đảng cũng tìm cơ hội cầu xin với Từ Giai. Điều này làm Từ Giai bất ngờ, càng bất ngờ hơn nữa, ông ta không khống chế nổi đám ngôn quan nữa rồi.
Từ trước tới nay, vì tị hiềm, Từ Giai rất ít tiếp xúc trực tiếp với ngôn quan, đa phần mệnh lệnh thông qua Trương Cư Chính, sau đó do mấy tên cốt cán đi kích động kẻ khác, chiêu này dùng lần nào chuẩn lần đó.
Song tác dụng phụ cũng dần thể hiện ra, phương pháp này có sức khống chế quá yếu, đám ngôn quan thấy người khác nổi danh, không cần ai chỉ thị, cũng chủ động chạy khắp nơi cắn người. Lại nhìn thấy kẻ đàn hặc trước bình an, càng trở nên ngông cuồng, bịa đặt đủ chuyện, vượt quá mọi giới hạn.
Từ Giai không thể tát vào mặt mình cấm chỉ ngôn quan đàn hặc Quách Phác, huống hồ ông ta không muốn nhìn cái mặt Quách Phác nữa.
Cứ thế giằng co cho tới tháng này, đám ngôn quan vứt bỏ hết thể diện, dâng thư nói ông ta trước kia tang cha dùng đoạt tình ra nhậm chức, thiếu hiếu đạo bị người đời kinh bỉ. Hại nói mẹ ông ta tuổi già nhiều bệnh, không chịu về phụng dưỡng, xói mòn nhân phẩm, làm người ta nhục thay.
Lời ác độc tới mức không tưởng tượng nổi, thiếu điều nói thẳng, ông xéo đi, bọn ta không muốn nhìn thấy ông nữa.
Quách Phác sớm đã không chịu nổi, nhưng hoàng đế không phê duyệt cho từ chức. Giờ người ta lấy hiếu đạo ra vấy bẩn, Quách Phác quỳ luôn ngoài cung Càn Thanh xin cho về quê.
Hoàng đế thấy ông ta đã quyết, triệu kiến tới hỏi:
- Trong cố mệnh đại thần, Cao khanh đã bỏ trẫm mà đi, chẳng lẽ khanh cũng vì lời nói đó bỏ trẫm nữa sao?
- Lời người như đao.
Quách Phác khóc nói:
- Thanh danh thần đã mất hết, dù thần có mặt dày ở lại, nhưng trong triều còn chỗ đứng cho thần nữa sao.
- Trẫm tin khanh mà.
- Nhưng bệ hạ không chặn được miệng chúng.
Lời này của Quách Phác thẳng thắn lắm rồi.
Con người trưởng thành trong nghịch cảnh, Long Khánh sáng suốt hơn trước kia nhiều, ít nhất cũng nghe ra ý ngầm trong lời ông ta.
Im lặng hồi lâu, Long Khánh ảm đạm nói:
- Biết làm sao ...
Kỳ thực Long Khánh đã sớm không nhịn nổi nữa, tháng trước hắn hạ chỉ cho nội các tiến hành khảo sát khoa đạo. Kinh sát mới qua nửa năm, hiển nhiên hoàng đế muốn khai đao với ngôn quan rồi.
Nhưng Từ Giai vì muốn bảo vệ ngôn quan, cho rằng "không hợp quy củ, có hiềm nghi đả kích ngôn luận" can gián hoàng đế.
Biết làm sao, biết làm sao đó là lời thổ lộ buồn bực trong lòng vị hoàng đế trẻ.
Không còn cách nào, Long Khánh phê chuẩn cho Quách các lão từ chức ...
Khi Quách Phác đi, học sinh đều đến tiễn, thậm chí lão thần như Cát Thủ Lễ, Chu Hành đều có mặt khác biệt hoàn toàn với cảnh lẻ loi của Cao Củng, e rằng không thể dùng đối nhân xử thế chênh lệnh mà giải thích.
Quách Phác đi, Thẩm Mặc không tới tiễn, ông ta không cho y tới, vì cải cách binh bộ đang tới lúc mẫu chốt, ông ta lo sinh ra rắc rối không cần thiết cho y.
Thẩm Mặc hết sức cảm kích Quách Phác, nếu chẳng phải ông ta lợi dụng sức ảnh hưởng của mình ở binh bộ, trấn áp đám phản kháng, e rằng Thẩm Mặc chỉnh đốn chẳng được thuận lợi như bây giờ.
Chỉ ba tháng, y làm binh bộ đổi phe.
Vừa mới tới , y liền điều tra lang trung võ khố ti, tra ra gần trăm vạn tài sản.
Tiếp đó lần theo dấu vết, truy tới Xa giá ti, lang trung Xa gia ti thấy kết cục kẻ trước, chuẩn bị khai báo với khâm sai, nhưng đêm trước khi tự thú, bị phát hiện ra chết đuối trong sông hộ thành.
Cùng đêm đó lang trung võ khố ti chết trong thiên lao, kinh sư chấn động, ai cũng đoán người chết tiếp theo là lang trung nào.
Vậy nhưng ở vụ án này, Thẩm Mặc không hỏi tới nhiều, chỉ đốc thúc Thuận Thiên phủ sớm ngày phá án, sau đó vài ngày, lệnh điều động đưa xuống Vương Sùng Cố lấy hàm thượng thư làm tổng đốc tam biên; Hoắc Kỳ đổi chỗ với Đàm Luân tổng đốc Tuyên Đại.
Người không rõ nội tình nói nó cho thấy quyết tâm chỉnh đốn quân bị của triều đình, hai vị đại thị lang xuất trấn biên thùy, đây là hành động lớn chưa từng có.
Có người nói đây căn bản là trục xuất, có bọn họ nghĩ không ra, Sơn Tây bang sao lại chịu để cho người ta cắt xẻo như thế?
Sao Thẩm Mặc làm được, chuyện này phải quay lại ngày y vờ say ở phủ Định quốc công.
Ngày hôm sau Định quốc công lấy lý do sinh nhật cháu, mời hai vị quốc công khác tới phủ, đem nội dung trò chuyện với Thẩm Mặc nói ra.
Cả ba cho rằng điều kiện của Thẩm Mặc cơ bản có thể chấp nhận được, nhưng muốn huân quý giao ra ruộng đất chiếm đoạt là không thể được, tuyển người phải giữ lại một nửa.
Còn về miếng bánh ở Nam Dương, ý tứ lão gia hỏa là mấy năm đầu lấy tiền, dù sao bạc không biết lừa người. Đương nhiên cũng phải phái thân tín tới xem nơi đó thực sự có vạn khoảnh ruộng như trong lời đồng không.
Thẩm Mặc mau chóng trả lời, truân điền có thể không truy cứu, chuyện Nam Dương cũng có thể làm theo yêu cầu của họ. Nhưng sử dụng quan quân, phải xem biểu hiện của bọn họ, do tổng lý luyện binh quyết định, y không can thiệp cũng không cho ai can thiệp.
Đám huân quý biết, nếu theo xét theo năng lực thì đám quan quân nổi mấy tên lưu lại? Nhưng bọn họ nghe ngóng đươc, Thích Kế Quang không phải là khó nói lắm, tựa hồ có cửa sau để đi. Hiển nhiên thương lượng với một võ nhân dễ hơn cầu xin một đại học sĩ.
Vì thế hai bên đạt thành hiệp nghị, Tiêu Anh làm đề đốc kinh doanh, Thẩm Mặc đã có thể thẳng tay làm việc, đầu tiên xử trảm 20 tên cầm đầu tập kích Vương Quốc Quang, hơn 70 tên còn lại phân phối đi Vân Quý.
Sau đó dựa vào uy hiếp này triển khai chỉnh đốn toàn diện trong quân doanh, thi hành chính sách "chia doanh luyện binh", bổ nhiệm Thích Kế Quang làm tổng lý luyện binh, phụ trách chuyện luyện binh ...
Khống chế kinh doanh xong, Thẩm Mặc bắt đầu chỉnh đốn binh bộ, y hạ ngay hai ti Võ khố, Xa giá, đem quan viên tham ô ra trừng trị trước pháp luật..
Nếu chẳng phải hai tên thị lạng bất ngờ tử vong, không biết liên lụy tới bao người, nhưng khi mọi người cho rằng y sẽ triệt để khai chiến với Sơn Tây bang, hai bên đột nhiên giảng hòa.
Điểm chuyệt ngoặt tới từ một lần đàm thoại, hai bên tham gia là Thẩm Mặc và Vương Sùng Cố.
Đúng như trước kia y nói " huynh nhất định sớm tới tìm ta" cái cảm giác bị người ta nắm trong lòng bàn tay thật khó chịu, nhưng Vương Sùng Cố biết, bản thân thực lực Thẩm Mặc đã mạnh, lại giương cờ Từ Giai.
Còn bên Tấn đảng xảy ra vấn đề, Dương Bác đóng cửa đợi tội, Vương Quốc Quang ở nhà tu dưỡng, Cát Thủ Lễ cũng góp vui, xin về nhà phụng dưỡng mẹ giả ...
Trước mặt đại địch, các vị đại lão nằm xuống giả chết, Tấn quần long vô thủ, cả phản kích cũng không có người dẫn đầu.
Vương Sủng Cố ngứa mắt với Thẩm Mặc, nhưng chưa tự đại tới mức mình có thể chống lại y.
Nghiêm trọng hơn, hắn không tìm ra tung tích hai lang trung bị bắt, ngay cả giết người bịt miệng cũng không thể, thứ hai kẻ đó nắm giữ, đủ cho hắn, thậm chó cả Dương Bác cũng phải vào đại lao.
Dù vậy Dương Bác vẫn không có hành động gì, bày ra bộ dạng tiêu cực đưa cổ chịu chém.
"Thật không biết đám lão già đó nghĩ gì?" Hắn đành tới chỗ Thẩm Mặc thỉnh tội, hi vọng vờ vịt tránh được kết quả xấu nhất.
Hôm đó Thẩm Mặc ở nha môn, sai người theo dõi nhân lúc không có ai, Vương Sủng Cố liền lẻn tới, tưởng gặp phải quát tháo chửi mắng, ai ngờ Thẩm Mặc ôn hòa cùng hắn hồi tượng lại năm xưa chung vai tác chiến ở đông nam.
- Khi đó may nhờ lão ca giúp một tay, nếu không ta không thể kiếm được nhiều lương thực như vậy.
Thẩm Mặc mặt đầy cảm kích.
Nhớ lại năm tháng hào hùng, Vương Sùng Cố cảm khái vô hạn:
- Đúng vậy chớp mắt cái đã mười năm mà như mới hôm qua.
- Không biết lão ca còn mấy phần hào tình năm xưa.
Vương Sùng Cố xoa đầu, nhìn thấy trên trường treo bức tranh chữ Hành Lộ Nan là Lý Bạch, mặt đầy phức tạp, ngâm:
-
Cốc vàng, rượu trong, vạn một đấu,
Mâm ngọc, thức quý, giá mười ngàn.
Dừng chén, ném đũa, nuốt không được,
Rút kiếm nhìn quanh lòng mênh mang.
Muốn vượt Hoàng Hà sông băng đóng,
Toan lên Thái Hàng núi tuyết phơi.
Lúc rỗi buông câu bờ khe biếc,
Bỗng mơ thuyền lướt cạnh mặt trời.
Đưòng đi khó! Đường đi khó!
Nay ở đâu? Đường bao ngả?
Thẩm Mặc thấy hắn dừng lại, cười nói:
- Còn hai câu nữa mà.
- Cưỡi gió, phá sóng hẳn có ngày,
Treo thẳng buồm mây vượt biển cả!
Vương Sùng Cố cười khổ:
- Làm đâu phải dễ như nói, Giang Nam, hôm nay lão ca tới tìm đệ là muốn thẳng thắn.
Lòng thầm lo :" Đủ độ chưa nhỉ?"
Thẩm Mặc nghiêm mặt lại, nghe hắn trình bày:
- Giờ đây lão đệ đã moi cả gan ruột binh bộ ra, ta nếu không nói với đệ thì thực là trợn mắt nói dối rồi .. Mấy năm qua ta kéo bè kết phái, diệt trừ kẻ đối lập, đút lót hối lộ ... Cái đầu này đủ chặt ba lần rồi.
Thẩm Mặc không lên tiếng, vì y chẳng có tư cách gì chỉ trích người khác.
- Ta luôn tự an ủi bình làm thế là vì bất đắc dĩ, ta không làm thế là khác người, sẽ bị xa lánh như Hải Thụy, ta không muốn thế. Ta cần quyền lực thực hiện ... Tâm nguyện của ta.
Vương Sủng Cố cười thảm:
- Nhưng quay đầu nhìn lại, mỗi lần bất đắc dĩ đó như từng giọt mực nhỏ vào tim, từng giọt từng giọt một .. Hùng tâm, sớm đã vấy bẩn, thành hạng người năm xưa bản thân thống hận rồi.
Những lời này ít nhiều phát ra từ tận đáy lòng.
Có điều trước khi tới hắn phải nhẩm đi nhẩm lại vài lần mới nói lưu loát được như thế.
Thẩm Mặc thở dài:
- Ta há chẳng cũng thế sao ...
Có vẻ như tin lời y.
- Giang Nam, lão đệ muốn xử ta đều là do reo gió gặt bão...
Đây vốn là vở kịch hắn dàn dựng trước, ai ngờ diễn đi diễn lại, thấy mình đáng chết thật.
- Ta muốn xử huynh thì đã chẳng cần lắm lời như thế.
Thẩm Mặc hai mắt quắc lên:
- Ta hỏi, tâm nguyện của huynh là gì?
- Tâm nguyện ..
Vương Sùng Cố thất thần lẫm bẩm:
- Sắp quên mất rồi.
Thẩm Mặc biết hắn nói thật, vì y cũng có vấn đề tương tự.
Một lúc sau hắn mới thốt lên:
- Hà Sóc ...
Đây không phải điều hắn dàn xếp trước.
Thẩm Mặc nheo mắt lại:
- Phục Sóc?
- Đúng thế, ngu huynh hơn hiền đệ 20 tuổi, người ở tuổi bọn ta có chung một tâm nguyện. Năm xưa Tằng đại soái ôm chí phục Sóc, đích thân lập kế hoạch, nhân sĩ thiên hạ không ai không chờ đợi, không ít thư sinh hận chẳng thể quẳng bút cầm lấy gươm đao.
- Nhưng về sau .. Ôi đại soái và Hạ các lão cùng gặp nạn.
Tuy chuyện đã qua bao năm, nhưng lòng Vương Sùng Cố vẫn như dao cắt:
- Tằng đại soái vì đại kế trăm năm của triều đình, không ngờ bị gian nhân hãm hại, liên lụy tới thê tử, xương cốt cũng chẳng thể đem về quê hương. Khi đó Cẩm Y vệ soát nhà, chỉ tìm được 50 lượng bạc trong nhà đại soái, ngay cả ma đầu như Lục Bỉnh cũng phải rơi lệ.
Rồi mày nhướng lên:
- Đại soái trước khi đi còn mãi không quên lẩm bẩm phục Sóc, bọn ta càng không quên. Từ đó trở đi, phục Sóc, tẩy oan cho đại soái là tâm nguyện cả đời của Vương Sùng Cố này.
Thẩm Mặc mìm cười đẩy một bản tấu tới trước mặt hắn.
Vương Sủng Cố thấy trên phong bì hàng chữ ngay ngắn "sớ xin bình xét lại Tằng Tiển Hạ Ngôn", đúng là bút tích của hắn, đó là tấu sớ hắn dâng lên vào tháng tư.
Nếu như không có tấu sớ này Thẩm Mặc không hiểu tiếng lòng của Vương Sùng Cố càng không khách khí với hắn như thế.
Trước kia chẳng phải kẻ này ngoài nghe trong chống, y đã chẳng phải ra tay, làm lộ một phần thực lực.
Đương nhiên cũng chẳng thể làm gì nổi hắn, Vương Sùng Cố không biết, Từ Giai và Dương Bát đã ngầm đạt thành hiệp nghị, để biểu thị phục tùng Sơn Tây bang nhường ra binh bộ, nhưng lợi ích ở Cửu biên không thể xâm phạm, đó là giới hạn, nếu lấn tới, Dương Bác không nhịn nữa.
Hiệp nghị này, Từ Giai có thể nói cho Thẩm Mặc, nhưng Dương Bác chẳng thể nói với Vương Sùng Cố, nên đóng cửa mặc cho Thẩm Mặc làm gì thì làm.
Hơn nữa có thể làm Thẩm Mặc phải làm kẻ ác một hồi, Dương Bác vui vẻ mà làm.
Đừng thấy gần đây Thẩm Mặc sát phạt quyết đáng rất uy phong, nhưng người làm quan biết, càng như thế, càng khiến người ta ghét. Trên quan trường, àng im tiếng càng phát tài. Phải làm chuyện đắc tội với người này, y cũng hết sức thống khổ, chẳng phải điều y mong muốn.
Nên suy nghĩ về lâu về dài, y phải tu bổ quan hệ với Vương Sùng Cố, may mà có ấn tượng với bản tấu kia, nên có đoạn mở đầu ở trên.
Vương Sùng Cố run rẩy mở trang cuối cùng ra, thấy "lời phải, lệnh lễ bộ mau mau đề xuất quy chế báo lên" bên cạnh là dấu ấn của hoàng đế.
- Nói thế...
Vương Sùng Cố không kìm được nước mắt:
- Đại soái rốt cuộc cùng được bình xét lại rồi?
- Đúng thế.
Thẩm Mặc rất kích động, nhưng y sớm tu luyện được tới độ ưu sầu không lộ ra ngoài, bình tĩnh nói:
- Điều này nghĩa là gì, huynh hẳn rõ hơn ta?
Vương Sùng Cố gật đầu:
- Có nghĩa là triều đình đã thừa nhận phục Sóc .. Là đúng.
Tới đó nghẹn ngào không nói lên lời nữa.
Thẩm Mặc đợi hắn bình tĩnh lại mới nói:
- Từ sau khi Tằng đại soái ra đi, triều đình không ai dám nói tới phục Sóc nữa, khiến cho tới nay có kẻ cho rằng không cần phục Sóc ..
- Hoang đường.
Vương Sùng Cố quát xong vội thỉnh tội:
- Đại nhân thứ lỗi, hạ quan mạo phạm.
Hắn không dám cậy già xưng lão ca nữa.
Thẩm Mặc phất tay bảo hắn nói tiếp:
- Lời Tằng đại soái dùng cho bây giờ vẫn thích hợp, Hoa Hạ không phải họa do không binh, mà họa do không luyện binh. Chi phí phục Sóc, chỉ bằng chi phí một năm cho Tuyên Đại, địch sở dĩ xâm nhập thoải mái, vì khinh Trung Nguyên không còn ai ...
Nói tới đó thấy Thẩm Mặc cười nhìn mình, mặt Vương Sùng Cổ đỏ lên:
- Hạ quan quên rồi ...
- Không phải huynh quên, mà là chưa tới vị trí làm được, không làm không biết khó khăn nhường nào, một chút thiếu chu toàn thôi là có kẻ kéo chân, kẻ bản lĩnh lớn còn thừa dịp hạ ngươi.
Vương Sủng Cố vốn còn ca thán việc Thẩm Mặc chia doanh luyện binh, hiện giờ biến thành thông cảm:
- Đại nhân làm rất đúng, khó thì khó nhưng phải kiên trì.
- Giám Xuyên huynh, ta có việc muốn mời huynh làm.
Thẩm Mặc nghiêm nghị nói.
- Có hạ quan.
Vương Sùng Cố ngồi ngay ngắn đáp:
- Mời đại nhân phân phó.
- Vị trí năm xưa của Tằng đại soái ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có huynh thích hợp.
Quanh đi quẩn lại Thẩm Mặc đã xòe bài.
Đương nhiên vừa rồi chẳng phải lãng phí nước bọt, nếu y vừa mở đầu đã đề xuất yêu cầu này Vương Sùng Cố rất nhiều lý do chối từ, vì vào lúc này nếu đi có vẻ như bị đẩy khỏi kinh thành, nhưng Thẩm Mặc trải đường trước rồi, nhất là việc bình xét lại Tằng Tiển, trong mắt mọi người sẽ thành triều đình ủy thác trọng trách.
Quả nhiên Vương Sùng Cố sắc mặt biển đổi một hồi rồi đồng y, nhưng hắn chưa yên tâm:
- Vậy chuyện binh bộ sẽ ra sao?
- Truy tra sẽ có giới hạn, hơn nữa chư công binh bộ đều hiểu chuyện quân sự, sau này sẽ dùng tới.
Vương Sùng Cố cuối cùng yên tâm vui vẻ từ trị phòng Thẩm Mặc đi ra, làm thi vệ nhìn thấy ngẩn người :" Đây là người lúc nẫy đi vào như chết rồi đấy sao?"
Tới tận khi về đến thiêm áp phòng của mình, Vương Sùng Cố mới nghiền ngẫm lại, vỗ đầu mình:
- Khổ nhục kế không thành lại trúng hỗn chiến kế của người ta.
Có điều kết qua rnày còn chấp nhận được, Vương Sùng Cố không gây chuyện nũa. Đối phó với Hoắc Ký, Thẩm Mặc cũng tùy bệnh bốc thuốc, y cũng có lời ngon ngọt dụ hữu thị lang đại nhân đi Tuyên Đại làm tổng đốc.
Nhưng sự ôn hòa này chỉ tồn tại giữa cao tầng với nhau, kẻ dưới phải thành dê thế tội. Một ngày sau khi Thẩm Mặc thuyết phục được hai vị thị lang, y đưa tù phạm từ Cẩm Y vệ giao cho hình bộ. Kết quả một người sợ tội tự sát, một chết rét trong ngục, chấn động triều đình.
Vì thế không ai mặt mũi nào đi truy cứu những cô nhi quả phụ đáng thương nữa, vốn gia quyến phạm nhân phải đưa tới giáo phương ti, chỉ bị đưa về nguyên quán, giám thị chỗ ở, coi như hi sinh có chút giá trị.
Bình luận truyện