Quân Hôn Bí Mật
Chương 70: Phiên ngoại 4 : Mang thai (2)
Nhị thiếu gia nhà họ Cố.
Cậu hai nhà họ Cố với việc sinh con cái vẫn có chút bất mãn thật sâu. Vì thế, sau khi trải qua mọi thứ rồi, sóng êm bể lặng, việc mang thai của Nghiêm Chân cuối cùng cũng đã đến.
Sau khi tất cả mọi thứ đã sóng êm gió lặng, Nghiêm Chân cùng Cố tiểu tư lệnh cuối cùng cũng thành công bị vị tham mưu trưởng nào đó đưa đến thành phố B, quanh vinh khi trở thành thành viên của những người nhà đang tùy quân ở đây. Cùng với những vị quân tẩu khác ở trong sư đoàn A ở thành Phố B không có đi ra ngoài, cho nên vấn đề trường học gần đây của tiểu gia hỏa kia chiếm lĩnh nhiều thời gian phải giải quyết.
Cố tiểu tư lệnh đến chỗ nào đều có thể phủi đi chủ nhân trước đó ở nơi đây, vừa đến đại viện của quân khu ở thành phố B này, tiểu gia hỏa kia đã bắt đầu chiêu binh mãi mã, trù bị quân chính quy. Tầm đúng một tháng sau, tiểu gia hỏa kia đã muốn có đủ người—tạo thành hai phe.
Cậu bé lúc ban đầu muốn nghĩ tìm thêm người… nhưng từng việc mà làm vẫn cảm thấy có bao nhiêu vấn đề lớn lao.
Vì thế tiểu gia hỏa kia cũng rất phiền muộn.
Nghiêm Chân an ủi cậu bé, “Con xem đi, mấy đứa nhỏ trong toàn viện tham gia cũng không đủ nhiều người như vậy.”
Tiểu gia hỏa cúi đầu, “Nếu là ở thành phố C thì chỉ cần chừng này là đủ…”
Nghiêm Chân ngẩn người, thì ra tiểu tử kia là muốn đồng bọn ở thành phố C nha.
“Con ở bên những người bạn nhỏ khác không phải đều chơi đùa rất tốt sao?”
Trong viện mỗi ngày đều có tuyến xe đưa những đứa trẻ nhỏ đến trường học, một xe bus lớn được trang hoàng đẹp như vậy từ những người này, tùy tiện ép buộc bọn họ. Được vài ngày, Cố tiểu tư lệnh liền cùng những bạn bè cùng trang lứa hòa nhập.
Cố tiểu tư lệnh nghe cô nói vậy thì ô ô hai tiếng, cọ cọ Nghiêm Chân, “Mẹ không biết, hôm qua còn gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Tiểu, bạn ấy nói sau khi con đi, binh lính của con đều bị Lâm Tử thu dụng hết rồi. Mẹ có biết tôn tử kia nói nhưthế nào không?”
Nghiêm Chân kinh ngạc, như thế nào lại lật lại việc đối chọi gay gắt cùng với Lâm Tử thế này.
Cô tận lực giữ biểu tình ôn hòa, “Lâm Tử nói như thế nào?”
Cố tiểu tư lệnh có biểu tình thực phẫn nộ, “Bạn áy nói, muốn đem binh lính của con chiêu hàng bạn ấy. Chiêu hàng! Chiêu hàng đó”
Nghiêm Chân buồn cười, “Có phải là binh lính của con cũng chưa chịu phải không, một đám người đầu hàng kẻ địch rồi.”
Cái mũi của Cố tiểu tư lệnh như muốn phun hỏa. Không có thể nào như vậy!
Nghiêm Chân sờ sờ đầu của cậu bé, cô thật sự không biết nên an ủi như thế nào với vị tư lệnh uy lực này nữa.
Buổi tối Cố Hoài Việt đã trở về.
Bởi vì lúc trước lo lắng về chuyện vấn đề học tập và công việc của vợ con, đại viện giành cho người nhà của các chiến sĩ được xây dựng ở nội thành. Mà nơi đóng quân bởi vì đủ loại nguyên nhân liền nằm ở ngoại ô thành phố B. Đến lúc này muốn trở về nhà thì ngồi xe bus công cộng trở về nhà cũng phải mất đúng một giờ, lo lắng đến vấn đề này nên trong khu vực đóng quân thì thứ hai và thứtư có một chuyến xe đi về phía đại viện.
Cố tham mưu trưởng là người có quyền đặc biệt, không cần chờ xe, nhưng anh cũng không thể về nhà mỗi ngày, mỗi tuần thường về nhà hai ba ngày thì có thểđược.
Về trong nhà thấy Nghiêm Chân đang nấu cơm, vì an ủi tâm tình tang thương của tiểu gia hỏa nòa đó mà cô giáo Nghiêm mua rất nhiều đồ ăn ngon, chuẩn bịlàm thức ăn cho tiểu quỷ kia.
Cố Hoài Việt đại khái là nhìn lướt qua, cởi áo khoác lại hỗ trợ.
“Như thế nào mà chuẩn bị nhiều như vậy?”
Nghiêm Chân mỉm cười, nhướng mày, dùng sức cắt sườn. Cố Hoài Việt thấy cô dùng sức mà chưa thành, tiện tay nhận lấy.
Nghiêm Chân đứng ở một bên nhìn động tác lưu loát của anh. Qua một hồi lâu mới mở miệng nói, “Hoài Việt, anh nói xem một mình Gia Minh có phải rất cô đơn không?”
“Sao?” Cố Hoài Việt đem sườn cắt ra, tẩy sạch sao đó rửa tay rồi mới quay lại nhìn cô, “Làm sao vậy?”
Nghiêm Chân cúi đầu, thoáng có chút phiền muộn, “Em là đang suy nghĩ, khi nào thì Gia Minh có thể có một em gái hoặc em trai.”
Cố Hoài Việt cười khẽ, đem mấy sợi tóc đang rơi xuống trước mặt vén ra đằng sau tai, “Cái này không phải chúng ta đang cố gắng đấy thôi.”
Nghiêm Chân ngượng ngùng trừng mắt liếc nhìn anh một cái, “Em không phải nói giỡn với anh đâu, em nói thật đấy.”
Vì thế Cố tham mưu trưởng ho nhẹ hai tiếng, “Đi, có nói giỡn hay không thì phải chứng minh bằng hành động thực mới biết được.” Nói xong xoay người cúi xuống ôm lấy cô, ôm vào trong phòng ngủ.
Nghiêm Chân bị anh làm cho hoảng sợ, kinh hô ra tiếng, “Dừng.. dừng lại. Lửa còn chưa có tắt đâu.”
Cố Hoài Việt cúi đầu cười, hôn lên cái trán của cô rồi mới tạm thời buông tha cho cô, “Không có việc gì đâu, Gia Minh không nóng nảy cho nên em cũng đừng có gấp như thế.”
Từ sau khi từ Tây Tạng trở về thì thân thể của cô vẫn chưa được khỏe hẳn, thời điểm trước khi nghỉ lễ cũng rất dễ bị đau nhức, hiện tại mấy ngày nay vẫn đang còn đau. Một thời gian cô uống thuốc đều nên mới dần dần có chuyển biến tốt, nhưng thân thể này vẫn còn suy nhược lắm.
Nghiêm Chân không khỏi phát sầu, “Anh nói xem có phải là em không… không thể có?”
Ba chữ cuối cùng nói với giọng rất thấp, Cố Hoài Việt đương nhiên vẫn nghe được, “Em đừng nói bừa.” Thấy cô vẫn buồn như trước, anh mới an ủi cô, “Đừng làm cho áp lực của chính mình lớn thành như vậy.” Anh ôm lấy cô rồi nói, “Anh hiện tại đã cảm thấy đã thỏa mãn lắm rồi.”
Chôn ở trong lòng của anh, cô rầu rĩ ừ một tiếng.
Đương nhiên tuy rằng Cố tham mưu trưởng khuyên cô giáo Nghiêm đừng có gấp, lúc ấy việc của buổi tối vẫn cứ y như cũ mà làm.
Cứ thế mãi, cô giáo Nghiêm càng phát rầu.
Đều như vậy rồi mà như thế nào còn không có?
Thời điểm tháng 11 Nghiêm Chân tham gia vòng thi sơ khảo cuộc thi nghiên cứu sinh ở đại học B, qua một đoạn thời gian thì nhận được điện thoại tham gia vòng thi thứ 2 ở đại học B.
Ngày đó thi vòng hai, Nghiêm Chân sớm rời giường, thời điểm đứng ở trước gương sửa sang lại chính mình thì có chút khẩn trương. Thời điểm Cố Hoài Việt tiến vào lấy kem đánh răng thì nhìn cô trong gương mà không khỏi nụ cười, anh đưa tay thay cô sửa sang lại cổ áo.
“Có cần anh đưa em qua đó không?”
“Không cần.” Cô nói, “Tự em đi sang đó là được rồi.”
Vừa vặn anh hôm nay còn có công việc, thực tại không có nhiều thời gian, “Vậy em đi đường cẩn thận.” Dừng một chút rồi anh mới nói, “Giáo sư hẳn là sẽkhông cố ý làm khó xử em, huống chi vợ của anh vĩ đại như vậy.”
Nghiêm Chân đưa mắt liếc nhìn anh một cái, có chút ý tứ hờn dỗi.
Thi vòng hai thật sự tiến hành rất thuận lợi, giáo sư trẻ tuổi cũng không có quá mức trách móc nặng nề, hoặc là cũng có thể nói là cô chuẩn bị rất đầy đủ, tính cảtài liệu mà anh tìm khắp nơi vè cho cô ôn tập thêm ữa.
Thời điểm chấm dứt phỏng vấn, Nghiêm Chân lại ngẫu nhiên dụng phải vị giáo sư trẻ tuổi này,cô hơi chơi cúi đầu chào rồi nói, “Cảm ơn anh, giáo sư Diệp.”
Người họ Diệp nào đó chỉ cười nhẹ, ôn hòa nói, “Không cần cảm ơn, chị dâu.”
Nghiêm Chân nháy mắt sửng sốt.
Diệp Dĩ Trinh mời cô ăn cơ, thời điểm đang đợi cơm thì đem ngọn nguồn sựthật nói cho cô biết. Thì ra vị giáo sư Diệp này cùng với Hoài Ninh là những người bạn chơi thân từ nhỏ, tự nhiên rất quan thuộc với Cố tham mưu trưởng, ngay cả tài liệu đều là Cố tham mưu trưởng tìm anh ta mà lấy.
Một người là giáo sư trẻ tuổi đầy hứa hẹn, một người là quan quân chính trực, hai người đều là lần đầu tiên trong nhân sinh của mình đi cửa sau.
Nghiêm Chân biết được tình huống thực tế thì không khỏi bật cười, “Tôi nói sao mà anh ấy lấy tài liệu ở chỗ nào mà nhiều như thế.”, lại thấy hơi hơi có chút bất an, “Vậy… như vậy… có phải là có chút không không tốt hay không?”
Diệp Dĩ Trinh cười khẽ, “Tài liệu mà thôi, tìm trên mạng cũng có thể tìm được. Hơn nữa cũng không phải là lộ đề ra cho chị dâu, có tài nguyên như thế thì vì sao lại không cần chứ?”
Theo cách nói này, Nghiêm Chân vẫn là lần đầu nghe nói, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng có chút đạo lý.
Món ăn rút cuộc cũng được đưa lên, Nghiêm Chân dùng thìa lấy một ít cá kho tàu đưa vào miệng. Ăn được mấy miếng, từ dạ dày truyền lên một tận quay cuồng.
Cô nhịn lại được, nhưng vẫn nhịn không được lâu nên lại chạy đến toilet nôn ra toàn bộ. Chờ cô vệ sinh sạch sẽ trở lạ chỗ ngồi thì thấy ánh mắt của Diệp Dĩ Trinh nhìn mình có lộ ra vẻ kỳ quái.
Nghiêm Chân không khỏi vuốt tóc mà nói, “Thật có lỗi, thân thể của tôi bỗng nhiên có chút không thoải mái.”
Diệp Dĩ Trinh lắc đầu, “Tôi cảm thấy chị dâu vẫn là nên đi bệnh viện khám xem thì tốt hơn.”
Nghiêm Chân ngẩn ra, giống như là có chút dự cảm nào đó, lại có chút không thể tin được.
Diệp Dĩ Trinh mỉm cười, “Lúc trước vợ của tôi cũng như thế này, kết quả đi bệnh viện kiểm tra rồi mới biết, kết quả…”
“Có?” Cô dùng ánh mắt hỏi.
Diệp Dĩ Trinh mỉm cười gật đầu.
Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm thấy tin tưởng vào bản thân hơn.
Buổi chiều.
Cửa phòng lớn ở sư đoàn A đóng chặt từ giữa trưa bỗng nhiên được mở ra, rất nhiều quan quân từ bên trong xếp hành đi ra. Phóng tầm mắt nhìn lại, quân hàm của những người này ít nhất cũng phải là thượng úy.
Ngay cả chủ quản của các khu cũng đến đông đủ, hơn nữa trên mặt mọi người đều có biểu tình tràn đầy chờ mong cùng hiếu chiến, nhịn không được mà xoa tay, đây là giải thích cho cái gì?
Ngày hội quân nhân… diễn tập quân sự lại sắp đến.
Binh lính của Sư đoàn A tương ứng là quân chủ át bài của quân khu, trước đó là tự mình dẫn dắt một cánh quân tham gia dã chiến. Mà sư đoàn A lại là được xem là sư đoàn có tổ chức quân đội tốt nhất của quân khu B, cho nên lần diễn tập này có thể nói là một sự đánh giá rất quan trọng.
Cố Hoài Việt cùng Kiều phó sư đang cùng nhau nói chuyện, vừa đi về phía văn phòng. Tiểu Phùng đang ở trong văn phòng thay anh nhận một cuộc điện thoại, nhìn thấy anh lại đây không khỏi vươn tay tới, “Chị dâu gọi.”
“Nghiêm Chân.”
Anh hơi hơi nhíu mày, nhận lấy điện thoại, “Alo?”
“Anh có việc sao, em lại quấy rầy đến anh sao?”
“Không có việc gì.” Anh nói, “Anh họp vừa xong, thế nào rồi? Thi vòng hai thuận lợi chứ em?”
“Anh nói xem.” Cô than thở một tiếng.
Cố Hoài Việt cười nhẹ, anh tự nhiên đều hiểu được tất cả, “Anh tin tưởng vào trình độ của em, hơn nữa anh tin tưởng Dĩ Trinh sẽ không cho em cơ hội đi cửa sau đâu. Đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Em không nghĩ nhiều, nhưng em có chuyện muốn nói cho anh biết.”
“Uh, em nói đi.”
“Em giữa trưa hôm nay lúc ăn cơm có chút không thoải mái, buổi chiều liền thuận đường đi bệnh viện kiểm tra một chút rồi, em nghĩ..”
“Thế nào?” Anh hiểu được ý tứ của cô, lại tăng cường hỏi tiếp.
Đầu kia hơi có chút trầm mặc, như là áp lực.
Cố Hoài Việt cũng đại khái đoán được kết quả, “Nghiêm Chân…”
Anh gọi tên cô như an ủi, mà người đầu kia bỗng nhiên lại nói, “Có…”
Anh cờ hồ là không cần nghĩ ngợi mà hỏi lại, “Cái gì?”
Xem ra lại vờ ngớ ngẩn, không phản ứng kịp lại sao? Nghiêm Chân bật cười, cố ý nói hung tợn, “Có chính là có, em mang thai rồi. Anh là kẻ ngốc.”
Nói xong tắt điện thoại, chính mình ngồi ở đầu dây bên này ôm điện thoại cười ngây ngô.
Mà Cố tham mưu trưởng là ngẩn người ra, văn kiện trong tay rơi xuống đất, đập vào chân của anh, đau một chút như vậy mới làm cho anh lấy lại tinh thần.
Anh ngồi ở trên ghế, cũng bắt đầu ngây ngô cười…. Hi… Anh lại sắp làm ba rồi!
Cậu hai nhà họ Cố với việc sinh con cái vẫn có chút bất mãn thật sâu. Vì thế, sau khi trải qua mọi thứ rồi, sóng êm bể lặng, việc mang thai của Nghiêm Chân cuối cùng cũng đã đến.
Sau khi tất cả mọi thứ đã sóng êm gió lặng, Nghiêm Chân cùng Cố tiểu tư lệnh cuối cùng cũng thành công bị vị tham mưu trưởng nào đó đưa đến thành phố B, quanh vinh khi trở thành thành viên của những người nhà đang tùy quân ở đây. Cùng với những vị quân tẩu khác ở trong sư đoàn A ở thành Phố B không có đi ra ngoài, cho nên vấn đề trường học gần đây của tiểu gia hỏa kia chiếm lĩnh nhiều thời gian phải giải quyết.
Cố tiểu tư lệnh đến chỗ nào đều có thể phủi đi chủ nhân trước đó ở nơi đây, vừa đến đại viện của quân khu ở thành phố B này, tiểu gia hỏa kia đã bắt đầu chiêu binh mãi mã, trù bị quân chính quy. Tầm đúng một tháng sau, tiểu gia hỏa kia đã muốn có đủ người—tạo thành hai phe.
Cậu bé lúc ban đầu muốn nghĩ tìm thêm người… nhưng từng việc mà làm vẫn cảm thấy có bao nhiêu vấn đề lớn lao.
Vì thế tiểu gia hỏa kia cũng rất phiền muộn.
Nghiêm Chân an ủi cậu bé, “Con xem đi, mấy đứa nhỏ trong toàn viện tham gia cũng không đủ nhiều người như vậy.”
Tiểu gia hỏa cúi đầu, “Nếu là ở thành phố C thì chỉ cần chừng này là đủ…”
Nghiêm Chân ngẩn người, thì ra tiểu tử kia là muốn đồng bọn ở thành phố C nha.
“Con ở bên những người bạn nhỏ khác không phải đều chơi đùa rất tốt sao?”
Trong viện mỗi ngày đều có tuyến xe đưa những đứa trẻ nhỏ đến trường học, một xe bus lớn được trang hoàng đẹp như vậy từ những người này, tùy tiện ép buộc bọn họ. Được vài ngày, Cố tiểu tư lệnh liền cùng những bạn bè cùng trang lứa hòa nhập.
Cố tiểu tư lệnh nghe cô nói vậy thì ô ô hai tiếng, cọ cọ Nghiêm Chân, “Mẹ không biết, hôm qua còn gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Tiểu, bạn ấy nói sau khi con đi, binh lính của con đều bị Lâm Tử thu dụng hết rồi. Mẹ có biết tôn tử kia nói nhưthế nào không?”
Nghiêm Chân kinh ngạc, như thế nào lại lật lại việc đối chọi gay gắt cùng với Lâm Tử thế này.
Cô tận lực giữ biểu tình ôn hòa, “Lâm Tử nói như thế nào?”
Cố tiểu tư lệnh có biểu tình thực phẫn nộ, “Bạn áy nói, muốn đem binh lính của con chiêu hàng bạn ấy. Chiêu hàng! Chiêu hàng đó”
Nghiêm Chân buồn cười, “Có phải là binh lính của con cũng chưa chịu phải không, một đám người đầu hàng kẻ địch rồi.”
Cái mũi của Cố tiểu tư lệnh như muốn phun hỏa. Không có thể nào như vậy!
Nghiêm Chân sờ sờ đầu của cậu bé, cô thật sự không biết nên an ủi như thế nào với vị tư lệnh uy lực này nữa.
Buổi tối Cố Hoài Việt đã trở về.
Bởi vì lúc trước lo lắng về chuyện vấn đề học tập và công việc của vợ con, đại viện giành cho người nhà của các chiến sĩ được xây dựng ở nội thành. Mà nơi đóng quân bởi vì đủ loại nguyên nhân liền nằm ở ngoại ô thành phố B. Đến lúc này muốn trở về nhà thì ngồi xe bus công cộng trở về nhà cũng phải mất đúng một giờ, lo lắng đến vấn đề này nên trong khu vực đóng quân thì thứ hai và thứtư có một chuyến xe đi về phía đại viện.
Cố tham mưu trưởng là người có quyền đặc biệt, không cần chờ xe, nhưng anh cũng không thể về nhà mỗi ngày, mỗi tuần thường về nhà hai ba ngày thì có thểđược.
Về trong nhà thấy Nghiêm Chân đang nấu cơm, vì an ủi tâm tình tang thương của tiểu gia hỏa nòa đó mà cô giáo Nghiêm mua rất nhiều đồ ăn ngon, chuẩn bịlàm thức ăn cho tiểu quỷ kia.
Cố Hoài Việt đại khái là nhìn lướt qua, cởi áo khoác lại hỗ trợ.
“Như thế nào mà chuẩn bị nhiều như vậy?”
Nghiêm Chân mỉm cười, nhướng mày, dùng sức cắt sườn. Cố Hoài Việt thấy cô dùng sức mà chưa thành, tiện tay nhận lấy.
Nghiêm Chân đứng ở một bên nhìn động tác lưu loát của anh. Qua một hồi lâu mới mở miệng nói, “Hoài Việt, anh nói xem một mình Gia Minh có phải rất cô đơn không?”
“Sao?” Cố Hoài Việt đem sườn cắt ra, tẩy sạch sao đó rửa tay rồi mới quay lại nhìn cô, “Làm sao vậy?”
Nghiêm Chân cúi đầu, thoáng có chút phiền muộn, “Em là đang suy nghĩ, khi nào thì Gia Minh có thể có một em gái hoặc em trai.”
Cố Hoài Việt cười khẽ, đem mấy sợi tóc đang rơi xuống trước mặt vén ra đằng sau tai, “Cái này không phải chúng ta đang cố gắng đấy thôi.”
Nghiêm Chân ngượng ngùng trừng mắt liếc nhìn anh một cái, “Em không phải nói giỡn với anh đâu, em nói thật đấy.”
Vì thế Cố tham mưu trưởng ho nhẹ hai tiếng, “Đi, có nói giỡn hay không thì phải chứng minh bằng hành động thực mới biết được.” Nói xong xoay người cúi xuống ôm lấy cô, ôm vào trong phòng ngủ.
Nghiêm Chân bị anh làm cho hoảng sợ, kinh hô ra tiếng, “Dừng.. dừng lại. Lửa còn chưa có tắt đâu.”
Cố Hoài Việt cúi đầu cười, hôn lên cái trán của cô rồi mới tạm thời buông tha cho cô, “Không có việc gì đâu, Gia Minh không nóng nảy cho nên em cũng đừng có gấp như thế.”
Từ sau khi từ Tây Tạng trở về thì thân thể của cô vẫn chưa được khỏe hẳn, thời điểm trước khi nghỉ lễ cũng rất dễ bị đau nhức, hiện tại mấy ngày nay vẫn đang còn đau. Một thời gian cô uống thuốc đều nên mới dần dần có chuyển biến tốt, nhưng thân thể này vẫn còn suy nhược lắm.
Nghiêm Chân không khỏi phát sầu, “Anh nói xem có phải là em không… không thể có?”
Ba chữ cuối cùng nói với giọng rất thấp, Cố Hoài Việt đương nhiên vẫn nghe được, “Em đừng nói bừa.” Thấy cô vẫn buồn như trước, anh mới an ủi cô, “Đừng làm cho áp lực của chính mình lớn thành như vậy.” Anh ôm lấy cô rồi nói, “Anh hiện tại đã cảm thấy đã thỏa mãn lắm rồi.”
Chôn ở trong lòng của anh, cô rầu rĩ ừ một tiếng.
Đương nhiên tuy rằng Cố tham mưu trưởng khuyên cô giáo Nghiêm đừng có gấp, lúc ấy việc của buổi tối vẫn cứ y như cũ mà làm.
Cứ thế mãi, cô giáo Nghiêm càng phát rầu.
Đều như vậy rồi mà như thế nào còn không có?
Thời điểm tháng 11 Nghiêm Chân tham gia vòng thi sơ khảo cuộc thi nghiên cứu sinh ở đại học B, qua một đoạn thời gian thì nhận được điện thoại tham gia vòng thi thứ 2 ở đại học B.
Ngày đó thi vòng hai, Nghiêm Chân sớm rời giường, thời điểm đứng ở trước gương sửa sang lại chính mình thì có chút khẩn trương. Thời điểm Cố Hoài Việt tiến vào lấy kem đánh răng thì nhìn cô trong gương mà không khỏi nụ cười, anh đưa tay thay cô sửa sang lại cổ áo.
“Có cần anh đưa em qua đó không?”
“Không cần.” Cô nói, “Tự em đi sang đó là được rồi.”
Vừa vặn anh hôm nay còn có công việc, thực tại không có nhiều thời gian, “Vậy em đi đường cẩn thận.” Dừng một chút rồi anh mới nói, “Giáo sư hẳn là sẽkhông cố ý làm khó xử em, huống chi vợ của anh vĩ đại như vậy.”
Nghiêm Chân đưa mắt liếc nhìn anh một cái, có chút ý tứ hờn dỗi.
Thi vòng hai thật sự tiến hành rất thuận lợi, giáo sư trẻ tuổi cũng không có quá mức trách móc nặng nề, hoặc là cũng có thể nói là cô chuẩn bị rất đầy đủ, tính cảtài liệu mà anh tìm khắp nơi vè cho cô ôn tập thêm ữa.
Thời điểm chấm dứt phỏng vấn, Nghiêm Chân lại ngẫu nhiên dụng phải vị giáo sư trẻ tuổi này,cô hơi chơi cúi đầu chào rồi nói, “Cảm ơn anh, giáo sư Diệp.”
Người họ Diệp nào đó chỉ cười nhẹ, ôn hòa nói, “Không cần cảm ơn, chị dâu.”
Nghiêm Chân nháy mắt sửng sốt.
Diệp Dĩ Trinh mời cô ăn cơ, thời điểm đang đợi cơm thì đem ngọn nguồn sựthật nói cho cô biết. Thì ra vị giáo sư Diệp này cùng với Hoài Ninh là những người bạn chơi thân từ nhỏ, tự nhiên rất quan thuộc với Cố tham mưu trưởng, ngay cả tài liệu đều là Cố tham mưu trưởng tìm anh ta mà lấy.
Một người là giáo sư trẻ tuổi đầy hứa hẹn, một người là quan quân chính trực, hai người đều là lần đầu tiên trong nhân sinh của mình đi cửa sau.
Nghiêm Chân biết được tình huống thực tế thì không khỏi bật cười, “Tôi nói sao mà anh ấy lấy tài liệu ở chỗ nào mà nhiều như thế.”, lại thấy hơi hơi có chút bất an, “Vậy… như vậy… có phải là có chút không không tốt hay không?”
Diệp Dĩ Trinh cười khẽ, “Tài liệu mà thôi, tìm trên mạng cũng có thể tìm được. Hơn nữa cũng không phải là lộ đề ra cho chị dâu, có tài nguyên như thế thì vì sao lại không cần chứ?”
Theo cách nói này, Nghiêm Chân vẫn là lần đầu nghe nói, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng có chút đạo lý.
Món ăn rút cuộc cũng được đưa lên, Nghiêm Chân dùng thìa lấy một ít cá kho tàu đưa vào miệng. Ăn được mấy miếng, từ dạ dày truyền lên một tận quay cuồng.
Cô nhịn lại được, nhưng vẫn nhịn không được lâu nên lại chạy đến toilet nôn ra toàn bộ. Chờ cô vệ sinh sạch sẽ trở lạ chỗ ngồi thì thấy ánh mắt của Diệp Dĩ Trinh nhìn mình có lộ ra vẻ kỳ quái.
Nghiêm Chân không khỏi vuốt tóc mà nói, “Thật có lỗi, thân thể của tôi bỗng nhiên có chút không thoải mái.”
Diệp Dĩ Trinh lắc đầu, “Tôi cảm thấy chị dâu vẫn là nên đi bệnh viện khám xem thì tốt hơn.”
Nghiêm Chân ngẩn ra, giống như là có chút dự cảm nào đó, lại có chút không thể tin được.
Diệp Dĩ Trinh mỉm cười, “Lúc trước vợ của tôi cũng như thế này, kết quả đi bệnh viện kiểm tra rồi mới biết, kết quả…”
“Có?” Cô dùng ánh mắt hỏi.
Diệp Dĩ Trinh mỉm cười gật đầu.
Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm thấy tin tưởng vào bản thân hơn.
Buổi chiều.
Cửa phòng lớn ở sư đoàn A đóng chặt từ giữa trưa bỗng nhiên được mở ra, rất nhiều quan quân từ bên trong xếp hành đi ra. Phóng tầm mắt nhìn lại, quân hàm của những người này ít nhất cũng phải là thượng úy.
Ngay cả chủ quản của các khu cũng đến đông đủ, hơn nữa trên mặt mọi người đều có biểu tình tràn đầy chờ mong cùng hiếu chiến, nhịn không được mà xoa tay, đây là giải thích cho cái gì?
Ngày hội quân nhân… diễn tập quân sự lại sắp đến.
Binh lính của Sư đoàn A tương ứng là quân chủ át bài của quân khu, trước đó là tự mình dẫn dắt một cánh quân tham gia dã chiến. Mà sư đoàn A lại là được xem là sư đoàn có tổ chức quân đội tốt nhất của quân khu B, cho nên lần diễn tập này có thể nói là một sự đánh giá rất quan trọng.
Cố Hoài Việt cùng Kiều phó sư đang cùng nhau nói chuyện, vừa đi về phía văn phòng. Tiểu Phùng đang ở trong văn phòng thay anh nhận một cuộc điện thoại, nhìn thấy anh lại đây không khỏi vươn tay tới, “Chị dâu gọi.”
“Nghiêm Chân.”
Anh hơi hơi nhíu mày, nhận lấy điện thoại, “Alo?”
“Anh có việc sao, em lại quấy rầy đến anh sao?”
“Không có việc gì.” Anh nói, “Anh họp vừa xong, thế nào rồi? Thi vòng hai thuận lợi chứ em?”
“Anh nói xem.” Cô than thở một tiếng.
Cố Hoài Việt cười nhẹ, anh tự nhiên đều hiểu được tất cả, “Anh tin tưởng vào trình độ của em, hơn nữa anh tin tưởng Dĩ Trinh sẽ không cho em cơ hội đi cửa sau đâu. Đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Em không nghĩ nhiều, nhưng em có chuyện muốn nói cho anh biết.”
“Uh, em nói đi.”
“Em giữa trưa hôm nay lúc ăn cơm có chút không thoải mái, buổi chiều liền thuận đường đi bệnh viện kiểm tra một chút rồi, em nghĩ..”
“Thế nào?” Anh hiểu được ý tứ của cô, lại tăng cường hỏi tiếp.
Đầu kia hơi có chút trầm mặc, như là áp lực.
Cố Hoài Việt cũng đại khái đoán được kết quả, “Nghiêm Chân…”
Anh gọi tên cô như an ủi, mà người đầu kia bỗng nhiên lại nói, “Có…”
Anh cờ hồ là không cần nghĩ ngợi mà hỏi lại, “Cái gì?”
Xem ra lại vờ ngớ ngẩn, không phản ứng kịp lại sao? Nghiêm Chân bật cười, cố ý nói hung tợn, “Có chính là có, em mang thai rồi. Anh là kẻ ngốc.”
Nói xong tắt điện thoại, chính mình ngồi ở đầu dây bên này ôm điện thoại cười ngây ngô.
Mà Cố tham mưu trưởng là ngẩn người ra, văn kiện trong tay rơi xuống đất, đập vào chân của anh, đau một chút như vậy mới làm cho anh lấy lại tinh thần.
Anh ngồi ở trên ghế, cũng bắt đầu ngây ngô cười…. Hi… Anh lại sắp làm ba rồi!
Bình luận truyện