Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi
Chương 100: Vòng tay Dương Chi Ngọc (7)
Trời sáng dần dần sáng lên, xung quanh cảnh sắc đã bắt đầu có hình dáng, gió mang theo lạnh lẽo thổi tới trên người anh, da lạnh lùng. Thân thể lại bỗng nhiên ấm áp, sau lưng dán vào một thân thể mềm mại, mặt dán trên lưng của anh, tay nhỏ bé từ sau đưa qua hông của anh. Khóe môi anh liền vô cùng tự nhiên nhuộm ý cười cưng chiều, tay đưa tới eo lưng, đặt lên tay cô.
“Thế nào không ngủ được, ở chỗ này hóng mát?” cô hơi trách cứ trong tiếng ẩn một chút đau lòng. Tay của anh lúc này đã bị gió lạnh thổi lạnh, chạm vào bàn tay âm ấm mềm nhũn nhỏ bé của cô, lòng cô rung động, rồi lại lập tức cầm ngược tay anh, thật chặt, hình như muốn cho anh mau mau ấm. Anh cười xoay người lại, ôm chầm hông của cô, đối mặt với cô, lại thấy cô lúc này toàn thân cao thấp cũng chẳng qua chỉ mặc áo sơ mi của anh, cổ áo rộng lộ ra mảng lớn da thịt trắng noãn, gió vừa thổi liền có thể đem cô lạnh đi. không nhịn được, nhíu thật chặt lông mày, âm thanh cũng không khỏi nghiêm khắc, “đi theo ra ngoài làm gì?”
Thế nhưng anh lại không đợi cô nói chuyện, liền đem cô ôm thật chặt ở ngực mình, nhanh chóng trở lại phòng ngủ, trong phòng ngủ nhiệt độ vừa đúng.
cô nghiêng đầu nhìn anh cười. “Anh không ở bên cạnh em, em không ngủ ngon, tuy có chút mệt mỏi, cũng dễ dàng tỉnh.”
Anh nghe xong, liền nhịn không được vẻ mặt nghiêm nghị, ôm chầm lấy cô, đi đến bên giường. “Lại đi ngủ một lát, anh ngủ cùng em.”
cô lại kéo anh, nhìn anh nhẹ nhàng lắc đầu, “Em không muốn ngủ nữa rồi.”
Lại ngửa đầu hỏi anh, “Anh mới vừa rồi đang suy nghĩ gì? Sắc mặt nghiêm túc như vậy, anh rất ít có vẻ nghiêm túc như vậy.”
Đại đa số thời điểm, Dịch Tân cũng luôn là một bộ vui đùa tư thái. Dịch Tân nghe, nhíu mày, ánh mắt ý vị du trường, “Rất ít nghiêm túc như vậy sao? Tân Hoàng, đối với em, anh sợ là rất ít không nghiêm túc như vậy thôi.”
cô vừa nghe, liền vui vẻ, hướng về phía anh cười, “Cho nên, anh là thừa nhận anh mới vừa đnag suy nghĩ tới em.”
Anh không đáp, chỉ lấy lưu quang sáng chói trong tròng mắt hướng mặt của cô nhìn lại, hồi lâu, lại tà khí cười một tiếng, “Anh vừa mới từ chỗ của em ra ngoài, em nói một chút, anh đây thì là đang suy nghĩ đến nơi nào của em?”
Lời của anh, không che giấu chút nào ám hiệu như vậy, mang theo sự trêu chọc trắng trợn… Tân Hoành cùng anh, từng cùng nhau chia sẽ qua nhiều vui thích, lúc này vừa nghe, liền có thể nghĩ đến… không nhịn được, mặt như quét đất đỏ. Cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Em muốn ngủ.”
Tránh ra anh, xoay người. Tay lại bị người nọ từ sau kéo lại, cô vùng vẫy, anh lại cầm chặt thêm. cô quýnh lên, quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt mang theo chút tức giận. Lại chỉ còn cách nhìn anh, anh nhìn cô, mang theo sự thương tiếc cưng chiều, không có tà khí, không có ám hiệu, không có thâm ý. Cũng chỉ có loại nghiêm túc, tha phương mới nhìn đến anh một thân một mình ở trong gió rét kia… Nghiêm túc. Anh nói, “Anh mới đang suy nghĩ chuyện của chúng ta.”
Anh nói xong, đẹp mắt tròng mắt liền hướng bên cạnh trên bàn trang điểm, nơi đó, trước khi tắm cô vội vã lấy xuống để lên vòng Dương Chi Ngọc.
“Thế nào không ngủ được, ở chỗ này hóng mát?” cô hơi trách cứ trong tiếng ẩn một chút đau lòng. Tay của anh lúc này đã bị gió lạnh thổi lạnh, chạm vào bàn tay âm ấm mềm nhũn nhỏ bé của cô, lòng cô rung động, rồi lại lập tức cầm ngược tay anh, thật chặt, hình như muốn cho anh mau mau ấm. Anh cười xoay người lại, ôm chầm hông của cô, đối mặt với cô, lại thấy cô lúc này toàn thân cao thấp cũng chẳng qua chỉ mặc áo sơ mi của anh, cổ áo rộng lộ ra mảng lớn da thịt trắng noãn, gió vừa thổi liền có thể đem cô lạnh đi. không nhịn được, nhíu thật chặt lông mày, âm thanh cũng không khỏi nghiêm khắc, “đi theo ra ngoài làm gì?”
Thế nhưng anh lại không đợi cô nói chuyện, liền đem cô ôm thật chặt ở ngực mình, nhanh chóng trở lại phòng ngủ, trong phòng ngủ nhiệt độ vừa đúng.
cô nghiêng đầu nhìn anh cười. “Anh không ở bên cạnh em, em không ngủ ngon, tuy có chút mệt mỏi, cũng dễ dàng tỉnh.”
Anh nghe xong, liền nhịn không được vẻ mặt nghiêm nghị, ôm chầm lấy cô, đi đến bên giường. “Lại đi ngủ một lát, anh ngủ cùng em.”
cô lại kéo anh, nhìn anh nhẹ nhàng lắc đầu, “Em không muốn ngủ nữa rồi.”
Lại ngửa đầu hỏi anh, “Anh mới vừa rồi đang suy nghĩ gì? Sắc mặt nghiêm túc như vậy, anh rất ít có vẻ nghiêm túc như vậy.”
Đại đa số thời điểm, Dịch Tân cũng luôn là một bộ vui đùa tư thái. Dịch Tân nghe, nhíu mày, ánh mắt ý vị du trường, “Rất ít nghiêm túc như vậy sao? Tân Hoàng, đối với em, anh sợ là rất ít không nghiêm túc như vậy thôi.”
cô vừa nghe, liền vui vẻ, hướng về phía anh cười, “Cho nên, anh là thừa nhận anh mới vừa đnag suy nghĩ tới em.”
Anh không đáp, chỉ lấy lưu quang sáng chói trong tròng mắt hướng mặt của cô nhìn lại, hồi lâu, lại tà khí cười một tiếng, “Anh vừa mới từ chỗ của em ra ngoài, em nói một chút, anh đây thì là đang suy nghĩ đến nơi nào của em?”
Lời của anh, không che giấu chút nào ám hiệu như vậy, mang theo sự trêu chọc trắng trợn… Tân Hoành cùng anh, từng cùng nhau chia sẽ qua nhiều vui thích, lúc này vừa nghe, liền có thể nghĩ đến… không nhịn được, mặt như quét đất đỏ. Cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Em muốn ngủ.”
Tránh ra anh, xoay người. Tay lại bị người nọ từ sau kéo lại, cô vùng vẫy, anh lại cầm chặt thêm. cô quýnh lên, quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt mang theo chút tức giận. Lại chỉ còn cách nhìn anh, anh nhìn cô, mang theo sự thương tiếc cưng chiều, không có tà khí, không có ám hiệu, không có thâm ý. Cũng chỉ có loại nghiêm túc, tha phương mới nhìn đến anh một thân một mình ở trong gió rét kia… Nghiêm túc. Anh nói, “Anh mới đang suy nghĩ chuyện của chúng ta.”
Anh nói xong, đẹp mắt tròng mắt liền hướng bên cạnh trên bàn trang điểm, nơi đó, trước khi tắm cô vội vã lấy xuống để lên vòng Dương Chi Ngọc.
Bình luận truyện