Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi
Chương 188: Cục cưng trong bụng (2)
Dịch Tân cùng Tân Hoành lập tức làm kiểm tra, thế nhưng kết quả lại hai ngày sau mới có thể lấy được
Dịch Tân trong toàn bộ quá trình với vẻ mặt âm trầm, Tân Hoành lúc này tâm tình đã tốt hơn nhiều, cho nên cô đã có thể tự động che đậy thái độ của mình đối với Dịch Tân.
Hai người chuẩn bị rời đi , Dịch Tân thâm trầm nhìn Phong Dương liếc mắt một cái, Phong Dương không dám lạnh nhạt, vội hỏi, "Yên tâm, ta thủ tại chỗ này, bất luận cũng không có lầm lỗi gì đâu."
Tân Hoành nghi ngờ hỏi, "Có cái gì lầm lỗi sao?"
Dịch Tân ôm nàng rời đi, nhẹ giọng, "Sợ người khác đem đứa nhỏ của chúng ta nhận thành họ."
Tân Hoành băn khoăn.
Cô chưa có sinh, sao họ có thể ôm nhầm đứa nhỏ của nàng được chứ? Cẩn thận suy nghĩ, cô cho là sợ họ đem kiểm tra đo lường cùng hàng mẫu lẫn lộn, rồi cũng yên lòng.
Dịch Tân lái xe mang theo Tân Hoành về nhà, Tân Hành tay vẫn không tự chủ đặt ở trên bụng bằng phẳng của chính mình. Vừa rồi ở trong bệnh viện, Tang Nhuế thề son sắt nói với cô rằng cô ấy có thể nghe thấy thanh âm của thụ tinh noãn chuyển động!
Tân Hoành cười mắng, "Nó là một thụ tinh noãn còn chưa phân biệt được thì làm sao nó có thể vận động?"
Tang Nhuế nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói, "Có khả năng vừa lúc đó nó có thời gian rảnh rỗi nên vận động một chút."
Rảnh rỗi vận động đều chỉnh đi ra. . .
Tân Hoành không nhịn được cười khẽ.
Dịch Tân lái xe, khóe mắt dư quang nhìn thấy cô hai má nụ cười nhợt nhạt, rõ ràng, trong lòng anh rung động, lại nghĩ tới lời cảnh báo của Phong Dương, nhịn không được tức giận, tâm tình trong nháy mắt lại cảm thấy lo lắng.
Tân Hoành đột nhiên nói, "Dừng xe."
Trong lòng anh kinh ngạc, cho rằng cô lại không thoải mái, cũng không quản bây giờ là tình huống nào, liền lập tức dừng xe ở ven đường.
Tân Hoành theo cửa sổ xe nhìn thấy bên đường là một cửa hàng đồ dùng trẻ con, cũng không có suy nghĩ nhiều, vô ý thức thốt ra. Dịch Tân động tác lại mau, vừa vặn dừng ở cửa hàng đó.
Tân Hoành lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có người, liền quay đầu, hỏi, "Anh muốn cùng em vào xem không?"
Dịch Tân liếc ngoài cửa xe liếc mắt một cái, chân mày nhíu lại. Thế nhưng khó có được cơ hội cô chủ động nói chuyện với anh, anh không muốn làm cho cô mất hứng, liền gật đầu đáp ứng.
Hai người vào cửa hàng, nhân viên cửa hàng thấy cô lập tức nhiệt tình chào đón, nhìn thấy trên mặt Tân Hoành cười xán lạn như vậy, tâm trạng trong nháy mắt sáng lên, đi lên nói một câu, "Phu nhân có em bé ? Chúc mừng chúc mừng."
Chỉ một câu nói, liền đem Tân Hoành vui không nói lên lời.
Tân Hoành cười đến kinh hỉ, "Đúng vậy. Đã có thể thấy được sao?"
Cô nói, còn nghiêm túc cúi đầu hướng bụng của mình nhìn lại.
Dịch Tân ở một bên suy nghĩ: Chẳng lẽ khi mang thai sẽ làm nữ nhân biến thành ngốc sao? Cô nếu như không phải Tân Hoành, anhlúc này nhất định sẽ nói hiện tại cô cười rộ lên giống như người ngu ngốc vậy.
Nhân viên cửa hàng cười đến vui, không hề có chướng ngại tâm lý nói "Đúng vậy đúng vậy", ánh mắt lại liếc người bên cạnh Tân Hoành là Dịch Tân nhàn nhạt liếc cô ấy một cái ánh mắt, ánh mắt kia rõ ràng thanh đạm, trong lòng cô ấy cũng không khỏi rùng mình, lời đã đến miệng rồi nhưng rốt cuộc chuyển thành, "Bây giờ còn không thể, hẳn là một ít thời gian nữa sẽ thấy thôi. Chỉ là thoạt nhìn hai vị hạnh phúc như thế, hẳn chính là như vậy."
Tân Hoành tự động xem nhẹ nửa câu sau của nhân viên bán hàng, cười trả lời, "Đúng vậy, mới một tháng thôi."
"Đã một tháng rồi sao? Bây giờ bắt đầu chuẩn bị thôi, một thời gian sau khi em bé lớn hơn chút nữa, mỗi ngày mẹ sẽ có nhiều chuyện cần làm hơn, vừa dưỡng thai vừa vận động, còn chuẩn bị đến ngày đó sẽ rất là vất vả , thừa dịp lúc này chuẩn bị trước cho tốt, sau này có thể chuyên tâm chiếu cố em bé nhiều hơn."
Tân Hoành nghe được gật đầu thật sâu chấp nhận.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy Tân Hoành như vậy đồng ý, trong nháy mắt cười so với Tân Hành còn hài lòng hơn, chỉ dẫn Tân Hoành, nói, "Phu nhân trước mắt có thể chuẩn bị cho em bé một ít y phục, đồ dùng, còn có vật phẩm trang sức, à, cửa hàng chúng tôi mới đây phát hành một số bộ đồ dành cho hai mẹ con, phu nhân có muốn nhìn một chút hay không?"
Ở đây nhân viên cửa hàng mỗi người đều nhìn thấy Tân Hoành một thân sang trọng đẹp đẽ, lại ôn nhu, trên mặt nụ cười nở rộ đều là tình thương của người mẹ, trong lòng đã sớm so với Tân Hoành còn muốn nở rộ hơn, không hề có chướng ngại gì đi lên mang đồ dùng cao cấp đẩy tới trước mặt Tân Hoành.
Tân Hoành nghiêm túc nhìn, cô rất thích, chỉ là cô cũng không nhịn được nhíu mày.
Cô quay đầu lại, hỏi Dịch Tân, có chút không ý tứ, mặt ửng đỏ, "Cái kia. . . Em vừa rồi quên hỏi, em bé là bé trai hay là bé gái?"
Dịch Tân thấy cô bên má ửng đỏ, tâm thần rung động, liền ôm chầm hông của cô, ôn nhu nói, "Đều mua đi."
Tân Hoành mặt đầy hắc tuyến. . . Nguyên lai anh cũng không biết!
Nhân viên cửa hàng nghe thấy một câu "Đều mua", hai mắt trong nháy mắt tỏa ánh sáng, lập tức nhiệt tình cười nói, "Nguyên lai phu nhân mang thai song sinh a? Vậy thì thật là quá may mắn! Chúc mừng, chúc mừng hai vị!"
Tân Hoành sửng sốt, lại thấy nhân viên cửa hàng trẻ tuổi trên mặt toàn tràn ngập sự chân thành, trong hai mắt nở rộ quang mang thành thực, trong lòng khẽ động.
Nhân viên cửa hàng thấy tình trạng đó, tiếp tục "Thành khẩn" nói, "Tôi đã nói rồi, phu nhân người nhìn xinh đẹp ôn nhu như vậy, làn da lại tốt như vậy, môi hồng răng trắng, tóc đen, bà nội tôi nói cho tôi biết, bộ dáng như vậy thì dễ mang thai song sinh lắm."
Sau đó, mặc dù Tân Hoành chính mình cũng không biết giới tính của đứa nhỏ, Dịch Tân cũng không biết, thế nhưng xuất phát từ sự khẳng định của nhân viên cửa hàng cùng với biểu tình thành thực, Tân Hành chấp nhận chính mình đang mang thai là song sinh. Hai mắt cô lấp lánh nhìn nhân viên cửa hàng, chờ mong hỏi, "Thật vậy chăng?"
Nhân viên cửa hàng gật đầu, tự nhiên liền nói tiếp, "Chúng tôi gần đây phát hành đồ dùng dành cho các cặp song sinh, vật phẩm trang sức, phu nhân người có thể nhìn một chút."
Lúc này, Tân Hoành đã quên mất Dịch Tân đang ở bên cạnh mình, ngập tràn hung phấn trong suy nghĩ mình mang thai song sinh không thể tự thoát ra được.
Tân Hoành trên mặt cười càng ngày càng sâu, Dịch Tân ở một bên nhìn, sớm đã bị mê hoặc.
Hai người ra khỏi cửa hàng để trở về nhà.
Dịch Tân nhìn chỗ ngồi phía sau chất đầy đồ dùng "Mẹ và bảo bảo" gì đó, lại thấy Tân Hoành đến bây giờ hai mắt đều tỏa sáng, trong lòng bất an ùn ùn kéo đến, anh cảm thấy bực bội.
Anh nhìn Tân Hoành, nói nhỏ, "Em kỳ thực không cần để ý nó như vậy."
Dịch Tân trong toàn bộ quá trình với vẻ mặt âm trầm, Tân Hoành lúc này tâm tình đã tốt hơn nhiều, cho nên cô đã có thể tự động che đậy thái độ của mình đối với Dịch Tân.
Hai người chuẩn bị rời đi , Dịch Tân thâm trầm nhìn Phong Dương liếc mắt một cái, Phong Dương không dám lạnh nhạt, vội hỏi, "Yên tâm, ta thủ tại chỗ này, bất luận cũng không có lầm lỗi gì đâu."
Tân Hoành nghi ngờ hỏi, "Có cái gì lầm lỗi sao?"
Dịch Tân ôm nàng rời đi, nhẹ giọng, "Sợ người khác đem đứa nhỏ của chúng ta nhận thành họ."
Tân Hoành băn khoăn.
Cô chưa có sinh, sao họ có thể ôm nhầm đứa nhỏ của nàng được chứ? Cẩn thận suy nghĩ, cô cho là sợ họ đem kiểm tra đo lường cùng hàng mẫu lẫn lộn, rồi cũng yên lòng.
Dịch Tân lái xe mang theo Tân Hoành về nhà, Tân Hành tay vẫn không tự chủ đặt ở trên bụng bằng phẳng của chính mình. Vừa rồi ở trong bệnh viện, Tang Nhuế thề son sắt nói với cô rằng cô ấy có thể nghe thấy thanh âm của thụ tinh noãn chuyển động!
Tân Hoành cười mắng, "Nó là một thụ tinh noãn còn chưa phân biệt được thì làm sao nó có thể vận động?"
Tang Nhuế nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói, "Có khả năng vừa lúc đó nó có thời gian rảnh rỗi nên vận động một chút."
Rảnh rỗi vận động đều chỉnh đi ra. . .
Tân Hoành không nhịn được cười khẽ.
Dịch Tân lái xe, khóe mắt dư quang nhìn thấy cô hai má nụ cười nhợt nhạt, rõ ràng, trong lòng anh rung động, lại nghĩ tới lời cảnh báo của Phong Dương, nhịn không được tức giận, tâm tình trong nháy mắt lại cảm thấy lo lắng.
Tân Hoành đột nhiên nói, "Dừng xe."
Trong lòng anh kinh ngạc, cho rằng cô lại không thoải mái, cũng không quản bây giờ là tình huống nào, liền lập tức dừng xe ở ven đường.
Tân Hoành theo cửa sổ xe nhìn thấy bên đường là một cửa hàng đồ dùng trẻ con, cũng không có suy nghĩ nhiều, vô ý thức thốt ra. Dịch Tân động tác lại mau, vừa vặn dừng ở cửa hàng đó.
Tân Hoành lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có người, liền quay đầu, hỏi, "Anh muốn cùng em vào xem không?"
Dịch Tân liếc ngoài cửa xe liếc mắt một cái, chân mày nhíu lại. Thế nhưng khó có được cơ hội cô chủ động nói chuyện với anh, anh không muốn làm cho cô mất hứng, liền gật đầu đáp ứng.
Hai người vào cửa hàng, nhân viên cửa hàng thấy cô lập tức nhiệt tình chào đón, nhìn thấy trên mặt Tân Hoành cười xán lạn như vậy, tâm trạng trong nháy mắt sáng lên, đi lên nói một câu, "Phu nhân có em bé ? Chúc mừng chúc mừng."
Chỉ một câu nói, liền đem Tân Hoành vui không nói lên lời.
Tân Hoành cười đến kinh hỉ, "Đúng vậy. Đã có thể thấy được sao?"
Cô nói, còn nghiêm túc cúi đầu hướng bụng của mình nhìn lại.
Dịch Tân ở một bên suy nghĩ: Chẳng lẽ khi mang thai sẽ làm nữ nhân biến thành ngốc sao? Cô nếu như không phải Tân Hoành, anhlúc này nhất định sẽ nói hiện tại cô cười rộ lên giống như người ngu ngốc vậy.
Nhân viên cửa hàng cười đến vui, không hề có chướng ngại tâm lý nói "Đúng vậy đúng vậy", ánh mắt lại liếc người bên cạnh Tân Hoành là Dịch Tân nhàn nhạt liếc cô ấy một cái ánh mắt, ánh mắt kia rõ ràng thanh đạm, trong lòng cô ấy cũng không khỏi rùng mình, lời đã đến miệng rồi nhưng rốt cuộc chuyển thành, "Bây giờ còn không thể, hẳn là một ít thời gian nữa sẽ thấy thôi. Chỉ là thoạt nhìn hai vị hạnh phúc như thế, hẳn chính là như vậy."
Tân Hoành tự động xem nhẹ nửa câu sau của nhân viên bán hàng, cười trả lời, "Đúng vậy, mới một tháng thôi."
"Đã một tháng rồi sao? Bây giờ bắt đầu chuẩn bị thôi, một thời gian sau khi em bé lớn hơn chút nữa, mỗi ngày mẹ sẽ có nhiều chuyện cần làm hơn, vừa dưỡng thai vừa vận động, còn chuẩn bị đến ngày đó sẽ rất là vất vả , thừa dịp lúc này chuẩn bị trước cho tốt, sau này có thể chuyên tâm chiếu cố em bé nhiều hơn."
Tân Hoành nghe được gật đầu thật sâu chấp nhận.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy Tân Hoành như vậy đồng ý, trong nháy mắt cười so với Tân Hành còn hài lòng hơn, chỉ dẫn Tân Hoành, nói, "Phu nhân trước mắt có thể chuẩn bị cho em bé một ít y phục, đồ dùng, còn có vật phẩm trang sức, à, cửa hàng chúng tôi mới đây phát hành một số bộ đồ dành cho hai mẹ con, phu nhân có muốn nhìn một chút hay không?"
Ở đây nhân viên cửa hàng mỗi người đều nhìn thấy Tân Hoành một thân sang trọng đẹp đẽ, lại ôn nhu, trên mặt nụ cười nở rộ đều là tình thương của người mẹ, trong lòng đã sớm so với Tân Hoành còn muốn nở rộ hơn, không hề có chướng ngại gì đi lên mang đồ dùng cao cấp đẩy tới trước mặt Tân Hoành.
Tân Hoành nghiêm túc nhìn, cô rất thích, chỉ là cô cũng không nhịn được nhíu mày.
Cô quay đầu lại, hỏi Dịch Tân, có chút không ý tứ, mặt ửng đỏ, "Cái kia. . . Em vừa rồi quên hỏi, em bé là bé trai hay là bé gái?"
Dịch Tân thấy cô bên má ửng đỏ, tâm thần rung động, liền ôm chầm hông của cô, ôn nhu nói, "Đều mua đi."
Tân Hoành mặt đầy hắc tuyến. . . Nguyên lai anh cũng không biết!
Nhân viên cửa hàng nghe thấy một câu "Đều mua", hai mắt trong nháy mắt tỏa ánh sáng, lập tức nhiệt tình cười nói, "Nguyên lai phu nhân mang thai song sinh a? Vậy thì thật là quá may mắn! Chúc mừng, chúc mừng hai vị!"
Tân Hoành sửng sốt, lại thấy nhân viên cửa hàng trẻ tuổi trên mặt toàn tràn ngập sự chân thành, trong hai mắt nở rộ quang mang thành thực, trong lòng khẽ động.
Nhân viên cửa hàng thấy tình trạng đó, tiếp tục "Thành khẩn" nói, "Tôi đã nói rồi, phu nhân người nhìn xinh đẹp ôn nhu như vậy, làn da lại tốt như vậy, môi hồng răng trắng, tóc đen, bà nội tôi nói cho tôi biết, bộ dáng như vậy thì dễ mang thai song sinh lắm."
Sau đó, mặc dù Tân Hoành chính mình cũng không biết giới tính của đứa nhỏ, Dịch Tân cũng không biết, thế nhưng xuất phát từ sự khẳng định của nhân viên cửa hàng cùng với biểu tình thành thực, Tân Hành chấp nhận chính mình đang mang thai là song sinh. Hai mắt cô lấp lánh nhìn nhân viên cửa hàng, chờ mong hỏi, "Thật vậy chăng?"
Nhân viên cửa hàng gật đầu, tự nhiên liền nói tiếp, "Chúng tôi gần đây phát hành đồ dùng dành cho các cặp song sinh, vật phẩm trang sức, phu nhân người có thể nhìn một chút."
Lúc này, Tân Hoành đã quên mất Dịch Tân đang ở bên cạnh mình, ngập tràn hung phấn trong suy nghĩ mình mang thai song sinh không thể tự thoát ra được.
Tân Hoành trên mặt cười càng ngày càng sâu, Dịch Tân ở một bên nhìn, sớm đã bị mê hoặc.
Hai người ra khỏi cửa hàng để trở về nhà.
Dịch Tân nhìn chỗ ngồi phía sau chất đầy đồ dùng "Mẹ và bảo bảo" gì đó, lại thấy Tân Hoành đến bây giờ hai mắt đều tỏa sáng, trong lòng bất an ùn ùn kéo đến, anh cảm thấy bực bội.
Anh nhìn Tân Hoành, nói nhỏ, "Em kỳ thực không cần để ý nó như vậy."
Bình luận truyện